1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Mạt thế] Luôn có nhân loại muốn chăn nuôi tôi - Sanh Lạc Lạc [Update 40/185] Drop

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhiên Nhiên

      Nhiên Nhiên Well-Known Member

      Bài viết:
      538
      Được thích:
      626
      Còn "ánh mắt đau thương muốn chết" nữa chứ kaka
      Hale205, Phuochuyen94Tương Kỳ thích bài này.

    2. Ngọc Ngố242

      Ngọc Ngố242 New Member

      Bài viết:
      5
      Được thích:
      3
      ôi b này buồn cười quá =D
      Tương Kỳ thích bài này.

    3. Tương Kỳ

      Tương Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      49
      Được thích:
      1,492
      Chương 8. theo tôi
      Edit: Tương Kỳ
      Lệ Sâm diễn sâu như vậy, làm Nam Ca hận thể vỗ tay khen giỏi.

      Đại ca à, diễn xuất của có thể đoạt được giải Oscar rồi đó. cứ diễn tiếp .

      Có thể là vì Nam Ca vẫn nằm im cục, còn Lệ Sâm vẫn giữ chặt vai , những người kia lúc lâu sau mới kịp phản ứng lại.

      Lệ Sâm giọng nghẹn ngào giải thích: "Bạn của tôi bị thương rất nặng, nhưng tại trong thành phố thể tìm được bác sĩ, tôi chỉ có thể đưa ấy ra khỏi thành phố... ấy sắp chống đỡ nổi rồi..."

      Thân phận ràng, mấy người lính kia cũng dám đưa theo, nhưng họ vẫn thân thiết hỏi: "Tình trạng của ấy xấu như vậy, nếu hai người cùng về quân doanh của chúng tôi ? Ở đó có quân y."

      " cần." Lệ Sâm vẫn lắc đầu từ chối: "Chúng tôi có hẹn với bác sĩ, bây giờ là thời kỳ loạn lạc, vậy nên vân chưa gặp được, có thể sau này cũng thể gặp lại nữa."

      Nghe lời này, hình như còn có hận gì đó chưa giải quyết, những người kia còn có nhiệm vụ, đương nhiên là chú trọng tìm hiểu lời của Lệ Sâm có sơ hở gì.

      Dù sao phía sau xe chắc cũng chỉ là thùng đựng vật dụng cá nhân.

      Họ là quân nhân chứ phải kẻ cướp, thời mạt thế, có nhiều người vẫn có năng lực tồn tại, nếu người ta có gì khả nghi họ cũng nên thả người.

      "Được rồi, hai người , chúc bạn nhanh khỏi bệnh."

      Lệ Sâm cảm ơn họ, cẩn thận gói ghém Nam Ca lại, sau đó mới nổ máy rời .

      Mấy quân nhân phía sau nhìn chiếc xe chạy khuất, thở dài : "Nhìn tình trạng bạn ta như vậy, nhất định thể sống được, ngờ ta còn kiên trì như vậy."

      Mấy người khác đồng ý: "Đúng vậy, tình huống bây giờ chính bản thân mình chắc gì lo nổi, lại còn đem theo người khác. Người có tình có nghĩa như vậy đúng là nhiều."

      Những người này tìm đến nơi có tín hiệu kêu cứu, quả nhiên trong hầm trú tìm được số người còn sống trốn trong đó.

      Nam Ca biết lắm, chỉ loanh quanh xem xét, vì thế họ bỏ lỡ cơ hội.

      Nhưng Nam Ca lại nhớ lắm, phân giới hạn của mình và con người, cứ coi như còn nhớ mọi chuyện, nhưng với hình dáng này của mình, cũng xem như quen biết với ba.

      Lệ Sâm thoát khỏi mấy người kia, đương nhiên dừng xe trong thành phố. lái xe đến khu vực biên giới phía Bắc.

      Trời còn chưa tối lắm, cũng ra khỏi thành phố gấp, chỉ để xe dừng lại ở nơi hẻo lánh.

      Nếu có Zombie đột kích, với địa hình này vẫn có thể thoát khỏi được.

      Sau khi kiểm tra xung quanh lần, xác định có gì xảy ra, mới xuống xe.

      Lấy trong cốp xe ra bánh mì và chai nước, chuẩn bị ăn. Trong thời gian này, chưa từng ăn cơm đúng giờ.

      Nam Ca lại còn nhìn chằm chằm, phải biết rằng với ánh mắt đung đưa sắp rớt của , lúc trừng người ta trông cực kỳ kinh dị, bên mắt toàn là tròng trắng, cũng may là Lệ Sâm quen với chuyện sống chết, cũng cảm thấy đáng sợ mấy.

      Ừm được rồi, phải lúc nãy còn ôm chặt lấy , gọi là "bé cưng" à.

      Tên đàn ông xấu xa, ngay cả tên cũng biết, cũng quá mức hùng hồn.

      "Mở... trói..." Tay còn bị Lệ Sâm cột, sợi dây siết lại làm lộ cả thịt bên trong.

      Lệ Sâm ngồi tảng đá bên cạnh cái xe, cách Nam Ca khoảng.

      Sắc trời dần tối, rặng mây bị nhuốm đỏ tạo thành cảnh tượng vô cùng đẹp. Cho dù mặt đất trở nên thế nào, cũng ảnh hưởng đến nó.

      Lệ Sâm ăn rất tạo nhã, nhưng cũng rất nhanh, hai ổ bánh mì bị cắn vài cái ăn sạch. Nước chỉ uống lần hết, vặn chai lại rồi để bên cạnh.

      khoanh tay lại, hề có ý định muốn cởi trói cho Nam Ca.

      "Muốn cởi trói à?" Lệ Sâm lạnh nhạt hỏi.

      "Hỏi... thừa..." Nam Ca nghĩ bây giờ mình về phía Bắc rồi, cảm giác mình phải trở lại nơi đó.

      Cố gắng lúc, mới bổ sung: "Chuyện... xương sườn, còn... chưa... tính sổ."

      "À." Lệ Sâm biết xấu hổ gật đầu: " việc tôi cứu thoát khỏi biển lửa à, đừng khách sáo, chỉ là tiện tay mà thôi."

      Làm sao bây giờ, Nam Ca muốn nổ tung rồi, nhưng lại tên này.

      trừng trừng , lại tiếp tục trừng trừng.

      Lệ Sâm nhìn hai mắt dân chuyển thành lòng trắng của , nhịn được cười.

      Zombie này, hiểu sao lại cảm thấy có vẻ đáng , làm sao đây?"

      "Rời khỏi thành phố với tôi ." Giống như quyết tâm cầu hôn gì đấy, Lệ Sâm nhìn Nam Ca.

      Nam Ca nghĩ thầm, diễn thành nghiện à, tôi cũng phải bạn , ra khỏi thành phố với làm gì.

      Tuy gì, nhưng nghiêng nghiêng đầu, mặt ràng viết hai chữ "từ chối".

      Lệ Sâm cũng nhượng bộ, hỏi: " ở lại thành phố này làm được gì? Người muốn tìm cũng tìm thấy, đúng à? Nếu rời khỏi thành phố này, nếu may mắn có thể tìm được người đó. Nguyên liệu của thành phố này có hạn, sớm cạn kiệt nhanh thôi, rời khỏi đây là lựa chọn sáng suốt nhất."

      Nam Ca tiếp tục để ý tới .

      Tài nguyên cạn kiệt liên quan gì tới , cần ngủ, cũng chẳng cần ăn.

      Tâm trạng tốt, còn có thể phục kích con người, uống chút máu và làm gì đó, cuộc sống thế này quá tốt rồi còn gì.

      Lệ Sâm từ tốn dựa hai tay lên đá, nhìn trời: "Tối hôm đó bị Zombie đuổi giết phải ? Có biết lý do ?"

      Nam Ca tiếp tục im lặng, hừ, tên con người môi cá nhám như làm sao biết được chiến tranh của chúng tôi.

      "Có phải là vì lãnh địa ?"

      Sau khi Lệ Sâm xong, Nam Ca cũng quên trợn mắt luôn.

      Trứng dái, thông minh dữ dội.

      Những câu mà Lệ Sâm đều đánh thẳng vào tâm trạng của : " nhìn xem, hành động chậm chạp, IQ lại thấp, sức chiến đấu càng tụt về vô cùng, xác định có thể sống sót ở thành phố này à?"

      có cảm giác hôm nay mình rất kỳ lạ. đường gặp rất nhiều người, có thể cho họ súng, đồ ăn, nhưng lại đưa theo người nào cùng, thế mà bây giờ lại lời vô nghĩa với Zombie.

      Chẳng lẽ đến thời mạt thế này, cho nên cảm thấy đơn à?"

      Nghĩ đến đây, Lệ Sâm bật cười, sao có thể chứ. vẫn luôn hành động mình.

      Nghĩ đến bóng lưng độc lặng lẽ của giữa đống hoang tàn lúc sáng, Lệ Sâm cảm thấy hiểu ra được phần nào.

      muốn bỏ rơi nữ Zombie này.

      Dù sao theo , Nam Ca còn gì để quan tâm, lúc này chán nản ngồi ghế, suy nghĩ biết làm sao để trở lại phía Bắc.

      Ây da, đói bụng quá, mà mùi thơm phưn phứt của người đàn ông kia cứ tỏa sang đây, hận thể cắn miếng ngon lành.

      Có lẽ thấy phản ứng gì, Lệ Sâm lạnh lùng đứng dậy: "Hơn nữa cũng chết rồi, đưa theo tôi cũng cần chăm sóc gì mấy, chỉ cần bảo vệ cái đầu của tốt là được, còn cơ thể có biến dạng như thế nào cũng sao, vẫn còn suy nghĩ được..."

      nếu lần lượt từng ưu điểm của Nam Ca khiến tức muốn chết.

      chỉ biết, tên đàn ông này muốn đưa mình , chắc chắn ta tốt lành gì, ta chỉ nhìn trúng khả năng "đệm thịt Zombie" của thôi!

      tóm lại, mỗi lần ta muốn nhảy lầu đều nằm dưới đỡ cho!

      Tên chết tiệt này, sao lúc trước bị Zombie bao vây, ta bị cắn chết luôn cho rồi!

      Có lẽ Nam Ca phát , lúc tức giận, trong họng lại vô thức kêu thành tiếng. Trước đây Lệ Sâm từng nuôi con chó chăn cừu Đức, lúc muốn cắn người, nó cũng phát ra tiếng giống hệt .

      Ừm, nhưng mà nó gầm gừ muốn cắn người ta, chứ giống như Nam Ca muốn giết mình.

      "Trời tối rồi, chúng ta phải qua nơi cảnh giới, đến Bắc Hải."

      cần phải tìm Lệ Ngạn.

      ra và nữ Zombie này cũng rất có duyên, họ đều tìm người, mới gặp phải số tình huống như thế này.

      Cuối cùng Nam Ca nhịn được nữa, mở mắt to, xém chút lại làm rơi tròng mắt xuống: "A... A... Tôi... ... muốn... ."

      "Vậy cũng phải do quyết định." Lệ Sâm đến, kiểm tra dây thừng tay rồi khiêng lên, đặt vào ghế sau. Đông thời cột chặt lại sợi dây, để thể cục cựa được.

      Lát nữa lao ra khỏi khu cảnh giới, chừng có chuyên xảy ra, cái đầu yếu ớt của đến giờ chưa bị nát cũng đúng là may mắn.

      Nam Ca cắn rằng, , mà, tên đàn ông này hiểu tiếng người à!

      Chờ trở nên mạnh hơn xem, nhất định giết chết ta cho hả giận!

      Mặt trời buông dần, bầu trời đỏ rực trở nên mờ mịt. Trước đây, ở thành phố này, năm có vài ngày có bầu trời như vậy, vừa nhìn khiến người ta phấn chấn tinh thần.

      Nhưng sau động đất, thành phố như bị phủ lớp bụi mờ, bất kể là ban ngày hay ban đêm, bầu trời đêm u như vậy.

      Lệ Sâm ngồi vào ghế lái, Nam Ca ngẩng đầu, chỉ có thể nhìn vào sau đầu của , rất muốn cầm cục đá đập cho xịt máu ra.

      Sau khi Lệ Sâm nổ máy, quay đầu với Nam Ca: "Sau này chúng ta là bạn đồng hành, biết tên tôi đúng ? Tôi là Lệ Sâm, nhớ nhé."

      Nam Ca nhắm mắt lại, thèm với .

      Ai muốn nhớ tên chứ, tên tôi mà tôi còn chưa nhớ được đây này.

      Lệ Sâm quay e lại, ánh mắt trở nên lạnh lùng, nhưng môi vẫn giữ nụ cười khẽ: "Còn tên của ..."

      Nam Ca nghĩ thầm, có van xin quỳ lạy tôi tôi cũng cho biết.

      "Tôi gọi là Tiểu câm điếc được rồi." Tâm trạng của Lệ Sâm có vẻ rất tốt, giọng có chút đùa cợt.

      Nam Ca xém chút ngã lăn quay ra ghế.

      mới là câm điếc! Cả nhà đều là câm điếc!

      Hu hu hu, chết rồi, sao vẫn có cái cảm giác "bị chọc tức muốn chết" vậy chứ!

      Nam Ca chỉ lo cho cảm giác khó chịu của mình, nhân đó nguyền rủa luôn tên đàn ông chết tiệt này, thế nên nghe thấy tiếng kiểm tra đạn, đồng thời tiếng lên đạn.

      Bên ngoài khu cảnh giới có đội xe xếp hàng dài, người cũng xếp dày hơn, tất cả đều là người di cư, còn có gia đình với nhau. Biểu của họ rất lạnh nhạt, trong tình trạng như bây giờ, tất nhiên ai tin ai được.

      Xe của dừng ở đây mà rẽ vào đường khác.

      Trước kia rời khỏi thành phố làm nhiệm vụ, qua đường tắt để nấp ở đó, chỗ này chỉ đủ để chiếc xe qua, mong là có thể thuận lời vòng qua đó, muốn có va chạm với người trong quân đội.

      Lúc này Nam Ca còn chưa dừng nguyền rủa: Mong cho xe nổ bánh, mong cho ta bị Zombie ăn sạch , mong cho ta bị súng bắn bể đầu, bị người ta dùng đá đập cho chết tươi...

      suy nghĩ như vậy, bỗng nhiên có đạn bay thẳng vào, khiến thân xe chấn động! Chuyện gì thế, họ bị phát à?

      Lệ Sâm chỉ có thể , số của đúng là may mắn. Có đội người từ ngoài thành phố vào đây, mà đường của họ, chính là con đường này.

      Hết chương 8
      Last edited: 5/11/16

    4. Nhiên Nhiên

      Nhiên Nhiên Well-Known Member

      Bài viết:
      538
      Được thích:
      626
      Sao toàn chọc vào nỗi đau của chị vậy hở
      Tương Kỳ thích bài này.

    5. Tương Kỳ

      Tương Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      49
      Được thích:
      1,492
      Chương 9: thể thả
      Edit: Tương Kỳ

      Vài phút trước.

      Trần Bạch Kiêu mặc quân trang ngồi ghế sau, vẻ mặt nghiêm trọng suy nghĩ về tình hình tại.


      Vài năm gần đây, thành phố này làm tốt chính sách bảo vệ môi trường, dù có ban hành thêm nhiều chính sách mới cũng thể trị tận gốc những tai họa ngầm trước đó. Vì thế, thành phố bây giờ vô cùng thiếu thốn tài nguyên.

      Thời mạt thế đến, người sống thiếu thốn nước sạch, ai nấy cũng đều cảm thấy vướng bận.

      ta thị sát cả thành phố mấy ngày nay nhưng có kết quả khả quan.

      Tài nguyên nước thiếu thốn trầm trọng, vì khi động đất xảy ra, ít mạch nước ngầm bị ô nhiễm.

      Nếu còn tiếp tục như vậy, biết họ còn có thể cầm cự được bao lâu.

      theo lối bí mật về căn cứ, ta còn muốn thương lượng với những người khác về chuyện này.

      Lúc tập trung suy nghĩ, phụ lái thượng sĩ phụ trách báo cáo : “Chỉ huy, phía trước có chiếc xe khả nghi, hình như tiến về phía xe của chúng ta.”

      Trần Bạch Kiêu thu hồi tâm trạng, lấy kính viễn vọng ra nhìn. ta xác định trong quân đội có ai lái loại xe này để thi hành nhiệm vụ. Vì lý do an toàn, với sĩ quan phụ tá, ra lệnh để chiếc xe kia dừng lại.

      Lệ Sâm nghĩ số của đúng là xui xẻo, phải chỉ ra khỏi thành phố thôi à, thế mà lại gặp đám người.

      Cả căn cứ quá mười người biết về lối này, hôm nay cứ nghĩ dễ dàng qua, xem tình hình tại hẳn là vô cùng khó khăn.

      Lệ Sâm cầm bộ đàm lên, dò tìm kênh của bên kia, chợt nghe thấy giọng lạnh lùng: “Phía trước là ai? Mau dừng xe lại, thực kiểm tra.”

      Dừng xe? Đương nhiên chấp nhận.

      Chỉ còn đường là xông thẳng tới mà thôi.

      Vì thế, Lệ Sâm thèm nghe bên kia , ngược lại, tăng ga lên.

      Trần Bạch Kiêu vẫn chú ý đến hành động của bên kia, ngờ đối phương lại rất cố chấp, xem ra là muốn xông thẳng tới.

      Ánh mắt ta dần chuyển lạnh, thể tốn thời gian với chó được. Cả xe im lặng hồi, mọi người đều chờ ta ra lệnh.

      Bây giờ ta cũng muốn nể tình, ai biết bên kia là loại người nào? Trong tình huống thế này lại muốn chống đối, như vậy cũng đủ nhận án tử.

      Vì thế, Trần Bạch Kiêu lạnh nhạt : “Làm xe của họ dừng lại .”


      Nam Ca cảm giác được đạn nả về phía xe của mình.

      co người ngồi phía sau, dám cục cựa.

      Phía trước có chuyện gì, cũng biết. chỉ cảm thấy oán hận trong lòng, nếu phải người ông này cố đưa mình theo cùng, giờ này tiêu diêu tự tại chứ phải cùng hưởng tội thế này với ta!


      Lệ Sâm đoán được đối phương tiếp tục nổ súng. Vì thế lơ là, sau khi xoay kính xe lại, nhìn thấy đối phương nhắm vào xe mình.

      muốn giết người, cho nên mới nhắm súng ở bánh xe.


      Kĩ thuật bắn của bên kia rất tốt, nhưng vẫn tốt bằng Lệ Sâm. vừa lái xe, lại vừa có thể đối phó với đợt tấn công của họ. Nếu Nam Ca nhìn thấy nét mặt của , biết hề có chút nôn nóng nào.

      Trần Bạch Kiêu ngồi trong xe, cảm giác được thân xe bị chấn động mạnh, sau đó là nghe thấy tiếng nổ bánh xe.


      ta cảnh giác, tự biết là đụng phải dân chuyên nghiệp.

      Kĩ thuật bắn súng của người kia rất tốt, hơn nữa trang bị lại rất đầy đủ. Nếu người như vậy rời khỏi thành phố, sợ rằng bắt được ta.

      Vì thế, nét mặt Trần Bạch Kiêu lên vẻ ngoan độc: “Tiếp tục tấn công.”

      Bên kia chỉ có chiếc xe, còn mình có rất nhiều người, chẳng lẽ chặn nổi ta?

      Huống hồ đường hầm này như vậy, bên kia muốn xông qua, trừ phi có ba đầu sáu tay, nếu đừng hòng chạy thoát!

      Tiếng thét của Nam Ca đều bị chặn trong họng, rất sợ.

      Bên kia là ai thế, Lệ Sâm làm gì vậy! phải là ra khỏi thành phố à, sao lại khai chiến với người ta chứ! Xe này có chắc chắn vậy, đạn bắn có thủng ?

      Lúc bị trói, Nam Ca còn cố gắng giãy dụa, giờ hận thể co lại thành đốm , cố gắng làm phiền Lệ Sâm.


      Dù sao ta cũng đánh nhau, nếu thất bại, cũng cúi đầu 90 độ tạm biệt cuộc đời luôn!

      Lệ Sâm à, phải cố lên nha!

      Lệ Sâm tập trung đối phó với kẻ địch, chú ý đến điểm kỳ lạ của Nam Ca. Xe của họ xáp lại với nhau, xem ra chỉ có thể ra tay dứt khoát, đám người này thể đắc tội được.


      Lệ Sâm tỏ ra sợ hãi, tay cầm súng của cũng nơi lỏng.

      Nam Ca cảm thấy kỳ lạ, sao nổ súng, là muốn chịu thua à?

      Cố gắng ngửa cổ ra nhìn, thấy Lệ Sâm quay lại nhìn mình: “Chốc nữa xe có thể bị va chạm mạnh, chịu đựng chút.”


      Nam Ca còn chưa kịp tiêu hóa lời của thấy ghế ngồi của mình nghiêng sang bên, đầu của đập mạnh vào cửa xe!

      Cha mẹ ơi, rốt cuộc Lệ Sâm muốn làm gì vậy!

      Việc Lệ Sâm làm rất đơn giản, nếu đường bị đối phương chặn lại, cũng sẵn sàng đâm thẳng về trước.

      cua tay lái, chiếc xe vốn chạy đường chợt nghiêng, bánh bám lên tường của đường hầm. Vì toàn bộ xe đều nghiêng hẳn sang bên, nên chỉ cần tăng ga là có thể bay thẳng qua!

      Tốc độ xe càng lúc càng nhanh hơn!

      Nam Ca cảm thấy cơ thể sắp phải là của mình nữa rồi, bây giờ đầu gần như chúi xuống đất!


      Trần Bạch Kiêu ngờ tới kỹ thuật lái xe của đối phương lại tốt như vậy. Cách di chuyển quá đẹp mắt, y hệt như tay đua chuyên nghiệp!

      Đường hầm hẹp như vậy, lẽ nào ta muốn xông tới?


      Gương mặt Trần Bạch Kiêu lạnh lại: “Tăng tốc cho tôi, tông thẳng vào, nhất định phải chặn đường ta lại!”

      Những người kia dám chậm chạp, thể để họ thoát được. Vốn chính là ai mạnh thắng, nhưng họ đều là lính thường, chuyện sống chết đương nhiên thể so với bộ đội đặc chủng xuất ngũ được.

      Lệ Sâm thấy qua sinh tử, cũng đối mặt với lựa chọn sống chết rất nhiều lần.


      Ngay lúc giao chiến với đối phương, cũng có quyết định của mình. Nếu cho Nam Ca biết trước.

      Ruột gan phèo phổi của Nam Ca giống như lộn xộn lung tung hết cả lên, tuy đau đớn nhưng rất khó chịu đó!


      Tên điên Lệ Sâm này!

      Chiếc xe gào thét vọt ra ngoài đường hầm, Trần Bạch Kiêu biết lái xe thể theo kịp, ta lạnh lùng đứng dậy, quân trang khí phách vô cùng. đẩy người ngồi ghế lái ra, tự mình điều khiển tông vào xe của Lệ Sâm!

      Nếu bị ta tông vào, xe của Lệ Sâm nhất định bị lật, lúc đó đám người kia đem ra xử bắn mới lạ!

      Tiếng hét nghẹn cục từ nãy đến giờ của Nam Ca cuối cùng cũng thoát ra được: “Aa! ---”

      liên tục hỏi thầm, Lệ Sâm, cuối cùng là có chuyện gì, có nghe thấy tiếng đạn bắn vào xe hả, chúng ta cứ chết tươi ở chỗ này luôn vậy à?

      Nam Ca hoảng loạn, nhưng Lệ Sâm lại cười cười, giống như nghe thấy tiếng gào thét trong lòng , bình tĩnh : “Yên tâm, chúng ta có thể thoát được.”

      Vì thế, ngay khi xe đối phương sắp tông vào mình, Lệ Sâm đạp mạnh chân ga, tăng tốc độ lên cao nhất có thể!

      Trần Bạch Kiêu nghĩ tay lái của Lệ Sâm lại mượt như vậy, giống như ta lái xuyên cả gian thời gian đến thế giới nguyên thủy vậy!

      ta tăng tốc, thời gian kịp rồi! Vì thế ta chỉ có thể trơ mắt nhìn xe Lệ Sâm gào thét nghiêng qua xe mình. Mà hướng xe của ta thể điều khiển được, chỉ có thể tông vào đường hầm!


      “Ầm”! Đường hầm vốn chống đỡ được sau cơn động đất nay lại muốn đổ sập xuống!

      Nam Ca muốn điên lên rồi.

      A a a a a a, có phải tông vào đường hầm rồi ! Sao Lệ Sâm điên cuồng dữ vậy, thể lái chắc tay chút à!

      hò hét trong lòng, cũng phát ra xe của họ bay qua đường hầm.

      Hơn nữa xe vốn nghiêng về bên, sau khi rời khỏi mặt tường lại tiếp tục chạy mặt đất.


      Tim Nam Ca như muốn chui ra khỏi họng sau đó lại trở về vị trí cũ, gương mặt đầy vẻ sợ hãi.

      Nhưng đợi bình tĩnh lại, nghe thấy tiếng nổ bánh xe!

      Lệ Sâm ngồi ở ghế lại chửi thầm.

      Vì lốp xe bị bắn trúng, tính ổn định của thân xe mất dần.

      Lại thêm đường hầm đổ sụp xuống, nhìn thẳng về phía trước, đường chạy ra ngoài.

      Lúc Trần Bạch Kiêu lái xe lên đường hầm, bị ngăn cản, đương nhiên ta cũng muốn đuổi theo.

      Coi như đuổi theo Lệ Sâm được, nhưng cũng thể ở lâu trong đường hầm này.

      Nam Ca phát xe lắc điên cuồng, nhìn ra ngoài cửa, phát có đá rơi từ đường hầm xuống!

      Lẽ nào vừa thoát được cảnh đuổi bắt giờ lại sắp bị chôn sống à?


      “Lệ… Sâm...:” kêu chậm rì tên của .

      còn chưa muốn chết đâu! Thân là Zombie, vất vả lắm mới có được ý thức riêng, còn muốn sống mà!

      Lệ Sâm cũng nghe thấy tiếng của , nhưng bây giờ thể trả lời.

      Vì đá rơi xuống càng lúc càng nhiều, những người kia cũng đuổi theo nữa mà nhanh chóng rút lui.


      Trong mắt bây giờ chỉ nhìn về ánh sáng ngoài đường hầm. Trong lúc chạy, đảo nhanh tay lái để né đá vụn rơi xuống xe.

      Tránh được tảng đá lớn, nhưng né được mấy cục . Nhưng mà dù mui xe có bị đá đập nát, cũng thèm quan tâm.

      Đường ra chỉ còn mười mét… năm mét… cuối cùng chỉ còn lại mét, xe của bay thẳng ra ngoài!


      Những người ở trong hầm may mắn như vậy. Ầm ầm! Trong phút chốc, họ bị đất đá lấp kín đường .

      Dù chỗ này sập xuống cũng có gì nghiêm trọng, xe của họ là xe quân dụng, người ngồi trong có chuyện gì.


      Lệ Sâm muốn dừng lại ở đây, nếu lao ra ngoài được dù bánh xe có bị bể cũng phải tiếp tục lái .

      liếc nhìn đường hầm qua kính chiếu hậu, sau đó thu hồi tầm mắt.

      Hết chương 9
      P/s. Dạo này bận nên thể edit được nhanh, mai cố gắng có chương 10 cho mọi người.
      Last edited: 14/11/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :