1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Mạt thế] Độc mẹ quỷ bảo - Lâm Uyên Mộ Ngư- 184/278

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Kimanh1257

      Kimanh1257 Well-Known Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      518
      Chương 45: Phản kích gian nan

      Trong nháy mắt có cảm giác rét lạnh lên lời tràn ra toàn cơ thể mọi người, bọn họ qua tròng mắt lõa lỗ của con quái vật nhìn thấy tham lam.

      Tham làm đối với da thịt, thân thể của bọn họ.

      Lòng bàn tay Thiệu Tình nắm chặt thành nắm đấm, cảm giác vô lực khiến cho có loại suy sụp nên lời, từ lúc tiến vào mạt thế tới nay, cuộc sống của xác thực quá mức thuận lợi, mặc kệ là sớm phát bí mật tinh hạch giúp cho có thể tiến giai nhanh hơn những người khác, hay là thể chất khác thường giúp cho có thể ở bên trong đàn tang thi tung hoành, đều làm cho bất tri bất giác buông xuống cảnh giác.

      cách khác, dễ dàng trúng độc.

      Mắt thấy con quái vật kia từng bước tới, áy náy cùng suy sụp trong lòng Thiệu Tình cũng càng ngày càng nặng.

      ý đồ hoạt động thân thể của mình, vốn phải là thân thể người sống cho nên làm cái loại độc tố quái dị này thong thả tiêu tán, thể theo máu lưu động.

      Lại cho có mười phút, hẳn là có thể khôi phục, nhưng mà quái vật kia gần ngay trước mắt, Thiệu Tình có chút tuyệt vọng.

      Đột nhiên ngay lúc này, con quái vật như bị đụng phải thứ gì đó, bắn vèo ra ngoài.

      Thiệu Tình mơ hồ nhìn thấy có màng trong suốt hình cái lồng, vừa vặn đem mấy người bọn họ bao phủ ở bên trong, sau khi tên quái vật quái di kia bò dậy, tiếp tục tới, sau đó ngoài dự đoán của Thiệu Tình lại bị bắn bay ra xa.

      Thiệu Tình theo loại năng lượng dao động như có như này nhìn về phía sau mình, quay đầu lại liền nhìn thấy Thiệu Đồng gắt gao ôm bánh bao , đồng tử phóng đại để lộ ra hai phần kinh sợ, chỉ có sắc mặt càng ngày càng tái nhợt chứng minh cho việc bị tiêu hao năng lượng kịch liệt.

      Mà cái màng trong suốt này, cư nhiên chính là từ người Thiệu Đồng truyền đến.

      Thiệu Đồng rất có thể là dị năng giả, là dị năng phương diện tinh thần, phản ứng đầu tiên của Thiệu Tình chính là tốc độ hồi phục nhanh hơn, biết, mặc kệ tình huống Thiệu Đồng thế nào, đều chống đỡ được bao lâu.

      Màng chắn kia càng mỏng sau mỗi lần va chạm, có thể nhìn đến tấm màn kịch liệt run lên, sau đó quái vật bị đẩy lùi trong nháy mắt, màng chắn trở nên càng thêm trong suốt.

      Đợi đến lần va chạm thứ năm, Thiệu Đồng cuộn người thành đoàn, bé từ bị đánh mà lớn lên, giỏi nhất là nhịn đau, ngay lúc này, vẫn là nhịn được phát ra tiếng rên rỉ rất .

      Nước mắt cuồn cuộn rơi xuống chậm rãi trộn lẫn huyết sắc, cuối cùng lăn xuống cơ hồ đều là huyết lệ.

      Đây là tượng sử dụng tinh thần lực quá độ, nếu thất khiếu của bé bắt đầu chảy máu, cũng chỉ có hai cái kết cục, hoặc là não nổ tung, hoặc là biến thành ngu ngốc.

      Thiệu Tình hoạt động cánh tay, vốn thực chán ghét bản thân, thân thể biết mỏi mệt có cảm giác có vị giác, tại lại cảm thấy vô cùng may mắn vì dị thường khác với những người khác.

      Tại thời điểm tên quái vật kia lại tới, Thiệu Tình đột nhiên đứng dậy, dây leo màu xanh trong nháy mắt liền quấn quanh toàn thân , đem bao bọc giống như cái kén màu xanh.

      Sau đó Thiệu Tình liền giống như đạn pháo xông ra phía ngoài, trực tiếp đem tên quái vật kia đánh gục ở mặt đất, lần này làm công cuộc chuẩn bị rất tốt, dây leo ngăn cách cùng thân thể tên quái vật kia tiếp xúc, chỉ có cái khói độc kia tiếp xúc da liền có thể làm người bất động, nhất thời nghĩ ra biện pháp.

      Bất quá Thiệu Tình cảm thấy, loại đại chiêu này có khả năng có thể tùy tiện dùng.

      Cho nên Thiệu Tình quyết định liều lần.

      Đại khái là vì dùng sức quá mạnh, Thiệu Tình cùng quái vật lăn thành đoàn, Thiệu Tình ra tay ngoan lệ, dây leo bao lấy tay vì ngừng đấm mà chất lỏng bay tứ tung.

      Mặt quái vật cũng bị Thiệu Tình đánh thịt nát bay tứ tung, cuối cùng chỉ còn lại thịt vụn dán vào xương cốt, cùng tròng mắt rơi ra ngoài hốc mắt.

      Cuối cùng răng rắc kêu tiếng, xương cổ bị bẻ gãy, toàn bộ đầu của đều bị nghiêng về phía sau, nghiêng thành 90 độ.

      Thiệu Tình ngừng thở dốc, lại nhìn đến tên quái vật kia chậm rãi dùng xương tay đẩy đầu phen, răng rắc tiếng, đầu liền trở về chỗ cũ.

      Nó toét miệng, da thịt khóe miệng liền rơi xuống dưới, sau đó bị Thiệu Tình lại đấm quyền kịch liệt ngửa ra phía sau.

      Thoạt nhìn toàn bộ thân thể đều rách tung toé của quái vật đột nhiên run rẩy lên, da thịt toàn thân nó bắt đầu hòa tan, biến thành đống chất lỏng màu đỏ đen chảy xuống, Thiệu Tình sau khi đụng tới chất lỏng kia, dây leo người rất nhanh chóng bị ăn mòn.

      Lúc này Thiệu Tình chỉ có thể từ người nó rời , thối lui về bên, chỉ thấy chất lỏng chảy từ người quái vật đem mặt đất đều ăn mòn nhanh chóng hãm xuống, hoạt động chỉ còn xương ngón tay màu trắng, chỉnh khối thân thể, liền dư lại tròng mắt còn ở trong hốc mắt, cái khác đều treo ở ngoài hốc mắt.

      Quái vật chỉ còn lại xương cốt màu trắng mặt có biểu tình, Thiệu Tình lại cảm thấy nó cười quỷ dị, giây tiếp theo, nó đột nhiên xuất ở trước mặt Thiệu Tình, Thiệu Tình chỉ kịp giao hai tay bảo hộ ở trước ngực, ngón tay xương trắng liền biến quyền thành trảo, cắm vào cánh tay Thiệu Tình, xé liền xé xuống khối da thịt lớn

      bên Nhị Ngốc liền rống giận vọt lên, giống như đạn pháo đem tên quái vật kia đụng hất tung ra ngoài.

      "Cẩn thận!" đồng tử Thiệu Tình mạnh phóng đại, lại kịp ngăn cản, chỉ có thể nhìn cái khung xương kia trảo cốt xuyên qua bụng Nhị Ngốc, xuyên ra phía sau.

      Chính là như vậy, Nhị Ngốc như cũ hung ác ôm chặt bạch cốt kia, mang theo móng tay bén nhọn hung hăng cắm vào xương cổ phía sau bạch cốt.
      Tiểu Ly 1111 thích bài này.

    2. Kimanh1257

      Kimanh1257 Well-Known Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      518
      Chương 46: Thân phận bại lộ

      Nhị Ngốc giống như con sói bị dồn tới đường cùng, cậu gắt gao moi sau cổ quái vật, cái trán ngừng va chạm vào mặt quái vật, thời điểm quái vật ý đồ rút cánh tay từ trong bụng cậu ra, Nhị Ngốc còn vươn tay bắt lấy cánh tay của nó, cho nó lui .

      Nhưng mà khí lực của tên quái vật này quá lớn, Nhị Ngốc căn bản kiềm chế được, sau khi cậu bị cánh tay quái xuyên qua bụng, dễ như trở bàn tay chuyển qua đỉnh đầu Nhị Ngốc.

      Thiệu Tình có thể nghe được loại tiếng vang chói tai từ móng tay của cậu cùng xương cốt quái vật cọ sát phát ra, sau đó thân thể Nhị Ngốc, bị hất ra ngoài.

      Chẳng sợ bụng mang theo cái động lớn, chẳng sợ thân thể cơ hồ muốn vỡ ra, Nhị Ngốc vẫn kéo lê thân thể bị tàn phá, liều mạng hướng Thiệu Tình ở bên kia tới.

      Nhị Ngốc biết mình có thần trí khi nào, chỉ là ngày đó cậu đột nhiên tỉnh lại, sau đó tỉnh tỉnh mê mê phát , cậu dường như nơi nào đó có chút giống nhau.

      Sau đó đợi cậu theo đồng bạn của mình, thời điểm săn giết tang thi, liền gặp Thiệu Tình.

      Trực giác cho cậu biết, Thiệu Tình là đồng bạn của cậu, nhưng mà Thiệu Tình cùng những đồng bạn khác của lại giống nhau, thoạt nhìn liền cùng đám tang thi thân thịt thối xấu xí bất kham, cậu nhịn được liền theo.

      Sau đó cậu bị Thiệu Tình bắt được...... Vốn cậu chuẩn bị tinh thần tốt là bị Thiệu Tình ăn luôn, dù sao ở trong thế giới của tang thi, đào ra tinh hạch của đối phương ăn luôn thực là chuyện hết sức bình thường.

      Nhưng mà Thiệu Tình có, cho cậu đồ ăn, tinh hạch, cho cậu cái tên, làm cậu cảm thấy cậu mất ít đồ vật, tựa hồ lại trở lại.

      Lúc ấy Nhị Ngốc chỉ là cảm thấy, Thiệu Tình rất đẹp, cậu muốn vĩnh viễn theo , luôn luôn bảo hộ .

      Cho nên, cho dù chết lại thêm lần, cũng có gì.

      Chỉ cần hoàn hảo là tốt rồi.

      Thiệu Tình nhìn Nhìn Ngốc bò tới phía mình, lại nhìn quái vật tựa như thể phá hủy kia, chậm rãi từ trong gian cầm hai viên tinh hạch ra, viên là lôi hệ, viên là thổ hệ, đều là chưa từng dùng đến.

      Hấp thu lực lượng tinh hạch trong nháy mắt năng lượng trong cơ thể bạo chướng, đây là cơ hội của , cho dù có khả năng chết, hoặc là bị tàn phế, Thiệu Tình cũng chỉ có thể làm như vậy, có lựa chọn nào khác.

      Thời điểm nhập ngũ, huấn luyện viên từng hỏi , vì sao lại sảng khoái lựa chọn làm bộ đội đặc chủng, Thiệu Tình , bởi vì có người cần phải bảo hộ.

      tại, cũng như cũ có người muốn bảo hộ, chỉ là người muốn bảo hộ biến thành bánh bao cùng Nhị Ngốc.

      Nhưng mà Thiệu Tình chưa kịp sử dụng hai viên tinh hạch kia, người từ trong lòng bàn tay lấy tinh hạch, ngụm nuốt vào.

      Người này phải người khác, là Nghiêm Hán Thanh miễn cưỡng chống đỡ thân thể bò lại đây, trong nháy mắt nuốt tinh hạch vào, cái hán tử thiết cốt liền kêu thảm thiết tiếng, mặt ngoài thân thể đột nhiên bộc phát ra lôi quang, trộn lẫn màu vàng đất, sau đó da lập tức nứt nẻ, máu tươi nháy mắt chảy ra.

      Nghiêm Hán Thanh cường chống nhào hướng quái vật, khi quái vật kia tiếp xúc với lôi quang bên ngoài thân thể Nghiêm Hán Thanh liền bắt đầu khàn khàn kêu thảm thiết, Nghiêm Hán Thanh nháy mắt ôm quái vật đường lăn xuống sườn núi cao, có lôi quang kịch liệt ngừng lóng lánh.

      Thiệu Tình chống đỡ thân thể đứng lên, thất tha thất thểu chạy qua, nếu hấp thu tinh hạch, còn có đường sống, người thường như Nghiêm Hán Thanh nuốt tinh hạch vào, trừ bỏ nổ tan xác còn có cái kết cục thứ hai sao?

      Khi Thiệu Tình chạy xuống triền núi, Nghiêm Hán Thanh cùng quái vật nằm ở bãi đất trũng vẫn nhúc nhích, quái vật xương cốt vốn trắng như tuyết kia bị biến thành màu đen, thời điểm Thiệu Tình đến đỡ Nghiêm Hán Thanh, cẩn thận đụng phải quái vật kia, nó nháy mắt liền biến thành tro tàn, chỉ còn lại có viên tinh hạch đen nhánh nằm ở giữa đống tro tàn.

      Thiệu Tình mới đụng tới Nghiêm Hán Thanh, bị điện giật tới cả người tê dại, bất quá cắn răng, đem Nghiêm Hán Thanh cõng lên, nhặt viên tinh hạch lên lên sườn núi cao.

      Sườn núi cao nơi đó nằm đầy đất đều là người bị thương, lúc Thiệu Tình cõng Nghiêm Hán Thanh đến, cũng còn sức lực, chân mềm quỳ gối bên người nhị ngốc.

      Sau đó Thiệu Tình quay sang nhìn chút thương thế của Nhị Ngốc, nếu là người sống, khả năng giờ phút này phải chết từ lâu rồi, Thiệu Tình giờ phút này cảm thấy vạn phần may mắn vì Nhị Ngốc là tang thi.

      Bụng cậu có cái lỗ hình tròn trống rỗng, xuyên thấu qua cái lỗ ấy có thể thấy đất sau lưng cậu, Nhị Ngốc thực ủy khuất nhìn Thiệu Tình, ràng tình huống còn quá kém.

      Thiệu Tình lúc này mới thở dài nhõm hơi, bất quá chuyện càng thêm nghiêm túc, còn ở phía sau.

      Thiệu Tình biểu cảm vô tình nhìn về phía Cố Phán Phán cùng Cố Xuyên: "Như hai người chứng kiến, Nhị Ngốc là tang thi, tôi cũng phải là người bình thường thuần túy, tôi từng kề bên tử vong lúc đó tôi cũng bị dính virus tang thi, sau đó bị biến thành cái dạng như tại, ngại khi gạt hai người lâu như vậy, tại hai người có thể rời , xe việt dã tôi cần dùng, bằng thể mang theo người bị thương được, mặt khác lương thực linh tinh, hai người có thể mang toàn bộ ."

      Thiệu Tình rất ràng, phải tất cả mọi người có thể chấp nhận cùng tang thi bên nhau, dù có lý trí, nhưng tất cả mọi người đều sợ, vạn nhất có ngày nửa đêm đứng lên, mất lý trí đem tất cả mọi người cắn sao?

      Cho nên cho dù Cố Phán Phán cùng Cố Xuyên lựa chọn rời , cũng là tia trách cứ, dù sao đây là nhân chi thường tình.

      Sau khi Cố Phán Phán cùng Cố Xuyên liếc nhau lâu, Cố Phán Phán mới cắn cắn môi, hô tiếng: "Chị Tình, thực xin lỗi......"
      Tiểu Ly 1111 thích bài này.

    3. Kimanh1257

      Kimanh1257 Well-Known Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      518
      Chương 47: Phẫn nộ bộc phát

      " có việc gì, tôi có thể hiệu." Thiệu Tình hơi hơi mỉm cười, chậm rãi đem Nghiêm Hán Thanh cùng Nhị Ngốc trước đỡ đứng lên, em Cố Phán Phán có lựa chọn đao kiếm, cũng coi trọng phần nhân tình lúc trước.

      ", Chị Tình." Cố Phán Phán đột nhiên bò lên, như cũ tay chân có chút như nhũn ra, nhưng vẫn là kiên trì qua, giúp Thiệu Tình nâng Nghiêm Hán Thanh dậy, Cố Xuyên cũng giúp đỡ đem bánh bao cùng Thiệu Đồng đỡ lên.

      Cố Phán Phán nhếch miệng, lộ ra răng nanh trắng noãn: "Chị Tình, em nghĩ, phát cho dù chị cùng Nhị Ngốc đều là tang thi như lời chị , cũng phải là chuyện thể chấp nhận, cho dù......cho dù về sau......xuất cái gì ngoài ý muốn, cũng quan hệ, em cùng trai đều là dị năng giả, sợ bị cắn!"

      "Các ngươi......" Thiệu Tình nhịn được nhìn về phía hai em nhà này, đáy mắt bọn họ đều là chân thành, có nửa phần hơi nước, cũng phải mạnh mẽ ngụy trang.

      Cố Phán Phán cùng Cố Xuyên cảm thấy, cho dù bọn họ là tang thi, cũng có thể chấp nhận, gần bọn họ bởi vì bọn họ là bọn họ, phải người khác.

      Tín nhiệm như vậy, quan tâm để ý như vậy, chẳng lẽ còn cần dùng cái gì khác để chứng minh tình nghĩa của bọn họ sao?

      Thiệu Tình liền cảm thấy may mắn, trước kia có được Mục Lâm, tại có được Cố Phán Phán bọn họ, có thể thỏa mãn, trời cao cướp của quá nhiều thứ, thời thơ ấu tốt đẹp, cha mẹ, còn có cái gia đình hoàn chỉnh, nhưng cũng cho rất nhiều.

      Thiệu Tình cảm thấy, có thể thỏa mãn, còn cầu cái gì xa nữa đâu.

      Sau khi nâng những người bị thương lên xe, Thiệu Tình lập tức lái xe đường chạy như điên, về tới địa phương tối hôm qua bọn họ ở tạm.

      Thời điểm ở xe, Nghiêm Hán Thanh cũng được ổn, da đều biến thành màu tím xanh, tinh hạch hệ lôi rất là bá đạo, cho dù là tinh hạch hệ thổ đồng cấp lực lượng đều bị dần dần bức ra khỏi trong cơ thể .

      tại bên ngoài thân thể Nghiêm Hán Thanh ngừng lên những tia chớp , còn làn da nứt nẻ thảm nỡ nhìn, những vết thương như mạng nhện.

      Từng đạo vết rách rậm rạp trải rộng làn da lõa lồ bên ngoài của Nghiêm Hán Thanh, máu ngừng chảy ra muốn nhiễm đỏ quần áo Nghiêm Hán Thanh, xuyên thấu qua những miệng vết thương, Thiệu Tình đều có thể nhìn thấy huyết nhục tràn ra.

      Nhị Ngốc thoạt nhìn giống như thương thế rất nặng, kỳ Nghiêm Hán Thanh mới là người mệnh rũ đường, Nhị Ngốc còn tốt, thân thể cậu dù sao phải thân thể nhân loại, năng lực khôi phục tương đối mạnh, trừ phi là phần đầu bị thương nghiêm trọng, bằng nguy hiểm cho tính mạng cậu.

      Nghiêm Hán Thanh giống vậy, chính là người thường, ngay cả dị năng đều có, lại đường nuốt vào viên tinh hạch hệ lôi cấp hai, trong nháy mắt có nổ tan xác, là thân thể cứng cỏi lắm rồi, nhưng mà cũng biết kiên trì được bao lâu.

      Thiệu Tình cắn môi, cơ hồ là lái xe giống như phát điên, lốp xe ma sát mặt đất, đều nhanh toé ra tia lửa.

      "Cố gắng kiên trì trong chốc lát, chút......" Thiệu Tình biết là nhắc nhở Nghiêm Hán Thanh nghe, hay là nhắc nhở chính mình nghe, nhưng ông trời trước nay quen nhìn người ta sống quá thoải mái, Thiệu Tình vừa mới chuyển qua khúc cua, liền nhìn thấy chiếc xe màu đen từ cuối đường chạy như bay lại đây.

      lập tức đánh tay lái, nhưng là nghĩ tới xe đối diện cũng muốn tránh, đại khái là khẩn trương, đồng dạng xe kia cũng hướng cùng phương hướng đánh tay lái, sau đó hai chiếc xe có gì ngăn cản đâm vào cùng nhau, may mắn hai phương đều nhanh chóng phanh lại, giảm bớt ít tốc độ, bằng chỉ là cọ qua đơn giản như vậy.

      Thiệu Tình thiếu chút nữa liền đem mặt đụng vào kính thủy tinh, vừa quay đầu lại, liền thấy được Nghiêm Hán Thanh bởi vì rung chuyển kịch liệt này, trong lỗ mũi chậm rãi chảy ra hai đạo màu đỏ.

      đến cực hạn, ý niệm này tựa như tia chớp xẹt qua trong đầu Thiệu Tình, được, phải lập tức tìm cái địa phương an toàn, đem Nghiêm Hán Thanh an trí, rồi tiếp tục nghĩ biện pháp.

      Nhưng là đúng lúc này, từ chiếc xe kia xuống năm sáu người đàn ông hùng hổ, trực tiếp lấy ống sắt gõ vào cửa xe Thiệu Tình.

      Thiệu Tình muốn theo chân bọn họ kéo dài thời gian, liền hạ cửa thủy tinh, mặt chút thay đổi nhìn ngoài cửa sổ: " có lỗi, các muốn bồi thường cái gì?"

      Trong đó tên gầy vừa nhìn xuyên qua cửa sổ thấy được xe có người bị thương, trước mắt sáng ngời, chọc chọc tên cầm đầu, giọng : "Lão đại, xem." chỉ chỉ phía cửa sổ.

      Cái lão đại kia đôi mắt cũng sáng, lúc ấy liền cười dâm tà: "Muốn bồi thường cái gì a? Dễ thôi...... Ta muốn chiếc xe này, còn có vật xe, người ta động, bọn họ đều có thể , bất quá......"

      chỉ chỉ Thiệu Tình cùng Cố Phán Phán: "Hai người các lưu lại theo em chúng ta mấy cái, đừng nóng vội cự tuyệt, chúng ta sáu người đều là dị năng giả!"

      Thiệu Tình đáy mắt càng ngày màu đỏ càng đậm, Cố Phán Phán vốn tưởng cứng rắn chống xuống giáo huấn bọn họ, lại bị Thiệu Tình ngăn cản, Thiệu Tình mở cửa xe, rồi xuống dưới.

      hơi hơi nghiêng đầu, mỉm cười mang theo tia lạnh băng: "Lặp lại lần nữa, các ngươi muốn cái gì."

      Tên cầm đầu liền : "Ta vừa mới phải sao, ta muốn......" còn chưa xong, ánh mắt cũng trợn tròn, cuối cùng nhìn , là khuôn mặt đầy máu tươi có vẻ có chút dữ tợn của Thiệu Tình.

      Người phía sau chỉ nhìn thấy bàn tay trắng nõn xuyên qua lưng , ngay sau đó, thân thể tên cầm đầu bị xé thành hai nửa, người phụ nữ xinh đẹp tuyệt trần kia xuyên qua mảnh huyết vũ lại đây, cả người đều như là Tu La bò ra từ địa ngục.

      Những người đó đều bị sợ hãi, bọn họ đều là trải qua mạt thế rung chuyển mấy năm nay, cái gì chưa thấy qua? Nhưng bọn họ như cũ bị Thiệu Tình dọa sợ.

      Chỉ có tên mập mạp đeo kính mắt phản ứng đầu tiên, nhanh chóng ở trước mặt ngưng kết ra cái khiên đất, nhưng giây tiếp theo, khiên đất kia, bị nắm tay trắng như tuyết dễ dàng đánh tan, thân huyết tinh Thiệu Tình mang theo nụ cười tươi quỷ dị, xuất ở trước mặt , sau đó phen nắm lấy cổ.

      Giây tiếp theo, chính là đầu thân chia lìa, hơn nữa đầu là bị Thiệu Tình vi diệu cắt đứt.

      Đầu tên đeo kính mắt ở mặt đất lăn hai vòng, còn động đậy, còn lại bốn người lúc ấy bị Thiệu Tình tàn bạo dọa chảy cả nước tiểu, nhanh chóng bỏ chạy.

      Tên gầy tử vừa quay đầu lại liền nhìn thấy cái cây hoa lớn ở phía sau , sau đó cánh hoa mở ra, trực tiếp đem cả người nuốt vào......

      vào......

      Mặt khác ba người vừa thấy, lập tức phân ra ba hướng chạy, ý tứ bọn họ rất ràng, ngươi chỉ có người, có thể đuổi theo ba người sao?

      Sau đó trong đó tên chạy vội, liền nhìn đến trước mắt nhiều hơn đôi chân, sau đó liền có sau đó, bởi vì bị đón đầu quyền, đem xương sọ, xương cổ đều đập nát.

      Cuối cùng đại khái hai người còn lại là đáng thương nhất, bởi vì bọn họ chạy rất xa, sau đó bị dây leo tha trở về, người trong đó vừa quay đầu lại, liền nhìn đến đồng bạn của bị xé sống.

      lúc ấy liền dọa tới chảy cả nước tiểu, chân đều mềm ra, ngăn được xin tha: "Buông tha ta…buông tha ta, ta biết sai rồi, thả......"

      Thiệu Tình nghe hết, chân bạo dẫm đầu , thi thể đầy đất, khối là đầy đủ, baats kì ai nhìn đến cảnh này, phỏng chừng đều ghê tởm mà ói ra.

      Thiệu Tình mặt lại chút thay đổi, là do bọn họ xui xẻo, lại cứ thích động vào lúc tâm trạng tốt, chết cũng coi như oan.

      "Thiệu Tình!" Cố Xuyên bắt lấy bên cạnh cửa sổ, biểu tình nghiêm túc hướng về phía Thiệu Tình hô tiếng, thân thể Thiệu Tình chấn động, đáy mắt màu đỏ mới chậm rãi lui , dài thở ra hơi, đáy lòng nóng nảy hoà hoãn chút, mới bước nhanh hướng xe bên kia.
      Tiểu Ly 1111 thích bài này.

    4. Kimanh1257

      Kimanh1257 Well-Known Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      518
      Chương 48: Ôn nhu cuối cùng

      Thiệu Tình biết từ nội tâm bực bội vừa rồi dẫn phát mặt thị huyết của mình, nhưng mà cũng cảm thấy hối hận, mà chỉ sợ Cố Phán Phán bọn họ hối hận.

      Thiệu Tình cũng có ý định chuẩn bị che dấu, dù sao đây cũng là bộ mặt chân của , cùng với sau này bại lộ trước mặt em Cố Xuyến khiến cho bọn họ sợ hãi rời , còn bằng tại liền đối mặt để cho chính bọn họ quyết định.

      Vốn Thiệu Tình nghĩ đến lúc trở lại xe, nhìn thấy những đôi mắt khác thường của hai em Cố Phán Phán, nhưng lại có, Cố Phán Phán ngược lại thò qua giọng :"Chị Tình, chị sao chứ? người chị còn bị thương a!"

      Thiệu Tình trong lòng áy náy liền dâng lên, thời điểm còn muốn thầm thử Cố Xuyên cùng Cố Phán Phán, Cố Phán Phán lại chỉ quan tâm đến thân thể sức khỏe của .

      "Tôi sao." Thiệu Tình cười cười, cũng để ý chính mình thân đầy máu tươi, giẫm chân ga, dùng thời gian ngắn nhất đến địa điểm hôm qua bọn họ dừng chân.

      Lúc đem Nghiêm Hán Thanh nâng xuống xe, hai em Cố Phán Phán cũng đành lòng nhìn, bởi vì ở dưới vị trí Nghiêm Hán Thanh nằm còn có vết máu hình người đọng lại.

      Vết máu lan tràn ra ngoài, đem thảm mặt đất thấm ướt.

      Cố Phán Phán cùng Cố Xuyên cẩn thận đem Nghiêm Hán Thanh nâng vào trong phòng, để Nghiêm Hán Thanh đất chỗ tối hôm qua ngủ.

      Sau đó mới đem người bệnh khác đỡ vào, Thiệu Tình quỳ gối bên, muốn đem quần áo người Nghiêm Hán Thanh cởi ra, lại phát quần áo của bị máu tươi chảy ra làm sũng nước, sau đó cùng da thịt dính với nhau, thể đem quân đao cứa tách ra, sau khi cắt mở quần áo, dùng nước ấm tẩm chút , mới đem mảnh quần áo bóc ra.

      Thiệu Tình rảnh lo nam nữ khác biệt, đem quần áo người Nghiêm Hán Thanh đều lấy ra hết, sau khi làn da lộ hết ra bên ngoài khiến cho người xem cảm thấy rất ghê người.

      Những vết nứt vốn tương đối , nay chậm rãi rạn nứt to hơn, cảm giác dường như cỗ thân thể này chịu nổi, tùy thời đều phịch tiếng, đều vỡ ra biến thành khối máu đầy đất.

      "Hán Thanh......" Thiệu Tình hoàn toàn biết làm như thế nào để cứu Nghiêm Hán Thanh, chính cỗ thân thể máu chảy đầm đìa như vậy lại khiến cho biết ra tay chỗ nào.

      Nghiêm Hán Thanh còn có ý thức, chậm rãi mở mắt ra, nắm chặt tay Thiệu Tình :"Giúp tôi......an táng mẹ......đem chúng tôi...... an táng cùng chỗ......"

      Thiệu Tình từ trước đến nay cảm thấy mình là người phụ nữ lãnh tâm lãnh phổi tuyệt tình, nhưng giờ khắc này lại có loại xúc động muốn khóc, nhưng chính làmuốn khóc, khoé mắt cũng giọt nước mắt có thể chảy xuống.

      " chết......tin tưởng tôi......"

      Nghiêm Hán Thanh chỉ cười cười, mặt đều là máu cùng với những vết nứt, thoạt nhìn thực đáng sợ, con người rắn rỏi này ngày thường chưa bao giờ được cười, hấp hối cố gắng đem tươi cười cả đời này đều để lại cho Thiệu Tình: "Tôi tin ."

      khắc kia Thiệu Tình hỏng mất, đáy mắt đều là màu đỏ tươi, nhịn được nắm chặt bàn tay dính đầy máu của Nghiêm Hán Thanh, đè thấp thanh : " là kẻ ngốc sao? Khó trách mọi người đều tên ngốc to con, đúng là tên ngốc to con, tranh cái gì mà tranh chứ, tôi dám lấy ra tinh hạch kia, chính là có nắm chắc tôi hấp thu chết a......"

      Thiệu Tình còn muốn tiếp, sau khi thấy cặp mắt chứa ôn nhu của Nghiêm Hán Thanh nhìn mình, chữ cũng cũng ra được, có nắm chắc, Nghiêm Hán Thanh cũng biết, cho nên Nghiêm Hán Thanh lựa chọn dùng mạng của để chết thay .

      muốn đánh cuộc cơ hội mong manh này, cho nên tình nguyện để mình tìm chết.

      Thiệu Tình cảm thấy hốc mắt mình có điểm mơ hồ, nhưng mà là tang thi a, tang thi ràng là lưu nước mắt......

      Trước mắt Thiệu Tình biến thành mảnh huyết hồng, thấy khuôn mặt Nghiêm Hán Thanh, điểm duy nhất thấy , là ánh mắt của Nghiêm Hán Thanh ôn nhu càng ngày càng nồng đậm, cuối cùng ôn nhu như sắp tràn ra.

      nghe được Nghiêm Hán Thanh dùng giọng ôn nhu : "Tôi thiếu cái mạng……..”

      Thiệu Tình muốn mắng , nhưng mà ngay sau đó Nghiêm Hán Thanh lại : "Tôi lại càng nguyện ý nhìn gặp nguy hiểm......"

      cả đời chưa từng ai, lại ở thời điểm trước khi chết phát chính mình đem tâm đều lưu lại ở người con tên Thiệu Tình kia, tựa như cho rằng mình là vì báo ân, mới có thể xông lên đoạt lấy viên tinh hạch kia, cuối cùng mới phát , khắc kia, đáy lòng vốn tưởng là như vậy.

      nghĩ bị thương, lại càng nghĩ chết, nếu có thể người chết là tốt rồi...... Bởi vì, .

      có dị năng, cũng có biện pháp ở thời điểm nguy hiểm giống Nhị Ngốc bảo hộ vậy, điều có thể làm, chỉ có thể như thế này.

      giọt lạnh như băng từ khóe mắt Thiệu Tình chảy xuống, thời điểm lăn qua hai má, liền để lại dấu vết dài màu đỏ, cúi đầu nhìn Nghiêm Hán Thanh hơi thở càng ngày càng mỏng manh, đột nhiên dùng loại giọng điệu đầy sát khí lạnh lùng : "Mạng của là của tôi."

      "Là......" Nghiêm Hán Thanh cố gắng mở to con mắt, lại nhìn thấy Thiệu Tình cuối cùng liếc mắt cái, nhưng mà mí mắt của càng ngày càng nặng cho biết, ...... đến cực hạn.

      Ngay tại thời điểm ấy Thiệu Tình đột nhiên hạ thấp người, nắm lấy cằm Nghiêm Hán Thanh, cắn ngụm ở cổ Nghiêm Hán Thanh.

      Có dòng máu ấm áp tràn ngập khoang miệng Thiệu Tình, là hương vị như rỉ sắt mà cực kì chán ghét, lại mang theo ít hương vị tanh ngọt.

      Thiệu Tình biết, cứu được Nghiêm Hán Thanh, sau khi trở về biết, cho nên, kỳ sớm quyết định, chọn ích kỷ lần.

      lâu sau, Thiệu Tình mới ngẩng đầu: "Tôi , mạng của là của tôi......"

      ai ngăn cản Thiệu Tình, bọn họ nhìn Thiệu Tình thân đều là máu đột nhiên vươn đầu lưỡi liếm liếm chút máu nơi khóe miệng, ràng mặt Thiệu Tình toàn là máu khiến cho người ta nhìn thấy dữ tợn, giờ khắc này, lại khiến cho người ta cảm thấy xinh đẹp mà mị.

      "Nếu biến thành tang thi, vậy tôi nuôi ." Thiệu Tình lại khôi phục vẻ mặt chút thay đổi, nhìn Nghiêm Hán Thanh mặt đất , vốn chính là người ích kỷ như vậy, cho nên hỏi có nguyện ý dùng loại trạng thái khác để sống tiếp hay , liền giúp đưa ra lựa chọn.

      Nhìn bên ngoài cơ thể Nghiêm Hán Thanh trạng thái nứt ra dần dần chậm rãi đình chỉ, ngay cả máu cũng tiếp tục chảy ra, chính là thân thể của càng ngày càng cứng ngắc, phiếm màu xanh lá đáng sợ, Thiệu Tình thêm gì nữa, thậm chí có liếc mắt nhìn thêm cái, lập tức tới hướng Thiệu Đồng cùng Nhị Ngốc bên kia.

      Thương thế của Nhị Ngốc dễ xử lí hơn rất nhiều, chỉ cần hấp thụ nhiều tinh hạch chút chậm rãi khôi phục lại, mà Thiệu Đồng bị thương, là bị thương tinh thần, tinh thần là hư vô mờ mịt, cũng có mấy dị năng giả hệ tinh thần để Thiệu Tình tham khảo.

      Thiệu Tình suy nghĩ liền đem tinh hạch tang thi trẻ con cùng Nhị Ngốc hợp tác giết chết kia lấy ra, đưa cho Thiệu Đồng hấp thu.

      "Mọi người tại đều bị thương, ngay tại nơi này nghỉ ngơi thêm hai ngày ." Thiệu Tình ôm bảo bối, liền chuẩn bị trước vào trong phòng đem con trai đặt giường.

      Cố Phán Phán tuy rằng là phóng khoáng, Cố Xuyên lại thập phần thận trọng, cho Cố Phán Phán ánh mắt, Cố Phán Phán liền vội vàng đuổi theo:"Chị Tình, nếu là em, em cũng làm ra lựa chọn như vậy."

      Bóng lưng Thiệu Tình cứng đờ, qua lúc lâu, mới giọng : "Cám ơn."
      Tiểu Ly 1111 thích bài này.

    5. Kimanh1257

      Kimanh1257 Well-Known Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      518
      Chương 49: Nghiêm Hán Thanh tỉnh lại

      Vào lúc ban đêm, thân thể Nghiêm Hán Thanh bắt đầu nhanh chóng thi biến, nhưng biết có phải bởi vì trong cơ thể có viên tinh hạch hệ lôi hay , miệng vết thương thân thể Nghiêm Hán Thanh tuy rằng bắt đầu khôi phục thu lại, nhưng lại phát triển hư thối giống tang thi, chỉ là màu da càng ngày càng xanh trắng, thậm chí có thể nhìn đến dưới làn da có màu xanh của mạch máu cùng lôi điện ngẫu nhiên chợt lóe.

      Thời điểm Thiệu Tình tắm rửa xong xuống dưới nhìn chuyến, nhìn thấy chính là Nghiêm Hán Thanh nằm an tĩnh, cùng miệng vết thương của Nhị Ngốc chậm rãi khôi phục, Thiệu Đồng đem bản thân cuộn thành đoàn, nằm ở ghế sô pha ngủ ngon lành, chỉ có tinh thần lực dao động cho Thiệu Tình biết là bé cũng dưỡng thương.

      Thiệu Tình muốn đem Thiệu Đồng bế lên, nhưng là lại sợ may sốc động tới cái gì gây trở ngại tới việc bé chữa thương, liền từ bỏ, lặng lẽ quay trở về phòng của mình.

      Sau khi trở về phòng, Thiệu Tình ngồi ở giường, phóng ra dây leo của mình, vốn dây leo này có màu sắc xanh tươi, ngay cả những chiếc gai của chúng cũng có màu xanh trong suốt, nhưng tại, dây leo nhìn xa vẫn là xanh tươi, nhưng nhìn kỹ phát , mặt có hoa văn màu xanh đen, nhất là đầu gai ngược màu xanh sâu kín lộ ra cỗ màu đen, thoạt nhìn liền phá lệ khiếp người.

      Đây là bởi vì lúc trước muốn bảo vệ mình dùng dây leo ngăn cách tiếp xúc với quái vật, dây leo sinh ra biến hóa, giống như sau khi dây leo cùng quái vật tiếp xúc liền quá nhiều "cảm nhiễm" độc tố của nó.

      Làm chủ nhân của dây leo, Thiệu Tình có thể cảm nhận được dây leo biến hóa, trước kia dây leo của tuy rằng cũng tự mang chút độc tố gây tê, nhưng mà rất , đa số vẫn là dùng để làm dây thừng bó người, vốn dĩ nghĩ, tại là cấp 2, hoàn toàn có thể thu phục thêm gốc thực vật thứ hai, ngờ dây leo lại cho ít kinh hỉ.

      tại dây leo của có hai loại năng lực, thứ nhất là tái sinh nhanh chóng, điểm này rất là tiêu hao dị năng của , điểm thứ hai chính là ký sinh.

      phía trước cũng có dùng năng lực cùng loại năng lực ký sinh này, đem hạt giống gieo bên trong cơ thể Địa Trung Hải, bất quá lần này biến dị sinh ra ký sinh, lại hữu dụng rất nhiều, hạt giống quả thực tựa như vi khuẩn, rất khó bị phát , hơn nữa sau khi kí sinh cơ thể người, giống như trước kia biết khi nào nảy mầm, lần này có thể khống chế chúng, hơn nữa có thể ở trong cơ thể ngủ say lâu.

      khi Thiệu Tình khống chế hạt giống "tỉnh lại", hạt giống nhanh chóng sinh trưởng liền hướng thân thể người đó tiêm độc tố vào, đem lục phủ ngũ tạng người đó đều ăn mòn sạch , cuối cùng trong bụng còn lại đống dây leo.

      Đây thể nghi ngờ đây chính là loại năng lực đáng sợ.

      Càng mấu chốt hơn đương nhiên là độc tố, sau khi dây leo dính độc tố của tên quái vật liền có tiến hóa, tuy rằng thể giống như quái vật làm cho người sống hoàn toàn mất năng lực khống chế đối với thân thể, nhưng lại kế thừa loại kịch độc của thân thể tên quái vật kia tính ăn mòn đặc biệt mạnh mẽ, còn có chút hiệu quả gây tê.

      Thiệu Tình lập tức quyết định, trước khi lên cấp ba, tiếp tục tìm kiếm loại thực vật thay thế dây leo, hơn nữa Thiệu Tình muốn đặt cho dây leo của cái tên, Quỷ Đằng, nickname Tiểu Quỷ.

      Lần này chiến đấu, tuy rằng khiến cho tất cả mọi người lâm vào nguy hiểm cận kề sinh tử, thiếu chút nữa vứt bỏ mạng , bất quá thu hoạch cũng lớn, Thiệu Tình cảm thấy, tùy thời có thể đột phá cấp ba.

      Chỉ cần tiếp tục hấp thu ít tinh hạch, là có thể thuận lợi đột phá.

      Bất quá tại bên người đều là đám thành viên bị trọng thương, Thiệu Tình dám đột phá, bằng trong quá trình đột phá xảy ra chuyện gì, rất có thể làm cho làm người tận diệt?

      Chờ Thiệu Tình khôi phục lại chút, sau khi lại nghiên cứu tác dụng của dây leo, liền đem bánh bao ăn no, sau đó rời khỏi phòng.

      Nghiêm Hán Thanh vẫn chưa tỉnh, hoài nghi thi độc ở trong cơ thể Nghiêm Hán Thanh cùng với dị năng nguyên hệ lôi đấu tranh với nhau, nếu dị năng nguyên hệ lôi thắng cũng bị thi độc khủng bố tiêu diệt như vậy, Nghiêm Hán Thanh rất khả năng có thể khống chế được viên dị năng nguyên này, trở thành dị năng giả hệ lôi, phải biết rằng, dị năng giả bị cảm nhiễm

      Kết quả này tự nhiên là tốt nhất.

      Nếu thi độc thắng, Nghiêm Hán Thanh trở thành tang thi, vận khí tốt mà , có thể giống như Thiệu Tình vậy, bảo trì lý trí cùng tư duy lúc còn sống, vận khí tốt, biến thành con tang thi bình thường, chỉ biết là đói khát, dùng máu thịt thay cơm.

      Thiệu Tình làm tốt chuẩn bị tâm lý cho trường hợp kém nhất, cho dù Nghiêm Hán Thanh biến thành tang thi, Thiệu Tình cũng nuôi , dùng tinh hạch nuôi nấng, chờ Nghiêm Hán Thanh tiến hóa cao cấp, có thể khôi phục được lý trí.

      Bởi vì lúc trước ở căn cứ có nghe , trải qua thời gian nghiên cứu, mọi người đem dị năng giả chia làm chín cấp, đem tang thi cũng chia thành chín cấp, tang thi cấp càng cao càng linh hoạt, hơn nữa càng thông minh.

      Tang thi cấp 2 cấp 3 cũng có thể dẫn dắt đồng loại vây công con người, có thể tư duy đánh lại liền lui, còn biết mai phục, nếu tiến hóa đến cấp chín? Có phải là có thể tiến hóa giống người bình thường hay ?

      Thiệu Tình cũng biết, nếu tang thi tiến hóa đến cấp cao nhất là thảm họa của nhân loại, rốt cuộc đồ ăn của tang thi chính là nhân loại, cho dù có trí tuệ, tang thi cũng lợi dụng trí tuệ bắt giết nhân loại, mà phải cùng nhân loại trở thành bạn tốt, tựa như nhân loại nuôi dưỡng gia súc, mục đích chính là để ăn luôn chúng nó.

      Nếu tang thi cao cấp có thể ngụy trang trà trộn vào căn cứ, tựa như Thiệu Tình, đây phải thảm họa của nhân loại là gì?

      Bất quá Thiệu Tình muốn nghĩ tới chuyện xa xôi như vậy, trước mắt, chỉ ngóng trông Nghiêm Hán Thanh có phát triển theo hướng mặt tốt.

      Dần dần, Thiệu Đồng khôi phục, Nhị Ngốc cũng có thể treo ở người Thiệu Tình làm nũng, bao gồm em Cố Xuyên, cũng sớm hồi phục tốt, chỉ còn Nghiêm Hán Thanh vẫn tỉnh lại.

      Thẳng đến buổi sáng ngày thứ ba, lúc mọi người ra ăn sáng Nghiêm Hán Thanh chậm rãi ngồi dậy, mọi người liền lập tức cảnh giác, nếu Nghiêm Hán Thanh biến thành tang thi, trước tiên bọn họ cần chế trụ Nghiêm Hán Thanh, phòng ngừa đả thương người.

      Nhưng mà sau khi Nghiêm Hán Thanh ngồi dậy, câu đầu tiên chính là: "Tôi...... chết?"

      Vài người lập tức thả lỏng, dù sao tang thi là , nhưng là Thiệu Tình phải chứng thực lại chút, xem xét Nghiêm Hán Thanh, làn da Nghiêm Hán Thanh còn lộ ra cỗ tử khí, bất quá thoạt nhìn cùng người bình thường có gì khác thường, đôi mắt cũng tốt, đôi tay cũng tốt, đều chút biến hóa.

      Thiệu Tình sờ sờ ngực Nghiêm Hán Thanh, tiếng tim đập bùm bùm đánh lòng bàn tay Thiệu Tình, da thịt ấm áp cho Thiệu Tình biết, Nghiêm Hán Thanh có biến thành tang thi.

      Thiệu Tình kích động nên lời đáy lòng quanh quẩn, ngẩng đầu, muốn cái gì, sau đó liền nhìn thấy Nghiêm Hán Thanh mặt hồng đến vành tai, thân thể cương cứng, nửa ngày mới phản ứng lại, đem thân thể bản thân trần như nhộng nhét vào trong chăn.

      Thiệu Tình dở khóc dở cười, quần áo Nghiêm Hán Thanh đều là máu lại còn rách tung toé, khẳng định có cách nào khác mặc lại, cuối cùng vẫn là Cố Xuyên lấy bộ quần áo của mình đưa cho Nghiêm Hán Thanh mặc tạm.

      Dáng người Cố Xuyên so với Nghiêm Hán Thanh gầy hơn chút, quần áo của Nghiêm Hán Thanh mặc người, chật căng, đem hình dáng cơ thể đều vẽ ra bên ngoài, làm cho Nghiêm Hán Thanh chân tay luống cuống.

      Thiệu Tình nhịn được cười, cười xong trong lòng đều thỏa mãn, mặc kệ thế nào, bọn họ đều hoàn hảo, cũng là kết quả tốt nhất.
      Tiểu Ly 1111 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :