1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mạnh Mẽ Chiếm đoạt, cô gái chớ càn rỡ - Mộ Vân Già (133c Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 93: Thương Lang

      " sao chứ? Chuyện gì khiến thương tâm như vậy?" khối khăn tay đưa tới. .

      Mí mắt ngay cả nâng lên cũng nâng nổi, nước mắt chảy xuống dính vào miếng bánh kem, từng miếng từng miếng bỏ vào miệng, lại nếm ra tư vị trong đó.

      "Mắt mù sao? nhìn thấy tôi khóc sao? thương tâm tôi có thể khóc sao? Tôi cũng phải người có bệnh!" Tử Ca đứng lên, mặt đằng đằng sát khí, phảng phất tất cả oán hận vào giờ khắc này đều phát tiết ra ngoài.

      "Đại tỷ, thương tâm đến nỗi như vậy sao?" Khăn tay thu hồi lại, trong giọng của người đàn
      Ông có chút hài hước vui vẻ.

      “Thử hô tiếng đại tỷ lần nữa xem!” Thah của Tử Ca có chút lạnh, ngẩng đầu lên, lệ mặt vẫn còn lưu lại, thân hình mảnh mai lộ ra khí phách, làm cho người ta nhịn được sửng sốt.

      “Nhìn ra được? Thương Lang, chừng nào biến thành con ruồi?” Hết lần này tới lần khác ở thời điểm hồn siêu phách lạc liền xuất , còn học con ruồi ở trước mắt kêu ngừng.

      thất lạc trong cuộc đời lâu, giờ phút này đứng trước mặt , nhìn . Nhưng xuất của lúc nào cũng kèm theo máu tanh, để cho khi nhìn thấy khỏi lo lắng.

      Tử Ca ngẩng đầu nhìn Thương Lang, trong lòng bất an, lần đầu tiên gặp mặt ta ở CK, khi đó trải qua cuộc sống căng thẳng, lúc đó điều may mắn nhất làm được là cứu được người đàn ông tên Thương Lang.

      Trong bóng đêm, ta kéo thân thể bị thương liều chết đánh trận, cũng ở thời điểm mấu chốt, trong đêm tối lộ ra ánh mắt sáng quắc, đêm đó, ta chỉ nghe câu : “Muốn sống, liền chống.”

      khắc kia, Thương Lang biết, này, đáng giá để mình dùng sinh mệnh giữ gìn.

      “Thương Lang, năm kia, té ở trước mặt của tôi, là có ý gì?”

      Hai năm trước, nhận được mệnh lệnh lẻn vào nơi này chỉ vì bảo vệ người tên là Hạ Tử Ca. tình nguyện tin tưởng đó là do trời cao an bài, khi nhât thời khinh địch ngã xuống cái, biết sinh mạng của mình sắp bị lấy mất, giết hoặc bị giết, biết kết cục chỉ có .

      có tư cách , sát thủ tồn tại chẳng qua là giết hoặc bị giết.

      Đều sát thủ vô tình.

      “Thế nào, muốn tôi giết sao?” Thanh bình thản, lời này ra ngoài giống như là chuyện hiển nhiên.

      “Biết chịu.” chiếc dao sắc bén trong lòng bàn tay được xoay tròn, rồi sau đó vèo cái bị thu hồi lại, “Tử Ca, trong khoảng thời gian này sao tìm tôi? Tôi cho là sống rất tốt ai ngờ lại chật vật như vậy.”

      khối bánh cake vỗ vào mặt ta, che hết gương mặt của ta.

      Hơi thở của người đàn ông chìm lặng, mặt bơ dính loang lổ, hề phù hợp, trong ánh mắt mang theo dung túng.

      “Thương Lang, cha tôi, Hạ Xương Nguyên đến tột cùng làm cái gì? Tại sao muốn giết ông ấy?”

      Nhưng là, kể từ khi ở yến hội, Thương Lang cầm súng chĩa vào người Hạ Xương Nguyên, khắc kia, trong lòng cười khổ vận mệnh trêu đùa mình sao.

      trả lời nhìn chằm chằm .

      Đột nhiên ngừng lại, thanh Tử Ca lộ ra cỗ mệt mỏi hư vô, hỏi thăm chứ gây , ta trả lời hay trả lời, Tử Ca cũng cảm giác mình vô lực rồi.

      chỉ cần biết rằng, tôi vĩnh viễn xuất thủ đối với .”

      Thanh của vững vàng cùng, kiên nghị nhưng Tử Ca nghe được trong lời của có chút phân tâm. Chẳng qua lời cam kết này chịu nổi, cũng dám nhận.

      Nhưng người có hơi thở khiến hết sức… Muốn lệ thuộc vào, có lý do, chẳng qua là tin tưởng, người đàn ông này vĩnh viễn hại .

      Chán nản ngồi xuống, nhớ tới những lời của Mộ Diễn, trong lòng Tử Ca bị người khác đào cái hố, lại đau, khó chịu biết phải hình dung như thế nào, nhàng lau khóe mắt ướt át, Tử Ca hai tay thoa lên mặt, trong thanh dính vào chút nghẹn ngào, “Thương Lang sinh nhật hôm nay của tôi khó quên.”

      Cầm lên ly rượu đỏ bàn, Tử Ca uống hơi cạn sạch, mặt tái nhợt lộ ra nụ cười xinh đẹp khiến người khác lay động, “Tôi vô lực sai đường, Thương Lang, có biết hay , tôi mệt quá.”

      Xoảng!

      Tay đè lại bụng, dạ dày bắt đầu cảm thấy thoải mái, Tử Ca cười khổ, tại ngay cả giọt rượu cũng thể uống sao? Cái trán rỉ ra tầng tầng lớp lớp mồ hôi mòng, cảm thấy hoa mắt, trời đất đều xoay chuyển.

      “Tử Ca, Tử Ca, sao vậy?” đôi bàn tay có lực vịn đỡ thân thể lên. Tử Ca dùng sức lặng lẽ mở mắt, lại phát mình hữu tâm vô lực, đôi môi nâng lên, “Đầu tôi đau…”

      Ngất xỉu trong nháy mắt đánh tới, nhanh đến nỗi có thời gian khống chế thân thể của mình.

      Bóng tối bao trùm, khắc té xỉu, nhìn thấy Thương Lang, từ trước đến nay vốn cứng rắn vào giờ khắc này lại lộ ra vẻ lo lắng.

      “Tử Ca…, Đừng dọa tôi…” Thanh hốt hoảng bán đứng bản thân, Thương Lang ôm lấy để ý tới những người khác liền chạy vội ra ngoài.

      Từ nhìn xuống, ánh mắt sắc bén của người đàn ông nhìn hai người biến mất, người tỏa ra khí độc.

      Hạ Hạ, tôi thể đứng nhìn được rồi, chuyến này tệ.
      Last edited by a moderator: 30/9/14

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      CHƯƠNG 94

      cái gì? lặp lại lần nữa.”

      khác nào sấm sét giữa trời quang, sau khi tỉnh lại bác sĩ báo lại bệnh án cho giống như trời đất sập xuống.

      “Tôi lặp lại lần nữa, mang thai có hơn tháng. Nhưng bây giờ thân thể của cũng tốt, trước ba tháng là giai đoạn nguy hiểm, tốt nhất tránh quan hệ vợ chồng cũng như chuyện kích động. Hoạt động mạnh là nên, rất có thể dẫn đến sanh non. Chớ vì vui vẻ trước mắt mà hối tiếc kịp, làm đàn ông phải bảo vệ người mình , chớ ham hưởng lạc.”

      Sắc mặt Thương Lang rất trầm, lời nào. Mặc dù vị bác sĩ này gần bốn mươi, nhưng bà ta hướng về phía Thương Lang giáo huấn trận, ràng đem mọi tội lỗi ghép cho mình.

      “Hơn nữa, nhất định phải kị rượu. Dạ dày của tốt lắm, nhất định chú ý việc ăn uống.”

      Mang thai? Chuyện khi nào?

      Trong khoảng thời gian ngắn Tử Ca dám tin tưởng những lời mình vừa nghe, tin tức như thế khác nào sét đánh khiến ứng phó kịp. Phạm Húc Diệc dạ dày của thể bị kích thích, thuốc tránh thai đối với có tác dụng phụ tương đối lớn, nếu thấy đau, Mộ Diễn bức bách uống. Nhưng chính cũng thấy điều đó.

      Tử Ca chỉ cần nhắc tới biện pháp tránh thai, cứng rắn kéo tay lại hỏi, hỏi có thích hợp mang thai con của , dáng vẻ lưu manh như vậy khiến Tử Ca nghĩ đến thôi cũng muốn tát cho cái.

      “Tôi dùng biện pháp an toàn.”

      “Ai cho dùng biện pháp an toàn nghĩa là an toàn 100%?” Bác sĩ xong xoay người rời , trừng mắt nhìn giống như rất ngu phải. Tử Ca mím môi , trong lòng hỗn loạn mảnh.

      tại phôi thai choi như ổn định, nếu muốn đứa này, chú ý tĩnh dưỡng và điều trị.”

      Cửa phòng bệnh “bốp” tiếng đóng lại, chỉ còn lại và Thương Lang. Trong lúc này cả căn phòng yên tĩnh vô cùng, Tử Ca nằm ngửa ở giường bệnh, nhìn chằm chằm lên trần nhà, trong lòng là mảnh trống . Khăn phủ giường di động, nhàng lấy tay ấn xuống dưới bụng.

      Nơi này, có sinh mệnh.

      Rất khó để ra cảm xúc tại của , nó tồn tại khiến mọi người đều khinh thường ngay cả cũng vậy. Nhưng mà… nó vẫn tồn tại trong cơ thể .

      “Là con của ?”

      lâu sau, trong phòng bệnh đột ngột vang lên giọng của Thương Lang, giọng băng lãnh mang theo chút ghen tỵ.

      Tử Ca nghiêng đầu nhìn chằm chằm Thương Lang, trong ánh mắt của khôi phục vẻ bình tĩnh giống ngày thường, thậm chí mang theo tia kiên trì, “Của tôi.”

      Đứa này, là của , có quan hệ gì với ai.

      Tay dán vào chiếc bụng bằng phẳng, mặc dù có cảm giác gì nhưng trong lòng Tử Ca vẫn cảm thấy mềm mại.

      *

      “Mộ Diễn, con chút, đến tột cùng xảy ra chuyện gì? Đem Y Dao đến đó rồi chạy trốn, lại những hai ngày, con coi như có chuyện gì sao?” Mới vừa vào phòng khách, thanh chỉ trích của Quý Minh Tuệ liền truyền tới.

      “Bác , con sao, con chỉ lo lắng Mộ Diễn xảy ra chuyện thôi.” Thanh của và mềm mại, giờ phút này Đỗ Y Dao đứng bên cạnh Quý Minh Tuệ, giống như bắt được năng lực cậy quyền tiến lên.

      Mi tâm vặn lên, Mộ Diễn nâng mắt nhàng đảo qua hai người, vô hình mang theo áp lực khiến người khác thể lên tiếng, “Tại sao lại ở đây?”

      Thanh nhạt như nước khiến người ta hiểu nổi ý đồ trong đó, Đỗ Y Dao bị hỏi ngẩn ra, câu hỏi của Mộ Diễn khiến khủng hoảng, “Em, em đến xem … Ngày đó, từ giã, em cho rằng… Cho rằng gặp chuyện may.”

      Câu của ta mang theo vẻ nơm nớp lo sợ, Mộ Diễn lại có kiên nhẫn, “Xem xong rồi về .”

      “Mộ Diễn…” Quý Minh Tuệ quở trách, lời của bà có tác dụng với khiến bà vô cùng khó chịu.

      Lấy tay vuốt mi tâm, “Mẹ, chuyện này, người tốt nhất đừng nhúng tay vào.”
      Last edited by a moderator: 30/9/14

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 95: buông tay

      Thanh của Mộ Diễn lạnh nhạt khiến Quý Minh Tuệ dù câu cũng được, mặt chuyển thành đủ màu sắc khác nhau, khí lực của bà yếu kém chỉ về phía Mộ Diễn, ngón tay run rẩy lại thành lời, "Con, Con. . . . . ."

      để ý phản ứng của bất cứ ai, dáng người thon dài nhanh chóng di chuyển lên phòng ngủ lầu hai, hơi thở rét lạnh trầm toả ra bốn phía, trong lòng Quý Minh Tuệ kiêng kị chuyện này, tất nhiên dám cản trở, chỉ có thể đuổi Đỗ Y Dao về trước rồi có chuyện gì sau này hãy .

      Mộ Diễn đứng ở ngoài cửa gian phòng ngủ, nhưng có ý định mở cửa phòng, thu chân lại xoay người về phía phòng ngủ của mình. Quý Minh Tuệ nhìn thấy Mộ Diễn vào phòng ngủ của , cũng theo vào, chỉ đem ánh mắt đặt lên cánh cửa.

      Mỗi lần, Mộ Diễn tới Đàm Thành tất nhiên tới toà biệt thự này, mà nhất định phải vào gian phòng ngủ kia ngây ngốc hồi lâu, nhưng lần này làm như vậy. Nghe Tiểu Hiền , tại ở cùng là vũ nữ ở CK , loại phụ nữ sạch đó có cái gì tốt? Có điều bây giờ Mộ thị nằm trong tay , những chuyện trước kia được gièm pha chắc hẳn nằm trong kế hoạch của .

      Huống hồ, chuyện được gièm pha lại dính đến cái tên Hạ Tử Ca . Mặc dù bà đọc những tin tức liên quan đến các doanh nghiệp, nhưng loại phụ nữ như vậy khiến bà hết sức mẫn cảm, bà cũng cảm nhận được khác thường của Mộ Diễn, nên mới nghĩ đến chuyện lập gia đình cho , dĩ nhiên gia đình kia phải tương xứng với nhà họ Mộ .

      Cho nên khi Quý Minh Tuệ nghe Đỗ Y Dao oán giận kể lại tình diễn ra hôm đó, bà hề nghĩ ngợi liền chạy từ Nam Bình sang đây , vốn tưởng mình có thể phát ra chuyện gì, nhưng mãi đến đêm vẫn thấy Mộ Diễn trở về, bà đành phải gọi điện thoại cho Mộ Diễn để qua đây.

      Mấy năm nay Mộ Diễn chưa bao giờ kết giao cùng những người phụ nữ khác, có đôi khi vì chút lợi ích nên mới tận lực lại lại, nhưng có chút tình cảm nào hết, là bản thân của quá lạnh khiến người khác rút lui, hai là có thể mượn truyền thông để tạo khoảng cách với họ.

      có thể trái ôm phải ấp, cũng có thể thường xuyên ở tít trang đầu của các tờ báo, nhưng mà sau đó sao? Nếu đem sinh hoạt bình thường của chính mình phóng đại trước mặt công chúng như thế nào? kia, cho dù có nhìn đến cũng trở về nữa….

      Tâm trở nên phiền táo, trong phòng ngủ là mảnh tối đen, Mộ Diễn cũng có ý định bật đèn, thị giác bị che chắn thính giác càng trở nên nhạy bén, Mộ Diễn chỉ cảm thấy nhịp tim của chính mình dao động theo quy luật, trong lòng tức giận muốn đốt cháy lý trí, nếu phải tận lực áp chế biết chính mình có thể làm ra chuyện gì.

      Phiền toái trong khoảng thời gian ngắn khiến biết theo ai.

      Lúc Thương Lang ôm Tử Ca lao ra khỏi phòng ăn, Mộ Diễn biết trong lòng mình rốt cuộc là lo lắng nhiều hơn hay là tức giận nhiều hơn, chỉ là cảm thấy được lồng ngực như muốn muốn nổ tung, cái loại cảm giác bị lừa gạt cùng trêu đùa trong khoảnh khắc xâm nhập toàn thân.

      Đúng là tại, lo lắng, lo lắng rốt cuộc có khoẻ ?

      Mỗi khi cảm thấy phiền muộn, đều đến phòng ngủ của Tình nhi, đứng ngây ngốc lúc tâm tình tốt hơn rất nhiều, nhưng mà

      tại, tâm tình của phức tạp đến nỗi hề muốn vào căn phòng kia.

      Chết tiệt, rốt cuộc bì gì chứ? Trước lúc đó vẫn còn nhanh mồm nhanh miệng đặt điều kiện, tại sao lát sau lại té xỉu được?

      quyền hung hăng nện ở tường, tiếng đánh nặng nề trong đêm tối vang lên, người đàn ông đôi mắt thâm lãnh, tầm mắt sắc bén, nhưng cũng mang theo nhiệt độ ràng. chơi đùa cái gì đó, cho dù là hủy diệt rồi, cũng chắp tay nhường cho ai.

      Huống chi, đối với rất có hứng thú, đến nay vẫn hề giảm.

      “Thương Lang, giúp tôi làm chuyện .” An tĩnh trong phòng bệnh, ánh mắt của nhấp nháy, cố gắng ổn định bản thân. Quay đầu , mở miệng cầu xin.

      “Được.” ta cũng cần suy nghĩ liền đáp ứng.

      “Đem bệnh án của tôi hủy , tôi muốn cho người khác biết.” Nhìn Thương Lang đứng dậy ra ngoài, Tử Ca nhịn được dặn tiếng, “ quan hệ với ai đừng làm họ bị thương.”

      biết Thương Lang làm cái gì, đối với ta mà muốn người hé lộ ra bí mật của mình cách tốt nhất là người đó phải chết. Đúng là, làm được, thể vì mình mà làm người khác thương tổn.

      đêm này, lăn qua lăn lại Tử Ca ngủ hề kiên định, bình minh đến phòng bệnh chỉ có mình , Tử Ca biết mình thích hoạt động trong bóng đêm hơn. Nhưng Thương Lang cũng có ở đây.

      Cái người đàn ông này ràng lãnh khốc vô tình, nhưng đối với lại đối đãi cách chu đáo.

      Đầu giường có hộp cơm, mở ra mùi canh gà nồng đậm phả vào mặt.

      Trong lòng Tử Ca mềm mại hơn, cái loại cảm giác được che chở, chiều, nào mà thích. Chỉ là, nếu đổi thành người khác…

      Tâm đột ngột ngưng lại, thân thể nổi lên tia lạnh lẽo, nghĩ tới người đàn ông kia, khi mang theo ánh mắt khinh miệt nhìn , trái tim đập sai nhịp, hô hấp ngưng trệ.

      còn người khác nán lại với như Thương Lang, càng thể hy vọng xa vời người đàn ông lạnh lùng kia nán lại bên cạnh . Hy vọng xa vời có đôi khi là độc dược, xem ra là chính mình là mình thương tâm rồi.

      Thời điểm Tử Ca ăn cơm vui vẻ, cửa phòng bệnh bị đẩy ra, lúc đó, ôm hộp cơm, cái miệng bóng loáng. Ngoài cửa hai người đàn ông, cao thấp, người nghiêng người dựa vào khung cửa, dáng người cao lớn vào phòng bệnh khiến gian trở nên chật hẹp.

      Tầm mắt tỉ mỉ quét người lần, có thể ăn uống bình thường cũng có gì đáng ngại lắm, cũng nhìn ra có cái gì khác thường. phái người điều tra bệnh tình của , họ chỉ là dinh dưỡng đầy đủ dẫn tới thiếu máu, có gì đáng lo ngại.

      mặc quần áo bệnh nhân rộng rãi, cánh tay mảnh khảnh ôm hộp cơm, so sánh với trước kia mới nhận ra rất gầy, mặt cũng ngọt ngào như trước, ngược lại cặp mắt càng ngày càng to hơn.

      Tử Ca hơi nheo ánh mắt, người đàn ông e dè đánh giá khiến thoải mái, ánh mắt lại quét qua người lần hai, nhất thời đoán ra, ngày hôm qua Mộ Diễn thèm để ý đến , tại sao bây giờ lại biết ở nơi này?

      “Hạ tiểu thư, tôi ở Mộ thị 1, về chuyện xuất ra cổ phiếu ở Chung-Hạ, tôi cần xác định với mấy điều…” người đàn ông vóc dáng thấp bé về phía trước bước hỏi.

      Bừng tỉnh.

      ra đến là thực lời hứa của mình. Đáy lòng cười khổ, Mộ Diễn tuyệt đối là người coi trọng lời hứa, nếu đáp ứng điều gì nhất định thực điều ấy, mà từ trước đến giờ, hiệu suất làm việc của nhanh vô cùng. Tối hôm qua vừa mới nhắc, tới hôm nay liền cho người qua đây rồi. Đáng tiếc, lại chân chính muốn keo kiệt chút lúc khác hãy cho người đến cũng được.

      Tử Ca năm mười, trả lời lèo, thuận tay đem hộp cơm bỏ qua bên, lấy khăn giấy lau lau miệng cùng ngón tay, tư thế nhàn nhã, hoàn toàn đem Mộ Diễn để vào trong mắt, lên tiếng gọi tên cũng có.

      “Như vậy, Hạ tiểu thư, phía bên tôi hết sức nhanh chóng xử lý cầu của , nếu gặp phải vấn đề gì liên hệ với tôi.” Luật sư Hứa thu tay cầm đóng văn kiện xoay người rời khỏi phòng bệnh.

      Mộ Diễn chỉ nhàng gật đầu, nghiêng người tránh ra.

      Cửa phòng bệnh đóng lại lần hai, thân hình cao lớn của nhanh chóng đến bên giường bệnh khiến lòng Tử Ca khẩn trương, hơn nữa chỉ đứng ở bên nhìn chằm chằm .

      Người đàn ông nhìn chằm chằm hộp cơm, thanh lạnh nhạt vang lên, “Đối xử tồi.”

      Mi tâm vặn lên, Tử Ca hờn giận hỏi, “ đến có chuyện gì?”
      Last edited by a moderator: 3/10/14

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 96: Giữ lại

      "Tối hôm qua người đàn ông đưa đến đây là ai?" Thanh của cực nhạt, lại mang theo áp lực cùng với tức giận. Theo đó, tiến lại gần Tử Ca, có thể cảm nhận được con ngươi nổi giận của , "Hạ Hạ, tôi rất tò mò, họng súng của nhắm vào Hạ Xương Nguyên, lo lắng cho ba mình sao?"

      Bờ môi nhếch lên, Tử Ca nghiêng đầu, tại cũng tin, cũng muốn giải thích nhiều, "Mau tránh ra, quản được sao? Bên cạnh tôi có rất nhiều đàn ông"

      Thân thể bị đè xuống, đầu đập vào giường khiến hoa mắt chóng mặt, Tử Ca kinh hãi thét chói tai , " làm cái gì?"

      Hơi thở của người đàn ông hết sức căng thẳng, con ngươi đen như mực mang theo vẻ tức giận, khóe miệng của tàn nhẫn kéo dài, ngón tay ấn lên các động mạch sau gáy , "Ở trước mặt tôi còn giả bộ các gì, Hạ Hạ, tôi nghĩ muốn hủy diệt người dễ như trở bàn tay, thử xem."

      người tản ra khí lạnh, đáy mắt chứa từng tia hung ác bắn về phía Tử Ca, tay đặt ở cổ tạo thành hình cây súng nhắm vào ngực của , tùy từng thời điểm đoạt sinh mệnh của .

      Thân thể cao lớn đứng thẳng lên, từ cao nhìn xuống ra mệnh lệnh, "Thủ tục xuất viện tôi cho người làm xong , theo tôi trở về Nam Bình."

      Phút chốc ngẩng đầu, Tử Ca trừng mắt nhìn Mộ Diễn, vì quyết định của , đột nhiên cảm thấy kích động, "Tôi ."

      suy nghĩ mà ra, bị Mộ Diễn nhìn chằm chằm bối rối đứng dậy, "Mộ Diễn, thể như vậy, tôi , tôi còn có bệnh nhân muốn chiếu cố."

      "Thủ tục chuyển viện của mẹ tôi làm xong , bà ấy đến nơi tốt hơn để tĩnh dưỡng. Đương nhiên, chỉ cần ngoan ngoãn phối hợp." cho cự tuyệt an bài của mình, tầm mắt trầm lạnh rơi vào người Tử Ca, khóe miệng nhếch lên cười khiến trong long Tử Ca run sợ.

      , rốt cuộc muốn làm cái gì?

      "Mộ Diễn, đối với tôi chỉ toàn khinh thường, tại sao lại muốn giam cầm tôi?" Tử Ca vô lực hỏi, đoán ra.

      " có nguyên nhân, tôi thích." cười, khóe miệng kéo ra nụ cười ác ma, chỉ dựa vào chuyện thích có thể quyết định vận mệnh của người khác. Đây là tác dụng của quyền lực sao?

      "Mộ Diễn, tôi hận , tôi lãng phí tâm tình rồi." Lòng bàn tay mềm mại bị ngón tay đâm xuống đau đớn, Tử Ca cắn môi oán hận trừng mắt nhìn về phía .

      Mộ Diễn lại khinh bạc quét qua khuôn mặt nhắn có mười phàn oán hận của , "Nếu hận được, tôi có thể chấp thuận cho tôi"

      Ngữ khí của như con dao nhọn cắt vào lòng , biết vô tình, nhưng chưa kịp thu hồi tâm tình bị cắt thêm vết.

      Tất cả mọi chuyện làm thỏa đáng, Mộ Diễn quyết định chuyện gì rất khó thay đổi, đương nhiên khi nhìn thấy quần áo của mình bị nhét vào trong tủ quần áo kia, hiểu được Mộ Diễn muốn nhốt lại.


      Ngự Cảnh quốc tế

      Lần trước đến chỗ này cầu xin , chỉ có thể mặc hành hạ cách nhục nhã, tất cả tôn nghiêm cùng kiêu ngạo của chỉ có thể ngoan ngoãn giấu sâu vào trong đáy lòng.

      tại, vẫn như cũ. Trong tay có cái uy hiếp , để cho thể khuất phục. Vì Tạ Phương, Tử Ca biết nên trầm xuống , ngày Mộ Diễn chán ngán , đến lúc đó có thể trở về cuộc sống bình thường mình hằng mơ ước .

      tại mẹ được an bài tại bệnh viện ở Nam Bình , có các bác sĩ chuyên môn cùng y tá giúp bà sớm khôi phục, trái lại Tử Ca cũng an tâm hơn nhiều.

      Chỉ là, trước khi cũng chưa chào tạm biệt Thương Lang, trong lòng có chút lo lắng, cảm giác này nên lời.

      Hành vi khác thường của Mộ Diễn khiến nghĩ ra muốn làm gì, ông trời giống như đối đầu với , chuyện gì cũng thể thuận theo ý được rồi.

      Gió lạnh từ cửa sổ xuyên tới, Tử Ca ngồi ở chiếc ghế salon bên cạnh cửa sổ, đơn độc ôm lấy chân, gió lạnh thổi vào người làm cho người ta có cảm giác thanh tĩnh, là cảm giác thanh tĩnh lúc thoát khỏi bàn tay Mộ Diễn . biết ngồi bao lâu, sắc trời dĩ nhiên tối sầm xuống, thân thể lạnh thấu xương, nghĩ đến lời dặn dò của bác sĩ, thời kì này nhất định phải bảo vệ tốt cho thân thể được để bị cảm, Tử Ca đứng lên đóng cửa sổ.

      Thời gian điểm sáu giờ tối, ném đến đây mấy ngày nay cũng thấy xuất , cũng chẳng muốn ra ngoài liền ở nhà tĩnh dưỡng , bàn cơm chuẩn bị đầy đủ thức ăn, Tử Ca xem cái rồi cười, thuận tay cầm lấy quả táo gặm ăn, thuận tiện phân phó, "Về sau cần chuẩn bị nhiều như vậy, chỉ cần đầy đủ cho hai người chúng ta ăn là được rồi."

      "Đúng là, Hạ tiểu thư, tiên sinh còn. . . . . ."

      "Nơi này chỉ có tôi, có người khác." giọng cắt ngang lời của Vương Linh, "Về sau chỉ cần chuẩn bị cho tôi và là đủ, ấy trở về chậm tất nhiên là ăn cơm ở bên ngoài, cần chúng ta phải quan tâm."

      thực tế, mấy ngày nay Mộ Diễn trở về , cũng để ý, ngược đãi , thấy nhàng hơn, cần lo lắng đề phòng hay suy đoán tâm tư của nữa.

      Vương Linh ngẩng đầu nhìn Tử Ca, dựa vào ghế ngồi, cười khiến khuôn mặt rất lạnh, mới gặp , Vương Linh có chút sợ hãi , như vậy đích thị rất chanh chua.

      Nhưng mà, Hạ tiểu thư như vậy, nhiều cũng thích bới móc lung tung. Vương Linh nhìn Tử Ca liếc mắt cái, ngoan ngoãn gật gật đầu.

      "Ngồi xuống cùng ăn ."

      " cần, còn có cơm. . . . . ." Vị trí ngồi khác nhau.

      "Vương Linh, nơi này chỉ có hai người chúng ta, có người khác khẩn trương cái gì? Tôi cũng ăn , ngồi xuống ăn cơm , nhiều như vậy bản thân tôi ăn cũng hết, nếu đổ lãng phí rồi."

      Vương Linh theo lời ngồi xuống, ta nhìn Tử Ca chậm rãi ăn cơm, tư thế tao nhã, bộ dáng cực kỳ giống như các thiên kim tiểu thư, chỉ là người Tử Ca có khí lạnh bao trùm toàn thân.

      "Hạ tiểu thư, kỳ , là người phụ nữ đầu tiên Mộ tiên sinh mang về đây. . . . . ."

      Tay Tử Ca cầm đũa ngừng lúc, ngẩng đầu nhìn về phía Vương Linh, nhóc này lại cúi đầu xuống, Tử Ca mím môi cười, sờ sờ mặt mình, "Tôi có gì khiến sợ sao?"

      "Ách, phải. . . . . . Sợ ra điều hay thôi, đúng là, tôi như vậy hợp quy tắc của người làm, nhưng mà cực kỳ hiếm thấy Mộ tiên sinh như vậy, tôi ở chỗ này được hai năm, trừ người ngoài, tôi chưa thấy nào tới đây. . . . . ." Vương Linh sợ hãi xem xét Tử Ca cái, thấy vẫn chưa tức giận mới tiếp, "Cho nên, tôi nghĩ muốn. . . . . . các người phải cãi nhau rồi. . . . . . Tôi mới lắm miệng. . . . . ."

      " ta mang phụ nữ về đây có nghĩa là ở chỗ khác có . . . . . ." Tử Ca cúi xuống, đột nhiên cảm thấy lời của mình đều vô nghĩa, cuối cùng , "Ăn cơm."

      Cẩn thận đánh giá gian phòng này, thiết kế rất đẹp, phong cách trang hoàng thiên về yên tĩnh, hẳn là Mộ Diễn thường ở chỗ này.

      Sau khi ăn cơm xong Tử Ca đến con đường để tản bộ, tiểu khu này nhìn rất sang trọng, đường lát đá màu xanh, Tử Ca nhìn lên bầu trời, hứng thú tan biến dần, mệt liền ngồi chiếc ghế dài. ngồi ở đó rồi ngẩng đầu lên nhìn các vì sao.

      đôi tay, đột nhiên che mí mắt , Tử Ca kinh hãi thiếu chút nữa kêu to ra tiếng, miệng cũng bị che lại, theo phản xạ bấm ngón tay vào da thịt người đàn ông che mắt mình, lại thấy ta nhúc nhích chút nào.

      "Đừng nhúc nhích, là tôi."

      Thanh quen thuộc khiến Tử Ca đột nhiên khẩn trương, buông tay ra, người đàn ông cũng buông kiềm chế của mình ra, đứng ở sau lưng như bóng ma


      Chương 97: Thương Lang đồng ý

      "Thương Lang? làm sao có thể. . . . . ."

      Trong bóng đêm, hơi thở của người đàn ông phối hợp cùng gian tăm tối tạo thành khối khí, Tử Ca muốn xoay người lại nhưng bị ta chặn lại, bàn tay ta dán bàn tay bé của , nhiệt ấm đánh úp lại, "Đừng quay đầu, tôi qua đây vì nghĩ an toàn."

      Câu của ta khiến uỷ khuất trong lồng Tử Ca càng phóng đại hơn, mũi chua chát, Tử Ca chỉ cảm thấy hốc mắt có nhiệt , ngừng thở để cho ý nghĩ chua chát thu hồi lại, "Tôi cực kỳ an toàn, Thương Lang, cần lo lắng cho tôi."

      Mũi ngửi thấy mùi máu tanh cực kì nhạt, hoà vào màn đêm lạnh giá, mùi máu nhạt nhoà phải ai cũng nhận ra được. hốt hoảng định quay đầu nhưng bị Thương Lang đè lại cho nhúc nhích "Thương Lang, , bị thương?"

      Giữa mảnh tối tăm là khoảng trời xanh biếc. Tay của người đàn ông đặt vai bỗng nhiên run run, qua lúc lâu sau mới nghe được thanh của ta, " có, phải tôi."

      Tử Ca thả lỏng người, ngồi yên ghế dài, tâm tình có chút phức tạp. phải Thương Lang bị thương, nhất định có người khác bị thương. phải người trách trời thương dân đên nỗi suy xét chu toàn xem người khác bị gì, đây là chuyện của Thương Lang , vô pháp tiếp thu.


      "Thương Lang, tuy biết nguyên nhân, nhưng là có thể buông tha cho ba tôi ?"

      khí u ám, Thương Lang trả lời, mặt ta có vết máu dọc theo chân mày chảy xuống, nhìn thấy ghê người, vết thương khắc vào mặt ta, để cho khuôn mặt vốn cương nghị cùng lạnh lùng thêm phần thô kệch, dã tính.

      "Nguyên nhân." ta hỏi, hai chữ, đơn giản mà lưu loát, thanh bình tĩnh có chút gợn sóng.

      "Ông ấy với tôi, có ơn sinh thành nhưng có ơn dưỡng dục."

      Thời gian qua lâu sau, lâu đến nỗi Tử Ca đều cho rằng Thương Lang đáp ứng cầu của mình, mới nghe được ta hỏi, "Tử Ca, nếu có ngày, người đứng ở cánh cửa giữa sống và cái chết là tôi, vì tôi cầu tình sao?"

      Thanh của Thương Lang cực kỳ nhạt, bàn tay ta dọc theo vai đến cổ của Tử Ca rút về, chậm rãi nâng gương mặt lên, Tử Ca chỉ cảm thấy trong lòng bàn tay khô ráo của ta có ấm áp, cắn môi lại biết nên trả lời như thế nào .

      , khẳng định .

      Đúng là, Thương Lang, tôi biết, nếu như tôi trả lời như vậy, tôi đem đẩy vào nơi mà muôn đời muôn kiếp thể trở lại được. Tôi dám hứa hẹn, chỉ sợ phải trả giá.

      Bởi vì, Hạ Tử Ca đáng.

      Bởi vì, tâm Hạ Tử Ca chết

      "Tử Ca, tôi đáp ứng đụng đến Hạ Xương Nguyên, nhưng tôi có biện pháp ngăn cản những người khác." Ánh mắt Thương Lang buông xuống, ta đứng ở phía sau , ngăn cách bởi cái lưng ghế, ta thấy được đáy mắt lóe ra nước mắt của , "Đúng là, Tử Ca, chỉ lần này thôi. Nếu có ngày lại cần đến tôi, nếu để tôi phải chọn lựa, vô luận cầu tôi cái gì tôi đều đáp ứng, đừng hận tôi"

      Tử Ca giơ tay lên dán sát vào bàn tay ta, cắn môi nhàng gật đầu, lệ trong đáy mắt nhịn được nữa tuôn rơi, "Thực xin lỗi, Thương Lang, thực xin lỗi. . . . . ."

      còn nhớ , thời khắc kia, hỏi, Thương Lang, nếu lỡ tay phải làm sao bây giờ?

      ta ngẩng đầu với , tôi lỡ tay, trừ khi tôi chết.

      Vậy nếu có người cầu xin đừng làm mấy chuyện đó sao? nghiêng đầu hỏi ta.

      ta cũng ngẩng đầu nhìn , tôi đáp ứng.

      Nếu đáp ứng?

      Tử Ca, nếu tôi đáp ứng, người nọ nhất định là , cho nên, cần biết kết quả. chỉ cần biết, những điều tôi hứa với nhất định làm được.


      " cần xin lỗi tôi, Tử Ca, là tôi nguyện ý. Nếu quyết định ở bên cạnh ta, vậy chiếu cố bản thân tốt. Mộ Diễn. . . . . . đơn giản."

      Ánh mắt lạnh lùng của Thương Lang nheo lại, gương mặt nhắc nhở việc ngày hôm qua mình bị phục kích, từ trước đến nay trong mắt ta toàn là ý nghĩ giết người, người sống có thể khiến ta bị như vậy ít lại càng ít hơn, nếu ta đoán sai nhất định phần là do vệ sĩ ở Long Đàn Ám Ảnh.

      Mà, hai lần giao thủ, đều có tồn tại của Mộ Diễn . Nghe , Ám Ảnh cùng chủ nhân chia lìa, nếu ta đoán sai, chủ nhân của Ám Ảnh cùng Mộ Diễn có quan hệ.

      Cũng có thể người đó là Mộ Diễn.

      Thương Lang cúi đầu nhìn trước mắt, ánh mắt trở nên sâu thẳm, có được vệ sĩ của Ám Ảnh nhất định là do Long Đàn cầm lái, Tổ chức hắc ám đệ nhất Á Châu

      Cái thân phận này, tuyệt đối thể coi thường.

      "Tôi để ta làm gì mình, Thương Lang, ngày nào đó, tôi rời . Tôi có tính toán riêng của tôi."

      Bàn tay dán lên má rút lại, mất ấm áp gò má bị gió lạnh thổi run lên, Tử Ca ngồi tại chỗ, bóng dáng của người ở sau lưng biến mất.

      Trong khu đất này ngẫu nhiên nghe được tiếng con nít cười đùa, Tử Ca lẳng lặng ngồi, mãi đến thân thể bị gió lạnh thấu vào xương mới về .

      Vương Linh quét dọn xong, thấy Tử Ca trở về vội vàng ra đón, Tử Ca nhìn thời gian còn sớm , tiện đuổi Vương Linh rồi nghỉ ngơi, chính mình xoay người về phía phòng ngủ lầu hai, lúc này Mộ Diễn chắc cũng trở về.

      "Hạ tiểu thư. . . . . ."

      "Chuyện gì?" Tử Ca dừng lại nhìn bộ dáng Vương Linh muốn lại thôi.

      ", có gì, tôi chỉ muốn , , lên lầu chú ý chút."

      Tử Ca cười mỉm, này chỉ thiện ý nhắc nhở mình thôi mà, ở lầu hai chiếu ra chút vầng sáng, Tử Ca lập tức vào phòng ngủ, tay cầm nắm cửa đột nhiên run lên, bên trong có dòng khí dị thường khác xa khiến Tử Ca mạnh mẽ xoay người vào.

      Phòng ngủ, ở góc đơn độc ghế sofa, người đàn ông ngồi bắt chéo chân, mùi thuốc lá nhàn nhạt cùng mùi rượu nồng đậm chui ra, trong bóng đêm, chỉ có ánh sáng duy nhất từ bên ngoài cửa sổ truyền vào là có thể nhìn thấy bên trong xảy ra chuyện gì.

      Con ngươi tối tăm của người đàn ông trong đêm tối, ngón tay quấy động cảm xúc, trong khí mùi rượu lan tỏa tới, ", tại sao lại tới đây?"

      Tử Ca kinh hãi thiếu chút nữa bỏ lại đồ trang sức ở phía sau, hai tròng mắt kinh dị nhìn chằm chằm Mộ Diễn, cũng dự đoán được trong phòng còn có người, càng nghĩ đến đột nhiên Mộ Diễn lại trở về.

      Tâm tình trở nên khẩn trương, tay cầm nắm cửa vẫn buông , trong khoảng thời gian ngắn biết chính mình nên tiến vào hay lui ra, thân thể gắt gao dán sát vào ván cửa, Tử Ca chỉ cảm thấy trái tim mình muốn nhảy ra đánh trống reo hò.

      "Hạ Hạ, " Mộ Diễn đứng dậy, động tác của thong thả, duy trì tốc độ nhất định, "Tại sao tôi thể tới đây?"

      hỏi, ánh mắt yên tĩnh nhiễm chút máu, mỗi bước đều mang theo đè ép, Tử Ca khẩn trương đến nỗi hô hấp thông, hơi thở quen thuộc cùng mùi rượu đánh úp vào nhau

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 98: Giải rượu

      "Tôi để , trừ khi tôi chơi chán , nếu , phải đứng ở bên cạnh tôi."

      Lưng Tử Ca kề sát cửa, ánh mắt hốt hoảng tiếp cận Mộ Diễn, tay tự giác níu chặt quần áo ở bụng, tận lực để cho bản thân đủ bình tĩnh, "Đây phải lần đầu tiên như vậy, “Mộ Diễn, tôi hiểu rất , nếu tôi có khả năng rời tôi tuyệt đối đứng ở nơi này.”

      "Nếu biết rồi ngoan ngoãn ở lại nơi này. Hạ Hạ, tôi tò mò, cái gì để tự tin rằng tim tôi lệch nhịp vì ?" Ngón tay xoa lên hai gò má của , mùi rượu người xông vào mũi , Tử Ca mở mắt to đến nỗi nháy cũng dám nháy, liếc mắt cái, hô hấp từng chút từng chút trở nên cẩn thận hơn, ánh mắt ở trong gian phòng tối tăm lóe ra tia nguy hiểm.

      Tử Ca hơi nhếch môi, được lời nào, người say rượu có lý trí, mà nghĩ đến chuyện đẩy mình vào tình thế nguy hiểm, bây giờ phải chỉ có , tay gắt gao đặt tại bụng, tuy nhiên tại vẫn cảm giác được có sinh mệnh nào đó dao động trong cơ thể mình, là bởi vì ý thức được tồn tại của nó mới có động tác như vậy.

      " chuyện."

      kháng cự điều đó bức Mộ Diễn nổi giận, trừng mắt bức chuyện, lượng đề cao ba phần chút che giấu, liều lĩnh mang theo chút phẫn nộ. Chính cũng chưa bao giờ phát trước giờ tính cách của mình luôn trầm ổn nhưng đối mặt với Tử Ca lại bị phá hỏng hết.

      Tử Ca bị thanh cao vút của làm cho kinh hãi trong lòng sửng sốt, còn chưa được lời nào thấy thân thể của lảo đảo phen, cánh tay xanh đặt ván cửa miễn cưỡng ổn định chính mình, cả thân thể tiến lại gần Tử Ca, trong lúc vội vã Tử Ca đưa tay nâng đỡ Mộ Diễn.

      Tay dán vào thắt lưng của , cái tư thế thân mật này khiến Tử Ca hơi khó chịu, bối rối muốn thu tay về bị đè lại, cánh tay để ván cửa buông xuống ôm bỏ vào trong ngực của mình, đột nhiên Mộ Diễn buộc chặt cánh tay khiến Tử Ca thể thích ứng, dọc theo đầu vai của miễn cưỡng ngẩng đầu, "Mộ Diễn. . . . . . Ưm. . . . . ."

      Mạnh mẽ chiếm đoạt chương 98

      Lần thứ hai cánh tay bị buộc chặt, lực đạo của khiến Tử Ca thừa nhận bản thân cảm thấy đau đớn muốn kêu lên tiếng, gian đột nhiên an tĩnh lại, khoảng cách gần như vậy, gần đến nỗi có thể nghe được trái tim của đập theo quy luật, gần đến nỗi có thể ngửi tất cả mùi hương người . Tử Ca đoán ra, rốt cuộc bị làm sao vậy, nhưng cũng muốn phá hư gian yên tĩnh này, giữa bọn họ trừ lúc cãi nhau luôn hòa hợp như vậy.

      “Bộ dáng nhanh mồm nhanh miệng của làm cho người ta chán ghét, như bậy giờ mới tốt, lời nào giống hơn.” lâu sau, thanh trầm thấp của Mộ Diễn truyền tới.

      “Tôi nghĩ cãi nhau với , đừng ngứa ngáy tôi tốt với .” Thân thể Tử Ca cứng ngắc, gương mặt để bắp thịt của , chỉ nghe thấy ý cười sung sướng từ miệng truyền ra.

      Tiếp theo chỉ cảm thấy người mình xoay tròn cái, hai người song song rơi xuống giường, cánh tay rắn chắc của khoát ngang hông , cả người nhàng tiếp nhận ấm áp của , vốn muốn vùng vẫy lại bị giam cầm, trong bóng đêm giương mắt nhìn , ánh mắt sáng ngời trong đêm tối khiến cho người ta muốn phá hủy, tay Mộ Diễn che đậy ánh mắt , thấp giọng phân phó, “Giúp tôi ngủ.”

      Rất kỳ quái.

      Tử Ca mở mắt ra, người đàn ông bên cạnh ngủ rất say, có lẽ vì rượu quá mạnh, trong ấn tượng của cách ngủ của Mộ Diễn cực kỳ đơn giản, tại cánh tay của đặt người , người tỏa ra mùi rất thơm, quả nhiên chỉ muốn ngủ cùng mà thôi.

      Cảm giác vui vài ngày trước biến mất, cho rằng gặp lại nhất định thể tránh né lại bị tổn thương, mà lúc này cứ dịu dàng như vậy khiến chưa thể thích ứng được.

      tuyệt đối muốn cả ngày cãi nhau với . nhàng xoay người, mặt Tử Ca hướng về phía Mộ Diễn, lúc ngủ bộ dáng lạnh lùng cùng sắc bén đều được thu lại. Lúc này dễ tiếp cận hơn, ánh mắt Tử Ca cố định mặt của , nhớ tới lời dặn dò trước kia của Thương Lang, trong lòng có chút phức tạp.

      Có thể để Thương Lang ra, người này quả đơn giản. Đúng là, Mộ Diễn, có đơn giản hay tôi cũng quan tâm, tôi chỉ để ý khi nào chúng ta tách khỏi nhau, có bất cứ quan hệ gì với nhau.

      Tay dán bụng mình, Tử Ca rất muốn hỏi, Mộ Diễn, nếu tôi tôi có con của , biểu của lúc đó ra sao?

      Giận tím mặt? Hoặc lãnh đạm tàn nhẫn?

      Tóm lại, Mộ Diễn, vô luận lúc đó biểu cảm xúc gì tôi cũng bao giờ hi vọng về những thứ xa vời. Trong lòng có chút khổ sở, kết quả quá ràng rồi, người đàn ông có thể che chở bảo vệ sao?

      có khả năng, ngón tay níu chặt vạt áo, khóe miệng Tử Ca tràn ra nụ cười chua xót.

      “Hạ tiểu thư, muốn ăn gì cứ với tôi cần phải động tay động chân.” Sáng sớm, Vương Linh nghe được tiếng động trong phòng ngủ vọng lại, ra ngoài liền thấy Tử Ca trong phòng bếp.

      “Thời gian còn sớm, tôi nghĩ muốn uống chút nước cam, dậy đem ép chúng ra nước .” Tử Ca nhàng cười, trong tay cầm mấy quả cam, Vương Linh nhìn thoáng qua có chút kinh ngạc, nhớ trong tủ lạnh có cam hay . Nhưng cũng có ý muốn hỏi Tử Ca.

      Trong phòng khách, Tử Ca đứng ở cửa sổ sát đất. Đêm qua, là đêm ngủ, ngủ được mới nổi hứng ra chợ mua hoa quả.

      Mộ Diễn xuống lầu, liền thấy Tử Ca đứng ngây ngốc ở cửa sổ khó có được đêm ngủ ngon vô cùng, ngủ ngon đến nỗi cảm thấy có gì đó khác thường, luôn mất ngủ, giấc ngủ như đêm qua ít nay lại càng ít hơn.

      “Tiên sinh…”

      Vương Linh xưng hô như vậy khiến Tử Ca xoay người lại, nhìn người đàn ông cao lớn, đứng dựa vào tay vịn cầu thang, ánh mắt yên tĩnh đặt người Tử Ca khiến thoải mái, nghiêng đầu thấy Vương Linh cầm ly nước.

      Tử Ca ngồi ghế sofa, giọng phân phó, “Cho ấy ly.”

      Mộ Diễn ngồi bên cạnh , cánh tay khoát sau đầu, bộ dáng của nhàn nhã, ánh mắt quét qua người , thấy cầm ly, bắt lấy uống ngụm “Muốn uống nước cốt?”

      “Nghĩ muốn uống uống, cần gì nguyên nhân.”

      Đáy mắt lộ ra nụ cười, khiến đáy lòng Tử Ca lên cảm giác chật vật, đứng lên bị kéo lại. “Nếu muốn uống vậy uống xong rồi .”

      , dùng sức kéo trở về, Tử Ca ngã ngồi ghế sofa, rơi vào trong lòng . Mộ Diễn đột nhiên cảm thấy tâm tình mình tốt, đợi Vương Linh mang nước ra uống hết hơi.

      “Nghe uống cái này tỉnh rượu. Hạ Hạ, có cách này thôi sao?"
      Last edited by a moderator: 4/10/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :