1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mạnh Mẽ Chiếm đoạt, cô gái chớ càn rỡ - Mộ Vân Già (133c Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 46: Tình thương ( ba )

      Tử Ca nghe tiếng va chạm hốt hoảng giật mình tỉnh lại .

      Lúc đó, mở mắt ra tròng mắt sưng đỏ, ánh nắng chiếu vào mắt .

      Hạ Minh Châu đứng ở cạnh cửa, chiếc găngtay cầm ở trong tay lạch cạch rơi mặt đất, ta xinh đẹp tuyệt trần nhưng mặt thoáng lên vẻ kinh hoảng, thanh bể tan tành, "Các người. . . . . . Thế nào. . . . . ."

      Tử Ca nhìn ta, đầu óc bắt đầu từ từ chuyển động, tối hôm qua khóc lúc rồingủ mê man, nhiệt độ của người bên cạnh ấm áp như vậy khiến chìm vào giấc ngủ sâu.

      Chung Nham cánh tay đè lại eo của , hai người ôm nhau ngủ. Tử Ca mím môi, kéo cái chăn ra nhìn thấy quần áo người đầy đủ,như vậy muốn giải thích cũng dễ hơn, nhưnglà, làm sao bây giờ đây? , cư nhiên muốn giải thích chút nào. Đầu gối cánh tay mềm mại, Ưm….. mí mắt sưng lên, muốn mở mắt chút nào.

      Nghĩ như vậy, Tử Ca lần nữa nhắm mắt lại. nghe sau lưng truyền đến tiếng huyên náo, ta rời giường, khóe miệng của đột ngột nâng lên nụ cười nhạt, Hạ Tử Ca, thậtra ngươi rất có tố chất làm người xấu.

      A, Minh Châu, có biết khi tôi thấy hai người cùng nhau nằm ở giường cảm giácnhư thế nào ? Ngón tay đâm vào lòng bàntay, móng tay bén nhọn xuyên thấu qua lớp da rồi đâm vào thịt, để lại dấu vết đau đớn.

      Chung Nham đứng dậy, thuận tay giúp dịch dịch cái chăn, tóc đen rũ xuống che kín cáitrán của mình, ta nhìn Tử Ca hai mắt nhắm chặt, khóe miệng hơi kéo ra nụ cười, vỗ bả vai của sau đó đứng lên.

      "Mới sớm như vậy tới đây sao?"

      Hạ Minh Châu nhìn Chung Nham, sắc mặt của ta có bất kỳ tia áy náy nào,chẳng qua chỉ nhàn nhạt hỏi thăm, trong lòng thoáng qua tia u ám, nhưng khi nhìn thấyanh quần áo chỉnh tề nhất thời buông lỏng bảnthân, hàm răng khẽ cắn môi, "Ba ba hôm nay ratù, em muốn đến sớm chút."

      "Ừ"

      "Tỷ tỷ trở về lúc nào? Các người. . . . . ." Khẽ cắn bờ môi, Hạ Minh Châu muốn hỏi ta xảy ra chuyện gì. Chung Nham xoay người nhìncô vụng về ngủ giường, trong mắthiện lên vẻ ôn hoà, "Ngày hôm qua tôi đến thămbác nên gặp ấy." Ánh mắt dừng cái, Chung Nham nhìn Hạ Minh Châu, "Em đến tìmbác đúng ?"

      Minh Châu tránh ánh mắt dò xét của Chung Nham, ngón tay hốt hoảng khuấy động, "Dạ.Mẹ rất quan tâm tỷ tỷ, thấy tờ báo tính khí liềnthay đổi." Lời của ta như giọt nước, Minh Châu biết Chung Nham hỏi như vậy nhất địnhđã biết chuyện gì đó, cho nên mới hỏi thăm.

      Cửa phòng ngủ khép hờ, thanh của haingười mơ mơ hồ hồ xuyên thấu qua cánh cửa truyền tới, Tử Ca vô ý thám thính, ngồi hơi thẳng người, trời cuối thu buổi sáng chuyển lạnh, đột nhiên nằm trong chăn ấm áp bước ra ngoài nhịn được rùng mình.

      Khóe mắt liếc thấy chiếc điện thoại di độngmàu trắng đầu giường, Tử Ca hơi ngớ ngẩn,với tay cầm lấy điện thoại di động, vỏ bọc bên ngoài có chút cản trở, nhưng làm trở ngại cho việc sử dụng. Trong điện thoại luôn cónhững cuộc trò chuyện và ghi chép mỗi ngàyduy chỉ có ngày hôm qua là trống .

      Kinh ngạc nhìn nó lâu, Tử Ca bồi hồimấy lần. biết nếu như tiếp nhận cúđiện thoại kia bọn họ gì với nhau. Hơnnữa, cũng có cái gì muốn thông báo cho cả.

      Giữa bọn họ, chẳng qua là khoản giaodịch, thỏa mãn lẫn nhau mà thôi.

      Dạ dày lại bắt đầu đau , hoảng sợ hôm đólại lên trong đầu . Tử Ca tay đặt bụng, cắn môi, điện thoại di động lần nữa bị gác lại bên.
      Chương 47: Tình thương ( bốn )

      Lúc cửa đẩy ra, Tử Ca đứng ở bên cửasổ, sắc mặt của bởi vì đau dạ dày mà có vẻ hơi tái nhợt, tay ngăn chặn bụng, ánh nắngban mai đem bao phủ hoàn toàn

      Sau lưng tiếng giày cao gót dừng lại, tiếp theolà tiếng cửa đóng lại.

      "Chị, cuộc sống hai năm qua thế nào?"Thanh của ta nhu hòa.

      Tử Ca khóe miệng cười lại quay đầu lại, "Minh Châu, cho dù có ai ở đây cũngphải trang bị như vậy sao? mệt mỏisao?"

      Hạ Minh Châu sắc mặt thay đổi rồi rất nhanh lại khôi phục thần sắc, thanh của ta vẫn như cũ mềm mại mà thành khẩn, "Chị,em mệt, bởi vì em biết khoảng thời gian qua cuộc sống của chị tốt, những tấm hình kia đủ để chứng minh rồi, chị ở cùng rất nhiều người đàn ông sao?"

      Hạ Tử Ca đột nhiên xoay người, nhìnchằm chằm đôi mắt kia, ràng gương mặt xinh đẹp như vậy, tại sao lòng dạ lại ác độc đến thế. Trong con ngươi lộ ra vẻ tức giận , như lưỡi dao sắc bén quặc vào người ta, "Hạ Minh Châu,tôi cảnh cáo , nếu còn đến quấy rầy mẹ tôi, có thể nếm thử chút thủ đoạn của tôi"

      "Chị, tại sao chị lại như vậy? Đó cũng làmẹ em." Minh Châu kêu lên, dùng giọng tin nhìn về phía Hạ Tử Ca.

      Đáy lòng cười lạnh tăng lên, dạ dày lại đau thêm phần, " đừng chuyện ba bị bỏtù có liên quan. Tôi phải là ngu ngốc, mấy ngàn vạn dời đến chỗ nào rồi, cho là tôi biết sao? Ba thương như vậy,nhưng lại đối xử độc ác với ông ấy? Minh Châu, lòng của bị chó tha rồi sao?"

      Hai năm qua chưa từng thấy ta đặt chân về nơi này bước, nhưng khi báo trí tung tin gièm pha, chỉ đợi có thế ta tìm đến khiêu khích mẹ , Hạ Tử Ca khó tưởng tượng vẻmặt tức giận của Tạ Phương lúc ấy. Cao ngạocùng ưu nhã như bà ấy cả đời làm chuyệngì sai trái, Tử Ca hình dung nổi dáng vẻ chật vật của mình khi nhìn thấy Tạ Phương tức giận

      Hạ Tử Ca vĩnh viễn nhớ sau khi ba bị bỏ tù, Tạ Phương rưng rưng cho cái tát, bà ấy , Tử Ca ngươi cút , đừng để cho ta thấyngươi nữa, ta hận mình tự tay nuôi lớn ngươi.

      "Hạ Tử Ca, cho rằng có quyền dạy dỗ tôi sao? Thương tôi? Thương tôi nhưng mọichuyện luôn lấy làm chủ, vô luận là chuyệngì chỉ khi nào chọn sai mới đến phiên tôichọn. Tôi tại sao phải để mặc cho định đoạt? Hạ Tử Ca người có điểm nào mạnh hơn so với tôi?" Hạ Minh Châu chịu lép vế, tràng, dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn về phía Hạ Tử Ca, "Hừ, hôm nay ba ra tù, tôi rất mong đợi buổi tiêc, đến lúc đó để tôi xem ở trước mặt mọi người ba còn coi trọng côhay ?"

      xong, Hạ Minh Châu xoay người ra ngoài, lại quay trở lại, mặt ta cười rất rạng rỡ, "Chị, bữa ăn sáng làm xong rồi, Nham , chúng ta ăn xong bữa ăn sáng đón ba."

      Hạ Tử Ca đứng đứng lại lúc lâu trongphòng ngủ, mới đứng dậy rửa mặt, trong phòng ăn Chung Nham cùng Hạ Minh Châu ngồi ở bên, nhìn tới Chung Nham ngẩng đầu ý bảo, "Ăn bữa ăn sáng xong, chúng ta đón bác trai."

      Tử Ca nhìn chằm chằm Chung Nham lát, nhớ tới lúc bị ta chiếm đoạt hết tài sản, trong lòng càng thêm nặng nề, hiểuChung Nham tại sao lại nhõm như vậy, coinhư có chuyện gì, lại còn muốn đón ba.

      Ngồi vào chỗ của mình Tử Ca uống chénsữa đậu nành sau đó ăn gì nữa, ngẩng đầunhìn đồng hồ chín giờ rưỡi rồi, Hạ Tử Ca đứng lên, "Tôi , hai người ."

      Mùa thu khí rất đẹp, rất xanh, Tử Ca ra ngoài cửa, đầu tiên tìm các tờ báo, tại cảNam Bình thị bị chuyện ma tuý làm ảnh hưởng,tùy tiện cầm lấy tờ báo khác, dĩ nhiên, tất cả đều có hình ảnh khó coi của .

      Xem qua các tờ báo, tập đoàn Mộ thị khôngcó dính đến ma tuý, nhưng số người bị liên luỵ cũng ít

      Tử Ca ánh mắt híp lại, Mộ Diễn, mượn đao giết người, thủ đoạn của ta quá tàn ác. Nhưng là, ràng đáp ứng bỏ qua cho , rồi lại chơi cú! Trong đáy mắt nổi lên tứcgiận, bàn tay nắm chặt.

      Chương 48: Ấm lòng quan tâm ( )

      đường dạo lát, Tử Ca gọi điện thoại cho Trương mụ, xác nhận tâm tình của mẹ tốt hơn, cúp máy. Gọi xe về chỗ ở củamình, chỗ này rất rộng, mình ở vô cùng thoải mái.

      Nằm ở chiếc giường , Tử Ca nhìn chằm chằm lên trần nhà, nghĩ gì cũng nghĩ được. Chung Nham gọi điện thoại bọn họ đón ba về, Tử Ca chẳng qua chỉ bìnhthản ừ tiếng.

      "Tử Ca, chuyện của bác trai đừng nhúng tayvào." Chung Nham thanh thấp nghekhông ra tâm tình, Tử Ca trầm mặc hồi mớinói, " đời này tôi hận nhất là giữ được cái miệng của mình." chưa bao giờnghĩ vì mà mọi người trong gia đình đều thống khổ.

      Đầu dây bên kia Chung Nham muốn lạithôi, thủy chung thêm gì nữa, có mộtsố việc bọn họ là bất đắc dĩ mới làm.

      Tử Ca đón ba, bởi vì biết ông muốn gặp , khi ông bị bỏ tù nhiềulần đến thăm nhưng đều bị cự tuyệt, lúc ấy đứng ở ngoài phòng thăm nghe cảnh sát lạnhlùng gặp, đau lòng ra lời.

      Năm đó, chuyện tình của Chung Nham cùng Minh Châu khiến muốn chết, nghĩđó lại là đả kích lớn với , ba thậm chí khôngđể ý tới cảm nhận của , cứ như vậy dễ dàng đáp ứng cho bọn họ đính hôn. tiếp nhận nổi, lại có ai để chất vấn, cho nên mượn rượu giải sầu, cho nên, mới xảy ra chuyệnngoài ý muốn . . . . .

      Vậy mà, đắm chìm trong suy nghĩ của mìnhHạ Tử Ca cũng ngẫm nghĩ lại lời củaChung Nham.

      Ba ra tù, biết Mộ Diễn tất nhiên thực lời hứa của mình. Nhưng nghĩ tới chuyện côphải giúp Mộ Diễn chém giết chiếm đoạt lại mảnh đất từ tay Chung Nham, liền nhức đầu.

      lúc ấy để lại lời thề son sắt, nhưng bây giờ lại chưa tìm ra cách ứng phó, trong phòngchỉ nghe thanh của đồng hồ báo thức kêu,ngồi ở giường, cánh tay dùng sức ôm đầugối, nghĩ tới Mộ Diễn đem những tấm hình củacô phơi bày ra ngoài, mặt của liền tái nhợtmột phần, ngón tay bởi vì dùng sức mà trắngbệch.

      Môi mím chặc, đối xử với như vậy, là chặt đứt tất cả kiêu ngạo người , đểcho phải tiếp nhận mọi ánh mắt khinh miệt. tại sao có thể ác như vậy?

      Chiếc điện thoại màu trắng lần nữa vang lên,khuấy động gian yên tĩnh, ánh mắt nhìn điện thoại lát, rốt cục cam lòng nhậnđiện thoại.

      "Ở nơi nào?" Đối phương giọng lạnh nhạt trực tiếp hỏi thăm.

      Tử Ca ngẩn người, nhớ tới cuộc điện thoại hôm qua, nhất thời biết trả lời như thế nào. Đầu dây bên kia quả nhiên có tínhnhẫn nại "Hạ Tử Ca, chuyện."

      "Ở nhà."

      "Nhà? Tôi hỏi địa chỉ."

      Tử Ca thẳng thắn trả lời, trong lòng tức giận vô cùng, "Tôi tại sao phải cho biết, Mộ Diễn, có quyền quản tôi."

      Thanh dương cao khiến người khác hiểu tức giận của , những tấm hình báokhiến quên được , thở hổn hển mộtlúc, sau đó cúp điện thoại.

      Nơi này là Đàm Thành, phải NamBình, có chuyện gì hôm sau tính, hôm nay côkhông phục vụ.

      Nhìn chằm chằm điện thoại di động giâyđồng hồ, Mộ Diễn khóe miệng mang theo nụcười lạnh, nhấn dãy số, đơn giản phânphó câu, tiếp đến tin tức gửi thẳng vào điện thoại của .

      Con ngươi lạnh chỉ liếc cái, chiếc xemàu đậm lái vào trong bóng đêm, hơi thở trongđêm tối nỡ rộ.

      CK đèn nê ông loé ra, chiếc taxi dừng trước của, bánh xe cùng mặt đất va chạm vanglên thanh chói tai.

      Hạ Tử Ca vội vã xuống xe chạy vào, trênmặt vô cùng tức giận.


      Chương 49: Ấm lòng quan tâm ( hai )

      Vào CK thấy Dung tỷ đứng ở quầy bar , trong tay cầm điếu khói, thấy vào cặp mắt quét qua, trong đôi mắt có tia giễu cợt. Tử Ca mím môi tới, "Dung tỷ, bọn họ ở nơinào?"

      Nửa giờ sau, Mộ Diễn nhắn cho cáitin, "Nếu như muốn ba tiếp tục gặp chuyện may, liền đến CK , biết tôi là người có kiên nhẫn."

      Câu mang theo uy hiếp khiến sửng sốt, gọi lại cho đối phương nhưng có ai bắt máy.

      "Lên , Phòng Vip." Bấm tắt điếu thuốctrong tay, Dung tỷ ngồi thẳng lên, ánh mắt ởtrên người Tử Ca quét vòng, dáng ngườixinh đẹp, bộ dáng tinh chế, quan trọng nhất làgương mặt lạnh nhạt, khiến cho đàn ông đều mêsay, muốn uống chút nước đá.

      Nhìn chuẩn bị tránh ra , Dung tỷ bồi thêm câu, "Lúc nào muốn trở lại, tìm đến tôi."Giơ cái ly cầm trong tay lên, Dung tỷ cười mập mờ.

      Tử Ca cước bộ dừng chút, sắc mặt trong nháy mắt tái nhợt, sau đó bị che giấu, biết những hình kia làm cho người ta có cái nhìn khác về mình, nhưng thể đứng trước mặt mọi người giải thích hết tất cả được.

      Cũng quay đầu lại , vào thangmáy.

      Đẩy cửa ra, người ngồi bên trong khiến côsửng sốt. Tử Ca hôm nay mặc bộ váy liềnmàu đen trễ ngực, áo khoác đặt vai, da thịt trắng nõn ra mê người. Bầu ngực căng trònnhư như dưới bóng đèn

      Cơ hồ muốn quay đầu bước , lại nghĩ tới tinnhắn của Mộ Diễn, im lặng đứng đó.

      Nhưng là, nghĩ tới, ba và ChungNham cư nhiên đều ở đây.

      Hạ Xương Nguyên nhìn xinh đẹp vừa đẩy cửa vào phát là con mình, đáy mắt tăng thêm u ám, sắc mặt lạnh dọa người.Đây là lần đầu tiên gặp nhau sau hai năm xa cách, Tử Ca hoảng hốt, sắc mặt ông ấy khá tốt, vì ở tù mà bị đả kích

      "Đứng đó làm cái gì, tới đây." Mộ Diễn hai chân ưu nhã gác lên, tựa vào ghế salon sau lưng, mặt thanh thản, ngón tay cầm điếuthuốc.

      "Ồ, ấy là từ đâu tới? Trông rất xinh đẹp." người đàn ông lớn tuổi lên tiếng, Tử Ca biết đây là cục trưởng ở Đàm Thành, cũng là bạn cũ của ba , bọn họ gặp mặt vài lần.

      Chẳng qua là, nay trang điểm dàyđặc, cơ hồ hoàn toàn phá hư dáng vẻ trướckia. Môi mím chặc , Tử Ca tay vẫn như cũ đặt ở cửa chưa buông ra, đáy lòng giãy giụa cùng tia do dự rơi vào trong đôi mắt Mộ Diễn.

      Hạ Xương Nguyên sắc mặt khó coi khônghình dung nổi, Chung Nham sắc mặt cũng khó nhìn, ta liếc mắt nhìn Hạ Tử Ca đứng dậy đitới bên cạnh , tay đóng cửa, thanh âmnhỏ hỏi thăm, "Em tại sao cũng tới?"

      Tử Ca muốn mượn cớ rời , sau mộtkhắc cánh tay lại bị bắt lấy, cả người liền nhào vào trong ngực Mộ Diễn , "Tới khá nhanh." cười, đáy mắt lại có chút vui vẻ nào,Tử Ca bắt lấy cánh tay của , móng tay cơ hồmuốn đâm vào thịt của .

      "Dĩ nhiên, Mộ tổng phân phó tôi từ trướcđến nay luôn phải mau lẹ" đụng vào thân thể của , đầu hơi rũ xuống, tóc dài che kín nửamặt. hy vọng giờ phút này có thể hoàn toàn biến mất

      Bàn tay nắm cánh tay của Mộ Diễn nhéo cái, Mộ Diễn đau rên tiếng, cúi đầu nhìncô, thanh trầm thấp mang theo nụ cười, "Thếnào, mèo con đủ lợi hại rồi hả."

      Tất cả mọi người đều quen thuộc với việc tán tỉnh nhau ở đây, chẳng qua là trong đó có haingười đàn ông thể coi chuyện này chuyện đương nhiên. Hạ Xương Nguyên nhìn động tác mập mờ của Tử Ca cùng Mộ Diễn , chânmày nhíu chặt, ông nhìn xem quan hệcủa bọn họ là gì.

      Chung Nham sắc mặt trầm đến tận cùng,hơn nữa ta thấy tay Mộ Diễn di chuyển đôi chân thon dài của Tử Ca, lửagiận trong lòng dâng lên cao như muốn đốtcháy, lại thể làm gì vì trường hợp bây giờ cho phép.
      Chương 50: Ấm lòng quan tâm ( ba )

      "Hạ lão, người mới ra tù có tính toán gìkhông?"

      "Trước mắt tôi còn tính toán gây dựnglại công ty, dù sao cũng phải khôi phục nguyên khí trước." Hạ Xương Nguyên cười ha ha đáplại cục trưởng Trương, "Lần này tiến cử với ông người, vị này là Mộ tổng, ấy cố ý đếnĐàm Thành để đầu tư vào các kế hoạch."

      "Kế hoạch gì?"

      Mộ Diễn từ trong khay bưng chén trà kínhcục trưởng Trương sau đó uống cạn hớp, mới chậm rãi , "Đầu tư tài liệu mới vào việc khai thác đất đai, kế hoạch này có thể chờ tôi báo cáo rồi đưa cho ông xem, cả kế hoạch này ước chừng cần 100 mẫu đất."

      "Này đây là con số , tôi , ChungNham, cậu chuẩn bị khai thác mảnh đất kia được bao nhiêu mẫu đất ?"

      Chung Nham ánh mắt nhìn Mộ Diễn lát,thần giác câu cười, "100 mẫu, Mộ thiếu khôngphải là coi trọng mảnh đất kia chứ? Vì cái nàybỏ ra nhiều sức lực quá vậy, cục trưởng Trương đây còn là mảnh đất quê hương của tôi."

      "Ha ha."

      Cục trưởng Trương cười, mọi người tranh đấu nhau thương trường, tất cả đều hiểu quy tắc, Tử Ca ngẩng đầu trợn mắt nhìn Mộ Diễn cái, ban đầu hứa với đến đâykhai thông quan hệ, bây giờ nhìn lại buồncười, người ta khắp nơi đều có mạng lưới liênlạc, ngươi xem, ngay cả ba của ngươi cũng bị lôikéo vào rồi.

      Mộ Diễn cúi đầu chống lại ánh mắt của , phảng phất hiểu trong lòng suy nghĩ cái gì,khóe miệng cười mị hoắc, Tử Ca bỏ qua bên nhìn tới , lại ngoài ý muốn đụng phải ánh mắt của Chung Nham.

      Đôi mắt u thắng tắp bắn về phía , TửCa cảm thấy áp lực, Chung Nham mở rộng tầm mắt, "Dĩ nhiên, nếu như Mộ thiếu có điều kiện khác trao đổi tốt hơn, cũng phải là khôngcó thể giao dịch."

      Mộ Diễn khóe miệng cười vui vẻ, "Đó là điều dĩ nhiên, muốn phải trả giá cao."

      Vừa , đặt tay lên hông Tử Ca sau đó trượt xuống, Tử Ca phảng phất giống như điệngiật run lên cái, ngẩng đầu giận dữ trừng mắt nhìn Mộ Diễn lại phải đón nhận ánh mắt mập mờ của , "Ngứa?"

      Giữa bọn họ lại xảy ra chuyện, Tử Ca khôngmuốn nghe, cái trường hợp này làm cực kì khó chịu, đứng lên vào phòng rửa tay.

      Trong phòng rửa tay, Đinh Linh theo vách tường nhả khói, thấy Tử Ca tới đây thiêu micười , "Tại sao trở lại? Mấy ngày nay thấy đâu, tin tức đăng báo chí là thậtsao?"

      Tử Ca trợn mắt nhìn Đinh Linh cái, dùng nước lạnh tát vào mặt, "Lão nương bị người đâm nhát."

      " cũng bị người khác đâm lén sao, vào CK như thùng thuốc nhuộm, có mấy người sạch ra? Bất quá, người đàn ông kia cũng tệ, để cho cam tâm tình nguyện nhào tới."

      Cam tâm tình nguyện? Hạ Tử Ca cắn răng,ban đầu cho là do ép buộc, chỉ sau đêm phải trải qua bao nhiêu chuyện đau buồn.

      "Có muốn điếu thuốc ?"

      tay tách điếu thuốc từ tay Đinh Linh ra, " muốn, mẹ tôi hút thuốc mau già."

      Đinh Linh cười cười thu tay, "Được, xem tới nên đến đây chào hỏi. Đúng rồi, muội muội cũng đơn giản nha, mấy ngày trước tôi nhìn thấy ta tới tìm Cường ca."

      xong, Đinh Linh lắc mông ra khỏiphòng rửa tay.

      Hạ Tử Ca trầm mặc đứng lát, đôi môicong lên, lúc lâu sau mới quay lại.

      Mấy người tán gẫu phải dường như rất thuậnlợi, khay chỉ toàn là rượu, thấy vào,cục trưởng Trương cục kêu người rót chén, bên cạnh vội vàng tiếp rượu, cũng thuận tiện đưa cho Tử Ca chén.

      "Mộ thiếu, hôm nay thu hoạch được khánhiều thứ nha, làm chén cólỗi!"

      Tử Ca khóe mắt nhảy nhảy, tay tự chủ liền muốn đặt tại bụng, cái cảm giác đó lại xuất khiến cuồn cuộn đau. Dược vật gây đau dạ dày

      Tử Ca cũng cảm giác thân thể mình cóvấn đề, nhưng lần trước té xỉu khiến phảicảnh giác.

      Mộ Diễn cổ áo sơ mi hơi mở ra, lộ ra bộ ngực màu đồng cứng rắn, cười nắm bả vai Tử Ca , " Cục trưởng Trương cục đây là muốn cho tôi thẳng đứng về nhà rồi, được, tôi uống chén này ."

      chút do dự, Mộ Diễn cầm ly rượutrong tay đổ vào cổ họng. Nhìn ánh mắt của cục trưởng Trương , Tử Ca tay tự chủ nắmchặt ly rượu, Chung Nham bao gồm Hạ XươngNguyên, bọn họ biết bệnh tình của mình, thời điểm ban đầu cũng cùng ba rangoài xã giao ít lần.

      Nhưng là, môi rung rung , Tử Ca lại khôngtìm ra lý do để cự tuyệt, vì biết, chuyện làmăn có thuận lợi hay cũng từ ly rượumà ra.

      Rượu còn chưa chạm được tới môi liền bịMộ Diễn ngăn lại, " Cục trưởng Trương, tôi cũng chỉ vì bệnh đau bao tử của ấy mà bị cắtnước mấy ngày, chén này nếu uống vào cáigì cũng mất , nên tôi uống thay chén này."

      mập mờ, cục trưởng Trương tựnhiên nghe hiểu, cười ha ha đáp ứng, "Phải, vì lợi ích của Mộ thiếu ."

      Tử Ca thở phào nhỏm, ngẩng đầu lên lạibị ánh mắt hung tợn của Chung Nham phóng tới, mới vừa rồi lời mập mờ của Mộ Diễn dĩ nhiên ta nghe hiểu, ánh mắt kia ràngmuốn đem xé nát.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 51: Vì ai nhu tình ( )

      Mộ Diễn để ly rượu xuống, tay sờ lênmặt Tử Ca , môi lạnh mang theo mùi rượu ápvào trong miệng của , hôn dùng sức mà bá đạo, cả khoang miệng tràn đầy mùi vị nóngrực, hôn thô bạo có chút thương tiếc nào, hàm răng gặm cắn đầu môi của khiến ngay cả đau cũng kêu được.

      Tử Ca hai tay dùng sức đẩy lồng ngực củaanh, lại rung chuyển được chút nào, khí bị hút , cho đến khi Tử Ca cảm giácmình hít thở thông Mộ Diễn mới buông ra, trong ánh mắt của mang theo nụ cườihồn nhiên, "Là tôi thay em ngăn rượu lại hay là Chung Nham?"

      Mu bàn tay đặt ở môi hung hăng lau cái, sau đó bàn tay liền bị nắm lấy, mấtkhống chế khiến Tử Ca cơ hồ muốn thét chóitai, " cam lòng cũng phải nhịn ."

      đến gần , khóe miệng mang nụ cười,ánh mắt cũng rất lạnh, Tử Ca cắn chặt môi mớicó thể miễn cưỡng đè xuống tiếng kêu đau ở trong cổ họng, bàn tay nắm chặt. dựa vàongười khoảng cách rất gần, đầu cơ hồ muốnđè ở bả vai của , người mùi rượu nhànnhạt mùi rượu quấn quanh người .

      Tử Ca thầm cắn môi, bộ dáng của bọn họ bâygiờ giống như cần hỏi cũng biết.Chuyện nam nữ, Mộ Diễn, rất am hiểu ở trước mặt mọi người diễn trò

      Giữa hai người giằng co bị cục trưởngTrương thét , uống nhiều rồi nên kết thúc.

      Tính tiền xong, Chung Nham cùng tài xế củacục trưởng Trương chào hỏi, đưa mắt nhìn bọn họ rời . Tử Ca đứng bên cạnh Mộ Diễn , tay thủ sẵn ở hông của , nửa thân thể của đều giao cho chống đỡ .

      Tử Ca miễn cưỡng chống đỡ, đẩy mấycái cũng đẩy ra được. Cho đến khi xe củacục trưởng Trương , Mộ Diễn mới đứng thẳng người đem sức nặng từ người dời . HạXương Nguyên liền đứng ở bên, do dự chốc lát, Tử Ca lên phía trước.

      "Ba --"

      Thanh còn chưa rơi xuống, ông ấy hung hăng tát cái lên mặt Tử Ca.

      "Ngươi còn có mặt mũi gọi ta là ba? Ngươi xem chút ngươi bây giờ là bộ dáng gì? Ngươi cho rằng ta ở trong ngục liền nhìnthấy tờ báo kia phải ? Ngươi mấy năm nay đều sống như thế phải ? !" Hạ XươngNguyên lửa giận bùng phát, tay của ông mơ hồ mang theo tức giận mà run rẩy, khắc sâu trong đôi mắt của ông là từng tảng băng quét qua Mộ Diễn.

      Tim đập loạn, Tử Ca nghiêng đầu đứng tại chỗ, khóe miệng mơ hồ có tia máu rỉ ra, dùngđầu lưỡi liếm môi, buồn bực đau đớn khiến côrét run.

      Lỗ mũi ê ẩm, nước mắt tiếng động nởrộ khuôn mặt tái nhợt, có chút khí lực nào để lau vết máu ở khoé miệng. Tại sao thể hỏi nguyên nhân? Là thời gianthay đổi hay bọn họ làm thay đổi ?

      thích nhất cha mẹ, nhất cũng là cha mẹ, tại sao ở thời điểm này thể an ủi cômột câu? Nội tâm đau đớn bị che giấu ,thân thể mảnh mai giữa đêm khuya như đoáhoa khô héo từ từ mất sức sống.

      "Bác trai!" Vừa mới chuyển thân látChung Nham bị tát làm chấn động, lo lắnghướng về phía bên này chạy tới, cũng kịpngăn cản.

      Mộ Diễn mắt lạnh nhìn hết tất cả những gì vừa xảy ra, ở trước mắt thẳng tắp lưng đứng ở đó, thể quật cường của . nhíu mày chặt, quỷ thần xui khiến , từng bước từng bước lại gần ôm lấy thắt lưng .

      để cho Tử Ca dựa vào thân thể củamình, ngón tay níu chặt lấy vạt áo Mộ Diễn,Tử Ca hít hơi sâu, đến khi thanh trở lại bình thường, mang theo chút nghẹn ngào.

      "Chung Nham, thời gian khuya lắm rồi, cùng ba về trước , ngày mai tôi qua."

      "Tử Ca, chớ tuỳ hứng, theo chúng ta cùng nhau trở về." Chung Nham tròng mắt sâu thẳmnhìn chằm chằm hai người dựa vào nhau ở chung chỗ , ánh mắt cơ hồ muốn hóa thànhlưỡi dao sắc bén chém từng nhát, nhưng hết lầnnày tới lần khác hai người hề nhìn thấy.Hơn nữa, tại, ta cũng thể quanh minh chính đại bắt trở về được.

      Hạ Minh Châu là vị hôn thê của ta, HạTử Ca chính xác chị dâu, khiến ta bó tay bó chân biết hành động như thế nào.

      Hạ Xương Nguyên nộ khí đằng đằng mặtdần dần bình tĩnh, ông ta ngẩng đầu nhìn Mộ Diễn cái. Mộ Diễn thiêu mi, cười cái cúi đầu , "Tôi đưa ấy về."

      Nghe xong, Hạ Xương Nguyên xoayngười rời , cũng thuận tiện theo sắc mặt đentối nhìn Chung Nham.

      Chương 52: Vì ai nhu tình ( hai )

      Chiếc Land Rover biến mất trong đêmtối , thanh của hai người chuyện trong bóng tối, nội dung câu chuyện khiến người ta kinh sợ

      "Tử Ca tại sao lại cùng ta ở chung mộtchỗ?"

      "Lúc ấy dựa theo kế hoạch đuổi ấy ra khỏi Hạ gia, tất cả mọi chuyện đều do ấy tự lo liệu, tự kiếm sống. Cháu cho là người kia cuốicùng cũng gặp ấy, lại ngờ tới ấylại quen Mộ Diễn ở CK." Nắm tay lái, Chung Nham từ trước đến nay ôn hoà lại toả ra mùinham hiểm, hơi nheo mắt lại như lưỡi dao sắc bén phóng ra.

      khí trầm mặc lan tràn, hai người lâmvào trầm tư. Trầm ngâm chút Hạ Xương Nguyên mới mở miệng, "Người nọ chưa trừ diệt,ta cuối cùng cũng yên tâm."

      "Hai năm chút tin tức cũng có, có vấn đề gì." Chung Nham giám sát Hạ Tử Ca hai năm, chưa từng phát đến bất kỳ chỗ nào bất thường, chỉ trừ việc cùng Mộ Diễn quen biết.

      "Mộ Diễn người này hề đơn giản, cóthể đem cả mọi việc trước kia chỉnh lại thìkhông thể khinh thường, về phần cậu tra ra thế lực sau lưng chưa?"

      " tra được, trực tiếp từ Mỹ trở về tiếp nhận công ty, trước kia ở Mỹ cũng khôngghi lại lý lịch của "

      Hạ Xương Nguyên chân mày nhíu chặt, kể từ khi Mộ Diễn sai người tìm tới ông, trực giác cho ông biết cũng phải đơn giảntiếp cận vì mảnh đất ở Đàm Thành. Mặc dùmảnh đất kia đúng là khối thịt béo mê người.Nhưng là, ở thương trường nhiều năm như vậy,khứu giác nhạy bén vẫn phải có.

      Mắt liếc người lái xe, Hạ XươngNguyên nhàn nhạt mở miệng, "Tiểu Chung, tarất coi trọng cậu, cũng hi vọng cậu có thể làngười nối nghiệp ta. Nhưng là, cậu biết, tài sảncủa ta chỉ có thể là Minh Châu ."

      Lời của ngầm có ý cảnh cáo, ChungNham sắc mặt bình tĩnh gật đầu cái, conngươi lại xẹt qua tia trầm, bàn tay đặt bánh lái thầm dùng sức.

      ------------

      chiếc Audi R8 màu đậm trong đêm tối chậm rãi lái tới, Tử Ca ôm cánh tay đứng đó, Mộ Diễn liền đứng ở sau lưng . Bộ tóc xoănnhẹ che hết khuôn mặt , cũng đồng thời che bộ dáng chật vật của mình

      "Mộ Diễn, đùa bỡn tôi rất thích sao?" Thanh của Tử Ca trong đêm tối vô cùng yếu ớt, lần đầu tiên dùng giọng cựckỳ nghiêm túc chuyện với , "Tôi đến tộtcùng chọc giận cái gì, để cho phảitận lực dùng mọi thủ đoạn để đối phó với người phụ nữ?"

      Mộ Diễn đứng ở sau lưng , thân thể cao to dưới bóng đèn, mặt của ở trong ánh sángngưng đọng, làm cho người ta phân biệt ra vẻ mặt của , chỉ có cặp mắt vốn luôn lạnh như vậy.

      Tại sao? Bởi vì là Hạ Tử Ca. Ngày mai, biết nguyên nhân.

      " thôi." Đợi xe đến gần, Mộ Diễn kéo TửCa về phía trước. Đợi được MộDiễn trả lời, Hạ Tử Ca trong lòng tức giận càngsâu, hất tay Mộ Diễn ra, cước đá vào chân Mộ Diễn .

      "Cút ngay, tôi là điên rồi mới có thể hỏi .Khốn kiếp, lợi dụng người khác làm bia đỡđạn cho mình phải ? ! Tôi đơn giản là có bệnh mới hướng cầu cứu, chính là súc vật ăn tươi nuốt sống người khác." Cảm xúc bị đè nén đêm được bộc phát, Tử Ca để ý tới hình tượng của mình rống lên.

      Mộ Diễn nhất thời chú cái chân bị đá, nhe răng nhếch miệng , nhìn dáng vẻ phách lối của chửi mắng mình, MộDiễn sắc mặt trầm phần, đưa tay bắt được hai tay quơ loạn của , cắn răngnghiến lợi hừ, " lặp lại lần nữa thử xem?"

      "Tôi thế nào? Tôi là loại cầm thú, biến thái! Sớm muộn có ngày . . .. . . Ưm. . . . . ."

      Ven đường mọi người ngừng nhìn sang, khuôn mặt tuấn của Mộ Diễn đầy u ám, phân biệt phải trái thấy la hét om sòm, liền mở cửa xe ném vào trong.

      "Lái xe."

      Tài xế cẩn thận liếc nhìn phía sau, MộDiễn mặt đen giống như satan, cắn răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Hạ Tử Ca. Tử Ca bị anhdùng lực mạnh đẩy, ngồi dậy đem đôi mắt tứcgiận nhìn , trong gian chật chội hai người như kẻ thù của nhau.

      Mộ Diễn chợt cảm thấy buồn cười, trợntròn đôi mắt nhìn chằm chằm bộ dáng của ,đột nhiên khiến cảm thấy . . . . . . Rất khả ái!

      lấy tay đưa về phía Hạ Tử Ca, tránh né kịp, gương mặt sưng đỏ mảnh liền bị ngón tay của chọc vào. Chọc! Chọc! Chọc!

      Tử Ca điên rồi, mới đó bị dụ dỗ, mặtcủa trầm như gió muốn bay về trời, hết lần này tới lần khác cái miệng của đau đếnnỗi co quắp lại, còn kịp phát tác, xe quẹothật nhanh, Tử Ca đầu ghim vào trong ngực Mộ Diễn .

      Tiếp, đỉnh đầu truyền đến tiếng cười trầm thấp.



      Chương 53: Vì ai nhu tình ( ba )

      Chế trụ vòng eo của , Mộ Diễn nhấc thânthể lên đặt đùi mình, chân dài duỗi ra để ngồi lên. Tư thế như vậy khiến Tử Ca cảmthấy mắc cỡ, giùng giằng muốn đứng lên, lại bị Mộ Diễn hung hăng đè xuống.

      Chiếc váy ngắn màu đen lộ ra đôi chân thon dài trắng nõn của , Mộ Diễn tay đặt ở mông đè lại thân thể ngừng giãy giụacủa , trong đôi mắt giấu chút lửa,thanh của càng thêm trầm thấp, " có vẻ được rất nhiều người ôm ấp thương, thậtlà lắm thủ đoạn."

      Mắt của mang theo ý cười, trong đôi mắt của Tử Ca nhuộm đầy tức giận. thểnghi ngờ, xinh đẹp , da thịt tỉ mỉ, ánh mắt đẹp, đôi môi đỏ hồng. cực kỳ bộ dáng chân của lúc này.

      "Hắc, tôi được ai ôm ấp cũng tới phiênanh quản, buông ra." Tử Ca tức giận, đưa tay nhéo cái mạnh vào cánh tay đặt ởeo mình, ngờ lại bị tay giữ lấy, đầugối nhàng đung đưa, cả người tự độngôm lấy , dấu môi son dính áo , hítvào mùi rượu.

      Mộ Diễn thiêu mi nhìn , đáy mắt nồng nặc muốn. Chỉ ngắm nhìn nhưng lại trực tiếp muốn, Tử Ca trong lòng căng thẳng, thân thể cũng phải của mình nữa, cũng khôngrõ mình là tức giận hay thẹn thùng, nhiệt độ từ từ kéo lên vì ánh mắt của .

      Mộ Diễn hai tay cầm cổ tay Tử Ca, kéo côlại gần thêm, Tử Ca cả người dính chặt người Mộ Diễn , chỉ có thể dùng sức mới kéora phần khoảng cách.

      ". . . . . . buông tôi ra. . . . . ."

      Da thịt phía dưới vì đụng chạm khiến Tử Ca thân thể khẽ run, nhìn chằm chằm ánh mắt của , trực tiếp, bá đạo mà cho cự tuyệt khiến nhìn ra tâm tình của .

      Cái loại cảm giác nóng rực phảng phất xungquanh , tự chủ bỏ qua bên tầmmắt, thân thể rất hoạt động, lại ngoài ýmuốn khiến dồn dập, căng thẳng thở dốc, ánh mắt u ám nhìn chằm chằm Tử Ca, trongthanh cũng mang theo đè nén lửa giận, " thử động đậy thêm chút nữa xem."

      Lời có ý của Tử Ca hiểu rất , vật cứng rắn dưới bắp đùi uy hiếp , cánh tay củacô bị kéo ra, thân thể mềm mại cùng cứng rắn hoà chung vào nhau, tư thế như vậy khiến người ta phải đỏ mặt, cả ngừời Tử Ca cũng cứng ngắc theo.

      Mộ Diễn môi dọc theo chiếc cổ tinh tế của thổi khí, vô ý làm run rẩy, Tử Ca cắn răng nghiêng đầu, lại chạy thoát tấn côngcủa . nặng nề thở dốc phả vào da thịtcô, đầu lưỡi dọc theo da thịt vòng quanh.

      Thân thể tựa như trúng độc, ràng tronglòng muốn, vừa vặn thân thể lại có phảnứng.

      Hàng ghế đằng sau hai người đè nén tiếng thở dốc cùng tiếng rên rỉ khiến tài xế cũng khẩntrương theo, mắt của nhìn chằm chằm vào gương chiếu hậu, mặt khỏi đỏ lên.

      "Nhắm mắt của ngươi lại, chuyên tâm lái xe." Mộ Diễn thanh trầm thấp mang theo tia lạnh lẽo.

      Tử Ca thân thể trong nháy mắt cứng ngắc, bịngười khác dòm ngó khiến khó chịu, mặt vùithật sâu vào ngực Mộ Diễn, tay đè lại bàn tay dao động đùi mình, thanh thấp, "Chớ, đừng ở chỗ này. . . . . ."

      "Vậy ở chỗ nào?" Khinh mạn hỏi thăm mang theo ham muốn nồng nặc. Ngón tay vào dòxét, Tử Ca mặt đỏ lên cắn răng , "Tùyanh. . . . . ."

      Giống như lấy được lời cam kết, tay của rút lui ra ngoài, nhìn chăm chú vào ánh mắt Hạ Tử Ca khiến thấy lửa dục tràn ngập trong mắt , vỗ mông của cái, "Là ."

      Người đàn ông này thủ đoạn cao siêu,biết rất ràng là đùa bỡn mình nhưngvẫn phải cắn răng chịu đựng. Nhưng lại dùng đủ loại thủ đoạn cần dùng thươngtrường để đối phó với đứa con như , bây giờ, là. . . . . .

      Tử Ca mặc dù nổi đóa, nhưng khi đặt xuống bên. Trong gian chật chội căng thẳng bỗng thấy nhõm, Tử Ca buônglỏng bản thân hít thở sâu.

      Tử Ca tựa vào cửa xe, cùng Mộ Diễn kéo ra khoảng cách an toàn. Mộ Diễn chẳng quachỉ nhìn cái, có ngăn cản động tácnhỏ của .

      Xe vào nội thành, Mộ Diễn nhắmmắt dưỡng thần. Điện thoại di động vang lên, Mộ Diễn lấy tay nhận.

      "Alô"

      "Cậu cẩn thận chút, chó nóng nảy cũngsẽ nhảy tường. Trịnh Nguyên Sơn thế lực khôngđơn giản như vậy, mới vừa tra được phái người đến Đàm Thành." Lữ Phương thanh âmnhàn nhạt mang theo vẻ căng thẳng.

      Mộ Diễn ánh mắt vốn mệt mỏi lại bắn ra tia sáng.
      Chương 54: Bị buộc phục vụ ( )

      Xe ở dừng lại ở khách sạn năm sao sangtrọng, Tử Ca nhìn dòng chữ bắt mắt kia lòng dâng lên cảm giác chua xót. lâu rồi chưa được đến những nơi này

      Thang máy thẳng tắp đến tầng chót, Mộ Diễn nhìn Hạ Tử Ca, ánh mắt của từ trướcđến nay vẫn lạnh nhạt, nhưng bây giờ lại rànglại mang theo hài hước. Tử Ca bỏ qua bên rảnh mà để ý , nhớ lại từng có lần phát sinh chuyện ở trong thang máy khiến mặt đỏ lên.

      Thang máy kéo lên, hai người cũng khôngmở miệng, khí chật chội làm người ta hít thở thông. Tử Ca cắn môi nhìn về phíaMộ Diễn, dựa vào thang máy nhắm mắt lại.

      Dáng người cao to cùng bộ tây trang được cắt xén tinh xảo, cà vạt kéo xuống, lộ ra vẻ hấpdẫn, chiếu sáng khuôn mặt hoàn mỹ, chẳng qua là khí thế người lúc nào cũng lạnh, ai dựa vào quá gần chết vì lạnh, cảm giác có mộtloại áp lực vô hình.

      Nhưng là, thể phủ nhận , người đàn ông này có thể khiến tất cả phụ nữ đời điêncuồng.

      "Muốn giống lần trước ? Ngay lúc đó rất phối hợp." Mộ Diễn ánh mắt đột nhiên mở ra, ánh mắt quấn quanh khiến kịpthu hồi tầm mắt.

      Tử Ca cắn răng, bỏ qua lời của , ngóntay lại đè lên cái nút ở trong thang máy. Này, thang máy sao mày chậm vậy.

      thấy được người ở phía sau, MộDiễn nhìn chằm chằm bóng lưng có điều suy nghĩ. này, rất giỏi ngụy trang, dáng vẻngụy trang khiến người ta chán ghét đến oánhận. lại rất trực tiếp, tất cả các động tác củacô đều thể tâm tình của bản thân mình,thậm chí cần suy tư vẫn có thể hiểu .

      Người phụ nữ mâu thuẫn.

      Nếu như có gì bất ngờ xảy ra, ngàymai trò hay diễn ra, rất mong đợi.

      Tử Ca đè lại trái tim bay nhảy, nơi này từ đầu đều là do sai lầm chọn phải. Mộ Diễnđem áo khoác cỡi ra, tiện tay ném ở ghế sa lon, cởi ba nút áo sơ mi, lộ ra lồng ngực rắnchắc màu đồng.

      " tắm." ngồi ở ghế sa lon ra lệnh,Tử Ca nhìn chằm chằm , nếu như ánh mắt cóthể giết người, tin tưởng chết rất nhiều lần, "Bằng , chúng ta cùng tắm"

      " muốn." Tử Ca chút nghĩngợi cự tuyệt.

      Mộ Diễn chẳng qua là chỉ nhìn vội vã lên phòng tắm lầu hai.

      Nằm ở trong bồn tắm hình tròn, Tử Ca suynghĩ lung tung, trong khoảng thời gian này liên tiếp xảy ra những chuyện vượt qua phạm vi của mình. ràng hết thảy mọi chuyện đều là tự nguyện, lại mơ hồ lộ ra vẻ bất an, để cho cảngười nóng nảy dứt, rồi lại mất phương hướng. Cửa bị mở ra, người đàn ông mặc áochoàng tắm màu đen nghênh ngang đứng dựavào cửa, cầm trong tay chiếc điện thoại ngừng kêu, "Điện thoại của ."

      Tử Ca kinh ngạc dứt, người đàn ông khóe miệng cười cái, mặt hết sức tà, Tử Ca đứng dậy nghe điện thoại , mím môi nhìn tới chỗ , chẳng qua chỉđem thân thể của mình chìm xuống, để bồn tắmche giấu thân thể trần truồng của mình.

      "Tôi có thói quen nghe điện thoại củangười khác." Chuông điện thoại di động bám riết tha, Mộ Diễn cũng có tiến lên.

      Tử Ca cắn răng, từ trong bồn tắm đứng lên,thân thể nỡ rộ trước mặt , quyến rũ từng tế bào của . Mặc kệ mắt soi mói của cầm cái khăn bọc lấy thân thể mình tiến đến nhận điện thoại

      "Tử Ca, bác trai về nhà." Thanh của Chung Nham tự nhiên truyền đến, chầnchờ hỏi, "Em như thế nào rồi?."



      Chương 55: Bị buộc phục vụ ( hai )

      "Tử Ca, bác trai về nhà." Thanh âmcủa Chung Nham tự nhiên truyền đến, chầnchờ hỏi, "Em như thế nào rồi?."

      Thân thể ấm áp của đàn ông dán vào sốnglưng , ngón tay nhàng đẩy cái, khăn tắm bao lấy thân thể rơi xuống, Tử Ca lôi khăn tắm lại ý đồ che giấu, lại bị người đàn ôngdùng sức rút ra, bàn tay dọc theo da thịt tỉ mỉ dao động, trêu đùa nhiệt tình của .

      "Tôi sao. . . . . ."

      " nghĩ tới hôm nay bác trai cảm xúc lại kịch liệt như vậy."

      "Tôi biết trước, phản ứng của ông ấy. . . . . . Bình thường. . . . . ." Tử Ca cắn răng nóichuyện, tận lực để cho giọng của mình nghe bình thường, lại chịu được bàn tay của người đàn ông di chuyển lung tung.

      ràng đụng chạm vào từng điểm nhạycảm của , mỗi cái đụng chạm cũng làmcho mất khống chế, Tử Ca trong đôimắt xuất lửa, thậm chí lôi kéo tay côđụng vào vật cứng rắn của .

      Thân thể dán chặt vào người , môi đặt ở vành tai lưu luyến liếm, tiếng thở dốc từ bên ngoài xuyên thấu truyền vào trong điện thoái, Chung Nham ngón tay cơ hồ muốn bópnát điện thoại di động.

      Thanh của ta trở nên lãnh, "TửCa, em cùng ta ở chung chỗ?"

      Tử Ca tay cầm điện thoại di động khẽ run,đáy lòng chật vật ra lời, như thế lại chịu nổi, vẫn như cũ muốn Chung Nham biết được mọi chuyện, coi như làbọn họ tại có bất kỳ quan hệ gì.

      "Ngoan, chuyên tâm . . . . . ."

      "A. . . . . ."

      Mộ Diễn cắn lên bả vai của , dùng sức cắn, Tử Ca đau kêu lên tiếng.

      Trong điện thoại di động truyền đến tút tút tút cắt đứt cuộc chuyện.

      Tử Ca sắc mặt tái nhợt, nắm điện thoại diđộng trong tay, hận hận nhìn Mộ Diễn,", quá đáng."

      lên án khiến Mộ Diễn mặt lạnh trầm xuống, bàn tay ở người gia tăng sức lực,"Quá đáng? Hạ Tử Ca, là cam tâm tình nguyện, ai ép ."

      "Thế nào? Tối hôm qua cùng tình nhân ở chung chỗ, liền quên lời của mình?" Mộ Diễn ngón tay dọc theo bắp đùi xâm nhập vào nơi mềm mại của , động tác của thô bạo,khiến Tử Ca đau nhưng vẫn cắn răng kiên trì chịu đựng, trán có tầng mồ hôi mịn rỉ ra, " cũng là vì như vậy kiếm cách chơi đùa tôi sao?"

      Động tác ác liệt, Tử Ca nghĩ ra bất kỳ phản ứng nào, sắc mặt tái nhợt, thân thể đauđớn hoàn toàn bị che lấp bởi dụ dỗ của dục vọng, cảm thấy đau , khô khốc khôngmuốn tiếp nạp .

      Mộ Diễn tức giận, mắt lạnh nhìn Tử Ca quậtcường, khơi mào khóe miệng, cười ác liệt, " có người đàn bà nào nằm ở phía dưới tôi lại cảm thấy tôi thú vị."

      dùng lực, ma sát ở sau lưng khiến hô hấp nổi, thể yếu thế cầu khẩn, cho nên bị đau cũng phải nuốt xuống.

      Mộ Diễn tay cầm cái lọ , nặn ra chút dược bôi vào chỗ sâu nhất của , "Nơi này từ trước đến nay chuẩn bị đầyđủ hết, tôi chưa từng nghĩ tới mình dùng thứ này, nhưng với ngoại lệ."

      ", muốn. . . . . ." Tử Ca kinhhoảng hô lên, ở CK hai năm, phải làthiếu nữ ngu ngốc , thứ đó là để đối phó với những người phụ nữ biết nghe lời, cứ như vậy thúc giục muốn đem người ta hành hạ chết.

      Nơi mềm mại của cảm giác tê dại bắt đầulan tràn, Tử Ca hai chân khép chặt đứng vững, trong đôi mắt có lệ tràn ra, cắn môi, bên trong thân thể phảng phất có hàng vạn con kiến gặm cắn, thân thể của di động, lúc nàyMộ Diễn buông kiềm chế của mình ra, nhìncô dán lên nền đất màu trắng giãy dụa, trong thân thể muốn nhìn thấy mất khống chế.

      Cầm cánh tay kéo vào trong ngực, giọng nồng nặc mùi ham muốn, ngay cả hô hấpcũng căng thẳng ," tinh."

      thở hổn hển dán vào thân thể giãy dụa của , để cho thân thể bốc lửa, Tử Ca cắn răng, tiếng rên rỉ từ trong miệng xông ra, khống chế được, đáy lòng trống khiến luống cuống leo lên thân thể của , mâu thuẫn lôi kéo. mặt chứa đầy lệ, mâu thuẫn đánh thẳng vào, lại kích thích thú tính của

      Mộ Diễn nâng thân thể lên, thể chờ đợi tiến thẳng vào, hành động thân mật khởiđộng mọi giác quan cơ thê, động tình, kíchthích, sau đó là thăng hoa.

      "Ưm. . . . . ." Tiếng rên rỉ thở dốc ở trong phòng tắm lan tràn, kéo lên.

      Hai chân của ôm lấy thắt lưng cường tráng của . Muốn kéo lại lý trí, nhưng từng lần đều biết thoả mãn, cảm thấy thân thể hoàn toàn cạn kiệt, nhưng chỗ sâu vẫn như cũ khiêu chiến ngừng

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 56: Bị buộc phục vụ ( ba )

      Giày vò đến rạng sáng qua mới coi là nghỉngơi, Tử Ca cảm giác toàn thân bị nghiền nát , từ phòng tắm đến giường, người đàn ông tinh lực tràn đầy khiến ngay cả mở miệng ra cầu xin tha thứ cũng có khí lực để ,thân thể bị đặt chiếc giường lớn, động mộtcái cánh tay cũng cảm thấy mệt mỏi, Tử Ca mắt đóng lại, mặc cho người đàn ông đem cái mền kéo lên che đậy thân thể của , kêu đêm khiến cổ họng khó chịu, da thịt trắng nõn lưu lại dấu vết kích tình hôm qua.

      Thân thể của co rúc vào trong chăn, haichân chụm lại hướng trước ngực, cực kỳ giống tư thế của đứa con nít, lại giống như đangbảo vệ thân thể mình. Mộ Diễn nằm bên cạnhcô, cách tay bền chắc đặt ở eo kéo lại gần mình.

      "Ưm. . . . . ." Nhúc nhích, cũng đau nhíumày, hỗn loạn ngủ mất, rồi lại thấy thoảimái, Tử Ca lúc nửa tỉnh nửa mê bồi hồi, ngủ cực kỳ bất an.

      Mơ mơ màng màng, nghe có tiếng người , tiếp đến là cánh tay lạnh như băng có mộtloại chất lỏng rót vào, cố gắng muốn mở mắtcuối lại trầm trầm buồn ngủ.

      Bị quấy rầy mộng đẹp, Phạm Húc Diệc dùngmột giờ từ Nam Bình chạy tới đấy, trước khi Lữ Phương nhắc nhở qua, trong khoảng thời gian này sợ là tình hình biến đổi, nên mang theonhững thứ thuốc có thể dùng lên.

      Nhận được điện thoại , người đàn ông vô cùng lo lắng , xảy ra chuyện gì, vội vàng tớiđây. Đến nơi ta cũng cả kinh thiếu chút nữangã mặt đất.

      Nhìn người đàn ông đứng ở bên cửa sổ , Phạm Húc Diệc thiêu mi, "Cậu hơn nửa đêm gọicho tôi, khiến tôi vô cùng lo lắng từ Nam Bìnhchạy tới đây cuối cùng chỉ đến đây xem bệnhcho này?"

      cần nhìn Phạm Húc Diệc cũng biết xảy ra chuyện gì, mùi vị ham muốn cònbay quanh căn phòng. Chiếc chăn màu đen bao phủ lên người , bàn tay trắng nõn còn lưu lại vết xước.

      " ấy như thế nào?"

      " chết được. Đem người ta chơi đếnnhư vậy, cậu lợi hại . Có phải là do cậu nín nhịn nhiều năm rồi đúng ?" Nhìn côgái giường mắt nhắm chặt, khuôn mặt táinhợt, ngay cả ngủ cũng nhíu mày.

      Mộ Diễn xoay người lại ngồi mép giường, áo choàng tắm màu đen hơi hạ xuống,lồng ngực hơi phập phồng, muốn có chơi, nhưng những vết thương người đều là tạo thành. Bàn tay nắmthành quyền, phảng phất chỉ cần đụng vào , tất cả hành động của mất khống chế.

      tỉnh dậy liền uống nước, lại phát cả người nóng ran, gọi mãi vẫn bất tỉnh, anhnhìn vẻ mặt của , xinh đẹp mị hoặc, nụcười giả dối khiến oán hận, chân nởnụ cười cho dù là tức giận mắng cũng làmcho tâm tình thoải mái, nhưng mang theooán hận cùng ánh mắt kháng cự nhìn , để cho mất khống chế muốn hủy diệt .

      có được, phải phá hủy. Trong cuộcsống của Mộ Diễn , từ trước đến nay luôn muốnchiếm lấy những gì mình muốn. Ngoại lệ lầnlà đủ, cho phép mình bỏ qua thêmmột lần nào nữa.

      "Thế nào vẫn tỉnh? có sao chứ?"

      " tại cũng biết sợ?" Phạm Húc Diệc nhìndáng vẻ của Mộ Diễn, chơi rất nhiều, nhưnganh chưa từng như vậy, đem cái chăn đắplên người Tử Ca nhàng lôi xuống, bả vai của lộ ra vết máu ứ đọng, ngay cảanh ta cũng nhẫn tâm nhìn.

      "Chớ lung tung, trọng điểm." Mộ Diễn phiền não đứng lên vài bước, ánh mắt đặt ở người Tử Ca thủy chung chịu dời .

      "Bị thương như thế nào tôi cũng biết,tôi có chút dược để lại cho cậu, lát cậu xoa cho ấy, chỉ cần bị nhiễm trùng cũng có gì to tát." Để thuốc xuống, Phạm Húc Diệc đứng dậy vào phòng rửa tay, phòng bừa bãi, bồn rửa tay có lọ thuốc bôi ngoài da dùng hết nửa, khiến ta khôngnhịn được muốn mắng người, thuốc này có tác dụng quá mạnh.

      "Này, cậu cho ấy dùng cái này?" Đem lọthuốc còn thừa đến trước mặt , Mộ Diễn lắcmình né tránh, lông mày ra vẻ kiên nhẫn, "Thế nào?"

      Phạm Húc Diệc dùng loại ánh mắt sắcbén nhìn , "Lần trước là thuốc kích tình, lầnnày là thuốc bôi kích thích, cậu cũng quámạnh."

      "Cậu chọc ngoáy tôi trong lòng cậu thoải mái đúng ?"

      Phạm Húc Diệc nhún vai lên tiếng, Mộ Diễn nhìn ta, nhịn được hỏi, "Cóvấn đề?"

      " thành vấn đề, chính là đừng làm cho ấy thấy người đàn ông khác, đè ép ấy ở giường nhiều lần là khoẻ. Đồ chơi này giống như thuốc kích tình, bị đaudạ dày. Tôi là sợ cậu -- tinh lực cạn dần màchết!"

      "Cút!"


      Chương 57: Bị buộc phục vụ ( bốn )




      "Chuyện kế tiếp là việc của cậu, tôi khônggiúp được gì cho cậu" Phạm Húc Diệc nhún vai để ý bộ mặt đen tối của Mộ Diễn, ném đồcho .

      Lúc gần lại đến gần Hạ Tử Ca bắt mạch,Phạm Húc Diệc nhìn chằm chằm mặt của , có vẻ như có quen thuộc nào đó, lần đầu tiên xem bệnh cho hề để ý.

      Suy nghĩ, Phạm Húc Diệc nâng ngón tay lên, nghiêng mặt lại mặt muốn xác nhận cái,ngón tay còn chưa đụng gò má của liền bị Mộ Diễn chặn ngang, cơ hồ nhìn thấy chân giơ lên, Mộ Diễn ánh mắt trầm nhìnanh ta, mang theo tiêu điều xơ xác.



      "Đàn bà của tôi cậu dám đụng vào, khôngmuốn sống?"

      "Đúng! Đàn bà của lão tử xếp hàng thànhtừng đoàn, tôi phải dùng tới quyền lực để tranhgiành. Tôi là nhìn gương mặt ấy có chút quenthuộc, giống như gặp ở đâu đó." Phạm HúcDiệc thanh minh , nhớ tới lần ta đụng phải hai .



      Mộ Diễn ánh mắt lạnh phần, chê cười,"Ở trong mắt cậu có hình bóng của phụ nữ sao?"

      Có qua có lại, Phạm Húc Diệc cũng tìm tòi nghiên cứu nữa, liền rời .

      Sau khi Phạm Húc Diệc , Mộ Diễn gọingười mang cháo đến, tỉnh dậy bụng nhất định đói. nằm bên cạnh , để cho tựa đầu vào bả vai của , muốn cho ngủ thoải mái hơn, cầm trong tay lọ thuốc bôi ít lên vết bầm của , hơi dùng lực xoa nắn,lấy máu bầm tản ra.

      Tử Ca đêm ngủ rất khổ cực, tìmđược tư thế ngủ thoải mái, vẫn cảm thấy rất nhiều chuyện có thể chịu được , nhưng đây là lần đầu tiên muốn tỉnh lại nữa, muốn tiếp tục cuộc sống đau khổ này nữa.

      người truyền đến cảm giác lành lạnh, bảvai đau rát được xoa nắn dịu dàng, cẩn thận êmái, khiến trái tim cũng thanh tĩnh lại, cố gắng lặng lẽ mở mắt nhưng cũng chỉ thấy dángvẻ mơ hồ của Mộ Diễn, trong lòng suy nghĩ thể nào là được, bọn họ mỗi lần gặp nhau đều chỉ là giao dịch cùng tổn thương.

      Người đàn ông này quyền thế lớn như vậykhiến sợ, ban đầu chạy tới chạy lui tìm mọi cách cứu ba ra nhưng thành, Mộ Diễn lại dễ dàng giúp ba ra khỏi tù chỉ trongvòng nửa tháng.

      Mộ Diễn nhìn mắt của giật giật, cho là tỉnh lại, vỗ lên gò mà của , "Hạ Tử Ca, tỉnh tỉnh, tỉnh tỉnh."

      Mắt của chẳng qua chỉ giật giật vài cái, càng thêm tựa sát gần chút, lần nữa ngủthật say, sắc mặt của rất tái nhợt, thân thể cóchút gầy yếu, khi ngủ điềm tĩnh nhu hòa, người có móng vuốt, khiến dễ dàngtiếp cận.

      Mộ Diễn lấy tay lâu mồ hôi cho , tay dọctheo đuôi lông mày trượt xuống, nhàng sờ lên gương mặt xưng đỏ bị Hạ Xương Nguyênđánh, tròng mắt của thầm chìm, ngóntay hơi dùng lực, nghe được tiếng hừ của sau đó bận rộn thu tay về.

      Mặt trời lên cao, Mộ Diễn ra ngoài, nằm ở giường nhìn truyền nước biển, ba bình nước truyền vàongười xong, Mộ Diễn mới miễn cưỡng yên lòng.

      Tử Ca ngủ rất say, nhịp tim của người bêncạnh kéo trở về thực tế, chẳng qua là trênngười nhiệt độ càng cao khiến hỏng mất, côhíp mắt lúc nửa tỉnh nửa mê bị mất khống chế, thân thể nằm chiếc giường lớn daođộng, Mộ Diễn từ phòng tắm ra ngoài liền thấyhình ảnh bức người như vậy.

      Thân thể trắng nõn cọ xát giường, phía dưới cái mền bị kéo xốc xếch vô cùng, thân thểkhông thoả mãn. Ngâm nga mang theo tiếng nghẹn ngào, ngón tay thon dài ở người mìnhdao động, lại tìm được lối thoát.

      Mộ Diễn bị quyến rũ, dục vọng nổi lên, cúi người ngăn chận thân thể của , Tử Ca cũng hoàn toàn thanh tĩnh, con ngươi đóng lại suy nghĩ, vô ý thức giãy dụa khiến thân thể Mộ Diễn trong nháy mắt căng thẳng, cánh tay bền chắc nắm lấy tay , hôn lên cáimiệng nhắn, tay chế trụ chân bỏ lênhông của , giọng dụ dỗ, "Ngoan, mở ra chút. . . . . ."

      "A. . . . . ." Tự nhiên bị lấp đầy khiến Tử Ca hô lên, mới vừa rồi tất cả lời đều bị ngậm vào trong miệng, xinh đẹp hai cánh tay ôm lấy cổ của người đàn ông, thân thể tự chủ cùng phối hợp.

      người Mộ Diễn dần dần tràn ra lớp mồhôi mỏng, trán nổi gân xanh, tay nângmông của lên cao để cho hai người tiếp xúccàng thêm gần, mãnh liệt ra vào, mỗi lầnđụng chạm khiến cơ hồ chịu nổi, tiếng gầm đem hai người đẩy lên phía chântrời.

      Lệ theo khóe mắt chảy xuống, lại bị cúingười hút . Vui thích cực hạn cùng nhau phối hợp, chưa bao giờ ở cùng người phụ nữnào mà cảm nhận được điều này , thấy lần nữa ngủ say, Mộ Diễn rút thân thể ra,đáy mắt giấu giếm làm cho người ta nhìn khôngthấu sâu trong lòng suy nghĩ cái gì.

      Cả căn phòng yên tĩnh, điện thoại di độngcủa Mộ Diễn lần nữa vang lên.

      " sắp xếp xong xuôi, bên phía truyền thông của Đàm Thành sẵn sàng, Hạ XươngNguyên muốn tự lo cho mình cũng dễ dàng như vậy."

      "Theo kế hoạch làm việc."

      Thanh thấp hạ lệnh, tầm mắt của rơi vào người Tử Ca, cúi người xuống, dán vào tai , "Có muốn xem kịch hay ? Rất đặc sắc."
      Chương 58: cách nào tiếp nhận ( )

      Tử Ca tỉnh lại trời vẫn chưa được coi là tối, người được xức thuốc, thuốc mátlàm bớt cảm giác đau rát ban đầu. Mộ Diễnđang ngồi đơn độc ghế salon cạnh cửa sổ, mặc chiếc quần dài màu đen, áo sơ mitrắng, tay trái cầm điếu thuốc, chiếc máy tính xách tay đặt ở đùi, gõ cái gì đó, nhìn tỉnh lại, đem máy vi tính đặt lên bàn rồi đứng lên

      Chỗ dựa của rất gần khiến Tử Ca cảnhgiác thụt lùi phần, thân thể đau đớn tậnxương tận tuỷ khiến sợ đến nỗi khắc cốt ghitâm. Mộ Diễn nhíu mi tiếp tục đến gần, về phía bàn

      co rúc đứng dậy ngồi ở đầu giường, tay kéo chăn che giấu thân thể mình. Mộ Diễn nhìn còn vùi bất động, tới chỗ kéo , " tắm trước"

      Tử Ca bị đụng chạm hô hấp cũng dồndập theo, chỗ sâu nhất lại sinh ra cảm giác kỳ lạ, luống cuống tay chân, "Tự tôi "

      Vừa bước xuống giường, hai chân bủn rủn vô lực khiến ngã nhào cái mặt đất. TửCa cắn răng đứng lên lảo đảo chạy về phíaphòng tắm, thân thể phảng phất phải là của mình, ràng mệt mỏi vô cùng, nơi mềm mại giữa đùi lại có cảm giác tê dại khiến côkhông khống chế nổi bản thân

      Tử Ca mở nước lạnh cọ rửa thân thể, lần lần cọ vào chỗ sâu nhất của mình để thoảmãn ham muốn, nhưng là đủ, hềđủ

      Hai tay nắm chặt, Tử Ca cảm giác mình bị loại cảm giác này ép điên mất, côkhông ngừng dậm chân, hai chân bắt chéo xoanắn, vẫn ngăn chặn được khát vọng của mình, trong đôi mắt từng giọt nước rơi xuống

      Mộ Diễn đợi lâu còn thấy ra ngoài, mới vừa rồi nghe được bên trong có tiếng khóc nghẹn ngào, đáy lòng của trầmxuống đẩy cửa vào, dáng vẻ của người bên trongkhiến đột nhiên bận tâm.

      Tử Ca tóc rối bù, cắn môi chảy ra máu tươi,sắc mặt của trắng bệch, cuối thu nước lạnhnhư băng xối vào người

      " nghĩ mình bị thiêu cháy sao?" cảm giác gân xanh trán nổi lên, Mộ Diễn đóng cửa phòng tắm, cầm khăn tắm bọclấy người , môi của vì lạnh thâm tím lại cócả vết máu rỉ ra. Tử Ca hai tròng mắt ngấnlệ " Mộ Diễn, tôi hận "

      đẩy ra, chuẩn bị cầm chốt mở nước lạnh lần nữa, lại bị giữ tay lại, lệ mặt côkhiến tâm tình của thêm phiền não. Đúng, nghĩ thứ thuốc này lại lợi hại như vậy

      trầm mặt rống " khóc cái gì, làm chuyện đó nhiều lần khoẻ lại thôi"

      Vừa vừa ôm lấy ra khỏi phòngtắm, Tử Ca lấy tay hung hăng đấm cái"Tôi muốn đụng, khốn kiếp, khốn kiếp "

      " muốn tôi đụng vậy muốn người nào đụng" Mộ Diễn mặt trầm lợi hại, thanh xé áo sơ mi, lôi kéo tay của cỡi dây thắt lưng, thân thể tiếp xúc để cho được hóagiải, nhưng là hết lần này tới lần khác quậtcường chịu phối hợp

      "Nơi này có người khác, cần giả bộ" An ủi đủ rồi, rống lên, nhàngnhéo cái lên người , những vết bầm kialại khiến giật mình

      " Ghét, khốn kiếp, bại hoại. Tại sao lạikhi dễ tôi như vậy?"

      Trong miệng mắng được, rànggiọng có chút tố cáo. Mộ Diễn cảm giác thân thể mình bị thúc giục. Giọng của , thân thể của , nét mặt của , mỗi bộ phậntrên người đều quyến rũ ham muốn của

      Mộ Diễn ngón tay đặt lên bộ ngực mềm mại của , tay kia dọc theo da thịt thuận tiện tiến vào chỗ sâu nhất của , nơi đó ướt nhẹp. uốn éo người phối hợp với ngón tay của , cổhọng tràn ra tiếng kêu kiều, " A......."

      Tiếng ngâm nga uyển chuyển vừa truyền ra ngoài liền bị chặn lại, hơi thở của Mộ Diễntrầm thấp, tiếng thở dốc vang lên, ngón tay đặt ở môi . " Kêu ra, để cho tôi nghe chút thanh động tình của "

      Tử Ca cảm giác mình mắc cỡ chết , nhưngkhông khống chế nổi thân thể của mình. Khát vọng được đụng chạm giống như ma tuý vậy, chưa được lấp đầy dừng lại

      "Ưm..... tôi muốn......A........ thể............ thể " ác ý ở trong cơ thể xoay tròn, kỹ xảo thuần thục mời gọi,Tử Ca thét lên, thành tiếng

      Cổ Mộ Diễn rỉ ra vài giọt mồ hôi, tiếng thở dốc ngày càng nặng nề, tròng mắt có lửa như muốn thiêu đốt lý trí. cắn răng hôn lên môicô, " là mệt nhọc, tinh"

      Phía dưới nóng bỏng bị khai phá, anhxoay người lại để cho cả người đưa lưng về phía , từ phía sau tiến vào, dò vào vừa nông lại vừa sâu, muốn đè nén nhưng chịu nổi liền than , tiếng thở dốc của đàn ôngcùng tiếng rên rỉ của đàn bà hoà với nhau thành bản nhạc

      Sau khi kết thúc, Mộ Diễn ôm từ phòngtắm ra ngoài, mệt mỏi có khí lực phản kháng, chỉ có thể mặc cho muốn làm gì thìlàm. Bưng cháo tới trước mặt , như thếnào cũng chịu ăn. Mộ Diễn đem kéo lên, để cho tựa vào lồng ngực của mình, môimỏng mím chặt, " Ăn , ngày chưa ăncơm, muốn "" cũng cần có khí lực "

      " câm miệng" Tử Ca mất khống chế rống lên, người đàn ông này, người đàn ôngnày, đến tột cùng chọc phải loại ngườinào đây?

      "Có khí lực để rống cũng có khí lực để ăn" Mộ Diễn đem chén cháo đưa tới trước mặt Tử Ca , tay đặt ở eo của , để tựavào ngực của mình. Tử Ca quả đói bụng, nhìn chén cháo trong tay , nhanh chóng húpmột hơi.

      Mộ Diễn nhìn dáng vẻ ăn cháo điềm đạm của , ngẩn người ra. Tử Ca ăn xong, quay đầulại thấy nhìn , phảng phất muốnnhìn xuyên thấu tâm tình

      Lòng của níu chặt, đây phải là lần đầu tiên Mộ Diễn nhìn bằng ánh mắt đó.Ánh mắt có chút kì quái, dĩ nhiên biết, từ trước đến nay chính là cầm thú muốn ăn tươi nuốt sống người khác

      Ở với nhau ba ngày, bị đè ở trongphòng cật lực "". Trong ba ngày có vài ngườiđến tìm Mộ Diễn, bọn họ ở phòng tiếp kháchthảo luận, Tử Ca loáng thoáng biết Mộ thị dần đổi mới về thế lực

      Phạm Húc Diệc cũng tới, ta mặc bộ quần áo hàng hiệu nào cả cũng chứng tỏ mình là con nhà giàu. ta bắt mạch cho sau đó cười nhìn Mộ Diễn " Có muốn tôi cho cậu mấy thang thuốc bồi bổ thận hay ? Mấy ngày nay công trình xây dựng đủlớn rồi nha"

      Tử Ca nghe xong muốn độn thổ, ràngkhông phải là lỗi của nhưng lại thể nào giải thích. hung tợn trừng mắt nhìn MộDiễn, mà vẫn như cũ, gương mặt lạnh nhạt, có bắn ra ánh mắt nào cũng tác dụng

      " Còn hơn cậu ngày ngày thận hư, có nào chịu ở với cậu" Mộ Diễn vừa xong, Phạm Húc Diệc uống nước liền phun ra ngoài

      Tử Ca yên lặng cúi đầu, Mộ Diễn, miệng củami rất độc.

      "Tôi có thể uống được thuốc tránh thai ?" Tử Ca nhìn chằm chằm Phạm Húc Diệc hỏi, nhớ lần trước ta thể dùng những loại thuốc kích thích. Nhưng là mấy ngàynay Mộ Diễn dùng đến biện pháp phòngtránh nào cả, nghi ngờ có con với

      Đối với , đàn bà có giá trị, có thể tuỳ ý vứt bỏ lúc nào muốn. Nếu như người khác cần hoặc có việc cần dùng, chút lưu tình đẩy ra ngoài, mà Tử Cacũng ngây thơ đến nỗi tin là có thể làm thay đổi

      Như vậy cũng tốt, xác suất dù cũngkhông tới phiên

      Mộ Diễn sắc mặt trầm nhìn ra tâmtình, Phạm Húc Diệc dừng cái, mắt của anhta liếc qua Mộ Diễn " vấn đề gì"

      --------

      Tử Ca muốn về nhà xem chút, ba ngày nay điện thoại di động tắt máy những ngườikhác căn bản liên lạc được với . Ba ratù đây cũng là chuyện tốt, nếu như có thểcô vẫn muốn bắt đầu lại với ba mình, coi như chưa từng xảy ra chuyện gì

      Chẳng qua là nghĩ mình nênvề

      Ba tát cái, dập tắt tất cả hi vọng của , cho là giúp ông thoát khỏi tù đày chuộc lại tất cả lỗi lầm năm ấy

      Nhưng là người làm sai muốn được tha thứ quả rất khó

      Mộ Diễn cùng gọi xe ra ngoài, xe dừng trước tiệm thuốc, bước ra khỏi xe, lát sauquay lại ném cho Tử Ca chai nước suối và lọ thuốc. Tử Ca nhìn lọ thuốc chút do dự lấy ra viên bỏ vào trong miệng, ngậmtrong miệng cho đến khi lưỡi cảm nhận được vịđắng của thuốc mới khổ sở nuốt xuống. rũ mi mắt xuống, cảm thấy vị đắng ngập tràn trong miệng

      Mộ Diễn nhìn đem viên thuốc nuốt vào mới cho tài xế lái xe , ánh mắt của rất sâu,vẻ mặt rất lạnh, cho phép mầm mống của mình tuỳ tiện rơi vào người

      Tử Ca nghẹo đầu nhìn về phía ngoài cửa xe, có mục đích nhìn cảnh vật bên ngoài,khóe mắt nhìn ngắm thấy hai bóng dáng quen thuộc, giật mình "Dừng xe"

      đột nhiên hô lên tiếng khiến Mộ Diễnnhìn theo tầm mắt của , chỉ thấy hai gáiđang ngồi trong quán cà phê, tài xế nhìn thấyanh gật đầu mời dừng lại

      Tử Ca thấy xe dừng lại cơ hồ muốn mở cửađi ra, Mộ Diễn quặc ở cổ tay của , nhìn gươngmặt trắng bệch " Chuyện gì xảy ra?"

      "Tôi thấy người quen, muốn qua chào hỏi"Tử Ca mím môi " trước , lát nữa tôi về"

      Mộ Diễn trầm ngâm chốc lát, cúi đầuliếc đồng hồ đeo cổ tay " Cho 10 phút"Đến lúc đó trở lại, đích thân xửlý

      Tử Ca hiểu ý tứ của , hơi gật đầu liền hướng về phía quán cafe tới, lòng của nhảy múa, đầu như muốn nổ tung

      Phòng cà phê Inreland, tiếng nhạc chậmrãi vang lên

      có khuôn mặt tinh xảo xuất trướcmắt Hạ Tử Ca, hàm răng của gắt gao cắnchặt, ưu nhã khuấy cà phê, thỉnh thoảng trao đổi vài câu với người ngồi trước mặt

      Hai người trò chuyện với nhau vui, lờinói của hai người khiến Tử Ca từng bước chânchìm xuống đáy

      "Tôi mấy ngày trước thấy hình của Hạ Tử Ca báo chí, đó là ta sao? Hoá trang như vậy khiến tôi nhận ra còn tưởng rằng trùngtên trùng họ. từng là tiểu thư Hạ gia thanhcao, kiêu ngạo kia mà" Trình Lan cặp mắt khôn khéo giàu kinh nghiệm, là phóng viên ở Đàm Thành, cũng từng là bằng hữu tốt của

      " Đáng đời ta, bị người ta lấy ra làm cái đệm đỡ lưng mà biết, hơn nữa ánh hào quang nhiều năm qua của ta đến đây kết thúc rồi" Hạ Minh Châu từ trước đến nay nhu nhược,trong đôi mắt lại có tia tá ác, nhấc ly cà phê nhấp ngụm

      " ta cũng là chị thân thiết của mà, đem người ta đẩy đến mức đường cùng, là nhẫn tâm"

      Minh Châu ánh mắt đột nhiên buộc chặt, côta trợn mắt nhìn Trình Lan cái " hưu nóivượn cái gì, ban đầu những lời đó là chính tai nghe được, còn ghi làm chứng, tôi làm sao có bản lĩnh đẩy ta tới con đường này, là do bản ghi đó giúp đỡ thôi"

      Trình Lan câu môi cười " Mượn tay chị gáicủa mình đẩy cha mình vào tù, tôi Hạ gia các người xảy ra chuyện gì, nhưng với tôithì sao, tôi chỉ thu tiền làm việc mà thôi"

      Trong cái xã hội này tiền là quan trọng nhất

      " Đúng rồi, cùng Chung Nham sao rồi, sắp kết hôn sao?"

      Minh Châu tròng mắt tối đen, nắm chén càphê ngón tay hơi dùng sức, sau đó thầm thu hồi " Ba vừa trở về, phải chờ thêm thời gian nữa" Hạ Minh Châu chỉ cần nghĩ tới ChungNham cả ngày nhắc đến Hạ Tử Ca lại thấy khóchịu.

      Nhớ tới hôm đó ở nhà trọ, Hạ Tử Ca vùitrong ngực Chung Nham, cẩn thận ôm ta, thậm chí đến cửa Chung Nham cư nhiên để cho đánh thức Hạ Tử Ca, cẩnthận che chở . Chung Nham chưa bao giờ đối đãi với như vậy, Hạ Minh Châu xinh đẹp khảái mắt đóng băng, hít sâu để cho mình thu hồi tâm tình

      Hạ Tử Ca, tôi để cho trở lại lầnnữa. Chung Nham là của tôi, thậm chí tất cả tàisản của ba đều là của tôi

      "Ba ra tù?" Trình Lan kêu lên "Bên phía truyền thông của Đàm Thành lại có tin tức gì, từng là nhân vật lớn ở Đàm Thành, tin tức này nếu truyền ra ngoài lập tức nổ tung"

      Tại sao tin tức này lại thổi lọt quađây?

      Hạ Minh Châu mắt liếc nhìn Trình Lan đanghăng hái vui vẻ "Câm miệng của lại, nếu nhưmuốn sống yên ổn, coi như biết "

      Trình Lan ngượng ngùng ngậm miệng, haingười lại hàn huyên lung tung, Hạ Tử Ca muốn nghe nữa. Hai người kia, ngườiđã từng là bằng hữu tốt nhất của , ngừơi từng là đứa em khả ái mà thương nhất

      Ban đầu chính bằng hữu tốt nhất của thừa dịp say rượu liên tục đặt những câu hỏi, rồi cắt ghép đăng tin lên báo

      Nhất thời lúc đó tài sản của Hạ gia bấp bênh tìm được cách ứng phó, ta lại tiết lộ tất cả kế hoạch ra ngoài, khiến họ tổn thấthàng ngàn vạn, ở trước toà còn đem đoạn ghiâm tố cáo ba

      Nhưng ra hết thảy mọi chuyện Minh Châu đều biết, như vậy Chung Nham nhất định cũngbiết đúng ? Các người muốn nhìn tôi đau đớn thống khổ? Tại sao vậy?

      thậm chí tin tưởng, ba nhất định đềubiết hết mọi chuyện, thủ đoạn của Hạ Minh Châu đều do ông ấy sắp đặt, lúc đó chỉ lo giải thích, suy nghĩ gì hết

      chỉ biết là khi ba nhìn với ánh mắt thể tha thứ, cùng mẹ đều bị đuổi ra ngoài, Tạ Phương mắt chứa lệ mắng chửi , tát cái cho bước vào biệt thự

      Ngôi biệt thự kia là tài sản trước khi cưới của Tạ Phương cho nên bị tịch thu, đó là tài sản duy nhất còn lại. Hạ Tử Ca hận bảnthân mình

      hai tay trống trơn, cuộc sống lâm vào khókhăn, Tạ Phương bởi vì bị đả kích nên ngã bệnh,tính khí càng ngày càng tệ. Bà ấy vốn thích Minh Châu nên cũng cho Minh Châu ở lại

      Nhưng mặc dù bà ấy nhận , vẫnlàm tròn trách nhiệm của người con

      ra ngoài tìm việc gặp rất nhiều trắc trở, như có bàn tay vô hình chặn đường sống của . bất đắc dĩ mới đến CK làm việc, ở đây đòi hỏi lý lịch chỉ cần biết nghe lời

      Tử Ca tay đặt ở bụng,dạ dày mơ hồ đau. toát mồ hôi lạnh, quấy rầy hai người, thẳng ra ngoài coi như chưa từng nghe thấy gì, cũng muốn chất vấn họ

      Mộ Diễn dừng xe ở ven đường, thấy Tử Ca ra sắc mặ tái nhợt, ngăn khóe miệng mỉm cười "Đến chỗ tôi ở " mướn chỗ ở, tại tâm tình hoảng loạn chỉ muốn quay về đó

      Mộ Diễn thiêu mi nhìn , đôi môi lạnh mímchặt "Thế nào?"

      Đầu của tựa vào cửa sổ xe, đáy lòng cùngthân thể đau đớn vô cùng "Cách nơi này xa, trở về lấy ít đồ"

      Trước khi đưa , Mộ Diễn liếc mắt nhìnphân phó "Buổi tối đến nơi ở của tôi"

      Tử Ca động, đôi mắt có tầng tầng sương mù. Đến nơi, vội vã xuống xe.Mộ Diễn nhìn chạy gấp gáp mà lảo đảo

      Cau mày nhìn cả tiểu khu, tường tróc sơn, nơi này từng là khu phố sầm uất, bây giờ tàn tạmuốn lái xe vào cũng khó. Sau khi nhìn leo lên tầng cao nhất, Mộ Diễn mới rời

      Đúng lúc chuông điện thoại của Mộ Diễn vang lên, bên kia truyền tới tin tức : Trình Lan, là người ghi chép toàn bộ đoạn chuyện của Hạ Tử Ca, là phóng viên, từng là bằng hữu tốt nhất của Tử Ca.

      nhìn lúc, khóe miệng nâng lên, chântướng được làm , có nhiều chuyện nếu xé nó ra, như xé miếng da vậy, máu chảy đầm đìa, rất xấu xí

      Mộ Diễn ngón tay gõ đầu gối, Hạ Tử Ca nếu như biết chính ba mình lập nên kế hoạch bị bỏ tù hiểu lúc đó có cảm giác gì?

      Cứ như vậy Hạ Xương Nguyên dùng tay thiết kế nên bản kế hoạch, mà lại phá hư kế hoạch của ông ta rồi

      Khi tấm màn hạ xuống tôi muốn xemmột chút, xem vẻ mặt của các người ra sao

      Con ngươi nheo lại, khoé miệng nở nụ cườilạnh, ánh mặt trời sáng , cười nụ cười rét lạnh vô cùng



      Chương 59: cách nào tiếp nhận sựthật ( hai )


      " Hạ tiên sinh, xin hỏi ngài sau này có tínhtoán gì ?" Là chuẩn bị đợi thời trở lại, lần nữa nhặt lại nghiệp cũ đồng thời khai thác cục diện mới

      " Hạ tiên sinh, ngài ra tù trước thời hạn thi hành án nguyên nhân là vì cái gì?"

      " Nghe có mấy nhà máy xí nghiệp đếntìm ngài, hy vọng ngài có thể làm cố vấn cho xí nghiệp của bọn họ, xin hỏi ngài có đáp ứng ? "

      " Nghe quyền sở hữu đất đai ở Chung-Hạcó cổ phần của ngài, xin hỏi là hay giả?"

      "Nghe Chung thiếu và tập đoàn Mộ thịhợp tác với nhau hết thảy đều là công lao của ngài, xin hỏi ngài bây giờ làm việc cho người nào, từng Đại vương về quyền sở hữu đất đai, bây giờ kế hoạch tiếp theo của ngài làgì? Chúng tôi cũng rất mong đợi câu trả lời"

      ...............

      Khu biệt thự ở lưng chừng núi, tia sáng của đèn huỳnh quang ngừng lóe lên, Hạ Xương Nguyên nhìn chằm chằm đám người ở cửa, sắc mặt tái xanh dọa người. Đó là dấu hiệu của nổi giận, bình trà vỡ nát sàn nhà

      "Rốt cuộc người nào đem tin tức lộ ra ngoài "

      Ông ngừng ở trong phòng kháchbước thong thả, ánh mắt sắc bén nhìn về phíahai mẹ con ngồi ghế salon

      người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi đượcbảo dưỡng rất tốt, nhìn qua cũng chỉ như ngườiba mươi lăm tuổi là cùng, dáng người vẫn nhưcũ, khiến người ta hứng thú. Bà ta đứng bên cạnh Hạ Xương Nguyên lấy tay giúp vuốtvuốt bả vai " Ông phát lửa cái gì? Ra tù còn ẩnnúp cất giấu, tôi vì ông ngày được yên "

      Hạ Xương Nguyên hất cánh người phụ nữ đóra, Lý Phân té xuống đất, bà ta chật vật ngẩngđầu lên, đôi mắt đẫm lệ rống to " Ông, ông cư nhiên đánh tôi, tôi phải là chỉ mấy câusao thôi sao, tôi sai rồi sao, con cũng làtôi sinh ra cho ông, cũng hai mươi mấy năm tôitừ thiên kim tiểu thư chờ tới bây giờ, ông lạilàm vậy"

      " Người phụ nữ này, biết cái gì, Lão Tử này ngày nào ở bên ngày đóvẫn sống tốt" Hạ Xương Nguyên gân xanh nổilên, đầu óc vì Lý Phân náo loạn càng thêm phiền não

      • Ba -- Mẹ -- các người cãi qua cãi lại đượcgì ? Vội vàng suy nghĩ biện pháp chút " Hạ Minh Châu từ ghế salon đứng lên, xuyên thấu qua cửa sổ vô có thể thấy bên ngoài đám người đứng đó. Buối sáng côcùng Trình Lan gặp mặt, còn hỏi ta. Rõràng ta biết chuyện ba ra tù, thế nàomới sau mấy giờ mọi người đều biết rồi hết rồi

      Bên ngoài miễn cưỡng duy trì trật tự, mộtchiếc xe màu đậm khiêm tốn dừng lại sau lưngký giả, qua cửa sổ xem người đàn ông đeokính che hết khuôn mặt nhưng môi lại cómột nụ cười lạnh

      Mộ Diễn nhàng nâng khóe miệng "Tốt,hưởng thụ lễ vật tôi dành cho ông "

      Trong phòng làm việc xa hoa, Chung Nham trầm mặt xem ti vi, phía ký giả đổ xô vây quanh biệt thự của Hạ Xương Nguyên

      ta cúi đầu trầm tư chốc lát, con ngươitối lại nhìn thấy ánh sáng, vốn định tắt ti vi, lại nghe MC đến nội dung hấp dẫn

      "Theo tin tức mới nhất ngày hôm nay, cảnhsát điều tra, Trịnh Nguyên Sơn thân là hộiđồng quản trị bên Mộ thị bởi vì bị khả nghi trongviệc giao dịch ma tuý, bị tạm giam. Mộ thị phát biểu thanh minh định đem toàn lực phốihợp với cảnh sát điều tra và lấy ý kiến của toànnhân viên trong công ty, trong quá trình điều tra,Mộ thị hết sức phối hợp khiến cho vụ án tiếntriển thuận lợi, đồng thời điều tra diệt trừ cácthành phần tham ô. Mộ thị hoạt động trở lại,cũng xin dân chúng tin tưởng Mộ thị, bản án lần này hề liên quan đến Mộ thị, hi vọng mọingười có thể mở rộng lòng mua cổ phiếu bên Mộ thị"

      Chung Nham trầm ngâm chốc lát, khoé môi nâng lên. Được lắm Mộ Diễn, lợi dụng luật pháp diệt trừ cái gai trong mắt, Mộ thị lau vếtnhơ, nay lại trở lại hoạt động bình thường

      Chiêu này của ngươi khiến ta phải bội phục

      bàn điện thoại vang lên, Chung Nham đứng lên nhấn tắt TV, mọi hình ảnh màn hình tinh thể lỏng cũng biến mất chỉ còn lại mộtkhoảng màu đen

      Nhận điện thoại, Hạ Xương Nguyên mởmiệng hỏi " Chung Nham, chuyện tôi bảo cậu điều tra thế nào rồi?"

      " có tin tức gì, mấy năm ai thấyĐỗ Hoành Hùng xuất , nếu như bị pháthiện cũng sớm xuất , chờ đến bâygiờ " Chung Nham cầm lấy điếu thuốc, khói mùlượn lờ khiến nghĩ đến , dáng vẻ của , Đại tiểu thư Hạ gia. có tư cách để kiêu ngạo,ở trong mắt người khác cao ngạo cũng được,thanh cao cũng tốt, giống như đối mặtvới cười mềm mại vui vẻ.

      "Tôi cho là cuối cùng cũng tìm Tử Ca, lại nghĩ rằng hề xuất , lão hồ ly này" Hạ Xương Nguyên hận hận , ban đầu chỉ là bản án hối lộ nho , còn chưa đủ khiến ông phải vào tù, chẳng qua khi nhận được bức thư, khiến ông quý trọng tính mạng của mình, nên tương kế tựu kế quyết định ngồi tù bảo vệ tính mạng.

      Chỉ cần ông vào tù, nếu như Đỗ Hoành Hùng có động tác gì, bị cảnh sát phát , chỉ cần cảnh sát bắt được , ông có thể sống vô tư

      Hai năm qua, lúc Hạ Tử Ca khó khăn nhấthắn cũng xuất . Nhớ tới Hạ Tử Ca, trong lòng Chung Nham căng thẳng, thờ ơ lạnh nhạt với cuộc sống khốn khó của hai năm, nhìn bị cuộc sống mài dũa càng ngày càng bền bỉ nhưng cũng vì thế càng ngày càng cách xa mình

      từng muốn buông tay nhưng lại thểbuông

      có lúc làm nũng, những câu rất đúng, "Chung Nham, em mệt mỏi, cõng em " mỗi khi mệt mỏi luôn ở bên cạnh , cho dù im lặng bao lâu cũng theo

      Gia tộc của cùng Hạ gia có giao ước, gia tộc giàu có sung sướng gì, chính ngườithân trong gia đình đều sống toan tính với nhau,vì tranh đoạt tài sản mà thủ đoạn gì cũng dùng tới

      Thân phận của ở Chung gia rất khó khăn. Sau khi Chung gia sinh hạ đứa con mọi người đếu hết mực chiều nó, còn từ bé bị những lời dơ bẩn đè ở người,dần rồi cũng quen

      Khi ở yến tiệc gặp , chỉ là thiếu nữ mười ba tuổi, đứng giữa đám đông mỉm cười, mặc dù thấy nụ cười rất giả dối nhưngkhông thể thừa nhận trong giả dối đóẩn chứa tấm lòng chân , tối thiểu để cho mọi người hiểu rằng rất lễ phép.

      Khi đó lại muốn đem mình ra ánh sáng cho mọi người nhìn thấy, có thói quen trốnở góc phòng, mỗi ngày đều muốn thoát khỏi Chung gia, hoàn cảnh này khiến thểnào thích ứng

      "Này, là con trai của Chung thúcsao? tên gì?"

      ràng nha đầu này kém hai tuổi, vẫnđứng ở trước mặt ra vẻ đại nhân, cũngkhông muốn chuyện với , cũng biết gì. lại lên tiếng " thểngẩng đầu lên sao? như vậy xấu xí"

      Sau đó ngẩng đầu hung hăng trợn mắt nhìn cái, ngớ ngẩn lại đột nhiên cười " xem, như vậy tốt, vui vẻ phải cười,mất hứng đừng làm bộ cao hứng "

      Lời của khiến Chung Nham sửng sốt, hiểu nương này đến tìm làm gì, chẳng lẽ chính là muốn cùng đạo lý sao?

      "Tôi biết là con riêng của Chung thúc"Lời khiến Chung Nham muốn xé tan miệng của , nhưng sau đó lại ngây người"Con riêng sao? Tôi cùng muội muội cũng là con riêng, nhưng bọn ta vẫn sống tốt, mặc kệ mọi người nghĩ gì. Còn ngay cả bản thânmình cũng xem thường, dĩ nhiên người kháccũng coi thường "

      xong xoay người rời , dáng dấp bộ rất kiêu ngạo, cằm hơi nâng lên, khóe miệngmân thành đường mang theo chút kiêu căng. khắc kia, Chúng Nhấm cảm giác lòngmình được luồng ánh sáng chiếu vào

      Nhưng là lại tự tay che luống sáng đó,khi Hạ Xương Nguyên đem giao ước đến trướcmặt , hết thảy mọi chuyện đều thay đổi

      cho là mình cứ như vậy quan tâmcô nhưng khi thấy ở trong ngực người đàn ông khác đỏ mặt, ghen tỵ muốn phát nổi điên. Tử Ca, nếu như có cơ hội, tôi nhất địnhkhông buông tha cho em

      Tử Ca ôm túi nước co rúc ở trong chăn, dạdày trong vừa kéo đến trận đau đớn, khôngđược coi là đau thấu xương, nhưng lại làm cho mồ hôi lạnh dầm dề, biết là uống thuốc tránh thai là có vấn đề, Phạm Húc Diệc ra cũng có gì đáng ngại, chính là muốncô chịu đựng mà thôi

      Đau như vậy vẫn chịu được nhưng côkhông nghĩ ra, vì chuyện gì khiến khẩntrương như vậy, cảm thấy cuộc sống hai năm qua buồn cười, hối hận, bọn họ đemcô ra làm con khỉ diễn trò rồi đùa bỡn

      Suy nghĩ hai năm qua sống vất vả, hối hận về tất cả những việc làm, hối hận tại saomình lại uống say để ra mọi chuyện, hối hậntại sao lại tin tưởng người khác quá nhiều...hốihận hối hận

      Khi ba vì những điều làm mà phải ratoà, hận thể đào cái hố chônmình, nhưng dùng hết mọi biện pháp, bỏ ra tất cả gắng, chạy ngược chạy xuôi, tìmnhững người bạn cũ của ba xin giúp đỡ, ngững vấp phải những khó khăn. Để cuối cùngcái nhận lại là gì?

      thậm chí, thậm chí để ý đến liêm sỉcủa bản thân,dùng thân thể của mình đổi lấy tự do cho ba. Nhưng nhìn , họ coi nó là cái gì? Là cái gì? Bọn họ giấu tất cả mọi chuyện, coi như "thằng hề" nhảy nhót mua vui

      Tử Ca cắn góc chăn, ngăn cho nước mắt chảy ra nhưng trong đôi mắt khôngkhống chế nổi lệ rơi ướt đẫm. vừa gạt lệ vừahận hận chửi mình: Hạ Tử Ca, ngươi khóc cái gì, ai thương hại ngươi đâu, chẳng qua tự ngươi chuốc lấy đau khổ vào mình thôi

      Mơ mơ màng màng ngủ mất, lần nữa tỉnh lại nghe được tiếp đạp cửa ầm ầm vanglên"Được rất tốt"

      Tử Ca sợ hết hồn, mơ màng cố gắng mở đôi mắt đẫm lệ, sưng đỏ gượng đứng lên. Trời đãtối, trong phòng có ánh sáng.Tử Ca bật đèn lên, thấp giọng hỏi thăm "Ai vậy?"

      Nghe được giọng của , người đứng ởngoài cửa dừng chút, tiếp nghe được tiếng cắn răng nghiến lợi trầm thấp giọng "Mở cửa"

      Tử Ca sửng sốt, nằm như con mèo ở đây khiến người đàn ông ngoài cửa đen mặt nhănnhó
      Chương 60: Khoảng cách trong lòng ( )

      Ngắm đồng hồ treo tường, lúc đó đồng hồ chỉ bảy giờ tối " , ở phía dưới chờmột chút, tôi xuống ngay "

      Mộ Diễn cau mày, đôi mắt nổi lên vẻ khôngkiên nhẫn, dùng hết sức nhấn chuông. cư nhiên để tiếp tục chờ, cho đến khi bước đến cửa, "Rầm rầm" tiếng gõ cửa nặnghơn vang lên "Tôi bảo mở cửa, nghe thấy sao "

      Trù trừ chốc lát, Tử Ca bất đắc dĩ mở cửa, cả người lại cảm thấy buồn phiền. Nơi này lànơi bí mật chỉ có mình ở, trong hai năm quakhông ai bước vào đây, bất kể ở bên ngoài bị rất nhiều uỷ khuất, cũng nghễnh đầu cười kiêu ngạo

      Nhưng là nửa đêm tỉnh mộng, mình ở nơi này tuỳ ý khóc rống, đem tất cả nỗi đau gửi vào gian nho này, mới hiểuđược hoá ra mình cũng là người bình thường,yếu ớt vô cùng

      Mộ Diễn căn bản chú ý đến vẻ mặtkhông tình nguyện của , chỉ để ý đôi mắt khócsưng lên của , thanh nhàn nhạt " xấu xí "

      Tử Ca cảm giác mình sắp điên rồi, hít mộthơi trừng mắt nhìn Mộ Diễn "Mặc kệ tôi, liên quan gì đến "

      Mộ Diễn quan tâm lời , đẩy tay Hạ Tử Ca ra thẳng vào phòng. Căn phòng tồitàn này chỉ có hai phần ba gian có thể sử dụng được, trong phòng khách chỉ bày đại cái bàn cùng chiếc ghế, bàn có mộtkhay đựng trà, phía xốc xếch để mấy quyểntạp chí.

      Mộ Diễn định bước vào trong, vốn nhìnthấy gian rộng rãi trong nháy mắt liền chật chội, cau mày đứng ở bên. Anhcao 1m80, mà căn phòng này quá thấp, nếukhông cẩn thận bước vào đây bị đụng đầu

      Tử Ca đặt khay trà xuống " có muốnngồi xuống chút , cẩn thận đừng để đụng đầu"

      " cũng biết tôi bị đụng đầu, đây là chỗ ở của sao?" vốn hảo tâm nhắc nhở chút, đối phương lại chút lưu tình vặn vẹo . Tử Ca mặc kệ , thẳng vào phòng rửa tay rửa sạch tay "Muốn uống nước tự mình rót "

      Mộ Diễn tinh tế quan sát Tử Ca, buổi chiều điện thoại gọi được, nhớ tới lời của Phạm Húc Diệc bị bệnh đau dạ dày rất nặng, nếu uống thuốc kích thích tạo thành gánhnặng, có thể để lại hậu quả nghiêm trọng

      Nhưng gọi điện thoại vẫn ai nghe, khiến nghĩ đến trường hợp xấu nhất, mớivội vàng chạy tới đây, chẳng qua là lại bìnhthường ngoài dự đoán của

      Mộ Diễn ngồi xuống, tiện tay cầm quyểntạp chí lật xem, trong phòng rửa tay truyền ratiếng nước chảy ào ào, gian yên tĩnh khiến lòng người ấm áp

      Mộ Diễn mắt lạnh từ từ rũ xuống, nhìnchằm chằm cuốn tạp chí, thần sắc có vẻ hoảnghốt. Tử Ca ra ngoài thấy bộ dáng này củaanh, ngồi ghế salon, bắt chéo chân,cánh tay khoác lên tay vịn ghế salon, tay chống đỡ thân thể mình, tay cầm cuốntạp chí liếc nhìn. Tờ báo ào ào lật từng tờ từng tờ phá vỡ gian yên tĩnh

      Ôn hoà - bình tĩnh - an tâm

      "Nhìn gì? Chuẩn bị bộ quần áo đó để ra ngoài sao?" Mộ Diễn quay đầu lại, khoé miệng nở nụ cười hài hước, trong đôi mắt ám ảnh, chegiấu thất thần, nhìn mặc bộ đồ ngủ mỏng, khoé mắt ái muội khơi mào

      Tử Ca hồi thần, cắn răng thầm hận, côlàm sao laị cho là Mộ Diễn công kích mình. Tại sao có thể nghĩ là người ôn hoà - bình tĩnh - an tâm chứ? điên rồ

      Tử Ca nghiêng đầu " Muốn đâu? Hôm nay thân thể tôi thoải mái, cho nên khôngmuốn ra ngoài "

      rửa mặt bằng nước lạnh để tỉnh táo chút nhưng sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ, gương mặt sưng đỏ cũng chưa hoàn toàn biến mất. Bộdạng của bây giờ như quỷ doạ người

      Mộ Diễn nhìn chằm chằm Tử Ca " ra ngoàiăn cơm, nhưng nhìn bộ dạng kia của tôi nghĩkhông cần , kẻo doạ người ta sợ chết khiếp"

      Nghe khẩu khí của thoả hiệp, TửCa trong lòng vui mừng, vội vàng "Nếukhông tự ăn "

      "Tôi có hứng thú mình ra ngoàiăn cơm" Ném cuốn tạp chí xuống, khay trà rungmột cái, Tử Ca cũng rung cái, nhìn chằmchằm Mộ Diễn hồi lâu gì, môi mímchặt khôi phục vẻ mặt lạnh nhạt thậm chí có chút lạnh lùng

      được lời nào xoay người vàophòng ngủ, áo ngủ mới vừa cởi xuống, cửa phòng ngủ lập tức mở ra " Nếu còn bướngbỉnh như vậy, tôi có thể dùng biện pháp kháckhiến ăn no, tôi có thể suy tính...." ----- "Đira ngoài "

      "Ba" tiếng cái gối bay về phía Mộ Diễn, tiếp theo là tiếng mất khống chế hét lên " ..... ra ngoài cho tôi "

      Mộ Diễn nghĩ tới có chuyện tốt nhưvậy cho thưởng thức miễn phí, vứt cái gốixuống, tiến gần lại chỗ , kéo áo ngủ chetrước ngực của ra "Che che cái gì, ngườicô có chỗ nào tôi chưa nhìn qua"

      Tử Ca cảm giác mặt mình sắp bị thiêu cháy, tay bắt được cái áo ngủ miễn cưỡng che lấpthân thể, tay tháo bàn tay Mộ Diễn ra nhưng là chịu buông khiến Tử Ca muốn phát điên. Người đàn ông này nhất địnhphải làm nhục người khác như vậy sao?

      Mộ Diễn trong đôi mắt bốc cháy, Tử Ca thấy rất ràng, mấy ngày ở cùng trong khách sạn cả ngày triền miên khiến Tử Ca cơ hồ thở nổi, vừa xấu hổ lại khó xử, tròngmắt cơ hồ muốn toát ra lửa " Ca ca, coi như tôi cầu xin "

      Bàn tay buông áo ngủ ra, trầm mặc nhìnTử Ca hốt hoảng đem áo ngủ khoác lên người. thói quen mặc gì lúc ngủ, lần này Tử Ca suy nghĩ sau này nhất định phải thay đổi thói quen này

      Mộ Diễn sắc mặt cũng rất chìm, quay đầu nhìn Tử Ca " mới vừa cái gì "

      "Cái gì?" Mặc quần áo xong Tử Ca ổn địnhtinh thần, nhìn sắc mặt thay đổi liền khônghiểu sai cái gì

      "Mới vừa rồi cái gì? Đem lời của lại lần nữa" ra lệnh cho , sắc mặt càng ngày càng trở nên u tối, nhéo cánh tay của , Tử Ca đau đến nỗi nhíu mày

      " Mộ Diễn, nổi điên cái gì?” càng giãy giụa càng bấm chặt, cho đến khi bức côrơi lệ "Tôi mới vừa cái gì đúng sao, làm tôi đau, buông tay ra "

      Tử Ca đẩy tay ra, đột nhiên thức tỉnh,Mộ Diễn buông tay ra, chẳng qua đáy mắt lên vầng sáng, chứa đựng nỗi đau khắc sâu trong lòng

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 61: Khoảng cách trong lòng ( hai )

      Thu hồi đáy mắt sợ sệt, Mộ Diễn khoanh tay trước ngực, trầm mặc lát, "Khôngmuốn ra ngoài ăn, mua chút đồ ăn đếnđây cũng được"

      xong liền xoay người rời khỏi phòng ngủ

      Tử Ca ngồi yên tĩnh lát, vuốt vuốt cánhtay của mình, thầm suy nghĩ mới vừa rồimình sai cái gì? phải chỉ cầu xin buông tha cho thôi sao, đâu có gìquá đáng

      Người đàn ông này kỳ quái, đối mặt với Mộ Diễn, Tử Ca thường xuyên cảm giác mìnhđang bị làm thịt, đem nhìn xuyên thấu hết lần này đến lần khác. đối với lạikhông biết gì cả, suy nghĩ chút, Tử Ca thayáo ngủ, mặc vào chiếc áo sơ mi, sống cùngMộ Diễn nên sống có quy tắc tốt hơn

      Trong phòng khách Mộ Diễn ngồi ghế sa lon, tay dài chân cũng dài chiếm hết cả cái ghế của . ràng cũng có thể ngồi ghế lạibị chiếm mất. tùy ý liếc nhìn lungtung, ánh sáng chiếu vào khuôn mặt , ràngtrên mặt xuất hoảng hốt cùng trốngvắng

      Thu hồi tầm mắt, Tử Ca vào phòng bếp,nửa ngày tìm kiếm mới thấy gói mỳ và mộtquả trứng, suy nghĩ chút lần nữa ra ngoài phòng khách "Nếu , hôm nay tôi mời ăn cơm nhé!"

      Mộ Diễn thả cuốn tạp chí trong tay xuống,dựa lưng vào chiếc ghế salon " chịu ra ngoài rồi sao?"

      "Tôi chọn chỗ thích hợp" đứngtrước mặt của mặt mang theochút quật cường, áo sơ mi ôm lấy cơ thể khiến trở nên đáng hơn. Mộ Diễn mắtnhìn chằm chằm hồi lâu, thấy Tử Ca khôngnhịn được sờ sờ mặt của mình, có cái gì kì quái sao?

      Mộ Diễn thu hồi tầm mắt " thôi"

      Nghe đồng ý, Tử Ca trong lòng vui vẻ,cầm túi xách ra ngoài

      Chợ đêm

      Tiếng của người bán hàng rong nhiệt liệt,đây từng là nơi nổi danh ở Đàm Thành. Hômnay trời đầy sao, mà ở đây mọi người đều thânthiết mời chào giống như gắn bó với nhau rất lâu rồi.

      Mộ Diễn người mặc tây trang giày da bước vào đây hợp chút nào, chợ đêm rất nhiều người, tiếng mời chào to đan xen vàonhau tạo nên cuộc sống đơn giản mà nhịp nhàng

      Tử Ca dừng lại trước cửa hàng đông người nhất " Ông chủ, còn chỗ ?

      "Còn, có mấy người?"

      "Hai người"

      "Được rồi mời qua bên này"

      Tử Ca quen hết mọi chỗ ở đây, ngồi ở cái bàn có hai cái ghế, Mộ Diễn cau mày khôngchịu sang ngồi, Tử Ca đứng lên nhìn "Tôicũng có tiền mời ăn ở khách sạnnăm sao, nhưng yên tâm món ăn ở đây tệ, ăn thử biết"

      "Nhà hàng năm sao tới lượt bướcvào" Mộ Diễn vào, kéo cái ghế ngồi xuống, quên vặn vẹo câu

      Phục vụ mang trà tới, thuận tiện bảo haingười gọi thức ăn, Tử Ca cũng khách khí dứt khoát "Cho tôi bốn món"

      "Khoai tây chua cay, ruột già xào cay, cá trắm chiên, rau cải xào. Được rồi, hai người chờ chút, lập tức có ngay"

      Tử Ca rót cho mình chén trà, sau đó rótcho Mộ Diễn chén. nhìn hề để ý đến chén trà

      Ban đêm sao rất đẹp là những chấm li ti trời, Tử Ca nhìn người đàn ông đối diện,đường đường là Tổng giám đốc Mộ thị dĩ nhiêncuộc sống của hoàn toàn khác nhau

      Đặt chén trà xuống, Tử Ca cầm khăn giấy nhàng lau giọt nước dính bàn " Hai năm trước tôi chưa từng đến đây ăn cơm, ra cửa nhất định có xe đưa xe đón, ăn cơm ở đâu cũng phải là nơi cao cấp sang trọng. Khi nhìn thấy nhữngngười ở đây, tôi cảm thấy mình được ưu ái rấtnhiều, nhưng hai năm qua, khó khăn gì tôi cũngtừng trải qua, có khi phải ra chợ mua thức ăn về nấu"

      Tử Ca thanh rất , giống như câu chuyện liên quan đến cả hai, biểu lộ tâm tình của mình ra ngoài, ánh mắt của rất bình tĩnh, khoé môi nhếch lại nụcười hồn nhiên. Mộ Diễn nhìn chằm chằm , như dò xét, tìm hiểu điều gì đó

      "Tôi cũng biết tại sao lại với những lời này. Mộ Diễn, tôi chỉ muốn là, tôithật chỉ mong có cuộc sống đơn giản" dừng chút, rốt cục lấy hết dũngkhí ngẩng đầu lên nhìn về phía Mộ Diễn "Các kế hoạch ở Đàm Thành bàn bạc xong, cần tôi phải làm chuyện gì nữa chứ"

      "Khoai tây chua cay, xin mời dùng" Bồi bàn mang thức ăn ra, hơi nóng ở trong khíphiêu tán

      Mộ Diễn nâng mắt lên nhìn chằm chằm HạTử Ca "Tính toán đủ điều, bữa cơm liền muốn giao dịch khoản mua bán. Cơm nàytôi còn chưa ăn, hài lòng hay hài lòngphải đợi tôi quyết định "

      Tử Ca ngơ ngẩn, nhất thời ra lời,trong lòng lại muốn đem Mộ Diễn chôn sống

      Cuối cùng cá trắm chiên cũng mang lên, bồibàn nhìn ba món ăn bàn chưa ai đụng đến, thấp thỏm hỏi "Hai vị có gì hài lòng sao?"

      Tử Ca cười cái, cầm đũa lên " sao cả, rất hài lòng, các món ăn ở đây rất ngon"

      Nụ cười của khiến ta đỏ mặt, ta vuốt tóc đắc ý "Đúng vậy, những món ăn này đều do bố tôi tự tay làm"

      Mộ Diễn khẽ hừ tiếng, khóe mắt khơimào hài hước, Tử Ca bị nhìn tức giận cầmchiếc đũa hướng về phía thức ăn bàn mà đâm, giọng chuyện " Nhìn cái gì vậy, ăn cơm" vừa vừa gắp thức ăn bỏ vào trong miệng, giống như muốn đem cả bàn thức ăn nhét hết vào miệng

      Bị hạt tiêu mắc ở cổ, Hạ Tử ca ho khan, cayđến nỗi chảy nước mắt, cầm bình nước lênuống hơi. Mộ Diễn nhìn dáng vẻ chật vậtcủa , cũng nhịn được nở nụ cười, thanhâm trầm thấp nhàng khuếch tán trong bóng đêm

      Tử Ca trừng mắt với , lại thấy bàntay của ngang qua mặt mình, vỗ lưng giúpcô lưu thông khí, nhịp tim vọt lên cái, côgiật mình lúng túng, mượn cớ uống nước để chegiấu tâm tình

      Mộ Diễn thu hồi cánh tay, khóe mắt vẫn có ý cười, nhìn đối diện đầu cúi thấp,trong lòng nổi lên cảm giác quái dị. Đúng vậy,quái dị, quái dị đến chính cũng đoán khôngra

      cầm đũa lên tuỳ tiện gắp món ăn, tinh tế nhai lại hiểu những món này đặc biệt ở chỗ nào nhưng trong lòng dâng lên cảm giác khó tả, miễn cưỡng vẫn có thể ăn

      Tử Ca cúi thấp đầu ăn cơm, trong lòng củacô hốt hoảng, chỉ có thể mượn lý do ăn cơm để che giấu. Mộ Diễn cũng quấy rầy , thưởng thức bữa ăn đặc biệt tối nay, khóe mắt vẫn lưu lại ý cười nồng đậm. Chẳng qua là liếc về phía ngõ tối bên cạnh, ánh mắt đông cứng "Ăn no chưa, no rồi "

      Tử Ca giương mắt nhìn , mới chỉ ăn khai vị thôi mà

      " hợp khẩu vị" thở dài định đứng lên trả tiền "Tôi tính tiền"

      Nhìn chuẩn bị đứng dậy trả tiền, Mộ Diễn đè xuống, mặt khí ép trầm thấp "Đừngđộng"

      Rốt cục phát người Mộ Diễn có hơi thở lạnh, Tử Ca liền khẩn trương "Sao vậy?"



      Chương 62: Mộ thiếu gặp tập kích ( )

      Nhìn chuẩn bị đứng dậy trả tiền, Mộ Diễn đè xuống, mặt khí ép trầm thấp "Đừngđộng"

      Rốt cục phát người Mộ Diễn có hơi thở lạnh, Tử Ca liền khẩn trương "Sao vậy?"

      Mộ Diễn thu hồi cánh tay đè người TửCa, khóe miệng của hơi ngoắc ngoắc cười, móc ra hộp thuốc lá tuỳ tiện lấy điếu cầm trong tay, khói mù lượn lờ, chính lúc đó TửCa phát tròng mắt của chìm đến đángsợ. Hết lần này đến lần khác nở nụ cườinhạt, giọng êm ái "Chạy trước tính sau"

      Lời vừa dứt, mặc dù sắc mặt Mộ Diễn khẩn trương nhưng có nghĩa là khẩn trương, sống lưng cứng ngắc, TửCa cảm giác đầu mình ong ong, đầu óc choángváng có chút sức lực. khống chế mìnhkhông quay đầu xem chuyện gì diễn ra, đôi mắt to thẳng tắp nhìn chằm chằm Mộ Diễn "Hôm nay tôi giày cao gót"

      Phía bên kia có người nhìn sang, người trong đó thong thả bước đến, vừa vừa chuyện điện thoại. Mộ Diễn ánh mắt hơi híp cái, tắt điếu thuốc trong tay " Đem giày cởira, hôm nay luyện chân chút"

      xong, đợi Tử Ca phản ứng, anhđứng lên bắt lấy tay của chạy về phía trước

      "Này, hai người còn chưa trả tiền" Chủ sạpgào thét "Tổng cộng chưa đủ trăm đồng....."

      Lời còn chưa hết liền bị thân thể vạm vỡ đụng vào, mấy người kia người xăm trổ đủ hình, dáng vẻ hung ác, người trong đó nhổ nước miếng, thét lên " Mẹ kiếp, đuổi theo cho tao, cho chúng chạy thoát"

      Theo bản năng Tử Ca quay đầu lại nhìn cái, cả người cũng căng thẳng theo, lảo đảo theo Mộ Diễn, đôi giày cao 8cm khiến muốn té xuống đất, vứt đôi giày hết sức miễncưỡng theo Mộ Diễn, ngón tay bởi vì khẩntrương nắm chặt tay Mộ Diễn, trong lòngbàn tay cũng toát ra mồ hôi lạnh

      Chợ đêm rất nhiều người, Mộ Diễn mìnhđấu với nhiều người chạy qua chạy lại, Tử Ca cảm giác mình hô hấp nổi. Chạy trốn lung tung tránh được va chạm với vàingười, cau mày ngay cả đau cũng dámkêu, bên tai chỉ có tiếng gió vù vù tiếng gió, cùng tiếng bước chân ở sau lưng

      Chạy ra khỏi chợ đêm, Mộ Diễn kéo Tử Ca quẹo vào ngõ , thở hổn hển khẩu khí mặt trầm thể xơ xác tiêu điều. Tử Ca bị kéo chạy thở nổi, ngồithụp xuống, hai tay đặt đùi ngừng hô hấp, muốn hỏi xảy ra chuyện gì nhưngngay cả khạc ra chữ cũng thể, liền bịMộ Diễn lôi kéo chạy ra ngoài, người phía sautheo sát thôi, thanh hùng hùng hổ hổkhiến khẩn trương

      "Giết , thể để cho sống"

      Mộ Diễn sắc mặt rất khó nhìn, cầm điện thoại di động muốn gọi cuộc điện thoại lại phát chút tín hiệu cũng có, khóe miệng cười lạnh càng sâu, chu đáo, muốn vây chết ở chỗ này rồi

      " Mộ Diễn, tôi, tôi chạy hết nổi rồi " Vì chân đất nên lòng bàn chân bị cục đá cứa chảynhiều máu, cảm giác mình chút cũngthấy đau, nắm chặt tay , tronglòng sợ hãi vô cùng, chạy đến kiệt sức rồi

      Mộ Diễn cúi đầu liền thấy chân chảy máu, chân mày nổi lên vẻ đau đớn muốn giấu cũng giấu được, bàn tay chế trụ eo của đểcho gần sát "Ôm lấy tôi"

      Thanh của trầm thấp, trênngười nhiệt độ xuyên thấu qua áo sơ mi truyền lại ra ngoài, tiếng hít thở trầm ổn khiến Tử Ca tâm cảm thấy an tâm, thân thể của bị anhnhấc lên, chân liền giẫm lên giày da của

      Hốc mắt Tử Ca chứa lệ, khoảng khắc nàylàm đột nhiên quý trọng, sinh mạng của hai người phảng phất dính chặt lấy nhau. Mộ Diễnôm lấy núp ở bên, tiếng bước chân rối rít nhốn nháo từ xa tiến lại gần, tâm tình Tử Ca lạihoảng loạn, lại thấy tiếng bước chân từ từ chậmlại, nhịp tim của có lực mà trầm ổn, mỗi lần tim đập dường như bước lên nhịp tim của

      " Mộ Diễn, sao chứ?" khôngđộng, Tử Ca cũng dám động •

      Mộ Diễn rũ con ngươi, nhìn hai bên đường,nơi này kiến trúc cũ kỹ, giống như nhữngnơi khác tiện lợi cho việc tránh né. Nhưng là các nhà cao tầng ở đây đều thấp, hơn nữa nếu bọnhọ mà đến nhất định bỏ qua cho . Con ngươi nheo lại, nhớ tới lời nhắc nhở của Lữ Phương, trong lòng thịt nguội càng sâu, chó nóng nảy nhảy tường, ràng bọn chúng tínhtoán từ trước

      Chẳng qua là ngờ tới ở khu phốnáo nhiệt này bọn chúng lại dám trắng trợn đitới

      Con ngươi thâm chìm nhưng ngườikhông có tia hốt hoảng hay vội vã, trầmổn cùng lạnh lùng cũng làm cho Tử Ca cảm thấysợ, cái cảm giác lạnh lùng tàn nhẫn đó khôngchịu được, hơi thở tự chủ phả lên trênngười .

      cúi đầu nhìn về phía Tử Ca, khóemiệng cười trong đêm tối hết sức độc ác " Sợ "

      Tử Ca cắn răng, sợ nhưng muốn ở trước mặt tỏ ra yếu thế, người đường rất nhiều may gặp phải quỷ phiềntoái

      Mộ Diễn khóe mắt nhìn cũng có ý định giải thích, thế giới của đen trắng ràng " Có thể hay ?"

      Tử Ca gật đầu cái, theo Mộ Diễn, chân đất đạp phải cục đá đường, lảođảo mà khó khăn, và người đàn ông mặc áosơ mi màu đen này giống nhau. bước từng bước trầm ổn mạnh mẽ, còn khôngquay đầu lại nhìn chút " Nhanh lên chút, tín hiệu điện thoại ở nơi này bị che giấu, khoảng 200 mét nữa liền gọi điện thoạicầu cứu"

      Tử Ca lần đầu tiên cảm thấy hối hận vì bữa ăn cơm ngày hôm nay, sớm biết như vậy thà ở nhà ăn mỳ còn hơn. Khuôn mặt nhắn tiều tuỵ nâng lên, nỗ lực đuổi theo từng bướcchân của . Đầu đường, Mộ Diễn đột nhiêndừng lại, Tử Ca mất thăng bằng trực tiếp đụng vào lưng của

      Cánh tay của lui về phía sau chống đỡthân thể cho , Tử Ca hoàn toàn bị che giấuphía sau

      Đầu đường, đám vệ sĩ quần áo chỉnh tề đứng thành hàng khiến Tử Ca sợ hết hồnhết vía, đám người kia cùng đám người phía sauthật giống nhau. níu vạt áo của Mộ Diễn, đó là nơi chống đỡ cuối cùng của

      Mùa thu gió thổi bên tai vù vù, những chấmnhỏ bầu trời cũng dần dần biến mất , nhất thời khiến gian càng thêm yên tĩnh

      Mộ Diễn cởi nút cài ống tay áo ra, đem ống tay áo lật lật lại mất lần, lộ ra cánh tay bền chắc, ánh mắt của thâm chìm mang theo tia độc ác

      Chạy về phía trước chút có tín hiệu,Mộ Diễn đưa điện thoại di động nhét vào trongtay Tử Ca, tay đẩy ra



      Chương 63: Mộ thiếu gặp tập kích ( hai )

      Giữa đám người, tay trần đối phó,động tác lại tương đối bén nhạy, thân thể cao tolinh hoạt tránh qua đòn trí mạng, hướngmột quyền về phía người trước mặt đập tới, hắnhung ác tàn nhẫn nhanh nhẹn đánh trả khôngmang theo chút do dự, tốc độ của rất nhanh và mạnh, đột nhiên tay chế trụ ở cổanh, ngón tay hung hăng ghim vào người đẩy vào vách tường. Bị bấm ở hô hấp hai tay giãy giụa lung tung, những người khác thấythế rối rít ôm người xông lên

      Mộ Diễn nghe thấy thanh đó, chân lui về phía sau đá đá, thân thể chuyển cái liền đem người kia quăng ra ngoài, xuất thủhung mãnh, dư thừa chiêu thức trực tiếp đánh trúng mục tiêu, trở tay chế trụ cánh tay người công kích mình, chân có lực conglên thúc vào nách đối phương. Tử Ca chỉ nghe tiếng hét lớn, hình như là tiếng của khúcxương bị gãy, nhất thời bên trong vang lên tiếngkêu rên thê thảm vô cùng

      Tử Ca thấy tất cả mọi người đều vây quanh Mộ Diễn, bò dậy chạy ra ngoài, để ý những vết thương người, dùng toàn lựcchạy về phía trước, khóe mắt chua xót, giờ khắcnày Mộ Diễn ở trong mắt của là động lực duy nhất thúc đẩy chạy về phía trước.

      "Mau lên, đừng làm cho con đàn bà kia chạyđi"

      Đồng loạt tất cả bọn chúng đều túm lấy gáy , sau lưng cây côn đập tới, Mộ Diễn chỉ hừ hừ, nghiêng người cước đá rơi mặt đất, thấy đứng dậy lại hung hăng giẫm lên mặt cái

      Tử Ca dám nhìn về phía sau, chỉliều mạng chạy về phía trước, ngã xuống lại bòdậy, điện thoại di động lại thuỷ chung cótín hiệu, mắt từng giọt lệ, sau lưng còn thỉnh thoảng nghe được tiếng va chạm cùng tiếng kêu rên

      Điện thoại di động rốt cục cũng có tín hiệu,Tử Ca lập tức bấm gọi, tay của vì khẩntrương mà run run cơ hồ nắm được điện thoại trong tay, trong lỗ tai vang lên tiếng chuông, thanh giữa mùa thu, thanh âmđau đớn xé lòng vào ban đêm

      "Mau, Mộ Diễn gặp nguy hiểm, nơi nàylà đường Nguyên Sơn ở Đàm Thành, nhanh lên chút" Trong nháy mắt có người nhấc máy, Tử Ca cũng nhịn được nữa khóc ra thànhtiếng

      "Được" Đầu dây bên kia tuôn ra tiếngnói khô khốc " đứng tại chỗ đừng động,chiếc điện thoại này có gắn thiết bị định vị. Còn nữa, đừng báo cảnh sát "

      Điện thoại cắt đứt, Tử Ca đứng tại chỗ xoay quanh, ta điện thoại có gắn thiết bị định vị, chính là chỉ cần điện thoại di động ở nơi nào ta có thể nhanh chóng tìm tới nơi đó. suy nghĩ chút nỗ lực để cho mình bìnhtĩnh lại, lại bị tiếng kêu thảm thiết ở nơi xa vọng lại khiến thêm hoảng hốt

      Từng giây từng phút đau khổ trôi qua,mây đen che kín những chấm trời, cả bầu trời ảm đạm mảnh, Tử Ca muốn chạy trở về lại sợ mình thêm phiền, suy nghĩ chútcô đem điện thoại để vào góc, để cụcgạch, nhấc chân hướng về phía chợ đêm chạy

      " đả thương rất nhiều huynh đệ của chúng ta như vậy, dứt khoát phải cho nếmmùi đau khổ"

      "Ngươi nghĩ xử lý ở nơi này để kinhđộng cảnh sát sao? Mang "

      Mộ Diễn ngồi chồm hổm ở góc tường, trán từng giọt máu xuống khiến có chúthoảng hốt, - Mộ Diễn chưa bao giờ có bộ dáng chật vật như vậy

      "Là tiếng gì"

      "Hình như là tiếng xe cảnh sát"

      "Cái gì? Con ranh kia báo cảnh sát?" Trong tiếng kinh ngạc, tiếng còi xe của cảnh sát càngngày càng gần

      "Làm sao bây giờ?"

      "Mọi người lên xe, mang cả "

      trận hốt hoảng, tiếng bước chân vang lên, Tử Ca khẩn trương núp ở vách tường nghebọn chúng muốn đem Mộ Diễn trong lòngđột nhiên cả kinh, kịp nghĩ gì nữa nhào ra ngoài, nhào tới người Mộ Diễn, lựcđạo đụng lên người Mộ Diễn khiến nặng nềhừ tiếng

      "Tôi báo cảnh sát, bọn họ lập tức liền tới đây, tôi cũng nghe thấy tiếng còi của cảnh sát đến gần" Tử Ca lớn tiếng kêu, trong lòngbàn tay toát mồ hôi lạnh nhưng thanh củacô run rẩy lại mang theo kiên định

      người trong số đó thấy tới, cầm con dao găm chạy đến "Mày muốn sống"

      "Trở lại mau, "

      Tiếng còi cứ kêu vang, Tử Ca lại sợ toàn thân ướt mồ hôi, gió thổi qua thổi trúng lên người côkhiến co rúm lại

      Tử Ca mắt đỏ nhìn người ở phía dưới, bàntay có dính thứ gì đó tanh tanh khiến cả kinh,áo sơ mi màu đen ướt mảng lớn, dưới ánhtrăng Tử Ca thấy tay mình có máu đỏ tươi

      "Tôi tại có khí lực để """ Mộ Diễn cười nhìn về phía Tử Ca, đè ở người của , nếu như để mọi người nhìn thấy cảnh tượng mập mờ này gây hiểu nhầm

      Trong lòng Tử Ca có vị chát, trong mắt lệ lại muốn xông ra ngài " còn giỡn được sao, có thể được ? Chúng ta cùng " bắt được cánh tay của lượn quanh cổ của mình, để cho cả người dựa vào người , mượn lực của đứng dậy, sợ bọn chũng quay lại lần nữa

      Bị đụng phải vết thương, Mộ Diễn nhíu màyhừ hừ "Báo cảnh sát?"

      " có, bọn họ tới đây" Mộ Diễn đưa điện thoại cho để gọi điện cho Lữ Phương nhưng là biết bọn họ ở NamBình bao lâu mới tới, hơn nữa còn để cho báo cảnh sát

      ngẩng đầu liền thấy ánh mắt nghi hoặccủa Mộ Diễn "Tôi mua xe đồ chơi cảnh sát, anhcó thể tự mình đứng lên , tôi nhấcđược lên" Tử Ca dùng sức nhấc lên nhưng thể, trong đôi mắt lại rơi lệ, khuôn mặt nhắn hốt hoảng, luống cuống vô cùng

      Mộ Diễn nghe giải thích, nhất thời dởkhóc dở cười, lấy tay véo má " LữPhương lập tức đến đây, đầu tôi đau, để cho tôi dựa vào lát "

      " Mộ Diễn, định ngủ sao? đừng ngủ, ngủ thiếp bọn chúng quay lại làm sao bây giờ? Chúng ta thử lại lần nữa có đượckhông?" Tử Ca lôi cánh tay của dùng sức,đụng tới thân thể của , nhìn thấy chiếc áo sơ mi đẫm máu, nước mắt giọt chảy xuống

      Đèn xe chói mắt quét tới, trong nháy mắt chiếu sáng cả khu, Tử Ca hoảng sợ giơ tay ngăncản ánh sáng chiếu vào, thân thể lệch về phíaMộ Diễn che kín người , bàn tay lại đè vào bả vai đem ôm vào trong ngực, MộDiễn thấy thân thể cứng ngắc, giọng nóinhỏ " Là Lữ Phương "

      xe người đàn ông bước xuống, ta mặc bộ trang phục màu đen, cả người rối loạn ổn định, chỉ thấy ta lo lắng chạy tới " báo cảnh sát? Tôi cho báo cảnh sát rồi mà"

      Tử Ca bị ta trách móc, câu phản bác cũng ra được, chỉ nhìn ta đem Mộ Diễn , Mộ Diễn mất máu quá nhiều. LữPhương nặng nề đứng lên, phân biệt nặng với Tử Ca " mau, muốn ngồi chồmhổm cục ở đây sao"

      Xe rất nhanh di chuyển, đến biệt thự hào hoa, Mộ Diễn bị đẩy mạnh vào trong, Phạm Húc Diệc đến ánh mắt quét qua người vộivã vào

      Tử Ca tựa vào vách tường từ từ ngồi sàn nhà, người buông lỏng xuống mới nhận thấy cảm giác đau đớn, mắt cá chân sưng vù như cáibánh bao, đau đến nỗi đứng được nữa, hai cánh tay ôm ở trước ngực. Mọi chuyện diễnra ngày hôm nay khiến hoảng sợ, khổ sở muốn khóc to, trong đôi mắt lệ ngừng chảy ra

      Đột nhiên cửa phòng giải phẩu bị mở ra, bácsĩ và nhân viên chăm sóc lo lắng chạy vội ra, hành lang nhất thời hỗn loạn dị thường

      Chương 64: Trốn tránh cũng vô vọng

      Tử Ca kinh ngạc nhìn chằm chằm người đitới lui, trong lòng có dự cảm bất tường, chống chân đứng lên, gấp gáp muốn hỏithăm, lại thấy Lữ Phương tới

      "Thế nào?"

      " Mất máu quá nhiều, ấy có nhóm máuRH ở nơi này số lượng dự trữ đủ, đãđiện thoại thông báo cho kho máu đưa tới đây"

      Lữ Phương khuôn mặt tà, nghe những lời của ý rá , để ý thẳng tắp về phíacô "Hạ Tử Ca?"

      ta hỏi, ánh mắt mang theo vẻ thăm dò

      "Hôm nay hai người đâu?"

      Tử Ca mím môi, con ngươi bình tĩnh nhìnchằm chằm Lữ Phương, là lần đầu tiên thấy ta, cũng từng nghe thấy tin đồn về ta ở Mộ thị, người đàn ông nghiệt, bên trong lãnh làm cho Tử Ca rùng mình cái

      giờ phút này chuông điện thoại vang lên, trái tim Tử Ca run lên, cầm lấy điện thoạidi động, là Chung Nham

      Lữ Phương khoé mắt hơi cong, ta dùng giọng điệu hài hước hỏi "Tại sao nhận?"

      Tử Ca cằm hơi nâng lên khiêu khích " Có nhận hay là do tôi quyết định, máucủa tôi là nhóm máu RH , có cần hay ?"

      Lữ Phương đáy mắt vui vẻ hơn, chẳng quaanh ta cười khiếnTử Ca rét lạnh " Có, đúng lúc cần nếu dùng đáng tiếc lắm, để tôi xem máu của có lạnh hay ?"

      Tử Ca mím môi chặt, dựa vào váchtường cố gắng đứng lên về phía phòng chăm sóc bệnh nhân, Lữ Phương đưa mắt nhìn, y távội vàng mang thử máu

      Trong phòng chữa bệnh và chăm sóc bệnh nhân họ lấy của 600ml máu, Tử Ca mím môi ngồi ở đó, sau đó bịch tiếng đầu đập vào mặt bàn hôn mê bất tỉnh

      Căn phòng hình vuông, tỉnh lại trêncánh tay được truyền nước biển, ánh mắt của vòng vo nhìn quanh phát đây khôngphải phòng bênh bình thường, nơi đây được trang hoàng xa hoa. Thấy tỉnh lại, y tá vội vàng nhấn tiếng chuông, chỉ chốc lát Phạm HúcDiệc liền tới, ta đứng ở mép giường, kiểm tra cho " Cảm giác như thế nào?"

      Tử Ca theo dõi ta lát, thanh khàn khàn mở miệng " ấy như thế nào rồi? "

      Phạm Húc Diệc khóe miệng cứng ngắc, đáy mắt thoáng qua tia hứng thú " chết được. Thế nào? Quan tâm sao?"

      Tử Ca nhắm mắt " Tôi sợ phí mất 600ml máucủa mình"

      Phạm Húc Diệc khóe miệng nở nụ cười "Sẽkhông, ta tại ước được uống máucủa " Thả tay xuống, ta hướng về phía y tá dặn dò " có gì đáng ngại, bổ sung dinhdưỡng là tốt rồi"

      Lời của ta khiến suy nghĩ, nhìnanh ta ra ngoài, đôi mắt sáng lên, đầu đau đớn từng cơn, người suy yếu. chợt ngồidậy, trước mắt bị mảng đen che kín, thời khắc này, ngất xỉu

      Bên trong phòng, ngực đến bả vai củaMộ Diễn quấn dải băng, mơ hồ còn có vếtmáu rỉ ra. Tử Ca chống đỡ ở vách tường ổn định thân thể của mình, chân được băng bó, chẳng qua mỗi khi chạm xuống đất vẫn có cảm giác đau

      nhắm hai mắt lại, cau mày, cả người xốc xếch. Tử Ca nắm chặt tay, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, theo dõi , nhớ tới hôm đó chechở cho , trong lòng như có dòng nướcchậm rãi chảy xuống, ngón tay lạnh như băng nhịn được vuốt ve mi mắt của

      đột nhiên mở mắt ra, tầm mắt sắc bén thẳng tắp nhìn vào đôi mắt Hạ Tử Ca, ngớ ngẩn, rồi sau đó mới phục hồi tinh thần, ngón tay chưa thu lại liền bị nắm lấy, khóe miệng của nâng lên, trong mắt nhìn ra cảm giác rung động "Tôi chết thành, đúng là làm phiền rồi"

      Tử Ca thu tay lại được, thân thể cứng ngắc đứng đó, chân dùng sức chống, chân khác vì băng bó nên có chút sức lựcnào cả. Thân thể khó chịu nhịn được " trước hết buông tay ra, để tôi đứng ngay ngắn lại "

      giọng , cũng tính toánbỏ qua cho "Vậy đừng đứng"

      Cổ tay hơi dùng lực kéo ngã lên giường bệnh, Tử Ca thấy người bị thương, tay chống đỡ để đụng phảingười , nhịn được kêu thành tiếng"Cẩn thận --"

      Mái tóc dài của rũ xuống bên, quét qua mặt . Mộ Diễn đáy mắt tối phần,Tử Ca khóe mắt liếc thấy ngoài cửa có người đivào, giùng giằng đứng lên lại bị Mộ Diễn túmlấy. dám dùng lực giãy giụa sợ đụngphải vết thương của

      Lữ Phương đứng bên ngoài dựa vào cánh cửa, đuôi lông mày thâm thuý xem bộ kịch hay, Tử Ca mặt đỏ ửng, muốn rút lại cánh tay bị Mỗ Diễn nắm lấy

      " cần tra xét, tôi biết ai làm" Mộ Diễnlạnh lùng mở miệng, nở nụ cười rung động lòngngười, cũng mang theo tia nguy hiểm

      Lữ Phương tiếp, ta chẳng qua là nhìn chằm chằm khuôn mặt được che kín củaTử Ca, muốn nhìn cho , rồi sau đó mặt ta lên nụ cười tà " coi mình là Hồng Thất Công, biết rượu có độc còn muốn uống vào "

      Thân thể Tử Ca chấn động cái, mắt của lẫn tạp chất, thầm đè xuống cảm giác máu sôi trào. Lữ Phương xoay người rờiđi, cửa phòng đóng lại, bên trong phòng khôi phục gian yên tĩnh

      " lên, cùng nhau ngủ" Bá đạo ra lệnh, nghiêng người ôm lấy , bế lên đặt nằm bên cạnh. muốn cách xa chút, muốn đụng phải vết thương trước ngực của , nhưng người đàn ông này đâu có an phận

      nghiêng người, tay trái để lên eo của , tay dò vạt áo của , dọc theo đường bàn tay đặt tại ngực , Tử Ca nghe được nhịp tim của mình như tiếng trống, khẽ cắn môi trong lòng khẩn trương

      Người đàn ông sau lưng nheo mắt lại "TửCa, lòng của đến tột cùng là lạnh hay nóng?"Thanh của trong đêm tối mê hoặc màâm u

      Tử Ca tròng mắt buông xuống, trong miệng khổ sở ra được câu, nhậnđược câu trả lời của tay của đột nhiên dùng sức

      Tử Ca đau thân thể đột nhiên cứng ngắc, côcúi thấp đầu khống chế nổi cảm giác đauđớn, lệ theo khéo mắt chảy xuống dưới. Hô hấpcủa phả vào cổ , đầu lưỡi liếm, tinh tếquấn quanh

      "Tôi cho cơ hội để rời , lại ,vậy đừng mơ tưởng tôi thả "

      Tử Ca cặp mắt đóng lại, chứa đựng đủ loại cảm xúc ở bên trong, ngón tay níu chặt lênga giường, người ở phía sau cánh tay chế trụ ở eo đem ôm vào trong ngực

      Nhận ra được được tự nhiên, thanh của Tử Ca trong đêm tối mà ấm "Vết thương của sao chứ?" (dien.dan.le.quy.don)

      may lúc đó Lữ Phương tới kịp thời

      " tín nhiệm người bên cạnh mình như vậy sao?" Tử Ca xoay người lại, ngắm ánh mắt của

      Mộ Diễn cười cười "Nhiều chuyện, vì chưa từng trải qua, cho nên biết giữa bọntôi sống chết có nhau. Lữ Phương là cánh taycủa tôi, tôi bị thương, ta cũng bị thương "

      Tử Ca nhớ tới cặp mắt tà kia, chìm lãnhbén nhọn, ánh mắt cơ hồ muốn đem cắt ra thành từng mảnh, thấy bàng hoàng, Mộ Diễncon ngươi nheo lại " nghĩ cái gì?"

      Ánh mắt hạ xuống nhìn thấy vết thương trênngười , Tử Ca mím môi, "Tôi suy nghĩ, tôi nên mời ăn cơm"

      "Ha ha" tiếng cười ngông cuồng trong đêm tối vang lên, mang theo cỗ áp bách kinh hồn, môi của in trán của , nhàng hôn "Đừng vọng tưởng rời khỏi tôi, trốn thoát, hậu quả cũng gánh nổiđâu"

      Mắt của hơi rũ xuống, ngón tay gõ"Mộ Diễn, người tôi có gì khiến phải si mê? Tôi nhìn ra, bên cạnh có nhiềuphụ nữ như vậy, tại sao thể bỏ qua tôi "

      "Nếu là tôi, tôi nghĩ tới chuyện dễ dàng bỏ qua cho , hiểu sao?" Thanh âmcủa lạnh nhạt, trầm thấp ép sát tai "Trừkhi, tôi chán"

      Tử Ca trong lòng dâng lên cảm giác vô vọng,người đàn ông này, chỉ khi muốn, nếu , có ai có thể dễ dàng thoátkhỏi tay

      Mộ Diễn nhìn vào trong ánh mắt của , đột nhiên xuất bên cạnh . Phụ nữxinh đẹp chỗ nào cũng có, nhưng là, hết lần này tới lần khác trong ánh mắt của kháng cự, cách ly khiến hết lần này đến lần khác muốn phá huỷ, thích nhìn tức giận,phảng phất gợn sóng trong lòng có thể bình tĩnhchìm xuống

      "Như thế nào mới có thể chán tôi?" Côhỏi, lại nghe được tiếng cười của

      Khổ sở áp vào đáy lòng sâu, nhẹnhàng hạ mí mắt, cả đêm bị hoảng sợ chiếm giữ, vượt qua khỏi phạm vi tiếp nhận của , chỉ thân thể mệt mỏi mà tâm cũng vô lực

      "Biết mục đích đặt ra của tôi là gì ?" đè ép môi của , hô hấp nóng rực dâng lên, vào trong khoang miệng và lỗ mũi của "Người nào đâm tôi nhát, tôi trả lại gấp mười lần"

      có ai có thể ở đây đả thương , nụ cười khéo miệng kéo dài, giống như mớivừa bước ra từ địa ngục đến lấy mạng người khác

      Quả nhiên, đây là tác phong của . nhắm đôi mắt lại, chỉ có mí mắt lay động để cho bản thân mình được thanh tĩnh

      Tử Ca nhớ tới điện thoại của Chung Nham lúc chiều, ta báo cho tin, khiến trong nháy mắt xơ cứng

      - phải là con ruột của Hạ Xương Nguyên

      - cho tới bây giờ cũng chỉ là công cụ kiềmchế người khác của Hạ Xương Nguyên. tàn khốc thế nào cũng tiếp nhận được nhưnglúc đó cả người toát mồ hôi lạnh, bàn tay nắm nổi điện thoại (diễn.đàn.lê.quý.đôn)


      "Tử Ca, em muốn có cuộc sống mới ? Thoát khỏi nơi này, tôi có thể giúp em"

      Chung Nham đề nghị với điều đó, khóc sưng mắt, khắc lại nhìn thấy Mộ Diễn trong lòng giương nanh múa vuốt thức tỉnh. Tại sao bị nhiều người áp chế như vậy?

      Tại sao ?

      chỉ muốn cuộc sống tốt

      Tại sao thực tế lại đau khổ như vậy? luôncảm thấy kỳ quái, tại sao ba đối đãi với và Minh Châu khác nhau như vậy? từng nghĩ ông và Tạ Phương cũng thích mình

      Nhưng ví dụ như mẹ thích , mà ba lại thích Minh Châu, mẹ cũng khỏi nổi lên cảm giác chán ghét

      ra là bất đồng

      Chỉ vì là Hạ Tử Ca

      Ra ngoài trước, nhắn tin cho ChungNham, muốn cho biết bọn họ nơi nào, cũng muốn biết cuộc sống mới là gì

      ta chỉ "Hãy tin tưởng tôi"

      "Chung Nham tôi còn có thể tin sao?Hôm nay để cho tôi trải qua cơn ác mộng, tôi còn biết đến bao giờ mới có thểquên nó"

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 65: Hô hấp gần kề

      Tử Ca co rúc trong lồng ngực của ,khoảng cách thân mật như vậy khiến sợ, anhnằm nghiêng người cánh tay đè ở phía dưới,máu lần nữa rỉ ra cánh tay

      Tử Ca vội vàng điều chỉnh thân thể của anhnằm ngang "Tôi nhiều máu để cho như vậy"

      Sắc mặt tái nhợt, đôi môi đỏ hồng, khoé mắt vì khóc quá nhiều hơi sưng nhìn động lòng người, đặt tay người "Hạ Hạ, máucủa tôi và em hoà cùng chỗ"

      Tử Ca ngẩn người ra, chưa từng có ai gọi cách thân mật như vậy, ác ma muốn để lạidấu ấn người sao?

      Hạ Hạ

      Đầu để bả vai của , Tử Ca nghe đượctiếng kêu rên của , liền tránh ra chỗ khác. Giương mắt là có thể nhìn thấy bắp thịtsăn chắc của , trong ánh mắt lên vui vẻ hiếm có

      nghiêng đầu, tránh ánh mắt của "Tốinay tại sao lại xảy ra chuyện như vậy"

      Bất kể là tin hay tin, cũng hivọng chuyện đó là do Chung Nham làm. Nhưngrồi cũng dập tắt ý nghĩ đó, nên có bất kì hy vọng gì đối với Chung Nham

      Mộ Diễn rũ mắt xuống, thuốc tê dần dần tảnra, khiến cảm thấy mệt. Tử Ca nghe được câu trả lời, quay lại thấy ngủ rấtsay

      Dáng vẻ lúc ngủ của ngờ lại điềm đạm như vậy, bớt tia tà ác. Tay để trênngực của , thấy tim đập nhịpnhàng mà có lực, cảm giác bình thản vô cùng

      Tử Ca ngủ lúc, trời sáng, rón rénxuống giường, tận lực muốn đánh thứcanh dậy. Chẳng qua vừa mới kéo chăn ra địnhđắp cho Lữ Phương đẩy cửa vào. Chân vừa chạm xuống đất mơ hồ cảmthấy đau (MiuDiendanLeQuyDon)

      Ánh mắt sắc bén của ta nhìn , tavẫn mặc bộ quần áo màu đen ngày hôm qua, cũng lười để ý, mặc kệ

      "Thế nào" Mộ Diễn tỉnh dậy, lấy tay chống đỡ thân thể ngồi dậy, Tử Ca thuận tay đem cáigối kê sau lưng cho

      Lữ Phương nhìn "Chuyện này thể trước mặt ta"

      Hiểu được ý của ta, Tử Ca đứng lên"Tôi ra ngoài trước"

      Ở ngoài hành lang, Tử Ca ngồi đó, ánh nắng ban mai chiếu vào nhìn cả người bóng loá, côcầm điện thoại lên "Chung Nham, có phải anhlàm hay ?"

      thấp thỏm hỏi mang theo tia hi vọng, mong ta làm nên chuyện này,nhưng hi vọng của bị sụp đổ hoàn toàn

      Đối diện với trầm mặc hồi lâu, Tử Ca địnhthần "Chung Nham tại sao tôi lại tin chứ?Tại sao lại phải tin cho tôi cuốc sốngmới. cũng như người khác, chẳng qua chỉ lợi dụng tôi để hoàn thành mục đích của mình"

      Tại sao? Tại sao? Mỗi câu hỏi khiến càng thêm đau lòng. Người đàn ông từng nắm tay , cười với , từng , ấm áp nhu hoà, tạisao lại trở nên như vậy? Chung Nham mạng sống của người khác xem là cỏ rác sao?

      "Tử Ca, có chuyện gì?" Thanh nhàng bình tĩnh, Tử Ca nữa liền cúpmáy, mệt rồi. Các người muốn đấu đá thếnào cũng được, nhưng đừng lôi tôi vào, tôikhông đủ sức để tiếp nhận

      Lữ Phương ở trong phòng ngủ lâu, rón rén đến gần, nghe được tiếng hai người nóichuyện

      "Ở đây có con đường cao tốc rất thông dụng, chúng ta muốn khai thác cũng có gì khó"

      "Theo nguồn tin bên ngoài, phía ChungNham cổ phiếu xuống dốc, mà Hạ XươngNguyên cũng trơ mắt nhìn, có lẽ bỏ ra khoản tiền để giúp. Nghe vài ngày nữa mở hội chiêu đãi ký giả"

      "Chúng ta nên trước bước hoặcvào ngày hôm đó cùng nhau tuyên truyền tin tức"

      .............

      Tử Ca lặp lại nội dung câu chuyện, mặt tái nhợt, hiểu hết tất cả mọi chuyện,nhưng biết Chung Nham gặp khó khăn là đúng, nhất định ba đem Minh Châu gả cho Chung Nham, để cứu giúp ta. Hơn nữa Chung Nham với , danh nghĩa toàn bộ tài sản của ba sau này thuộc về Minh Châu

      Năm đó họ gạt tạo nên vở kịch haymà lại là người bị hại, hại đến thê thảm

      Bọn họ lợi dụng chẳng qua muốn mộtngười xuất

      Chẳng qua hiểu Mộ thị tại sao cũngtham gia vào chuyện này

      "Chung Nham làm việc được rộnglượng cho lắm, chĩa súng vào đầu kia khiến cho...." Thanh của Lữ Phương truyềnra bên ngoài, khiến ngừng run rẩy,thân thể lạnh tanh

      rũ mắt xuống phòng ngủ truyền rabất kỳ tiếng nào nữa

      "Người bên ngoài nghe đủ chưa, tiến vào "Thanh của Mộ Diễn trầm thấp truyền ra quên ngoài, định bỏ nhưng kịp nữa, Lữ Phương đẩy cửa ra, ánh mắt quét qua người , mang theo nụ cười "Tối hôm qua nhìn , dáng dấp cũng tệ"

      "Dáng dấp như thế nào cũng vừa lòng Lữ tiên sinh được" Tử Ca lạnh nhạt trảlời, cười như cười, đè xuống hốt hoảngtrong lòng

      " dối chớp mắt. Vào thôi, có người đợi phục vụ đấy" Lữ Phươngnhìn lát, né người bước vào trong, nhìn bóng lưng của chẳng qua chỉ ngáp cái "Tôi về phòng ngủ, chạy đêm, mệt chết mất" (MiuDiendanLeQuyDon)

      Mộ Diễn nửa người tựa vào giường, nhìn đứng cách xa, ánh mắt vui ra lệnh"Tới đây"

      Tử Ca nghe theo lời về phía trước,mới vừa đến gần liền bị kéo lại tay chế trụ sau gáy , ánh mắt nhìn thẳng vào mắt , thanh mà thấp "Hạ Hạ, mới vừa rồi có nghe lời tôi ?"

      Tử Ca bị kéo đến, đầu ong ong chóngmắt "Nghe được"

      "Vậy tốt, Hạ hạ, nhớ lời của tôi, chọc vàotôi phải gánh hậu quả khôn lường" Lời nóicủa trầm thấp nhưng trong đáy mắt có lửakhiến người ta thể khinh thường

      Tâm bị nhéo cái, cách nàophán đoán được trong lời cúa có ý gì, côchỉ muốn khi ở cạnh nhau giúp đỡ lẫn nhau,thứ khoảng cách kia cũng dần tiêu tan "Anhkhông tin tôi đúng ?"

      Điều quan tâm chính là có tin hay ?


      Chương 66: Khôngđược gọi

      Tâm bị nhéo cái, cách nàophán đoán được trong lời cúa có ý gì, côchỉ muốn khi ở cạnh nhau giúp đỡ lẫn nhau,thứ khoảng cách kia cũng dần tiêu tan "Anhkhông tin tôi đúng ?"

      Điều quan tâm chính là có tin hay ?

      Ánh mắt của nhìn thẳng tắp vào mắt , buông cánh tay chế trụ ở gáy của ra " đáng giá để tôi tin sao? Hạ Hạ đừng cho tôi biết, chỉ vì tôi nên mới đến gần tôi, chúng ta chẳng qua chỉ thoả mãn nhu cầu của nhau"

      Tử Ca rũ mắt xuống, cứng rắn nặn ra nụcười, rồi lại vô lực biến mất. Lời của thẳng thắn đem quan hệ của hai người bại lộ dưới ánh mặt trời

      Giữa bọn họ chẳng qua là thở ơ tín nhiệm mà thôi

      muốn thân thể của , mà điều muốnchính là quyền lực của có thể giúp ba ra tù

      Vậy mà, chuyện muốn làm cũng làmxong, lại chịu buông tha cho , mà chính cũng thể ra khỏi phạm vi quy định

      Nhếch môi, Tử Ca hề nữa chuyện,chẳng qua tất cả tâm tình được thu lại, nét mặt của rất nhạt, nhạt đến nỗi khiến cho người khác hiểu nghĩ gì. Mộ Diễn cảm giác mình lại thấy cái dáng vẻ chán ghét kiacủa , thờ ơ lạnh nhạt, giống như tất cả mọichuyện liên quan đến

      Mắt lạnh hơi nheo lại, thú tính trong lòng lại muốn động, mỗi lần thấy bộ dạng này của , đều muốn xé tan nó ra, xé chiếc mặt nạđang treo mặt

      Phạm Húc Diệc tới đây kiểm tra như thườnglệ, Tử Ca quay đầu bỏ qua bên mắt, địnhđến ghế salon ngồi, vết thương ở lòng bàn châncũng lớn nhưng cũng cần chăm sóc

      Chẳng qua mắt cá chân lại sưng to, ngay cảchạm mặt đất cũng cảm thấy đau đớn

      " Đồ lang băm, muốn chết sao?" Hạ Tử Ca sửng sốt nghe tiếng gào thét, ngẩng đầu, chỉ thấy Phạm Húc Diệc hung hăng đâm lấy mộtngón tay đâm vào vết thương của Mộ Diễn, tránanh mồ hôi giọt, khuôn mặt tức giận doạ người

      Tử Ca mặc niệm ba giây đồng hồ, nhất định là rất đau

      " Nhục mạ thầy thuốc, tội nặng thêm bậc " Xé miếng băng ra, miệng vết thương cơ hồ rỉmáu, Mộ Diễn đau đến nỗi nhăn mày, ánh mắtphun ra lửa nhìn Phạm Húc Diệc

      "Năng lực của cậu khá mạnh, đáng để ăn mừng" Cẩn thận kiểm tra vết sẹo cho Mộ Diễn, xác nhận có vấn đề gì Phạm Húc Diệc cầm bột thuốc thoa lên, tay có chút thô lỗ,Tử Ca nhìn Mộ Diễn gân xanh trán nổi lên,mỗi lần bôi thuốc lại thấy căng thẳng

      nhịn được, đứng lên về phía giường bệnh, cung kính hỏi thăm "Bác sĩ Phạm,nếu được tôi có thể giúp ta băng bó, ngài nghỉ ngơi chút"

      Chẳng qua nhàn nhạt nhìn Tử Ca cái, Phạm Húc Diệc động tác tay cũng khôngngừng nghỉ "Mộ Diễn liền thích ứng được vớiđộng tác này của tôi, quá hay quá nặng cậu ấy thích ứng được đâu"

      "Cút" Mộ Diễn hô lên có điều thanh còn chưa lan toả ra ngoài liền bị nuốt vào, MộDiễn tay bắt được tay Phạm HúcDiệc, để ý tới vết thương bởi vì dùng sứcmà rỉ máu, gân xanh nổi lên "Có lời để lại, đừngđể cho tôi ở đây hành động quỷ quái"

      "Đây chính là đó nha " Phạm HúcDiệc mặt lên nụ cười quỷ dị " Này LãoTử, ban đêm khuya khoắt vì bữa ăn của ta liều mạng suýt chết, thiên kim tiểu thư gì đó tôi cần, chỉ cần nghĩ cách khiến tôi rút lui, tránh cho tai của tôi được thanh tĩnh"

      "Đồng ý" hận hận khạc ra hai chữ, Mộ Diễnsuy sụp nằm xuống. Phạm Húc Diệc cũng lưu loát thu tay, Tử Ca thấy thế sắc mặt tái nhợt, cônhìn Phạm Húc Diệc, ánh mắt kiên định "Bác sĩ Phạm, để tôi đến "

      Nhún nhún vai, Phạm Húc Diệc đem đống băng thả vào trong tay Tử Ca trêu đùa "Đaulòng"

      Lời này của ta khiến Tử Ca dừng chút, trả lời, chẳng qua chỉ lưu loát đem băng quấn quanh vết thương của Mộ Diễn.Tóc của rũ xuống theo động tác của mình, Mộ Diễn cảm thấy trong lòng có chút mềm mại

      khí yên lặng mà ấm áp, có loại cảm giác lưu thông giữa hai người, ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào, làm cho ngườita cũng nhu hoà theo

      khí, Phạm Húc Diệc nghĩ thầm, trong đôi mắt thoáng qua tia khó hiểu

      Ở chỗ này mấy ngày, Mộ Diễn đồng ý để ra ngoài, cũng chỉ có thể ở bên cạnhanh. phục hồi rất nhanh, tĩnh dưỡng mấyngày tinh thần tốt hơn nhiều, xem xét lại , thấy chân mình vẫn còn đau dữ dội

      Chẳng qua cứng rắn chống đỡ, người khác nhìn vào nhận ra

      Trong vườn hoa,Tử Ca khoác chiếc áo khoác mỏng ngồi chiếc ghế dài, mặt hơinâng lên, mây cuốn mây tan làm cho cảmthấy thoải mái nhưng tại sao trong lòng lạicảm thấy phiền não vô cùng

      Mộ Diễn cùng Lữ Phương ở trong thư phòngkhông biết chuyện gì, cũng muốnbiết, chút chuyện cũng có thể khiến phiền lòng, thà biết còn hơn

      Mộ Diễn ra ngoài nhìn thấy cảnh tượng này, ngồi ở chỗ đó, nhìn rất xinh đẹp, tóc xoănthả xuống nhìn mị hoặc, chẳng qua trong đáy mắt xoá sạch tinh khiết của chỉ còn đơn bao trùm

      tay để ở trong túi , đứng bênlẳng lặng nhìn lát, lại phát ra vẫn ngồi đó im lặng mà đơn

      cái bóng tới, che khuất cả bầu trời.Tử Ca thu hồi tầm mắt, ánh mắt có chút hư vô chăm chú nhìn Mộ Diễn, hồi lâu mới phản ứng được, vội vàng ngồi thẳng lên

      Mộ Diễn hai tay đặt lên người , cúiđầu, con ngươi lạnh nhạt tiến thẳng vào trong đôi mắt "Muốn cái gì?"

      hỏi, thanh trầm thấp, người cònmang theo mùi thuốc lá nhàn nhạt. Tử Ca tránhné tầm mắt của , nhìn thẳng vào mắt côđể cho nàng cảm thấy khó thở, ngay cả chỗ nấp để sống cũng có "Làm thế nào mới cho tôi về nhà"

      "Về nhà" Ngón tay nâng cằm lên, Mộ Diễn cho phép trốn tránh nhìn thẳngvào mắt "Hạ Hạ, còn có nhà để về sao?"

      Tử Ca mặt liền biến sắc, người đàn ông này,nhất định phải đâm vào vết thương của người khác sao?

      Ngón tay của mang theo ấm áp chậmrãi di chuyển đến gò má của , Tử Ca nghiêngđầu nhưng né tránh, đụng vào khuôn mặt mịn màng của , người có cái gì đó quen thuộc. Mỗi sáng ngắm thức dậy, cuộcsống nhàn hạ lo âu khiến ham muốn có được nó mỗi ngày

      "Hạ Hạ" thanh nỉ non bên tai Tử Ca, trầm thấp mà nhàng. Nhưng trong lòng căngthẳng, đứng lên chuẩn bị né tránh "Tôi vào trước"

      Cánh tay bị bắt được, kéo vào trong ngực, lảo đảo ngã vào ngực của , bàn tay đặt hông của , lòng bàn tay mang theonhiệt ấm, đè ép thân thể của khiến côdính vào người , môi dán lên tai củacô "Hạ Hạ, tôi muốn em như thế nào cũngkhông đủ"

      Giọng trầm thấp, bàn tay có lực đặt trênngười , thân thể của dán chặt vào lồngngực của , tim của cật lực đánh trống, tay dọc theo áo khoác của dò vào vạt áo, Tử Ca cảm giác lỗ tai mình đều bị thiêu cháy, đẩy ra, hơi thở có chút rối loạn ""

      Nơi này, nơi này là ở bên ngoài

      "Tôi nhịn được tại liền muốn em"

      Tử Ca trong lòng thét chói tai, Mộ Diễn anhkhốn kiếp, nơi này là bên ngoài, ban ngày ban mặt ", thể " (MiuDiendanLeQuyDon)

      Lời kháng cự còn chưa hoàn toàn khạcra, bị nuốt vào, nụ hôn của cuồngnhiệt, Tử Ca cảm thấy khí trong lồngngực đều bị rút hết, chỉ có thể nắm lấy vạt áo của chống đỡ thân thể yếu mềm củamình

      Bàn tay của làm loạn bên trong quần áocủa , ngón tay đẩy áo khoác của ra, ngóntay mang theo ma lực đặt chỗ mềm mại nhất của , thân thể nhạy cảm hoàn toàn xụi lơ, sắc mặtcủa đỏ lên, hai chân mềm nhũn, cánh tay níu lấy tay của chống đỡ thân thể mình. Thanh mềm mại nhẵn nhụi từ trong cổ họng tràn ra,thanh động tình khiến càng thể buông tha, càng ngắm càng mê

      "Tôi dựa vào...." Lữ Phương trở lại cầm theomột đống văn kiện, liền thấy như thế, ta nuốt nước bọt thành lời

      Bị cắt đứt Mộ Diễn ngẩng đầu lên ánh mắthung tợn nhìn Lữ Phương cái, thanh củaanh trầm thấp, trong đôi mắt vì bị quấy rầy nên vui, cũng che giấu thể ra bên ngoài "Trở lại làm cái gì?"

      Tử Ca mắc cỡ đứng lên, giùng giằng muốn rời khỏi, lại bị Mộ Diễn ghim ở trong ngực, dám giãy giụa sợ vết thương của nứt ra, chỉ có thể cúi thấp đầu đem mặt vùi vào trong lồng ngực của , mặt đỏ muốn rỉ máu, ngay cả hai bên tai cũng như bịlửa đốt

      Tay của vẫn để trong váy của có lấy ra, dám động, chỉ có thể mặccho ôm lấy

      "Tôi mang văn kiện đến cho cậu, đồng thờimuốn , tối mai có yến hội nhớ đến sớm" xong, Lữ Phương vội vàng rời , đồng thời trong đầu ra dáng vẻ nhu mỳ của Chương Tiểu Hiền, có nhân đạo, tuần được ôm bà xã

      Người vừa , Tử Ca đẩy Mộ Diễn ra xoay người rời , mặt vẫn còn đỏ. Mộ Diễn thuận theo ý của kéo tay "Trở về phòng"

      "Trở về cái đầu nhà " Tử Ca mặt cơhồ rỉ máu, giận trợn mắt nhìn Mộ Diễn cái, hất cánh tay của ra, lấy khoảng cách an toàn. Ánh mắt Mộ Diễn nguy hiểm nheo lại" trở về phòng, vậy ở chỗ này"

      Người đàn ông này có cần cố chấp như đứa bé vậy ? Tử Ca cảm giác mình muốn điên rồi

      đẩy tay ra "Ca ca, bình tĩnh , biết xấu hổ sao?"

      ", mới vừa nặn câu gì ra khỏi miệng" Mộ Diễn sắc mặt trầm xuống "Lặp lại lần nữa"

      Tử Ca mím môi chặt, xoay ngườimuốn thoát , lại bị bắt lấy, thanh củaanh chìm lãnh " kêu tôi là cái gì"

      "Tôi gọi là cái gì?" Chưa kịp tay củaanh bóp cổ , như lần trước cả ngườianh tản ra nguy hiểm. Tử Ca kinh hoảng rống to, trong đầu nghĩ lại xem mình vừa cái gì

      Ca ca, Ca ca........

      "Đây chẳng qua là tiếng mở đầu"

      Hô hấp lâm vào đường cùng, Tử Ca taybắt lấy cánh tay , kinh hoảng giải thích, lựcđạo mất khốg chế cơ hồ muốn cướp sinh mạng của

      "Ca ca? cũng xứng?"
      Last edited by a moderator: 3/9/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :