1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Mạt thế] Độc mẹ quỷ bảo - Lâm Uyên Mộ Ngư- 184/278

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Kimanh1257

      Kimanh1257 Well-Known Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      518
      Chương 50: Đến đích

      Tuy rằng lần này coi như kinh tâm động phách, nhưng cũng may tất cả mọi người có chuyện gì, hơn nữa thực lực đều bước tăng lên, trong đó Nghiêm Hán Thanh là người thương thế nặng nhất, thu hoạch cũng lớn nhất.

      có dị năng, còn là dị năng hệ lôi nổi tiếng cường hãn.

      Vốn dĩ Nghiêm Hán Thanh ngoài miệng nhưng trong lòng vẫn có chút tự ti, trong tất cả mọi người, là người duy nhất có dị năng, là muốn báo đáp Thiệu Tình, nhưng lại thể làm gì, cho tới bây giờ, mới chân chính có năng lực thực lời hứa của mình.

      Thân phận bị phát , Nhị Ngốc sinh động hơn rất nhiều, câu ở trong rừng bôn tẩu nhảy lên, sau khi dùng vải nhiễm máu dẫn dụ đưa tới ít tang thi, linh hoạt chui vào trong xe, Nghiêm Hán Thanh liền nhanh chóng phóng ra dị năng hệ lôi của , nhất thời đàn tang thi giống phạm vào thiên tội, sau khi run rẩy nửa ngày nằm đổ mảng.

      Thiệu Tình tiến lên xem xét, phát đàn tang thi này còn chưa có chết hẳn, liền ở bên chờ, lát sau, những con tang thi này mới khôi phục lực hành động, cùng Cố Phán Phán mới nhanh chóng thu thập những tang thi đó.

      "Trải qua chúng ta thực nghiệm, phát hai tang thi có thể kích bị mất mạng, nếu số lượng nhiều chỉ có thể làm cho chúng nó tạm thời mất lực hành động, tang thi bình thường có mười giây, tang thi cấp hai chỉ bị hạn chế trong ba đến năm giây, trong 10m tang thi đều thể trốn, xa hơn chút hiệu quả càng kém." Thiệu Tình cẩn thận phân tích : "Bất quá Hán Thanh tại mới cấp 1, dần dần cấp bậc tăng lên, tương ứng uy lực cũng càng lớn."

      Nghiêm Hán Thanh cũng cảm thấy suy sụp, dù sao có thể có được dị năng là tiến bộ rất lớn, chậm rãi thăng cấp, hẳn là có thể trợ giúp Thiệu Tình càng nhiều.

      Thiệu Tình đem tinh hạch chia cho mọi người, sau đó nhìn nhìn bản đồ: "Lập tức đến quê Hán Thanh, mọi người ăn chút gì , phía trước là lối rẽ, giữa trưa hôm nay chúng ta dừng lại nghỉ ngơi."

      Thiệu Tình cần ăn cái gì, phụ trách lái xe, vài người khác ở ngay phía sau ăn uống, Thiệu Đồng cũng cho bánh bao ăn, tiếp về phía trước có con sông lớn, cầu qua con sông lớn đều bị gãy, làm đường hỏng hết, Thiệu Tình thể hỏi Nghiêm Hán Thanh: "Còn có đường khác ?"

      Nghiêm Hán Thanh nghĩ nghĩ : "Qua núi phía trước có thể thẳng tới nghĩa địa của thôn chúng tôi, nghe bên kia núi phong thuỷ đặc biệt tốt, còn có người bao thôn chúng tôi xây mộ viên, vì thế núi cũng làm đường, hẳn là còn có thể .”

      Thiệu Tình gật gật đầu, quay đầu xe trực tiếp vào núi, đường núi làm rộng lắm, vừa vặn đủ chiếc xe , nếu có xe ngược chiều lại đây, xe nhường đường cũng thể qua.

      Nhưng Thiệu Tình đường gặp được bất kì cái gì, an toàn qua núi, tới đầu núi bên kia, cũng thấy được mộ viên mà Nghiêm Hán Thanh .

      Vị trí mộ viên là bên cạnh khu mộ cũ của thôn bọn họ, sau có người nhận thầu, xây mộ viên, đánh tiếng là nơi phong thuỷ tốt, người tới bên này mua mộ địa rất nhiều, đều là nhà có tiền, cầu địa phương phong thuỷ tốt thổ táng.

      Bởi vì nguyên nhân mạt thế, nơi này lạnh tanh, thời điểm Thiệu Tình ngang qua mộ viên kia còn nhìn thoáng qua, thấy rất nhiều phần mộ đều bị đào ra, bên cạnh còn có xương trắng, phỏng chừng là bị dã thú ăn.

      Mộ viên kiến tạo rất lớn, mà trong khu mộ của thôn Nghiêm Hán Thanh bọn họ liền hơi rùng mình, đều là mộ đất từng hàng chỉnh tề, Nghiêm Hán Thanh rất nhanh tìm được mộ của cha , bùm tiếng quỳ gối trước phần mộ. "Cha, con trở về."

      Nghiêm Hán Thanh đột nhiên nhớ tới lâu trước kia với mẹ ' sao, sau này con thay thế cha bảo hộ mẹ’ nhưng mà làm được.

      Thi thể mẹ Nghiêm Hán Thanh bảo quản tốt, trừ bỏ tầng băng sương, thoạt nhìn tựa như còn sống vậy.

      Nghiêm Hán Thanh đào chút liền mở phần mộ ra, sau khi thiếu chút nữa chết qua lần, thân thể trở lên cứng cỏi, đều mạnh mẽ hơn rất nhiều.

      Mấy người Thiệu Tình có giúp Nghiêm Hán Thanh, chính là đứng nhìn đem phần mộ mở ra, bởi vì tất cả mọi người biết, Nghiêm Hán Thanh cần phát tiết, đây là đường tốt nhất.

      Trong quan tài chỉ có hũ tro cốt, Nghiêm Hán Thanh đem mẹ đặt vào, sau đó đem hũ tro cốt đặt tới trước ngực mẹ , nhìn lâu, mới chậm rãi khép quan tài lại, rồi chôn xuống lòng đất.

      Cuối cùng, Nghiêm Hán Thanh quỳ gối trước bia mộ, dùng quân đao chút chút khắc ở bia mộ tên mẹ , cùng tên cha song song nhau.

      khắc kia, Thiệu Tình cảm thấy sống lưng Nghiêm Hán Thanh dường như sụp xuống, có thể tưởng tượng được, Nghiêm Hán Thanh cõng mẹ như thế nào giãy dụa để sinh tồn trong mạt thế, cuối cùng nhìn thấy hy vọng, lại......

      Mẹ của hẳn là toàn bộ hy vọng của , là động lực để phấn đấu, cho nên ở khắc khắc tên mẹ lên bia kia, Nghiêm Hán Thanh mới có thể trở lên mờ mịt như vậy.

      Nghiêm Hán Thanh mờ mịt nhìn Thiệu Tình cái, cả người mới chậm rãi trấn định, giống như lại có mục tiêu để sống sót.

      Thiệu Tình vẫn luôn cảm thấy, người giống như Nghiêm Hán Thanh sống như vậy quá mệt mỏi, cả đời đều là vì người khác mà sống, cẩn thận ngẫm lại, kỳ chẳng phải cũng giống hay sao? Chống đỡ sống sót, phải cũng là người nhà sao.

      " thôi......" Nghiêm Hán Thanh nhìn nhìn bàn tay mình, vốn bởi vì khai quật phần mộ mà đầu ngón tay phá nát lại sớm chữa khỏi, cái loại tốc độ khôi phục quái dị này, cơ hồ có thể so sánh với Nhị Ngốc.

      "Chúng ta ở trong này ở lại hai ngày ." Thiệu Tình lắc đầu: "Tôi nhìn thấy bên cạnh mộ viên bên cạnh rất nhiều phần mộ đều bị đào ra, thi thể bị kéo ra ăn luôn, tôi lo lắng phụ cận có dã thú gì đó, vạn nhất...... Chúng ta vẫn là lưu lại quan sát chút ."

      Nghiêm Hán Thanh có chút cảm kích nhìn Thiệu Tình, có chút ngượng ngùng, luôn cho là chuyện của mà kéo dài thời gian, bất quá đem hai từ ‘cám ơn’ ra, đem phân tình nghĩa này ghi tạc trong lòng.

      "Trước tới nhà của tôi nghỉ ngơi ." Nghiêm Hán Thanh đề nghị : "Nhà của tôi ngay tại thôn bên cạnh, lui tới cũng tiện."

      "Được." Thiệu Tình gật gật đầu, liền mang theo đám người hướng tới nhà Nghiêm Hán Thanh , bên này nhà trệt đều ở vị trí sân, ngôn ngữ địa phương gọi là sân nhà, mái che phía bằng inox, mùa đông bịt kín màng plastic, mùa hè bịt kín sa võng, có thể phòng muỗi, lại có thể phòng mưa tuyết.

      Nhà Nghiêm Hán Thanh có cái cổng lớn, có chìa khóa bọn họ trèo tường, chỉ có thể bạo lực mở cửa, vốn Cố Phán Phán nghĩ đến sử dụng bạo lực dỡ bỏ, nhưng bị Cố Xuyên kéo lại, cầm quân đao tới, trực tiếp đem khóa chặt đứt.

      Căn nhà rất lâu ai ở, trong phòng nơi nơi đều là tro bụi cùng mạng nhện, vừa mở cửa, tro bụi liền kiêu ngạo bay múa lên, mọi người đều che miệng mũi rồi vào.

      "Vốn dĩ mẹ tôi còn ở trong sân trồng ít đồ ăn, thời điểm rời đều bị chúng tôi mang ......" Nghiêm Hán Thanh nhớ lại trước kia, cười cười, bọn họ tới trong viện, sau đó liền thấy được giữa sân có khối đất trồng rau xanh, rau xanh xiêu vẹo ở nơi đó.

      "Cư nhiên...... lại lớn ra a." Cố Phán Phán trợn tròn mắt, vỗ vỗ tay:"Buổi tối xào rau xanh ăn !"

      Thiệu Tình đẩy cửa nhà chính ra:

      "Đừng chỉ thăm ăn, an trí đồ vật xuống, trong chốc lát phân công ai buổi tối quan sát phần mộ”
      Tiểu Ly 1111 thích bài này.

    2. Kimanh1257

      Kimanh1257 Well-Known Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      518
      Chương 51: Thân thích tìm tới cửa

      Sau đó mọi người nhất trí đem ánh mắt đều hướng về phía Nhị Ngốc, Nhị Ngốc ánh mắt dại ra nhìn đám người, di, giống như có chỗ nào đúng......

      Thiệu Tình sờ sờ đầu Nhị Ngốc, : "Cứ quyết định như vậy ."

      Sau đó Nhị Ngốc liền bị bán như vậy, vẻ mặt cậu còn mờ mịt, Thiệu Tình lập tức : "Nhanh nấu cơm , cơm nước xong liền bắt đầu."

      Nghiêm Hán Thanh lập tức nấu cơm, Thiệu Tình nhìn qua Nhị Ngốc lại nhìn qua Nghiêm Hán Thanh, cuối cùng nhìn con trai, lập tức có cảm giác bản thân là người hạnh phúc nhất.

      Cơm còn chưa nấu xong, Thiệu Tình ngồi ở trong sân, xem bảo bối được Thiệu Đồng giúp đỡ tập , đột nhiên cảm thấy có người ở bên ngoài lén lút nhìn trộm.

      Thiệu Tình lập tức cảnh giác, từ sau chuyện phát sinh lần trước, Thiệu Tình có loại cảm giác bản thân trở thành 'chim sợ cành cong'.

      cẩn thận lắng nghe, tiếng thấy hít thở rất trầm nặng, hơn nữa tiếng bước chân cũng giấu kĩ, phải chuyên nghiệp, chắc là người sống.

      Thiệu Tình tinh tế suy nghĩ chút liền thả dây leo giống như rắn chậm rãi bò ra bên ngoài, trong chốc lát bên ngoài liền truyền đến tiếng thét chói tai, chân Thiệu Tình nhanh chóng đá văng cánh cổng, sau đó liền nhìn thấy có hai người gầy gò như que củi bị dây leo bó chặt ở ngoài cửa.

      Hai người nam nữ, xem tuổi khoảng bốn năm mươi, biểu tình đều thập phần hoảng sợ, hai người đều gầy mỏ chuột tai khỉ, thoạt nhìn tựa như hai bộ xương khô.

      "Đừng! Đừng giết chúng ta!" Người phụ nữ hét lên tiếng, hoảng sợ : "Tôi biết......quen biết với Nghiêm Hán Thanh, cái người trẻ tuổi kia là Nghiêm Hán Thanh đúng hay !"

      Thiệu Tình tay giơ lên liền yên lặng thả xuống: "Các ngươi là ai? Vì cái gì ở nơi này lén lút nhìn trộm."

      Người đàn ông còn lại liền lập tức :"Chúng ta là hộ gia đình trong thôn, luận theo bối phận Hán Thanh còn phải gọi ta là chú a!"

      Người phụ nữ lập tức phụ họa : "Đúng vậy đúng vậy, vừa mới rồi là tôi nhìn thấy các ngươi tiến vào trong thôn, lại nhìn thấy bên trong có người rất giống Hán Thanh, cho nên cố ý lại đây nhìn xem, có ý tứ gì khác."

      Thiệu Tình hơi hơi híp mắt, cũng có lập tức tin tưởng lời của hai người, mà là lập tức kêu Nghiêm Hán Thanh lại đây, Nghiêm Hán Thanh vừa làm xong hai món đồ ăn, còn thân đầy mùi khói dầu, liền vội vàng lại đây: "Làm sao vậy?"

      Hai người kia vừa nhìn thấy Nghiêm Hán Thanh, vẻ mặt liền vui mừng kêu lên: "Cháu trai lớn, là ta và thím của ngươi a!"

      Nghiêm Hán Thanh sắc mặt hơi hơi lạnh , bất quá bình thường đều là biểu tình nghiêm túc cho nên người bình thường nhận ra, nhưng Thiệu Tình từ trước đến nay xem mọi thứ cẩn thận, liếc mắt cái liền có thể thấy được sắc mặt của Nghiêm Hán Thanh thay đổi.

      Hai người còn đứng đó lớn: "Cháu trai lớn, ngươi mau bảo ta thả chúng ta ra a, ngươi cũng đừng quên, lúc cha ngươi mất, đều là chúng ta giúp đỡ mẹ con các ngươi, nếu có chúng ta, ngươi có thể lớn như bây giờ hay !"

      Nghiêm Hán Thanh có chút khó xử nhìn Thiệu Tình cái, Thiệu Tình thu hồi dây leo lại, hai người bên bò dậy, bên phủi bụi người, người phụ nữ kia liền :" đều là người nhà thôi, đây là cháu dâu lớn ? Lớn lên đẹp."

      Nghiêm Hán Thanh có chút xấu hổ nhìn nhìn Thiệu Tình, sau đó mới : "Các người có chuyện gì sao?"

      vừa xong, sắc mặt người phụ nữ kia liền trầm xuống, bà ta ngửi thấy mùi đồ ăn ở bên trong, liền quay sang : "Hán Thanh, ngươi đây là có ý gì? Đến lúc này liền nhận thân thích? tại ta với chú của ngươi đều rất nhanh chết đói, ngươi nghĩ tới chúng ta là thân thích, cũng phải nhớ kỹ tới khi đó chúng ta giúp đỡ ngươi ?"

      Nghiêm Hán Thanh mím môi, cả người đều cảm thấy xấu hổ lên lời, Thiệu Tình kéo phen, sau đó : "Nếu là người thân của Hán Thanh, vậy vào , tuy rằng đồ ăn của chúng ta nhiều, nhưng chút cơm vẫn có thể lo được."

      Hai người kia lập tức cao hứng phấn chấn hẳn lên, liền hướng phía trong nhà vào, Thiệu Tình trước lên tiếp đón, Nhị Ngốc trốn vào trong phòng, Cố Phán Phán cũng đem đồ ăn bưng ra, còn có ít lương khô.

      Nghiêm Hán Thanh lại về phòng bếp, đem chút đồ ăn chưa hoàn thành liền tiếp tục làm xong.

      Sau đó hai người kia liền thực tự giác ở phía bên cạnh bàn ngồi xuống, người đàn ông trước tay cầm vài chiếc bánh bích quy cho vào túi cất, tay cầm lấy bánh bột ngô, thời điểm bản thân ăn còn đưa cho người phụ nữ.

      Bọn họ ngay cả đũa cũng chưa dùng, trực tiếp dùng tay bắt lấy đồ ăn nhét vào trong miệng, nhất là bàn thịt khô kia, lát liền bị ăn sạch .

      Lúc Nghiêm Hán Thanh mang đồ ăn ra, liền nhìn thấy hai người ở bàn gió cuốn mây tan, sắc mặt vốn khó coi nay càng thêm lạnh lùng, người phụ nữ thấy Nghiêm Hán Thanh đứng chỗ, liền vẫy vẫy tay: "Hán Thanh, mau bưng ra đây a, đồ ăn hết rồi."

      Thiệu Tình cho Nghiêm Hán Thanh ánh mắt, Nghiêm Hán Thanh mới yên lặng đem đồ ăn bưng lên bàn, hai người ăn phần cơm của bốn người, cuối cùng cũng vỗ vỗ bụng căng tròn, còn quên nhét đồ ăn vào trong túi.

      Đừng Nghiêm Hán Thanh, bàng quan đều nhìn được.

      Nếu có Thiệu Tình ngăn lại, Cố Phán Phán vài lời châm chọc, người phụ nữ kia da mặt cũng dày, vừa thấy cái bàn dư lại cái gì, còn :"Nha thực ngượng ngùng, đều ăn hết rồi, có phải làm hơi ít hay ?"

      "Hai người là thân thích của Hán Thanh, để hai người dùng chút lương thực tính là gì, bất quá chúng ta mệt mỏi cần nghỉ ngơi." Thiệu Tình ý tứ đuổi khách ràng, người phụ nữ lại giống như có nghe thấy, đường hướng trong phòng xem xét.

      Nghiêm Hán Thanh nhịn được :"Thím, mặt trời rất mau xuống núi, có chuyện gì để hôm sau rồi ."

      "Sao được, hôm nào các ngươi rồi làm sao bây giờ nha? Hán Thanh, thím, có chuyện muốn cùng với ngươi thương lượng chút, ngươi nhìn xem, các ngươi từ bên ngoài trở về, khẳng định mang theo ít lương thực ? Ta và chú ngươi trước kia đều ít lần giúp ngươi ? Liến hướng về phía nhân tình kia, ngươi cũng phải đưa cho ta cùng với chú ngươi mấy túi lương thực ? Ta cầu cũng cao, hơn mười túi là được, đừng có có với bọn ta, chỗ lương thực đó để trả công bọn ta năm đó cứu giúp hai mẹ con các ngươi ?"

      Nghiêm Hán Thanh đè thấp thanh : "Thím, ta nơi này thực có nhiều như vậy......"

      Người phụ nữ lập tức đem ánh mắt trợn tròn, bà ta vốn sắp gầy tới da bọc xương, nay trừng mắt, mặt liền thừa đôi mắt trầm trầm, nhìn có vẻ kinh tủng, bà ta hai lời ngồi dưới đất liền bắt đầu gào khóc: " có thiên lý a, đây còn là con người nữa sao, năm đó vợ chồng ta ăn uống, lần lượt chịu đói giúp đỡ các ngươi, tại tìm tới các ngươi chút lương thực ngươi cũng cho, lương tâm của ngươi có phải bị chó ăn rồi hay !"

      Nghiêm Hán Thanh biểu tình thực đờ đẫn, hơn mười túi lương thực, căn bản có, cho dù có, cũng cho.

      Nghiêm Hán Thanh trầm mặc, người phụ nữ kia càng làm lớn thêm, bên khóc bên hướng trong phòng tìm kiếm, nước mắt rơi vài giọt, nhưng ra ánh mắt rất tinh:"Ta đều thấy được! Góc tường đôi đó là cái gì?"
      Tiểu Ly 1111 thích bài này.

    3. Kimanh1257

      Kimanh1257 Well-Known Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      518
      Chương 52: Lòng hiếu kỳ quỷ dị

      " có gì." Thiệu Tình ngoắc ngoắc môi, thời điểm nhìn về phía buồng trong, đáy mắt có tia lạnh lùng chợt lóe qua, hơi hơi híp con ngươi đẹp, tựa tiếu phi tiếu hỏi: "Ngươi...... có thể xem sao?"

      Người phụ nữ nuốt chút nước miếng, giác quan thứ sáu của phụ nữ cho bà ta biết, nếu bà ta gật đầu, như vậy rất có thể gặp nguy hiểm cực lớn.

      Người đàn ông vừa định đáp ứng, bị người phụ nữ kéo lại, bà ta miễn cưỡng cười :" Thôi vậy, chúng ta đây quấy rầy các ngươi!"

      Người đàn ông có chút hiểu, sau đó bị vợ trừng mắt nhìn liếc mắt cái, hai người vui vẻ rời , thời điểm rời còn ôm lấy nhau, bộ sợ mấy người Thiệu Tình tiến lại đây, đem đồ ăn trong túi lấy lại.

      "Phi, cái thứ đồ gì!" Cố Phán Phán nhịn được , xong ngẩn ra chút, có chút xấu hổ nhìn về phía Nghiêm Hán Thanh "Em...... Em ...... phải, ý của em là......"

      Nghiêm Hán Thanh lắc đầu:"Tôi cũng biết bọn họ là cái dạng người gì."

      "Lúc trước cha tôi qua đời, lo lắng mẹ tôi mang theo tiền bồi thường tái giá, muốn mẹ tôi đem tiền giao cho , may mắn thôn trưởng hiểu lý lẽ, làm thực được, sau đó bọn họ nhiều lần nháo, ngoài tiền bồi thường, còn ý đồ chiếm nhà của chúng tôi mà.”

      Nghiêm Hán Thanh thấp giọng : "Bọn họ xác thực từng tiếp tế qua mẹ con tôi, chén gạo mốc meo, ta căn bản muốn quan tâm tới bọn họ, nhưng mà bọn họ là những người cuối cùng trong thôn may mắn sống sót......"

      Nghiêm Hán Thanh rất ít khi đoạn dài như vậy, đại khái là về tới cố hương, hợp táng cha mẹ , cho dù là hán tử làm bằng sắt, nhìn thấy người bình thường vô duyên cũng có chút nhu tình.

      Thiệu Tình vỗ vỗ bả vai Nghiêm Hán Thanh: " qua rồi, nghỉ ngơi cho tốt, để Nhị Ngốc ban đêm trông coi phần mộ cha mẹ , ban ngày chúng ta liền thay phiên trông coi, cũng cần thiết phải để ý tới bọn họ."

      "Được......" Nghiêm Hán Thanh đại khái là cảm thấy bản thân mình vừa rồi có chút mềm yếu, điều chỉnh tâm tình chút, cũng phải người thích đem những lời chôn giấu trong nội tâm nơi nơi kể lể, chỉ là những người trước mắt đây, trừ bỏ là người thích, cũng chính là những người cùng đồng sinh cộng tử qua, cùng với bọn họ giải thích, bằng Nghiêm Hán Thanh thuật lại cho bọn họ nghe.

      lo lắng mấy người Thiệu Tình cho rằng cùng mấy vị kia có bao nhiêu thân thiết, bị bọn họ lợi dụng, mới đem tất cả đều hết ra.

      lần nữa làm cơm chiều ăn, sau đó Nhị Ngốc liền bị sung quân coi mộ, sau khi Thiệu Tình dỗ bánh bao ngủ, cũng ra mộ.

      Ban đêm so với ban ngày nguy hiểm hơn rất nhiều, chỉ có những con tang thi linh động hơn, còn có nhóm động vật cùng thực vật biến dị núp trong bóng tối.

      Thiệu Tình đến phía trước mộ địa, tới mộ viên bên cạnh trước, quan sát những phần mộ bị đào bới, ban ngày vội vàng, nhìn kỹ, tại nhìn kỹ mới phát có rất nhiều chỗ đúng.

      Đầu tiên, phần mộ bị đào lên thoạt nhìn giống như bị dã thú đào ra, ngược lại giống như dùng công cụ nào đó lấy ra, mà xương cốt rơi rụng xung quanh, có vài cái là có cùng vị trí cơ thể con người, có thể thấy được chỉ có khối thi thể.

      xương cốt này đều có dấu hiệu gặm cắn qua, bất quá bởi vì nguyên nhân phương tiện, thoạt hình thể thấy lắm, nhưng tuyệt đối có thể khẳng định, phải bị dã thú cắn.

      thể có tang thi cầm cái xẻng tới bái mộ đào thi thể ?

      Thiệu Tình lại kiểm tra qua vài chỗ, phát còn có vài phần mộ có dấu hiệu đào ra lại chôn trở về, tóm lại thực cổ quái, bất quá Thiệu Tình có thể xác định tuyệt đối phải dã thú đem phần mộ đào ra ăn thi thể bên trong rồi đem xương cốt chôn trở về.

      Sau khi kiểm tra xong, Thiệu Tình liền rời khỏi mộ viên, đến mộ địa cách vách, đến nơi, liền nhìn thấy Nhị Ngốc ủy ủy khuất khuất ghé vào dưới gốc cây, cậu mặc quần áo cùng màu, bị ố vàng ở số chỗ, đôi mắt nháy mắt cũng nháy nhìn chằm chằm phần mộ, thoạt nhìn nghiêm túc lại ngốc đến đáng .

      Lúc Thiệu Tình bước tới, đôi mắt Nhị Ngốc liền sáng lên, cậu tựa hồ muốn nhào lên, nhưng sau khi suy xét giây đồng hồ, Nhị Ngốc liền yên lặng quay đầu, biểu đạt là mình bất mãn.

      Vì cái gì tất cả mọi người ngủ mà cậu phải gác đêm! Mấu chốt là thể cùng Thiệu Tình ngủ chung! chút cũng vui!

      Thiệu Tình nhìn Nhị Ngốc tiểu bộ dáng nghĩ đằng làm nẻo, thực có hình tượng ngồi xổm xuống bên cạnh Nhị Ngốc: "Đem mặt chuyển lại đây, giận dỗi với ai đây?"

      Nhị Ngốc cũng lên tiếng, cũng quay đầu, kiên quyết biểu đạt nội tâm cậu khó chịu, sau đó chợt nghe đến Thiệu Tình từ từ : "Chuyển lại đây, ta hôn cậu cái."

      Nhị Ngốc lập tức lấy vận tốc ánh sáng đem mặt xoay lại đây, còn đặc biệt đem bên gương mặt dính lá cỏ của mình nhắm ngay Thiệu Tình, Thiệu Tình nhịn được liền cười, pi hôn Nhị Ngốc cái, cười tủm tỉm : " dỗi tôi nữa?"

      Nhị Ngốc liền đem mình toàn bộ nhét vào trong lòng Thiệu Tình, bộ dáng rất khó vì tình.

      muốn chỉ số thông minh, trừ bỏ chấp nhất, khả năng nhị ngốc còn bằng đứa trẻ vài ba tuổi, Thiệu Tình thường xuyên có ảo giác nuôi dưỡng ba đứa , bảo bối của , Nhị Ngốc, còn có Thiệu Đồng.

      May mắn Thiệu Đồng đặc biệt ngoan, bảo bối bình thường cũng đặc biệt ngoan, chỉ có Nhị Ngốc, thường xuyên cùng ngạo kiều chút.

      Bất quá Nhị Ngốc tuy ngạo kiều nhưng cũng như cũ rất đáng .

      "Cảm giác vẫn là hơi dài chút, trở về cho người lấy số đo đặt làm vài bộ quần áo." Thiệu Tình ghét bỏ kéo kéo quần áo người Nhị Ngốc, quần áo này là Nghiêm Hán Thanh hữu nghị cung cấp, Nghiêm Hán Thanh so với Nhị Ngốc cao hơn hẳn đầu, vạm vỡ hơn càng cần phải , Nhị Ngốc mặc quần áo của người, cảm giác giống trẻ con mặc quần áo người lớn, cho nên Thiệu Tình đặc biệt sửa lại chút lại cho Nhị Ngốc mặc, vẫn là có chút rộng.

      Nhưng mà Nhị Ngốc tại có bộ quần áo nào để mặc, liền bộ là của Cố Xuyên cho, bộ của Nghiêm Hán Thanh, bộ này bẩn lại thay bộ kia, chờ bộ kia bẩn lại thay bộ này, luân phiên nhau, chỉ có thể đem giặt sạch để dùng.

      Tóm lại mười phần đáng thương.

      "Kỳ ...... mặc quần áo của tôi vừa vặn mới tốt a." Thiệu Tình đột nhiên sờ soạng eo thon Nhị Ngốc, cảm thán , Nhị Ngốc hoàn toàn có cảm giác mình bị ăn đậu hũ, đặc biệt luôn cổ vũ Thiệu Tình sờ sờ xoa bóp.

      Thiệu Tình sau khi dùng tay đo dáng người Nhị Ngốc, bộ dáng bất ngỡ : "Cư nhiên có thể so với tôi béo hơn chút như vậy...... Khẳng định là ăn rất nhiều tinh hạch ở trong bụng ?"

      Nhị Ngốc mở to đôi đẹp, mê mang nhìn Thiệu Tình, lông mi dài như bàn chải mỗi lần nhấp nháy đều giống như con bướm giương cánh.

      Thiệu Tình đem Nhị Ngốc sờ soạng hồi, đột nhiên nảy ra ý tưởng: "Nhị Ngốc, tôi hỏi cậu chuyện này, tiểu kỉ kỉ (cậu ấy) của cậu......còn có cảm giác sao?"

      Nhị Ngốc thập phần mê mang, cậu còn thể lý giải kỉ kỉ là cái gì, cảm giác, loại đồ vật này có vẻ xấu.

      Thiệu Tình rất tò mò, rốt cuộc tang thi xem như người chết, như vậy tang thi......có thể...... khụ khụ, cái kia đứng lên sao?

      Thiệu Tình nhìn thoáng qua vị trí ở giữa hai chân Nhị Ngốc, có chút do dự, là ra tay hay ra tay đây?

      Thập phần khó có thể lựa chọn a….
      Tiểu Ly 1111 thích bài này.

    4. Kimanh1257

      Kimanh1257 Well-Known Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      518
      Chương 53: Thiệu Tình suy đoán

      Thiệu Tình vươn tay ra, nhưng mà thấy ánh mắt ngây thơ của Nhị Ngốc, nháy mắt liền có loại cảm giác khinh bạc trẻ vị thành niên ngây thơ, ho khan tiếng liền thu hồi tay lại.

      Nhưng Nhị Ngốc lại muốn, cậu tựa hồ nghĩ Thiệu Tình ghét bỏ cậu, cầm lấy tay Thiệu Tình đặt ở đùi cậu.

      Thiệu Tình cảm thấy, tựa hồ đem Nhị Ngốc dạy hư.

      Nhìn thấy Thiệu Tình lại bắt thu tay lại, Nhị Ngốc liền hơi hơi cúi đầu, mí mắt, rũ xuống, lông mi dài chớp chớp, thoạt nhìn rất đáng thương.

      Thiệu Tình lập tức mềm lòng, đem Nhị Ngốc ôm ôm, tỏ vẻ vẫn rất thích cậu, Nhị Ngốc mới vui vẻ hơn chút.

      Cả đêm cũng có phát sinh cái gì, thời điểm Thiệu Tình dẫn theo Nhị Ngốc trở về, vừa lúc nhìn thấy đôi vợ chồng kia đứng ở cửa, bị hoa ăn thịt người đặt ở trước cửa ngăn cản lại.

      Hai vợ chồng kia nhìn thấy Thiệu Tình liền vui vẻ hẳn lên, :"Cháu dâu, ngươi mau đem con quái vật hoa này rời a......"

      Nhưng mà Thiệu Tình cùng Nhị Ngốc nhìn cũng nhìn bọn họ cái, trực tiếp vào nhà, làm hai người tức giận tới dậm chân.

      Mọi người ở lại ba ngày, cũng có gặp dã thú đào mộ nào, nhưng đôi vợ chồng kia, cơ hồ mỗi ngày đều đến đây chuyến, ầm ĩ đòi gặp Nghiêm Hán Thanh, nhưng mà có ai phản ứng đến bọn họ.

      Tới ngày thứ tư, Thiệu Tình : " thôi, tôi cần nghiệm chứng chuyện." Thiệu Tình chuyện, tự nhiên ai phản đối, bọn họ thu thập đồ đạc, liền chuẩn bị rời , thời điểm rời , đôi vợ chồng kia quả nhiên lại tới.

      "Phải cũng mang theo chúng ta a! Cho dù mang theo chúng ta , cũng phải lưu lại chút lương thực, Nghiêm Hán Thanh ngươi cũng thể có lương tâm như vậy!" Người phụ nữ nhảy chân .

      Thiệu Tình hạ cửa kính xuống, ló đầu ra : "Các ngươi vừa mới...... cái gì?" Đôi mắt của đột nhiên biến thành màu đỏ sậm dã, góc độ mỉm cười mang theo hai phần quỷ dị, đặc biệt là khuôn mặt tái nhợt, thoạt nhìn có vẻ càng dọa người.

      Bánh bao từ bả vai của Thiệu Tình nhô đầu ra, đôi mắt quỷ dị vô thường, đen nhánh trống trơn, nhếch miệng lộ ra răng nanh bén nhọn

      Chỉ số quỷ dị của hai mẹ con nhanh chóng bay lên, khiến cho đôi vợ chồng kia tự chủ được rùng mình cái, lại nhìn lại về phía Thiệu Tình nhưng trong mắt tràn ngập sợ hãi.

      Lúc này Thiệu Tình mới vừa lòng lùi vào trong xe, chân giẫm chân ga chạy như bay ra ngoài, thẳng đến khi rời khỏi thôn khoảng khá xa, Thiệu Tình mới đem xe dừng lại ở trong rừng cây: "Đợi tới buổi tối, tôi cùng...... Hán Thanh cùng nhau trở về nhìn xem, Phán Phán, mọi người trông coi bọn ."

      Cố Phán Phán lo lắng : "Hay là mang theo thêm trai em?"

      " cần, việc này có gì nguy hiểm, chỉ là hơi lâu chút, phỏng chừng tôi phải ngây ngốc ở bên kia ba ngày, nhưng hai người ở bên này trông coi bọn có vẻ phiền toái hơn nhiều." Thiệu Tình lắc đầu, ở trong xe nhắm mắt nghỉ ngơi, đến khi trời tối, liền mang theo Nghiêm Hán Thanh xuống xe, Nhị Ngốc hai phải theo, có biện pháp, hai người biến thành ba người .

      Bọn họ lặng lẽ về tới mộ địa, gần mộ địa này đều là rừng cây thực dễ dàng thân, Thiệu Tình ngồi ở nhánh cây, cùng Nghiêm Hán Thanh : "Chờ xem, nhiều nhất ba ngày, kết quả mà tôi muốn khả năng liền có."

      Nghiêm Hán Thanh chuyện, mạng của là của Thiệu Tình, mặc kệ Thiệu Tình cái gì làm cái gì, đều dị nghị.

      Cho dù có ngày, Thiệu Tình muốn giết , đại khái cũng vươn cổ ra.

      Nghiêm Hán Thanh nghĩ ngợi, đột nhiên cảm giác cành cây bị trễ xuống chút, sau đó liền nhìn đến Nhị Ngốc hướng hung ác nhếch miệng, sau đó chen vào giữa cùng Thiệu Tình.

      Chạc cây tương đối thô, hai người ngồi rất thoải mái, nhưng ba người liền rất chật, mắt thấy Nghiêm Hán Thanh bị chen sắp rơi xuống.

      Thiệu Tình có biện pháp, đành phải đem Nhị Ngốc ôm vào trong ngực, Nhị Ngốc thân hình thon dài, nhưng lại có vẻ gầy, bị Thiệu Tình ôm vào trong ngực cư nhiên vừa vặn, chính là chân dài thả xuống treo giữa khoảng .

      Nhị Ngốc vốn bộ dáng hung hung, bị Thiệu Tình ôm vào trong ngực, toàn bộ hơi thở tang thi đều trở nên nhu hòa ngoan ngoãn, nếu phải tang thi mặt đỏ, khả năng mặt cậu hồng đến vành tai.

      "Đừng lộn xộn, bằng ngã xuống bị thương chính là hai ta." Thiệu Tình nhịn được nắm tay ôm lấy eo Nhị Ngốc, eo Nhị Ngốc sờ lên xúc cảm đặc biệt tốt, chỉ đáng tiếc ít thịt.

      Thiệu Tình nhịn được cảm thán, nếu Nhị Ngốc là thiếu niên bình thường, khả năng tự chủ được liền trở thành cầm thú, hơn nữa khẳng định đem Nhị Ngốc nuôi dưỡng trắng trẻo mập mạp, mỗi ngày ấn ở giường lăn qua lộn lại ăn.

      Dù sao Nhị Ngốc ngoan ngoãn nghe lời, lớn lên lại tuấn tú, thiếu niên đối với còn khăng khăng mực, mấu chốt là thiếu niên, sai, làm cái shota khống chính là có nguyên tắc như thế.

      Nhị Ngốc hoàn toàn biết ý nghĩa của Thiệu Tình, phỏng chừng nếu biết cậu cũng chỉ có thể đem chính mình cởi sạch quần áo tắm rửa sạch bò lên giường Thiệu Tình.

      Cảm thấy mình vẫn là còn chút chí khí Thiệu Tình lúc này mới nhớ tới bên cạnh còn có Nghiêm Hán Thanh, ho khan tiếng, giả vờ đứng đắn : "Chúng ta thời khắc phải đặc biệt chú ý có động tĩnh gì ở xung quanh hay ."

      Nghiêm Hán Thanh gật gật đầu, nhìn nhìn bầu trời, mặt trời xuống núi đặc biệt mau, giờ phút này bầu trời tia sáng, tầng mây u giống tấm màn sân khấu màu đen, đem ánh trăng hoàn toàn che khuất.

      "Tôi gác đêm , ......hai người hảo hảo nghỉ ngơi."

      "Vẫn là tôi gác , tôi có buồn ngủ, dưỡng tốt tinh thần, đêm nay hẳn là phát sinh cái gì." Ông trời ban tặng thân thể quái dị, thị lực ban đêm của Thiệu Tình trở nên đặc biệt mạnh, ngồi ở chạc cây, thậm chí có thể thấy bia mộ ở mộ địa bên cạnh viết chữ gì.

      Lại xa hơn chút liền thấy .

      Nghiêm Hán Thanh thực kiên quyết: "Vẫn là tôi gác , hai ngày nay ngủ có chút nhiều, ban đêm làm sao ngủ được."

      Thiệu Tình tính toán chút, : "Như vậy , tôi phụ trách coi đến nửa đêm, còn lại coi sau nửa đêm."

      Nhị Ngốc bất mãn lôi kéo tay áo Thiệu Tình, Thiệu Tình lập tức sửa miệng: "Tôi cùng Nhị Ngốc coi nửa đêm trước, coi nửa đêm sau." Nhị Ngốc lúc này mới vừa lòng.

      Nghiêm Hán Thanh cũng biết, lấy hiểu biết của về tính tình Thiệu Tình, tuyệt đối có khả năng để cho chính người gác đêm, vì thế gật gật đầu, dựa vào thân cây bắt đầu nghỉ ngơi, đợi đến nửa đêm, là có thể thay ca cho Thiệu Tình.

      Quả nhiên hết ngày thứ hai vẫn chưa phát sinh chuyện gì, mãi đến đêm ngày thứ ba, mộ địa đột nhiên xuất thêm hai cái bóng đen.
      Tiểu Ly 1111 thích bài này.

    5. Kimanh1257

      Kimanh1257 Well-Known Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      518
      Chương 54: Hạ màn

      Thời điểm hai cái bóng đen kia xuất , đúng lúc Nghiêm Hán Thanh nhận đổi ca, ba người đều rất tỉnh táo, vừa thấy có bóng đen quỷ dị xuất , ba người liền nhanh chóng cảnh giác lên.

      Thiệu Tình chuyện, làm hai dấu tay ra hiệu cho Nhị Ngốc cùng Nghiêm Hán Thanh lập tức ăn ý phải, trái bọc đánh qua.

      Thiệu Tình lặng lẽ tới gần, sau đó chợt nghe đến đối thoại của hai người.

      Giọng của người phụ nữ: "Dù sao bọn họ đều rời rồi, chúng ta như thế nào còn hơn nửa đêm lại đây? Tôi cảm thấy có chút khiếp hoảng, nếu để ngày mai lại qua đây ......"

      Lập tức lại có giọng đàn ông vang lên: "Ngươi nghĩ chuyện chúng ta làm là chuyện đứng đắn sao? Còn đợi ban ngày tới đây? Nhanh lên, đào nhanh lên , vô duyên lãng phí thời gian."

      "Ngươi mắng ai đâu ? Đừng nữa, ôi cảm thấy buổi tối yên tĩnh rất dọa người a......" Nữ nhân đè thấp giọng : "Con mụ đàn bà dâm đãng kia, thông đồng với trưởng thôn, đem tiền đều nuốt hết, phần cũng cho chúng ta, tại chúng ta xẻ thịt gặm xương của bà ta, cũng coi như báo ứng của bà ta!"

      Người đàn ông cười tiếng, :"Đừng nhiều lời, mau đào , ta lâu rồi chưa được ăn thịt, mộ viên bên cạnh kia trong vườn cũng đào rỗng, chúng ta nên suy tính về sau làm sao bây giờ."

      "Tiểu tử chết tiệt kia, lúc rời chịu cho chúng ta nửa phần lương thực, ta nhìn như vậy, tám phần là làm trai bao cho người, thấy nghe lời con quỷ kia như vậy a, có mẹ như thế nào, có dạng con......" Lời của người phụ nữ kia vừa xong, rốt cuộc Nghiêm Hán Thanh nhịn được, mắt đỏ hồng đứng dậy, ánh mắt nhìn đôi nam nữ đối diện tựa như nhìn người chết.

      Hai người kia bị hoảng sợ, giơ cái xẻng trong tay lên, lại thấy người đến là Nghiêm Hán Thanh, bọn họ lập tức chột dạ.

      "Cháu…cháu trai lớn, ngươi phải rồi sao?" Người phụ nữ lắp bắp .

      Nghiêm Hán Thanh dùng ánh mắt lạnh băng nhìn đôi vợ chồng này, lạnh lùng :“ Nếu ta mà rời rồi, sợ là ngay cả xác của mẹ ta cũng bị hai cái đồ lòng lang dạ sói các ngươi đạp hư!"

      Nghiêm Hán Thanh sống lớn đến như vậy, cơ hồ có mắng qua lời thô tục, lần này lại nhịn được, lại tiếp, cùng người đàn ông trước mắt này, trong thân thể có nửa dòng máu là giống nhau, người này có thể tàn nhẫn tới đoạt tiền của của nhi quả phụ mẹ con , tiền này là là tiền bồi thường sau khi cha chết .

      Phàm là người có chút lương tâm, làm ra những chuyện như vậy!

      Huống chi, đến cuối cùng bọn họ thế nhưng ngay cả xác chết của mẹ cũng định buông tha, những lời ô ngôn uế ngữ này, khiến nghe mà cảm thấy giận dữ trong lòng.

      cũng từng nghĩ tới, bất luận thế nào, đôi vợ chồng này đều là thân nhân còn lại cuối cùng của đời này, cho nên bọn họ cho dù tất cả đều tốt, Nghiêm Hán Thanh cũng định cùng bọn họ tính sổ, chỉ là bọn lại dẫm lên điểm mấu chốt của Nghiêm Hán Thanh.

      Ngàn nên vạn nên, bọn họ nên đối với mẹ Nghiêm Hán Thanh xuống tay.

      "Đây là mộ phần của mẹ ta, ta vốn dĩ nghĩ ở trước mộ của bà đổ máu, khiến cho bà ở phía dưới cũng được yên…."Nghiêm Hán Thanh giống như tự với chính mình.

      Người đàn ông sợ tới mức run rẩy, rất ràng, Nghiêm Hán Thanh từng ở trong quân đội, thấy máu, cho dù hai vợ chồng cùng xông lên, chừng chính là lấy trứng đập vào đá.

      "Hán Thanh ngươi muốn làm gì? Ta nhưng là chú của ngươi......"

      "Đúng…đúng vậy, Hán Thanh ngươi hưu vượn cái gì vậy? Chúng ta chính là tới thêm đất cho mộ phần của mẹ ngươi."Người phụ nữ cũng vội vàng .

      "Sắc trời khuya." Thiệu Tình lặng yên tiếng động xuất ở phía sau Nghiêm Hán Thanh cách đó xa, thản nhiên : "Hán Thanh, mang theo Nhị Ngốc về trước , nơi này để tôi đến xử lý."

      Nghiêm Hán Thanh biết, Thiệu Tình là lo lắng cho đối với thân nhân xuống tay trong lòng có bóng ma, cho nên mới muốn mang theo Nhị Ngốc rời , để Thiệu Tình đem hai người kia xử lý.

      Nhưng Nghiêm Hán Thanh lắc lắc đầu, nhàn nhạt : "Tôi đến."

      "Ngươi muốn làm gì......" người phụ nữ giọng the thé , theo giọng của bà ta vừa hạ xuống, người đàn ông đột nhiên xẻng đâm vào cổ Nghiêm Hán Thanh, xem ra là chuẩn bị tiên hạ thủ vi cường.

      Thiệu Tình xem cũng xem, nắm tay Nhị Ngốc liền rời , nếu ngay cả hai người bình thường cũng đối phó được, Nghiêm Hán Thanh còn là Nghiêm Hán Thanh sao?

      chút cũng lo lắng.

      Sau khi rời khỏi nghĩa địa, Thiệu Tình nhịn được cười khẽ: "Nhưng ra chọn địa phương rất tốt, chung bị chết có chỗ chôn"

      Qua sai biệt lắm qua hai mươi phút, Nghiêm Hán Thanh mới từ bên trong ra, người mùi máu tươi còn chưa tiêu tán hết, cũng nồng đậm lắm, đối với Thiệu Tình mà , hương vị này lại rất ràng.

      "Xử lý xong rồi sao?" Thiệu Tình vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy Nghiêm Hán Thanh trầm mặc cầm điếu thuốc ra, nửa ngày cũng chưa tìm được cái bật lửa, cuối cùng chính là đem thuốc kẹp giữa ngón tay mà hút.

      "Bọn họ xứng được tiến vào phần mộ của tổ tiên." Nghiêm Hán Thanh lạnh lùng , chưa xử lý hai người kia như thế nào, Thiệu Tình cũng có hỏi, ba người giống như tản bộ về phương hướng dừng xe phía trước.

      biết Nghiêm Hán Thanh tại trong lòng khẳng định dễ chịu, là loại đàn ông trung hậu thành , giống tòa núi lớn, trầm mặc tin cậy, người đàn ông như vậy thường thường thập phần trọng tình trọng nghĩa, mặc kệ là thân tình hay là ân tình, hai người kia tuy đều thực phải thứ tốt đẹp gì, nhưng mà xét đến cùng cũng là thân nhân của , vẫn là thân nhân cuối cùng của đời này.

      Thiệu Tình biết, Nghiêm Hán Thanh nhiều nhất là trầm mặc đoạn thời gian, sau đó đem hết thảy đều vùi vào trong lòng, người đàn ông này thoạt nhìn trầm mặc mà lạnh lùng, kỳ sớm bị áp lực đè nặng tới ngột thở.

      để ý thấy, Nghiêm Hán Thanh trước kia hút thuốc, lúc hút thuốc tư thế rất ngây ngô, vị trí đốt ngón tay cũng bởi vì hàng năm hút thuốc bị hun tạo ra dấu vết, nghĩ đến là sau khi mạt thế đến, mới có thói quen hút thuốc.

      Người đàn ông này tự nhận rất nhiều trách nhiệm về bản thân mình, chính cũng để chính mình thả lỏng.

      Thiệu Tình luôn luôn cảm thấy chính mình phải là cái loại người ăn khéo léo, sau khi gặp Nghiêm Hán Thanh, lại nhịn được lặp lặp lại nhiều lần chỉ dẫn cho .

      "Trong lòng còn khổ sở?"

      Nghiêm Hán Thanh lắc đầu, đáy mắt có chút mê mang, khi nhìn về phía Thiệu Tình rất nhanh liền trở nên sáng tỏ:"Tôi có yếu đuối như vậy."

      Thiệu Tình chăm chú nhìn Nghiêm Hán Thanh trong chốc lát, nhịn được liền nở nụ cười: "Là tôi nghĩ sai rồi." quân nhân, xác thực có yếu ớt như nghĩ, cho dù có chút áp lực, Nghiêm Hán Thanh cũng tuyệt đối ra.

      "Chờ sau khi trở về có thể đăng ký, chính thức có biên chế dị năng giả trong căn cứ, sau đó có thể được phân phối chỗ ở, bằng chọn phòng bên cạnh tôi , cái thứ đồ chơi kia bị tôi giết chết, hình như gian phòng đó còn trống, ở bên cạnh phòng tôi, có chuyện gì còn có thể tiện chăm sóc cho nhau, sau đó tôi có thể mang theo cục cưng qua nhà ăn trực cơm." Thiệu Tình mỉm cười .

      Nghiêm Hán Thanh yên lặng gật đầu, tại có hết thảy, đều là do Thiệu Tình cho , của hết thảy đều là của Thiệu Tình.

      Ngay lúc Nghiêm Hán Thanh biết suy nghĩ cái gì, đột nhiên có bàn tay lạnh lẽo che ở đôi mắt , Nghiêm Hán Thanh có thể giọng Thiệu Tình mang theo ý cười, hết sức dễ nghe:"Tôi có qua hay ...... Đôi mắt của đẹp lắm?"
      Tiểu Ly 1111 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :