1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Mạt thế] Luôn có nhân loại muốn chăn nuôi tôi - Sanh Lạc Lạc [Update 40/185] Drop

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tương Kỳ

      Tương Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      49
      Được thích:
      1,492
      Chương 16: Lấy máu
      Edit: Tương Kỳ

      Lệ Sâm ngủ thẳng từ sáng cho tới chiều, Nam Ca ngây ngốc ngồi dựa vào ghế, lòng mong chờ, chờ ta tỉnh lại, mình nên đem ta ra kho tàu hay hấp đây.

      Nhưng cũng nghĩ tới việc Lệ Sâm có cho ra tay hay =.,=

      Tuy họ chọn nơi khá bí mật, nhưng lúc Lệ Sâm ngủ, vẫn có bốn năm con Zombie vây lại, giờ còn đứng ngoài cửa xe nhe răng nhếch miệng, muốn tìm cách mở cửa để giết con người ngồi bên trong.

      Nam Ca cũng mặc kệ chúng, dù sao cái xe này cũng mạnh tới bất thường, nếu dùng pháo nổ, chắc cũng chẳng phá được, mấy con Zombie này chẳng đủ bỏ bèn gì.

      Được rồi, ra nếu ra tay, chắc cũng đánh lại nổi...

      Cuối cùng, tới giờ chiều, Lệ Sâm mới ngủ dậy.

      Nam Ca thấy mở mắt, vẻ mơ màng nhanh chóng được thay bằng nét sắc bén, giống hệt như lúc trước.

      Hơn nữa, Lệ Sâm cũng ngồi trong xe lâu, nhanh chóng ngồi dậy, kiểm tra bên trong, sau đó nhìn Nam Ca và tình huống bên ngoài.

      Thấy mấy con Zombie, với Nam Ca: "Tôi giải quyết chúng lát, ở đây chờ."

      Nam Ca gật đầu, mắt lấp lánh nghĩ, mau trở lại nha.

      Lệ Sâm dùng súng, mấy con Zombie kia bị lấy dao chém bay đầu. Nam Ca nhìn động tác lưu loát của , chợt thấy cổ mát mát.

      Lệ Sâm quan tâm tới mấy con Zombie chết nữa, sau khi lên xe, mở thùng vật tư, lấy nước và đồ ăn.

      Hôm nay phải khẩn trương, vì thế Nam Ca thấy lấy ra cái ấm, đun nước, nấu mì ăn liền!

      Đại ca này, cũng quá nhàn nhã rồi, sợ có Zombie nhào tới à?

      ra, đúng là Lệ Sâm sợ.

      Lúc nấu mì, Lệ Sâm còn liếc nhìn Nam Ca. vẫn là cái bộ ngơ ngác, mặt treo thịt thối, sau khi biến thành Zombie, vẫn có thể nhận ra ngũ quan của tệ.

      Xem ra lúc còn là con người, cũng được xem là mỹ nữ.

      Nam Ca ngoẹo cổ lại, Lệ Sâm kia ăn cơm rồi, còn phần của sao?

      muốn uy hiếp Lệ Sâm, dù sao... cũng đánh lại ta, quá đau khổ. TT^TT

      Vì thế, cái đầu vốn được xem là thông minh của Nam Ca nghĩ nghĩ lúc, cuối cùng tìm ra được cách khá uyển chuyển: "Ăn."

      Lệ Sâm quay lưng về phía , khóe môi khẽ nhếch lên.

      Giờ mới phát , mang theo Zombie bên mình, hình như cũng là chuyện khá thú vị. Tiểu câm điếc này, quả khiến cho cuộc sống thời mạt thế của thêm phần thú vị.

      "Ừ, đúng rồi, hai ngày rồi được ăn gì ngon."

      Nam Ca phát , mình có thể ăn ba gói mì! Sức ăn khỏe .

      Nam Ca thấy tỏ vẻ gì là hiểu, đành phải kiên trì tiếp: " trước tiên..."

      vậy rồi, chẳng lẽ gã này nghe hiểu à? Còn cần phải nhấn mạnh lần nữa?"

      Nét cười bên môi Lệ Sâm càng sâu hơn: "Ừ, lời hứa của chúng ta à, tôi còn nhớ. Nhưng phải chờ tôi lấp đầy bao tử cái ."

      Nam Ca mím môi, chỉ có thể tạm nhịn lại.

      Động tác của rất nhanh, lúc nấu mì còn bỏ vào hai thanh lạp xưởng, đáng tiếc Nam Ca ngửi được mùi.

      Lúc ăn cơm, ngồi dưới đất, động tác thoải mái tự nhiên, cái nồi lớn nhanh chóng nhìn thấy đáy, thậm chí còn uống cạn nước.

      Đúng là ăn nhiều .

      Lệ Sâm có thói quen lãng phí thức ăn, huống chi tại là mạt thế, thứ có thể ăn rất ít.

      Nam Ca nhìn thấy ăn xong, lòng như hoa nở bừng bừng: ", ăn xong rồi?"

      Lệ Sâm bỏ nồi và đũa xuống, lười biếng ngoắc ngoắc Nam Ca: "Tiểu câm điếc, lại đây."

      Nam Ca rất bất mãn, trước đó cho ta tên của mình rồi, ta cũng gọi lần rồi, sao giờ lại gọi mình là Tiểu câm điếc nữa?

      có thể chuyện mà, chỉ có điều hơi chậm chút thôi!!

      Tuy là mấy tình nguyện, thế nhưng vẫn chậm chạp bước tới.

      "Nếu hoàn thành nhiệm vụ, tôi cũng nên thực đúng lời hứa, nào, ngồi lại gần đây."

      Lệ Sâm vỗ vỗ vào vị trí cạnh mình.

      Tuy Nam Ca lộ biểu tình gì mấy, nhưng Lệ Sâm phát cười.

      Ầy, tiểu Zombie này rất vui vẻ.

      chỉ ngồi lại ngay ngắn, còn lấy dao phẫu thuật của mình ra, bắt đầu ước lượng nên lấy máu chỗ nào.

      thông minh chưa, còn lo lắng cho Lệ Sâm nữa này, ngày nào đó bị người ta đem bán , chắc còn lo lấy tiền đó trả lại cho họ.

      " cần ra tay, mở miệng ra chờ là được." Lệ Sâm lấy dao của , quay ngón tay mình xuống.

      Lúc máu tươi tràn vào não, cả người Nam Ca như phát cuồng. Đúng là mỹ vị nhân gian mà, trời ạ, nếu có thể ăn được hết, quả dám nghĩ nữa!

      Nhưng Lệ Sâm lại cho động đậy! Đúng là sốt ruột muốn chết!

      Ánh mắt Nam Ca di chuyển theo ngón tay của Lệ Sâm, vết thương của sâu lắm, sau khi ép lúc có giọt máu xuất ở đầu ngón tay.

      "Nào, mở miệng ra." Lệ Sâm nâng tay lên, còn cầm theo cái bao tay.

      Nam Ca ngửa ra, quả nhiên mở miệng của mình hết cỡ. Hì hì hì, ta bỏ ngón tay vào miệng cho mình mút à.

      Đúng là mong chờ mà.

      Sau đó, dưới ánh mắt gấp gáp của Nam Ca, Lệ Sâm nâng tay lên, từng giọt máu chảy vào miệng .

      giọt, hai giọt, ba giọt, sau đó, rút tay lại, còn lấy miếng dán cá nhân băng vết thương lại.

      Nam Ca còn hớn hở chờ đợi, ai mà ngờ như vậy là xong rồi?

      Mẹ kiếp, cả quần tôi cũng cởi cho nhìn được ?

      Nam Ca thể nhìn được nữa! còn chưa nếm đủ mùi máu ngon lành của đâu, đây là thế nào!

      "Ngao!" Nam Ca gì, gào rú để thể phẫn nộ của mình.

      Trước đây lấy máu của ta còn chưa , giờ nếm thử rồi mới biết mình thèm máu của ta biết bao nhiêu!

      Thế là tiểu Zombie mất lý trí, nhào tới muốn đập Lệ Sâm. Thế nhưng Lệ Sâm nhanh nhẹn lăn vòng, né tránh tấn công của Nam Ca.

      Nam Ca thầm mắng giữ lời, biết xấu hổ, vì để hoàn thành lời hứa với , xém chút toi luôn cái mạng quèn này, kết quả sao, thế quái nào lại cho mình uống ba giọt máu!!! phục!

      "Chúng ta hứa rồi." Lúc Lệ Sâm đối mặt với Nam Ca, luôn dùng IQ ra chèn ép niềm vui của : "Nhưng trong lời hứa của tôi và , chỉ lấy ba giọt máu thôi."

      "Lưu manh!" Nam Ca mắng , sau khi mắng xong lại nhào tới đánh tiếp.

      Lệ Sâm né hai phát, nếu là Lệ Sâm trước đây đạp Nam Ca ra từ sớm rồi, nhưng lần này, lại thu chân về.

      Nhưng lại chờ lúc Nam Ca nhào tới, dùng tay kẹp lấy cổ rồi đè cả người xuống.

      "Tiểu câm điếc, lại nghe lời."

      Nam Ca còn nổi điên giãy dụa, hôm nay nhất định phải giết gã đàn ông này! Nếu hấp được ăn sống luôn!

      Tên con người này, đúng là con mẹ nó lưu manh màaaaaaa!

      Lệ Sâm thấy tức muốn chết đột nhiên bật cười. Nhưng bây giờ Nam Ca quá nguy hiểm, cũng mấy yên tâm, hay là lấy dây trói lại, sau đó ném vào ghế phụ, ừm, phải ném, là khiêng bỏ vào.

      Giống như lúc đào được Nam Ca từ cái hố, ôm như kiểu công chúa, trước giờ chưa từng có hành động như vậy đâu.

      Dịu dàng của đến nhanh rồi cũng nhanh.

      Nam Ca vốn đầu đất, nào có để ý đến thay đổi của Lệ Sâm, nếu có thay đổi, chính là càng lúc càng lưu manh hơn trước!

      Lệ Sâm phát điều thú vị chính là, dù có cột chặt lại khiến thể động đậy, khi cho xe chạy, vẫn ngừng chửi .

      Vấn đề là quá chậm, xe chạy mười mét rồi cũng chưa xong chữ.

      Nghẹn cả buổi cũng hết câu, nếu là trước đây, Lệ Sâm ghét bỏ vô cùng. Thế nhưng bây giờ, lại cảm thấy giọng khàn khàn của Nam Ca rất dễ nghe.

      Cả ngày, Nam Ca vẫn kiên trì bền bỉ chửi ngừng nghỉ, sợ nổi điên, Lệ Sâm vẫn cột lại.

      xác định hướng mình có vấn đề, xăng vẫn đủ dùng ngày nữa, cần tìm nơi đổ xăng.

      Mấy giờ sau, dừng xe bên ngoài thành phố .

      tại nếu đường phía Nam, cũng thể quay đầu lại được.

      Thành phố này tên là Tĩnh Thủy, chủ yếu khai thác công nghiệp, người dân ở đây nhiều. Vì thành phố trong thời kỳ xây dựng nên sợ rằng người chết nhiều chính là công nhân.

      Nam Ca chửi Lệ Sâm cả đường , tuy chửi được mấy câu, vẫn tức giận trừng mắt nhìn.

      "Tối nay chúng ta qua đêm ở đây, mai vào thành phố tìm xăng." Lệ Sâm hành trình tiếp theo cho nghe.

      Nam Ca còn đắm chìm trong tâm trạng của mình, tiếp tục chửi: "Lưu manh."

      Lệ Sâm buồn cười, đưa tay ra véo véo mặt NAm Ca.

      Ừm, sao lại thấy cái mặt này nhéo tay rồi, có thịt thối gì rơi xuống.

      Vốn chỉ cho đó là ảo giác của mình, thế nhưng véo vài lần, hóa ra lại là .

      "Tiểu câm điếc..." có hơi kinh ngạc, nhưng cho biết thay đổi này, chỉ là cười hỏi: " chửi cả đường rồi, thấy phiền à?"

      "Lưu manh." Nam Ca chửi tiếp.

      Lệ Sâm sớm quen với cảnh chuyện như thế này với rồi, lái xe bên ngoài thành phố vòng, rồi dừng ở nơi vắng vẻ.

      xuống xe kiểm tra trước, rồi hỏi Nam Ca: "Nếu muốn tự do hoạt động, được mắng tôi nữa, biết chưa?"

      Nam Ca biết điều ngậm mồm lại.

      còn muốn hướng tới mục tiêu làm Zombie tự do, sao có thể cam tâm bị con người bắt nhốt chứ.

      Lệ Sâm hài lòng gật đầu, sau đó cởi dây trói cho . Nam Ca lắc lư xuống xe, phát Lệ Sâm còn lấy cái mũ đội lên cho mình.

      Sau khi xuống xe, nhìn kỹ vài lần, ừm, dễ nhìn thế này, trông rất giống con người.


      Hết chương 16

    2. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      trời ơi, chính là 1 đại lưu manh số 1 luôn đó, có 3 giọt máu thấm tháp gì hả trồi, tội nam ca quá cả đoạn đượng chửi dc đúng 2 từ "lưu manh", ta cười muốn lộn ruột luôn à, thanks edit nhiều lắm, moahhh, nếu nàng gắng edit đều đều ta vui lắm á, truyện hay lắm. hi

    3. chi_bb

      chi_bb Active Member

      Bài viết:
      82
      Được thích:
      223
      Hế?! Ba giọt máu?! cho chị là con muỗi hay sao mà lại cho có ba giọt thế kia?!!! (>_<)
      Nam Ca biến đổi rồi, biết là do gì nhỉ, hay là nhờ 3 giọt máu kia. (o_o)

    4. Nhiên Nhiên

      Nhiên Nhiên Well-Known Member

      Bài viết:
      538
      Được thích:
      626
      Do 3 giọt máu nên Nam Ca đổi thành người phải ^^

    5. Tương Kỳ

      Tương Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      49
      Được thích:
      1,492
      Chương 17: Ba nam hai nữ
      Edit: Tương Kỳ

      Di chuyển mấy ngày nay vẫn có chuyện gì xảy ra. Lệ Sâm là người có chủ kiến và biết lên kế hoạch, khi làm chuyện gì, đều phân tích rất kỹ lưỡng.

      Thỉnh thoảng đường đụng phải Zombie, cũng cần Nam Ca ra tay, tự mình có thể giải quyết được.

      ra, tuy ngoài miệng Nam Ca chịu thừa nhận, nhưng trong lòng ỷ lại vào .

      Đương nhiên, trước mặt thích là chửi.

      Trời còn sớm, buổi tối Zombie bắt đầu hoạt động, rất nguy hiểm, thể vào thành phố được, họ quyết định dừng chân ở đây để qua đêm.

      Lần trước sau khi Nam Ca uống máu của , Lệ Sâm im lặng quan sát hai ngày. Quả nhiên đốm xác chết có chuyển biến xấu , cơ thể cũng thối rửa như trước kia. Rốt cuộc có phải vì máu của có công dụng hay , Lệ Sâm còn phải quan sát thêm.

      Hôm nay ở ngoài, nhàn nhã thoải mái nấu mì mà lấy hai ổ bánh mì để ăn.

      Thấy Nam Ca đứng im nhúc nhích bên cửa xe, biểu muốn giữ khoảng cách với mình. Lệ Sâm cười khẽ: "Tiểu câm điếc, đến đây, ngồi cạnh tôi này."

      Nam Ca thèm phản ứng, quay đầu vờ như ngắm phong cảnh.

      Mấy ngày ở chung, Lệ Sâm cũng phát thị giác của được tốt, những vật quá năm mét chẳng thấy gì, ngày đó có thể tìm được Zombie thủ lĩnh âu cũng là chuyện vô cùng thần kỳ.

      Cho nên thấy ngắm cảnh, Lệ Sâm cảm thấy buồn cười.

      nhanh chóng giải quyết đồ ăn của mình rồi tới chỗ Nam Ca đứng: "Sao thế, thấy gì à?

      Nam Ca phản ứng, tiếp tục giả vờ làm Zombie lạnh lùng.

      Đám con người ngu ngốc, mình vẫn nên chuyện với chúng.

      Lệ Sâm quen với việc đùa giỡn Nam Ca, thỉnh thoảng nhìn thấy biểu tình khác nhau mặt , có thể cười cả buổi.

      "Ngày mai chúng ta vào thành phố, có muốn gì ?" Đây là lần đầu Lệ Sâm chủ động hỏi ý của .

      Nam Ca nghĩ, tôi là Zombie, còn muốn cái gì nữa? Thứ duy nhất tôi muốn chính là máu của đó.

      Vì thế quay đầu, nhìn chằm chằm vào Lệ Sâm.

      Lệ Sâm nhếch môi, che mắt lại: "Được rồi, tôi biết rất ngoan, muốn gì cả."

      Nam Ca vừa định ghét bỏ đẩy tay ra, đúng lúc đó lại nghe thấy tiếng xe.

      Lệ Sâm cảnh giác, im lặng giấu Nam Ca ra sau lưng, có bóng lưng cao lớn của che lại, Nam Ca cúi đầu, chắc chẳng ai biết mình là Zombie đâu.

      Chiếc xe kia nhanh chóng dừng lại cách họ xa, tuy phải xe thiết giáp, nhưng là chiếc Land Rover như thế này cũng khá tốt trong thời mạt thế.

      Người đầu tiên xuống xe là tài xế, người đàn ông kia khoảng chừng hơn bốn mươi tuổi, đầu có hơi hói, trang phục chỉnh tề, vẻ mặt có hơi hung dữ.

      Người xuống tiếp theo là hai trai và hai , mấy người đàn ông nhìn giống nhau, hình như phải người thân. Nhưng hai kia là song sinh, chỉ chừng hai mươi tuổi. Ba người đàn ông quan sát Nam Ca và Lệ Sâm, hai có vẻ ngại, ngẩng đầu lên, cũng gì.

      Người đàn ông đầu tiên xuống xe cười cười bước tới, chào hỏi Lệ Sâm: "Người em, các cậu cũng nghỉ chân ở đây à?"

      mức độ nào đó, mạt thế cũng thúc đẩy phần hòa bình của con người. đường , Lệ Sâm hiểu được, phát ít người đồng ý giúp đỡ lẫn nhau.

      Mặc dù nghi ngờ đoàn người này, nhưng vẫn trả lời: "Phải."

      "À, nhìn quần áo này của hai người, biết là đến từ hướng nào? Tôi là Triệu Cường, họ gọi tôi là Triệu, chúng tôi đến từ phía Nam, tìm căn cứ ở thành phố để cư trú." Triệu Cường tỏ vẻ thành thục, với Lệ Sâm.

      Người này giống với những kẻ muốn tiếp cận Lệ Sâm, dù nhìn thấy trang phục và đạo cụ của , Triệu Cường cũng đề cập đến.

      Đẳng cấp của người này cao hơn những kẻ khác nhiều.

      Nhìn đội này của gã, hiển nhiên Triệu Cường là kẻ cầm đầu.

      Lệ Sâm nửa nửa giả : "Chúng tôi đến từ thành phố, nhưng ở trong thành phố mà bên ngoài, lúc đó rất loạn, chúng tôi muốn quay lại."

      Triệu Cường gật đầu: "Phải rồi, bây giờ Zombie trong thành phố rất nhiều, chúng tôi vốn muốn đến phía Tây, tìm nơi có người sống, nhưng vấn đề là đồ ăn và nhiên liệu, còn cách nào khác, đành phải đến nơi này."

      Lúc gã chuyện, Nam Ca vẫn giữ im lặng, Triệu Cường thấy Lệ Sâm muốn chuyện đến chỗ khác.

      Tối đến, hai người họ dừng ngay cạnh xe, Nam Ca vào trong mà ngồi bên ngoài xe, nhìn đám Triệu Cường bận rộn.

      Nam Ca thích mùi của họ.

      Nhất là ba người đàn ông kia, nhìn thấy rất hòa thuận, nhưng bên trong lại thâm độc vô cùng.

      Lệ Sâm cũng dò xét lai lịch của họ. Nếu họ đến từ phía Nam, có thể hỏi thăm về tình hình của Bắc Hải.

      Đôi năm người đương nhiên có thức ăn đầy đủ như Lệ Sâm, Nam Ca lại cần ăn gì, Lệ Sâm ăn no rồi nên thấy đói.

      Đám người kia lại được thoải mái như vậy, túi bánh mỳ cũng hận thể chia thêm cho mình vài miếng. Hơn nữa Nam Ca phát , phần của hai chị em sinh đôi kia là ít nhất.

      Có lẽ là phát ánh mắt của Nam Ca, Triệu Cường ngồi cách đó xa cười : "Hai chị em này là chúng tôi gặp đường, đừng nghĩ tôi ngược đãi họ, là sức ăn của họ thôi."

      Hai chị em lập tức cười trả lời: "Phải, Triệu rất tốt với chúng tôi, chúng tôi rất cảm kích ấy."

      Nam Ca chớp chớp mắt, vừa nãy gì à? Mấy người này giải thích với làm gì, chả thèm quan tâm đâu.

      Nhưng còn Triệu Cường, sau khi ăn xong tới ngồi cạnh, hỏi Lệ Sâm: "Người em, tôi còn chưa biết cậu tên gì? Còn em này là gì của cậu thế?"

      Trời cũng chuyển tối, thế nên Triệu Cường nhìn thấy đốm thi ban mặt Nam Ca, nếu , gã cũng chả dám đến gần như vậy.

      "Tôi là Lệ Sâm, đây là bạn của tôi." Lệ Sâm lạnh nhạt trả lời, Nam Ca buồn chán mắng câu: "Lưu manh."

      Triệu Cường có hơi sửng sốt, nhưng nhanh chóng cười ha hả: "Lệ Sâm, bạn của cậu cá tính đó."

      ra gã quan sát Nam Ca, phát cơ thể rất yếu, nhưng Lệ Sâm vừa nhìn biết là kẻ rất mạnh.

      Con người đều có hơi thở của bản thân, người này có nhịp thở bình tĩnh vững vàng, điều quan trọng là xe thiết giáp của ta, vừa nhìn là biết đồ tốt, có thể làm ra được chiếc xe như thế này ở mạt thế, có thể cho thấy ta là người có tài.

      Lệ Sâm phản bác lời của Triệu Cường, còn đưa tay ôm Nam Ca vào lòng: "Tính tình của ấy tốt lắm."

      Giọng cưng chiều kia khiến Triệu Cường cảm thấy số của Nam Ca rất tốt.

      Thấy Lệ Sâm giống như muốn về Nam Ca, Triệu Cường thay đổi đề tài: "Vật tư của chúng tôi đủ, ngày mai định vào Tĩnh Thủy kiếm chút vận may, cậu có muốn cùng chúng tối ? Đừng thấy trang bị của chúng tôi tốt, nhưng cả đoạn đường từ phía Nam, dù gặp rất nhiều Zombie nhưng chúng tôi đều an toàn vượt qua được hết."

      Đây chính là tỏ vẻ trá hình, nhìn bản lĩnh của họ, so với gã Chu Liêm gặp được ở bệnh viện có vẻ thông minh hơn nhiều.

      Lệ Sâm đổi sắc mặt, hỏi: "Ồ? Zombie ở phía Nam nhiều lắm à?"

      "Phải!" Triệu Cường vỗ đùi: "Có rất nhiều tuyến đường bị kẹt xe, lúc trước mưa bão với động đất dồn dập, rất nhiều thành phố đều bị chìm, rất thảm, haizz..."

      Lệ Sâm hỏi thêm về tình hình của Bắc Hải, chỉ trả lời Triệu Cường: "Ngày mai tôi và Tiểu Ca cùng , cùng mọi người đâu."

      Triệu Cường cũng ép buộc, dù sao trong hoàn cảnh này, người và người thể tin nhau, đều chỉ dựa vào tình nghĩa mà thôi.

      Đêm khuya, Lệ Sâm đưa Nam Ca lên xe, còn cẩn thận mở cửa xe giúp . Hai chị em cách đó xa ngơ ngác nhìn động tác của Lệ Sâm, nhìn đến khi cửa xe đóng lại.

      Bây giờ Nam Ca mới hiểu những điều Triệu Cường . Gã phía Nam còn loạn lạc hơn ở đây, nhưng Lệ Sâm lại điên cuồng về phía Nam đó!

      Sau khi Lệ Sâm lên xe, hạ ghế dựa của xe xuống, làm thành cái giường , buổi tối, Nam Ca ngủ bên cạnh .

      từng thử ra tay với mấy lần, nhưng tính cảnh giác của rất cao, tại cũng chẳng còn chút lòng dạ nào.

      "Phía Nam, nguy hiểm." Nam Ca trợn mắt, đôi mắt đen trắng ràng dường như có thần hơn đôi chút, nóng lòng muốn báo cho Lệ Sâm biết đừng đến Bắc Hải.

      Thế nhưng Lệ Sâm nghe: "Giống như nhất định phải về thành phố Bắc, tôi cũng có lý do để đến Bắc Hải. cần lo lắng gặp nguy hiểm, tôi... để người khác làm bị thương."

      Nam Ca bĩu môi, xoay đầu mình sang phía khác, nhìn người đàn ông này nữa.

      Sao ta cố chấp thế.

      Lệ Sâm giải thích gì với Nam Ca, chỉ nghiêng người nằm lại, từ góc độ này, có thể nhìn thấy bóng lưng của .

      đến , chợt nhận ra mùi thịt thối người chỉ còn lại rất ít, hôm nay đứng bên ngoài khu ô nhiễm, thế nhưng Triệu Cường nhận ra khác thường.

      Đây là điều thần kỳ của máu người sao?

      Cứ nhìn vào bóng lưng của như vậy, Lệ Sâm ngủ thiếp .

      Nửa đêm, bị Nam Ca gọi dậy.

      Nhìn thấy gương mặt xanh lè của , cũng bị hù dọa, cũng nhờ năng lực kiềm chế mạnh của mình.

      "Sao thế?" Vì còn ngái ngủ nên giọng của có hơi khàn khàn.

      Nam Ca chỉ chỉ ra ngoài xe, ý bảo nghe.

      Lúc này Lệ Sâm mới chú ý tới, gần đó có tiếng thở dốc và rên rỉ. Xung quanh đây trừ họ ra, còn chiếc xe nữa.

      Lệ Sâm ôm Nam Ca vào lòng, ngay cả cũng nhận ra động tác của mình có hơi tự nhiên.

      ngáp cái, quyết định ngủ tiếp: "Mạt thế tới, quy tắc của xã hội cũng chẳng còn dùng được, họ làm sao chúng ta cũng thể quản, ngủ ."

      Nhưng Nam Ca rất sợ, vì nghe thấy giọng của cả năm người đó!

      Ba nam hai nữ, mẹ cha ơi, chả dám nghĩ tới cái cảnh này.


      Hết chương 17

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :