tại là mùa xuân, thời gian qua chờ đợi ai. Cảnh còn người mất.
Tử Ca đem bó hoa tươi đặt trước mộ Thương Lang, cho dù mọi chuyện cũng trôi qua rất lâu, nhưng mỗi lần nghĩ tới nước mắt lại chảy ngừng. Thương Lang, đâm nhát dao vào lòng tôi, tại tôi dám nhớ đến , bởi vì mỗi lần nhớ đến , tôi rất khổ sở.
ở bên kia, vẫn tốt chứ?
Mắt cá chân của bị sưng to, phải nằm viện nghỉ ngơi để hồi phục, khoảng thời gian kia suy sụp hoàn toàn, chuyện gì cũng muốn động. thể tha thứ cho chính mình, nếu phải cố ý trả thù, có lẽ Mộ Tình cắn ngược lại mình, cũng gián tiếp dẫn đến cái chết của Thương Lang.
Nhưng mà, việc đến nước này, vẫn phải tiếp tục sống thôi.
Mộ Diễn và Sở Luật liên thủ bức Xà bang vào bước đường cùng, đuổi ra khỏi Á Châu, Nhậm Khải phạm tội nhưng có chứng cớ đầy đủ, bị bắt giam vài ngày sau đó chạy thoát. Nhưng nếu dám bước chân vào lãnh thổ Trung Quốc lần thứ hai dám chắc còn cơ hội để trốn thoát thêm lần nữa. Thế lực của Xà bang còn được như trước, bây giờ Nhậm Khải thất bại hoàn toàn, các bang phái tự quyết định huỷ chức vụ của và Xà bang hoàn toàn biến mất .
Lái xe gây chuyện lúc trước được giải quyết, Mộ Tình uất ức nghiêm trọng trở nên điên loạn, ta được đưa đến bệnh viện tâm thần.
Tử Ca châm điếu thuốc, hít sâu cái rồi nhả khói ra, trở tay vuốt ve lên bia mộ trước mặt. bia mộ có ảnh chụp người khuất, giống như cả cuộc đời này của , vĩnh viễn chỉ là người núp ở phía sau.
Thương Lang, mọi chuyện đều giải quyết xong, có thể yên tâm mà nhắm mắt rồi.
cần lo lắng cho tôi, tôi sống rất tốt cũng sống trong thù hận nữa, chọn công việc thoải mái để làm.
Nếu có kiếp sau, Thương Lang, tôi cho lời hứa.
mang đeo mắt kính, nhìn thấy biểu tình mặt, nhưng nước mắt vẫn rơi xuống. Đứng lâu sau, Sở Luật nắm lấy bờ vai của , " thôi."
" trai, người thân của Thương Lang còn ai sao?" Nếu như có, chiếu cố người ấy hết cả cuộc đời này.
Sở Luật nắm tay lái, " có. là nhi, thời thiếu niên do bị người ta khi dễ nên cha già tiện mang về thôi. Tử Ca, em có tin Thương Lang là người trọng tình trọng nghĩa ?"
Tử Ca quay đầu liếc nhìn Sở Luật cái, "Tin."
Người đàn ông cười, thoải mái rẽ vào con đường khác, " cũng tin, cho nên khi cha còn có đứa em nữa, lúc đó chẳng có tí hứng thú nào. Nhưng mà Thương Lang lúc nào cũng nhắc đến em bên lỗ tai của , vốn là người ít lời, nhưng mỗi lúc nhắc đến em, cho dù mặt chút thay đổi, nhưng có thể nhận ra được rất thích thú. Cho nên, mới sinh hứng thú đối với em, có đứa em cũng sao. Khác với những người phụ nữ chỉ quan hệ chứ có tình cảm, có em cũng rất vui"
Xe dừng lại trước cửa ngôi nhà, Tử Ca xuống, ánh sáng mặt trời chiếu vào khuôn mặt nhắn xinh đẹp của , Nhi Viện Hoa Viên. quay đầu nhìn Sở Luật, "Mang em đến chỗ này làm gì?"
"Đây là Nhi Viện mà Thương Lang từng sống, phải em hỏi , Thương Lang còn có người thân nào nữa sao? Viện trưởng ở đây cũng được coi là người thân của ."
Lúc Tử Ca vào bắt gặp đám trẻ xếp thành vòng tròn chơi trò chơi, bọn mặc quần áo mộc mạc giản dị, mặc dù có cha mẹ ở bên, khuôn mặt non nớt của bọn vẫn lên nụ cười hồn nhiên.
ngẩng đầu xem qua kiến trúc nơi này, đơn sơ nhưng rất sạch . Viện trưởng cũng 60 tuổi, tuổi tác dần dần tăng lên, nhưng bà ấy vẫn duy trì hoạt động ở nhi viện. mặt bà tươi cười hiền lành, nghe đây là bạn tốt của Thương Lang, bà cười nắm lấy tay Tử Ca, cảm xúc kiềm chế nổi cứ tuôn trào ra, bởi vì Thương Lang là nguồn chu cấp chính cho nhi viện.
"Cậu bé kia, sau khi cũng trở về nữa, tuy nhiên cậu ấy vẫn thường xuyên gửi tiền về đây, nhưng vài năm nay lại thấy cậu ấy gửi tiền về nữa. Nếu mấy người nhìn thấy cậu ấy, với nó, trở về đây cho tôi nhìn mặt chút, tiện thể nhìn xem những đứa trẻ ở đây cũng có cuộc sống rất tốt rồi."
Khoé mắt Tử Ca rưng rưng, khẽ ừ tiếng, cổ họng như bị bóp nghẹn. Sở Luật danh nghĩa là bạn của Thương Lang, đem tất cả tài sản của Thương Lang lúc còn sống tích trữ được quyên góp cho Nhi Viện, để bọn họ có thể cải thiện hoàn cảnh lúc này, nhưng vẫn chưa cho bà biết Thương Lang rời khỏi thế giới này mãi mãi .
Bởi vì tới vội vàng, mang theo thứ gì, lúc gần , Tử Ca mượn Sở Luật tấm chi phiếu 10 vạn gửi tặng Nhi Viện. Những đứa này, tâm mong chúng có cuộc sống tốt.
Nhìn bộ dáng lưu luyến của , Sở Luật đùa cợt, "Tốt nhất em nên nhận nuôi đứa, dù sao. . . . . ."
Còn chưa hết, trừng mắt nhìn , "Sở Luật, nếu là người khác, em tát cho cái bạt tai."
Ánh mắt của rất lạnh, đây là điều đau khổ nhất trong cuộc đời , vô luận như thế nào chuyện mất đứa bé là nỗi đau khắc sâu trong lòng, ngón tay co rút nhanh, kể cả bây giờ, vẫn có biện pháp xoá tan nỗi đau đó.
Những người cha người mẹ vứt bỏ con, Tử Ca rất hận họ, vì cái gì lại quý trọng sinh mệnh mà mình tạo ra. Còn , có muốn cũng được.
Sở Luật sờ soạng cái mũi, lên xe, được rồi, chỉ tại cái miệng.
"Có phải nên công khai tình em của chúng ta rồi ? Gần đây trai của em được dính đến phụ nữ, em định tạo ra nghiệp chướng sao!" Làm vị hôn phu của , tính tình thay đổi hẳn, là người đàn ông rất ngoan ngoãn chỉ biết ở nhà, nhưng mà vị hôn thê này thể đụng vào, đây phải là lấy mạng sống của người khác sao?
Tử Ca liếc Sở Luật liếc cái, " nhiều ngày nay báo chí liên tục đăng tin về Sở thiếu, bên cạnh lúc nào cũng có các xinh đẹp vây quanh, người mẫu, diễn viên còn thiếu sao? đừng lấy em ra để ."
"Em cảm thấy làm em của tôi rất ủy khuất sao, hoặc là, đến khi nào em tìm được người mới thích hợp hơn mới đá tôi , thanh danh của tôi bị hạ nhục mình tôi gánh chịu. Huống hồ bên cạnh em cũng phải là có người ở trong lòng."
Tử Ca lạnh lùng liếc Sở Luật, " còn có thanh danh sao?"
Sở Luật lại sờ sờ cái mũi, ánh mắt lộ vẻ táo bạo, ai mà lại biết có chuyện gì xảy ra, Mộ thị lúc nào cũng cạnh tranh với trong việc đấu thầu, thế nào cũng phải xuyên vào đòn mới yên, tuy cuối cùng Mộ Diễn vẫn là người thắng thầu, nhưng chết tiệt, cấp dưới của đều la trời la đất.
Mộ Diễn cũng chẳng để ý đến mấy lời đó, nhưng mỗi lúc nhắc đến chuyện đấu thầu mỗi người đều mất nửa cái mạng, cho nên cũng ai dám đề cập đến nó quá nhiều.
Sở Luật suy nghĩ đến ngày đó, người đàn ông đứng ở trước mặt , câu vô cùng đơn giản, "Vợ của bạn thể đem ra để diễn trò, Sở Luật, đối với tôi còn tay"
Mộ Diễn lời này là có ý định khiêu khích nhưng thể ra bên ngoài. Tử Ca nghiêm trọng cảnh cáo , nếu diễn phải diễn cho chọn vai, diễn đến khi nào kết thúc thôi.
Lý do duy nhẩt để có thể cự tuyệt Mộ Diễn chính là, xin lỗi, trong lòng tôi có chủ, và dĩ nhiên đối tượng đó chính là Sở Luật.
Chỗ đậu xe bên đường, ánh mắt Tử Ca mờ mờ ảo ảo, xuống xe, mở lời mời, "Có muốn vào chút ? Gần đây Tạ Phương rất muốn gặp ."
"Em cảm thấy nếu tôi lên được cái nhà loạn đến mức nào? cũng phải là người có kiên nhẫn." Sở Luật lắc đầu, muốn lội vào vũng nước đục này nữa.
qua ôm cái, mùi nước hoa của phụ nữ tràn vào khoang mũi, Tử Ca chán ghét đẩy ra, " thân người có mùi thối!"
"Chậc chậc, cho mượn thân thể của tôi để diễn trò, lại còn kén cá chọn canh."
Chếch lên 30 độ, lầu ba bên cạnh cửa sổ, người đàn ông cao to cầm con dao đứng ở kia, ánh mặt trời bắn mặt phản chiếu ra ngoài tạo thành các tia lạnh lẽo, Sở Luật nhếch môi, ánh mắt của rơi vào khuôn mặt Tử Ca, muốn gì đó, nhưng lại cảm thấy chính mình bị coi thường.
"Có thể gây cho chút khổ cực, đừng dễ dàng rơi vào tay giặc."
Nhìn xe Sở Luật rẽ ra ngoài, Tử Ca mới lên lầu, môi của nở nụ cười. Đối với Mộ Diễn, trong lòng luôn luôn khác ghi, thời điểm hai người mất đứa bé, cả hai đều có khoảng cách khó có thể vượt qua.
Mộ Diễn phải người ngu, trong lúc Tử Ca và Sở Luật có hành động ái muội thừa hiểu đó là diễn trò, nhưng vẫn khó chịu. Tại phòng bếp, người đàn ông cầm con dao chặt gà “phập phập”, thấy vậy Tạ Phương sợ hết hồn hết vía.
"A Diễn, để đó , đàn ông con trai thích hợp làm mấy chuyện này, đợi Tử Ca trở về ."
Tử Ca mở cửa, liền thấy Tạ Phương chống gậy đứng ở cửa phòng bếp, Mộ Diễn cầm trong tay con dao để chặt gà. Tư thế kia đúng là doạ người, Tử Ca vứt đồ ở trong tay chạy lại đỡ Tạ Phương ngồi xuống.
Những lúc như vậy, sợ Mộ Diễn lại làm khó Tạ Phương vì chuyện của người đời trước, "Làm sao lại đến đây?"
"Tôi nghĩ muốn qua đây nhìn dì chút"
Tử Ca đứng lên tiếp nhận con dao trong tay , vào phòng bếp, " thấy được, ."
Câu ràng có ý đuổi khách, nhưng da mặt Mộ Diễn rất dày chẳng hề quan tâm, vẫn đứng ở cửa phòng bếp hề động. Tạ Phương nhìn bọn họ trong lòng thở dài.
Chuyện tình giữa bọn họ, phải bà biết, chỉ là mình lớn tuổi , cũng nên nhúng tay vào.
"A Diễn, hôm nay cháu ở đây ăn cơm , tự nấu cơm ăn tốt hơn ăn cơm ở bên ngoài."
"Được, lâu cháu cũng được ăn cơm gia đình rồi"
Trong phòng bếp Tử Ca rửa rau, lúc nghe được câu đó, nhịn được dừng động tác lại, Mộ Diễn đẩy cửa phòng bếp vào, liền thấy có suy nghĩ gì đó.
giúp rửa rau, tay có mệt vết sẹo dài từ mu bàn tay kéo dài đến cổ tay áo, đó là vết sẹo do lần va chạm trước kia để lại, tuy còn đau đớn, nhưng vẫn lưu lại vết sẹo mờ.
Tử Ca thấy thế, nhận lấy chỗ rau trong tay của , " ra ngoài , mình tôi làm là được rồi."
"Tôi muốn ở đây nhìn chút." Da mặt của người đàn ông rất dày, để ý giọng lạnh nhạt của , đưa tay với lấy cái gì đó, "Để tôi rửa, nước lạnh lắm."
Tử Ca cự tuyệt, cúi thấp đầu bắt đầu làm công việc của mình, đem loại ra khỏi thế giới của mình, lưu loát chế biến đồ ăn, mùi rau xào thơm phức cả phòng.
Mộ Diễn rửa rau xong, dựa lưng vào vách tường, hai mắt nhìn chằm chằm bóng lưng gầy yếu của Tử Ca, xem lưu loát dọn đồ ăn lên mâm, cảm giác này khiến Mộ Diễn phải
tham luyến.
Tử Ca còn chưa kịp xoay người, bị người đàn ông kéo lại, hai tay
của đặt eo Tử Ca, bàn tay dán vào bụng dưới của , hai cánh
tay buộc chặt, khuôn mặt tuấn tú để sát lên cổ Tử Ca , "Hạ Hạ, có phải
do tôi biết chuyện nào quá muộn nên em đội cho tôi cái án tử hình?
cơ hội cũng thể cho tôi?".
Tử Ca bị ôm lấy, thể động đậy, "Tôi
nghĩ chỉ cần là có thể bảo vệ được tất
cả, Mộ Diễn, kỳ phải như vậy,
người sống sót đời này còn có rất
nhiều trách nhiệm, là tôi thể bảo vệ
tốt cho nó."
Thân thể người đàn ông cứng đờ, rồi sau đó càng khẩn trương ôm chặt
, "Tôi ép em, nhưng cũng đừng vứt bỏ tôi. Hạ Hạ, có em
cuộc sống này đơn vắng vẻ, tôi chỉ hi vọng em có thể ở bên
cạnh tôi mà thôi."
Tử Ca cắn môi chuyện, bếp bật để hầm gà, nâng cánh
tay đụng phải thân thể người đàn ông phía sau, " ra ngoài trước,
đồ ăn nấu xong rồi."
Người đàn ông nghe theo lời buông cánh tay ra, dọn thức ăn ra ngoài xong,
Tử Ca rất ít gặp khi gặp cảnh Mộ Diễn chuyện quá nhiều với người
khác , nhưng lúc này chuyện với Tạ Phương, còn cười to
liên túc, tâm tình càng lúc càng tốt hơn. Tử Ca vùi đầu vào bát cơm,
chen miệng vào. Trong bữa cơm, Tạ Phương hỏi Tử Ca sao Sở Luật
tới, Tử Ca khẩn trương chuyển để tài, sợ Tạ Phương sót ,
đem quan hệ của và Sở Luật ra bên ngoài. Mà người đàn ông ngồi
đối diện khi nghe xong câu chuyện, sắc mặt trở nên rất khó coi.
Ăn xong cơm chiều, vội vàng rửa bát cùng Tử Ca, bất kể gì
cũng chịu , người đàn ông đứng ở phía sau , lấy hai tay
ôm lấy , vây ở trong ngực mình.
Tử Ca rửa chén, khuỷu tay liên tục thúc vào người , cũng
để ý, hồi lâu, quay lại thấy gương mặt tuấn tú cười
khanh khách mới mở miệng, "Mộ Diễn, rốt cuộc muốn làm gì?"
Người đàn ông bĩu môi ủy khuất , "Hạ Hạ, tôi ghen tị. Em để cho Sở
Luật ôm ấp, cũng thể để cho tôi ôm ấp chút sao?" Lời
khiến người ta cảm thấy có gì đó khác lạ.
" hưu vượn cái gì?" Tử Ca nhíu mi, muốn ra ngoài nhưng
tránh được cánh tay ôm lấy mình, đáy mắt dâng lên vẻ tức
giận, lại e ngại Tạ Phương ở bên ngoài nghe thấy tiếng cãi nhau ầm ĩ.
Bây giờ Mộ Diễn giống như uy hiếp , mỗi ngày đều tiến thêm
bước.
Môi của khẽ cắn vành tai , lòng bàn tay dán lên bụng của
dám lộn xộn, hô hấp của người đàn ông hỗn loạn, chỉ có thể lướt
qua rồi ngừng, sợ làm quá mức đẩy khoảng cách của hai người xa
hơn.
Vật nóng bỏng của chĩa về phía , mặt Tử Ca nóng lên, vùng vẫy
muốn chạy ra ngoài, nhưng Mộ Diễn cho phép, bình tĩnh nắm
lấy eo để cho lộn xộn thêm nữa, "Hạ Hạ, nếu em còn chọc
tôi, tôi đảm bảo bước tiếp theo làm cái gì đâu."
Quả Tử Ca dám lộn xộn nữa, Mộ Diễn vất vả nhẫn nại, ôm
, lúc sau mới bình phục lại, dán vào tai thấ giọng ,
"Hạ Hạ, cho tôi, cũng là cho chính bản thân em cơ hội."
Nước mắt nhịn được liền rơi xuống, "Mộ Diễn, tôi còn sức
để , tôi chỉ muốn cùng Tạ Phương có cuộc sống bình thường."
Bởi vì lời của trái tim trở nên đau nhức, rốt cuộc phải làm
sao mới hàn gắn lại miệng vết thương trong lòng , con ngươi trầm
lãnh nhiễm lên chút thương tiếc, có người phụ nữ nào có thể
khiến khó lòng từ bỏ như vậy, để cho khát khao hạnh phúc từ
.
"Em còn sức lực , vậy tới phiên tôi, có được hay ?" Mộ Diễn
ôm lấy , lấy tay đặt lên ngực của mình, bên trong trái tim
của đập mạnh, "Vậy hãy để cho tôi tới em."
"Nhưng mà Sở Luật. . . . . ."
Mộ Diễn thở dài, tay nâng cằm lên, "Em cho rằng tôi là
kẻ ngu ngốc sao? Cha của là Đỗ Hoành Hùng." chỉ muốn ép
mà thôi, muốn làm theo ý của .
này rất biết giữ miệng, nếu phải tự điều tra
bây giờ
sống trong cảm giác ghen tỵ muốn chết rồi
Tử Ca kinh ngạc, biết! Chuyện Sở Luật là con của Đỗ Hoành Hùng rất
ít người biết, bởi vì Sở Luật theo họ của mẹ, mà mẹ cùng Đỗ Hoành
Hùng chưa hề cưới nhau, mọi người đều cho rằng Sở Luật là con nuôi của
Đỗ Hoành Hùng.
Bọn họ ở trong phòng bếp khác lâu, bên ngoài truyền đến tiếng gọi
của Tạ Phương, Tử Ca cuống quít đẩy Mộ Diễn ra ngoài, người đàn ông
giữ chặt , cúi người hôn trộm cái. Sau đó sung sướng nhìn
khuôn mặt nhắn của ai đó đỏ lên.
Last edited by a moderator: 15/10/14