1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Mạt thế] Luôn có nhân loại muốn chăn nuôi tôi - Sanh Lạc Lạc [Update 40/185] Drop

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tương Kỳ

      Tương Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      49
      Được thích:
      1,492
      Chương 6: Đệm thịt Zombie

      Edit: Tương Kỳ
      Thứ Lệ Sâm mang theo là vật dụng của quân đội, gồm quần áo và đồ dùng hằng ngày.

      Những bộ đồ này rất bền và hút nước, dễ dàng trong việc hành động. Trong thời khắc này cũng phát huy công dụng rệt.

      cố tình chọn số đồ dự phòng theo các số đo khác nhau, nhìn vóc người Nam Ca, chắc là số nhất mới mặc vừa.

      Nam Ca rất sợ, vì hình động bắn vào tim mình của người đàn ông này rất dứt khoát. Bây giờ cũng biết ta muốn làm gì.

      Mãi đến khi thấy bộ quần áo ta cầm, Nam Ca mở to mắt như muốn hỏi Lệ Sâm muốn gì.

      Lệ Sâm cũng hiểu ý, tuy mới chỉ gặp nhau có vài lần, Zombie này cũng có IQ cao như con người, nhưng lại hiểu được suy nghĩ của .

      "Để thay đó, mặc như dễ hoạt động."

      Lệ Sâm xong cúi người kiểm tra xem còn giấu vũ khí nào hay , sau khi xác định thể ra tay với mình, mới lột áo blue và bộ đồ bên trong của xuống.

      Mặc dù Nam Ca là Zombie nhưng cũng có ý thức, có tiết tháo của Zombie! Sao có thể bỏ qua cho việc tên con người môi cá nhám này cởi đồ mình!

      Vì thế, giằng người lại: "Dừng... tay... lại..."

      Lệ Sâm cũng có cách trị được : "Nếu nghe lời, bây giờ chúng ta rời khỏi thành phố."

      Thấy xe đến khu nhà, dù sao Nam Ca cũng từ bỏ. Thế là chỉ biết cắn răng, chậm chạp: "Lưu... manh."

      Lúc câu này Lệ Sâm thay xong đồ cho , giúp lấy viên đạn ra khỏi ngực, dùng băng y tế quấn ngực lại.

      Sau khi hoàn tất, đưa cho cái mũ.

      Mặt được giấu sau cổ áo và lớp tóc, nếu mùi người cũng có thể giấu được chỉ cần làm gì khả nghi, ai biết là Zombie.

      Lúc này Nam Ca vẫn còn rất phiền lòng, cả người bị môi cá nhám nhìn thấy hết rồi.

      Lệ Sâm thấy nét mặt nổi này của bật cười: "Tôi cũng có khẩu vị nặng tới mức ra tay với Zombie đâu."

      Câu này được Nam Ca sử dụng để cười nhạo , nhưng đó là chuyện của sau này.

      Lệ Sâm vẫn cột hai tay lại nhưng để hai chân hoạt động tự do.

      " có còn muốn ra ?" Sau khi xong, Lệ Sâm mở cửa xe ra.

      Nam Ca bò từ trong xe ra, nét mặt vẫn thương nổi vào khu nhà.

      Tên đàn ông chết tiệt, mới cần để ý tới ta.

      Trong khu nhà và cửa hàng có chút khác nhau, lúc xảy ra động đất, rất nhiều người chưa kịp chạy ra ngoài, ngày hôm sau bị biến thành Zombie.

      Lệ Sâm theo Nam Ca đến đây chính là việc vô cùng nguy hiểm.

      biết vì lý do gì, chỉ muốn để mình.

      Nam Ca cảm thấy nơi này rất quen thuộc, nhìn con đường hoa , vốn muốn chỉ cho Lệ Sâm biết về nơi đó, nhưng khi mở miệng ra phát bản thân còn nhớ gì nữa.

      Trong khu nhà có vài Zombie lảng vảng, Lệ Sâm liếc nhìn xung quanh, tạm thời vẫn còn an toàn. Nhưng ở lại đây lâu tuyệt đối phải cách hay.

      " mau , muốn tìm ai tìm , sau khi tìm xong chúng ta rời khỏi đây."

      Mấy ngày nay, dù có nhiều người muốn theo mình nhưng đều từ chối. ngờ cuối cùng lại đồng hành cùng nữ Zombie.

      Trong lòng Nam Ca vẫn còn bài xích Lệ Sâm, lầu bầu trong lòng, mới muốn với ta.

      Đến nơi muốn tìm, nhìn đống đổ nát này, Nam Ca cũng biết tâm trạng của mình tại là thế nào.

      Chắc là khó chịu, nhưng có tim, có hơi thở, sống làm sao khó chịu được đây.

      tại, thứ duy nhất có thể cảm nhận được, chắc cũng chỉ là mùi máu thơm người người đàn ông bên cạnh.

      Thấy cả hai gần như vào bên trong đống đổ nát, Lệ Sâm ngăn lại: " thể vào nữa, bên trong toàn là Zombie."

      Nam Ca hất tay ra: "Tôi... cũng... là... Zombie."

      sợ bị Zombie cắn, chỉ muốn tìm... tìm ai đây...

      Lệ Sâm đứng nhìn xa, ngăn cản. Dù sao cũng phải tìm người thân, Nam Ca biến thành Zombie nhưng lại có chấp niệm sâu đến vậy, có thể thấy được người đó quan trọng với nhường nào.

      Nếu cho nhìn tận mặt, có thể cả đời cũng yên tâm nổi.

      Nam Ca cố dùng tốc độ nhanh nhất của mình để , nhưng di chuyển được xa, thậm chí cả người đều cứng ngắt, lúc lâu như vậy cũng chưa qua được hòn đá lớn.

      hơn giờ, mới tới được giữa khu đất đá.

      Lệ Sâm cùng, chỉ đứng ở ngoài khu nhà nhìn Nam Ca độc ở giữa bãi hoang phế.

      Nhìn từ phía sau, hoàn toàn phát ra nữ Zombie.

      Mặc dù phải hứng chịu cơn động đất, nhưng số nơi còn chưa sập, cách đó xa còn có bức tường lung lay sắp đổ.

      Nam Ca quyết định sâu vào để tìm kiếm.

      Lệ Sâm nhìn thời gian, muốn đưa . Nhưng Nam Ca vào rất sâu, lại dám gọi , chỉ có thể vòng qua đám Zombie, chạy tới chỗ cầu thang.

      Mỗi bước Nam Ca lên lầu, ánh mắt lại càng trở nên trống rỗng.

      người nào sống sót, cũng nhìn đám Zombie đó rồi, có người mà mình muốn tìm.

      lặn lội đến phía Bắc này phải để nhận kết quả như vậy!

      Lúc Nam Ca còn leo lên lầu nghe được dưới hành lang trống trải có tiếng đánh nhau.

      Ở đây chỉ có mình Lệ Sâm, nhất định là bị Zombie phát . Nam Ca muốn cứu , nếu bị Zombie đánh chết cũng là giúp tay.

      Vì thế vẫn bướng bỉnh lên , hề quay lại nhìn.

      Lệ Sâm theo vào trong cũng lường trước được tình huống đối mặt với Zombie.

      Khả năng của rất tốt, còn có vũ khí, dao sắc mang bên mình, vì vậy nhanh chóng cứa đức cổ Zombie.

      biết Nam Ca cũng nghe thấy, cũng biết là muốn quay lại cứu mình. Nhưng chuyện buồn cười chính là bỏ rơi được.

      thay quần áo cho rồi nhất định phải mang .

      đường , hấp dẫn ít Zombie.

      Cuối cùng Nam Ca cũng lên tới tầng hai, nhưng sau khi mở cửa, cũng tìm thấy ai cả, trong phòng chỉ có vết máu khô. Trong khí ngập mùi lưu huỳnh.

      Nam Ca đứng cứng đờ ở cửa, chậm chạm dựa vào tường, muốn rời khỏi đây. rất mệt mỏi, muốn lại tiếp tục lang thang bên ngoài nữa.

      Tiếng đánh nhau cách đó xa cũng khiến quan tâm. nhìn vào khoảng vô định, lúc sau nghe thấy tiếng tách tách. Sau khi nhìn, Nam Ca mới biết hóa ra mạch điện của khu nhà sau cơn động đất bị hỏng, tuy trong thành phố còn mở điện nữa, nhưng máy phát điện dự phòng lại bắt đầu phát cháy!

      Xung quanh đều là vật dễ bắt lửa, thế nên lửa lan rất nhanh!

      Nam Ca nghĩ cũng nghĩ được, chết trong tay tên đàn ông xấu xa kia mà là bị chết cháy.

      Trước tình hình này, cũng thể xuống dưới, nhưng càng muốn xuống cơ thể càng nghe theo sai khiến của mình.

      lát sau, Nam Ca bị lửa vây lại!

      Lệ Sâm giải quyết đám Zombie phát bọn chúng lại chậm chạp lùi lại. Còn phía lại có cảm giác nóng rực!

      mím chặt môi, nữ Zombie kia vẫn còn ở lầu!

      Nam Ca ngửi thấy mùi khói, chẳng qua cảm giác được tóc mình bị cháy khét rồi, xung quanh đó là tiếng gỗ bị đốt cháy rơi ầm ầm xuống khiến mặt đất rung chuyển.

      dựa vào tường, thể ra ngoài được.

      Lúc Nam Ca túng quẫn biết làm gì nghe thấy tiếng kêu: "Tiểu câm điếc, ở đâu?"

      Là người đàn ông kia!

      Nam Ca quan tâm tới việc gọi mình là tiểu câm điếc, đập liên tục vào tấm ván, cầu mong người đàn ông kia biến thành thiên sứ tới giúp đỡ mình.

      Bây giờ muốn người đàn ông này chết, nếu ta chết, mình cũng sống được!

      Lệ Sâm nhanh chóng chạy tới thấy Nam Ca co người trong góc, mặt đơ nhìn mình chầm chầm.

      chạy xuyên qua làn lửa, bế lên.

      Nam Ca nhìn chằm chằm vào cổ , ánh mắt rực cháy.

      Lệ Sâm buồn cười : "Lúc này là lúc nào rồi, sắp chết mà còn muốn cắn người à? Chờ sau khi ra khỏi đây, chuyện đầu tiên tôi làm chính là khâu mồm lại."

      Nam Ca lập tức ngậm miệng lại, an ổn dựa vào lòng .

      Vòng ôm của người này rất ấm áp, hiểu sao lại khiến người ta an lòng.

      Lửa cháy càng lúc càng lớn, thể xuống lầu nữa, Lệ Sâm cân nhắc chút rồi chạy lên lầu .

      Nam Ca rất muốn hỏi rằng, có phải điên rồi , cứ chạy như vậy, chẳng khác nào nhốt cả hai lại ở đây!

      Hai người nhanh chóng chạy lên tầng năm.

      Người đàn ông cởi dây thừng bên hông ra, cột Nam Ca vào người mình, sau đó đem đầu bên kia thắt chặt vào miếng đá lớn tầng năm.

      quay đầu lại hỏi Nam Ca: "Thành Zombie rồi mà cũng biết sợ à?"

      Nam Ca vẫn lạnh lùng quan sát , nhìn thấy tới chỗ cửa sổ, trợn mắt nhìn.

      Tên này phải là muốn nhảy xuống đấy chứ? Đây là tầng năm đó, điên rồi, điên mất rồi! Mình muốn chết banh xác đâu!

      Nhưng Lệ Sâm hề chú ý tới ánh mắt kháng nghị của , kéo sát vào lưng mình: "Chuẩn bị xong chưa? Chúng ta nhảy."

      Khói từ tầng ba và tầng bốn bay mịt mù ra ngoài cửa sổ, cả tòa nhà sợ rằng chống đỡ được lâu, Nam Ca còn có cảm giác được mặt đất sắp nứt ra rồi.

      Ấn tượng duy nhất mà nhớ được, chính là trước khi nhảy xuống, Lệ Sâm cười với : "Sợ nhắm mắt lại là được."

      Sau đó, buông người rơi xuống!

      Sợi dây dài sau lưng nhanh chóng bị kéo căng ra, tiếng thét của Nam Ca bị chặn đứng trong họng!

      Vì sợi dây dài chừng mười mét nên khi họ nhảy xuống tới lầu , còn sắp phải hứng chịu cơn xóc nảy.

      Lệ Sâm thấy sắp tới tầng trệt, hề do dự lấy dao cắt đứt sợi dây! Cuối cùng họ rơi thẳng xuống từ độ cao năm mét!

      Phịch, cả hai đập người xuống đất, Lệ Sâm mượn lực, ôm Nam Ca lăn vài vòng đất.

      Nam Ca nghĩ, hôm nay cả người đều rung động.

      Vì... gã trứng thối kia trước khi rơi xuống đất để chạm đất đầu tiên!

      Nhất định ta có kế hoạch trước rồi, để mình làm đệm thịt cho !

      Tên con người này sao lại độc ác đến thế chứ! Nam Ca cảm giác mình bị gãy mất mấy cái xương sườn rồi! TT^TT

      Hết chương 6
      Parvarty, Tiểu mao, Lãnh Vô Tâm38 others thích bài này.

    2. Nhiên Nhiên

      Nhiên Nhiên Well-Known Member

      Bài viết:
      538
      Được thích:
      626
      Haha, cười chết mất, nhớ đó, dám lấy chị ra làm đệm thịt
      Tương Kỳ, Lim-0403ThiênMinh thích bài này.

    3. lyly

      lyly Well-Known Member

      Bài viết:
      765
      Được thích:
      866
      chết cười vs cặp đôi người _ zoombie này. haha. cơ mà ta nghĩ là sau này chị ấy thay đổi da thịt hay có cách nào đó khôi phục cơ thể chứ sao mà cứ sống mãi trong cơ thể thối rữa kia đk nhỉ??? trông vừa tội vừa buồn cười. haha. thanks nàng edit nhiều nhaaa. mong chương ms của nàng lắm..
      Hale205, Tương Kỳ139 thích bài này.

    4. Tương Kỳ

      Tương Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      49
      Được thích:
      1,492
      Chương 7: Bạn của tôi

      Edit: Tương Kỳ

      Tuy Nam Ca có cảm giác đau đớn, nhưng vẫn rất nhạy bén với cơ thể của mình. Tiếng xương cốt vỡ vụn truyền thẳng tới đại não, hận thể cắn chết người đàn ông này.

      Hôm nay cũng rất may mắn vì bị lửa thiêu chết, mà là... Thôi, may mà chết rồi, xùy xùy.

      Sau động đất, toàn nhà vốn rất nguy hiểm, qua vụ hỏa hoạn như vậy trụ nổi nữa.

      Vừa nãy Lệ Sâm cũng muốn để Nam Ca rơi xuống trước, nhưng bây giờ phải lúc để chuyện. Sau khi ổn định cơ thể, nhặt Nam Ca lên rồi chạy ra khỏi khu nhà.

      Mấy Zombie kia sợ lửa nên dám bu lại, đường rộng thênh thang, vô cùng may mắn.

      Nam Ca bị kẹp dưới nách, nhìn giống hết như món đồ nào đó, hai chân còn lắc lư đung đưa.

      quay đầu nhìn cảnh tượng phía sau, ầm ầm, cả tòa nhà sụp đổ trong biển lửa. Dường như có thứ gì đó đánh thẳng vào chút kiên trì trong tim .

      Nam Ca cũng quan tâm tới chuyện gãy xương sườn nữa, chỉ cảm thấy mắt rất xót, dù biết rằng mình khóc được.

      cúi đầu xuống, Nam Ca càng lúc càng trầm lặng.

      Cả đoạn đường Lệ Sâm cũng dừng lại, đưa lên xe. Tòa nhà kia sập rồi, có thể khiến có phản ứng khác, nơi này thể ở lâu được.

      Còn người mà Nam Ca muốn tìm, Lệ Sâm cũng biết người đó còn sống hay biến thành Zombie rồi.

      đặt lên ghế phụ rồi ngồi lên xe, nổ máy, sau đó với Nam Ca: “ đừng lo, có thể họ trốn rồi.”

      Nam ca biết cái gì gọi là lo lắng, chỉ muốn chuyện.

      Ừ, vốn là cũng rất chậm rồi, Nam Ca ghét bỏ giọng của mình.

      Sờ sờ xương sườn của mình, quyết định tính sổ với ta sau.

      Vốn dĩ cơ thể này vẫn còn rất tốt, cũng vì ta mà chịu biết bao nhiêu vết thương!

      Xe chạy đến con đường , sau khi thoát khỏi đám Zombie mới ngừng xe lại.

      Vừa nãy rất nguy hiểm, chỉ cần chậm chân chút thôi là hai người bị đống đổ nát đè chết rồi.

      Xe tắt máy, nghiêng đầu nhìn Nam Ca, hơi do dự lá rồi hỏi: “ ổn chứ? Vừa nãy rơi xuống đất, tôi cố ý.”

      Nam Ca chậm chạp quay đầu, cảm thấy mình còn bình tĩnh chán, tuy trong làng muốn cầm dao băm ra, rồi ăn thịt cho thỏa lòng.

      " phải… cố tình, là... ... cố ý.” Nam Ca kiên trì bộc lộ suy nghĩ của bản thân.

      Lệ Sâm cũng cảm thấy bản thân nợ là mấy. Dù sao cũng là Zombie, có cảm giác gì, nếu ngã từ lầu xuống, biết bảo vệ đầu mình phải vẫn ổn à, hẳn là có thể tiếp tục lại được?”

      Nhưng hiểu sao nghe những lời bình tĩnh mà Nam Ca , lại có thể cảm nhận được oán giận trong lòng .

      Thú vị .

      Thế nên Lệ Sâm nhịn được, vì thế ngồi trong xe bật cười.

      Hai tay của Nam Ca còn bị cột, thầm chửi vài câu, quay đầu lại há mồm muốn cắn .

      Cánh tay Lệ Sâm nhanh nhẹn dùng sức, đẩy mặt Nam Ca ra ngoài cửa sổ.

      “Giận à?”

      Giọng điệu của cũng rất thành khẩn.

      Nhưng mà! Có người xin lỗi như vậy à? ta còn đè đầu mình kìa! Đồ khốn!

      Nam Ca rất muốn chửi người mà! Cái loại lúc nào cũng dùng vũ lực này! Chờ khi nào năng nhanh nhẹn lại được, nhất định phải chửi ta ba ngày ba đêm cho thỏa hận!

      Chửi vì tim mình! Chửi vì xương sườn của mình!

      Ánh mắt đỏ rực, ràng là vô cùng tức giận.

      Lệ Sâm cũng sợ , ra thấy lộ vẻ tức giận còn tốt hơn làm bộ dạng im lặng trầm lắng.

      Vì thế cười càng tươi hơn.

      “Nếu dám kêu, gọi những Zombie khác tới, đừng trách tôi lấy băng keo dán miệng lại, lúc đó tới kêu cũng đừng hòng kêu.” Lệ Sâm chậm chạp uy hiếp .

      Ha ha, ta nghĩ thèm nghe à?

      Cuối cùng Nam Ca vẫn ngậm miệng lại, ngăn tiếng gào sắp tràn ra khỏi mồm.

      Nhưng mà lại muốn khuất phục chút nào! Sớm muộn gì cũng khiến tên này đẹp mặt!

      chuẩn bị vùng dậy, dùng đống từ thô tục để mắng Lệ Sâm bỗng dưng thả tay ra, mở cửa xe, nghiêng về phía rồi lấy áo trùm kín đầu Nam Ca, chỉ để lộ ra đinh đầu bẩn thỉu.

      Nam ca hiểu vì sao lại làm vậy.

      Lẽ nào tên con người này lên cơn động kinh rồi?

      “Đừng phát ra tiếng, nếu tôi dán miệng lại.” Lệ Sâm nghiêm túc , ràng là có chuyện sắp xảy ra.

      Nam ca lại bị con người hù dọa đó! Đúng là điên máu đầu mà.

      Nhưng sau đó, biết vì sao Lệ Sâm lại làm như vậy. Vì nghe thấy tiếng trực thăng đáp xuống!

      Tuy Zombie bắt đầu tiến hóa, nhưng cks số vẫn thể cửa động linh hoạt, IQ cũng rất thấp. Nam Ca nghĩ thầm, Zombie thông minh như tại chắc cũng có nhiều, vậy kẻ điều khiển trực thăng chính là con người!

      Nếu lúc nãy Lệ Sâm cấm chuyện, còn phản kháng lại chút, bây giờ đúng là dám hé răng tiếng nào.

      Đám con người này rất hiến thái đó! mình Lệ Sâm đỡ nổi, huống chi lại kéo thêm bầy khác tới nữa?

      Bọn họ nhất định giết , giống như lúc trước Lệ Sâm tàn nhẫn nổ súng với vậy!

      Vì thế, Nam Ca giấu đầu mình vào cái áo, nhìn cảnh bên ngoài qua khe hở.

      trực thăng có mấy người đàn ông xuống, bọn họ mặc quần áo quân đội.

      Trang bị của họ đầy đủ, bên hông còn dắt theo khẩu súng.

      Lệ Sâm đóng chặt cửa lại, đứng im lặng trước cửa xe, ngăn tầm nhìn của Nam Ca.

      Khi nãy là bị Lệ Sâm đè đầu vào cửa kính, còn tình hình tại chính là hận thể dán luôn tai mình lên cửa xe.

      Mấy quân nhân kia ngờ gặp được người sống ở đây, hơn nữa nhìn chiếc xe mà hai người , là loại rất tốt, bây giờ trong doanh trại, trừ những cán bộ cấp cao ai có thể dùng loại xe như thế này.

      Người đàn ông này mặc bộ quân phục, khí chất hơn người, khiến bọn họ phải đề phòng.

      Đám quân nhân lặng lẽ đưa tay chạm vào cây súng bên hông.

      gười hình như là đội trưởng bước tới, làm lễ với Lệ Sâm: “Xin chào, chúng tôi là đội cứu hộ ở căn cứ gần đây, xin hỏi ở đây chỉ có nhóm người của thôi à?”

      quân nhân, bất kể là thời điểm nào, họ phải giữ sức của mình trong trạng thái tốt nhất, đồng nghĩa với trách nhiệm gắn người hộ rất lớn.


      tại là mạt thế, có thể con người còn chưa thay đổi gì nhiều, họ cùng sát cánh trốn thoát với nhau, còn có thể chăm sóc người già và trẻ , nhưng tháng, năm sau sao?

      Zombie trong thành phố nhiều như vậy, triển khai cứu người cũng chỉ có quân đội.

      “Tôi lắm, tôi ở phía Bắc.” Lệ Sâm với đối phương mình là quân nhân xuất ngũ, lại càng muốn việc cho họ biết: “Tôi muốn đưa bạn rời khỏi thành phố.”

      Nếu rời khỏi thành phố, vậy có thể hiểu rằng những nơi khác bị Zombie chiếm cứ, cũng chỉ còn phía Bắc là được dọn dẹp chừa đường cho người sống.


      Tuy đội trưởng tin mấy, nhưng nhìn nét mặt bình thản của Lệ Sâm cũng tiện hỏi lại, chỉ : “Nếu rời khỏi thành phố, chúng tôi muốn kiểm tra sau xe của , bạn xuống xe .”

      Nam Ca nghe đến đó, bị dọa muốn tiểu ra quần luôn!


      Họ muốn mở cửa xe đó! Vậy nhất định thấy mình rồi! Nếu biết mình là Zombie, nhất định bọn họ tha cho mình!

      dám trông cậy vào Lệ Sâm, dù sao cũng từng chút nương tay cho ngửi mùi súng!


      Nhưng mà ít ra còn giữ mạng cho … Nếu là đám người này, sợ rằng người mình thành tổ ong mất.

      Mắt Lệ Sâm chợt lạnh. Trong xe có gì, đương nhiên là nhất. Nếu bị phát , đừng là ra khỏi thành phố, sợ rằng bị đám người này xử tử tại chỗ.

      tại quân đội là lớn nhất, nghe lời của bọn họ , hẳn là lập được trụ sở. Chỉ mình sợ rằng thể chống lại bọn họ.

      Mấy quân nhân nhìn Lệ Sâm đứng im đó, bọn họ cảnh giác, đưa tay cầm súng. Chỉ cần Lệ Sâm có hành động khả nghi nào, họ bắn chết tại chỗ.

      Lệ Sâm vẫn còn nghĩ cách. thể chết ở đây được.

      Chậm chạp đặt tay lên cửa xe, vờ như vô tình hỏi thăm: “Vừa nãy đường, chúng tôi thấy ai cả, các xác định ở đây có người sống à?”

      Nếu như họ thực trốn ở nơi nào đó, chừng người Nam Ca lo lắng… cũng ở đó.

      Mấy quân nhân kia đương nhiên muốn nhiều với Lệ Sâm, chỉ lạnh lùng giục: “Hôm qua chúng tôi nhìn thấy tín hiệu. nhanh lên, chúng tôi còn phải cứu người.”

      Tuy Nam Ca hiểu ý Lệ Sâm, nhưng biết phải người dễ đối phó. đoán là cửa xe vừa mở ra, ra tay ngay lập tức!

      Dù sao cũng biết khả năng của , giết mấy người đàn ông này hẳn phải việc gì khó.

      Vì thế Nam Ca ngậm chặt mồm lại, cố gắng cử động gì.


      Rốt cuộc cửa xe cũng được mở ra dưới ánh nhìn soi mói của đám người kia. Nhưng ngoài dự đoán của mọi người là, Lệ Sâm lại ôm chặt lấy Nam Ca rồi ngã xuống.

      Vì động tác của Nam Ca quá chậm, thế nên sức của cả cơ thể đè lên cửa xe thu lại kịp. Mà điều khiến thấy kinh hơn là, lúc mình ngã xuống, áo khoát che đầu cũng làm lộ ra bên gò má của !

      Chính cũng biết mình kinh dị bao nhiêu, mặt mày xanh tím, nhất định bị người ta phát ra!


      Nam Ca sợ muốn chết, liên tục tự hỏi, phải làm sao đây, làm sao đây, làm sao đây! sợ chết lắm!

      Mấy người đàn ông vừa thấy Nam Ca ngã xuống rút súng ra, nhưng phản ứng của Lệ Sâm nhanh hơn họ nhiều, giọng khàn khàn, đau thương hỏi: “Bé cưng, em làm sao vậy! Em khỏe à? Em chờ nhé, đưa em ra khỏi thành phố nhanh thôi!”

      Nam Ca rất muốn hỏi câu, ai là bé cưng của chứ hả, đồ biết xấu hổ.

      Tiếc là rất kinh sợ, dám lời nào, chỉ có thể rúc vào lòng làm đà điểu.


      Mùi xác chết người rất nặng, sợ rằng đám đàn ông kia cũng ngửi thấy được, hơn nữa lúc nãy mặt lộ ra ngoài, vị đội trưởng kia cũng thả lỏng cảnh giác.

      Xem ra bạn của người đàn ông này bị bệnh rất nặng.

      Lệ Sâm ôm chặt lấy Nam Ca, ánh mắt đau thương muốn chết.



      Hết chương 7

    5. 139

      139 Active Member

      Bài viết:
      310
      Được thích:
      177
      ghê ghê rùng rợn thế nào ý.mai có nàg nào halloween hồ tây k?
      Tương Kỳthuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :