1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Mạt thế] Luôn có nhân loại muốn chăn nuôi tôi - Sanh Lạc Lạc [Update 40/185] Drop

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Dung Nguyễn 1995

      Dung Nguyễn 1995 Active Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      227
      Ôi dễ thương quá thể :04(1):
      fear thích bài này.

    2. lyly

      lyly Well-Known Member

      Bài viết:
      765
      Được thích:
      866
      quá mất NC càng ngày càng giống con người r. hehe. thanks nàng nhiều nhiều..
      fear thích bài này.

    3. fear

      fear Well-Known Member

      Bài viết:
      195
      Được thích:
      4,372
      Chương 39 ấy bị bệnh

      Kỳ muốn Trương Vĩ về việc này cũng rất lúng túng.

      Dù sao mặc kệ Lệ Sâm đối xử như thế nào với Nam Ca. đây vẫn là việc riêng của hai người họ, Nam Ca vẫn chưa có bày tỏ gì, chính mình người ngoài nên nhúng tay vào.

      Nhưng bây giờ ta vừa ôm được mỹ nhân về, trong lòng vẫn còn tự hào mang theo chút nhiệt tình. Cảm thấy ta bây giờ khác trước nhiều rồi, ở tình trường miễn cưỡng xem như là người trước. ta quyết tâm làm người tốt đến cùng, ta phải cho Lệ Sâm vài lời khuyên cùng cảnh báo .

      Nam Ca nhìn mềm mềm yếu yếu nhưng lại có bác sĩ giỏi, sức chiến đấu phải dạng vừa. ấy lại hề làm cản trở Lệ Sâm tại tận thế, tốt đến bực này đốt đèn lồng cũng tìm được nha.

      Lúc này Nam Ca ngồi trong xe nếu mà biết Trương Vĩ nghĩ về như thế khẳng định đuôi đều muốn vểnh lên trời.

      Trương Vĩ thấy Lệ Sâm đáp lời, cắn răng kiên trì tiếp: "... Trước kia tôi cũng như , chuyện tình cảm ràng lắm. Tận thế đến bao lâu, tôi sao có thể thích người đến như vậy đây? ràng nhiều năm như thế bản thân luôn sống người quen rồi. Tôi tới thành phố này sống, học từ lúc còn đến khi tóc gần trắng mới gặp ấy. Có lẽ là do trong tận thế, dưới tình huống đặc biệt này tình cảm cứ như vậy xuất ."

      Nhắc đến Vương Hiểu Phương, vẻ mặt Trương Vĩ tự nhiên lại rất đỗi dịu dàng: " ấy giờ còn có chút ít tự ti, cảm thấy mất tay xứng với tôi. ngốc, ràng ấy sống sót cũng là việc làm tôi cảm kích nhất."

      Trương Vĩ lần nữa ngẩng đầu lên, thời điểm đưa mắt nhìn Lệ Sâm ánh mắt thay đổi trở nên bền bỉ vô cùng: "Người phụ nữ của mình là để mình thương, tôi nhìn tuổi còn cho nên mới cùng vài lời."

      lâu rồi Lệ Sâm cùng người khác tán gẫu chuyện gia đình. Nhất là trước kia khi ở bên ngoài, mỗi lần thi hành nhiệm vụ chính là vài năm đừng là con , coi như là con muỗi cái cũng gặp nhiều.

      Cứ như thế hàn huyên chút về kia. Đây là hành động mới lạ, ý thức được Trương Vĩ rất nhiều .

      rất tập trung tinh thần lắng nghe, Trương Vĩ còn tưởng rằng có được cái nhìn mới. Chuẩn bị giảng giải thêm khiến Lâm Sâm đối xử với Nam Ca tốt. Đền bù lại sai lầm trước đây. Ai biết, Lệ Sâm vậy mà lại hé miệng cười tiếng: "Trương Vĩ, có điều biết."

      Trương Vĩ lên tiếng nghĩ thầm, chẳng lẽ còn có cái gì ** thành?

      Lệ Sâm nhìn chằm chằm phương hướng đỗ xe, biết Nam Ca ở bên trong. Chắc chừng loay hoay nghịch vật nào đó xe đây.

      đối với súng ống đạn dược hình như cũng có chút cảm thấy hứng thú nhưng mà trước đây thân thể còn cứng ngắc cho nên dùng được mà thôi.

      Bây giờ linh hoạt hơn rồi, có dùng súng uy hiếp đây? Nghĩ đến hình ảnh kia, Lệ Sâm càng thêm vui vẻ.

      "Sau tận thế, chúng tôi cũng gặp phải nhiều chuyện lạ cho nên chuyện tôi kể sau đây, hy vọng các quá kinh ngạc."

      Trong lúc Trương Vĩ cùng Lệ Sâm chuyện, bên cạnh tụ tập ít thanh niên, ngay cả Tiểu Địch cũng theo Mã Viễn cùng nhau chơi đùa.

      vừa xong tất cả mọi người tập trung tinh thần nghe Lệ Sâm kể tiếp. Vẻ mặt của yên tĩnh như vậy nhưng mà chỗ sâu nhất trong lòng cất dấu khổ sở vẫn bị mọi người phát .

      Có thể khiến tâm tình biến hóa như thế trừ Nam Ca, bọn họ cũng nghĩ ra người khác.

      Thậm chí lòng mọi người đều bị nâng lên, rất sợ Lệ Sâm ra những lời kinh hãi thế tục nào đó.

      " ra sau khi tận thế xảy ra, Nam Ca mắc phải loại bệnh." Lúc lời này, giọng Lệ Sâm khẽ nâng lên, đưa mắt nhìn mọi người lượt, đem lòng hiếu kỳ của mọi người nâng lên mới chậm rãi mở miệng.

      ...

      Nếu công việc gia tăng phòng ngự đều làm tốt, những chỗ cần tu sửa bên trong thôn bọn họ tự mình đến xử lý. Nam Ca cùng Lệ Sâm phải tiếp tục lên đường rồi.

      Tối ngày hôm qua rất khuya Lệ Sâm mới trở về, vẫn như cũ cùng Nam Ca ngủ ở trong xe. Nam Ca cảm giác được tâm tình của người đàn ông này hình như rất tốt, còn đần độn hỏi hai câu, ai biết Lệ Sâm cơ bản là chịu cho .

      Thần thần bí bí, làm như mình là người tốt hiếm thấy vậy, hừ, thèm hỏi nữa còn được sao?

      Mặc dù nghĩ như thế nhưng mà buổi tối Nam Ca cũng cần ngủ. vẫn thấy khó chịu, mấy lần liền muốn đem gã đàn ông bên cạnh kéo dậy, cầm lấy cổ áo ta lay động hỏi ta rốt cuộc xảy ra chuyện gì mà biết.

      Buổi sáng Nam Ca cùng Lệ Sâm cùng nhau xuống xe, sau khi rửa mặt xong Lệ Sâm liền mang cái hòm đựng này nọ đưa qua cho đám Trương Vĩ.

      Nam Ca còn nhớ ở trong đấy là thức ăn, xem ra là đem khẩu phần lương thực của mình lấy ra chia cho họ.

      Trương Vĩ thấy bê cái hòm lại đây, vừa mở ra nhìn lập tức liền từ chối: "Lệ ca, giúp chúng tôi đủ nhiều, những vật này chúng tôi thể nhận."

      Lệ Sâm lại cho phép ta từ chối: "Đấy phải là tôi cho , mà là cho Tiểu Địch. Tuổi bé còn như vậy nhẫn tâm nhìn bé bị đói? sau , giờ chắc chắn còn có thể tìm được thức ăn ở chỗ khác, tôi lại tìm thêm là được."

      Trương Vĩ rất băn khoăn, mặt đỏ lên: " giờ ai cũng biết vật tư rất quan trọng... vậy mà còn..."

      Lệ Sâm chụp lấy vai ta vỗ vỗ, còn trừng mắt nhìn: "Tôi cũng tính là cho , có đúng hay ?"

      Trương Vĩ ý tứ sâu xa nhìn Nam Ca cái, ánh mắt kia khiến Nam Ca khó hiểu.

      làm cái gì sao? Hay là thi bớt mặt bị phát ? thể nào nha, rất ít khi xuống xe, cũng rất ít khi chuyện mà.

      Bị Trương Vĩ nhìn đến ngại ngùng, Nam Ca quăng lại câu: "Tôi xem bệnh nhân chút." Chân liền ngừng lại rời .

      Để lại Trương Vĩ cùng Lệ Sâm hai người đàn ông ở tại chỗ cười thầm.

      Sau khi ăn điểm tâm, Nam Ca cùng Lệ Sâm liền phải rời khỏi đây, tiếp tục hướng về phía Bắc Hải mà .

      Tất cả mọi người trong thôn ra tiễn hai người, Tiểu Địch vẫn như cũ là Mã Viễn ôm, nỡ rời xa phất tay chào xe hai người.

      Trương Vĩ đứng ở phía trước, bộ dáng so với lần đầu tiên Nam Ca thấy ta ôn hòa hơn rất nhiều, trước khi ta còn ngừng cùng Lệ Sâm . Chờ về sau nếu bọn họ trở về thủ đô ngang qua đây, phải nhớ đến thăm chút.

      Vương Hiểu Phương mặc dù khôi phục rất nhanh nhưng bây giờ vẫn thể xuống giường, cho nên thời điểm ở trong phòng còn cùng Nam Ca ít lời tạm biệt. Mặc dù có vài lời Nam Ca nghe hiểu lắm.

      Lệ Sâm đứng cạnh cửa xe cùng Trương Vĩ chuyện, Nam Ca vào trong xe ngồi.

      Vẻ mặt người đàn ông này so với trước nghiêm túc hơn chút, nhìn nhìn lưới sắt với Trương Vĩ : "Hàng rào phòng ngự này chỉ ngăn cản được thời gian, ngăn cản được đời. Zombie vẫn ngừng tiến hóa, ai cũng biết về sau chúng nó mạnh tới trình độ nào. Cho nên nếu là điều kiện cho phép, các vẫn nên mau chóng căn cứ lớn ở thủ đô tìm kiếm quân đội che chở ."

      Trương Vĩ nghe Lệ Sâm mặc dù gật đầu, nhưng đáy lòng chắc cũng chẳng tán thành.

      căn cứ lớn chính là giúp người khác làm việc, bên trong nhiều người già cùng trẻ con như thế, bọn họ chỉ có hai người có dị năng, người ta coi như là thu nhận bọn họ, chừng bọn họ cũng lần lượt bị bắt chịu chết.

      Nhưng mà ta vẫn trả lời Lệ Sâm: "Nếu chống đỡ được, chúng tôi thủ đô. Nhưng đường nguy hiểm tầng tầng, như thế nào cũng phải chờ đám Mã Viễn có thể đảm đương được phía mới có thể lên đường."

      "Chúc các mọi thứ đều thuận lợi."

      Trương Vĩ cũng cùng Lệ Sâm và Nam Ca phất tay: "Tôi cũng chúc hai người lên đường bình an."

      Lệ Sâm gì thêm chỉ khoát tay áo, sau khi khởi động xe liền hướng tới phương xa mà .

      Nam Ca từ trong kính chiếu hậu nhìn lại thấy những người kia vẫn chưa rời , mãi cho đến khi xe bọn họ chạy rất xa đến độ nhìn thấy hình dáng họ nữa.

      giờ trong lòng Nam Ca lại nhớ những chuyện khác, hỏi Lệ Sâm: "Lúc nãy tôi thấy mang lên xe cái lồng ấp, ở trong đó là cái gì?"

      Nam Ca cảm thấy mình xuất ảo giác, vì sao lại ngửi thấy hương vị máu tươi?

      Lệ Sâm thần bí cười tiếng, còn đùa với Nam Ca: " muốn biết? Vậy cầu xin tôi ."

      "Cầu xin ."

      Lệ Sâm: "... Sao lại xin nhanh như thế chứ."

      Nam Ca vốn thẳng tính cộng thêm cả đêm qua khó chịu đương nhiên muốn cùng Lệ Sâm vòng vo: " nhanh cho tôi biết !"

      Bộ dáng tươi cười khuôn mặt gầy gầy của Lệ Sâm vậy mà đơn giản thêm phần rực rỡ, thời điểm đánh tay lái quẹo cua còn nghiêng đầu nhìn Nam Ca cái: "Đừng nóng vội, đến thời điểm biết ."

      xong Lệ Sâm còn mở loa xe, nhưng mà có nghe CD mà là mở rộng boardcast, vừa lái xe vừa tìm kênh truyền thanh. Nam Ca khỏi nhắc nhở : " cẩn thận chút, đừng lái xe vào trong khe nha."

      "Tiểu câm điếc, đối với kỹ thuật lái xe của tôi cũng quá tin tưởng." Lệ Sâm vô lại cười cười khiến Nam Ca khỏi kêu : " lại gọi tên tôi!"

      "Xuỵt." Lệ Sâm làm ra dấu tay chớ có lên tiếng: " nghe này."

      "Nghe cái gì?" Nam Ca trong nháy mắt cảnh giác: " phải là có đoàn Zombie lại đây ? Nếu nữa chính là đoàn Zombie biến dị?"

      " phải. Tôi nghe đài mà." Lệ Sâm chỉnh thanh lớn hơn nữa, quả nhiên Nam Ca nghe được trong radio có giọng nữ ôn nhu truyền đến.

      Hóa ra cả nước phát sinh đại nạn, sau đó phần lớn vệ tinh cũng bị phá hỏng, tất cả các thiết bị thông tin đều mất tác dụng. giờ mặc dù vẫn thể gọi điện thoại nhưng mà trạm phát radio vận hành được, chỉ cần có đài đều có thể nghe được tiết mục đặc biệt này.

      Đối với con Zombie như Nam Ca mà , có phát thanh hay đều có ảnh hưởng gì. Nhưng mà những người may mắn còn sống sót trong tận thế, việc này quả thực cực kỳ quan trọng.

      Bọn họ vẫn còn thói quen ỷ lại vào máy móc kĩ thuật, giờ có máy móc thậm chí ngay cả thông tin cơ bản cũng thể biết được. Rất nhiều người có cách liên lạc với bên ngoài tương đương với chiến đấu mình.

      độc là thứ vũ khí giết chết người tốt nhất. thể lực lượng quốc gia tập trung lại vào thời khắc này vẫn có chỗ tốt biểu lộ ràng.

      Có sóng radio, cho dù là bọn họ vẫn như cũ thể cùng những người khác liên lạc nhưng tối thiểu vẫn biết chút tin tức mới, biết còn có người cố cứu bọn họ.

      Bây giờ radio phát, chính là vài cách thức đánh nhau cùng Zombie, còn có vài phương pháp tìm vật tư. Chờ đến buổi chiều radio còn đến tình hình và các địa hình thay đổi cả nước giờ, giúp mọi người chạy trốn hoặc là tiến vào căn cứ, ngoài ra còn cung cấp thêm vài đề nghị cùng trợ giúp.

      Những cách thức đánh Zombie kia, đối với Nam Ca mà đúng là có tác dụng nhưng mà Lệ Sâm lại thích nghe những tin tức này.

      Xe liên tục cho tới trưa, tiếng radio cũng vang lên cho tới trưa. Lệ Sâm còn cùng Nam Ca chuyện: "Sóng radio hôm qua mới sửa được, hiệu suất mặc dù cao nhưng các tiết mục được phát đều rất có ích."

      Nam Ca bĩu môi, tại tất cả mọi người còn vội vàng chạy trối chết, chỉ còn có có lòng dạ thanh thản nghe radio.

      Lệ Sâm lái xe, dọc theo đường vừa chút lại phải ngừng để nghiên cứu kỹ bản đồ. Xác định là khuya hôm nay thể đến được thành phố tiếp theo, vừa vặn phía trước có cái thị trấn . Hai người quyết định nghỉ ngơi ở đây đến mai mới tiếp.

    4. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Tinh cam cua Le Sam bat dau roi. Con du tru mau cho Nam Ca
      fear thích bài này.

    5. fear

      fear Well-Known Member

      Bài viết:
      195
      Được thích:
      4,372
      Tình hình là t7 tuần này ta mắc kiểm tra nên phải ngừng edit.

      Ta post tiếp từ chủ nhật nha. M.n thông cảm chờ ta với =D

      Chương 40 Nước uống máu tươi.

      Nhìn quen quá nhiều người ngươi lừa ta gạt, bỏ đá xuống giếng. Nam Ca cùng Lệ Sâm đều dám xem thường. Ở chỗ cách thị trấn rất xa hai người dừng xe xuống.

      Ánh nắng chạng vạng rất là đẹp, sương mù mịt mờ chân trời dường như đều bị nhuộm đỏ, từng vầng sáng màu đỏ từ đằng xa dần dần lan tràn đến gần.

      Trong khí còn có thoang thoảng mùi khói thuốc súng cùng hương vị thịt thối. Sau khi xuống xe, giầy dẫm lên mặt đất khiến bùn đất bắn lên phát ra tiếng vang.

      Nam Ca đứng lát trong người có chút rục rịch.

      Đoạn thời gian trước được khai mặn khiến có chút khống chế được cơn thèm, nhắm mắt lại cũng có thể ngửi thấy được hương thơm máu thịt người Lệ Sâm.

      A... Hình như muốn uống chút máu nha, nếu có thể tìm được chút máu thôi cũng quá tuyệt vời rồi.

      còn nghĩ ngợi phát người bên cạnh giơ trước mặt cái túi. Nam Ca cúi đầu nhìn kỹ, con mắt liền mãnh liệt sáng lên!

      xác định chắc chắn đây là túi truyền máu trong truyền thuyết. Ở trong đó còn có màu đỏ tươi ...

      "Lệ Sâm..." nghiêng đầu khiếp sợ nhìn , hiểu mục đích của là gì.

      Lệ Sâm đeo bao tay, vốn bao tay có thiết kế rất giản dị lại bị tay khiến cho nó trở nên cực kỳ gợi cảm, nhất là màu đen của cái bao tay kết hợp với màu đỏ máu tươi của túi máu tăng thêm vẻ hấp dẫn.

      Bóng lưng cao lớn của Lệ Sâm đem bầu trời chia làm hai nửa, ánh mắt vẫn nhàn nhạt như cũ, nhưng mà giọng lúc chuyện lại dịu dàng ít: "Cho đồ uống."

      "Đồ uống?" Nam Ca nuốt ngụm nước bọt duỗi tay ra định cầm lấy, ai biết Lệ Sâm chợt giơ tay lên.

      " Sao lại đưa cho tôi!" Bây giờ Nam Ca cơ bản còn chẳng quan tâm Lệ Sâm lấy túi máu tươi này từ đâu ra, chỉ rất rất muốn uống thôi ngao ngao ngao!

      "Tiểu câm điếc, chẳng lẽ định bày tỏ gì sao?" Lệ Sâm cao khoảng chừng 1m9, Nam Ca coi như là thời điểm chưa biến thành Zombie cũng mới 1m65, bây giờ thân thể lại còn hơi co rút lại, càng là với tới.

      Vì vậy chỉ có thể duỗi dài cánh tay, nhảy lên hai cái. Lập tức có chút chán nản nhìn Lệ Sâm: "Về sau tôi chạy loạn."

      "Còn gì nữa?" Lệ Sâm rất là hài lòng bộ dạng của giờ.

      Thị trấn ở phía xa lẳng lặng đứng im, nếu mà có tận thế chắc hẳn bên trong cũng rất náo nhiệt.

      Nam Ca tiếp tục nghĩ nghĩ, bộ dạng như vắt hết óc: "Về sau tôi cũng động tay động chân với , nghịch đồ của , mắng nữa."

      A, hóa ra nương này còn động tới đồ của mình.

      "Sau đó nữa?" Lệ Sâm rất hài lòng, hy vọng tiếp.

      "Về sau tôi chắc chắn nghe lời!" Nam Ca ra lời mà chính mình còn tin, nhưng mà còn cực kỳ nghiêm trang: "Hơn nữa tập luyện tốt về sau giúp giết Zombie! mà!"

      Lệ Sâm nhìn sốt ruột đến nỗi sắp nhảy dựng lên, ha ha cười tiếng đem túi máu thả vào trong tay .

      Nam Ca phát Lệ Sâm còn rất quan tâm đem ống truyền gắn vào túi máu, thời điểm mở ra lập tức đem đầu ống đặt ở trong miệng mình, hung hăng hút hơi.

      A! Hương vị rất tuyệt vời! Cảm giác giống uống đồ uống nha!

      Lệ Sâm biến sắc nhìn uống xong, cả người Zombie giống như thần thái cũng thay đổi sáng láng hẳn lên.

      ràng uống đến thấy đáy mà còn tiếc nuối ngừng mút lấy, bộ dạng như rất sợ rơi phí mất giọt máu.

      Chờ sau khi mút xong còn dùng cái móng tay bén nhọn duy nhất đem túi máu mở ra, liếm sạch mặt trong túi. Rất giống mấy người trăm năm chưa được ăn cơm.

      Đợi đến lúc chút máu cũng hết, Nam Ca mới nịnh nọt hỏi Lệ Sâm: " Lệ, còn có ?"

      Lệ Sâm nhíu mày, năng lực học tập của tiểu Zombie còn rất mạnh nha, túi máu tươi khiến xưng hô đều thay đổi.

      "Hôm nay chỉ có bấy nhiêu thôi, có." Mặc dù gọi mình tiếng , nhưng mà Lệ Sâm cũng mềm lòng với .

      Nam Ca đành phải đeo bám dai dẳng: " Lệ Sâm, cho em ít nữa , em chưa uống đủ mà."

      "Chưa uống đủ cũng có." Lệ Sâm lên xe thu xếp đồ đạc, còn đem cái lồng ấp buổi sáng vừa đưa vào cất kỹ.

      Nam Ca nhìn chằm chằm cái kia lồng ấp kia, xác định sáng nay mình ngửi thấy được hương vị kia chắc chắn chính là máu tươi.

      Nàng rất là nghi ngờ, Lệ Sâm làm thế nào tìm được túi máu tươi? Người trong thôn phát sao?

      Động tác Lệ Sâm thay đổi, còn dặn dò Nam Ca: "Về sau chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời tôi, máu tươi tôi có thể giúp tìm nhưng nếu là nghe lời, tôi giải quyết ."

      "Giải quyết?" Người Nam Ca có chút lạnh, khỏi sờ sờ lên cổ.

      theo Lệ Sâm lâu như thế còn cho là bọn họ còn có chút tình cảm cách mạng, kết quả là cái gì cũng phải!

      Lệ Sâm biết hiểu sai ý, nhưng mà cũng phủ nhận. Tiểu Zombie này nhát gan cực kỳ, phải hù dọa nhiều chút, mới dám làm loạn.

      Nam Ca mè nheo lát thấy cho mình uống nữa, lúc này mới rầu rĩ ngồi dưới đất, quay đầu hỏi Lệ Sâm: " làm như thế nào lừa được nhiều máu tươi như thế nha? Có người có dị năng máu sao?" :))))))

      Lệ Sâm nhớ đến tối ngày hôm qua, sau phen Trương Vĩ với , xác thực ra câu chuyện nửa nửa giả.

      "Nam Ca sau khi trải qua tận thế bị nhiễm loại virus. Chúng tôi quan sát rất lâu, virus này đối với thân thể con người có hại nhưng làm cho ấy khao khát máu tươi. Lúc phát bệnh có chút khủng bố, cho nên bình thường đều hay xuống xe."

      Giọng Lệ Sâm đau khổ: " ấy là bạn của tôi, bất kể như thế nào tôi cũng thể đưa cho ấy người để hút máu được, các là người đáng giá phó thác, cho nên tôi mới kể việc này cho các ."

      Con người vốn chính là loài động vật cảm tính, rất nhiều người cùi chỏ đều hướng vào trong, ranh giới cuối cùng của họ cũng bởi vì người khác mà luôn biến hóa.

      Lệ Sâm cùng Nam Ca cứu bọn họ, bọn họ đương nhiên cảm thấy hai người kia là người đáng tin cậy, vì vậy sau khoảng thời gian khiếp sợ ngắn ngủi, bọn họ lập tức an ủi Lệ Sâm.

      Trương Vĩ là người mở miệng trước : "Con người có thể còn sống rất, phải chỉ là máu tươi thôi sao, phí sức chút đều tìm được, bây giờ thế này , tôi cho hai người túi máu, hai người mang theo đường."

      Mã Viễn cũng vỗ vỗ lồng ngực mình: "Lúc tôi còn còn thích ăn thịt tươi , bây giờ thích máu tươi cũng có gì! chừng ấy uống nhiều máu tươi dần dần thân thể lại tốt lên ấy chứ! Mạng của tôi đều là hai người cứu, hai người cứ lấy máu tôi đem theo!"

      Tiểu Địch mặc dù hiểu mọi người cái gì, nhưng trong người cũng có nam tử hán nho , bé cũng cam chịu yếu thế bi bô mà tỏ vẻ: "Con cũng cho! Lấy của con !"

      Lệ Sâm cảm kích nhìn bọn họ, đứng lên cúi người chào, bảo trì tư thế động đậy chân thành : " là cảm ơn mọi người!"

      "Chao ôi! Lệ ca đừng như vậy!" Mọi người ba chân bốn cẳng mà đem Lệ Sâm đỡ dậy, ai cũng đều quan tâm : "Cái khác chúng tôi có, nhưng thân máu này vẫn đủ!"

      Ấn tượng của Trương Vĩ đối với Lệ Sâm cũng thay đổi. Bạn ở tận thế lại nhiễm loại bệnh lạ này còn có thể mãi mãi rời, tình cảm này sâu cỡ nào nha!

      Lúc tối, Lệ Sâm liền lấy dụng cụ ra cho họ, nghe Tiểu Địch còn đem tay mình cứa nhát, hướng vào trong túi vài giọt máu đây.

      Mã Viễn ngoan độc với bản thân, khi đó còn muốn trực tiếp lấy 1000CC, Lệ Sâm vội vàng ngăn cậu lại.

      Người bình thường cho dù thân thể khỏe mạnh, sau khi rút máu cũng mệt mỏi cần tẩm bổ, bây giờ họ còn thiếu vật tư. Lệ Sâm chỉ lấy tượng trưng tí máu là được.

      Về sau đưa cho Nam Ca làm "Đồ uống", đúng là máu lấy được từ kia ngôi làng kia.

      Lệ Sâm thể chắc rằng, dọc theo con đường này đều dựa vào phương pháp này để nuôi sống Nam Ca, nhưng tối thiểu nhất khi mang theo nhất định để cho bị đói bụng.

      Đương nhiên, phải học được cách khống chế dục vọng của mình, nếu mà nhìn thấy người liền muốn lên cắn, Lệ Sâm chắc chắn cho phép.

      Còn cuối cùng sau này là giết người hay vẫn là giết Zombie tại vẫn biết được.

      Ban đêm rất nhanh đến, hôm nay Lệ Sâm cùng Nam Ca đều định tiến vào thị trấn, kiểm tra lần cuối cùng tình huống xung quanh xe xong, Lệ Sâm liền khóa cửa xe lại, chuẩn bị cùng Nam Ca nghỉ ngơi.

      Nam Ca trong lòng còn có tính toán riêng. biết cái lồng ấp kia chắc chắn đựng thứ mình muốn, đợi đến khi Lệ Sâm ngủ say... Hắc hắc hắc.

      Lệ Sâm rất nhanh chìm vào giấc ngủ, Nam Ca nghe hô hấp của dần dần thong thả, lén lút giống như là trộm chuẩn bị đứng lên.

      Ai biết Lệ Sâm trong lúc nửa mê nửa tỉnh vậy mà còn ôm lấy , nếu mà trái tim Nam Ca còn nhảy được, chắc bị dọa cho ngừng.

      Lệ Sâm còn hít hà, mơ mơ màng màng : " Mùi thịt thối người hình như là hết rồi."

      Nam Ca ấp úng: "A, nhanh ngủ , ngày mai còn muốn vào trong thị trấn tìm vật tư mà."

      đưa cho thôn nhiều vật tư như vậy, sớm muộn gì bản thân cũng đủ dùng, còn cần chuẩn bị nhiều chút.

      Nếu vì mình trả giá nhiều như thế, Nam Ca cũng hiểu được phải báo đáp lại, nghĩ chờ sau khi vào thị trấn mình chơi bời lêu lổng nữa.

      vất vả chờ Lệ Sâm lại ngủ say, Nam Ca lúc này mới chậm rì đứng lên, con mắt màu xanh lá cây ở trong đêm tối băn khoăn, sau khi tìm được cái lồng ấp kia cực kỳ cẩn thận rút ra.

      Dưới đáy lòng cười hắc hắc, bắt đầu mở cái hòm.

      Nhưng mà cái hòm kia quá chắc chắn, làm như thế nào cũn mở ra được, là sốt ruột muốn chết.

      Lăn qua lộn lại nhìn lát mới biết được, hóa ra mở này cái hòm này còn cần vân tay!

      Nam Ca cảm giác tại tâm trạng mình tốt. Sau xe Lệ Sâm có rất nhiều thứ đem ra ngoài cũng có thể tạo thành cảnh người người tranh mua, tuyệt đối tất cả đều là bảo vật vô giá.

      Nhưng mà những thứ đó từ trước đến giờ đều khóa, bây giờ lại đem vài túi máu tươi khóa vào? Có cần phải lừa Zombie nhhư thế hay !

      Thời điểm Nam Ca còn ở trong tình trạng thất lạc, Lệ Sâm khoác áo ngồi dậy.

      Nên biết là trong xe rất tối, thình lình ngồi dậy như thế là rất dọa người, nếu mà có mái tóc dài khiến cho người ta tưởng là trinh tử xuất . ( hình như trinh tử là con ma nổi tiếng trong truyện ma bên TQ)

      "Tiểu câm điếc, khuya rồi ngủ lại làm cái gì đây?"

      Nam Ca vừa nghe lời này lập tức đem cái rương trả về, lắp bắp : "Tôi... Tôi muốn vệ sinh."

      Lệ Sâm nhíu nhíu mày: " là Zombie, cần cái gì mà nhà vệ sinh."

      "Đúng nha..." Nam Ca khô khốc cười cười: "Ha ha ha tại sao tôi phải nhà vệ sinh đây? Khẳng định là tôi nhớ sai ..."

      xong chỉ có thể lần nữa bò về, đàng hoàng nằm lại bên cạnh Lệ Sâm.

      Lệ Sâm ôm , cũng từ chối. Trong đêm tối, nhắm mắt lại cho nên cũng thấy được khóe miệng Lệ Sâm cong lên cười cười.

      Tiểu Zombie này, dại dột đến nỗi khiến bỏ được luôn muốn lừa .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :