1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Mạt thế] Luôn có nhân loại muốn chăn nuôi tôi - Sanh Lạc Lạc [Update 40/185] Drop

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tương Kỳ

      Tương Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      49
      Được thích:
      1,492
      Chương 19: Loại sở thích này
      Edit: Tương Kỳ

      Lời của Lệ Sâm khiến tâm tư kia của Nam Ca bị vạch trần, nhân tiện đánh thẳng có xuống đáy cốc luôn.

      Nam Ca đúng là hận thể quăng thẳng cái túi lên mặt , nghĩ lúc, lại thấy tiếc, nên chỉ quay người đứng sang góc buồn bực.

      Gã xấu xa, đúng là muốn chết mà.

      Lệ Sâm cũng để ý tới Nam Ca nữa, lúc xoay người, vai còn nhịn được mà run run.

      Tiểu Zombie này, đúng là làm cuộc sống nhàm chán của thêm nhiều tiếng cười.

      Nam Ca đứng ngốc mình, nhưng lúc sau lại nghe thấy thanh quen tai từ phía xa, phải là của ba nam hai nữ kia à.

      Đúng là ngờ, họ có thể tìm tới đây được.

      Lúc này xăng của Lệ Sâm đổ đầy rồi, cũng ngẩng đầu nhìn họ.

      Trước mạt thế, Triệu Cường là quản lý ngành tiêu thụ, tiếp xúc với rất nhiều người, vừa nhìn biết Lệ Sâm phải hạng tầm thường.

      Dù sao có thể đưa theo bạn yếu ớt như vậy ở mạt thế, đúng là kém cỏi chút nào, tính ra cũng rất trâu bò.

      Nhưng giờ mới biết, mình đánh giá Lệ Sâm quá thấp.

      Nhiều Zombie như vậy, nhưng đều do mình ta giết? Nhìn quần áo của ta cũng chẳng hề có lấy vết bẩn nào!

      chỉ Triệu Cường kinh ngạc thôi, hai chị em đứng phía sau cũng dời mắt khỏi Lệ Sâm được.

      Họ hơn Nam Ca là bao, thế nên dù có hâm mộ người ta cũng tỏ vẻ lộ liễu.

      Triệu Cường ngưng đánh giá, tới cạnh Lệ Sâm: "Người em, đây là do cậu giết hết à? Cậu cũng giỏi ghê đó."

      Lệ Sâm nghiêng đầu nhìn Nam Ca, phát còn ngồi xoay mặt vào góc vô cùng nghiêm chỉnh, tâm trạng cũng khá hơn chút: "Di chuyển của chúng rất chậm, nếu để các làm, nhất định nhanh hơn tôi."

      Triệu Cường cười ha ha: "Tuy chúng tôi nhiều người, nhưng sức chiến đấu cũng so được với cậu! Quên mất, bọn tôi tới đây để lấy xăng, cậu xem cậu cũng giải quyết hết đám Zombie kia rồi, bọn tôi cũng phải lợi dụng cậu..."

      Lệ Sâm cũng đến mức bảo cho bọn họ lấy xăng, vì thế ra hiệu mời: " sao, mọi người cứ tự nhiên."

      Hai người đàn ông ở sau Triệu Cường nhanh chóng xách thùng tới đổ xăng.

      Lệ Sâm nhìn hai cái thùng lớn của mình, quay đầu gọi Nam Ca: "Tiểu Ca, chúng ta ."

      Nam Ca bất đắc dĩ đứng dậy, cúi đầu qua, cũng giúp Lệ Sâm mà chậm chạp về trước, Lệ Sâm từ tốn sau lưng .

      Lâm Phong Tuyết và Lâm Phong Nguyệt tức giận.

      Lệ Sâm tuấn tú lịch , vô cùng khí phách, lại có bản lĩnh, sao lại đưa theo đứa con chẳng giúp được gì cho mình bên cạnh thế kia.

      Nhìn ta xách cái túi màu đỏ, ha, ta cho là mình trình diễn siêu mẫu quốc tế à? là lúc nào mà còn muốn đẹp chứ!

      Lúc Nam Ca ngang qua, mùi nước hoa nồng nặc như muốn ngộp chết bọn .

      ra Nam Ca với Lệ Sâm việc mình cầm được chai nước hoa rồi, nhưng vì tay linh hoạt, mở cả buổi xong, thế nên đập luôn cái lọ, lấy nước hoa tưới lên người mình.

      Cũng nhờ mùi hương nồng này, hai chị em kia mới ngửi thấy mùi thịt thối người .

      Vốn Nam Ca muốn chuyện với Lệ Sâm, nhưng Triệu Cường lại tới, đành phải quay lưng về phía họ.

      Triệu Cường do dự cả buổi, cuối cùng nhịn được, xoa xoa tay hỏi Lệ Sâm: "Người em, hai người muốn đến đâu thế? Bắc Hải à?"

      Lệ Sâm hỏi lại: "Sao thế?"

      Triệu Cường làm vẻ khó xử: "Bắc Hải bị chìm rồi..." Thấy Lệ Sâm vẫn tỏ vẻ gì, đành phải ấp úng hỏi tiếp: "Thế... mặc dù bị chìm, nhưng cách Bắc Hải xa có căn cứ... Hay là chúng ta cùng nhau nhé?"

      Lệ Sâm cau mày, đồng ý: "Tôi chăm sóc nổi nhiều người như vậy."

      "Ha ha, chúng tôi có tay có chân, sao lại cần cậu chăm sóc chứ? Chúng tôi chỉ muốn làm bạn đồng hành cùng hai người thôi."

      Ngay cả Nam Ca nghe Triệu Cường xong cũng thấy vô lý, cười thầm.

      Đừng thấy Lệ Sâm tỏ vẻ lạnh lùng thế, nhưng ra rất nóng nảy, nếu trước đó quay lại đối mặt với mười nghìn Zombie.

      Triệu Cường chỉ cần có thể xin Lệ Sâm đưa theo, lúc gặp nguy hiểm, Lệ Sâm đương nhiên khoanh tay đứng nhìn.

      Nhưng Lệ Sâm vẫn lý trí, chỉ mỗi việc đem theo Zombie bên cạnh thể cho ai biết rồi, vì thế lạnh lùng bày tỏ thái độ: "Xin lỗi, tôi thể đưa mọi người theo được."

      Hai người đàn ông đổ xăng cũng nhào lên, hôm qua Nam Ca nghe Triệu Cường gọi tên họ, người cao hơn là Trần Chí, người còn lại là Đổng Phương Thuận.

      Trần Chí kia có hơi tức giận, với Lệ Sâm: "Bọn tôi theo cũng phải ăn ngồi rồi, có chuyện gì bọn tôi cũng giúp được !"

      Đổng Phương Thuận hùa theo: "Chúng tôi làm phiền đến , hơn nữa trong thời mạt thế này, mọi người có thể giúp đỡ nhau phải là quá bình thường à? Sao lại lạnh lùng tàn nhẫn thế?"

      Lệ Sâm muốn nhiều lời với họ: "Các nghĩ sao cũng được, bây giờ tránh ra ."

      Nếu giờ , Zombie cũng sắp vây lại rồi.

      Nhưng lần này ba người đàn ông lại quyết tâm, Trần Chí thậm chí còn muốn ra tay với Lệ Sâm.

      Nam Ca nhịn được mà về xe Lệ Sâm trước, gõ vào đầu xe.

      Lệ Sâm chuẩn bị vòng qua hai người đàn ông: "Bạn tôi gọi rồi, tránh ra."

      Triệu Cường thấy Lệ Sâm dầu muối vào như vậy cũng rất tức giận, nhưng cũng thể ra ngoài.

      Tự theo, lẽ nào Lệ Sâm có thể đuổi mình? Trái Đất này cũng chẳng phải nhà của ta.

      Vì thế, ngăn hai người muốn ra tay với Lệ Sâm lại, cười híp mắt : "Được, cậu . Chúng tôi quấy rầy cậu nữa, sau khi ra khỏi thành phố, bọn tôi tiếp tục vào thủ đô."

      Lệ Sâm trả lời.

      "Nhưng mà cậu xem, xe tụi tôi như vậy, vừa nãy tìm vật tư, còn chỗ xe là bao, cậu để hai chị em Lâm Phong Nguyệt ngồi xe mình được ? Chỉ cần ra khỏi thành phố, bọn tôi nhất định làm phiền cậu nữa."

      Nhìn thái độ hòa hoãn của Triệu Cường, Lệ Sâm cảm thấy nếu mình đồng ý bị bám theo nữa, thế nên đành phải gật đầu.

      Dù là mạt thế, nhưng vẫn muốn tùy tiện giết người.

      Họ là đồng loại của mình, súng đạn hẳn nên dùng người Zombie.

      Hai chị em thấy Lệ Sâm gật đầu vui vẻ vô cùng, nhanh chóng vọt tới xe thiết giáp, Lâm Phong Tuyết mở cửa phụ, ngồi luôn vào trong.

      Nam Ca đứng ngốc tại chỗ. Đây là chỗ của mà, bị người ta chiếm như vậy à?

      Cổ họng khẽ gầm gừ, nhưng cuối cùng vẫn ngồi phía sau.

      Lệ Sâm tới gần, thấy vị trí của ba người lông mày nhăn tít lại.

      muốn Nam Ca đổi lên ghế phụ, nhưng lại thèm nhìn .

      Được lắm, còn biết tức giận với à, là vì chuyện nước hoa?

      Nhớ tới chuyện này, Lệ Sâm nhịn được cười.

      Sau khi đóng xe, hai chị em chịu nổi mùi của Nam Ca, hỏi Lệ Sâm: "Có thể mở cửa sổ ra ?"

      Nam Ca hừ , tự động mở cửa sổ ra.

      Lệ Sâm hôi, làm cũng có chút ghét bỏ chính mình.

      khí trong lành ùa vào khiến trong xe khá hơn.

      Hai chị em trao đổi ánh mắt, Lâm Phong Tuyết quyết tâm với Lệ Sâm: " Lệ, cứu tụi em với."

      xong, hai đều bật khóc.

      Nam Ca ngồi ở phía sau, toàn thân Zombie đều muốn thối rửa luôn rồi (⊙v⊙)

      Hai chị em này khóc cũng nhanh .

      Dây thần kinh hóng hớt của "ding" tiếng, Nam Ca nghiêng tai nghe hai người khóc lóc kể lể.

      Lệ Sâm trả lời, hai người này lại chị câu em câu, miêu tả hết mọi việc.

      Hóa ra họ gặp được mấy người đàn ông kia lúc mạt thế đến, vì thể chất yếu ớt, thể giết được Zombie, hơn nữa ba người kia thân thể khỏe mạnh, thế nên ép buộc hai người này.

      Lâm Phong Tuyết ngồi phía trước giờ khóc như mưa trút nước: " Lệ xem xem," ta vén tay áo lên, cánh tay đều bầm tím vết thương: "Mỗi ngày họ đều ngược đãi tụi em, tụi em chịu nổi... Lệ, xin đưa tụi em theo với, tụi em muốn quay lại đâu."

      em ngồi phía sau cũng phụ họa: "Phải đó, Lệ lợi hại như thế, chỉ cần ra mặt, nhất định họ dám phản đối."

      Đương nhiên Lệ Sâm muốn đưa hai người họ theo, vẫn bình tĩnh lái xe, vừa định từ chối thấy Lệ Sâm đưa tay ra chọt chọt Lâm Phong Tuyết.

      kia mắt nhòa lệ quay đầu, phát Nam Ca cũng vén tay áo lên cho mình xem.

      Lúc hai chị em thấy cánh tay của , quả nhiên là bị dọa điếng hồn!

      Vết thương tay còn sâu hơn của mình, có nơi còn thấy cả xương, vô cùng kinh khủng!

      Trời ơi... hai người bị shock nhìn về Lệ Sâm, người đàn ông này lại là kẻ bạo lực hơn cả đám Triệu Cường ư?

      Hèn gì cơ thể bạn ta lại yếu ớt như vậy, bị Lệ Sâm giày vò như vậy, có thể yếu à!

      Thấy vẻ mặt của họ thay đổi liên tục, vô cùng vui vẻ.

      , run , đồ con người ngu ngốc.

      Sau đó cũng làm theo Lệ Sâm, tỏ vẻ lạnh lùng chảnh đời.

      Hai chị em im lặng rất rất lâu, mãi đến khi thấy xe chạy ra khỏi thành phố rồi.

      Xe của Triệu Cường còn theo phía sau, nhưng họ gì, các cũng có cơ hội mở miệng.

      Hai người lại liếc nhìn Lệ Sâm, sắc mặt có hơi mất tự nhiên, với Nam Ca: " ngồi đàng hoàng cho tôi."

      Hai chị em lại càng sợ hơn. Đây có đúng là ta thừa nhận mình làm những việc đó với Nam Ca !

      Nhưng dù sắc mặt có thay đổi nhanh xoành xoạch, họ vẫn kiên trì: "Cứ coi như... Lệ... có sở thích này , chị em tụi em vẫn chịu được..."

      Dù sao Lệ Sâm cũng đẹp trai như vậy, dáng người rất chuẩn, phải chỉ là ngược đãi thôi sao, khoản thời gian này hai người họ còn thiếu bị ngược đãi à?

      Nam Ca há mồm, biết phải gì nữa.

      Nếu các người muốn bay theo Lệ Sâm tôi cũng để ta cho hai là được rồi.

      Sau khi ra khỏi thành phố, xe ngừng lại, Lệ Sâm quay đầu, vốn định bảo hai người kia xuống xe. Ai ngờ Nam Ca lại là người đẩy xe xuống trước.

      Sắc mặt Lệ Sâm thay đổi, cũng xuống xe nắm lấy tay Nam Ca: " đâu đó?"

      Nam Ca chỉ chỉ hai chị em trong xe, nghĩ thầm, dù sao có hai đó theo rồi, tôi thấy thành phố Tĩnh Thủy này cũng tệ, tôi ở đây là được rồi.

      Hết chương 19

    2. vilinh

      vilinh New Member

      Bài viết:
      3
      Được thích:
      0
      Chị ghen rồi

    3. B.Cat

      B.Cat Well-Known Member

      Bài viết:
      635
      Được thích:
      855
      Hóng hớt từng chương, thank nàng nhiều nha :-*

    4. Dung Nguyễn 1995

      Dung Nguyễn 1995 Active Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      227
      Haha, k mau cho chị uống máu , k là c luôn đấy, k đùa đâu :₫₫₫)

    5. Tương Kỳ

      Tương Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      49
      Được thích:
      1,492
      Chương 20: Đừng rời khỏi tôi
      Edit: Tương Kỳ

      " muốn ở lại đây?" Lệ Sâm lạnh lùng hỏi, giọng như đập thẳng vào tim .

      Nam Ca gật đầu. ta cũng có người đẹp ở bên rồi, thôi bỏ qua cho con Zombie bé .

      Lệ Sâm lại lạnh lùng : "Tôi đồng ý."

      Nam Ca khó hiểu, sao ta lại đồng ý?

      " còn thắc mắc à?" Lệ Sâm càng lúc càng hiểu suy nghĩ của Nam Ca, "Trong thành phố toàn là Zombie nam, lại muốn ở đó?"

      Nam Ca lại càng kinh ngạc hơn. ở lại đây... với việc Zombie nam hay gì đó có liên quan à?

      Lệ Sâm cũng chờ Nam Ca suy nghĩ, quay lại xe đuổi người xuống.

      Triệu Cường cũng lái xe tới, ba nam hai nữ lại tụ vào với nhau.

      Hai chị em vừa xuống xe, cũng biết Lệ Sâm và Nam Ca gì, nhưng xem ra là cãi nhau?

      Vì thế hai người cũng vội vàng tới, giải thích với Nam Ca: "Chúng tôi theo Lệ nhưng chắc chắn giành ấy, ảnh là bạn trai của mà."

      "Phải đó." em cũng nối lời người chị: "Sau này muốn sai tụi tôi làm gì cũng được, chỉ là đừng để tụi tôi với họ nữa."

      Triệu Cường nghe xong tức giận: "Được lắm! Bọn tao vất vả đưa chúng mày theo, kết quả chúng mày lại có ý nghĩ muốn bỏ !"

      Hai chị em cũng khóc lóc: " đường , các người xem tụi tôi là người à? Hai chúng tôi ăn đủ no, mặc đủ ấm, cả người đều là vết thương! Triệu Cường, ba người các đều là súc sinh!"

      Nhìn dáng vẻ thê thảm của họ, dù Nam Ca có chút đồng tình nào, nhưng cũng nhìn Triệu Cường bằng ánh mắt hèn mọn.

      Bây giờ hiểu, đêm qua Triệu Cường ép hai chị em này làm chuyện đó.

      Chậc chậc, đúng là đồi bại mà.

      Triệu Cường nhào tới, muốn đánh hai người kia.

      "Này vong ân phụ nghĩa, hôm nay tao đánh chết hai đứa tụi bây! Còn dám quyến rũ người khác!"

      riêng gì gã, hai tên kia cũng xáp lại đánh người.

      Tuy Lệ Sâm muốn dính dáng gì tới họ, nhưng thể trơ mắt nhìn phụ nữ bị đánh, ra tay ngăn cản.

      Hai chị em ỷ có chỗ dựa, nhanh chóng nấp sau lưng Lệ Sâm, lo sợ nhìn Triệu Cường.

      Lúc này Triệu Cường cũng lật mặt với Lệ Sâm: "Lệ Sâm, đừng trách tao nhắc mày, đây là con đàn bà của tụi tao, mày đừng có tơ tưởng tới."

      Hai chị em lập tức : "Bây giờ tụi tôi muốn theo !" Rồi còn với Lệ Sâm: " Lệ, ra đêm qua bọn chúng còn thương lượng xem làm sao để giết đó, chúng muốn xe với vật tư của !"

      Sắc mặt Triệu Cường lúc trắng lúc xanh, Nam Ca đứng bên cạnh xem kịch.

      Ai ngờ, hai kia lại lôi vào: "Chúng còn , hai đứa con vẫn còn thiếu, chờ chết , chúng chiếm đoạt bạn của !"

      Lệ Sâm vốn mặn mà gì với chuyện này. Tình hình tại, những kẻ muốn giết nếu phải vì vật tư, cũng chỉ vì những thứ mà có.

      Nhưng nghe câu sau của hai chị em, Lệ Sâm tức giận vô cùng.

      "Đêm qua, tụi mày có gan nghĩ như vậy?" Lệ Sâm như ác quỷ đến từ địa ngục, chỉ liếc nhìn Triệu Cường cũng đủ khiến gã run sợ.

      Hai chân Triệu Cường run rẩy: " bạn Lệ Sâm này, cậu đừng nghe hai con đàn bà này láo, tụi nó gây xích mích nội bộ đó! Sao tụi tôi dám tơ tưởng tới bạn cậu chứ!"

      Lời gã giải thích càng khiến người ta nghi ngờ hơn.

      Trái với Lệ Sâm giận đến muốn giết người, tâm trạng Nam Ca lại rất tốt.

      sờ sờ cằm, có chút tự tin nghĩ, xem ra sau khi biến thành Zombie rồi, sức quyến rũ cũng giảm , mấy tên con người ngốc này còn muốn tranh nữa đó.

      Lệ Sâm nhận ra tâm tình Nam Ca thay đổi, quay đầu, hận thể rèn sắc thành thép: "Đầu óc đừng có suy nghĩ lung tung bậy bạ nữa."

      Nam Ca hất đầu, quay sang chỗ khác, hừ.

      Nhận ra tôi là bảo vật chứ gì, trước kia đối xử với tôi như vậy, cẩn thận tôi bỏ đó.

      Hai chị em thấy có hi vọng, ngừng cố gắng: " Lệ, nhất định phải tin tụi em! Những lời vừa nãy hoàn toàn là !"

      Hai người đẹp như thế khóc lóc, đàn ông bình thường mềm lòng từ sớm, nhưng Lệ Sâm chỉ cảm thấy phiền phức, nào có lòng dạ gì gọi là thương hương tiếc ngọc.

      Triệu Cường còn muốn ra tay với họ, hai người chạy trốn nhanh hơn: "Mấy người đừng hòng khống chế tụi tôi nữa! Sau này tụi tôi theo Lệ!"

      "Hai con Đ*ếm này! Xem xem ông đây có đánh chết tụi mày !" Triệu Cường móc con dao ra.

      Lệ Sâm lạnh lùng nhìn vở kịch ồn ào này, cũng ngăn cản, đến khi phát tình huống chuyển biến muộn.

      Triệu Cường kia nổi giận đùng đùng, vốn định nhào tới Lâm Phong Tuyết, ai ngờ con dao trong tay đổi hướng, cánh tay siết lấy cổ Nam Ca!

      Hai chị em cũng khóc nữa, lùi về sau theo Triệu Cường.

      Lệ Sâm đưa tay muốn kéo Nam Ca lại, nhưng Trần Chí và Đổng Phương Thuận chuẩn bị từ sớm, bọn họ che phía trước Triệu Cường.

      Lệ Sâm mắng thầm câu, hóa ra đám người này đứng chờ ở đây.

      Đúng là nên đánh giá thấp trình độ vô sỉ của con người ở mạt thế.

      Hai kia chỉ diễn kịch, mục đích của họ là phối hợp với Triệu Cường, ép Lệ Sâm phải nghe lời!

      Vẻ mặt giả nhân giả nghĩa của Triệu Cường cũng được tháo ra, lúc gã chế ngự Nam Ca, còn hài lòng nhìn hai chị em: "Hai người làm tốt lắm."

      Hai chị em cười quyến rũ, càng dịu dàng hơn.

      đường , họ diễn vở kịch này vài lần, mấy người đàn ông kia đều mắc câu hết.

      Chỉ có mỗi Lệ Sâm là mềm cứng gì đều ăn, bây giờ hai người chỉ muốn nhìn xem, người đàn ông này có muốn cứu bạn mình .

      Nam Ca bị bắt rồi mới phản ứng lại kịp.

      Mẹ ơi, bị bắt cóc mất rồi! Cảm giác này kỳ lạ đó!

      Trừ hưng phấn ra, còn chút cảm giác nào khác.

      Nhưng Lệ Sâm lại vô cùng tức giận, rút súng bên hông ra, nhắm vào đám người, giọng lạnh lẽo như băng: "Thả ấy ra, nếu tôi nổ súng."

      Đối phương có súng khiến đám người Triệu Cường kiêng kỵ, nhưng cũng đến mức bị Lệ Sâm hù dọa.

      "Lệ Sâm, tao đảm bảo, nếu mày nổ súng, tao nhất định giết chết nó trước khi mày ra tay."

      "Thả ra cho tao!" Lệ Sâm rít lên.

      Triệu Cường thấy dáng vẻ gấp gáp kia của càng đắc ý hơn. Gã tự cho rằng nhận định của mình là đúng, nếu phải rất thích, sao có thể trong lúc nguy hiểm, còn đưa theo đứa con yếu ớt chứ.

      Vì thế Triệu Cường bắt đầu ra điều kiện với Lệ Sâm, con dao hơi đâm vào cổ Nam Ca: "Mày nhất quyết muốn giằng co với tụi tao à?"

      Lệ Sâm bỏ súng xuống, ánh mắt như nhìn người chết: "Tụi bây muốn gì?"

      " có gì nhiều. Chỉ là cần xe và vật tư xe của mày thôi." Vẻ mặt Triệu Cường đầy tham lam.

      Nam Ca cựa người, cũng giãy dụa đòi thoát ra.

      định gì đó, nhưng Triệu Cường lại gào lên: "Câm mồm cho tao! Nếu mày chỉ ăn khổ thôi!"

      Sau khi xong, gã lại quay sang nhìn Lệ Sâm.

      Nam Ca vốn tưởng Lệ Sâm vô tình cười cười, sau đó giễu cợt : Đứa con này có quan hệ gì với tôi hết, các người muốn cho các người đó.

      Ai ngờ, lại bình tĩnh : "Được."

      Được cái gì mà được! Hả? muốn bỏ xe của mình à? Ở mạt thế này, cái xe đó là vô giá đó!

      Nam Ca trợn mắt nhìn, cảm giác như ngực mình bị thứ gì đó đập phải, lần đầu tiên có cảm giác đau đớn như thế này.

      lắc đầu định Lệ Sâm lại dịu dàng nhìn sang: "Em đừng sợ."

      Nam Ca rất muốn tỏ vẻ, tôi sợ mà.

      Nhưng Lệ Sâm lại hiểu sai, cảm giác áy náy trong lòng càng đậm hơn, ràng trước đó hạ quyết tâm để bị tổn thương nữa sao? đúng là biết giữ lời.

      Triệu Cường nhìn Nam Ca, ý bảo thuộc hạ theo Lệ Sâm lấy xe, ai ngờ chúng mới lại gần Triệu Cường hét lên, chờ chúng quay lại nhìn thấy Triệu Cường bị tóm!

      Lệ Sâm nhanh chóng hạ gục cả bọn, còn bẻ gãy chân để chúng có sức phản kháng.

      Mấy người đàn ông nghe thấy tiếng Triệu Cường kêu thảm thiết nên quay đầu lại, thế nên mới bị Lệ Sâm ra tay.

      Mà kẻ bắt lấy Triệu Cường phải ai khác, chính là Zombie trong thành phố Tĩnh Thủy!

      Nam Ca bất đắc dĩ nhìn họ, nghĩ thầm, lúc nãy tôi cục cựa là muốn cho mấy người biết có Zombie tới đó, giờ hay rồi, ai bảo cho tôi chuyện.

      Triệu Cường bị Zombie túm , chỉ kịp hét lên tiếng rồi cổ bị cắn đứt.

      Nhìn đến Nam Ca, còn vi vu tại chỗ, hoàn toàn chẳng sợ Zombie tấn công mình.

      Mắt hai người chạm vào nhau, cuối cùng đành nuốt lời cần xuống bụng.

      Mấy tên này tính kế , lại còn muốn giết Nam Ca, cũng muốn giữ chúng lại làm gì.

      Vì thế ngoắc ngoắc tay với Nam Ca: " phải muốn có cơm ăn à, mấy người này để mặc xử lý đó."

      Đám người kia vì gãy chân mà rên rỉ, vừa kinh sợ.

      Sao Zombie chỉ bắt Triệu Cường mà bắt Nam Ca?

      Nam Ca vui vẻ chạy tới, tui là chạy nhưng chẳng khác bộ tý nào.

      lấy con dao phẩu thuật sáng bong ra, suy nghĩ xem nên hạ mồm ở vị trí nào.

      Lệ Sâm thấy vui vẻ rất thỏa mãn, thế nên đưa tay sờ sờ đầu : "Tôi về xe chờ ."

      Nam Ca gật đầu liên tục, lấy sợi dây trong xe ra, trói người lại trước, để chúng khỏi phải chạy.

      Ai ngờ vừa lên xe, Lệ Sâm cảm thấy cơ thể chợt nóng bừng.

      Phản ứng đầu tiên của phải kiểm tra xem có việc gì, mà là đóng cửa xe lại, giữ chặt tay Nam Ca.

      Trời đất bỗng tối sầm, nhưng nét mặt Lệ Sâm vẫn nghiêm túc, lại vô cùng ràng.

      Đất đá bay mù trời cũng ngăn được giọng của : "Tiểu câm điếc, đừng rời khỏi tôi."

      chờ Nam Ca trả lời, Lệ Sâm té xỉu xe!

      Trời à, có chuyện gì vậy? Tiểu Zombie còn cầm dao phẩu thuật thắc mắc.

      Hết chương 20

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :