1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mạnh Mẽ Chiếm đoạt, cô gái chớ càn rỡ - Mộ Vân Già (133c Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 82: Con và ta, thể như ngày xưa

      Đến bệnh viện là lúc trời khuya lắm rồi, buồn cười nhất chính là Hạ Xương Nguyên cùng Tạ Phương nằm cùng bệnh viện, Tử Ca thay quần áo, mặc chiếc áo sơ mi cùng áo khoác ngoài mỏng , tóc dài dùng kẹp tóc buộc chặt lên, nhìn trẻ trung hơn rất nhiều

      Tạ Phương ngủ, mấy ngày nay tình trạng sức khoẻ rất tốt, nôn mửa, ngôn ngữ chưa được lưu loát nhưng có thể phân biệt được. Mấy ngày nay Trương mụ luôn luôn ở bên cạnh Tạ Phương. Tuổi cao như vậy, chuyện thức đêm là dễ dàng, đuổi Trương mụ về nghỉ ngơi, Tử Ca an vị ở trước giường của Tạ Phương, ánh mắt nhìn chằm chằm vô thức rơi giọt lệ

      Tạ Phương chuyển tỉnh liền thấy Tử Ca ngồi ngẩn người trước giường bệnh, bà khẽ chạm vào tay , chỉ thấy Tử Ca đột nhiên hồi thần, vội vàng hỏi thăm "Sao vậy, có nơi nào thoải mái sao?"

      Tạ Phương lắc đầu cái "Con ở đây làm gì?"

      " có" nhàng trả lời "Mẹ, cổ phần ở Chung-Hạ chúng ta cần nữa có được hay ? Dù có lấy được chúng ta cũng thể kinh doanh, kể cả mẹ bây giờ cũng thể kinh doanh được nữa. Con biết trước kia ba vì mục đích cá nhân nên lợi dụng mẹ, nhưng là...."

      Nhưng là, có biện pháp lại mất công uổng phí tiền bạc

      "Tử Ca , mẹ làm khó con rồi"

      "Mẹ, phải người làm khó con, con chỉ suy nghĩ chúng ta thu thập số tiền lớn để mua lại cổ phần Chung-Hạ cũng đem lại ý nghĩa gì to lớn cả"

      Tạ Phương nhìn Tử Ca nhàng thở dài, bà giơ tay lên vuốt ve khuôn mặt của Tử Ca "Tử Ca, con còn Chung Nham sao? Cậu bé kia phải là nhà kinh doanh lớn nhưng cũng là nhân tài, mẹ nhìn lầm người"

      "Người ta là Minh Châu phải là con, hai năm trước con biết điều đó. Cho nên hy vọng xa vời cũng có thể để cho mình rơi vào vòng xoáy lần nữa" Hai năm qua khổ sở để vượt qua bây giờ có thể nhìn nhận nó cách chín chắn. Đây là lúc tốt nhất để chữa lành mọi vết thương, để máu tươi tuôn ra lần nữa

      "Nhưng nhìn ánh mắt của nó ?

      Giống, Nó cùng Minh Châu ở chung chỗ cũng nhìn thấy nó vui vẻ. Tử Ca, nếu như con cùng Chung Nham có thể trăm năm lâu dài, hai người có thể cùng nhau kinh doanh. Mắt của mẹ nhìn rất , đứa này rất mạnh, ban đầu nó cùng Minh Châu ở chung chỗ, nhưng nhìn ra được cũng phải do nó tự nguyện.”

      “Mẹ, giữa bọn con trở về con số .” Tử Ca nhàng lắc đầu, tình cảm của thể chịu bất kì vết thương nào nữa, bất kể vì nguyên nhân gì ban đầu chính Chung Nham bỏ .

      phải mong đợi ta quay đầu nhìn lại , chẳng qua đợi quá lâu, quá kiên nhẫn, lòng cũng mệt chết rồi, mệt đến còn cách nào để chờ đợi được nữa. Tình phải là vật phẩm để trao đổi.

      Tay Chung Nham định gõ cửa dừng lại, sắc mặt ta rất khó coi, bởi vì lời của nên tiến vào.

      mặt Tử Ca toát lên vẻ mệt mỏi khiến Tạ Phương chua xót, chẳng qua đột nhiên nghĩ đến Tử Ca ở chung chỗ với người đàn ông kia, đối mặt với cậu ta, khuôn mặt Tử Ca hề giấu bất kỳ cảm xúc nào, vui buồn giận hờn đều thể ra ngoài.

      “Là bởi vì người đàn ông kia sao? Mộ Diễn? Tử Ca con cho mẹ biết, con thích cậu ta sao?”

      có.” Sắc mặt Tử Ca đột nhiên tái nhợt, kích động lên vội vàng phủ nhận.

      Tạ Phương chỉ nhìn , cũng nữa. Hồi lâu, ý thức được mình kích động. Tử Ca chán nản ngồi xuống. “Mẹ phải vì ấy mà vì con và Chung Nham thể quay trở về như ngày trước được nữa.”

      xoa xoa mi mắt: “Chúng ta đến ta nữa được ? Cổ phần Chung-Hạ lấy được nhưng con có cách khiến mẹ nửa đời sau cần lo lắng.”

      “Tuổi mẹ cũng cao, chỉ là nhìn thấy Hạ Xương Nguyên đem hết tâm huyết từ trước đến nay của mẹ phân tán đến tay Lý Phân, mẹ cam lòng mà thôi. Con xem nên làm gì làm .”

      Nhìn Tạ Phương lần nữa chìm trong giấc ngủ say, để bác sĩ thay bình nước, Tử Ca đẩy cửa ra ngoài. Cửa vừa mở ra, cả người sửng sốt. Chung Nham dựa vào vách tường, sắc mặt trầm cực độ.

      Tử Ca biết ta đứng ở chỗ này bao lâu, nghe được bao nhiêu chuyện cùng Tạ Phương với nhau.

      Tử Ca tự giễu cái, làm gì có lỗi, cần cảm thấy ngượng ngùng: “ tới đây làm gì?”

      ta ở cùng Hạ Minh Châu mà lại xuất trước cửa phòng Tạ Phương, càng nhõm hỏi, sắc mặt Chung Nham càng khó coi. ta nắm chặt tay khiến gân xanh nổi lên thể nhẫn nhịn tức giận trong lòng. Tử Ca đóng cửa phòng bệnh lại, muốn để những chuyện này làm ảnh hưởng đến Tạ Phương.

      mới vừa bước tới cửa liền bị Chung Nham kéo lại, ta đem kéo vào vách tường, mặt thể vẻ tức giận điên cuồng: “Tử Ca đem đồ này trả cho tôi coi như giữa chúng ta còn dây dưa sao?”

      Thanh của ta thấp, cùng đè nén cơn giận dữ trong lòng, Tử Ca bị ta kìm chặt thể động đậy, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn: “Chung Nham, buông tôi ra, giữa tôi và còn gì để . là mưa còn tôi là nắng, chúng ta thể gặp nhau cùng lúc.”

      “Là bởi vì ta sao?” Thân thể hai người gần sát nhau, Chung Nham chỉ cần cúi đầu cũng có thể nhìn thấy Tử Ca nép trong ngực mình, nhưng khi tầm mắt di chuyển xuống, ta phát vật lấp lánh phát ra ánh sáng vô cùng đẹp mắt đeo cổ , sắc mặt của ta điên cuồng, càng ngày càng lạnh, máu trong người sôi lên: “Tử Ca, đem cái này trả cho tôi ra để tiếp nhận món quà của người khác.”

      …” quả nhiên ta nghe thấy cuộc chuyện của và Tạ Phương, bị dòm ngó vui khiến Tử Ca nhíu mày, thanh cũng lạnh vài phần: “Chung Nham, bất kể vì ai cũng liên quan đến . Coi như là vì Mộ Diễn, vậy sao?”

      “Rời khỏi ta . Tử Ca, đơn giản như em nghĩ.” Chung Nham dùng sức nắm lấy bả vai Tử Ca khiến đau muốn khóc.

      ta đột nhiên cúi đầu tìm môi Tử Ca, nụ hôn cuồng nhiệt đè xuống mang theo vẻ luống cuống cùng kinh hoàng. Chung Nham cảm thấy vô lực, thể hình dung nổi cảm giác để chạy mất khổ sở như thế nào.

      Nụ hôn cuồng bạo khiến Tử Ca hít thở thông, hoàn toàn thể kháng cự lại, nước mắt theo khóe mắt chảy xuống, thuận tiện chảy vào trong miệng, khổ sở đến nỗi khiến người khác ra lời.

      Bỗng dưng Chung Nham đứng lên, lệ trong mắt hung hăng đâm vào trong lòng ta. Ngón tay đặt lên đôi mắt của , sắc mặt u ám: “Tử ca, bị tôi hôn em cảm thấy chán ghét như vậy sao?”
      Last edited: 11/9/14

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 83: Điện thoại ( )

      "Chung Nham, lúc tôi cần ở đâu? tại, cảm thấy có tư cách chuyện tình cảm với tôi sao? Chúng ta quá xa rồi, khi ôm Minh Châu hạnh phúc vui vẻ tôi ở CK tiếp khách, bị người khác đùa giỡn. hỏi tôi có chán ghét hay sao? Chung Nham, cảm thấy tôi còn hứng thú để trả lời sao?" Nước mắt khống chế được chảy xuống, có cách nào thoát khỏi tình trạng bi thương tại

      - Hạ Tử Ca cũng là phải là yếu đuối, nhu nhược nhưng mỗi lần nhớ tới khoảng thời gian đó ai đưa tay giúp lần, trong lòng đau đớn càng thêm mãnh liệt "Chung Nham, nếu tôi tôi hận , những ngày tiếp theo tôi biết mình phải sống thế nào để quên quá khứ đau buồn đó"

      Bàn tay nắm chặt bả vai chợt buông ra mang theo vài phần quyến luyến thôi, cuối cùng chỉ có thể đem ôm vào trong ngực, áo sơ mi mỏng hút nước mắt của , những giọt nước ấm áp giống như muốn đả thương lồng ngực của ta. Cánh tay hung hăng buộc chặt lại, ôm chắc, muốn đem khắc sâu vào thân thể mình

      "Tử Ca, em tuyên án tử hình đối với tôi đúng ?" Hồi lâu, thanh của ta từ đầu truyền xuống, đè nén nỗi đau trong lòng

      Nhất thời im lặng, hai người ôm nhau gì, ngực của ta ấm áp khiến muốn ở đó mãi, nhưng nơi này dành cho . Hai người đứng ở hành lang bệnh viên, đôi trai tài sắc, khiến người ta nỡ tách ra, họ ôm nhau cực kì ấm áp cực kì thân mật. Vậy mà, có người lẳng lặng đứng đó, lòng đau như cắt, hình ảnh của hai người lọt vào trong mắt Hạ Minh Châu

      ta gắt gao nhìn chằm chằm hai người, ngón tay bấm vào trong lòng bàn tay, đau đớn kịch liệt khiến ổn ta định tinh thần, cuối cùng dứt khoát xoay người rời . Mọi chuyện xảy ra hôm nay đủ mệt mỏi, Hạ Minh Châu cũng muốn đôi co với Chung Nham

      Tử Ca ngẩng đầu lên, mặt mang theo nước mắt, cắn chặt môi khóc thành tiếng, ngón tay Chung Nham khẽ lau những giọt nước mắt, nhàng mà êm ái “Tử Ca, tôi hy vọng ngoài tôi ra có ai có thể khiến em khóc thút thít, cho tôi ích kỉ lần , Nhưng tại tôi cũng mong muốn ai khiến em đau khổ như vậy nữa”

      Từ Tử Ca mím môi “Tôi để cho mình rơi vào hoàn cảnh này nữa”

      Cho nên, có người khiến khóc thút thít lần nữa

      “Tôi vẫn muốn , cách xa Mộ Diễn chút, xung quanh có quá nhiều bầu khí lành mạnh, tôi hy vọng em vì mà bị thương”

      Tử Ca gì, tròng mắt mênh mông rộng lớn nhìn xa xăm

      Chung Nham nhìn cúi đầu lời nào, phảng phất hiểu được chuyện gì, trong lòng sôi trào cảm giác gì đó nên lời. Xoay người rời lại bị Tử Ca kéo lại

      “Chung Nham, thu tay lại , tôi hy vọng ngày càng lún sâu, nghiêm chỉnh làm ăn tốt sao, tại sao phải sử dụng mưu kế? xung quanh Mộ Diễn có quá nhiều bầu khí lành mạnh, nhưng Chung Nham, tôi thấy nó ở quanh Mộ Diễn mà tôi thấy nó vây quanh

      Con ngươi Chung Nham sâu thẳm tối sầm “Tử Ca, có số việc em hiểu”

      “Tôi hiểu, có gì mà hiểu, Chung Nham, tập kích đến ba lần tột cùng là ai? Có phải hay đến tột cùng muốn tới bước này?” Tử Ca cười rất lạnh, hề ủng hộ ta. ta từng sống dưới ánh mặt trời, có con đường đợi ta . Vậy mà, ta chọn, lại xem mạng người như cỏ rác.

      Chung Nham gì, bàn tay kéo ống tay áo của ta từ từ tuột xuống , nhìn bóng lưng Chung Nham, Tử Ca trong lòng trống khó chịu. Trong lòng của cảm thấy Chung Nham thay đổi

      Sau ba giờ, Hạ Xương Nguyên cuối cùng từ cõi chết trở về, đạn bắn lệch tim nên giữ được mạng sống. Tử Ca nghe được tin tức này trong lòng thở phào nhõm, thực muốn cảm tạ Mộ Diễn.

      Chẳng qua là ta vội vã mất, đến tột cùng xảy ra chuyện gì? Tử Ca biết, đêm nay chưa từng chợp mắt, muốn biết tin tức về , tay cầm điện thoại nhưng gọi

      Hạ Xương Nguyên tới ngày hôm nay, Tử Ca cảm thấy chuyện ngoài ý muốn nhưng được tính toán trước. Ông ta có quen thế lực hắc ám

      Cho nên ở CK hai năm cuộc sống của tương đối vững vàng phải có nguyên nhân, chẳng qua tìm hiểu sâu, càng lún sâu càng làm hại bản thân

      Hạ Xương Nguyên gặp tập kích, cảnh sát đưa người tới triển khai xâm nhập điều tra, truyền thông cũng bắt đầu truyền bá tin tức này. Cổ phiếu Chung – Hạ lần nữa ngã xuống, mặc dù tích cực ứng phó nhưng dân chúng vẫn hốt hoảng yên

      Tử Ca nhìn chằm chằm chiếc máy vi tính, trong ánh mắt của mang theo bắt buộc: “Tôi cầu chuyện, cổ phiếu ở Chung – Hạ có bao nhiêu người bán ra mua bấy nhiêu, tốc độ nhất định phải nhanh”

      Nhìn bóng lưng của , trẻ tuổi như vậy nhưng khí thế thể xem thường, người đàn ông gật đầu nghe lệnh: “Được rồi, Hạ tiểu thư tôi có thể giúp , nhưng xác định làm như vậy?”

      nguyên tắc dựa vào tiền làm việc, nhưng ta còn có thiện ý nhắc nhở chút.

      Khóe miệng Tử Ca câu cười, ánh mắt vui vẻ “Tôi xác định, cho nên làm nhanh chút”

      Tâm nguyện của Tạ Phương nghĩ biện pháp để giải quyết

      này đủ chiêu trò, có khí phách”

      Lữ Phương nhìn chằm chằm tin tức được gửi, số lượng thu mua cổ phiếu lớn như vậy quả tầm thường.

      tìm tòi xong mới hoạt động, màn đặc sắc chờ phía sau

      Mộ Diễn đứng cạnh cửa sổ, con ngươi sâu lạnh hơi nheo lại, khóe miệng cười làm cho người ta phải suy nghĩ. đúng xem thường , có thể nghĩ ra chiêu này quả tầm thường

      Đoán chừng Chung Nham cũng nghĩ tới quan hệ xã hội của ta đáng giá đồng , lần này vội vàng, chuyện xảy ra ở Đầm Thành do xoay chuyển hết, chẳng qua như vậy khiến vui, càng muốn biết nhiều tin tức về hơn

      “Có muốn nhúng tay vào ?” Lữ Phương quỷ dị khơi mào hỏi thăm

      “Thả. Tôi cũng muốn xem ấy làm gì”

      “Này này, cậu độc ác, cứ như vậy nhìn ta rơi vào hố lửa sao?”

      “Người muốn nhảy là ta, tôi ép” Bấm tắt điếu thuốc trong tay Mộ Diễn trở lại bàn làm việc giữa hai lông mày mang theo vẻ mệt mỏi, khí thế người rất trầm “Gần đây Thương Lang có động tĩnh gì ? Lữ Phương theo ý của tôi khiến Chung – Hạ phá sản trước, Hạ Xương Nguyên thể chết được, cậu quan sát cho kỹ”

      Lữ Phương dừng chút, giơ tay lên ý bảo hiểu, ta khơi mào đuôi lông mày liếc mắt nhìn Mộ Diễn, đè xuống nghi vấn trong lòng, có số việc kể cả huynh đệ cũng thể được

      Mà Lữ Phương chỉ muốn tận lực giúp
      Last edited by a moderator: 14/9/14

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 84: Điện thoại (hai)

      Mộ thị đưa vào hoạt động bình thường sau những tin đồn thất thiệt, lđến này Trinh Nguyên Sơn tổn thất nghiêm trọng, bởi vì có khả nghi đến vụ giao dịch ma túy cho nên bị bắt về điều tra, mà tại Mộ Diễn cũng để ở trong mắt.

      Mọi chuyện ở Đàm Thành giải quyết xong nếu như phải vì Mộ Thường Thanh khẩn cấp gọi trở về, vẫn còn muốn ngây ngốc ở Đàm Thành mấy ngày, dù sao Hạ Xương Nguyên bị như vậy ắt hẳn liên quan đến Thương Lang, cũng rất tò mò

      Vốn tưởng rằng có chuyện gì gấp gáp, Mộ phu nhân thông minh sáng suốt chỉ qua điện thoại là xảy ra chuyện, để cho vô cùng lo lắng chạy về, ra là muốn cấp bách tìm người cho hẹn hò.

      “Hạ Hạ.”

      Cuối mùa thu đêm càng thêm lạnh, Trương mụ cố ý muốn ở cùng Tạ Phương để cho Tử Ca về nhà nghỉ ngơi chút, mấy ngày nay vì công việc thường thức đêm, cảm giác tinh thần mình có chút hoảng loạn

      Mộ Diễn nhìn chằm chằm điện thoại di động, thu hồi ánh mắt, vào hội trường .

      Mấy ngày hôm nay cổ phiếu Chung-Hạ giảm liên tục, may mắn là nó lớn, ảnh hưởng nhiều đến công ty

      Chuông điện thoại di động vang lên, Tử Ca sợ hết hồn, lắp bắp nhìn màn hình nhấp nháy cái tên, do dự có nên nghe hay chuông điện thoại di động đột nhiên ngừng lại, lòng nhõm hơn nhưng lại dâng lên cảm giác mất mác. Điện thoại di động lại vang lên lần nữa bám riết tha

      Tử Ca vỗ vỗ ngực khống chế nhịp tim của mình, hít sâu mấy lần rồi tự cười với mình. Rất tốt, nếu như có người đàn bà khác buông ra, đợi đến khi Tạ Phương hoàn toàn bình phục, tìm cuộc sống mới

      Mộ Diễn, tại tôi chờ chán tôi đây

      **********************

      Hồi Tưởng:

      Tạ Phương lấy được 25% cổ phần của mình nhưng cho bà biết chuyện Hạ Xương Nguyên bị tập kích, tránh gây áp lực cho bà khiến bệnh tình xấu

      Ngón tay lướt qua màn hình, chiếc điện thoại di động màu trắng đưa chưa từng bỏ quên

      vô thức gọi cho Mộ Diễn, lúc lâu nghe được tiếng của mới hoảng hồn

      “Là ai?”

      “Là Tôi Tử Ca. Mộ Diễn ngày mai có hay ...." dở vào vừa vừa , thanh nũng nịu khiến người ta rợn tóc gáy.

      định nhưng nghĩ ra từ ngữ nào để , hai người trầm mặc hồi lâu, dường như chỉ nghe thấy tiếng hít thở của nhau. định những gì nhưng lại nghe được thanh của người khác chuyện với “Mộ Diễn, nhanh chút tới đây

      cảm thấy bối rối, chỉ “Mộ Diễn, chiếc vòng tặng tôi rất đẹp”

      Buổi tối hôm nat trời rất đẹp, những vì sao lấp lánh bầu trời. Tử Ca đường cái rộng rãi, muốn chậm lại vừa vừa cảm nhận hạnh phúc xung quanh, có thể hít khí trời trong lành như vậy thấy vui. Tử Ca cũng ở trong biệt thự của Tạ Phương, có thói quen ở trong căn nhà , ở đó có Ttể trút hết nỗi buồn, cảm thấy gánh nặng trong lòng giảm bớt

      Xúc động là ma quỷ, quả nhiên sai

      riếng, Tử Ca lời nào vội vã cúp điện thoại
      Last edited: 15/9/14

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 85: đường gặp Trình Lan


      Mộ Diễn hỏi nhớ sao?

      Tử Ca muốn nhớ nhưng cách nào cự tuyệt nhịp đập của trái tim. Chỉ có thể cười khổ, có những người đàn ông chỉ có thể thưởn thức từ xa chứ thể bỏ vào sâu trong nội tâm, Mộ Diễn, chính là người như vậy.

      Cuối mùa thu ban đêm gió rét lạnh, bóng lưng của có vẻ đơn mà trống trải. có lúc rất mệt mỏi muốn tìm người đàn ông đểh co mình có thể dựa vào chút, nhưng là ở nơi nào mới có người đó đây?

      =======

      Ánh đèn xe bắn tới đây, Tử Ca bản năng tránh ra chút, nâng lên cánh tay che mắt, xe gào thét vọt quá người , tiếng thắng xe chói tai ở phía sau vang lên, chiếc xe cách mười mấy thước, phịch tiếng đụng vào hàng rào ven đường.


      Cửa xe phanh cái mở ra, bóng người lảo đảo nghiêng ngã vọt ra, lảo đảo đụng vào sườn xe, Tử Ca híp mắt nhìn, bóng dáng quen thuộc khiến muốn nhưng bước chân lại dừng chút.

      Chiếc xe xa hoa từ từ mở ra, người đàn ông mặc bộ tây trang cực kì bắt mắt, thân hình cao lớn đứng bên cạnh nằm mặt đất, bộ tây trang màu đen hoà vào đêm tối, thậm chí, còn trầm hơn.


      ". . . . . ."

      "Tại sao trốn? Trình Lan, đừng khiêu chiến tính nhẫn nại của tôi, cho rằng là ai? Cành vàng lá ngọc? cho là chỉ cần leo lên giường của tôi muốn làm gì cũng được sao?" Lời của vừa châm biến vừa lạnh nhạt, mang theo vẻ cao cao tại thượng của thằng đàn ông.

      "Tôi biết tôi nên tìm đến đây, nhưng đối với . . . . . . tôi kém cỏi đến như vậy sao?"

      Tử Ca ghé mắt nhìn màn này, dường như có phản ứng gì, ban đêm gió lạnh tâm lại càng lạnh hơn khiến con người ta phải khiếp sợ, Tử Ca xoay người muốn , cũng muốn để ý tới mấy việc vớ vẩn

      ta vui mừng đứng ở nơi đó, toàn thân lộ ra khí thế cuồng vọng bừa bãi, Tử Ca thấy khuôn mặt của , nhưng giờ phút này nhàn nhã nhìn nằm chật vật mặt đất tạo nên ánh mắt cực kỳ dứt khoát



      "Tử, Tử Ca?" Trình Lan nháy mắt hất cánh tay của người đàn ông ra chạy về phía trước. Tử Ca quay đầu lại, thân thể nhu nhược run lên.

      quay đầu nhìn chằm chằm kia, ta thân chật vật, người áo quần đều bị xé rách, cổ có những vết bầm cùng vết hoa in đậm da thịt

      lúc tầm mắt của người đàn ông nhìn về phía , Tử Ca ổn định tâm tình chống lại tầm mắt của người đàn ông kia, cho dù cách khoảng cũng gọi là xa, cũng có thể nhận ra được ánh mắt băng lãnh và độc ác của

      "Trình Lan?" Phảng phất xác nhận Tử Ca gọi tên mình, Trình Lan nắm chặt cánh tay Tử Ca, hơi thở có chút dồn dập mang theo đau đớn, "Tử Ca, đỡ tôi cái, tôi đứng được."

      Khóe mắt hung hăng co quắp, Tử Ca cơ hồ có thể đoán được phát sinh chuyện gì, muốn tới, c

      ước bộ lại nặng nề đứng lên nổi.
      Trình Lan, làm sao lại chọc phải người như vậy?
      Tròng mắt nhàng chớp chớp lại kết luận được điều gì
      Tử Ca đặt tay ở hông Trình Lan, tròng mắt hung hăng trợn to, Trình Lan hai chân ở trong đêm tối run lẩy bẩy, nắm chặt cái váy bị rách, đôi chân thon thả có dính vài tia máu
      Lòng cảm thấy chua xót, tràn ra khắp thân thể, ánh mắt Tử Ca ướt át, cho dù biết Trình Lan thấy được, vẫn khẽ gật đầu cái, lưu loát cởi áo khoác người xuống bọc lấy thân thể của Trình Lan, đón chiếc taxi, ngồi vào.
      Đầu Trình Lan tựa vào bả vai Tử Ca , trong giọng cơ hồ có tiếng khóc, "Tử Ca, đừng xem, tôi đau quá."
      Dáng vẻ của Trình Lan lúc đó khiến rất lo lắng, nhưng ta chịu bệnh viện, Tử Ca thể làm gì khác hơn là chọn nhà nghỉ để vào, Tử Ca mở nước nóng trong bồn tắm để Trình Lan rửa sạch thân thể
      Phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy ào ào, mơ hồ còn nghe được tiếng khóc, Tử Ca đứng ở cạnh cửa lắng nghe động tĩnh bên trong, sắc mặt của lạnh nhạt, có bất kỳ cảm xúc nào, chỉ có lo lắng, khi nghe được tiếng nước thong thả chảy, Tử Ca mới từ từ đứng lên ngồi ở giường.
      Cửa mở ra, Trình Lan trùm khăn tắm ra, ta cúi thấp đầu ngồi giường. Tử Ca đưa cho ta cốc nước ấm, ta nhận lấy uống hớp, hồi lâu, nhịn được khí trầm mặc, Trình Lan ngẩng đầu lên " hỏi tôi sao?"
      Tử Ca kéo kéo khóe miệng, "Tôi hỏi , sao?"
      Nhớ tới lúc mới lên đại học, mỗi ngày vào buổi tối gọi Trình Lan xuống ăn cơm, ta giảm cân, nhưng khi vo tình quay ngược trở lại, thấy ta ngồi trong góc ăn bánh bao. Trình Lan thấy tiến vào lúng túng luống cuống tay chân.
      khắc kia, Tử Ca muốn cùng Trình Lan trở thành bằng hữu, bởi vì trải qua hoàn cảnh nghèo khó con người càng cố chấp, hơn sống tình cảm hơn, cũng có vài người thể hiểu được thứ tình cảm đích thực đó
      Cho nên, Trình Lan là bằng hữu tốt nhất của . ta tiếp xúc với có lẽ vì mục đích cá nhân nhưng cũng bởi vì quá tin tưởng người khác nên họ mới có thể đến gần như vậy và cũng bởi vì quá tin tưởng vào hai chữ "Bằng hữu" mới có kết cục ngày hôm nay
      "Là, tôi cái gì cũng có, chỉ là tiện nữ bán thân, vậy thế nào? Tôi làm phiền ?" Trình Lan từ dưới đất đứng lên, ánh mắt ta mang theo hận ý mãnh liệt, cơ hồ muốn đốt cháy những người đàn ông chạm vào ta
      Chẳng qua là, mọi tinh khiết trước kia trở về nữa, ánh mắt ảm đạm, nghĩ đến người đàn ông kia, Trình Lan cảm giác hô hấp của mình đều bị cướp , ngay cả nhớ tới ta, toàn thân cũng đau đớn khó nhịn.
      "Nghỉ ngơi , tôi cũng mệt mỏi rồi."
      Nằm lúc, Tử Ca ngủ, mấy ngày nay quá mệt mỏi, mệt đến ngay cả mở mắt cũng cảm thấy phí sức, mơ mơ màng màng lúc nghe được giọng của Trình Lan, "Tử Ca, oán trách tôi sao? khẳng định oán trách tôi, nhưng là, khi đó, khi đó tôi có biện pháp."
      Tử Ca vén mí mắt, lật người lần nữa ngủ say, khóe miệng của treo nụ cười để ai thấy được. Trình Lan nhìn chút, nhợt nhạt dưới ánh đèn, hai người dường như trở lại khoảng khắc trước kia khi ở ký túc xá.
      Thanh nghẹn ngào vang lên, quay đầu nhìn về phía nằm giường, khóe mắt Trình Lan lộ ra nụ cười khổ, "Ghét, cái người này. . . . . ."
      thêm gì nữa, Trình Lan nằm ở giường nhìn trần nhà, cảm giác buồn ngủ hoàn toàn có, cũng chẳng biết tại sao, trong lòng bởi vì kia mà ấm áp
      Tầng cao nhất, người đàn ông nheo mắt lại, chuông cửa bám riết thôi, trán Mộ Diễn nổi gân xanh, rạng sáng chút, đứng ở trước cửa gác xép hóng mát, ra, nhất định bị Lữ Phương cười nhạo.
      Last edited: 2/10/14

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 86: Tâm mất khống chế ( )

      "Nụ hôn vốn có độc, sợ dũng sĩ sớm bị chế phục, vô năng lực cấm độc, co quắp ở trong mộng, người nào rồi quan tâm tôi ốm đau. . . . . ."

      Chiếc điện thoại di động màu trắng ở đầu giường vang lên, chuông điện thoại hấp dẫn chứ ý của Trình Lan , ta kinh ngạc nhìn chăm chú vào chiếc điện thoại di động, ánh mắt phức tạp liếc nhìn Tử Ca ngủ, điện thoại di động để chuông cũng lớn quay lưng tiếp tục ngủ, mơ hồ còn có cảm giác vui do bị quấy rầy.

      Trình Lan nhìn hai chữ Mộ Diễn nhấp nháy màn hình cảm giác bất an vội vàng bậm nút tắt

      Tử Ca dần dần tỉnh, vén mí mắt lên nhìn hốt hoảng, Trình Lan cầm điện thoại di động của .

      Trình Lan gì, biết Tử Ca định cái gì, nhưng lại cảm nhận được trong lòng ấy khổ sở.

      “Trình Lan, biết tôi rồi đấy, thế giới của tôi tha cho bất kỳ điểm nhơ nào, cho nên Chung Nham rời tôi , giữa bọn tôi liền có giới hạn. Giống như tôi với vậy, mặc dù tại tôi có thể bình thường trao đổi với tình cảm cũng được như trước. Nhưng là, Trình Lan…..”

      Cái nhạc chuông này, bộc lộ cảm xúc cách mờ mịt, khiến tâm của Trình Lan cũng run rẩy theo. Tử Ca phải là người có thể dễ dàng tiếp nhận người khác, cũng dễ dàng tín nhiệm ai, khi tín nhiệm giao phó hết tâm tư tình cảm cho người đó, cho nên cho phép tâm tình của mình dính điểm nhơ.

      “Mới vừa rồi, có người gọi điện thoại cho , tôi cẩn thận cúp máy. “ Trình Lan giải thích, biết Tử Ca cùng Mộ Diễn có quan hệ gì,.nhưng cũng nên báo cho tiếng

      Tử Ca cầm lấy điện thoại do Trình Lan đưa tới, rũ xuống mắt ồ tiếng, mặc dù biết Mộ Diễn gọi điện thoại tới có chuyện gì, nhưng là giờ phút này có bất kỳ cảm giác nào. Nhớ tới buổi tối gọi điện cho nghe được giọng của người con , Tử Ca trong lòng khỏi phiền não.

      “Trình Lan, người đàn ông kia sao?” Nếu cũng để ta chà đạp thân thể.

      Khóe miệng Trình Lan kéo dài tính là cười, “Tử Ca, con người ắt phải thay đổi, tôi có từng cầu xin ta trả giá cao, có gì có hay ?.”

      Sở Luật, căn bản hiểu là gì. Mà, Trình Lan, cái cần là tiền.

      Trình Lan dựa đầu thành giường, hai tay khoanh trước ngực, thân thể chỉ cần hoạt động cũng cảm thấy đau, phía dưới bị tê liệt, cảm giác đau đớn in vào trái tim, người đàn ông hung ác tàn bạo, chỉ cần nhớ tới phần là cảm giác bị tê liệt phần, tiến vào cách mạnh mẽ như vậy chiếm giữ thân thể cùng trái tim , khiến Trình Lan ngay cả dũng khí cự tuyệt cũng

      Nước mắt chảy ra thấm ướt cánh tay, lại thể ra tâm tình của mình, trong phòng đột nhiên yên tĩnh, Tử Ca cố gắng để cho mình hô hấp thuận lợi, muốn để cho người khác dòm ngó đến nội tâm của mình.

      ++++++++++++++++

      “Trương mụ, người đừng vội, từ từ , chuyện gì xảy ra?”

      Trình Lan ngồi ở bên thấy Tử Ca cầm điện thoại di động ngẩn người, nhịn được lên tiếng quấy rầy, “ trở về sao?”

      ”Tử Ca, tỉnh tỉnh”

      ”Tiểu…. Tiểu thư, phu nhân tại, tốt cho lắm. .. . . .” Trương mụ lời lắp bắp, Tử Ca hốt hoảng cầm điện thoại di động luống cuống tay chân mặc quần áo.

      “Thế nào, Tử Ca, đừng hoảng hốt.”

      “Tóm lại, , nhanh tới đây.” Trong thanh đa có chút kinh hoảng, kịp những thứ khác Tử Ca mặc quần áo liền ra ngoài, Trình Lan ôm lấy cánh tay Tử Ca, ổn định thân thể như muốn ngã nhào của Tử Ca.

      Lầu dưới, chiếc Audi R8 phách lối dừng ở khu dân cư cũ rách, người đàn ông nắm điện thoại di động sắc mặt trầm, khóe miệng cười kéo dài.

      Hạ Hạ, lại dám trắng trợn nghe điện thoại của tôi, cho là tôi tìm được sao?

      Tử Ca cùng Trình Lan vội vã chạy tới bệnh viện, liền thấy người đàn ông phách lối đứng ở hành lang bệnh viện, đứng bên cạnh cửa sổ, gió thổi vào bộ tây trang màu đen, gió lạnh, khí thế người lại càng lạnh hơn

      Nghe được tiếng bước chân, xoay người lại, khuôn mặt tuấn mỹ nở nụ cười tà mị, “Hạ Hạ. “

      khắc kia, Tử Ca cảm thấy người đàn ông trước mặt mang theo bóng tối bao trùm, tại sao lại đến đây?
      Last edited: 23/9/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :