1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Mẫn Như trở lại - Ngô Sam (trọng sinh)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 20: Kế hoạch chữa bệnh.

      - Con sao Mẫn Như?

      - Hai đứa trẻ có chứng sợ nước! Con cũng mới phát ra.

      - được rồi! Tại sao lại mang cái bệnh lạ như thế?

      - Theo bà nội nghĩ chắc là khi Mẫn Như mang thai chú ý với nước làm cho thai nhi bị kinh động. Hai đứa sinh ra mới có hội chứng lạ lùng như thế?

      - Mẹ, người đúng, có khả năng này?

      Mẫn Như có vẻ suy tư, bà nội Thẩm rất có thế đúng, trước kia mang thai Mẫn Như cẩn thận gây ảnh hưởng tới hai đứa như tại. Bà nội Thẩm và bà Thẩm bắn ánh mắt lade với Mẫn Như, im lặng có giải thích họ cũng hiểu, có phải làm đâu chứ!!!

      - Con dự định cho Lạc Lạc, Bối Bối bơi từ hai đến ba lần tuần?

      - Cơ hội này ổn dì nghĩ cho hai đứa trẻ học bơi luôn ! Sau này sợ những trường hợp đuối nước.

      - Hữu Mỹ rất đúng, con cho hai đứa trẻ học bơi luôn !

      - Nhưng tại tìm ra giáo viên nhiệt tình rất khó khăn!

      - cần lo, ta tìm được giáo viên.

      Bà nội Thẩm và bà Thẩm nham hiểm, nhìn nhau cười rất tươi giáo viên dạy bơi sao? Giáo viên dạy bơi, dạy võ, dạy chơi cờ, dạy đánh gôn, câu cá.... hội quán đều có đủ. giáo viên vừa nhiệt tình, vừa nghiêm khắc đảm bảo có hai chính là chủ nhân của hội quán – Thẩm Dương.

      Thẩm Dương đều là quán quân của những cuộc thi đấu thể thao nổi tiếng, chưa kể luôn là giám khảo chấm thi tại cuộc thi tài năng thành phố. Ở thành phố D người nào cũng biết, muốn tìm thầy dạy giỏi cho con em mình, luôn là lựa chọn tốt nhất.

      Mẫn Như quá may mắn khi quen biết nhà họ Thẩm, với sức ép của hai phụ nữ trong nhà Lạc Lạc, Bối Bối người thầy giỏi nhất. Thậm chí sau này hai người rất giỏi vô cùng giỏi thể thao, là niềm tự hào lớn nhất của Thẩm Dương.

      Chỉ là Thẩm Dương biết tương lai của thay đổi vì hai đứa trẻ này.

      Sau khi Thẩm Dương từ hội quán về, bà nội Thẩm và bà Thẩm đều mang khuôn mặt buồn bã, sầu não đến xót lòng.

      Bà Thẩm thèm liếc cái, bà nội Thẩm thở dài thở ngắn, thử nhiều lần làm trò để hai người nở nụ cười nhưng vẻ mặt hề thay đổi. khí trong nhà như mùa đông, vô cùng lạnh lẽo.

      - Thẩm Dương cháu trai ngoan bà nội cái gì cháu cũng nghe phải ?

      - Bà nội có bao giờ cháu làm gì trái ý người chưa?

      - Ừ, nhưng chuyện con ....

      - Là chuyện này? Con chưa đến thời điểm kết hôn rồi mà!

      - Vậy chuyện khác sao? Hữu Mỹ con mau !

      - Con trai ngoan mẹ muốn con ...

      - Con xem mắt đâu! trăm lần trăm lần đó cũng có đối tượng thích hợp.

      - Im ngay, mẹ chưa hết câu con dám xen ngang!

      - C...o...n!

      - Mẹ và bà nội muốn con dạy Lạc Lạc, Bối Bối học bơi bảo có xem mắt khi nào mà làm lố đến thế!

      Bà nội và mẹ bắt dạy hai đứa trẻ kia! dạy học là vấn đề nhưng Mẫn Như là có vấn đề. luôn móc , đem thành chuột bạch để mọi người trong nhà chiêm ngưỡng. Nếu như mỗi lần gặp phải dạy hai bảo bối của có phần cứng rắn lại nhảy đong đỏng kiếm chuyện với .

      - ! Con thể dạy. Đây là mùa hè con cần được nghỉ ngơi.

      - Thẩm D..ư..

      “Rầm”

      đóng cửa phòng, trốn luôn ở trong đó, mẹ và bà nội chắc chắn rất nhiều. thực mệt mỏi, muốn đánh giấc cho ngon. Những việc khác tính sau, tháng sau phải bay qua thành phố B giao lưu rất mất thời gian.

      Chương 21: Vì hai đứa trẻ

      Thẩm Dương và Mẫn Như ngồi đối diện nhau, hai vẻ mặt nguy hiểm khiến khí trong phòng nóng rực như lửa đốt, trừ đồng hồ tường tích tang tích vang lên, đều nghe được bất cứ động tĩnh gì, đúng là yên tĩnh làm người ta sợ.

      Cả căn phòng có chỉ có hai màu xám và đen, bộ sofa màu đen ngay chính giữa phòng, đối diện là chiếc bàn máy tính lớn, có đặt cái laptop màu xám bạc, xung quanh là sách cùng thành tích hơn người.

      thể tưởng tượng những thành tích Thẩm Dương thực để có được tất cả số huân chương đó. Số lượng huân chương còn dài hơn ba con số, thấy ràng hiến đời mình cho công việc hết sức lực. Cứ như vậy, Thẩm Dương xa hơn nhiều so với người có thành tích vượt trội.

      - vào đây để ngắm hay bàn chuyện chính?

      - Để ngắm ... .À bàn chuyện chính với ! – đột nhiên nhớ ra vấn đề, khi nhìn thấy cái mặt cầm huân chương vàng bơi lội giơ cao.

      - Tôi muốn nghỉ ngơi, thể làm giáo viên dạy bơi cho Lạc Lạc, Bối Bối!

      - kẻ tham công tiếc việc, lý do đó hết sức ngớ ngẩn đó!

      - Tôi chắc chắn mười giáo viên mà mời dạy cho bọn đáp án của mười là “Tôi thể”.

      - công việc tốt như thế? Lý do gì họ lại từ chối!

      - Chính bộ dạng tùy hứng, chua ngoa tiểu thư của , luôn đối đầu với những người cho là thể, tôi là nhân chứng. Bọn có thể giống bản tính của , giáo dục với Lạc Lạc, Bối Bối dĩ nhiên rất khó khăn, hình tượng của giáo viên rồi mất hết.

      - Tôi….Tôi!

      - Nếu muốn tôi nhận lời phải hứa với ba điều kiện gồm gây ảnh hưởng, đối đầu, cản trở khi chúng tôi tập luyện.

      - Được! Cứ như thỏa thuận vi phạm ba điều kiện đó.

      - Cảm ơn chịu hợp tác. Tôi rất vinh hạnh có hai học trò thông minh như Lạc Lạc, Bối Bối.

      Thẩm Dương cười, Mẫn Như cũng cười, nghĩ lại ra những lời này, tuy rằng mỗi câu của đều như móc . Bản tính vội vàng, cầu toàn quá đáng của Mẫn Như hay gây khó dễ cho mọi người, Thẩm Dương thẳng thắn phơi bày chút cũng kiêng dè, đến mức chỉ luôn quan điểm của giáo viên thực thụ.

      Mẫn Như phải nhìn Thẩm Dương, với hai con mắt kinh ngạc, ngày thường hành động và lời như tên điên. Nhưng chọc đến nghề nghiệp của , tự nhiên Thẩm Dương rất nghiêm túc, đĩnh đạc, trách nhiệm.

      Bây giờ mới chợt nhớ lại, ở thành phố D thuộc nhân tố tài năng nhất, tiếng tăm lẫy lừng là bởi vì thành và thái độ của mỗi khi làm việc. Mẫn Như yên tâm và mãn nguyện khi giao phó bọn trẻ cho Thẩm Dương dạy bảo. con người đầy trách nhiệm hai bảo bối được dạy dỗ nhiều điều.

      khí trong phòng dần dần trở nên dịu dàng, có chuyện xảy ra, bụng của đột nhiên biểu tình, Mẫn Như hồng đến cả mặt. Thẩm Dương rất muốn cười, nhưng cười lặng lẽ, đứng dậy đến tủ lạnh mini gần đó, mở ra lấy ít nho và ít bánh đem lại cho Mẫn Như ăn lót dạ.

      Sáng sớm, ở cửa hàng làm việc ít, rồi chạy sang hội quán chuyện với Thẩm Dương. Cuộc chuyện ban đầu đằng đằng sát khí, bao tử của dám hó hé biểu tình, chờ đợi thời cơ tốt rồi mạnh mẽ đánh trổng thổi kèn.

      lúc sau, mới có can đảm ăn cầm nho và bánh bỏ vào miệng, bánh và nho của ăn nhiệt tình, tủ lạnh miếng cũng còn.

      Sau đó ngồi lại bàn tiếp chuyện của Lạc Lạc, Bối Bối.

      Mẫn Như giấu diếm mà thông báo luôn cho Thẩm Dương về căn bệnh của Lạc Lạc, Bối Bối. muốn bọn trẻ xuống nước cũng là vì lý do kì lạ này.

      Đợi lâu, mọi thứ khó hơn, hai đứa trẻ còn , dễ dàng chữa trị, cũng tìm đến bác sĩ mà tư vấn. Họ cũng khuyến khích thử, vì đây là trường hợp đặc biệt, loài mèo và chuột luôn sợ nước, còn con người lại sợ nước rất kì lạ. Họ còn trực tiếp tới hồ bơi, bọn trẻ xảy ra dấu hiệu bất bình thường kịp trở tay.

      - có chắc là mình muốn thử? Đây có phải giải pháp an toàn!

      - Bác sĩ cũng cho phép, bọn trẻ là trường hợp đặc biệt nên phải tìm cách hữu ích nhất!

      - Tôi hiểu nổi là trường hợp quái dị như thế nào mà lại nghĩ ra cách này để chữa trị cho bọn trẻ.

      - Mèo và chuột sợ nước thể xuống, bọn trẻ thuộc loài người phải họ mèo hay chuột nên tôi mới thử cách này.

      - Thẩm Dương – tôi có gì để với người có đầu óc đa dạng như .

      - Tôi chỉ theo quan điểm còn lại bảo tôi đầu óc đa dạng, xem mình cũng thuộc kẻ phong phú tưởng tượng.

      - Xem ra tôi vẫn đỡ hơn , tôi và bọn trẻ bắt buộc phải làm chuột bạch còn đầu óc đa dạng nên mới bắt người ta thử nghiệm.

      - ! Kẻ phong phú tưởng tượng như phải thử nghiệm nhiều lần mới có khả năng bớt bị ảnh hưởng đến não bộ

      Và thế lại bắt đầu cuộc khẩu chiến của hai con người vừa tử tế chuyện. cặp khắc khẩu số đến đâu là có chuyện để bàn đến đó. Tất nhiên bà nội và bà Thẩm, Lạc Lạc, Bối Bối là người ở giữa ngăn cản câu chuyện biết bao giờ đến hồi kết của hai người.






      - Nước rất lạnh! Con phát bệnh khi đụng phải nước.

      - Con rất sợ nước đó bọn con chỉ cần xuống nước người trở nên kì quái.

      - Mẹ có phải Bối Bối và Lạc Lạc là quái nhân hay ? Bọn con giống như các bạn khác?

      Bối Bối giọng khi nhắc đến vấn đề của hai đứa, bé thút thít vào người Mẫn Như, từ lúc bị phát bé luôn bị mặc cảm.

      Lạc Lạc cũng bị ảnh hưởng nặng nề, nhát gan đột nhiên trở về kéo theo nỗi sợ hãi tột cùng.

      Mẫn Như đau lòng ôm hai cục thịt chặt, biết giải thích như thế nào. Mỗi lần mở miệng là hai đứa trẻ hiểu sai vấn đề, vừa khóc vừa hét ầm ĩ, hai bảo bối thông minh lanh lợi thường ngày biến mất.

      tại trong lòng là hai đứa trẻ yếu ớt, luôn cho rằng hai người là quái nhân sợ nước.

      Bà nội và bà Thẩm luôn ở bên cạnh động viên an ủi, chuyện với Lạc Lạc, Bối Bối để hai người mau chóng quên nỗi sợ hãi.

      Hai đứa trẻ chỉ cần có thể bình thường gia đình của bà Thẩm mới có thể ngủ sâu giấc.

      Tất cả đều phụ thuộc ở định mệnh…..

      Chương 22: Chúng ta cùng nhau

      - Lạc Lạc, Bối Bối là Mẫn Như sinh ra, các con là quái nhân mẹ chắc chắn cũng là quái nhân, ba mẹ con đều là quái nhân!

      - Bọn… bọn con có ý đó!!!

      - có ý đó! Vậy ý gì hay là các con bất hạnh khi có người mẹ quái nhân! Rồi sinh ra hai đứa quái nhân sợ nước!

      - ! Mẹ, phải là quái nhân!

      - Con vừa gì! Nếu như thế hai đứa cũng chẳng là quái nhân. Mẹ khẳng định sau khi các con chữa trị chứng sợ nước khỏi hoàn toàn, mẹ dẹp luôn cái tivi này.

      - Vì. Sao?

      - Hai đứa xem tivi nhiều rồi ảnh hưởng đến bộ não, cứ nghĩ bản thân là quái nhân trong phim, ngày nào cũng khóc thút thít làm người lớn đau hết cả đầu. Có phải mẹ nên phạt các con?

      - Mẹ!!!

      Lạc Lạc, Bối Bối lại bắt đầu nỗi sợ hãi điên loạn này, Mẫn Như thể chịu nổi nữa. bắt buộc phải to tiếng với hai bọn trẻ, mấy ngày trước còn đau lòng cho hai đứa con của mình.

      Nhưng hôm kia phát bọn trẻ xem tivi nhiều, đặc biệt quan tâm đến các quái vật kì lạ chương trình thiếu nhi rồi suy nghĩ ra bản thân là ai.

      Lúc đó có ý định muốn băm cái tivi ra thành từng mảnh, nó nỡ đầu độc trí tuệ của hai trẻ .

      Lạc Lạc, Bối Bối thông minh, bản lĩnh đến mấy cũng chỉ là hai đứa trẻ luôn cần được quan tâm đặc biệt từ phía gia đình.

      Tâm hồn trẻ rất dễ bị tổn thương, cần cân nhắc vấn đề này, lạm dụng tivi nhiều quá, hai người trở nên mất khống chế với bản thân. Ở thời đại này, trẻ em cũng đam mê điện tử rất nhiều. Mân Như phải cảnh giác với hai bảo bối của mình, thể cho sử dụng điện tử thường xuyên được.

      Sau đó bắt đầu đợt giáo huấn chói tai với Lạc Lạc, Bối Bối, hai người im thin thít, dám mở miệng nửa lời. Mẹ đúng, hai người coi phim rất nhiều, phải chăng bị ảnh hưởng mà làm mọi người đau lòng.
      Mấy ngày sau đó, Mẫn Như dắt Lạc Lạc, Bối Bối công viên giải trí, sở thú, viện bảo tàng, siêu thị, hoặc gửi cho bà nội Thẩm trông nom, cách hai đứa trẻ ra khỏi tivi nhiều giờ.

      --- ---------

      Tại hồ bơi ở hội quán họ Thẩm….

      Mọi người căng thẳng, hồi hộp đến thở được, tập trung nhìn bọn trẻ xuống nước từ từ với Thẩm Dương. Thẩm Dương hôm nay cũng khá căng chão với Lạc Lạc, Bối Bối, dễ dàng như ghĩ.

      Hai đứa trẻ này có hội chứng sợ nước kì lạ của động vật. Bối Bối vừa chạm nước lạnh toàn thân run rẩy dữ dội, ho sặc sũa, mặt tái xanh, còn Lạc Lạc như cũ cử động, huống chi vận động cơ thể đến gần Thẩm Dương, cậu bé đứng yên như pho tượng cứng ngắt.

      Thẩm Dương phải rất vất vả mới trấn an được tinh thần hỗn loạn của hai người, nhưng làm sao để đưa hai người xuống nước, suy nghĩ ra, thái độ này đành lực bất tòng tâm.

      Lạc Lạc, Bối Bối được đưa đến ngồi với bà Thẩm và bà nội Thẩm, Thẩm Dương và Mẫn Như đến góc khác chuyện với bác sĩ chuyên khoa và bác sĩ tâm lí.

      - Tôi thể trực tiếp kéo hai đứa xuống nước được! Nó rất nguy hiểm mọi người cũng thấy hành động suýt nữa ngất xỉu của Lạc Lạc!

      - Hai đứa trẻ có tinh thần hỗn loạn hội chứng sợ nước gây tác động nhiều đến hai đứa trẻ.

      - Bác sĩ chuyên khoa đúng! Tôi nghĩ cần phải tìm ra giải pháp tốt hơn! Bác sĩ tâm lý ?

      - Từ nảy đến giờ tôi quan sát, hai đứa trẻ ôm lấy ông Thẩm rất lâu, vấn đề này khá lịch tôi muốn Ngô phải trả lời . Có phải bọn trẻ chưa được papa của hai người ôm vào lòng ???

      - Chuyện này…..Phải? Tôi và ta có vấn đề nên bọn trẻ chỉ sống với tôi!

      - Tôi có thể vì theo tâm lý của người cũng có quá khứ khá giống! Bọn trẻ thiếu tình thương của cha, mẹ là người bù đắp về mặt tổn thương, nhưng có nghĩa trọn vẹn như tình cha. Khi hai đứa trẻ gặp phải chuyện tương tự như thế này người có đủ sức mạnh để bảo vệ chúng chính là cha của bọn trẻ!

      - Theo ý là muốn trực tiếp có cha ruột của bọn trẻ ở đây sao? Tôi… tôi đồng ý? ta nên biết chuyện này.

      - Ngô, cứ bình tĩnh hãy nghe tôi tiếp!

      - Mẫn Như, bình tĩnh !

      - Nếu như đồng ý sao, nhưng tôi nghĩ hiệu quả hơn là cần trợ giúp của người đàn ông khác phải cha ruột của bọn trẻ.

      - Vậy ai là người giúp ở đây mẹ con tôi có ....!!!

      - Còn tôi, đừng quên bọn trẻ cũng coi tôi là người chú ! Chúng ta cùng nhau!

      Theo như chỉ dẫn tận tình của bác sĩ, Thẩm Dương phải đóng giả như người cha bởi vì tâm lý của Lạc Lạc, Bối Bối rất cần.

      Và lần này Mẫn Như cũng xuống hồ bơi, Mẫn Như ôm lấy Bối Bối, còn Thẩm Dương giữ Lạc Lạc.

      Giây phút này, bầu trời xuất điều kì lạ….

      Lạc Lạc ôm chặt lấy Thẩm Dương, cậu bé muốn khóc nhưng khóc nổi, cảm giác như hàng mũi tên đâm thẳng vào da thịt, Bối Bối nước mắt ròng rã, la hét muốn lên bờ.

      Hai người trực tiếp giữ lấy hai đứa trẻ cẩn thận, bọn trẻ xuống nước được rồi, nhưng vẫn có gì bất ổn ở đây.Lạc Lạc đột nhiên thốt ra “Cứu con” như câu trong giấc mơ của Mẫn Như, khiến bất động tại chỗ.

      Lạc Lạc có phải xảy ra chuyện gì? Tại sao lại như thế? Mẫn Như quay sang chỗ Thẩm Dương ôm Lạc Lạc. Cậu bé nhắm mắt miệng, phải chăng cậu bé thấy cha ruột?

      Lạc Lạc vẫn sảng, nhưng ít ra cậu bé và Bối Bối xuống nước được rồi.

      lúc sau, dường như thích nghi với môi trường nước bọn trẻ cũng thả lỏng cơ thể. cho hai người ngâm mình dưới nước. Ở bờ, bà Thẩm bỗng nhiên rơi lệ, cuộc đời bà Thẩm chứng khoảnh khắc kì diệu như thế này. Con trai bà và ba mẹ con Mẫn Như như là gia đình.
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    2. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 23: Bắt đầu

      Hai tháng sau...

      Hồ bơi trong hội quán náo nhiệt hẳn lên, hai đứa trẻ có thể bắt đầu thỏa sức đùa giỡn trong nước, hội chứng sợ nước giảm rất nhiều. Thẩm Dương thở phào nhõm, giảm phần căng thẳng khi nghĩ đến việc cho hai đứa trẻ làm bạn với nước, bọn trẻ xuống nước an toàn mà cần đến trợ giúp của và Mẫn Như. Ánh mắt chăm chú nhìn về phía Lạc Lạc, Bối Bối, Thẩm Dương nở nụ cười thỏa mãn nhất.

      Ngoài giờ hội quán, Thẩm Dương thường ở cửa hàng của Mẫn Như với bọn trẻ, giúp đỡ bà Thẩm và chạy bàn phục vụ, có lúc vắng khách Thẩm Dương cùng hai đứa trẻ chơi đùa chuyện phiếm vô cùng tự nhiên thân thiết, nhất là giữa và Lạc Lạc, có cái gọi là rào cản.

      - Hai đứa chơi đủ rồi!

      - 5 phút nữa thôi ạ! Dạ đúng mười phút nữa nha chú.

      - Sau mười phút đứa nào lên chú cho rút cạn nước hai đứa có thể tự do đùa giỡn cần nước.

      - Chú Thẩm !!

      Thẩm Dương bơi lên bờ giả vờ nghe tiếng gọi của Lạc Lạc, Bối Bối, thẳng vào phía trong khu vực cách li hồ bơi. Lần trước bọn trẻ có lý do mới thích nghi được môi trường nước nên để cho chơi thoải mái, đến khi hai đứa lên bờ cơ thể mềm như cọng bún mới nấu. Bà nội và mẹ mắng ba người...

      Nếu Thẩm Dương có biện pháp với hai đứa , chắc chắn bị dụ dỗ như lần trước. Lần này có chuyện tạm thời mà trở thành chuyện gà dám gáy sáng cũng vì sức của Mẫn Như rất cao lấn át tiếng gà gáy.

      Mười phút trôi qua dĩ nhiên còn lì lợm chơi với nước, Thẩm Dương bắt buộc cho người rút cạn gần hết nửa hồ, bọn trẻ mới có cam lòng nhưng vẫn vịn thang mà lên.

      Sau đó lái xe đưa hai đứa trẻ chơi ở công viên giải trí. Tất nhiên phải Lạc Lạc, Bối Bối chơi trò chơi của hai người mà còn thêm Thẩm Dương người thứ ba vào nhập cuộc chung.Công viên giải trí hôm đó đến đâu cũng nhìn ba người bọn họ với ánh mắt ngạc nhiên. Cứ nghĩ họ từ hành tinh khác lạc vào thành phố D.

      Gần đây ở bên cạnh hai đứa trẻ nhiều hơn thời gian vùi đầu vào chuyện khác, khiến cuộc sống độc thân của Thẩm Dương bị thay đổi ràng. Mỗi lần biến mất vài ngày, người trong nhà chút thoải mái, thói quen đó còn thường xuyên như trước, bà nội và bà Thẩm rất vui mừng.




      Tất cả đều là vốn dĩ.

      Con người có quyền đòi hỏi.

      Thẩm chí là thay đổi vốn dĩ.

      Cứ tin tưởng vào bản năng

      Phó thác cho vốn dĩ

      ... Thầm!!!

      Mọi câu chuyện về Mẫn Như gia đình họ Thẩm ai là biết, bà nội Thẩm trước đó rất phẫn nộ về Mẫn Như trách lối sống bồng bột, phóng khoáng, suy nghĩ chiều lòng người. Thế nhưng sau đó bà nội ôm chầm lấy Mẫn Như chan chứa nước mắt chuyện với .

      Thẩm gia nhạo báng, chê cười Mẫn Như mà họ còn lòng giúp đỡ cho rất nhiều. Bà Thẩm bây giờ là người quan trọng trong cửa hàng thức ăn nhanh của . Mọi tình huống cấp bách luôn được bà Thẩm giải quyết gọn gàng.

      Cửa hàng hoạt động nhộn nhịp hơn từ lúc khai trương, khách hàng rất quen thuộc với cửa hàng thức ăn nhanh này. Các món ăn mà chế biến khách hàng ăn rất hài lòng, nhiều lần còn có người hỏi học những món ăn này từ đâu. thể đó đều là những món ăn ở thế giới đem về thế giới tiểu thuyết.

      Bà Thẩm nghĩ là do bà Ngô – mẹ ruột của Mẫn Như dạy cho . Bà Ngô thời còn đại học là đầu bếp tự do rất nổi tiếng. Các món ăn luôn có những nét đặc trưng riêng biệt, chỉ cần nếm thử cũng hiểu là người có thiên phú. Chính vì thế mới thu phục được Ngô thiếu của Ngô gia.

      Khi bà lấy ông Thẩm mọi liên lạc với ba người bạn đều bị mất. Con trai của bà Tiêu và con trai bà Thẩm lại có thời gian trong quân làm bạn bè nên bọn họ mới có khả năng liên lạc với nhau.

      Bà Thẩm cũng ngờ Mẫn Như lại là người thân của bà Ngô và bà Tiêu. Nhìn bề ngoài vô cùng đơn giản, chững chạc của người mẹ chẳng có chút ương ngạnh, kiêu căng của tiểu thư. Tiếp xúc lâu ngày dường như tình cảm bà Thẩm dành cho Mẫn Như chẳng khác gì mẹ con ruột cho nên việc gọi điện báo với Tiêu gia hay Ngô gia, ở thành phố D luôn làm bà Thẩm im lặng.

      --- ------ --------


      Mẫn Như và bà Thẩm xin nhập học cho Lạc Lạc, Bối Bối. Hai đứa trẻ đến lúc bước vào lớp học bình thường như những đứa trẻ khác.

      Hội chứng kì lạ giảm có gì đáng ngại cho hai đứa trẻ. Thủ tục nhập học cho Lạc Lạc, Bối Bối vô cùng phức tạp vì Mẫn Như phải người dân ở đây. Bà Thẩm phải là người trực tiếp đăng ký cho nhập học cho Lạc Lac, Bối Bối vì bà là người thành phố D thủ tục nhàng hơn.

      Ngôi trường mà mọi người cùng chọn là ngôi trường quốc tế luôn đặt tiêu chí an toàn và dạy dỗ cho trẻ em lên hàng đầu nên mọi người rất yên tâm. Trường học lại rất dễ đưa đón gần khu chung cư của gia đình và cửa hàng trung tâm mua sắm.

      Người nhận hồ sơ của Lạc Lạc, Bối Bối là thầy giáo người nước ngoài có thể được tiếng bản xứ gật đầu vui vẻ với bà Thẩm và Mẫn Như:

      - Thủ tục nhập học hoàn tất! Tuần sau nhà trường chính thức khai giảng!

      - Cám ơn thầy!






      - Mẫn Như hai đứa cần mua sắm ít dụng cụ rồi!

      - Vâng! Con định ngày mai dẫn hai đứa !

      - Ừ! Nhưng để Thẩm Dương đưa ba người , ta thấy an tâm hơn!

      - Nhưng....

      - Con ngốc à! Thẩm Dương rất thương Lạc Lạc, Bối Bối chắc chắn đưa bọn mua đồ con cần phải ngại!

      Mẫn Như ngại ngùng gật đầu, ngại mà ngại hai đứa trẻ, bọn nhóc con rất thích mua sắm để lại vung tiền mua đồ cho bọn trẻ. Những thứ đồ mua có rẻ gì đâu, toàn đồ mắc tiền, hai đứa trẻ nhà chơi lúc rồi chán bỏ , phải là uổng phí sao.

      Mục đích chỉ dẫn hai người mua dụng cụ học tập, lại mua thêm các thứ linh tinh cho bọn trẻ làm thể phản bác.

      Chương 24: Từ từ

      - mau dừng lại ngay! Cái này rất mắc.

      - Nó chỉ là đồ chơi! Mua thêm có ảnh hưởng gì với !

      - Trật nhà tôi hiểu chứ? Bọn trẻ chơi vài ngày nhanh chán!

      - Tôi nghe lầm nhị tiểu thư Ngô gia cũng biết đồ tôi cầm tay nó rất mắc, tôi có bị ảo giác ? vung tiền còn hơn giấy xả!

      - ! Tóm lại tôi muốn mua cho bọn trẻ! Đồ chơi của hai đứa chất đầy nhà có nữa thêm chỗ chật cả nhà. muốn mua đem về nhà tự mình chơi ! Người lớn như cũng chơi được đó.

      - Mẹ và chú đừng cãi nữa nha!

      - Chú muốn do mẹ cháu thích xen ngang chuyện của chú!

      - mua đồ thực tế tôi mới phải !

      - Được rồi a! Mọi người nhìn chúng ta rất nhiều đó?

      Bối Bối dơ ngón tay ra hiệu cho , cuộc tranh cãi của hai người làm người khác quan tâm, bốn người họ khi bước vào rất nổi bật, Thẩm Dương mặc cái áo xanh lá, Bối Bối và Lạc Lạc được diện cả cây đỏ. Dĩ nhiên nghe được Mẫn Như và Thẩm Dương tranh chấp tất cả đều quan sát tỉ mỉ.

      Mẫn Như và Thẩm Dương lập tức đưa bốn mắt quan sát, chứng kiến có rất nhiều người nhìn bọn họ, hai người bắt đầu thẹn thùng nhìn nhau, ai bảo họ tập trung chú ý của mọi người. Lạc Lạc tội nghiệp nhất, cậu bé đứng giữa cuộc tranh cãi của hai người. Lỗ tai của cậu bị tra tấn sắp hỏng mất rồi.

      Bốn người bọn họ mua sắm ở khu trung tâm Saido đại nhất nhì thành phố D. Cả khu trung tâm được xây dựng bố trí vô cùng hoành tráng, nhân viên lẫn khách hàng đều ưng thuận, thích trung tâm này.

      Trung tâm Saido luôn tấp nập khách hàng ra vào, nhưng náo nhiệt như hôm nay. Mẫn Như và Thẩm Dương biến nơi thành hội chợ xem mặt, khi tất cả mọi người đều chú ý về hai người.

      du khách nước ngoài gặm bánh mì còn dừng hành động xem hai người đấu võ miệng.Hai người tự nhiên im lặng khiến khí trung tâm có vẻ con chim muốn hót cũng dám lên tiếng hót. Chưa kể Bối Bối và Lạc Lạc lắc đầu nhìn nhau, chuyện như cặp khắc khẩu, toàn bộ chung cư người nào biết.
      gia đình họ Thẩm từ lâu nổi tiếng của chung cư, ba mẹ con Mẫn Như đều có ngoại hình nổi bật nên lập tức được nhiều người chú ý đến.

      Mẫn Như và Thẩm Dương ngưng cuộc tranh cãi tiếp tục dẫn hai bạn mua sắm. Bốn người đến đủ loại cửa hàng trong trung tâm, chỉ là sau hôm đó còn cãi nhau nhiều như trước.






      Hai bảo bối của có thể được học trở lại, Mẫn Như vô cùng vui vẻ, sắp tới dự định khai trương cửa hàng hoa tươi.

      Ở thực tại ông ngoại Mẫn Như là thợ làm hoa nên kinh nghiệm vốn có, ông truyền sang cho , rất hy vọng thay ông quản lí tiệm hoa, nhưng ngờ lại trôi dạt về cuốn tiểu thuyết bí này.

      Còn rất nhiều uẩn khúc với thân thế của Mẫn Như khi vài đêm liền luôn nằm mơ về kí ức của ấy.







      đơn ngoài ban công, mắt khẽ nheo nhìn về phía phương xa, con ngươi trầm tĩnh đáng sợ, vẻ lạnh nhạt và lặng lẽ. Sau đêm nay là ba tháng bốn mươi ngày và bọn trẻ mất tích, lưu lại hơi thở ở thành phố A. Mẫn Như tính toán tỉ mỉ từng chút nên mới dễ dàng rời .

      Mọi hành tung của thể kiểm soát được là do quá bất cẩn trong việc chú ý đến hai đứa . Người ở biệt thự của Mẫn Như luôn miệng bán cho họ, nhưng vẫn chưa thể tin tưởng được lời đó. Người phụ nữ cuối cùng Mẫn Như gặp mặt nhân viên nhà đất, tất cả thông tin có về Mẫn Như là biết.

      đem con của bọn họ trốn mất, Bối Bối là đứa trẻ tinh ranh quái nghịch nhất nhưng bé cũng đả động gì đến việc liên lạc với mọi người. đặt ra hàng trăm giả thiết cho bản thân mình về biến mất lạ kì của Mẫn Như.

      Tài khoản ngân hàng mở trở lại, tiền trong đó chút đều bị rút . Vậy ba tháng ba mươi chín ngày sống trong hoàn cảnh đầy đủ hay thiếu thốn? Tất cả luôn gây cảm giác hoang mang cho Chính Uy, Mẫn Như còn rất trẻ trong công việc chăm sóc hai trẻ , chắc chắn bị gây khó dễ.

      Lạc Lạc hiếu động, nghịch ngợm như Bối Bối, mà rất nhát gan, yếu ớt, nội tâm tránh xa với thế giới bên ngoài. chỉ sợ Lạc Lạc thể thích nghi với môi trường ở thành phố khác.

      Mẹ của luôn miệng nhắc đến và hai đứa , cho dù giữa và bà xảy ra hiểu lầm . biết rằng mẹ của rất nhớ ba người, chỉ là đủ can đảm tìm đến ba người. Nếu bà biết chuyện của Mẫn Như, nguy rằng bệnh tim tái phát đe dọa đến tính mạng.

      Tiêu Chính Uy hít thở sâu rất sâu rồi bình thản thở ra chậm dần, tháng sau phải đến thành phố D tham dự buổi họp quan trọng của đối tác nước ngoài. Mọi công việc phải nhờ Mẫn Nhu trông coi, thể yên tâm lên đường khi tất cả chưa ổn định.



      Trong bốn người biết định mệnh nghiệt ngã hay hạnh phúc chờ đón bọn họ. Mẫn Nhu mạnh mẽ, chính chắn, Chính Uy lạnh lùng, tàn độc, Mẫn Như băng thanh ngọc khiết, và Thẩm Dương nhu có cương có. Lâu đài số phận mở cửa để chào đón họ.
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    3. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 25: Đêm kì lạ của hai người

      “Cạch”

      Thẩm Dương cõng Lạc Lạc chậm, sợ đánh thức giấc ngủ của cậu bé. Sau đó là Mẫn Như sau, tay bồng Bối Bối, bé ngủ say tựa vào vai của . Hôm nay mua sắm ở trung tâm Saido, rồi trượt patin trong khu giải trí, hai đứa trẻ chơi vui đến thấm mồ hôi cả người, ngồi xe về nhà lăn ra ngủ ngon lành.

      chỉnh tư thế ngủ giường cho Lạc Lạc cẩn thận kéo chăn đắp kín người cậu bé, nhàng bỏ nụ hôn trán Lạc Lạc. Rồi sang phòng Bối Bối, cũng đặt nụ hôn tương tự như Lạc Lạc trán bé, với Bối Bối say giấc “ngủ ngon học trò lười của chú”. Tai của Bối Bối có cảm giác ngứa, bé lấy tay xoa tai theo trực quan, hành động đáng đó làm bật cười.

      Chào tạm biệt hai đứa trẻ, Thẩm Dương trở lại phòng khách chuẩn bị ra về.

      - Cảm ơn đưa mẹ con tôi về! – Mẫn Như tỏ vẻ thận trọng, quay sang nở nụ cười với Thẩm Dương.

      - Ừ! – Thẩm Dương gật đầu, biết nên gì với nên trưng bộ mặt bình thản nhìn Mẫn Như.

      - Chuyện hôm nay ở khu trung tâm coi như tôi sai! Xin lỗi vì làm mất mặt – hơi ngượng ngùng khi chuyện nhàng với .

      - Chuyện đó! Tôi cũng sai khi thích tranh cãi với ! – nhớ lại câu chuyện tranh cãi lúc sáng tự nhiên thẹn thùng ở trước mặt .

      - À! về cẩn thận! – Thấy khí im lặng nóng mặt, Mẫn Như lãng sang chuyện khác.

      - Ờ.. cũng khóa cửa cẩn thận! Mai gặp lại! – Thẩm Dương ậm ừ đại câu, giữa khi tiếp xúc nhàng sao nóng mặt như thế này.

      Thẩm Dương tạm biệt Mẫn Như, cầu thang máy để lên nhà. ngày nhộn nhịp của bốn người kết thúc.



      Mẫn Như có ngày chơi vui vẻ với hai đứa , đến đây được vài tháng mới nhìn thấy nụ cười hồn nhiên của Lạc Lạc. Tâm tình của bỗng chốc thoải mái hẳn lên, chỉ cần Lạc Lạc và Bối Bối luôn cười tươi như hôm nay, mệt mỏi như thế nào cũng vui vẻ. Hội chứng sợ nước kì lạ giảm đáng kể, hai đứa trẻ có thể xuống nước bình thường là điều còn lo ngại.

      Nước sôi reo lên, tắt bếp đổ nước vào bình thủy , còn ít đổ vào ly sữa. Đêm nay phải thức khuya chút để tìm mặt bằng thích hợp mở cửa hàng hoa tươi. Ý định này nung nấu trong đầu rất lâu rồi, cửa hàng hoa tươi là nguồn động lực cho , là thành tích duy nhất có thể làm cho ông ngoại.

      tìm vài trang của dịch vụ nhà đất tin nhắn trang cá nhân của sáng lên. Mẫn Như mở trang cá nhân của mình là cuộc gọi nhỡ của chị Hà.

      - Chào chị lâu rồi chúng ta chuyện!

      - Mẫn Như hả! Em trông khác quá! – Chị Hà ở màn hình bên kia quan sát cười với , chị Hà gần đây làm ăn rất khá, cũng là nhờ lần đó Mẫn Như giúp đỡ.

      - Sao! Em xấu phải ? – tinh ranh chọc chị Hà.

      - Ôi con bé này! Em mà xấu chắc chị cũng tươi như hoa! Nhìn em khác hơn khi trước đây chúng ta gặp. Đúng là mẹ hai con ngày càng đẹp ra.

      - Haha! Chị khen làm cho em nở mũi rồi nè! Em vẫn thế thôi mà.- được khen ngợi, cảm giác hơi phấn khích.

      - Chị từ trước đến giờ có sao thế! À mà trông em đẹp như thế chắc hai đứa cũng thua kém đâu? Ở thành phố D có ổn ?

      - Bọn trẻ sắp học nên em rất yên tâm! Ở thành phố D em mở được cửa hàng thức ăn nhanh bán rất chạy, may mắn có quen biết gia đình tốt ở đây. Mọi người biết được quá khứ của em vẫn tốt bụng giúp đỡ, đây có thể là quá may mắn rồi chị! – thực tâm với chị Hà.

      - Ừ! Ráng lên làm mẹ đơn thân có khổ cực nhưng sống cũng vì hai đứa trẻ mà thôi! Có gì cứ chị lúc nào cũng sẵn sàng giúp đỡ mẹ con em....Chết rồi! Chị phải đón đứa cháu học, rảnh rỗi chúng ta lại tiếp.- Chị Hà bị tiếng điện thoại để bên cạnh làm cho giật mình.

      - Vâng!

      cúp cuộc gọi màn hình với chị Hà, hai người ngồi tán dóc suốt cả tiếng đồng hồ. Thành phố D và Thành phố A bị trái múi giờ, bên này 12h30 đêm sắp sửa sang ngày mới, còn bên đó 5h chiều của ngày mới.

      Mẫn Như vẫn tiếp tục làm công việc dang dở là xem xét mặt bằng. Ít nhất phải thuận lợi đường từ nhà đến chỗ học, cửa hàng thức ăn nhanh.

      Đây rồi! bằng mặt rất tiện lợi nhưng giá cả là đắt đỏ, ngày mai nên gọi thương lượng với chủ mặt bằng lát. Tìm được nơi như vậy quả thực rất tốt, phương tiện lại cũng bị khoảng cách làm mất thời gian.

      Nếu mọi chuyện vẫn ổn định rất nhanh cửa hàng hoa như mong ước.

      --- ------ ----

      đêm mỗi người đều có dự tính cho riêng mình, ở nhà Mẫn Như vẫn khai triển kế hoạch của còn ở nhà Thẩm Dương, lại nghĩ về hai đứa trẻ. Bối Bối và Lạc Lạc làm cho có cảm giác ấm áp. Ở gần hai đứa rất nhanh quên căng thẳng trong hội quán.

      Riêng với Mẫn Như tự nhiên hôm nay hai người họ lại ngại ngùng với nhau. Bình thường mồm mép thua gì , tính cách cực kì đanh thép, nhưng khi bị xem xét của mọi người lại trở thành người con biết e thẹn, ngượng nghịu cách đáng . Lúc đó có cách nào mở miệng châm chọc .

      phải tập luyện cho thành viên hội quán rất nhiều bởi vì thành phố D tháng sau vừa có buỗi lễ nổi tiếng bốn năm lần. Có góp mặt của rất nhiều người, nó cũng liên quan đến buổi họp của tập đoàn nổi tiếng thành phố B, quy tụ rất nhiều người danh tiếng đến.

      Ở thành phố D có rất nhiều hội quán tham gia, để dành tấm huy chương và chiếc cup danh giá. Dĩ nhiên cũng có mặt của hội quán Thẩm Dương, vừa đứng ra tham dự vừa tham gia buổi lễ đó với rất nhiều tư cách....

      Chương 26: Buổi sáng dễ chịu

      Bước đường cùng với những cơn gió se se của mùa thu, làm cho có cảm giác dễ chịu đến lạ thường. Mẫn Như cố ý thức dậy sớm đưa Lạc Lạc, Bối Bối đến trường mà dùng phương tiện nào. vui vẻ hít thở khí trong lành đường , hai đứa trẻ tung tăng trượt dài đôi patin.

      Từ khi thoát khỏi thành phố A, cuộc sống của Lạc Lạc, Bối Bối thay đổi đáng kể, hai người được tự do hồn nhiên, hưởng đủ tình ấm áp, chăm sóc của Mẫn Như. Tuy cuộc sống nhung lụa như trước đây nhưng chưa bao giờ có cái gọi lại thiếu thốn, vật vã và đau khổ. Lạc Lạc ít cười nội tâm của quá khứ, Bối Bối tinh ranh đến đáng sợ cũng là của quá khứ tại lại là Lạc Lạc hay cười biết đùa giỡn, Bối Bối tinh ranh đến hồn nhiên.

      Hai đứa trẻ bước qua cái ngày đau khổ, thoát khỏi bóng đen của số phận, nước mắt cũng còn lăn xuống nhiều nữa.

      Mẫn Như ánh mắt xa xăm hạnh phúc vẫn nhìn hai đứa trẻ đua nhau trượt patin. Cuộc đời của đổi thay hoàn toàn là vì bọn trẻ, chút kinh nghiệm hay kiến thức trong việc nuôi dạy con trẻ. Khi trùng sinh vào nơi này, rất hoang mang tuyệt vọng, bởi này phải là . Sau đó biết được thân thế của thân xác như quả tạ giáng đau vào đầu .

      nhân vật nữ phụ có cái kết đau khổ - người mẹ trẻ có hai đứa con nhưng chưa bao giờ hoàn thành sứ mệnh của mình. Chọc giận chị – nữ chính suýt mất mạng mà bị nam chính - người đàn ông mình đến dại khờ, đến bất chấp, đến mù quáng nhận ra coi thường, hận ấy đến bao nhiêu chỉ lần bị dạy dỗ vì tìm kế chọc giận chị mà khi trở về ấy như phế tâm, phế vật và lặng lẽ qua đời.

      Hai đứa trẻ đột nhiên mất mẹ thành trẻ mồ côi mẹ, thể nhẫn tâm như thế được nhất là ánh mắt lần đầu tiên trông thấy Bối Bối. bé nhìn với hờ hững, phòng bị nghiêm ngặt chính lúc đó mới hiểu được chuyện ở đây. Và bắt buộc chấp nhận cuộc đời mới này.

      - Mẹ, người suy tư chuyện rất buồn sao? – Bối Bối trông thấy Mẫn Như chậm lại hơn, bé mới trượt vòng lại bắt chuyện với .

      - con , mẹ nghĩ về kế hoạch mới, con trượt cùng Lạc Lạc , trai trượt xa hơn con rồi kia! – Mẫn Như mở miệng, tay chỉ về phía trước. muốn suy nghĩ trong đầu nảy giờ của mình.

      - Mẹ chắc chắn! Con muốn nhìn thấy chị mami buồn đâu!! – Bối Bối giả vờ nũng nĩu, mắt chớp chớp môi chúm chúm chọc cho Mẫn Như cười.

      - Ôi! Con bé này từ khi nào ai dạy con làm ra bộ mặt này – Mẫn Như thực nở nụ cười búng vào mũi con .

      - Ây da! Chú Thẩm chỉ cần bày ra bộ mặt như thế người khác rất thích nha!

      - Chú Thẩm dạy con như thế sao?

      Mẫn Như bị kinh ngạc phen, người luôn miệng độc hung dữ mà còn biết dụ dỗ con nít làm trò hề cùng , có phải đầu óc bị hư dây thần kinh nào nữa. Nhưng con của xinh đẹp bày ra cái bộ mặt học từ Thẩm Dương buồn cười đến khóc mất. Lạc Lạc thường xuyên chơi với , con trai cũng bị dạy cho bộ mặt như thế cũng nên.

      Mẫn Như và Bối Bối có đùa giỡn nên chậm, ở đằng sau vật trực tiếp tông vào người Mẫn Như, làm chút nữa là ngã xuống đất.

      Con cái nhà ai mà để cho ra đường bất cẩn như thế này, may mắn là đụng phải người thanh niên như , chứ trúng phải cụ ông hay cụ bà nào toi đời rồi. Mẫn Như định quay lại mắng cho đứa trẻ đó trận. Thế nhưng có cái cặp rớt vào người , đây chẳng phải là cặp của trường Kites nơi bọn trẻ nhà học. Tốt quá cùng trường dễ dàng mắng vốn với phụ huynh của đứa trẻ này.

      Bỗng nhiên đứa trẻ ngẩng mặt lên, Mẫn Như rất muốn há miệng để mắng, nhưng đành ngậm miệng. Toàn bộ ngũ quan của đứa trẻ này đều quen thuộc, chính xác là nắm bắt từng chi tiết, ai khác là Lạc Lạc đáng .

      Vậy muốn mắng vốn cho trường tự chính mình mắng trước . Con trai lại tông vào mẹ nó, có phải là đến lúc phát hoảng tinh thần.

      - Lại đây!

      - Mẹ con cố ý!

      - Con cố ý! Giỏi lắm. – Mẫn Như cười nguy hiểm

      - Aaaa! Đau đau mũi! Lạc Lạc biết lỗi rồi! A đau aa – Lạc Lạc nhăn mặt, hai tay múa mây ngừng.

      - Cho con chừa! Có phải rất rảnh rỗi thích gây chuyện! Nếu phải là mẹ là người khác như thế nào?

      - Con có tông người khác chỉ qua là tông mẹ mà thôi!! phải con...

      - Ây cha cha! giỏi lắm muốn tông mẹ mình! Để mẹ tặng con cái mũi đỏ đến trường.

      - Đừng mami đừng aaaaa! – Lạc Lạc đưa mắt cầu đồng minh lập tức lại bị Bối Bối tuyệt tình quay mặt chỗ khác.

      Sau khi tặng cho Lạc Lạc mũi đỏ học, thong thả bộ đoạn, rồi bắt xe đến địa điểm thuê nhà để mở cửa hàng hoa tươi.

      Ngồi xe, đưa mắt thư giãn ra ngoài ngắm thành phố D, đến đây được vài tháng cũng chưa có cơ hội ngắm cảnh. Bây giờ có thời gian, rất muốn nhìn cảnh quang nhộn nhịp mà lặng lẽ của thành phố D.

      Tiếng nhạc trong xe cũng làm cho tâm trạng Mẫn Như thoái mái hơn, ngôi nhà đó mở thành shop hoa là có gì bằng, chỉ tiền thuê nhà quá đắt đỏ, hy vọng bà chủ giảm chút ít.

      --- ------ ---

      - Lạc Lạc, Bối Bối chú đến đưa hai đứa học đây! – Thẩm Dương vui vẻ ở ngoài nhấn chuông, dự định trở hai đứa trẻ ăn sáng chung.

      “Im lặng”

      - Lạc Lạc, Bối Bối, Mẫn Như!

      “Im lặng”

      - Mẫn Như mở cửa cho tôi đừng có đùa như thế?

      “Im lặng”

      - Mẫn Như....

      - Thẩm đến đưa bọn trẻ học sao?

      - Vâng! Chị có thấy Mẫn Như và bọn trẻ tôi gọi hoài họ trả lời

      - Tiếc quá Ngô đưa bọn trẻ học từ rất sớm, nghe là có hẹn với người nên từ sớm.

      - Cảm ơn chị!

      đưa bọn trẻ từ sớm rồi sao, thông báo cho biết, là mắc công dậy sớm. Mẫn Như cố tình chơi khăm , ràng hôm qua nhắn tin là sáng đưa bọn trẻ học.

      Bối Bối rất ghét người ăn mặc luộm thuộm, phải chuốt thơm tho, còn bị bà nội và mẹ đùa là hẹn hò, phải là đưa trẻ em học. Làm cho thể phản bác, cười ngượng ra khỏi nhà, đến đây đưa bọn trẻ, cuối cùng trắng tay về.
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    4. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 27: Tâm

      - Con trở về nhanh thế? Chẳng phải đưa bọn trẻ học sao? – Bà nội Thẩm đưa mắt nhìn , tay phải cầm tách trà, tay trái là tờ báo thong thả tựa người ghế sofa.

      - Hai đứa trẻ học từ sớm rồi bà! – thành với bà nội Thẩm có thở ra hơi dài chút thất vọng.

      - Ừ! – Bà nội Thẩm gật đầu tiếp tục đọc báo dở dang.

      có chút bất ngờ bà nội Thẩm bị kinh ngạc mà hành động như biết trước câu chuyện.

      - Bà nội hình như người biết con đưa bọn trẻ học?

      - Ừ!

      - Ây! Sao có chuyện như thế được?

      - Mẹ con có bảo con quay lại nhưng con vẫn mạch ra khỏi nhà! Mẫn Như có nhắn tin cho mẹ con chuyển lời hôm nay nó có việc đột xuất nên đưa hai đứa sớm – Bà nội Thẩm bỏ tờ báo, lấy tách trà nhấp ngụm.

      - Sao? Tại sao ấy nhắn cho con?

      - Nó có nhắn con nhận được?

      Thẩm Dương lấy phone trong túi, bật lên coi há hốc, Mẫn Như sáng sớm có nhắn tin , thậm chí là gọi nhắc nhở cho nhưng cư nhiên khóa máy phone thể nhận tin nhắn sớm hơn.

      - Thế nào con bé có nhắn ?

      - Có..có!

      - Ừ! Chiều rồi hãy đón bọn trẻ ai tranh giành công việc của con đâu!

      Bà Thẩm ra cửa hàng thức ăn nhanh giúp Mẫn Như trông coi, cửa hàng thức ăn nhanh khai trương được ba tháng có rất nhiều người biết đến. Họ đều khen tài nấu nướng tuyệt vời của Mẫn Như. Có nhiều món ăn chế biến ra đến bà Thẩm còn phải thán phục, từ trước đến giờ nấu vô số món nhưng chưa có những món nào lạ mắt mà nhớ vị dai như các món ăn của .

      --- ------ ---------

      Mẫn Như thở dài bước ra nhìn ngôi nhà, nó là vị trí đặc biệt ưng ý ngay từ đầu nhưng chủ nhân của nó giảm giá tiền thuê xuống. Đóng tiền học cho hai bảo bối tiền tiết kiệm của cũng còn nhiều. Tiền nhà này quá đắt đỏ có thuê cũng chỉ đủ trả cho ba tháng thể đủ cho sáu tháng.

      hơi thất vọng bắt taxi về cửa hàng, ngôi nhà này thuê được là tiếc nuối



      - Dì con mới về!

      - Sao rồi con ? – Bà Thẩm mang khay thức ăn dư xuống bếp, rồi lên ngồi chuyện với .

      - được dì ạ! Bà chủ muốn giảm tiền thuê nhà! – Mẫn Như ủ rũ nhớ lại cuộc trò chuyện buổi sáng.

      - sao con từ từ chúng ta tìm được cách! – Bà Thẩm cầm tay Mẫn Như an ủi với .




      Họ chuyện lúc khách bắt đầu nhiều hơn, cuộc chuyện ngưng lúc đó. Mẫn Như tiếp tục xuống bếp chế biến những món ăn theo sở thích của mình.

      --- ---------

      - Mẫn Như dạo này con bé xuất nhiều như trước? có biết chuyện gì ?– Mẫn Nhu vừa cắt thịt bò vừa lên tiếng.

      - Chẳng phải ấy du lịch với bọn trẻ rồi sao!- Chính Uy giật mình khi Mẫn Nhu nhắc tới , nỗi ám ảnh 3 tháng qua của .

      - Phải! Nhưng xem con bé được hai tháng rồi, trường học ở thành phố hoạt động trở lại. Con bé cho bọn trẻ học nữa hay sao?

      - Chuyện đó... ? Mẫn Như có là muốn cho bọn trẻ nghỉ ngơi thêm 1 tháng nữa nên tháng sau mới trở về! Sao hôm nay em đột ngột quan tâm chuyện của ấy?

      - ! Mẹ có nhắc đến con bé em muốn hỏi cho .

      - Ừ! Thôi ăn ! Đừng bàn nữa! có cuộc họp lúc 8h!

      - Dạ!

      Lại thêm người hỏi về , biết đào đâu ra ở thành phố A này Mẫn Như và hai đứa trẻ như Lạc Lạc, Bối Bối. biến mất cách kì lạ, khiến kịp trở tay, đến thời gian này tìm cũng là vấn đề khó khăn.

      căng thẳng trong lòng, hai đứa trẻ cũng vô ý đến mức liên lạc cho , cuộc sống của ba người như thế nào trong bốn tháng.

      Mẫn Nhu định mở miệng tiếp nhưng dừng lại chú ý đến vẻ mặt sầu tư của

      Mỗi khi nhắc đến Mẫn Như luôn bày ra bộ dạng khó coi như thế. trưởng thành nhưng vẫn luôn làm người lớn lo lắng. Cách đây vài tháng, có chọc tức Mẫn Nhu đến nhập viện rồi từ đó im hơi lặng tiếng. Chính Uy bảo ba mẹ con họ cần khoảng thời gian nghỉ ngơi nên mọi người trong gia đình có ý kiến.

      Mẹ ruột của Mẫn Như khá lo lắng vì có kiến thức kinh nghiệm nuôi trẻ con. Ba mẹ con họ du lịch ai trông hai đứa , chỉ thích mua sắm vui chơi cho bản thân, chỉ sợ bọn trẻ được chăm sóc cẩn thận.

      Mẫn Nhu và Chính Uy dùng bữa sáng xong, họ quay trở lại với công việc thường ngày. Nhưng Chính Uy tài nào tập trung được, liền gọi vệ sĩ cùng tìm và bọn trẻ.

      Chương 28: Tìm được mặt bằng và có người bạn mới

      - Lạc Lạc, Bối Bối chú của hai đứa đến đón rồi! – giáo Mã vui vẻ gọi bọn trẻ còn đùa giỡn ở trong đó.

      Bối Bối ngẩng đầu, giọng tinh nghịch hô câu: “Chú”

      Thẩm Dương đến nhà trẻ đón hai bảo bối, hôm nay Mẫn Như bận chút chuyện nên chăm sóc cho hai bảo bối. Mẫn Như rất biết cách trồng hoa. Đến bây giờ mới biết ra lúc trước cây thược dược sống lại do Mẫn Như từng giúp mẹ , với kỹ thuật trồng hoa tồi của liền dễ dàng làm cây thước dược sống lại nở bông rất to, đó cây thược được năm đó ba rất thích.

      nghe bà Thẩm kể lại ngày đêm chuyên tâm tìm cách cứu vớt cái rễ sắp chết của cây thược dược vô cùng xúc động. Năm đó ba bỏ ra khoản tiền lớn để mua bằng được loại cây này về trồng. Ông cũng ngày đêm chăm sóc nó, nâng niu như báu vật, hầu như mỗi lần cây có vấn đề ông cũng mất ăn mất ngủ.

      Đến sau khi ông mất mẹ chăm sóc nhưng bà Thẩm là đại tiểu thư chưa từng làm công việc của người làm vườn nên thể chăm sóc chu đáo như ông Thẩm từng chăm sóc cho cây, làm cho cây dần dần khô héo .

      Vừa đến trường của hai bảo bối, từ xa các giáo nhận ra Thẩm Dương. Tuy phải là nhà tài phiệt, hay tỷ phú, chủ tịch cao cao tại thượng nhưng trong những nhà thể thao tài năng kiệt xuất nhất nay. Ngày đầu tiên đưa đón hai đứa trẻ làm nhiều người đoán già đoán non Lạc Lạc, Bối Bối có phải là con trai, con của . số hâm mộ của còn phải suýt xoa riu rít như vỡ mộng vì thần tượng của mình có hai đứa trẻ. Ánh mắt hổ phách của tuyệt đối cưng chiều sủng nịnh hai đứa trẻ mà bọn trẻ cũng như thế trong lòng đối với thập phần kính trọng lẫn quý.

      Bóng dáng của Bối Bối dù là mặc bộ đồng phục nhưng cũng rất nổi bật giữa các bạn nữ khác. Lạc Lạc vẻ lạnh nhạt có nghiêm túc ở bên cạnh mặc chiếc quần sọt màu xanh đậm, áo sơ-mi trắng giản dị nhưng lại toát lên vẻ khác biệt.

      Thẩm Dương nhìn hai đứa trẻ khỏi thương mà cười. Thằng nhóc này mặc dù song sinh với em nhưng lúc nào cũng làm như ông cụ non. Sở dĩ trước đây Bối Bối cũng như Lạc Lạc là bà cụ non nhưng dần dần bản chất cụ non bị thay thế bằng tự nhiên ngây thơ của đứa trẻ. bé lanh lợi, nghịch ngợm hơn trai của mình rất nhiều. Lạc Lạc phải trông chừng rồi mới thể cái bản chất của đứa trẻ sau cùng. Bản tính này mọi người, cả Mẫn Như cũng cho rằng cậu bé rất giống Chính Uy.

      Có nhát gan, có yếu ớt, tuyệt đối Lạc Lạc phải là đứa trẻ dễ bị ăn hiếp. Cha nào con đó, con người tâm cơ khó đoán, vô cùng nguy hiểm con trai giống hệt cha mình, chỉ là người trong nhà mới nương tay, là đứa em hết mực thương, còn xác của Mẫn Như biết nằm ở đâu sau nhiều lần làm cho cuộc sống bị phá hủy. Lạc Lạc cười là điều hiếm hoi Chính Uy khác là bao, thậm chí cũng nở nụ cười với bất kỳ người nào.

      - Chú? Bối Bối, Lạc Lạc ra rồi đây! – Bối Bối nắm tay của Thẩm Dương, miệng cười ngọt ngào, dường như bé rất vui.

      - Ừ! Chú quan sát hai đứa làm gì trong đó! Học trò của chủ nhiệm Thẩm mà hành động chậm như thế! - Thẩm Dương giả vờ giọng khó chịu đưa mắt nhìn bọn trẻ.

      - Bọn con phải thu dọn đồ chơi rồi mới được ra về a! – Trông thấy vẻ mặt vui của , Lạc Lạc khổ sở giải thích. Do Thẩm Dương là chủ nhiệm mà cậu bé kính nể nhất có phần quý muốn làm thất vọng.

      - Phải đó! Chú! Chú đừng giận nha! Sau này con và trai hành động nhanh như người nhện mà chúng ta tối qua vừa xem được ? làm chủ nhiệm chờ đợi nữa! – Bối Bối chu mỏ nịnh bợ Thẩm Dương.

      - Thôi được! Tạm thời chú tha thứ tội chậm chạp của hai đứa! Mau chào giáo chúng ta ra về– Thẩm Dương nghe Bối Bối hứa hẹn bật cười trong lòng, đứa trẻ hiểu chuyện.

      - Tạm biệt – Lạc Lạc và Bối Bối đồng thanh tạm biệt giáo

      giáo Mã gật đầu dặn dò bọn trẻ ngồi xe ra về cẩn thận. Sau đó giáo tiếp tục tạm biệt những bạn học khác của hai đứa trẻ.

      Thẩm Dương hôm nay đến đón bằng xe máy nên Lạc Lạc, Bối Bối đội mũ bảo hiểm ngồi đằng sau ôm chặt hông . Nhìn cảnh tượng này giống như gia đình mẫu mực tuân thủ trật tự giao thông đường.

      Chạy hồi dừng xe ở đèn xanh đèn đỏ Thẩm Dương bất chợt hỏi Lạc Lạc, Bối Bối:

      - Hôm nay mẹ của hai đứa có chuyện bận! thể nấu cơm tối nên hai đứa muốn ăn cơm tối ở nhà chú cùng với bà hay chúng ta ra ngoài ăn đây.

      - Ăn ở nhà với bà nội và bà cố ạ! – Lạc Lạc ở phía sau lên tiếng.

      - Còn Bối Bối ý kiến của cháu!

      - Ăn với bà nội và bà cố với chú Thẩm luôn!

      - Được theo yều cầu của hai đứa chúng ta về nhà chú ăn! Nhưng còn hai tiếng nửa mới tới sáu giờ ba chú cháu mình bơi !

      - Yeah! ý kiến tuyệt vời! Chú Thẩm tuyệt nhất! – Hai đứa trẻ ngồi đằng sau vui mừng lớn. Từ lúc thích ứng được với nước hai người vô cùng thích bơi lội. Do thời gian đến trường được tới lui thường xuyên ở hội quán trước nên tại hai người rất vui vẻ.

      Mẫn Như chạy xe tìm mặt bằng thuê cửa hàng hoa, bà chủ của tiệm mặt bằng kia dứt khoát đồng ý hạ giá nhà cho dù năm lần bảy lượt đến thuyết phục. Nếu được đành phải kiếm nơi khác, Mẫn Như tiếc nuối nhất là nơi đó rất thuận tiện cho việc lại của .

      Chiều đến giờ được ba ngôi nhà, cả ba nơi đều thiết kế đẹp mắt nhưng khá xa. Thời gian lại xe bất tiện nên ưng ý cho lắm. Muốn tìm nơi thích hợp khác phải nhờ Thẩm Dương đón bọn trẻ. Nhất định liền tìm nơi nào hợp ý vì thời gian sửa chữa, tiền bạc thuê người, nhập các mẫu mã hoa tươi... tốn 1 khoản phí hề . tại chưa bị kẹt hay vướng bận tiền bạc nên bắt buộc phải thực dự định càng sớm càng tốt.

      qua dãy phố kia, chợt nhìn thấy tấm bảng treo cho thuê mặt bằng, Mẫn Như di chuyển xe băng qua đường.




      - đợi chút để tôi bật đèn! – trẻ với Mẫn Như.

      - sao! Tôi có thể chờ được! – Mẫn Như mỉm cười .

      - Được rồi! ngồi tôi lấy nước! Nước cam nhé trong tủ còn vài lon!

      - Vâng!

      - Tôi tên Từ Khả Nam, hai mươi bốn tuổi! - Khả Nam ngồi xuống ghế đối diện Mẫn Như rồi lấy trong khay đưa lon nước cam cho Mẫn Như.

      - Tôi cũng hai mươi bốn tuổi! Họ Ngô tên Mẫn Như – Mẫn Như lịch giới thiệu

      - À chúng ta bằng tuổi! Phải rồi Mẫn Như đến đây để xem mặt bằng của tôi phải ?

      - Phải! Có thể cho tôi xem qua nơi này chút!

      - cứ tự nhiên! Trước đây nơi này tôi và bạn trai có mở cửa hàng hoa nhưng thời gian tình cảm mấy tốt đẹp chia tay cửa hàng cũng đóng cửa. Bán nó tôi rất tiếc nên muốn cho người khác thuê – Khả Nam ngồi nhớ lại hồi tưởng của bản thân.

      - có duyên! Tôi có ý định mở cửa hàng hoa ngờ ở đây cũng từng mở!

      - Ồ! Tôi nghĩ chúng ta có duyên! Khả Nam khá kinh ngạc

      - dấu gì! Tôi cũng tìm được nơi. nó rất thích hợp cho công việc của tôi! Nhưng bà chủ nơi đó lấy giá rất đắt buộc lòng tôi phải tìm chỗ khác vì tiền thuê, tiền sửa chữa ảnh hưởng đến chi phí của bọn trẻ! – Mẫn Như cười khổ kể lại cho Khả Nam.

      - lập gia đình rồi sao? Trông còn rất trẻ nha! – Khả Nam lần nữa bất ngờ

      - Chuyện của tôi nếu chúng ta có thời gian nhất định tôi kể cho nghe!

      - Ừ! Nơi này từng rất đông khách nhưng đóng cửa ba năm tôi e rằng thuận lợi chỉ lấy giá vừa phải cho . Nếu đồng ý kí ngay hợp đồng thuê nhà giá là 2000 tệ/ tháng.

      - Cảm ơn ! Tôi đồng ý thuê nơi này! – Mẫn Như kinh hỉ vì tiền thuê quá mắc rất vừa đủ với .

      --- ------ ------ ------

      Tiễn Chính Uy vào khu kiểm tra hành lý, Mẫn Nhu lẵng lặng xuống cầu. ấy thoải mái trong người, khó có thể diễn tả cảm giác của mình vào lúc này bởi trong đầu là hình ảnh của hai người vừa mới tạm biệt. Tất nhiên nghĩ chuyến bay gặp cố vì thời tiết rất tốt ở cả hai thành phố nhưng Mẫn Nhu lại có cảm giác mất mát.

      lúc sau, Mẫn Nhu đứng ở ngoài phi trường nhìn chiếc máy bay cất cánh lên trời cao, bay lên cao, mất hút giữa trời xa kia...

      đến thành phố D công tác năm tháng vì có rất nhiều dự án còn dở dang chờ giải quyết.

      Mẫn Nhu ở lại chăm sóc gia đình và làm việc theo niềm đam mê của .

      --- ------ ------

      Mẫn Như ngồi chuyện với Khả Nam rất lâu. Hai người họ bằng tuổi lại có hai số phận khác nhau nên rất tò mò vể thân phận của cả hai.

      Từ Khả Nam con riêng của bác sĩ Từ có chị và em trai cùng cha khác mẹ. Khả Nam là kết quả của tình đêm giữa bác sĩ Từ và vũ nữ quán bar tên Anna. Từ lúc bảy tuổi phải về sống chung với cha ruột. Mẹ kế có thương , trách móc hay oán giận chỉ có người chị cùng cha khác mẹ luôn tìm cách gây chuyện....

      Khả Nam có tình đẹp giữa chàng trai giàu có nhưng vì thân phận tốt nên cha mẹ của đối phương từ chối khiến cuộc tình trẻ bị gánh đứt giữa đường. tại Khả Nam vẫn tiếp tục học bận tâm với chuyện tình cảm.



      Chính vì tình được chấp thuận Từ Khả Nam mới là con người trầm tĩnh, ít cười nhiều như trước. Bản thân thức tỉnh đứa con riêng luôn bị mọi người chê bai, cười khinh dù có được tình thương của mẹ kế sao. Con riêng chỉ là con riêng.
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    5. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 29: Bạn

      Thành phố D điểm 7h tối

      - Nước cam nữa ? – Khả Nam đột nhiên hỏi

      - Được rồi! Nước trong lon mình còn nhiều ! – Mẫn Như lấy tay đưa lon nước cam lên.

      - Ừ! - Khả Nam gật đầu lấy 1 lon khác cho ấy rồi quay về chỗ ngồi.

      - Cậu bất ngờ làm người mẫu phải có chế độ kiêng rất khắc nghiệt nhưng sức khỏe rất quan trọng phải quan tâm nó nhiều chút– Mẫn Như nhìn Khả Nam quan tâm.

      - Như Như mình chưa bao giờ ăn kiêng! Có lẽ chút cũng do rượu – Khả Nam bật tung lon nước cam thứ 2 đưa vào uống

      - Sao! – Mẫn Như kinh ngạc câu của Khả Nam

      - Cậu làm gì mà thất thần như thế! Rất may vì trong đây chỉ còn nước cam nếu có thể mình mời cậu bằng chai rượu rồi – Khả Nam bị kinh ngạc như vẫn tự nhiên giải thích.

      - Cậu bị nghiện rượu?

      - Phải! Để quên đau buồn mình chỉ còn cách này!!! – Khả Nam nhớ lại chuyện cũ rồi giọng cay đắng – Tình kết thúc với thõa mãn của nhiều người, gia đình bỏ mặc, mình còn chút hy vọng.

      - Nếu như mình gặp cậu sớm hơn Nam Nam à! - Mẫn Như đau lòng nhìn Nam Nam rất muốn khóc chung với người bạn của mình.

      - Thôi! Chúng ta nữa! trễ rồi bọn trẻ cậu quan tâm à! – Khả Nam chọn chủ đề khác nửa đùa nửa với Mẫn Như.

      - Á! Bọn trẻ! người mẹ đãng trí! Có chuyện gì mai chúng ta tiếp mình phải quay về – Mẫn Như lập tức đứng dậy lấy cái túi xách ra ngoài hôn Khả Nam tạm biệt. Đây là thói quen khi còn ở thế giới của đối với người lạ hay người quen

      Đột nhiên quay lại – Cậu đừng uống rượu nhiều quá! Nó phải là bạn tốt thực .

      - Cậu đợi chút! Để mình tắt đèn! mình ở đây phải ý kiến hay!

      --- ---

      - gọi được cho Mẫn Như hả con! – Bà Thẩm đứng kế bên Thẩm Dương nhìn điện thoại tay .

      - ấy bắt máy! Chúng ta ăn tối trước chờ Mẫn Như đồ ăn nguội mất! Mẹ và bà nội thể ăn trễ được, cả con và bọn trẻ nữa! – Thẩm Dương bỏ điện thoại vào túi quần rồi tươi cười đẩy bà Thẩm vào bàn ăn.

      Bà Thẩm gì trở lại bàn ăn với mọi người. Thẩm Dương thông báo Lạc Lạc, Bối Bối dùng bữa tối ở Thẩm gia. Bà nội và bà Thẩm rất phấn khởi, đặc biệt xuống bếp chuẩn bị nhiều món ăn mà hai đứa trẻ cực kỳ thích. Bọn trẻ đến Thẩm Gia khí trở nên ồn ào, náo nhiệt hẳn.

      Lạc Lạc, Bối Bối bơi về liền than thở đói bụng. ra Thẩm Dương cho Lạc Lạc, Bối Bối bơi để kiểm tra bọn trẻ có còn nhớ bài học mà dạy dỗ hay . Đáng tiếc những gì dạy hai tiểu bảo bối lại quên sạch bắt buộc phải nghiêm túc dạy lại. Chủ Nhiệm Thẩm lắc đầu có giở bài con nít ra cũng lay chuyển được. Cho nên hai đứa trẻ phải nghiêm túc theo Thẩm Dương học bơi.

      bàn ăn Thẩm gia năm người ba lớn hai vừa ăn vừa chuyện phiếm vô cùng vui vẻ. Trong nhà có tiếng cười đùa của trẻ con khiến khung cảnh trở nên đầy đủ.

      --- ----

      Thành phố A
      Trung tâm thương mại Tiêu thị xa hoa bậc nhất luôn có những hàng hóa bày biện hoàn toàn mới lạ. Những thứ ở đây tuyệt đối đắt chỉ có những người thượng lưu sành điệu chịu chơi mới dám bỏ tiền mà khoác lên mình hàng hiệu có trị giá khủng.

      Hôm nay thời tiết cực kỳ tốt Tiêu phu nhân ngẫu hứng mua sắm nên lôi kéo cả Ngô phu nhân. Hai người chọn nơi xa hoa bậc nhất để thỏa mãn bản thân.

      Lúc xuống tầng dưới, khi ngang qua khu bán đồ trẻ em, họ đứng thang cuốn mà nhịn được phải đưa mắt nhìn vài cái.

      Tất nhiên phải ghé vào đó ....

      - Tiền Hựu! Cậu xem cái váy này trông rất vừa vặn với Bối Bối! - Bà Tiêu cầm cái váy tay tươi cười

      - Phải! Con bé mặc vào bộ dáng rất đáng ! – Bà Ngô gật đầu đồng ý

      - Nhưng con bé du lịch với Mẫn Như – bà Tiêu có vẻ thất vọng

      - Ừ! Mình nghĩ thằng nhóc Chính Uy lại đồng ý cho Mẫn Như du lịch với hai đứa trẻ. Bản thân con bé còn ham vui chỉ sợ bọn trẻ thiệt thòi.

      - Mẫn Như tồi tệ đến mức đó con bé có trách nhiệm với con của mình thôi! Cậu đừng lo lắng quá!

      - Nhu nhi tháng sau ba người trở về!

      - sao! Hai đứa trẻ biết lớn đến nhường nào! Mình rất nhớ chúng nó

      Bà Ngô gật đầu cùng bà Tiêu lựa vài bộ đồ cho Lạc Lạc, Bối Bối. Sau đó họ tiếp tục mua sắm vài thứ khác.

      Chương 30: Cứu mạng người

      Mẫn Như dắt xe vào bãi đỗ, rồi bộ ngược lên từ bãi đậu xe về sảnh lớn chung cư. Trong lúc chờ thang máy xuống bất chợt nhìn thấy bà cụ nặng nhọc đẩy chiếc xe hàng, gian nan đẩy lên dốc trong bóng tối mập mờ. Mẫn Như khẽ nheo mắt nhìn đống đồ lỉnh kỉnh bị chất đầy cái xe từ từ ngã về phía bà cụ đó.

      - Bà ơi! Coi chừng!

      Bà cụ thể nghe được tiếng hét của vì khoảng cách của hai người phù hợp, thậm chí bà ấy còn mồ hôi vật vã. Sức khỏe của bà được tốt nhưng đứa cháu ngoại bị sốt buộc bà phải làm công việc nặng nhọc vào đêm khuya như thế này.

      “Ầm”

      “Ầm”

      “Ầm”

      Hàng loạt đồ đạc được chất ở xe ngã xuống cảnh tưởng nhanh chóng đó như là hình ảnh quân cờ đôminô bị ngã ngay sau đó tất cả quân cờ khác cũng ngã theo.

      Bọn trẻ và lúc đó vừa bước từ thang máy ra bất ngờ nghe tiếng động ít nhiều . Những người dân xung quanh đó cũng bị tiếng động làm cho thu hút. Mọi người đều đến khu vực phát ra tiếng ồn đó, ngay cả Thẩm Dương cũng bị hai đứa trẻ hứng thú kéo theo.

      - Đây chẳng phải là xe thu đồ cũ của bà Mã! – người đàn ông to béo lớn tiếng .

      - Đồ xe của bà ấy rơi xuống! Bà ấy đâu! – người đàn ông khác ốm hơn hỏi.

      - Tôi biết!

      Người này rồi đến người khác, họ nhìn nhau, rồi chỉ qua chỉ lại, nhiều người lắc đầu khí trở nên ồn ào náo loạn. Khu vực chung cư này, ai ai biết gia cảnh đáng thương của bà Mã chứ. Nhưng cuộc sống phồn hoa chốn thành thị, bồn bề lo toan với tiền bạc cũng làm cho họ phớt lờ vật xung quanh.

      Đột nhiên tiếng loạc xoạc phát ra từ đống đồ đổ nát kia ba mươi giây sau mọi người đứng ở đó chấn động. trẻ cùng bà Mã ngồi thụp xuống tay che lên đầu, trẻ đó lấy thân mình cao hơn chút để che chắn cho bà Mã bị tổn thương bởi các đồ vật đổ nát kia.

      - Mẹ!!! – Hai đứa trẻ đồng thanh thốt ra

      Thẩm Dương bị cả kinh ngạc vì thanh xuất phát từ bọn trẻ. đưa mắt quan sát nhìn trẻ đó.

      - Mẫn Như!!

      Thẩm Dương phản xạ chạy tới chỗ đó gần hơn, trực tiếp lôi hết tất cả những thứ còn làm tổn thương hai người họ. mất kiên nhẫn quát:

      - Mọi người còn đứng đó nhìn gì mau giúp tôi đỡ hai người này ra ngoài!

      Mọi người bị tiếng hét lớn bừng tỉnh, số người đàn ông đến phụ . Sau đó và bà Mã được đỡ ra ngoài.
      - sao chứ!- có phần lo lắng

      - sao! Tôi nghĩ chỉ bị xây xát ngoài da thôi! Á – Mẫn Như xua tay cười lập tức cánh tay trái bị rách da khiến tự nhiên la lên

      - Nhìn xem nó bị rách mảng mà bảo sao! – hơi phẫn nộ quát

      - Tôi!! Phải rồi bà cụ đâu!

      Mẫn Như lo giải thích với mà quên mất bà Mã. đứng dậy phủi phủi đến chỗ bà Mã. Bà Mã rất may bị tổn hại đến cơ thể nhiều chỉ là tinh thần có chút hốt hoảng. Người dân giúp đỡ làm tinh thần ổn định hơn. Bà Mã vừa trải qua ranh giới cái chết và sống bởi đồ đạc chất đầy. Nếu ko có đỡ thay chắc chắn người sức khỏe yếu như bà chống đỡ nổi.

      Bà Mã đứng dậy nhìn cảm kích – tôi rất cảm ơn ! là ân nhân cứu mạng tôi!

      Mẫn Như nở nụ cười hiền hòa – có gì đâu bà ơi! Con chỉ là kịp thời nhìn thấy!

      Sau đó bảo vệ chung cư đến dọn dẹp chỗ lộn xộn này. Bà Mã được số người đưa về nhà an toàn. Cháu của bà Mã khóc lớn, con bé ngờ vì bị bệnh mà suýt nữa bà mình mất mạng. Ai cũng thương cho gia cảnh nghèo khổ của bà Mã, con trai và con dâu đều bỏ nên có hai bà cháu nương tự nhau mà sống. Mẫn Như ôm rưng rưng vào lòng dỗ dành lúc bé mới nín khóc.

      Bối Bối, Lạc Lạc lúc này mới cảm nhận hóa ra mẹ của hai người là người rất nhân hậu và bao dung. Hai em nắm tay nhau thầm cảm ơn thượng đế cho họ người mẹ tuyệt vời như thế.

      em của họ cũng đến gần chuyện với bé đó.

      Rồi mọi thứ vẫn êm đẹp, bốn người Thẩm Dương, Mẫn Như và Lạc Lạc, Bối Bối cũng trở lại chung cư.

      Hai đứa trẻ vừa về đến nhà liền đè ra lau nước ấm cánh tay chảy máu, rồi dán vết thương cho . Duy nhất Thẩm Dương vừa càu nhàu bên tai nhưng vừa làm người hướng dẫn lãnh đạo bọn trẻ cách khử trùng máu cho . Tâm trạng ấm áp thôi.

      Bà nội và bà Thẩm nghe tin cũng hớt ha hớt hải chạy xuống nhà tìm Mẫn Như. Nhìn thấy Mẫn Như hai người hỏi han, quan tâm, lo lắng cho thua ba người kia.

      --- ---------

      - Phải cuối cùng cũng hoàn thành! – Người đàn ông sảng khoái to

      Sản phẩm ngày đêm ta khổ cực hoàn thiện rất vừa mắt. ngờ chỉ là khoảnh khắc tình cờ hôm đó mà ta lại vẽ ra bức tranh vô cùng sinh động. Phải là rất rất hoàn hảo.

      Cuộc thi lớn nhất thành phố D sắp được tổ chức chắc chắn ta đem nó đến để tham dự cuộc thi đó.

      Người đàn ông vui vẻ nhìn bức tranh lần nữa rồi ra khỏi nhà trong tâm trạng phấn khởi.

      --- ------ ----

      - Cảm ơn dì! – Mẫn Như gật đầu cầm chén soup húp từng ngụm

      - Con ! Mai ta bảo Thẩm Dương dẫn con đến bệnh viện kiểm tra chứ mọi người an tâm! – Bà Thẩm ngồi xuống bên cạnh múc thêm chén cho .

      - sao đâu dì chỉ là tay bị rách thôi! Đến bệnh viện rất tốn tiền! – Mẫn Như xua tay

      - Ngốc! Thà tốn ít nhưng vẫn đảm bảo sức khỏe cho con!

      - Ui! Con biết rồi ạ!

      Bà ngõ vào đầu . Mẫn Như hết ấm áp này đến ấm áp kia. suýt nữa bật khóc bà Thẩm rất đối xử tốt với . Từ khi lọt vào quyển tiểu thuyết này bà là người quan tâm cho nhiều nhất, chẳng ngại ngùng với thân phận của .

      Số của có phải là rất ư may mắn a!!!! Vừa mới có người bạn mới vừa tìm được chỗ thích hợp mở shop hoa tươi nối nghiệp kiếp trước.
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :