1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Mạt thế] Luôn có nhân loại muốn chăn nuôi tôi - Sanh Lạc Lạc [Update 40/185] Drop

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. fear

      fear Well-Known Member

      Bài viết:
      195
      Được thích:
      4,372
      Chương 28 Dân công trong thôn

      "Đúng vậy, ở khe núi cách đây xa. chỗ đấy có cái mỏ đá." Trương Vĩ chỉ chỉ giống như lo lắng Lệ Sâm tin lập tức bổ sung: "Chúng tôi đều là người làm công từ trung tâm Tĩnh Thủy Thành chạy ra, là người xấu. Nếu tin lời của tôi liền cùng tôi trở về ở đêm dù sao bởi vì thiên tai địa hình bên trong thay đổi ít, bản đồ đều dùng được nữa buổi tối vội vàng lên đường rất nguy hiểm."

      Trương Vĩ thành tâm thuyết phục nhưng Lệ Sâm hình như cũng có ý định phản ứng lại khiến ta khỏi có chút ít thất vọng. nghĩ tới là Lệ Sâm vậy mà trả lời : "Tốt, dẫn đường chúng tôi qua cùng ."

      Trương Vĩ nghe vậy vui mừng nhướng mày. ta cũng dám xin lên xe ngồi chỉ mang vài người bước nhanh bên cạnh xe Lệ Sâm.

      Lệ Sâm quay đầu nhìn nhìn phát đoàn người này xem ra chỉ có Trương Vĩ lớn tuổi nhất, vài người cùng lại đây cũng chỉ tầm mười bảy mười tám tuổi. Cánh môi Lệ Sâm mím chặt lại, Lệ Ngạn có phải cũng giống mấy người này sống chật vật trong loạn thế, cậu có thể tự bảo vệ chính mình hay ?

      Trương Vĩ rất chững chạc nhưng mà vài chàng trai bên cạnh ta cũng giống thế, vừa mở miệng chuyện phát khẩu bọn họ giống nhau. Có thanh niên rất tùy tiện đến gần xe hỏi: "Đại ca, bọn đến cùng làm thế nào đấu lại đám Zombie? những con Zombie kia thế nào rồi? tất cả đều bị giết chết rồi sao? em còn nghe thấy tiếng nổ mạnh có phải là bị bọn đem nổ chết ? Hai người quá lợi hại !"

      Lệ Sâm tỏ ý kiến chỉ là nhàn nhạt tiếp câu: "Nghe giọng cậu cũng phải là người nơi này?"

      Thanh niên gãi gãi đầu: "Đúng vậy, em là người đông bắc đến Tĩnh Thủy Thành làm việc nghĩ đến cứ như vậy xảy ra tận thế, em liền theo đám Trương đại ca. đừng xem thường bộ dáng Trương đại ca lớn lên yếu ớt ra Trương đại ca là người hiền lành có lòng nhiệt tình, nếu là ấy bọn em chừng sớm chết rồi."

      Trương Vĩ nghe lời này, mạnh mẽ quay đầu hung hăng vỗ lên lưng thanh niên cái còn cười mắng : "Mã Viễn, cậu ai lớn lên yếu ớt?"

      Tiểu thanh niên bị kêu là Mã Viễn lập tức xin tha, còn cố ý giả vờ như bị đánh cực kỳ đau gào khóc kêu lên.

      Mặt Lệ Sâm vốn là lạnh lùng giờ phút này cũng nhu hòa ít. Đoàn người này làm cho người ta cảm thấy thực khác biệt với nhóm Triệu Cường. Nam Ca ở vị trí ghế phụ cũng nhìn ra ngoài, ánh mắt giống như còn mang theo chút hâm mộ.

      Lệ Sâm như có điều suy nghĩ, cuối cùng cũng gì.

      Đái khái hơn hai mươi phút là đến khe núi, Lệ Sâm lúc này mới phát ra mặc dù ngọn núi trông bên ngoài như bị phá hỏng đến còn hình dáng, nhưng mà mấy phòng gạch trong mỏ đá được bảo tồn cực kỳ tốt.

      Phòng này dành cho người ở, có thể thấy ít người ở bên ngoài nấu cơm, dùng tảng đá làm bếp lò ở phía đặt cái nồi to bên trong còn đun nước.

      ra thôn bị bỏ rơi này có ít người. Lệ Sâm nhìn sơ qua, tính kiểu gì cũng có vài chục số người phần lớn đều là đàn ông, trẻ có già có.

      Dạng người trẻ tuổi như Mã Viễn cũng có vài người, Lệ Sâm tùy ý hỏi qua liền nghe Mã Viễn : "Bọn em vào nam ra bắc theo chủ quản đến làm việc, vốn là định tranh thủ mùa vụ rảnh rỗi kiếm ít tiền. Ài, giờ khắp nơi đều là thiên tai cũng biết tình hình ở quê như thế nào."

      Tiểu hài tử còn chưa lớn đến công trường làm công kiếm tiền. Lệ Sâm nhàng thở dài, ngừng xe xong trấn an Nam Ca hai câu liền bước xuống xe.

      Sau khi quan sát phát mọi người ở đây cơ bản đều xanh xao vàng vọt, hiển nhiên là người quen làm công việc dùng đến thể lực.

      nghe Mã Viễn kể vậy mà lại chủ động an ủi cậu câu: “Mặc dù sống vất vả nhưng sức khỏe các cậu tốt chiếm phần lớn so với tỷ lệ loài người sống sót sau tận thế rồi.”

      Mã Viễn cười ha ha: "Trương đại ca cũng từng vậy, dù sao bây giờ có thể bình an sống ngày là ngày, sống sót chính là hạnh phúc. Sau này nếu có cơ hội em khẳng định phải về quê xem chút ."

      Lệ Sâm mím môi an ủi tiếp. Dù sao có tin tức xấu truyền đến chính là tin tức tốt.

      Nam Ca vô cùng buồn chán chờ ở xe nhìn Lệ Sâm từ bãi đất trống tới, ngẫu nhiên còn chuyện cùng người khai thác trong sân làm cũng muốn ra ngoài hóng gió chút.

      Mã Viễn quay đầu lại nhìn thoáng qua xe Lệ Sâm hỏi: "Đại ca, sao cho trong xe xuống ăn chút gì nha? Tuy là chỗ bọn em vật tư rất ít chỉ sợ cung cấp được đồ ăn ngon ."

      Lệ Sâm lắc đầu: "Lúc nãy chúng tôi ăn trước ít rồi nhưng mà vẫn phải cảm ơn ý tốt của các cậu."

      " có gì!" Mã Viễn cởi mở cười tiếng, thiếu niên mười bảy mười tám tuổi đúng độ tuổi thanh xuân nhiệt tình, mặt cậu còn có ít tàn nhang ngược lại hàm răng rất trắng: "Dù sao tình thế tại nếu giúp đỡ lẫn nhau ai cũng sống nổi."

      Lệ Sâm lại bãi đất trống vòng, xác định nơi này có vũ khí gì có thể uy hiếp được bọn họ liền với Mã Viễn: "Tôi đón bạn , ấy hay ngại ngùng."

      Mã Viễn hơi hâm mộ nhìn Lệ Sâm cái. Người đàn ông này cao lớn tuấn lãng lại có bản lĩnh, còn mang theo người bạn .

      Tại sao người ta sinh sống ở tận thế cùng chính mình chênh lệch lớn như thế. Đương nhiên nếu mà Mã Viễn biết Nam Ca là Zombie khẳng định nghĩ như thế.

      Thời điểm cửa xe mở ra, Nam Ca còn dùng ngón tay chính mình hành hạ tay lái, ở phía lưu lại từng vết cắt nham nhở.

      Bị Lệ Sâm phát tức giận thu tay lại. Lệ Sâm cũng tức giận, cười bóp mặt : " đúng là nhàm chán. thôi, xuống xe."

      Nam Ca kinh ngạc, bên trong nhiều người như thế sợ bại lộ thân phận à?

      "Tôi cũng xuống xe?"

      "Ừm, sao! lời nào bọn họ phát đâu. Xuống xe , nghe xem bọn họ như thế nào." Sau khi Lệ Sâm xong đợi Nam Ca chuyện liền bế xuống .

      Sau đó cũng cần đường bế bước đến bên cạnh Trương Vĩ.

      Trương Vĩ nhìn cái thấy cúi đầu liền thu ánh mắt về, lúc nãy ta nghe Mã Viễn này là bạn Lệ Sâm.

      "Bạn còn rất ngại ngùng nha."

      Lệ Sâm khẽ mỉm cười, cưng chiều nhìn Nam Ca: " Chân ấy bị thương, tiện đường. Tôi tên là Lệ Sâm, mọi người cứ gọi ấy là tiểu Ca."

      "Lệ Sâm." Trương Vĩ đọc lại lần còn cùng Lệ Sâm bắt tay. tay hai người đàn ông đều có vết chai nhưng Trương Vĩ là do quanh năm làm việc nặng còn Lệ Sâm là vì cầm súng quanh năm.

      Nếu đám Trương Vĩ có ý tìm người trở về cũng chuẩn bị thức ăn mời hai người. Lệ Sâm nhìn thức ăn của bọn họ, kỳ cũng tệ lắm, mấu chốt là bọn họ có cháo hầm .

      Trong khoảng thời gian này chỉ duy nhất lần được ăn món nóng hổi, còn lại vẫn là nấu mì ăn liền. còn cách nào, chỉ muốn nhanh tới Bắc Hải.

      lâu sau Trương Vĩ bê hai cái bát lại đây đưa cái bát cho Lệ Sâm: "Trong thôn cũng có nhiều gạo cho nên bình thường tất cả mọi người đều rất tiết kiệm, đừng ghét bỏ, ăn thử chút ."

      Thời điểm Trương Vĩ qua ít người đều ăn, Mã Viễn cùng vài thanh niên cùng tuổi tùy ý ngồi xổm mặt đất húp cháo, còn cười cười oán hận lúc nào có thể ăn bữa ngon .

      Chỗ khác đám đàn ông cũng miệng to húp cháo, thỉnh thoảng còn tò mò quay đầu nhìn về chỗ này.

      Trong thôn có người mẹ trẻ, ấy cười dịu dàng giúp mọi người múc cháo, luôn miệng đủ lại về lấy thêm nữa.

      Lệ Sâm vốn nên ăn gì đó ở bên ngoài, dù sao cũng nên có lòng phòng bị người khác. Nhưng khi nhìn đến cảnh tượng yên bình này vẫn duỗi tay nhận bát cháo, sau đó uống ngụm.

      Nam Ca từ đầu đến cuối đều lên tiếng, ngồi ở chỗ nhiều người như vậy khiến toàn thân đều thấy thoải mái. Nếu phải là Lệ Sâm nắm lấy tay có khả năng sớm nhảy dựng lên .

      Trương Vĩ cũng tùy ý ngồi xuống nhìn thấy Lệ Sâm húp cháo cũng chia cho bạn ngụm, trong lòng có chút khinh bỉ .

      Nhưng nếu Lệ Sâm quan tâm lúc nãy cũng thể bế nàng lại đây nha. Ầy, có thể là cách chung đụng giữa đôi tình nhân này khác mình quá thôi.

      Trương Vĩ uống xong bát cháo của mình mới với Lệ Sâm : "Trước kia ấy làm kết toán cho chủ thầu, con còn quá liền mang theo làm công từ nam tới bắc. Nghe là trong nhà còn có hai đứa con , về sau tận thế xảy ra cả nhà ấy gặp chuyện may, chồng cũng mất sau lần đấy sau đó ấy liền theo chúng tôi giúp quản lý chuyện ăn uống."

      Nam Ca cũng ngẩng đầu nhìn thoáng qua kia, lúc này ấy chăm sóc con mình, mặc dù chưa được tính là mỹ nhân nhưng vẻ mặt dịu dàng kia làm cho nhìn đến ngẩn người.

      Lệ Sâm chỉ cảm thấy bát cháo trong tay giống như là nặng ngàn cân. từ từ uống vài ngụm sau đó cầm bát trong tay.

      Đợi đến khi kia lại đây lấy bát mới chuyển bát cho ấy. hơi xấu hổ, chuyện bằng khẩu Giang Nam ấm mềm mại, còn cùng Lệ Sâm : "Tôi thấy bạn của từ nãy giờ chưa ăn gì, chỗ tôi vẫn còn thừa lại chút cháo tôi lấy cho nha?"

      Nam Ca câu đầu tiên trong đêm nay: " cần, tôi đói bụng."

      Đều là câu đơn nên rất lưu loát, ai cũng phát ra chỗ nào thích hợp. Lệ Sâm cũng giải thích : " ấy cần ."

      kia lúc này mới khẽ mỉm cười rời .

      Trương Vĩ thở dài: "Con sinh sống ở tận thế khó khăn hơn, chúng tôi thể đơn giản chết được nếu nhi quả mẫu bọn họ khẳng định càng khó sống."

      Lập tức ta như là nhớ ra cái gì đó, do dự chút mới cùng Lệ Sâm : " đến đây mới nhớ, thôn chúng tôi có ba người thức tỉnh dị năng, trong đó người chính là con của ấy, nhưng mà đứa bé còn quá cái gì cũng hiểu."

      Lệ Sâm vốn tưởng là chính mình muốn tìm hiểu thông tin cần phí chút ít công sức, nghĩ đến Trương Vĩ lại tự đem mọi chuyện kể ra hết.

      Chuyện người có dị năng bí mật như vậy ta cũng có ý đinh giấu diếm.

      Trong thoáng qua, Lệ Sâm hơi xấu hổ vì suy ngĩ lạnh lùng của lúc ở xe.

      Nam Ca thảnh thơi ngồi ở bên cạnh , đến lúc nghe Trương Vĩ nhắc đến người có dị năng con mắt mới sáng ngời lên. Máu của bọn họ uống rất ngon! vô thức nuốt nước bọt cái.

      Nhưng lúc quay ra xem xét đứa bé gầy còn kia, hay là thôi . Vẫn chỉ là tiểu chồi non, cần nuôi dưỡng thêm vài năm nữa.

      "Tôi vốn cho rằng chuyện này với chúng tôi." Người ta còn khách sáo Lệ Sâm cũng thẳng luôn: "Dù sao chúng tôi cũng là người xa lạ?"

      Trương Vĩ lại cười cười: "Tôi biết hai người có bản lĩnh, nhiều Zombie như vậy giết liền giết, nếu muốn giết chúng tôi cũng cần chờ đến bây giờ."

    2. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Hi vọng dân làng này ko có zombie xuất . Thanks Nàng
      cunconfear thích bài này.

    3. lyly

      lyly Well-Known Member

      Bài viết:
      765
      Được thích:
      866
      hay quá . ta vào ủng hồ nàng thường xuyên. cảm ơn nàng rất nhiều. Nam Ca dễ thương ko chịu nổi mà
      fear thích bài này.

    4. fear

      fear Well-Known Member

      Bài viết:
      195
      Được thích:
      4,372
      có ai còn thức :)))) mải chơi quên mất k post bài :yoyo59:
      Chương 29 Muốn ba ba

      Lệ Sâm ngạc nhiên với lời thẳng thắn của Trương Vĩ, thể rất vui.

      Giữa thời buổi loạn lạc như vậy vẫn còn có người giữ vững được tâm tính của mình. Tương lai bất kể chuyện gì xảy ra, ít nhất giờ phút này tin tưởng vài người này đều là người tốt.

      Trương Vĩ thấy Lệ Sâm im lặng lời nào cũng cảm thấy lúng túng, còn tiếp tục : "Huống chi chúng tôi cũng có suy nghĩ mời hai người giúp đỡ, sao có thể giấu diếm lòng với đây?"

      "A? Có việc gì cần tôi?" Lệ Sâm hỏi.

      " cần đến việc này vội." Trương Vĩ nhìn về phía xa xa dọn dẹp bếp lò khoát tay áo: "Chị dâu, chị đưa Tiểu Địch tới đây ."

      kia có dáng người hơi mập mạp khuôn mặt lại rất đoan chính, lúc chuyện cũng cười rất nhàng, đôi mắt rất là trong suốt.

      Nghe Trương Vĩ dừng việc dọn dẹp lại bế Tiểu Địch tới.

      Tiểu Địch tầm ba đến bốn tuổi, đối với những chuyện kinh khủng xảy ra bên ngoài, bé vẫn còn chưa nhận biết được.

      Thời gian chạy trối chết này đối với bé giống như là chơi trò chơi, sống trong mỏ đá này giúp bé giữ được vô tư, ngây thơ của trẻ con.

      "Sao vậy?" Vương Hiểu Phương hỏi Trương Vĩ câu, đem Tiểu Địch thả xuống đất. Tiểu Địch nhận ra Trương Vĩ còn giòn giã gọi: " Chú Trương!"

      "Ngoan lắm." Trương Vĩ từ ái trả lời, đưa tay vuốt đầu Tiểu Địch.

      Tiểu Địch nhìn hai "Người xa lạ" trước mặt, dưới ánh mắt khích lệ của mẹ ngoan ngoãn chào tiếng: "Con chào chú, chào dì."

      "Là tiểu Địch sao." Lệ Sâm rất là ôn hòa cười, giống như là người chú hiền lành, vươn tay nắm chặt tay Tiểu Địch, bàn tay trẻ con bé mềm mại làm dám dùng sức rất sợ bóp đau tay bé: "Bé ngoan."

      Tiểu Địch tưởng là Lệ Sâm chơi trò chơi cùng bé, cười khanh khách hai tiếng, còn sợ lạ đem đầu đến gần người .

      Vương Hiểu Phương thấy Tiểu Địch vui vẻ lúc này mới hỏi câu: " muốn gọi Tiểu Địch lại đây, là..."

      "Ừm." Trương Vĩ phủ nhận, tất nhiên ta nhận ra trong mắt ra nghi ngờ “Hai người này đáng giá để tin tưởng, phòngngự trong thôn phòng còn cần phải dựa vào bọn họ giúp đỡ."

      xong ta còn dụ dỗ Tiểu Địch: "Tiểu Địch ngoan cho chú này xem tuyệt kỹ của cháu chút được ?"

      Tiểu Địch là bé trai, vẫn luôn thích đồ chơi mạnh mẽ như súng với kiếm. Vừa nghe Trương Vĩ , bé lập tức mím môi nở nụ cười, thích thú giơ bàn tay mũm mĩm thịt lên phía trước, với Lệ Sâm: "Chú xem này!"

      Tiếng vừa dứt bàn tay bé xuất bọt nước nho , lâu sau bọt nước lớn dần biến thành dải nước , Vương Hiểu Phương đứng phía sau nhìn thấy còn đem cái chậu hứng lấy dòng nước.

      Lệ Sâm nhìn thấy việc cũng cảm thấy rất thần kỳ, giữa tận thế, khan hiếm nhất vẫn là nước uống dù sao phần lớn nguồn nước bên ngoài đều bị ô nhiễm, về sau cuộc sống của con người càng ngày càng khó khăn hơn.

      Bé trai tên là Tiểu Địch này có dị năng mặc dù mạnh nhưng có thể lại là hy vọng sống của ngôi làng này.

      Sau khi tiểu Địch biểu diễn xong còn mệt mỏi thở hổn hển, nhìn chờ đợi Lệ Sâm: "Chú cảm thấy đặc sắc !"

      "Đặc sắc!" Lệ Sâm từ đáy lòng vỗ tay khích lệ Tiểu Địch, còn vỗ nhè lên ngực bé: "Cho cháu ba điểm hoa hồng ."

      Tiểu Địch vừa nghe thấy được hoa hồng liền vui mừng, còn kéo tay Vương Hiểu Phương: "Mẹ nghe thấy chưa! Chú cho con ba điểm hoa hồng nhé!"

      "Ừm mẹ nghe thấy." Vương Hiểu Phương rất con mình, từ cái nhăn mày đến nụ cười của ấy cũng có thể nhìn thấy.

      ấy ngồi xổm xuống sờ sờ khuôn mặt nhắn của Tiểu Địch: "Hôm nay Tiểu Địch thể rất tốt."

      Tiểu Địch vui vẻ gật đầu: "Tiểu Địch cũng cảm thấy như thế! Mẹ ơi nếu con biểu tốt như thế, có phải hay có quà nha? Đứa bé ngoan đều nên có quà !"

      "Này... Con muốn thứ gì?" Mặc dù có chút khó khăn nhưng Vương Hiểu Phương vẫn cười hỏi.

      Tiểu Địch suy nghĩ chút lầm bầm trong miệng, ban đầu muốn đồ chơi, về sau lại muốn ăn ngon, nhưng mà cuối cùng lúc bé nhìn Vương Hiểu Phương lại là: "Ba ba cũng trốn lâu như thế, con nghĩ muốn ba ba trở về có được ? Tiểu Địch tìm thấy ba ba, tiểu Địch nhận thua!"

      Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều im lặng, mắt Vương Hiểu Phương đỏ lên. Ba ba của Tiểu Địch chết, đương nhiên thể nào trở về.

      Gần đây ấy cố làm cho mình bận rộn thực ra là hy vọng bản thân nhớ đến chuyện này. Tiểu Địch còn , ấy thể để cho bé biết được xảy ra, càng thể cho bé biết cái thế giới này xảy ra chuyện gì.

      Nhưng mà lời dối luôn có ngày bị vạch trần, ấy có thể lừa gạt con mình trong bao lâu đây?

      Chứng kiến bộ dáng Vương Hiểu Phương trầm mặc tất cả mọi người đều dễ chịu, Trương Vĩ lập tức mở miệng: "Tiểu Địch, ba ba có việc bận, bây giờ thể trở về ngay, con phải ngoan ngoan ngoãn nghe lời mẹ ."

      Tiểu Địch cái hiểu cái gật gật đầu, vừa định hỏi đến cùng là ba ba đâu, Vương Hiểu Phương liền bế bé lên : "Tiểu Địch, thời gian còn sớm chúng ta nên về ngủ thôi."

      Tiểu Địch vẫn còn rối rắm về ba ba, ngây thơ hỏi: "Con tỉnh ngủ là ba ba về đến đây sao?"

      Lời trẻ con suy nghĩ, giờ phút này lại làm tổn thương người. Thấy nước mắt Vương Hiểu Phương sắp rơi xuống, Lệ Sâm đứng dậy cười dỗ Tiểu Địch: "Tiểu Địch ngoan ngủ , sáng mai chú tặng cháu món quà khác được ?"

      chú ý của tiểu Địch rất dễ dàng bị dời , bé nằm dựa đầu lên vai Vương Hiểu Phương mắt to sáng lấp lánh, nâng khuôn mặt nhắn béo ụt ịt lên: " sao? Chú cũng muốn tặng quà cho Tiểu Địch sao?"

      "Đúng vậy, dù sao Tiểu Địch ngoan ngoãn hiểu chuyện như thế nên được thưởng." Lệ Sâm trả lời.

      "Vậy chú tặng cho Tiểu Địch cái gì nha?"

      " Suỵt,đây là bí mật, tạm thời chưa thể cho cháu biết." Lệ Sâm đặt ngón trỏ lên bờ môi làm dấu tay động tác giữ bí mật: "Chờ buổi sáng ngày mai Tiểu Địch biết ."

      Tiểu Địch lập tức cũng che miệng mình lại làm ra bộ dạng hợp tác giữ bí mật, dùng sức gật đầu còn chớp chớp mắt với Lệ Sâm.

      Chờ Vương Hiểu Phương bế Tiểu Địch xa, Trương Vĩ mới thở hơi dài ngửa đầu nhìn bầu trời giăng đầy sương mù mờ mịt, lầm bầm: " muốn hút điếu thuốc."

      Ai cũng nhìn ra được ta phiền lòng vì chuyện của Vương Hiểu Phương, mặc dù ta gọi kia là chị dâu nhưng Vương Hiểu Phương quan trọng như thế nào chỉ mình ta biết, tình ý trong mắt của ta rất ràng thể giấu ai được .

      Lệ Sâm đưa mắt nhìn ta cái cuối cùng vẫn khuyên bảo: "Nếu thích nên sớm với người ta, ấy mang theo đứa bé này rất vất vả, nếu có thể chăm sóc mẹ con ấy tốt, khẳng định ấy tiếp nhận ."

      Trương Vĩ quay mạnh đầu, mặt lộ ra biểu cảm xấu hổ mất tự nhiên khi bị người khác nhìn thấu, cuối cùng ta cũng chỉ khô khốc cười cười: " tại làm gì còn có tâm tư suy nghĩ đến những thứ này."

      Lệ Sâm dứt khoát đứng dậy với ta: " chờ tôi lát."

      Trương Vĩ nhìn người đàn ông sải bước rời cũng biết ta định làm gì, mặt lập tức nóng như thiêu đốt suy tư lời Lệ Sâm .

      Nếu mình thẳng thắn cùng Vương Hiểu Phương, liệu ấy có thể chấp nhận mình sao?

      Tình cảm là thứ con người khó nắm bắt nhất, trước khi xảy ra tận thế ta coi kia như chị dâu, nhưng mà sau tận thế tình cảm này liền thay đổi .

      Sau khi xong Lệ Sâm chạy đến chỗ đỗ xe, còn ở ghế sau xe tìm kiếm cái gì đó.

      Lệ Sâm đột nhiên rời , Nam Ca lập tức đứng ngồi yên. Ở trong này là có quá nhiều người, tay chân cũng biết để đâu mới tốt, chỉ có thể ngừng cúi đầu xuống.

      Trương Vĩ nhìn thấy bộ dạng “E lệ” kia của Nam Ca, còn cười khuyên: " đừng sợ, ấy lập tức trở về."

      Nam Ca trả lời ta, ta còn ung dung : "Thôn chúng tôi có ba người thức tỉnh dị năng. người thuộc hệ thủy, người thuộc hệ băng người còn lại thuộc hệ hỏa, nhưng mà sức chiến đấu còn quá kém, bây giờ Zombie cũng bắt đầu tiến hóa, cuộc sống tương lai như thế nào vẫn còn là vấn đề."

      Nam Ca có ý định an ủi Trương Vĩ, dù sao cũng thể giúp con người giết Zombie. Cũng may Lệ Sâm trở về rất nhanh, trong tay cầm cái hộp , đến gần mới đưa cho Trương Vĩ, lúc này Trương Vĩ mới phát hộp này hóa ra là gói thuốc lá.

      Nam Ca hơi ngạc nhiên, người đàn ông này làm thế nào mà thu thập vật tư đầy đủ như thế, trong đó còn có thuốc lá sao? Dọc theo đường cũng nhìn thấy hút qua nha.

      Ngược lại hai mắt Trương Vĩ lập tức sáng lên đưa tay nhận lấy gói thuốc, vuốt ve như bảo bối lúc lâu, sau đó mới cười hắc hắc : "Lệ Sâm, để tôi ngửi mùi vị này lúc rồi trả lại cho sau, nghiện thuốc lá lại có thuốc hút là rất khó chịu ."

      Lệ Sâm tự nhiên : " sao cứ giữ , tôi cũng thích hút thuốc lá."

      "Này... Này sao lại thế được?" Trương Vĩ vẫn cảm thấy nên cầm đồ của Lệ Sâm, cầm ngửi lúc muốn trả lại liền nghe Lệ Sâm bảo: "Xem như đáp lễ lại bát cháo lúc nãy."

      Trương Vĩ vui đến muốn hỏng rồi cũng từ chối, kẹp điếu thuốc trong tay, còn gọi những người trong thôn: "Mau đến đây! Có thuốc hút!"

      Từ nãy những người này đều chú ý động tĩnh bên này, vừa nghe như thế cả đám giống như là cháy nhà lao tới chỗ Trương Vĩ.

      Mã Viễn chạy trước tiên bộ dáng sốt ruột khó nén: "Trương ca, trong tay có thuốc sao? F*ck, có thuốc tốt như thế! Sao sớm chút! Mau mau mau, lâu rồi được hút nghẹn chết em rồi!"

      "Còn tuổi, hút cái gì mà hút!" Trương Vĩ vươn tay giả vờ muốn đánh cậu. Mã Viễn cầu xin tha thứ trận lại còn ha ha cười : "Trương ca, tại em là mồi lửa của thôn, lại đánh em coi chừng em để cho hút thuốc nha!"

      Trương Vĩ chỉ có thể thu tay trở về nhưng vẫn quên mắng cậu vài câu.

      Nam Ca ngẩng đầu nhìn Mã Viễn cái, nghĩ tới thanh niên ngây thơ này vậy mà là trong ba người thức tỉnh dị năng, còn người hệ băng nữa, nhìn ra là ai bên trong đám người.

      Quá nhiều người tụ tập lại đây, Lệ Sâm nhìn ra thích ứng liền cúi người ở bên tai giọng : " dạo xung quanh chút , nhưng đừng quá xa, nửa giờ sau hãy quay lại đây."

      Nam Ca nghe thấy lời này giống như là được giải thoát, vội vàng đứng lên rời .

      Trương Vĩ đem lời vừa mới cùng Nam Ca kể lại lần nữa, so với Nam Ca đối với chuyện này quan tâm, Lệ Sâm lại chăm chú lắng nghe, còn hỏi lại nhiều lần.

      Có trải qua vĩnh dạ giống nhau hay , có hôn mệ ba ngày hay , những người khác có thức tỉnh dị năng chậm hơn đều hỏi qua.

    5. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Lệ Sam mà biết máu có thể nuôi vợ tương lai chắc ngày nào cũng cho Nam Ca uống quá. Thanks nàng
      fear thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :