1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mạnh Mẽ Chiếm đoạt, cô gái chớ càn rỡ - Mộ Vân Già (133c Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 21: Nhìn thấy ( ba )

      Trong tay Mộ Diễn cầm ly rượu màu đỏ, nhàng đẩy đến trước mặt này, bá đạo hạlệnh, "Uống ."

      Tử Ca hàm răng nhịn được lại muốn cắn vào môi, người đàn ông này, phải muốn khiến cho khó chịu sao? Trong tròng mắt cam lòng ra ngoài, nên như vậy, theo như ý của để cho người khác ăn đậu hủ, cònmuốn như thế nào nữa?

      Đôi môi mỏng nhàng mở ra, Mộ Diễn trong thân thể dâng lên cỗ tức giận, con ngươi sâu lắng nhìn Hạ Tử Ca, người phụ nữđáng chết này, sao lúc nào cũng tỏ ra quậtcường trước mặt , bị người khác trêu ghẹo thấy hướng về phía cầu cứu,ngược lại hướng về phía người kia cười. biết, đàn ông nhất định chịuđược nụ cười mời gọi này sao.

      Ngón tay thon dài nâng cằm lên, bá đạomà lạnh lùng nhắm ngay ánh mắt của , thanhâm trầm thấp lạnh lẽo phảng phất tảng băng thấm vào thân thể của , "Làm người phụ nữ của tôi đầu tiên phải tự giác nghe lời"

      Tử Ca hơi mím môi, thân thể nhịn được rùng mình, phải là giỡn, người đàn ông này có lúc vô tình khiến kinh hãi.Lấy tay cầm ly rượu, khóe miệng gợi lên nụ cười như cười, "Mộ tổng, ngài lái xe thể uống rượu"

      Đem ly rượu đỏ đổ hết vào miệng, khôngmuốn thưởng thức mùi thơm của rượu chút nào, rượu mới vừa vào cổ, đôi môi liền bị che lại,lưỡi của mang theo lực bá đạo dò vào, tham lam nuốt hết chỗ rượu chưa kịp nuốt xuống , bàn tay có lực nâng gáy của , khiến muốn tránh cũng thể tránh.

      Ưm . . . . .

      Lưỡi bị hút tê dại, bàn tay để trước ngực của , lại nhúc nhích chút nào, màu đỏ của rượu chịu đơn đợi khi hai người hoà vào nhau mới chảy xuống, hấp dẫn.

      lúc Tử Ca cảm giác mình hít thởkhông thông, mới buông lỏng ra, lưỡi nhàng phớt qua môi của , khóe miệng như có như cười, "Mùi vị tệ."

      tệ cái đầu ngươi, lão nương hô hấpkhông nổi rồi!

      Tử Ca ánh mắt bởi vì hít thở thông lộ ra tầng nước mờ nhạt, tức giận trừng mắtnhìn Mộ Diễn, ". . . . . ."

      Hành động của hai người ở trong mắt mọingười xung quanh mười phần đều là tán tỉnh nhau, những người khác cũng giống như kìm chế được, trong lúc này nhất thời sởhội vang lên tiếng rên rỉ ngừng của các .

      Hạ Minh Châu nhất thời bị cảnh tượng nhưvậy dọa sợ, con ngươi nhìn chằm chằm Chung Nham, hai gò má đỏ ửng, bàn tay nhắn bắt được cánh tay của Chung Nham, thấy ta hơi căng thẳng, sửng sốt chút, chỉ thấy bàn tay cầm cái ly gân xanh nổi lên, làm cho ngườita cảm thấy ly thủy tinh lập tức chịunổi bể tan tành, luôn luôn ôn hòa như ta bây giờ lại như vậy, khiến cảm thấy rơi vàomột cái hố băng.

      "Nham. . . . . . làm sao vậy. . . . . ."Thanh sợ hãi yếu ớt mà tràn đầy lo lắng, saumột khắc đột nhiên ý thức được cái gì, ánh mắt quét về phía kia, "Chị. . . . . ."

      Chị? Chị!

      Hạ Tử Ca hơi nghiêng đầu, đángyêu nháy mắt , nhếch miệng lên, tròng mắt cong cong, " lâu gặp, Minh Châu."

      Thanh của nhàn nhạt, nóng nốitiếp là lạnh nhạt, tâm tình mãnh liệt,nhưng Mộ Diễn dính vào người lại cảm nhận được thân thể của đột nhiên căng thẳng , phảng phất vùi đầu vào vòng chiến, gai trênngười lặng lẽ nhô lên, tùy thời chuẩn bị công kích tình địch.

      Mộ Diễn khóe miệng cong lên, môi mỏng trào phúng cười, môi dán lên tai Tử Ca , hô hấpnóng rực phả vào da thịt , cố ý muốn hòa tan khối khí cứng ngắc kia, trầm thấp giọngnhẹ nhàng , "Các người biết nhau?"
      Chương 22: xứng

      Biết? Đâu chỉ biết mà thôi?

      "Biết, làm sao biết, ấy là vị hôn thêcủa Chung tổng"

      Tử Ca cười khẽ động lòng người, nhưng trong mắt muốn giấu cũng giấu được vết thương rỉ máu trong lòng.

      Tay kéo lấy cánh tay Mộ Diễn, Tử Ca cả người tựa sát vào trong ngực Mộ Diễn , lồngngực cứng rắn vừa vặn để dựa, nhiệt độ của người sau lưng truyền tới người , lặng lẽ làmấm thân thể bé của .

      Con người có lúc rất kỳ quái, ràng có thể kiên cường chống lại mọi thứ nhưng gặp chútchuyện mới phát mình suy yếu đángthương, lại vội vàng muốn ai đó truyền cho chútsức lực, giống như tại chỉ có thể hèn mọn lấy chút xíu nhiệt độ ở ngườiMộ Diễn mà thôi, mặc dù biết đượcMộ Diễn có muốn cung cấp cho chút xíunhiệt độ đó hay , người đàn ông này có lúc vô tình khiến kinh hãi, có thể tùy thời tùy chỗ làm càn, mắt lạnh thưởng thức kịchhay của người khác, phảng phất hết thảy mọi chuyện đều nằm trong đôi mắt . Nhưng anhkhông đẩy ra, để cho Tử Ca cảm thấy tâmtình thoải mái.

      "Chị, người thế nào, người thế nào. . . . . .Như vậy. . . . . ." Đôi mắt trong suốt mang theosự nghi ngờ cùng kinh ngạc nhìn Hạ Tử Ca corúc như con tôm ở trong ngực Mộ Diễn, nhìn côdiêm dúa lẳng lơ hấp dẫn.

      Tử Ca cười khẽ, "Như vậy là như thế nào? Ha hả, Chung tổng, vị hôn thê của ngài đáng ." Mắt của nàng cong cong nhìn về phía Chung Nham, nhưng là trong đôi mắt cũngkhông vui vẻ chút nào.

      Hạ Minh Châu trong đôi mắt thoáng qua lo sợ yên, ngón tay níu chặt lấy tay áo Chung Nham .

      Chung Nham , ám mắt dịu dàng dưới ánh đèn trở nên u ám , ta bưng ly rượu lên nhấp cái, ánh mắt sắc bén đánh vềphía Hạ Tử Ca, ánh mắt nhìn chằm chằm cánh tay Mộ Diễn ôm eo , hai người tư thế thân mật làm cho người ta nghĩ thế nào , ánh mắt sắc bén bắn về phía Tử Ca khiến cảmthấy da thịt mình đau đớn.

      "Chị. . . . . ." Đôi mắt mơ hồ có hơi nướcdâng lên, Hạ Minh Châu đứng lên vừa muốn tiến lại gần lại bị thanh lạnh lùng quát,"Đứng lại."

      Hạ Tử Ca từ trong ngực Mộ Diễn ngồi thẳngngười, cúi đầu nghịch móng tay, chút nàođể ý đến lúng túng của kia

      "Minh Châu, ngồi xuống." Thấy Hạ Minh Châu lúng túng luống cuống, Chung Nham nhẹgiọng ra lệnh, thanh mang theo lạnh lẽo. Hạ Minh Châu nhìn Chung Nham cái, khẽcắn môi đào, nhưng vẫn nghe lời ngồi xuống.

      Những người khác cảm thấy họ nổi sóng với nhau, dừng chuyện, có nhiều người hứng thú nhìn. Trong lúc này khí ở sở hội trầm thấp áp bách lòng người.

      Mộ Diễn ngón tay thon dài khẽ vuốt gương mặt Hạ Tử Ca, trêu chọc da thịt trắng nõn củacô, thanh nhàn nhạt lộ ra vẻ hài hước, "Thếnào? Còn phát cáu sao?"

      "Người ta chỉ là sợ quấy rầy chuyện làm ăn của mọi người." Kiều mỵ nháy mắt mấy cái, đáy mắt ghen ghét, tay đẩy cánh tay nắm ở hông ra, giọng , "Trong này quá buồn bực, tôi ra ngoài hóng mát mộtchút."

      Mộ Diễn chẳng đúng sai nhìn Hạ Tử Ca, nhìn chằm chằm tầm mắt của như suy nghĩ điều gì, bàn tay vỗ cái vào bộ ngực xinh đẹp của ," có chuyện gì đừng có chạy lung tung, ăn mặc như thế này rất dễ làmngười khác nổi lên thú tính."

      Phòng rửa tay, Hạ Tử Ca lấy chút nước lạnhvỗ gò má của mình, ý đồ để cho mình tỉnh táo chút, ngẩng đầu nhìn xinh đẹp trong gương, Hạ Tử Ca mắt lạnh lẽo.

      "Chị, hai năm qua chị nơi nào? Em cùng Nham, bọn em luôn luôn tìm chị, chị có biết em rất lo lắng hay ."

      Trong lòng có cái gai, Nham? Nham! Cách gọi thân mật, thân mật đến nỗi cũng muốn tiến lên chúc mừng họ , con ngươivụt sáng , che giấu cảm xúc trong đôi mắt.

      "Hừ, tìm tôi? Tìm được tôi để cho tôi bò lổm ngổm mặt đất hèn mọn đáng thương cầu xin sao?" cho con đường lui. lạinói với bọn họ lo lắng cho ? Hạ Tử Ca muốn cười to, đời còn có chuyện buồn cười như vậy sao?

      "Chị. . . . . ."

      "Chớ kêu tôi là chị, Hạ gia chỉ có đứa con . Hạ Minh Châu, xứng đáng!"Ngôn ngữ lạnh như băng đâm vào trái tim Hạ Minh Châu. Sắc mặt trắng bệch nhìn Hạ Tử Ca, mặt thống khổ bi thương làm cho người khác thương tiếc.
      Chương 23: Thế thân ( )

      "Thu hồi vẻ điềm đạm đáng kia , tôikhông phải là đàn ông, thương hoa tiếc ngọc được" Cầm lấy khăn giấy lau tay sạch , Hạ Tử Ca ngẩng đầu lên nhìn thẳng gương mặtHạ Minh Châu, "Trước kia tất cả mọi chuyệncoi như Hạ Tử Ca tôi mắt bị mù để cho chó cắn, đừng đứng ở trước mắt tôi ra vẻ đáng thươngnữa, tôi tại tay chân có sạch , có thể làm ra chuyện gì cũng biết được."

      xong, Hạ Tử Ca ném khăn giấy thậm chíngay cả liếc mắt nhìn Hạ Minh Châu cũng nhìn, thẳng ra khỏi phòng rửa tay, sau lưng có tiếng khóc nức nở, trong lòng cười lạnh, gió mát xông lên, người nên khóc là mớiđúng !

      Từ ngày ba vào tù, đứng trước toàcương lạnh nhúc nhích được, đó là lầnđầu tiên cảm giác bất lực, trời đất rộng lớn như vậy có ai chịu đỡ đứng lên.

      Đứng ở hành lang, gió thổi tê tái làm giậtmình, thời điểm mẹ tát cái rồi đuổi , khổ sở được câu, thậm chí ngay cả thỉnh cầu xin cơ hội tha thứ cũngkhông có.

      Trời đất to lớn như thế, lại có mộtngười thân. Thân thể nhàng tựa vào tay vịnlan can, trong bầu trời đêm tóc dài tung bay, khuôn mặt nhắn nâng lên nhìn về phía bầu trời khóe miệng nhàng lộ ra vui vẻ, chẳng qua trong khoé mắt giọt nước lăn xuốngkhông tiếng động

      Hạ Tử Ca, khóc thút thít, bởi vì có ai thương hại . Cho nên, chỉ có thể ngồi góc nước mắt ròng ròng. Ở nơi có ai, gặm nhấm vết thương trong lòng.

      Vòng eo đột nhiên truyền đến ấm áp khiếnHạ Tử cả kinh, thân thể chợt đứng thẳng, khinhìn người đan ông trước mặt, Tử Ca trong nháy mắt khuôn mặt đông cứng lại.

      Chung Nham cầm tay , cánh tay bền chắc kéo vào trong ngực của mình, khuôn mặt anhtuấn thể quyến luyến ở trong đáy mắt.

      Khoảng cách quá gần khiến Tử Ca căngthẳng thân thể cứng ngắc, người ta có mùi thuốc lá nhàn nhạt đánh thức mọi giác quan của , Tử Ca lệch đầu lạnh giọng, "Buông ra."

      "Tử Ca, em sợ thấy tôi như vậy sao?" Thanh êm ái có bất kỳ tức giận nào, lạigiống như khẽ vuốt ve bộ lông xù của con mèo.

      "Chung Nham, tôi sợ, tôi sợ, coi như tôivan , bỏ qua cho tôi ." Tử Ca quay mặt lại,khóe miệng nâng lên nụ cười châm chọc, ngay lúc đó giọt nước trong suốt rơi xuống dưới ánh đèn lờ mờ phía hành lang .

      "Tại sao khóc?" Ngón tay ấm áp chạm đến khoé mắt , con ngươi kiên định mà trầm ổn,ngón tay thon dài khẽ vuốt ve da thịt non mềm, nhàng chặn lại những giọt nước mắt.

      Hạ Tử Ca sửng sốt, đáy lòng chật vật, hất tay ta ra, hung tợn rống, " cần anhlàm bộ hảo tâm, cách xa tôi chút."

      Giọng êm ái của ta đột nhiên khiếncô đau đớn.

      "Tử Ca, tôi bỏ mặc em hai năm , em nghĩ tôimuốn thế sao?" Bàn tay đoạt lấy eo của , để ý đến giãy giụa của Tử Ca đem kéo lại gần hơn. muốn để sai lầm hai năm trước lại tái diễn lần nữa. Đàm Thành lớn, nhưng lại làm cho mất tin tứccủa , khiến hai năm tìm kiếm.

      "Chung Nham, mở mắt ra mà xem, tôi là ai? Tôi phải loại người ngu ngốc để dễ dàng điều khiển." Tử Ca ra sức giãy giụa thoátkhỏi lồng ngực của ta, trong tròng mắt bithương bị hung hăng ép xuống, tại có được cái mình mong muốn, vì sao còn bỏ qua cho .

      đến gần chút, thân thể của liền ngửa ra sau chút, tại nửa người của lộ ra bên ngoài lan can, cứ như vậy khôngmuốn lại gần ta. Chung Nham tràn đầy sựtức giận.

      Cánh tay siết chặt eo của , đột nhiênchuyển cái. Cả sống lưng của hung hăngđập mạnh vào vách tường, bị đụng đau đớn khiến Tử Ca kêu thành tiếng. Ngước mắt lại thấy Chung Nham nhìn mình.

      "Cứ như vậy chịu chờ đợi rời khỏi tôi, vội vã gặp người đàn ông kia?" Cổ tay nổi gân xanh di động, cả người tản ra hơi thở nguyhiểm.

      "Là thế sao, có quyền can thiệp, tối thiểu ấy cũng đem tôi ra làm vật thế thân. . . . . . Ưm . . . . ." ta tạisao chất vấn , lúc ấy, là ta muốncô. Trong lòng đầy bi thương

      Đôi môi ấm áp mang theo mùi rượu chặn lạiđôi môi đào của , Tử Ca ngậm chặt miệngcự tuyệt xâm nhập của ta, nhận ra đượcđộng tác của , Chung Nham ánh mắt lạnhlùng, dùng sức cắn.

      là đau.

      Hàm răng của ta cắn vào môi , Tử Ca đau thở , lại khiến cho ta thừa dịp tiếnvào, đầu lưỡi có lực xẹt qua hàm răng của , nhàng dụ dỗ cái lưỡi thơm tho của . Bàn tay nhàng vuốt ve

      Ba -- ba

      Hai tiếng tiếng vỗ tay đột ngột vang lên, MộDiễn thanh trầm thấp truyền đến, "Hai vị, hăng hái."
      Chương 24: Thế thân ( hai )

      Đột nhiên xuất giọng khiến TửCa mồ hôi lạnh chảy ra, hốt hoảng khướctừ, tháo tay của ta quấn ở eo , nhưng cánh tay cứng rắn lại ôm chặt vào ngực

      Mộ Diễn tròng mắt nhìn chằm chằm người trước mặt, nhếch miệng lên vẫn vui vẻ như cũ ,chẳng qua là trong tròng mắt sâu cảmxúc, Hạ Tử Ca cụp đầu xuống , ở nơi này có ánh mắt khinh miệt khiến tự nhiên, thân thể từ trong ra ngoài rét lạnh mảng.

      "Tới đây." Thanh lành lạnh như thường ngày, chẳng qua khiến rất sợ. Tử Ca cảm giác toàn bộ khí lực của mình đều bị rút hết.

      "Chung Nham, buông tôi ra." Tử Ca thanhâm cầu khẩn, giọng yếu ớt phảng phất vô lực.

      Chung Nham nhìn cái, rốt cục theolời buông lỏng tay ra.

      thẳng đến bên cạnh Mộ Diễn, cụp đầu xuống như đứa trẻ vừa mắc lỗi, ánh đènchiếu lên khuôn mặt khiến khuôn mặt càng thêm tái nhợt.

      Mộ Diễn đôi mắt lạnh chạm đến người ,giống như đồ vật của mình bị xâm chiếm khiếnanh tức giận, mỏng môi lạnh lùng mở miệng, "Chung thiếu, chơi đùa cùng này có cảmgiác như thế nào?"

      Ác ý giễu cợt , từ sâu trong thân thể rét run lên, Tử Ca cắn chặt hàm răng mới có thể tránh khỏi run rẩy.

      "Chung Nham, A, các người đều ở đây sao? Mới vừa rồi Từ tổng rời ." Giọng mềm mại từ đằng sau vang lên.

      Chung Nham thấy kia chạy tới, thẳng tới, gần tới Mộ Diễn, môi của ta hơi nhếch lên, nhìn về phía Mộ Diễn trong tròng mắt tràn đầy khiêu khích, cười khẽ, "Mộ tổng dạy dỗ quá kém."

      Hạ Minh Châu đến gần Chung Nham, khoác tay ta, tròng mắt quét qua Mộ Diễn cùng TửCa, giọng hỏi thăm, "Thế nào?"

      " có gì, ôn chuyện cũ mà thôi."

      Hai người cùng rời , còn sót lại tay chânđang luống cuống đứng bên.

      Mộ Diễn cả người tản ra hơi thở nguy hiểmkhiến Tử Ca mở miệng được, cũng khôngdám đến gần, người đàn ông này tức giậncô muốn chọc , móng tay đâm vào lòng bàn tay, cái cảm giác bị người ta nhìn vớiánh mắt khinh miệt, khiến Tử Ca thở nổi.

      "A. . . . . ."

      Lấy dũng khí, Tử Ca tiến lên từng bước, taymới vừa lộ ra bị đẩy, có chút phòng bị nào cả, Hạ Tử Ca lảo đảo cái ngã ngồi trênmặt đất, khuỷu tay đập xuống sàn nhà, đau đớn kịch liệt trong nháy mắt lan tràn, nước mắt khống chế được xuống.

      "Tôi có thói quen dùng chung đồ vớingười khác." kéo ống tay áo, Mộ Diễn nhìnHạ Tử Ca, trong đôi mắt lạnh nhạt vô cùng, sâu cảm xúc, nhìn ra phẫn nộ của , chỉ là vui mà thôi.

      Đúng vậy, vui, đó là khi bị ai đó xâmchiếm cái gì thuộc về mình.

      "Thế nào, nhanh như vậy muốn tìm kim chủ khác? Hạ Tử Ca, nếu muốn sống ở bên cạnhtôi, liền an phận ." Khinh miệt xong, anhnghiêng đầu bỏ lại ở đó, rời .

      Ngồi dưới đất, Tử Ca nhàng lau nước mắt, cánh tay đau đớn, khóe miệng lên nụ cười thê lương .

      Ra khỏi sở hộ, nhìn những chấm đầytrời, biết bọn họ có thể hiểu được ? !

      Ngước đầu, nhìn những ngôi sao trời, côcười.

      từng rất thích ngồi ở sân cỏ nhìnngắm ngôi sao bầu trời, nhưng bây giờ có ai bên cạnh, mọi chuyện đều chịuđựng mình, khiến mong muốn có đượccảm giác lãng mạn chút thôi cũng được.

      tự giễu cợt mình, lúc thương tâm sẽnhẹ giọng an ủi, lúc mệt mỏi vòng tay ấm áp ôm vào trong ngực, khi đó tuyên bố với mọi người thế giới “Tôi rất hạnh phúc”

      Chung Nham, Chung Nham, Chung Nham. Cái tên này ngày ngày treo ở ngoài miệng, kêu bao nhiêu lần cũng ngại, trong trí nhớ là cái ôm ấm áp, ra là đều thuộc về mình

      “Chung Nham, người thích là em, đúngkhông?” Ngày đó, hỏi ta, ánh mặt trờixuyên thấu qua tán lá chiếu vào người . ràng trời sáng như vậy, lại cảm giác được chút ấm áp nào; ràng người quenthuộc như vậy, lại thấy quen thuộc chút nào.


      Tay của ta nhàng vuốt ve gương mặt , dịu dàng đằm thắm, nhưng đôi mắt lạnh tanh, ta , "Hạ Tử Ca, chỉ là thế thâncủa Minh Châu mà thôi, tôi tại sao lại được chứ?"

      Điện thoại di động vang lên, chấn tĩnh suynghĩ của Hạ Tử Ca , gió lạnh thổi qua, độtngột rùng mình, vẻ mặt khôi phục mấy phần.

      "Tiểu thư, phu nhân bệnh ổn định, nhưngcòn cần quan sát mấy ngày, bệnh viện thúc giụcnộp viện phí, xem nên trở về chuyến .Hơn nữa, phu nhân tính khí càng ngày càng kém, tôi lớn tuổi như vậy . . . . . ."

      "Trương mụ, " Tử Ca hít sâu hơi, giọngnói vững vàng cắt đứt giọng ở đầu dây bên kia, "Hai năm qua khiến bà chịu nhiều uỷ khuất rồi, nhưng mẹ cháu nhìn thấy cháu tính khí càng tốt, ảnh hưởng đến thân thể. Bà ở với mẹ cháu lâu như vậy có thể thích ứng được, bà thông cảm cho cháu chút. Như vậy , cháu mỗi tháng cho bà thêm năm trăm khối, coinhư là hậu tạ ."

      "Ai nha, tiểu thư, xem, tôi phải là ý này. . . . . ."

      "Trương mụ, chớ nữa , cứ quyết định nhưvậy, ngày mai cháu trả tiền viện phí trước,cháu bận số việc, mấy ngày nữa sẽđến sau."

      "Được, được rồi, ở đây chú ý giữ gìn thânthể."

      Cúp điện thoại, Tử Ca lấy tay châm điếuthuốc, hung hăng hít hơi, mùi cay sộc lên mũi, "Ho khan cái ho khan. . . . . . Ho khan cái ho khan. . . . . ."

      Ho khan chút, ho khan đến khóe mắt đều có nước , "A. . . . . . Ngay cả khói cũng khi dễ ta rồi. . . . . ."

      Chương 25: Lữ Phương

      "Mộ Diễn, nổi điên làm gì? Lão Tử nửa đời sau tính. phúc của ông ấy đều bị phá hủy!" Nhìn người đàn ông đánh điên cuồng vàobao cát, Lữ Phương cơ hồ muốn nổ tung.

      khổ sở dùng hai tháng để kết thúc cáckế hoạch bên kia, vất vả trông được về nhà ôm lão bà, lúc nửa đêm bị người khác liên hoàn đoạt mệnh gọi dậy, kéo ra ngoài.

      Còn muốn người ta sống nữa, bấtmãn, còn người đàn ông kia phát tiết lên bao cát, hàm răng cắn khanh khách vang lên, bộmặt tuấn đầy buồn bã, đôi mắt tràn đầylửa giận, trong miệng liến thoắng phát ra thanh tào lao.

      Liêu Tuấn Vĩnh ngồi ở bên nghỉ ngơi đôi mắt mang vẻ hứng thú, khuôn mặt luôn luôn ôn đạm nho nhã vui vẻ, xung quanh bất động, LữPhương thấy thế càng thêm nổi giận.

      cước đá vào đùi Liêu Tuấn Vĩnh , gàokhóc kêu, "Này, lão Đại giở trò quỷ gì vậy?"

      Đặt mông ngồi bên cạnh Liêu Tuấn Vĩnh đáp, "Tôi tới đây được bao lâu rồi?"

      Liêu Tuấn Vĩnh giơ cổ tay lên liếc đồng hò,"Khoảng giờ, thưởng thức màn biểu diễnmột giờ hai mươi hai phút"

      Được! Lữ Phương nâng chân lên khỏi mặt đất, thân thể khoa trương lung lay cái, lạithấy Liêu Tuấn Vĩnh bình tĩnh, ta ổn định được, "Đến tột cùng có chuyện gì?"

      " biết." Thanh vang lên giữa bốnbề im lặng.

      " biết, nhà ngươi khẩn cấp gọi cho ta làm gì? Ta còn tưởng rằng xảy ra chuyện đại sựchứ!" Rồng sắp phun lửa ra rồi.

      Liêu Tuấn Vĩnh nhàn nhạt nhìn ta cái, ngón tay nhàng đẩy mắt kính, "Khôngcó lý do, chẳng qua tôi muốn làm người xui xẻo mình nên rủ theo cùng."

      Phốc -- Lữ Phương hộc máu! là. . . . . .Nghiệt chướng a!

      Mộ Diễn từ đài xuống, toàn thân căng phồng lộ ra bắp thịt lực lượng, da thịt dính đầy mồ hôi bóng loáng, luôn luôn cẩn thận tỉ mỉnhư bây giờ nhìn nhếch nhác, lộ ra vẻ mặt kiềm chế được, đôi mắt sâu lạnh thấy LữPhương đến nhàn nhạt câu, "Tới làm cáigì? Đừng với tôi cậu bị Tiểu Hiền đuổi ra ngoài."

      " phải từ tối nay an bài mọichuyện sao? Tại sao lại thuận lợi?"Khẽ đẩy mắt kính, Liêu Tuấn Vĩnh hỏi sau giờ hai mươi hai phút tập quyền.

      "Có thể thuận lợi. Tôi chỉ là ngờ tới Chung Nham cũng đến."

      "Ồ? Chung Nham?" Ánh mắt tà, Lữ Phương hăng hái hỏi thăm, "Tôi nghe Tiểu Hiền gần đây có mới đến công ty, dường như cùng tên Chung Nham kia có quan hệ, thế nào, coi trọng người ta?"

      Bàn tay lau mồ hôi bỗng dừng lại, MộDiễn tròng mắt tối phần, ánh mắt sâu lạnhkhông thấy tâm tình của , chẳng qua là thanh nhàn nhạt, "Liêu, có nhiều kế hoạchchưa được hoàn thành, ta gần đây rất rảnh rỗi, giao cho ta ."

      "Được, thành vấn đề."

      "Này này, lão Đại, cậu trượngnghĩa,tôi vừa mới trở lại. . . . . ."

      Liêu Tuấn Vĩnh nhàn nhạt nhìn Lữ Phương,trong đôi mắt hơi có vẻ tỉnh ngộ, khóe miệng lạinhẹ nhàng khơi mào, có vài người xui xẻo là đáng đời, oán trách người khác được.

      "Liêu, nghĩ biện pháp đưa Hạ Xương Nguyên ra ngục."

      để ý tới người khác, Liêu Tuấn Vĩnh hiểu liền liếc mắt nhìn Mộ Diễn, trầm tư látsau khẽ gật đầu, "Ở tù hai năm , lúc này muốn ông ta ra ngoài cũng khó."

      Mộ Diễn rời , Lữ Phương hỏi Liêu TuấnVĩnh, "Thế nào, lần này đúng là để ý nha? đó là người như thế nào?"

      "Gặp mặt rồi cậu biết."

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 26: trị giá bao nhiêu tiền?

      Chiếc xe xa hoa lao vút trong bóng đêm,thành phố tiếng động, trong đêm tối nở rộ ánh sáng ngọc ngà. Mộ Diễn cau mày, cái loại tâm tình mất khống chế khiến vô cùng khó chịu.

      phải là người đàn ông ham mê nữsắc, nhưng cũng khắc nghiệt với bảnthân, theo như nhu cầu giao dịch đối với lẳng lơ là chuyện bình thường. Mà ở trong mắt của , phụ nữ bất quá chỉ là côngcụ ấm giường, như thế mà thôi.

      Nhưng đáng chết, ở trước mặt dây dưa cùng người ông khác ngừng nghỉ, vừa nghĩ tới miệng sưng đỏ, đôi môi mỏng lạnh, con ngươi màu đen như có nướcxoáy.

      Quyền uy của , cho phép bất luận kẻ nào khiêu chiến.

      ------------

      "Đợi chút--"

      Nhìn cửa thang máy ở trước mắt khép lại, HạTử Ca lo lắng hô to, giày cao gót đập vào trênsàn nhà phát ra tiếng kêu thanh thúy .

      Đáng chết, bị muộn rồi , cũng muốn bị Thường Minh Tụ giáo huấn vì làmmuộn. Bàn tay có lực giúp ngăn cửa thang máy lại.

      " xấu hổ, cám ơn." Lấy tay đè xuốngtầng lầu, Hạ Tử Ca mỉm cười cảm tạ, chẳng qualà khi quay người lại nhìn bóng người lúc nãy, khóe miệng cười liền cứng đờ.

      Hạ Tử Ca , tối ngày hôm qua lạnh lùng đẩy ra khiến lo lắng vô cùng,phảng phất chính là đồ vật thối nát ngay cả đụng cái cũng làm cho người khác cảm thấy bẩn, trong mắt chán ghét, vẻ mặt khinh miệt giống như cây kim ghim vào trong lòng của .

      "Hạ tiểu thư luôn luôn như vậy. . . . . . đúng lúc?" Thanh lạng lùng khạc ra, tiếng êm ái quá lớn, làm cho người ta đoán ra tính tình của .

      Mộ Diễn nhìn , chân mày cau lại, nhàn nhạt vui thấm vào khóe mắt của .

      Nếu như bình thời, nhất định phải lại câu, phản kích cũng sao, nhưng làbây giờ, lại câu cũng ra, tâm tình khẩn trương, cái loại cảm giác buồn buồn khó chịu để cho mở nổi miệng.

      Tối ngày hôm qua vì tiền viện phí của mẹ đủ mọi nơi vớt vát, tìm nửa ngày cũngkhông tìm ra người bằng hữu có thể cho vay tiền, chẳng qua chính là 5000 nguyên tiềnviện phí quá nhiều so với , sinh hoạt dạo nàycủa rất khó khăn khiến khốn khổ hơn.

      Ở trong thang máy , thang máy đóng kín làmcho người ta cảm thấy khí truyềnđược đến đây, khó thở.

      Đinh --lầu 7

      Hạ Tử Ca liếc mắt nhìn, nhanh chóng nhấn khép lại.

      Thang máy lại lần nữa khép lại, tiếp tục hướng về phía trước.

      Mộ Diễn chỉ nhíu mày, bất động cúi đầu nhìn , tràn đầy tò mò biết muốn làm gì.

      Cắn răng, Hạ Tử Ca xoay người lấy dũng khínhìn về phía Mộ Diễn, trong đôi mắt nghiêm túc,"Mộ tổng, tôi muốn trả trước tiền lương haitháng ."

      "Trả trước?"

      "Tôi biết cầu này hợp lý, nhưnglà. . . . . . Tôi rất cần. . . . . ."

      "Tôi cho là Hạ tiểu thư từ trước đến nay có biện pháp, chuyện gì cũng có thể giải quyết mình được, phải sao?" Mộ Diễn rấtchậm, thanh rất nhạt, ngón tay thon dài nắm cằm Tử Ca, để cho ánh mắt của nhìn thẳngvào mắt .

      Ánh mắt lạnh như vậy, ràng khóe miệngcâu cười nhưng thấy vui vẻ chút nào, TửCa sắc mặt tái nhợt, trong mắt mọi danh dự dần dần tiêu biến.

      " ra giá ." Cắn răng nặn ra những lời này, Hạ Tử Ca quật cường nhìn chăm chú vào Mộ Diễn, coi như là hiểu những câuđả thương người khác, cũng cho phép mình trốn tránh.

      "Ra giá? Hạ Tử Ca, cho rằng trị giá bao nhiêu tiền? Lại còn đòi ra điều kiện với tôi? Thân thể của ? Thời điểm xin thả cha mìnhra tôi dùng hết rồi, xem, còn cái gì đáng giá để tôi đầu tư?" Ngón tay thon dài từ cổcô trượt xuống, ngón tay đẩy nút áo sơ mi của ra, tay để ngực , từ từ xoa nắn.

      Hạ Tử Ca chỉ có thể cắn chặt hàm răng mới tránh khỏi khẩn trương, miễn cưỡng cười,con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm Mộ Diễn, thanh rất cũng rất kiên trì, "Tôi có thểhiệp trợ lấy được mảnh đất ở Đàm Thành."

      "?" Mộ Diễn nhàng , thu hồi bàntay đặt ngực , trong đôi mắt khinh miệt khiến Hạ Tử Ca có chút bị thương.

      Khẩn trương nuốt nước miếng, Hạ Tử Ca nhàng bỏ qua ánh mắt của , đôi mắt lạnhnhư vậy khiến sợ tất cả mọi chuyện bị nhìn thấu, mi mắt rũ xuống, lông mi che giấutâm tình của .

      "Chính quyền bên kia có quan hệ với ba tôi, tôi có thể xử lý. Tôi biết, có mạng lưới liên lạc, nhưng là cha tôi ở Đàm Thành nhiềunăm như vậy, tôi biết lúc nào tìm đến ai là cóhiệu quả nhất."

      Mộ Diễn mắt hung hăng nhìn chăm chú vàoHạ Tử Ca, trong đôi mắt như có nước xoáy khiến cho bất luận kẻ nào cũng đoán ra đến tột cùng suy nghĩ gì, đáy mắt tức giận khiến Hạ Tử Ca rùng mình.

      Trầm mặc hồi lâu, lúc chuẩn bị buông tay, lại chợt nghe tiếng , "Muốncầm tiền buổi tối đến Ngự cảnh quốc tế tìm tôi."

      Thang máy lần nữa dừng lại, lầu 15, Mộ Diễncất bước ra, "Nhớ, tôi có thói quen xàichung đồ với người khác, Hạ tiểu thư cũng nênchú ý hành vi nghề nghiệp của mình hàng ngày."

      Thang máy lần nữa khép lại, lấy tay nhấn số 7, Tử Ca cười cái, cuối cùng miệng hóathành đường thẳng.

      Chương 27: Muốn ( )

      "Nơi này là công ty, công ty có quy củ củacông ty, nếu như tất cả mọi người giống như ngày ngày trễ, chúng tôi làm việc kiểu gì."Vừa lên đến nơi Thường Minh Tụ liền gây lửa giận xông thẳng đến chỗ Hạ Tử Ca.

      Những nhân viên khác cũng làm bộ bậnrộn tránh ra, nhưng vẫn nhịn được tò mò nhìn.

      Hạ Tử Ca cúi đầu nghe giáo huấn, vẻ mặtnhàn nhạt, đàn bà đánh nhau cũng chỉ vì tênđàn ông, mà bây giờ cảm thấy đôi co cùng côta là đáng. Ánh mắt Mộ Diễn nhìn trừ khinh miệt chính là khinh miệt, nếu như khôngphải là vì cuộc sống, cũng bao giờcùng bọn họ dây dưa.

      "Này, cái gì vẻ mặt là sao? phục sao?"Thấy mặt lạnh dáng vẻ sợ, ThườngMinh Tụ lửa càng thêm thiêu đốt đứng lên.

      Hạ Tử Ca than thở, ngẩng đầu nhìn ta, "Thường quản lý, sáng hôm nay 10 giờ còn có chuyện phải thảo luận, tại lãng phí nửa giờ người tôi . Rất xin lỗi, tôi hôm nay tới trễ, dĩ nhiên nếu như cho là tí nữa ở hộinghị có thể cần chuẩn bị tài liệu, cứ tiếp tục giáo huấn , tôi có ý kiến."

      Thanh của tự ti cũng kiêu ngạo, Hạ Tử Ca có thể cúi đầu đối với MộDiễn , bởi vì muốn cầu cạnh , nhưngkhông có nghĩa là bất luận kẻ nào cũng có thể cưỡi đầu .

      Thường Minh Tụ tức giận, hung tợn trợn mắt nhìn Hạ Tử Ca cái, "Vậy còn khôngmau chút chuẩn bị ."

      Câu vừa dứt tiếng giày cao gót vàophòng làm việc.

      ngày công việc bề bộn nhiều việc cũngrất phong phú, nhưng càng gần tới lúc tan việc,Hạ Tử Ca tâm tình như nhảy múa, thờigian trôi qua làm thấy phiền não.

      Khẩn trương. biết tối nay điều chờ đợi là cái gì.

      Lần trước, còn biết , chỉ biếtanh là khách ở CK , họ Mộ. đêm hoan ái xong đường ai nấy trở về nhà liên hệnhau.

      Nhưng là, hôm nay, cùng dây dưa biết còn kéo dài tới khi nào. Hơn nữa, ghê tởm hơn chính là cư nhiên suy nghĩ nên mặc đồ lót gì cho hợp! ! ! Hạ Tử Ca, ngươikhông có thuốc nào cứu chữa được .

      Trời tối, đến rất đúng hẹn, Hạ Tử Ca đầu óc có chút mơ mộng, bởi vì biếtchính xác ở nơi nào để vào, liền bị chắn ởbên ngoài.

      Lúc này mới phát , mình cưnhiên có phương thức liên lạc với Mộ Diễn . Đứng mình đơn, thân thể nhunhược lại quật cường kiên trì, gió lạnh thổi qua nắm quần áo chặt, đôi mắt đẹp nhìn về bầu trời đêm.

      Sao lốm đốm đầy trời, màn đêm xinh đẹp mà ôn hòa, muốn chạm tay đến những vì sao ấymà thành.

      Chiếc xe màu đen tới, hai ánh đèn quét qua, Hạ Tử Ca theo bản năng lấy tay che mắt,đèn xe chói mắt chiếu thẳng về phía .

      Nắm tay lái, tay chợt đổi phương hướng,chiếc xe lưu loát dừng ở bên cạnh Hạ Tử Ca , cửa sổ xe chậm rãi kéo xuống, Mộ Diễn mắt trầm tối thấy Hạ Tử Ca, môi của nhất quán mím chặt.

      mặc bộ đồ mỏng, chiếc áo sơ mi cùng chiếc quần đen, để tay trong túi, đứng ởmột bên đèn đường, ánh đèn đánh vào bộ tócxoăn màu nâu của .

      Ban đêm gió hơi lạnh, khẽ vuốt gò má, ánh mắt của mang theo nhàn nhạt cùng kinh ngạc lo sợ yên nhìn về phía , Mộ Diễn hơi cong môi, hài lòng vì đến đúng hẹn.

      "Lên xe." Thanh trầm thấp nhàn nhạtphân phó, có bất cứ thanh dị thườngnào, nhưng Hạ Tử Ca trong lòng khỏi run lên, ánh mắt bình tĩnh nhìn cái, ngoan ngoãn ngồi vào xe.

      người mang theo lạnh lẽo củađêm mùa thu, nhàn nhạt thơm ngát . tiến vàotrong xe mà nhuộm dần cả buồng xe, Mộ Diễnliếc cái, nụ cười trầm thấp từ trong lồng ngực tràn ra, "Thế nào, Hạ tiểu thư khẩn trươngnhư vậy sao?"

      Hạ Tử Ca trong lòng ngẩn ra, tiếng cười củaanh đầu độc lòng người , nhưng trong đôi mắtkhinh miệt lại làm cho Hạ Tử Ca cách nào coi thường, ngón tay nhàng đặt ở bên tai, Hạ Tử Ca tựa đầu liếc chỗ khác, "Sẽkhông."

      Xe trong đêm tối, Tử Ca nghiêng đầu giống như vô ý nhìn cảnh sắc ngoài cửa xe ,nhưng chỉ có chính biết phải đối mặt với MộDiễn lúc này trong lòng lo sợ yên, vôcùng khẩn trương.

      đoán ra tính tình của , cùng anhgiao dịch như sợi dây, biết lúcnào ngã xuống.

      Tầng 11.

      Hạ Tử Ca nhìn, từ từ leo lên trong lòng âmthầm ghi nhớ, người đàn ông này tựa hồ có thóiquen ngạo mạn, đều đứng ở nhìn xuống ,ngay cả chỗ ở đều ở tầng cao nhất.

      "Thất thần là tốt." nhàng bóp mặtcủa , cho đến khi ánh mắt của Tử Ca thấyđược , mới hài lòng dừng tay.

      Hạ Tử Ca lo sợ yên, sau khắc lại bị kéo ra khỏi thang máy, tiếng mở cửaphòng xẹt qua, ánh đèn ngoài hành lang chiếu rọi vào bên trong phòng, căn phòng đóng lại, cả gian là mảnh tối tăm.

      Đột nhiên bóng tối bao trùm khiến Hạ Tử Ca khẩn trương nhéo chặt áo Mộ Diễn , ánh mắt lo sợ yên , cố gắng phân biệt cảnh tượng chung quanh, hoàn cảnh xa lạ bởi vì cách nào phân biệt được khiến càng thêm khẩntrương.

      "Cứ như vậy thể chờ đợi?" Hơi thởcủa đàn ông phả vào tai, hương thơm nhàn nhạtquanh quẩn trong mũi, Tử Ca hoảng hốt lui về phía sau lại đụng phải vách tường.

      Lòng của hốt hoảng, khống chếkhông được trái tim như muốn nhảy ra, chỉcó thể khẩn trương hô , "Mộ tổng. . . . . ."

      "Mộ Diễn." trầm giọng cải chính, bàntay đặt lên trái tim kịch liệt nhảy múa của .

      "A. . . . . ." khẩn trương tránh né, lại phát mình thể lui được nữa, hơi thở của từ từ đem bao trùm, hiểu vì sao kiên trì như vậy bắt phải kêu tên .

      Ánh mắt từ từ thích ứng với bóng tối, ánh mắt Mộ Diễn sáng quắc nhìn lo sợ,ngón tay của nhàng sờ lên gò má nhẵnnhụi mềm mại.
      Chương 28: Muốn ( hai )

      Tử Ca khẩn trương nuốt ngụm nước bọt, trong bóng tối mắt của loé sáng, ngón tay thon dài dọc theo cổ trượt xuống, quétqua từng nơi cơ thể , dò vào quần của , tay kia nắm tóc của chế trụ sau gáy, đôi môi mỏng lạnh đè ép xuống.

      Môi của mang theo vị lạnh nhàn nhạt,hôn lên bờ môi mềm mại của , kinh hãi bị hôn sâu, bá đạo mà cuồng nhiệt đem cắn nuốt.

      Hô hấp dường như bị hút hết , bàn tay giam cầm ở đầu của , để cho động đượcchút nào, bàn tay bé đặt ở lồng ngựcanh kháng cự, thanh nho trong môi trànra.

      thể hít thở!

      Phút chốc, buông lỏng kiềm chế củamình, ánh đèn đột nhiên sáng lên, ánh sáng chóimắt khiến Tử Ca khó chịu nheo mắt lại, đỡngực há miệng thở.

      phòng sáng ngời, nút áo sơ mi bị cởi hết ra, nịt vú bị kéo xuống hai phân, hai nụ hoa màu hồng nhạt nở rộ trước ngực, ánh mắt mê ly nhìn về phía Mộ Diễn, phảng phất hiểu chuyện gì xảy ra.

      Mộ Diễn chẳng qua chỉ cong môi, trong đôimắt nồng nặc châm chọc khiến thân thể TửCa khỏi rùng mình, đặt tay vaicô, trong đôi mắt có chút mê hoặc nào.

      " thấp hèn. Hèn hạ, xem dáng vẻ bây giờ của ." Mộ Diễn tay đặt vai dùnglực, cả người bị xoay tròn, sau lưng làchiếc gương treo tường chiếu rọi toàn bộ thân thể của .

      Mê hoặc mà dâm loạn.

      Tử Ca mặt trong nháy mắt mặt trắng bệchnhư tờ giấy, đôi môi hơi rung động, thầmcắn hàm răng, cánh tay che người. Vẻ mặtyếu ớt chợt lóe lên, tiếp theo mặt trắng như tờ giấy liền bình tĩnh. Hạ Tử Ca có thể có gì cả, nhưng cho phép mình yếu ớt ở trước mặt .

      Xuyên thấu qua tròng kính Hạ Tử Ca nhìn chăm chú vào người đàn ông phía sau, đẹp trai tuấn, lạnh nhạt như vậy, rất muốn biết thứ có thể làm cho quan tâm đến tột cùnglà cái gì? Tại sao có thể thèm để ý chút nào xé nát tôn nghiêm của người khác? !

      Khuôn mặt tươi cười, Tử Ca nhìn chăm chúvào người đàn ông trong gương đứng phía sau , ngón tay bất mãn ở ngực mở ra, mang theo mê hoặc, khẽ trêu đùa nụ hoa trước ngực, thân thể của mềm mại đụng vào thân thể cứng rắn của , chậm rãi giãy dụa khích bác, tay ôm cổ .

      "Tôi cho là ngài thích, phục vụ ngài là nghềnghiệp của tôi phải sao?" Hạ Tử Ca biết xấu hổ, bởi vì còn mặt mũi để xấu hổ.

      Đôi mắt của Mộ Diễn đột nhiên tối lại, mãnh liệt muốn. Ngắm nhìn động tác của mà hoàn toàn bị nổ tung, "Hạ tiểu thư từ trước đến nay cũng phục vụ người khác như vậy sao? Ai ở cùng cũng là có phúc."

      Bàn tay đột nhiên kéo áo sơ mi của côxuống, lấy áo sơ mi quấn lấy cổ tay , Hạ TửCa hai tay bị áo sơ mi quấn quanh ở sau lưng,Mộ Diễn lộ ra hơi thở nguy hiểm, trong đôi mắtsâu thẳm muốn . Hạ Tử Ca trong lòng kinh hoảng, tay cách nào nhúc nhích , đôi con ngươi rốt cục lên vẻ tức giận, ". . . . . . Buông ra. . . . . ."

      Chiếc lưỡi ở da thịt nhàng lượnquanh, "Buông ra? Hạ tiểu thư cảm thấynhư vậy thú vị hơn sao?"

      Thân thể bởi vì rét lạnh cùng sợ hãi khẽ run, bàn tay thô lỗ nắm lấy nụ hoa trước ngực, trận tê dại vọt ra, Hạ Tử Ca khẽ nhếch cổ kìmchế mình. Hai chân tự chủ buộc chặc.

      Nhận ra được thân thể có phản ứng, MộDiễn khóe miệng tà nịnh cười sâu, bàn tay củaanh dọc theo da thịt mềm mại dao động, taykéo nút cài, chiếc quần rộng thùng thình cân xứng với thân thể trượt xuống, chỉ còn lại chiếc quần lót màu đen da thịt trắng nõn,cổ họng Mộ Diễn khô khan, người huyết dịch đột nhiên bành trướng, toàn thân cứng ngắc căng thẳng.

      ". . . . . ."

      Hạ Tử Ca ánh mắt đóng chặt, khóe miệng hôlên tiếng , lại gì nữa. người có gì che chắn, lại quần áochỉnh tề. Bây giờ ở trước mặt , yếu thế, thậm chí ngay cả tia chống cự cũng có.

      nóng bỏng cứng rắn để bắp đùi củacô, cách lớp vải mỏng, thậm chí có thể cảm nhận được phía mạch đập nhảy lên,hai chân khẩn trương đóng lại, theo bản năng muốn thoát ra, lại bị kìm chế. Bàn tay đixuống tách hai chân đóng chặt của ra.

      "Ưm. . . . . . muốn. . . . . ." Mặt đỏ bừng, dám nhìn bộ dáng của mìnhtrong gương.

      " muốn? muốn như thế nào?Như vậy?" Ngón tay của đụng đến nơi mềmmại của , muốn đem ép đến điên.

      "A. . . . . . . . . . . ." Hai tay dùng sức, bỗng nhiên hai chân lảo đảo cái ngay sau đó được nâng đỡ.

      "Phụ nữ ăn ở hai lòng." khẽ cắn bên tai . Hai tay của bị vây, hai cánh tay của chống đỡ thân thể duy nhất mà có, hai chân bủn rủn dọa người, Tử Ca mặt chuyển đỏ, khóe mắt bị bức ra giọtnước.

      "Chớ, cầu xin . . . . . ." Thanh của côthật thấp cầu khẩn, lại mang theo uyển chuyển, dụ hoặc

      Đáng chết! Trán của gân xanh thình thịch nổi lên, hạ thân đau dữ dội. Chỉ tại mà thôi, ngờ tới mình bị ảnh hưởng như thế, ngón tay phát tiết tựa như nhanh chóng dao động.

      "Ừ. . . . . . A. . . . . ." Ngấm ngầm chịu đựng. Tiếng rên đứt quãng từ trong miệng tràn ra, khống chế được thân thể nghênh hợp của mình, theo động tác của rên rỉ.

      "Xem bộ dáng của chút!" Bàn tay độtnhiên chế trụ ở cằm , bức bách mở mắtnhìn vào trong gương nữ, đôi mắt quyến rũ, ánh mắt mong muốn. Cầu xin. Bất mãn trống ,đôi môi hé mở, thân thể bị tuỳ ý đùa nghịch.

      bỏ qua bên mắt, biết bỏ qua , khẽ cắn đôi môi lại chịu nhẹgiọng cầu xin tha thứ, bộ dáng quật cường của đốt lửa trong lòng , tay của kéo chiếc áo sơ mi buộc ở tay ra, da thịt dán lênchiếc gương lạnh như băng, thanh tà ác dụ dỗ.

      "Ngoan, thấy ràng tôi muốn như thếnào!"

      "Ách. . . . . ." Tử Ca chỉ kịp rên lên tiếng, hai tay mới vừa được tháo bỏ, liền thương tiếc chút nào vào.

      "Đau!" Hạ thân đau rát, cảm giác tê liệt,ngay cả muốn khóc cũng khóc được, hô hấp hổn hển chút, càng an phận thổi mạnh vào chỗ đau của .

      Chương 29: Muốn ( ba )

      "Đau!" Hạ thân đau rát, cảm giác tê liệt, ngay cả muốn khóc cũng khóc được,hô hấp hổn hển chút, càng an phận thổi mạnh vào chỗ đau của .

      Thân thể dán chặt gương ngón tay hơi dùng sức trắng bệch, chân mày bởi vì đau đớnmà khóa chặt, động tác của thô bạo mà cuồng dã, có chút thương tiếc nào, Tử Ca cắn chặt môi dưới, kìm chế đau đớn.

      là đau, là đau. Cái trán mịn mồhôi.

      Hết thảy yên lặng, khi rút người ra rời đilúc, thân thể của mềm nhũn dọc theo chiếcgương chảy xuống, bộ tóc dài che khuôn mặt trắng bệch thấy được nét mặt của , chỉ có ngón tay rất run rẩy tiết lộ tâm tình của .

      So sánh chật vật của , còn chỉnhtề làm cho người ta phẫn hận, Mộ Diễn thân thể cúi thấp, thanh tỉnh táo làm cho người ta lạnh lòng, "Hạ Xương Nguyên sắp ra tù, mấy ngày nữa trở về Đàm Thành, biết phải làmcái gì rồi chứ?"

      Hạ Tử Ca đem quần áo bọc người. Thân thể trần truồng, cúi thấp đầu liếc nhìn cái, Mộ Diễn chỉ thấy lảo đảo nghiêng người chạy vào phòng, đụng vào cửa hai cái,cuối cùng lắc mình vào phòng tắm.

      Động tác của hốt hoảng mà run rẩy, mang theo yếu ớt. Mộ Diễn con ngươi chìm xuống phần, trong lòng có khối run rẩy, hơi cau mày, cảm giác thương tiếc.

      Thương tiếc? Đôi môi mỏng cong lên, đè xuống khác thường trong lòng, Mộ Diễn chưa bao giờ đem những thứ này bỏ vào trong lòng, người có thể làm cho thương tiếc mấy nămtrước bỏ .

      Trong phòng tắm truyền tới tiếng nước chảy ào ào, luôn chịu đựng khiến Mộ Diễn phiềnnão đứng lên, con ngươi mờ tối mảng cơ hồ muốn nhìn thấu cửa phòng tắm.

      Đứng ở trong phòng tắm đầu tóc bù xù, mặccho nước chảy ào ào cọ rửa thân thể của mình, trong lòng cảm thấy cam lòng cùng bất đắc dĩ khiến vô lực lại ủy khuất, lệ trong đôimắt chảy xuống, hàm răng khẽ cắn môi đàongăn từng tiếng thút thít, rồi lại khống chế khôngđược. Ngẹn ngào vang lên hoà cùng tiếng nướcchảy bi thương.

      Tử Ca hiểu, tại sao cuộc sống của lại khó khăn như vậy, nỗi khổ trong lòng cùng nỗi oán hận thể chia sẻ cùng ai, chỉ có thể cắn môi nuốt xuống.

      Từ phòng tắm ra ngoài là lúc thu thập xong tâm tình của mình, đôi mắt hơi sưng đỏ khiến chứng thực những gì nghe là sai, Mộ Diễn chớp mắt cái, mớichậm rãi rời .

      Thân thể cao lớn ngồi ở trong phòng kháchxa hoa, khuôn mặt của lạnh lùng, ngồi ở đó lời nào khiến áp lực, trước mặt khay trà đó để xấp tiền mặtmàu đỏ.

      Hạ Tử Ca liếc mắt nhìn, thò người ra cầm lấy, mắt của cụp xuống, lông mi khẽ run,"Mộ tổng, tôi trước."

      Thanh mang theo chút đau đơn, cônghiêng người bước qua, lại bị ôm lấy.

      "Thế nào? cam lòng?" Thanh của thấp nghe ra tâm tình, thậm chíMộ Diễn chính mình cũng biết đột nhiên giữ ở lại làm gì, phải là châmchọc còn là. . . . . . Những thứ khác, ngay cả cũng phân biệt được.

      Chẳng qua là nhìn đến đôi mắt sưng đỏcủa , nhịn được ngăn cản , chờ lúchiểu được mình làm gì, tay của đểtrên cổ .

      Hạ Tử Ca thân thể hơi run lên, kinh hoảng đứng lên, khóe miệng kéo ra nụ cườitự giễu , "Như thế nào? Chuyện Mộ tổng phânphó Hạ Tử Ca nhất định làm được."

      xong, hoảng sợ mở cửa phòng chạy vội ra ngoài.

      Đột nhiên gian trống , Mộ Diễn nhìn đôi bàn tay rỗng tuếch hơi ngẩn ra, cườikhiến đau lòng

      Nhưng bỗng chốc do dự trong đôi mắt tiêu tan, đôi môi mỏng mang theo lạnh lùng trong đêm tối lẳng lặng nỡ rộ.
      Chương 30: Liên hoan ( )

      "Sớm vậy"

      "Sớm, Lâm tỷ." Khẽ gật đầu , Hạ Tử Ca thong dong nhảy vào thang máy lễ phép chàohỏi.

      Chiếc áo sơ mi che lấp đủ thứ, đứng ở Mộ thị khuôn mặt Hạ Tử Ca bình tĩnh lại,từng vết thương ngày hôm qua bị ánh mặt trời chiếu rọi tan thành mây khói.

      Những thứ đau đớn kia chỉ có thể ở trongđêm nở rộ, dưới ánh mặt trời vĩnh viễn tự tin kiêu ngạo mà xinh đẹp.

      "Nghe Lữ Phương trở lại."

      "Phải ? ! tốt quá!"

      "A, cao hứng cái cái gì, đừng quên ta có chủ, Trợ lý Chương nên cao hứng mới phải."

      "Ngoan ngoãn ở nhà tìm người đàn ông khácđi."

      "Như qua, đối với ta tôi còn cảm giác chút, chứ mấy người kia . . . . ."

      "Chủ yếu là Mộ tổng quá lạnh , trời ạ, tôi mỗilần bị ấy nhìn lát thân thể cũng đôngcứng run lên, chỉ sợ làm sai. "

      " coi Mộ tổng như dã thú vậy, đàn ông chính là phải lạnh lùng mới được. . . . . ."

      Ha ha. . . . . .

      đường hướng về phía trước thang máy,nghe tiếng họ cười giỡn, Hạ Tử Ca cười duy trì lễ phép vui vẻ, nhưng có ý định chuyện cùng.

      Lữ Phương? Đến Mộ thị còn chưa từng nhìn thấy ta, nhưng lại là nhân vật vangdội mọi nơi. Liên quan đến Mộ Diễn sao? Đangsuy nghĩ Hạ Tử Ca đột ngột dọa mình giật mình, nhanh chóng hồi thần. ra ngoài thang máy, cho rằng phải là băng, mà là mộtcon báo, nếu như muốn lên vẻ ưu nhã, nếu như muốn, đem con mồixé nát.

      Chỗ sâu nhất trong thân thể bắt đầu đau , Hạ Tử Ca khẽ xoa mi tâm của mình, để những suy nghĩ này quấy nhiễu.

      Phòng nhân điều lệnh xuống, Tử Ca sửa sang lại văn kiện, Thường Minh Tụ chẳng qua nhìn cái, ánh mắt lạnh nhạt mà sắcbén, "Bộ nhân viên giám đốc Liêu tìm chuyện."

      "Được." Khẽ lên tiếng, Tử Ca chưa từngngẩng đầu, bây giờ cũng biết nêndùng biểu tình gì đối với Thường Minh Tụ.

      "Hạ Tử Ca, lát giao tiếp xong. quay lại đây, dù sao cũng là nhân viên ở đây" dừng cái, Thường Minh Tụ cười tươi nét mặt vuivẻ, "Lý Hà, thông báo cho mọi người, tối hôm nay sau khi tan việc vì tiễn Hạ Tử Ca , tôimời khách."

      Con mắt kinh ngạc nhìn về phía ThườngMinh Tụ, vì tiễn ?

      "Oa, quá tuyệt vời, như vậy tối nay muốncuồng loạn bữa, hiếm khi được Thườngquản lý mời khách nha." Mấy người nhìn vềphía Thường Minh Tụ mặt nở nụ cười, cũngyên tâm ồn ào .

      Hạ Tử Ca nhìn mọi người nhiệt liệt như vậy,cúi đầu khẽ cười cái, có lẽ quá nhạycảm. Tử Ca ngẩng đầu lên nở nụ cười êm ái , "Tốt."

      Trong nháy mọi người cười vang

      Nhưng khắc, ai cũng thấy đượcsau vẻ mặt tươi cười của Thường Minh Tụ chợt léo lên tia lạnh lẽo.

      Sáu giờ tối, đoàn người đúng lúc xuất ở quán rượu nổi tiếng, mấy tiểu thư đều ra nghênh đón

      Những người khác hiển nhiên rất hưng phấn, Hạ Tử Ca cười , nơi này mangtheo vẻ xa hoa hợp với

      Hạ Tử Ca chọn góc để ngồi, suy nghĩvề nhân vật chính, Thường Minh Tụ cótới đây, chẳng qua là gọi điện thoại để bọn họ gọi món trước, nên bọn họ lập tức đến.

      Lý Hà tiến tới ngồi bên cạnh Hạ Tử Ca , dáng vẻ ngượng ngùng khiến Hạ Tử Ca cảm thấy đặc biệt thân thiết, mặc dù mình chẳng qua lớn hơn ta tuổi, lại cảm giác mình thể ngây thơ như ấy được.

      "Tôi với ngồi cùng , bọn họ có thể uống rượt, tôi nhìn liền sợ."

      Hạ Tử Ca khẽ mỉm cười, " thể uốngrượu được sao? có ai buộc uống đâu."

      Hai người nhìn thấy Thường Minh Tụ bước vào, xinh đẹp toả sáng như minh tinh

      Ánh mắt chạm ở cánh tay người đàn ông khoác tay Thường Minh Tụ, Hạ Tử Ca nhốn nháo, ngay sau đó rũ mi mắt xuống.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      (Chương 31: Liên hoan (hai )

      "Oa! Mộ tổng!"

      Người đàn ông đứng bên cạnh Thường Minh Tụ , cánh tay thon dài ôm lấy cánh tay ta. HạTử Ca thừa nhận, nhìn rất bắt mắt, mặc dù lạnh nhạt thờ ơ như vậy, cũng cản trởviệc trở thành nơi tập trung mọi ánh nhìn .

      Trong khoảng thời gian ngắn tiếng kinh hô liên tiếp vang lên, đại gia rối rít đứng lên nhường chỗ ngồi, Thường Minh Tụ mặt mang vẻ đắc ý mà ngọt ngào cười, cả người đều dính vào người Mộ Diễn .

      Mắt của quét quanh cái, nhìn đến chỗ Hạ Tử Ca dừng lại, chân thon dài cấtbước vào, Thường Minh Tụ cùng ngồi xuống. Tháo xuống bộ mặt lạnh nhạt thườngngày ở công ty, mặc dù tại từ người tản ra khí mát bức người như cũ, nhưngkhóe mắt biết cười khiến mọi người chịu nổi.

      bị đặc biệt chú ý, Hạ Tử Ca khẩntrương hoá giải cảm xúc, cũng khỏi mấtmát, Hạ Tử Ca bật cười, mất mát cái gì chứ, thế nào cũng tới phiên ngươi cảm thấy mấtmát.

      Phần món ăn rất nhanh được dọn lêm lên, cảquá trình Mộ Diễn vẫn là lễ độ mà xa cách, nâng chén ba lần xong tất cả mọi người buông chén ra chút, cũng nhiều.

      "Thường quản lý, thường ngày công việc khókhăn xin chỉ giáo thêm, tôi mời chén."Tiểu Trình nhân viên bộ quan hệ xã hội bưng chén mời rượu.

      "Tôi tửu lượng rất kém, uống nữa khôngvề nhà được mất."

      "Sao có thể , Mộ tổng nhất định phải tự mình đưa trở về, lo lắng cái gì !" Những ngườikhác vừa nghe Thường Minh Tụ từ chối, mượn rượu mời ồn ào lên.

      Tử Ca nhìn sang , chỉ thấy Thường Minh Tụgương mặt lộ ra vẻ nhàn nhạt đỏ ửng, đôimắt xinh đẹp nhìn Mộ Diễn cái, sau đó lấytay cầm ly rượu lên, "Được rồi, tôi liền uốngchén này . . . . . ."

      Lời còn chưa dứt, rượu trong tay liền bị Mộ Diễn nhận lấy, "Tôi thay Thường quản lý uống."

      Chén rượu nâng lên, ly rượu màu lam,Mộ Diễn nâng chén ý bảo uống. Thường Minh Tụ nhìn người đàn ông trước mặt mình, tronglòng dâng lên vẻ đắc ý

      ta cũng biết, đàn ông giống như vậy,nhất định có rất nhiều phụ nữ vây quanh, nhưng là chơi chơi, cuối cùng, vẫn chọn người bầu bạn cả đời.

      Tiếng huýt gió liên tiếp, Hạ Tử Ca nhìn haingười coi ai ra gì, ánh mắt có chút chuaxót. giơ tay lên đè khóe mắt kìm chế mình, tự chủ rung động.

      Thỉnh thoảng, thấy những cặp đôi ngọt ngàonhư vậy, khiến lòng bi thương. Cái ánh mắt dịu dang, cùng nụ cười dưới ánh bình mình của ai đó nhìn , ta từng luônđứng ở bên cạnh chân tình cho biếtanh ta là nơi để dựa vào suốt đời.

      hề nghi ngờ, cứ như vậy tin,nhưng vì sao chỉ trong khoảng thời gian ngắn lạivứt bỏ lời hứa ban đầu. Là vì ta quên hay lời hứa mờ nhạt rồi?

      Chung Nham, nếu như làm đượccũng cần cam kết với tôi, nhưng vì sao luôn cho tôi những lời cam kết rồi hung hăngxoá sạch .

      Trong lòng đau thương, Hạ Tử Ca khóe miệng cười bi thương làm cho ai nhìn thấy cũng khỏi rung động.

      Mộ Diễn khuých mắt nhìn chằm chằm vẻ mặt thất thần của Hạ Tử Ca, miệng cườikhiến khỏi phiền não, ngườichìm lạnh phần, rượu ngừng kíchthích , bờ môi của nâng lên, "Có gì đó hơi đảo ngược , hôm nay nhân vật chính là Hạ tiểu thư, ấy phải đến Đàm Thành hoàn thành công việc, mọi người nên nâng chén chúc Hạtiểu thư thuận buồm xuôi gió chứ."

      mấy câu đơn giản như vậy liềnchuyển chủ đề, cánh tay bị Lý Hà khẽ chạm vào, Hạ Tử Ca mới thoát khỏi suy nghĩ củamình, nghe được lời Mộ Diễn nhìn về phía anhđã thấy ánh mắt mang theo ý tốt của ,Hạ Tử Ca nhức đầu cau mày, phải lại muốn bêu xấu chứ? !



      Chương 32: Bỏ thuốc ( )

      Quả nhiên, tất cả ánh mắt đều chuyển vềphía , nhìn ly rượu đảo lại, Hạ Tử Ca mặt cười có chút nén được giận, bên bộ giao tiếp tửu lượng cũng rất tốt. Đó là nguyênnhân cùng Lý hà trốn ở góc

      Có vài người uống rượu nhiều mặt hồng,nhưng uống quá nhiều sắc mặt càng tái nhợt, chịu nổi từng chén từng chén để trước mặt mình, Hạ Tử Ca khóe miệng lễ phép nhưng trong lòng khỏi tức giận.

      "Hạ tiểu thư uống quá nhiều." ngườingồi bên cạnh đột nhiên chen miệng vào. Hạ TửCa lệch đầu nhìn xem ai, cũng quen, dường như là Phó tổng Vương, 40 tuổi , hời hợt kém, từng nhiều lần bị lão bà đếncông ty làm loạn. Tử Ca đối với cócảm giác tốt, ánh mắt của mang theo xảo trá, cái nhìn cũng làm cho người ta phảiphòng bị.

      "Nếu như ngại, Vương mỗ thay Hạ tiểu thư uống này chén."

      Lời của vừa rơi xuống, ánh mắt của mọi người cũng dần dần biến sắc, mang theo tỉnhngộ nhìn về phía hai người. Tử Ca cảm thấy Côcũng say, nhức đầu vô cùng.

      Mộ Diễn mới vừa rồi còn lạnh nhạt bây giờ con ngươi trở nên lãnh , khuých hắc tròngmắt mang theo u ám trực tiếp hướng về phíaHạ Tử Ca, khóe miệng cười, nhưng hết lần nàytới lần khác trong mắt lạnh lẽo cùng tiakhinh miệt đập tới mặt .

      Giơ tay lên vuốt mi, để ý tới căn phòng gợn sóng, khẽ đẩy lưng ghế dựa, " xin lỗi, tôi rửa tay."

      Được rồi, biết nhiều lần lấy cớ rửa tay đểthoát nạn, nhưng có thể làm sao đây? Vốn cũng phải là thâm giao với ai ngườikhác hiểu lầm cái gì, dù sao Hạ Tử Ca cũng có danh dự lâu rồi.

      Lúc trở lại tất cả mọi người uống đều như nhau, Phó tổng đẩy tới chén rượt, khẽ gật đầu coi như là đáp lễ.

      Quầy rượu.

      Từ chối hết, Hạ Tử Ca theo đoànngười tới Quầy rượu, cảm giác ở quầy rượuchính là ăn chơi. Hạ Tử Ca nhìn đèn nê ông bắtmắt , khí ở đây hợp với .

      Mộ Diễn cùng Thường Minh Tụ cùng nhaurời , lúc Mộ Diễn rời ánh mắt khinh miệt đặt người phảng phất như tảng đá lớn đè trong lòng , khiến muốn nổ tung.

      Hạ Tử Ca cũng hiểu, ràng đối mặtMộ Diễn luôn có cảm giác mất khống chế.

      nhạc điếc tai nhức óc cùng ánh đèn lóe lên, khiến thân thể Tử Ca hoảng loạn, muốnngất xỉu tại đây, Hạ Tử Ca khẽ nhìn quầy bar,nhìn những bóng dáng đung đưa sàn nhảy, thân thể mất khống chế bộc phát cảm giác mãnh liệt.

      "Hạ tiểu thư, thoải mái sao?"

      Cố gắng mở mắt phân biệt người trước mắt,đưa vào mắt chính là Phó tổng Vương, khẽbuông lỏng tâm tình, Hạ Tử Ca , "Khôngcó sao, có thể uống nhiều quá, chỉ muốn ngủ chút, Vương tổng, phiền ngài với mọingười tiếng, tôi về trước."

      Hạ Tử Ca chuẩn bị rời , "Hạ tiểu thư ở nơi nào? Tôi đưa trở về ."

      cánh tay đặt lên eo của , Vương ChấnXa trong đôi mắt toàn là đắc ý rơi vào người TửCa .

      Hỏng bét!

      Hạ Tử Ca ổn định thân thể, khóe miệng câukhởi lạnh lùng cười, đột ngột hỏi, "Vương tổng, ngài cho tôi đồ uống có vấn đề."

      "Hạ tiểu thư, quá lo lắng, Vương mỗ bấtquá là muốn đưa trở về mà thôi." Cánh taylần nữa bò lên vòng eo Hạ Tử Ca , trong đôimắt xấu xa nhìn lượt sót cái gì, TửCa trong lòng linh cảm tốt, nội tâm dâng lên từng tia lạnh lẽo, thân thể càng ngày càng nóng. Hình ảnhThường Minh Tụ lúc mời đếnđây rồi đột nhiên bỏ chạy lên trong đầu Tử Ca .

      ta , chơi vui vẻ đêm, coi như là lễvật đưa tiễn .
      Chương 33: Bỏ thuốc ( hai )

      Chương Tiểu Hiền thể coi thương bất kì lòng đố kỵ nào của phụ nữ, khi đó Côxem thường, tại báo ứng tới.

      Tử Ca nhìn sàn nhảy và các đồng nghiệp, liềumạng giữ vững thanh tĩnh. Đầu ong ong ngấtxỉu, thân thể dần dần chuyển hóa thành nóng ran, tay của đàn ông giống như thân mật để ở eo , muốn đem mang ra ngoài.

      Quầy rượu ở lầu bốn.

      Tử Ca mặt cùng thân thể của mình kháng cự, mặt kháng cự động tác củaVương Chấn Xa, sức lực quá mệt mỏi để cho chỉ muốn chửi má nó. Ngón tay sờ lên điện thoạidi động trong túi, có thể tưởng tượng nửa ngày lại tìm được bất kỳ người nào có thể giúp đỡ.

      Mẹ kiếp ,Tại sao hết lần này tới lần khác cômua vé số đều trúng? Lại toàn bốc trúng vào những thời điểm này?!

      Ngón tay men theo điện thoại di động gõ tùy ý đè xuống nút trả lời, khi bàn tay cảm nhận được điện thoại di động lưu thông, Hạ Tử Ca trong lòng nhất thời càng thêm khẩn trương mộtphần.

      "Bỏ thuốc vào đồ uống của tôi, Vương tổng,ngươi cảm thấy thủ đoạn của mình quá hạ lưu sao!" chiếm giữ hoảng sợ dương cao thanh , mang theo chút xíu may mắncùng chút cầu nguyện, bất kể đối phương là ai, chỉ cần có phần hi vọng cũng muốn thử chút.

      Mộ Diễn nắm điện thoại di động, ống nghetrong truyền ra giọng con để cho ánh mắtcủa đột nhiên lạnh lẻo, Thường Minh Tụ từ trong phòng tắm bước ra mặc chiếc áo choàngmàu trắng, cổ áo hơi rộng mở, lộ ra mảng da thịt trắng nõn mềm mại, ánh mắt của nàng mềm mại tìm kiếm Mộ Diễn, thân thể xinh đẹp từng bước từng bước gần sát , cho đến cả thân thể cũng nhào vào ngực của .

      Ngón tay thon dài chậm chạp mệt nhọc mở từng nút áo cho , ngón tay như có như tiếp xúc, mịt mờ trêu đùa. Ngồi ở đùi ta nhàng vuốt ve vật cứngrắn của .

      Tay của đàn ông chế trụ ở cằm , mắt lạnhlẽo hề chớp nhìn vào đôi mắt ThườngMinh Tụ , "Minh Tụ, làm cái gì?"

      "Diễn, thế nào? Điện thoại của ai?" người có hơi thở u ám khiến Thường Minh Tụ đột ngột dừng động tác lại, kinh ngạc nhìn về phía Mộ Diễn, cẩn thận hỏi thăm.

      Chung sống nhiều năm như vậy, ThườngMinh Tụ dám thể cảm xúc lung tungtrước mặt Mộ Diễn, nhìn bàn tay di chuyển đến tai mình, thanh trầm thấp khiến ta khôngkhỏi áp lực, "Đàn bà quá nhiều chuyện tôikhông bao giờ giữ bên mình, Minh Tụ, quá thông minh cũng quá đần"

      Trong điện thoại di động tiếng nam nữ ràng truyền vào trong lỗ tai Thường Minh Tụ ,trong lòng của ta run lên, nhưng vẫn miễn cưỡng duy trì bề ngoài bình tĩnh, "Diễn, chuyện gì xảy ra? Em hiểu."

      "Ồ? hiểu?" Ngón tay của hơi dùng sức, khóe miệng lạnh lẽo cười, " theo tôi bao lâu? Có phải tôi quá phóng túng đối với ?"

      tức giận.

      Giờ khắc này, Thường Minh Tụ rốt cục xác nhận Mộ Diễn tức giận.

      Ưm . . . . .

      Thân thể bị ném giường, sức nặng đánhthẳng vào khiến Hạ Tử Ca kêu rên tiếng, ngón tay của níu chặt ga giường, hô hấpthật sâu ức chế thân thể tê dại của mình.

      Thân thể mập mạp đè lên người , hai tay dùng sức lôi kéo y phục của , bàn tay dọc theo đường cong lung linh của Tử Ca , hơi thở nặng nề của khuếch tán bên tai, "Bảobối, đẹp."

      Bàn tay đặt lên ngực , thô bạo vuốt ve, cái loại cảm giác kích thích đó khiến mất khống chế, trong lòng nồng nặc hận ý cơ hồ muốn đem đốt cháy, cắn chặt ở môi, đáy mắt quậtcường chịu khuất phục.

      nghiêng đầu nhìn , trong đôi mắt tĩnhtáo cười nhạo, cười gằn nhìn về phía Hạ Tử Ca, ngón tay hung hăng nhéo ở người của .

      "Giả bộ thanh thuần cái gì, cũng chỉ là ở CK mà thôi." Lời dơ bẩn từ trong miệng củahắn nhổ ra.

      Hạ Tử Ca chẳng qua chỉ cười lạnh mà thương hại nhìn , "Ta chính là như vậy, so với loại người dơ bẩn như ngươi còn kém xa."

      cái tát rơi mặt Tử Ca , lực đạomạnh đến nỗi khiến lệch đầu, mặt đaurát. Ngón tay liều mạng lôi quần jean ngườicô ra.

      "Tiện nhân, buông tay!"

      Sức lực đủ chống lại , vết nhéo xanh đỏ ghê người, thời gian từng giây từng phút trôi qua, Hạ Tử Ca trong lòng hi vọng bây giờ có thể như giọt nước tan chảy hoàn toàn.

      Ai tới cứu ? !

      Đáy lòng vô cùng thê lương, nước mắt theokhóe mắt chảy xuống, hết thảy đều chậm.


      Chương 34: Bỏ thuốc ( ba )

      Phanh!

      Tiếng máy chụp hình răng rắc vang lên, ngừng lóe lên tia sáng về phía hai ngườiquần áo xốch xếc. Khóe mắt liếc thấy người ởngoài cửa, Hạ Tử Ca trong lòng thở phào nhỏm.

      Bọn họ tới tính là muộn. Hạ Tử Cacuống quít kéo cái mền bao lấy mình, thân thểnóng ran, cơn đau bụng ập đến ( Do bỏ thuốc nên bị đau bụng chứ nữ chính chưa bị ai làm gì đâu nha :))) ). Sắc mặt tái nhợt, mặt khôngcòn giọt máu

      "Mẹ kiếp , làm cái gì, các ngươi là ai? Khôngcho phép chụp! An ninh, an ninh!" Vương ChấnXa luống cuống tay chân mặc quần áo, vừa lớntiếng kêu an ninh, sắc mặt dữ tợn tàn nhẫn dọangười, bọn chúng có lá gan đến đây chụp hìnhsao? !

      "Người nào phái các ngươi tới ? Chán sống phải ?" Mặc bộ quần, Vương Chấn Xaxông tới cướp máy chụp hình, tàn bạo uy hiếp.

      Đau đớn ngày càng tăng, quật vào ngườiHạ Tử Ca , tránh thể tránh chỉ có thểchịu đựng, ngón tay níu chặt ga giường bởi vìdùng sức mà hơi trắng bệch, chuyện phát sinh ở đây mang tới chú ý, huyên náo, nhục mạ từtừ truyền đến tai Hạ Tử Ca sau đó biến mất.

      Tầm mắt từ từ , cuối cùng hoàntoàn lâm vào bóng tối.

      Nhắm mắt lại khắc, có người chạy tới bên cạnh , đáy lòng dâng lên nụ cười nhạt, Côcòn bị người ta hoàn toàn quên lãng.

      ========

      Liêu Tuấn Vĩnh đứng ở trước giường bệnh nhìn trước mặt, hờ hững nằm đó người phảng phất có tầng tầng sương mù, đemmình cách ly với mọi vật trái đất, cho bất cứ kẻ nào tiến vào; trong mắt có ýcười, ánh mắt mị hoặc câu hồn, nhưng ta lạikhông thấy được dáng vẻ chân của ; nụcười của giống như mùa xuân. Diện mạo nhưvậy, làm cho người ta đoán ra đâu mới là con người của , đâu mới là dáng vẻ tự mình tạo nên.

      tại, lẳng lặng nằm ở giườngbệnh, sắc mặt tái nhợt, bên gương mặt sưngđỏ, đôi môi mím chặt lộ ra vẻ quật cường, cho dù là ngủ chân mày cũng nhíu chặt, đến tột xảy ra chuyện gì, để cho cũng thểquên được.

      Hồi tưởng lại buổi sáng lúc tìm được , Liêu Tuấn Vĩnh thở dài, ta thừa nhận, khiến đau lòng.

      "Hạ tiểu thư, đây là điều lệnh bên nhân , bổ nhiệm vì Mộ thị làm người phụ trách giao tiếp xã hội , đây là bản kế hoạch của sau khiký xong lập tức trở về Đàm Thành, nếu như có ý kiến xin mới kí tên."

      Hạ Tử Ca cầm lấy, tay nâng bút ký tên mìnhvào, chút do dự, thần sắc của côlạnh nhạt mà sợ, khiến ta nhịn được muốn tìm tòi nghiên cứu tâm tình của .

      "Liêu Tổng, còn có chuyện gì sao? có gì mời ngài về trước." Thấy Liêu Tuấn Vĩnhnhìn mình chằm chằm, Hạ Tử Ca tỉnh táo hỏithăm.

      Phục hồi tinh thần, Liêu Tuấn Vĩnh nhìn HạTử Ca, ngón tay khẽ đẩy mắt kính, "Nghe tốihôm qua vì Hạ tiểu thư làm buổi tiệc rượu đặcbiễn để tiễn , tôi trước chúc lên đườngthuận buồm xuôi gió. Đây là điện thoại di độngcủa công ty đưa cho , công việc của đều ở trong đây, bên trong có mã số của Mộ Diễn.Nếu như có bất kỳ chuyện gì ấy gọi điện hoặc nhắn tin báo cho ."

      Đẩy tới trước mặt là chiếc điện thoại di động màu trắng, điện thoại di động vô cùng xinh đẹp trang trí đơn giản, Hạ Tử Ca nhìn chằmchằm điện thoại di động hồi lâu, mới cầmlên, nhàng mở ra , quả nhiên chỉ có hai chữMộ Diễn.

      Ngón tay dời xuống, đè xuống tin tức. Bêntrong chỉ ngắn gọn câu , Vương ChấnXa, xoá tên.

      Hạ Tử Ca nhàng cười cái, hướngvề phía Liêu Tuấn Vĩnh, khẽ nhếch mi,cười hấp dẫn, nhưng ta có thể cảm giác được có châm chọc cùng ưu thương trong nụcười đó, mập mờ, "Liêu Tổng, tôi cũng biết ngài tìm tôi chỉ đơn giản như vậy. đáng ghét , các người yên tâm để cho tôi làm , cũng sợ tôi thua thiệt, mất tấm thân hoa ngọc của đại nương , nếu nhưcó bị sắc lang chà đạp các người cũng phải hối hận cả đời."

      xong, nhàng nắm điện thoại diđộng trong tay, "Được, tôi biết." xong giơ tay ý bảo ta ra ngoài.

      Chẳng qua là, ta ngờ tới ThườngMinh Tụ cũng nhúng tay.


      Chương 35: Hôn trong mộng ( )

      giường bệnh sắc mặt tái nhợt, đôi môi khô ráo, ngón tay níu chặt , phảng phất ngủ cũng mang theo đau đớn. Hạ Tử Ca thường ngày cố ý uyển chuyển kiều mỵ, bây giờ chỉ còn lại sắc mặt suy sụp đâm vào lòng người.

      Cửa phòng bệnh mở ra, người đàn ông mặc bộ tây trang màu đen hơi thở lạnh lẽo vào.

      Môi mỏng mím chặt, thanh lạnh lùng mang theo đè nén tức giận truyền ra, "Chuyện gì xảy ra?"

      "Thuốc này gây bệnh đau dạ dạy. Lại uống quá liều, cộng thêm nhiều loại kích thích khácgây bệnh đau dạ dày." Liêu Tuấn Vĩnh nhẹnhàng đẩy mắt kính, che giấu cảm giác đau lòngtrong đáy mắt.

      Môn lần nữa cửa bị đẩy ra, bác sĩ nam trẻ tuổi tới, để ý tới người đàn ông đứng cạnh giường bệnh, thẳng tới chỗ Hạ Tử Ca kiểm tra, "Kị rượu, bỏ thuốc, uống thuốc cũngphải chú ý, đối với những loại thuốc kích thíchnhất định phải thận trọng, nhất là thuốc kích dục, thuốc tránh thai nhất định thể dùng,nếu dẫn tới loét dạ dày, gây ra biếnchứng viêm đường tiêu hoá." Dừng cái, thulại tiếng , bác sĩ nhìn Mộ Diễn cái, "Tôinói Mộ thiếu, đâu đến nỗi nào, nêndùng xuân dược. Thuốc tìm cảm giác . . . . . ."

      Dứt lời, ta liếc nhìn bên dưới Mộ Diễn....

      Sắc mặt chìm phần, Mộ Diễn chợt mởmiệng kêu tên của ta, thanh nhàn nhạt, lại ngầm có ý cảnh cáo.

      "Phạm Húc Diệc."

      "Được rồi, tôi chính là lời , cậu nếu muốn chiếu cố nhiều hơn cho việc buôn bánngược lại tôi cũng có ý kiến gì." nhún vai, Phạm Húc Diệc đẩy cửa ra ngoài.

      Liêu Tuấn Vĩnh liếc mắt nhìn Mộ Diễn, "MộDiễn, ấy dù sao phải là. . . . . . Tôi đitìm Lữ Phương xem chút, sáng mai bên báotrí truyền thông liền có tin tức." Trề miệng cái vẫn thể nào đem lời ra, Liêu Tuấn Vĩnh thở dài xoay người ra khỏi phòng bệnh.

      Nhìn nằm giường , sắc mặt bén nhọn thường ngày ít , ánh đèn chiếu vào mặtcô tái nhợt, nhìn qua hết sức yếu ớt. Yếu ớt? Mộ Diễn cảm thấy hai chữ này dùng người rất buồn cười.

      Da mặt dày, biết xấu hổ, ngoan cườnggiống như con gián.

      Mặt của rất trắng, da thịt non mịm, lông mi dài ảm đạm, hai mắt nhắm chặt che vẻ bề ngoài quật cường của . Ngón tay nhànglướt qua mắt, sống mũi, cuối cùng dừng lại ở đôi môi khô ráo của .

      Mộ Diễn nhìn môi của chuyển động mấycái, lỗ tai gần sát, lại nghe lẩm bẩm ,"Nước".

      Hạ Tử Ca ngủ vô cùng yên ổn, thân thể của nửa nóng nửa lạnh, hai loại nhiệt độtranh đấu với nhau, cố gắng muốn mở mắt lại mở ra được, cổ họng đau chịu nổi.

      cảm giác mình hầm băng, gió lạnhtừ trong cổ áo thổi vào, khiến run lẩy bẩy; lát lại thấy mình trong sa mạc, nóng bỏng cơ hồ muốn đem nướng lên, mặt người nóng vô cùng nhưng có mồ hôi, cổ họng khô khan khó chịu.

      Đột nhiên, trận gió lạnh thổi qua, mừng rỡ phát phía trước chính là ốc đảo, kịp hình dung liền ầm ầm chạy tới uốngnước.

      Mộ Diễn môi dán lên môi Hạ Tử Ca , ngậm hớp nước, vô ý thức lại đem môi củamình làm bình nườc cho Tử Ca , đôi môi mềmmại hấp thụ môi của , từng điểm từng điểmhút lấy.

      Mộ Diễn ánh mắt càng thêm u ám , con ngươi thoáng qua đạo ánh sáng, vỗ nhẹmặt của thấp giọng dụ dỗ, "Tỉnh tỉnh."

      Khóe miệng của khẽ nhếch, nhìn lông mi của rung động , khóe mắt dính vào nụcười, "Nếu tỉnh liền mở mắt ra ."

      Thấy vẫn như cũ muốn mở mắt, Mộ Diễn bàn tay để người chốngđỡ thân thể của mình, môi lần nữa đặt môi , từ từ hôn, hơi thở toàn bộ ôm lấy Hạ Tử Ca, trong lồng ngực hơi thở như bị rút hết, hàm răngkhẽ cắn môi của .

      "Ưm. . . . ."

      Đôi môi đau đớn khiến Tử Ca mở mắt, nồngnặc tức giận hận hận nhìn chằm chằm , ". . . . . ."

      Hạ Tử Ca nổi đóa, người đàn ông này, anhkhông thể dùng thủ đoạn bình thường sao?

      "Tỉnh?" biết còn hỏi, khóe miệng cười đáng hận làm cho người ta muốnxé rơi.

      Môi rung rung cái, Hạ Tử Ca nghĩ đếnmình bị hôn triền miên, mặt bỗng dưng đỏlên, nhưng vẻ ngượng ngùng còn chưa đến giây đồng hồ, chuyện lúc trước khi hôn mê độtnhiên trở lại trong đầu, Hạ Tử Ca cả người giậtmình cái.

      Cơ hồ là theo bản năng, chợt kéo chăn ra xem mình, khi phát giác người mình cònmặc bộ đồng phục màu xanh lam cho bệnh nhân, trong lòng hơi thở phào nhỏm.

      Mộ Diễn nhìn chằm chằm động tác của ,ánh mắt vẫn ngắm . Lộ ra bên ngoài làcánh tay bầm tím, ánh mắt chìm phần, hơithở bén nhọn tản ra, bàn tay bắt được cánh tayHạ Tử Ca .

      "Là làm?"

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 36: Hôn trong mộng ( hai )

      Mi mắt cụp xuống, cảnh tượng té xỉu khiếncho tim đập nhanh, lúc ấy Vương Chấn Xa đè ở người , tuyệt vọng trong đầu trống rỗng, coi như trước giờ những thứ xâydựng trong lòng đều bể tan tành, đối mặt với chuyện này vẫn thể tiếp nhận được

      bỏ qua bên mắt, Hạ Tử Ca nhàn nhạt , " sao, mục đích của đạt tới là tốt rồi."

      Cố gắng muốn rút cánh tay của mình về, lạibị Mộ Diễn nắm chặt, vì cánh tay có vết thương, cũng vô lực, sức lực đều bị rútsạch, thân thể mềm nhũn .

      "Thế nào? oán giận tôi sao?"Thanh lạnh lẽo từ trong miệng truyền ra.

      Hạ Tử Ca nhàng lật người, để cho lưng mình hướng về phía , mặt biến mất ở trong ánh đèn, bên trong phòng bệnh đột nhiên yêntĩnh, chỉ nghe được tiếng hít thở rất của hai người.

      Hồi lâu, mới nghe được thanh mềm nhẹcủa Tử Ca , "Mộ Diễn, ở đây ăn hồ đồ sao? Tôi oán hay , cũng khôngquan tâm. ra tôi đối với có quantâm hay cũng chẳng có gì hứng thú. Tôikhông oán hận bất kỳ kẻ nào, tôi chỉ là rất ủykhuất, ủy khuất. Tại sao hết lần này tới lần khác lại là tôi gặp phải chuyện như vậy"

      Thanh của ở trong tối đêm tối nhẹnhàng nhưng khó có thể che dấu nghẹn ngào, Mộ Diễn ngờ cùng mình những lời này, nhưng lời của còn đâm thẳng vào tim , phải là rất đau, nhưng lại khó có thểbỏ qua.

      Con ngươi chăm chú nhìn Hạ Tử Ca, nghiêng người hoàn toàn che nét mặt của mình, môi lạnh mím chặt, đoán ra tâm tình của .

      Tử Ca nhàng cắn môi, nước mắt theo gương mặt lẳng lặng rơi xuống, tiếng động chảy xuôi trong lòng , khó chịu cùng bi thương. cũng biết tại sao đột nhiên lại những lời này với Mộ Diễn, nhưng cảm giác nếu như mình trong lòng khó chịu chết.

      thế giới có nhiều người như vậy, bọn họ có hòa thuận giữa cha và mẹ, ngọt ngào của người , lòng tin cậy của bằng hữu, hạnh phúc của cuộc sống, nhưng lại chỉ có thể nhìnnhững người khác hạnh phúc, yên lặng nhấmnháp nỗi đau trong lòng.

      Hạ Tử Ca yên lặng khóc thút thít, cắn môi để cho mình khóc thành tiếng, biếthiện tại bộ dáng này nhất định xấu xí chết,nhưng lại khống chế được mình, ai tới cho chút xíu ấm áp , ai tới cho mộtchút xíu ủng hộ . khẩn cấp cầu xin đấy.

      Mộ Diễn cúi người ngồi bên cạnh , ngóntay khẽ vuốt mắt , chạm tới giọt nước mắt lăn xuống, được lời nào, trong lòng lạnh nhạt bị nước mắt pha loãng,ngón tay dọc theo mặt đến gò má của lau đinhững giọt lệ.

      Hạ Tử Ca khẽ cắn môi, biết nên, nên dựa bên người đàn ông vô tình này, người đàn ông này đối với thèm chú ý, nhưng là, lại nhịn được muốn tìm kiếmsự an ủi. Chẳng qua chỉ là chút xíu ấm áp thôi mà.

      Đột nhiên quay mặt sang, mang con mắt chứa đầy lệ nhìn , tay chống đỡ đứng dậy, cánh tay bò lên cổ của , cả ngườitựa sát vào trong ngực Mộ Diễn "Cho tôi dựamột chút thôi, ngày mai tôi trở về là tôi củamọi ngày."

      cho cam kết, khôngtìm đến phiền toái, Hạ Tử Ca cho dù nhu nhượccũng chỉ là nhất thời mà thôi. Chuyện đápứng với , nhất định làm được.

      Mộ Diễn trong lòng đau thương, quậtcường hèn mọn để cho nhịn đượcmuốn an ủi, bàn tay nâng lên chạm đếntóc của lại nhàng trượt xuống. Bên trongphòng bệnh, hai người trầm mặc tựa sát vào nhau.

      người của có mùi nước hoa nhàn nhạt, nghĩ đến và Thường Minh Tụ cùng lúcrời , Hạ Tử Ca khóe miệng dương lên, âmthầm cười nhạo mình, ngươi đến tột cùng làm cái gì?

      Buông tay cánh tay ra, hơi kéo ra mộtkhoảng cách, Hạ Tử Ca xinh đẹp nở nụ cười lần nữa treo ở mặt, "Sạc điện xong, cám ơn , Mộ tổng. Ngài thong thả, tôi muốn nghỉ ngơi."

      xong liền nằm xuống.

      Mộ Diễn nhìn nằm xuống để lại mình, tròng mắt u ám giải thích được, vừa định gì, lại bị tiếng chuông điện thoại di độngvang lên cắt đứt.

      "Giải quyết, sáng mai đầu các tờ báo đềuđăng tin."


      Chương 37: Hôn trong mộng ( ba )

      Mộ Diễn nhìn nằm xuống để lại mình, tròng mắt u ám giải thích được, vừa định gì, lại bị tiếng chuông điện thoại di động vang lên cắt đứt.

      "Giải quyết, sáng mai đầu các tờ báo đều đăng tin."

      Khóe miệng mang theo nụ cười lạnh, "Rất tốt, cậu biết nên làm như thế nào, tôi để cho bọn họ còn đường sống." Mộ Diễn thanh trầm thấp như trước, nhưng toàn thân tràn ra tức giận ngút trời.

      "Người xử lý như thế nào?"

      "Chặt cánh tay của , để cho khôngcòn tay mà dùng." Thanh sâu lắng như ở trong địa ngục, nếu xúc phạm đến ranh giới cuối cùng của , phải bị trừng phạt.

      Khóe mắt liếc thấy giường yên tĩnh, Mộ Diễn môi mím chặt thành đường, trầm mặcchốc lát, "Hình cậu có xem qua sao?"

      " có, Tuấn Vĩnh xử lý , có vấn đề?"Lữ Phương kinh ngạc hỏi thăm Mộ Diễn , chuyện như vậy lại ảnh hướng lớn đến Mộ Diễn sao? ta hiểu Mộ Diễn vì sao độtnhiên hỏi cái này.

      "Này, phải là đối với người nhà gáikia đành lòng chứ. . . . . . Phản đối, tôi trở lại còn có gặp mặt lần đây. . . . . . Này. . . . . ." Bên kia lời nhạo báng của ta còn chưa hết, Mộ Diễn lưu loát cúp điệnthoại di động.

      Nắm điện thoại di động tay hơi dùng sức, tầmmắt lần nữa rơi vào người Hạ Tử Ca, đôimắt lạnh nhạt mang theo cảm xúc lẫn lộn, anhcứ như vậy lẳng lặng nhìn chằm chằm , cho đến khi biết nên xử trí như thế nào.

      Thân hình cao to đứng trước giường bệnh, ánh đèn chiếu xuống, hồi lâu, Hạ Tử Ca ngheđược thanh trầm thấp của Mộ Diễn, "Cônghỉ ngơi cho tốt, nếu như thân thể cósao, ngày mai trở về Đàm Thành."

      Cửa phòng bệnh đóng, trong gian chỉ có tiếng hít thở của , nhéo chặt cái ga giường, tiếng đóng cửa đập vào tim Hạ TửCa khiến có chút run rẩy.

      nhớ lại, lần đầu nhìn thấy , ngồitrên ghế sa lon Italy, liếc nhìn ánh mắt củaanh lạnh nhạt cùng nguy hiểm. muốn có quan hệ , lại thủy chung dây dưa ở chỗ.

      Nếu như Trương Đổng thích, tôi thờ ơ.

      ra những lời này, Hạ Tử Ca tronglòng cơ hồ phải tuyệt vọng. Người đàn ôngnày vô tình đến đáng sợ, có bất kỳ ngườinào, vật nào khiến phải quan tâm.

      Lúc ấy, cắn răng nghiến lợi hiểuđến tột cùng dạng đàn bà nào mới khiến anhquan tâm, đến lúc đó cũng muốn xem bộ dạng của lúc đó. Vậy mà, tại biết,giống như đứng ở cao giữa vòng vâycủa các , căn bản ai khiến cảm thấy bi thương trong lòng.

      Bất kể như thế nào, ngày đó vẫn có đem mình giao cho Chung Nham, phải là may mắn đấy chứ.

      Ngón tay lạnh như băng tiếp xúc mi tâm,khóe miệng nâng lên nụ cười nhạt. Hạ Tử Ca, vôluận như thế nào, quan tâm tất cả mọi ngườithì ngươi cũng có phần đâu. Rất tốt, giữabọn họ có chẳng qua là giao dịch.

      thỏa mãn cầu của , cũngvậy, cũng thỏa mãn điều kiện của . Có gìnên oán, có gì nên hận?

      Nghĩ đến phải cách xa nơi đây quánửa tháng , cư nhiên trong lòng sinh ra tia lưu luyến, hoàn cảnh xa lạ khiến buồn.

      Ngày mai, trở về Đàm Thành. Ban ngày, thời điểm nhận được thông báo, HạXương Nguyên mấy ngày gần đây ra tù. Cômuốn, muốn trở về thông báo cho mẹ biết, bất kể năm đó xảy ra chuyện như thế nào, vô lực giải thích, nhưng cũng muốn kích thích cha mình nữa.

      Ông muốn gặp , vậy để ôngkhông thấy .
      Chương 38: Rời ( )


      "Theo các tờ báo về kinh tế tài chính báo cáolại, lãnh đạo Nam Bình thị lợi dụng ma tuý uyhiếp bán dâm bên tập đoàn Mộ thị, bị nghi ngờ và bắt được, người này lén lút tiếnhành giao dịch ma tuý, cảnh sát tham gia điềutra, đây là hành vi xấu của lãnh đạo đangđược kiểm chứng. . . . . ."

      "Người phụ trách bên quan hệ xã hội củaTập đoàn Mộ thị phát biểu thanh minh, Mộ thịđịnh đem toàn lực hiệp trợ cảnh sát điều tra kiện này. . . . . ."

      "Hôm nay tập đoàn Mộ thị mở hội chiêu đãiký giả, để trả lời những câu hỏi của ký giả. . . . . ."

      Nam Bình thị nổ tung vì tin tức truyền khắpđầu đường cuối ngõ, tin tức được đưa ra ngoàiánh sáng khiến các cổ đông rối rít kinh ngạc sợ hãi, tập đoàn Mộ thị luôn dẫn dắt Nam Bình vềphương hướng chính trị, hơn nữa Mộ thị luôn luôn lấy các mặt báo ra làm hình tượng cá nhân bây giờ lại xuất mặt tiêu cực này, làm cho người ta khó có thể tiếp nhận.

      Khiến người ta hiểu Mộ thị xảyra vấn đề gì, để cho tin tức này truyền ra ngoài,mặc cho các tin tức xấu đưa đến phía thị trường.

      Trong khoảng thời gian ngắn cổ phiếu của Mộ thị là tiêu điểm chính, mấy đại gia rốirít suy đoán xuất loại tin tức này ảnhhưởng đến Mộ thị, họ vô cùng thấp thỏm lo âu.

      "Ông chủ, đây là báo ra hàng ngày"

      Mang theo chiếc kính dâm to, Hạ Tử Ca từ sạp báo cầm lên tờ báo, Vương Chấn Xa dáng vẻ chật vật bị đăng ở trang đầu, phía sau , y phục khó khăn lắm mới cóthể che kín thân thể, người với những vếtbầm tím khiến người ta hiểu chuyện gì xảyra, tóc dài che kín khuôn mặt , cũng khôngthấy ràng khuôn mặt .

      Mơ hồ , nhắc tới khiến đau lòng. Bộ dángcủa cũng đến nỗi, có nhìn thấymặt, cuối cùng cũng giữ được chút mặt mũicho mình.

      "Mộ tổng, xin ngài câu, hôm nay tintức đối với Mộ thị ảnh hưởng như thế nào?"

      "Nhân viên phát sinh chuyện có khiến thị trường chứng khoán của Mộ thị rung chuyển ?"

      . . . . . .

      ti vi, tia sáng huỳnh quang lóe lên, người đàn ông nhanh chậm xoayngười, vóc dáng to lớn đứng giữa đám ngừơi, lạnh nhạt trầm ổn khiến mọi người hoảngsợ

      Đôi mắt vững vàng quét qua từng người ởchỗ này, thanh năng có khí phách, "Mộthị phát triển như thế nào mọi người đều hiểuquá ràng, có thể tới hôm nay tuyệt phải nhất thời có vận may, Mộ thị cũng vì vậy mà bị bất kỳ ảnh hưởng gì. Về phần tin tức kiện lần này, Mộ thị đem hết toàn lực phối hợp cảnh sát điều tra, nghiêm khắctheo luật pháp làm việc. Về phần các biện phápcặn kẽ, ký giả được nghe bên bộ giao tiếp trảlời."

      xong, tầm mắt của xông thẳng hướng tới ống kính, khẽ mím môi, ánh mắt kiên định nhìn thẳng ống kính, phảng phất ở đó có lời nhắn nhủ về lòng tin của

      Hạ Tử Ca khẽ nâng đầu nhìn màn hình ti vi ,mặt mũi tuấn , kiểu tóc cẩn thận tỉ mỉ , người là bộ tây trang ôm lấy dáng người caolớn, mặt đem hết thảy mọi chuyện đều nắmở trong tay, thong dong cùng trầm ổn.

      , phảng phất từ trước tới cũng từng ngang nhau quá.

      Tầm mắt từ màn hình TV rời , Hạ Tử Ca khẽ xoa cổ của mình, ngưỡng mộ mộtchuyện tình khiến người khác buồn thiu. Bước lên xe, thời điểm quay đầu lại liếc mắt nhìn sân ga, trống rỗng có gì cả, tớiCô , cũng chỉ là có mình.

      "Bộ giao tiếp làm ăn kiểu gì biết, chuyện như vậy cũng để bọn chúng gây ầm ĩ ? !"

      "Lời này có thể , bộ giao tiếp cũngkhông thể biết làm chuyện như vậy. Mình quản được mình mới phải bước này,đây mới là căn bản."

      ". . . . . ."

      Phòng họp Mộ thị, tiếng cãi vã liên tiếp vanglên, Mộ Diễn ngón tay nhàng đập vào trênbàn hội nghị, con ngươi chìm lạnh khẽ nâng lên," tại, các người , chuyện này giải quyếtnhư thế nào? Vương Chấn Xa cũng là lão già có kinh nghiệm trong công ty , cùng Mộ thị có đónggóc , nhưng hôm nay phát sinh chuyện như vậy, chúng ta cũng thể khônggiải quyết. Trịnh lão, là ông tay nângđỡ, ông chút ."

      Mộ Diễn xong, cả phòng họp bởi vì lời của hơi dừng chút, trong khoảng thời gian ngắn yên lặng, ánh mắt của mọi người cũng đồng loạt nhìn chăm chú vào Trịnh Nguyên Sơn, cổ đông thứ hai của Mộ thị.

      Trịnh Nguyên Sơn nhìn người đàn ông trẻ tuổi ngồi kia, râu ria hơi run lên cái, người đàn ông này tuổi còn trẻ mà khí thế bừng bừng, hơi thở hùng mạnh làm cho người ta kiêngkỵ.

      Ông ta thậm chí có thể kết luận, chuyện nàyxảy ra với Vương Chấn Xa nhất định là do ở sau lưng bày ra, chẳng qua là ông ta khôngngờ tới bộ giao tiếp yếu đến nước này, cho nên tin tức chặn lại được.

      Cặp mắt nhìn về phía Mộ Diễn, phảng phấtdòm ngó xem còn có cái gì đỡ lưng ở phíasau. Mộ Diễn bình tĩnh nhìn thẳng vào ông ta, thanh sắc trầm ổn làm cho người ta kiêng kỵ, là quyết tâm muốn nhổ hết cánh tay của ôngta.

      "Chấn Xa nếu xảy ra chuyện như vậy, tôi cũng được gì nữa, là do khôngchịu thua kém ai. Nên làm cái gì bây giờ tuỳ vàomọi người."
      Chương 39: Rời ( hai )

      "Chấn Xa nếu xảy ra chuyện như vậy, tôi cũng được gì nữa, là do khôngchịu thua kém ai. Nên làm cái gì bây giờ tuỳ vàomọi người. Nhưng là. . . . . ."

      "Tốt lắm, nếu Trịnh lão vậy, LiêuTổng cậu tới chút về đề nghị của cậu ." Đột ngột cắt đứt câu của Trịnh NguyênSơn, Mộ Diễn chuyển hướng sang Liêu TuấnVĩnh .

      để cho lão hồ ly Trịnh NguyênSơn có bất kỳ có thể cơ hội nào giải vây cho Vương Chấn Xa, mà lại càng cho phép dùng thủ đoạn vụng trộm, nhất định phải diệt trừ Vương Chấn Xa.

      nhìn tới vẻ mặt tăm tối của TrịnhNguyên Sơn, Liêu Tuấn Vĩnh nhàng đẩymắt kính , "Theo quy định của công ty, đầutiên là sa thải, nhưng nghĩ đến chuyện ta bỏra nhiều công sức cho công ty, công ty cho để cho ta khoản tiền. Nhưng là. . . . . ." đến đề tài câu chuyện, Liêu Tuấn Vĩnh bắn luồng khí sâu quặc ở Trịnh Nguyên Sơn, "Chúng ta lần này chắc chắn phải toàn lực phối hợp với cảnh sát để điều tra, nhưng nếu trara có bất kỳ tội danh gì. . . . . . Trịnh lão, ngươi so với chúng ta hiểu rất "

      Trịnh Nguyên Sơn sắc mặt càng thêm khócoi, Liêu Tuấn Vĩnh câu cuối ràng cóchứa uy hiếp. Ban đầu Mộ Diễn lấy tăng trưởng về mặt tiêu thụ là 30% làm giấy bảo đảm lợi nhuận, cầu Bộ nhân viên cùng đưa vào hoạt động bổ nhiệm xem ai là người phụ trách,nếu như hoàn thành được nhiệm vụ đồng ý bỏ số cổ phần nắm trong tay ra.

      Trịnh Nguyên Sơn nghĩ là đám người trẻ tuổithì làm được gì nên hồn. Ban đầu nhận định Mộ Diễn hoàn thành được nhiệm vụ đặt ra, lại ngờ tới mình bị ép đếntình cảnh bây giờ.

      "Hừ, " bàn tay nặng nề vỗ vào mặt bàn, Trịnh Nguyên Sơn tức giận ngập trời nhìn cả đám, "Thế nào? Các người là chất vấn ta sao?"

      Bàn tay vỗ mặt bàn khiến khí căng thẳng đánh văng ra trận nước xoáy, trong khoảng thời gian ngắn hai mặt nhìn nhau.

      Mộ Diễn là người đảm nhiệm điều hành mộ thị , năm năm trước trở về nước tiếpnhận Mộ thị, cả xí nghiệp trước khi phá sản, đến khi nội bộ cạnh tranh nhau, cơ nghiệp lâu năm của cha bị hủy trong chốc lát. Mộ ThườngThanh đột nhiên chảy máu não nằm viện, cả Mộthị đều dưới khống chế của Trịnh Nguyên Sơn.

      Lòng lang dạ thú, dường như rất ràng.Thương trường là chiến trường, người thắng làm vua người thua làm giặc. Chẳng qua Mộ ThườngThanh cách nào tiếp nhận được ngườihuynh đệ lâu năm ở sau lưng đâm mình nhát, rồi lại có cách nào kiểm chứng.

      Năm năm, Mộ Diễn dùng thời gian năm nămđể tới ngày hôm nay , muốn đưa Mộ thị trở lại hoạt động bình thường. Tới tay bắt được con mồi thể nào buông tha.

      "Trịnh lão, chớ suy nghĩ quá nhiều, Liêu Tổng là nhằm vào tôi đây, dù sao có thể để thủhạ vụng trộm cắt miếng thịt cũng khôngnhiều lắm." Lữ Phương khóe miệng cười, mộtbộ dáng cà lơ phất phơ. Ban đầu Mộ Diễn pháianh ta ra ngoài, chính là vì muốn tìm lỗ hổng người Vương Chấn Xa, để cho ta có thể phách lối. Quá gian trá , hổ là bằnghữu của .

      "Ngươi. . . . . ." hơi ngăn ở ngực, TrịnhNguyên Sơn giận trừng trừng nhìn mộ diễn.

      "Trịnh lão, ngươi quá lo lắng. Bất quáchuyện tình đến nước này, cụ thể như thếnào còn phải đợi định đoạt bên phía cảnh sát, bọn họ đều là người dưới trướng của chúng ta, chỉ là cười giỡn chút mà thôi. Chấn Xa là ngươimang ra ngoài, ngươi nên tin vào ." Mộ Diễnnhẹ gõ ngón tay lên mặt bàn, con ngươi khẽnâng, khóe miệng câu khởi mang theo nụ cừoi lạnh, "Lữ Phương, hội chiêu đãi ký giả vềchuyện công bố xử lý, dù sao cũng là người củacậu. Nếu như có gì dị nghị, tan họp."

      Giải quyết dứt khoát, Mộ Diễn dẫn đầu đứngdậy ra khỏi phòng họp, Lữ Phương cùng LiêuTuấn Vĩnh theo sát phía sau.

      "Hạ tiểu thư trở lại Đàm Thành." Giống như vô ý , Liêu Tuấn Vĩnh nhàn nhạt .

      cước bộ phía trước, Mộ Diễn quay đầunhìn về phía Liêu Tuấn Vĩnh, "Hạ Xương Nguyên lúc nào ra tù?"

      "Ngày mai."

      "Rất tốt, phía truyền thông ở Đàm Thành đãbàn bạc xong chưa?"

      Khẽ thở dài cái, Liêu Tuấn Vĩnh nhìn về phía Mộ Diễn, "Nhất định phải làm như vậy sao?"

      Mộ Diễn hơi nghiêng người đối mặt với LiêuTuấn Vĩnh, đôi mắt lạnh mang theo cảnh cáo,"Tuấn Vĩnh, làm bao giờ quay đầu lại. Bất quá chỉ là người phụ nữ mà thôi.Ngày mai tin tức ở Đàm Thành, coi như là lễ vật tặng Hạ Xương Nguyên ."

      Khẽ đẩy hạ mắt kính, LiêuTuấn Vĩnh khôngnói được lời nào, nhún vai, "Được rồi, theoý nghĩ của cậu ."

      Lấy được đồng ý, Mộ Diễn lần nữa xoay người , bóng lưng dưới ánh nắng mặt trờimang theo lạnh nhạt. Liêu Tuấn Vĩnh có đuổi theo, Lữ Phương cũng ngừng lại, nhìn Liêu Tuấn Vĩnh trầm mặc có chút hiểu.

      "Này, các người làm chuyện gì bí hiểmsao?"

      "Nhiều chuyện." cái túi đập vào bộ mặt kiêu ngạo của Lữ Phương .


      Chương 40: Gièm pha ( )

      Khu biệt thự sang trọng nhất ở Đàm Thành,Hạ Tử Ca ngẩng đầu lên ưỡn ngực qua, giàycao gót phát ra tiếng kêu nhàng

      Đây là thứ duy nhất Hạ gia có thể giữ lại. Gia đình của rất đặc biệc, là con đầu của Hạ Xương Nguyên, Hạ Minh Châu là đứa con thứ hai của Hạ Xương Nguyên , nhưng haingười cùng người mẹ sinh ra

      cách khác, cùng Hạ Minh Châu đều là con riêng của Hạ Xương Nguyên, nhưng cũng từ tay Tạ Phương nuôi lớn.

      Vì bất đồng với Minh Châu, biết mẹ ruột của mình là ai, cũng quan tâm đến tột cùng bà ấy là người nào, chỉ nhận định Tạ Phương mới là mẹ của mình.

      tới trước cửa biệt thự, Tử Ca mở cửa thẳng vào, mới vừa đẩy cửa, đĩa sắt tráng men bay tới, đập tiếng kêu đất. Nếu phải do nhanh nhẹn, cái trán bị sưng cục rồi.

      "Cút ra ngoài! Chỗ này hoan nghênh ngươi!" thanh mãnh liệt từ trong phòng truyền đến.

      "Mẹ, con chỉ mới bước đến cửa người biết là con , ném là để đuổi con , bằng làmsao ném lại chuẩn như vậy được?"

      "Cút! Chớ kêu tôi là mẹ , tôi có đứacon như vậy" Tạ Phương nổi giận, chútsuy yếu cũng có.

      Tử Ca theo lời đứng ở bên, ôm cánh tay chờ.

      Quả nhiên loạt cây chổi, đĩa, cốc, chénbay loạn lên như cuộc đại chiến. khôngnói tiếng nào đứng bất động, nghe Tạ Phương nhục mạ.

      "Ngươi là đồ tiện nhân, hai năm qua ngươi đãlàm cái gì? Tiểu thư bồi rượu ở quán bar, Hạ gia mặt mũi đều bị ngươi vứt sạch, ngươi cònđến đây tìm ta? đường tùy tiện kiếm mộtcon chó về nuôi, so với ngươi còn tốt hơn!"

      Tạ Phương thở hổn hển hai cái, Tử Ca suynghĩ chút có mở miệng, tiếp tục nghe bà mắng: " Bao nhiêu công việc ngươi làm, ngươi có còn liêm sỉ hay ? Hạ Tử Ca, ngươi biết hai chữ xấu hổ viết như thế nào ?"

      "Chẳng qua là bồi rượu, có bán mình."Tử Ca chen vào câu.

      "Ngươi còn dám mạnh miệng? Ngươi xemmột chút phía mặt báo đăng cái gì đây?Ngươi muốn giết chết ta sao." Thùng thùng tiếng bước chân vang lên, tiếp đến là mộtxấp báo ném vào mặt Hạ Tử Ca .

      Nhặt tờ báo lên, trong đó là , híp mặt lại cũng thấy, quả thực miêu tả trong đây rất giống với hình ảnh được đăng

      Thiên kim tiểu thư của Hạ gia suy đồi, từngtờ báo là hình ảnh phóng đại, phía kia xinh đẹp trêu chọc người, thân thể giống nhưthân mật rúc vào trong ngực đàn ông. Cuộc sốnghai năm qua của bị bới móc lên từngphần.

      Mà báo cáo mới nhất về chuyện mại dâm cũng là Mộ thị gièm pha, hình ảnh mặtmũi ràng, quần áo bại lộ.

      Hạ Tử Ca sắc mặt trắng bệch, đáy lòng cườilạnh, Mộ Diễn quả nhiên rất khôn ngoan. Tờ báo trong tay bỗng nhiên bị nắm chặt, chỉ đợi bóp nát.

      "Con chỉ là tới thông báo mẹ, ba ngày mai ra tù, mẹ có thể lựa chọn cũng được cũng được." Tờ báo trong tay nhàng bay mặt đất, thanh của vội nóng nảy nhanh cũng chậm, thân thể dâng lên trận run rẩy, "Đàn bà tức giận nhiều nhanh già, mấy tháng thấy, mẹgià ít. Mẹ hãy tự chiếu cố tốt với bảnthân, con tới đây chỉ muốn điều này mà thôi."

      Tử Ca cúi đầu, nhìn ngoài sân đồ vật bị ném lung tung, thấy hình dáng cái bầu rượu, nhặt lên.

      "Ngươi xem chút bộ dáng của ngươi , ràng nhìn như điếm. Mang danh đại tiểuthư Hạ gia, đứng ở bên lời nào, bán cho người nào nhìn kia? . . . . . ." Tạ Phươngmắng đủ rồi, thanh dần dần chìm xuống.

      Tử Ca khom lưng đem bầu rượu đặt ở trướccửa: "Cái này là đồ cổ, mẹ giữ lại, chớ némloạn."

      con bàn tay đưa tới, cầm bầu rượulên, hung hăng đập vào đầu Tử Ca .

      Tử Ca có tránh né, trực tiếp đón nhận, sau đó truyền tới chút nước cay xè. sờ sờ, hoàn hảo có chảy máu.

      Hồi lâu có động tĩnh. giọng gọi : "Mẹ --" cửa trước đẩy ra trước mặt .

      Tử Ca đứng đó, nhích người tránh ra.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 41: Gièm pha ( hai )


      "Tiểu thư. . . . . ."

      Mới vừa ra mười mấy thước, tiếngbước chân vội vã chạy tới, vẫn là Trương mụ chiếu cố ngăn cản Hạ Tử Ca.

      "Đừng gọi cháu là tiểu thư, gọi cháu Tử Ca." Chỉ có công chúa ở hộp đêm mới là tiểu thư, chỉ bán rượu bồi rượu, bán thân.

      "Được rồi, Tử Ca, phu nhân phải là cố ý , đừng quan tâm."

      Tử Ca đôi mắt ửng đỏ, "Dạ, cháu biết.Trương mụ, hai năm qua khổ cực cho người rồi, mẹ có người phụng bồi cháu rất yên tâm, " dừngmột cái, Tử Ca hỏi, "Trương mụ, trước khi tôi tới ai tới?"

      "Ách?"

      "Mẹ thích xem báo chí." chỉ vấn đề nghi vấn.

      "Cái đó, Nhị tiểu thư tới, ấy mang đến ."

      mặt sinh ra tia lạnh lẽo, rất nhanhlại biến mắt, cứng rắn đè xuống, Hạ Tử Ca tậnlực giữ vững bình tĩnh, "Cháu sao,Trương mụ bà trở về ."

      Trương mụ mặc dù gật đầu, nhưng đứng , Tử Ca nghi ngờ nhìn chút.

      "Lần này còn có đưa tiền. . . . . ."

      "Người xem trí nhớ của cháu " Tử Ca lậptức áy náy, "Mới vừa bị mẹ mắng, cháu cũngquên sạch."

      "Tử Ca --"

      "Dạ?"

      "Phu nhân chẳng qua quá nóng nảy, khônggiải toả được, thời gian lâu dài là tốt lên."

      Hạ Tử Ca ngẩng đầu nhìn Trương mụ, hốc mắt hơi phiếm hồng, "Dạ."

      giải toả được, có mấy người có thể hiểu hết? Ai cũng biết hai năm qua côsống hèn mọn như thế nào, có lúc cũng muốnchết , sống khó khăn như vậy muốn. Nhưng, người xem, khó hơn nữa cũng tiến tới tại được rồi.

      Tử Ca nhìn yên lặng đường phố, nơinày trong trí nhớ của là nơi ngây ngôtrong sáng nhất, từng vô số lần tới đilui, mang theo ngọt ngào của thiếu nữ,những thứ kia nhàn nhạn lại trong đầu, hồitưởng lại khiến người ta đau lòng .

      Ngón tay dọc theo tường nhàng xẹt qua,phảng phất vuốt ve để ôn lại chuyện cũ, nhẹnhàng phất qua những bụi hoa, lộ ra khoảng thời gian trước kia vẫn còn sáng trong đầu, nhưng lại ở khá xa những thứ tốt đẹp kia.

      Tử Ca từ từ , suy nghĩ bay tán loạn, trải quamọi chuyện, khiến lòng mâu thuẫn. Hoàng hôn đẹp, cả đường phố yên tĩnh nhưthường, chợt sau lưng truyền đến tiếng xe hơi ,càng ngày càng ràng, hết sức phách lối.

      Tử Ca quay đầu lại nhìn lại, chiếc LandRover chạy tới phía , tốc độ nhanh để cho sửng sốt quên phản ứng.

      Chiếc xe to lớn đụng phải người , tiếng thắng xe chói tay khiến chảy mồ hôi lạnh, Tử Ca ngón tay đâm chặt vào lòng bàn tay,thân thể cứng ngắc thể cử động.

      Cửa xe mở ra, bóng dáng thon dài đãhướng về phía , nhanh nhẹn tới, động tácgấp gáp mang theo tức giận thẳng về phía Hạ Tử Ca, hai mắt thường ngày cố ý giữ vữngsự tỉnh táo cùng ôn hòa, bây giờ lại tràn ngập sựtức giận, động tác của ta rất mạnh mà kịchliệt.

      Đột nhiên, đôi chân thon dài hướng về phíacô đá cái, Hạ Tử Ca hung hăng nhắm hai mắt lại.

      Ba!

      Ưm. . . . . . có cảm giác đau đớn, giày da đá vào tường , người của bị tađụng cái dán vào vách tường.

      "Thế nào? Sợ?" Chung Nham lạnh lùng chất vấn, ngón tay đè ở cổ , để cho cách nào nhúc nhích.

      Hạ Tử Ca nhắm chặt hai mắt lông mi hơi layđộng, cũng dám mở hai mắt ra, ChungNham người dâng lên tức giận kìm chế được hít cánh mũi của .

      "Hạ Tử Ca, tôi muốn bóp chết em cho xong hết mọi chuyện." ta cắn răng nghiếnlợi hung hăng , ngón tay lại khẽ buông lỏng , "Mở mắt ra, Hạ Tử Ca phải là rất lợi hại sao? Để cho nhiều như đàn ông phải đứng dưới chân của mình, thế nào, tại nhìn tôi cũng dám nhìn ?"

      Đột nhiên mở mắt, đôi mắt quật cường nhìnchằm chằm Chung Nham, thanh cũng khôngnhanh chậm , "Chung Nham, lấy quyền gì tới chất vấn tôi?"

      ta có tư cách, bất kể cuối cùng là người như thế nào, ta cũng có tư cách chất vấn . Bọn họ từng có tình có nghĩanhưng bây giờ chỉ là người xa lạ mà thôi, thậmchí ngay cả người xa lạ cũng bằng.

      "Hắc, tại sao? Hạ Tử Ca em cư nhiên hỏi tôi tại sao?" Chung Nham điên cuồng cười, trong con ngươi có cảm xúc mãnh liệt khiến Hạ Tử Ca xem hiểu.

      "Tôi là điên rồi mới có thể tới tìm em." lời gì , Chung Nham cúi đầu tìm môiHạ Tử Ca , đột nhiên xuất nụ hôn mangtheo tức giận trừng phạt, ta muốn cho cảm nhận được mâu thuẫn trong lòng khó có thểnói ra.


      Chương 42: Gièm pha ( ba )

      Tử Ca dùng sức đẩy Chung Nham ra, "Anhrốt cuộc muốn thế nào, Chung Nham?"

      nhìn ta, dùng ánh mắt tố cáo nhìnChung Nham, hốc mắt từ từ chảy xuống nhữnggiọt nước, thanh nghẹn ngào chút che giấu, tiết lộ mệt mỏi của .

      "Tôi tại cái gì cũng có, tôi cũngkhông cần quay đầu lại nhìn tôi nữa, tôi cũng tạm biệt ánh hoà quang ở Hạ gia, tôi mất quan tâm của những người tôi mến. Chung Nham, tôi mệt chết , tôi có khí lực tranh đấu cùng . Tôi chỉ muốn bìnhtĩnh sống qua ngày, tại sao các người chưa từngđể tôi sống yên?"

      Tử Ca hai tay che mặt, nước mắt thấmướt ngón tay của , nghẹn ngào khóc thành tiếng giống như con dao đâm vào trong lòng Chung Nham , cái loại cảm giác đau đớn muốnnổ tung đó khiến cho cả người ta cũng có chút luống cuống.

      Hai năm trước, là Đại tiểu thư của Hạ gia, có thể kiêu ngạo, có thể càn quấy, có thể làmbất kỳ chuyện muốn làm mà cần gánhhậu quả, được người chung quanh cưngchiều, ai làm rơi giọt nước mắt.

      Hai năm sau, lại chưa từng thấy qua Tử Ca ở trước mặt người khóc như vậy. quậtcường kiêu ngạo, cho dù ở thời điểm nào cũng tỏ ra yếu thế. thừa nhận, hainăm qua mọi tin tức của đều biết nhưnggiả vờ như , chẳng qua là Mộ Diễn đột nhiên xuất làm rối loạn kế hoạch của .

      Nhưng là, tại khóc trước mặt như đứa con nít, bả vai gầy yếu hơi lay động,phảng phất muốn dốc hết tất cả ủy khuất rangoài.

      Tiếng than thấp biến mất ở cổ họng,Chung Nham lên giang hai cánh tay đem xônhét vào trong ngực, "Tốt lắm, đừng khóc." ta vỗ lưng của , thanh thấp nhàng êm ái khuếch tán bốn phía.

      "Buông tôi ra."

      Nhận ra giãy giụa của , Chung Nham nắm chặt cánh tay đem ôm chặt hơn,ngăn cản giãy giụa, bàn tay ấm áp áp bức dựa vào vai ta, trong tròng mắt xẹt qua chút ép buộc, "Tôi buông, nếu mệt mỏi phải dựa vào lát."

      Chung Nham thanh rất , phảng phất trấn an tâm tình của , thân thể run lên cái , người ta có mùi quen thuộc, hèn yếu lệ thuộc vào, phảng phất mất khí lực mặc cho ta ôm mình, để mặc cho mình thamluyến ấm áp người ta.

      Cho đến khi Tử Ca cảm xúc vững vàng, Chung Nham mới mang lên xe. Chiếc xe màu đen lao trong bóng đêm, chậm, cảkhông gian yên tĩnh tiếng động, Hạ Tử Ca đầu hơi nghiêng tựa vào cửa thủy tinh, hai tròng mắt khép lại, lông mi vẫn còn mang theo nhữnggiọt nước rung động lòng người.

      Xe vững vàng lái vào khu dân cư hào hoasang trọng, dừng xe Chung Nham quay đầu nhìn về phía Tử Ca, nghe tiếng hít thở đều đều của , khóe miệng nhếch lên nụ cười, cư nhiên ngủ thiếp .

      Kéo dây nịt an toàn ra, ta cúi người đếngần , hô hấp của hai người ở gian nho dây dưa với nhau, ta thấy lông mi củacô lay động, chân mày khoá chặt, ngón tay ấm áp dọc theo gò má vuốt ve, lại thấy đôi mắt trong trẻo nhìn mình.

      " ngủ?"

      quay đầu sang chỗ khác, xuyên thấu quacửa xe thủy tinh nhìn ra bên ngoài, Hạ Tử Ca vẻ mặt nhàn nhạt, "Ngày mai ba ra ngục."

      "Ừ."

      giọng trả lời vì ta sớm biết, Hạ Tử Ca khóe miệng châm chọc cười, chuyện như vậy Chung Nham sao lại biết.

      "Tại sao tờ báo tới tay mẹ tôi?"

      . . . . . .

      Chung Nham con ngươi đột nhiên thâm chìm, ta nhìn nét mặt gì, Hạ Tử Ca cũng miễn cưỡng, phảng phất biết ta trả lời, khóe miệng cười sâu, mắt nhìn về phía nhà trọ, "Đem tôi tới nơi này,Hạ Minh Châu có ở đây sao?"

      quay đầu nhìn ta, trong đôi mắt còn luống cuống cùng đau đớn, chẳng qua là nồng nặc phòng bị cùng châm chọc, Chung Nham chân mày nhíu lại, thẳng xuốngxe, cửa xe mở ra, lạnh lùng , "Xuống xe."

      Tử Ca cũng kiểu, xuống xe quen cửa quen nẻo hướng về phía nhà trọ tới, chậmrãi bước lên thang máy, miệng cười càng thêm xinh đẹp.

      Hạ Minh Châu, tôi cho biết, đạp lên ranh giới cuối cùng của tôi, tôi bỏ qua cho như thế nào đây?
      Chương 43: Gièm pha ( bốn )

      " tắm rồi ngủ, hôm nay chạy ngàycũng mệt mỏi rồi. Ngày mai tôi và em cùng điđón bác trai." nhàng vuốt vuốt mi tâm, Chung Nham mặt lộ chút mệt mỏi, ta xoay người tới thư phòng.

      Tử Ca ở trong phòng khách đứng lát, bốcục của nơi này và cách trang trí trước giờ giốngnhau như đúc, chẳng qua là chạm đến cửaphòng ngủ Hạ Tử Ca giơ tay đè lên huyệt Thái Dương, nhẫn nhức đầu dường như muốn xuyên thấu vào các mạch máu kịch liệt nhảy lên, hô hấp sâu, cưỡng bách mình thèm nghĩ nữa, thèm nghĩnữa, buổi tối bẩn thỉu đó khiến cả đời đều muốn nhớ lại.

      Cái loại cảm giác sỉ nhục đó quên được, chị phát em mình cùng với bạntrai nhiều năm quen biết lăn lộn ở giường, còn nhớ Minh Châu quỳ gối trước mặt và ba thỉnh cầu tha thứ, giữa bọn họ mới .

      Đúng là trêu người.

      Khi đó điên lên rồi, rất muốn giết người. đơn thuần quan tâm chăm sóc em mình, ưu tú xuất sắc ở bên bạn trai, nhưng cuối cùng cái gì cũng có, chỉ có ChungNham cam chịu cùng Hạ Minh Châu khóc thút thít cầu khẩn.

      tin trong miệng Hạ Minh Châu cóbất kỳ thành nào, tin nổi con người Hạ Minh Châu. Khi đó Hạ Tử Ca chỉ tin tưởng người, cho nên cho dù khổ sở, chodù tức giận vẫn muốn cùng ta xác nhận,cẩn thận gần như hèn mọn hỏi thăm, "ChungNham, người thích là em, đúng ?"

      Rút về suy nghĩ, Hạ Tử Ca ổn định tâm tình, từng trải qua , nhớ tới nỗi đau kinh hãi đó có chút đau nhưng vẫn tự mình tiêu hoá được.

      Chuông điện thoại di động vang lên lúc HạTử Ca tắm, Chung Nham tới cầm lên, màn ảnh hai chữ "Mộ Diễn" khiến người ta chói mắt, tròng mắt lạnh lẽo, tiếng chuông bám riết tha, ta đè xuống nút trả lời.

      "Tại sao lâu như vậy?" Thanh trầm thấptừ điện thoại truyền đến, mang theo cảm giác vui.

      " ấy tắm." Khóe miệng câu khởi cười mang theo tia ác ý.

      Mộ Diễn thanh dừng chút, trậnyên tĩnh đè nén cảm xúc, tiếng cười truyền đến,"Phải ? Rất tốt."

      Rắc rắc cúp điện thoại, Mộ Diễn sắc mặt táixanh đáng sợ, điện thoại di động nặng nề vỗ vào mặt bàn, trong đôi mắt toàn là máu lập loè. Hạ Tử Ca, tựa hồ vĩnh viễn học được cách nghe lời.

      Sắc mặt của lạnh như băng, tản ra nồngnặc mùi lạnh lẽo, hai tròng mắt cơ hồ muốn đem điện thoại di động đập nát. Loại cảm giác tực giận mãnh liệt này cơ hồ muốn đốt cháy lý trí của . Mộ Diễn phiền não đốt điếuthuốc, khói mù lượn lờ trong đầu của hiệnlên khuôn mặt xinh đẹp đầy mị hoặc của Hạ Tử Ca , này, biết xấu hổ là gì, luônquật cường chịu yếu thế, Mộ Diễn trong lòng phiền muộn càng thêm mãnh liệt, mãnh liệt đến nỗi hận thể lập tức chất vấn côđược.

      Hạ Tử Ca từ phòng tắm ra ngoài, liền thấyChung Nham cầm điện thoại di động, vẻ mặt như suy nghĩ điều gì đó . lau tóc,Tử Ca thấy Chung Nham trong tay cầmchiếc điện thoại di động màu trắng của , tronglòng sửng sốt, đến gần ta tiếng động hỏi thăm.

      Chung Nham giơ điện thoại di động lên, "Điện thoại của em."

      Hạ Tử Ca cố nén cảm xúc muốn nhào tớicầm lấy điện thoại di động, để cho mình bình tĩnh, " nghe?"

      "Đúng."

      " gì?"

      Chung Nham nhún vai, bày tỏ biết.

      Hạ Tử Ca cắn răng, chạy lên đoạt lấy điệnthoại di động lại bị Chung Nham dễ dàng táchra, " thể chờ đợi được nữa sao?"

      ta hỏi, thanh nhàn nhạt, nhìn chằmchằm , con ngươi bình tĩnh, thâm thúy khó có thể nắm lấy, ta giơ cao tay lên, đặt tay lên thắt lưng của , cả người liền bị ta ômvào trong ngực.



      Chương 44: Tình thương ( )

      Ôm trong ngực, bàn tay dán lên da thịt Tử Ca đột nhiên buộc chặc, Tử Ca đau đến hơi nhíuchân mày, nhưng vẫn nhẫn

      "Đưa điện thoại di động cho tôi." Thanh của nhàn nhạt cũng trả lời câu hỏi của Chung Nham , người có mùi sữa tắm thơm ngây ngất dính chặt vào Chung Nham.

      Chung Nham cúi đầu nhìn , tròng mắt mềm mại khiến cho Hạ Tử Ca hồi tưởng lại khoảngthời gian lâu trước đó, ta khơi mào khóemiệng cười khẽ, " cho."

      xong, giơ tay ném điện thoại di động lêntrên sàn nhà, phát ra tiếng kêu, mặt của ta nhõm phảng phất như cặp tình nhânđang trêu đùa nhau.

      Tử Ca nhìn Chung Nham, ánh mắt của rấtlạnh, khóe miệng câu khởi mang theo nụ cười giễu cợt, "Chung Nham, chúng ta thể trởvề quá khứ được." Bởi vì ai bỏ rơi , đềukhắc sâu trong trí nhớ.

      "Tôi cho phép mình xuất ở trước mặt em khắc bao giờ bỏ qua cho em." Chung Nham biểu mặt vẫn nhu hoà như cũ, chẳng qua là đột nhiên ngườicứng ngắc khiến hiểu tâm tình của ta vui.

      Tử Ca cười khẽ ý đồ tránh thoát khốngchế của ta, " cảm thấy những lời này quá buồn cười sao? Ban đầu là nóitừ trước đến giờ người chỉ là Hạ MinhChâu." tại ở nơi này lại với , ta có ý định bỏ qua cho ?

      ta làm như vậy làm sao chịu nổi? ! Tức giận trong nháy mắt xông lên đầu, Tử Ca kịch liệt giãy giụa, ta đến tột muốn phách lối cái gì? - Hạ Tử Ca phải là người vôtri vô giác.

      lúc lôi kéo áo choàng tắm dãn ra, lộ rađàu vai mượt mà của , vốn da thịt trắng nõnnhưng lại có những vết bầm tím chằng chịt kinhngười xông vào trong mắt Chung Nham .

      Bây giờ ta được chứng kiến những gìbáo chí là đúng, Chung Nham trong đôi mắtu tối, tay càng níu chặt eo của cho giãy giụa, tay bóp đầu vai của

      Ra tay hơi mạnh, Tử Ca đau thở tiếng.

      "Qua báo chí tin tức là ? Hạ Tử Ca, côcòn có thể hèn hạ đến đây sao?" Thanh của ta rất , rất nhạt, nhưng trong mắt sựkhinh bỉ lại chút nào che giấu thả ra ngoài.

      Tử Ca, dù ta có bất kỳ ngôn ngữ nào cũng làm tổn thương đến , bởi vì ta từ trước đến này đều thương , ta và có bất kỳ quan hệ nào. cần quan tâm. Nhưng là. . . . . . Tại saotâm còn bị nhéo đau ? Tại sao cảm thấy hôhấp cũng mang theo đau đớn?

      Sâu trong nội tâm lạnh lẽo khiến mặt Tử Ca thay đổi trắng bệch, lấy tay khẽ kéo áo choàngtắm xuống, cười lạnh nhìn Chung Nham "Hènhạ? Tôi vui lòng, quản được sao?"

      Cánh tay đột nhiên dùng sức tách tay ChungNham ra, Hạ Tử Ca nắm chặc áo choàng tắm người, xoay người vào phòng tắm. Nếutrong bầu khí này giả bộ kiên cường sẽhỏng mất, khuôn mặt nhắn đều mảnh bi thương, nhưng trong đôi mắt cư nhiên khô khốc chút lệ cũng có.

      Hai tay che gương mặt khẽ xoa bóp, nên có vẻ mặt như vậy, Tử Ca mặc quần áoxong rồi mới ra khỏi phòng tắm. Dạ dày đột nhiên có trận co rút đau đớn vô cùng.

      lướt qua Chung Nham, về phía điện thoại di động nằm mặt đất, điện thoại di động bị vứt cũng nặng lắm, vẫn dùng được sau hồi mở máy, cả gian yên tĩnh như mực, tiếng mở máy trong đêm khôngchói tai, mang theo sợ hãi vang lên.

      Shit!

      tiếng cắn răng nghiến lợi cùng tiếng mắng va chạm với nhau, Hạ Tử Ca thân thểcứng đờ, thanh đó phảng phất như sắp cómột quả đấm đánh vào người mình, còn kịp phản ứng, Chung Nham lớn tiếng cấtbước đến, ta giang hai tay ôm lấy thân thể Tử Ca .

      "Là tôi đúng."

      Đầu của ta thấp xuống, khinh bạc cắnlên tai của , hô hấp dọc theo da thịt di động, nhìn thấy vẻ mặt của ta, lại cảm giác được cả người ta cứng ngắc ở sau lưng, dán vào lồng ngực của ta, đôi môi mímchặt nuốt hết nghẹn ngào vào trong cổ họng, nước mắt lại mãnh liệt rơi xuống.

      Ban đêm đen như mực, người đàn ông ôm người phụ nữ chặt trong ngực, người phụ nữ lại lã chã rơi lệ.
      Chương 45: Tình thương ( hai )

      Lữ Phương đẩy cửa tiến vào phòng làm việcbị mùi thuốc lá nhảy vào bên trong mũi, khóemắt tà nhìn ngắm, "Cậu chính là người nhóm lửa đấy? Chuyện có gì thuận lợisao?"

      Đem văn kiện trong tay ném lên bàn làmviệc, Lữ Phương đặt mông ngồi ở vào ghế sa lon, hai chân bắt chéo cầm tách trà, dáng vẻ như tay ăn chơi có tiếng. Sau đó Liêu Tuấn Vĩnh tiến vào nhìn Mộ Diễn sắc mặt tràn đầy khói mù, chân mày hơi nhíu cái, tới chỗ Lữ Phương, đá đá vào chân của ta rồi ngồi xuống.

      Bọn họ chạy ngày, xử lý vụ ma tuý ảnhhưởng đến Mộ thị, dù sao cũng là công ty có danh tiếng, kiêu ngạo, mà cảnh sát lại tham gia điều tra, nhưng nếu làm khéo gâyra hậu quả nghiêm trọng, cũng may hết thảytương đối thuận lợi.

      "Chuyện của mấy người xử lý như thế nào?"Hồi lâu, Mộ Diễn trầm thấp tối tăm hỏi thăm.

      Liêu Tuấn Vĩnh khẽ đẩy mắt kính, tròng mắtẩn nấp trong bóng tối chút nào che giấulộ ra, "Rất thuận lợi, Trịnh Nguyên Sơn muốnthoát khỏi liên quan dễ dàng như vậy, ta giao thiệp với chợ đen cũng phải làchuyện ngày ngày hai. Quan hệ bên trong tôi cũng xem xét qua, phạm vi mở rộng, chẳng qua là tháo c ủa ta mấy cáixương sườn, thế nào cũng phải cho nếm chút vị đau."

      "Hội chiêu đãi ký giả rất thành công, lần này Thường Minh Tụ khó có thể phối hợp được, chỉ là dạng đàn bà tỏ vẻ thanh cao nhưng bất quá lạigiống bãi nước mềm ." Lữ Phương khinh bạc xong, qua lại thấy Mộ Diễn khôngbị lời của mình làm ảnh hưởng, chẳng qua là khẽ ừ.

      Mộ Diễn nhìn chằm chằm điếu thuốc tay, con ngươi nheo lại, " Bên Đàm Thành sao?"

      "Chuyện gièm pha về đại tiểu thư Hạ gia giớitruyền thông đăng tin , mọi người đều có thểthấy."

      "Rất tốt." Đem điếu thuốc dập mạnh vào gạt tàn thuốc, Mộ Diễn đứng dậy ghé sát vào cửa sổngắm nhìn lúc lâu.

      "Tôi , cậu cũng là, ràng hợp tác giao dịch với nhau còn muốn gây ra sóng giócho con người ta" Lữ Phương hiểu,mặc dù chưa từng gặp qua kia, nhưng lànghe Tiểu Hiền miêu tả giống như côgái thấp hèn, nghe khẩu khí của ấy còn có phần tán thưởng.

      Mộ Diễn con ngươi hơi trầm xuống, khóe miệng cười cũng rất sâu, xoay người tớitrước bàn làm việc, điện thoại di động vẫncòn ghi lại số điện thoại hôm qua gọi, cầm điện thoại di động lên, nhàng vuốt ve cái tên trong màn hình, "Bởi vì, tôi muốn để cho cũng nếm thử cảm giác người thân xungquanh mình bị phá huỷ."

      Hạ Tử Ca, nhất định trở thành vũ khí có lực cho tôi, trốn cũng trốn thoát.

      "Ngày mai tôi chuyến đến Đàm Thành,thăm Hạ Xương Nguyên."

      Lữ Phương thiêu mi cùng Liêu Tuấn Vĩnhtrao đổi ánh mắt, vẻ mặt cũng có chút ngưngđọng, "Được rồi, trong thời điểm này cậu cũng nên ."

      Liêu Tuấn Vĩnh và Lữ Phương ném lại câu rồi rời , cả phòng làm việc lần nữa lâm vào trầm tĩnh, Mộ Diễn mình đứng ở cửa sổ, thế giới bên ngoài cứ sáng như thế, tim củaanh lại trống rỗng khối, như mảnh đấthoang vu.

      Trong đầu thoáng qua hình ảnh khóc đứng trước mặt của , Ca ca, ngươi giúpba ba lần, coi như là em van , có được hay .

      Nếu như, năm đó có thể thẳng thắn mộtchút, có lẽ mọi chuyện cũng tớingày hôm nay. Nhưng là, sao, người khác làm đau trả gấp mười.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :