1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Mẫu đơn chân quốc sắc - Nhu Nạo Khinh Mạn

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 4:


      Trong lòng Diêu Nguyệt vẫn thấp thỏm, yên, nàng tuy rằng cùng La đạica có tình cảm, nhưng Mẫu Đơn cũng là bằng hữu tốt mười năm của nàng, nếuMẫu Đơn biết chuyện của nàng cùng La đại ca, nàng cảm giác mình cònmặt mũi nào đứng trước Mẫu Đơn, nhưng là tình cảm phải là chuyệnmình có thể khống chế, mỗi ngày đều muốn gặp , nhìn thấy timlại nhảy nhót mặt ngượng ngùng. . . . . Nếu Mẫu Đơn biết được, nàng cầuxin nàng(Mẫu Đơn) tha thứ, nàng nhất định tha thứ chứ ? Diêu Nguyệt lolắng nghiêng đầu liếc mắt nhìn Thẩm Mẫu Đơn, nhìn thấy Thẩm Mẫu Đơn dungmạo diễm lệ, trong lòng lại ê ẩm, thầm dáng dấp kia của Thẩm Mẫu Đơnnhất định thể cho La đại ca nhìn thấy.

      Thẩm Mẫu Đơn cầm cây trâm trong tay cài vào tóc, bưng ly trà bànuống hớp, đặt ly trà xuống,theo thói quen lại sờ sờ lông mày bên phải.

      Diêu Nguyệt nhìn thấy Mẫu Đơn, trong lòng càng cảm thấy khó chịu, cảm thấytrong phòng ngột ngạt, khó chịu có chỗ cho nàng ta phát tiết, khôngkhỏi có chút buồn bực , "Mẫu Đơn, trong phòng này có chút buồn, chúng tara bên ngoài viện dạo chút ."

      Thẩm Mẫu Đơn suy nghĩ chút liền gật đầu đồng ý, đứng dậy đến cửaphòng, phía sau Diêu Nguyệt cũng đứng dậy theo sau nàng ra ngoài .

      Từ phía sau nhìn thấy mái tóc đen tuyền của Thẩm mẫu Đơn,cần cổ trắng nõn, bờ vai non mịn, trắng ngần, sau lớp áo, Diêu Nguyệt cảm thấy trong lòng càng ngày càng khó chịu, hỏa khí phát tiết ở trong lòng càng ngày càng nhiều. Nhìn Thẩm Mẫu Đơn bước ra khỏi cửa, còn có hòn đá đạp chân cạnh ngưỡng cửa , Diêu Nguyệt cảm thấy tim nhảy loạn trong lòng, ý nghĩ bắt đầu nảy sinh, ý nghĩ này vừa nảy ra,nàng thần xui quỷ khiến kêu a tiếng, thân thể lảo đảo ngã, hai tay từ sau lưng đẩy Mẫu Đơn phía trước.

      Nhưng Diêu Nguyệt nghĩ tới chính là, bước chân Mẫu Đơn đột nhiênnhanh hơn, lập tức liền bước nhanh ra khỏi ngưỡng cửa, bản thân nàngkhông có lực chống đỡ thân thể bắt đầu lảo đảo loạng choạng, cả người thẳng tắp té xuống thềm cửa.

      Phía đầu vang lên tiếng Thẩm Mẫu Đơn sợ hãi kê lên, "Nguyệt Nhi, muội làm sao vậy? Tư Cúc, Tư Cúc, mau tới đây. . . . . ."

      Diêu Nguyệt chỉ cảm thấy cả khuôn mặt đều đau xót, lỗ mũi có cái gì đó ồ ạt chảy ra, đầu cũng bị va đến nỗi ong ong, nàng ngay cả mình lúc nào đượcđỡ lên cũng biết. Được đỡ vào trong phòng,lúc chờ đại phu đến, DiêuNguyệt từ trong gương đồng nhìn thấy chính mình cả người đầy máu, lập tứckhông chịu nổi khóc rống lên.

      Lục nhi mời đại phu, Tư Cúc chuẩn bị nước nóng, Thẩm Thiên Nguyêncùng Thẩm Hoán nghe vậy cũng đều tới, nhìn thấy Diêu Nguyệt cả mặt đầy máucũng sợ hết hồn, Thẩm Thiên Nguyên ngẩng đầu hỏi Mẫu Đơn, "Mẫu Đơn, chuyệnnày là làm sao ?"

      Thẩm Mẫu Đơn tỏ vẻ sợ hãi thôi "Cha, vừa nãy Nguyệt Nhi kêu trongphòng buồn chán, muốn ra ngoài dạo chút, nghĩ tới tới ngưỡng cửa đột nhiên kêu lên, chờ con quay đầu nhìn lại muội ấyđã ngã ở bậc cửa, con định dìu muội ấy nhưng kịp rồi."

      Diêu Nguyệt sợ đến được, bụm mặt khóc lóc, vai cũng ngừng run rẩy. Tư Cúc rất nhanh bưng nước nóng lại , để Diêu Nguyệt buông hai tay ra, lau máu mặt nàng ta.

      Đại phu rất nhanh tới, thay Diêu Nguyệt băng bó vết thương, chẩnmạch, "Tiểu thư có việc gì, máu mũi ngừng lại, vết thươngtrên trán bôi thuốc mỡ mấy ngày là có thể khỏi."

      Diêu Nguyệt kinh hoảng : "Đại phu, ta. . . . . . Vết thương trán tacó để lại vết sẹo ?"

      Đại phu có chút khó khăn, "Tiểu thư vết thương trán có chút sâu, cáinày lão phu cũng dám kết luận liệu có lưu lại vết sẹo hay . Tiểuthư nếu lo lắng có thể Hồi Xuân Đường mua bình ngọc cơ cao, thuốc cao này khôi phục vết thương rất tốt."

      Đại phu rời , Thẩm Thiên Nguyên vội vã ra ngoài, Thẩm Hoán an ủi Diêu Nguyệt vài câu cũng rời . Thẩm Mẫu Đơn ngồi đối diện Diêu Nguyệt, sững sờnhìn vết thương trán ả, cảm thấy có chút đáng tiếc, vết thương này so với vết thương kiếp trước của nàng đỡ hơn nhiều lắm, kiếp trước khuê hữu ở sau lưng đẩy mình cái,lông mày bên phải vừa vặn dập đầu vào hòn đá nhọn cạnh cửa, cũng bởi vì vậy lông mày bên phải của nàng lưu lại vết sẹo xấu xí thể tả, chỉ có thể để tóc mái trước trán che lại.

      Kỳ thực chuyện này từ lúc nàng trọng sinh trở về vẫn chưa nhớ ra, thời gian trôi qua quá lâu, rất nhiều chuyện nàng có chút mơ hồ, nhớ việc này là do sáng sớm sờ lông mày nhìn trong gương hoàn toàn thấy vết sẹo khác mới nhớ tới chuyện này, dù sao nguyên nhân Diêu Nguyệt ở sau lưng đẩy nàng chính là nàng ghen ghét dung mạo của mình, chỉ là trải nghiệm này kém xa khi chết của nàng nhiều lắm, gặp quá nhiều việc so với chuyện này còn nghiêmtrọng hơn, vì lẽ đó cũng là dần dần đem vết sẹo trán quên mất.

      Thẩm Mẫu Đơn cẩn thận hồi tưởng lại chuyện ngày đó, ngày đó nàng cậpkê, búi tóc đẹp đẽ , mặc vào xiêm y xinh đẹp, cùng đợi Diêu Nguyệt, sau đó dự định cùng với nàng gặp La Nam . Diêu Nguyệt đến, trong mắt ả là hoảng sợ cùng kinh ngạc, sau đó lại nhìn trúng cây trâm của nàng,muốn xin nàng cây trâm. Sau đó là trong phòng buồn chán muốn ra ngoài chút, thất thanh rít gào, sau lưng truyền đến tiếng xô đẩy, nàng té xuống. Sau đó mời đại phu, băng bó vết thương, vì che chắn vết thương nàng chải lại kiểu tóc thường ngày, che lại cái trán trơn bóng, rồi bôi thuốc cao vào vết thương, khó mà tin nổi nhất chính là nàng dĩ nhiên mang vết thương đầu theo Diêu Nguyệt gặp La Nam.

      Sau khi nhìn thấy La Nam, La Nam khen Diêu Nguyệt cài cây trâm đẹp, lại quay đầu miễn cưỡng khen nàng vài câu, ràng là ta kiên nhẫn với nàng như vậy, lúc trước nàng lại hiểu. Thẩm Mẫu Đơn nghĩ tới
      đây nở nụ cười, lúc trước nàng quả là quá ngu.

      Diêu Nguyệt nghẹn ngào nuốt tiếng khóc cũng là lúc Thẩm Mẫu Đơn tỉnh táo trở lại, nàng lại nhìn chằm chằm vết thương trán Diêu Nguyệt mấy lần, lúc này mới kêu Tư Cúc vào, thấp giọng ở bên tai nàng rồi vài câu gì đó, Tư Cúc liền ra cửa. Thẩm Mẫu Đơn an ủi Diêu Nguyệt lúc, an ủi của nàng khiến trong lòng Diêu Nguyệt dễ chịu rất nhiều, mãi đến khi Thẩm Mẫu Đơn cảm thấy sắp tới thời điểm Tư Cúc về mới với Diêu Nguyệt : "Nguyệt Nhi, vừa nãy đại phu muội nên Hồi Xuân đường mua bình ngọc cơ cao, muội mau , tỷ nghe ngọc cơ cao của Hồi Xuân đường trị thương rất tốt,chắc dùng thuốc cao kia, vết thương của muội lưu lại sẹo." ( Thẩm tỷ à sao tỷ quảng cáo thuốc cao này giống như Dermatix ultra quảng cáo TV vậy [​IMG])

      "Mẫu Đơn, tỷ cùng với muội chứ." Diêu Nguyệt lôi kéo ống tay áo Thẩm Mẫu Đơn khẩn cầu.

      Thẩm Mẫu Đơn khó xử nhìn Diêu Nguyệt chút, "Nguyệt Nhi, xin lỗi, dường như bệnh phong hàn của tỷ vẫn chưa khỏi hẳn, tại đầu lại có chút đau, chỉ sợ là thể bồi muội ."

      Diêu Nguyệt bất đắc dĩ, cuối cùng ra cửa.

      Rất nhanh, Tư Cúc quay về, cầm trong tay bình , nàng nhìn xung quanh thấy có ai mới lên tiếng "Tiểu thư,tiểu thư Nguyệt Nhi về rồi sao?Bình ngọc cơ cao mua cho tiểu thư Nguyệt Nhi phải làm sao bây giờ?"

      Thẩm Mẫu Đơn : "Giữ lại , sau này mình bị thương liền dùng. Đúng rồi, Tư Cúc, tỷ tại rất muốn ăn bánh ngọt của cửa hàng Hồng Đậu phố Tây, bây giờ em mua ít về , à còn giấy viết của A Hoán sắp hết rồi , em kêu Lục nhi mua ."

      Còn về phần Lão Bà Tử, chỉ sợ tại cũng biết ở nơi nào, cũng cần phái bà ta .

      Tư Cúc cùng Lục nhi rất nhanh ra cửa, Thẩm Mẫu Đơn nắm trong tay bình ngọc cơ cao , nở nụ cười quỷ dị.

      ~~

      Diêu Nguyệt từ cửa sau Thẩm gia đến thẳng đến Hồi Xuân đường, trong lòng nàng vừa vội vừa giận, làm sao cũng nghĩ đến nhất thời ghen tỵ lại trộm gà được lại mất nắm thóc. nửa canh giờ rốt cục cũng tới Hồi Xuân đường, mua ngọc cơ cao xong trở về, nhưng nghĩ mới từ Hồi Xuân đường ra, bóng người thẳng tắp va vào nàng, né kịp,ngọc cơ cao trong tay bị văng ra ngoài, rơi mặt đất cách đó xa , bờ vai của nàng cũng bị va đến đau đớn .

      Diêu Nguyệt nổi giận đùng đùng ngẩng đầu nhìn lại, phát người đội bố lạp, mặc quần áo vải thô, vóc người to khỏe, nàng nhịn được hét lên tiếng, "Ngươi va vào ta làm cái gì!"

      "Xin lỗi." Người kia , thanh khàn khàn thô ráp, xong mấy bước đem ngọc cơ cao đất nhặt lên, cầm ngọc cơ cao trong tay đưa cho nàng, "Tiểu thư, tại hạ lỗ mãng, thực là xin lỗi."

      Diêu Nguyệt trừng người này chút, đưa tay tiếp nhận ngọc cơ cao người này đưa tới , nhìn người này mặc vải thô, nàng nhịn được nhíu mày, nhìn bóng lưng người nọ rời , mơ hồ cảm thấy này có chút bóng lưng tráng kiện này xem ra có chút khỏe.

      Mãi đến tận người kia biến mất ở chỗ ngoặt, Diêu Nguyệt mới thu hồi ánh mắt, nắm chặt ngọc cơ cao trong tay về.
      Last edited: 24/8/16
      139 thích bài này.

    2. 139

      139 Active Member

      Bài viết:
      310
      Được thích:
      177
      ác giả ác báo. Cái cao ấy chắc bị cj 9 đụg tay r

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 5

      Thẩm Mẫu Đơn trở về phòng gỡ mũ đầu xuống , cởi người quần áo vải thô cùng đệm được buộc bằng sợi dây đay ra , lộ ra dáng người mảnh khảnh cùng eo thon tinh tế, hơi gió lạnh làm nàng nhịn được nổi da gà, nàng đưa tay vuốt ve cánh tay, từ bình phong lấy xuống quần áo, áo Chức Cẩm thêu chỉ bạc cùng váy Hải Đường Hồng mặc vào, rồi ngồi trước gương đồng sửa sang lại tóc mai hơi có chút rối bù, lúc này mới nhìn về phía ngọc cơ cao bàn trang điểm nở nụ cười nhạt, trong lòng suy nghĩ, Nguyệt Nhi a, kiếp trước hại tôi, lần này tôi cũng cho nếm thử cảm giác này ra làm sao.

      Đem ngọc cơ cao cất , ngoài cửa liền vang lên tiếng Tư Cúc "Tiểu thư, Hồng Đậu cao mua về rồi." xong cầm Hồng Đậu cao vào, nhìn thấy Thẩm Mẫu Đơn ngồi trong phòng, Tư Cúc tới phía bàn cầm Hồng Đậu cao trong tay mở ra "Tiểu thư, vẫn nóng, người mau nếm thử xem."

      Thẩm Mẫu Đơn cầm lên khối Hồng Đậu cao cho vào trong miệng, thơm mềm mềm ngọt, mùi vị rất tốt, nhìn Hồng Đậu cao bàn, Mẫu Đơn trầm tư, bây giờ trọng sinh lần, giải trừ hôn ước với La Nam là chuyện sớm muộn, thế nhưng nên giải trừ làm sao để bị tổn hại danh tiếng Thẩm gia , A Hoán còn muốn nâng Hiếu Liêm (Theo Sen lục tìm baike từ này nghĩa là nho sinh được người bề tiến cử làm quan ấy ạ), tuyệt đối thể liên lụy đếnA Hoán. Mặt khác sau khi giải trừ hôn ước ,địa vị ở Thẩm gia cũng rất ổn, đến lúc đó hôn phối của nàng tổ mẫu có quyền làm chủ , dù sao Thẩm gia có ở riêng, sau đó nàng nên làm gì để tự vệ? Còn có thu nhập của tam phòng rất là ít ỏi, dựa vào mình cha nhất định là được , ngày sau chỗ cần dùng tiền bạc còn có rất nhiều, nên làm gì để kiếm lời chút tiền bạc.

      "Tiểu thư, người khỏi phong hàn rồi, có muốn tìm La đại gia ?" Tư Cúc biết tiểu thư rất thích La đại gia, nếu nhiễm phải phong hàn tiểu thư cũng mỗi ngày đều gặp La đại gia lần .

      Dân phong ở đây rất cởi mở, nữ tử chưa kết hôn cũng có thể ra ngoài lại , cùng nam tử chuyện cũng tính cái gì, càng cần phải hai người có hôn ước, vì lẽ đó Mẫu Đơn và La Nam mỗi ngày hẹn gặp nhau trong mắt Tư Cúc là bình thường.

      Thẩm Mẫu Đơn lắc lắc đầu, " ." Nàng bây giờ căn bản tâm tư gặp La Nam, đợi nàng nghĩ ra lý do từ hôn hợp lý lúc đó gặp lại nhau cũng muộn.

      Nhưng Thẩm Mẫu Đơn nghĩ đến chính là, nàng gặp La Nam, La Nam nhưng lại tới gặp nàng, ước chừng qua buổi trưa Lục nhi đến thông báo, là La đại gia đến, Thẩm Mẫu Đơn phất phất tay, " gặp, ta nhiễm phong hàn, để trở về ." Nàng sợ bây giờ mình thấy nhịn được phẫn nộ cùng thù hận làm ra chuyện cách nào cứu vãn.

      Tư Cúc kinh ngạc nhìn Thẩm Mẫu Đơn, "Tiểu thư, người. . . . . ."

      Thẩm Mẫu Đơn cũng giải thích gì, Lục nhi chuẩn bị ra ngoài, ngoài cửa vang lên thanh hơi thiếu kiên nhẫn "Mẫu Đơn, nàng làm cái gì vậy? Ngay cả ta cũng chịu gặp? Hay là nàng sáng sớm liên lụy khiến Nguyệt Nhi bị thương, vì thế lúc này mới mặt mũi nào gặp người khác sao?"

      Liên lụy khiến Nguyệt Nhi bị thương? Cho nên ngày hôm nay hai người này nên gặp mặt, sau đó Diêu Nguyệt đem toàn bộ nước bẩn giội đến người nàng? Thẩm Mẫu Đơn nhịn được cười, nguyên lai chuyện sáng sớm đổi thuốc cao còn có chút áy náy , tại đúng là chút cảm giác hổ thẹn cũng theo câu này mà biến mất, Diêu Nguyệt a, đây là đáng đời .

      Mặt Tư Cúc cùng Lục nhi đều lộ vẻ kinh ngạc, Tư Cúc sợ Thẩm Mẫu Đơn nghe thấy thương tâm, nghiêng đầu giọng lẩm bẩm câu với Lục nhi "La đại gia cái gì vậy, Nguyệt Nhi tiểu thư ràng là tự ngã , làm sao có thể trách đến đầu tiểu thư nhà chúng ta được. Ăn có thể ăn bậy nhưng thể bậy được nha"

      La Nam xong bước chân vào trong phòng, thời điểm nhìn thấy nữ tử diễm lệ ngồi giữa phòng bỗng nhiên liền ngây ngẩn cả người, "Nàng. . . . . . Mẫu Đơn?" Hình dáng kia ngờ sau khi Mẫu Đơn chải tóc lên lộ ra cái trán trắng nõn trơn bóng no đủ đẹp như vậy. . . . . . Diễm lệ, sáng rỡ, khiến người ta đành lòng dời mắt, La Nam cảm giác tim mình đập nhanh hơn rất nhiều nhịp, tất cả máu nóng toàn bộ hướng về đỉnh đầu, cơ thể nhịn được khô nóng, vẻ bực mình khi nãy cũng đổi thành nhu tình, "Mẫu Đơn, nàng như vậy xinh đẹp."

      Nhìn người trước mắt mặc thân thanh y thêu chỉ vàng, có vẻ phong độ phiêu dật, trong đầu Thẩm Mẫu Đơn lại xuất hình ảnh chính mình nằm trong vũng máu nhưng mặt nam nhân này lại xuất vẻ kiên nhẫn cùng lạnh lùng, còn có A Hoán bị người chặt đứt hai chân ở trong ngõ hẻm u chết bị đông sống mà chết , nàng chỉ cảm thấy có mùi máu tanh hướng cổ họng tuôn tới, gắt gao siết chặt nắm đấm lúc này mới đè xuống mùi máu tanh nơi cổ họng .

      Niệm vài câu Tĩnh Tâm chú Thẩm Mẫu Đơn mới đè xuống trong lòng đầy ngập phẫn nộ cùng thù hận, trong lòng cũng chậm rãi bình tĩnh lại, nàng ngẩng đầu nhìn La Nam, "La. . . . . . Đại ca, cám ơn huynh khen ngợi."

      La Nam hiểu ý nở nụ cười, quên mất chuyện hôm nay vì sao tới tìm nàng là để chất vấn chuyện nàng liên lụy Nguyệt Nhi bị thương, nhanh chân đến ngồi xuống cạnh Thẩm Mẫu Đơn, "Mẫu Đơn, nàng sao hôm nay lại nghĩ đến thay đổi kiểu tóc ?"

      Tư Cúc ở bên nhịn được "Đại gia, tiểu thư nhà ta bây giờ cập kê, vì đó mới búi tóc. Đúng rồi, đại gia, sáng ra là tiểu thư Nguyệt Nhi tự mình ngã, tiểu thư nhà ta phía trước, Nguyệt Nhi tiểu thư theo sau, cùng tiểu thư nhà ta có nửa phần quan hệ, ngài vừa nãy tiểu thư nhà ta như vậy, tiểu thư nhà ta khẳng định là rất thương tâm ."

      mặt La Nam thoáng qua tia lúng túng, nhưng chỉ là thoáng qua, nhìn Thẩm Mẫu Đơn cười : "Mẫu Đơn xin lỗi, là ta nghe lời Nguyệt Nhi mà trách nàng, ta nên nghe phía vừa nãy trách nhầm
      nàng." Mẫu Đơn như thế, khẳng định trách cứ .

      Thẩm Mẫu Đơn a tiếng, mày liễu nhíu lại, "La đại ca, trời vừa sáng huynh liền thăm Nguyệt Nhi sao?"

      Tư Cúc cùng Lục nhi bên cạnh nghe tiểu thư như thế mới phát giác ra chuyện có chút thoả đáng, La đại ca là chồng chưa cưới của tiểu thư, vì sao trước hết đến thăm phải là tiểu thư, mà là Nguyệt Nhi tiểu thư ? Hai người nghi hoặc nhìn về phía La Nam.

      La Nam giật mình, hiển nhiên ngờ tới Mẫu Đơn mở miệng câu này, vội vàng nghĩ ra lý do gượng ép "Ta nghĩ mấy ngày nay nàng tìm ta, nghĩ hôm nay nàng ở cùng Nguyệt Nhi , lúc này mới tìm Nguyệt Nhi muội muội." rồi đưa hai tay tới định nắm chặt tay Mẫu Đơn đặt bàn, cũng biết Mẫu Đơn vô tình hay là cố ý, giơ tay lấy ly trà bàn nhấp ngụm thời điểm La Nam giơ hai tay ra phút chốc thành vồ hụt, La Nam cũng để ý, thu tay về, "Mẫu Đơn, nàng có thể tha thứ cho ta có được hay ?"

      Thẩm Mẫu Đơn lời nào, gật đầu, bây giờ nàng có chứng cứ chứng minh La Nam cùng Diêu Nguyệt ở cùng chỗ, vì lẽ đó chi bằng coi như biết gì để đôi cẩu nam nữ hai người qua lại chỗ khăng khít hơn mới mau tìm được chứng cứ .

      Quả nhiên, vẫn là Mẫu Đơn trước đây, vẫn mình , câu hỏi trước tìm Nguyệt Nhi chỉ sợ cũng là vô tâm .

      Nghiêng đầu nhìn dung mạo diễm lệ của Mẫu Đơn, trong lòng La Nam cảm
      khái, Mẫu Đơn trổ mã càng ngày càng xinh đẹp, mặc dù chỉ là tiểu thư chi thứ ba Thẩm gia , nhưng Thẩm gia ở lâm sông Hoài này cũng
      coi như là thế gia trăm năm , lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa béo, cưới Thẩm
      Mẫu Đơn dù sao cũng tốt hơn cưới Nguyệt Nhi rất nhiều. Nguyệt Nhi chỉ
      là con thương gia, gia sản bạc vạn, ngày sau chiếm được thân thể nàng, về sau nạp nàng làm thiếp thị là được.

      Bây giờ dung mạo Mẫu Đơn —— La Nam nhớ tới mấy nho
      sinh , nếu bọn họ thấy Mẫu Đơn chắc chắn ước ao được như , nữ
      tử từ phải là leo lên với nam tử, lấy ra làm vật khoe khoang sao, sau này tụ hội có thể mang theo Mẫu Đơn cùng . Nghĩ tới đây, La Nam khỏi nhìn Thẩm Mẫu Đơn cười : "Mẫu Đơn, ta cùng với
      mấy vị thân hữu ly giang, nàng có muốn cùng ta ?"

      Thẩm Mẫu Đơn nào có thể biết La Nam nhắc tới chuyện gì, chợt nắm chặt quyền, qua nửa ngày mới : "La đại ca, ta bị phong hàn chưa khỏe,
      nếu là lại ly giang nhiều gió, chỉ sợ phong hàn nặng
      thêm, tiếc thể bồi La đại ca được."

      La Nam có chút tiếc nuối, nhìn đôi mắt đen láy, da trắng hơn tuyết của nàng, nữ tử thanh lệ tuyệt sắc như vậy khiến trong lòng ngứa ngáy khó chịu, có Tư Cúc đứng bên, cũng tiện làm động tác khác thường gì trước đây đối với Mẫu Đơn có hứng thú, đối với nàng từ trước tới nay vẫn luôn giả bộ là chính nhân quân tử quy củ, mặc thước bây giờ nhìn nữ tử này trổ mã là xinh đẹp, quyến rũ câu tâm , muốn ngay lập tức đem nàng đặt dưới thân nếm thử tư vị của nàng.

      chuyện phiếm với Thẩm Mẫu Đơn vài câu, nghĩ buổi tối còn muốn cùng
      bạn tốt ly giang (du ngoạn sông nước ấy ạ), đứng dậy cáo từ, lúc tựa hồ nghĩ đến cái gì đó gỡ xuống ngọc bội mang theo bên người đưa cho Thẩm Mẫu
      Đơn, cười : "Mẫu Đơn, hôm nay là ngày nàng cập kê, ngọc bội này vẫn theo ta mười mấy năm, nay đưa cho nàng làm lễ vật, hi vọng nàng thích."

      Thẩm Mẫu Đơn nghe lời này cảm thấy buồn nôn vạn phần, sao
      có thể nhận lễ vật của , liền từ chối. La Nam cố ý muốn đem ngọc
      bội kia đưa cho nàng, cuối cùng mạnh mẽ nhét vào trong tay nàng,
      nhanh chóng rời .

      Thẩm Mẫu Đơn vừa ý vuốt ngọc bội trong tay, lẩm bẩm :"Đều nam tử tha thiết nhất vẫn là mỹ nhân, quả thực là như vậy. .
      . . . ."

      Tư Cúc tiến tới, cười : "Tiểu thư, ngài thầm cái gì đó."

      Thẩm Mẫu Đơn ngẩng đầu kinh ngạc nhìn cây hoa quế trong viện " có gì." Cầm ngọc bội trong tay ném cho Tư Cúc, "Tìm miếng vải bọc lại đặt dưới đáy hòm ." Chờ sau này tìm cơ hội bán là được rồi.

      La Nam tới chuyện này làm cho Thẩm Mẫu Đơn nhớ tới kiếp trước, nàng mang theo khuôn mặt bị thương theo Diêu Nguyệt cùng La Nam cùng ly giang, lên thuyền sau khi nàng sợ hãi, rụt rè nhận hết khi dễ của mấy vị bạn tốt của , cũng làm cho La Nam có chút mặt mũi, sau đó La Nam đối với
      nàng có sắc mặt tốt . Hơn nữa vì nàng La Nam ly giang, bỏ lỡ gia yến mỗi tháng lần của Thẩm gia làm cho tổ mẫu càng thêm ghét nàng. Nghĩ đến gia yến, Thẩm Mẫu Đơn bỗng nhiên : "Tư Cúc, giúp ta chải đầu , bỏ toàn toàn bộ tóc mái xuống .
      Winter139 thích bài này.

    4. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,787
      Chương 6:

      "Tiểu thư, buổi tối là gia yến,người xinh đẹp như vậy rồi, cần gì phải hạ hết tóc mái xuống." Tư Cúc có chút hiểu, tiểu thư xuất chúng như vậy , vì sao còn muốn đem tóc mai chải hết xuống.

      Thẩm Mẫu Đơn tự nhiên thể cho Tư Cúc việc nàng muốn giải trừ hôn ước với La Nam, nếu để dung mạo như thế này xuất trước mặt người nhà họ Thẩm, ngày sau bọn họ có thể vì lợi ích Thẩm gia đem nàng gả cho người quyền quý làm thiếp, nàng muốn vừa rời khỏi hang sói liền chui vào hang hổ, tự nhiên muốn có thời gian chuẩn bị trước .

      Nếu như có thể ở riêng hẳn là sao, nhưng Thẩm Mẫu Đơn biết rằng mình có khả năng ở riêng.

      Thẩm Mẫu Đơn kiên trì, Tư Cúc cũng chỉ được lần nữa thay nàng chải tóc, chải xuống tất cả tóc mái che lại cái trán. Vì thế diễm lệ cũng chỉ còn lại nửa. Tư Cúc nhìn thấy dung mạo tiểu thư , thầm lấy làm kỳ lạ, ràng vẫn là cặp mắt kia, sống mũi thẳng tắp, môi đào đỏ thẫm, nhưng khi che lại cái trán, dường như biến thành người khác, ngược lại cũng phải bình thường,tiểu thư vẫn xinh đẹp, chỉ là còn cảm giác kinh diễm như trước.

      Chải xong, cha cùng A Hoán cũng chưa về nhà, Thẩm Mẫu Đơn cầm quyển sách ngồi cạnh cửa sổ giường trúc xem, đợi đến giờ Thân, Thẩm Thiên Nguyên cùng Thẩm Hoán về nhà, Thẩm Mẫu Đơn ra ngoài nghênh đón, vui vẻ cười : "Cha, A Hoán hai người về, con nấu nước trà, cha mau vào uống chút, A Hoán tỷ chuẩn bị cho đệ ít trà táo đỏ, đệ cũng uống ít ."

      Ba người cười tiến vào phòng, hai người cũng đều chú ý tới Thẩm Mẫu Đơn che trán lại, liền hỏi nguyên nhân, Mẫu Đơn chỉ quen thuộc, hai người cũng gì. Trở về phòng, mới vừa uống ngụm trà, vị Vũ ma ma kia thường thấy bóng dáng liền tiến đến, trước mặt ba người phúc phúc thân thể, "Tam lão gia, tứ tiểu thư, Cửu thiếu gia, lão thái thái cho nô tì tới thông báo tiếng, gia yến sắp bắt đầu, Tam lão gia, tiểu thư cùng thiếu gia nếu là có việc gì nên qua đó chút."

      Thẩm Mẫu Đơn ở Thẩm gia đứng hàng thứ tư, Thẩm Hoán đứng hàng thứ chín.

      Thẩm Thiên Nguyên nhìn Vũ má má cười ôn hòa "Đa tạ nương, ta cùng Mẫu Đơn, Hoán Nhi qua bây giờ."

      Vũ ma ma phúc phúc thân thể liền lui xuống.

      Ba người lúc này mới đồng thời đến đại phòng Thẩm gia, chủ Thẩm gia là chi thứ nhất cũng là đại phòng, vì thế gia yến đều tổ chức tại đó .

      Thẩm gia tổng cộng có ba phòng, đại phòng Thẩm Hồng , đại phu nhân Lã thị, dưới gối có hai nam nữ, Thẩm Oánh đứng thứ nhất, gả vào Nghiêm gia, Thẩm Khánh Đông đứng thứ hai, lấy vợ là Lý thị, Thẩm Khánh Năm đứng thứ bảy. Thẩm Hồng còn có thị thiếp là Phương di nương, dưới có thứ nữ là Thẩm Nhan Dung, đứng thứ sáu.

      Nhị phòng Thẩm Hồng Thụy, Nhị phu nhân Du thị, dưới có nam hai nữ, Thẩm Phương Hoa đứng thứ ba, Thẩm Phương Lan đứng thứ năm, Thẩm Phương Thần đứng thứ tám.

      Tam phòng là Thẩm Thiên Nguyên, lấy vợ là Miêu thị, lúc sinh Thẩm Hoán khó sinh mà chết, Thẩm Mẫu Đơn ở Thẩm gia đứng thứ tư, Thẩm Hoán đứng thứ chín, có thể người Thẩm gia mạch này thịnh vượng.

      Nghĩ đến mẫu thân khó sinh mà chết, Thẩm Mẫu Đơn trong lòng bi thương, thương tâm lúc mẫu thân rời , ngoại tổ phụ tỏ thái độ. Miêu gia là thương gia, mẫu thân cũng chỉ là thứ nữ, có điều cha cùng mẫu thân rất nhau, mẫu thân sau khi qua đời, Miêu gia lập tức phái người đem đồ cưới của mẫu thân lấy hết về, bởi vì chuyện này, tổ mẫu đối với cha càng thêm thích, cũng càng xem thường tam phòng bọn họ. Nghĩ đến sau này muốn tìm lý do để lão thái thái thích mình, Thẩm Mẫu Đơn nhịn được day trán.

      Động tác này trùng hợp bị Thẩm Thiên Nguyên nhìn thấy, cười : "Mẫu Đơn thấy thế nào? Vẫn chưa khỏi phong hàn sao, đầu vẫn đau ư?"

      Thẩm Mẫu Đơn quay đầu lại cười : "Cha, con sao ."

      rồi tới ngoài sân đại phòng, lập tức có nha đầu dẫn ba người vào, thời điểm vào người của Thẩm gia đến gần như đông đủ, ngồi đầy trong đại sảnh, ...người ngồi ghế thượng vị là Thẩm lão thái thái cùng Thẩm lão thái gia, Thẩm lão thái thái nhìn thấy ba người, lông mày lập tức nhíu lại, "Giờ là giờ gì rồi, sao giờ mới tới? Muốn để cả nhà chờ các người sao."

      Thẩm Mẫu Đơn nghiêng đầu là có thể nhìn thấy mặt cha mang ý cười nhàn nhạt, ôn hòa hữu lễ, A Hoán tỏ ý phục, Mẫu Đơn cũng biết vì sao A Hoán phục, bởi vì gia yến mỗi tháng đều do Vũ ma ma thông báo, mỗi lần thông báo bọn họ đều nhanh tới, lão thái thái lại oán giận bọn họ đến chậm. Bọn họ cũng sợ lão thái thái oán giận, có lần cần Vũ ma ma thông báo đến sớm, lão thái thái lại trách bọn họ có quy củ, người chưa thông báo vội vội vàng vàng chạy đến, còn ra thể thống gì. chung, chính là cố ý muốn gây với bọn họ. Kỳ thực, Thẩm Mẫu Đơn cũng hiểu tâm tư lão thái thái, dù sao cha phải từ trong bụng lão thái thái ra.

      Thẩm lão thái gia cảm thấy ông đối xử tốt khiến con thứ từ thua thiệt nhiều, bởi vậy lão thái thái vừa mở miệng làm khó dễ, Lão Thái Gia ngay lập tức tới giải vây "Được rồi, được rồi, nếu phải Vũ ma ma thông báo muộn, bọn họ làm sao dám tới chậm —— các người đều mau mau ngồi xuống ." Sau câu là đúng Thẩm Thiên Nguyên bọn họ mở miệng .

      Thẩm lão thái thái thể cho Lão Thái Gia mặt mũi nên thêm gì nữa.

      Gia yến là chia làm hai bàn , trưởng bối bàn, còn lại là hậu bối, Thẩm Mẫu Đơn này bối phận tổng cộng có mười người, giờ khắc này ngồi vòng vây quanh bàn.

      đến, Thẩm gia ngoại trừ lão thái thái ưa tam phòng bọn họ,người đại phòng cùng nhị phòng đối với bọn họ cũng có địch ý, chỉ có thể coi là lạnh nhạt, chủ yếu vẫn là bởi vì nguyên nhân tính tình Thẩm Thiên Nguyên hiền lành cho nên người phòng lớn cùng chi thứ hai cảm thấy ông có chút uy hiếp, cho nên mọi người xung quanh đối với nàng cùng A Hoán cũng có địch ý.

      Ngày thường gia yến chỉ có chín người ,đại tiểu thư xuất giá Thẩm Oánh rất ít khi trở về, nhưng hôm nay lại trở về, chỉ là —— Thẩm Mẫu Đơn ngẩng đầu nhìn Thẩm Oánh chút, sắc mặt nàng vô cùng tiều tụy, mắt thâm quầng, hiển nhiên là mấy ngày nay được nghỉ ngơi tốt.

      Tam tiểu thư chi thứ hai Thẩm Phương Hoa nhìn Thẩm Oánh, "Đại tỷ, tỷ sao chứ? Tỷ nhìn rất là tiều tụy, có chuyện gì phiền lòng sao?"

      Thẩm Oánh cười cười lắc đầu, "Tỷ sao, chỉ là gần đây trong cửa hàng có số việc nên hơi bận, vì thế mới mệt mỏi chút, nghỉ ngơi mấy ngày là khỏe thôi."

      Thẩm Mẫu Đơn ngẩng đầu nhìn nàng chút, gì, lẳng lặng nhìn món ăn trước mặt.

      Thẩm gia tiểu thư, ngoại trừ đại tiểu thư xuất giá Thẩm Oánh,trong nhà chỉ còn lại Tam tiểu thư Thẩm Phương Hoa, tứ tiểu thư Thẩm Mẫu Đơn, ngũ tiểu thư Thẩm Phương Lan, lục tiểu thư Thẩm Nhan Dung.

      Ngũ tiểu thư Thẩm Phương Lan cùng nhị thiếu gia Thẩm Khánh Đông cùng vợ Lý thị cũng khuyên Thẩm Oánh nghỉ ngơi tốt, chỉ có Thẩm Mẫu Đơn lục tiểu thư Thẩm Nhan Dung đại phòng có tiếp lời, Thẩm Nhan Dung là bởi vì được Phương di nương nuôi dưỡng quá tốt nên cao ngạo, coi ai ra gì, ngày thường cũng chủ động tìm mấy chị em chuyện, Thẩm Mẫu Đơn lời nào là bởi vì nàng biết Thẩm Oánh tại sao lại tiều tụy như vậy.


      Winter139 thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 7:


      Mấy tiểu thư người vợ cũng biết chuyện Thẩm Oánh, chỉ biết nguyên nhân là do nàng thực vì chuyện cửa hàng nên quá mức mệt mỏi, khuyên bảo hồi lâu liền tán gẫu sang chuyện khác. bữa cơm, Thẩm Mẫu Đơn cũng bao nhiêu câu, đợi sau bữa cơm, người nhà ngồi ở trong sảnh chuyện, căn bản đều là lão thái thái , mọi người lắng nghe, lão thái thái đối với người đại phòng cùng nhị phòng đều là vẻ mặt ôn hòa, từ đầu đến cuối đều để ý tới tam phòng, Thẩm Mẫu Đơn đáng kể, ngồi bên cạnh A Hoán nghe lão thái thái chậm rãi thanh, Thẩm Thiên Nguyên mỉm cười nhìn lão thái thái.


      Thẩm Mẫu Đơn bên nghe lời của lão thái thái, bên hồi tưởng đến tình hình Thẩm gia bây giờ, đại bá Thẩm Hồng hôm nay là lâm sông Hoài khiến sử (quan chép sử hay gọi là sử quan ấy ạ ) chức quan cao, cũng rất thanh nhàn, bổng lộc tự nhiên cũng cao. Thẩm gia ở lâm sông Hoài có ít cửa hàng cùng trang viên, bây giờ những cửa hàng cùng trang viên này đều ở trong tay lão thái thái cùng Lão Thái Gia, trong tay đại phu nhân Lã thị, Nhị phu nhân Du thị cũng đều có ít cửa hàng trang viên cùng điền sản trong tay, về phần tam phòng bọn họ, có bất cứ thứ gì, chỉ có toà nhà ở Thẩm gia, chi phí sinh hoạt trong nhà cũng là do cha kiếm lời từ bên ngoài . Bất quá tam phòng bọn họ cũng có dị nghị gì, những thứ này vốn thuộc về bọn họ. Bây giờ chuyện Thẩm Mẫu Đơn lo lắng là, đại bá Thẩm Hồng căn bản thỏa mãn với chức quan bây giờ, luôn ham muốn trèo lên , cũng bởi vì thế, cuối cùng liên lụy mấy chục người Thẩm gia từ xuống dưới, cuối cùng cha cũng bị liên lụy theo. . . . . . Người có tham vọng lớn vốn là chuyện sai, chỉ trách đứng sai chỗ.


      Thẩm Mẫu Đơn hồi tưởng lại chuyện xảy ra ở đời trước khi nàng chết, nàng chết rồi, A Hoán chạy chất vấn La Nam, sau khi bị chặt đứt hai chân trong ngõ hẻm bị đông chết, từ đó cha trong đêm đầu bạc trắng, thất bại hoàn toàn, khi đó nàng chỉ có thể bồi ở bên người cha nhưng thể làm được chuyện gì, tựa như lúc nàng trơ mắt nhìn A Hoán dần dần chết trong ngõ lạnh lẽo ấy, cũng chỉ có thể bất lực.Nàng khi đó cả ngày phiêu du bên cạnh cha, chuyện gì bên ngoài cũng , mãi đến ngày, rất nhiều quan binh xông vào nhà, đem mấy chục người Thẩm gia từ xuống dưới toàn bộ bắt , bao gồm cả cha. Quan binh người nhà họ Thẩm phạm tội, toàn bộ đày biên cương. Lập tức đem toàn bộ người nhà họ Thẩm giải vào đại lao, nàng cư nhiên cũng theo, rồi từ trong miệng đại bá biết được Thẩm gia bọn họ có phạm tội, mà là Yến vương kế vị, ( Nam chính là đây ) muốn chặt đứt toàn bộ vây cánh của Tuyên đế . Khi đó Thẩm Mẫu Đơn tuy rằng mực Thẩm trạch bồi hồi, đối với chuyện bên ngoài cũng biết đôi chút . . . . . . Nàng gả vào La phủ là lúc, thái tử Vệ Tuyên kế vị trở thành Tuyên đế, nhưng nghĩ rằng Tuyên đế ngu ngốc, làm cho dân chúng lầm than, Yến vương thấy thế liền mưu phản, sau đó là chiến tranh liên miên, đến khi nàng chết , Yến Vương thắng Lợi, thuận lợi kế vị, sau khi tuyên đế diệt vong vây cánh tự nhiên cũng bị tiêu diệt sạch , lúc trước đại bá chọn tuyên đế, lúc ấy mới liên lụy toàn gia Thẩm gia.


      Nàng nhớ tới lúc trước thời điểm phiêu du trong đại lao, lão thái thái chỉ tiếc mài sắt thành : "Lão đại, con làm sao hồ đồ như vậy, Tuyên đế ngu ngốc, dân tâm chắc chắn mất, Yến vương kế vị chính là thuận theo.ý dân, con. . . . . . Con hồ đồ gì vậy, vì sao phải cùng lẫn lộn vào, nếu bây giờ vần làm khiến sử, bây giờ Thẩm gia chúng ta cũng gặp phải đại họa này"


      Thẩm Hồng ôm đầu ngồi vào góc trong phòng giam, thanh khàn khàn, "Nương, con bất quá là muốn trèo cao , khiến sử nho như con, làm sao có thể trèo cao đến vậy, ban đầu con nghĩ nếu theo tuyên đế, nếu tuyên đế đạt được thắng lợi, Thẩm gia chính là hưởng vinh hoa phú quý cùng quyền thế bất tận, lại , Tuyên đế mới là Thiên tử danh chính ngôn thuận."


      Lão thái thái mắng: "Con thực vẫn hồ đồ, Yến vương làm sao? Yến vương cũng là họ Vệ , cùng là hoàng tử, so với Tuyên đế ngu ngốc kia, Yến vương trái lại càng biết dùng nhân tâm, Con. . . . . . Con làm sao có thể nghĩ ra lựa chọn như thế !"


      Ngày hôm sau, người nhà họ Thẩm toàn bộ bị đày biên cương, thân thể cha từ khi nàng cùng A Hoán chết còn sức chống đỡ càng thêm suy yếu , làm sao có thể trải qua nỗi khổ lặn lội đường xa này, cuối cùng chết đường, thậm chí ngay cả thi thể cũng được bảo toàn, rơi vào cảnh vứt bên vệ đường bị chó hoang tha .


      Nghĩ tới đây, ánh mắt Thẩm Mẫu Đơn tối sầm, nàng bây giờ cũng có thể đoán ra vì sao đại bá bất quá chỉ là khiến sử nho , cuối cùng kết cục nhưng lại thê thảm như vậy, liên luỵ toàn gia, nguyên nhân bất quá là bởi vì lâm sông Hoài là đất phong của Yến vương, đất phong của chính mình mà quan lại lại giúp đỡ Tuyên đế ngu ngốc kia, yến vương nhất định là tha thứ.


      Nghĩ đến yến vương kế vị, sau khi Đại Lực cải cách, nước giàu binh mạnh, dân phong vật phụ, Thẩm Mẫu Đơn khỏi thở dài, việc này cũng thể trách đầu Yến vương dù sao cũng là đại bá chọn sai, hơn nữa Yến vương là tâm là vì dân. Bất quá bây giờ Tuyên đế vẫn chưa có kế vị, vẫn là thái tử, Yến vương vẫn vẫn là Yến vương, đại bá bây giờ nên cũng chưa làm ra lựa chọn như vậy, đại bá lúc trước lựa chọn như vậy hẳn là vì sau này thái tử thuận lợi kế vị, mà bây giờ thời gian thái tử kế vị còn có năm rưỡi, cũng biết đến lúc đó có thể khuyên bảo đại bá hay .


      Thẩm Mẫu Đơn mực nghĩ đến. chuyện xưa, ngờ lão thái thái đột nhiên , "Ta vừa sai nha hoàn đặt chiếc thuyền bên ly sông Lâm, vừa vặn đại nha đầu cũng trở về thăm nhà, chi bằng bậy giờ các con ra ngoài du ngoạn chút, đừng có suốt ngày ở nhà. . . . . ." Lão thái thái rồi nhìn Thẩm Mẫu Đơn cùng Thẩm Hoán chút, " Cả ba người cũng , ta cùng lão đại lão nhị tham gia náo nhiệt."


      Tự nhiên có người có phản đối, buổi tối náo nhiệt như vậy, mọi người cũng đều muốn ở trong nhà, chỉ có điều Thẩm Mẫu Đơn đối với ly giang lại chẳng có hứng thú, quay đầu lại nhìn thấy ánh mắt Thẩm Hoán tràn đầy mong mỏi, háo hức Thẩm Mẫu Đơn cũng chỉ có thể cùng với Thẩm Hoán, Thẩm Thiên Nguyên ở phía sau dặn, "Mẫu Đơn, chăm sóc A Hoán cho tốt."


      Thẩm Mẫu Đơn quay đầu lại cười : "Cha, con hiểu."


      nhóm mười người, nha hoàn cùng gã sai vặt theo, chỉ chuẩn bị hai chiếc xe ngựa, nữ quyến ngồi chiếc xe, nam nhân chiếc còn lại, hai chiếc xe ngựa trước sau tới ly giang. Dọc đường , Thẩm Oánh cũng nhiều, cũng hứng thú, mấy tiểu thư líu ríu cười , xem ra đối với lần ly giang này rất là vui mừng. Thẩm Mẫu Đơn ngẩng đầu nhìn Thẩm Oánh đối diện, sau đó lại yên lặng cụp mắt.


      Lâm sông Hoài bất quá là cũng là huyện lớn , người sống ở đây cũng ít hơn châu, chủ yếu cũng là bởi vì sông Trường Giang chảy qua lâm sông Hoài, hơn nữa lâm sông Hoài phong cảnh tú lệ, khí hậu thích hợp.


      Ly giang toàn bộ dài hai ngàn năm trăm km, mở đầu Kim Lăng, chưa đến Thường Châu, qua hơn hai mươi châu quận huyện. Ban đêm mùa hè, ly giang thường sáng rực rỡ, tất cả mặt sông đều là thuyền hoa đăng, ít lão gia phu nhân, thiếu gia tiểu thư nho sinh đều thích ở thuyền ngâm thơ đối câu, ngắm nhìn phong cảnh, thưởng thức rượu ngon.


      Đợi nhóm tiểu thư thiếu gia Thẩm gia tới bờ sông, sông đèn đuốc sáng rực, vài vị nương ở xe tỏ vẻ hưng phấn, đợi đến khi tất cả đều xuống xe, nhị nãi nãi Lý thị dặn hai người chăn ngựa đến đón đúng giờ, Thẩm Hoán cũng tới phía Thẩm Mẫu Đơn.


      Nhị phu nhân Lý thị dẫn mọi người đến chiếc thuyền phía bờ sông, tất cả đều lần lượt lên thuyền, Thẩm Mẫu Đơn tìm vị trí ngồi xuống, Thẩm Hoán lần đầu tiên lên thuyền, có vẻ hưng phấn, nằm nhoài mạn thuyền chung quanh quên , nhị gia Thẩm Khánh Đông, Thất thiếu gia Thẩm Khánh Năm, Bát thiếu gia Thẩm Phương Thần cũng muốn ngồi trong khoang thuyền, đều ở bên ngoài thổi tiêu, uống chút rượu, tình cờ làm bài thơ, Thẩm Hoán cũng tham dự.


      Mấy tiểu thư ở trong khoang thuyền cười , hồi liền cảm thấy buồn chán, Ngũ tiểu thư Thẩm Phương Lan cười : "Trong khoang thuyền này có chút oi bức, chúng ta ra ngoài hóng gió chút,xem các đại ca, đệ đệ làm thơ ra sao?"


      Tam tiểu thư Thẩm Phương Hoa cười : "Tự nhiên là vô cùng tốt ."


      Thẩm Mẫu Đơn cũng đáp tiếng được, Thẩm Nhan Dung lời nào, xem ra cũng muốn ngồi chờ ở trong khoang thuyền, chỉ có Thẩm Oánh sắc mặt còn rất tiều tụy, ngồi tựa ghế mây muốn đứng dậy, "Tam muội muội, Ngũ muội muội, các ngươi chơi , ta ra ngoài."


      Hai tiểu thư nhìn thấy nàng thoải mái, cũng cưỡng cầu, cho nàng nghỉ ngơi tốt, mấy người khác lục tục ra khoang tàu.


      Trong khoang thuyền rất nhanh chỉ còn lại mình Thẩm Oánh, nàng lẳng lặng từ cửa ngóng về nơi đèn đuốc sáng choang xa xăm kia, trong lòng cảm thấy thê lương, nghĩ tới chuyện trong nhà nhịn được đỏ mắt, nghe tiếng đệ đệ muội muội cười vui vẻ bên ngoài, lại cố gắng đem toàn bộ nước mắt nuốt xuống.


      người ở trong khoang tàu cảm giác thực dễ chịu, có người chuyện có thể tốt hơn chút, Thẩm Oánh thể kiên trì được nữa, kéo thân thể mệt mỏi đứng dậy về bên ngoài, bên tai là tiếng Ngũ muội Phương Lan cười vui vẻ . Nghe thấy tiếng cười của em họ, Thẩm Oánh cũng cười,trong mấy muội muội, tính tình Phương Lan hoạt bát, nghe thấy tiếng cười của nàng trong lòng nàng cũng cảm thấy tốt hơn nhiều.


      Thẩm Phương Lan cũng nhìn thấy Thẩm Oánh từ khoang tàu ra, lập tức vẫy vẫy tay, vui vẻ : "Đại tỷ, tỷ mau tới đây nhìn xem, chiếc thuyền kia là tốt, có thể nghe thấy tiếng người hát khúc thổi tiêu. . . . . ."


      Thẩm Oánh cười híp mắt tiêu sái, nhìn về vị trí ngón tay Phương Lan chỉ, cười : "Quả là đẹp." Ban đêm từng chiếc từng chiếc thuyền , đèn đuốc sáng trưng, xa xa chiếc thuyền biết làm cái gì, ánh đèn lên đủ mọi màu sắc sặc sỡ, rất là đẹp đẽ.


      Chiếc thuyền kia ngày càng tới gần, người nhà họ Thẩm nhìn thấy đôi nam nữ tựa sát vào nhau mũi thuyền , nữ tử ngâm nga Tiểu Khúc, nam tử vì nàng thổi tiêu đệm nhạc .


      Thẩm Mẫu Đơn nhìn đôi nam nữ cách mũi tàu xa , ngẩn ra, lại quay đầu nhìn về phía Thẩm Oánh, đáy lòng thở dài. Thuyền tới gần, người nhà họ Thẩm cũng nhìn ràng nam nữ kia mũi tàu kia , Thẩm Mẫu Đơn nghe thấy tiếng Thẩm Phương Hoa, Thẩm Phương Lan hít thở mạnh, còn có Thẩm Nhan Dung chỉ hừ lạnh tiếng .


      nam nữ đối diện mũi thuyền kia người nhà họ Thẩm đều biết, nam nhân là phu quân Thẩm Oánh ,nhị gia Nghiêm gia Nghiêm Nhân Tu, nữ tử là khuê mật tốt của Thẩm Oánh: Đặng Nghiên Thu, hai người bây giờ như keo sơn rúc vào nhau. Thẩm Oánh cũng nhìn thấy tình cảnh này , vẻ kiên cường ngoài cũng chống cự nổi nữa nổi nữa, nước mắt tí tách rơi xuống.


      "Đại. . . . . . Đại tỷ, chuyện gì thế này?" Thẩm Phương Lan kinh ngạc quay đầu nhìn về phía Thẩm Oánh, phát mặt nàng đầy nước mắt rốt cục ý thức được chuyện gì xảy ra, tiếp tục hỏi nữa, quay đầu hung tợn nhìn về phía đôi nam nữ đứng mũi thuyền.
      Winterdhtt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :