1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mảnh hành tây nào không rơi lệ - Điền Phản (37C+2PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Min Cancel

      Min Cancel Well-Known Member

      Bài viết:
      786
      Được thích:
      1,872
      CHƯƠNG 35 - SƯ HUYNH SƯ MUỘI RƯỚC HỌA

      Hai người bỏ ra hai dịp cuối tuần

      gặp bố mẹ trước

      Âu Dương cầm tay Ái Ái, với mẹ Ái Ái: ", cháu coi Tô Ái Ái là người bạn đời của cháu, cháu đồng hành cùng ấy đến hết con đường đời, lời cháu năng được hoa văn cho lắm, xin hãy yên tâm giao con cho cháu!"

      Sau đó, thuận lý thành chương, cuối tuần sau đưa về nhà

      Bà nội Âu Dương ngờ lại rất thích Ái Ái, bà : "Haiz, lúc còn từng đưa thằng bé này xem tướng số lần, ông thầy tướng số ấy nhân duyên và nghiệp của nó đều ở phương Nam! đúng lắm!"

      Bà nội Âu Dương cầm tay Ái Ái, : "Đứa trẻ này cầm tinh giống bà, nhất định tệ đâu!"

      Haha, tất cả mọi chuyện phức tạp và khó khăn đều được giải quyết cách dễ dàng dưới lý do hoang đường như thế

      o0o

      Cuộc sống giống như những con sóng nối đuôi nhau, con sóng này vừa qua con sóng cao hơn, dữ dội hơn đến.

      Công việc của Tô Ái Ái cũng dần dễ chịu hơn, công ty điều tới nơi tốt hơn, cũng chính là tổ làm việc của "Vương Gia Vệ" sư huynh, Tô Ái Ái gọi ta là "đàn " giống chị , lúc "Vương Gia Vệ" gọi cũng gọi thẳng là em , có người quen công việc cũng trở nên dễ dàng hơn nhiều

      Âu Dương sau khi làm xong dự án tuyến đường mới kia lại được giáo sư mời, mong có thể quay lại trường S tiếp tục học nghiên cứu sinh

      Công việc chính là vòng luẩn quẩn, lúc làm muốn học, khi học lại muốn được làm.

      Ái Ái rất mong Âu Dương có thể tỏa sáng ở phương diện nào đó cho nên vô cùng tán thành việc học tiếp của

      Thời gian và tiền bạc đúng là kẻ thù của nhau. Càng kiếm được nhiều tiền thời gian nghỉ ngơi lại càng ít

      Cuối tuần ở nhà ngủ đẫy giấc rồi mới thức dậy dường như cũng trở thành ước mơ xa vời. Buổi chiều Tô Ái Ái mới phải làm nhưng sáng sớm mở to mắt, thực tế, đồng hồ sinh học của quen với việc đúng 7 giờ là phải tỉnh ngủ.

      Ái Ái vừa dậy Âu Dương cũng thức giấc, cơ thể hơi cử động nhưng đôi mắt vẫn còn lờ đờ, ngái ngủ

      Âu Dương vừa phải học nghiên cứu sinh vừa phải làm, Tô Ái Ái xót xa, kéo chăn rồi khuyên : "Dậy sớm như vậy làm gì? Ngủ thêm nữa !"

      Âu Dương xoa xoa đầu, mí mắt hơi cụp xuống, vặn người cái, gãi gãi đầu như đứa trẻ, chẳng giống như người lăn lộn ngoài xã hội hai năm chút nào, đột nhiên khoanh tay lại, nghiêm túc nhìn Ái ÁI: "Ái Ái nương, nhớ rồi, vừa mơ thấy em bị người ta đánh!"

      Cánh tay kéo áo khoác của Ái Ái khựng lại, chui vào trong chăn cười, khó lắm mới ngừng được, vươn tay ra véo má : "Hay lắm, hay lắm, em bị người ta đánh ư? Dù sao cũng chỉ là giấc mơ mà thôi!"

      ràng là con người khéo léo như vậy thế mà lại có thể mơ được những giấc mơ hoang đường đến thế!

      " được!" Âu Dương giơ tay kéo lấy Ái ÁI, ôm áo khoác trong tay, ôm trong lòng, bao vây vào trong lồng ngực mình, chặn cánh tay lại, khóe môi hơi nhếch, cố chấp : " được, ngủ thêm lúc nữa, cố mơ tiếp, đánh chết người nào dám đánh em trong giấc mơ ban nãy!"

      Nhắm mắt lại, nhíu mày giống như rất tập trung mơ tiếp, thực ngủ rồi ư?

      Ái Ái nằm trong lòng Âu Dương che miệng cười nhưng lại dám làm kinh động "giấc mơ vĩ đại" của , nín cười đến mức đau cả bụng

      dám chui ra ngoài, chỉ biết mở to mắt ngắm , làn mi tinh tế, đôi môi hồng đầy khí chất, mái tóc hơi rối...

      Tình giống như nước suối rót vào máu rồi chậm rãi chảy về tim

      Tình như vậy nhất định phải kinh thiên động địa nhưng lại thể chia lìa! Ở bên nhau phải rất viên mãn nhưng xa nhau lại là chuyện thể

      đời này có người như vậy khiến vừa trông thấy vô cùng yên tâm, vừa nhìn trong lòng có niềm vui vô hạn!

      Hóa ra thực người như vậy

      Những tia nắng vụn xuyên qua rèm cửa màu trắng, lặng lẽ chiếu lên đầu giường, khẽ vươn tay ra, nhàng nắm lấy

      Sáng sớm hôm đó, nắm lấy ánh nắng dịu dàng, lặng lẽ đặt lên gương mặt ngủ say của ...

      Ồ, giá mà có thể ngủ say như thế đến già...

      o0o

      Ái Ái ngờ khi cuộc sống của và Âu Dương ngày càng tốt đẹp bàn tay và chị lại thể cùng nhau nữa

      Ái Ái gặp chị trong quán trà, chị trang điểm rất kĩ càng nhưng vẫn thể che được đôi mắt sưng mọng

      Chị : " biết tại sao mà khoảng cách của chị và ấy càng ngày càng xa, ấy chị hiểu ấy..."

      Tô Ái Ái thấy vậy biết là thể về công ty ngay được cho nên đứng dậy gọi điện thoại cho "Vương Gia Vệ", buổi chiều mới có thể về được rồi quay lại chỗ ngồi, khẽ xoa xoa bề mặt chiếc cốc

      Chị tiếp tục : " ấy chị hiểu ấy, gây áp lực cho ấy, ấy làm sao có thể hiểu được suy nghĩ của chị? người đàn ông lớn như vậy rồi mà vẫn còn ngồi chơi game cả ngày, xem NBA, chị vốn lớn tuổi hơn ấy nhưng bạn trai của những bằng tuổi chị giờ đều có công ăn việc làm ổn định rồi, thế mà ấy lại như vậy, hai năm rồi hề thăng tiến chút nào, em bảo chị phải khuyên ấy thế nào đây?"

      Tô Ái Ái bưng tách trà lên khẽ nhấp ngụm, trà hoa nhài vẫn luôn thơm như vậy, nhưng hương vị của tình trong chén trà đổi thay

      đặt chén xuống khẽ hỏi: "Chị, chị trách ấy thăng tiến, trách ấy vô tâm, vậy năm đó là ai kéo ấy ra ngoài chơi? Là ai bảo ấy ở lại thành phố S?"

      Tô Ái Ái cầm túi xách đứng lên, từng chữ rất ràng: "Ai cũng có tư cách chỉ trích ấy nhưng chỉ mình chị là có!"

      Giống như và Âu Dương vậy, bất luận là chịu khổ thế nào cũng thể mở miệng trách móc, bởi vì làm tất cả là vì , như vậy làm sao có thể oán giận được?

      Chị đứng dậy, tay đặt bàn cũng động đậy, rất lâu sau, lâu đến mức Tô Ái Ái định rời khỏi đó, chị mới nhàng : "Tô Ái Ái, cuộc sống chung của hai người giống như tình , khác biệt hoàn toàn, dần dần, tình cảm nồng nhiệt tan biến hết, tình , lý tưởng... đều phai mờ, cuối cùng chỉ còn lại hận thù mà thôi..."
      Tô Ái Ái đường, ánh nắng chiều chiếu người luôn ấm áp và rực rỡ như thế, quay đầu lại nhìn chị vẫn ngồi sau tấm cửa sổ thủy tinh, chị ngồi trong góc mà ánh mặt trời chiếu tới, bàn tay cầm chén trà vẫn hề nhúc nhích, lưng thẳng đến kiên cường
      Vì sao lại biến thành như vậy? Đôi tình nhân ôm nhau trong pháo hoa, chàng trai lớn tiếng gọi tên chị, vội vàng chạy xuống lầu vì sao lại biến thành như vậy?

      thời gian sau, A Đan với Ái Ái rằng bàn tay rời khỏi thành phố này về ở với cha mẹ

      Tan sở, Ái Ái gọi điện cho Âu Dương bàn bạc nơi ăn tối, bắt đầu từ khi Tô Ái Ái bận rộn với công việc, phòng bếp rất ít khi có người lui tới, hai người đều giải quyết bên ngoài

      Tô Ái Ái hỏi: "Bữa tối ăn gì?"

      Âu Dương : "Tùy em." Đầu bên kia loáng thoáng có người gọi , có lẽ là giọng của giáo sư, : " bây giờ bận chút việc, lát nữa gọi lại cho em..." Rồi vội vàng cúp máy

      Tô Ái Ái cầm điện thoại, sững sờ, vẫn chưa kịp hỏi Âu Dương biết chuyện Bàn tay và chị chia tay nhau chưa, haiz, chắc là cũng biết lâu rồi

      Còn suy nghĩ lão Tiền gọi điện thoại tới, vừa nhấc máy nghe thấy tiếng quát tháo ầm ĩ, người kết hôn có thể cần chú ý hình tượng như thế này sao?

      Lão Tiền : "Nè, cho cậu tin tốt, tớ sắp làm mẹ rồi, mau mau chuẩn bị tiền lì xì đầy tháng !"

      Tô Ái Ái kêu lên: "Sao các cậu chậm lại chút? Tiền của tớ cho vào bao lì xì cũng cạn kiệt rồi!"

      Lão Tiền cười, lại bắt đầu tám chuyện: "Này, cậu còn nhớ ** lớp 1 ?"

      Ái Ái mở laptop : "Chính là người của XX lớp mình phải ?"

      Lão Tiền : "Đúng đúng, cho cậu biết, ta cũng kết hôn rồi!"

      Ái Ái kinh ngạc: "Nhanh vậy sao? Là cùng XX à?"

      Lão Tiền "xì" tiếng: "Đâu có, ta lấy đại gia, nghe mang thai từ lúc còn ở bên XX!"

      Tô Ái Ái thất thần, cố gắng nhớ lại khuôn mặt của trong kí ức kia nhưng nghĩ mãi mà ra

      Lão Tiền tiếp tục: "Haiz, kể ra, khuôn mẫu người chuẩn nhất trong trường đại học chính là kiểu của cậu và Âu Dương!"

      "Em , buổi tối phải công tác, chuẩn bị sớm chút!" Giọng của "Vương Gia Vệ" vang lên ô làm việc

      Tô Ái Ái che điện thoại rồi nhanh với lão Tiền: " nữa, tớ bận việc rồi, lần sau gọi lại cho cậu!"

      đợi lão Tiền phản ứng nhanh tay dập máy, ngẩng đầu mỉm cười với Vương đại ca, trong giờ làm việc gọi điện thoại tám chuyện lại còn bị tổ trưởng bắt, quá thảm!

      "Vương Gia Vệ" xoa đầu Tô Ái Ái: "Ồ, bị tóm rồi nhé, viết bản kiểm điểm nghìn từ khẩn trương"

      "Đại sư huynh, đừng mà!" Trong phòng làm việc, ưu thế của phụ nữ chính là làm nũng, Tô Ái Ái vốn rất quen nhưng dần dần cũng học được

      "Đại sư huynh? cũng phải Tôn Ngộ ! viết kiểm điểm cũng được, hãy mời cơm ." "Vương Gia Vệ" đẩy đẩy gọng kính, rất nghiêm túc

      " thành vấn đề!" Tô Ái Ái lại cúi đầu, định gửi tin nhắn cho Âu Dương thông báo cơm tối thể cùng ăn được

      Những đôi nhau từ thời đại học đến giờ còn lại được bao nhiêu?

      cũng từng nghĩ đến nhưng chưa tìm thấy đáp án bị kéo vào vòng xoáy bận bịu của công việc mất rồi

      Làm kế toán trong công ty, việc công tác diễn ra rất thường xuyên, bình thường là đến các thành phố khác, những thứ bỏ trong valy cũng cần phải lôi ra, cứ để sẵn trong đó rồi kéo luôn là được, trưởng phòng : "Đại Vũ ba lần qua cửa nhà mà dám vào cũng chưa tính là gì, chúng ta còn hơn cả Đại Vũ, qua cửa nhà năm lần mà thể vào, việc đầu tiên sau khi công tác về chính là lập tức quay về công ty xử lý tài liệu! Đó mới gọi là chuyên nghiệp!"

      Tô Ái Ái bị tinh thần "chuyên nghiệp" này hành hạ đến thể chịu đựng nổi, lúc gặp lại Âu Dương cũng là gần tuần sau

      Trong tuần đó xảy ra ít chuyện, ví dụ như A Đan bỏ việc, ví dụ như Âu Dương mua chiếc xe trả góp

      Tô Ái Ái có chút thể tin nổi, dù sao mua xe cũng được tính là chuyện lớn, cho dù và Âu Dương chưa phải là vợ chồng hợp pháp nhưng chí ít cũng nên bàn bạc chút chứ

      ngờ Âu Dương lại tự quyết định như vậy

      Ái Ái hơi giận

      Âu Dương hiểu: "Trong điện thoại với em rồi còn gì?"

      Ái Ái nghĩ lại, kể từ lúc công tác, mỗi ngày đều làm việc đến 12 giờ, từng nghe thấy gì, từng điều gì đều còn nhớ nữa, nghĩ lại cũng cảm thấy mình ở thế yếu, cho nên im lặng

      Âu Dương dỗ Ái Ái: "Được rồi, được rồi, Ái Ái nương của chúng ta đừng giận nữa mà, ông xã làm thế này chẳng phải vì em hay sao? Hôm nào em về muộn có thể đến đón em rồi!"

      Tô Ái Ái vốn định dùng khoản tiết kiệm đầu tiên mua cái nhà trả góp, hạn trả tiền của thứ này có thể kéo dài, nhưng nghĩ lại những lời Âu Dương , thấy chẳng thể trách móc điều gì cho nên cũng chiều theo ý

      Có xe dù gì cũng thuận tiện hơn rất nhiều, Âu Dương mỗi ngày phụ trách việc đưa đón Ái Ái làm

      Trong xe chất đầy những CD mà Ái Ái thích, việc đầu tiên sau khi lên xe của chính là bật nhạc, chuyện thứ hai là vặn thấp hệ thống sưởi, bảo: "Cho thấp chút, đỡ tốn xăng!"

      Âu Dương cười : "Con quỷ keo kiệt!"

      Ái Ái véo má : "Ai keo kiệt? Em thế này gọi là sống! Là sống, có hiểu ?"

      Âu Dương cười, di động đổ chuông, thấy lái xe, muốn nhận giùm , vậy mà lại đưa tay ra cầm lấy di động của mình

      sợ làm ồn cuộc chuyện của nên vặn volume

      Trong gian yên tĩnh bên trong xe, những tiếng trong điện thoại cũng trở nên rất

      Là giọng của con , nghe thấy hình như còn rất trẻ, mang theo chút nũng nịu: "Alo, sư huynh hả? nhớ lần trước tài liệu giới hạn máy móc *** mà giáo sư bảo chúng ta phân tích để ở đâu ?"

      Đều là những từ ngữ hiểu, Tô Ái Ái ngoảnh đầu nhìn ra cửa sổ

      Âu Dương trả lời xong

      Người kia vẫn hỏi tiếp: "À, sư huynh, em vô ý quá, bận à? Có phải em làm phiền ?"

      Âu Dương : " có, lái xe, có gì mai tiếp nhé. Được ?"

      kia "ừm" tiếng dịu dàng rồi cúp máy

      Trong xe rất tĩnh lặng, chỉ có tiếng lốp xe ma sát với mặt đường

      Âu Dương : "Đó là sư muội của , trùng hợp lại cùng theo thầy hướng dẫn!"

      Mặt Ái Ái vẫn hướng ra ngoài cửa sổ, bóng đèn trong thành phố bắt đầu sáng lên, sáng đến mức làm mắt người ta đau nhức, lẩm bẩm: "vẫn còn có kiểu xưng hô sư muội ư? Cũng đâu phải là Nhạc Linh San! tự coi mình là Lệnh Hồ Xung à?" (Nhạc Linh San và Lệnh Hồ Xung là nhân vật trong Tiếu ngạo giang hồ, xưng hô là sư huynh sư muội)

      Âu Dương cười, ngón tay khẽ sờ sờ vôlăng, lúc chờ đèn đỏ lập tức đưa ngón tay đó xoa lên cằm Ái Ái: "Ái Ái nương, em biết ghen từ bao giờ thế hả?"

      "Ai ghen? Ai ghen?" cao giọng, vội vàng lau chỗ mà tay vừa xoa lên

      Sau đó, Ái Ái đem chuyện này kể với lão Tiền

      Lão Tiền : "Chuyện đó thể coi thường, Ái Ái, cậu nên cảnh giác chút, Âu Dương nhà cậu từ khi còn là sinh viên rất được con thích, lại còn có tính phong lưu nữa chứ, bây giờ quay về trường, trong đó càng ngày càng có nhiều trẻ trung, xinh đẹp, tràn đầy sức sống, mẫu đàn ông họ thích nhất chính là kiểu hỗn hợp giữa sinh viên và người trưởng thành, nghĩ lại cũng thấy đúng, những người này có chút chín chắn hơn những chàng sinh viên ngốc, lại có xe, có khả năng kinh tế, mặt khác họ vẫn còn chút trẻ trung, tri thức hơn những người lăn lộn ngoài xã hội, đó phải là đem dê thả vào bầy sói sao?"

      "Ái Ái, đừng trách tớ nhiều, cậu nên cảnh giác chút!" Lão Tiền xong mí mắt của Ái Ái cũng máy liên tục

      Tô Ái Ái thở dài: "Tớ cảnh giác kiểu gì được? Bảo tớ kiểm tra tin nhắn, kiểm tra nhật kí cuộc gọi những chuyện này tớ làm nổi đâu!"

      lo lắng là giả, từ sau khi Tô Ái Ái biết chuyện, mỗi lần Âu Dương nhận điện thoại đều vểnh tai lắng nghe, mỗi khi cầm điện thoại nhắn tin tim đều đập nhanh, bất giác suy đoán đối phương là ai.

      kiểm tra điện thoại nhưng bản thân lại thể thoát được ma quỷ trong lòng

      Hôm đó, Tô Ái Ái thừa lúc Âu Dương tắm vụng trộm kiểm tra di động của

      Quả nhiên là có vài tin nhắn mà sư muội kia gửi đến mấy hôm trước, ví dụ như "Sư huynh, ngủ chưa? Ngủ ngon..." vân vân...

      Lục lọi hộp thư , cũng có trả lời vài tin, đại loại chỉ có "Ừm" "Ừ" "Được rồi..."

      Tô Ái Ái hơi yên tâm hơn chút nhưng trong lòng vẫn vô cùng bực tức, từng : "Em bao giờ kiểm tra điện thoại của đàn ông, là ngu ngốc, nếu có chuyện đó kiểm tra cũng vô dụng."

      ngờ, cuối cùng cũng có ngày ngu ngốc như vậy

      biết tại sao sau khi sống chung cùng , toàn bộ sức lực của đều đặt lên công việc, giày cao gót vào cũng bị phồng rộp chân nữa, lưng cũng có thể ưỡn thẳng, A Đan từng gặp lần, ta trêu : "Em , nhận ra em nữa, lúc trong trường lúc nào cũng bẽn lẽn, ngại ngùng, thế mà bây giờ biến thành nữ cường rồi."

      Tô Ái Ái cười, cũng biết thế này là tốt hay xấu?

      Mấy tuần sau lại phải công tác, lần này chỉ có Ái Ái và "Vương Gia Vệ" , Ái Ái vẫn còn phiền muộn vì chuyện của Âu Dương, nghĩ mình thế này chẳng thấy yên tâm gì hết

      Công việc của bận rộn, cũng dần quen với những ngày tháng bên cạnh, ở nhà ăn cơm ở canteen rồi ở lại phòng nghiên cứu luôn

      Buổi tối trong đợt công tác Ái Ái gọi điện cho Âu Dương, vừa lau tóc vừa hỏi: " ở đâu? làm gì vậy?"

      ra xong lại cảm thấy ghét bản thân, từ lúc nào biến thành người lắm chuyện như thế, làm việc gì cũng thấy lo lắng, cái gì cũng hỏi

      Âu Dương đáp: "Còn có thể ở đâu nữa? Ở phòng thí nghiệm!"

      Tô Ái Ái lại hỏi: "Chỉ có mình ?"

      xong lại muốn tát vào miệng mình cái, đột nhiên im bặt, hai người đều im lặng

      yên lặng trong điện thoại như thể muốn nuốt sống người ta

      Rất lâu sau Âu Dương mới chậm rãi mở miệng: "Tô Ái Ái, suy cho cùng là em muốn hỏi cái gì?"

      Ái Ái luống cuống vội chuyển chủ đề: "À, bây giờ em đến Tô Châu rồi, thích ăn gì em mua về cho, nghe bánh ngọt ở đây nổi tiếng lắm!"

      trả lời đơn giản: "Ừ, tùy em!"

      cảm thấy trái tim mình như trùng xuống, mỉm cười : "Em phải ngủ đây, ngủ ngon nhé!"

      : "Ừm!"

      đột nhiên nhớ đến những cú điện thoại khi còn là sinh viên, mỗi lần gọi điện là phải kéo dài đến mấy tiếng đồng hồ, bây giờ ngắn đến nỗi chưa đầy mười phút, còn quên chúc ngủ ngon, lần nào cũng phải chúc ngủ ngon mới đúng!

      cao giọng nhắc nhở , trong đó vừa có chút yếu đuối vừa có chút ra lệnh: " "ngủ ngon" !"

      "Ừm, ngủ ngon!" đáp lời như vậy

      Vẫn là câu ngủ ngon như trước, vẫn là đợi cúp máy trước nhưng tại sao sau khi cúp máy vẫn cứ cảm thấy buồn man mác như vậy?

      Đêm đó, Tô Ái Ái ôm điện thoại ngồi giường, lâu sau vẫn chưa ngủ...

      o0o

      Lúc về nhà, tâm trạng Tô Ái Ái tốt, "Vương Gia Vệ" sư huynh tưởng mệt nên cố tình đùa để trêu

      "Tiểu sư muội, chúng ta đến đâu cũng vất vả, vội vàng làm việc tính, ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng ít, kể cho em nghe câu chuyện cười nhé!"

      Hai người chỉnh sửa tài liệu xong, từ trong phòng viết ra ngoài, lại bắt đầu thao thao bất tuyệt: "Ai cũng biết Phổ Hoa của chúng ta là công ty lớn, lương cao đãi ngộ tốt, tuy nhiên đến voi cũng biết công việc của chúng ta vất vả nhường nào! đồng nghiệp đến châu Phi ngắm voi, ta với voi là: ở châu Phi nhiều voi quá. Ngay lập tức con voi rất vui vẻ, ăn hết số thức ăn mà tổ thẩm tra của công ty mình cho nó. Sau đó ta lại rằng: dự định của chúng tôi là đến đây kiếm mấy con voi về làm việc cho công ty, kết quả con voi sợ quá vừa khóc vừa quay đầu chạy mất!"

      Tô Ái Ái cười haha vì cảm thấy rất đồng cảm, cười thoải mái, thoải mái đến mức bước hẫng cả chân, giày cao gót trẹo chút, Vương sư huynh giơ tay ra đỡ

      Hai người dựa sát vào nhau, Tô Ái Ái lập tức đứng thẳng lưng, hơi xấu hổ, vội vàng : "Cảm ơn!"

      Vương sư huynh cũng hơi đỏ mặt, xua xua tay

      "Bim bim" đối diện có chiếc xe bấm còi Tô Ái Ái quay đầu lại nhìn lập tức sững sờ, là xe của Âu Dương

      Nguy rồi!

      Tô Ái Ái bò lên xe, mỉm cười với Âu Dương: "Sao lại tới đây?"

      khởi động xe, nhìn mà phun ra câu: "Tới đón em!"

      Xe vừa chạy tiếng nhạc vang lên, là album của Lương Tĩnh Như mà để vào xe , tiếng hát êm đềm vang lên

      : "Ờ, đó là khóa của chị Tâm Nghi, người này giới thiệu em vào công ty!"

      Rất lâu sau mới khẽ Ừm tiếng, ngón tay chuyển động, hình như thấy toàn bộ việc từ lúc và người đàn ông khác vừa vừa cười ra khỏi tòa nhà

      nhạc rất phù hợp, hoàng hậu tình ca hát: "Những thứ em đều nghe thấy, tiếng xình xịch của xe lửa... Những điều em đều tin tưởng, bởi vì em hoàn toàn tin ..."

      "Bụp" tiếng, tắt nhạc

      Trong gian hẹp bất chợt yên lặng đến đáng sợ

      lượng của hơi lớn: "Rốt cuộc muốn gì? Lúc và tiểu sư muội kia chuyện em cũng đâu có gì?"

      vẫn lái xe, lạnh lùng buông ra câu: " gì chưa?"

      kéo kéo dây an toàn, nghiêng đầu: " muốn cứ thẳng ra ! Em chỉ công tác thôi mà, tin cứ gọi điện đến công ty mà hỏi!" Lại nghiêng đầu nhìn , rất ấm ức bởi vì ít nhất và "Vương Gia vệ" còn chưa từng nhắn tin qua lại cho nhau!

      bất ngờ phanh lại, dừng lại trước cột đèn đỏ, nhìn mà nhìn về phía trước, chậm rãi hỏi: "Vì sao phải hỏi?"

      Đèn xanh, chỉnh lại chỗ ngồi rồi quay đầu sang bình thản nhìn , từng chữ rất ràng: "Chí ít lén lút xem điện thoại của người khác!"

      Xe "cạnh" tiếng bị mở ra

      Ánh mắt đó của khiến sợ hãi, trần trụi, xấu hổ và tức giận, như thể còn chỗ nào nấp

      Đầu Tô Ái Ái bỏng rát, ra biết rồi, chỉ là ra mà thôi

      Ngón tay thon dài của lại chạm lên volăng, lúc bình thường cười và hỏi : "Ghen à?" Sau đó lôi đám đồ ăn vặt mua từ trước ra dỗ dành . Bình thường, dù gặp phải con đường nào khó đều cầm tay cùng đồng hành

      Bắt đầu từ lúc nào?

      Chỉ còn bàn tay đơn độc để đùi chính mình...

      Câu của chị lại vang lên bên tai : "Dần dần, tình cảm nồng nhiệt tan biến hết, tình , lý tưởng... đều phai mờ, cuối cùng chỉ còn lại hận thù mà thôi..."

      Tô Ái Ái nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh đèn tím hồng lòe loẹt lắc mạnh khiến rất hỗn loạn, thành phố này vẫn xinh đẹp như trước, xinh đẹp ấy có cả nỗi mê hoặc từ bốn phương tám hướng kéo đến

      khẽ hỏi: "Âu Dương, vì sao chúng ta lại thành như vậy?"

      Tiếng ngay lập tức biến mất trong gió

      Sau đó sao?

      Sau đó, Ái Ái và Âu Dương vẫn ở bên nhau, nhắc đến tiểu sư muội trước mặt , cũng nhắc đến đại sư huynh trước mặt

      Có những vấn đề phải cứ cãi nhau ầm ĩ trận là có thể giải quyết được

      Nếu làm ầm lên sao, vẫn cùng nhóm nghiên cứu với tiểu sư muội

      Nếu làm ầm lên sao, cũng vẫn cùng tổ thẩm tra với đại sư huynh

      Vì thế, có vài chuyện thể nhắc tới

      vẫn đến đón sau giờ làm, vẫn công tác thường xuyên, chỉ là còn dám gọi điện cho nữa, sợ nghe thấy giọng mặn nhạt của , sợ nghe được câu "ngủ ngon" của !

      Thời gian vẫn cứ chậm rãi trôi

      hôm, chủ quản tìm Ái Ái: "Ái Ái, trong khoảng thời gian này biểu của rất tốt, người tiến bộ nhanh như vậy phải dễ thấy..."

      Tô Ái Ái cúi đầu đáp "Dạ, dạ" nghĩ thầm: chết rồi, nhất định phải chuyện tốt!

      Tầng lớp lãnh đạo đều thế này: muốn cho bạn ăn đòn nhất định trước tiên tặng bạn miếng mứt táo!

      Quả nhiên người chủ quản đó tiếp tục: "Công ty muốn mở thêm chi nhánh nữa ở Nam Kinh, tôi xem hồ sơ của phát là người Nam Kinh, biết có hứng thú với việc chuyển công tác về gần nhà ? Hơn nữa, công việc đó nhất định cao cấp hơn so với công việc tại của !"

      Lần này đến lượt Tô Ái Ái sửng sốt, ông trời đúng là giỡn mặt với mà!

      Tô Ái Ái suy nghĩ chút rồi nghiêm túc : "Cảm ơn , để tôi suy nghĩ !"

      Chủ quản bất ngờ hết sức, có lẽ ông ta chưa từng thấy ai như vậy, ai mà chẳng muốn làm việc ở gần nhà cơ chứ? Lại còn được thăng chức nữa.

      Chủ quản gật đầu : "OK, nhưng phải trả lời tôi nhanh chút, có ít người muốn mà!"

      Tô Ái Ái ngờ rằng khi vẫn chưa đem chuyện này với Âu Dương chuyện lớn hơn nữa chờ

      Tám giờ tối, từ phòng thí nghiệm về nhà, ngồi nhà kiểm tra giấy tờ, ngẩng đầu : "về rồi à? Cơm chưa?"

      thuận tay ném chìa khóa rồi trả lời: " ăn ở trường rồi."

      thất thần, nhớ bữa cơm cuối cùng hai người cùng ăn là từ bao giờ nữa...

      Ái Ái vào bếp rót nước, Âu Dương ngồi sofa nới cà vạt ra, cầm cốc nước ra, hai người đồng thanh: "/em có chuyện muốn với em/!"

      Im lặng.

      Âu Dương mở miệng trước: "Em trước !"

      Ái Ái ngồi sofa đối diện , nắm chặt tay rồi e dè : "Cũng có gì, chỉ là công ty bọn em định mở chi nhánh ở Nam Kinh, lãnh đạo muốn cử em đến đó."

      Âu Dương chậm rãi cầm cốc nước, ừng ực tiếng, ngụm nước chui vào bụng , yết hầu chuyển động

      Ái Ái nghe thấy gì, ngón tay càng siết chặt hơn, giả vờ bình tĩnh hỏi: "Được rồi, định gì?"

      Giống như câu hỏi: "Được rồi, nghĩ thời tiết hôm nay như thế nào?" vậy

      "Cộp" tiếng, chén nước bị đặt mạnh lên bàn trà

      Âu Dương chần chừ chút rồi : "Ừm, A Đan bỏ việc rồi, cậu ấy tìm muốn cùng nhau góp vốn để làm ăn!"

      Tô Ái Ái ngây người, vậy kế hoạch của sao? Xe vẫn còn nợ khoản, nhà cũng có, ... rốt cuộc có dự tính gì đối với tương lai của hai người họ ?

      Tô Ái Ái buồn bã nhưng ngẫm ra cũng thấy đúng, dù sao đó cũng là chuyện của đàn ông, chỉ xoa xoa ngón tay rồi suy nghĩ, rất dè chừng: "Đầu tư là chuyện rất lâu dài, phải chỉ vài ngày là có thể thành công được, hơn nữa em cũng thấy tình trạng của nhiều công ty rồi, số có được thành công là rất , hay là chờ khoảng thời gian nữa cho tuổi đời nhiều hơn chút, kinh nghiệm cũng phong phú hơn!"

      Âu Dương cúi đầu: "Em cần để ý đến, dùng tiền của để đầu tư."

      Lửa giận của Ái Ái lập tức bùng lên, lớn tiếng : "Cái gì mà của của em, em cũng đến vấn đề có tiền hay ! Âu Dương Diệp Bách, rốt cuộc có từng dự tính cho tương lai của chúng mình ?"

      Âu Dương xoa xoa ấn đường, : "Ái Ái, đừng quát lên như thế, mệt lắm!"

      chưa bảo giờ kêu mệt trước mặt , cho dù là phải làm từ sáng sớm, buổi chiều lại còn phải đón nhưng cũng chưa từng tiếng "mệt"

      Lần trước lúc chia tay, cũng từng Lo lắng, bảo: "nếu cảm thấy mệt nhất định phải với em!"

      Mặc dù vậy nhưng thể ngờ rằng có ngày lại kêu mệt với

      Người đàn ông này chính là người , tư thế của khi uống nước, độ cong của khóe miệng khi mỉm cười là những điều mà nhắm mắt lại cũng có thể tưởng tượng ra. Nhưng, lúc này lại nhíu mày, bất lực với rằng: " mệt lắm"

      Rốt cuộc là từ lúc nào cảm thấy mệt mỏi như vậy?

      Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng tin tức trong TV từ nhà nào đó, hiệu quả cách giữa các phòng ở trong khu nhà này là quá kém! Từng tiếng động đều ràng như vậy

      Trong tin tức thông báo, quốc gia nọ xảy ra chiến tranh, chết rất nhiều người. Máy bay nào đó gặp nạn, bao nhiêu người chết....

      Thế nhưng, tất cả những điều đó chẳng liên quan gì đến hết!

      Tô Ái Ái đứng lên, hơi cao giọng: " phải mệt mà là trái tim mệt, là vì mấy người sư huynh, sư muội kia ư? Là vì..."

      cứ nhắc nhắc lại từng điều , giống như bà già khó tính.

      Âu Dương xua xua tay, ngăn lại: "Ái Ái, Ái Ái, đừng nữa, em biết đó đều phải là lí do mà..."

      thở dài: "Ái Ái, em xem, bao lâu chúng ta chưa ngồi xuống cạnh nhau rồi cùng tâm ?" Tay Âu Dương muốn đặt lên tay

      "Vậy , , phải làm sao bây giờ?" Tô Ái Ái hét ầm ĩ, giống như con mèo bị ai đó giẫm vào đuôi, vừa nhấc chân lên chạm vào đúng bàn trà.

      "Choang", cốc nước rơi xuống đất, vỡ ra thành trăm mảnh

      Sợi dây tơ hồng tay đứa trẻ bị đứt, Ái Ái ngỡ ngàng, lập tức ngồi xuống nhặt

      Âu Dương vội vàng ôm lấy , ngón tay thuận thế bị mảnh sành cứa vào
      Âu Dương đem hộp thuốc ra băng bó vết thương giúp Ái Ái, vẫn chăm chăm nhìn vào miệng vết thương của , lại cảm thấy như thể vết thương đó là vết thương trong tim mình

      Miếng gạc trắng quẩn quanh ngón tay từng vòng, từng vòng, cầm tay , khẽ hỏi: "Đau ?"

      lắc đầu, trong mắt có ánh sáng, chỉ lắc đầu như thế, trả lời câu hỏi của

      ngẩng đầu nhìn rồi hỏi: "Âu Dương, những ngày tháng khó khăn nhất chúng ta cùng nhau vượt qua, vì sao bây giờ lại thể nữa?"

      Thời gian khó khăn nhất, có việc làm, mình làm nuôi hai miệng ăn

      Thời gian khó khăn nhất, cha mẹ đồng ý , cha mẹ cũng đồng ý

      Thời gian khó khăn nhất, sau khi tan làm còn phải chuyển vài bến xe bus tới đón , cõng về nhà

      Thời gian khó khăn nhất, vừa phải làm việc vừa phải mua đồ nấu cơm, làm việc nhà

      Bây giờ sao, cha mẹ đều đồng ý, cũng có xe, trong nhà cũng có nhiều đồ đạc hơn

      Nhưng vì sao lại thể được nữa?

      Tại sao bây giờ lại được?

      Âu Dương nhắm mắt, làn mi dài khẽ rung lên dưới ánh đèn mờ ảo, phát ra luồng sáng rực rỡ,, giống như nàng tinh múa may sợi dây thép mỏng manh.

      Vì sao bây giờ lại thể?

      Có lẽ cũng cần đến câu trả lời của , chỉ biết tự hỏi bản thân như vậy

      cầm xẻng hót những mảnh vỡ lại, hai chiếc cốc đôi đó là chọn, bảo ngây thơ nhưng vẫn dùng

      khom người xuống, mặt cúi thấp, yên lặng hót những mảnh vỡ đó

      Khoảng khắc Ái Ái trông thấy Âu Dương khom người xuống, đột nhiên cảm thấy trong lòng mình đau đớn, nước mắt cứ yên lặng mà chảy xuống

      Đúng thế, cũng biết chuyện này liên quan gì đến đại sư huynh, cũng liên quan đến tiểu sư muội, việc này cũng chẳng liên quan đến ông trời hay năm tháng gì cả

      Chỉ là do họ thay đổi, biết từ khi nào bị thời gian làm cho thay đổi, biết từ khi nào bị cuộc sống bào mòn

      Có rất nhiều lần, thể tĩnh tâm mà chuyện với nhau

      Có rất nhiều lần, khi thức dậy có vòng ôm ấm áp của bên cạnh

      Có rất nhiều lần, chưa được ôm nhau chặt

      Cuộc sống ổn thỏa nhưng có vài thứ bị mất

      Vì sao chúng ta ràng là ở cùng nhau, ngủ cùng nhau, có lúc còn dùng chung cả chiếc cốc nhưng lại xa xôi đến thế?

      Vì bởi vì thể tin tưởng nhau nữa sao? Hay là bởi vì càng chạy càng xa nhau?

      Thôi được, hãy xem xem chúng ta giày vò chính mình thành cái dạng gì? Lại giày vò đối phương thành cái dạng gì?

      Bản thân như vậy ngay cả chính mình còn thấy chán ghét, huống chi là người khác?

      Tô Ái Ái nhìn những mảnh vỡ được dọn sạch, Âu Dương cũng đứng thẳng lưng, khẽ : "Âu Dương, chúng ta chia tay nhé?"

      "Tinh" tiếng, bàn tay Âu Dương run lên, những mảnh vỡ trong xẻng hót rác bị rơi ra tạo thành thứ tiếng động nho

      nghiêng người nhưng sống lưng vẫn rất thẳng, rất lâu sau mới : "Được!"

      o0o

      Lúc , kéo khóa xuống, khép cửa lại

      vẫn ở phía sau , dựa cửa sân thượng

      Tiếng "cạch" vang lên, khoảnh khắc cánh cửa khép lại, nghe thấy : "Em nhất định phải tự chăm sóc bản thân, nhất định phải hạnh phúc! Nhất định phải hạnh phúc! Tô Ái Ái..."

      "Rầm" tiếng, cánh cửa hoàn toàn bị đóng lại

      Tô Ái Ái mãi mãi biết rằng, trong giây phút đóng cánh cửa lại, cơ thể trôi tuột từ cánh cửa xuống, lẩm bẩm rất nhiều lần: "Tô Ái Ái, Ái Ái, Ái Ái..." Sau cùng biến thành những tiếng nức nở bao hàm cả tình và nuối tiếc

      Từng tiếng, từng tiếng vang vọng trong căn phòng trống trải

      mãi mãi biết rằng, mệt mỏi chỉ là bởi vì muốn cãi nhau với hết lần này đến lần khác

      Trong làn gió mát tháng năm, đó đứng bậc thang, mỉm cười với

      đó kiên quyết bắt bỏ thuốc, ngốc xấu hổ đến nỗi dám hôn môi

      làm sao có thể ?

      Xin lỗi, đến bây giờ tình của với em chưa từng thay đổi, vì vậy muốn cãi nhau với em nữa, muốn khiến em biến thành con mèo chỉ biết giương móng vuốt sắc nhọn của mình lên, muốn từ trong miệng mình ra bất cứ câu làm tổn thương tới em

      lại càng muốn sau này nghĩ đến , trong em chỉ còn nỗi oán hận, em chỉ hận và có lẽ còn muốn trông thấy !

      từng nhau như vậy, tình chính là thứ đẹp đẽ đến thế nhưng tại sao điểm cuối của nó lại là oán hận?

      Vì vậy, hãy chia tay nhau ...

      o0o

      Tô Ái Ái thực rời khỏi thành phố S, cha Tô, mẹ Tô cực kì vui vẻ, khác hẳn với mất mát trong lòng Ái ÁI

      Sau đó có lần A Đan gọi điện tới cho Ái ÁI, Tô Ái Ái cực kì muốn biết mọi chuyện về Âu Dương, họ thực góp vốn với nhau rồi ư? vẫn ở thành phố S ư?

      Nhưng lần nào cũng vậy, con khỉ hay đùa A Đan này vẫn kiên quyết nhắc đến Âu Dương, cuối cùng chỉ : "À, Ái Ái, em biết ? Âu Dương trả nhà rồi!"

      lần nữa, trong tim Ái Ái lại có cuồng phong sóng dữ.

      Đợi tuần, cứ ngỡ gọi điện cho , nhưng hề có

      Đợi hai tuần, cứ tưởng gọi điện cho , nhưng vẫn

      Đợi hơn tháng, vẫn gọi cho , vì vậy – cần đợi chờ thêm nữa

      Liệt Tình xin chuyển công tác về nước, sau khi biết chuyện của ÁI Ái, mỗi tối đều chạy đến nhà ÁI ÁI, kéo Ái Ái xem TV, xem phim chiếu rạp

      Hai người cùng xem bộ phim, trong phim chiếu đến cảnh hai năm sau, nam nữ chính gặp nhau đường, nam chính vẫn nữ chính như trước, năng gì lập tức khom người giúp nữ chính vớt chiếc nhẫn trong cống nước lên.

      ràng là bộ phim nhàm chán như thế nhưng lại khiến Tô Ái Ái đỏ mắt, đối với những câu chuyện gặp lại nhau đều thể chống cự như vậy

      Ái Ái thầm hỏi Liệt Tình: "Liệt Tình, thực có chuyện gặp lại nhau như vậy ư?"

      Liệt Tình ôm chặt ,

      Liệt Tình, trong phim, trong tiểu thuyết đều diễn, đều viết như thế này: sau hai năm, năm năm, bảy năm, mười năm vẫn có thể gặp lại nhau, hai năm, năm năm, bảy năm, mười năm đều qua rất nhanh, sau đó tình cảm của họ càng ngày càng thắm thiết. Thế nhưng, vì sao chỉ có hai tháng mà tớ lại cảm thấy dài như vậy, qua rất nhanh chỉ là lừa người thôi, tớ biết, bọn tớ bao giờ còn có thể gặp lại nhau nữa...

    2. Min Cancel

      Min Cancel Well-Known Member

      Bài viết:
      786
      Được thích:
      1,872
      CHƯƠNG 36 - SAU KHI CHIA TAY

      Thời gian có lẽ vì ai quá đau lòng mà dừng lại. Từng ngày vẫn trôi như vậy

      Dẫu sao được ở trong chính ngôi nhà, chính quê hương mình, Liệt Tình cũng trở về, nếu như tính chuyện của Âu Dương Ái Ái cũng được coi là như cá gặp nước

      Bây giờ cũng được coi là có chút chức quyền, trong công ty cũng có vài nhân viên mới rất dè chừng , đôi khi Tô Ái Ái trông thấy những người mới này cũng như trông thấy mình, rất quen thuộc.

      lần, bé mới vào hớt ha hớt hải cầm bảng báo cáo tìm Tô Ái Ái: "Tổ trưởng, chị xem chữ số này phải tính như thế nào? Là dùng tỷ lệ lãi suất là 15% hay là 10%?"

      Tổ kế toán cũng có ít quy tắc ngầm, rất nhiều việc thể nào ra được, nếu phát ngôn ra lời cũng đồng nghĩa với việc tự bản thân mình phải đứng ra chịu trách nhiệm.

      Tô Ái Ái liếc mắt nhìn bảng báo cáo, hỏi lại: "Em nghĩ sao?"

      đó cúi xuống nhìn sơ qua số liệu, : "Em nghĩ là dùng 15%"

      Tô Ái Ái gì nữa, quay ra làm việc của bản thân, dù sao kia cũng biết việc cần làm bây giờ là gì

      Quay sang máy vi tính, nhìn cả rừng số liệu nhức mắt, lắc đầu ngao ngán, hơn năm trước chính là mới vào ôm bảng số liệu kia, hỏi người khác nên làm gì?

      Việc đó xảy ra từ bao giờ, những lời như vậy cũng càng ngày càng trôi chảy hơn

      Dần dần, Tô Ái Ái cũng quen với việc có người ở trước mặt hút thuốc, đều là do đặc trưng công việc

      Những người đàn ông ngồi bên bàn cơm, người này nhận điếu thuốc của người kia, còn có người mời thuốc Tô Ái Ái, Tô Ái Ái lại càng sợ hãi, chỉ biết xua tay lia lịa

      nhìn gương mặt những người đàn ông hút thuốc rồi phun ra miệng khói, lại nhớ tới khuôn mặt trong kí ức kia

      Có lẽ rời khỏi , lại bắt đầu tự do hút thuốc

      Khóe miệng nở nụ cười bất đắc dĩ, lắc lắc đầu, Tô Ái Ái cười kính rượu

      Người đó, có lẽ là bao giờ gặp lại nữa...

      Tô Ái Ái gặp, ngờ lại có thể nghe thấy giọng của nhanh như vậy

      việc bắt nguồn từ ngái ngủ của Tô Ái Ái và cũng rất liên quan đến ngái ngủ ấy

      Sáng sớm, chuông báo thức của di động vang lên, Tô Ái Ái đêm qua phải làm thêm đến khuya, giơ cánh tay ra cầm lấy di động, nhấn bừa vào phím rồi đặt luôn lên tai

      Ai ngờ động tác đó lại chính là động tác gọi , biết xảy ra chuyện gì mà lại gọi đến số của Âu Dương

      Giọng của Âu Dương truyền đến từ đầu dây bên kia, khe khẽ gọi: "Tô Ái Ái?"

      Tô Ái Ái tỉnh ngủ ngay lập tức, ngồi bật dậy, giơ điện thoại ra xem, thấy ba chữ " đàm thoại", giận đến nỗi tự muốn bóp chết mình

      "Ái Ái, là em phải ?" Âu Dương hỏi, giọng gọi là Ái Ái, giống như những ngày tháng rất lâu trước đây, góc độ môi răng cắn vào nhau, giọng điệu nhàng của lập tức trở nên rành rành trong đầu

      Tô Ái Ái gãi đầu, đối phương vẫn chưa chịu tắt máy cho nên thể làm gì khác hơn là : "Xin lỗi, em ấn nhầm số ạ!"

      Bên Âu Dương truyền đến tiếng bật cười khe khẽ của , cười đến nỗi khiến mặt Ái Ái đỏ bừng, đúng là đáng ghét, thực là ấn nhầm số mà.

      Tô Ái Ái lẩm bẩm: " ngủ , em cúp máy đây."

      Âu Dương vỗi vàng gọi: " Ái Ái!"

      "Hử" tiếng

      hỏi: "Em ... có khỏe ?" điệu rất trầm, tiếng khàn khàn vang lên từ nơi khác trong điện thoại, quấy nhiễu trái tim khiến nó nhảy nhanh và mạnh.

      Rất lâu sau mới lắc lắc người, : "Cũng khỏe", thực ra có khỏe hay còn liên quan đến nữa, nhắm mắt lại, : "Em phải dậy đây, bye bye!"

      : "tạm biệt."

      Trong buổi sáng tĩnh lặng như vậy, hai người lặng lẽ cúp máy

      Đến tận trưa mà Tô Ái Ái vẫn còn nhớ đến những chuyện trước đây, vì sao hai người lại phải đến con đường này?

      Liệt Tình : "Cậu ngốc đấy, là chưa từng thấy ai ngốc như cậu! lại còn có thể gọi nhầm số nữa chứ?"

      Tô Ái Ái ấm ức, cắn môi: "Tớ cũng bị bất ngờ mà, ngờ lúc ấy lại ấn nhầm vào nhật kí điện thoại rồi quay số nhanh, tất cả đều bị số di động của ấy làm cho đầy ắp!"

      ràng còn liên quan đến nhau nữa, vì sao trong di động vẫn còn ghi lại nhật kí cuộc gọi giữa ?

      Liệt Tình cướp điện thoại của Ái Ái, bấm nút xuống liên tục

      Ái Ái giằng di động lại: "Cậu định làm gì?"

      Liệt Tình với vẻ đương nhiên phải thế: "Xóa số!" ấy : "Ái Ái, tớ là người có kinh nghiệm nhất, nghe lời tớ bao giờ sai đâu, xóa hết số điện thoại của ta , ngay cả tin nhắn trong hộp thư cũng xóa , đừng nhớ đến người này nữa, coi như chưa từng gặp người đó, quên ta "

      Tô Ái Ái kinh ngạc nắm chặt di động.

      Liệt Tình cầm chén trà bàn lên, với Ái Ái: "Xem này, tình cảm giống như chén trà vậy, chỉ có uống hết mới có thể rót chén khác mà thôi."

      Tô Ái Ái xóa tất cả những gì có liên quan đến Âu Dương trong di động của mình, ngay cả điện thoại A Đan gọi tớ cũng nghe, ở trung tâm thương mại nghe thấy những bài hát từng hát là lập tức ra ngoài

      Tám tháng sau, bắt đầu quét sạch tất cả mọi thứ có liên quan đến

      kì lạ, hóa ra con người đúng là động vậtrất nhanh quên, dần dần, ngay cả dáng dấp của cũng bắt đầu nhớ nổi nữa

      Liệt Tình : "ĐÚng rồi, dần dần cậu còn nhớ bất cứ điều gì nữa, nhớ nổi những con đường ta từng qua, nhớ nổi những lời ta từng , nghe thấy những bài hát quen thuộc cũng chẳng có cảm xúc gì... Ái Ái, dần dần cậu quên được tất cả."

      Lúc Liệt Tình ra những lời này, ánh mặt trời chiếu cả lên ngón tay ấy, ràng cả người ấy đều chìm trong ánh nắng nhưng vẻ mặt vẫn rất lạnh lùng

      Tô Ái Ái cảm thấy đau lòng, Liệt Tình vì sao cậu lại trở thành như vậy?

      Cậu cố gắng quên điều gì?

      buổi tối dạo phố, Tô Ái Ái đứng bên cạnh Liệt Tình chọn quần áo, phía sau có đôi tình nhân qua

      : "A, chiếc này rất đẹp!"

      Chàng trai : "Vậy em thử ..."

      kêu lên: "Tô Dương, ngồi đây chờ em nhé."

      Tô Ái Ái lập tức quay đầu lại, khuôn mặt baby vẫn như trước đây, đôi lông mày rậm và đôi mắt to tròn, trong tay vẫn là lon Coca y hệt ngày xưa

      Ánh mắt hai người nhìn nhau trong giây lát, ngồi ghế sofa, đứng, trong quầy hàng người đến người , máy tính tiền phát ra những tiếng kèn kẹt...

      chạy ra, kéo cánh tay cậu ta rồi hỏi: " nhìn , có đẹp ?"

      Liệt Tình giật giật cánh tay

      Ái Ái cười, người từng nghĩ là bao giờ trông thấy nữa lại có dịp chạm mặt, : "Hi."

      Cậu trai cầm lon Coca, ga trong lon nổ những tiếng binh binh nho

      giơ tay kia lên, vẫy vẫy rồi "Hi" tiếng

      Sau này, chỉ có thể lướt qua nhau...

      nghe thấy phía sau hỏi: " ta là ai?"

      o0o

      cũng muốn hỏi: "Người đó là Tiểu Tuyết ư?"

      còn muốn hỏi: "Tô Dương, bây giờ cậu ổn chứ? Có hạnh phúc ?" Giống như năm đó ta cố chấp hỏi : "Ái Ái, bây giờ cậu làm gì? cậu có vui ?"

      Nhưng cần hỏi nữa, khi đứng cạnh "Hi", hiểu là cần hỏi nữa

      Trước đây hiểu, tại sao nhau thể làm bạn?

      Nhưng giờ hiểu rồi, nếu như mà vẫn cố chấp làm bạn, như vậy nhất định trong hai người phải chịu tổn thương rất lớn.

      Mỗi người đều có chút kí ức, phải học được cách im lặng che giấu nó , sau đó mới có thể ưỡn ngực tiến về phía trước

      Chỉ là, vì sao ràng gặp lại ta thế nhưng lại cảm thấy đó phải là ta?

      Sau đó, có buổi sáng, khi Tô Ái Ái làm muộn, xe chỉ còn có người đàn ông khác, có lẽ cũng là dân làm chạc tuổi , áo sơmi tây trang, ôm túi giấy tờ, mắt to mày rậm, trông rất quen

      Xe vừa đến trạm, lập tức đứng lên xuống xe, ta cũng xuống

      Hai người va vào nhau, người đàn ông đó hét to: "Ồ, Tô Ái Ái!"

      Tô Ái Ái sững người, sau đó người đàn ông : "Tớ là **!" Cúi đầu nhìn đồng hồ, cũng nhảy xuống xe rồi chui vào building nào đó

      Tô Ái Ái ngẩn người ngẫm nghĩ, liếc nhìn đồng hồ bản thân cũng bị muộn giờ lập tức chạy nhanh

      Rất lâu sau, vẫn nhớ tới người đó liền kể cho Liệt Tình nghe, hai người lấy ảnh tốt nghiệp ra xem, tìm mất nửa ngày

      Ồ, ra là cậu ta!

      Là tên nhóc lém lỉnh nghịch ngợm học cùng cấp ba!

      Tên quỷ đáng ghét thích trêu chọc người khác viết vào vở là "Tô Ái Ái ❤ Phương Ca"

      Tô Ái Ái : "Ồ, ngờ bây giờ cậu ta lại trở thành con người chuẩn mực như thế!"

      Liệt Tình và đều bật cười, tiếng cười vừa cất lên im bặt, họ đều nhìn vào tấm ảnh tốt nghiệp mà ai năng gì

      Chàng trai từng thích, mắt to, áo sơmi trắng, trong sáng thuần khiết như khối thủy tinh còn nữa.

      Người từng rất ghét, người khiến cho tình cảm thầm mến thuần khiết của phải chịu nhục nhã nặng nề, vậy mà cũng còn nhận ra cậu ta nữa

      Thằng ranh đó giờ trở thành tinh trong xã hội, tây trang thẳng thớm

      ra, con người thực trưởng thành

      ra, con người thực lãng quên

      Mùa đông, đàn "Vương Gia Vệ" đến Nam Kinh công tác, hẹn Ái Ái ăn cơm, hai người dạo đường sau khi ăn xong

      Vương Gia Vĩ tấm tắc khen: " ngờ Nam Kinh cũng náo nhiệt như vậy!"

      "Ừ, em từng thích Nam Kinh hơn cả thành phố S." Tô Ái Ái đáp, chỉ vì người nên mới chịu ở lại đó, dĩ nhiên những lời này ra miệng.

      Vương Gia Vĩ : "Công ty cũng định cử đến Nam Kinh, đồng ý rồi."

      Tô Ái Ái đá hòn sỏi dưới chân, hờ hững "ừm" tiếng

      tay Vương Gia Vĩ kéo Tô Ái Ái lại: "Ái Ái, em biết lí do đồng ý đến Nam Kinh mà, phải ?"

      Tô Ái Ái bị giật mình, ngơ ngác nhìn đàn , tiếng gọi "Ái Ái" của cũng giống như ngữ điệu khi Âu Dương gọi , khiến cánh tay nổi lên những cục da gà nho .

      trông thấy khuôn mặt đỏ rần lên, ra phong thái ta giống người nào đó lắm, ta nội tâm hơn nhiều

      giúp vào công ty làm việc, khi còn là người mới chăm sóc , lịch công tác cũng rất ổn định, thường động viên khích lệ rất nhiều.

      Người như vậy chắc chắn là người tốt

      Khuôn mặt ta rơi xuống, Tô Ái Ái khẽ nhắm hai mắt lại.

      Đúng là chỉ có thể làm cho cái chén rỗng mới có thể tiếp nhận tình cảm mới, vậy cứ thử lần !

      đường vọng đến tiếng trò chuyện của đôi tình nhân rất trẻ.

      Giọng nữ: "Dự báo thời tiết ngày mai có trận tuyết đầu tiên, đồng ý đưa em tới hồ Huyền Vũ rồi nhé."

      Giọng nam: "Ừ, ừ, mai , mai ."

      Lông mi Ái Ái khẽ rung lên, biên độ rung càng ngày càng lớn.

      "Xụp" tiếng ngồi xổm xuống con đường ở Nam Kinh mùa đông, ngồi xổm bên cạnh gốc cây cổ thụ rụng hết lá chỉ còn trơ lại cành cây khẳng khiu, lớn tiếng khóc nức nở...

      Tô Ái Ái áy náy tiễn đàn về rồi lau nước mắt tìm Liệt Tình.

      : "Liệt Tình, tớ quên được, thực quên được!"

      Liệt Tình nhảy ra khỏi giường tìm khăn giấy cho Ái Ái, muốn mắng bạn có tiền đồ nhưng lời mắng lại thể bật ra, : "Ái Ái, cậu xem, chúng ta đều là người lớn, cuộc đời dài như vậy, những chuyện cần phải nhớ cũng còn rất rất nhiều, chẳng có gì là quên được hết, mọi người đều già , đến già nhất định quên được."

      Tô Ái Ái cầm khăn giấy, chầm chậm : "Liệt Tình, tớ sợ già , tớ chỉ sợ bản thân quên mất!"

      Liệt Tình bày ra vẻ mặt "hận thể rèn sắt thành thép": "Ái Ái, cậu phải nhẫn tâm hơn chút! Xóa hết tất cả những gì liên quan đến ta , coi như chưa từng gặp người đó!"

      Tô Ái Ái ngẩng đầu cười: "Liệt Tình, tớ thể nhẫn tâm, tớ đủ nhẫn tâm, cho nên mới xóa hết mọi thứ thuộc về ấy: số điện thoại, QQ, MSN, xóa hết tất cả, tớ chỉ sợ tớ chủ động tìm ấy! Tớ sợ lắm, Liệt Tình!!!"

      Khi Tô Ái Ái vậy, Liệt tình im lặng ngồi xuống ôm lấy bạn, mặc kệ thời gian có thay đổi thế nào những chuyện an ủi nhau như vậy dường như vẫn luôn là sở trường của họ, lúc đau lòng nhất định tìm ấy, lúc ấy đau lòng cũng nhất định kể với .

      Ái Ái khẽ : "Tại sao lâu rồi tớ vẫn thể gặp lại ấy?"

      là đáng buồn biết bao! có thể tồn tại trong cuộc đời của bất cứ ai, duy chỉ thể tồn tại trong cuộc đời , thể nhìn thấy , thể nghe thấy tiếng chuyện với người khác, phải giả vờ coi như đời chưa từng có người đó tồn tại, phải giết chết hồi ức của chính mình, dường như chỉ có làm như vậy mới có thể sống tốt hơn chút.

      Thế nhưng, ràng là người sống sờ sờ như vậy, cùng vượt qua quãng thời gian gian khổ nhất, từng trao nhau tình khi vẫn chỉ có hai bàn tay trắng, từng cố gắng hết mình toàn tâm toàn ý vì , cho dù cãi nhau rất nhiều lần nhưng vẫn thể hận , giao trái tim ra cho , những hồi ức như vậy như khắc sâu vào trái tim bé của , hồi ức như vậy làm sao có thể cắt bỏ? Làm sao có thể giả vờ như chưa từng gặp trong đời? Duy chỉ có người này là bất luận làm thế nào cũng thể quên được!

      Liệt Tình cầm lấy máy di động của mình, đưa cho Ái ÁI: "Được, vậy nếu cậu thể quên ta đừng quên, gọi điện cho ta , cậu vẫn thể nào quên được ta..."

      Tô Ái Ái lùi lại, thể được, thể gọi điện cho được!

      Những ngày tháng qua, ngoại trừ lần gọi nhầm kia, chưa từng chủ động liên lạc với .

      biết là người rất quyết tâm, từ thái độ của đối với bạn cũ trong trường đại học là có thể nhận ra. Thế nhưng, thể ngờ, có ngày cũng biến thành bạn cũ của ...

      Là sợ hãi!!!

      Sợ nghe thấy tiếng của

      Sợ buông tay từ lâu...

      tin tức : ở New York có vì nhà trọ bị cháy mà có chỗ ở, phải tàu điện ngầm đến nương nhờ bạn bè. chàng trai người New York bị trúng tiếng sét ái tình khi gặp đó trong tàu điện ngầm. Vì vậy lập hẳn ra trang web để tìm kiếm ấy, cuối cùng cũng có người tốt bụng tìm giúp và tìm thấy kia, hai người bắt đầu hẹn hò. Đoạn tình này khiến Nicole Kidman cũng phải thốt lên: " là quá lãng mạn!!!"

      Cũng đáng buồn, người dũng cảm ngoài đời có nhiều như vậy, nhưng lại nằm trong số đó.

      Liệt Tình thở dài: "Ái Ái, cậu rất muốn nghe giọng ta phải ? Đọc số điện thoại , tớ gọi, yên tâm, tớ nhắc đến cậu đâu."

      "13*******" Tô Ái Ái đọc ra dãy số, thạt kì lạ, ràng xóa rồi mà.

      Hóa ra, em xóa số của khỏi điện thoại nhưng lại thể nào xóa ra khỏi trái tim mình.

      "Alo" điện thoại kết nối rất nhanh, Liệt Tình ấn nút bật loa, giọng cao vút quen thuộc của Âu Dương vang lên trong căn phòng.

      là thân quen, Tô Ái Ái chợt che miệng lại.

      "Chào ngài, đây là tòa soạn nhật báo **, xin hỏi ngài có đặt nhật báo *** ?" Tô Ái Ái rất bất ngờ, Liệt Tình quả thực quá giỏi.

      "." Âu Dương ngừng lại chút mới trả lời có lẽ cũng cố tìm hiểu xem chuyện gì xảy ra.

      "Vậy, ngài có ý định đặt báo *** ?" Liệt Tình ngừng hỏi thêm, Tô Ái Ái nín khóc mỉm cười

      "Xin lỗi, tạm thời có." Âu Dương nghiêm túc trả lời, đừng thấy người này cả ngày cợt nhả nhắng nhít, ấy khi gặp phải chuyện quan trọng cũng nghiêm túc đến mức khiến người ta sợ hãi đấy!

      "Ừm, được rồi, vậy cảm ơn ngài!" Liệt Tình đáp lời

      " sao." Âu Dương cúp máy.

      Tô Ái Ái sững sờ khi nghe tiếng tút tút của điện thoại, Liệt Tình nhấn phím kết thúc cuộc gọi, trong căn phòng chỉ có hai người lại trở nên tĩnh lặng.

      Hưng phấn ban nãy lập tức đóng băng, linh hồn lạnh lẽo quay lại cơ thể.

      ra, người còn nhung nhớ chỉ có mình mà thôi, ra, cũng vẫn sống rất rất tốt.

      Liệt Tình gõ đầu Ái Ái: "Nè, thỏa mãn rồi chứ? Lúc nào cậu muốn nghe hãy cứ cho tớ biết" rồi nghiêng đầu cười gian: "Ài, lần sau tớ giả làm công ty bánh kem là được."

      Ái ÁI gối đầu lên vai Liệt Tình, hai người bất chợt lại quay về thời thiếu nữ cãi nhau ầm ĩ trước đây.

      người bạn như vậy đúng là may mắn biết bao! ấy nhất thiết mọi chuyện đều đứng ở phương diện lý trí nhất để phân tích cho bạn hiểu, cũng rất trượng nghĩa mà luôn theo sát bên cạnh bạn dù biết là sai lầm nhưng cũng đều nghĩ cách giúp bạn!

      Liệt Tình, tớ là may mắn biết bao!

      Đứa trẻ nhà Lão Tiền được sinh vào cuối năm, gửi ảnh online cho Ái Ái.

      thằng nhóc mập mạp mềm mại trắng trẻo ôm bình sữa.

      Tô Ái Ái cảm thán: "Ôi, đáng quá, chăm sóc cẩn thận giúp tớ nhé, tớ muốn sờ nó quá."

      Lão Tiền xì : "Được, cậu có thể về thành phố S để sờ nó ư?"

      Tô Ái Ái , đúng vyậ, thể về đó, về thành phố có quá nhiều kí ức của .

      Lão Tiền càu nhàu: "Haiz, Ái Ái, cậu bảo đứa bé này phải làm sao đây, tớ yên tâm khi giao nó cho mẹ chồng tớ, tớ muốn cho nó học vẽ tranh, học khiêu vũ, nó thích học cái gì nghe theo nó hết, à , nó nhất định phải học piano! chàng trai biết đánh piano rất có phong cách!"

      Tô Ái Ái đột nhiên nhớ tới tài tử khoa kinh tế đàn rất hay kia của lão Tiền.

      Tô Ái Ái muốn hỏi: lão Tiền, có phải cậu vẫn chưa quên được người kia ?

      Nhưng hỏi

      Đôi khi, tôi vẫn nhớ nhưng nhất định là vẫn còn

      Có thể là ánh mặt trời hôm nay quá ấm áp

      Có thể là ca khúc đó quá buồn bã

      Có thể là câu đó quá quen thuộc

      Cho nên người à, em chỉ đột nhiên nhớ đến , chỉ vậy mà thôi.

      Năm mới, Liệt Tình đưa Ái Ái đến quán rượu 1912, nơi đó có cái tên rất hay nhưng chẳng qua cũng là nơi nam nữ đơn đến gặp mặt mà thôi

      Chỉ lát sau, Tô Ái Ái vui vẻ bừng bừng với Liệt Tình: "Liệt Tình, tớ chưa già, vừa rồi còn có chàng trai sinh năm 90 xin số tớ đấy."

      Liệt Tình véo má Ái ÁI: "Sặc, thế là gì? Còn có bé trai 9x rủ tớ tình đêm nữa cơ!"

      Dần dần, Tô Ái Ái nhìn những người đàn ông và phụ nữ khoác tay nhau dưới ánh đèn chợt cảm thấy vô vị/

      Người đến nơi này đều muốn bị đơn nhưng những tiếng động ầm ĩ sau khi qua linh hồn vẫn đơn mà thôi.

      Ái Ái và Liệt Tình vỉa hè, giày cao gót kêu lên cộp cộp

      qua quán bar, Liệt Tình dừng lại, chỉ vào tấm biển hiệu rồi gọi ÁI ÁI: "Nhìn , quán bar này rất có duyên với cậu đấy, nó tên là 'Tô'. Hihi, nhất định là do người họ Tô mở."

      Tô Ái Ái híp mắt nhìn, chữ "Tô" viết bằng kiểu chữ lệ ( lối viết thông dụng thời Hán) rất ngay ngắn, mặt trước của cửa hàng cũng có vẻ tao nhã lịch thiệp, giống với hỗn độn thường thấy ở các quán bar, có phong cách khác hẳn

      Đứng nhìn như vậy, bên trong lại có người ra

      Vóc người cao lớn, tóc ngắn nửa tấc, hơi dài, thuốc lá bay mù mịt khói

      Ái Ái ngạc nhiên, hô lên: "A Đan, sao lại ở đây?"

      A Đan xoa xoa đầu, cười: "A, em , định gọi cho em."

      Chỉ chỉ vào cửa hàng phía sau, ta : "Đến xem cửa hàng hùn vốn cùng bạn mới mở."

      Ba người ngồi xuống quán ăn khuya, A Đan phải về thành phố S ngay

      Liệt Tình tháy dáng vẻ e ngại, rụt rè của Ái Ái giả vờ lơ đãng mở miệng: "Này, các phải có người bạn tên Âu Dương sao? Bây giờ ta sao rồi?"

      A Đan liếc nhìn Ái Ái rồi trả lời: "Cậu ấy về nhà chuyến, trong nhà đưa cho cậu ấy khoản tiền, chúng tôi tìm vài người bạn đáng tin cậy hùn vốn mở công ty. Hì hì, ngờ sản phẩm còn được bán ra nước ngoài. Ầy, ÁI Ái, mà, và Âu Dương khi hợp tác chính là vô địch..."

      Trái tim Ái Ái vẫn đập mạnh, mặt dám ngẩng nhưng tai dỏng lên cao.

      A Đan : "Âu Dương vẫn ở lại thành phố S."

      A Đan còn : "Ái Ái, Âu Dương dặn nếu gặp được em chuyển lời tới em rằng: chúc em hạnh phúc!"

      Câu cuối cùng đúng là với ÁI ÁI.

      Ái Ái vẫn gì, sau khi chờ A Đan rời khỏi, Ái Ái hỏi Liệt Tình: "Liệt Tình, các cậu luôn hạnh phúc, hạnh phúc, rốt cuộc thế nào là hạnh phúc?"

      : "Càng lớn tớ lại càng ít đến hai chữ 'hạnh phúc' này, bởi vì bản thân tớ bắt đầu tin vào hạnh phúc, thế nào là hạnh phúc? Có công việc tốt sao? Có người sao? Có rất nhiều tiền? hay là mãi mãi trẻ trung xinh đẹp?"

      hỏi: "Liệt Tình, tóm lại cái gì mới là hạnh phúc?"

      Hạnh phúc rất đơn giản, chỉ cần tớ và ấy mãi mãi bên nhau

      Hạnh phúc rất phức tạp, bởi vì tớ và ấy mãi mãi bên nhau

      Liệt Tình, thực hạnh phúc là thứ như thế ư?

    3. Min Cancel

      Min Cancel Well-Known Member

      Bài viết:
      786
      Được thích:
      1,872
      CHƯƠNG 37 - KẾT THÚC

      Sau khi chia tay được năm ba tháng, Tô Ái Ái nhận được cú điện thoại từ bà chủ cho thuê nhà ở thành phố S: "Alo, Tô hả? Tôi liên lạc được với cậu Âu Dương nên chỉ có thể gọi điện thoại cho mà thôi. Tôi muốn là cái phòng trọ của hai người ấy, bây giờ có khách muốn thuê, trong nhà còn vài thứ hai người có thể đến lấy được ?Ngại quá, cậu Âu Dương với tôi là được cho người khác thuê nhưng tiền thuê nhà cậu ấy trả cũng sắp đến kì rồi... À, mà nếu tiện hai người có thể trả lại chìa khóa cho tôi ?"

      Tô Ái Ái ngồi trong phòng làm việc, ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, cơn gió hè thổi lên những kí ức xưa cũ, có lẽ cũng nên dũng cảm đối mặt rồi, : "Được, cháu biết rồi, cháu về đó chuyến!"

      buồn cười biết bao! ràng chai tay hơn năm thế nhưng bà chủ nhà này vẫn tưởng rằng hai người còn ở bên nhau.

      Thành phố S và Nam Kinh vẫn chẳng có gì khác nhau – nóng bức. Gió nóng thổi cánh tay tạo thành những làn sóng nhiệt bức bối.

      Khi thời tiết nóng lên, tính tình Ái Ái thường được tốt.

      Ông lão bảo vệ khu nhà dường như vẫn còn nhớ , nghi ngờ gì, mỉm cười với Tô Ái Ái, thấy vậy bèn tiến vào.

      Lúc lên lầu, có nữ sinh xuống, cầm điện thoại to: "Em với rồi mà, bồn cầu bị hỏng rồi, đúng là chẳng nhớ gì hết! Về nhà nhanh !"

      Tô Ái Ái hơi nghiêng người, tựa lưng lên lan can nhường đường cho kia.

      nữ sinh đó mỉm cười cầm điện thoại với Ái ÁI: "Cảm ơn chị."

      Tô Ái Ái chợt giật mình, khuôn mặt mỉm cười của kia từng giống biết bao!

      Lúc hoàn hồn kia xuống dưới, giọng vẫn còn vang vọng cầu thang: "vâng, thế cũng được, buổi tối ăn gì ạ? Bây giờ em chợ..."

      Cửa khóa, Tô Ái Ái sợ hãi, tría tim đập "thình thịch" như thể muốn nhảy từ lồng ngực ra ngoài.

      Nhắm mắt lại, hít hơi sâu, đẩy cửa, ra là bà lão cho thuê nhà phúc hậu.

      Haiz, đến lúc này còn chờ mong điều gì?

      Bà chủ cho thuê nhà mỉm cười, chỉ chỉ hòm đồ: " Tô, có mấy thứ tôi thu dọn sơ sơ để vào hòm đó, tới xem ."

      Tô Ái Ái gật đầu.

      vào trong nhà, từng bước từng bước giống như gian này cách tận thế kỉ

      Vị trí này hình như lúc đầu kê sofa, nơi đó từng đặt TV, ở đây... là nơi cái cốc kia bị vỡ...

      Vết tích của những mảnh vỡ còn, thứ còn lại chỉ là ngôi nhà hiu quạnh mà thôi

      Đột nhiên quay đầu lại, ánh mặt trời cuối chiều nhàn nhạt chiếu lên bức tường loang lổ ngoài ban công.

      chầm chậm tới đó rồi từ từ ngồi xổm xuống, dòng chữ được viết từ sơn vàng ấy vẫn ở đây, vôi mờ mờ nhưng miễn cưỡng vẫn có thể đọc được.

      Vươn ngón tay run rẩy ra, từng nét từng nét, từng chữ từng chữ, bngón tay đặt lên bức tường sần sùi cứng rắn miêu tả lại từng đường nét, những mảnh vữa màu xám rơi xuống ít.

      Bà chủ nhà càu nhàu: "haiz, như vậy ổn rồi, tôi lại phải gọi thợ tới quét lại vôi ve lần nữa..."

      Thấy Tô Ái Ái gì bà ta hơi xấu hổ chỉ : " Tô, tôi có việc bận nên phải rồi, sau khi lấy đồ xong cứ khép cửa lại là được."

      "Cạch" tiếng, cửa bị đóng

      vẫn nhúc nhích mà ngồi ở đó, đầu ngón tay đầy màu vôi ve xám xịt, đôi mắt đau nhức, bất chợt nước mắt chảy ra, ngồi xụp xuống nền gạch men lạnh lẽo.

      Liệt Tình, phải cậu thời gian còn dài, rồi quên được ư?

      Vì sao... những con chữ này vẫn còn ở đây?

      Vì sao nỗi nhớ của tớ vẫn mồn như vậy? Chỉ thoáng hộp đen kí ức bị mở ra rồi?

      Buổi chiều hôm ấy, ngồi xuống đây, chiếc cọ sơn cho , cọ của hai người cùng đặt lên bức tường này.

      vẫn nhớ ràng bộ quần áo mặc: chiếc áo sơmi sợi cotton màu trắng, bởi vì mới làm về, còn chiếc áo sơmi ấy là lần nào cũng sợ bị phai màu từ những chiếc quần áo khác cho nên đều tự tay giặt sạch giúp .

      nhận ra nét chữ của mình, hai chữ "Âu Dương" kia là viết, là ai lén lút viết thêm hai chữ "Diệp Bách" vào đằng sau?

      Bên tai vang vọng tiếng cười hôm đó,

      : "Tô Ái Ái, em bất công, em xem, viết tên em đầy đủ mà, tại sao em lại có thể viết mỗi hai chữ Âu Dương cộc lốc như thế?"

      : "Tên quá nhiều nét, ai thèm viết chứ? Muốn tự mà viết!"

      : "Người tên Âu Dương nhiều như vậy, người khác làm sao mà biết là Âu Dương nào!"

      là ngốc nghếch nhất định là ngày nào đó sau khi rời khỏi đây mới ngồi xổm xuống đúng chỗ này viết thêm vào.

      dùng tâm trạng nào để viết thêm hai chữ này?

      dùng tâm trạng nào để sửa những dòng chữ này?

      "Âu Dương Tô Ái Ái mãi mãi!"

      " được quên nhau"

      "Hạnh phúc tay trong tay, ngày 10 tháng 10 năm 2006."

      sửa thành

      "Âu Dương Tô Ái Ái mãi mãi"

      "chi bằng quên "

      "Chúc em hạnh phúc, ngày 10 tháng 10 năm 2006"

      " được quên nhau" "Chi bằng quên ", haha, chi bằng quên ?

      Tô Ái Ái giơ tay ra, khép năm đầu ngón tay lại, xoa lên ba chữ tay trong tay bị xóa

      Ngu ngốc! Ngu ngốc! Hạnh phúc cái gì? cái gì gọi là hạnh phúc?

      dựa vào đâu mà chúc em hạnh phúc?

      Vôi vữa tường rơi ào ạt xuống, từng mảnh rơi lên chiếc váy hoa của Tô Ái Ái, mặt tường bị bong tróc đến gần những con chữ kia, tường chỉ còn lại lớp xi măng màu xám, cười nhạo nước mắt .

      từng "tay trong tay" đâu?

      Những ngày tháng hoa dành dành từng rơi lên tóc đâu?

      Những lời hứa hẹn đâu?

      Ánh chiều tà chậm rãi chuyển động, dần dần còn chiếu tới những con chữ bờ tường nữa, thời tiết cũng dịu

      Tô Ái Ái chầm chậm đứng lên

      Trong trí nhớ, chàng trai kia nhếch môi cười, gọi là "Ái Ái nương" giọng hát của rất êm tai, muốn cùng làm đôi chuột ngốc nghếch, ngày này qua ngày tháng cắn tai nhau. khuôn mặt rất tinh tế và đầy phong cách, mà bỏ thuốc, dù còn tiền cũng muốn mua Yakult cho , tiễn về quê, gặp bố mẹ , đưa gặp bố mẹ ...

      Tình lúc còn ngây thơ ấy dù có cãi nhau năm lần bảy lượt nhưng vẫn muốn bảo vệ nhau, "/em em/ !", rồi từng vẽ nên bao mộng ước

      Còn bây giờ khi còn ngây thơ, còn đặt câu "/em em/" bên miệng, cũng người khác và cũng chẳng dễ tin tưởng những lời hứa hẹn.

      Trưởng thành rồi, chín chắn rồi nhưng tại sao ngay cả tình cũng thể bảo vệ được?

      Tô Ái Ái hất hất những mảnh vôi ve váy xuống, đứng lặng ở đó hồi ức về những kỉ niệm đẹp nhất của hai người rồi nhắm hai mắt lại

      Chuyện của năm trước kết thúc như vậy ư?

      Đột nhiên,

      cầu thang truyền đến tiếng bước chân, chợt mở to mắt, trái tim bắt đầu đập tự chủ được, bước của luôn rất chững chạc đường hoàng, tay khẽ quay vòng chìa khóa làm nó kêu lên "leng keng, leng keng", gót chân cũng tuyệt đối chạm đất,

      Chìa khóa tra vào ổ lạch cạch, từng bước từng bước tiến đến gần cửa, đưa hai tay lên chặn trái tim đập nhanh như muốn văng ra ngoài, những bước chân đó khiến tài nào quên được!

      "cạch" tiếng, cửa mở...

      buông thõng hai tay, dần nở nụ cười...

      * * *

      Năm năm sau, cửa sau thư viện trường đại học S, đội chiếc mũ che nắng, mặc chiếc váy liền thân màu gạo, cổ tay có chiếc vòng đá màu tím, vừa nhấc tay lên tay áo rộng bảy phân trượt xuống, làm lộ ra cánh tay trắng mịn.

      đó mắng bên cạnh: "Tại cậu đấy, vừa xuống máy bay đòi tới đây rồi!"

      bị mắng, tóc xoăn tự nhiên, mặc chiếc áo sơmi tay màu đỏ tươi và quần short, chuyển cây kem cho bạn rồi cắn cây kem của mình miếng, : "Ừ đấy, tớ cũng phải xem vụ đầu tư của tớ có lãi hay chứ?"

      mặc váy màu gạo đón lấy cây kem, xé vỏ nilon rồi ngẩng đầu : "Sao lại có lãi? Từ lúc nghỉ việc đến giờ tớ khổ cực viết cả năm trời đấy."

      Lúc ngẩng đầu lên trông thấy đôi mắt bạn sáng lên, lại còn có cả hàm răng đều như hạt bắp nữa.

      Có bốn nữ sinh từ trong thư viện trường đại học S ra, hai người trong số đó ôm sách.

      người : "Nè, lúc về cho tớ mượn nhé!"

      áo đỏ lại cắn miếng kem lớn, mặc váy mỉm cười, nhàng cắn kem.

      người : "nè, tớ thích Phương Ca!"

      Hai người ngồi bậc tam cấp dỏng tai lên nghe

      Có người : ", tớ thích Âu Dương, nếu tớ là Tô Ái Ái, tớ nhất định lấy ấy."

      áo đỏ hihi cười, đưa khuỷu tay huých mặc váy, mặc váy né nhanh, mặt hơi đỏ.

      người : "Nhưng tại sao Phương Ca lại chết chứ? Tớ lại thấy A Đan cũng tệ..."

      Hai người bậc tam cấp đều cứng đờ, người thu tay về, người ưỡn thẳng lưng, đều gì nữa.

      Mấy ríu rít càng ngày càng xa, dần dần nghe thấy câu chuyện của họ nữa

      Kem chảy xuống ngón tay, mặc váy mở miệng: "Liệt Tình, Phương Ca từng muốn làm nhà biên kịch giỏi nhất, và cũng rất có tác phong của nhà biên kịch. Làm như tớ có tính là hoàn thành tâm nguyện của cậu ấy ?"

      Những tán lá đầu sấp bóng xuống tạo thành khoảng râm mát, ve sầu cây kêu rên rền rĩ.

      áo đỏ vươn tay ra khẽ vỗ lên vai bạn thân: "Ái Ái, sao đâu, những việc nên làm chúng ta đều làm rồi."

      Gió làm lá cây xào xạc, lá cây va chạm vào luồng gió, linh hồn cũng phơi dưới ánh nắng.

      Năm nào các cũng thăm , vẫn còn nhớ bức ảnh bia mộ , cậu thiếu niên đó vẫn điển trai như vậy, đôi mắt to tròn, áo sơmi trắng tinh, mỉm cười ngượng ngùng trước ống kính. Ánh mặt trời đẹp đẽ xuyên qua những tán lá dày đặc, những vết lốm đốm chuyển động khuôn mặt mỉm cười của , giống như đó chỉ là chuyện trong giấc mơ, giống như chỉ cần khẽ gọi tiếng "Phương Ca" là quay lại và mỉm cười với như vậy.

      DI động trong túi xách rung lên, Tô Ái Ái bắt máy, giọng của người nào đó từ đầu dây bên kia vang lên, chững chạc, to tát: "bà xã đại nhân, xin hỏi ngài ở đâu vậy? Con trai tôi dậy từ sáng sớm tìm được mẹ vừa mới gọi điện mách tôi đây nè!"

      Chỉ mới nghe thấy giọng của người này, hai cười đến nhếch cao khóe miệng: "Vâng, vâng, em về ngay đây."

      Thạch Liệt Tình ném que kem xuống, trêu : "Hì hì, lại là đồng chí Âu Dương nhà cậu phải ?! Tớ bái phục ta, đâu cũng thấy hỏi!"

      Liệt Tình đứng lên, ồn ào: " thôi, thôi, về nhà cậu ăn rình nào!"

      Tô Ái Ái cười, đúng là bạn tốt, dường như thời gian luôn dừng lại khi hai ở bên nhau.

      Hai người tay cầm tay chạy về con đường trung tâm thành phố, gì đó còn kia cười phá lên, kia véo má bạn.

      Hai lướt qua hai nữ sinh cấp ba đeo cặp sách lưng, có nữ sinh : "Này, nhanh lên, tớ phải về nhà xem hoàng tử tennis!"

      Hai quay lại nhìn nhau cười, ngờ, hai nữ sinh kia lại giống hai ngày xưa đến vậy, khi còn trẻ luôn vai kề vai.

      : "Này, năm đó cậu cũng giục tớ y như vậy."

      kia nhíu mày: "Ầy, những tuổi thanh xuân đúng là xinh đẹp nhất đời."

      đường còn có rất nhiều nữ sinh trong tuổi thanh xuân xinh đẹp qua rồi còn có những chàng trai ngổ ngáo, và cả những đôi tình nhân tay trong tay.

      Nơi đây diễn lại câu chuyện cũ.

      Gió khẽ làm những trang giấy trong quyển sách được được bày giá tung lên, tạo thành tiếng xoàn xoạt, cuối cùng làm lộ ra trang bìa, đó có bảy chữ "Mảnh hành tây nào rơi lệ" ...

      Này, Liệt Tình, ràng là HE mà, vì sao tớ vẫn cứ muốn khóc như vậy?

    4. Min Cancel

      Min Cancel Well-Known Member

      Bài viết:
      786
      Được thích:
      1,872
      CHƯƠNG 38 - PHIÊN NGOẠI 2 (HẾT)

      Ngày mới ở trường đại học S luôn bắt đầu từ canteen

      Trong phòng rửa bát phát ra những tiếng leng keng do bát va vào bồn, thảo nào trường lại sắp phải thay bồn mới, những bác rửa bát này đều quá mạnh tay, như kiểu hận thể cầm bát đĩa đập hết ra.

      "bác ơi, cho cháu 5 cái bánh quẩy, bốn cái bánh rán, mười quả trứng, sáu bình Yakult..." Cậu nam sinh cặp quả bóng rổ vào trong tay thò đầu vào trong cửa kính gọi đồ ăn, mồ hôi mái tóc mềm mại sắp giọt xuống

      "Này, hôm qua ràng là cậu đánh bài thua mà, vì sao cậu lại bắt tớ trả tiền ăn sáng?" Nam sinh dựa vào cửa kính lười biếng ngáp cái và như vậy, híp mắt lại, đuôi lông mày hơi vểnh lên che được thần khí tràn đầy trong đôi mắt.

      "cút, người hôm qua thắng nhiều nhất là cậu cơ mà, tìm cậu tìm ai?" Nam sinh tóc húi cua đá nam sinh lười biếng kia cái, quay đầu lại và : "Gọi Yakult mà lấy ống hút à? Quay lại lấy !"

      ta nhíu mày: "Vì sao tớ phải ?"

      "Âu Dương huynh đệ, cậu có muốn thăng cấp ?"

      ta gãi gãi đầu, đút hai tay vào túi quần rồi khom người đến trước cửa kính, thò đầu vào gọi người phục vụ bên trong: "bác ơi, cho cháu thêm bốn cái ống hút nữa!"

      Nụ cười tươi làm lộ ra hai chiếc răng khểnh rất đẹp.

      "Ừ, được rồi" bác đó lập tức quăng ra túi ống hút còn đầy.

      ta há miệng ngáp cái giơ tay lên che miệng, tay khác cầm ống hút.

      Ngay lập tức hai bàn tay cùng cầm vào cây ống hút.

      "Ơ, xin lỗi."

      "Ồ, sao, cậu lấy !"

      "cảm ơn!"

      nhìn được mặt nữ sinh cúi đầu chuyện điện thoại ấy, chỉ có thể ngắm nhìn mái tóc của , mái tóc mềm mại, mặc bộ quần áo quân màu lá mạ.

      "Hơ" tiếp tục ngáp cái nữa, là loài động vật hoạt động ban đêm, mắng thầm: "Sớm biết như vậy nghe lời tiểu tử thối A Đan kia, bắt mình dậy sớm như vậy!" Sáng sớm chen chúc cùng đám tân sinh viên thế này...

      ra cửa canteen, vào khu bàn ghế.

      chuyện điện thoại, : "Liệt Tình, tớ khổ chết được, đại học tốt tí nào hết, tớ muốn về nhà quá"

      Đầu điện thoại bên kia truyền đến giọng oang oang: "Trời ơi, tiểu thư của tôi, cậu phải mạnh mẽ lên chứ, tớ muốn học còn được đây, được rồi, tớ phải lên thu hoạch nông trại đây, cậu tìm Phương Ca , hành hạ cậu ấy , thuận tiện hành hạ luôn cả phần của tớ nhé..."

      "ơ, xin lỗi" xui xẻo, đến cái ống hút Yakult mà cũng có thể cướp của người ta được!

      "Ồ, sao, cậu lấy trước !"

      cầm điện thoại "cảm ơn"

      Người trong điện thoại hỏi : "Alo, Alo, cậu sao thế? Xin lỗi gì vậy?"

      : " sao, đụng phải người khác"

      Đầu dây bên kia ầm ĩ: "Woa, là con trai à? Đẹp trai ? Tô Ái Ái, sao cậu vừa vào học gặp được trai đẹp rồi?"

      mắng: " bậy gì thế? Tớ ngay cả mặt người ta cũng chưa nhìn mà."

      Hình như là người rất cao, quay đầu ngó xung quanh, quỷ đói trong canteen nhiều như vậy nhưng tìm được bóng dáng ấy!

      này hề biết rằng ngày nào đó trong tương lai, và chàng trai vừa va phải cùng ngồi ở góc nào đó trong canteen này, khi cùng ăn suất cơm, khi cũng uống chai Yakult...

      Đầu dây bên kia tiếp tục tưởng tượng: "haiz, tớ bảo này, nếu được cậu hãy trồng cây , tìm nơi ở gần nhà tớ chút, tớ về đó còn có thể thường xuyên tới tưới nước... A, cây đó lấy tên là gì nhỉ? Gọi là Liệt thích hát !"

      che điện thoại rồi bật cười

      Trong buổi sáng, có thiếu nữ mặc bộ quần áo quân màu lá mạ, đôi mắt to trắng đen ràng, làn da trắng trẻo...

      Ôi, cuộc đời giống như lần đầu tiên gặp gỡ...

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :