1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Mạt thế] Độc mẹ quỷ bảo - Lâm Uyên Mộ Ngư- 184/278

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Kimanh1257

      Kimanh1257 Well-Known Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      518
      Chương 30: Nhị ngốc ngốc manh

      Thiệu Tình biết nên hình dung tâm tình của mình như thế nào, đại khái là ấm áp ấm áp, đặc biệt ấm áp, đột nhiên hiểu được vì cái gì mỗi lần thời điểm ra bên ngoài căn cứ, đều cảm giác được phụ cận luôn có người theo , cũng hiểu được cảm giác bị nhìn trộm như có như kia đến từ nơi nào.

      Lúc trước đặt tên cho cậu kêu Nhị Ngốc, là chính xác rồi, sao có thể có tang thi ngốc như vậy chứ?

      sai, cái thân ảnh cùng tên tang thi cường tráng lăn thành đoàn kia, chính là Nhị Ngốc, Nhị Ngốc vẫn mặc bộ quần áo lúc Thiệu Tình rời mặc cho cậu, chỉ là có chút cũ nát hơn, dính đầy tro bụi, nhưng lại có dính lên quá nhiều vết máu.

      Cậu giống như hùng thú bị chọc giận, đem tên tang thi cường tráng hạ gục đất, móng tay bén nhọn cắm vào mạnh vào xương bả vai của tên tang thi to con, thời điểm chiến đấu thịt thối cùng máu đen bay tứ tung ra xung quanh.

      Tên tang thi trẻ con thực kinh hoảng, thét cái chói tai, nhưng mà tiếng thét chói tai của nó vừa mới vang lên, bị chủy thủ đâm xuyên qua đầu.

      Thiệu Tình đem chủy thủ hung hăng đâm xuống, sau đó phụ giúp Nhị Ngốc, đem đầu tên tang thi cường tráng mở ra, bọn họ ăn ý giống như lúc trước săn cùng nhau, phảng phất như chưa bao giờ tách ra vậy.

      Rút thủy thủ ra, Thiệu Tình cũng thèm để ý mặt đất đều là thịt thối máu đen, nằm mặt đất ngừng thở dốc, mà Nhị Ngốc giống như chú chó con bổ nhào vào người Thiệu Tình ngừng cọ cọ.

      Thiệu Tình phen vỗ đầu Nhị Ngốc: "Đừng nơi nơi cọ loạn, như thế nào học được trò của chó con vậy?"

      Đôi mắt to của Nhị Ngốc mở lớn, biểu tình thập phần ủy khuất, cậu vươn tay, trong lòng bàn tay là hai viên tinh hạch cực lớn cùng cái bọc bằng vải nhung.

      Tinh hạch đến từ hai tên tang thi vừa mới bị thu phục kia, còn bọc là lúc trước Thiệu Tình cho cậu.

      Bọc căng phồng, thoạt nhìn số tinh hạch so với thời điểm Thiệu Tình cho Nhị Ngốc còn nhiều hơn, Thiệu Tình lập tức biết cái gì cho phải.

      xem bộ dáng tội nghiệp của Nhị Ngốc nhìn của , trong lòng có cỗ chua xót cùng ấm áp, Nhị Ngốc thể được nhưng lại ràng nhận ra ý tứ Nhị Ngốc muốn biểu đạt.

      Tinh hạch cậu cần, cậu còn có thể giúp kiếm thêm nhiều nhiều tinh hạch, cho nên...... cần vứt bỏ cậu.

      "Đặt tên cho cậu là Nhị Ngốc, cậu liền khờ như vậy sao?" Thiệu Tình chọc chọc đầu Nhị Ngốc, Nhị Ngốc liền nghiêng đầu, ánh mắt thập phần ngây thơ, Thiệu Tình phát , Nhị Ngốc đầu tóc mặt mũi đen bẩn nhưng thoạt nhìn lại thấy trắng nõn chút.

      Lúc trước, mặt Nhị Ngốc tuy rằng có bị hư thối giống tang thi bình thường, nhưng mà sắc mặt xanh trắng rất giống người chết, tại sắc mặt Nhị Ngốc cư nhiên lại đẹp hơn rất nhiều, tuy rằng thoạt nhìn giống như trước giống người bình thường, nhưng mà tốt xấu gì cùng có nét giống với người sống.

      "Cậu rời khỏi tôi sống được." Thiệu Tình cảm thấy vô lực, giơ hai cánh tay, đem thân thể cứng ngắc lạnh băng của Nhị Ngốc ôm vào trong ngực: "Sao cậu sống tự do mình? Tôi đều cho cậu tự do như vậy, cậu quay lại tìm tôi làm gì."

      Nhị Ngốc thể , chính là chỉ nắm chặt cánh tay của Thiệu Tình, cậu sợ lại làm Thiệu Tình bị thương, cũng dám dùng sức, móng tay bén nhọn đều thu lên.

      Bộ dáng kia cẩn thận lại e sợ Thiệu Tình chạy trốn, nhìn dáng vẻ ấy tâm Thiệu Tình đều mềm thành đoàn, tuy tại tín nhiệm Nghiêm Hán Thanh, nhưng là trong nội tâm lại như trước vẫn có khoảng cách phòng bị.

      Đại khái người bị phản bội đều như vậy, tựa như tục ngữ : " lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng" ngay cả người nhất còn có thể phản bội , huống chi có chút gì quan hệ đâu?

      Nhưng Nhị Ngốc lại khác, cậu phải con người, cậu là tang thi, tựa như tờ giấy trắng trừ bỏ bản năng cái gì đều có, mọi thứ cậu biết đều là được Thiệu Tình dạy, trừ bánh bao , cậu là người có khả năng phản bội Thiệu Tình nhất.

      Im lặng ôm Nhị Ngốc lâu, Thiệu Tình chọn mấy viên tinh hạch chất lượng cao, ép Nhị Ngốc hấp thu, mới sờ sờ đầu cậu: " thôi Nhị Ngốc, đừng trở về nữa......"

      Nhị Ngốc tuy rằng hiểu tiếng người, lại hiểu được Thiệu Tình là muốn đuổi cậu , nhất thời kinh hoảng đứng lên, cậu lại nhớ tới lúc trước Thiệu Tình rời , cậu nhìn ngồi vào cái hộp động, dùng tốc độ rất nhanh mất.

      Cậu vụng trộm theo, nhưng cũng biết Thiệu Tình cần cậu, mỗi lần muốn tới gần, lại dám, thẳng đến thời điểm Thiệu Tình tiến vào căn cứ người sống sót.

      Nơi đó có rất nhiều con người, cậu dám tới gần, cậu lại sợ lúc mình rời , Thiệu Tình ra ngoài tìm cậu lại tìm thấy, liền lặng lẽ nấp ở chung quanh căn cứ, chờ đợi, chờ a chờ.

      Nhưng mà mỗi lần thời điểm Thiệu Tình ra bên ngoài, bên người đều có con người cùng, Nhị Ngốc nhớ Thiệu Tình qua với cậu, được để cho người bên ngoài phát ra cậu, nên cậu vẫn luôn trộm theo, thẳng đến vừa rồi, Thiệu Tình gặp nguy hiểm.

      Nhị Ngốc giống như đứa làm sai chuyện, gắt gao ôm chặt Thiệu Tình, chui đầu vào trong lòng Thiệu Tình, Thiệu Tình lại có chút bất đắc dĩ, nhưng cũng biết cái gì, nếu mang Nhị Ngốc về căn cứ, vạn nhất bị người phát , Nhị Ngốc có khả năng bị bắt để giải phẫu, hoặc là đương trường bị giết chết.

      Cũng vì tốt cho Nhị Ngốc, cũng thể mang theo Nhị Ngốc trở về.

      ", trở lại đàn tang thi ." Thiệu Tình biểu cảm vô tình đẩy Nhị Ngốc ra, cắn răng : "Đừng xuất trước mặt tôi nữa biết ?"
      Tiểu Ly 1111sweet mandy thích bài này.

    2. Kimanh1257

      Kimanh1257 Well-Known Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      518
      Chương 31: Em họ tôi

      Nhị Ngốc mờ mịt ngây ngốc đứng ở nơi đó, cũng biết Thiệu Tình vì cái gì phát hỏa, lại nhìn đến Thiệu Tình sắp muốn rời khỏi, cậu nhịn được theo ở phía sau, Thiệu Tình lại quay đầu lại cau mày :"Trở về , đừng theo tôi."

      Nhị Ngốc dừng bước chân, đứng ở nơi đó có vẻ thực đáng thương, cậu nhìn Thiệu Tình từng bước từng bước chậm rãi rời , đột nhiên kêu lên tiếng, thanh thực mỏng manh, như là níu giữ ở lại, Thiệu Tình vẫn cho rằng mình có ý chí sắt đá, nhưng rốt cuộc cũng nâng nổi bước chân kế tiếp.

      đột nhiên bắt đầu nghi ngờ, hành vi mà chính mình cho rằng tốt cho Nhị Ngốc, có phải hay chính là thương tổn Nhị Ngốc? chung quy nhịn được quay đầu nhìn lại, sau đó liền nhìn thấy Nhị Ngốc ngây ngốc đứng giữa đống hỗn độn đầy đất, quần áo rách nát, phong trần mệt mỏi.

      Thiệu Tình đại khái có thể tượng tượng Nhị Ngốc trộm theo thế nào, càng tưởng tượng, trong lòng Thiệu Tình lại càng cảm thấy khó chịu, cảm thấy quyết định của mình khiến Nhị Ngốc bị thương tổn, cho dù cậu là tang thi cái gì cũng hiểu.

      Tang thi có tâm sao? Hữu tình sao? Thiệu Tình biết, nhưng mà Nhị Ngốc khẳng định có.

      Thiệu Tình chần chờ lâu, cuối cùng thở dài xoay người: " theo tôi, cái gì cũng phải nghe tôi."

      Vốn chìm trong bơ vơ Nhị Ngốc ngao ô tiếng, dùng tốc độ như tên bắn, trực tiếp treo người Thiệu Tình. Thiệu Tình dở khóc dở cười đón được Nhị Ngốc, thở dài : " chút cũng giống tang thi, giống Husky, vừa xuẩn lại ngốc, còn dính người, mau xuống dưới."

      Nhị Ngốc đại khái là sợ Thiệu Tình thay đổi chủ ý, nhanh chóng theo từ người Thiệu Tình xuống, theo phía sau Thiệu Tình, bộ dáng cậu thực ngoan ngoãn.

      "Thành tinh......"Thiệu Tình thở dài, Nhị Ngốc đến mương nước gần đó, mương này nối với đập chứa nước, bởi vậy mưa cạn nước, Thiệu Tình trực tiếp đem quần áo Nhị Ngốc cởi ra hết, nhét vào trong nước, từ đầu tới chân đem cậu rửa sạch lần.

      Nhị Ngốc phỏng chừng sợ Thiệu Tình ném cậu xuống, tuy rằng rất ghét nước, nhưng mà vẫn đặc biệt ngoan ngoãn nhúc nhích, phối hợp với Thiệu Tình.

      Sau khi Thiệu Tình đem Nhị Ngốc tắm rửa sạch , tìm bộ sạch …… Quần áo nữ cho Nhị Ngốc thay, sai, chính là quần áo của phụ nữ, bởi vì trong gian của Thiệu Tình phải là quần áo của phụ nữ là của trẻ em.

      Bất quá tuy rằng là quần áo nữ, nhưng lại là loại có vẻ trung tính, khuôn mặt Nhị Ngốc thập phần thanh tú, thậm chí có thể là tinh xảo, đầu tóc rối xù sau khi được gội sạch ngược lại trở lên mềm mượt, thay đổi thân quần áo phụ nữ, nhìn qua chút cũng cảm thấy khó chịu.

      Thiệu Tình vuốt vuốt bộ tóc ướt sũng của Nhị Ngốc, mái tóc ngắn mềm mượt lập tức lộn xộn thành đoàn, theo từ bên trong gian lấy ra chiếc áo khoác có mũ màu đen đưa cho Nhị Ngốc khoác:"Trước mặt người khác thể cởi áo choàng, biết ?"

      Nhị Ngốc thành gật đầu, sau đó Thiệu Tình liền lôi kéo cậu , thời điểm trở về tang thi triều bắt đầu chậm rãi tan, Thiệu Tình lôi kéo Nhị Ngốc trở về nhà dân mà bọn họ thân.

      Khi trèo tường vào, mấy người đều cảnh giác lên, mãi đến khi phát là Thiệu Tình, bọn họ mới thở dài nhõm hơi, Cố Phán Phán vỗ vỗ ngực: "Chị Tình chị thực dọa hư em, , bên ngoài nhiều tang thi như vậy, em nhìn cái toàn thân đều tê dại nổi da gà tán loạn, tốt chị bình an trở lại...... Từ từ, đây là ai vậy a?"

      Cố Phán Phán đem ánh mắt dừng ở xinh xắn đứng ở bên, người Nhị Ngốc sau khi tắm rửa sạch , thay đổi thân quần áo phụ nữ, nhìn kỹ đúng là giống thanh tú xinh đẹp.

      "Đây là em họ tôi, lớn lên bị câm, khi còn phát sốt, ở bệnh viện tiêm nhưng lại bị kích ứng thuốc, sau lại bị mất giọng , còn có chút ngốc, tôi vừa mới ra ngoài phát cậu ấy ở bên trong chiếc xe bị truy kia." Thiệu Tình khụ tiếng, chút áp lực đều có bắt đầu tiếp tục bịa chuyện: "Em họ tôi cùng người nhà thành phố J du lịch, sau mạt thế bị mất mất liên lạc, nghĩ tới ở chỗ này này gặp được."

      "Hoá ra là em trai họ a...... Em còn tưởng là em họ đâu......" Cố Phán Phán vươn tay: "Xin chào em họ, tôi gọi là Cố Phán Phán."

      Nhị Ngốc trộm xem xét, liếc mắt nhìn Thiệu Tình cái, lại xem xét nhìn móng tay của mình, móng tay màu xám đen thấy được, rất nhanh đem móng tay rụt trở về, sau đó cứng ngắc cùng Cố Phán Phán nắm chút, sau đó liền nhanh chóng lùi về.

      "Em họ chị hay ngại ngùng......" Cố Phán Phán nhìn thoáng qua Nhị Ngốc, khụ tiếng :"Trang phục cũng rất khác…."

      "Quần áo của cậu đều bị phá nát, tôi lấy quần áo của tôi cho cậu ấy mặc." Thiệu Tình lấy tay che miệng ho khan hai tiếng thiếu tự tin .

      tốt bánh bao từ trong lòng Nghiêm Hán Thanh ê ê a a giãy dụa ra, sau đó...... Liền hướng trong lòng Nhị Ngốc xông vào.

      Nhị Ngốc vội vàng tiếp nhận bánh bao , dù sao lúc trước, cậu cũng nhiều lần làm bảo mẫu, bánh bao với Nhị Ngốc vô cùng thân thuộc.

      Phải là bánh bao khi dễ Nhị Ngốc vô cùng thuần thục.

      Bánh bao sau khi ở trong lòng Nhị Ngốc, liền quen thuộc với ôm ấp của Nhị Ngốc, bánh bao thân thuộc với Nhị Ngốc như vậy, khí liền dịu xuống, vài người cũng liền đem Nhị Ngốc tiếp nhận.

      Thiệu Tình thở dài nhõm hơi, vừa quay đầu liền nhìn thấy Nghiêm Hán Thanh đứng ở phía sau , ánh mắt ôn nhu: " trở lại."

      Thiệu Tình vừa mới chuẩn bị cái gì, liền thấy trước mắt tối , chỉ thấy Nhị Ngốc che ở trước người , liền giống như bảo vệ lương thực vậy, ánh mắt hung ác nhìn Nghiêm Hán Thanh.
      Tiểu Ly 1111sweet mandy thích bài này.

    3. Kimanh1257

      Kimanh1257 Well-Known Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      518
      Chương 32: Căn cứ

      "Là người nhà." Thiệu Tình sờ sờ đầu Nhị Ngốc, Nhị Ngốc vốn hung hăng trừng mắt Nghiêm Hán Thanh, bị Thiệu Tình sờ như vậy, ánh mắt tang thi đều mềm mại .

      Chỉ là thoạt nhìn có chút uể oải.

      Nghiêm Hán Thanh liếc mắt nhìn Nhị Ngốc cái, áp nghi hoặc ở sâu trong đáy lòng, trực giác của rất chuẩn, trực giác từng ít lần cứu , mà mới vừa rồi trực giác cho biết, thiếu niên mặc đồ phụ nữ trước mắt này thoạt nhìn sắc mặt tái nhợt như bị bệnh lâu ngày, rất nguy hiểm.

      Nghiêm Hán Thanh tin tưởng trực giác của mình, lại như cũ nhịn được nhìn thoáng qua thiếu niên gầy yếu mặc áo choàng đen vóc dáng giống như con kia.

      Sau khi trở lại trời vẫn còn chưa sáng, mấy người lại nghỉ ngơi lúc, bật bếp hâm nóng lương khô, ngay lúc hâm nóng, tâm Thiệu Tình đột nhiên nhảy dựng, quên Nhị Ngốc cũng là tang thi, cần ăn gì, hệ tiêu hoá của tang thi cùng với con người hoàn toàn giống nhau, con người ăn thịt tươi cảm thấy buồn nôn ghê tởm thoải mái, mà tang thi ăn đồ ăn nấu chín, cũng cảm thấy buồn nôn ghê tởm thoải mái.

      Nhị Ngốc nếu ăn, phỏng chừng bị mọi người phát đúng, nếu Nhị Ngốc ăn, phải khắc phục thiên tính, Thiệu Tình thực loạn, đồ ăn nấu xong, Cố Phán Phán còn nhiệt tình đưa cho Nhị Ngốc chút, rất chiếu cố ‘em họ’ Thiệu Tình.

      Sau đó Nhị Ngốc thực ngoan ngoãn bắt đầu ăn thức ăn, trong lòng Thiệu Tình mẫu tính lại trỗi dậy đau lòng thôi, Nhị Ngốc nhà ngoan tới cỡ nào a!

      Nhị Ngốc rất nhanh liền đem khối lương khô gặm xong, sau đó Cố Phán Phán thấy lại cho cậu thêm chút, cậu liền xua xua tay, ý bảo dừng lại.

      Cố Phán Phán liền nhịn được : "Như thế nào mới ăn được chút như vậy? So với ăn còn ít hơn, ăn nhiều chút thân thể mới có thể tốt."

      Nhị Ngốc liền ngơ ngác nhìn , khuôn mặt trắng nõn lại bởi vì do cơ bắp cứng ngắc, cũng có biểu tình gì, có vẻ thập phần đờ đẫn, nhưng mà đây là cách nhìn của mọi người, Nhị Ngốc lớn lên khuôn mắt đẹp, cho nên biểu tình đờ đẫn thoạt nhìn liền có vẻ ngốc đến đáng .

      Thiệu Tình muốn để Nhị Ngốc phải chịu tội, vội vàng lôi kéo Cố Phán Phán:"Dạ dày cậu ấy tốt, ăn nhiều liền phun ra, cho nên mới vẫn gầy như vậy."

      " đáng thương......" Cố Phán Phán dùng loại ánh mắt trìu mến nhìn Nhị Ngốc,nhìn đến mức Nhị Ngốc nhịn được rụt cổ lui lại phía sau.

      Cậu vẫn sinh hoạt với đàn tang thi, lần đầu tiên tiếp xúc với người sống ngoài Thiệu Tình, tuy chỉ có ngắn ngủn vài phút, nhưng mà vẫn như cũ làm cho Nhị Ngốc sinh ra cảm xúc muốn rời .

      Nhân loại nhiệt tình quá đáng sợ, .

      Nếu phải Thiệu Tình còn ở nơi này, phỏng chừng Nhị Ngốc sớm tiến vào đàn tang thi, ăn xong điểm tâm mọi người thu thập đồ đạc chuẩn bị rời , trong lúc đó Thiệu Tình tìm lý do đem Nhị Ngốc kéo tới phòng sau, hai người cùng lúc oa oa nôn ói nửa ngày.

      Ăn như thế nào và nhổ ra như thế đó.

      Đây là bi ai nhất của tang thi, hoàn toàn thể tiêu hóa được những thức ăn bình thường, giống bánh bao , còn có thể ăn được chút ít nhưng chúng thể tiêu hóa tạo thành chất dinh dưỡng nuôi dưỡng cơ thể.

      Thậm chí thời điểm bọn họ ăn cái gì, cũng chỉ là máy móc nhấm nuốt mà thôi, hoàn toàn cảm thụ được đến hương vị gì, thế mới gọi là bi kịch.

      Rời khỏi nhà dân về sau bọn họ phát , đại bộ phận tang thi tản , chỉ còn lại chút ít tang thi lang thang quanh chiếc xe việt dã.

      Bằng mấy con tang thi như vậy làm khó được bọn họ, từ lúc Nhị Ngốc đến đây, Thiệu Tình đều để cho Nhị Ngốc ôm bánh bao ở trong xe làm bảo mẫu, bọn họ ở bên ngoài càn quét.

      Sau khi dọn dẹp chút tang thi, mấy người Thiệu Tình lại bắt đầu hành trình, bởi vì chỉ có thời gian ban ngày mới di chuyển được, cho nên phải toàn tốc chạy tới địa điểm định.

      Sau khi mạt thế toàn diện bùng nổ, dân cư toàn thế giới bị giảm hai phần ba, này còn bao gồm số người lẩn trốn chết trong miệng tang thi.

      Hơn nữa tại, mỗi ngày đều có rất nhiều người chết , chết vì đói khát, chết vì tang thi, thậm chí chết trong tay con người.

      Đặc biệt là Thiên triều bên này, bởi vì dân cư dày đặc, tỉ lệ tử vong so Australia loại quốc gian hoang vắng này cao biết bao nhiêu.

      Cho nên thời điểm đến loại địa phương xa xôi hẻo lánh này, cơ hồ gặp được vài người, càng nhiều chính là tang thi lang thang.

      Thiệu Tình ngồi vị trí ghế phụ, cẩn thận quan sát, sau mạt thế, rất nhiều thực vật đều biến dị, có số loại tiến hóa ra năng lực công kích, có chút lại đối với con người có lợi, tỷ như giống diện bánh mì thụ vậy, quả kết ra bề ngoài rất giống cây dừa, sau khi mở ra bên trong có chất lỏng sơ chế nấu lên ngưng kết trưởng thành dạng cao, hương vị ngọt ngào, còn có thể dự trữ.

      Còn có ít cây thuốc, hiệu quả trở nên phá lệ tốt, có thể nhanh chóng cầm máu, tóm lại tiện lợi rất nhiều cho con người.

      Thiệu Tình mỗi khi quan sát thực vật có thể dùng được, xuống xe thu thập, cũng tính toán thu phục thức vật thứ hai vì sở dụng.

      Dù sao những thực vật này tác dụng rất lớn, giống hoa ăn thịt của , lực công kích đặc biệt cường đại, có thể gia tăng ít thực lực cho .

      Thiệu Tình tại là cấp hai, có thể thu phục được thực vật thứ hai, đối với thực vật thứ hai này tỉ mỉ lựa chọn, thiên hướng cho trị liệu hoặc là tăng năng lực, tuy rằng thực vật loại này đối với đối phó tang thi có hiệu quả gì, nhưng lại có thể đề cao tầm quan trọng của ở trong đội ngũ.

      Tang thi bình thường công kích Thiệu Tình, điều này làm cho Thiệu Tình có tiện nghi rất lớn, cũng làm cho cần đem tang thi trở thành kẻ địch hàng đầu.

      Rất nhanh, mấy người Thiệu Tình liền đến cái thành trấn khác, nơi này là cái huyện thành, nguyên bản trước mạt thế thuộc loại đặc biệt phồn vinh, dân cư so với cái thành thị loại còn muốn nhiều hơn, sau mạt thế đến, con người chết người trốn, liền trở lên hoang vắng .

      Nghe phụ cận huyện thành cách dód xa có người tạo dựng cái căn cứ người sống sót loại , Thiệu Tình bọn họ chính là hướng về phía căn cứ này đến.

      "Ngay phía trước cách đây xa, chúng ta có thể ở trong này tu chỉnh chút, sau đó trao đổi chút đồ chúng ta cần, đối với lộ trình tiếp theo rất có lợi, thôi." Cố Phán Phán hưng phấn .

      Rất nhiều dị năng giả hoặc người thường rời khỏi căn cứ của mình, lựa chọn đến cái căn cứ người sống sót nào đó sau khi giao dịch chút đồ đạc mình cần, ở căn cứ đó cũng cung cấp phòng trọ nghỉ chân.

      Căn cứ đó cũng có thể đối với bọn họ tiến hành mời chào, đây đều là loạiquy tắc ngầm.

      Mấy người Thiệu Tình lần này liền chuẩn bị đến trong căn cứ tiến hành nghỉ ngơi hồi phục, sau đó lại tiếp tục lên đường, rốt cuộc tới căn cứ, bọn họ có thể cần lo lắng ngoại vật an ổn nghỉ ngơi ít thời gian.

      Rất nhanh mấy người Thiệu Tình liền thấy được căn cứ loại kia, tường cũng cao chỉ dùng gạch xanh xây, chẳng những hơn so với căn cứ của Thiệu Tình, thoạt nhìn có vẻ bị tấn công khá nhiều.

      Cửa có thủ vệ giả chuyên môn, ngày thường tiếp đãi người ra vào, thời điểm mấu chốt tang thi vây thành, phải dựa vào bọn họ phát ra cảnh báo.

      " tốt quá, cuối cùng cũng có nước ấm tắm rửa cùng cơm canh nóng hổi có thể ăn." Cố Phán Phán thực hưng phấn , Thiệu Tình nhưng ra tương đối bình tĩnh, nâng nâng cằm: " qua ."

      Chuyện tá túc xong rất nhanh, mấy người Thiệu Tình đưa ra dấu hiệu căn cứ mình, sau đó rất nhanh đạt được tư cách tiến vào căn cứ.

      Tiến vào bên trong căn cứ này, sắc mặt Cố Phán Phán khó coi rất nhiều: "Ta thích nơi này."
      Tiểu Ly 1111sweet mandy thích bài này.

    4. Kimanh1257

      Kimanh1257 Well-Known Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      518
      Chương 33: Bi ai của phụ nữ

      Cố Phán Phán thích nguyên nhân rất đơn giản, Thiệu Tình cũng thích, bởi vì lúc tiến vào căn cứ bọn họ liền nhìn thấy ven đường đứng rất nhiều phụ nữ, còn trẻ trung, thậm chí còn có mấy người vừa thấy vốn dĩ còn chưa có trưởng thành, có phụ nữ trung niên, thục nữ, bọn họ có điểm chung giống nhau, đều là mặc những bộ quần áo thực cũ nát, nhưng mà khuôn mặt lại được tẩy rửa sạch .

      vài dị năng giả từ bên ngoài trở về, thời điểm ngang qua kéo người phụ nữ theo, ở căn cứ Thiệu Tình ở kia, cũng có vài người phụ nữ đứng bán thân như thế, nhưng dù sao cũng là số ít, bởi vì bên trong căn cứ bọn họ ở đều cung cấp lương thực cho mọi người, tuy rằng nhiều lắm, nhưng mà có thể làm việc đổi lấy lương thực, duy trì hằng ngày ba bữa vẫn là có vấn đề gì.

      Cho nên có rất ít phụ nữ phải ra bên ngoài bán mình để kiếm sống.

      Nhưng mà nơi này lại khác hoàn toàn, căn cứ này lớn bao nhiêu? Ven đường đứng rất nhiều phụ nữ, phỏng chừng tới 70% là phụ nữ.

      " cần nhìn." Cố Xuyên trong mắt đều là chán ghét: "Tôi thấy loại căn cứ này, họ cung cấp lương thực cho người thường nên họ phải lao động làm việc nặng để đổi lấy lương thực, đại bộ phận phụ nữ căn bản chịu nổi lượng công việc nhiều như vậy, mà người đàn ông trong nhà dùng sức lao động của bản thân đổi lấy lương thực, cũng chỉ đủ cho người trưởng thành ăn, cho nên rất nhiều phụ nữ có cách nào khác, liền bán thân cho số đội tìm kiếm vật tư, cả dị năng giả, đổi lấy lương thực, cũng có người phụ nữ muốn nhưng mà rất nhiều người phụ nữ thời điểm tới căn cứ, cũng bị.......Họ cũng liền bất chấp tất cả.”

      Cố Xuyên ra ít có phản ứng kịch liệt, bất quá vài điều kia, làm cho tất cả mọi người cảm thấy chán ghét, nhất là cùng là phụ nữ như Cố Phán Phán cùng Thiệu Tình.

      Ở mạt thế, người phụ nữ là quần thể yếu đuối nhất, đầu tiên đại bộ phận phụ nữ thể lực sức chịu đựng yếu hơn với đàn ông, ngoại trừ trạch nam……

      Tiếp theo, phụ nữ phải trải qua mấy ngày kinh nguyệt trong tháng, gặp đúng thời điểm ra bên ngoài, thực dễ dàng dẫn tang thi tới.

      Thứ ba, đại bộ phận phụ nữ đều so với đàn ông dễ mềm lòng hơn, tại mạt thế đạo đức bại hoại, chế độ bị đóng băng, phụ nữ mềm lòng tự nhiên đấu lại đàn ông lòng dạ tàn nhẫn.

      Có thế thấy ràng nhất, thường xuyên có thể nhìn thấy đàn ông đánh bạc đánh cuộc đến nông nỗi bán vợ bán con, nhưng lại có mấy ai gặp qua vợ bán chồng bán con?

      Tóm lại ở mạt thế phụ nữ, người già và trẻ , là quần thể yếu mềm nhất tỉ lệ tử vong cao nhất, sống cũng là khổ nhất

      Với những đứa bé còn tốt, rất nhiều căn cứ ý thức được trẻ là hy vọng, là lực lượng trung thành tương lai, chúng được bảo vệ tốt, nhưng phụ nữ cùng người già liền rất thảm.

      Càng nghĩ tới trong lòng mọi người càng cảm thấy khó chịu, đơn giản chính là nhìn tới cũng nghĩ nữa, vùi đầu hướng nơi ở tạm .

      Cố Phán Phán nhịn được liếc mắt nhìn sang, liền nhìn thấy trẻ tuổi bị đè ở trong góc ánh mắt chết lặng, giống như cái xác hồn..

      Cố Phán Phán liền cảm giác chính mình khóe mắt ê ẩm, nhịn được cùng Thiệu Tình : " Em cảm thấy em thực may mắn, em có dị năng, có lực lượng bảo vẹ bản thân mình, còn có người trai thương em."

      Thiệu Tình cũng nhịn được nhìn thoáng qua góc kia, cố gắng đem đánh mắt thu hồi lại, sợ mình nhịn được nhúng tay vào.

      " thôi, nhanh tìm nơi nghỉ ngơi trong chốc lát, sau đó chúng ta tới chợ nhìn xem, có cái gì cần tới ."

      phải Thiệu Tình vô tình, mà chính là mạt thế có rất nhiều người sống bằng chết, chẳng lẽ có thể cứu từng người sao?

      chỉ là cái dị năng giả cấp hai, tự bảo vệ mình còn khó khăn, lại có thể cứu được ai, phải tất cả mọi người có thể giống như trong tiểu thuyết, cùng nhân vật chính giống nhau, vài giọt nước mắt câu bọn họ đáng thương, còn có vô số người đàn ông ‘tiền hô hậu ủng’ vừa ngươi thực thiện lương đẹp, bên cứu những người đáng thương kia.

      Thiệu Tình nhìn thoáng qua con trai, ......chỉ cầu tự bảo vệ bản thân mình mà thôi.

      Dọc theo đường ít có ý đồ lôi kéo quyến rũ Cố Xuyên cùng Nghiêm Hán Thanh, vất vả đến địa phương nghỉ chân, hai người đàn ông hai cái trán mồ hôi cũng chảy mồ hôi ròng ròng.

      Thiệu Tình nhìn nhìn chìa khóa, sau đó tìm được căn phòng số 16, đại khái là do rất ít khi có người từ bên ngoài đến dừng chân, cho nên bên cạnh căn phòng này phòng nào có người.

      Thiệu Tình mở cửa phòng ra, lầu là phòng khách cùng phòng bếp, lầu hai có bốn gian phòng đối diện nhau, Thiệu Tình liền phân chia: "Mọi người mỗi người chọn gian , tôi cùng em họ tôi phòng, lâu gặp, muốn cùng cậu ấy tâm ."

      Thiệu Tình như vậy, những người khác cũng tiện thêm cái gì, Nghiêm Hán Thanh lấy gian sát kế bên phòng Thiệu Tình, còn hai gian đối diện là em Cố Xuyên mỗi người gian.

      Tiến vào trong phòng, Nhị Ngốc liền như con khỉ đánh đu người Thiệu Tình, còn đem theo vẻ mặt ủy khuất, Thiệu Tình bình tĩnh đem Nhị Ngốc kéo xuống, sau đó đem bánh bao nhét vào trong lòng Nhị Ngốc, ngồi ở giường, bắt đầu sắp xếp đồ đạc trong gian.

      Lần trước nhặt được dị năng nguyên tinh hạch này còn chưa có xem qua đâu, đống tinh hạch có viên màu lam, hẳn là dị năng nguyên dị năng giả hệ thủy, viên màu vàng hệ thổ, viên màu đỏ hệ hoả, xanh lá hệ mộc thế nhưng lại còn là hai viên, coi như là cái kinh hỉ.

      Kinh hỉ lớn nhất là trong đó có viên dị năng nguyên, là màu tím.

      Nhìn kỹ viên tinh hạch kia, còn có thể nhìn thấy ở trong đó có những tia chớp lóng lánh, lôi hệ là loại chủng dị năng biến dị, cực kỳ thưa thớt, biết như thế nào viên tinh thạch dị năng lôi hệ xuất ở trong này.

      Bất quá này cũng gián tiếp chứng minh có người phát chuyện dị năng nguyên, phỏng chừng tinh hạch tang thi cũng muốn phải chỉ mình Thiệu Tình biết.

      Cứ như vậy, ưu thế mà Thiệu Tình chiếm được liền ít chút, nghĩ nghĩ, kiểm viên dị năng nguyên hệ hoả ném cho Nhị Ngốc làm đồ ăn vặt, lại đưa cho đứa viên thổ hệ, còn lại chính dọn dẹp số còn lại, tới phòng những người khác.

      Thời điểm đến phòng Cố Xuyên, Cố Phán Phán ở đó, Cố Phán Phán vừa thấy Thiệu Tình đến, đột nhiên chớp chớp ánh mắt, vẻ mặt ái muội :"Em đây liền trở về, quấy rầy chị."

      "Nghĩ bậy bạ gì đâu?" Thiệu Tình nhìn cái xem thường, cầm viên dị năng nguyên hệ thủy ra: "Tôi tới là cho các ngươi xem cái này."

      "Đây là cái gì?" Cố Xuyên nhìn viên tinh hạch màu xanh kia, trong lòng giống như bị móng vuốt con mèo cào ở tâm gây tò mò.

      "Nó đến từ trong não dị năng giả, tôi gọi là nó dị năng nguyên." Thiệu Tình thản nhiên : "Tôi phát trong thân thể dị năng giả đều có cái này, cầm nó ở trong tay, tĩnh tâm, tưởng tượng hấp thu nó."

      Cố Xuyên do dự chút, tiếp nhận tinh hạch nắm ở trong tay, dựa theo lời Thiệu Tình , lát sau, ta liền kinh ngạc mở mắt ra:"Tôi muốn tiến giai!"

      Cố Phán Phán lập tức dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn về phía Thiệu Tình, Thiệu Tình lôi kéo Cố Phán Phán: "Tôi đây cùng Phán Phán ra ngoài trước, chậm rãi tiến giai."

      Vừa ra ngoài, Cố Phán Phán liền lôi kéo cánh tay Thiệu Tình:

      "Chị Tình, em cũng muốn! Chị thể bất công a, chỉ cấp cho trai cho em."

      "Cùng hệ dị năng nguyên mới cho hiệu quả là tốt nhất, trong tay chị có dị năng nguyên cùng hệ với em, nếu em muốn có thể cầm mấy viên này về thử xem." lấy vài viên tinh hạch tang thi đưa cho Cố Phán Phán, Cố Phán Phán lập tức vui vẻ trở về thử.

      Chờ Cố Phán Phán rồi, Thiệu Tình mới trở về căn phòng của mình, cho em họ Cố biết, phải là tự nhiên tốt bụng, mà là sớm có tính toán, đầu tiên tin tưởng nhân phẩm của hai người kia, tiếp theo, dù sao bọn họ sớm hay muộn cũng biết, cùng với để cho người ngoài biết đến bản thân có khả năng thăng cấp rất nhanh, còn bằng làm cho đội hữu của mình thăng cấp, có thể mang đến lợi ích còn lớn hơn nữa cho mình.
      Tiểu Ly 1111sweet mandy thích bài này.

    5. Kimanh1257

      Kimanh1257 Well-Known Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      518
      Chương 34: đầu hổ Đông Bắc

      Thiệu Tình cũng hấp thu ít tinh hạch, trong đó bao gồm dị năng nguyên hệ mộc, cảm giác thấy bản thân cách đột phá cấp ba rất gần, nhưng mà tựa như có tầng màng ngăn trở, tấm màng kia thập phần cứng rắn, chọc như thế nào cũng phá ra.

      Trong lòng thoáng có chút bế tắc Thiệu Tình vừa mở mắt, liền nhìn thấy hai khuôn mặt lớn ghé vào trước mặt , chớp mắt đáng , lớn mặt vô biểu tình, Thiệu Tình nhịn được hôn bánh bao cái, Nhị Ngốc lập tức lên, còn đem má mình tới gần Thiệu Tình, Thiệu Tình thể nâng gương mặt cậu hôn cái, Nhị Ngốc lúc này mới thỏa mãn lăn cái, theo từ giường xuống dưới.

      Thiệu Tình đẩy cửa ra, phòng em họ Cố đều truyền đến dị năng dao động, xem ra còn chưa thăng cấp xong, Nghiêm Hán Thanh đứng ở cửa sổ, trong tay cầm điếu thuốc, nhãn hiệu lâu lắm, kêu Bát Hỉ, ngừng sản xuất.

      cầm, hút, khuôn mặt kiên nghị có bất luận biểu tình gì, chính là ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ có chút mờ mịt.

      Thiệu Tình qua, cũng có phát , tuy rằng đây cũng do bình thường Thiệu Tình đường phát ra tiếng, nhưng mà Thiệu Tình cũng nhìn ra, Nghiêm Hán Thanh cảm xúc đúng.

      Từ trong tay Nghiêm Hán Thanh rút điếu thuốc ra, châm lửa Thiệu Tình hút vào hơi, sau đó liền ngồi xổm xuống bên tường ho khan, Nghiêm Hán Thanh nhấp môi đem thuốc lá lấy về: “ hút được thuốc, đừng hút, khó chịu.”

      “Thời điểm tôi tiến vào đại đội đặc chủng lâu, chỉ đạo viên là kẻ nghiện thuốc, tôi khi đó lại vừa đúng làm đệ tử của ông, lúc ấy vừa gầy vừa yếu, mỗi lần huấn luyện xong liền vụng trộm khóc, chỉ đạo viên lúc đó đưa cho tôi điếu, rồi với tôi rằng ‘ chọn con đường này, cậu phải cắn răng mà bước , có thể được chọn lựa, chứng minh rằng cậu là người có thiên phú, đừng khinh thường chính mình’.” Thiệu Tình ho trong chốc lát, liền duỗi tay kẹp điếu thuốc trong tay Nghiêm Hán Thanh, Nghiêm Hán Thanh im lặng lên tiếng cầm điếu thuốc đưa lên miệng, Thiệu Tình sửng sốt chút, cười như cười nhìn thoáng qua Nghiêm Hán Thanh: “Này có tính là gián tiếp hôn môi ?”

      Nghiêm Hán Thanh chuyện, hai mắt trong làn khói có vẻ càng thêm mông lung, Thiệu Tình đá đá chân , đè thấp giọng :“Ngươi rốt cuộc tự ti ở cái gì?”

      “Tôi là binh vương, thời điểm các đại quân khu thi đấu, tôi lấ hai giải nhất cho quân khu chúng tôi, nhắc tới Nghiêm Hán Thanh tôi đều , đó là SD ‘đầu hổ Đông Bắc’, nhưng tại sao?” Nghiêm Hán Thanh cười tự giễu:“ tên vô lại yếu đuối mà trước đây tôi khinh thường, sau khi có dị năng so với tôi còn mạnh hơn.”

      *SD: Sơn Đông

      Thiệu Tình mặt vốn tương cười, trong nháy mắt lạnh xuống, đột nhiên đứng lên, quyền đánh về hướng khuôn mặt Nghiêm Hán Thanh, Nghiêm Hán Thanh thân thủ theo bản năng, phen cầm nắm đấm của Thiệu Tình, nhưng mà theo quyền bàn tay Thiệu Tình truyền đến lực lượng mạnh mẽ, vẫn khiến cho bàn tay của Nghiêm Hán Thanh tê dại.

      Đây phải kết thúc, mà là khởi đầu, Thiệu Tình biểu tình cảm vô đối với Nghiêm Hán Thanh công kích liên tiếp, thời điểm vừa mới bắt đầu Nghiêm Hán Thanh thực bất ngờ, cũng đánh trả, tuy rằng hiểu Thiệu Tình vì sao lại công kích , nhưng vẫn thành né tránh.

      Thiệu Tình ngoắc ngoắc bàn tay:“ SD ‘đầu hổ Đông Bắc'? Tôi xem qua chỉ là con mèo bệnh, đến để cho tôi coi xem, lão đầu hổ còn có thể cắn người hay , động thủ!”

      Nghiêm Hán Thanh định cái gì, liền nghênh đón nắm đấm của Thiệu Tình lưu tình đánh tới, nhìn Thiệu Tình nghiêm túc, hai mắt lạnh lùng vô tình, đột nhiên hiểu được cái gì, vốn thân thể chỉ biết tránh né, lần đầu tiên tiến lên nghênh đón nắm đấm của Thiệu Tình.

      là SD ‘đầu hổ đông bắc’, là BJ hùng ưng bất bại, chính là vận mệnh vô thường, để cho hai người đều là quân nhân bị thương xuất ngũ, cuối cùng tại đây ở trong hoàn cảnh này lần đầu tiên chạm trán.

      *BJ: Bắc Kinh

      Bọn họ cùng quân nhân bình thường bất đồng, mỗi lần xuất thủ, đều đánh thẳng vào chỗ trí mạng của đối phương, hoặc là vị trí làm cho đối phương mất sức chiến đấu, loại hành vi này trở thành thói quen, dung nhập vào thân thể bọn họ.

      Chỉ nhìn cách đơn giản là hai người đánh nhau, nhưng như có thù oán với đối phương, bọn họ đánh từ hành lang đánh tới trong nhà, cuối cùng ở tình trạng kiệt sức nằm vật mặt đất ngừng thở dốc.

      Thiệu Tình nghiêng đầu, nhìn bên khóe mắt Nghiêm Hán Thanh, vươn tay chỉ:“Vừa mới rồi, có sáu lần thiếu chút nữa đánh trúng của yết hầu tôi, ba lần uy hiếp đến hai mắt tôi, lần cách cột sống của tôi khoảng cách chỉ mấy centimet, cho tôi biết, nếu cho cây chủy thủ, cho giết chết dị năng giả hệ cường hoá thân thể cấp , có mấy phần nắm chắc?”

      “Mười phần.” Nghiêm Hán Thanh cắn răng .

      Thiệu Tình tiếp tục :“Nếu đem cùng tên dị năng giả cấp đồng thời vào trong thành tràn đầy tang thi, cho hai người lương thực dự trữ giống nhau, cho tôi biết, ai có thể sống lâu hơi.”

      Nghiêm Hán Thanh giọng trầm thấp :“Tôi.”

      cùng tên dị năng giả cấp ra ngoài tìm kiếm vật tư, nếu là tang thi bình thường, như vậy là người giết tang thi nhiều hơn, hay là nhiều hơn?” Thiệu Tình tiếp tục hỏi.

      Nghiêm Hán Thanh nghẹn ngào chút, sau đó :“Tôi.”

      “Như vậy tự ti cái gì? Ông trời luôn luôn công bằng, tự cấp dư ít người dị năng, sau đó khiến cho bộ phận người hai bàn tay trắng.” Thiệu Tình từ mặt đất ngồi dậy, giọng :“Thời điểm tôi chưa xuất ngũ, tôi cũng nghe , SD có ‘đầu hổ Đông Bắc’, tôi cũng nghe , hổ Đông Bắc cao ngạo, cứng cỏi, cũng có chịu đựng, mà phải yếu đuối, tự ti, có niềm tin, đừng đánh mất mặt mũi của các chiếu hữu của , cũng đừng đánh mất thanh danh ‘đầu hổ Đông Bắc’ .”

      quay đầu đứng dậy rời , nhìn đến người đàn ông to lớn như tòa núi lớn kia, trầm mặc nhắm mắt lại, khóe mắt có dấu vết ướt át, qua lúc lâu, tụ thành viên nước mắt nho .
      Tiểu Ly 1111sweet mandy thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :