1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Mạt thế] Độc mẹ quỷ bảo - Lâm Uyên Mộ Ngư- 184/278

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Kimanh1257

      Kimanh1257 Well-Known Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      518
      Chương 20 : Hoa ăn thịt người

      “Muốn vào ngủ cứ việc thẳng a.” Thiệu Tình cong cong môi, cố ý : “Đêm còn dài, lại buồn ngủ, chúng ta tâm chút, chuyện trong lòng cũng sai.”

      “Tôi...... Tôi về ngủ trước.” Nghiêm Hán Thanh lắp bắp xong, liền giống như bị quái vật đuổi theo, vèo vèo chạy trở về.

      Thiệu Tình cười cười, mang theo cục cưng phòng của mình, còn chưa có nằm xuống, Cố Phán Phán ôm chăn lại đây tìm Thiệu Tình.

      Đại khái tại Thiệu Tình là nữ nhân duy nhất, ở cùng với Thiệu Tình cùng nhau có cảm giác an toàn.

      Cố Phán Phán đem giường thu thập lại chút rồi chui vào trong chăn làm ổ, có vẻ như trong lòng vẫn có chút sợ hãi, Cố Phán Phán cố gắng tìm kiếm đề tài để chuyện.

      “Theo em cùng trai phỏng đoán, ta hẳn là do thời điểm dọc đường đánh hạ tang thi bị cắn trúng ngủ là ở thời điểm ở khu lúa bị tang thi đột ngột tấn công bị móng tay tang thi cào đến.” Cố Phán Phán đem chính mình bao phủ kín trong chăn, giọng nho .

      “Người này a, chính là lòng tràn đầy may mắn. ta rất có thể cảm thấy chút miệng vết thương nho như vậy cũng có khả năng biến thành tang thi, cho nên mới che giấu , cuối cùng hại chết chính chồng của ta.” Cố Phán Phán thở dài :“Nhưng mà nghĩ như thế nào em cũng nghĩ tới, người sống ở nơi này cư nhiên đặc biệt như vậy, càng ngờ họ thể người ăn thịt người.”

      Cố Phán Phán vốn là nương bát quái, Thiệu Tình vốn buồn ngủ, giờ hoàn toàn thanh tỉnh, đành phải ngóng trông Cố Phán Phán nhanh đến mệt mỏi ngủ .

      Sau nửa đêm, Cố Phán Phán mệt liền lăn ra ngủ, Thiệu Tình lúc này mới thở dài nhõm hơi.

      Sáng sớm hôm sau, Cố Phán Phán vừa tỉnh ngủ, liền phát bên người có ai, Thiệu Tình mang theo con vệ sinh cá nhân xong rồi.

      Cố Phán Phán nhanh chóng rời giường, thu thập đồ vật, chuẩn bị rời khỏi cái địa phương kỳ quái này, lần này lúc bọn họ rời , cái gì cũng mang theo, bao gồm cả người.

      Dù sao nơi này trừ bọn họ ra, mỗi người đều ăn qua thịt người, ai muốn mang theo người ăn thịt người cùng, tuy rằng mỗi người đều nhìn bọn họ với ánh mắt trông mong hi vọng, bọn họ vẫn cắn răng hạ quyết tâm lần, trực tiếp rời khỏi.

      Xem ánh mắt chờ mong ở phía sau, đám người bước nhanh lên xe tiếp tục hành trình trở về căn cứ, đến giữa trưa, giống như sương mù, gió nổi lên, tầm nhìn nhanh chóng giảm xuống, ngay cả trời đám mây đều bị ‘ nuốt mất ’.

      “Mặc kệ thế nào, chúng ta đều phải , dừng lại ở chỗ này rất nguy hiểm.”

      Thiệu Tình xung phong nhận việc:“Tôi mở đường.”

      Sau khi mạt thế đến thời tiết vẫn rất kì quái, có khi nắng nóng, có khi đột nhiên trời mưa, có khi dông bão, còn có sương mù dày đặc, đều là bất thình lình xảy ra, tóm lại khiến cho người ta cảm thấy thực phiền toái.

      Thiệu Tình mặt về phía trước, mặt lặng lẽ kiểm tra hàng trữ, tinh hạch trong tay rất nhiều, còn có tinh hạch mới lấy được trong cơ thể của người vợ trẻ kia, hấp thu mấy khối tinh hạch có vẻ đặc biệt này, Thiệu Tình cảm thấy chính mình nhất định có thể thăng cấp.

      Bất quá thăng cấp vẫn là trở về căn cứ thăng cấp có vẻ an toàn hơn, dù sao cũng ai biết, thời điểm thăng cấp phát sinh cái gì.

      tới phía trước, xuyên qua sương mù dày đặc Thiệu Tình tựa hồ thấy được bóng dáng quen thuộc, nhưng mà bóng dáng kia chỉ lộ nửa, thấy tăm hơi.

      Bóng dáng kia rất giống Nhị Ngốc, Thiệu Tình muốn xuống xe, tới giữ chặt người kia nhìn xem, có phải Nhị Ngốc của hay .

      Nhưng mà tại phải là thời điểm nghiên cứu chuyện này, Thiệu Tình buông xuống tâm tư muốn tra xét ràng, tiếp tục tiếp, nếu là Nhị Ngốc, bọn họ sớm hay muộn có thể gặp lại nhau, chỉ là hướng phía trước tới, xe Thiệu Tình đột nhiên bên nghiêng , cho dù Thiệu Tình dã cố gắng bẻ chết tay lái, nhưng mà như trước đâm vào tảng đá bên đường.

      vừa bước xuống dưới vừa thấy, lốp xe bị nổ, hơn nữa là do bị trực tiếp đụng phải đống hài cốt cùng vũ khí lưu lại, cũng biết những thứ kia như thế nào có thể chọc thủng được lốp xe dày như vậy.

      Thiệu Tình nhíu nhíu mày, hỏi: “Ai có thể sửa?”

      Từ phía sau đến Nghiêm Hán Thanh vội vàng :“ Tôi .” xong liền khiêng lốp xe dự phòng qua.

      Thu thập những chướng ngại vật xung quanh bánh xe, Nghiêm Hán Thanh mới bắt đầu sửa xe, vài người khác cũng xuống xe, Thiệu Tình cau mày, phòng bị có thứ gì đánh lén.

      Thiệu Tình ôm bánh bao , đột nhiên chợt nghe đến thanh sàn sạt tới gần , lập tức cả kinh, tức khắc phòng bị tang thi tiếp cận.

      Thiệu Tình tập chung quan sát xung quanh, lòng bàn chân đạp nền đất đột nhiên buông lỏng chút, sau đó dưới chân đột nhiên xuất đóa hoa, đóa hoa phấn nộn nộn mở ra trong nháy mắt, Thiệu Tình biết nên cái gì, bởi vì đóa hoa kia thoạt nhìn phấn nộn thập phần đáng , đóa hoa mở ra miệng đều là gai, Thiệu Tình thậm chí nhìn đến tận cùng bên trong còn treo nửa cánh tay của tang thi.

      Hoa ăn thịt người? Thiệu Tình nháy mắt bị sợ ngây người, chỉ thấy bông hoa kia trở lên to lớn mạnh mẽ hướng tới chỗ mở miệng ra, ngụm "Cắn" lại.

      Thiệu Tình nhanh chóng lui về phía sau, hoa ăn thịt lập tức lao lên, đóa hoa hé ra đóng lại, tựa hồ là tưởng lập tức đem Thiệu Tình nuốt vào, tiêu hóa cùng cánh tay tang thi trong miệng nó vậy.

      Thiệu Tình luôn phòng thủ, mục đích muốn tìm kiếm điểm yếu của hoa ăn thịt người, lúc sau vài người cũng nhanh chóng phản ứng kịp, hỗ trợ Thiệu Tình, các loại dị năng bay nhanh hướng hoa ăn thịt người đánh tới, nhưng mà trừ bỏ ngăn trở chút, cũng có sinh ra thương tổn gì với nó.

      Thiệu Tình quan sát tìm kiếm phen, cẩn thận quan sát hoa ăn thịt, chung thực vật hẳn là nên bất động, nhưng hoa ăn thịt người này vẫn lợi dụng cành hoa dài của nó đường đuổi theo muốn cắn Thiệu Tình.

      Rời khỏi khu vực này, hoa ăn thịt người này khẳng định đuổi theo, nhưng mà khi rời , bọn họ có biện pháp khác chỉ có thể vòng qua xa lộ.

      Đến lúc đó nguy hiểm có thể cao hơn rất nhiều, trở về cũng mất khoảng thời gian rất lớn.

      là lựa chọn đau đầu.
      Tiểu Ly 1111sweet mandy thích bài này.

    2. Kimanh1257

      Kimanh1257 Well-Known Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      518
      Chương 21: Thăng cấp

      Cố Phán Phán nhanh chóng nhảy lên, chắn phía trước Thiệu Tình, chụp cái bắt được hoa ăn thịt người, tay trái nhanh chóng bắt lấy phần đài hoa, tay phải bắt lấy phần dưới đài hoa mạnh mẽ muốn khép kín miệng hoa, theo góc độ Thiệu Tình quan sát thấy Cố Phán Phán bởi vì dùng quá nhiều sức, mà cơ thể căng giống như cơ thể của vận động viên thể hình.

      Cố Phán Phán bởi vì dùng sức quá mức mà thấy được ở vị trí tay trái có cây gai ngược trực tiếp xuyên qua mu bàn tay , máu liền theo lòng bàn tay chảy ra.

      Nếm được hương vị của máu, hoa ăn thịt hoạt động lại càng mạnh mẽ hơn, ngừng giãy dụa, khiến cho Cố Phán Phán đầu mồ hôi: “Gai ngược của nó...... Có...... Có chất gây tê, em sắp chống đỡ được, mau!”

      A Thổ cùng Cố Xuyên nhanh chóng xuất thủ, người muốn lợi dụng đất khống chế hoa ăn thịt, dùng băng làm giảm tốc độ của hoa ăn thịt, nhưng mà tất cả đều vô dụng, chỉ thấy hoa ăn thịt lắc mạnh cái, nữ hán tử Cố Phán Phán bị quăng mạnh ra ngoài, may mắn được Cố Xuyên bắt được.

      bị khống chế hoa ăn thịt lại tiếp tục mở miệng hướng tới Thiệu Tình liền cắn, xem ra muốn chuẩn bị ngụm nuốt Thiệu Tình vào bụng chậm rãi tiêu hóa.

      Thiệu Tình cắn răng, đem đao nhặt được lập tức cắm vào miệng hoa ăn thịt, để cản trở chút tốc độ của nó, nhưng đáng tiếc tới giây, bị nó cắn đứt.

      Trong miệng hoa ăn thịt có loại chất lỏng giống ăn mòn mọi thứ tiến vào trong miệng nó.

      Cố Xuyên đỡ Cố Phán Phán, thấy thế gấp gáp kêu lên:“Thiệu Tình! có thể nghĩ biện pháp thu phục nó!”

      Nghe dị năng giả hệ mộc có thể thu phục thực vật biến dị làm công cụ cho mình sử dụng, bất quá đại đa số dị năng giả thu phục, đều là thực vật biến dị có dáng vẻ ôn hòa, tỷ như loại thực vật dược liệu biến dị, chính là dị năng giả hệ mộc nhất, bởi vì có thể phụ trợ trị liệu.

      Có dị năng giả hệ mộc thu phục xong gốc cây có thể tản ra mùi hương thực vật giống thuốc kích thích, ở thời điểm chiến đấu, có thể đề cao sức chiến đấu bên ta, làm cho bọn họ ngắn ngủi quên đau đớn.

      Nhưng mà có gan thu phục thực vật biến dị hoa ăn thịt người như vậy, còn chưa có mấy người..

      Dị năng giả hệ mộc mỗi cấp đều có thể thu phục được gốc cây thực vật, nếu nhiều hơn liền vượt qua phạm vi năng lực khống chế của bọn họ, bị phản phệ, mà Thiệu Tình, chưa có thu phục qua loại thực vật nào.

      Cho nên Cố Xuyên mới có thể muốn thử lần.

      Tình huống trước mắt, cũng chỉ có thể để cho Thiệu Tình thử lần, năng lực dị năng của bọn họ đối với hoa ăn thịt đều có tác dụng, Cố Phán Phán lại bị trúng chất gây tê, liều lần, cũng chỉ có thể xa lộ.

      Thiệu Tình hít sâu hơi, bình tĩnh bên tránh né bên nghiên cứu nhược điểm của hoa ăn thịt người, cẩn thận quan sát, phát thời điểm hoa ăn thịt tấn công, nó theo bản năng bảo hộ thân hoa mảnh khảnh.

      Thân hoa của nó là màu xanh non, thoạt nhìn so với cánh hoa gì đó đều yếu hơn, phỏng chừng tựa như cổ của con người vậy, cũng là vị trí yếu hại giống nhau.

      Thiệu Tình liền nhào lộn cái, tránh thoát động tác đột nhiên cắn xuống của hoa ăn thịt người, bỗng nhiên móng tay mười ngón đầu ngón tay nhanh chóng dài ra, móng tay màu tro đen phản xạ ánh sáng lạnh băng, mau chuẩn tàn nhẫn cắm thẳng vào thân của hoa ăn thịt người, chất lỏng màu xanh lập tức bắn ra.

      Chất lỏng màu xanh rơi mặt đất, lập tức ăn mòn đất đai đều biến thành màu đen, càng miễn bàn mu bàn tay Thiệu Tình đều bị ăn mòn nhìn thấy da đâu, chỉ còn lại máu thịt màu đỏ sậm.

      Máu thịt của Thiệu Tình là màu đỏ sậm, màu sắc so với người bình thường còn thâm hơn, nhất là máu, lưu động rất chậm, màu sắc thâm trầm, lúc chảy ra, liền nhanh chóng đọng lại.

      dùng sức bóp nát thân hoa, hoàn toàn mặc kệ hai bàn tay mình bị ăn mòn thảm nỡ nhìn, toàn bộ hoa ăn thịt người, tựa như độc xà bị bóp lấy thất tấc, điên cuồng giãy dụa, lại bởi vì vị trí Thiệu Tình trạm vào vị trí mà cắn đến chỗ .

      Thiệu Tình cũng ngoan tuyệt, mười ngón đều rơi vào trong thân hoa, chất lỏng màu xanh càng chảy càng nhiều, hoa càng giãy dụa càng lợi hại, cuối cùng bùm tiếng, ngã ở mặt đất, run rẩy, miệng hoa hơi hơi khép lại.

      Thấy thế Thiệu Tình cắn ngụm ở cổ tay, máu màu đỏ sậm chảy ra, chảy vào miệng vết thương thân hoa ăn thịt người.

      Bằng mắt thường có thể thấy được, màu xanh non của thân hoa chậm rãi bị màu đỏ sậm ăn mòn, Thiệu Tình bên máu, bên sử dụng dị năng hệ mộc khống chế hoa ăn thịt người.

      Đại khái qua mười phút, lúc trán đều là mồ hôi lạnh, hoa ăn thịt giật giật mình, hóa thành tia sáng , nhanh chóng dũng mãnh tiến vào thân thể Thiệu Tình.

      Thiệu Tình hai mắt tối dần, liền hôn mê, ý thức cuối cùng cảm nhận được là vẻ mặt Nghiêm Hán Thanh kinh hoảng ôm lấy .

      biết ngủ say bao lâu, Thiệu Tình chỉ cảm thấy trong thân thể năng lượng luôn bạo động, khát vọng năng lượng, khát vọng máu thịt tươi, bản năng cho biết tại là muốn tiến hóa.

      Bản năng còn cho biết có thể muốn hấp thu năng lượng từ máu thịt.

      Bên người tựa hồ còn có máu thịt tươi nhất, ngừng hấp dẫn , Thiệu Tình chậm rãi tỉnh lại, khắc chế được muốn cắn yết hầu người bên cạnh.

      cúi đầu nhìn, là Nghiêm Hán Thanh dựa vào bên giường của , thanh niên to lớn co thành đoàn, khó khăn co mình băng ghế thấp , dưới mắt đều là quầng thâm.

      Nghĩ hẳn là lâu ngủ.

      Mà bánh bao liền ngủ ở bên cạnh Thiệu Tình, ôm đùi của , ngừng chẹp miệng.

      Thiệu Tình nhanh chóng tỉnh táo lại, vội vàng từ trong gian lấy ra mấy viên tinh hạch, trong đó còn có tinh hạch của vợ trẻ kia cùng tang thi biến dị lưu lại.

      cần năng lượng để tiến hóa, bằng lần này liền có thể thất bại, hấp thu xong mấy viên tinh hạch, cảm giác tràn đầy lại lan tràn trong cơ thể Thiệu Tình, có thể cảm nhận được ràng cỗ lực lượng chạy khắp trong thân thể , ngừng lớn mạnh.

      Chờ chạy tới vị trí trung tâm não bộ, tựa như phá tan tầng giấy mỏng, lực lượng mênh mông nhanh chóng bùng nổ mở ra, Thiệu Tình có thể nghe thấy được xương, khớp xương răng rắc rung động.

      biết, chính mình đột phá, chỉ là dị năng hệ mộc, còn có tố chất thân thể của , cũng tăng lên tầng, liền xem lực lượng cùng tốc độ so với dị năng giả hệ lực lượng nhất định là đối thủ của .

      Nắm tay, Thiệu Tình hô hấp hơi, lực lượng càng mạnh, càng có thêm nhiều tiền vốn đến bảo hộ con của .

      Động tác của làm Nghiêm Hán Thanh bảo hộ ở bên cạnh bừng tỉnh, Nghiêm Hán Thanh trợn mắt cảnh giác nhìn xem, sau khi phát là Thiệu Tình liền thở dài nhõm hơi, thanh khàn khàn:“ cuối cùng cũng tỉnh.”

      “Tôi ngủ rất lâu?” Thiệu Tình hoạt động chút, bàn tay bị Nghiêm Hán Thanh bắt được, cẩn thận đem băng vải tay băng bó lại cẩn thận: “Nhiệt độ thân thể tăng cao, Cố Xuyên là do thăng cấp, thân thể bị cải tạo, ngủ đến mười mấy tiếng đồng hồ, nhiệt độ cơ thể mới dần dần giảm xuống.”

      Thiệu Tình nhìn khuôn mặt người đàn ông nghiêm túc, vô thức vươn tay ra sờ sờ, trong giọng đều là trêu đùa:“ hiền huệ như vậy, vẫn là nhân lúc còn trẻ sớm gả , suy xét tôi thế nào?”
      Tiểu Ly 1111sweet mandy thích bài này.

    3. Kimanh1257

      Kimanh1257 Well-Known Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      518
      Chương 22: Trở lại căn cứ

      Nghiêm Hán Thanh nhịn được nghiêng mặt, từ hai má đến vành tai đều hồng thành mảnh, đè thấp thanh : " ngủ lâu như vậy đói bụng sao?"

      " Còn tốt." Đối với Nghiêm Hán Thanh chuyển đề tài, Thiệu Tình cười cười, vốn là giỡn, từ khi chết mà sống lại, Thiệu Tình tin tưởng đàn ông có tình.

      Đại khái là do Thiệu Tình đạm nhiên, Nghiêm Hán Thanh nhấp nhấp môi, lúc lâu mới dùng thanh mỏng manh : "Là tôi xứng với ."

      " cái gì?" Đắm chìm ở trong hồi ức Thiệu Tình nhướng mày, Nghiêm Hán Thanh chặn lại : " có gì, tôi chỉ lẩm bẩm mình."

      Thiệu Tình ngược lại gì nữa, hoạt động hai chân, từ giường xuống, chân vừa chạm xuống đất, liền cảm nhận được chính mình cùng lúc trước bất đồng, cái loại cảm giác toàn thân đều tràn đầy năng lượng này, cảm giác muốn phát tiết ra, quá tốt.

      Thậm chí Thiệu Tình còn cảm thấy, có gì có thể ngăn trở , bất quá Thiệu Tình cũng biết ‘nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên’ quá mức tự mãn với mình chính là tự cao.

      vẫn có vẻ tự mình hiểu lấy.

      "Chúng ta tại ở đâu?"

      "Bởi vì hôn mê, nên mọi người liền tiếp, tùy ý tìm cái địa phương ngừng lại." Nghiêm Hán Thanh nhìn Thiệu Tình, cũng biết trong mắt mình có bao nhiêu ôn nhu.

      Thiệu Tình người phụ nữ tốt nhất mà gặp qua, có dáng vẻ giả tạo yểu điệu thục nữ của nữ nhân thường thấy, chân mà xinh đẹp, trí tuệ mà cường đại, ngay cả giơ tay nhấc chân thoải mái tới mức người trần so sánh được.

      phụ nữ mạnh mẽ như báo săn tung hoành thảo nguyên, Nghiêm Hán Thanh cảm thấy mình xứng đôi với , phải tự ti, chỉ là giống bông hoa quá mức tốt đẹp, nỡ vươn tay hái .

      "Là tôi liên lụy mọi người." Thiệu Tình đẩy cửa ra, phát chỗ bọn họ ở là nhà dân, đại khái là vì tang thi hoành hành, chủ nhân ngôi nhà thấy đâu, cho nên trực tiếp bị nhóm Thiệu Tình làm nơi nghỉ chân.

      Thiệu Tình đẩy cửa liền nhìn thấy ba người A Thổ cùng em Cố Xuyên ở trong sân đánh bài, vừa thấy Thiệu Tình ra, Cố Phán Phán là người đầu tiên ném bài trong tay xuống: "Chị Tình, chị tỉnh? tốt quá, chị hôn mê lâu vậy, làm em sợ tới mức ăn ngon ngủ yên!"

      A Thổ bắt lấy Cố Phán Phán, đỏ mặt : " như thế nào chơi xấu như thế? Tôi rất nhanh thắng, cư nhiên lược bài!"

      "Được rồi, hai người các ngươi đừng náo loạn." Cố Xuyên vỗ vỗ hai người, đối với Thiệu Tình : "Thế nào?"

      "Thân thể cảm giác tồi, thăng cấp cũng thành công, tùy thời có thể ." Thiệu Tình :"Chúng ta ra ngoài thời gian cũng ngắn, vẫn là nên trở về."

      "Dọn dẹp chút đồ vật, chúng ta buổi chiều liền xuất phát." Cố Phán Phán cũng thực hưng phấn, chuyến này tuy rằng mất hai người, nhưng hai người đều là người thường, hơn nữa đều là cái loại tâm thuật bất chính, Cố Phán Phán cũng cảm thấy đáng tiếc, ngược lại, bọn họ thu hoạch rất nhiều, vẫn được xem như là thắng lợi trở về.

      Vì thế, sau đoạn thời gian ra ngoài tìm kiếm, bọn họ lại trở về căn cứ, chuyện quan trọng nhất tự nhiên là chia của, thời điểm vào thành, nên nộp lên liền đều nộp lên, còn lại toàn bộ đều là bọn họ chia năm.

      Bởi vì mất hai người, hơn nữa Thiệu Tình trả giá tất cả vì mọi người đều xem ở trong mắt, cuối cùng chia mỗi người hai phần, cách khác Thiệu Tình cùng Nghiêm Hán Thanh hai người liền chiếm bồn phần.

      Chuyện này đối với người mới gia nhập đội tìm kiếm như bọn họ mà , kinh hỉ.

      Thiệu Tình vốn muốn phân phần ra ngoài, để cho em Cố Xuyên cùng A Thổ chia đều, nhưng mà bọn họ đều cần, Cố Phán Phán còn : "Chị Tình, chị hãy nhận lại , chúng ta về sau còn cùng nhau tổ đội, chị là dị năng giả hệ mộc cấp hai, ít tổ đội tìm kiếm lớn cũng mượn sức chị,, chị nhất định phải nhớ tiểu đội chúng em!"

      Thiệu Tình gật gật đầu, cuối cùng vẫn là nhận lấy phần vật tư này, đem nửa trong đó cho Nghiêm Hán Thanh:"Đây là phần của , nhận ."

      Nghiêm Hán Thanh kích động đều là giả, giống như trong tổ đội thường là người nhà dị năng giả, hoặc là có sở trường riêng, tỷ như đôi vợ chồng trẻ kia, chồng có thể sửa xe, vợ xuất thân hộ sĩ, cho nên nhóm dị năng giả này mới bằng lòng mang những người này ra ngoài.

      Nghiêm Hán Thanh có sở trường đặc biệt, còn có thể theo đạt được nhiều vật tư như vậy, đều là mấy người Cố Phán Phán xem trọng Thiệu Tình, Nghiêm Hán Thanh rất ràng, trong lòng đối với Thiệu Tình cũng càng thêm cảm kích.

      " người cũng lấy trở về được, vẫn là tôi giúp ." Thiệu Tình nhìn nhìn, vật tư có vẻ nhiều, căn cứ đưa phật đưa đến tây thiên trong đầu, lập tức .

      Nghiêm Hán Thanh còn muốn chối từ, kết quả phát chính mình người lấy được, mặt nghẹn đến đỏ, đợi ra quyết định, Thiệu Tình lái xe: " Lên a ngốc tử, đứng ngốc ở đó để làm gì?"

      Nghiêm Hán Thanh vội vàng leo lên xe, để cho Thiệu Tình mở ra, mang vật tư của đến lều nơi ở cùng với mẹ , nơi ở người thường cùng dị năng giả quả thực là phân biệt ràng, Thiệu Tình đường lái xe qua, bị nửa điểm ngăn trở, chỉ có ánh mắt hâm mộ ghen tị.

      Đợi tới bên ngoài lều, Nghiêm Hán Thanh lại thay đổi sắc mặt, nhanh chóng nhảy xuống xe, vòng qua lều trại đem mẹ từ đống rác rưởi ôm ra.

      Bà lão bởi vì vết thương đùi miệng trị liệu kịp thời, mà hư thối đến thấy được cả xương cốt, mặt còn rơi xuống ít giòi bọ, phỏng chừng Nghiêm Hán Thanh trở về chậm trễ hai ngày, nhìn thấy chính là thi thể bị giòi bọ bò kín, nhưng chỉ có như vậy, như cũ cảm giác được mẹ hấp hối.

      Vành mắt Nghiêm Hán Thanh lập tức đỏ, cước đá văng mành cửa lều, bên trong lập tức truyền ra thanh :

      "Ai a? muốn sống a?"
      Tiểu Ly 1111sweet mandy thích bài này.

    4. Kimanh1257

      Kimanh1257 Well-Known Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      518
      Chương 23: Lấy mạng đền mạng

      Từ trong lều thanh niên vươn đầu ra đầu hai bên trọc lóc, chỉ có ở giữa có dúm tóc màu đỏ, ngậm điếu thuốc, cà lơ phất phơ.

      Vừa thấy người đến là Nghiêm Hán Thanh, sắc mặt tên thanh niên hơi đổi, sau đó liền bình tĩnh lại: " Nha, ta tưởng là ai, nghĩ tới ngươi cư nhiên có thể sống trở về?"

      Nghiêm Hán Thanh cố gắng áp chế tức giận của bản thân, nơi ở của người thường, tốt xấu toàn dựa vào vũ lực, vì muốn để cho mẹ mình ở thoải mái, biết đánh nhau bao nhiêu lần, mới có thể lấy được cái lều hai người này.

      Người thanh niên trước mắt này trước là bại tướng dưới tay , nghe là thân thích của dị năng giả nào đó, trăm triệu nghĩ tới, mình mới vài ngày, liền dám lại đây tu hú chiếm tổ, còn đem mẹ ném ra ngoài.

      Nghiêm Hán Thanh ngờ rằng, bằng hữu mà nhờ tới chăm sóc mẹ mình kia, lại trốn tránh ở trong lều trắng mặt nhìn : "Ngươi...... Ngươi trở lại?"

      Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết, hai người bọn họ cho rằng Nghiêm Hán Thanh chết ở bên ngoài, cho nên liên kết lại chiếm nơi ở của Nghiêm Hán Thanh.

      Dù sao rất nhiều đội tìm kiếm vật tư cũng tuyển nhận ít người thường để làm vật hi sinh, người thường làm vật hi sinh, tỉ lệ tử vong là rất lớn, nhưng mà chịu nổi mạo hiểm cao cũng mang đến thu hoạch cao, cho nên rất nhiều người thường cũng vui vẻ gia nhập.

      Hai người bọn họ nghĩ đến Nghiêm Hán Thanh chính là cái tình huống như vậy, làm sao nghĩ đến, Nghiêm Hán Thanh cư nhiên an an ổn ổn trở lại.

      "Cút !" Nghiêm Hán Thanh thanh khàn khàn, cắn răng, sâu trong đáy mắt nổi giông bão, cái tên thanh niên cà lơ phất phơ kia nuốt ngụm nước miếng, ngạnh cổ :"Nơi này là địa bàn của ta! Ngươi bảo ai cút đấy?"

      còn chưa xong, bị Nghiêm Hán Thanh túm cổ áo ném văng ra, Nghiêm Hán Thanh sau khi ném người đàn ông kia , chuyện thứ đầu tiên chính là đến đế giường tìm thuốc.

      Số thuốc Thiệu Tình cho , đều giấu ở dưới đế giường, nhưng mà người bằng hữu kia của biết, cho dù biết chỉ may mắn mời còn lại, Nghiêm Hán Thanh cũng ôm hy vọng.

      Nhưng mà xốc khăn trải giường lên, Nghiêm Hán Thanh liền thấy đế giường trống rỗng, mặt chút thay đổi nhìn về phía bằng hữu: "Thuốc của ta đâu?"

      "Ai...... Ai biết......" Người nọ lui hai bước, đem cầu cứu ánh mắt đầu hướng về phía tên thanh niên kia, lúc ấy tham tài, cùng thanh niên hai người đem thuốc đều đổi thành tích phân, dùng tích phân lại đổi ít đồ ăn mặc, làm sao còn có thể lấy ra thuốc trả cho Nghiêm Hán Thanh?

      Nghiêm Hán Thanh túm lấy cổ áo , trán gân xanh đều nổi lên, nghiến răng nghiến lợi : "Mệt ta...... Mệt ta tin tưởng ngươi! Đem mẹ ta phó thác cho ngươi chăm sóc, nghĩ tới...... ngươi dĩ nhiên là con bạch nhãn lang!"

      xong Nghiêm Hán Thanh liền đem ném văng ra, đem tên thanh niên vừa muốn bò dậy lại nện ở mặt đất.

      Thiệu Tình ôm bánh bao vào, hỗ trợ nhìn nhìn mẹ Nghiêm Hán Thanh, sau đó lắc lắc đầu, đại khái là bệnh lâu thành bác sĩ, lúc trước còn trong quân đội thường xuyên bị thương, sau lại xuất ngũ, cũng có thể tính nửa bác sĩ, giờ chỉ cần là tinh mắt, là có thể nhìn ra mẹ Nghiêm Hán Thanh nhiều lắm còn thừa hơi, có thể chống được tới khi Nghiêm Hán Thanh trở về, đều là cái kỳ tích.

      Nghiêm Hán Thanh tự nhiên cũng có thể nhìn ra được, gắt gao ôm mẹ mình, rũ đầu xuống, sau lúc lâu mới dùng loại thanh nghẹn ngào : "Tôi khi còn , cha tôi mất sớm, là mẹ tôi vất vả đem tôi nuôi lớn, thời điểm tôi thi đậu trường quân đội, mẹ tôi mượn đông mượn tây, bán nhà bán đất, mới đủ sinh hoạt phí cùng học phí cho tôi, khi đó tôi thề, muốn cho cuộc sống của mẹ tôi về sau càng ngày càng tốt......Tôi có làm được......"

      "Lúc mạt thế bùng nổ, tôi thể bảo vệ mẹ tốt, tuy rằng để mẹ bị tang thi ăn, nhưng thiếu chút nữa chết ở trong miệng động vật biến dị, sau lại khó khăn lắm mới đến được căn cứ, tôi có bản lãnh thể chữa bệnh cho mẹ, phút cuối cùng, ngày lành cũng làm cho mẹ tôi sống qua." Nghiêm Hán Thanh thanh càng thêm cuồng loạn, thẳng đến bà nhàng nắm lấy tay : "Là A Thanh nhà ta trở lại?"

      "Mẹ, là con, là con." Nghiêm Hán Thanh xem bà lão có chút tỉnh táo, vội vàng bắt lấy tay người, lại sợ kinh động đến bà, hạ giọng :"Mẹ, mẹ có khỏe ?"

      "Rất tốt......" Mẹ Nghiêm Hán Thanh cười cái, bà nắm chặt tay Nghiêm Hán Thanh, thở dài :" Cả đời mẹ a, có gì tiếc nuối, tiếc nuối duy nhất chính là có thể nhìn thấy con cưới vợ sinh con...... A Thanh a, về sau nếu tìm được người phụ nữ nguyện ý với con, phải đối tốt với người ta chút...... Phụ nữ a, khi quyết định gả cho người đàn ông, chính là đem cả đời đều phó thác cho ......"

      "Mẹ, con biết, con biết." Nghiêm Hán Thanh đem đầu chôn ở trong ngực bà, thanh càng thêm nghẹn ngào, bà sờ sờ đầu của , tiếc nuối : "Ta bỏ xuống được a...... bỏ xuống được......"

      "Bác , bác yên tâm , cháu về sau thay người xem ấy." Thiệu Tình nhịn được , bà nhìn thoáng qua Thiệu Tình, nở nụ cười, mặt bà rốt cuộc có tiếc nuối, bà nhàng nhéo nhéo ngón út Thiệu Tình, tựa hồ muốn cùng móc ngoéo, nhưng mà ngón tay còn chưa móc vào nhau, bà tắt thở.

      Nghiêm Hán Thanh thân thể run run chút, chôn ở trong ngực bà, tiếng khóc cũng chưa lộ ra, chỉ là từ trước đến nay sống lưng thẳng tắp, run run mang theo mấy phần yếu ớt.

      Thiệu Tình chuyện, biết nên an ủi như thế nào, chính là yên lặng đem ánh mắt nhìn về phía hai người ngoài cửa chuẩn bị chạy trốn kia, mạng, phải để mạng lại, phải sao?
      Tiểu Ly 1111sweet mandy thích bài này.

    5. Kimanh1257

      Kimanh1257 Well-Known Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      518
      Chương 24: Báo thù

      Nhưng Thiệu Tình có ra tay, bởi vì Nghiêm Hán Thanh bắt đầu hành động, đem mẹ mình nhàng đặt xuống, động tác cẩn thận tựa như lúc mẹ còn sống.

      Sau đó mặt chút thay đổi cất bước ra khỏi cửa, giờ phút này hai tên ngã mặt đất kia bò lên, nhất là cái người bằng hữu của Nghiêm Hán Thanh, xoay người chạy đoạn dài.

      Thiệu Tình chuẩn bị giúp Nghiêm Hán Thanh báo thù, nhưng cũng để cho người ta chạy thoát, dùng dây leo trói buộc cổ chân người nọ, đem kéo trở về chỗ cũ.

      lại muốn chạy, Nghiêm Hán Thanh bắt được , hung hăng nện quyền lưng .

      Thiệu Tình xem đến lục phủ ngũ tạng đều cảm thấy đau, người nọ cũng kêu thảm thiết tiếng, lảo đảo chút, té ngã đất, sau đó bị Nghiêm Hán Thanh đánh chết tươi.

      Đúng, chính là đánh chết tươi, xương cổ cùng cổ bị cắt thành ít nhất sáu bảy đốt, cả người xụi lơ mặt đất, cuối cùng treo hơi, hơi này tan chính là người chết rồi.

      Nghiêm Hán Thanh xuống tay rất khắc chế, vừa vặn làm người đàn ông kia ở bên bờ hấp hối, sau đó ném ở bên, cũng muốn làm thân thể trọng thương về sau, liền động đều thể nhúc nhích, ‘ cảm giác tốt đẹp ’ chỉ có thể ở bên chờ chết.

      Sau đó quay đầu nhìn về phía tên thanh niên thể lưu kia, ta bị dọa đến , đặc biệt là nhìn thấy Nghiêm Hán Thanh nhìn như bình tĩnh, kỳ cảm giác đáy mắt là màu đỏ bạo ngược.

      "Ngươi cần xằng bậy! họ ta là dị năng giả! Ngươi đừng tưởng rằng tìm được con quỷ này làm chỗ dựa là có thể kiêng nể gì!" Thanh niên ngoài mạnh trong yếu .

      "Những lời này hẳn là tặng cho ngươi!" Nghiêm Hán Thanh cắn răng phóng tới, cùng thanh niên bắt đầu vật lộn, tên thanh niên so với tên đàn ông mềm thành đống thịt nát mặt đất kia mạnh hơn chút, ít nhất còn có thể cùng Nghiêm Hán Thanh đối kháng chút.

      Dần dần cánh tay hai người, mặt, người những vị trí lộ ra đều là miệng vết thương, đặc biệt là thanh niên,mặt mũi bầm dập, liền mẹ lại đây nhìn , phỏng chừng cũng nhận ra được.

      Thể lực của cùng Nghiêm Hán Thanh loại hán tử xuất thân quân ngũ, tóm lại là chênh lệch, kêu thảm thiết tiếng bởi vì bị Nghiêm Hán Thanh bắt được lỗ hổng, đánh gãy chân.

      Xương gốc xông ra đều cắt qua quần, máu nhanh chóng trào ra, tích tụ xuống dính hồ hồ, Nghiêm Hán Thanh nhân cơ hội bắt được đầu của , chính là nhúm tóc màu sắc kì dị kia, sau đó đem đầu ngừng hướng tới mặt đất đập xuống.

      mặt đất bày đều là phiến đá xanh, lúc đạp cái thứ nhất lên, đầu thanh niên cũng hoa máuvăng khắp nơi, Nghiêm Hán Thanh còn có ngừng, bắt lấy tóc của lại đập bốn năm cái, mỗi lần đều làm đầu đầy máu bắn nơi nơi.

      Chờ lần cuối đem nhấc lên, có ý thức gì, miệng luôn luôn nhắc mãi: " họ ta là dị năng giả...... họ ta là dị năng giả......"

      Thiệu Tình nhìn thoáng qua, hai cái đùi tư thế vặn vẹo gục xuống, hiển nhiên bị Nghiêm Hán Thanh đánh gãy toàn bộ, mặt đều là máu, răng cửa đều ở mỗi lần lần "Hôn đất" phần lớn gãy hết.

      Thoạt nhìn là có chút đáng thương, nhưng mà Nghiêm Hán Thanh ràng có ý định buông tha cho , nhắc tới sau cổ tên thanh niên này, nhanh chóng bóp gãy xương cổ , chỉ nghe được răng rắc tiếng, tên thanh niên còn hơi thở.

      Nghiêm Hán Thanh tùy tay đem thi thể tên thanh niên ném sang bên, sau đó vô lực ngồi quỳ mặt đất, tay bụm mặt, có phát ra bất luận thanh gì.

      Thiệu Tình thông cảm với , vỗ vỗ bờ vai của , xuất ra hoa ăn thịt người lúc trước mới thu phục được, hoa ăn thịt người miệng lớn ngừng đong đưa, dưới chỉ huy của Thiệu Tình, đem thi thể tên thanh niên nuốt vào, theo sau đem người đàn ông còn thừa hơi cũng nuốt vào.

      Có loại cách làm gọi là hủy thi diệt tích này, hiển nhiên dùng hoa ăn thịt người để hủy thi diệt tích là lựa chọn rất tốt.

      Hoa ăn thịt người miệng lớn chỉ mấp máy chút, liền ăn xong hai người, miệng khép lại liền bắt đầu tiêu hóa, chờ thêm đoạn thời gian, nó đem xương cốt thể tiêu hóa nhổ ra.

      Sau khi làm xong hết thảy, Thiệu Tình lẳng lặng đứng ở bên cạnh Nghiêm Hán Thanh, chờ khôi phục, tuy rằng Thiệu Tình chưa từng có người nhà, nhưng mà cũng có thể cảm nhận được loại cảm giác chợt mất mẹ này.

      Đặc biệt là Nghiêm Hán Thanh cùng mẹ sống nương tựa lẫn nhau rất nhiều năm, cái loại tình cảm này phỏng chừng so với tình cảm mẹ con bình thường sâu hơn.

      Qua lâu, Nghiêm Hán Thanh mới nâng lên khuôn mặt vô thần, quay đầu đối diện Thiệu Tình : " Tôi có phải rất vô dụng hay ?"

      "Cái gì tôi đều bảo hộ được, cuối cùng ngay cả mẹ của tôi, đều mất ở hoàn cảnh thê lương, bà cả đời này, hưởng phúc quá ngày." Nghiêm Hán Thanh cười nhạo tiếng, :"Tôi chính là phế vật, làm được cái gì! Chỉ có thể bị động nhận lấy hết thảy......"

      Nếu đổi người khác, khả năng săn sóc an ủi , cái gì phải phế nhân a, kỳ rất tuyệt linh tinh, nhưng mà Thiệu Tình có như vậy.

      cao nhìn xuống Nghiêm Hán Thanh suy sụp, thanh trầm thấp: "Mạt thế chính là cái dạng này, thời điểm làm kẻ yếu, chỉ có thể bị động bị vận mệnh sắp đặt, cho nên vì cái gì muốn ở chỗ này tự oán tự giận, mà phải cố gắng trở thành cường giả?"

      " tại khả năng cảm thấy mình bảo hộ được cái gì, nhung mà so với rất nhiều người giữ được nản thân mình ânh khá hơn nhiều." Thiệu Tình thanh lạnh băng lại mang theo quan tâm khiến cho người ta thể bỏ qua: " tại, đứng lên, tỉnh lại, sớm hay muộn ngươi có thể đẩy ngã vận mệnh đen tối này sau đó vứt bỏ nó ."
      Tiểu Ly 1111sweet mandy thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :