1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Mẫu đơn chân quốc sắc - Nhu Nạo Khinh Mạn

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 13:



      Người trước mắt tuy rằng mặc trang phục thiếu niên, mắt ngọc mày ngài, khuôn mặt trắng nõn như ngọc, mái tóc màu đen dùng cây trâm cắm lên, nhưng hầu như tất cả mọi người có thể nhìn ra thiếu niên trước mắt này là tiểu thư gia.

      Công tử thế gia mặc cẩm bào màu xanh đen vừa nãy la hét muốn Thẩm Mẫu Đơn bồi rượu giờ này mắt dại ra nhìn Thẩm Mẫu Đơn, nửa ngày mới lắp ba lắp bắp : "Cuối cùng. . . . . . Vậy mà lại đúng là tiểu thư gia?"

      Thẩm Mẫu Đơn ngẩn người lúc, rất nhanh bình tĩnh lại, nàng khom lưng nhặt lên duy mũ ( mũ vải có màn che) bị ném xuống đất , hướng về phía mấy vị công tử con cháu thế gia cung kính khom người, bình tĩnh : "Tiểu nữ mạo
      phạm, kính xin mấy vị công tử thứ lỗi."

      Công tử phù phiếm ném rơi duy mũ của nàng sững sờ, rồi nở nụ cười, trong mắt mang theo ngả ngớn, " ngờ là tiểu nương tử xinh đẹp, rất tốt, rất tốt, như thế. . . . . . Vừa nãy phụ thân ngươi đụng phải ta trước, bằng ông đem tiểu nương tử này thường cho ta ." qua, đưa tay hướng về sờ mó mặt Thẩm Mẫu Đơn.

      khuôn mặt đôn hậu của Thẩm Thiên Nguyên thoáng qua tức giận, đưa tay kéo Thẩm Mẫu Đơn bảo vệ phía sau lưng, "Công tử, xin tự trọng!"

      Công tử mặc cẩm bào màu xanh đen cũng khuyên nhủ: "Sách Phong, quên , mau mau lại đây chúng ta tiếp tục uống , đừng làm khó nương nhân gia."

      " được, cha nàng đụng phải ta, do nàng đến đúng lúc, theo bản công tử ngày là được." Công tử tên là Sách Phong chịu bỏ qua, lảo đảo đến phía Thẩm Mẫu Đơn, Thẩm Thiên Nguyên chau mày, muốn đưa tay đánh cho chưởng đột nhiên bên cạnh truyền ra tiếng quát, "Các người làm cái gì vậy? Ở thuyền ta đừng nên gây , bằng ta ném hết các người xuống sông!"

      Tất cả mọi người nhìn sang hướng thanh phát ra, thấy đại hán khôi ngô thân cao bảy thước từ trong khoang thuyền ra, mặc thân áo bằng sợi đay, đôi mắt sáng ngời nhìn phía bên này, mặt có râu quai nón, cả người càng là có vẻ lỗ mãng cực kỳ. Tất cả mọi người đều biết người này, người lái thuyền Trì Ninh Bái.

      Những công tử kia tuy đều là con cháu thế gia, nhưng cũng muốn chọc vào nhân vật như vậy, công tử phù phiếm kia tỉnh ra ít, nhìn Trì Ninh Bái nở nụ cười ngượng, "Trì gia, chớ nên hiểu lầm, chúng ta chỉ muốn đùa tiểu nương tử chút mà thôi." Dứt lời, loạng choạng trở lại chỗ đám công tử kia, mỹ thiếp đứng dậy đỡ ngồi xuống.

      Công tử mặc cẩm bào màu xanh đen cũng nhìn Thẩm Mẫu Đơn gật gật đầu, "Tiểu thư xin thứ lỗi, kính xin tiểu thư tha thứ chúng ta mới phải."

      Thẩm Mẫu Đơn cũng nhìn vị công tử này cung kính khom người, "Công tử khách sáo rồi." Dứt lời, lại quay đầu nhìn về phía này đại hán Trì Ninh Bái, cười với ông "Đa tạ Trì Đà chủ rồi."

      Thẩm Thiên Nguyên cũng chắp tay, "Đa tạ Trì Đà chủ."

      Đại hán kia khoát tay áo, tới bên cạnh Thẩm Mẫu Đơn nhìn nàng hồi lâu, đột nhiên cười ha ha, "Đúng là tiểu thư gia, lúc tiểu thư lên thuyền tại hạ cảm thấy bình thường, thấy thế nào cũng giống tiểu thư gia, ha ha ha, quả chưa tới mắt. Đúng rồi, tiểu thư cũng đừng gọi tại hạ là Đà chủ, trực tiếp gọi là Trì đại ca là được rồi."Dứt lời, lại quay đầu nhìn về phía Thẩm Thiên Nguyên, cười : "Vị tiên sinh này gọi tên tại hạ là được, đừng gọi là Đà chủ."

      Người này, Thẩm Mẫu Đơn luôn có ấn tượng , lão gia Trì gia vốn là dân
      gian sinh ra, đời liều mạng mới có được địa vị như bây giờ, ở lâm sông Hoài làm thuỷ vận, Trì Ninh Bái này chính là con trai của Trì lão gia, vô cùng thương . Trì Ninh Bái này kế thừa tính cách lão gia tử, ngay thẳng, bị ràng buộc, đương nhiên là người trượng nghĩa. Cuối cùng, Thẩm Mẫu Đơn nhớ tới người này cuối cùng đắc tội với người , vì thế mai danh tích.

      Rốt cuộc là chuyện khi nào? Thẩm Mẫu Đơn hồi tưởng nửa ngày cũng nhớ được, bên tai lại nghe thấy tiếng của phụ thân cùng Trì Ninh Bái, nàng lúc này mới tỉnh táo lại, nghĩ sau khi trở về phải cố gắng nhớ lại chuyện liên quan đến Trì Ninh Bái. Nàng cũng có lòng muốn kết giao với Trì Ninh Bái, sau này phải được thường xuyên lui tới Lương phủ, nếu có thể mở rộng quan hệ với Trì gia đối với nàng cũng có lợi ích, ngẩng đầu cười với , kêu tiếng Trì đại ca.

      Trì Ninh Bái cười : "Được rồi, trở về phòng nghỉ ngơi cho tốt , tiểu thư
      cũng phen kinh sợ, sau này ta đều chiếu cố tốt hai người."

      Thẩm Mẫu Đơn cũng nhiều, tiếng cám ơn rồi trở về phòng, Thẩm Thiên Nguyên ở lại cùng Trì Ninh Bái thêm mấy câu mới trở về phòng. Sau khi trở về phòng, trong lòng Thẩm Thiên Nguyên còn có chút lo sợ, muốn giáo huấn Thẩm Mẫu Đơn vài câu, Thẩm Mẫu Đơn biết phụ thân muốn gì, tiến lên rót ly trà đưa cho Thẩm Thiên Nguyên, mềm giọng: "Phụ thân, con biết sai rồi, chờ cửa hàng mở phát đạt Mã chưởng quỹ quen chuyện này, ngày sau liền để phụ thân cùng Mã chưởng quỹ quản việc cửa hàng, con ngoan ngoãn ở trong khuê phòng"

      Nhìn con khéo léo như vậy, tức giận trong lòng Thẩm Thiên Nguyên cũng tan hết, nhìn con dung mạo xinh đẹp, nặng nề thở dài, "Đều là do phụ thân có bản lĩnh, nếu phải thế con cần xuất đầu lộ diện bên ngoài rồi."

      Thẩm Mẫu Đơn nghiêm mặt : "Phụ thân, phải vậy, con cùng A Hoán sùng bái nhất người chính là phụ thân, phụ thân dạy con cùng A Hoán làm sao nên người, con cùng A Hoán đều cảm thấy phụ thân rất đáng gờm. Hơn nữa, mở cửa hàng chỉ là chủ ý của con, phụ thân nên tự trách bản thân."

      Thẩm Thiên Nguyên nhìn con trước mắt mắt ngọc mày ngài, cười cười, đưa tay sờ đầu nàng, "Được rồi, phụ thân biết."

      ~~

      Mấy ngày sau vẫn tính là thuận lợi, mấy vị công tử kia cũng có tìm Thẩm Mẫu Đơn gây phiền toái, công tử mặc cẩm bào màu xanh đen mỗi lần nhìn thấy Thẩm Mẫu Đơn đều xấu hổ, áy náy. Ngược lại công tử phù phiếm được gọi là sách phong mỗi lần nhìn nàng đều có ý tốt. Thẩm Mẫu Đơn cũng ra ngoài, ở trong phòng chờ mấy ngày,sau ba ngày thuyền rốt cục cũng cập bến.

      Lại gần bờ, Trì Ninh Bái dỡ hàng bến tàu, mấy con cháu thế gia cũng đều rời , Thẩm Mẫu Đơn nhìn thấy công tử Sách Phong rời lúc này mới mang duy mũ dự định cùng Thẩm Thiên Nguyên rời thuyền. Nhưng nghĩ, Trì Ninh Bái bỗng nhiên gọi nàng, "Tiểu thư, vừa vặn ta cũng có chuyện gì, nếu cùng thôi."

      Thẩm Mẫu Đơn muốn từ chối, người này cũng nhanh chân rơi xuống thuyền, sau đó quay đầu lại nhìn nàng cùng Thẩm Thiên Nguyên. Thẩm Mẫu Đơn
      bất đắc dĩ, cũng đành xuống thuyền, nàng cùng Thẩm Thiên Nguyên trước, Trì Ninh Bái theo sau.

      tới lúc, Thẩm Mẫu Đơn mới phát có chỗ đúng, chung quanh dường như có người theo các nàng, nàng đẩy duy mũ ra liếc mắt nhìn. Quả nhiên có mấy người theo đuôi các nàng. Trong lòng nàng căng thẳng, nhớ tới ánh mắt Sách Phong công tử nhìn nàng lúc rời thuyền, khỏi thầm tiếng gay, suy đoán người này hẳn là phái người theo dõi nàng.

      Thân ảnh cao lớn bên cạnh làm cho nàng có chút an lòng, Trì Ninh Bái theo nàng cũng là bởi vì trời vừa sáng liền phát có người muốn theo dõi các nàng , người này trượng nghĩa nên bảo vệ các nàng chu toàn . Xem ra sau này vẫn là vạn phần cẩn thận mới phải, nữ tử tại thời đại này sống sót dễ dàng, thực dễ.

      Có lẽ bởi vì Trì Ninh Bái vẫn theo sát bên người, mấy người theo dõi các nàng rất nhanh rời , Thẩm Mẫu Đơn lúc này mới nhìn Trì Ninh Bái câu cám ơn, "Đa tạ Trì đại ca."

      Trì Ninh Bái cười : " cần cám ơn, tiểu thư là khách hàng của tại hạ, tại hạ đương nhiên để cho hai người xảy ra chuyện. Tiểu thư yên tâm, tại hạ bảo vệ chu toàn cho người cho đến khi trở về lâm sông Hoài ."

      Thẩm Mẫu Đơn lại nghĩ tới mình bây giờ mặc trang phục nam tử , liền giọng : "Trì đại ca, vẫn nên gọi ta A Đơn ."

      Trì Ninh Bái cười ha ha, lớn tiếng gọi A Đơn.

      Lương phủ rất lớn, trong đó con đường làm phần nhiều là vải vóc chuyện
      làm ăn, từ chỗ bến tàu đến có chút xa, ba người thuê chiếc xe ngựa tốn hơn
      hai canh giờ vừa mới đến, Thẩm Mẫu Đơn nhìn vào từng nhà, trong cửa hàng đại đa số là tơ lụa, sa, cẩm, sợi, vải sợi bông, vải sợi đay. Thẩm Mẫu Đơn hàng so sánh nhiều lần, đều hỏi giá cả, cuối cùng cò kè mặc cả mua ít tơ lụa, sa, cẩm,
      quyên cùng vải sợi bông.

      Hai đại nam nhân theo phía sau trơ mắt nhìn Thẩm Mẫu Đơn thân nam trang, đè thấp giọng cò kè mặc cả, cuối cùng vẫn cho nàng tiện nghi ít. Hàng chất đầy vài xe, cuối cùng ba người mới đem tất cả đều chuyển đến bến tàu, Trì Ninh Bái gọi người hỗ trợ đem toàn bộ hàng chuyển vào trong khoang thuyền.

      Chờ xong việc sắc trời tối, Thẩm Mẫu Đơn cùng Thẩm Thiên Nguyên định lên thuyền, liền có đại hán mặc áo sợi đay tới chỗ Trì Ninh Bái : "Đà chủ, lúc trước có chuyện quên với ngài , trong khoảng thời gian người rời này, có vị khách nhân lên thuyền, bảo là muốn lâm sông Hoài, muốn đithuyền của chúng ta."

      Trì Ninh Bái cũng chú ý, chỉ : "Đưa bạc là được. . . . . . Đêm nay nghỉ
      tại đây, sáng mai giờ mão tập hợp ở bến tàu , tại các ngươi có thể dạo trong thành vòng rồi !" qua, tung túi bạc cho đại hán này, cười : "Mang các em ra ngoài chơi chút, có điều lưu mấy người trông thuyền."

      Đại hán kia nhận bạc cười chạy thuyền, chỉ chốc lát thuyền liền truyền đến tiếng hoan hô điếc tai nhức óc, vài đại hán từ thuyền xuống. Thẩm Mẫu Đơn hướng về thuyền liếc mắt nhìn, sắc trời quá tối, nàng cũng nhìn , gần như nửa người xuống, mũi thuyền có bóng người cao lớn. Thẩm Mẫu Đơn híp mắt nhìn, bóng người kia vào trong phòng, nàng cũng để ý, cho rằng là người dưới tay Trì Ninh Bái .

      Trì Ninh Bái chờ người bên cạnh rời , lúc này mới quay đầu nhìn về phía Thẩm Mẫu Đơn, cười : "A Đơn huynh đệ, vất vả đến Lương phủ chuyến, ta cùng ngươi ra ngoài dạo?"

      Thẩm Mẫu Đơn đối với việc dạo chợ hứng thú, hơn nữa ngày hôm nay bận bịu cả ngày cả người vừa mệt , vội vàng xua tay cự tuyệt, "Trì đại ca ta , bây giờ mệt mỏi cả ngày, ta nghĩ sớm lên thuyền nghỉ tạm chút.
      Winter thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 14:

      Thẩm Mẫu Đơn, Thẩm Thiên Nguyên lên thuyền liền trực tiếp trở về phòng nghỉ ngơi, Trì Ninh Bái nhìn Thẩm Mẫu Đơn tiến vào phòng, cũng mất hứng thú bộ chung quanh, nhanh chân lên thuyền.

      Thẩm Mẫu Đơn trở về phòng, nghe thấy tiếng động sát vách truyền đến, lúc lúc nghe thấy người đến Trì Ninh Bái, trong lòng nàng hơi động, ngừng thở tách tấm gỗ nghe lén, nhưng nghĩ bên kia biết bên này có người, thanh ẩm giảm thấp rất nhiều, nàng cũng nghe thấy nửa câu. Lấy lại tinh thần lại đột nhiên phát mình dĩ nhiên đứng góc tường nghe trộm người khác chuyện, mặt khỏi đỏ, thầm mắng chính mình câu, bận bịu trở lại phòng ốc trung gian ở tấm ghế vuông, ngồi xuống ghế đẩu, rót chén nước uống hơi cạn sạch.

      Uống trà xong, Thẩm Mẫu Đơn cầm ly trà, ngồi trong căn phòng mờ tối suy nghĩ. Tình cảnh của nàng bây giờ có chút khó khăn, sau khi cùng La Nam giải trừ hôn ước, người nhà họ Thẩm tất nhiên lại tham dự vào hôn của nàng, nếu như có người giải thích thể tốt hơn, người này nhất định phải có thân phận, để người nhà họ Thẩm kiêng kỵ, nghĩ tới nghĩ lui, Trì Ninh Bái là lựa chọn tốt nhất, người này trượng nghĩa, câu nệ tiểu tiết,cũng có ý đồ an phận đối với nàng , nếu như có thể kết giao với như vị bằng hữu là tốt. Chỉ là, sau này Trì gia rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Trong vòng đêm ở lâm sông Hoài còn lấy người Trì gia, bến tàu cũng đổi chưởng đà.

      Ngồi dưới ngọn đèn tối tăm nghĩ hồi lâu vẫn là lý giải nổi, Thẩm Mẫu Đơn đành từ bỏ, để ly trà trong tay xuống, tùy ý rửa mặt lại liền lên giường nghỉ ngơi.

      biết có phải hay nghĩ quá nhiều chuyện, ban đêm Thẩm Mẫu Đơn nằm giấc mơ giấc mơ kỳ quái, trong mộng có người cùng Trì Ninh Bái gì đó, Trì Ninh Bái tức giận từ chối. Bóng lưng người kia rất là cao lớn, biết lại câu cái gì, Trì Ninh Bái do dự, cuối cùng vẫn là từ chối, người kia cười khẽ tiếng, bỗng nhiên từ từ nghiêng đầu, Thẩm Mẫu Đơn ngừng thở, tò mò người kia quay qua đến có khuôn mặt như thế nào , nhưng nghĩ tới ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, nàng giật mình tỉnh lại.

      Nhìn bên ngoài bên ngoài trời sáng, Thẩm Mẫu Đơn run lên, ngoài cửa cũng vang lên tiếng Thẩm Thiên Nguyên "A Đơn, con dậy chưa?"

      Thẩm Mẫu Đơn ừ tiếng, "Cha, con dậy đây." Dứt lời, xuống giường giầy, mở cửa phòng, Thẩm Thiên Nguyên đứng ở ngoài cửa, trong tay cầm bát sữa đậu nành cùng mấy cái bánh nướng, nhìn thấy Thẩm Mẫu Đơn mở cửa lập tức cười : "Đây là thuộc hạ của Trì Đà chủ mang về, vẫn còn nóng, con mau mau thừa dịp còn nóng ăn ."

      Thẩm Mẫu Đơn bận rửa mặt hồi, tiếp nhận sữa đậu nành cùng bánh nướng trong tay Thẩm Thiên Nguyên "Cha, cha ăn chưa?"

      "Cha ăn rồi, con mau mau ăn .

      Thẩm Mẫu Đơn ăn xong hai cái bánh nướng, bên ngoài lúc này mới vang lên tiếng Trì Ninh Bái, "Nhổ neo, lái thuyền !"

      ~~

      Uống sữa đậu nành, ăn bánh nướng xong, Thẩm Mẫu Đơn ra khỏi phòng, muốn ra bên ngoài hóng mát chút, mới ra đến nơi liền nhìn thấy bóng lưng của Trì Ninh Bái, đứng ở đầu thuyền, nghe thấy động tĩnh phía sau, Trì Ninh Bái xoay người lại, nhìn thấy Thẩm Mẫu Đơn đầu đội duy mũ, nở nụ cười, : "A Đơn, bây giờ thuyền có người ngoài, cũng cần đội duy mũ đâu."

      Xác thực, có người ngoài, Thẩm Mẫu Đơn mới cởi duy mũ đầu ra, nhìn Trì Ninh Bái nở nụ cười, đứng ở đầu thuyền nhìn về phương xa.

      Trì Ninh Bái cũng chuyện, đứng ở đầu thuyền hít thở khí, gương mặt thoải mái.

      Thẩm Mẫu Đơn hồi tưởng chuyện liên quan với Trì Ninh Bái đời trước, nghĩ ngợi, phía sau truyền tới tiếng bước chân, nàng quay đầu nhìn lại, khỏi ngây ngẩn cả người, đứng phía sau hai nam nhân thân hình cao lớn, nam tử ở phía trước thân hình cao lớn, mặc thân cẩm bào màu đen, bên cổ tay áo dùng sợi vàng thêu, bên hông đeo thắt lưng màu đen cũng dùng chỉ vàng để thêu, hông đeo khối bạch ngọc thượng đẳng. Phía sau là nam tử vóc người cao to, mặc thân áo bào màu xanh.

      Hai người này Thẩm Mẫu Đơn đều biết , ở lâm sông Hoài nàng cứu đứa bé kia, chính là thúc thúc của đứa , nam nhân phía sau chính là người lúc trước đem hộp trân châu đưa cho nàng.

      Thẩm Mẫu Đơn thầm nghĩ, nghĩ tới lại ở chỗ này tình cờ gặp , còn muốn đem trân châu kia trả lại cho , tại gặp phải, chỉ tiếc, hộp trân châu này nàng có mang bên người. Suy nghĩ chút, Thẩm Mẫu Đơn tiến lên chắp tay hướng về phía hai người họ, "Ra mắt công tử, biết công tử còn nhớ ra tiểu nữ ."

      Người mặc cẩm bào màu đen lúc này mới nhìn về phía Thẩm Mẫu Đơn, nhìn chằm chằm hồi, lúc này mới ừ tiếng, "Nhớ, việc lần trước, rất cảm ơn tiểu thư." Tiếng thuần hậu, Thẩm Mẫu Đơn vẫn có thể nghe ra chút lạnh nhạt.

      Thẩm Mẫu Đơn ngẩng đầu nhìn nam tử này, "Việc lần trước bất quá chỉ là tiện tay cứu giúp, đồ công tử tạ lễ quá mức quý trọng, biết khi đến lâm sông Hoài, công tử có thể hay chờ thêm chút, để tiểu nữ đem đồ trả lại cho công tử."

      " cần." Nam nhân đột nhiên mở miệng, tiếng nặng nề, "Nếu tặng tiểu thư là của tiểu thư, những thứ đồ này làm sao có thể so với an nguy của Tử An, những vật này tiểu thư nên nhận."

      Thẩm Mẫu Đơn nữa, nàng hiểu ý tứ trong lời của , rất đơn giản, những thứ đó hoàn toàn bằng mạng của cháu , tặng nàng là chuyện đương nhiên, là vì báo đáp ân tình, dùng trân châu đắt giá cảm ơn nàng cứu tính mạng cháu , người đàn ông này muốn nợ nàng ân tình. Nếu nàng biết lí lẽ mà cự tuyệt, chỉ sợ tức giận, nàng thêm gì nữa, gật gật đầu, "Tiểu nữ biết rồi, tạ ơn công tử."

      Nàng cứu cháu mạng, tạ lễ vật phong phú, giữa hai người liền cũng còn gặp nhau rồi.

      Nam nhân nghe nàng vậy liền quay đầu nhìn về phía Trì Ninh Bái, Thẩm Mẫu Đơn biết người này hẳn là tìm Trì Ninh Bái có việc, chạm đích trùng Trì Ninh Bái : "Trì đại ca, ta trở về phòng."

      Trì Ninh Bái hiển nhiên cảm giác được trước mắt người đàn ông này là tới tìm , nhìn Thẩm Mẫu Đơn cười " ."

      Chờ Thẩm Mẫu Đơn rời , Trì Ninh Bái lúc này mới nhìn người nam nhân trước mắt, đôi mắt tràn đầy , cau mày : "Các ngươi cố ý lên thuyền của ta là tới tìm ta có việc gì?"

      Nam tử gì, nghiêng đầu, người mặc áo bào xanh phía sau lập tức tiến lên bước, tiếp lời: "Trì Đà chủ, Điện hạ của ta xác thực có việc muốn cùng Đà chủ thương lượng. . . . . ."

      ~~

      Thẩm Mẫu Đơn mở cửa gỗ trong phòng vừa vặn có thể nhìn thấy tình hình bên ngoài, nàng nhìn nam nhân sắc mặt lạnh nhạt phía sau tiến lên bước, câu gì đó với Trì Ninh Bái, Trì Ninh Bái chau mày, hai chân quỳ xuống, thanh niên kia đỡ lấy , lại tiếp. Nàng chỉ có thể nhìn động tác của bọn họ, lại nghe được bọn họ cái gì, chỉ nhìn thấy lại thêm vài câu với Trì Ninh Bái, Trì Ninh Bái bỗng nhiên giận dữ, phất tay đẩy cánh tay thanh niên đặt người. Nam tử áo xanh kia cũng để ý đến thái độ của Trì Ninh Bái, lại mấy câu liền lui tới bên cạnh nam tử kia.

      Nam tử rời , thanh niên cũng theo, biết là vô tình hay là cố ý, tầm mắt nhìn về phía Thẩm Mẫu Đơn. Thẩm Mẫu Đơn chỉ chú ý tới Trì Ninh Bái, trong đôi mắt Trì Ninh Bái tràn đầy thống khổ, cùng tuyệt vọng. Trong lòng nàng hơi động, vận mệnh Trì gia sau này có phải là quan hệ đối với việc hôm nay Trì Ninh Bái gặp nam tử kia ? thân phận cũng bất phàm, làm cho Trì gia lâm sông Hoài mai danh tích phải có khả năng, hay là sau đó có thể hỏi thăm Trì đại ca chút xem vừa nãy bọn họ cái gì. Bất kể như thế nào, nếu là Trì Ninh Bái có thể thoát khỏi vận mệnh kiếp trước, sau này thành tựu tất nhiên bất phàm, ngày sau nàng có lẽ cần đến giúp đỡ của .

      Thẩm Mẫu Đơn hít hơi, buông nắm đấm, ánh mắt vẫn đặt người Trì Ninh Bái.
      Last edited: 26/6/16

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 15:

      Cảnh đêm sông đẹp dị thường, vầng trăng tròn chiếu sáng toàn bộ mặt sông, mặt sông chợt có đom đóm bay qua, lấm ta lấm tấm.

      Trì Ninh Bái đứng mũi thuyền ngày, Thẩm Mẫu Đơn ở trong phòng chú ý ngày, mãi cho đến khi bóng đêm ảm đạm buông xuống, sàn tàu chỉ còn lại mình Trì Ninh Bái, Thẩm Mẫu Đơn mới mang bình nước cùng mấy viên bã đậu ra ngoài, nhìn dáng vẻ Trì Ninh Bái phờ phạc, mệt mỏi nàng giọng : "Trì đại ca, huynh ngày đều ăn gì, mau ăn chút lót dạ dày ."

      Trì Ninh Bái nghe thấy tiếng xoay đầu lại, đôi mắt sáng ngời thường ngày giờ khắc này chỉ còn lại mê man, ngẩn ngơ "A Đơn. . . . . ."

      Thẩm Mẫu Đơn cầm ấm nước cùng bã đậu trong tay đưa tới trước mặt ,
      cũng thêm gì nữa. Trì Ninh Bái chần chừ lúc, vẻ mặt thanh tỉnh ít, nhìn chằm chằm Thẩm Mẫu Đơn thức ăn nước uống trong tay nàng hồi, yên lặng nhận lấy bắt đầu ăn. Mấy miếng bã đậu khô cùng, bánh bột ngô và bình nước rất nhanh bị ăn sạch , lúc này mới nở nụ cười nhìn Thẩm Mẫu Đơn, " làm cho muội phải lo lắng."

      Thẩm Mẫu Đơn tiếp nhận ấm nước hết trong tay , suy nghĩ chút,
      ngẩng đầu nhìn , "Trì đại ca, có chuyện gì xảy ra vậy? Muội nhìn thấy huynh đứng ở đầu thuyền cả ngày."

      Trì Ninh Bái lắc đầu, lộ ra nụ cười khổ, " có gì."

      "Trì đại ca, nếu có chuyện xảy ra, huynh nên với muội, dù muội giúp được cái gì, thế nhưng hai người dễ dàng nghĩ cách hơn so với người."

      Thẩm Mẫu Đơn nhìn , chân thành .

      Trì Ninh Bái lời nào, chỉ nghiêng đầu nhìn phong cảnh xa xa bị bóng đêm bao phủ, ánh mắt nặng nề. Thẩm Mẫu Đơn nhiều lời nữa, đứng bên bồi . Ánh trăng chiếu vào lưng hai người, vẩy lên thứ ánh sáng mông lung, như ảo như mộng. Qua lúc lâu, mới nghe thấy bên cạnh truyền tới tiếng đè nén thống khổ, "Người kia là . . . . . Yến Vương điện hạ."

      Yến vương —— Thẩm Mẫu Đơn thân ngẩn ra, bàn tay vô thức nắm thành
      quyền, cần Trì Ninh Bái , nàng biết người trong miệng là ai, là nam tử mặc cẩm bào màu đen kia , nàng làm sao cũng nghĩ đến người kia là Yến Vương điện hạ, nàng chỉ nghĩ rằng thân phận người kia bất phàm, nhưng nghĩ ra lại cao quý như vậy.

      Yến vương, nghe đồn Yến vương tính tình cẩn thận, thận trọng, đầu óc vô cùng thông minh, nhạy bén. Nhưng người kia là Yến vương, nàng bây giờ cũng có thể đoán ra mấy phần tại sao lại tới tìm Trì Ninh Bái rồi.

      Tiếng Trì Ninh Bái tiếp tục vang lên bên tai, "Yến vương muốn mua toàn bộ thuỷ vận, thuỷ vận này là do phụ thân huynh khổ cực đời gây dựng nên, huynh muốn, chỉ là. . . . . ."

      Coi như muốn, Yến vương muốn đồ gì há có thể chiếm được? Chỉ sợ muốn, người kia dùng thủ đoạn cứng rắn để có được thuỷ vận, đối với trái lại nửa điểm chỗ tốt đều có,Trì gia ở lâm sông Hoài biến mất sau đêm có phải là do liên quan đến chuyện này? Thẩm Mẫu Đơn nghĩ, có điều —— nàng ngẩng đầu nhìn Trì Ninh Bái, mở miệng hỏi: "Trì đại ca, nếu huynh quy thuận làm thủ hạ của Yến vương, thuỷ vận có thể được bảo vệ?" Yến vương muốn khống chế toàn bộ ly giang, mà phải chỉ có bến tàu, vì lẽ đó Trì Ninh Bái huynh nếu nguyện ý quy thuận , có thể tiếp tục để Trì Ninh Bái huynh quản lý bến tàu.

      Trì Ninh Bái lắc lắc đầu, "Huynh đề nghị qua, . . . . . . đồng ý, chỉ sợ là tín nhiệm huynh."

      Thẩm Mẫu Đơn choáng váng, đúng vậy, vị trí trọng yếu như vậy làm sao có khả năng giao cho người xa lạ quản lý, đường thủy lúc nào cũng đều giữ vị trí rất trọng yếu, huống chi sau này Yến vương còn muốn đánh nhau lâu dài với Tuyên đế, đường thủy càng thêm quan trọng.

      Thẩm Mẫu Đơn nghĩ tới đây, trong lòng hơi động, Yến vương giờ khắc này dự định khống chế bến tàu thủy vận ly sông, có phải là biểu thị muốn an bài nhân thủ vì ngày sau kế vị ?

      Thẩm Mẫu Đơn tim đập thình thịch trong lòng, có chút hưng phấn, cũng có chút lo lắng, nàng muốn đánh cược, nếu việc này có thể thành công vận mệnh ngày sau của nàng nằm trong tay người nhà họ Thẩm nữa. Quả đấm của nàng càng chặt, lúc này mới ngẩng đầu nhìnvề Trì Ninh Bái, trầm giọng : "Trì đại ca, muội có biện pháp, hay là chúng ta thử lần. . . . . ."

      ~~

      Sau bảy ngày thuyền cập bến lâm sông Hoài, Trì Ninh Bái đem hàng đưa đến sân sau cửa hàng, Thẩm Mẫu Đơn trước về Thẩm gia đem hộp trân châu đặt dưới đáy hòm lấy ra trở lại cửa hàng đưa cho Trì Ninh Bái, "Trì đại ca, lúc trước muội cứu mạng cháu của Yến Vương, Yến Vương tặng tạ lễ cho muội, bên trong có mấy viên trân châu còn có ngân phiếu năm trăm lạng, ngân phiếu muội cầm mở cửa hàng, vì vậy mong huynh thêm vào đây ngân phiếu năm trăm lạng . . . . . . Ngân phiếu này coi như là muội mượn Trì đại ca, chờ ngày sau kiếm lời bạc muội trả lại Trì đại ca. Đến lúc đó, Trì đại ca đem hộp gấm này đưa cho Yến vương, với , muốn dùng hộp gấm này đổi lấy cơ hội trung thành với ."

      "Là ta nợ muội, ngân phiếu này há có thể để cho muội bỏ ra." Trì Ninh Bái xong thần sắc phức tạp nhìn Thẩm Mẫu Đơn chút, bàn tay to lớn vuốt ve hộp gấm tinh xảo trong tay , "A Đơn, muội tín nhiệm huynh như vậy? Chúng ta mới gặp nhau chừng mười ngày, nhưng muội chịu giúp huynh như vậy. . . . . ."

      Thẩm Mẫu Đơn nở nụ cười, "Trì đại ca, muội tin tưởng huynh." Kiếp
      trước nàng biết Trì Ninh Bái, gặp , cũng biết nhân phẩm của , lúc này mới chịu giúp , hơn nữa này chỉ là giúp , cũng là giúp chính mình.

      Trì Ninh Bái nắm chặt hộp gấm trong tay , nhìn Thẩm Mẫu Đơn ,trịnh trọng : "A Đơn, cám ơn muội, nếu như có thể thành công, huynh nhất định
      quên ân tình của muội."

      Trì Ninh Bái cơ hồ để lỡ thời gian, sau khi lấy ngân phiếu liền nâng hộp gấm đến địa chỉ người kia đưa. Gõ cửa toà nhà phổ thông trước mắt, lập tức có gã sai vặt tiến lên mở cửa, ý đồ đến, gã sai vặt này liền dẫn tới sân Yến vương.

      Sau khi thanh niên kia ( áo xanh ấy ạ)vào phòng thông báo liền dẫn Trì Ninh
      Bái vào gặp Yến vương. Trì Ninh Bái vào phòng liền nhìn thấy Vệ Lang Yến mặc thân áo màu đen rộng rãi thường dùng, ngồi ghế quý phi làm bằng gỗ trắc, vẻ mặt lạnh lùng như trước, nhìn thấy Trì Ninh Bái vào, giọng hỏi: "Suy nghĩ kỹ rồi hả ?"

      Trì Ninh Bái đứng vững người này người uy thế, quỳ xuống, tay nâng hộp gấm giơ cao lên, đặt trước mặt Vệ Lang Yến, trầm giọng : "Thảo dân muốn cống hiến hết mình cho Điện hạ, mong Điện hạ cho thảo dân cơ hội! Thảo dân nhất định làm cho Điện hạ thất vọng!"

      Vệ Lang Yến nhìn chằm chằm hộp gấm trong tay Trì Ninh Bái, mặt hề có cảm xúc. Trong lòng Trì Ninh Bái ầm thầm nhảy nót, áp lực gia tăng, tay vẫn vững vàng nâng hộp gấm kia, lúc sau mới nghe thấy tiếng cười khẽ, "Như vậy, bản vương liền cho ngươi cơ hội, ly giang có hai mươi hai bến tàu, mỗi bến có chưởng đà, bản vương muốn ngươi trong vòng năm trở thành Tổng Đà Chủ sông."

      Trì Ninh Bái lập tức hiểu ý tứ trong lời của Yến Vương. Chưởng đà thủy vận ly giang đều là nhân vật đến từ dân gian, Yến vương muốn thu phục những bến tàu này, trở thành Tổng Đà Chủ. Đây là thử thách, cũng là thử thách đơn giản nhất, nếu chuyện này hoàn thành tốt, làm sao có thể là thủ hạ của Yến vương mưu đồ nghiệp. ngay lập tức nghĩ ra nguyên do trong này, cao giọng : "Đa tạ điện hạ, thảo dân định phụ lòng Điện hạ."

      Ánh mắt Vệ Lang Yến lần thứ hai nhìn hộp gấm trong tay Trì Ninh Bái, vẻ mặt khó lường, thả mi mắt, thanh niên đứng bên cạnh lập tức tiến lên nhận lấy hộp gấm, mở miệng : "Ngươi trở về , ngày sau bản vương thương thảo tốt với ngươi về chuyện này ."

      Đợi sau khi Trì Ninh Bái rời , thanh niên kia mới cung kính cầm hộp gấm trong tay đưa cho Vệ Lang Yến, Vệ Lang Yến tiếp nhận hộp gấm, mở ra nhìn trân châu cùng ngân phiếu còn nguyên trong hộp, : "Vân Hạ, thăm dò nương kia."

      "Vâng, Điện hạ." Vân Vạ đáp tiếng, lui ra khỏi gian phòng, trong phòng chỉ còn lại Vệ Lang Yến nhìn chằm chằm hộp gấm vẻ mặt như có như .

      ~~

      Thẩm Mẫu Đơn vẫn ở tại trong cửa hàng thu xếp vải vóc được chở về , tay vẽ bản thảo để cắt nay, thợ may cùng Tú Nương đều nhìn qua, Thẩm Mẫu Đơn thương lượng với bọn họ hồi lâu, thứ nhất phải làm ra sản phẩm có chất lượng và số lượng cao, cuối cùng quyết định ngày mai có thể bắt đầu làm nhóm xiêm y đầu tiên.

      Bàn việc hơn nửa ngày, Thẩm Mẫu Đơn vừa mệt vừa đói, tiễn Mã chưởng
      quỹ, cắt nay, thợ may cùng Tú Nương xong, nàng mới tùy tiện ăn ít thứ, nhìn sắc trời còn sớm, lúc này mới trở về phủ. Ngày hôm sau trời vừa sáng tới cửa hàng, lúc sau Mã chưởng quỹ bên ngoài có người tìm nàng, Thẩm Mẫu Đơn ra cửa liền nhìn thấy nam nhân vóc người cao to khôi ngô, tướng mạo trẻ tuổi tuấn đứng trước cửa hàng, đôi mắt nam nhân kia sáng ngời, sống mũi cao thẳng. Thẩm Mẫu Đơn sửng sốt chút, người kia là ai vậy?

      Nam nhân trẻ tuổi kia nhanh chân đến hướng Thẩm Mẫu Đơn, thời điểm tới bên người nàng mới cười : "A Đơn."

      Thẩm Mẫu Đơn trợn mắt, chỉ vào nam nhân trước mắt kinh hô: "Trì đại
      ca, Huynh. . . . . . Huynh là Trì đại ca, ngươi. . . . . . Huynh làm sao lại
      biến thành như vậy?" Nàng nghĩ tới Trì Ninh Bái cạo râu quai nón tuấn như vậy.

      Trì Ninh Bái quen sờ sờ cằm, cười : "Huynh cũng có chút quen. Đúng rồi, hôm qua gặp Yến vương. . . . . ." đem việc hôm qua gặp mặt Yến Vương kể lại lần, lại : "A Đơn, cám ơn muội, nếu có muội chỉ sợ nghiệp phụ thân huynh tạo dựng giờ phải chắp tay dâng cho người rồi."

      Thẩm Mẫu Đơn chút bận tâm, "Trì đại ca, bến tàu to ly giang cũng ước chừng khoảng hai mươi bến, năm này đủ sao?" Hơn nữa chưởng đà thủy vận đại đa số đều là người dân gian, tính cách thô bạo phân phải trái, tính nóng, tranh đấu, muốn thu phục những người như vậy chỉ sợ đơn giản.

      Trì Ninh Bái tràn đầy tự tin, cười to : "A Đơn nên lo lắng, huynh có biện pháp, những người này muội cần quan tâm, kinh doanh tốt cửa hàng là được, muội yên tâm, sau này có huynh bảo vệ muội, có ai bắt nạt muôi nữa."

      là người dân gian, có biện pháp, Thẩm Mẫu Đơn thầm nghĩ, bỗng nhiên lại nhớ tới hộp gấm kia, trong lòng lại căng thẳng, cũng biết Yến Vương có tức giận hay .
      Winter thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 16:


      Thẩm Mẫu Đơn cùng Trì Ninh Bái lại hàn huyên vài câu, Trì Ninh Bái liền cáo từ. Thẩm Mẫu Đơn trong thời gian này cũng với Trì Ninh Bái nàng gặp chuyện khó khăn, hi vọng có thể hỗ trợ che giấu chuyện cửa hàng, Trì Ninh Bái cười : "A Đơn yên tâm, có người dám tìm muội gây phiền toái."

      Trì Ninh Bái rồi, Thẩm Thiên Nguyên cũng tới, nhìn thấy Thẩm Mẫu Đơn
      nhìn cách đó xa xuất thần, tiến lên vỗ vai của nàng, "Mẫu Đơn, nơi này có cha, trước con hồi phủ , chuyện cửa hàng ngày sau có phụ thân cùng Mã chưởng quỹ quản lý, con nên ra ngoài phủ ít chút, nên gây chú ý cho tổ mẫu. Tổ mẫu con ghét nhất chính là việc con xuất đầu lộ diện bên ngoài, lần này biết được con theo cha rời nhà chuyến khiển trách cha trận, chỉ sợ hôm nay sai người cho mời con qua, con cũng nên phản bác lão nhân gia như bà." tới chỗ này, Thẩm Thiên Nguyên dừng chút, thở dài, "Những năm này làm khó con cùng A Hoán rồi."

      Thẩm Mẫu Đơn cười, biết ý tứ của phụ thân những năm gần tổ mẫu gây khó dễ đối với bọn họ, an ủi: "Cha, có chuyện gì, tổ mẫu chỉ chút mà thôi."

      Thẩm Thiên Nguyên thở dài nữa, Thẩm Mẫu Đơn lại : "Cha, vậy con về trước."

      Thẩm Thiên Nguyên khoát tay áo cái, "Mau trở về ."

      Thẩm Mẫu Đơn vừa về tới Thẩm phủ thấy Tư Cúc đứng ở trong sân, nhìn thấy nàng quay đầu lại vội vàng tiến lên, mặt lo lắng, "Tiểu thư, sáng sớm người đâu vậy? Lão thái thái sai người đến tìm, người mau chóng tới , làm lão thái thái lại tức giận đó."

      tới trong sân lão thái thái, quả nhiên liền thấy lão thái thái nổi nóng, vỗ bàn đập vang ầm ầm, " nha đầu khỏe mạnh để lão Tam nuôi thành hình dáng này sao! theo ra nửa tháng, bây giờ trở về sáng sớm thấy thấy bóng người. . . . . ."

      Lão Thái Gia khuyên nhủ: "Được rồi, ngươi ít vài câu ."

      Thẩm Mẫu Đơn nghe thanh bên trong, ngầm thở dài, muốn vào, phía sau truyền đến tiếng đại tỷ Thẩm Oánh, "Tứ muội, tỷ cùng muội cùng vào thôi."

      Quay đầu nhìn lại, Thẩm Oánh mặc thân quần áo màu tím nhạt đứng ở cách đó xa cười nhìn nàng. Thẩm Mẫu Đơn cũng nhìn nàng mỉm cười đến, "Đại tỷ, tỷ trở về?"

      Thẩm Oánh mấy bước tới tới trước mặt Thẩm Mẫu Đơn, dắt tay nàng, "Tứ muội, còn muốn tiếng cám ơn với muội, nếu có muội giờ khắc này tỷ chỉ sợ còn biết trôi qua ngày như thế nào, may là có muội giúp đỡ đưa ra chủ ý."

      Thẩm Mẫu Đơn nhìn nàng, "Đều giải quyết?"

      Thẩm Oánh run lên, thở dài, "Ta mời đại phu cho phu quân chẩn mạch, đúng là vấn đề của , đại phu đem chuyện này báo với mẹ chồng, mẹ chồng mời phụ khoa thánh thủ chẩn mạch cho nữ nhân kia. Nàng cùng phu quân ở chung có hai tháng, nhưng lại có mang ba tháng, mẹ chồng tức giận, tại còn bệnh, phu quân cũng bị bệnh hồi, bây giờ Nghiêm gia cũng biết được chuyện này, cũng mời rất nhiều đại phu đến xem, đều rất khó trị. Nữ nhân kia bị mẹ chồng sai người ta đánh sẩy thai thai, bị người đưa trả về, mẹ nàng tức sinh bệnh nặng, bản thân nàng tựa hồ cũng bị bệnh , cũng biết còn có thể hay sống qua ngày, vậy biết mẹ chồng có cho nàng tiếp tục sống tiếp hay . . . . . ."

      Thẩm Mẫu Đơn đối với kết cục của nữ nhân kia có hứng thú, "Giờ đại tỷ dự định làm sao? Dù sao cũng là do , nếu tỷ tiếp tục ở lại Nghiêm gia, ngay cả đứa bé tỷ cũng có ."

      Thẩm Oánh cười khổ, "Còn có thể làm sao, mẹ chồng dự định nếu phu quân được, liền xin đứa bé đại bá cho làm con nuôi, đại tẩu lại mang thai, cũng đồng ý đem con cho cho chúng ta làm con nuôi rồi. Ngày sau cũng chỉ có thể bảo vệ đứa này mà sống, Tứ muội, tỷ cũng chỉ có thể nghĩ như vậy thôi. . . . . ."

      Đúng vậy a, đại tỷ cũng chỉ có thể như vậy, nếu đời trước nàng gặp chuyện như vậy chỉ sợ cũng kết quả như thế. Nhưng bây giờ, nàng tuyệt đối lựa chọn như vậy. Thẩm Mẫu Đơn thở dài, thêm gì nữa, tiến vào trong phòng lão thái thái. Thẩm Oánh cũng đồng thời vào theo, lão thái thái nhìn thấy Thẩm Oánh, tầm mắt dời ít, vội vàng hỏi tình hình bây giờ của Nghiêm gia, lửa giận cũng ít Thẩm Oánh trả lời vài câu, lão thái thái cuối cùng cũng phát hỏa để nàng .

      Ra khỏi sân lão thái thái Thẩm Mẫu Đơn liền trực tiếp trở về phòng, Tư Cúc lại ở bên tai nàng thao thao bất tuyệt, là khoảng thời gian này La Nam thường xuyên đến tìm đến nàng, biết nàng ra khỏi cửa, rất tức giận. Thẩm Mẫu Đơn tự nhiên để ý tới La Nam, bây giờ tâm tư đều đặt vào tất cả quần áo, bây giờ nàng chỉ hy vọng có thể đem quần áo bày sẵn bắt tay vào làm, như vậy phụ thân cũng có thể ung dung ít.

      Cửa hàng quần áo bên kia chế tạo gấp quần áo, cũng có gì chuyện khác thường phát sinh, Thẩm Mẫu Đơn yên lặng ở nhà đợi hai ngày, ngày hôm đó thư phòng vẽ , Lục nhi đến thông báo, bên ngoài có người tìm. Thẩm Mẫu Đơn nghi hoặc, Trì đại ca biết nàng ở Thẩm gia tháng ngày khổ sở tới Thẩm gia tìm nàng, rốt cuộc là ai?

      Đợi Lục nhi dẫn người vào, Thẩm Mẫu Đơn sững sờ, là thanh niên bên cạnh Yến vương. Nhìn người này, trong lòng nàng khỏi thấp thỏm, người này tìm đến nàng nhất định là Yến vương, chẳng lẽ Yến vương trách nàng đem hộp gấm cho Trì đại ca?

      Vân hạc liếc nhìn tiểu thư đứng ngồi yên trước mắt, mở miệng : "Thẩm nương, chủ nhân nhà ta cho mời, kính xin tiểu thư theo ta chuyến."

      Thẩm Mẫu Đơn từ chối được, chỉ báo cho Tư Cúc Lục nhi đây là người quen, liền theo người này ra khỏi Thẩm phủ, ngồi xe ngựa đường hướng về ngõ phía đông. Xe ngựa chạy nửa canh giờ dừng ngay trước toà nhà. Thẩm Mẫu Đơn thấp thỏm theo sau thanh niên này đường tới sân trước an tĩnh, hai người vào trong sân, thanh niên này gõ cửa lúc này mới đẩy cửa phòng ra, dẫn Thẩm Mẫu Đơn vào.

      Đối diện cửa phòng chính là án thư gỗ lê rộng lớn điêu khắc mà thành, sau án thư là giá sách gỗ lê, mặt bày đầy thư tịch, hai bên giá sách bày hai bình hoa sứ cao hơn nửa đầu người, bên trong có mấy cành hoa chớm nở, tản ra mùi thơm thoang thoảng. Thẩm Mẫu Đơn nhìn lại, cửa dưới chỉ để chiếc ghế quý phi bằng gỗ Lê, nam nhân nửa nằm mặc thân y phục màu đen mặc ở nhà, trong tay nâng quyển thư tịch cũ kỹ màu vàng, nghe thấy thanh, ngẩng đầu hướng về phía bọn họ.

      Thẩm Mẫu Đơn rơi vào trong đôi mắt thâm thúy lạnh lùng của Vệ Lang Yến, trong lòng khỏi hồi hộp phen, lòng bàn tay đầy mồ hôi. Nàng chỉ nhìn khép quyển sách tay lại, để ở án , chậm rãi từ giường ngồi dậy, táp bày ra chỉnh tề mềm để hắc trù khăn che mặt giày, đứng dậy, từng bước về phía nàng,

      tới trước mặt nàng dừng lại, nhìn thanh niên phía sau nàng, lúc này mới cư cao lâm hạ nhìn phía nàng. Thẩm Mẫu Đơn có chút lo lắng, cho dù là nghe thấy tiếng bước chân ra đóng cửa phòng, nàng cũng dám quay đầu lại, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mắt.

      Vệ Lang Yến nhìn chằm chằm trước mắt hồi lâu, có chút
      nhìn nữ tử nhìn qua mềm mại yếu đuối vì sao sau khi biết thân phận của còn đem hộp gấm cho nam nhân kia, dùng làm điều kiện trao đổi với . Nàng chẳng lẽ biết trong thế giới phân chia giai cấp này, chỉ cần câu của , cả gia tộc của nàng đều bị liên lụy sao.

      Thẩm Mẫu Đơn tim thình thịch đập, bên tai truyền đến thanh có chút lạnh lẽo, "Hành vi của ngươi đủ để cho toàn bộ Thẩm gia vì đó chôn cùng , may là, ngươi cứu mạng Tử Bảo An, bất kể như thế nào, ta cũng chỉ có thể cảm kích ngươi. . . . . ." Dứt lời, mặc kệ phản ứng của Thẩm Mẫu Đơn, tới bên án thư lấy ra hộp gấm đưa cho Thẩm Mẫu Đơn, "Nếu tặng ngươi ta thu lại, cái này ngươi lấy về ."

      Thời điểm Thẩm Mẫu Đơn nâng hộp gấm trong chợ huyên náo, tay chân vẫn lạnh lẽo , đầu óc cũng có chút say xe, nàng thậm chí cũng biết mình như thế nào ra khỏi tòa nhà này , chỉ nhớ Yến vương đem hộp gấm đưa cho nàng sau liền để nàng rời . Bên tai nàng cũng vẫn vang lên câu kia của Yến vương , "Hành vi của ngươi đủ để cho toàn bộ người Thẩm gia vì đó mà chôn cùng rồi."

      dưới cao thấp, bất luận thân sơ thế nào, đều có thể bị uy hiếp,bị giai cấp bên đè ép giết chết bất cứ lúc nào. Trong thế giới phân biệt giai cấp đẳng cấp ràng như vậy, làđại biểu cao cao tại thượng thể lay động, mà nàng bất quá chỉ là thứ dân, giống như giun dế vậy, mà nàng dĩ nhiên đem đồ quý nhân ban thưởng dùng để uy hiếp quý nhân, trước ý nghĩ thực là buồn cười này. Nghĩ tới đây, chân nàng có chút nhũn ra, bước chân lảo đảo.

      Thẩm Mẫu Đơn dừng bước, hít sâu mấy hơi, vẻ mỏi mệt mới giảm ít, nàng ôm hộp gấm trong lòng, biết Yến vương cũng có trách tội cho nàng. Trong lòng dần dần bình tĩnh lại, nàng lại nghĩ tới hài tử kia, đứa bé kia đối với Yến vương lại trọng yếu như vậy, cho dù nàng mạo phạm uy nghiêm của nhưng vẫn trị tội nặng. Đứa này bất quá là cháu của Yến vương , Yến vương họ Vệ, tên Lang Yến, cháu của hẳn là gọi Vệ Tử An.

      Vệ Tử An —— Thẩm Mẫu Đơn tới phía trước, vừa nghĩ tới chuyện liên quan tới vị tiểu Thế tử này kiếp trước, đời trước thế tử theo Yến đế, Thẩm Mẫu Đơn nghĩ nghĩ lại, đầu óc bỗng nhiên ầm tiếng nổ tung, nàng chỉ cảm thấy bên tai ong ong, nàng xác thực nhớ tới tin đồn liên quan với kiếp trước.

      Kiếp trước, sau chuyện Thẩm gia nàng chỗ có thể , chung quanh du đãng, nghe qua tin đồn, là bên cạnh Yến đế có thế tử ngốc , Yến đế đối xử với Thế tử ngốc này cực kì tốt, ngốc Thế tử là cháu của Yến đế , lúc ngã xuống nước được cấp cứu quá trễ, sau khi hôn mê bất tỉnh, tỉnh lại là kẻ ngu si. Như vậy tế tế vừa nghĩ, Thế tử này tên gọi là Tử Bảo An. Thẩm Mẫu Đơn cảm thấy tim thình thịch đập, đời trước tiểu Thế tử có phải là cũng là bởi vì rơi vào ly sông cho nên mới trở thành kẻ ngu si ? Bây giờ được nàng cứu lên, vì thế ngày sau cũng bao giờ có ngốc Thế tử .

      Thẩm Mẫu Đơn trong lòng vui mừng lại nghĩ mà sợ, vui mừng đứa bé sau này hề si ngốc nữa, nghĩ mà sợ chính là, may là này tiểu Thế tử rất quan trọng với Yến vương, phải vậy nàng bây giờ chỉ sợ cũng thể an toàn tiêu sái ở chỗ này. Có điều vì sao Yến vương đối tốt với cháu mình như vậy? Trong lòng lung suy nghĩ, phía trước đột nhiên vang lên tiếng nổi giận đùng đùng " Mẫu Đơn, tại sao muội lại ở đây?"
      Winter thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 17:


      Thẩm Mẫu Đơn ngẩng đầu nhìn lên thấy La Nam đứng cách chỗ nàng xa, phía sau là nữ tử mặc quần áo màu hồng nhạt, nữ tử ước chừng mười lăm mười sáu tuổi, dung mạo tuy rằng phải rất xinh đẹp, nhưng rất thanh tú, còn mang theo phong độ của người trí thức, khiến khí thế của nàng tăng lên ít, rất là hấp dẫn chú ý của người khác.

      Thẩm Mẫu Đơn nhìn nữ tử vẻ mặt lạnh nhạt phía sau La Nam, mặt hề có chút cảm xúc. Thanh Trúc cố ý gọi nàng phá vỡ gian tình của La Nam cùng Diêu Nguyệt, khi đó vẻ mặt của La Nam cùng Diêu Nguyệt thể là giả được thất kinh nhìn nàng, nàng chết rồi ở La gia thời gian, lúc này mới phát này Thanh Trúc có gian tình với La Nam, khi đó nàng mới hiểu được nha hoàn này ban đầu cố ý gọi nàng đánh vỡ gian tình hai người họ, nguyên nhân đơn giản là chịu nổi gia gia sủng ái Diêu Nguyệt, chỉ sợ là nghĩ tới hại chết nàng. Có điều coi như nàng lúc trước nghĩ tới hại chết mình, nhưng cũng có tâm tư xấu, nếu nàng thích La gia như vậy, đời này nàng nhất định thỏa mãn nguyện vọng của nàng ta, làm cho ba người các nàng đời này quấn quýt lấy nhau.

      La Nam chạy tới cau mày đứng trước mặt Thẩm Mẫu Đơn, lại nhìn thấy hộp gấm nàng ôm trong lòng, mở miệng hỏi, "Hơn nửa tháng này muội nơi nào? Bây giờ muội là vị hôn thê của huynh chính là đại biểu mặt mũi cho La gia chúng ta, sau này nên tùy ý ra ngoài xuất đầu lộ diện." Dứt lời, lại cau mày liếc nhìn hộp gấm trong lòng nàng, "Đây là vật gì?"

      Ánh mắt Thẩm Mẫu Đơn rời khỏi người Thanh Trúc nhìn La Nam tuấn tú trước mặt, nàng cười cợt, sờ sờ hộp gấm trong lòng, "Trước đây cứu mạng người, gia đình nhà người ta tạ lễ vật cảm ơn. La đại ca muốn xem chút sao?"

      La Nam tự nhiên còn hứng thú, nhìn hộp gấm tinh xảo, bên trong cũng phải là ít châu báu đồ trang sức, còn chưa tới mức độ mặt dày muốn cướp châu báu đồ trang sức của vợ chưa cưới. Thích thú khoát tay áo cái, nhìn trang phục Thẩm Mẫu Đơn mặc, trong lòng lại tức giận "Muội nhìn dáng dấp bây giờ của muội xem, vì sao chịu mặc trang phục tốt, đẹp chút. . . . . ."

      "La đại ca. . . . . ." Thẩm Mẫu Đơn bỗng nhiên lên tiếng ngắt lời , "Muội dự định thăm Nguyệt Nhi, huynh có muốn cùng muội ?"

      La Nam ngẩn người, nghĩ tới Diêu Nguyệt giống như điên phụ kia, lắc đầu, "Huynh , huynh dự định bái phỏng vị quý nhân. . . . . . Thanh Trúc chúng ta thôi."

      Thanh Trúc phía sau nhàn nhạt đáp tiếng, phúc phúc thân mình với Thẩm Mẫu Đơn, lúc này mới sau La Nam, từ đầu đến cuối đều rất hờ hững, đúng mực.

      Thẩm Mẫu Đơn cũng có nán lại, ôm hộp gấm trở về, đem hộp gấm đặt dưới đáy hòm, chợt nhớ tới năm trăm lạng ngân phiếu trong hộp gấm là của Trì đại ca, định đem ngân phiếu trả lại, Tư Cúc bưng bát nước ô mai vào, : "Tiểu thư, trời ngày càng nóng bức, hai tháng rồi còn có lấy cơn mưa, chúng ta ở lâm sông Hoài dựa vào ly giang cũng còn tốt, ta nghe lâm huyện XX sắp hạn hán đến nơi. . . . . . Ai, tiểu thư, sáng sớm nô tì nấu chút nước ô mai, mát rồi, người nếm thử xem."

      Thẩm Mẫu Đơn từ chỗ Yến vương trở về xác thực nóng chịu được, liền ngồi xuống định uống xong mới tìm Trì Ninh Bái, Tư Cúc nhìn túi đặt bàn, hỏi: "Tiểu thư, ngài mới trở về lại muốn ra ngoài sao?"

      "Ừ, còn có chút chuyện phải ra khỏi cửa chuyến."

      Tư Cúc lo lắng : "Tiểu thư, tiệc mừng thọ La phu nhân rất nhanh đến, ngài chuẩn bị kỹ quà mừng thọ chưa? Tính ra chỉ còn lại chừng mười ngày, nếu chuẩn bị sớm sợ rằng kịp?"

      Thẩm Mẫu Đơn để chén trong tay xuống, quay đầu nhìn Tư Cúc, trong lòng nhớ lại đời trước cũng có chuyện đại thọ La phu nhân này, chỉ nhớ có tiệc mừng thọ La lão gia, chẳng lẽ nhớ lộn, bên tai lại truyền tới tiếng Tư Cúc "Tiểu thư, ngày hôm nay đúng là nóng . Người chạy ra bên ngoài sợ nóng sao?"

      Đầu óc Thẩm Mẫu Đơn bỗng nhiên nổ tung, nàng sắc mặt trắng bệch nhìn Tư Cúc, Tư Cúc sợ hết hồn, "Tiểu thư, tiểu thư, ngài làm sao vậy, làm sao sắc mặt kém như vậy? Chắc là say nắng , để nô tỳ mời đại phu lại đây xem qua chút." xong vội vội vàng vàng ra bên ngoài, Thẩm Mẫu Đơn kéo nàng lại, tay mơ hồ có chút run, khàn khàn : "Ta sao, cần mời đại phu." Nàng chỉ là chợt nhớ tới ra chuyện đời trước bị nàng lãng quên.

      Khí trời nóng bức làm cho mấy hồ nước của mấy huyện phụ cận lâm sông Hoài đều sắp khô cạn, mùa khô thường thường kéo theo nạn châu chấu, sau đó lâu mấy huyện phụ cận lâm sông Hoài đều phát sinh nạn châu chấu nghiêm trọng, huyện kề bên gần lâm sông Hoài vì lẽ đó nhận lấy liên lụy, tất cả cây nông nghiệp sắp thu hoạch đều còn mống, thu hoạch được hạt nào. Mấy huyện này đều là đất phong của Yến vương,khi đó Yến vương mặc dù rất nhanh ra quyết sách, nhưng tai nạn phát sinh, tất cả cửa hàng lương thực đầu cơ trục lợi nâng giá cao lên, rất nhiều nạn dân mua nổi lương thực, tuy có ít nhà thế gia phát lương cứu tế, nhưng chỉ như muối bỏ biển, giải quyết được vấn đề. Sau hơn nửa năm chung quanh mấy huyện thành đều có ít nạn dân, cũng chết đói ít, vô cùng nghiêm trọng.

      Kỳ thực nếu là sau khi tai họa phát sinh đem khống chế lại giá cả cửa hàng lương thực sau đó lại từ bên ngoài điều động lương thực đủ để ứng phó hơn mười vạn nạn dân mấy huyện.
      Winter thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :