1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Mẫn Như trở lại - Ngô Sam (trọng sinh)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 10: Định mệnh

      Bưu điện trung tâm đóng cửa, Mẫn Như quen biết người ở đây, phải chạy giao hàng gấp. dặn dò vài câu với Lạc Lạc, Bối Bối rồi lấy xe chở hàng.

      Giao cho tổng cộng là sáu nhà với các suất gọi thức ăn khác nhau. Người mới như tìm được nhà ở nơi này, là tài quá mất! tiếp túc lái xe chưa ngừng tự hào ở chính mình, lái xe đến đèn đỏ, dừng lại tuân thủ quy tắc luật giao thông.

      Bỗng nhiên, chàng trai chạy ra la to:
      - Ăn cướp! Đứng lại!
      - Ăn cướp?

      Tính hùng trỗi dậy, Mẫn Như lập tức dí theo tên ăn cướp, bỏ quên là dừng xe chờ đèn đỏ. di chuyển theo hướng chạy của tên cướp, tên cướp rẽ trái, thẳng, rẽ phải, thẳng. lái xe vừa nhanh vừa chậm theo suốt 1 lúc, chàng trai đó cũng chạy theo tên cướp như , mà hề mệt, chạy như vận động viên điền kinh, chạy xe còn thấy vất vả, quả nhiên là con người sắt đá.

      Đúng lúc đó, tên cướp lại rẽ qua hướng bên kia, biết đường tắt nhanh hơn, bỏ qua chàng thanh niên, bắt đầu rẽ hướng khác.
      Chạy đến đầu đường, hả hê chờ đợi tên cướp, tới đây Mẫn Như tóm gọn.

      Cuối cùng con mồi cũng đến, tên cướp bị chặn tư thế gọng kìm, đếm ngược trong đầu 5,4,3,2,1 Mẫn Như lao thẳng về phía tên cướp. Bên này chàng trai đó cũng thế, chạy tới.

      Hai con người lao về phía giống nhau, như hai con chim tranh giành miếng mồi, hoặc như hai mũi tên hướng đến mục tiêu.

      “Bùm”

      Mẫn Như ngã lăn xuống, nằm bệt ra đất, xe Mẫn Như te tua chỗ. vất vả ngồi dậy mắng:

      - nhìn đường hay sao! Lao thẳng vào tôi.

      - mới là người nhìn đường, chạy với vận tốc giết người đó!

      sờ trán, rướm ít máu, nhưng nhằm nhò, nhìn tên cướp lấy mất cái túi xách tặng cho mẹ giá nghìn đô, rất uất ức, còn nghe giọng chanh chua của này.

      - là kẻ vô ơn, tôi cố giúp , còn thế!

      - giúp tôi hay là giúp tên cướp tẩu thoát!

      - Dĩ nhiên là giúp rồi! Nghe tiếng như thọc tiết lợn của tôi mới ra tay nghĩa hiệp nha!

      - Cám ơn ! ra tay chặn tôi để tên cướp tẩu thoát có!

      - ! Đồ mất dịch, đồ sắt đá, đồ dở hơi.....

      - Stop! còn chửi nữa là coi chừng tôi đó.

      - ... tưởng tôi sợ chắc. Làm mơ! A

      chuẩn bị đứng dậy dạy cái đồ mất dịch bài học chân của bị đau, làm Mẫn Như phát ra tiếng kêu. theo tự nhiên đỡ , bốn con mắt dí sát vào nhau, mắt trố mắt mở to, rất mắc cười.

      - bị trẹo chân rồi! Nhà ở đâu tôi đưa về!

      - Coi như cũng biết điều! Tôi muốn người ......

      - Im ! nảy giờ thấy mình rất nhiều chuyện sao?

      - cái gì ? Tôi nhiều chuyện?

      - Được rồi! Coi như tôi xin lỗ tai tôi sắp bể màng nhĩ rồi?

      - Vậy thôi! Mà người như vô ơn mà

      - Tôi...

      - Xùy!
      lấy tay làm ám hiệu trước miệng , Mẫn Như im bặt, nhúc nhích nhiều, ngoan ngoãn chỉ đường cho đến quán.

      Bối Bối, Lạc Lạc thấy Mẫn Như về đến, hoàn cảnh nhìn thê thảm, chân bước đều, cao rồi lại thấp, thấp lại rồi cao.

      - Mẹ, người xảy ra?

      - ! Chỉ là va chạm dẫn đến ngã.

      - ấy bị ngã xe rồi trẹo chân, ảnh hưởng gì nặng.

      Bối Bối điềm tĩnh nhìn , bé ra sức bảo vệ mẹ

      - Chú là ai? Người gây ra vết thương người mẹ sao?

      - ! Mẹ của hai đứa thay chú bắt cướp rồi ngã xe. Tên cướp chạy thoát, chú bắt buộc đưa ân nhân về.

      nhàng nhưng hai từ “ân nhân” nhấn mạnh, liếc sang , Mẫn Như bĩu môi, thèm nhìn. Lạc Lạc, Bối Bối nghe được như thế, ánh mắt mấy thân thiện nhìn Mẫn Như. Bản năng hùng xuất , mẹ lại nhiệt tình suýt liều mạng. Hôm đó vẫn chưa nhớ gì a!

      - bé lấy thuốc xoa chân cho mẹ ! Nhớ là 2 tiếng xoa lần! Mai hết!

      xong, định ra, Lạc Lạc lại nắm tay :

      - Chú đầu của chú cũng bị thương đó!

      Ánh mắt lo lắng nhìn , cậu bé này nhìn có chút quen thuộc, bé kia nhìn cũng như thế. Hai đứa trẻ này làm có chút quen mắt, chỉ là chưa thể nhớ gặp ở đâu.

      - Cậu bé! Chú sao về nhà chú rửa sạch vết thương?

      - Chú lấy hộp sốt kiểu hà lan dùng kem thịt gà viên chiên. Cám ơn chú đưa mẹ con về!

      - Ừ
      chào tạm biệt ba người rồi bước ra khỏi quán, tay có cầm hộp thức ăn mà Lạc Lạc đưa. Hai đứa trẻ này gây cảm giác vừa quen mắt vừa mến cho .

      Về đến căn hộ chung cư, trán có máu mẹ và bà nội la ầm trời, làm cho quên mất suy nghĩ trong đầu. Hộp sốt kiểu hà lan dùng kem thịt gà viên chiên suýt nữa rớt xuống đất.

      - Thẩm Dương ! Con ra ngoài lại gây chuyện nữa?

      - Dạ có chuyện nhưng ....

      - Thấy chưa! Hữu Mỹ con xem con trai con nó làm bà già này tức chết sống nổi

      - Bà nội ! phải c..o....

      - Thẩm Dương! Mau cho mẹ biết hộp này con lấy ở đâu?

      - Mẹ, người biết hộp thức ăn này sao?

      - Con đừng nhiều cho mẹ biết?

      - ra hôm nay con gặp phải cướp, hình như là chủ quán của cái hộp này nhìn thấy bắt tên cướp giúp con, .... nhưng vì thế mà bắt được, hại con bị trầy trán. Hai đứa trẻ cám ơn con tặng hộp thức ăn này, mẹ và bà ăn thử , chắc cũng ngon.

      - Người ta giúp đỡ con còn bảo nhiều chuyện! Mẹ biết con nghĩ gì.

      Thẩm Dương nghi vấn nhìn bà Thẩm, chả lẽ mẹ của cũng có quen biết bà nhiều chuyện đó. Nhưng quan tâm mấy, mẹ có rất nhiều bạn, già trẻ bà cũng đều làm quen hết.

      Tuần sau đó, bà Thẩm có đến mua ba hộp spaghetti tự chọn, ba loại trà tuyệt nhất. Cuộc chuyện của ba bà cháu làm bà quên mất, chuyện chính tới đây để cám ơn Mẫn Như.

      Chương 11: Hàng xóm


      Hai tháng sau....

      Hiếm khi có buổi đóng cửa hàng, Mẫn Như để cho ba mẹ con nghỉ ngơi xả hơi, mua tặng bộ trượt patin cho Lạc Lạc, Bối Bối – hai đứa trẻ rất vui vẻ, về nhà liền ngay đôi giày vào, men theo tường trượt trượt lại khắp nhà.

      Gần khu chung cư, có công viên mới xây, môi trường rất tốt, cây cối xanh tươi, khí trong lành. Mẫn Như dắt hai đứa trẻ xuống dưới chơi.

      Trời vẫn chưa tối, trong công viên phủ màu xanh mát mắt. Lạc Lạc cùng Bối Bối vui chơi biết mệt là gì. Các con thoải mái trượt quanh Mẫn Như. Bối Bối lướt nhàng như gió, thậm chí còn nhảy lên, sau đó hạ cánh xuống mặt đất cách an toàn, Những đứa trẻ xung quanh, nhìn bé bằng ánh mắt ngưỡng mộ liên tục nhảy cẫng lên vỗ tay cổ vũ.

      Hai đứa trẻ trượt patin rất giỏi, chín mười, ngồi ở gần đó chăm chú nhìn mà lòng tràn đầy tự hào. Đây là cặp song sinh đặc biệt nhất, dù chưa trải qua chín tháng mười ngày, mang nặng đẻ đau của người mẹ thực . Thế nhưng, chính hai đứa đánh thức bản năng làm mẹ của , những hành động nhừng suy nghĩ đều nghĩ tới các con. Hai cục thịt sớm hiểu biết, chỉ là thói nghịch ngợm của đứa trẻ luôn tồn tại, Mẫn Như thường xuyên nhức đầu vì nó.

      - Các con ở đây, chạy lung tung, mẹ mua ít thức ăn rồi quay lại!

      - Vâng!!!

      Mẫn Như bộ đến siêu thị , khá gần với khu chung cư, hôm nay có vẻ đông đúc hơn thường lệ, chỉ mua vài thứ cho các con ăn, nhưng phải chờ đợi đến lượt mình, hơi sốt ruột.

      Mẫn Như thanh toán xong, định cầm túi đồ ra về, người đàn ông trúng phải , vô tình túi đồ Mẫn Như cầm bị rơi xuống. Người đàn ông đó xin lỗi , ta là nhân viên giao hàng cho siêu thị khiêng hàng vào kho, chú ý mới va vào Mẫn Như, trách mắng, vì cũng vội vàng, cho ta tiếp tục làm công việc giữa chừng

      nhìn xuống tìm kiếm túi đồ, bị rơi xuống đất lúc nãy. tiếng , ràng, hơi hơi ngọt ngào:

      - , cái túi này có phải của con?

      - Vâng! Cảm ơn dì

      Mẫn Như lịch nở nụ cười. Đây chả phải là khách hay thường lui tới quán của , vị khách xinh đẹp rất được hai bảo bối quý mến.

      Bà Thẩm có chút bất ngờ, lại gặp Mẫn Như ở đây, bà mua số đồ dùng cho con trai.

      - Con vào đây mua đồ cho hai đứa à?

      - Dạ vâng! Hai đứa chơi gần đây. Tiện sẵn con muốn mua chút thức ăn

      - À, hai đứa nhóc có khỏe chứ?

      - Vâng! Hai đứa rất khỏe, bọn nhóc cũng hay nhắc về dì.

      - Dạo này công việc hơi bận, có thời gian đến nhiều như trước. Ta cũng có cảm giác nhớ đến hai đứa dẻo miệng. Hahaha!!!

      Bà Thẩm hơi lúng túng, cười rồi nhìn , đối diện với trẻ này bà Thẩm chưa biết tên nên khá ngượng ngùng khi bắt chuyện.

      - Dì cũng sống ở khu này?

      - Ừ, con cũng thế phải ?

      - Vâng! Nhà của ba mẹ con nằm ở bên kia tầng thứ 9.

      - trùng hợp! Nhà dì ở tầng 10.

      - Dạ! trùng hợp.

      - Vậy chúng ta là hàng xóm, sau này có gì cho hai đứa đến nhà dì chơi.

      - Dì có muốn tới thăm hai đứa trẻ. Con để hai đứa trượt patin gần đây.

      - Cũng được! Nhưng ta chưa biết tên của con.

      - Con xin lỗi! chuyện mà quên mất. Dì có thể gọi con là Mẫn Như.

      - Cứ gọi ta là dì Thẩm

      Hai người ra khỏi siêu thị, vừa trò chuyện, Mẫn Như chuyện , từ tốn, khá ăn ý với bà Thẩm.

      Họ biết bên này Lạc Lạc, Bối Bối chán, hai đứa ngồi ghế chờ đợi quay lại than thở ngừng:

      - Lạc Lạc, mẹ lâu như thế? Hay là gặp chuyện gì ?

      - Bối Bối đừng linh tinh.

      - Em rất lo nha! thử mẹ lâu mà chưa trở lại. chừng lại làm hùng khu phố rồi bỏ rơi em mình nữa.

      - Cái con bé mập này! Có phải lại xấu gì mẹ nữa đây?

      - Mẹ trở lại rồi, lâu.

      Lạc Lạc nghe tiếng quen thuộc, nỗi lo lắng của cậu bé giảm rất nhiều. Bối Bối có cái miệng trái tim đáng , lời thốt ra toàn là những điều làm người ta bất an, sợ hãi, mất bình tĩnh, phải miệng đẹp nhưng rất độc. Mẫn Như để túi đồ bàn, nghiêm giọng với con bảo bối:

      - Mẹ xinh đẹp, con gì hết,?

      - , nhưng mẹ nghe con mẹ làm hùng khu phố gì mà?

      - Hihi, thể che dấu mẹ vĩ đại của con.

      bật cười khanh khách với hành động nịnh hót của Bối Bối, đúng là ngày càng dẻo miệng, biết giống ai.

      - Xin lỗi, mẹ quên ? Có bất ngờ cho hai đứa. Dì ơi dì ra được rồi.

      - Woa, bà bà xinh đẹp.

      - Đúng rồi!

      - Hai đứa trẻ miệng ngọt của bà.

      Bà Thẩm gặp lại hai đứa trẻ rất phấn khích, bà nhớ hai đứa dẻo miệng này. Lạc Lạc, Bối Bối sững sờ trông thấy bà Thẩm, dạo này bà rất ít tới quán, hai đứa tưởng bà quên mất bọn họ rồi, Bối Bối hờn dỗi với bà Thẩm. Mẫn Như ấm áp, con , ngay cả con trai, ngoài ra còn thương người khác, là dì Thẩm.

      Bà Thẩm và hai đứa trẻ vui đùa ầm ĩ, chuyện với nhau hết chủ đề này đến chủ đề khác.

      Mẫn Như thu dọn quần áo khô, đem ủi phẳng, rồi gấp ngăn nắp, những thứ mau nhăn treo lại lên móc. Sau đó lấy thịt băm ra, xào cà chua, nấu nước.... làm lúc, cũng tới 6h tối, Bối Bối, Lạc Lạc về tới cửa.
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    2. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 12: Cảm xúc của ba người

      - Dì, vào nhà ăn tối với ba mẹ con của con luôn!

      - Được rồi! Dì cám ơn, hôm nay được, dì rất lâu rồi, mọi người trong nhà lo lắng.

      - Vâng! Hai đứa chào bà .

      Bà Thẩm mỉm cười chào tạm biệt ba mẹ con. gì, gật đầu tiễn bà Thẩm ra khỏi cửa.

      Lạc Lạc, Bối Bối là hai đứa trẻ ngoan, hiểu chuyện, sống rất tình cảm, đầu óc rất thông minh, nhạy bén. Cha mẹ của hai đứa phải rất xuất chúng mới có hai bảo bối như thiên sứ này. Bà Thẩm là thiên kim nên chắc chắn Mẫn Như cũng như bà, vì có lý do đặc biệt gì đó, phải chịu sống như những gia đình bình thường khác.

      Mẫn Như là nữ công gia chánh giỏi, nhà cửa ngăn nắp, gọn gàng, sạch , nấu nướng rất ngon, nuôi dạy con cũng tốt vô cùng. Thời này được những như vậy ít ỏi.

      --- ------ ------ ---------

      Hôm nay tinh thần bà Thẩm rất vui vẻ, giống như trở về thời kỳ khi bà còn trẻ, hay chơi với hai người bạn đến quên trời quên đất.

      - Hữu Mỹ vừa vằn mới về, ngồi vô ăn cơm luôn!

      - Con rửa tay.

      - Ừ, nhanh lên. Thẩm Dương, múc chén cho mẹ cháu .

      - Dạ.

      Bà Thẩm bắt đầu cầm đũa ăn cơm, nhưng miệng vẫn nở nụ cười ngớt. Bà nội Thẩm cùng Thẩm Dương ăn, nhìn thấy hành động kỳ lạ của bà Thẩm, họ vô cùng ngạc nhiên, lúc bước vào nhà, bà Thẩm cũng có biểu như thế. Bà Thẩm mua đồ cho Thẩm Dương rất lâu, khi về tay , ngược lại rất vui vẻ.

      - Mẹ, hôm nay gặp chuyện gì à?

      - Ừ, mẹ vừa mới gặp hai đứa nhóc rất đáng .

      - Hai đứa nhóc???

      - Mẹ của con chắc chắn gặp lại hai đứa trẻ ở cửa hàng thức ăn.

      - Dạ! ngờ nhà của họ ở khu chung cư này luôn đó mẹ. Nhà họ ở dưới tầng 9, cách mình có 1 tầng.

      - sao??? Con hai đứa nhóc cũng ở đây. Phải rồi, sau này con có thể dẫn hai đứa nhóc lên đây chơi thường xuyên. Gia đình có trẻ em buồn lắm, để hai đứa ở đây cho vui nhà vui cửa.

      - Hai người gì thế?? Chúng ta đâu có quen biết họ???

      - Thằng cháu hư đốn than phiền cái gì? Lấy vợ để bà nội và mẹ con có cháu bồng đồng ý, ngồi đây lảm nhảm.

      - Bà nội phải! Con cũng lớn rồi, em con chuẩn bị có hai đứa rồi. Còn con thân là trai đứa còn có, phải là quá mất mặt sao?

      Thẩm Dương phục, ngậm ngùi ăn cơm, vấn đề lấy vợ rồi nối dõi, phải nhường nhịn. Hội quán hoạt động rất phát triển ở thành phố D xen kẽ thành phố A, đây là thời gian mở rộng hơn nữa, nên chưa có ý định lập gia đình vào lúc này.

      Bà Thẩm – Giang Hữu Mỹ, mẹ ruột của Thẩm Dương, Thẩm Thanh. Tiểu thư duy nhất của Giang Thị lúc đó, nổi tiếng xinh đẹp, tài năng, người đàn ông có hoàn cảnh bình thường, cân xứng với gia đình họ Giang. Họ Giang nghiêm cấm chuyện của họ, cho tiến tới, bắt buộc bà nước ngoài du học. Sáu năm sau, bà Thẩm trở về, tình cảm vẫn còn mặn nồng với ông Thẩm, họ bất chấp tiến tới hôn nhân, mặc phản đối của họ Giang. Bà chịu từ bỏ danh phận tiểu thư làm bình thường lấy chồng rồi sinh con. Bà nội Thẩm cảm động lòng con dâu, trực tiếp thương bà Thẩm như con ruột.

      Thẩm Dương – Thẩm Thanh là cháu ruột của nhà họ Thẩm, mẹ nổi tiếng xinh đẹp nên hai người được thừa hưởng những nét đẹp vượt trội. Ông Thẩm là người có đầu óc kém thích mở hội quán, Thẩm Dương có đầu óc như ông Thẩm, thậm chí giống ông như đúc, có khi là giỏi hơn, người ta “Con hơn cha là nhà có phúc”. như vậy, chỉ là là lấy vợ sinh con giống ông Thẩm ở điểm này, chút cũng thèm. Nhà họ Thẩm thường xuyên đau đầu, nhất là bà Thẩm, bà nghi ngờ giới tính con trai.

      chàng trai cuồng dã, tuấn mỹ, ngược lại cứng ngắt, miệng vô cùng độc. Thẩm Dương nổi bật có cái mũi cao, nhìn rất Tây, và có chiều dài lịch sử về thành tích bản thân. Sơ lược là cấp 1 đấm đứa bạn bầm mũi vì khiêu khích, cấp 2 đếm hết chuyện quậy phá làm thầy nể phục, cấp 3 có vẻ đằm thắm hơn, nhưng tốt nghiệp đủ 3 cấp lại trở thành cái bộ dạng gì chỉ có mình biết, gia đình biết.

      ngày này của Bối Bối, Lạc Lạc, hưởng thụ được cảm giác ở trong lòng bà vui đùa, chuyện phiếm, rất hạnh phúc. lâu, bà nội Tiêu gặp hai người, khi Mẫn Như chưa như tại, bà nội Tiêu là người chăm sóc cho hai người vô cùng chu đáo. Hai đứa lần nghe được bà nội Tiêu và Mẫn Như cãi nhau rất lớn, bà bỏ về vui, từ hôm đó bà đến nhiều như trước.

      - Bối Bối, em có nhớ đến bà nội của chúng ta?

      - Phải, bà bà xinh đẹp làm em nhớ đến bà nội.

      - tại chúng ta ở thành phố A như trước, thông tin gì về bà cũng có. muốn liên lạc với bà nội được ?

      - được! đừng quên lời hứa với mẹ. Mẹ biết được vui, ngược lại lo lắng. Em chắc chắn mọi người tìm kiếm ba người chúng ta, em muốn mẹ xảy ra chuyện.

      - đồng ý. Mẹ thay đổi bản thân vì em mình, được yếu lòng, rất nguy hiểm, chúng ta phải bảo vệ mẹ.

      - Lạc Lạc, mười giờ hơn rồi tắt đèn con. Còn Bối Bối con thích chui vào phòng Lạc Lạc lắm phải ?

      - Con về ngay, mẹ người ngủ trước . Lạc Lạc phải, em mình như thế nào cũng phải bảo vệ mẹ.

      Mẫn Như nghe được cuộc đối thoại đầy mâu thuẫn của hai đứa trẻ. Ba người bỏ thành phố A gần bốn tháng nay, mọi người biết chuyện này, sớm muộn, phút sơ sót, cả đời mẹ bất hạnh, hai người chưa bao giờ muốn.

      Bà bà xinh đẹp là người bà thứ hai mà Bối Bối, Lạc Lạc mến. Bà Thẩm như bà tiên trong lòng của hai người, lúc hai người thiếu dần tình thương của người bà bà Thẩm lại đem tình thương của bà nhàng xoa dần vào tình thương đó, làm nó như sợi dây gắn tình bà cháu của ba người ngày càng chặt chẽ.

      Cuộc đời ai biết số phận của mình ra sao? Chỉ là tình có thể thay đổi được số phận của con người hay ....

      Chương 13: Tính toán của Mẫn Như


      - Cám ơn quý khách ủng hộ!

      Lạc Lạc cúi đầu chào tạm biệt khách hàng, di chuyển xe điện hai bánh đến gần cái bàn, nhanh tay thu dọn thức ăn của khách, làm cách thuần thục, công việc hầu như quen thuộc với Lạc Lạc bốn tháng nay,.

      Sau đó chạy xe điện hai bánh vào bếp, chia thức ăn ràng, rồi thận trọng bỏ vào thùng, những thức ăn này được chia cách đặc biệt, ở gần đây có trại động vật, rất nhiều động vật bị bỏ rơi được thu nhận về nuôi dưỡng. Lạc Lạc muốn mang những thức ăn này cho chúng, Mẫn Như, Bối Bối rất ủng hộ việc làm của Lạc Lạc. Mẫn Như hướng dẫn Lạc Lạc phân thức ăn và đóng gói kĩ lưỡng, chờ đợi người đến lấy thức ăn đem .

      - Cám ơn mẹ!

      - sao, đây là việc làm tốt.

      Lạc Lạc ôm cổ của Mẫn Như, hôn cái chụt vào má , nụ cười tự nhiên đẹp như tranh vẽ của lộ ra. Mẫn Như tại mặn mà mấy về chuyện son phấn, lượt là, quần áo như quá khứ, thay thế vào đó là nét đẹp dần dần được hé ra cách tự nhiên nhất, Lạc Lạc và Bối Bối nhiều lần tán dương về . Mẹ của hai người là tuyệt vời mĩ nhân, nữ công gia chánh đến chủ cửa hàng thức ăn đều làm tốt.,

      Cửa hàng làm ăn thuận lợi, đời sống ổn định, hai đứa trẻ ngoan ngoãn, hiểu chuyện, may mắn liên tục mở cửa chào đón, cực kỳ thỏa mãn.

      Sắp đến Mẫn Như đầu tư vào việc học cho Lạc Lạc, Bối Bối, hai đứa trẻ đến lúc phải học, chỉ lo lắng là thủ tục nhận trường cho hai đứa trẻ có phải khó khăn hay . Từ thành phố khác đến sống, điều kiện học rất phức tạp. Ở thế giới thực chứng kiến ít, phụ huynh chạy đôn chạy đáo cho con mình, rất bất tiện nhiều thứ. chưa nghĩ mình rơi vào hoàn cảnh như họ, khi hai đứa trẻ sắp học.

      - Mẹ, gà chiên cháy đen rồi kìa!

      - Ôi, Gà của tôi!

      Mẫn Như giật mình, suy nghĩ trong đầu biến lập tức, thịt gà chiên đen như mực, vội vàng tắt bếp. Thịt gà chiên để làm hambuger cho khách bên ngoài, vô cùng kinh dị, phải gắp bỏ ra ngoài, chiên miếng khác tiếc thôi.

      - Mami, người suy nghĩ nhiều nữa, miếng này là miếng thứ hai đó nha.

      - Cái con bé này, có miếng thứ hai đâu, ra đó giúp trai của con .

      - Yes, madam.

      Bối Bối chạy bay ra ngoài, miệng líu lo như con chim , xem ra hôm nay rất vui vẻ. Trước khi rời khỏi nhà, Mẫn Như lôi con dậy sớm, tết tóc như vũ công balê cho bé, khuôn mặt bầu bĩnh, đôi mắt to tròn như hạt châu, nụ cười trong veo vang lên ngớt, Bối Bối rất thích kiểu tóc đáng này. Lạc Lạc cũng vì vui vẻ hồn nhiên mà đánh thức cho tỉnh táo. Suốt hôm đó, đâu ai cũng nhìn bảo bối của , khen ngợi vẻ đẹp trong sáng, thiên sứ của bé. Con ít lần mặt hồng như trái đào, chạy xuống khoe với Mẫn Như

      Nếu Bối Bối giống ở vẻ đẹp trong sáng, thiên sứ Lạc Lạc lại đối lập cậu bé năm tuổi có đôi mắt màu đen biết , người nào nhìn vào đều bị hấp dẫn, vẻ đẹp khó phát . Dạo gần đây, chiều cao của hai đứa trẻ tăng lên nhanh chóng, da dẻ hồng hào, gặp người người tán dương rất nhiều. khéo léo nuôi con, có bí quyết chia sẻ cho các mẹ, Mẫn Như thầm nghĩ bản thân vỗ béo cho hai đứa, chưa nghĩ thành ra thế này, hoặc là do gen trội, di truyền của cha mẹ chúng, nhưng kệ có người khen ngợi con trai con , làm mẹ hạnh phúc trong lòng.

      - Mẹ ơi, hambuger gà đặc biệt có chưa!
      - Rồi, Lạc Lạc con mang ra !

      Nhờ cái miệng hô mưa gọi gió lại đánh thức mớ suy nghĩ của Mẫn Như, vớt gà ra ngay bỏ vào khay hứng dầu, lấy dao cắt hambeger, cẩn thận sắp xếp từng vị trí của hambeger gà, kèm vào nước sốt đặc biệt, ba phút sau hambeger tổn thất được đưa ra bàn số 7. tiếp tục làm thêm ba món tự chọn, mười lăm phút sau ba món tự chọn tiếp tục mang lên bàn số 8. Rồi lần lượt bàn số 6, số 3, số 4, số 9, số 10, số 1, số 5, và vài suất giao hàng tận nơi gửi ở bưu điện – vòng tuần hoàn.

      - Lạc Lạc, Bối Bối, bà đến mua vài món cho buổi tối!

      - Bà bà xinh đẹp.

      - quá dễ thương!

      - Bà ngồi ạ, cháu mang menu ra ngay!

      - Thôi, cháu với Mẫn Như chuẩn bị cho bà năm phần tự chọn, và phần nước béo để làm nước húp.

      - Vâng!

      Lạc Lạc liệt kê thực đơn bà Thẩm chọn, sau đó ra ngoài vừa trò chuyện quên công việc bồi bàn chuyên nghiệp, Mẫn Như làm thức ăn theo sáng tạo của .

      lúc sau, cầm năm phần + 1 phần nước gói lại sạch mang ra chỗ bà Thẩm.

      - Mami ra rồi!

      - Con chào dì.

      - Ừ, con ngồi . Lát nữa rồi hãy vào trong.

      - Dì cứ tự nhiên với con là được

      - Ta có nghe Bối Bối khoe kiểu tóc con tết. Rất khéo tay, tối mai dì có buổi tiệc của người bạn có thể nhờ cậy được con tết là điều tốt nhất

      - Con giỏi lắm.....

      - Con người nhà cả, khiêm tốn làm gì, nhìn vào mái tóc Bối Bối, dì biết con rất khéo tay, ở ngoài tiệm làm tóc, rất ít ai hợp ý với dì.

      - Vâng! Chiều mai sau khi công việc xong con tới nhà dì.

      - Cám ơn con, con .

      Chào tạm biệt bà Thẩm, ba người vẫn làm công việc của mỗi người, khí của quán có vẻ tấp nập náo nhiệt ngày đông.

      Có khi ba người làm đến nghỉ tay, tần suất khách hàng tăng lên rệt, cứ đà này Mẫn Như nghĩ tuyển thêm hai người cho chắc chắn. Còn vài tuần rất nhanh, nên cho hai đứa trẻ học.

      Mẫn Như mở thẻ tài khoản tiết kiệm, hàng tháng vợ chồng họ Lê gửi tiền thuê nhà vào cho , mở cửa hàng thức ăn nhanh vào những năm này, phải là lựa chọn sáng suốt, thu về ít lợi nhuận. Vậy là thẻ tiết kiệm đủ lo chi phí học của hai đứa trẻ, Mẫn Như chu đáo mà.

      - Lạc Lạc, Bối Bối hết giờ rồi. Chúng ta đóng cửa thôi các con!

      --- ------ ------ -----

      Trở lại căn hộ tràn ngập hạnh phúc, hai đứa trẻ tắm rửa thay đồ, xem phim chờ đợi Mẫn Như nấu bữa tối.

      Buổi tối dành cho ba mẹ con bắt đầu lúc 7h30 kéo dài đến 8h. Công việc rửa chén là của Mẫn Như, lau chén cho vào tủ là của Bối Bối, Lạc Lạc chịu trách nhiệm chỉnh sửa bàn ghế ngay ngắn và lau nhà.
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    3. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 14: Đụng độ lần hai

      Mẫn Như đóng cửa tiệm là lúc 6h, nhanh chóng trở về nhà, bữa tiệc cùa bà Thẩm bắt đầu 7h, chỉ có tiếng để chuẩn bị.

      Bà Thẩm dẫn lên nhà, tầng 10, hai đứa trẻ cũng , ba người đứng trước cửa nhà, Mẫn Như cởi giầy bước vào, hai đứa trẻ bắt chước làm theo.

      - Cháu chào bà!

      - Chúng cháu chào bà!

      - À, ba đứa là người mà mẹ thằng Dương hay nhắc à! Ngồi xem như nhà của mình mà tự nhiên.

      - Mẹ đây là Mẫn Như, còn hai đứa , bé là Bối Bối, bé trai là Lạc Lạc.

      - Lại đây hai đứa, Hữu Mỹ con phải, hai đứa này rất đáng . Mẫn Như cháu chăm con rất giỏi đó.

      - Bà quá khen, cháu cũng bình thường ạ!

      - Con bé này khiêm tốn! Bà có gì là thẳng đừng tỏ ngại ngùng. Bối Bối, Lạc Lạc, sau này hai đứa cứ gọi ta là bà cố ! Gọi Hữu Mỹ là bà nội, đừng gọi bà , nó thân thiết đâu.

      - Dạ bà cố!

      - À, chị Tố lấy mấy ly nước mang lên giúp tôi.

      Hai đứa trẻ ban đầu còn bị dọa sợ bởi khuôn mặt khó tính của bà nội Thẩm, nhưng cách chuyện hài hước, nhàng của bà nội làm cho nỗi sợ hãi hai người biến mất hoàn toàn.

      - Còn Mẫn Như con cứ gọi ta là bà nội! Nhà này chỉ có hai đứa cháu, đứa út có gia đình ở nước ngoài, rất ít về, còn đứa lớn đếm biết bao nhiêu ngày ở nhà. Ta rất chán, vài ngày cứ cho bọn lên đây chơi với ta và Hữu Mỹ.

      - Vâng bà nội!

      - Mẹ ! Con xin phép cho Mẫn Như về phòng làm tóc cho con. Hai đứa ở đây chơi với bà cố nha.

      Mẫn Như theo bà Thẩm vào phòng, căn phòng của bà rất sạch , thoáng mát, rất là gọn gàng. Bước vào người ta chỉ có cảm giác dễ chịu mà phải khó chịu.

      - Con ngồi ! Đây là phòng của dì.

      - Phòng dì đẹp.

      - Dì có chọn ra được hai bộ váy, cái nào cũng có kiểu độc đáo riêng, ta còn phân vân con xem giúp ta.

      - Con nghĩ với kiểu tóc mà con tết dì nên mặc bộ váy màu trắng này, nó có chút hở vai nhưng chỉ cần choàng thêm cái áo kiểu lông thú hay khăn choàng mỏng phù hợp là dì trẻ ra vài tuổi ấy chứ.

      - Con , Bối Bối dẻo miệng là như con đó.

      - A! Con chỉ theo quan điểm.

      - Haha! Con còn biết ngượng ngùng. Ta theo ý của con, có chuyên gia như thế quá tốt.

      - Dì Thẩm, dì ngồi xuống để con thắt tóc cho dì.

      - Ừ.

      Mẫn Như kéo bà Thẩm ngồi xuống, bắt tay vào làm công việc của mình là tết tóc cho bà Thẩm.

      khí giữa hai người rất hài hòa, nó dường như xóa tan cái gọi là mới quen biết, vào đó là cảm giác rất khó của hai người họ. Mẫn Như cũng ngờ, ở đây được bốn tháng, ban đầu có chút khó khăn trong giao tiếp, nhưng tại gia đình làm quen được hàng xóm mới rất tốt bụng, thương ba mẹ con là gia đình bà Thẩm.

      Ở phòng khách, bà nội Thẩm trò chuyện với hai đứa trẻ rất vui vẻ, cũng rất lâu bà mới được có người rủ rỉ vào tai nhiều như thế. Chẳng trách lần trước mẹ của Thẩm Dương lại vui vẻ hơn ba ngày như thế. Thẩm Dương mà có con chắc chắn bà cũng có cháu mà đùa giỡn suốt ngày. Nhắc đến thằng cháu bà chỉ tức run người, nó biến mất hơn hai ngày, về đây bà nhất định cầm chổi dạy bảo lại nó.

      - Bà nội, mẹ cục cưng về rồi đây!

      Nhắc đến Tào Tháo Tào Tháo về, Thẩm Dương cũng giỏi có phép biến trước mặt quá chứ. Bà nội Thẩm tức giận, lại xuất :

      - Cậu cả về rồi đấy à!

      - Vâng ! Bà nội đáng của con!

      - Hừ, chết ở đâu mấy ngày. Giờ mới chịu mò cái xác về.

      - Bà nội con ở hội quán, điều này bà cũng biết mà. Ủa???

      - Oa, chú tốt bụng, chú cũng đến đây chơi hả?

      Bối Bối lấy thêm nước, lại phát , ông chú tốt bụng có mặt ở đây, khỏi bất ngờ.

      - bé là cháu sao???

      - Có trai cháu nữa.

      - Hai đứa đều ở đây chơi à.

      - Thẩm Dương, con quen biết, hai đứa trẻ này sao.

      - Vâng! Con có kể cho bà và mẹ nghe rồi đó. Hồi mà con bị cướp….

      - Chú tốt bụng chú đến chơi sao?

      - đây là nhà của chú tốt bụng đó cháu , bà cố là bà nội của chú tốt bụng.

      - sao! Trùng hợp quá a! Vậy bà bà à bà nội là mẹ của chú.

      - Stop! Bà cố rồi bà nội xảy ra chuyện gì?

      - Ta bảo hai đứa gọi cho thân thiết, con xem phải là rất đáng hay ?

      Thẩm Dương hiểu lời bà nội Thẩm, muốn vào hỏi bà Thẩm, lập tức đứng dậy vào phòng bà Thẩm. Lúc này bà Thẩm biến hóa thành quý bà quý phái, sang trọng. Kiểu tóc tết búi cuộn có kẹp bông hoa màu trắng đằng sau, bộ váy trắng có khăn choàng mỏng vai và bộ trang sức xa xỉ tăng thêm nét trẻ trung của bà Thẩm.

      Mẫn Như và Thẩm Dương bị giật mình, người phụ nữ khi thay đổi phải là điều bất ngờ.

      Bà Thẩm hiếm khi nào ăn mặc trang trọng như hôm nay, số người bạn từ thành phố khác đến thành phố D tổ chức tiệc gặp lại nhau sau 10 năm.

      Bà bắt buộc phải dự tiệc, Mẫn Như là thủ công chuyên nghiệp, tư vấn giúp bà Thẩm tết kiểu tóc trẻ ra vài phần tuổi.

      - Ôi trời, có phải mẹ của con!

      - Thằng quỷ , con còn chọc ta!

      - Mẹ người ... đẹp!

      - Tất cả là nhờ vào Mẫn như đó.

      - Là ?

      Mẫn Như rất kinh ngạc, là , thằng cha mất dịch, người hại te tua, bị hai bảo bối trách móc vài hôm.

      ngờ cái bà nhiều chuyện xuất ở nhà .....

      Chương 15 : Gặp

      - Là tôi như thế nào?

      - Phải.. Phải rồi, chào mừng đến nhà tôi!

      bị choáng váng, thằng cha mất dịch, có phải dây thần kinh nào bị chạm, ảnh hưởng tới bộ não của . Ban đầu vừa mới nhìn thấy Mẫn Như, la to “Là ” như tiếng heo bị chọc tiết, tự nhiên quay phắt ba trăm sáu mươi, nở nụ cười rất vui vẻ, chuyện với Mẫn Như, vô cùng nhàng.

      Trái ngược tưởng tượng của Mẫn Như, là bị chạm mạch thần kinh, rồi hư bộ não hoạt động, phải chịu đựng lấy lòng bà Thẩm.

      Ở hội quán hai ngày, trở về nhà, biết đâu khi ba người Mẫn Như về, bà nội Thẩm cầm chổi đánh , chạy xung quanh chung cư, nên tại bà Thẩm là người cứu tinh an toàn nhất.

      - Thẩm Dương con có quen ... À phải rồi! Suýt quên, Thẩm Dương nhà dì là người bị cướp hôm đó, cảm ơn con ra tay giúp đỡ.

      - Có gì đâu ạ, đổi ngược là con ấy cũng giúp thôi. Tôi có phải ?

      - ấy phải đó, mẹ cần cảm ơn, người quen cả thôi!

      gật đầu như rất đúng. “Người quen” hận xay nghiền được lời vừa thốt ra. Ai thèm làm người quen, Mẫn Như còn nhớ , đường đưa trở về cửa hàng, móc thương tiếc, người quen ở đâu, oan gia xui xẻo lại gặp nhau mới phải.

      - Con biết hôm nay, mẹ có tham dự bữa tiệc nên về ngay lập tức để hộ tống mẹ xinh đẹp dự tiệc.

      - Hử?

      - Vâng! Mẹ thấy con trai lớn vẫn rất ngoan phải ?

      - Già đầu rồi mà như trẻ con, giỏi nịnh bợ con nghĩ mẹ biết, nếu bà nội cho con trận cầu cứu người mẹ này à.

      - Chỉ có mẹ hiểu con!

      - Được rồi! đùa với con. Mẹ sắp trễ tiệc rồi. Ở nhà với bà nội , bà giận con lắm , liệu mà thủ cái gì cho bà giận nữa .

      - Dạ, mẹ .

      Thẩm Dương quay lại. bà Thẩm có thể yên tâm dự tiệc. Bà nội Thẩm lớn tuổi ở nhà mình an toàn, chị Tố 9h hết giờ làm việc, liền về nhà với gia đình.

      Đứng trước gương khá lâu rồi bà Thẩm mới nhìn được dáng vẻ của mình khoảng ba mươi năm trước.

      Ba người quay lại phòng khách, hai đứa trẻ và bà nội Thẩm ngồi xem tivi vô cùng thân thiết. Mẫn Như có chút vui mừng, tốt quá, hai đứa trẻ lại được thêm người thân. Tình cảm mà bọn trẻ thiếu thốn bấy lâu nay, hy vọng được bù đắp dần dần bằng tình thương của mọi người. Lạc Lạc, Bối Bối của tương lai rất hạnh phúc.

      Lúc này, Mẫn Như hạnh phúc trong lòng, Thẩm Dương sau, vẻ đầy khiêu khích vào tai , làm cảm giác của Mẫn Như tuột dốc phanh:

      - ngờ lại gặp , bà nhiều chuyện!

      - !

      - Tôi sao hả ?

      - Thằng cha mất dịch biết ngay chẳng có lời lẽ nào tốt?

      - Chỉ có thấy, tôi rất tốt nên các gặp tôi đều xem tôi là thần tượng.

      - Haha! Người nào mà coi là thần tượng, chừng bị đứt dây thần kinh.

      - Ồ, họ cũng đỡ hơn bà nhiều chuyện.

      - Tôi nhiều chuyện mà có người vừa nãy người quen cả thôi! Người quen với tôi xem ra cũng nhiều chuyện thua kém gì tôi đâu!

      - Tôi như thế để mẹ tôi .....

      - Hai đứa to cái gì thế?

      - Con chỉ hỏi mẹ và ấy quen biết lâu chưa phải ?
      - Dạ! ấy cứ kéo hỏi con suốt ấy dì.

      - Con trai cũng nhiều chuyện !

      - Haha! có nghe gì , dì Thẩm bảo nhiều chuyện kìa.

      với , cười lè lưỡi, Thẩm Dương im bặt, lời, bắt ánh mắt tia lửa nhìn , mồm mép thua gì , khích rất nhanh. Ván này coi như thắng, ván sau chắc chắn thua.

      - Mẫn Như dì đưa con xuống luôn!

      - Dạ thôi! Dì trễ mất.

      - sao đâu! Tiện đường luôn, hai dì cháu dễ chuyện.

      - Vâng! Lạc Lạc, Bối Bối mau chào bà cố và chú Thẩm rồi về nào.

      - Tạm biệt bà cố, chú Thẩm.

      Lạc Lạc, Bối Bối ngoan ngoãn nghe lời, khoanh tay cúi đầu chào cách lễ phép. Hình như bà nội Thẩm chơi rất vui vẻ với hai đứa, khi hai người chuẩn bị về có chút luyến tiếc, dặn dò vài câu với Mẫn Như rồi mới cho .

      - Chú Thẩm, cảm ơn chú trước kia đưa mẹ cháu về.

      Bối Bối giật mạnh tay của Thẩm Dương, nở nụ cười biết ơn của đứa trẻ ra. bé này rất đáng , chẳng giống mẹ của bé, vừa độc miệng vừa nhiều. Hai lần gặp lại đều gây thiện cảm tốt với ,

      Nhưng sau này mới biết, bé còn ghê gớm hơn Mẫn Như, chỉ là bị vẻ đáng của đứa trẻ đánh lừa.

      Mẫn Như thấy con bảo bối bày ra bộ mặt cảm kích nhìn Thẩm Dương, Mẫn Như thầm thở dài, đến giờ của Bối Bối rồi, phải kéo bé về ngay, chưa chừng chưa hết Bối Bối lại tới phiên Lạc Lạc còn tơi tả nữa.

      --- ------ -----

      - Dì cẩn thận!

      - Tạm biệt bà bà!

      Bà Thẩm nắm tay chào tạm biệt cả ba người, bước chân rời tầng 9, vào cầu thang máy xuống thẳng đại sảnh, có xe ô tô đậu sẵn. Sau khi bà Thẩm rồi, ba mẹ con vào nhà, Bối Bối, Lạc Lạc tiếp tục làm công việc dở dang, bật chương trình xem coi tiếp, đứa ngồi sofa, đứa nằm chễm chệ ra sàn.

      Còn Mẫn Như vừa ủi quần áo vừa đem ngồi chửi cho hả giận, là con của dì Thẩm, sau này chẳng phải luôn chạm mặt nhau. nên làm sao để nhìn thấy cái mặt mất dịch, cái miệng của khiến nóng thôi.
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    4. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 16: Bà Thẩm kinh động.

      Nhà hàng và khách sạn Đệ nhất thành phố D

      Bữa tiệc được tổ chức rất hoành tráng, và xa xỉ. Người đứng đầu của bữa tiệc tối nay chính là vị phu nhân nổi tiếng nhất thành phố A – Tiêu phu nhân. Bữa tiệc nhằm mục đích cho các người bằng hữu, bạn bè thân thiết thời đại học được cơ hội gặp mặt. với bữa tiệc tối nay, chỉ có Tiêu phu nhân và Ngô phu nhân thành phố A đến, còn lại là bạn bè ở các thành phố khác tập trung.
      Hơn ba mươi năm, nhóm đại học lừng danh thời, trở thành ông này bà kia, có người lên chức ông bà nội – ngoại, người còn lập thêm gia đình có con trai con chưa đến mười tám tuổi, ba mươi xuân canh, tất cả đều thay đổi.

      đến Tiêu phu nhân và Ngô phu nhân nổi tiếng thành phố A trong giới thượng lưu đều biết họ sắp làm thông gia, chỉ là đứa con thứ hai của Ngô phu nhân – Ngô Mẫn Như lại rể của mình, sinh cho Tiêu gia đến hai đứa trẻ, cả hai đều bằng tuổi nhau, là sinh đôi, nhưng vấn đề sâu hơn nữa chưa cụ thể, làm báo chí tốn bao giấy mực.

      Mẫn Như ở thành phố A nổi danh là bạch xà tiểu thư, khi quá kiêu ngạo, thủ đoạn khôn lường, diễn kịch làm người ta rùng mình.

      - Hữu Mỹ là cậu sao! nhận ra.

      - Giao Giao phải ?

      - Phải! Lâu rồi mới gặp.

      - Ừ ! Lâu rồi mới gặp.

      - Cậu dạo này thế nào? Trông xinh đẹp hơn hồi đó chắc con dâu thuộc người chu đáo.

      - Từ lúc ông Thẩm mất, gia đình mình vẫn thế, con trai còn độc thân, con kết hôn sắp có đứa thứ hai.

      - Ồ ! Mình tháng sau là con dâu vào cửa rồi. Hay là Giao Giao mình làm bà mai cho con trai cậu.

      - Cậu khéo đùa, đó là ý của lũ trẻ chúng nó. Tụi mình chỉ góp ý kiến tốt hơn, mà cũng chúc mừng cậu sắp lên chức mẹ chồng.

      - Cảm ơn cậu.

      - Hai người gì vui thế?

      - Mỹ Kim, phải gọi là Tiêu phu nhân mới đúng. Haha!

      - Gọi Mỹ Kim là được rồi, các cậu đừng khách sáo, chúng ta vẫn là bạn bè như trước!

      - Đúng thế! Nâng ly chúc mừng tình bạn tốt đẹp.

      - À ! Nghe Mỹ Kim và Tiền Hựu có hai đứa cháu rất đáng đó Hữu Mỹ. Hai đứa trẻ vừa xinh đẹp vừa thông minh chỉ tiếc là chúng ta chưa thể được như hai người.

      Lời vừa thốt ra ba người còn lại đều mang trầm tư, suy nghĩ riêng, khí tự nhiên vì thế thay đổi giữa cuộc chuyện. Ngô phu nhân – mẹ ruột của Mẫn Như chút tự ti, bà tâm đều hai đứa con , nhưng Mẫn Như lại gây chuyện thị phi, làm mẹ như bà đứng giữa hai con , buộc lòng phải tức giận với , bênh vực Mẫn Nhu.

      Tiêu phu nhân sót ruột đến đau lòng, viên minh châu cùng hai bảo bảo và con trai của mình với Mẫn Nhu có mối quan hệ phức tạp, bà nên về bên ai, bảo vệ như thế nào cho đúng, nhắc đến ba mẹ con, bà Tiêu rất nhớ hai đứa trẻ và Mẫn Như. Còn bà Thẩm lại có tiếc nuối nếu Lạc Lạc, Bối Bối là cháu trai với cháu của mình, bà Thẩm tự hào khoe với mọi người ở đây.

      Trở về tại, ba người phu nhân, đều giấu những chất chứa suy nghĩ riêng, tiếp tục bữa tiệc.

      - Mỹ Kim, Tiền Hựu, hai cậu trúng nhà thiết kế nào tài năng như thế?

      - Hai trang phục là Mẫn Nhu nhà mình, sang thành phố B đặt thiết kế, con bé rất biết chọn lựa. Vậy của cậu sao Hữu Mỹ, đẹp nhất là kiểu tóc thời thượng của cậu. - Bà Ngô cười, khuôn mặt giãn ra, bớt vẻ tự ti tự hào nhắc đến con lớn.

      - A! Kiểu tóc cậu rất đẹp phải ? người quen của mình làm, này tuy rất trẻ nhưng mình công nhận rất giỏi giang, nấu nướng thể chê vào đâu.

      - Haha! Cậu khen ngợi như thế, chừng là con dâu tương lai.

      - Mỹ Kim có lý – Trà phu nhân (Giao Giao) và Ngô phu nhân vui vẻ gật đầu tán thưởng lời của Tiêu phu nhân.

      Hình như bà Tiêu trúng, mới làm bà Thẩm ngượng ngùng, cười xấu hổ, im lặng phát ra tiếng, làm ba người kia tinh quái cười vui vẻ.

      Lúc sau, bà Trà trực tiếp lôi kéo bà Ngô tìm vài người bạn, để lại bà Tiêu và bà Thẩm ở lại trò chuyện với nhau. Hai người bạn già, là hai người trong bộ tứ nổi bật của nhóm đại học, xa cách rất lâu nhưng chuyện vẫn còn rất thân thiết.

      - Mỹ Kim, gia đình cậu có ổn ? Mình nghe có nhiều người bàn tán.

      - Mình cũng muốn giấu diếm cậu đều là bạn tốt. Vài năm này, gia đình hai bên có lục đục , tội nhất là hai đứa có tội nhưng cũng bị xoáy sâu vào vấn đề.

      - Hai cậu cũng làm thông gia bình thường kia mà!

      - Con bé lớn của Tiền Hựu và con trai của mình nhau. Nhưng con bé thứ hai lại có con với con trai của mình, cậu xem rất ổn.


      - Trời! Thực là điều khó . Cậu và Tiền Hựu đến tại mà bình tĩnh như thế tốt quá rồi

      - Đôi lúc mình cũng tự nghĩ con trai mình và con bé thứ hai có phải là nghiệt duyên.

      - Cuộc đời rất khó , ông trời ban cho con người thử thách để chúng ta có thể vượt qua được. Mọi thứ ổn chỉ cần cậu cố gắng.

      - Hơn ba mươi năm cậu vẫn thay đổi, mình phải cảm ơn ông trời tặng cho mình ba người bạn đặc biệt nhất. Cuộc đời Mỹ Kim mình là quá hạnh phúc rồi.

      - À ! Con bé thứ hai tên là gì nhỉ? Mình cũng nhớ rất lâu rồi?

      - Con bé thứ hai là Mẫn Như sống ở thành phố A với mình.

      - Cái gì? Mẫn Như?

      - Cậu có gì sao Hữu Mỹ?

      - chỉ là mình....

      - Mỹ Kim, Hữu Mỹ lại đây tìm được đông đủ rồi! – Bà Ngô tới, cắt ngang lời bà Thẩm chuẩn bị .

      Bà Thẩm sững sờ đến kinh ngạc, tại sao lại trùng hợp như thế? Mẫn Như? Hai đứa trẻ? Tất cả trùng hợp với ba mẹ con của Mẫn Như? Vậy những lời bàn tán về Mẫn Như là .

      Điều đáng lần đầu bà Thẩm nhìn thấy Mẫn Như là trẻ xinh đẹp, băng thanh ngọc khiết tràn đầy năng lượng, có cái gọi là kiêu ngạo, thủ đoạn khôn lường và quan trọng có chút quen thuộc chỉ trong lòng bà mới biết. Đặc biệt bà Thẩm còn cảm nhận ở Mẫn Như là người tử tế, sống tình cảm, bà mẹ trẻ đơn thân nuôi con khôn khéo.

      Trong quá trình, bà Thẩm quen biết được Mẫn Như ở thành phố D, còn sống ở thành phố A. Hay là trước đó trải qua chuyện kinh động mới thay đổi như thế, ngay cả cách chuyện của bà Tiêu chắc cũng chưa biết Mẫn Như còn sống ở thành phố A.

      Sau buổi dự tiệc bà Thẩm nên đối diện với như thế nào? Đây là điều khó với bà Thẩm, là con của hai người bạn thân, lại có quá khứ.... Đối với bà Thẩm có vạn câu hỏi vì sao về Mẫn Như.
      Chương 17: Mẫn Như đến thăm
      Bắt đầu tối hôm đó đến hôm sau, mặt bà Thẩm lên vài phần suy tư, sắc mặt trầm, có những hành động trong ngày vô cùng bất cẩn. Quần áo của Thẩm Dương phát ra khói khét, ăn cơm lại dùng đũa ngược, cho nhầm nước đường thành nước muối ...

      Hôm qua bà Thẩm còn rất vui vẻ, nhưng tối trở về nét mặt buồn bã rệt. Lúc này bà Thẩm vẫn tưới cây mà biết cây được uống nước quá nhiều. Thẩm Dương cảm thấy rất kì quái, ngừng quan sát hành động của bà Thẩm, đột nhiên cầm tay bà Thẩm

      - Mẹ, hoa trong chậu nhoi ngược lên!

      Bà Thẩm giật mình, vội vàng để bình tưới xuống đất, bưng chậu hoa chắt nước, thể ngờ cái chậu hoa vừa mới chạm vào rơi thẳng xuống đất, tạo ra thanh “Choảng” chói tai vang lớn phòng.

      Dì Tố trong bếp rửa chén và bà nội Thẩm tụng kinh bị thanh gây sững sờ. Cái tiếng động vang người làm cho bà Thẩm trở về với thực tại, cúi người xuống nhặt những mảnh vỡ.

      Thẩm Dương lo lắng, thực lo lắng cho bà Thẩm, đỡ bà Thẩm về phòng nghỉ ngơi

      Bà Thẩm nằm giường, tay gác lên trán, mắt tâm tư nhìn trưng lên trần nhà, trong lòng có trăm mối cảm xúc lẫn lộn, ra Mẫn Như có bao nhiêu chuyện kinh khủng dấu giếm. Những lời đồn thổi về , những câu chuyện về bạch xà tiểu thư, khiến bà có cảm giác lo lắng yên, ở tại đối với người lớn đầy cung kính, có gia giáo, còn quá khứ ngược lại.

      Chính vì những tâm chưa được mở miệng, hôm sau đó bà Thẩm bỗng nhiên bị đau đầu dữ dội, cả nhà họ Thẩm bị trận tá hỏa. Đến nỗi Thẩm Dương phải ở nhà canh chừng bà Thẩm.

      Mẫn Như và hai đứa trẻ chưa biết chuyện xảy ra với bà Thẩm, nhờ chiều ngày kia dì Tố làm cho nhà họ Thẩm có đến mua thức ăn ở khu trung tâm mua sắm. Ba người họ mới nghe ngóng được thông tin về bà Thẩm. Sau hôm bữa tiệc bà Thẩm bỗng nhiên ngã bệnh, trong nhà mọi người đứng ngồi được, có hỏi han bà vẫn là do uống rượu hợp.

      Nhưng Thẩm Dương biết, mẹ của có bao giờ nếm được rượu, chi nhúm thôi bà Thẩm bị dội ngược. Đây chẳng qua là lời dối để che dấu câu chuyện của bà Thẩm. Cái câu chuyện này rất kinh động nên bà Thẩm chưa thể mở lời, mới làm bà cân cấn trong lòng, tạo nên cơ hội chứng nhức đầu sau khi sinh Thẩm Thanh phát lại. Có điều triệu chứng chẳng ảnh hưởng nhiều tuy nhiên dễ gây cho người ta cảm xúc ổn định.

      Sau khi biết được chuyện, ba người nhà Mẫn Như dọn dẹp cửa hàng sớm hơn tiếng, mua ít thực phẩm bồi dưỡng cho bà Thẩm. Ba mẹ con họ có lẽ khá vô tâm, khi bà Thẩm dạo này ít ghé chơi, bình thường tuần bảy ngày bà đến bốn lần, còn tuần này đến đúng 1 lần.

      Mua thực phẩm bồi dưỡng xong xuôi họ liền về chung cư, Mẫn Như và hai đứa trẻ tắm rửa sạch , chuẩn bị mọi thứ đầy cẩn thận, rồi rời khỏi nhà bước vào cửa, mở thang máy thẳng lên tầng 10.

      - Là ?

      - Chào , tôi có nghe dì bị bệnh nên đến đây tới thăm.

      - Ừ

      Hai đứa trẻ vào nhà lịch chào hỏi bà nội Thẩm cùng Thẩm Dương, bà nội Thẩm ba hôm nay xuống tinh thần ít, vừa nhìn thấy hai đứa trẻ tinh thần của bà được tăng lên vài phần. Mẫn Như lặng lẽ cúi đầu chào, và được Thẩm Dương đưa vào phòng bà Thẩm, nhìn người phụ nữ xinh đẹp nhân hậu có chút xanh xao, suýt nữa mất kìm lòng mà ngã vào ôm lấy bà như đứa con ôm người mẹ.

      - Mẹ ơi, có ai đến thăm nè.

      Bà Thẩm xoay người lại, chiếu vào mắt là hình ảnh của người mấy ngày nay, làm bà suy tư nhiều lần.

      - Dì !

      - Mẫn Như đó hả con! Ngồi ! Thẩm Dương con ra ngoài !

      - Vâng!

      ra khỏi phòng bà Thẩm, đóng cửa nhàng, tạo tiếng động mạnh, có thể làm bà Thẩm mệt mỏi hơn. Mẫn Như ở trong đó, lúc nãy bà Thẩm còn xoay người về phía , nhưng bây giờ xoay về chỗ khác.

      cái gì đánh thức ý niệm trong đầu Mẫn Như. Nhìn thấy bà Thẩm có vẻ vui cho lắm, gây ra chuyện có ảnh hưởng tới bà Thẩm. Mẫn Như nhớ rất từ lúc gặp bà đến bây giờ chưa bao giờ làm bà mất lòng với mình. Thế mà thái độ của bà Thẩm lại dấy lên những rau mơ rễ má quấn chặt đầu .

      Chẳng lẽ tên Tiêu chết tiệt tìm được tới đây, và biết Thẩm gia có chút ít quen biết về ba mẹ con, nên tìm cách đe dọa bà Thẩm, hại bà Thẩm trở về liền ngã bệnh. Nhưng trước khi rời thành phố A, mọi tính toán được chuẩn bị vô cùng kĩ lưỡng cơ mà. Nếu là chuyện liên quan đến ảnh hưởng tới bà Thẩm phải dò hỏi cho kĩ.

      - Dì, có phải là có chuyện?

      - ! Ta sao chỉ là mệt mỏi!

      - Trước đây dì cũng có lần ta xem con như con , nhưng tại sao dì có chuyện lại thể tâm với con .

      Buổi chiều trong xanh đó, và bà Thẩm dắt hai đứa trẻ dạo công viên, hai người tuổi phát có ngôi nhà thiếu nhi, vui mừng xin xỏ cho , sau đó để lại và bà Thẩm, hai người - trẻ, trung niên, đều có thiên chức làm mẹ cao quý, ngồi lại tâm về những câu chuyện của mỗi người.

      Bà Thẩm lúc đó còn cười rất hạnh phúc, nắm chặt tay thốt ra “Con như người nhà của ta, như con của ta”. Mẫn Như cố xúc động , bà Thẩm quay lưng cũng lặng lẽ nước mắt.

      - Phải người nhà sao? Con cũng có chuyện thể với ta đấy!

      - Dì, có phải người biết gì về con?

      - Đúng vậy, ta biết con là ai, đến từ đâu. quá khứ như thế nào!

      - Dì biết hết! Có phải dì rất kinh tởm người như con.

      - ! Ta chưa bao giờ kinh tởm trước con. Đối với ta con là người mẹ tốt, tốt, đứa ta xem như con thứ hai. Thế nhưng, điều làm ta đau lòng con tin tưởng ta Mẫn Như à!

      Câu vừa kết thúc, người phụ nữ quay lưng, xoay lại nhìn Mẫn Như, ánh mắt đầy buồn bã, đau lòng có luôn thất vọng.

      - Con xin lỗi dì! Dì đúng, lần đầu gặp dì, ấn tượng mãnh mẽ về phụ nữ xinh đẹp, dịu dàng có tình thương với Bối Bối, Lạc Lạc. Con rất cảm kích vì điều đó, và ngưỡng mộ dì. Chỉ là ....

      - Chỉ là cái gì làm con tin tưởng về ta.
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    5. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 18: Câu hỏi của bà Thẩm

      Thẩm Dương vô tình cầm ly nước ngang qua, nghe thấy tiếng to của bà Thẩm, làm dừng lại, đẩy cửa phòng, áp tai nghe cuộc chuyện trong đó. Mấy hôm nay, mẹ xảy ra chuyện buồn bực là vì ta?

      - Chỉ là cái quá khứ trước kia làm con thể tin tưởng ai. Bởi vì con rất sợ ngày nào đó Tiêu gia và Ngô gia tìm được và bắt hai đứa trẻ rời khỏi con. Con thể sống mà thiếu hai đứa trẻ, có thể trước kia Mẫn Như quá khứ tổn thương hai đứa trẻ còn Mẫn Như tại bù đắp và sữa chữa từng ngày.

      - Con...ta biết!

      - Những câu chuyện về con dì biết là đúng. Ở thành phố D, Ngô Mẫn Như phải là nhị tiểu thư hóng hách, kiêu ngạo nổi tiếng mà là bà mẹ đơn thân có hai đứa trẻ, may mắn tìm được gia đình thương bọn họ.

      - Mẫn Như đứa tội nghiệp của dì!

      - Mẫn Như xin lỗi dì Thẩm!

      - Được! Ta chấp nhận lời xin lỗi của con, ta cũng có phần trong đó vì quá nóng vội tìm ngọn ngành câu chuyện.

      - Con thể trách dì! Dì là người mẹ tốt con cần học hỏi ờ dì rất nhiều.

      Thẩm Dương bên ngoài hiểu được sáu phần chuyện trong đó, đọc báo những tin tức viết về Ngô gia trong những năm này vô cùng nhiều, đặc biệt thông tin về nhị tiểu thư họ Ngô, từ luôn sống trong nhung lụa nhưng càng lớn càng sa đọa phủ đầy trang mạng lẫn giấy báo. Truyền thông vẫn nhắc tới nàng con nhà giàu ưa tiệc tùng, có lối sống phóng túng với rất nhiều thói đua đòi.

      ngờ Mẫn Như là nhị bạch xà tiểu thư nổi tiếng, mỗi khi xuất chỗ nào nhan sắc của phải lộng lẫy đến chói mắt, chẳng trách nhận ra, chỉ có chút quen mắt.

      Truyền thông cũng khai thác về tình cảm cuộc tình tay ba của Mẫn Như, và điều kinh ngạc nhất thiếu gia của Tiêu gia lạnh lùng, cao ngạo, là chiến hữu bằng hữu thân thiết của trong quân ngũ cách đây vài năm.

      Và hết đợt quân ngũ, ai trở về nhà nấy, tập trung vào hội quán của họ Thẩm, bắt đầu thừa kế ghế chủ tịch Tiêu gia, dần dần mất liên lạc. ngờ này có rất nhiều mắc xích về thân thế, nên tìm hiểu về hơn nữa.

      Những thông tin về Tiêu gia và Ngô gia ở thành phố A hơn chục năm nay đều là nguồn tin nóng của giới thượng lưu riêng, cả thành phố chung. về thế lực xếp nhất nhì, về tiếng tăm nổi danh từ đời ông bà cụ tổ, về nhân tài rất tài năng, đến thị phi cũng đầy ra đó.

      Mẫn Như cũng như thế, mang họ Ngô có rất nhiều kiện. Bối Bối, Lạc Lạc ra đời kéo theo bao dư luận cho cuộc đời Mẫn Như, cả hai đứa .

      đến thế giới tiểu thuyết với sứ mệnh cao quý làm người mẹ, thay đổi tương lai của ba người. Còn những chuyện về sau sau đó, “ý trời định” đâu cách nào thay thế, Mẫn Như ở thế giới này đều là do định mệnh.

      --- ------ ------

      Ba hôm sau....

      - Lạc Lạc bàn số 5.

      - Còn ba phần bàn số 3, Bối Bối.

      - Cho hai phần tự chọn cho nước sốt đặc biệt.

      - Spaghetti đặc biệt bàn số 8 đây!

      Ba mẹ con hì hục chạy chạy lại, hôm nay có lễ lớn ở thành phố D, mọi người dắt con em mình chơi rất đông, cả cửa hàng thức ăn đông nghịt người. Từ lúc mở được ba tháng, công việc suôn sẻ, đem đến nhuận lợi cho Mẫn Như. Bối Bối, Lạc Lạc khi nhìn thấy Mẫn Như nấu được thức ăn, ngạc nhiên thôi.

      Trở lại với cửa hàng ba mẹ con như tập maratong, hai đứa trẻ toát cả mồ hôi mà bồi bàn.

      Bối Bối chuẩn bị cầm thức ăn mang ra bàn tay khác chạm vào, bé ngước nhìn lên, kinh hỉ là bà Thẩm.

      Bà Thẩm đột nhiên xuất , tạo ra bất ngờ cho ba mẹ con Mẫn Như, bà Thẩm đến đây để phụ ba người, thành phố D có lễ dĩ nhiên quán rất đông khách, cho nên bà Thẩm muốn tới đây trợ giúp Mẫn Như.

      - Để ta làm cho, ba người như mới tắm về.

      - Dì sao nghỉ ngơi.

      - Ta khỏe rồi.

      - Nhưng ....

      - Con ngốc hôm đó biết được , nên tại như mọi ngày, vẫn là dì Thẩm xinh đẹp. Mau khách gọi rồi kìa.

      Mẫn Như trong lòng ấm áp lạ thường, ước gì mẹ của cũng ở đây, ra những lời như thế. Nhưng mẹ ở với thượng đế, bà Ngô chưa lần gặp mặt, lấy đâu ra mong mỏi.

      Những khách hàng trong quán, đều hiểu lầm bà Thẩm là mẹ của Mẫn Như. Bởi vì thái độ, lời nhàng, cùng ánh mắt đầy thương cho Mẫn Như. Họ vừa được thưởng thức những món độc lạ, còn chiêm nghiệm được tình mẫu tử, dù đứt ruột sinh ra nhưng tình cảm lại chạy vào trái tim, mạnh mẽ cách lạ kỳ.

      Chương 19: Căn bệnh lạ.

      “Cứu con.. khụ...” Lạc Lạc vùng vẫy quẫy đạp, yếu ớt chống chọi giữa hồ nước lạnh.

      Mẫn Như hoảng sợ, mặt tái nhợt, chạy mãi liên tục chạy vẫn thể chạy tới hồ nước đó, càng chạy càng cách xa vị trí Lạc Lạc.

      Mẫn Như tuyệt vọng, hồ nước đó rất sâu rất rộng lớn, nhìn Lạc Lạc chới với giữa hồ, cố gắng ngoi lên giữa mặt nước kêu cứu.

      “Ực, ực”

      Mẫn Như chứng kiến cảnh con trai biến mất khỏi tầm mắt, cả thân người bé dần chìm xuống nước, cánh tay cũng vô lực chìm theo. Lúc này lại mới phát mình ở trong nước, điên cuồng bới móc hồ nước tìm kiếm Lạc Lạc, đột nhiên hồ nước rung động, mưa kéo sấm chớp và gió lớn ùn ùn kéo đến.

      - Khônggggg!

      giật mình thức dậy, hơi thở dồn dập, người cũng thấm đẫm mồ hôi, khuôn mặt trắng bệch, đôi môi run rẩy.

      giấc mơ kinh khủng đem Lạc Lạc của ? Phải rồi Lạc Lạc. Mẫn Như bước xuống giường, căng thẳng mở cửa, hy vọng nhìn thấy cái dáng bé . Đâu rồi, Lạc Lạc giường, ánh mắt ấm áp trở nên đau đớn, như rơi thẳng xuống 18 tầng địa ngục của diêm vương.

      ngồi thỏm xuống sàn, trong cơ thể Mẫn Như tràn ngập nỗi tuyệt vọng và khủng hoảng thể thốt ra bất cứ thứ gì, khiến nước mắt của vô thức rơi xuống.

      - Mẹ, giờ này khuya rồi sao còn chưa ngủ.

      Giọng quen thuộc vang lên, khiến liền ngước nhìn giọng ấy. Đó là cái dáng bé mặc bộ pyjamas màu xanh dương gãi đầu khó hiểu nhìn . Mẫn Như kéo Lạc Lạc vào lòng, mà đôi môi còn run rẩy:

      - Con đâu?

      - Ăn bánh kem nhiều quá ! Con cảm thấy rất khát nên xuống bếp lấy ít nước. Tự nhiên bóng đen của mẹ chạy vào phòng con, suýt nữa cái ly tay rớt xuống, khiến con rất sợ hãi.

      - Phải rất sợ hãi, giấc mơ quá thực!

      - Giấc mơ gì thế ạ?

      - Mẹ mơ Lạc Lạc c..h.. rời khỏi mẹ!

      - Nó là giấc mơ. Lạc Lạc mẹ nhất bao giờ bỏ rơi mẹ xinh đẹp.

      - Con trai ngoan của mẹ!

      ôm Lạc Lạc rất lâu, sau đó cậu bé ngủ thiếp tay , Mẫn Như đưa Lạc Lạc về giường, cẩn thận kéo chăn cho cậu bé, rồi đặt nụ hôn trán.

      Mẫn Như tiếp tục qua phòng Bối Bối, ngủ rất say, miệng còn nở nụ cười tươi, chắc nằm mơ thấy mình được đưa đến vương quốc bánh kẹo, miệng còn chảy cả nước bọt, chỉnh lại chăn bị Bối Bối làm méo, trực tiếp lấy khăn lau nước bọt, nhàng vuốt mái tóc Bối Bối hôn thêm cái.

      về phòng, giấc mơ ban nãy, khiến thể chợp mắt ngủ được, Mẫn Như ngồi dậy đưa người dựa thẳng vào cửa sổ, trầm ngâm suy tư, liên tục nghĩ ngợi khuôn mặt vì thế liên tục thay đổi trạng thái.

      Tinh thần của Mẫn Như bình tĩnh như bình thường, nhịp tim còn đập liên hồi giống lúc nãy, người vì thế trở lại nhiệt độ cơ thể ổn định. Chỉ là chưa ngừng suy nghĩ về giấc mơ....

      Mẫn Như sơ sót cái gì, cho nên giấc mơ ban nãy có thể là điều báo trước tương lai.

      Ngoài trời đêm gió mạnh mẽ cào xé, màu đêm đơn tĩnh mịch, có ánh trăng sáng và hàng tỷ ngôi sao làm bạn với nhau.

      giấc mơ kì lạ, Lạc Lạc bỗng nhiên bị chết đuối vì nước, nhớ lại còn rùng mình, cậu bé từ trước tới nay đều rất nhát gan, mỗi lần muốn bơi dẫn theo hai người, Lạc Lạc là đứa phản ứng đầu tiên, rồi đến Bối Bối nhất quyết chịu.

      Đưa ra đống lý do, từ chối Mẫn Như rất khôn khéo, từ đó Mẫn Như thường bơi mình, Lạc Lạc, Bối Bối ở nhà tự chơi trò của hai người.

      Đúng rồi, hai đứa trẻ có hội chứng sợ nước, nhất là nước lạnh, điều này nghĩ ra, hai người đều sử dụng nước nóng để vệ sinh thân thể. cứ nghĩ hai đứa sống trong nhà giàu điều kiện vệ sinh khác, nhưng ngờ hai đứa trẻ lại có căn bệnh lạ.



      dậy từ rất sớm, đêm qua chẳng ngủ được giấc tròn, Mẫn Như làm bữa sáng cho ba người. Cháo trắng là món làm người ta dễ chịu nhất, bát cháo nóng bữa sáng ấm cơ thể. bỏ vào nồi chén nước tỷ lệ 1:3, nước sôi lên cho gạo vào, phải canh lửa để cháo bị trào ra ngoài.

      Sau đó Mẫn Như cho vài lát vỏ cam vào, đợi chút gắp ra, cháo trắng của có mùi thơm rất đặc biệt. Múc cháo ra tô và cho thêm hành lá thái sẵn tạo phần ngon mắt. Lạc Lạc, Bối Bối rất ngoan, lấy chén muỗng ra trước chờ đợi mang bữa sáng. Bối Bối có vẻ háo hức với món cháo trắng, bé ăn đến bốn chén, còn Lạc Lạc vẫn điềm đạm ăn như mọi bữa.

      - Hai đứa có bơi ? Cuối tuần chúng ta rủ mọi người chung.

      - Con với mọi người nhưng bơi đâu!

      - Con cũng thế!

      - Hai đứa bơi cơ thể khó dẻo dai nổi! Nó có nhiều ích lợi lắm nào là tốt cho da, thông minh hơn, kéo dài tuổi thọ...

      - Ây, con no rồi ra xem tivi.

      - Mẹ, người no chưa con cũng no rồi.

      Mẫn Như lập tức im bặt, muốn nữa mà thế nào, quơ tay trái rồi quơ tay phải, ánh mắt bực bội dò xét hai đứa , có thứ nóng bỏng ở sau lưng hai người, Lạc Lạc, Bối Bối giả vờ chú tâm vào tivi.

      - Đủ rồi! Hai đứa nhất quyết phải bơi!

      - Cái gì?

      - Mẹ muốn hai đứa xuống nước, đừng tưởng che giấu được? Mỗi lần đụng nước lạnh là giống như mèo co rúm hết người, trốn tơi trốn lui đứa này đẩy đứa kia. Cuối cùng mẹ cũng là người chịu trách nhiệm.

      - Mẹ!

      Vẻ mặt kiên quyết nhìn hai đứa trẻ, lời định khó lay chuyển, chiều nay trực tiếp tìm dì và bà nội Thẩm để xin ít ý kiến.

      Lạc Lạc kể lại với Bối Bối tối hôm qua, có chạy sang phòng cậu bé, thái độ rất ghê người, suýt bị hù cho tè ra quần, Bối Bối nghe xong liền cười sặc sụa vì hành động nhát gan của Lạc Lạc. Và hiểu tại sao mẹ lại kiên định như thế? Chắc chắn là do giấc mơ đêm qua ảnh hưởng tới mẹ rồi.

      Hai tiểu bánh bao Lạc Lạc, Bối Bối nhăn nhó nhìn nhau, mẹ biết được căn bệnh lạ lùng của bọn họ, chắc chắn diệt tới tận gốc, để bà nội và bà cố biết nữa có đấu với mẹ cũng lại. Bây giờ nghĩ cách nào là vẹn cả đôi bên a!!!!!
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :