1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Mạt thế] Độc mẹ quỷ bảo - Lâm Uyên Mộ Ngư- 184/278

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Kimanh1257

      Kimanh1257 Well-Known Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      518
      V9 Được hoan nghênh

      Kìm nén cơn tức giận này, Thiệu Tình dắt theo bạn của mình bước nhanh vào, chuẩn bị tìm chỗ ở đúng lúc này, chủy thủ từ trời rơi xuống, găm bên cạnh chân Thiệu Tình.



      Thứ đó dắt người phụ nữ trong tay còn chơi với chủy thủ khác, cao thấp đánh giá mấy người Thiệu Tình.



      nữ hai nam, dung mạo xuất chúng, bởi vì Nhị Ngốc và Thiệu Tình là thể chất tang thi, bằng mắt thường có cách nào thấy được thực lực của hai người, họ giống như hai người bình thường.



      Vì vậy, trong mắt thứ thậm chí phải là con người này, Yến Kì Nguyệt trở thành dị năng giả duy nhất, cùng với hai nô lệ của .



      Yến Kì Nguyệt nhìn lên chính là người mới, khí tức cũng quá mạnh, điều này làm thứ kia bị dụ dỗ, vừa lúc vài nô lệ nuôi đều bị giết chết, chỉ còn lại cái mệt mỏi dưới chân .



      Nếu có thể chiếm lấy cả ba người Thiệu Tình, vậy ba người đẹp có ngoại hình nổi bật và khí chất tốt, hãy để chơi đùa bọn họ.



      “Người mới tới?” Thứ này cười với Yến Kì Nguyệt: “Có muốn đánh cuộc ? Môt ván, ngươi thắng, nô lệ trong tay ta ngươi tùy ý xử trí, ta thắng, ngươi, cùng với hai người nô lệ này thuộc về ta".



      xong liếm khóe miệng, có vẻ như khẩn cấp muốn làm gì đó với nhóm Thiệu Tình.



      Trước mạt thế, chỉ là nhân viên văn phòng bình thường, vì có năng lực gì nên trong công ty phải chịu cơn giận của sếp và khi về nhà chịu cơn giận của vợ.



      Vào mạt thế, phát ra mình thực trở thành dị năng giả, việc đầu tiên làm là giết vợ, chán ngấy người phụ nữ mặt vàng đó.



      Sau đó, trước mặt ông chủ của mình, ta cũng giết vợ của ông chủ, cuối cùng ném ông chủ đút cho tang thi.



      Đó là thứ có lương tâm, lại độc đến cực điểm tồn tại từ đầu mạt thế cho đến nay.



      Thiệu Tình cảm thấy, đây là kỳ tích.



      cảm thấy từ khi bước lên bờ biển đến nay, cơn tức giận tích tụ đều có nguồn gốc, Thiệu Tình lời nào, tay xuất cây roi mây, dày chừng hai ngón tay. Roi mây dày đặc gai có móc câu, thoạt nhìn rất sắc.



      Thứ kia nhất thời hoảng sợ, ràng cảm thấy Thiệu Tình là người thường! Nhưng có thể tạo ra cây roi từ trong khí, điều này giải thích Thiệu Tình là dị năng giả, hoặc dị năng giả mà ta thể nhìn thấu.



      Ít nhất thực lực cũng cao hơn rất nhiều, mới có thể làm cho thể cảm nhận được luồng năng lượng trong cơ thể Thiệu Tình.



      Tuy nhiên, hoảng loạn của ta chỉ kéo dài trong vài giây, bởi vì thời điểm Thiệu Tình ra tay, Yến Kì Nguyệt khống chế khí xung quanh ta, khiến ta thể di chuyển.



      Chỉ có thể đứng nhìn khi cây roi quất vào mặt , mũi gai đâm vào da thịt, móc câu xé da khi roi vụt qua.



      Chỉ trong vòng vài phút, người đàn ông này bị Thiệu Tình quất thành người máu, với vết thương khắp người, máu nằm tụ lại dưới chân, trông rất đáng sợ.



      Nhưng đây đều là vết thương ngoài da, Thiệu Tình còn chưa hết giận, làm sao có thể trực tiếp tổn thương cơ xương mà giết chết ?



      Sau hơn mười phút vừa quất vừa đập, thứ kia toàn bộ đều ra hình người, Thiệu Tình phất tay triệu hồi đám dây leo ra, trực tiếp giống như cái máy xay thịt, đem thứ kia nghiền nát thành đống thịt vụn xương nát.



      Sau khi làm xong, lắc lắc dây leo, chán ghét : “Làm bẩn dây leo của tôi.”



      Yến Kì Nguyệt nắm lấy tay , nhàng hôn lên mu bàn tay : “ Tôi ghen tị khi thấy em quất người khác...Từ bây giờ cứ giao việc này cho tôi xử lý. "



      Thiệu Tình liếc cái, , chỉ thầm nghĩ trong lòng còn phải cấm dục đấy.



      Sau đó, trực tiếp vòng qua khối máu thịt và qua từ bên, hành động của nhanh chóng và bạo lực đến nỗi mọi người xung quanh đều chết lặng.



      Người dân đảo quốc tôn thờ kẻ mạnh, ngoại trừ người phụ nữ bị cầm ai nhìn tên chết kia, thậm chí người phụ nữ chỉ nhìn nó bằng ánh mắt căm thù.



      Thiệu Tình khẳng định được thực lực của mình, do đó có ai tới gây chuyện phiền phức, nhưng sau khi họ vừa được hai bước, người đàn ông đẹp trai đột nhiên bước tới.


      Yến Kì Nguyệt lúc đó nắm chặt tay, chỉ cần người này dám khiêu khích, trực tiếp tống người này xuống địa ngục, tuyệt đối cho Thiệu Tình dùng roi!


      Roi của Thiệu Tình, chỉ nhằm vào mình .


      Sau đó ngay khi người đàn ông đến gần, ta khuỵu gối nhìn Thiệu Tình với ánh mắt cuồng nhiệt: "Nữ vương xinh đẹp, xin hãy nhận tôi làm nô bộc! Tôi sẵn sàng dùng thân thể và linh hồn của mình để hầu hạ ngài!"


      Yến Kì Nguyệt lập tức phát hỏa, giết! Cướp vợ ! Có xấu hổ hay ! Có xấu hổ hay !


      lập tức tiến lên bước, dừng lại trước mặt Thiệu Tình, lạnh lùng : “ Cướp chủ nhân của người khác phải là thói quen tốt.”


      Người đó ghét bỏ nhìn Yến Kì Nguyệt, sau đó : “Chủ nhân ghét ngươi vì ngươi phục vụ chu đáo, phần thưởng lớn rồi, ngươi muốn thay chủ nhân mà từ chối cầu cộng chủ của những nô lệ khác. Ngươi hiểu quy củ ! ”


      Yến Kì Nguyệt muốn đá chết , sau đó bị Thiệu Tình nắm lấy cổ tay, kéo vào lòng, ôm chặt: "Ngoan, biết em chỉ muốn ."


      Sau đó Nhị Ngốc lập tức tiến lại, Thiệu Tình ôm người, biến thành trái ôm phải ấp, trở thành người chiến thắng trong cuộc sống.


      Nam nhân quỳ ở nơi đó nhìn thấy, lập tức thất vọng, nhưng cũng cam lòng từ bỏ, bắt đầu đẩy mạnh tiêu thụ chính mình: "Vị chủ nhân này, ngươi cân nhắc qua tôi sao? Tôi có kỹ thuật tốt, chịu được đánh ~, đặc biệt nghe lời."


      “ Tôi cần.” Thiệu Tình ôm trái ôm phải vô cảm mà rời , dọc theo đường , gặp phải ít nhất mười người tự tiến cử hầu ngủ, tất cả đều có khuynh hướng như vậy.


      Ước chừng đùa nghịch roi giỏi, cho rằng bọn họ tay nghề cũng tốt, có người thường cũng có dị năng giả, thậm chí còn có nữ tử.


      Yến Kì Nguyệt tức giận nhảy dựng lên và mắng mỏ biến thái, hoàn toàn quên mất rằng mình cũng là fan hâm mộ M* (*Masochist: khổ dâm), đây là tự mắng mình.


      Thiệu Tình ở bên cười khổ, hôn cái, lại hôn Nhị Ngốc cái, sau đó : " biết, trong lòng em chỉ có hai người các , tại sao lại tức giận?"


      " Tôi ghét bọn họ nhìn em, tôi hận bọn họ muốn cướp em ." Yến Kì Nguyệt làm nũng, rồi nghiến răng nghiến lợi , nếu phải ở nước ngoài nên quá kiêu ngạo, thẳng tắp móc tròng mắt đám người kia.


      Dám kiêng nể gì nhìn vợ , muốn chết a!


      Thiệu Tình phải an ủi , vừa an ủi vừa tìm môi giới nhà ở, sau đó thuê căn phòng để ở.


      Vừa bước vào cửa, Yến Kì Nguyệt liền cúi người đòi hôn, còn kéo tay Thiệu Tình vào trong quần áo của , đáng thương : "Em lâu chạm vào , chúng ta phải là người sao? A Tình, vợ, lão bà, chúng ta làm lần ."


      Sau đó Thiệu Tình nghiêm khắc từ chối . Nếu Nhị Ngốc bên, có lẽ ỡm ờ theo , nhưng bên cạnh còn có Nhị Ngốc.


      Với tính cách Nhị Ngốc, đến lúc đó khẳng định chặn ngang cước, mặc dù quen với cuộc sống trái ôm phải ấp nhưng quen với việc làm tình với hai người đàn ông.


      Ngay cả khi Nhị Ngốc tham gia và chỉ xem, cũng thể chịu đựng được.


      Vì vậy, từ chối Yến Kì Nguyệt với vẻ mặt nghiêm túc, sau đó với giọng điệu của bác sĩ già trung y: "Cơ thể của quá yếu cần cấm dục. Qua vài tháng nữa sau."


      Qua.

      Mấy.

      Tháng.


      Yến Kì Nguyệt cảm thấy mình sắp phát điên, cuối cùng đuổi được vợ vào tay, nhưng cả ngày chỉ được nhìn ăn được, mỗi lần tức giận chỉ có thể cùng tay trái tay phải tương thân tương ái.


      Mỗi lần, theo chuyển động chậm bằng tay trái và tay phải, quay lại chuyển động chậm bằng tay phải và tay trái, hành động này mang lại cho tôi hạnh phúc ~


      Nếu cứ tiếp tục như vậy, cảm thấy sớm muộn gì mình cũng mắc bệnh tâm thần!


      Làm gì có ai có vợ rồi mà còn cùng tay trái tay phải tương thân tương ái nữa.


      Yến Kì Nguyệt ngẫm lại liền cảm thấy ủy khuất.


      Nhưng ủy khuất cũng chỉ có thể chịu, bởi vì trời đất bao la, vợ lớn nhất a......


      "Tốt lắm chúng ta bỏ qua đề tài này, bây giờ việc cần làm là dọn dẹp phòng." Thiệu Tình tìm cây chổi đưa cho Yến Kì Nguyệt sau đó bảo : “Nhiệm vụ quan trọng cầm cây chổi tay, Yến Kì Nguyệt ngơ ngác:......


      , Nhị Ngốc, chúng ta dọn dẹp phòng ngủ. " Thiệu Tình kéo Nhị Ngốc, thực vào để dọn dẹp phòng ngủ. Căn nhà này điển hình là ba phòng ngủ, hai phòng khách, với phòng ngủ chính và hai phòng ngủ phụ. Sau đó, có thể mang theo Yến Kì Nguyệt cùng Nhị Ngốc ở phòng ngủ chính giữa, để Phong Lan và Y Đằng Cửu Mộc Tử ngủ ở bên trái và bên phải.


      Tất cả ga trải giường trong phòng ngủ đều phải vứt bỏ, nếu phải gian quá , kê bao nhiêu đồ đạc xong, thể kê vừa chiếc giường nữa, rất muốn mang chiếc giường vào và đổi chiếc giường này.


      Sau khi dọn dẹp, tất cả vật dụng giường đều bị Thiệu Tình gói ghém ném ra ngoài cửa, trực tiếp nhét vào thùng rác, tiếp đó tất cả ga giường đều được thay bằng bộ chăn ga gối mới mà mang theo, trong phòng khác cũng vậy.


      Dọn dẹp phòng ngủ xong, Thiệu Tình dẫn hai người dọn dẹp phòng bếp, phòng khách, các ngóc ngách đều được bọn họ lau chùi kỹ lưỡng.


      Rồi Thiệu Tình nấu cơm......


      Phong Lan bọn họ ít nhất buổi sáng ngày mai mới trở về, vì vậy bữa tối hôm nay chỉ có ba người. vốn Thiệu Tình cảm thấy, mới đến nơi này, sau bữa ăn có thể ra ngoài dạo chơi, tìm hiểu về phong tục và nhân tình địa phương.


      Nhưng bây giờ muốn ra ngoài chút nào, vì sợ giết ai đó khi nhìn thấy thứ gì đó, thể ngăn cản bản thân, chừng tàn sát toàn bộ căn cứ.


      Như vậy tốt? ràng là người hiền lành.


      Nhưng ngay cả người hiền lành cũng chịu nổi, đây phải là căn cứ của người sống sót mà là địa ngục, những kẻ bằng cầm thú cho vào lò nấu lại cũng muộn rồi, vẫn nên trực tiếp tìm chết tốt hơn.


      Với ý tưởng "Tôi thực muốn trực tiếp dọn dẹp sạch căn cứ này lần", " bằng trực tiếp đánh chìm đảo quốc mới tốt", Thiệu Tình nấu rất nhiều cánh gà KFC và đầu thỏ om, bữa tối vẫn nấu cơm.


      Gặm cánh gà cùng đầu thỏ, Thiệu Tình tạm thời gạt bỏ ý định trực tiếp phá hủy căn cứ này, hoặc là đánh chìm đảo quốc, rốt cuộc trong nước, phải người nào cũng xấu, thậm chí là quốc gia thối nát như này cũng có nhiều người tốt.


      nhóm người xấu, nhóm người tốt phải cùng nhau bị giết, điều này có lời.


      vẫn muốn nhấn chìm đảo quốc.


      Sau khi ăn uống no đủ cũng đến giờ ngủ, sáng mai họ đón Phong Lan cùng Y Đằng Cửu Mộc Tử.


      Nếu là căn cứ trong nước, bọn họ có thể tự mình trở về, nhưng ở đảo quốc bọn họ dám, thứ nhất hai người biết chỗ ở, thứ hai, căn cứ của quốc đảo quá lộn xộn, bọn họ sợ Phong Lan cùng Y Đằng Cửu Mộc Tử gặp chuyện may.


      Chăn bông mới tinh còn có hơi thở của nắng, nằm vào bên trong rất thoải mái, Thiệu Tình ngủ ở chính giữa, hai nam nhân trái phải, mỗi người ôm cánh tay, chuẩn bị ngủ.


      Yến Kì Nguyệt hiển nhiên vẫn nhớ Thiệu Tình muốn ta kiêng cữ chuyện chăn gối, cả đêm muốn trêu chọc Thiệu Tình, cuối cùng Thiệu Tình trực tiếp vỗ đầu rồi nhét vào chăn: "Thành thành ngủ cho em, lại nháo...”


      nghiệt nào đó liếc mắt đưa tình:“ Em có thể quất chết tôi.”


      Sau đó bị Thiệu Tình trói lại, trực tiếp trói thành cái kén lớn, nhét vào trong góc. Yến Kì Nguyệt chọc người thành phải chịu tội:......
      Tôm ThỏTiểu Ly 1111 thích bài này.

    2. Kimanh1257

      Kimanh1257 Well-Known Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      518
      V10 Ý ở ngoài lời

      Sáng sớm hôm sau, bọn họ tới đón Phong Lan và Y Đằng Cửu Mộc Tử, cả đoạn đường này có chuyện gì xảy ra, dù sao ngày hôm qua, Thiệu Tình thể cứng rắn của mình, trừ phi có người đặc biệt tự tin có thể đánh bại Thiệu Tình, có ai dám gây rắc rối.


      Tất nhiên, có khả năng khác là bọn muốn sống nữa.

      Sau khi tiếp nhận hai người, Thiệu Tình hỏi Y Đằng Cửu Mộc Tử: "Làm thế nào tôi có thể nhận được thẻ?"


      "Bây giờ là mạt thế, có thể tùy tiện làm hộ tịch. Ngài chỉ cần chứng minh thực lực của mình, sau đó đăng ký và bày tỏ thiện chí muốn gia nhập căn cứ, ngài có thể nhận được giấy thông hành." Y Đằng Cửu Mộc Tử vội vàng :" Toàn bộ đảo quốc có 61 căn cứ, giấy thông hành là phổ thông nên thuận tiện hơn dù đâu. "


      Thiệu Tình gật gật đầu, dẫn mấy người đến chỗ đăng ký. muốn ở lại lâu nữa. Giờ chỉ muốn nhanh chóng lấy được giấy thông hành, sau đó núi Phú Sĩ để tìm đồ, rời khỏi nơi ma quái này.


      nơi trụy lạc, biến thái như đảo quốc, muốn ở lại quá lâu.


      Có thể càng xa càng tốt.


      Địa điểm đăng ký là ở sảnh trung tâm của căn cứ, khi đến đó ngang qua quảng trường trung tâm, Thiệu Tình vốn dĩ muốn đường vòng, vì khi đến quảng trường, nhất định gặp rất nhiều chuyện mà muốn nhìn thấy.


      Nhưng nếu đường vòng, phải bộ nhiều hơn, chừng gặp phải nhiều thứ hơn, vì vậy Thiệu Tình thẳng.


      Khi ngang qua quảng trường, Thiệu Tình thấy có nhiều người vây quanh quảng trường và biết họ làm gì, nhìn kỹ lại thấy giữa quảng trường có vụ đánh nhau.


      Y Đằng Cửu Mộc Tử : "Là như vậy. Thỉnh thoảng có những kiện như luận võ. Tiền cược là những nô lệ đó. Những người muốn thi đấu trước tiên đưa ra hoặc vài nô lệ, thế chấp họ ở đó, sau đó tiến hành trận đấu, người chiến thắng có thể lấy nô lệ của kẻ thua cuộc. "


      "Có thể giết người sao?" Thiệu Tình tò mò hỏi, Y Đằng Cửu Mộc Tử vội vàng : “Ở đảo quốc, kẻ mạnh được coi trọng, nếu như ngươi bị giết trong lúc giao đấu, quan viên quan tâm, trừ phi người bị giết này có lai lịch. ”


      giải thích như vậy, Thiệu Tình hiểu, nhiệt tình hỏi:“ Tôi có thể tham gia ?” muốn nô lệ, chỉ muốn giết người, đúng, giết súc sinh.


      ngày này đêm, tích lũy quá nhiều tức giận, lúc trước bộc phát ít cũng chưa giải tỏa hoàn toàn.


      Bây giờ nhìn vào quảng trường bên cạnh, hầu hết dị năng giả đều có nô lệ, có thể nhìn thấy vết thương những nô lệ đó. Theo Y Đằng Cửu Mộc Tử, những nô lệ bị thương này vẫn tương đối được ưu ái, rất nhiều người đều bị đánh chết đánh cho tàn phế.


      Nô lệ khi bị tàn tật, kết cục còn bằng chết, ít nhất chết thoải mái hơn, cần kéo thân tàn tật muốn sống được.


      Nhưng bất kỳ kẻ nào tới tham gia loại so đấu này đều phải người tốt, giết hết bọn cũng quá đáng.


      "Ngài cần phải nhận được giấy thông hành mới có thể tham gia." Y Đằng Cửu Mộc Tử khó xử .


      Thiệu Tình gật đầu, dẫn theo bằng hữu làm giấy thông hành, lúc làm giấy thông hành cũng gặp chuyện, chứng tỏ thực lực của mình rất đơn giản, còn Phong Lan sao? Cậu ta là người bình thường, khẳng định lấy được giấy thông hành bình thường.


      Theo lời Y Đằng Cửu Mộc Tử , những người có giấy thông hành là hộ khẩu, đâu cũng bất tiện, giết người hộ khẩu, có thể đổi lấy phần thưởng.

      Y Đằng Cửu Mộc Tử , khi ấy đăng ký, ấy mặc định là nô lệ của Thiệu Tình, Phong Lan kéo tay áo của Thiệu Tình, sau đó thầm: "Đó chỉ là nô lệ danh nghĩa, tôi ổn."

      Yến Kì Nguyệt càng sảng khoái, vui vẻ với người đăng ký : “Tôi là vật phẩm của Nữ vương nhà tôi.”


      Người đăng ký sững sờ. Trước đây chưa từng thấy nô lệ nào vui như vậy, người này 80% bị bệnh!


      Bốn người cuối cùng đều được đăng ký dưới tên của Thiệu Tình. Từ đây, bạn có thể thấy địa vị của nô lệ thấp như thế nào. Trong sổ đăng ký, nô lệ tồn tại như con người mà là tài sản của các dị năng giả, giống như vật nuôi và thực phẩm.


      Sau khi nhận được giấy thông hành, Thiệu Tình có chút vui mừng: “Ta có thể tham gia so đấu.”


      Y Đằng Cửu Mộc Tử gật đầu, cả đám trực tiếp qua, chính giữa quảng trường có chỗ đăng ký. Chỉ sau khi đăng ký xong, bạn mới có thể tham gia so đấu.


      Khi đăng ký, ít nhất phải dùng nô lệ làm vật thế chấp và giao cho ban tổ chức, khi đăng ký, Thiệu Tình còn chưa gì, Y Đằng Cửu Mộc Tử tự giác ra ngoài.


      ấy biết rằng Phong Lan là bạn của Thiệu Tình, còn Nhị Ngốc cùng Yến Kì Nguyệt là người của Thiệu Tình. Thiệu Tình bao giờ thế chấp ba người họ, thay vì chờ bị thế chấp, ấy có thể chủ động ra ngoài, để Thiệu Tình có ấn tượng tốt về mình.


      Thiệu Tình vỗ vai ấy, nghiêm túc : “Đừng lo, tôi thua đâu.”



      Sau đó hỏi người phụ trách đăng ký: “Có quy định gì ?”



      Người đăng ký: “ có quy tắc, chỉ cần nhìn trúng nô lệ của người khác. có thể khiêu chiến với họ. có thấy nô lệ đứng cạnh họ ? Tấm biển treo cổ tượng trưng cho chủ nhân của họ. thích nô lệ nào? có thể khiêu chiến dị năng giả đó."



      " lần chỉ có thể khiêu chiến người sao?" Thiệu Tình tiếp tục hỏi.



      Người đàn ông tò mò liếc nhìn Thiệu Tình cái, sau đó : "Cái này có giới hạn. Chỉ cần thích, thách đấu tất cả dị năng giả lần cũng được."



      “Tốt quá.” Nụ cười của Thiệu Tình rất dịu dàng, nhưng người phụ trách đăng ký khỏi rùng mình, khép áo khoác, lẩm bẩm: “Có phải mặc quá mỏng ? Hôm nay trời lạnh a…”



      Thiệu Tình liếc nhìn xung quanh, lập tức chỉ vào trong những thiếu niên bị thương nhiều nhất, : “Tôi muốn thách đấu với chủ nhân của ta.”



      người đàn ông ngồi cách đó xa, đứng dậy, ta rất cường tráng, mặt mày dữ tợn. Khi đứng dậy, ta cởi áo khoác ngoài, để lộ cơ bắp và lông ngực rậm rạp.



      nhìn Thiệu Tình, biểu tình có chút dữ tợn: "Sao lại là bé? Lão tử thấy hơi ngại khi xuống tay a......" như vậy, vẫn chuyển động cổ tay, cười xấu xa.



      Thiệu Tình bước tới, kiên nhẫn : “Có thể bắt đầu rồi phải ?”



      "Đương nhiên có thể......" Trước khi giọng hết, người đàn ông kích hoạt dị năng của mình và lao tới, là dị năng giả hệ lực lượng, đem thân hình bé Thiệu Tình để vào mắt .



      Tuy nhiên, ta lao đến đập mạnh tay về phía Thiệu Tình, chưa kịp cười đắc ý nắm đấm của ta bị ngón tay của Thiệu Tình chặn, ánh mắt của Thiệu Tình tràn đầy ghét bỏ, cố ý cao ngạo : "Việc gì mà vội vàng. Tôi đeo găng tay trước, nếu làm bẩn tay tôi. "



      Sau đó, từ từ rút chiếc găng tay trong suốt ra và bắt đầu tự đeo vào tay mình. biểu quá ngông cuồng, nam nhân kia tức giận, quan tâm đeo bao tay, lại là đấm nện xuống.



      Thiệu Tình đột nhiên biến mất, xuất phía sau , sau đó chậm rãi tiến lên đeo chiếc găng tay khác.



      Nam nhân nện ba bốn quả đấm, nhưng đấm cũng đánh được vào góc áo của Thiệu Tình, Thiệu Tình duỗi mười ngón tay ra, sau đó cười : “ Đến tôi.”



      Sau đó khi nam nhân đấm, nắm cổ tay gã rồi đầu gối thúc vào bụng , tự cho rằng cơ thể ta rất cứng, giống như tấm thép, nhưng đầu gối của Thiệu Tình lại giống như mũi khoan, ta đột nhiên uốn cong thắt lưng, suýt nữa nôn ra.



      Thiệu Tình ghét bỏ, bổ chân mạnh vào lưng gã.



      Động tác của rất nhanh, trước khi người đàn ông nằm sấp mặt đất, lại đá người đàn ông từ dưới lên , trong ba phút tiếp theo, người đàn ông vừa tiếp đất thành công liền bị đánh ba phát giữa trung.



      Cuối cùng khi Thiệu Tình thu tay lại, người đàn ông còn đoạn xương nào hoàn chỉnh ngoại trừ đầu, dẫm lên gáy người đàn ông, từ từ dúi đầu ta xuống đất, rồi uể oải : "Nào, ai đó, kéo đồ bẩn thỉu này ."



      Người xem cảm thấy mắt họ gần như rơi xuống đất. Phụ nữ ở quốc đảo nhìn chung ngoan ngoãn. Sau mạt thế, tỷ lệ dị năng giả hơn nhiều so với nam, vì vậy chiếm địa vị chủ đạo là nam giới.



      Họ chưa bao giờ nhìn thấy người phụ nữ bạo lực và tàn bạo như vậy, điều này quả thực là lật đổ quan niệm của họ về phụ nữ truyền thống.



      Thiệu Tình như đánh bài trong sòng bạc, kéo nô lệ thắng được ra đằng sau mình, sau đó chỉ người vết thương hơn người đằng sau , rồi : "Người này tôi cũng nhìn trúng, tiếp tục. "



      tên trông rất lùn còn đáng khinh đứng lên, cười dâm đãng: "Nếu tôi thắng, tôi muốn nô lệ của , ngủ với tôi vài ngày được ?"



      "Ngươi ngủ tê liệt luôn , qua đây." Thiệu Tình ngoắc ngón tay, người đàn ông cười, ta phải là tên ngốc to xác lúc trước, từ trận chiến giữa Thiệu Tình với tên ngu ngốc kia, có thể thấy rằng Thiệu Tình cũng thuộc về hệ lực lượng.



      Gã là dị năng giả hệ phong sắc bén và nhanh nhất. Chơi đùa với dị năng giả hệ lực lượng có vấn đề gì.



      Sau đó, ngay khi trận chiến bắt đầu, chưa kịp kích hoạt dị năng, bị Thiệu Tình điên cuồng đánh cho trận, lần này Thiệu Tình tham gia so đấu hoàn toàn là để trút giận, vì vậy muốn giết đối thủ của mình. Đúng hơn, ngay lúc nắm được đối thủ, dồn năng lượng của mình vào cơ thể đối thủ, giam cầm dị năng của đối thủ, sau đó là những cú đấm thuần túy.



      xuống tay rất đúng mực, chắc chắn có thể đảm bảo rằng người dưới tay vẫn còn sống trước khi dừng lại.



      giết người mà chỉ phế bỏ họ thôi. Cái chết khủng khiếp. Điều khủng khiếp là sống bằng chết. Ở đảo quốc nơi kẻ mạnh đứng cao, trở thành phế nhân, thậm chí là phế nhân bằng bãi bùn nhão, so giết bọn , tàn nhẫn hơn.



      Nhất là những kẻ này đứng cao rất lâu, khi rơi xuống địa ngục càng đau đớn.


      Đây là hình phạt tốt nhất dành cho chúng.


      Sau khi lần lượt phế bỏ hai dị năng giả, cho dù là những người xem chương trình hay những người đến tham gia cuộc chiến, ánh mắt nhìn đều thay đổi.


      còn ai khinh thường Thiệu Tình nữa, dù sao khả năng giết hai dị năng giả với cấp bậc cao liên tiếp chứng tỏ sức mạnh của .


      Lại đem nô lệ làm chiến lợi phẩm nhét về phía sau, Thiệu Tình tiếp tục chỉ vào nô lệ: “ Tôi muốn khiêu chiến chủ nhân của .”


      Lần này ngay cả người phụ trách đăng ký cũng nhịn được hỏi: “ cần nghỉ ngơi sao? ”


      Thiệu Tình lắc đầu: "Lại đến."


      Sau nửa giờ, phía sau Thiệu Tình có mười tên nô lệ, cách khác, lần lượt đánh bại mười tên dị năng giả chút nghỉ ngơi.


      Những người đó nhìn , từ xem trò hay, đến người phụ nữ thực lực tồi, đến ... Trời ạ, bệnh tâm thần từ đâu tới, thực lực cao như vậy, còn bắt đám người bọn thả!


      Đến người thứ mười , người đó lưu manh : “Nô lệ cho , ta đầu hàng.”


      Thiệu Tình cau mày bất mãn: “Việc này hợp quy tắc."


      có quy tắc, nô lệ này là của .” Nam nhân bỏ nô lệ lại, chạy lời nào, đùa, thực lực của kém hơn so với kẻ yếu nhất trong mười dị năng giả kia, muốn lên chịu chết.


      Cuối cùng, ai dám ứng chiến.


      nhàm chán.” Thiệu Tình tháo găng tay ra, Yến Kì Nguyệt lập tức lấy khăn giấy cẩn thận lau ngón tay cho , sau đó nghiêng người hôn chụt chụt cái.


      Vợ ta tuyệt vời.


      Nhị Ngốc chút nào yếu thế tiến lại hôn má Thiệu Tình.


      “Hôm nay như vậy .” Thiệu Tình tiếc nuối , ra chơi chưa đủ, lửa giận trong lòng còn chưa trút hết, đáng tiếc đám người này bị dọa sợ.


      Thiệu Tình nhếch mép cười lạnh, quay đầu lại, vẻ mặt quý phái và quyến rũ ban đầu biến thành chữ 囧*( quýnh), câu hỏi đặt ra là, nhóm nô lệ này nên làm gì bây giờ?
      Last edited: 3/10/21
      Tiểu Ly 1111Tôm Thỏ thích bài này.

    3. Kimanh1257

      Kimanh1257 Well-Known Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      518
      V11 Bạch Thủy Vọng Nguyệt

      Thiệu Tình mặt biểu tình, nhìn cả trai lẫn phía sau, nhóm người này tuổi có lớn có , lại có điểm hết sức thống nhất, đó chính là dáng dấp đều rất đẹp.

      Trong số đó, thiếu niên bị thương cuối cùng là đẹp nhất, khóe mắt nhướng lên, có chút quyến rũ.

      Nhưng mà......

      căn bản quản được a! Nhiều người như vậy!

      Đánh nhau sảng khoái nhất thời, sau đó hoả táng......

      Người xưa lừa dối ta.

      Những người kia quen làm nô lệ, biết nhìn ánh mắt người nhất, khi nhìn thấy Thiệu Tình như vậy, bùm bùm, tất cả đều quỳ xuống, từng người đáng thương rơi lệ nhìn Thiệu Tình,.

      Đừng nghĩ rằng nô lệ rất đáng thương, mà càng đáng thương hơn là những nô lệ bị bỏ rơi, nếu Thiệu Tình muốn họ, họ còn nơi nào để , họ thể đảm bảo an toàn sống sót của mình, cuối cùng vẫn chỉ còn đường chết.

      Thiệu Tình túng, bị nhiều ánh mắt như vậy nhìn, túng, vội vàng : "Các ngươi tự do."

      Vài người lập tức tái mặt, nhìn Thiệu Tình phế bỏ chủ nhân trước, bọn họ cảm thấy vừa vui vừa sợ hãi.

      Đáng mừng là có người báo thù cho họ, đáng sợ là Thiệu Tình cũng làm như vậy với họ.

      Nhưng ngờ Thiệu Tình trực tiếp muốn bọn họ.

      Điều này khiến tất cả những nỗ lực đó, trong nháy mắt thay đổi sắc mặt, thiếu niên trẻ tuổi xuất sắc nhất cách đáng thương: "Xin đừng bỏ rơi tôi, chủ nhân, tôi có thể làm tất cả mọi thứ, nặng , có vấn đề …"

      Thiệu Tình biết số phận của nô lệ bị vứt bỏ. chỉ cảm thấy người Đảo quốc quả thực nô tính trầm trọng, trả tự do cho bọn họ, bọn họ lại tình nguyện làm nô lệ.

      “Tự do tốt sao?”

      Người thanh niên dường như hiểu, Thiệu Tình biết, vội vàng : “Chúng tôi đều là người bình thường, quanh năm bị hành hạ cơ thể chỗ nào tốt, nếu có chủ nhân che chở, lấy được tự do cũng vô dụng, chưa được mấy ngày cũng bị ức hiếp đến chết......”

      Thiệu Tình buồn muốn mạng, biết, ngay cả khi màn ngày hôm nay, những người này sống được lâu, nhìn thương thế người bọn liền biết.

      Thế nhưng ra tay rồi, danh nghĩa những người này thuộc về , nếu như lại bỏ rơi bọn họ, như vậy ta giết Bá Nhân, Bá Nhân lại vì ta mà chết, cùng với giết có gì khác biệt.

      chỉ có thể hỏi Y Đằng Cửu Mộc Tử: “Cách tốt nhất để vẹn toàn cả hai ?”

      “Có thể đem bọn bán sở quản nô, chờ chủ nhân mới mua bọn .” Y Đằng Cửu Mộc Tử vội vàng , ở trong căn cứ, có thiết trí nơi giao dịch nô lệ, gọi là sở quản nô, nhiều người bán con cái của họ và chờ người khác mua chúng.

      Cũng có số nô lệ bị người chơi ngán bán .

      Cũng thiếu người mang theo nô lệ của mình giao dịch cùng người khác.

      Mặc dù đến nơi đó, tương đương phó mặc cuộc sống của mình cho vận may, bởi vì ai biết loại người nào mua họ, nhưng tốt hơn là trở thành nô lệ bị vứt bỏ.

      Thiệu Tình cảm thấy mình còn nhân đạo, lại hỏi: "Ta tại cho các ngươi lựa chọn. Nếu như các ngươi đồng ý, tại có thể rời . Các ngươi tự do. Nếu muốn rời , ta bán các ngươi cho sở quản nô, sống chết tùy số mệnh, các ngươi tự mình lựa chọn, tại muốn rời ."

      Mọi người quỳ mặt đất, cúi đầu, gì. Nửa ngày cũng có người đứng lên rời .

      lâu sau, Thiệu Tình lại : “Nếu như muốn rời , ta có thể cho tinh hạch, nhiều, ít nhất có thể bảo đảm lo ăn uống trong vòng nửa tháng.”

      Vẫn có người nào rời .

      “Vì các ngươi rời , cũng chuyện, vậy ta ngầm thừa nhận các ngươi lựa chọn bị bán .” Thiệu Tình kỳ thực có chút thất vọng, người Đảo quốc đích nô tính quá mức trầm trọng , tình nguyện nước chảy bèo trôi, cũng muốn đua phen.

      xong, dẫn những người này theo mình, rồi để Y Đằng Cửu Mộc Tử dẫn đường đến sở quản nô.

      Sở quản nô thực chất là thuật ngữ chung, đó là tên gọi tổng hợp của nơi quản lý nô lệ và nơi trao đổi nô lệ, nơi trao đổi nô lệ ở phía trước nơi quản lý, sau khi qua khu chợ này có thể đến được nơi quản lý nô lệ.

      Thiệu Tình lại mở rộng mắt lần nữa, có cha mẹ đem con của mình bán , đứa lớn hơn mười tuổi, đứa mới bốn năm tuổi, biết làm sao mà chịu được.

      “Có người mua những đứa trẻ còn như vậy sao?” Thiệu Tình chỉ vào cậu bé bốn năm tuổi, Y Đằng Cửu Mộc Tử còn chưa , thiếu niên bị thương nặng nhất lúc trước giọng : “Đúng vậy, bọn họ mua nô lệ, nhất thiết để dùng, còn có thể là dùng để ăn. "

      Đôi mắt của người thanh niên buồn bã, cúi đầu ngừng nhìn xung quanh, sau đó :" số dị năng giả đại nhân, thích ăn thịt người, bọn thích nhất là trẻ con, chất thịt tươi non, nghe trong căn cứ có vị đại nhân rất có địa vị, thích ăn nhất là tiên đồng, đó là cho trẻ dưới sáu tuổi say rượu rồi trực tiếp hấp chín, nghe dạng này, chẳng những thịt mềm, hơn nữa còn mang rượu mùi thơm ngát.”

      Thiệu Tình hơi khựng lại, khỏi ghê tởm, cảm thấy mình đánh giá thấp người đảo quốc. Những thứ thấy trước đây tính là gì? kinh tởm nhất, chỉ kinh tởm hơn.

      Loại chuyện này cũng có thể làm được, lương tâm của bọn chúng, chó cũng thèm ăn.

      Nơi này thực thử thách kiên nhẫn của , cảm thấy mình có thể bùng phát bất cứ lúc nào và sau đó phá hủy nơi quái đản này.

      Thiệu Tình trong lúc tức giận hoàn toàn để ý, người thanh niên kia lén lút nhìn từ bên cạnh.

      Bị ghê tởm - Thiệu Tình - nhịn được tăng tốc độ, muốn nhìn hai bên cái, chỉ sợ nhịn được cái tát đập chết những kẻ làm cha mẹ bán con cái ruột, lại cái đập chết tên thu mua.

      Những người này đều là dã thú sao? Những đứa trẻ do chính mình sinh ra nuôi lớn, miếng thịt rơi ra từ chính cơ thể mình, khi chúng chỉ mới bốn, năm tuổi bị bán cho người khác để làm thức ăn.

      Làm sao họ có thể nhẫn tâm thế?

      Thiệu Tình đường cố nén phẫn nộ, mới tới cửa nơi quản lý nô lệ, sợ mình bạo phát đánh nhau với nhóm quản lý, nên để Y Đằng Cửu Mộc Tử thương lượng với nhau.

      Đương nhiên, bên nghe, Thiệu Tình nghe xong mới nhận ra nô lệ rất rẻ, giá bán còn bằng bao gạo.

      Tướng mạo xuất chúng có thể đắt hơn chút, loại có ngoại hình xấu hơn chút có thể đáng giá bằng hai cọng rau.

      Mạng sống của con người thực rẻ hơn bất cứ thứ gì khác.

      Khi các nô lệ lần lượt bước vào, thiếu niên vừa chuyện trước đó đột nhiên quỳ xuống ôm lấy chân Thiệu Tình: "Chủ nhân, chủ nhân, chủ nhân lưu tôi lại, tôi tốt phục dịch chủ nhân, chủ nhân muốn tôi làm cái gì tôi làm cái đó......”

      “Đứng lên.” Thiệu Tình vốn dĩ muốn đá , nhưng thoạt nhìn nam tử kia mới là người bị thương nhiều nhất, bây giờ sắc mặt tái nhợt, ốm yếu, nếu đá đá ra ngoài, chừng trực tiếp bị đá chết.

      Người thiếu niên ôm chặt. Cậu ta dường như đánh cược Thiệu Tình trực tiếp đá cậu ta, vì vậy cậu ta ôm chặt đùi Thiệu Tình. Thiệu Tình nhìn lên, thấy người xung quanh quan sát họ. Đây phải nơi chuyện, kéo vật trang sức đùi rời .

      Sau khi rời , tìm nơi yên tĩnh, tách cậu ta ném sang bên: "Ngươi muốn làm gì?"

      "Tôi chỉ muốn ở lại với chủ nhân, tôi muốn bị bán..." Đôi mắt chứa đầy hơi nước, nhìn rất đáng thương: "Nếu gặp phải chủ nhân có tính khí tốt, e rằng thân thể tại của tôi trận đánh cũng chịu nổi."

      Thiệu Tình giễu cợt: “Vậy ngươi sợ ta sao?”

      “Chủ nhân là người tốt, tôi có thể nhìn ra.” Thiếu niên cẩn thận lại cẩn thận tới gần, tiếp đó thần phục nằm bên chân Thiệu Tình: “Tôi rất ngoan, rất nghe lời, chủ nhân muốn tôi làm cái gì đều được, chỉ cầu để tôi ở lại bên cạnh chủ nhân.”

      Yến Kỳ Nguyệt cười lạnh đá văng , ôm Thiệu Tình: “Cút xa chút.”

      Thiếu niên ngược lại là người có ánh mắt, vội vàng : “ Tôi có ý nghĩ xấu, chỉ cầu chủ nhân cho tôi chỗ an thân ......”

      Thiệu Tình cân nhắc, lập tức phải rời khỏi nơi này, lưu thiếu niên này mấy ngày cũng sao, : “Quên , coi như thuê nhân viên làm thêm giờ a.”

      Vì vậy, khi họ có năm người, khi họ trở về, họ thay đổi thành sáu.

      Thiếu niên tên là Bạch Thủy Vọng Nguyệt, tổng thể mà người tương đối thức thời, sau khi được đưa về đặc biệt an phận, ngày thường chỉ làm ít việc như vẩy nước quét nhà, thu thập việc nhà linh tinh.

      Cũng cố ý tới gần Thiệu Tình các loại, đương nhiên, cái này cũng liên quan đến việc Yến Kỳ Nguyệt nhìn tương đối nhanh.

      Vết thương người cậu ta hề , Thiệu Tình muốn cậu ta chết như thế này nên ném ít thuốc cho Y Đằng Cửu Mộc Tử và nhờ ấy bôi ít thuốc cho Bạch Thủy Vọng Nguyệt khi rảnh rỗi.

      Ngược lại hai người bọn họ quan hệ bắt đầu trở nên khá hơn, Y Đằng Cửu Mộc Tử đối xử với Bạch Thủy Vọng Nguyệt như em trai.

      Thiệu Tình lấy được giấy thông hành, chuẩn bị , sở dĩ hai ngày nay lập tức , vì thuốc Nhị Ngốc uống hàng ngày hết, Yến Kì Nguyệt làm, nên dừng lại hai ngày.

      Hai ngày nay, ngày nào cũng ra ngoài tìm vài nhóm người đánh trận, khi về cảm thấy thoải mái hơn.

      Rốt cuộc khí quá đè nén, xem quá nhiều chuyện khiến người ta bức xúc, nếu trút bỏ được, tích tụ lâu ngày tốt cho sức khỏe.

      Đó có thể coi là sử dụng vô dụng của những người đó.

      Lúc rời , rất nhiều người mừng thầm, cuối cùng sát tinh cũng rời , có trời mới biết trong khoảng thời gian này, ở quảng trường số người khiêu chiến ít hơn hai phần ba, còn dư lại 1⁄3, vừa nhìn thấy Thiệu Tình tới, trực tiếp chạy nửa, ngay cả nô lệ thế chấp cũng cần.

      Thiệu Tình ra cửa thành, mang theo bạn bè, tìm đúng hướng núi Phú Sĩ rồi chọn con đường.

      Trước khi vài phút, bất đắc dĩ quay đầu, nhìn Bạch Thủy Vọng Nguyệt phía sau: "Ta với ngươi, phòng ta thuê ở còn thời hạn tháng, ngươi có thể ở đó, ta cũng để đồ ăn lại cho ngươi, vì sao ngươi lại theo tới đây ?"

      Bạch Thủy Vọng Nguyệt , dùng đôi mắt to trong veo như nước nhìn , muốn lại thôi.

      Thiệu Tình lạnh lùng : “Nếu theo theo, gặp phải nguy hiểm gì ta cứu.”

      Bạch Thủy Vọng Nguyệt vẫn lời nào, nhưng vẻ mặt rất kiên định.

      Sau đó cậu ta theo suốt ngày!

      Buổi chiều dựng trại, Bạch Thủy Vọng Nguyệt tội nghiệp đứng cách đó xa ôm gối ngồi ở trong bụi cỏ nhìn, lấy cái bánh cứng từ trong túi vải ra ăn.

      Buổi tối, cậu ta ngủ bãi cỏ, Thiệu Tình trở mình cả đêm, vừa giận Bạch Thủy Vọng Nguyệt vừa tức giận mình mềm lòng, nghiến răng nghiến lợi quyết định mặc kệ cậu ta.

      Kết quả buổi sáng ngày hôm sau, Bạch Thủy Vọng Nguyệt thân sương sớm, có gì bất ngờ sinh bệnh.

      Mặt đỏ đồng đồng, ràng là phát sốt, tầm nhìn mơ hồ, còn cố chấp theo Thiệu Tình, đừng Y Đằng Cửu Mộc Tử, chính Phong Lan cũng có chút đành lòng.

      Khi Bạch Thủy Vọng Nguyệt chống đỡ được nữa, ngã và đứng dậy nhiều lần, Thiệu Tình thở dài với Y Đằng Cửu Mộc Tử: " cõng cậu ta lại đây ."

      Cậu ta mới mười bảy, mười tám tuổi, đối với Thiệu Tình mà , vẫn còn con nít, đành lòng, nhìn cậu ta kiệt sức đến chết .

      Thiệu Tình nhìn thấy, khi Y Đằng Cửu Mộc Tử cõng Bạch Thủy Vọng Nguyệt lên, khóe miệng cậu ta khẽ cười, từ lúc mới bắt đầu Bạch Thủy Vọng Nguyệt biết kết cục như vậy, bởi vì cậu ta thấy rất ràng, Thiệu Tình kỳ thực là người ăn mềm ăn cứng .

      Trông rất lạnh lùng, nhưng thực chất lại rất mềm lòng.

      Cho nên, khẳng định giữ cậu ta lại.

      bên, trong mắt Yến Kì Nguyệt mảnh tối như mực, cũng nhìn rất ràng, Bạch Thủy Vọng Nguyệt có rất nhiều chỗ giống , núi thể có hai hổ, huống chi đầu này có tâm tư gây rối.

      Yến Kì Nguyệt phản đối, bởi vì tuyệt đối phản đối quyết định của Thiệu Tình, nhưng luôn thầm cảnh giác.
      Tiểu Ly 1111Tôm Thỏ thích bài này.

    4. Tiểu Ly 1111

      Tiểu Ly 1111 Well-Known Member

      Bài viết:
      422
      Được thích:
      500
      úi chà :)))) keo dính y chang luôn
      Kimanh1257 thích bài này.

    5. Kimanh1257

      Kimanh1257 Well-Known Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      518
      Chương 179: mưu tính

      Có câu , chỉ cần vung cuốc tốt, có góc tường nào ngã, đối với Thiệu Tình có tin tưởng, cũng phải có tâm tư phòng bị nam nhân gây rối này.

      Nhất là loại Bạch Thủy Vọng Nguyệt này, da mặt dày sánh với tường thành, đao đâm thủng, thời điểm mấu chốt có thể trực tiếp biết xấu hổ, quả thực giống như đúc.

      Nhất thiết phải đề phòng!

      Vì thế, Bạch Thủy Vọng Nguyệt dùng khổ nhục kế thành công gia nhập nhóm Thiệu Tình, khi hôn mê tỉnh dậy, nhìn thấy Thiệu Tình ngồi bên cạnh giường, đọc sách.

      "Ngươi tỉnh?" Thiệu Tình khép sách lại , ngữ khí rất lạnh nhạt: "Muốn theo ta?"

      Bạch Thủy Vọng Nguyệt gật gật đầu, rất thành nhìn Thiệu Tình, Thiệu Tình : " theo ta cũng được, nhưng, có ba điểm ngươi phải nhớ kỹ, thứ nhất, chuyện nên hỏi đừng hỏi, chuyện nên làm đừng làm, chỉ cần nghe lời là tốt rồi, thứ hai, lúc ta rời trực tiếp rời , gặp nhau cũng có lúc chia tay, đừng vạch mặt, thứ ba, có việc , đừng giấu ở trong lòng nén thành mưu quỷ kế, ngươi cảm thấy lòng ta mềm, có thể, chỉ là ngươi nhìn thấy mặt cứng rắn của ta."

      Bạch Thủy Vọng Nguyệt sốt cao vừa mới lui, thân thể còn mềm nhũn giống như sợi mì, từ giường xuống, muốn tới gần Thiệu Tình, sau đó bị Thiệu Tình yên lặng đẩy trở về.

      "Chủ nhân, tôi tuyệt đối gây bất lợi cho chủ nhân." Bạch Thủy Vọng Nguyệt chớp đôi xinh đẹp, sau đó : "Chủ nhân yên tâm, những điều đó tôi đều biết."

      Thiệu Tình vẻ mặt khó đoán gật gật đầu, sau đó : " Ngươi bảo trọng thân thể, ngày mai chúng ta tiếp tục lên đường, ngươi kéo chân của ta, ta cũng nhẫn tâm vứt bỏ ngươi."

      Bạch Thủy Vọng Nguyệt nghe vậy vội vàng chui vào chăn, tỏ vẻ mình rất ngoan rất nghe lời, dưỡng thân thể tốt.

      Thiệu Tình ra ngoài, còn hầm canh, khi bưng cho Yến Kì Nguyệt và Nhị Ngốc, Thiệu Tình lại phân phó Y Đằng Cửu Mộc Tử, bưng chén cho Bạch Thủy Vọng Nguyệt.

      Trong ánh mắt u oán Yến Kì Nguyệt, Y Đằng Cửu Mộc Tử bưng canh .

      Bạch Thủy Vọng Nguyệt nhận được canh, trong mắt tràn đầy ý cười, cái gì mình tâm địa cứng rắn, thấy mềm rối tinh rối mù.

      chưa từng gặp qua nữ nhân mềm lòng, cố tình thực lực lại cường đại như vậy.

      Bởi vì Bạch Thủy Vọng Nguyệt, bọn họ phải ở lại thêm ngày nữa, nếu thân thể của Bạch Thủy Vọng Nguyệt nhất định theo kịp tốc độ của bọn họ.

      Vì lý do này, Yến Kì Nguyệt tỏ vẻ cực kì vui, khi Thiệu Tình đọc sách, Yến Kì Nguyệt nằm giường, dùng ánh mắt u buồn, u oán, nhìn chằm chằm vào lưng Thiệu Tình .

      Nhìn chằm chằm Thiệu Tình, bất đắc dĩ xoay người: "Tại sao… theo dõi em cả buổi chiều rồi."

      Yến Kì Nguyệt quấn chăn, bò qua như con sâu róm lớn, sau đó ôm lấy eo Thiệu Tình: "A Tình, tên Bạch Thủy Vọng Nguyệt kia đơn giản."

      "Em biết." Thiệu Tình lười biếng dựa ra sau, vừa lúc nằm trong lòng Yến Kì Nguyệt, sau đó : " kia tâm tư nhiều, em thấy rất ràng, chỉ biết có mục đích gì, đường dài nhàm chán đến cực điểm, em cũng để ý chơi đùa cùng ."

      " Cùng ta ở bên nhau cũng nhàm chán sao?" Vốn dĩ Yến Kì Nguyệt thuần túy mát xa bả vai cho Thiệu Tình, rất nhanh ngón tay ngoan ngoãn, hai ngón tay kia rất linh hoạt, nhất là lúc cởi cúc.

      Thiệu Tình nâng cằm Yến Kì Nguyệt, hôn lên cánh môi mềm mại ấm áp của , sau đó đè tay lại, như thể dỗ dành đứa trẻ : "Đừng nháo, thể ham vui thích nhất thời, làm hỏng cơ thể mình.

      Yến Kì Nguyệt nghẹn lắm rồi, ngao ngao kéo Thiệu Tình lên giường: "A tình, A Tình, tôi chịu nổi, tôi rất nhớ em, chỉ cần lần là được......"

      Sau đó Nhị Ngốc bước vào, cậu hai lời, như viên tiểu đạn pháo vọt lại, ngao ngao trực tiếp đánh bay Yến Kì Nguyệt ra ngoài, sau đó ôm cổ Thiệu Tình, công khai biểu thị chủ quyền.

      Treo cạnh mép giường Yến Kì Nguyệt:......

      Thiệu Tình kìm được bật cười, dựa vai nhị Ngốc, xoa xoa cái bụng đau nhức của mình hồi, sau đó : "Chờ khỏe lại, em hứa cho ăn no."

      Nghỉ ngơi ngày, Bạch Thủy Vọng Nguyệt khá hơn nhiều, ít nhất có thể theo kịp tốc độ bọn họ, Thiệu Tình dẫn mọi người rời .

      Đảo quốc này, lớn lớn, cũng , đơn thuần dựa vào bộ, ít nhất cần tháng mới có thể đến phụ cận núi Phú Sĩ.

      Tình hình tại của Nhị Ngốc rất ổn định, Thiệu Tình cũng lo lắng lắm, dẫn vài người chậm rãi , phần lớn thời gian là cắm trại, phải vào căn cứ vào, nhất định phải bổ sung thêm gì đó, họ mới vào.

      Dọc đường Thiệu Tình nhìn thấy quá nhiều chuyện, lúc đầu còn tức giận muốn tàn sát hết những người đó, tại bình tĩnh hơn rất nhiều, nhưng trong lòng lại có ý niệm từ từ manh nha, ủ mưu.

      Nó chỉ là ấp ủ mà thôi, bởi vì biết sức mạnh của người thể thay đổi đất nước rộng lớn này. Ngay cả khi có thể thay đổi, mất nhiều năm cố gắng. để thay đổi. quốc gia, cũng phải thánh nhân, tiêu phí vài thập niên của mình để cố gắng thay đổi quốc gia.

      Vẫn còn rất nhiều bạn bè ở nhà, con trai chờ trở về, điên mới ở lại đây vì đảo quốc sáng lên nóng lên.

      Phi.

      thực tế, chỉ cần nghĩ đến cuộc chiến khiến thiên hạ bất bình nhiều năm trước, Thiệu Tình vẫn cảm thấy quốc gia này xứng đáng.

      Đây chính là báo ứng ?

      Nghĩ đến đây bỗng nhiên cảm thấy thành vấn đề …

      Nhưng vừa nhìn thấy vẫn cảm thấy rất khó chịu, dù quốc gia này làm sai, nhưng phải ai cũng sai.

      Thiệu Tình cảm thấy nên nghĩ nhiều như vậy, bởi vì hữu tâm vô lực, suy nghĩ nhiều ngược lại đối chính mình tốt.

      Đến ngày thứ tư, rau quả của bọn họ hết, phải tìm nơi bổ sung, nhưng chung quanh có căn cứ, vì trời sắp tối, chỉ có thể tìm chỗ ở tạm, sau đó đợi đến mai ngày mai tìm căn cứ.

      Y Đằng Cửu Mộc Tử ngồi ở cửa lều vẽ bản đồ, người bình thường, hơn nữa mảnh mai, nhưng có chút rất lợi hại, trí nhớ của đặc biệt tốt, có thể gặp qua là quên.

      vẽ bản đồ đảo quốc, Bạch Thủy Vọng Nguyệt ngồi bên cạnh giấu được vẻ kinh ngạc, nếu tìm bản đồ giấy của đảo quốc bây giờ, thấy tranh của Y Đằng Cửu Mộc Tử tồi .

      "Từ nơi này thẳng về phía trước, qua hai ngày, chúng ta đến Phú Sĩ, từ sau mạt thế bùng nổ, thiên hoàng rút khỏi quốc đô, thành lập tân ngự sở ở Phú Sĩ, chủ nhân, muốn đường vòng ?" Y Đằng Cửu Mộc Tử bên vẽ bên hỏi.

      Thiệu Tình cầm quân đao gọt đầu gỗ, vót số thanh gỗ, sau đó xiên thịt, nướng thịt ăn.

      Nghe vậy Thiệu Tình ngẩng ngẩng đầu, tò mò : "Vì sao phải đường vòng? cần đường vòng." muốn xem quốc chủ của đảo quốc trông như thế nào, mag để cho quốc gia của chính mình loạn thành cái dạng này, cũng quản.

      Nếu bộ dạng xấu, vậy thuận tiện giết chết luôn.

      Y Đằng Cửu Mộc Tử gật gật đầu, sau đó : " Gần chúng ta có căn cứ, dựa theo lộ trình, giữa trưa ngày mai chúng ta có thể đến."

      " Tốt." Thiệu Tình đưa que gỗ vót xong cho Nhị Ngốc, Nhị Ngốc xếp gỗ thành chồng ở bên, động tác vôi nóng nảy, xấp tốt, Yến Kì Nguyệt kéo con mồi trở về.

      con sơn dương lớn, Bạch Thủy Vọng Nguyệt thành thành qua, cùng Yến Kì Nguyệt đem con mồi kéo tới dòng suối cách đó xa, mổ bụng, rửa sạch sạch .

      Rời xa Thiệu Tình , Yến Kì Nguyệt liền cho Bạch Thủy Vọng Nguyệt mặt mũi, bên cầm dao , mổ bụng sơn dương, bên : "Ta mặc kệ ngươi có mưu gì, cách A Tình xa chút cho ta, biết ?"

      Bạch Thủy Vọng Nguyệt mặt mũi cong cong, cười gọi là cái vô hại: “Ta làm sao lại đối với chủ nhân bất lợi, ta nàng đấy......”

      Yến Kì Nguyệt cũng ghen hay tức giận, chính là cười khẽ nhìn Bạch Thủy Vọng Nguyệt, sau đó : "Ngươi có lẽ cảm thấy ấy mềm lòng dễ gạt gẫm, cũng dễ lừa, nhưng lại biết rằng người ngu ngốc nhất chính là ngươi. A Tình đúng là người mềm lòng, nhưng phải là người mềm lòng tùy tiện. ấy nhìn tình cảm ít thấu đáo nhất, nhưng nhìn người lại thấu đáo nhất. ”

      Yến Kì Nguyệt vẫn muốn nhìn thấy cảnh Bạch Thủy Vọng Nguyệt đến trước mặt Thiệu Tình lời . Thiệu Tình nhất định đá ta bay ra xa hàng chục dặm bằng cú đá duy nhất?

      Bạch Thủy Vọng Nguyệt chỉ cười, nhưng bác bỏ lời nhận xét của Yến Kì Nguyệt, ta cho rằng ta đánh giá con người rất chính xác và nhìn thấu Thiệu Tình.

      Cũng nhìn thấu người trong thiên hạ.

      trắng ra, ấy chỉ là người phụ nữ chỉ có giá trị vũ lực, ấy rất mềm lòng, nếu đưa ta theo cùng, háo mỹ sắc, nhìn mỗi ngày cùng Nhị Ngốc cùng Yến Kì Nguyệt ngủ phòng biết, thân mình còn phát triển rất đẹp.

      Chỉ thế thôi.

      Yến Kì Nguyệt hoàn toàn sửa lại suy nghĩ của Bạch Thủy Vọng Nguyệt, mặc kệ làm gì, cũng thành công, tại phương diện này, Yến Kì Nguyệt rất tin tưởng Thiệu Tình.

      ta thậm chí còn muốn nhìn thấy biểu cảm khuôn mặt của Bạch Thủy Vọng Nguyệt khi ta thất bại, chắc rất thú vị.

      Tuy rằng trắng ra thủy Vọng Nguyệt cũng Thiệu Tình, nhưng là đối với Thiệu Tình ở phương diện kia có ý đồ, xem như tình địch, đối đãi tình địch, đương nhiên phải ổn chuẩn hung ác, vơ đũa cả nắm, đòn chết chắc, cho cơ hội trở mình lần thứ hai.

      Mặc kệ Bạch Thủy Vọng Nguyệt che giấu cái gì, đều có quan hệ gì với bọn họ.

      Bạch Thủy Vọng Nguyệt hoàn toàn biết suy nghĩ của Yến Kì Nguyệt, tự tin tràn đầy, thậm chí tính toán, thu phục Thiệu Tình xong, kế tiếp làm gì.

      Chuyện tiếp theo muốn làm phải có đầy đủ nhân lực cùng vũ lực chống đỡ, có lẽ có thể tìm cậu .

      Có Thiệu Tình bảo hộ, cái khác dám , cho dù cậu trực tiếp trở mặt, cũng có thể toàn thân trở ra.

      Nhưng suy cho cùng, đây chỉ là hạ sách, có thể hợp lại là tốt nhất, với danh tiếng của cậu và nhân lực mà ông nắm giữ, việc giành lại tất cả những gì thuộc về dễ dàng hơn rất nhiều.

      Bạch Thủy Vọng Nguyệt tính toán, bị bụng dạ hẹp hòi Yến Kì Nguyệt đá xuống suối: " làm việc đứng làm gì?"

      Bạch Thủy Vọng Nguyệt:......
      Tôm ThỏTiểu Ly 1111 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :