1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Mạt thế] Độc mẹ quỷ bảo - Lâm Uyên Mộ Ngư- 184/278

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Kimanh1257

      Kimanh1257 Well-Known Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      518
      V2 Kết hôn với em

      Chính thức tiến vào dải đá ngầm là trưa ngày hôm sau, đá ngầm ở đây dày đặc, nhìn từ xa có thể thấy mũi nhọn màu đen lộ ra mặt nước, thỉnh thoảng có hải âu đậu đó nghỉ ngơi.

      Chỉ có phần nhô lên khỏi mặt nước, phần lớn đá ngầm dưới đáy, chờ tàu thuyền qua xâm nhập vào dải đá ngầm, chúng dùng phần đỉnh sắc nhọn của mình để phá vỡ đáy tàu. Khi đáy tàu ngập nước, trong thời gian ngắn con tàu chìm.

      Trong đại dương mênh mông này bát ngát đều là nước biển, khi con tàu chìm xuống thuyền viên có khả năng sống sót.

      Vì vậy, dải đá ngầm là tồn tại rất nguy hiểm đối với tàu bè qua lại, chỉ đứng sau lốc xoáy, xét về số lượng tàu bị chìm trong dải đá ngầm và lốc xoáy số tàu chìm ở dải đá ngầm nhiều hơn.

      Trước khi tiến vào dải đá ngầm, Phong Lan rất thấp thỏm, trong dải đá ngầm này có tuyến đường có thể chứa được tàu lớn qua lại an toàn, những thủy thủ lão luyện qua tuyến đường này rất thông thạo, nhưng người mới như cậu ta táng thân đáy biển nếu cẩn thận.

      Phong Lan rất sợ, trong nhà còn chị, em và em trai, chờ cậu ta về nuôi, nếu có thể sống sót trở về, ai muốn chết?

      Cậu ta chuẩn bị tâm lý rất nhiều trước khi đặt chân lên con đường này, dù sao khi con tàu bắt đầu vào có cách nào quay đầu lại được, cậu ta phải mạch vào bóng tối, hoặc chết đuối ở đó hoặc ra ngoài cách an toàn.

      So với Phong Lan, Thiệu Tình cùng những người khác bình tĩnh hơn, thứ nhất, bọn họ dù có căng thẳng cũng biết lái thuyền nên có cách nào giúp Phong Lan, thứ hai, bọn họ biết đáng sợ của dải đá ngầm.

      Biển vừa bao dung lại vừa đáng sợ, khi mới vào dải đá ngầm suôn sẻ, Phong Lan cẩn thận dựa theo bản đồ dọc theo tuyến đường an toàn vì sợ mình bước nhầm.

      Thiệu Tình nằm lan can boong tàu nhìn ra ngoài, hai bên có thể nhìn thấy mảnh đá ngầm nhô lên khỏi mặt nước, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy những tấm ván gỗ treo đá ngầm, hoặc những thứ như vải rách, may mắn có thể nhìn thấy xương của sinh vật gì đó biết tên.

      biết qua bao nhiêu lâu, xương trắng bệch như vậy rồi, cứ như thể chỉ với chạm tay cái trực tiếp biến thành bột.

      Đây có lẽ đều là những con tàu bị chìm ở vùng biển này trước đây, sau nhiều năm bị phong hóa, chúng mới trở thành như nay.
      Thiệu Tình cẩn thận quan sát lúc, Yến Kì Nguyệt ôm nửa quả dưa hấu đưa tới cho , cầm dưa hấu, cầm thìa, bắt đầu ăn dưa hấu.

      Ăn được nửa dưa hấu, thuyền dưới chân đột nhiên rung chuyển, lắc rất dữ dội, sửng sốt, phản ứng đầu tiên là biết có phải họ va vào đá ngầm hay .

      Ngay sau đó, Thiệu Tình nhìn thấy thứ gì đó, từ dưới đáy thuyền leo lên, vượt qua lan can bảo vệ, sau đó leo lên boong tàu.

      Xúc tu vặn vẹo kia trông rất quen, ràng xúc tu bạch tuộc bọn họ mới ăn mấy ngày trước, mùi vị thơm ngon đậm đà vẫn còn đọng trong miệng, Thiệu Tình nuốt miếng dưa hấu, trưa hôm nay có thể có món ngon ăn rồi.

      hai lời, nhét nửa quả dưa hấu vào tay Yến Kì Nguyệt, rồi nhảy lên lan can, vươn đầu nhìn xuống, xúc tu bạch tuộc đâm thẳng vào mặt .

      dày ... Thêm chút mù tạt ngon hơn.” Thiệu Tình cắn móng tay nghĩ nghĩ, sau đó nắm lấy xúc tu bạch tuộc bay tới, tay còn lại lấy dao ra, cắt đoạn.

      Có lẽ thứ dưới nước cảm thấy đau đớn, vô số xúc tu liên tục khuấy động mặt nước, khiến cả con thuyền lắc lư.

      Phong Lan chạy ra khỏi phòng điều khiển vội vàng : “Chị Tình, nếu cứ tiếp tục như thế này thuyền đâm vào đá ngầm ở hai bên!”

      Thế xong.

      Thiệu Tình gật đầu, bật người nhảy thẳng xuống, gã to lớn ở trong nước chui lên, cái đầu bóng lưỡng, đôi mắt to hơn nắm tay rất nhiều.

      Xấu xí quá ... Thiệu Tình xoa mũi, mang theo quân đao bổ xuống đầu tên to con kia. Mục tiêu của bây giờ là trực tiếp giết chết nó rồi biến nó thành đồ ăn trưa, con bạch tuộc lớn như vậy, có thể ăn mấy ngày liền.

      Con lần trước bắt quá, ăn .

      Thiệu Tình vui vẻ ra tay, trực tiếp cắm đao vào đầu con bạch tuộc, da của con bạch tuộc này quá dày, khi cắm đao vào, ước chừng thể đâm thủng lớp mỡ dưới da của nó.

      Nhưng ràng nó cảm thấy đau đớn, nên ngừng giãy dụa, xúc tu đập mạnh làm mặt nước cuộn sóng.

      Thiệu Tình và thuyền của lắc lư trông như sắp va vào đá, may mắn thay, Phong Lan rất đáng tin cậy, cậu điều khiển thuyền va vào đá ngầm.

      Nhưng nếu để cho tên to lớn này gây sóng gió, đụng phải đá là điều thể tránh khỏi, Thiệu Tình nhíu mày, giết con bạch tuộc là việc quá dễ dàng, ngờ da dày cũng có lợi, con bạch tuộc này quá lớn, làm nội tạng của nó tổn thương, cho dù đòn tấn công của Thiệu Tình có làm nó bị thương, cũng có cách nào giết được nó.

      Nháy mắt tâm trạng Thiệu Tình trở lên tốt, thả dây leo ra, vây toàn bộ gã to lớn vào trung tâm, rồi cứ thế siết chặt cho đến khi nó thể cử động được nữa, Thiệu Tình mới cầm đao từ nhìn xuống, nhưng chiều dài của quân đao ngang ngửa con dao găm, dù có vào hết cả phần tay cầm cũng thể giết được tên to lớn này.

      phải từ bỏ việc sử dụng đao, sau đó tìm vết thương mà dùng quân đao xé ra trước đó, đặt mười ngón tay của mình vào .

      Những chiếc móng sắc nhọn đâm vào đầu gã to lớn cho đến khi cả cánh tay hết vào, chỉ cần Thiệu Tình động ngón tay là có thể cảm nhận được da thịt mềm mại.

      Người ta rằng con bạch tuộc mỗi xúc tu của nó có bộ não, nhưng nó chỉ có ba trái tim, Thiệu Tình vừa đào vừa đếm, quả nhiên có ba quả.

      Gã to xác tội nghiệp liên tục phun mực, máu xanh từ trong người nó trào ra, khi hòa vào nước biển thể phân biệt được.

      Sau khi xác nhận rằng chàng to lớn này chết máy, Thiệu Tình buộc vài xúc tu của nó bằng dây leo và kéo lên boong.

      Con bạch tuộc khổng lồ gần như núi thịt, mềm nhũn nằm boong tàu, Thiệu Tình nắm lấy chân bạch tuộc bóp, giác mút phía làm cho người ta cảm thấy rất khó chịu, rất dính tay.

      “Buổi trưa lại có thể ăn bạch tuộc.” Thiệu Tình sờ mũi, rất nghiêm túc : “Tôi đặc biệt muốn ăn bạch tuộc trộn mù tạt!”

      Yến Kì Nguyệt cầm nửa quả dưa hấu, đá vào con bạch tuộc, : “Lớn như vậy, chúng ta mất bao lâu mới ăn xong, có phải ăn phát ngán ? ”

      “Ăn hết sau.” Thiệu Tình phất phất tay, nghĩ cách ăn nó, con bạch tuộc lớn này sinh hoạt gần hải vực, vừa vặn ra săn mồi, gặp phải bọn .

      Thiệu Tình nghĩ như vậy, nhưng sau đó mới phát đơn giản như vậy, bởi vì bọn họ nướng rất nhiều bạch tuộc, Thiệu Tình muốn ăn bạch tuộc xào mù tạt, cầm đĩa dựa vào lan can, vừa ăn vừa ngắm cảnh biển.

      Sau đó phát ra nhiều sinh vật biển lớn bỏ chạy khỏi vùng biển này.

      Có những đàn sứa, cá mập, cá voi, nhiều loài cá khác nhau, nhiều loài cá to, vừa và mà Thiệu Tình nhận ra, tất cả đều chạy về hướng.

      Thoạt nhìn quả thực giống chạy trối chết giống nhau.

      Thiệu Tình cảm thấy có điều gì đó ổn nên xuống phòng điều khiển hỏi Phong Lan, nhưng cậu cũng chuyện gì xảy ra, chỉ có thể đoán rằng trong khu vực này có thể có nguy hiểm gì đó đuổi theo những con cá tội nghiệp này.

      Tất nhiên, có dự đoán khủng khiếp khác, chẳng hạn như các thảm họa thiên nhiên như sóng thần, núi lửa dưới đáy biển phun trào, v.v.

      Nếu , thực có cách nào để giải thích tại sao những con cá lớn và , các sinh vật biển, lại chạy trốn về cùng hướng.

      thể là tất cả đều chuyển nhà......

      Tuy nhiên, cho đến chiều, trời tối vẫn phát có gì bất thường.

      Ban đêm lái thuyền trong dải đá ngầm thích hợp, đặc biệt là người mới lái thuyền, Phong Lan chỉ có thể tìm nơi an toàn hơn, tạm thời đậu thuyền ở đây, sau đó thả neo, đợi đến sáng mai lại xuất phát.

      Họ quen với cuộc sống ban ngày chạy và đêm nghỉ nên có gì khó chịu, trong bữa tối họ còn uống chút rượu.

      Sau đó họ quay về phòng.

      Yến Kì Nguyệt lâu tắm, vết thương vẫn chưa lành hẳn, hơn nữa họ ở biển, thiếu nguồn nước ngọt, sau nhiều ngày ra khơi, mới lau người hai lần.

      Đêm nay thực thể chịu đựng được, vì vậy làm nũng như đứa trẻ và cầu Thiệu Tình lau lưng cho , Thiệu Tình còn cách nào khác là ấn xuống chiếc ghế tre và đặt chậu nước bên cạnh , nhúng khăn tắm lau cho .

      Yến Kì Nguyệt lúc ấy bị thương rất nặng, bởi vì nghỉ ngơi tốt mấy ngày đêm để nghiên cứu vết thương của Nhị Ngốc, tinh thần và thể chất vô cùng kiệt quệ, cho nên khi có người tới cướp người, sức phản kháng của cũng mạnh còn bị thương nặng.

      Sau lưng bị nhát dao, vết chém ở chỗ nối vai và lưng.

      Cũng may vết dao này sâu lắm, chỉ có thể coi là vết thương ngoài da, có vết thương ở xương, hơn nữa Yến Kì Nguyệt có thể chất đặc biệt, hồi phục tương đối nhanh, tại liền sẹo.

      Thiệu Tình nhàng lau lưng cho , rất nhàng, đặc biệt là gần vết thương, dám dùng khăn, thấm nước ẩm ngón tay, lau từng chút .

      Yến Kì Nguyệt nghiêng đầu, chống cánh tay, cười khẽ tiếng: "Đôi khi tôi chỉ nghĩ, dù bao nhiêu năm nữa, chúng ta đều già rồi, em cũng chấp nhận tôi, cũng sao. Cuộc sống như bây giờ rất tốt. ”

      Thiệu Tình đột nhiên nhận ra dường như chưa cho Yến Kì Nguyệt biết những gì nghĩ.

      Vì lý do này, Thiệu Tình chống cằm, cẩn thận cân nhắc, muốn trêu đùa với Yến Kì Nguyệt, nên cố ý : “ Vạn nhất sau này em thích người đàn ông, rồi em kết hôn, thể nào để ngủ giữa hai chúng em? "

      Yến Kì Nguyệt rên rỉ tiếng, sau đó :" Tôi cùng em ngủ. Sau đó tôi ngủ dưới giường, trần nhà, mỗi đêm đều nhìn chằm chằm hai người. "

      Thiệu Tình nằm ở lưng Yến Kì Nguyệt cười, hơi thở ấm áp phun vào lưng Yến Kì Nguyệt, khiến cảm thấy tê dại và ngứa ngáy tận trong tim.

      Thiệu Tình sờ lên tấm lưng ngọc mịn màng của , chỉ cảm thấy làn da dưới đầu ngón tay ấm áp, bàn tay sờ sờ rất tốt, sờ lần lại muốn sờ lần thứ hai.

      Yến Kì Nguyệt hô hấp trở nên nặng nề hơn, nhắm mắt lại cắn đầu ngón tay, chỉ cảm thấy toàn thân như bị điện giật, sau đó nhịn được : "Những gì tôi đều là ."

      "Em muốn nghe lần nữa." Thiệu Tình nhịn xuống cảm giác muốn cắn vào tấm lưng trắng nõn của , :" Em muốn nghe lời âu yếm, thâm tình hơn. "

      Yến Kì Nguyệt bị Thiệu Tình chọc chọc, khiến ngón chân co vào nhau, cắn đầu ngón tay cái, ép mình tỉnh táo lại chút, nghiêm túc : "Tôi thích em, muốn kết hôn với em, muốn đối tốt với em, muốn vĩnh viễn ở bên cạnh em, muốn em hạnh phúc, làm nữ vương cao cao tại thượng, muốn nhìn thấy em luôn vô tư vui vẻ, bản thân vui vẻ nhất, dù bây giờ em thích tôi cũng quan trọng, cứ mạnh dạn tiến về phía trước, có tôi ở phía sau khi em quay đầu lại, chờ xem đủ mọi phong cảnh rồi, cúi đầu xuống nhìn thấy tôi ở dưới chân.

      Thiệu Tình tiếp tục : "Còn gì nữa?"

      Yến Kì Nguyệt sững sờ lúc, sau đó : "Điều hạnh phúc nhất mà tôi có thể nghĩ đến là cùng em già . Em và tôi đều mắt mờ. Dù thể nhìn thấy diện mạo đối phương, cũng có thể chính xác nắm lấy tay người kia.

      Thiệu Tình rốt cuộc nhịn được, cúi đầu cắn bả vai nhô lên của Yến Kì Nguyệt, lưu tình trào phúng :" lời âu yếm rất đúng kịch bản ."

      "Nhưng em cho phép kết hôn với em."
      Tiểu Ly 1111Tôm Thỏ thích bài này.

    2. Kimanh1257

      Kimanh1257 Well-Known Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      518
      v3 Thảm hoạ ập đến

      Yến Kì Nguyệt lúc đó rất bối rối, hình như ấy nghe thấy Thiệu Tình rằng gả cho ? đúng ... ấy bằng lòng để gả cho ấy!

      Tai của bị ảo giác phải ? Những gì vừa nghe là , phải ? Yến Kì Nguyệt khẽ véo vào đùi, cảm thấy động tác của mình rất bí mật, nhưng tất cả đều rơi vào mắt Thiệu Tình.

      Thiệu Tình dựa vào lưng cười, tiếng cười làm cho lồng ngực của chấn động, sau đó truyền sang Yến Kì Nguyệt, cảm giác tê dại kỳ lạ lần nữa chiếm lĩnh toàn thân Yến Kì Nguyệt.

      Yến Kì Nguyệt hít hơi , nhịn được xoay người ôm Thiệu Tình: "Những gì em ? phải em lừa ?"

      Thiệu Tình che mắt lại, cúi người hôn lên môi: "Lúc ấy Nhị Ngốc mất tích, bị thương nặng. Em mới biết rằng mất trong hai người là điều em thể chịu đựng được. Đừng trách em tham lam. Tất nhiên nếu muốn coi như em chưa gì. ”

      Yến Kì Nguyệt chưa kịp chuyện, Nhị Ngốc vẫn nằm ở bên lao đến, ép buộc tách hai người ra, cúi xuống hôn Thiệu Tình cái.

      Trong mắt cậu tràn đầy phẫn nộ, a Tình là của ta!

      Thiệu Tình ôm lấy Nhị Ngốc, ôm lấy Yến Kì Nguyệt, khẽ : "Em từng nghĩ, hành động này quá kinh thế hãi tục, người làm sao có thể hai người? Nhưng sau đó ngẫm lại kỹ, em đem tâm mình tách ra thành mấy cánh hoa, chia cho các , cần gì phải quản lời đàm tiếu của người khác, hai người các , có nguyện ý theo em hay .”

      Yến Kì Nguyệt hai lời, ôm chặt eo Thiệu Tình thở dài: " chưa bao giờ nghĩ đến mình độc hưởng, bởi vì biết em thể buông bỏ Nhị Ngốc, đối với em, là người đến sau, cho nên tại rất hài lòng, chỉ là ... "

      nhìn về phía Nhị Ngốc, có chút lo lắng.

      Thiệu Tình sờ sờ đầu của Nhị Ngốc, sau đó : “Khi ấy khôi phục trí nhớ, ấy nguyện ở lại là tốt nhất, nếu ấy muốn rời , em tự nhiên ngăn cản.”

      phải ai cũng có thể chấp nhận mối quan hệ ba người kỳ lạ như vậy.

      Yến Kì Nguyệt chấp nhận, xoa xoa hai chân Thiệu Tình, mãn nguyện : " sẵn sàng theo đuổi em cả đời. Hạnh phúc này đến quá nhanh."

      Thiệu Tình vỗ vỗ đầu , để tiếp tục nằm sấp, sau đó ôm Nhị Ngốc, đặt trở lại giường kia, và với : "Em nhiều lần. bị thương ở lưng, thể di chuyển lung tung. Nếu nghe lời, em cần nữa. "

      Nhị Ngốc nắm chặt góc chăn, đáng thương nhìn Thiệu Tình, sau đó lại bị nhét vào trong chăn. Sau khi đưa Nhị Ngốc vào, Thiệu Tình thở phào nhõm hơi, tiếp tục lau lưng cho Yến Kì Nguyệt.

      Lau lưng có chút ái muội, dù sao lúc trước bọn họ xảy ra chuyện gì đều danh chính ngôn thuận, tại là bạn trai bạn , mọi chuyện đều là bình thường.

      Nhưng Thiệu Tình muốn làm gì, cho nên Yến Kì Nguyệt bóng gió bằng mọi cách có thể, cuối cùng chỉ đổi lại Thiệu Tình nhàn nhạt câu: " ngủ trước , em ra ngoài xem."

      Sau đó Thiệu Tình mặc kệ Yến Kì Nguyệt ai oán, sau khi ra ngoài, lên boong quan sát đáy nước lần nữa, phát có thêm rất nhiều đàn cá chạy trốn.

      Theo lý thuyết bình thường, nếu có dã thú đuổi theo, có khả năng đuổi theo ngày mà vẫn đuổi kịp.

      Hơn nữa có rất nhiều động vật biển hình thể rất lớn, thuộc loại chúa tể của biển cả, chúng nó cũng chạy trối chết, nên chắc hẳn phải thú dữ.

      Nếu phải là thú dữ rất có thể là thiên tai, nếu là thiên tai nguy.

      Nếu là mãnh thú, vẫn có thể chiến đấu với mãnh thú, nếu là thiên tai, tuy nhân định thắng thiên, nhưng con người đối mặt với thiên nhiên vẫn quá bé.

      Đặc biệt là bây giờ họ ở giữa đại dương bao la, khi thiên tai nào đó xảy ra phá hủy con tàu của họ kết thúc.

      Thiệu Tình nhìn lan can hồi lâu, lại nhìn thời tiết, biển cả, nhưng cũng phát có gì đặc biệt.

      Lúc này Thiệu Tình có chút buồn ngủ, định quay lại khoang thuyền ngủ, mới vừa được hai bước, cảm thấy cả con tàu rung chuyển vài cái, trong lòng có chút mơ hồ yên, nhưng có thể là những động vật biển sống dưới nước chạm vào tàu tạo thành chấn động.

      cau mày, dừng lại, quét qua tuần, thấy gì bất thường, mới trở lại khoang thuyền ngủ.

      Trong hai ngày sau đó, trời yên biển lặng, thấy tượng gì khả nghi, ngoại trừ những sinh vật biển ngừng từ phía dưới lao về hướng khác.

      Mãi cho đến trưa ngày hôm sau, cuối cùng họ cũng đến rìa dải đá ngầm, sau khoảng giờ nữa, họ có thể rời dải đá ngầm.

      Ngay cả Phong Lan cũng khỏi thở phào nhõm.

      Nhưng đúng lúc này, con tàu của họ đột nhiên rung chuyển dữ dội, bệnh nhân Yến Kì Nguyệt thiếu chút đứng vững mà ngã xuống người Thiệu Tình.

      Khi chấn động qua lại có chuyện gì xảy ra tiếp, nửa giờ sau lại tiếp tục xảy ra chấn động như vậy, hai lần là ngoài ý muốn, nhiều lần như vậy có cách nào an ủi chính mình.

      Thiệu Tình nhíu mày, quay người lại, chợt phát có điều ổn, cách đó xa, vài con cá đột nhiên ngửa bụng lên .

      xem kỹ lại, thoạt nhìn phát có gì bất thường, nhìn kỹ mới phát mặt nước nổi lên những bọt nước . Ban đầu chỉ là những bọt nước , về sau bọt nước bắt đầu to dần lên.

      Ngay sau đó, giống như những đài phun nước , hình thành mặt biển, bốn chữ lóe lên trong đầu Thiệu Tình, địa chấn dưới biển!

      quan tâm đến những chuyện khác, lao thẳng đến cửa phòng điều khiển, chỉ hét lên: “Tăng tốc độ ngay lập tức, mau rời khỏi khu vực này, cần quan tâm có đụng phải đá ngầm hay !”

      Phong Lan cũng biết xảy ra chuyện gì, mờ mịt nhìn về phía Thiệu Tình, Thiệu Tình cấp bách : " phải động đất, chính là núi lửa đáy biển phun trào, nếu chậm mọi người đều phải chết ở chỗ này!"

      Phong Lan sợ tới mức, mặt mũi trắng bệch, hai lời bắt đầu gia tốc, để làm cho tốc độ nhanh hơn, cậu ta đo hướng gió, rồi giương buồm lên.

      Cả con tàu như mũi tên rời cung, lao nhanh về phía trước, bất chấp với tốc độ như vậy có thể đâm vào đá ngầm làm tàu trực tiếp chìm nghỉm.

      Có lẽ là nguy cơ đến sinh mệnh, Phong Lan tiểu đệ phát huy vượt xa người thường, thuyền lướt mặt nước, hoàn toàn có thể tránh toàn bộ đá ngầm.

      Mắt thấy bọn họ sắp lao ra khỏi dải đá ngầm, mặt nước nổi lên những bọt nước li ti, bỗng ầm ầm phun ra những thứ màu đen xám, đó là nước có lẫn loại chất giống như bùn, ào ào phun ra, lập tức phun cao hơn chục mét.

      chuyển động bất thường của nước tạo thành những con sóng to lớn, lắc lư tứ phía, con thuyền bị ảnh hưởng dường như lái đỉnh sóng. Phong Lan lúc này liều mạng rồi, trong tay cậu ta nhanh chóng xuất ảo ảnh.

      Mấy người Thiệu Tình đều biết lái thuyền, cũng có cách nào giúp Phong Lan, bọn họ chỉ có thể lo lắng nhìn, càng ngày càng nhiều thứ màu đen xám xịt từ đáy biển nổi lên.

      Gần như chắc chắn đây thực là núi lửa dưới đáy biển phun trào, còn là giai đoạn đầu của quá trình phun trào, sau khi phun trào, là magma.

      chung, khi núi lửa dưới đáy biển phun trào, magma bị nước biển làm mát, cuối cùng hòn đảo núi lửa được hình thành, nhưng làm nguội này cần quá trình, hơn nữa quá trình này rất lâu.

      Ít nhất Thiệu Tình bọn họ đợi được.

      Thấy sắp rời khỏi nhóm đá ngầm cơn sóng lớn bất ngờ ập tới. Núi lửa dưới đáy biển phun trào luôn là trong những nguyên nhân chính hình thành sóng thần, sau thời gian hình thành sóng thần cực lớn .

      Mặc dù bây giờ có sóng thần nhưng sóng rất lớn, khi bị con sóng như vậy chụp được thuyền của họ chỉ còn lại những mảnh vỡ.

      Đập vào, sóng biển đánh vào đuôi tàu, cả con tàu trực tiếp nhảy theo sóng, phập phồng chừng, Thiệu Tình thả dây leo buộc chặt vào eo của Nhị Ngốc và Yến Kì Nguyệt, sau đó ôm chặt vào cột.

      Cả ba người được cố định thuyền.

      Hết sóng này đến sóng khác, chiếc thuyền tội nghiệp hoàn toàn mất kiểm soát. Nếu phải vì họ rìa của dải đá ngầm tương đối ít đá, lúc này họ có thể va vào đá.

      Nhưng dù vậy, Thiệu Tình vẫn có cảm giác con tàu tan rã trong giây tiếp theo, sức mạnh của tự nhiên thực phải thứ con người có thể chống lại được, thảm họa tự nhiên như thế này cho dù Thiệu Tình là dị năng giả sắp đột phá cấp 6, cũng chỉ có thể để mặc cho số phận.

      Ngay khi bọn họ rời khỏi dải ngầm, bị sóng đánh ra ngoài, nhìn thấy sắp an ổn cơn sóng lớn ập xuống đầu, Thiệu Tình kêu lên: " tốt rồi!" Lại nhanh chóng vươn tay thả dây leo quấn vào thắt lưng Phong Lan.

      Trong trường hợp con tàu thực vỡ tan, ít nhất bốn người họ vẫn ở bên nhau, sau đó con tàu thực vỡ tan ra.

      Sóng lớn đánh thẳng vào con tàu, đừng chiếc thuyền của họ, ngay cả con tàu to hơn cũng vỡ tan trong tích tắc.

      Vì vậy có gì trì hoãn, thuyền của bọn họ bị chụp thành từng mảnh ván, sóng ập xuống, trong nháy mắt đánh tan con thuyền, Thiệu Tình dùng dây leo kéo ba người đến bên cạnh , sau đó nhanh chóng thả từng dây leo từng dây leo tạo thành quả bóng khổng lồ bảo vệ xung quanh bọn họ.

      Thời điểm sóng ập xuống, gần như bị sức mạnh khổng lồ đánh nát, may mắn thay, đám dây leo nhà rất đáng tin cậy, dưới cái chụp của sóng, chúng cứu được mấy người ở trong rào chắn dây leo.

      Chỉ có mình Thiệu Tình bị chấn động cực lớn, lập tức tái nhợt còn nhân sắc, sau đó nôn ra ngụm máu.

      nhanh chóng phân tán dây leo, nhìn xung quanh có những tấm gỗ nổi mặt nước, chọn tấm gỗ to hơn, trèo lên và kéo ba người còn lại lên.

      Bốn người ôm tấm ván gỗ, mặt nước nổi lên xuống rất đáng thương, sóng lớn ngừng cuốn bọn họ lao về phía trước với tốc độ rất nhanh.

      Thiệu Tình nghẹn trong nước biển ngừng ho khan, lao lực : "Bất kể thế nào, đừng buông tấm ván trong tay. Đây là hy vọng duy nhất của chúng ta."

      Phong Lan thân thể yếu ớt nhất, giờ phút này cậu ta thấy hoa mắt, sắp hôn mê, Thiệu Tình cắn răng đung dây leo trực tiếp trói Phong Lan vào ván gỗ, nằm đó như tấm nệm.

      Nhưng bây giờ phải lúc để cười, vết thương của Nhị Ngốc thể dính nước, Thiệu Tình cũng đẩy Nhị Ngốc lên tấm gỗ, và Yến Kì Nguyệt nổi trong nước, giữ mép tấm gỗ.

      Đôi khi gặp sóng, họ chìm xuống đáy biển trong tích tắc, rồi lại từ từ nổi lên, tiếp tục trôi theo dòng chảy.

      Phong Lan là người đầu tiên hôn mê, sau đó đến Yến Kì Nguyệt kiệt sức, cơ thể bị thương, mặc dù gần như lành nhưng thể lực của vẫn còn yếu, nếu có dây leo của Thiệu Tình, Ước chừng bây giờ buông tay và chìm xuống đáy biển.

      Thiệu Tình cắn chặt khớp hàm lau nước biển mặn chát mặt, nhân lúc sóng có đánh, nhìn về phía xa, lúc này núi lửa phun trào đến thời điểm tồi tệ nhất, tro núi lửa đen và magma đỏ, chìm nổi trong nước biển, trào ra ngoài.

      Những sinh vật biển ở gần trung tâm của vụ núi lửa ngầm phun trào đáng thương hơn cả. Người ta ước tính rằng chúng bị nấu chín trong vài phút, có thể ngoặm ăn trực tiếp.

      Thiệu Tình tháy may mắn vì phát sớm, nếu bây giờ có lẽ bọn họ ở dưới đáy biển rồi, lại có con sóng khác ập đến. Ván gỗ hơi quá sức chịu đựng rồi. Thiệu Tình đành phải dùng đến dây leo liên tục gia cố tấm ván để đảm bảo tấm ván tạm thời bị gãy nát.

      Chỉ cần có thể chống đỡ được đến lúc bọn có thể tìm được chỗ đặt chân .

      Khi những con sóng tiếp tục ập đến, họ bị đẩy ra khỏi tâm của núi lửa ngầm phun trào từng chút , vì vậy khi sóng thần hình thành, chúng ở rìa cực hạn.

      Tuy nhiên, vấn đề lớn hơn đến, giữa vùng biển bao la, biển cả vô biên này, liệu họ có nên ôm tấm ván gỗ này mà thổi thẳng ra đảo quốc?
      Tôm ThỏTiểu Ly 1111 thích bài này.

    3. Tiểu Ly 1111

      Tiểu Ly 1111 Well-Known Member

      Bài viết:
      422
      Được thích:
      500
      cũng ngờ truyện đổi sang khung cảnh đại dương :)))
      Kimanh1257 thích bài này.

    4. Kimanh1257

      Kimanh1257 Well-Known Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      518
      Truyện thay đổi khung cảnh để tránh người đọc thấy chỉ có Trung Của toàn người ác, các nước khác cũng ác như và hơn Trung Của @Tiểu Ly 1111:3:3:3
      Tiểu Ly 1111Tôm Thỏ thích bài này.

    5. Kimanh1257

      Kimanh1257 Well-Known Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      518
      v4 Sốt cao

      Những con sóng ngừng phụ giúp họ, trước đây những con sóng này đòi mạng và đẩy họ vào chỗ chết, nhưng bây giờ nó cứu sống họ, liên tục đẩy họ ra khỏi tâm thiên tai.

      Sau khi cách khá xa núi lửa ngầm, Thiệu Tình nhìn lại thấy mắc-ma và tro núi lửa phun ra trông giống như con rồng khổng lồ lao ra khỏi biển, đạt độ cao vài chục mét.

      Thiệu Tình cảm thấy nó giống như quả bom nguyên tử, ném xuống biển, sau đó nổ phịch tiếng, bọt nước nổ tung tóe.

      Sức mạnh của tự nhiên luôn luôn khủng khiếp, làm cho người ta kính sợ. Thiệu Tình chỉ nhìn thêm cái, rồi cắn răng dậm nước theo sóng.

      Lúc này ván có hai người, người hôn mê và người bị thương, vẫn nửa kéo nửa cõng Yến Kì Nguyệt, dễ tìm chỗ đặt chân biển cả mênh mông.

      Nếu tìm được chỗ, sớm muộn gì họ cũng hoàn toàn chìm xuống đáy biển, dù sao chỉ dựa vào tấm ván như vậy, bọn họ thể trôi dạt đến đảo quốc.

      Nhưng ngờ lần đầu tiên biển lại gặp phải chuyện này, quả thực là xuất sư bất lợi, Thiệu Tình kịp thở dài, đạp nước về phía trước, may tất cả sinh vật nước trong khu vực này đều chạy trốn. Nếu trốn thoát, núi lửa phun trào cũng biến thành cá luộc, lúc này họ cần phải lo lắng về điều này.

      Trôi trôi cả ngày trời, đêm đến, Phong Lan tỉnh dậy, tuyệt vọng nhìn biển cả mênh mông, lâu lâu mới vùi mặt vào cánh tay cậu ta.

      Cậu ta khóc, nhưng cậu ta muốn tâm trạng của mình ảnh hưởng đến Thiệu Tình và những người khác, cậu ta cũng dám khóc thành tiếng, vì vậy cậu ta lặng lẽ khóc mình.

      Cậu ta vẫn chưa muốn chết, cậu ta mới mười chín tuổi, ở nhà còn có chị và em , đều cần có người nuôi sống, cậu ta chỉ có thể may mắn vì Thiệu Tình để lại cho họ rất nhiều đồ ăn trước khi ra khơi, lo bị đói trong thời gian ngắn.

      Nhưng cậu ta vẫn lo lắng, sau khi cậu ta mất, phải làm sao nếu chị và các em của cậu ta bị bắt nạt? ai nâng đỡ, ai ra mặt giúp cho họ, chỉ có thể khóc thầm như cậu ta.

      Sau khi cậu ta mất, ai là người nuôi dưỡng chị và các em ? Chắc chắn ai muốn nuôi vài người xa lạ vô cớ, chị cả chỉ có thể ra ngoài tìm thức ăn, mạo hiểm, liều mạng.

      Cậu ta cảm thấy đau khổ khi nghĩ về điều đó.

      phải tiếc mạng, mà đau lòng là chị và em trai em .

      Thiệu Tình rất bình tĩnh, từ trong gian tìm đồ ăn làm từ trước, có cách nào hâm nóng lại, trực tiếp đưa cho Phong Lan và Yến Kì Nguyệt: "Trước tiên ăn chút gì đó để bổ sung thể lực, tôi rồi tôi đưa cậu sống sót trở về. ”

      Phong Lan lau mắt, khóe mắt có chút đỏ lên, thoạt nhìn là vừa mới khóc, cậu ta muốn Thiệu Tình nhìn thấy, nên có chút được tự nhiên, Thiệu Tình sờ đầu cậu ta : "Tôi là người giữ lời, nếu như tôi đưa nhóm cậu ra ngoài, tôi nhất định đưa nhóm cậu về."

      Phong Lan lúng túng đáp, có khẩu vị gì, nhưng cậu ta vẫn ăn hết đồ ăn Thiệu Tình đưa.

      Thiệu Tình lo lắng rằng vết thương của Yến Kì Nguyệt bị ngâm trong nước biển quá nhiều, vì vậy cõng lưng để phần của nổi lên.

      Yến Kì Nguyệt lần này chống đỡ được bản thân, im lặng ăn xong liền vòng tay qua cổ Thiệu Tình, Thiệu Tình quay đầu hôn , giọng : "Nếu mệt ngủ lát . chừng vừa mở mắt, Chúng ta tìm được chỗ đặt chân. ”

      Yến Kì Nguyệt nhàng đáp, mệt mỏi nhắm mắt lại. Nhị Ngốc cũng tệ lắm, tuy rằng chưa khôi phục, nhưng cũng chuyển biến xấu. Chỉ là trong lồng ngực tích nhiều nước, Thiệu Tình lật Nhị Ngốc lại và từ miệng vết thương sau lưng đổ nước ra.

      Hai mắt Phong Lan nhìn gần như rơi xuống nước, chỉ vào Nhị Ngốc: "Ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi......"

      "Nhị Ngốc nhà tôi phải người nga, cậu tốt hơn nên chỉ tay về phía ấy, có thể ấy cắn cậu.” Thiệu Tình cố ý hù doạ Phong Lan, khiến Phong Lan sợ hãi vội vàng giấu ngón tay ra sau lưng.

      Thiệu Tình lúc này mới bật cười, gục ván gỗ cười tiếng rồi mới : " bạn , đừng sợ, Nhị Ngốc cắn người. Cậu cho ngón tay vào miệng ấy, ấy cũng cắn. "

      Phong Lan nào dám đưa, cả người đều cuộn thành cuộn, nằm trong góc nhìn rất đáng thương, lâu sau, mới thào :" Tôi giữ bí mật, đừng giết tôi diệt khẩu. "

      Thiệu Tình lại bị chọc cười, cúi người hôn lên đôi môi hồng nhạt của Nhị Ngốc, sau đó với Phong Lan với vẻ mặt chó Nhật:"Nhìn , ấy cắn."

      Phong Lan:......

      Đêm nay thêm khó khăn, nước biển lạnh lẽo thỉnh thoảng vượt qua ván gỗ, bọn họ toàn thân đều ướt đẫm, mặc kệ người ván gỗ, hay là người trong nước biển, người đều chỗ khô ráo.

      Bây giờ chưa phải là khó chịu nhất, khi ngày mai nắng lên làm khô quần áo, quần áo hình thành lớp muối, cọ xát vào da, đó là lúc khó chịu nhất.

      Còn bằng quần áo ướt đẫm!

      Đến nửa đêm, Phong Lan vẫn chưa ngủ, nhưng Yến Kì Nguyệt ngủ rất say, Thiệu Tình nằm ván gỗ ngắm trăng, nhìn mặt trăng từ biển lớn, trăng sáng và chói lọi hơn đất liền rất nhiều.

      Phong Lan ngủ được, trong lòng đầy lo lắng, ra cậu ta vẫn là đứa trẻ chưa từng gặp sóng gió gì, sợ hãi là chuyện bình thường.

      Thiệu Tình nhịn được với cậu ta: “Nếu cậu ngủ được, để chị kể chuyện cho cậu nghe.”

      Phong Lan như nắm được cọng cỏ cứu mạng: “Được.”

      Thiệu Tình kể cho cậu ta: “Xưa kia có vị vua, vợ ông ta sinh được con , da như tuyết, môi như hoa hồng…”

      “Chờ .” Phong Lan nhịn được nữa, liền . : "Mẹ kế của ấy làm hại ấy, ấy chạy vào rừng và được bảy chú lùn cứu thoát? Đây phải là Bạch Tuyết sao? Mấy đứa nghe rồi."

      "Sai!" Thiệu Tình chế nhạo : " ấy chạy vào vào rừng, sau đó gặp bảy chú lùn. Những chú lùn này ngoài 30 đến 40 tuổi. Vì thấp bé và xấu xí nên họ chưa bao giờ tìm được nàng dâu, nhìn thấy Bạch Tuyết. ấy đẹp, vì vậy họ cưỡng bức ấy [Xong] ~ Sau này họ sống cuộc sống "hạnh" phúc, nhưng ngày nọ, hoàng tử phát ra Bạch Tuyết. hoặc hai người lùn hoàng tử sợ, nhưng ta thể đánh bại bảy người lùn, kết quả là tám P (person) chuyển thành chín P. ”

      Phong Lan:......

      Khác với cốt truyện mà tôi biết!

      "Muốn nghe chuyện khác ? Bây giờ ở trong biển, bằng chị kể cho cậu nàng tiên cá nhé?" Thiệu Tình chống cằm, vẻ mặt thuần khiết.

      Phong Lan cảnh giác : “Lần này còn có mấy P nữa ?”

      Thiệu Tình lắc đầu, cậu ta yên tâm: “Vậy chị kể .” Tuy rằng cậu nghe chuyện này nhiều lần, nhưng đêm tối tăm lại lênh đênh biển, cậu ta vẫn muốn nghe người khác chuyện, mới có cảm giác an toàn.

      "Từng có nàng tiên cá , bạn có biết nàng tiên cá đó ? Biệt danh của họ là hải . Nàng tiên cá lần đầu tiên đến biển, chiếc thuyền bị dụ va phải đá ngầm, tất cả người thuyền bị chết đuối, nhưng bên trong có hoàng tử, trông rất ưa nhìn, nàng tiên cá cứu chàng, lôi chàng ra làm tình dưới biển, ngờ chàng hoàng tử lại là người đa mưu túc trí, sợ nàng ta mặc quần vào rồi nhận người, nên hạ độc nàng tiên cá, thực được uy hiếp nàng, nàng tiên cá biết chỉ nghĩ hoàng tử rất đẹp trai, bạch bạch cảm thấy rất tuyệt. Vậy nên nàng sẵn sàng tha mạng ta và ném ta trở lại bờ.” Thiệu Tình nhếch mép cười .“ Sau khi tiên cá về phát mình bị trúng độc, nàng ta rất tức giận và muốn trả thù nên nàng ta tìm mụ phù thủy, đổi lọ thuốc, đổi chân và lên bờ tìm hoàng tử để trả thù nhưng hoàng tử nhận ra nàng là nàng tiên cá. Lại làm tình với nàng, nàng tiên cá rất vui vẻ, nên quyết định vài ngày nữa mới trả thù, nhưng hoàng tử sắp kết hôn, nên quan hệ với nàng, nàng giết dâu ngay trong đám cưới và đe dọa hoàng tử giao thuốc giải độc, nhưng hoàng tử là người độc ác. Thuốc giải độc được đưa cho nàng thực loại thuốc cực độc khác, vì vậy nàng tiên cá bị đầu độc thành bong bóng, và sau đó trai và chị của nàng ta giết hoàng tử ~ "

      Phong Lan: Ta nghe QAQ, truyện này có độc!

      "Thế nào? Chị còn có ngón tay cái, còn có hoàng tử ếch..., kể cho cậu nghe?" Thiệu Tình nâng cằm, híp mắt cười .

      Phong Lan vội vàng : “Tôi nghĩ là tôi buồn ngủ, tôi muốn ngủ, hôm khác tiếp!”

      Sau đó cậu ta vội vàng nằm úp sấp xuống giả vờ ngủ, nhưng giả vờ lại thành , cậu ta thực ngủ thiếp sau đó. Giờ đây, những sợ hãi đó bị bỏ lại phía sau.

      Thiệu Tình duỗi eo trói mình vào tấm ván gỗ, theo sóng chậm rãi tiến về phía trước, híp mắt, thức nửa đêm.

      Nửa đêm, Yến Kì Nguyệt đột nhiên bị sốt, theo logic mà , thân thể của dị năng giả so với người thường tốt hơn nhiều, nhưng Phong Lan bị sao, nhưng Yến Kì Nguyệt lại sốt cao lùi.

      Thiệu Tình có chút sốt ruột, nhưng còn cách nào khác đành cởi từ lưng xuống, cho uống chút nước ngọt, ngâm mình trong nước biển lạnh giá, bệnh nhất định càng ngày càng nặng, Thiệu Tình sai dây leo ra ngoài, kéo dài ra dài ra, nhìn xung quanh, lâu mới tìm thấy ván gỗ khác.

      Thiệu Tình kéo tấm ván lại, buộc nó với tấm ván tại bằng dây leo, dây leo lần lượt buộc chặt, giống như băng dính quấn quanh nó, lại giống như tấm thảm xanh.

      Tóm lại, nó bền hơn rất nhiều, có nước biển thấm vào, vì vậy Thiệu Tình đặt Yến Kì Nguyệt lên đó.

      Nếu phải chăn hút nước biển càng thêm ẩm ướt, rất có hại cho cơ thể của Yến Kì Nguyệt, Thiệu Tình muốn ném mấy chục lớp chăn lên.

      Đẩy chiếc bè đơn giản, Thiệu Tình đêm nào nghỉ ngơi, ngừng đạp mặt nước, tăng tốc từng chút từng chút trôi về phía trước.

      Trôi nổi ngày đêm, ngừng nghỉ, trong suốt thời gian đó, em trai Phong Lan gọi về nghỉ ngơi mấy lần, nhưng vì vậy mà thay đổi.

      Phong Lan nhìn mà lo lắng gần chết.

      Dù như thế nào cũng là sức người, Thiệu Tình có thể đẩy nó bao xa cho đến khi họ tìm được chỗ đặt chân sao? Nơi đặt chân còn còn chưa tìm được, lãnh đạo Thiệu Tình trước tiên ngã xuống.

      Nhưng Thiệu Tình chỉ có thể dùng cách này để trút bỏ gấp gáp của mình, cơn sốt cao của Yến Kì Nguyệt vẫn chưa rút, sờ trán thấy nóng, phải nhanh chóng tìm nơi an toàn, hạ chân xuống.

      Vào ngày thứ ba sau khi núi lửa ngầm phun trào, khi bọn họ vẫn lênh đênh biển, Phong Lan nhìn thấy vây cá mập lúc lúc mặt biển cách đó xa.

      Lúc này cậu ta hoảng sợ, dù sao bốn người bây giờ đều là ở biển, có đồ phòng hộ, khi trở thành mục tiêu, bọn họ chính là bốn khối thịt sống.

      Phong Lan rất căng thẳng, nhưng Thiệu Tình lại rất vui vẻ, buông dây leo xuống, vừa bơi vừa : “Tôi nghĩ chúng ta có chiếc xe kéo, cậu chờ tôi trở lại.”

      Sau đó chạy bơi xa.

      Phong Lan hoảng sợ, nắm lấy mép ván hét lớn: "Chị Tình, mau quay lại, chúng là cá mập! Nguy hiểm quá QAQ."

      Thiệu Tình vèo vèo bơi tới, chưa nhìn thấy con cá mập, nhiều nhất chỉ nhìn thấy vây cá mập …

      Đó là nhóm cá mập , chỉ có ba con cá mập, hai con lớn và con , đặc biệt giống như cá mập bố và mẹ, chúng kiếm ăn với cá mập con.

      Thiệu Tình quan tâm họ có phải là gia đình hạnh phúc hay , cứ thế trực tiếp lao lên, bất giác bị đánh, lúc đầu đàn cá mập rất hung dữ, cảm thấy bị con sâu khiêu khích nên lao đến cắn Thiệu Tình, như muốn nuốt Thiệu Tình vào bụng.

      Hai phút sau, ba con cá mập đập đuôi bỏ chạy, nên mang theo kẻ bắt nạt cá!
      Tôm ThỏTiểu Ly 1111 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :