1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Mẫn Như trở lại - Ngô Sam (trọng sinh)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 31: Công việc diễn ra

      Sảnh chính của sân bay

      Chủ tịch Tiêu thị thân âu phục đen ra, tay kéo hành lý, tay cầm điện thoại, mắt kính đen che nửa gương mặt, khắp người như có như bao phủ cỗ khí lạnh lùng hơi thở lạnh nhạt

      - Chuẩn bị cuộc họp, tôi lập tức đến ngay!- Cúp điện thoại, Chính Uy lấy cặp kính đeo mặt xuống, lộ ra khuôn mặt tươi tỉnh.


      - Kia phải chủ tịch Tiêu thị sao?

      - Đến rồi!

      nhóm người chạy tới chen chút lẫn nhau đưa hàng loạt máy ảnh, đèn flash đến gần.

      “Tích”

      “Tích”

      - Chủ tịch Tiêu, có thể tiết lộ chút thông tin của chuyến công tác lần này?

      - Được. Sắp tới tôi có nhiều dự án đầu tư ở thành phố D này.

      - Ngài dự định ở đây trong bao lâu?

      - Điều này tôi chưa xác định .


      Bỗng nhiên có nhà báo trong số đó lớn giọng hỏi. Sau đó đám ký giả đồng loạt đổi chủ đề sang đời tư tình cảm cá nhân của .

      - Ngài có dẫn theo Ngô tiểu thư? ấy có gì trong việc ngài có con riêng với em ấy?

      - Tiếp đó ....!

      - Chuyện tình cảm giữa ba người như thế nào?

      - ... ...

      - Xin lỗi tôi tới chậm

      Hai người trợ lý cùng mười vệ sĩ vội vàng xuyên qua đám ký giả vây quanh . Họ tạo thành vòng tròn càng lúc càng rộng đưa ra khỏi chỗ đó.

      - Làm ơn nhường đường.

      - Làm ơn nhường đường.

      Khuôn mặt tuấn lạnh lùng nguy hiểm hơn, con mẹ nó tại đừng chọc nổi giận ngay lúc này. Bọn họ xuyên qua giới hạn của con người. Đám nhà báo vẫn liên tục chụp ảnh ngừng tăng lên vô số câu hỏi nên có, họ xô đẩy đè bẹp nhau để được câu trả lời của . Đây là câu hỏi tối kỵ nhất mà tuyệt đối muốn bất kỳ ai đề cập đến.

      Sau khi xe di chuyển khỏi khu vực sân bay ngồi trong Chính Uy vẫn giữ sắc mặt thập phần người ta thể đoán được.

      - Chủ tịch tôi xin lỗi đến muộn

      - .....

      - Chủ...

      - Chú nên im lặng và hoàn thành công việc của trợ lý. Tôi muốn đề cập đến chuyện lúc nãy.

      - Tôi...tôi xin lỗi!

      - .....

      Chiếc xe ô tô chạy nhanh đường cao tốc, khí ở xe duy trì nhiệt độ ảm đạm. Trợ lý hiểu lời của nên sáng suốt mở miệng để giải thích.

      --- -------

      Thẩm Dương đưa hai đứa trẻ đến trường rồi trực tiếp lái xe đến cửa hàng thức ăn ké dĩ nhiên bà Thẩm hợp tác với kéo bệnh viện. ràng cứng đầu bảo chỉ là vết thương ngoài da nhưng vẫn lôi xuống xe tống thẳng vào phòng X-quang.

      Vào phòng điều khiển và tiến hành chỉnh máy lấy phim chụp tất cả diễn ra chớp mắt. Khi về nhà mới biết kĩ thuật động tác làm việc chuyên nghiệp của các bác sĩ ở đây là do nơi này là bệnh viện có tiếng nhất thành phố D.

      Mẫn Như suýt nữa á khẩu, hôm nay cư nhiên tốt bụng lo lắng cho . Có phải sắp diễn ra đợt bão cuốn trôi các tòa nhà nguy nga, kiều diễm của thành phố này mới có thể làm lay động trở nên quan tâm người khác.

      Thẩm Dương đương nhiên biết ý nghĩ trong đầu của . Mẫn Như nghĩ bị thần kinh, hay đứt đoạn dây liên quan đến não, hoặc là bị té phải nơi nào đập vào đầu mới hư não.

      làm như thế bởi vì đây là cầu của mẹ cũng nhẫn tâm đến nỗi bỏ mặc người như là thành viên của Thẩm gia.

      Hôm qua chứng kiến Mẫn Như cứu người ta mà bị thương vô cùng kinh động. Con người từng mưu thủ đoạn cướp lấy vị hôn phu của chị ruột mà lại hành xử như khiến người ngạc nhiên thôi. Điều này cũng khẳng định Mẫn Như dần dần hiền lành hơn, có thể an tâm cho Lạc Lạc, Bối Bối.

      đưa trở về cửa hàng thức ăn, ở lại dùng bữa ăn mới đến hội quán. Các buổi lễ, cuộc hội thi, dự án cận kề ngày khai mạc. phải tranh thủ tập luyện thao giảng cho thành viên của hội quán cho chu đáo. Thẩm Dương là trong những người đại diện thành phố D và cũng là nhân tố quan trọng của buổi lễ, hội thi và dự án sắp diễn ra.

      --- -------

      Mẫn Như ở lại cửa hàng thức ăn phụ việc với bà Thẩm nửa buổi sáng, ăn trưa xong có hẹn với Khả Nam xem giấy dán tường, mua số vật liệu để mở cửa hàng hoa tươi. Vấn đề này qua ý kiến của bà Thẩm, bà gật đầu tán thành với . Thúc giục mau mau mở thêm cửa hàng, có như thế cuộc sống của ba người ổn định nhiều hơn.

      Công việc ở cửa hàng thức ăn và bà Thẩm thống nhất tuyển thêm nhân viên cho quán, ưu tiên cho sinh viên tìm kiếm việc làm. biết rằng sinh viên họ rất cần công việc đàng hoàng, lương tháng ổn định để đáp ứng nhu cầu cho chi phí sinh hoạt cá nhân, và gia đình. Mẫn Như tuyệt đối ngược đãi hay so sánh nhân viên, tất cả các khoản lương đều chia cho công bằng nhưng bắt buộc họ phải nghiêm túc và qua mặt mọi người trong lúc làm việc. Nếu ngược lại với những cầu của họ đành kiếm chỗ nào khác bởi đây là phong cách làm việc của xưa nay.

      --- ------ -----

      Càng ngày càng thấy mình có hứng với những món đồ đẹp mắt, bạn thân Nam Nam cũng như . Hai người trẻ cùng tuổi dạo quay khu vực trang trí lôi hết những món đồ vừa mắt với họ. Sau nhiều lần bàn bạc và Nam Nam đồng ý hợp tác mở lại cửa hàng hoa tươi. Khả Nam có vẻ như lấy lại được màu mới của cuộc sống. Mẫn Như chưa biết giúp cho người đau khổ tìm lại đam mê của mình.

      Chương 32: Khai trương và bận

      Bán hoa tươi là công việc kinh doanh khô khan mà trong đó còn những yếu tố nghệ thuật. Ở thế giới thực, ông của là người tuyệt nhiên thích tự nhiên, đặc biệt là cây cỏ dại cho nên vốn am hiểu về chúng của ông vô cùng sâu rộng. tự tin với năng lực về cây cỏ đều nhờ thời gian chuyển về sống với ông. Bất cứ khi nào, bất cứ nơi đâu, kể cả chuẩn bị tắt đèn ngủ ông cũng kể cho nghe về chúng. Những cuốn truyện cổ tích được thay thế bằng những ngôn từ hết sức giản dị về cây cỏ. Có lần hỏi ông về tâm nguyện của bản thân.

      - Ông ơi ! Tâm nguyện lớn nhất của ông là gì? – Lúc đó chỉ là nhóc mười tuổi cột tóc hai bím ngồi quan sát ông tỉa lá.

      - Cháu ngốc! Ông luôn mong cửa hàng hoa đáng tiếc chiến tranh xảy ra ông phải nhập ngũ và tâm nguyện đó vẫn thể thực khi ông ở tuổi này. – Ông mỉm cười tay vẫn tỉa lá

      - Hay quá! giáo hỏi tâm nguyện của các bạn là gì? Nhưng cháu vẫn chưa suy nghĩ ra vậy tâm nguyện của ông là của cháu. Nhan nhi thay ông thực . – hào hùng tuyên bố trước mặt ông lộ hai cái răng cửa chưa mọc.

      - Nhan nhi ngoan! Ông rất hạnh phúc vì có đứa cháu này! – Ông mỉm cười xúc động.

      Mẫn Như ở thế giới thực có tên là Mạc Nhan. Năm nay tròn ba mươi tuổi lớn hơn thân thể của Mẫn Như tại đến sáu tuổi. là từng làm cho tổ chức bảo vệ nghiên cứu chăm sóc các loại cây cỏ nên trưởng thành sớm hơn Mẫn Như. Để che mắt thân thế thuộc về bắt buộc phải giả dạng như là Mẫn Như quá khứ vài phần. Khó khăn nhất từ khi nhập hồn với thân xác Mẫn Như hề có trí nhớ trước kia của ấy tất cả đều có phần phụ thuộc vào quyển nhật ký như có như kia.

      rất có thiên phú về sáng tạo đồ vật, các món ăn ở cửa hàng thức ăn nhanh là ví dụ cụ thể. Còn Khả Nam từng mở shop hoa nên công việc này đối với ây trở ngại. Cửa hàng hoa tươi hoạt động khiến cho nhiều khách đường bị thu hút thứ nhất về cách trang trí thứ hai là sản phẩm và thứ ba giá thành ổn định.

      Ngày khai trương shop hoa là ngày thứ bảy nên hai bảo bối dẻo miệng có mặt. Khả Nam vừa trông thấy Lạc Lạc, Bối Bối hai mắt sáng rực liền nhào đến làm quen, ấy rất thích chọc ghẹo má của bọn trẻ làm đêm hôm đó bọn trẻ khóc lóc hờn trách Mẫn Như. Thẩm Dương cũng xuất là có Lạc Lạc, Bối Bối là phải có , nhờ vậy có người ghi chép sổ sách và thu ngân. Mở shop hoa tươi này nhàng hơn shop thức ăn nhanh vì trước đó chỉ có ba mẹ con tự sinh tự diệt ồn ào náo nhiệt như tại.

      --- --------

      Tập đoàn Tiêu thị chi nhánh thành phố D

      Đây là cũng là tòa cao ốc nguy nga xa xỉ thua kém tòa cao ốc tập đoàn Tiêu Thị thành phố A. đến tòa cao ốc này nó được vinh danh trong cuộc thi top 5 thiết kế kiến trúc tiêu biểu của thế giới, người tự tay thiết kế ai khác chính là kim chủ tịch tại Tiêu Chính Uy.
      tầng thứ 69 của tòa cao ốc, tại gian phòng lớn chứa hơn 1000 người diễn ra cuộc họp dành cho nhân viên của tậ đoàn bao gồm nhân viên lớn . Doanh thu lợi nhuận hay tổn thất hàng tuần đều gửi chi nhưng Chính Uy vẫn muốn họp tất cả nhân viên của tập đoàn lại bởi sắp tới ai ai cũng biết tập đoàn Tiêu thị chi nhánh D đại diện làm cổ đông của các buổi lễ, cuộc thi bốn năm mới có lần.

      Các nhân viên chỉ nhìn thấy tạp chí doanh nhân trẻ tài ba, hay chưa lần viện kiến hôm nay được tận mắt thấy người đứng đầu của Tiêu Thị vừa độc tài vừa bí hiểm nổi tiếng.

      đứng ở dưới nhưng lại ở vị trí trung tâm làm tất cả người ở trong gian phòng đều có thể thấy được . Giọng của Chính Uy lạnh cũng ấm vang vang đều khắp phòng, khí im lặng lâu lâu chỉ có tiếng nhưng lập tức đôi mắt là lạnh lùng đến thấu xương đánh bại cho im lặng

      - Tiêu thị sắp tới có nhiều dự án lớn được bùng nổ! Tôi dùng 2 từ bùng nổ để mọi người ngồi đây có thể hiểu được sức ảnh hưởng của nó rất lớn như thế nào! Các dự án này đều được đầu tư với số tiền khủng lồ từng dự án là hơn sáu số 0. Những người ngồi ở đây tôi đều công nhận là thiên tài vì Tiêu thị luôn lựa chọn những nhân viên xuất sắc nhất. Càng ngồi ở vị trí cao người đó càng có đầu óc tuyệt vời họ lãnh đạo tập thể để cống hiến cho tập đoàn. Còn những nhân viên bình thường tôi cũng ghi nhận vì họ bỏ năng lực vốn có của mình để giúp tập đoàn thịnh vượng như tại. Ai cũng có phần quan trọng ở trong Tiêu thị này cho nên tôi rất hy vọng dự án sắp tới đừng vì thứ gọi là đồng tiền mà che mờ mắt của mọi người ngồi đây. Tập đoàn luôn trả công bằng bình đẳng cho những người có đóng góp nhiều nhất. Tuyệt đối cấm người tham nhũng hành động trong các dự án sắp tới. Nếu bị phát lập tức bị đền bù gấp mười lần và vĩnh viễn ko được đón chào ở các công ty khác. .....Đây là điều quan trọng nhất mà tôi đề cập đến còn tại chúng ta nghe từng bộ phận của tập đoàn báo cáo.....

      Những lời thấm đẫm chất răn đe của khiến nhiều người ngồi đây đủ loại tư vị cảm xúc. số người đồng ý và vỗ tay vì họ rất thích phong cách làm việc này của . Nhân viên có chức vụ bé đều rất vui mừng, họ biết tập đoàn đối xử công bằng với tất cả người ở đây dù có chức cao chức thấp nhưng hôm nay thông tin này được từ miệng phát ra càng nhiều người thán phục. tập thể tinh thần đoàn kết là cao nhất cho dù nó là tập đoàn lớn cũng phải có tính đoàn kết. Chính Uy rất thành công về mặt thuyết phục mọi người phải có tinh thần đoàn kết và thái độ trong sạch khi làm việc.

      Tiêu Chính Uy có hoàn hảo đến bao nhiêu người hoàn hảo đều phải có nhược điểm. Và nhược điểm lớn nhất của người hoàn hảo như là về phía gia đình. Scandal về đời tư của ít có thể ngang tầm với các bài báo ca ngợi về .... làm cha phải là mà là hai đứa trẻ. Sau khi bọn trẻ biến mất mới cảm nhận bản thân mình mắc sai lầm nghiêm trọng chính là hoàn thành trách nhiệm của người cha đối với con cái của mình. Ai bảo thương bọn trẻ người đó hiểu con người . chưa từng học ngày làm cha, hay đọc sách về làm cha nên cách thương của rất khác biệt so với họ. Bọn trẻ đến với điều bất ngờ có lẽ là định mệnh. Việc tiếp nhận điều bất ngờ của định mệnh muôn vàng khó khăn khi bất ngờ đó là thiên chức làm cha.

      Sai lầm sai lầm nó đến phải chịu nhưng sau sai lầm bù đắp và sửa chữa có thể giữa ko tồn tại tình .
      .
      .
      Khi ôm con cha chẳng cưng nịnh
      Nhưng suốt đêm dài cha ngồi đó lặng thinh
      .
      .

      Cuộc họp kéo dài nhiều giờ nhưng vẫn chưa đến hồi kết. biết có nhiều người thấm mệt nên tạm hoãn cuộc họp chiều mai tiếp tục. Sau đó ở lại bàn bạc số vấn đề với hai người khác rồi trở về biệt thự riêng. Từ lúc đến đây là tuần trước nhưng về biệt thự chỉ có 1 hoặc hai lần. Công việc dồn dập khiến Chính Uy bị hút vào giải quyết quên việc gọi điện cho Mẫn Nhu.

      Ngồi xe nhìn thành phố D nơi này quả thực năm đến lại có nhiều biến đổi to lớn. Xem ra năm qua có rất nhiều nhà đầu tư máu mặt đến đây phát triển nơi này thành nơi khu đô thị mới phồn hoa.

      mỉm cười tự nghĩ biết Mẫn Như có đưa bọn trẻ đến đây ! Với tiểu thư như xoay sở khi cuộc sống nhung lụa và thiếu người giúp việc.

      - Chủ tịch ngài có gì vui sao? – Tài xế Lôi quan sát qua gương

      - ! Tôi suy nghĩ về thay đổi của thành phố này.

      - Ngày mốt có cuộc triễn lãm tranh diễn ra ba ngày nghe đâu có rất nhiều họa sĩ trẻ tài năng ngài có muốn ? Công việc dạo này căng thăng tôi nghĩ ngài nên thư giãn chút.

      - Ừ! thấy được mua ! – xoa hai bên trán kéo ghế ra sau tựa vào.

      Xe ô tô của trong những siêu xe có thiết bị tiên tiến của thị trường xe nay. Giới ăn chơi thượng lưu cũng rất sành sỏi chỉ cần đồ người của Chính Uy bắt mắc thu hút hôm sau trở thành món đắt đỏ nhất.
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    2. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 33: Điều bất ngờ

      Khách hàng đến shop hoa thưa dần và bầu trời còn sớm nên Mẫn Như và Khả Nam quyết định đóng cửa shop hoa. Cửa hàng mở ra rất nhanh chóng có nhiều khách đến mua hoa có thể đây là điều vui vẻ thôi. Đến thành phố D lâu nhưng Mẫn Như tự thân vận động chứng tỏ vẫn sống tốt với bọn trẻ mà đụng đến 1 tờ tiền nào của Tiêu gia hay Ngô gia. Đáng là chỉ cách nhau vài tháng, người trẻ như Mẫn Như mở được hai cửa hàng tuy lớn nhưng được nhiều người khen ngợi.

      Mẫn Như nhìn thấy trong đôi mắt của Thẩm Dương gỡ bỏ cảnh giác đối với . trước đây là nghi ngờ nhưng Mẫn Như vẫn thấy được đôi mắt dò xét của . Thẩm Dương nhu có cương có, nóng lạnh bất ổn rất giỏi che giấu mình chỉ là để ý đến hành động của mình thiếu chân và làm cho nhìn ra.

      Lạc Lạc, Bối Bối thời gian trước bị “Mẫn Như” hành hạ làm tâm hồn của bọn trẻ bị đả kích, tổn thương do đó từ những đứa trẻ tinh nghịch đáng bỗng chốc biến thành những đứa trẻ khó gần, cứng rắn như đá. Mỗi câu mà Bối Bối mở miệng người khác rất dễ bị kích động, đứa trẻ năm tuổi ra là năm tuổi. Còn Lạc Lạc đứa trẻ nhát gan ít nhưng rất khó đoán.

      Bởi vì hai đứa trẻ như thế mà Thẩm Dương mới nghi ngờ thay đổi của . con người thủ đoạn khôn lường tự nhiên thay đổi nhanh chóng khiến người khác thể nào tin tưởng được. Điều đến là báo chí hay truyền thông đều đến về Ngô Nhị tiểu thư này vô cùng vô cùng nhiều.




      Sau khi xe dừng lại ở bãi đỗ Mẫn Như và Khả Nam lên tầng 10 đón Lạc Lạc, Bối Bối ở Thẩm gia. Khả Nam rất thích bọn trẻ cho nên thường xuyên tới, ấy còn dự định tối nay tá túc nhà của ba mẹ con . Mẫn Như nhìn thấy bộ mặt này của Khả Nam liền thầm kêu trời oán đất vì sao lại cho người bạn dễ làm người khác kinh động như thế này.

      Cánh cửa của Thẩm gia mở ra, bên trong đó lại tối thui, mảnh đen xì, chung cư bị cúp điện? lên bằng thang máy, xung quanh chung cư tất cả căn hộ đều có đèn nhưng Thẩm gia lại .

      - Tiểu Như cậu xem mọi người đâu cả rồi? Nhìn tăm tối!! – Khả Nam cười điên điên đụng vào vai của

      im lặng nhấc chân từng bước vào trong.

      - Có khi hư điện mọi người ... – Khả Nam theo sau miệng nhảm

      - Cậu có thể bớt làm người khác phẫn nộ hay ? – Mẫn Như xuất ba chấm than ở trán

      - ... ...

      - Nam Nam cho mình cái đèn pin. Ai đó cúp cầu giao? – hì hục cầm cái cây gần đó mở điện.

      - …….


      Chật vật mãi đèn mới vụt sáng cả nhà định quay lại mắng Khả Nam cũng là lúc tiếng nổ “bùm” “bùm” bên tai rất vang dội. Mẫn Như lập tức cả kinh ngạc.

      - Ngạc nhiên chưa – Mọi người đồng thanh to

      - Mọi.. mọi người?

      - Tiệc mừng dành cho con - Bà Thẩm đến cầm cái nón tiệc đội vào đầu cho .

      - Nhưng hôm nay đâu phải sinh nhật của con đâu a ? – ngu ngốc nhìn bà Thẩm

      - Đâu phải sinh nhật của mới tổ chức mọi người muốn ăn mừng vì bà lắm chuyện trở thành bà chủ trẻ - Thẩm Dương cười châm chọc

      - Thẩm Dương – Bà Thẩm cười đánh vào người

      - Lạc Lạc, Bối Bối hai đứa mang đồ ra được rồi! – Thẩm Dương búng tay ra hiệu

      Bọn trẻ đằng trước có cầm cái bánh kem lớn có ghi mừng “Bà chủ Mẫn Như” ra ngoài, sau là bà nội Thẩm và Khả Nam. Ai cũng biết đến bữa tiệc bí mật mừng kinh doanh cửa hàng mới chỉ có Mẫn Như là hay biết. Tất cả đều được giấu kĩ càng, Khả Nam bình thường nhảm nhưng cũng hay tiết lộ bí mật. Vậy mà bí mật này được ấy giữ kĩ càng.

      - Cảm ơn mọi người – Mẫn Như đột nhiên chảy nước mắt

      - Cháu ngốc đây là mọi người chuẩn bị vì sao lại khóc? – Bà nội Thẩm lau nước mắt cho

      - Con rất may mắn! – ôm bà nội Thẩm.

      - Thôi! Vào bàn ăn chờ đợi ai cũng đói rồi! Khóc lóc để sau! Lúc đó tôi mua tặng cái xô cho ngồi khóc – Thẩm Dương lôi kéo mọi người vào bàn

      - ! – mỉm cười lắc đầu

      Bữa tiệc bắt đầu bà nội và bà Thẩm chuẩn bị rất nhiều món ăn ngon. Trong đó có vài món vô cùng lung linh ngon mắt. Hai vị trưởng bối khi song kiêm hợp bích quả thực danh bất hư truyền nhiều khi đầu bếp cung đình cũng đấu nổi.

      khí rộn ràng vui vẻ, rất lâu rồi mọi người mới cảm thấy thoải mái như hôm nay. Thẩm Dương nhiệt tình ăn uống hết món này đến món khác, thậm chí còn dành đùi gà to béo với bọn trẻ. Khả Nam uống rượu say mê là bỏ rượu mà thấy nó là như con nghiện.

      --- ------

      - Đây là nơi tuyệt vời chủ tịch Tiêu! – Chủ tịch Jonas nâng ly rượu mỉm cười

      - Tôi rất hân hạnh nhận lời khen này! – Chính Uy cười lạnh nhạt tay cũng cầm ly rượu cạn với chủ tịch Jonas

      - Ngài mời tôi đến 1 nơi tuyệt vời như thế này tôi cũng có chút quà coi như cảm ơn – Chủ tịch Jonas búng tay cười ra hiệu

      - Oh! cảm ơn! Đến hai món quà ngài hào phóng – bỏ dao và nĩa xuống nhàng lấy khăn chùi miệng

      Có hai cái hộp quà lớn . Hộp thứ nhất là cây violin thủy tinh được chế tạo bằng công nghệ kính đại. chỉ có hình thức tuyệt đẹp, thanh của cây đàn cũng cũng vượt qua những tiêu chuẩn khắt khe nhất trong nhạc và làm hài lòng bất kỳ người nghe khó tính nào.

      Hộp thứ hai là sợi dây chuyền có thiết kế vô cùng đặc biệt. Nó được làm bằng kim cương hình giọt nước như tên gọi “nước mắt mỹ nhân” có cấu trúc vô cùng cực kỳ phức tạp và sang trọng.

      thầm nhìn chủ tịch Jonas đôi mắt biến chuyển màu đen lạnh lùng đáng sợ.

      - Ngài cần nhìn tôi nghi hoặc đâu! Đây là lời cảm ơn vì ngài giúp đỡ tôi! Những món quà này đáng giá bằng biết ơn của tôi – Chủ tịch Jonas có vẻ cảm nhận đôi mắt của vội vàng giải thích.

      - Haha! Ngài làm tôi bất ngờ chủ tịch Jonas à! – bỗng cười lớn để hộp quà bàn.

      - Chủ tịch Tiêu …. – Chủ tịch Jonas bị đứng hình vì thái độ của .

      Đây biết là nụ cười có chất chứa điều nguy hiểm gì hay ? Giới tài chính ai biết Tiêu Chính Uy là người ngoan độc khôn lường như thế nào. nụ cười của được người ta lại như chất chứa mười điều nguy hiểm.
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    3. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 34: Cái chết và bức tranh

      Biệt thự riêng

      im lặng nâng rượu đỏ lên, hớp ngụm , mi tâm nhíu lại, ánh mắt quan sát hai hộp quà ở bàn.

      Hai hộp quà mà chủ tịch Jonas tặng cho Tiêu Chính Uy có thứ mà Ngô Mẫn Nhu cực kỳ quý, nâng niu như bảo bối – cây đàn violin thủy tinh. Ông ngoại Ngô từng tặng cây violin tương tựa màu hồng thạch cho ấy. Đó cũng là món quà cuối cùng nhận được của ông vì cùng năm đó bệnh tim người già tái phát gọi ông lão trong đêm.

      Thế nhưng tình mù quáng của Mẫn Như gây ra thứ thể cứu vãn. nhẫn tâm đem món quà ông ngoại cũng là thứ chị mình xem như bảo bối đập nát từng bộ phận đến cuối cùng ko còn nhận ra đó là cây đàn violin tuyệt mỹ năm nào. Mẫn Nhu tim như ngừng đập, trở thành bức tượng vô hồn, nước mắt đau lòng rơi xuống, chân bước lên bước cứ thế tới chỗ cây đàn rồi trực tiếp ngất tại chỗ.

      Mỗi lần kéo đàn ấy có thể cảm nhận được ông ngoại ở bên cạnh khiến nỗi nhớ nguôi ngoai. Vậy mà phút nghĩ ngợi Mẫn Như đem nó phá hủy.

      .
      .
      Con tim ta mù quáng
      Và đấy là tai họa cuối cùng.
      .
      .

      Sau đó Mẫn Nhu được đưa vào bệnh viện với tình trạng nửa sống nửa chết. Tiếng khóc đau đớn xé nát cả tâm can của Ngô phu nhân như phần đánh thức mê man của Mẫn Nhu. Các bác sĩ nỗ lực hết mình mới kéo được ấy trong tình trạng hôn mê về với thực tại.

      Chính nguyên nhân này khiến cho nổi trận lôi đình tìm Mẫn Như dạy dỗ cho . chỉ muốn cho tỉnh ngộ đừng làm thêm điều ngu xuẩn, người đau khổ chỉ mình mà là người thân của ngay cả bọn trẻ cũng liên lụy….

      Sau đó Chính Uy đảo mắt lấy sợi dây chuyền kim cương mang tên “nước mắt mỹ nhân” từ hộp quà tay. Đây là sợi dây chuyền đắt đỏ hình thù cầu kỳ thiết kế tinh xảo vô cùng, trong bóng đêm lập tức tỏa sáng. Ông Jonas còn lại với dây chuyền còn tồn tại lời truyền: người nào sở hữu dây chuyền này trong tay coi như may mắn tìm được bà mai hay ông mối cho họ. Bởi vì nó đưa vận mệnh người đó với người khác gắn chặt với nhau, tuyệt đối khó dứt ra, ràng hơn nữa là định mệnh của họ vốn có duyên từ trước được trời đất hợp thành .

      thốt nữa cười đến ngả ghế, ông Jonas đào đâu ra câu chuyện cổ tích kể cho nghe, hoặc là ông ấy uống say bộc lộ tính cách hài hước của mình. dĩ nhiên tin câu chuyện này được. Đây là thời đại công nghệ còn đâu thời đại công chúa hoàng tử tìm được tình đích thực.

      --- ----

      Chiếc giường của Mẫn Như nửa giờ trước rất sạch , ngăn nắp nhưng sau nửa tiếng bị Lạc Lạc, Bối Bối và Khả Nam làm cho rối tung rối mù. Gối bay qua bay lại, chăn bị cuốn thê thảm, tệ hơn bị đá văng xuống giường.

      - OMG! Ba … Ba người làm cái gì? – Mẫn Như mắt to trợn lên

      - Mẹ! Con vô tội! Hỏi trai! – Bối Bối giả ngốc chỉ tay

      - ! Tiểu Như cậu phải tin mình! Bọn trẻ muốn chơi đánh trận mình chỉ giúp tay… - Khả Nam ngây ngô nhìn Mẫn Như ra vẻ vô tội.

      - Lạc Lạc con có ý kiến ? – Mẫn Như nghiến răng

      - A có! Con cũng vô tội! – Có người kêu mình cậu bé có hành động giống hệt hai người kia.

      Mẫn Như cười cứng ngắc, có hai đứa con vô cùng ranh ma đó a. thế còn có người bạn ranh mãnh hơn kém bọn trẻ. Con mẹ nó chả lẽ phải vỗ mông dạy dỗ từng người .

      - Ba người dẹp cái trò cũ rích được rồi! – Mẫn Như chấm than

      - Tiểu Như!

      - Mẹ!

      - Mười phút chỗ này còn cái dị dạng này nữa đừng trách! – tiếng thọc tiết lợn hét to của vang lên

      Sau đó hẹn ba người lập tức dọn dẹp chỗ lộn xộn này.

      Mẫn Như mà giận

      Khả Nam muốn ngủ mình.

      Lạc Lạc muốn rửa chén.

      Bối Bối muốn lau nhà.
      --- ------ -----

      ngày mới lại bắt đầu.

      Thẩm Dương tất bật lo cho công việc của , nên tạm thời đưa bọn trẻ học. Sau khi đưa bọn trẻ học đến cửa hàng thức ăn nhanh phụ việc với bà Thẩm.

      - Cho tôi suất đặc biệt mang về! – Khách 1

      - Chủ quán đồ ăn như cũ! – Khách 2

      Thời điểm này quán ăn lúc nào cũng đông khách, Mẫn Như quan niệm càng nhìêu người giúp tay đỡ mệt mỏi hơn, cho dù tìm được người phục vụ cho quán chăng nữa. Bà Thẩm có chứng đau nhức xương khớp nhất là ở chân, sợ đứng lâu chứng đau nặng hơn.

      Quán ăn qua giờ cao điểm, Mẫn Như tiếp tục ghé sang shop hoa làm việc.....

      ----

      - Chủ tịch! Ngài thấy mấy bức tranh như thế nào? – Tài xế vui vẻ mời được người tham công tiếc việc là kỳ tích.

      - kiếm được nơi nghệ thuật này tệ! – vừa quan sát vừa trả lời.

      Phòng lớn tràn ngập ánh sáng, những bức tranh của các họa sĩ tài năng treo kín bốn bức tường. Mỗi bức tranh là sắc tố, nội dung, màu sắc khác nhau nhưng tuyệt đối diễm lệ, lay động.

      lên tầng coi những bức tranh khác....


      “Bụp”

      Chai nước tay Chính Uy rơi xuống.

      Bức tranh này vì sao lại gây cảm giác quen thuộc với .

      Đôi mắt đen sâu thẳm biến chuyển.

      Trong tranh ba mẹ con ở bên cạnh nhau. Hai đứa trẻ trong tranh tuyệt nhiên là cặp song sinh. Người mẹ quỳ xuống ôm chầm lấy bọn trẻ, đáng là cả ba người đều khóc. Phải chính xác là khóc! Cái quái gì đây! Thọat tiên là ngỡ ngàng rồi giật sững người, từ khi nào lại cảm nhận được nghệ thuật hội họa.

      Nhưng bức tranh này lại khiến tim chút nhói đau ....

      Chương 35: Gặp lại cố nhân

      gì, lặng lẽ nhìn bức tranh to treo trước mắt. Người phụ nữ trong tranh thuần khiết như giọt sương, nước mắt của chảy má có chút đọng lại ở khóe mắt, thương xót xa được thể rất ở đôi mắt đẫm nước.

      Hai đứa vùi đầu vào lòng , chính diện bức tranh phát , nhưng ở khía cạnh khác Chính Uy lại thấy ở đôi mắt hồn nhiên của bọn trẻ ấy có những giọt nước mắt hạnh phúc.

      bỗng chốc nở ra nụ cười mê hoặc ...

      -----

      3 ngày sau....

      - Chào quý khách! Hai ngài dùng gì ạ! – Nhân viên lễ phép cúi đầu

      - Cho chúng tôi 1 phần tự chọn của cửa hàng! Tiêu chủ tịch ngài dùng gì đây! – chủ tịch Trần gắp menu cười sau đó quay sang người đối diện

      - Cho tôi phần tự chọn như ta! – nhìn nhân viên lạnh lùng

      - Vâng! Hai ngài đợi vài phút rất nhanh có! – Nhân viên cười

      Chủ tịch Trần hài lòng gật đầu, ta dĩ nhiên chờ đợi được, còn người đối diện ta thể đoán.

      Hầu hết tất cả đồ ăn của nơi này, ta nếm qua chúng, ngay cả những nơi nhất nhì thành phố cũng chưa từng có các món ăn độc đáo, mùi vị đam mê như thế này.

      -----

      chuyện là chủ tịch Trần thuộc dạng người quen của Thẩm Dương dĩ nhiên biết qua Mẫn Như. ta có vài lần chạm mặt trong lúc đến đón bọn trẻ ở hội quán Thẩm, tuy thân thiết nhưng có vài lần trao đổi, ta cũng là nhân vật lớn tăm tiếng biết nhanh Mẫn Như là người có lai lịch ra sao. ta quan tâm về vấn đề đó, chỉ biết rằng Mẫn Như giúp ta chữa trị thói lười ăn của vợ mình.

      --- -----

      Chính Uy quan sát cửa hàng thức ăn nhanh, chưa từng đến nơi như vậy. Cửa hàng chỉ là khu vực của trung tâm thương mại, chủ quán hẳn nhiên có con mắt trang trí cửa hàng nhìn vào vô cùng thuận mắt.

      Chủ tịch Trần là người hợp tác chung với trong dự án sắp tới, hai người vừa bàn bạc kế hoạch xong cũng là đến giờ trưa, chủ tịch Trần có ý mời dùng bữa, hiển nhiên lại nhận lời.

      nghĩ là cửa hàng năm sao thế nhưng lại là nơi ở trong trung tâm mua sắm. nhìn ta bất ngờ, chủ tịch Trần chỉ quay sang mỉm cười “Đây là nơi tầm thường đừng nhìn bề ngoài mà đánh giá” ta chỉ đúng câu đó rồi giải thích gì thêm.

      Đúng là vài phút sau, hai món ăn tự chọn được mang lên, cho muỗng vào miệng, khuôn mặt lạnh lùng bỗng nhiên sững sờ, chưa từng chưa từng biết hay là chưa từng nếm qua mùi vị kì lạ này.

      Món ăn chế biến vô cùng khéo léo, hương vị có mùi hương lạ kì.

      - Chủ tịch Tiêu thấy món ăn có mùi vị như thế nào? – Chủ tịch Trần vui vẻ

      - ! Tôi chưa bao giờ nếm qua mùi vị như vậy! – Chính Uy cười đáp

      - Chủ quán ở nơi này là trẻ, đáng bàn tay của ấy là bàn tay ma thuật! Nhờ các món ăn của ấy mà vợ tôi bỏ được thói biếng ăn! ấy là người quen của tên Thẩm Dương kia! Nếu phải hai người đó phân ranh giới ràng tôi còn nghĩ tương lai hai người ấy thành đôi! – Chủ tịch Trần vừa nhai miếng rau nửa đùa nửa .

      cười nửa có nửa , chút tò mò về nhân vật chủ tịch Trần .

      - À phải rồi để tôi giới thiệu cho quen biết chủ quán ở đây dù gì cũng là người quen! ơi làm phiền! Chủ quán ở đây hôm nay có đến đây ?

      - Vâng! Hôm nay chị ấy có đến đây ở dưới bếp nấu ăn.

      - có thể xuống với ấy là có Trần Lâm đến phiền ấy ra chào khách quen ? – ta với nhân viên có chút trêu đùa

      - Vâng tôi xuống thông báo!



      Mẫn Như ở dưới bếp hì hục chế biến đồ ăn, bà Thẩm sáng nay có hẹn chùa với bạn nên thể đến quán ăn.

      - Chị tiểu Như! Ở ngoài có người tên Trần Lâm tìm chị ta là người quen! – Nhân viên chạy vào

      - Được rồi chị ra ngay!

      - Vâng!

      Mẫn Như cởi bỏ tạp dề rửa tay rồi ra, tên này ta lại tìm biết vì chuyện gì nữa.

      ra tìm đến chỗ của chủ tịch Trần, bước nhanh chậm, thở đều đều chút gấp gáp.

      - Chào chủ tịch Trần!

      Chính Uy vừa định cho đồ ăn vào miệng nghe tiếng có chút quen thuộc có chút xa lạ, từng nghe qua giọng này.

      - Bà chủ xinh đẹp tới rồi! Giới thiệu với ấy là người tôi Mẫn Như!

      Cái nĩa tay rơi xuống, nghe lầm đó chứ, có người gọi tên . Chính Uy tự nhiên quay đầu lại, khuôn mặt vừa lạ vừa quen trước mặt .

      từ khi nào để mặt mộc, trang điểm son phấn, chút thích ứng được. Người con này băng thanh ngọc khiết vô hạn, nhớ ra khuôn mặt này thấy ở triễn lãm tranh. Chả lẽ là người đó, người phụ nữ đều nằm mơ hàng đêm.

      Mẫn Như lập tức hóa đá, mắt mở to, chuyện gì xảy ra. Đây là dung mạo trong bức ảnh của Mẫn Như mà tìm thấy, có bảy tám phần tương tự hai bảo bối nhà . Người đứng trước Mẫn Như là Tiêu Chính Uy bằng xương bằng thịt, người chạy trốn suốt bốn tháng qua.

      Mẫn Như suýt nữa là té xuống đất, nhưng tìm cách trấn an bản thân bình tĩnh lại. Cuộc sống của bắt đầu xáo trộn rồi.
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    4. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 36: Kịch liệt

      Ánh mắt sắc lạnh nhìn Mẫn Như như muốn ăn tươi nuốt sống, toàn người của đều lạnh ngắt, thân thể vốn ở trong xe bị lôi ngược ra ngoài. Chính Uy sau khi ăn trưa với chủ tịch Trần phát ra Mẫn Như còn tỉnh tảo để làm việc. muốn gây ồn ào náo nhiệt đợi đến khi trung tâm thương mại đóng cửa gần hết mới xuất tìm .

      Cả người của tức giận đến cực điểm, nhìn thấy Mẫn Như suýt nữa muốn bóp chết người.

      Người phụ nữ này cư nhiên chạy trốn đến thành phố D, chút tin tức hề tiết lộ, làm cho chạy ngược chạy xuôi tìm kiếm lặng lẽ suốt ba tháng. Có điều phải sững sờ ham chơi, vung tiền như cỏ ngày trước, tại lại trở thành bà chủ của quán ăn nổi tiếng. Sau khi bỏ trốn, làm gì mới có được ngày hôm nay, sững sờ đến thẫn người.

      Thế nhưng ngạc nhiên rồi thẫn người vẫn thể quên tức giận tồn tại bốn tháng nay của . Mẫn Như bị nhìn tới mức khẽ rung mình, muốn rụt tay lại theo phản xạ, cổ tay vừa động đậy, lực mạnh mẽ nắm chặt hơn. Mẫn Như càng dùng lực Chính Uy cũng tăng sức ở cổ tay , xương cũng bị bóp đau. bị đau kêu lên đau đớn, nhìn Chính Uy mong tay, nhưng lại càng ghì chặt hơn tới mức cổ tay và các đầu ngón tay trở nên trắng nhợt.

      Người đàn ông này ràng là thô bạo vô hạn, bị chọc giận cho đến điên người mất rồi.

      - mau bỏ ra! Tay tôi rất đau rất chừng bị bóp nát – Mẫn Như đau đớn từng chữ

      - ...... – Chính Uy gì vẫn giữ nguyên sức mạnh

      - bỏ ra! – thốt ra lần nữa

      - ......

      Đến lúc này Mẫn Như bản năng cúi xuống cắn mạnh vào cánh tay bóp chặt cổ tay nãy giờ, bị tấn công bất ngờ bỏ tay Mẫn Như ra.

      - Em điên rồi cắn tôi! – Chính Uy giận dữ

      - mới là kẻ điên khi tự nhiên lại siết chặt tay tôi cách thô bạo như thế! thế nào cũng bỏ ra! – Mẫn Như bực bội to

      - Chính - em - khiến - tôi - phát - điên ! – Chính Uy gằn từng chữ nhìn thẳng vào giọng vô cùng lạnh lẽo.

      - Tôi...! – bị quát im lặng thể cãi

      - Tôi xử em như thế nào!

      - ... muốn làm gì? Tôi hề làm gì sai! – nhìn đôi mắt sắc lạnh kia có chút ớn lạnh nhưng vẫn giả giọng bình thản

      - làm! Tốt! Em làm! Tội lỗi của em được chất thành hàng dài thế kia mà em còn chối cãi! Bốn tháng nay miệng lưỡi của em có tiến bộ rất nhanh! – nhìn cười châm chọc

      - muốn gì! Giữa chúng ta có gì để ! Làm ơn cho tôi về!

      - Giữa chúng ta có gì! Phủ nhận mối quan hệ giỏi lắm! Trước mặt chủ tịch Trần em diễn rất thành công khiến tôi có chút bất ngờ vì biến hóa của em! – Chính Uy nhớ lại rồi lạnh giọng

      - Tôi...

      - Hai gia đình đều là người thân! Người đàn ông đó và người phụ nữ kia là em ! Vậy có quan hệ sao! – lạnh lẽo phát ra từng lời

      - Tiêu Chính Uy đừng bậy! – phủ nhận

      - Còn nữa đó sinh con cho người đàn ông mà ta nhất! Quan hệ đó được như thế nào?

      - phát điên cái gì!

      - Em còn muốn phủ nhận tất cả! Tôi em là người làm cho tôi phát điên như tại! – bỗng chốc nổi gân xanh, mắt đục ngầu.

      “Tít” có ánh đèn pin rọi ngang

      - Có ai ở đó ? – Tiếng của bảo vệ

      - C..! – nghe tiếng muốn kinh hô nhưng bị bàn tay lớn bịt miệng lại

      - Có ai ! Tôi nghe tiếng động!

      - ....

      có tiếng người, bảo vệ canh gác chỗ khác, rất muốn hô to người cứu nhưng Mẫn Như bị Chính Uy ôm chặt ở phía sau, toàn thân cứng ngắc, mất hết khả năng cử động.

      Ở phía sau giữ lại, vô tình ngửi được mùi hương từ người tỏa ra, mặc dù ở trong bếp tiếp xúc với hàng đống đồ ăn, nhưng vẫn còn ngửi thấy đâu đó mùi hương tự nhiên thơm ngát, chưa từng có phụ nữ nào có mùi hương này. Chính Uy phút chốc bị mê mẩn bởi mùi hương của , nó làm đầu óc thư thái.

      Chết tiệt! gầm bị sao vậy! Dung mạo tự nhiên của Mẫn Như làm quá đỗi bất ngờ bây giờ lại là mùi hương người .

      Mới bốn tháng qua, Mẫn Như như được rửa sạch hết tất cả của ác quỷ thay vào đó là hình dạng của thiên sứ.

      --- -------

      - Chú! Mẹ hôm nay về trễ! – Bối Bối nhìn Thẩm Dương lo lắng cho Mẫn Như

      - Tám giờ chú có chuyện với mẹ các con rồi! Lát nữa về nhanh thôi! – xoa đầu Bối Bối

      - Thiệt sao! Chú đừng lừa Bối Bối! Con có cảm giác bất an – bé chu cái miệng

      - ! Chú Thẩm lừa bảo bối bao giờ!

      có gọi điện chuyện với Mẫn Như là , hỏi có cần người phụ hay , nhưng Mẫn Như bảo cần nhờ chăm sóc Lạc Lạc, Bối Bối lát. còn bảo đường trở về kia mà.

      Cái bà này rất biết làm mọi người lo lắng.

      --- ---------
      Chương 37:


      - Bỏ ra! Bảo vệ rồi! còn muốn ôm tôi bao lâu! – bất mãn lớn

      Chính Uy lập tức buông ra điều chỉnh tư thế đúng chỗ của mình, tay trái cố chấp nắm lấy tay Mẫn Như có ý định thả ra. nhẫn nhịn nín thở, cố gắng làm cho hơi thở bình ổn lại, để tránh lộ ra cảm xúc. Người đàn ông nguy hiểm thô bạo vừa mới nhìn thấy như là miếng mồi để tấn công.

      Mẫn Như muốn được về nhà cư nhiên lại bị Tiêu Chính Uy xuất đột ngột chặn đường. Tay càng vùng vẫy cảm thấy rất sức mạnh từ cánh tay của .

      "Hừ..." đột nhiên nở nụ cười chế giễu

      Mẫn Như ấm ức đảo mắt xung quanh, cuối cùng nhìn xuống, đưa chân mình lại gần hơn chân phát dẫm mạnh vào. Tiêu Chính Uy bị Mẫn Như tấn công bất ngờ, đẩy sang bên, tay vì thế buông ra. Mẫn Như lảo đảo suýt ngã, nhưng cảm thấy tay còn bị giữ chặt, vội vàng xoay người chạy nhanh.

      Chính Uy phát tay mình trống , còn người nào đó bị giữ nãy giờ chạy như ma đuổi ở phía trước. Giây sau đó, nghĩ ngợi gì, quay người đuổi theo . này vì trông thấy mang giày bịt đầu như người khác nên dùng giày chính mình dẫm chân đau để chạy thoát thân.

      - Mẫn Như đứng lại! Em to gan lắm! – Chính Uy đen mặt thét lên

      càng tăng tốc chạy nhanh hơn, thôi rồi người đàn ông họ Tiêu này phát điên còn bị dẫm đạp phát ở chân làm cho bộ mặt đen thui xuất . đuổi theo gấp gáp như muốn bắt lăng trì xử trảm.

      Bọn họ người chạy, người đuổi như thợ săn và con mồi suốt đường hướng ra ngã tư.

      Bước chân Mẫn Như chạy thẳng tới đường lớn, vừa nhìn quanh vòng, mừng đến phát khóc, trời ơi còn may mắn. chiếc xe khách đậu bên đường cho khách xuống, giống như cứu tinh của chờ sẵn giải thoát khỏi tên nguy hiểm đuổi theo sau. Tốt quá rồi kinh hô tiếng, chạy đến chỗ xe khách đậu nhưng Mẫn Như để ý chạy sang đường cẩu thả.

      - Taxi! – Mẫn Như vẫy tay

      - Mẫn Như coi chừng! – Chính Uy ở phía sau hét tiếng.

      quay đầu nhìn do tiếng hét thọc tiết ánh sáng chiếu tới .

      “Á”

      “Kít”

      - Mẫn Như!!!

      --- -----

      - Tay em còn đau để tôi! – Chính Uy cầm lấy ly sữa tay Mẫn Như

      - ….!!! – gì cũng như quan tâm mặc cho đút sữa vào miệng.

      tỉnh dậy biết mình ở đâu, nơi vô cùng xa lạ chút quen thuộc cũng , cứ ngỡ những chuyện phát sinh lúc nãy là giấc mơ nhưng sữa nóng vào miệng và mặt có cảm giác đau rát làm thể nó là giấc mơ.

      Gặp người đàn ông này là , suýt mất mạng vì xe tông cũng là .

      Mẫn Như quan sát Chính Uy người đàn ông này ràng là nghiệt tái thế, phải thần thánh thân. Dung mạo mười lần đều mười lần phải khẳng định vô cùng trác tuyệt, khỏi trách Lạc Lạc, Bối Bối đều xinh đẹp như thế, chưa bọn trẻ năm bảy phần có dung mạo này. Vì sao nghiệt tính cách quá tàn bạo, quá nham hiểm thể gọi là thần thánh được. Hai bảo bối của rất hy vọng đừng giống như cha của bọn trẻ.

      thế Mẫn Như kia rất thương Chính Uy, mẫu người của ấy lạ lùng, có cho hàng chục con số để người nguy hiểm cũng can đảm nhận lấy mà ấy lại có thể làm điều ấy sinh con cho .

      Chính Uy thấy Mẫn Như nhìn mình cách tò mò, nhếch môi cười đểu. Mặt bỗng chốc đen lại cố ý cho sữa thổi vào miệng .

      “Phụt” Toàn bộ sữa đều phun vào mặt tổng giám đốc Tiêu Thị

      - muốn ám sát tôi hay sao! – Mẫn Như lấy tay chùi miệng la lớn

      “Phộc”

      - Mặt của … ! Hahaha – lăn đùng ra cười lớn “Á” cười đến vết trầy cũng bị đả kích.

      - Em mau ngậm miệng lại cho tôi! – Chính Uy biết Mẫn Như cười cái gì.

      - Hahahhaha – Bắt ngậm miệng ngậm nổi khi nhìn mặt nghiệt dính đầy sữa ….

      - Còn cười nữa tôi bẻ sạch răng em – bịt miệng Mẫn Như gằn từng chữ đe dọa

      Chính Uy vào toilet rửa mặt tất cả sữa mà phun vào mặt . Sau đó lau khô bằng khăn sạch ra ngoài.

      Mẫn Như cười trận lớn đến nỗi cái bụng của bị đau luôn rồi.

      Chính Uy ngờ tưởng tượng nhiều cảnh gặp lại nhưng cũng chưa từng nghĩ đến cảnh này trở thành chú hề cho cười thoải mái.

      - Em còn cười được sao! Có tin tôi....- liếc mắt trừng

      - Tôi cười nữa! Tôi ha,..haha xin lỗi hahaha

      Có cái gì đó đúng với kịch bản trừng phạt sao tự nhiên lại trở thành cuộc gặp gỡ giống ai như vậy. Và điều quan trọng mười giờ tối rồi mọi người chắc hẳn lo lắng cho .

      định lấy di động của mình nhớ ra nó rớt ở đường bỏ chạy tên nguy hiểm trước mắt này.

      - Cho tôi mượn điện thoại được ?

      - Hửm! Em mượn điện thoại làm gì? – Chính Uy nhăn nhó nhìn

      - Tôi muốn gọi cho bọn trẻ chắc chắn chúng sốt ruột cho tôi! – Mẫn Như nhìn Chính Uy khổ sở đáng thương.

      nghe lầm? bọn trẻ lo lắng cho ? Đây phải chuyện bình thường! Tình cảm ba mẹ con bọn họ khi nào trở nên tốt như vậy.

      lấy điện thoại của mình đưa cho Mẫn Như.

      nhận từ tay gật đầu như cảm ơn.

      Mẫn Như nhấn số điện thoại của Lạc Lạc gọi cho cậu bé. Tiếng chuông đỗ nghĩa là có người khóa máy.
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    5. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 38:

      Thẩm Dương cùng bốn người Bà nội, Bà Thẩm, Lạc Lạc và Bối Bối ngồi ghế sót ruột chờ đợi. Mẫn Như mất liên lạc, điện thoại ngoài vùng phủ sóng, tất cả mọi người đều vô cùng lo lắng, cả căn phòng dường như chìm ngập trong im lặng, hề có tiếng náo động của bất kỳ thứ gì.

      Lạc Lạc ngồi bó gối ghế, nhìn chiếc điện thoại, bỗng nhiên ánh sáng của điện thoại sáng lên, rồi phát ra tiếng nhạc gọi đến. Bầu khí im ắng bị đánh tan bởi tiếng chuông điện thoại, cậu bé trực tiếp mở máy ra tránh khỏi căng thẳng, đây là số của người cha lạnh lùng của cậu.

      Hơn năm nay hầu như số điện thoại này liên lạc với máy điện thoại này. Rồi hôm nay số máy này lại gọi cho cậu, Lạc Lạc run rẩy cầm chiếc điện thoại lên, giọng cậu bé hình như cũng run rẩy theo.

      - Alo

      - Mẹ đây! – giọng , ấm áp quen thuộc vang bên cái tai của Lạc Lạc.

      - Mẹ!!! Người ở cùng cha sao??? – Lạc Lạc bật dậy hét lớn

      Thẩm Dương giờ phút này nghe được tiếng “mẹ” của Lạc Lạc ánh mắt hổ phách rực lên nhìn về phía đầu dây bên kia. bước tới có vẻ nóng vội, có vẻ tức giận, đến gần Lạc Lạc.

      - Cho chú chuyện với mẹ cháu – nhìn Lạc Lạc chờ đợi, Lạc Lạc gật đầu đưa điện thoại cho Thẩm Dương.

      - Mẫn Như chết tiệt! Bây giờ là 12h đúng có nửa tiếng, sau 12h30 phút tôi thấy xuất trước cửa nhà họ Thẩm, lập tức tôi báo cảnh sát về tìm người thân thất lạc giống ai này của ! – gầm từ chữ như muốn phóng hết lửa vào cái điện thoại

      - ! Tên điên này rống cái gì thế! – Mẫn Như chưa kịp bị Thẩm Dương la xối xả trong điện thoại làm cho tâm trạng thoải mái bỗng chốc căng thẳng lên.

      Chính Uy đứng gần lau sạch đầu cũng nghe thấy đoạn hội thoại của . Người đàn ông trong điện thoại với Mẫn Như là ai?? gan lớn đến mức biết gia thế và con người của , trực tiếp mắng mỏ sợ trời đất này.

      - Tôi rồi! Nếu xuất đừng trách tôi ! – Thẩm Dương lặp lại lần nữa rồi cúp điện thoại.
      biết Mẫn Như trốn tránh gia đình của mình, với việc đe doa vừa rồi của , rất sợ chuyện bỏ trốn bị tiết lộ. Đây là biện pháp cho về nhà và giải thích cho mọi người với mất tích mấy tiếng vừa rồi.

      Mẫn Như muốn đầu dây bên kia nghe đoạn “tít” xa xôi, cúp điện thoại, chết tiệt cho nửa tiếng để trở về mà nghe lời giải thích với , xe cũng có, quan trọng là ở trong tay người đàn ông họ Tiêu nguy hiểm này, dễ dàng gì mà thả .

      Chính Uy lau xong tóc quay lại đối diện với . Mẫn Như vẫn chìm trong bể suy nghĩ tìm cách trốn thoát mà phát người nguy hiểm sát bên cạnh . quan sát khuôn mặt mà rất lâu rồi chưa nhìn đến. Đó vẫn là khuôn mặt như thiên sứ, nhưng đường nét góc cạnh của nó có biến hóa rất lớn.

      là người ưa cái đẹp luôn muốn mình rạng người trong ánh mắt mọi người. Thế nhưng đường nét góc cạnh tại gầy hay nhọn như trước mà nó ra dáng mũm mỉm hơn, nó đều thể ở cái cằm và má của . Con người khi tăng cân rất nhanh dễ đoán nhờ vào là thân hình, hai là khuôn mặt. Mẫn Như lại thuộc dạng thứ hai, cằm của xuất ngấn rệt, hai cái má phúng phính tự nhiên. Vậy là nghĩ sai cuộc sống mấy tháng qua rất khổ cực của .

      sống rất tốt dù sử dụng đồng tiền trong thẻ ngân hàng, chắc chắn là hai đứa trẻ cũng khác tăng trọng lượng như Mẫn Như. Hôm nay cũng phát ra là chủ của tiệm cửa hàng thức ăn nhanh. Các món ăn của chế biến làm hấp dẫn ngay từ lần đầu nhìn thấy, khẩu vị cho vào miệng phải nó đặc sắc, nhớ lại các món ăn có cảm giác mình chảy nước miếng. Cửa hàng này nghe vị đối tác mới khai trương vài tháng thôi, nhưng lượng khách rất lớn, đều nhờ vào các món ăn độc đáo và đồ ăn ngon miệng.

      - Tiêu Chính Uy tôi có chuyện muốn ? – Mẫn Như lấy lại tinh thần can đảm chuyện với .

      Nếu tìm được cách trốn vậy thương lượng là cách tốt nhất, Thẩm Dương điên lên làm hỏng chuyện của mất. muốn các nỗ lực của mấy tháng qua bị làm cho tan tành mây khói.

      - Em muốn gì với tôi? Đừng tìm cách trốn thoát tôi cho em trốn đươc đâu! – bị tiếng trong trẻo kêu về thực.

      - Tôi muốn là việc đó! Thời gian trễ như thế này rồi! Bọn trẻ ở nhà mình rất nguy hiểm! là cha cũng phải nghĩ đến việc này vì các con của mình chứ! – Mẫn Như giả vờ

      - Em lừa tôi sao? Lúc nãy tôi nghe em chuyện với người đàn ông xa lạ, phải ta đợi em về và ở cùng với bọn trẻ sao!!!

      - nghe lén cuộc chuyện của tôi – Mẫn Như tức giận rống lên – Đồ mất lịch !

      - Dừng lại! Việc tôi có nghe lén hay quan trọng? Mà là em mất tích suốt mấy tháng nay tôi cần lời giải thích ràng – nhìn với đôi mắt mấy thiện cảm.

      - Tôi ! Tôi .... Việc này chúng ta hãy sau! Người đàn ông trong điện thoại lúc nãy là hàng xóm của tôi, ta còn mẹ và bà nội nên thể nào trông chừng bọn lâu được! hãy thả tôi ra, cũng biết cửa hàng thức ăn của tôi ở trung tâm mua sắm rồi! Tất nhiên có chuyện tôi bỏ lại tâm huyết của mình mà bỏ trốn lần nữa! – Mẫn Như có chút giả vờ thút thít

      Chính Uy nghĩ đến điều Mẫn Như rất đúng, thể làm phiền người khác lâu được, huống chi người đàn ông đó biết tốt hay xấu, bọn trẻ ở nhà mình vô cùng nguy hiểm.

      - Tôi đưa về! – Chính Uy lên tiếng


      --- -------

      - Cảm ơn , tài xế! Tới đây được rồi! – Mẫn Như tay tháo dây an toàn.

      - Cậu chủ có lệnh đưa về tới nhà! Xin đừng làm khó tôi – Tài xế đầy trách nhiệm lên tiếng.

      - yên tâm ! Nhà tôi nằm ở dãy tầng kia! bộ nhanh hơn và an ninh rất chặt chẽ có chuyện gì xảy ra đâu! – Mẫn Như mỉm cười

      - Chuyện này!....- Tài xế có đắn đo

      - Tôi sao mà! rất trễ rồi quay về ! Bọn trẻ còn chờ tôi! – Mẫn Như tiếp tục đưa ra những lời ngọt ngào.

      Tài xế phân trần lúc mới dám đưa ra quyết định cho Mẫn Như bộ vô trong, dĩ nhiên ngốc đến mức chỉ nhà ở cho tài xế của . Chủ nào tớ đó tài xế về hết cho Chính Uy nghe, biết được cửa hàng của là chuyện lớn rồi, còn về việc biết thêm nơi ở nữa chắc chắn khó thoát.

      Mẫn Như bộ thêm năm phút mới tới chung cư của mình , thẳng về phía thang máy và ấn lên tầng nhà họ Thẩm.
      -----
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :