1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mạt thế chi khô cằn ốc đảo - Chu Tự Hoành

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 58: Đại chiến thực vật

      Tác giả: Chu Tự Hoành
      Edit: Diệp Y Giai
      Mục lục

      Đối với tương lai, kỳ bất luận là người dị năng thực lực cường đại, hay là người thường yếu đuối chỉ có thể phụ thuộc vào người bên ngoài, hoặc là người ở vị trí cao nắm giữ quyền lực lớn, đều có chút hoang mang.

      Sinh tồn chính là bản năng cầu sinh.

      Sau khi hưởng thụ qua cuộc sống coi như là hòa bình, vật chất phong phú, sao có thể quen với cuộc sống lấy chiến đấu làm chính như này được. Thậm chí nghĩ đến những ngày ăn bữa hôm lo bữa mai, đều cảm thấy vô vọng với cuộc sống sau này.

      Như vậy chỉ khi cuộc chiến này thắng lợi, sinh vật biến dị bị tiêu diệt quy mô lớn, bầu khí sinh sống gần căn cứ Bắc Kinh tốt hơn chút, chỉ vậy, coi như là hình ảnh làm cho người ta vẫn có hi vọng vẫn có triển vọng, mà đến mức áp lực tâm lý quá lớn.

      “Mau, đám chuột tới rồi.” Đột nhiên, Lạc Hương kêu to báo hiệu, tầm mắt rơi xuống chỗ đại quân chuột biến dị rậm rạp như thủy triều. Chúng nó ở trong động vừa đào từ mặt đất chui ra, hiển nhiên là phục binh khiến người ta tưởng được! ! !

      Đám chuột chui vào trong đội ngũ chiến sĩ mặc võ trang đầy đủ ở ngoài thành, tạo thành hỗn loạn rất lớn, khiến tất cả mọi người đều hít vào hơi.

      Cũng may đầu của chuột biến dị mặc dù lớn hơn rất nhiều, độ sắc bén của răng nanh lại gia tăng đến mức quá biến thái, cho nên nhiều lắm chỉ là quấy rầy gây rối, vẫn chưa tạo thành thương tổn lớn.

      Nhưng gây rối như vậy tạo ra thuận lợi rất lớn cho sinh vật biến dị ở phương, chúng nó vốn luôn bị chèn ép, tại lại có thể phản kích, hơn nữa lực độ phản kích còn . Có mấy chiến sĩ đều bị tổn thương, càng thêm xong chính là, có mấy người là bị người biến dị bình thường—— loại có thể tiến hành lan truyền biến dị—— cào cắn bị thương, những người bị thương đó hoàn toàn băn khoăn chính mình, thừa dịp bản thân còn chưa mất lý trí, có thể tiêu diệt bao nhiêu được bấy nhiêu.

      Nhiệt huyết chiến trường đều có thể truyền bá. Cho nên trước giờ người ở chiến trường phần lớn đều trở nên dũng cảm mà kiên nghị, bởi vì đó đều là linh hồn ngâm ra từ máu tươi.

      Dần dần, cuộc chiến vào giai đoạn đốt cháy, người dị năng bình thường cũng kìm nén được, tham gia vào trong cuộc chiến. Người dị năng quả trải qua rất nhiều chuyện lạnh nhạt, cũng dần dần trở nên còn lòng đồng tình, thế nhưng có nghĩa, bọn họ hiểu đại thế, hoàn toàn còn nhiệt huyết.

      tại thuộc về thời khắc mấu chốt sinh tử tồn vong, thể đoàn kết nhất trí.

      “Thực vật biến dị bọn chúng bắt đầu công thành.” Tổng chỉ huy có chút nghiêm túc trầm trọng : “ tại chúng ta bên này còn nhiều việc, tổng tiến công bắt đầu rồi, trừ vị trí cần phải có người trông coi, muốn chiến trường .”

      Mấy người dị năng nhìn thoáng qua nhau, đều . Nơi này tại thuộc về hậu phương, quá nguy hiểm, cũng dùng đến bọn họ, tự nhiên chiến trường tốt hơn, thêm lực thêm phần thắng.

      Lạc Hương lo lắng nửa ngày, phát kỹ năng chạy trối chết của mình rất hữu dụng, nhưng công kích lại rất kém, bằng cứ tiếp tục ở chỗ này, nếu thấy cái gì tương đối nguy hiểm, còn có thể cứu người.

      Tiểu Điện chạy ra ngoài, làm gì, nhưng Lạc Hương hiểu được, vật đó trí lực cũng kém, cần Lạc Hương lo lắng.

      Sau đó phát , ra Tiểu Điện cắn chuột.

      hơn chuột rất nhiều, nhưng tốc độ và sức mạnh lại vô cùng cường đại. Cơ hồ mỗi lần thân ảnh xuất đều đại biểu cho con chuột biến dị chết , số lượng chuột rất nhiều, lại ngăn nổi việc nó liên tiếp giết chết như vậy, lại thêm người dị năng giết, đám chuột rốt cục bắt đầu chậm rãi ít dần, mật độ cũng xuống, việc này đối với người chiến đấu ở tiền tuyến mà , là chuyện tốt.

      Lạc Hương nghĩ nghĩ, hỏi tổng chỉ huy có địa phương chữa bệnh cho đội ngũ hay , sau khi được đáp án, bắt đầu sử dụng dị năng thuấn di cứu người.

      Thuấn di của quả là dị năng cứu trợ tốt nhất, những binh lính bình thường cùng người dị năng bị thương, mất sức chiến đấu, bọn họ là hùng khắp cả căn cứ thậm chí là toàn bộ nhân loại, cũng là lực lượng vũ trang trong căn cứ còn sống sau này, có thể tổn thất ít càng tốt.

      Người ở đội chữa bệnh cũng nhiều, nhưng nơi này tụ tập toàn bộ bác sĩ mà Bắc Kinh điều động tới, có người dị năng chữa trị đặc thù, đều là tinh trong tinh , mà trang bị cùng thuốc men, coi như là đầy đủ.

      Được Lạc Hương cứu chữa đều là thuộc loại thương thế tương đối nặng, lần hai người. Mấy lượt qua lại, tất cả mọi người của đội chữa bệnh bắt đầu trở nên bề bộn, những chấn thương chỉ là bị thương, bị lây nhiễm, chỉ cần thương thế tốt lên, vẫn có thể sống sót, loại người trải qua sinh tử, kinh nghiệm chiến đấu phong phú, tố chất tâm lý vượt qua thử thách, bọn họ là của cải của cả căn cứ.

      Có điều sau khi qua lại bảy tám lần, Lạc Hương có chút lực bất tòng tâm, lực tinh thần cũng phải vĩnh viễn tận cùng, tại thể tiêu hao toàn bộ, còn phải lưu lại để chuẩn bị vạn nhất.

      Hơn giờ sau, Tiểu Điện chạy tới tìm , Lạc Hương biết, chuột biến dị cơ bản bị tiêu diệt hoàn toàn. tới tường thành, đứng ở nơi đó quan sát tình hình cuộc chiến.

      Thực vật biến dị tới đều là bộ phận đỉnh cấp, số lượng tuy ít, nhưng thân thể chúng nó khổng lồ, thích ăn thịt, cành nhánh có thể biến đổi tùy ý, bộ rễ phát triển, so với người tiến hóa biến dị còn lợi hại hơn vài phần.

      “Chúng nó sợ lửa! ! !” Chung quy cũng có người phát , những thực vật biến dị tuy rằng tiến hóa thành quái vật, nhưng thiên tính sợ lửa vẫn thay đổi. Nhưng lửa bốc cháy lên do đốt xăng cùng với lửa bốc cháy lên do nổ thuốc nổ đều chứa phần gốc lưu huỳnh, đối với người biến dị mà , ngọn lửa như vậy là hủy diệt cũng là cơ hội tiến hóa. Mà nhân loại lại dám mạo hiểm.

      Nhưng nhân loại có người dị năng, người dị năng hệ hỏa cũng ít, bọn họ bắt đầu tụ tập, dự định cùng sử dụng dị năng chặn đánh thực vật biến dị.

      “Được rồi, nhắm vào cái cây kia, mọi người chú ý. Phóng! ! !” Mọi người phối hợp rất tốt, rất thuận lợi thiêu đốt thực vật biến dị đầu tiên, tựa hồ bản thể của thân mình nó cũng rất dễ dàng thiêu đốt, trước sau chẳng qua mới hai phút, nó cũng chỉ còn lại đống tro tàn.

      Mọi người vốn có chút uể oải đều xốc lại tinh thần.

      Thế nhưng đội dị năng hệ hỏa tụ tập tạm thời rất nhanh gặp khó khăn, , đây phải khó khăn, mà là nguy cơ.

      Hai mươi mấy thực vật biến dị, có nửa cách tuyến đầu của chiến trường rất xa, thuộc về quân hậu vệ. Mà có mười mấy cây đều ở tiền tuyến, hiển nhiên là chúng nó muốn làm lá chắn thịt.

      Thân thể cực đại của thực vật biến dị tạo cho người ta áp lực rất lớn, tại lại đơn giản bị tiêu diệt cây như thế, nội tâm mọi người có chút khinh thị rốt cục chịu đau khổ.

      Hành động thiêu đốt của người dị năng quá mức nhanh chóng, sau khi gốc cây bốc cháy lên, bọn họ liền nhắm ngay mục tiêu kế tiếp, căn bản là mặc kệ cái cây bị thiêu đốt kia.

      Chính là thực vật biến dị bị đốt hai phút dù thống khổ thế nào, dù bay múa bộ rễ mảnh của mình thế nào, cũng chỉ trong chốc lát như vậy, chúng nó giãy dụa ngược lại tạo thành hỗn loạn rất lớn cho nhóm người biến dị. Nhưng có số thực vật dễ dàng biến thành tro tàn như vậy.

      Có bốn năm thực vật mang theo ngọn lửa toàn thân, thẳng tắp xông về phía tường thành, mặc dù có người dị năng rất nhanh phản ứng lại, vô luận là hệ giam cầm, hay là hệ chướng ngại, lại chỉ có thể ngăn cản thực vật bị thiêu đốt này trong chốc lát, thực vật biến dị điên cuồng, tại ai có thể ngăn cản.

      Lạc Hương thấy được. lại có biện pháp. Chỉ có thể nhìn những thực vật bị ngọn lửa thiêu đốt mãnh liệt xông qua bao vây người dị năng, đến gần tường thành.

      Chiến sĩ trông coi tường thành bên kia rất đúng lúc rút lui, quan chỉ huy là người hiểu được giá trị hy sinh, chọn đối cứng.

      Ánh mắt Lạc Hương dừng ở đỉnh công trình cao nhất. Ánh mắt có chút ưu sầu.

      Trác Hiên, làm gì vậy.

      Chất lượng tường thành quả thực vô cùng tốt, nhưng cũng như dự tính của mọi người, thời gian mà nó có thể ngăn cản thực vật biến dị có hạn, chỉ chống đỡ được mười mấy phút đồng hồ, bắt đầu có vết rạn.

      Mười mấy phút đồng hồ này dài như thời gian ở Địa Ngục, mỗi cái va chạm cũng làm cho lòng mọi người ngừng lún xuống. Thẳng đến, mấy người dị năng hệ băng có động tác đầu tiên, dị năng của bọn họ đều thuộc loại kích hoạt, cần vật dẫn —— nước, có người dị năng có thể tụ lại lượng lớn nước, tuy rằng tốc độ tụ lại rất nhanh, tốc độ nước lại mau, dị năng vốn có lực sát thương, lúc này lại thành dị năng cứu mạng, người dị năng hệ băng đông nước lại, vây quanh thực vật thiêu đốt, lạnh nóng thay đổi quá mức kịch liệt, những thực vật này rốt cục được dập tắt ngọn lửa, bị đông cứng thành khối băng, sau đó lửa và băng va chạm, khiến nó vỡ vụn thành khối.

      Mọi người lần nữa dấy lên hi vọng, rồi lại lần thứ hai bị giội chậu nước lạnh. Năng lực của mấy người dị năng có hạn, nhiều nhất là giải quyết ba tên, mà mấy tên còn lại chỉ có thể mặc kệ.

      Cuối cùng, trước khi tường thành bị phá thủng lỗ hổng lớn, loạt súng cối phóng ra.

      Đạn pháo uy lực đánh bay đám thực vật biến dị. Nhưng gốc lưu huỳnh tản ra, cũng làm cho mấy cây thực vật còn lại hưng phấn lên, mà mấy thực vật vốn ở phía sau bên kia đều nhúc nhích, tựa như muốn tiến đến phía trước.

      Căn cứ tạm thời thoát khỏi nguy cơ càng trở nên nguy hiểm.

      Mấy thực vật bị đạn pháo đánh trúng rốt cục cũng chết, toàn bộ chiến trường đại khái còn thừa lại mười bốn thực vật biến dị, nhưng đều là thực vật bị lưu huỳnh kích thích điên cuồng.

      Quân đội người dị năng đại khái rút ra hơn trăm người, mười người tổ, pha trộn người dị năng bình thường, hợp thành mười bốn đơn vị cảm tử quân, người chỉ huy trường lên tiếng, nhất định giết chết những thực vật này, tại tường thành chịu được va chạm gì, căn cứ là tồn tại căn bản của toàn bộ nhân sinh, cho nên, cho dù trăm người này đều hy sinh, cũng phải giải quyết đám thực vật đó.

      Lạc Hương nghỉ ngơi lâu, sử dụng dị năng bảo hộ toàn thân, trong cái nháy mắt, tới gần gốc cây thực vật biến dị.

      Nó cũng có quá nhiều khác biệt với thực vật biến dị khác, chúng nó đều vứt bỏ lá cây, lựa chọn thân cành mềm mại cứng cỏi cường tráng cùng bộ rễ phát triển rất lớn giống như mạng nhện, có đôi khi thân chủ bị cành nhánh cùng bộ rễ bao quanh căn bản là nhìn thấy.

      Lạc Hương nhàng dừng ở cành cây của thực vật biến dị, lại bị suy nghĩ tùy ý của mình nhắc nhở. Có lẽ phải nó muốn lộ ra thân chủ, mà là căn bản thể. Như vậy, thân chủ của nó phát triển thành bộ dáng gì nữa đây?

      Lạc Hương mặc dù trọng lượng lớn, thực vật biến dị cũng phải cây thiện, tự nhiên biết có thứ gì đó đứng ở thân thể của nó, lập tức múa may cành nhánh bắt đầu vây quanh.

      Ỷ vào dị năng quẹo trái quẹo phải rốt cuộc tìm được sơ hở, thấy được thân chủ.

      Thân chủ cũng có chỗ nào đặc biệt, có gì khác với cây bình thường.

      Lạc Hương nghi ngờ.

      Có điều, vẫn chớp tới, lưỡi lê trong tay chút khách khí đâm ra.

      Thực vật biến dị sợ dao kéo, cành rễ của chúng nó rất nhiều, rất to, dao kéo có hạn trong việc thương tổn chúng nó, hơn nữa cành rễ bị đứt của chúng nó cũng có thể dài ra trong thời gian cực ngắn, chặt đứt bao nhiêu đối với chúng mà đều đau ngứa. Nhưng mà, lần này chẳng qua là lưỡi lê của như Lạc Hương, lại khiến thực vật biến dị khổng lồ bị kích thích, đao giống như tia chớp xẹt qua thân chủ, để lại lỗ hổng lớn.

      Ánh mắt Lạc Hương mở to.

      ra bộ phận trung tâm thân chủ của chúng nó là ruột rỗng, thân chủ vừa bị thương, thể khép lại, nhìn chất lỏng giống như óc từ bên trong chảy ra, thực vật biến dị lấy cành nhánh của chính mình ngăn chặn, lại nghĩ đến cành nhánh đụng tới chất lỏng này bắt đầu trở nên khô héo, biến thành cành khô yếu ớt.

      ra cái gọi là kịch độc trong vòng bảy bước tất có vật tương khắc là . Chất lỏng bên trong thân cây của thực vật biến dị đối với chính bản thân chúng mà cũng là kịch độc.

      Lạc Hương chợt lóe, rời khỏi nơi này, quản đến thực vật biến dị nổi giận lại dám vọng động kia.

      chỉ là đem tin tức này truyền cho nhóm người dị năng, còn mình về lại trong thành. Lực tinh thần của tiêu hao hết. Nhất định phải nghỉ ngơi, sau đó có thể cứu người lần nữa.

      Mười bốn đội tiên phong có nhược điểm của thực vật biến dị, tự nhiên biết nên đối phó chúng nó thế nào, nhưng cũng đại biểu cuộc chiến được nghiêng về phía, thực vật biến dị tự mình biết nhược điểm của mình, đem thân chủ của mình đều bảo vệ kỹ, cả đội ngũ trả giá nửa đại giới, rốt cục tiêu diệt sạch toàn bộ thực vật biến dị. Gần hai trăm người chỉ trở về hơn trăm.

      Chương 59: Đại chiến lãnh chúa

      Tác giả: Chu Tự Hoành
      Edit: Diệp Y Giai
      Mục lục

      Cuộc chiến giằng co trong thời gian rất dài, từ lúc bắt đầu chạm trán, đến khi hai phe giằng co, là từ ban ngày đến đêm tối, sau đó lại lần thứ hai nhìn thấy mặt trời.

      Buổi tối với ánh đèn lập lòe sáng trôi qua, tất cả mọi người đều nhàng thở ra, buổi tối loài người lâm vào tình thế xấu quá mức ràng, mọi người đều căng thẳng. tại lại đến ban ngày, tự nhiên thoải mái hơn rất nhiều.

      Nhưng chiến đấu ngày đêm khiến tất cả mọi người đều bắt đầu mệt mỏi, cố tình đám người biến dị lại biết mỏi mệt, cuộc chiến thể kéo dài, bằng rất bất lợi đối với căn cứ.

      Thời gian tác chiến được sắp xếp luân phiên, nhưng dù luân phiên thế nào, chiến đấu dày đặc như vậy cũng làm cho mọi người vô cùng vất vả, mọi người đều biết, nếu cứ tiếp tục thế này, căn cứ nhất định thua.

      Nhân số thương vong bắt đầu nhiều lên, tinh thần lực của Lạc Hương sớm chống đỡ hết nổi, tại ngủ bù. Tiểu Điện tận trung cương vị công tác cố thủ ở bên, cho người tới gần.

      Trác Hiên đứng ở nơi đó ngày đêm.

      Động cũng động.

      Ánh mắt của luôn nhìn chăm chú vào toàn cảnh nơi chiến trường, toàn bộ hướng đều thể gạt qua được ánh mắt . Nhưng mà, thời gian dài như vậy, vẫn chỉ ôm kiếm, cứ đứng ở chỗ đó.

      Ngay khắc sau, động! ! !

      Thân ảnh giống như khói , cấp tốc chạy .

      Bởi vì tên chỉ huy của người biến dị, lãnh chúa của chúng, đúng vào lúc rạng đông, rốt cục lộ ra chân tướng, bại lộ thân phận của mình.

      Nó quả thực giống như suy đoán của Trác Hiên, là người biến dị tiến hóa. Có thân hình khôi ngô, quần áo sạch , thậm chí còn có ánh mắt trong sáng cùng ngữ điệu ràng. Nếu móng tay của nó trở nên bén nhọn mà sắc bén, giống như móng vuốt, nó và nhân loại bình thường có gì khác biệt.

      “Ha ha, vẫn bị phát rồi.” Nó cười hề khủng bố, cũng sắc nhọn, ngược lại có chút lo lắng và chột dạ.

      Trác Hiên cũng nhiều lời, cho rằng giá trị vũ lực của nó đủ cao, cũng thể chiến thắng .

      “Tuy rằng ngươi vẫn có thần trí, nhưng xin lỗi, đạo bất đồng bất tương vi mưu*.”

      (*: ý là cùng chí hướng, quan niệm thể hợp tác, bàn luận.)

      Vung kiếm lên.

      Lãnh chúa này xác thực có lực lượng cường đại. Khí lực, tốc độ đều rất cao, cũng kém hơn người tiến hóa sở trường đặc biệt, nhưng lại có dị năng tinh thần quấy nhiễu tinh thần, có thể tạo ra cảnh tượng huyền ảo.

      Trác Hiên đánh giá, nó đại khái là cấp tám, hoặc là cấp chín.

      Thực lực của nó quả thực mạnh hơn những người biến dị khác, hơn nữa trí tuệ lại , có thể làm lãnh chúa khó.

      Lãnh chúa và Trác Hiên có thể là lực lượng chiến đấu ngang nhau, kiếm của Trác Hiên rất nhanh, né tránh trong tấc vuông chê vào đâu được, nó tuy rằng tốc độ nhanh, nhưng ở trong vòng này lại phát huy được. Nhưng nó cũng phải ngồi , tính cách Trác Hiên kiên nghị, nội tâm cũng có bao nhiêu sơ hở, sử dụng ảo cảnh là thể thực được. Thế nhưng những ảo cảnh đó tuy thể vây khốn Trác Hiên, lại có thể quấy nhiễu , chỉ cần lộ ra sơ hở trong giây đồng hồ, có cơ hội.

      Vãn phong phất liễu… tiếp sau đó là Hữu phượng lai nghi, từ dưới mà lên, chiêu này góc độ biến hoá kỳ ảo rốt cục thương tổn được lãnh chúa, Trác Hiên cũng hiểu đại khái thực lực của mình và lãnh chúa. Sờ bả vai đau do bị chưởng phong quét đến của mình, khuôn mặt hoãn lại.

      Tám lạng nửa cân đánh nhau mới có ý tứ.

      Hai người bọn họ tới tôi , đánh cho long trời lở đất, có đôi khi lan đến gần những người khác, chẳng qua người dị năng và chiến sĩ đều né tránh đúng lúc, ngược lại là những sinh vật biến dị, có trí lực, bị đánh cho tàn phế, bầm thây.

      Lạc Hương bị đám người náo nhiệt mang theo chút hưng phấn làm tỉnh, lên đầu tường, thấy Trác Hiên nhanh đến mức thấy bóng dáng, trái tim vẫn treo lơ lửng của Lạc Hương như kỳ tích thả xuống. Giống như thế giới có chuyện gì có thể đánh ngã Trác Hiên.

      “Khốn, có cao thủ có vẻ như tìm được boss rồi kìa, mọi người thêm chút sức giết sạch tiểu quái, vây boss .” có người rống to.

      “Ông , chơi võng du nhiều quá hả.”

      tại phải là thây ma vây thành à…”

      Tựa hồ rất nhiều người buông lỏng, dường như cuộc chiến giữa Trác Hiên và lãnh chúa bất luận thắng thua đều cho mọi người vô hạn hi vọng. Cũng phải, phần lớn nhân tố sợ hãi đến từ biết, đối với đối thủ mình hề biết, tất cả mọi người có chút sợ hãi, nhưng khi địch nhân thân, đối với những người chiến trường tại mà , còn chưa có lực uy hiếp lớn như vậy.

      Nhưng tất cả mọi người đều dấy lên lòng tôn kính đối với Trác Hiên.

      Loại phương thức chiến đấu cổ xưa này, ngập tràn tinh vi du tẩu giữa đỉnh phong, lãnh khốc lại đầy quyết liệt nhiệt huyết, hoàn toàn bất đồng với phương thức chiến đấu của người dị năng, làm cho lòng người dâng trào sục sôi khó có thể tự kiềm chế.

      Nhưng, cuộc chiến giữa Trác Hiên và lãnh chúa những người khác xen tay vào được, chỉ có thể nhìn trận chiến có hai này.

      Trác Hiên ngừng đột phá. Lạc Hương kinh ngạc thở ra, cũng coi trận chiến đấu này thành cuộc chiến sinh tử, ngược lại coi nó thành đá đặt chân để mình phá tan bình cảnh.

      Cuối cùng, lãnh chúa thể ngăn cản kiếm phong chiêu chiêu trí mạng của Trác Hiên, nên chạy trốn.

      Trác Hiên tiếc nuối thu kiếm, trong lòng lại lo lắng, người biến dị bị chém đứt cánh tay, cho dù có thể dài ra lần nữa, trong thời gian ngắn cũng thể khỏi hẳn.

      Tiếng hoan hô truyền đến, khiến tâm tình mọi người phấn khởi. Vì chấn nhiếp người biến dị, Trác Hiên lần thứ hai đứng ở nơi cao nhất.

      Lạc Hương nhíu mày, nghỉ ngơi trong thời gian dài như vậy rồi, lại đại chiến hồi, còn có tinh lực kiên trì tới cùng sao? Trác Hiên…

      Thế nhưng, lãnh chúa rời cũng mang đến quá nhiều rối loạn cho người biến dị, mọi người đều có chút hoài nghi, chẳng lẽ vừa rồi căn bản phải lãnh chúa? Nếu phải, vậy lãnh chúa chân chính ở nơi nào?

      Trác Hiên sợ hãi, cũng nôn nóng bất an. Nhưng trong lòng cũng có nghi hoặc, tựa hồ bàn tay khổng lồ vô hình, thúc đẩy cuộc vây công tai họa này. Có điều quan sát căn cứ ngày đêm, lại tìm thấy dấu vết để lại, chẳng lẽ lãnh chúa nấp kín đến thế? Có thể thoát khỏi ánh mắt của .

      Người chiến đấu vẫn chiến đấu, người biến dị bên này dường như càng thêm điên cuồng, mọi người đều áp lực gấp bội. Giữa những bóng hình đánh nhau đan xen, còn phân đâu là nhân loại, đâu là người biến dị rồi.

    2. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Chương 60: Cuộc chiến kết thúc

      Tác giả: Chu Tự Hoành
      Edit: Diệp Y Giai
      Mục lục

      Cùng sống chết, cùng vinh nhục, loại cảm xúc này đối với loài người mà , vĩnh viễn chỉ có thể thực , cho nên tại bao gồm cả Hương Hương luôn bình tĩnh cũng đều nhiệt huyết sôi trào, Trác Hiên vẫn thản nhiên. Mà tôn sùng lúc ban đầu cùng nghi ngờ về sau của những người khác, với đều quan trọng.

      Kỳ đối với Trác Hiên, trừ Lạc Hương và võ đạo, những thứ khác trong mắt đều coi là cái gì, nhưng vị lãnh chúa sau cùng biết có tồn tại hay này khiến cho hứng thú.

      Số lượng thương vong bên nhân loại bắt đầu trở nên nhiều hơn, Trác Hiên lại chậm chạp ra tay. tìm thấy người biến dị mấu chốt đó.

      Sau khi đổi nơi suy xét, biết vì sao ánh mắt quan sát của dần dần tập trung tới phương hướng nhân loại, có chút buồn cười buồn lo vô cớ của mình, tâm lại đột nhiên trầm xuống ít.

      Nếu kết quả tiến hóa cuối cùng của người biến dị là lần nữa tìm về trí nhớ của mình, Trác Hiên biết như vậy tạo thành trạng huống gì. Đó là bi ai của người biến dị, hay là bi ai may mắn sống sót còn thừa của nhân loại. Thế giới vừa bắt đầu hình thành quy tắc lần nữa lại bị đập vỡ, mà người biến dị khoác da người đó cũng phá hủy chút thương xót cuối cùng còn dư lại của nhân loại.

      Số mệnh ở trong đôi mắt, Trác Hiên bắt đầu tĩnh tâm.

      Lạc Hương đứng ở bên dưới .

      chú ý tới ánh mắt Trác Hiên, bất an trong lòng, càng lúc càng lớn.

      —————————————— Góc nhìn phân cách tuyến ——————————

      khống chế được ngọn lửa, thiêu huỷ người biến dị, mặt tia biểu cảm.

      Kỳ cũng ràng, làm vậy có đúng hay .

      Có lẽ chỉ khi làm như vậy mới khiến còn ảo giác mình vẫn là con người.

      Đúng vậy, phải là con người.

      Từ lúc bản thân xuất dị năng, còn là con người.

      là đặc thù.

      Người biến dị khác cho dù là tiến hóa, cũng phải từ từ tiến lên, từ trạng thái cương thi cấp thấp nhất, đến khi chậm rãi có trí tuệ cấp thấp, sau đó lại tiến hóa ra trí năng cấp cao, chậm rãi đột phá chướng ngại này, trở thành cường giả đỉnh cấp.

      Thế nhưng lại bất đồng. Từ lúc bị người ta đẩy mạnh vào đám người biến dị rồi bị cắn, đến khi bản thân mờ mịt đứng ở ngoài trụ sở, gần như có trí nhớ gì, lại phát mình cũng xuất dị năng. Nhưng khác với người dị năng chính là, kèm theo dị năng xuất chính là khát vọng thèm máu. muốn ăn, ăn thế nào cũng no, thứ có thể ăn no rất nhiều, cỏ cây cành cây, máu thịt nội tạng xương cốt, đều có thể, trong đó loài người chưa bị lây nhiễm cùng người dị năng là ăn ngon nhất, thậm chí ăn thịt người dị năng, còn có thể gia tăng thực lực.

      còn có trí nhớ, vẫn biết mình là nhân loại, lúc ban đầu tình nguyện cần dị năng, cũng muốn mình biến thành quái vật như vậy. Nhưng dần dần, sau khi nhìn thấy những chuyện dơ bẩn xấu xí, nội tâm khát vọng càng ngày càng mạnh, cũng càng ngày càng đè nén được.

      Cuối cùng, ngay cả chính cũng biết mình đến bước này như thế nào. bắt đầu tìm kiếm đồng bạn, thừa nhận những giống loài biến dị trí lực rất thấp thậm chí có trí tuệ là đồng bọn của mình.

      Nhưng tìm được Đại Lang.

      Khi đó Đại Lang chỉ là có chỉ số thông minh rất cao, lại hề có trí nhớ, có vẻ hơi ngơ ngác. Hơn nữa Đại Lang là đỉnh phong cấp bảy, còn là quái vật bị bản năng sắp đặt.

      Sau đó, núp vào đám người, mà Đại Lang bắt đầu nắm lấy giới sinh vật biến dị trong tay, chậm rãi hình thành cục diện bây giờ.

      hận, hận đám người sống sót có thể may mắn còn sống, hận, hận cái người đẩy mình vào vực sâu địa ngục, hận, hận chính mình hèn mọn có năng lực phản kháng đối với vận mệnh, cũng hận, hận những người dị năng người biến dị vì sinh tồn mà ra sức săn giết. Trong đám người biến dị tùy thời đều có thể xuất đồng bạn của , lại bị săn giết mất.

      Bồi hồi giữa sinh tử, làm cho linh hồn người ta vặn vẹo.

      Sau đó xuất trận chiến sinh vật biến dị vây công căn cứ.

      Nhưng mà bây giờ, có chút hoang mang.

      Đại Lang, Đại Lang bị thương, thế nhưng lại lấy thân phận nhân loại chém giết người biến dị, vô luận là người biến dị hay là nhân loại, đều tử thương vô số, biết , cứ tiếp tục như vậy, lưỡng bại câu thương là điều tất yếu. Nhưng nên lấy thân phận gì để chiến đấu? Nhân loại? Hay là người biến dị tiến hóa cấp bảy? ràng, ràng cũng từng là chủng tộc nhân loại này, cuối cùng lại trở mặt thành thù, nhất định phải tự giết lẫn nhau.

      Chính lúc bi thương mà hoang mang, lại mang theo cảm xúc tuyệt vọng nồng đậm dao động, hấp dẫn ánh mắt Lạc Hương. nhận ra, người đàn ông đó từng tạo cho cảm giác điên cuồng khát máu—— Sở Ninh! ! !

      Lạc Hương nghĩ biện pháp tìm Lưu Hải.

      “Có cách nào phân chia người biến dị với người dị năng ?” Ngữ khí Lạc Hương thong thả, mềm giống như đây chỉ là đề tài tán gẫu tùy miệng ra.

      Lưu Hải phải nhân viên chiến đấu, ở tiểu đội chữa bệnh hỗ trợ, trí nhớ của ta cùng khả năng tính toán đều rất tốt, cho nên phụ trách điều hành. Giờ phút này nghe Lạc Hương hỏi vậy, cũng chỉ nháy mắt mấy cái: “Tuy việc này còn thuộc về vấn đề cơ mật, nhưng tôi vẫn có thể lén cho biết.” Ánh mắt ta để lại dấu vết liếc qua chung quanh, sau đó thấp giọng ở bên tai Lạc Hương: “Móng tay người biến dị rất nhọn, hàm răng của bọn nó cũng giống với bình thường, não hạch trong đầu người dị năng có màu trắng, mà người biến dị chỉ có huyết tinh trong trái tim. Quan trọng nhất là…” ta có chút quỷ dị : “Làn da của người biến dị bởi vì khuyết thiếu nguyên tố nào đó, chỉ cần chạm tới axit xitric[1] biến hồng, hơn nữa còn hơi sưng…”

      Lạc Hương lúc đầu chỉ gật đầu, càng về sau ánh mắt lại mở to, cách phân biệt bằng axit xitric này rốt cuộc là bị phát như thế nào vậy.

      Lưu Hải có chút ngượng ngùng : “Kỳ đây phải là cơ mật gì, chỉ là có lần tôi ăn chanh rửa tay, lúc làm thí nghiệm phát chuyện này. Nhưng bởi vì có tác dụng gì, cũng truyền ra ngoài, nếu hỏi vấn đề này, tôi còn nghĩ đến đấy.”

      Lạc Hương gật gật đầu: “Cám ơn.” Sau đó lập tức rời khỏi.

      Axit xitric là vật chất đặc biệt chứa trong chanh, lúc này những người khác muốn tìm axit xitric cũng dễ dàng, đối với Lạc Hương mà lại là chuyện rất đơn giản.

      Đem hai tay bôi đầy nước chanh, hít hơi dài. Tuy làm như vậy cũng đúng, nhưng tin tưởng cảm giác của mình, thà rằng bị nhầm, cũng thể buông tha.

      Thuấn di đến bên người Sở Ninh, trong nháy mắt Lạc Hương xuất đó, Sở Ninh cũng dừng dị năng trong tay lại, lẳng lặng đợi tại chỗ, nhìn thấy Lạc Hương xuất , ánh mắt bình tĩnh mà sâu thẳm.

      Tay trái Lạc Hương chậm rãi chạm vào da thịt Sở Ninh. câu nào.

      Ánh mắt Sở Ninh rơi vào bàn tay trắng noãn mà tinh tế tỉ mỉ kia, hỏi, cũng tránh né.

      Da thịt vốn màu trắng, dần dần trở nên sưng đỏ.

      Lạc Hương hít hơi sâu, muốn gì, lại cái gì cũng ra thành lời.

      “Là ? Vì sao?” Lạc Hương hỏi.

      “Người phải cá, làm sao biết được thống khổ của cá[2].” Tươi cười châm chọc của Sở Ninh có lạnh lùng và hung tàn nên lời.

      Lạc Hương biết, đây cũng phải chuyện khuyên bảo có thể có tác dụng, vận mệnh đưa ta vào tuyệt cảnh ở phía đối lập với mọi người, chỉ có giết chóc mới có thể giải cứu.

      Những người khác biết , chỉ có Trác Hiên từ chỗ cao nhảy xuống, đấu võ với Sở Ninh.

      Thực lực Sở Ninh cũng cao, chỉ qua mấy hiệp, ngực trúng kiếm, mà sức chiến đấu của chịu ảnh hưởng chút nào khiến người khác hiểu được, Sở Ninh lại là người biến dị tiến hóa.

      Tình huống hùa nhau tấn công vẫn chưa xuất , người biến dị cấp cao bị gãy cánh tay vừa mới biến mất lại xuất , mang theo Sở Ninh chật vật chịu nổi rời .

      Sau khi bọn họ thoát ra ngoài ngàn mét, từ trong thành đột nhiên bắn ra quả đạn pháo dễ vận dụng, ầm tiếng, gần trăm mét chung quanh bọn họ bao gồm chính bọn họ đều biến thành làn khói.

      Sinh vật biến dị mất tổng chỉ huy, rất nhanh liên tiếp bại lui, nhưng chúng nó phải biết chạy trốn, sinh vật biến dị mất áp lực, lần thứ hai chia năm xẻ bảy, chậm rãi biến mất ở trong tia sáng sắp tan dần của bình minh.

      Điên cuồng hoan hô ồn ào náo động, tất cả mọi người đều vì thắng lợi của trận chiến này mà cao hứng, chỉ có rất ít người lo lắng, người biến dị tiến hóa đến cấp cao, rốt cuộc trở thành bộ dáng gì.

      Mà sau khi thắng lợi, mọi người lần nữa trở về với bình tĩnh, rất nhanh, ánh mắt của phần lớn lãnh đạo các thế lực bắt đầu phóng tới tranh đoạt thành quả thắng lợi, Lạc Hương thậm chí có thể thoáng cảm giác được lực khống chế của chính phủ đối với toàn bộ căn cứ chậm rãi giảm bớt.

      Lạc Hương vốn ôm hi vọng rất cao bắt đầu thất vọng, rốt cục đáp ứng ý kiến rời của Trác Hiên, mà phải chờ mong chính phủ lại xây dựng lên trật tự nên có, mượn dùng thắng lợi của trận chiến này tạo ra thành phố của cường giả trong tận thế. Chỉ là, nghĩ tới tình huống biến thành như vậy.

      Lạc Hương và Trác Hiên bởi vì chuyện đại chiến với người biến dị cấp cao mà được mời tham gia cuộc hội đàm này, lại chỉ nhìn thấy tình cảnh giằng co.

      Sau đó, Lạc Hương và Trác Hiên mang theo chiếc xe rời khỏi căn cứ, nơi lưu lại rất nhiều dấu vết ở trong lòng bọn họ.

      Bọn họ giống như người lưu lạc, tiếp tục du tẩu cùng thế giới này, hơn nữa, hề giới hạn ở trong nước, xuyên qua biên giới, tới những khu vực rộng lớn hơn.

      Hoàn chính văn

      Phiên ngoại: Phòng đài nguyên

      Tác giả: Chu Tự Hoành
      Edit: Diệp Y Giai
      Mục lục

      “Ai, đừng có chạy lung tung.” Lạc Hương vội vàng thu búp bê loạn thất bát tao trong phòng lại. Mà viên thịt trắng như tuyết lăn qua: “Mẹ mẹ, vừa rồi chú Đại Lang cướp xâu thịt của con rồi.”

      Trác Hiên vẫn luôn lẳng lặng đứng ở ngoài phòng, nơi này là đài nguyên. Đất trời rộng lớn, vô biên vô hạn, trời đất đều yên ắng, rất thích hợp để cảm ngộ. Sau khi luyện võ xong, lẳng lặng cảm ngộ thiên địa. Thế nhưng lúc này lại bị chính con trai cắt đứt.

      Mặt giãn ra: “Đồ của mình tự mình cướp về.”

      Viên thịt nhăn mặt lại, đầu cúi trở về phòng của mình, ở trong này uống nước trái cây, ăn chút bánh bích quy, mới bù lại tâm hồn bé bị thương của chính mình.

      —————————— Góc nhìn thay đổi phân cách tuyến ——————————

      Mình tên Trác Vọng, nhà ở đài nguyên, gần đây trừ cỏ rêu thấp lùn cùng cỏ , nhìn thấy vật ly kỳ cổ quái gì. Có đôi khi có vài chú chim bay tới, lại chỉ dừng có lát thôi.

      Trong nhà trừ cha và mẹ, còn có chú Đại Lang đáng ghét nhất và chú Sở Ninh mình thích nhất, nhưng chú Sở Ninh thích gọi mình là Vượng Vượng, nhũ danh này quá quê mùa rồi.

      Chú Đại Lang và chú Sở Ninh thường xuyên ra ngoài ba năm ngày, nghe mẹ kể hai người bọn họ phải đến thế giới hai người cần qua. Nhưng cha lại cho ra đáp án giống vậy, hai người bọn họ biển săn bắn. Biển là cái dạng gì mẹ từng qua, đó là đầm lầy rất lớn rất lớn, có rất nhiều rất nhiều nước.

      Cha cũng thường xuyên ở nhà, nhưng cha chỉ biến mất hai ngày thôi, có đôi khi là cùng với hai chú, có đôi khi là cầm ít đồ vật trao đổi với người khác. Từng cùng mẹ xem những người khác, bộ dạng bọn họ có chút kỳ quái, tóc và mắt đủ mọi màu sắc, kỳ dị vô cùng.

      Nhà có sáu gian phòng, có phòng bếp, cha mẹ ở phòng, mình phòng, hai chú có phòng, còn có hai gian phòng là phòng khách và phòng sách.

      Mình thích ở phòng bếp tìm đồ ăn nhất, có đôi khi mẹ làm rất nhiều đồ ăn ngon. Nhưng chú Đại Lang có cái bụng đáy, vĩnh viễn đều no, còn luôn thích cướp đồ ăn của mình.

      Bài học mỗi ngày của mình là luyện công, việc cha thích làm nhất chính là gọi mình đứng trung bình tấn, đứng cọc. Ghét cha nhất luôn.

      Nhưng rất ràng cha muốn tốt cho mình, vốn luyện công chính là thứ phải học, nhiều quái như vậy, mình phải dựa vào chính mình để bảo hộ.

      Nhưng mà, vẫn nên xem chút phim hoạt hình . Naruto và Sasuke sắp đánh nhau, trận đánh cùng cùng giết này theo mẹ là đẹp nhất.

      ———————————— Lần thứ hai phân cách tuyến ————————————

      “Mẹ, mẹ…” Viên thịt Vượng Vượng lăn lại đây: “Con muốn làm Ninja. Có thể dùng ảnh thuật, rất lợi hại nha.”

      Vượng Vượng bốn tuổi, lúc bé sinh ra mấy người bọn họ còn chưa tới đài nguyên này, Trác Hiên vừa vặn gặp hai người Sở Ninh và Đại Lang vẫn chưa chết, đánh tới đánh lui, người này cũng thể làm gì được người kia, đánh tới cuối cùng, ngược lại kết bạn bắt đầu lưu lạc.

      Rồi sau đó mấy người đến định cư ở đài nguyên này, dựng nhà gỗ kết cấu rắn chắc, cùng xây dựng quan hệ hữu hảo với người Eskimo[1] ở cách đó xa.

      Đồ dùng trong nhà ít, máy phát điện cũng đem ra, để cung cấp điện. Những đồ điện máy tính cũng đều bày ra, bên trong có đủ thứ đồ, phòng sách chỗ nào cũng có vài quyển.

      Vừa mới sinh hạ Vượng Vượng ở trong gian, sau đó tới thời gian tuổi Lạc Hương dẫn theo bé từ trong gian ra, hoàn cảnh ở gian rất tốt, ở trong thời gian dài đối trẻ con mà lại tốt.

      Nhưng Vượng Vượng rất bình an được bốn tuổi, trừ việc có bạn cùng tuổi để chơi, điều kiện cuộc sống bọn họ cho bé đều kém. Có đôi khi Lạc Hương cũng muốn làm như vậy, nhưng con của mình luôn nhịn được mà đau lòng. Muốn giảm bớt chút tiêu chuẩn sinh hoạt xuống, chỉ là mỗi lần Vượng Vượng đều mở to đôi mắt ngập nước, Lạc Hương lại đầu hàng.

      Tính toán đến lúc Vượng Vượng sáu tuổi mang theo bé nơi khác nhìn xem, cũng thể để cho bé làm đóa hoa trong nhà ấm mãi được.

      Kỳ nơi này tuy hơi xa xôi, mấy người Trác Hiên bọn họ lại thường xuyên có thể lấy được tin tức từ bên ngoài. Viện khoa học phát minh ít thuốc đặc hiệu, có thể phát ra dị năng rất tốt, cũng nghiên cứu ra dược vật đặc thù phân phối sử dụng huyết tinh não hạch này nọ, những thuốc đó có thể làm cho thực vật nở hoa kết quả, trái cây có thể ăn. Vấn đề đồ ăn cuối cùng cũng có phương pháp giải quyết.

      Nhưng loại tình huống này phát sinh khiến địa vị của viện khoa học xảy ra thay đổi. Đủ loại xung đột thế lực, khiến các khoa học gia trong mắt chỉ có nghiên cứu ở viện khoa học kia rốt cục kìm nén nổi nữa.

      Bọn họ có vũ lực, nhưng bọn họ nắm giữ lực lượng khoa học kỹ thuật, độc lập xuất , hề nghe theo bất luận kẻ nào. Cái gọi là chính phủ chỉ còn tồn tại danh nghĩa, viện khoa học cần vật tư, tự nhiên chỉ có thể bắt đầu giao dịch.

      Người biến dị và người dị năng giả thực lực tương đương, giữa mỗi căn cứ bắt đầu trao đổi với nhau, chậm rãi giống như bộ lạc nguyên thủy. Từ từ, tựa hồ cả địa cầu đều chậm rãi hồi phục, trừ tỷ lệ trẻ sinh ra rất rất thấp, toàn bộ mọi thứ đều bắt đầu trở nên tốt hơn. Mọi người cũng quen cuộc sống chiến đấu như vậy, dần dần quen với hoàn cảnh xã hội khó khăn gian khổ.

      Lạc Hương tin tưởng, sau này càng tốt hơn nữa.

      “Vượng Vượng…” người lóe vào trong phòng, chính là Sở Ninh: “Nhớ chú ?”

      “Chú, chú, hôm nay con xem Naruto. Con muốn giống như cậu ấy, vĩnh viễn đều buông bỏ. Nhưng mà, con có thể học nhẫn thuật ? Nhẫn thuật rất thú vị đó…”

      bàn tay đặt lên vai Lạc Hương, Trác Hiên nở nụ cười với .

      Tác giả: Chính thức kết thúc. Đây phải lạn vĩ, vốn nên chấm dứt, tiếp tục viết cũng có ý nghĩa gì.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :