1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mạnh Mẽ Chiếm đoạt, cô gái chớ càn rỡ - Mộ Vân Già (133c Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 116

      "Ca ca biết chuyện mang thai?" Mộ Tình tao nhã quấy coffee, tư thế của ta hồn nhiên mà dịu dàng, lời lại chứa hàm ý sâu sắc khiến người ta nhịn được mồ hôi chảy ròng ròng.

      Tử Ca chỉ cảm thấy bụng dưới buộc chặt, ép chính mình mỉm cười,"Ai với đây là con của ta?”

      " ?"

      Cốc cà phê trước mặt, Tử Ca cũng chưa động, ngón tay để mặt bàn dần dần lạnh lẽo, " ta biết hoặc biết có cái gì khác nhau sao? Vì đứa con của tôi còn."

      Tử Ca khiến Mộ Tình ngớ ra, ta mị mị ánh mắt ngẩng đầu nhìn về trước mắt, "Còn nữa, ngày đó khóc cái gì?"

      Khóe miệng Tử Ca tràn ra tiếng cười nhạo, "Có phải cho rằng tôi luôn kề cận ca ca của ? Nhưng tôi nghĩ muốn rời , Mộ tiểu thư, nếu muốn tôi cho nghe tôi , đó là chuyện xảy ra ngoài ý muốn, tôi hề nghĩ muốn sinh con cho ta. Cho nên, tôi cho ta biết, bởi vì tôi chưa bao giờ mang thai cả."

      Trợn mắt lời bịa đặt, từ lúc nào trở nên thành thạo như vậy rồi! Xem kìa, liền mạch, tia do dự đều có, hạ bút thành văn.MiuDĐLQĐ

      Vốn là lời thề son sắt, vốn cho rằng trong tay mình nắm được cái cán, trong giây lát lại tuột mất. Ý của từng mang thai nhưng tại cũng giải quyết rồi.

      Trong khoảng thời gian ngắn, Mộ Tình tìm thấy câu hỏi để hỏi.

      "Hạ Tử Ca, đúng ?" Mộ Tình giương khóe miệng, "Trong lời của hay giả tôi cũng phân biệt được, nhưng là, nên sớm lời tạm biệt , ca ca đối với cũng chỉ là hứng thú nhất thời mà thôi, đừng tự dát vàng lên mặt mình, cho rằng ca ca sống được sao? !"

      "Quả phải tôi tự đề cao mình, " Tử Ca rũ mắt xuống, lông mi dài dài hơi run run, "Cho nên, tôi vĩnh viễn bao giờ đặt hết tâm tình của mình lên người đàn ông kia "

      " phá thai rồi hả ?" ta hỏi mang theo tia thoải mái. Tử Ca than thở, chỉ cảm thấy quả nhiên đứa con trong bụng mình ra đời của nó được ai hoan nghênh.

      buông ánh mắt xuống, hề trả lời, ánh mắt buồn bã, lại khiến Mộ Tình tin vài phần.

      " tự mình hiểu lấy, chỉ bằng xuất thân của , cũng xứng với ca ca." Mộ Tình cúi xuống, ngẩng đầu nhìn Hạ Tử Ca, "Thẳng thắn , hôm nay tôi tìm để làm vài chuyện , nếu cũng có ỹ nghĩ này, vậy nên sớm rời ."

      Tử Ca nghiêng đầu , lưng dĩ nhiên chảy ra mồ hôi lạnh, tận lực để cho sắc mặt mình cực kì bình tĩnh, ai có thể có thể biết được ở sâu trong nội tâm của có cái gì đó dao động, cái cảm giác bị người khác nắm được khuyết điểm là nơm nớp lo sợ.

      "Mộ tiểu thư, muốn những thứ này, tôi cảm thấy tốt nhất nên trực tiếp với ca ca của , tôi còn có việc, từ từ uống." Tử Ca đứng lên, ra khỏi tiệm cà phê.

      Sau lưng ánh mắt Mộ Tình như độc xà ép sát bóng dáng của , rồi sau đó đột nhiên thu hồi, phảng phất như ánh mắt độc đó chưa từng có bao giờ, ta bưng cà phê uống ngụm, mặt tươi cười cực kì quỷ dị.MiuDĐLQĐ

      Hạ Tử Ca, cho là hai ba câu như vậy có thể doạ được tôi sao?

      Ngón tay bắt lấy cổ tay của mình, áo sơmi dài tay che đậy cánh tay, miệng vết thương đau đớn, những cái này thể chịu đựng được khi đêm đến, chỉ có thể dựa vào ý nghĩ mơ hồ ca ca tới chống đỡ cho mình, nếu, có ca ca, Mộ Tình dám nghĩ rốt cuộc chính mình biến thành cái dạng gì.

      Khóe mắt có chút ướt át, răng nanh cắn chặt, ta ở trong lòng mặc niệm, Ca ca.

      Ca ca, ca ca, vẫn rất tốt với em, Tình Nhi tin, Tình Nhi tin .

      Văn phòng Mộ thị , cửa sổ sát đất to vĩ đại, Mộ Diễn đứng thẳng người, nhìn xuống , phảng phất chân như giẫm lên đám mây, tại đứng ở chỗ cao, cúi đầu có thể nhìn xuống, là người cao cao tại thượng có quyền có thế, nếu nghĩ muốn, có rất ít chuyện làm được.

      cố giao thông năm đó, sau đêm trở thành trẻ mồ côi, lời cuối cùng của mẹ vẫn vang vọng ở bên tai, bà ấy gắt gao ôm vào trong ngực, cả thân thể bị biến hình, máu tươi người mẹ bao trùm lấy người , khi đó tuổi còn quá , cầu cứu cũng biết cầu cứu như thế nào. Chỉ có thể khóc nhìn mẹ mình thống khổ vặn vẹo.

      A Diễn, con nhất định phải sống, mẹ A Diễn nhất.

      Ba tử vong ngay tại chỗ, mẹ mất máu quá nhiều, cứu giúp có hiệu quả.

      , chút tổn thương cũng có, mẹ dùng tính mạng để bảo vệ cách chu toàn, những năm tháng kia, trước mắt toàn là máu tươi và mùi máu tươi. Nếu Mộ Tình là ánh sáng mặt trời của , chắc chắn hoài nghi.

      Tuổi tác của dần dần tăng trưởng, có cha có mẹ, mỗi ngày mỗi đêm cùng màu đỏ làm bạn, chỉ cần mở to mắt, trước mặt đều là mảng máu tươi, mọi người đều được màu đỏ bao phủ.MiuDĐLQĐ

      Màu sắc này luôn im đậm trong trí nhớ của . Áp lực trầm trọng.

      "Ca ca, làm ca ca của tôi có được hay ?"

      Viện trưởng đôi vợ chồng muốn nhận con nuôi, ở Nhi Viện tất cả các đứa trẻ đều ở đây hết. ru rú trong góc sáng sủa lẳng lặng nhìn các bạn bị mang , trong lòng động.

      Sinh mệnh, giống như lúc bác sĩ mẹ cứu được đều bay rồi.

      thanh mềm mại tràn ra, đôi tay mềm mại dắt , cái gương mặt tròn tròn ngồ ngộ cùng mẹ nở nụ cười rạng rỡ.

      Trong trẻo, ấm áp. Trước mắt giống như bị cây đao bổ ra góc, nhóc con trước mặt đem lại sống tươi mới cho , có thể ngắm cả ngày thôi, làn da trắng nõn cùng với chiếc váy màu hồng .

      "Được."

      Suốt ba năm qua, đây là lần đầu mở miệng chuyện, viện trưởng khóc đỏ cả tròng mắt, bà ấy khóc khẩn cầu người tới có thể dẫn , "Mộ tiên sinh, đứa này, rất tội. Đến nơi này ba năm, đây là lần đầu tôi tiên nghe cậu ấy mở miệng chuyện, các người nhất định là có duyên có phận , liền dẫn cậu này thôi."

      chỉ nhớ lúc ấy ba nuôi hỏi viện trưởng tên , sau đó bị Mộ Tình mang , thủ tục nuôi dưỡng làm xong. Ba nuôi hứa tìm cho bác sĩ tâm lý để chữa trị.

      Lúc tám tuổi, bởi vì có Tình Nhi mà cuộc sống của từ từ có màu sắc rực rỡ. Nhưng mà, cũng phải tất cả mọi người đều hoan nghênh , Quý Minh Tuệ nằm trong số những người đó.

      Cho nên, khi có thể độc lập sinh hoạt ở Mộ gia, muốn dùng hai bàn tay của mình để tạo dựng thiên hạ cho mình. Chỉ là, năm đó vừa mới bước chứ chưa thể hoàn toàn có cánh mà bay.

      Cho nên, năm đó Tình Nhi tìm đến , vẫn chưa đáp ứng được cầu của ấy.

      cho rằng, nếu tình nghiêm trọng, cha nuôi tìm .

      Nhưng là, chưa từng nghĩ đến, ba tháng trôi qua, đích thị nhận được thiệp cưới của Tình Nhi.

      Cốc cốc --

      Tiếng đập cửa cắt ngang suy nghĩ của Mộ Diễn, thu hồi tâm tình, "Mời vào."

      "Ca " Mộ Tình nhảy vọt tới, ràng còn , nhưng vẫn sôi nổi đứng đắn.

      " có chồng rồi, bộ dáng như thế này sợ bị nhà chồng cười nhạo sao." Mộ Diễn thuận miệng ra, cảm thấy chua chát, nếu như phải lúc trước chính mình ngu dốt, Tình Nhi lập gia đình.

      Chỉ là, Mộ Thường Thanh đứng ra chọn chồng cho con nhất định thua kém ai, sai lầm bước, thể sai lần thêm nữa, cũng có nhận thức của riêng mình.

      Câu của khiến Mộ Tình dừng phen, nụ cười mặt trực tiếp rơi xuống, đứng ở bên, "Ca, có phải vì em lập gia đình , cho nên giữ chúng ta liền có khoảng cách? _

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 117

      Ánh mắt Mộ Diễn cực kỳ trầm, chưa bao giờ cho là chỉ xem như em , thời điểm dắt tay nhất định tiến vào đáy lòng của , là thề đem lại hạnh phúc cho , nhưng tại, tự mình bỏ lỡ thôi.

      “Khi nào trở về?”

      “Ca!” trực tiếp trả lời khiến Mộ Tình cất cao giọng, giận trừng mắt với Mộ Diễn, “ mong em trở về? Mặc kệ, mặc kệ em sao?”

      “Nguyên nhân trở về là gì?” Mộ Diễn ngồi vào bàn làm việc, tay nâng lên xoa xoa mi tâm, “Mặc cho ngày hôm qua mẹ gọi điện lại, em vô duyên vô cớ trốn khỏi nhà chồng, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

      “Vô duyên vô cớ trốn ? Là ?” Mộ Tình hừ lạnh, che dấu cơn giận phun trào trong lòng, “Ca, cũng cho là như vậy sao? Cho là em bốc đồng phát giận, vô duyên vô cớ muốn quấy rối?”

      Bóng dáng xinh đẹp đứng trong phòng, đôi mắt Mộ Tình bị màu xám bao trùm, Mộ Diễn trầm mặc khiến mất mác trong lòng tăng gấp đôi, nước mắt cưỡng chế nổi liền trượt xuống.

      “Ca, em cũng qua tuổi hai mươi, phải là hiểu chuyện, em biết làm gì là đúng mực. Khi em trở về mấy người có ai hỏi nguyên nhân? Kể cả , Ca ca.” Mộ Tình nâng đôi mắt lên thấy Mộ Diễn, giữa bọn họ được ngăn cách bởi chiếc bàn, giống như khoảng thời gian ngăn cách nhiều năm qua, vẫn tin tưởng gì đó, nhưng nó đều biến hóa theo thời gian, mà , lại muốn nó bị biến hóa.

      “Tất cả, cũng quan tâm mấy năm nay rốt cuộc tôi sống như thế nào? Các người cho rằng cuộc hôn nhân môn đăng hộ đối đó nhất định hạnh phúc sao?” Thanh của nghẹn ngào, “Ca, cho em biết, có phải vì con đàn bà kia nên mới thờ ơ với em? Ca, động tâm với ta sao?”

      Con ngươi trầm lãnh đột nhiên chìm xuống, bàn tay nắm tay vịn ghế hơi dùng lực, giương mắt nhìn thẳng Mộ Tình, “Tình nhi.”

      Vừa vặn cái tên, mang theo áp lực, Mộ Tình bĩu môi cúi đầu xuống, biết đây là điềm báo ca ca tức giận, tất nhiên dám phát giận nữa, nhưng phản ứng của Mộ Diễn khiến trong lòng càng thêm khủng hoảng.

      Đột nhiên đề cập đến Hạ Tử Ca, trong lòng Mộ Diễn trùng xuống, thứ mình khống chế được làm mình cảm thấy vô lực, giống như con nhím vậy, khi tiếp sát, gai người đâm nát đối phương. Nhưng mà vô luận bị đâm như thế nào, vẫn chưa bao giờ nghĩ buông tay.

      ràng trong lòng đều gạt bỏ, lại nhịn được muốn trêu chọc lần nữa. Chính cũng phân biệt xem mình làm gì.

      Bộ dáng của Tử Ca lúc cười, lúc tức giận giống như lấy con dao khắc vào trong đầu . Nhưng mà chỉ qua mấy tháng chung đụng, lại cảm thấy giống như cái cây duy trì sinh mạng của mình nhiều năm. Bất luận là cái gì thuộc về Hạ Tử Ca đều lấp lánh màu sắc. Chỉ cần chống lại , lòng kiêu ngạo của từ trước đến nay đều suy yếu cấp tốc.

      Đáng chết! để cho Tử Ca làm ảnh hưởng đến mình nữa, vô luận như thế nào kế hoạch của đều thay đổi.

      Bàn tay Mộ Diễn gắt gao nắm chặt, mặt ngoài nổi gân xanh giống như lòng bây giờ đấu tranh ngừng. Mộ Tình nhếch môi, bộ dáng của nghiệm chứng cho suy đoán của , trầm mặc lâu, sau đó mở miệng: “Ca, nếu em em nghĩ muốn ly hôn sao?”
      Last edited: 12/10/14

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 118:

      Mi tâm gắt gao vặn lên, con ngươi vốn trầm lạnh nay lại càng trầm hơn, giống như mưa như gió nổi lên trong lòng, tầm mắt của rơi trực tiếp người Mộ Tình, cứ thế khiến run rẩy.

      "Mộ thị cần bất cứ viện trợ nào từ ai." Mộ Diễn đẩy ghế ra đứng lên, thong thả bước đến cửa sổ, chỉ chừa lại Mộ Tình. biết ý của là, lúc trước sở dĩ gả cho Nhậm Khải là vì Mộ thị cần viện trợ về mặt tài chính.

      tại, cũng cần cố kỵ làm bất kể những gì mà mình muốn. Nhưng lại keo kiệt đến cả an ủi chút cũng có. Lần đầu, Mộ Tình phải đối mặt với loại cảm giác được nuông chiều có chút sợ, có chút ủy khuất. tại vẫn nhàng với , có phải tàn khốc mấy năm qua mà nhận được chỉ vì câu của mà tiêu biến hết? Những nỗi đau khắc sâu thân thể chỉ vì chút nhàng của mà biến mất?

      Bên trong trống . Nếu có thể biến mất, có ai đến tẩy não cho ? Mỗi ngày đều sống trong cơn ác mộng thể tỉnh. Nhậm Khải, tên đại biến thái!

      "Ca, đây là đồng ý với ý kiến của em đúng ? Em biết . . . . . ." hề chậm trễ, Mộ Tình cầm túi sách xoay người lao ra khỏi văn phòng, nước mắt ngừng chảy xuống.

      Ngoài cửa, Lữ Phương bị va phải lảo đảo cái, ngẩng đầu lên hết sức sửng sốt, "Này. . . . . ."

      Người biến mất, Lữ Phương sờ sờ cái đầu vào văn phòng, thân thể Mộ Diễn cứng ngắc, ép mình đứng thẳng, trong khoảng thời gian ngắn cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

      "Sao lại thế này?"

      Mộ Diễn nhếch khóe môi, vẫn chưa trả lời. Sao lại thế này? cũng muốn biết sao lại thế này. Tình thầm khắc sâu trong lòng bây giờ nhảy loạn, cái loại phiền toái này khiến thể bình tâm nổi.

      "Tìm tôi có chuyện gì?"

      hiển nhiên muốn đến chuyện mới vừa xảy ra, Lữ Phương giật giật khóe miệng, cũng chẳng muốn quản , "Hạ Xương Nguyên bị thương cực kì nghiêm trọng, giải phẫu rất khó khăn, tuy nhiên bảo vệ được tính mạng, trong khoảng thời gian này vẫn thấy tốt lên, tại Chung-Hạ đều tan rã, nhưng chỉ gặp nhau thời gian, Chung-Hạ tiến triển phi thường, đúng là nằm ngoài dự liệu."

      Mộ Diễn nheo mắt lại, khóe miệng dương lên, " ngoài ý muốn, cậu quên đất đai sở hữu của Chung-Hạ lúc trước khi lập nghiệp là nhờ vào ai sao? Nếu lúc trước có cơ nghiệp to lớn của Tạ gia tương trợ cho Hạ Xương Nguyên làm được gì, mới đầu Chung-Hạ là do hai vợ chồng cùng nhau gây dựng nghiệp, nhưng mấy năm nay vợ của chỉ được đứng ở phía sau màn mà thôi. Bất quá cũng chỉ là vùng vẫy giãy chết, các số liệu nhìn qua cũng khó coi, Chung-Hạ là hết cách xoay chuyển."

      Lữ Phương híp híp mắt, ta xoay người đứng bên cạnh ghế sofa, "Tôi cùng cục trưởng Phương chào hỏi qua, chuyện quy hoạch tuỳ thời mà tiến hành. Chính cậu cũng nghĩ muốn mọi chuyện diễn ra tốt, thu những vẫn phải phóng. Mộ Diễn, lúc trước tôi nghĩ nếu sai bước hỏng hết còn có thể mất Tiểu Hiền, tôi vẫn cho rằng chính mình đúng, nhưng đem ấy ra so sánh, tôi mới biết được ngoài ấy tất cả đều là quả rắm."

      xong, Lữ Phương xoay người ra khỏi văn phòng. Mộ Diễn đứng tại chỗ trầm mặc lâu, ngón tay cầm điếu thuốc rồi lại đổi điếu khác, trước mắt ra tất cả những gì xảy ra trong quá khứ, cái cảm giác mất người thân như cây kim, ngày ngày tháng tháng đâm vào trong lòng. Nếu nhổ, biết chính mình rốt cuộc lại vì cái gì mà giao tranh.

      Tắt điếu thuốc, Mộ Diễn tay bấm gọi cho Lữ Phương, "Thu."

      chữ, giải quyết dứt khoát, lâu sau kinh tế ở Nam Bình xoáy theo chiều gió. Thần sắc mặt Mộ Diễn cực lạnh, cuối mùa gió vô cùng vô cùng lạnh.

      phất phất tay, phía sau lưng ra người.

      "Ám Ảnh, điều tra nhà họ Nhậm, tra cho kĩ, nhớ kỹ được lưu lại dấu vết."

      "Vâng" Tiếng khàn khàn ở trong khí vang lên khắc, ngừơi biến mất.

      Tất cả tiếng động ở căn phòng này đều biến mất, Mộ Diễn lấy điện thoại di động, sau vài tiếng tút đầu kia có người bắt máy, "Mộ Diễn?"

      Thanh của nhàn nhạt , mang theo chút vui vẻ, sau khi gọi tên , khóe miệng nhịn được nâng lên ... nụ cười, mi tâm dãn , giọng của có sức có lực làm hơi thở của người khác ổn định, ràng phải mềm mại, lại khiến cảm thấy thoải mái, "Ở nơi nào?"

      "Nhà." Tử Ca xong, cau mày, muốn chuyện phiếm, làm nũng lại càng được, đành ép buộc bản thân hỏi, "Hôm nay trở về sao? Em bảo Vương Linh chuẩn bị đồ ăn thích, mấy ngày nay em gặp rồi."

      Giọng mang theo chút oán giận, nhíu mày, cố gắng sắm vai nhân vật phụ cho đúng, lại phát nhanh như vậy bản thân mình dâng lên cảm giác chua xót, thanh đột nhiên bén nhọn, "Mộ Diễn, và Mộ Tình ở cũng chỗ? rốt cuộc đem em đặt ở chỗ nào, để em chịu lạnh ở đây mình sao? Mộ Diễn, phải cho em tiền bạc là cái gì cũng có thể làm. ấy lập gia đình , bất luận trước kia huynh muội hai người có quan hệ gì, bây giờ ấy cũng lập gia đình. . . . . ."

      "Hạ Hạ, " Đột nhiên thanh lạnh lẽo cắm sâu vào lòng Tử Ca , Mộ Diễn nhíu chặt mi, thanh bén nhọn của khiến trở nên tà ác, bất luận là loại phụ nữ nào, có phải đến cuối cùng đều ai cũng có lòng tham như vậy ? bệnh hề mới có thể nghĩ tại thời điểm này muốn nghe giọng của chút

      "Hôm nay tôi về."

      Điện thoại cắt đứt, Tử Ca thu hồi sắc mặt bén nhọn, yên lặng cúp điện thoại, phân phó, "Vương Linh, tôi nghĩ muốn ăn mì trứng gà."

      "Hạ tiểu thư. . . . . ."

      Vương Linh nhất thời thẫn thờ, mới vừa rồi còn nắm điện thoại kêu to làm cho người ta giật mình, bộ dáng như vậy giống người đàn bà chanh chua, nhưng lúc dừng máy, ánh mắt rất điềm tĩnh, xoay người lại, khóe miệng ôm lấy nụ cười, hai tay lau mặt, "Giật mình sao? Bản thân tôi cũng thấy kinh ngạc, lúc gặp ấy tôi liền thay đổi."

      "Hạ tiểu thư, nhất định là, nhất định là thích tiên sinh rồi." Vương Linh ấp úng tiếp lời, đơn thuần thừa nhận.

      Tử Ca ngồi ghế gì, khóe miệng mỉm cười có chút chua xót.

      "Vương Linh, cho ít dấm chua vào đó." Tử Ca nhíu mày ngẩng đầu, bình thường thích ăn mỳ nhưng tại thấy nó hợp khẩu vị nữa rồi.

      Vương Linh xem xét Tử Ca sau đó ngoan ngoãn lấy giấm chua bỏ vào. Tử Ca ăn nồng nhiệt, Vương Linh lại kinh ngạc, "Hạ tiểu thư, ăn như vậy ngon lắm sao?"

      "Ăn ngon."

      "Bộ dáng của bây giờ, giống người mang thai, mẹ tôi những người mang thai thường thích ăn chua hoặc ăn cay." Vương Linh cười , ta vô tâm khiến trong lòng Tử Ca ngớ ra, cúi đầu xuống, ăn luôn miệng , "Dù tôi có muốn, ấy cũng cho tôi cơ hội."

      câu của , chê vào đâu được, Vương Linh buông mắt xuống cũng thêm gì. Trong phòng khách chỉ còn lại mình Tử Ca, tĩnh tọa ở trước bàn ăn, khuỷu tay chống bàn, hai tay ôm lấy mặt, rốt cuộc còn bao nhiêu ngày nữa?

      nơm nớp lo sợ như bước băng mỏng, đối với tất cả hoài nghi của mọi người đều phải cảnh giác, mệt mỏi quá.

      Mộ Diễn, tôi nghĩ ra, có người đặt ở trong lòng, vì sao dứt khoát cho tôi ra .

      Mộ Diễn quả nhiên trở về, Tử Ca nếm qua điểm tâm, tiện đường bệnh viện. bước vào khoa phụ sản kiểm tra, thuận tiện nghe tâm thai xong, xuyên thấu qua dụng cụ, Tử Ca nghe thấy tiếng tim đập, hốc mắt nhịn được đỏ lên.

      Đây là sinh mệnh, ràng nở rộ bên tai , đó cũng chính là người mà dựa vào để sống tiếp cuộc sống sau này.

      Bác sĩ toàn bộ đều bình thường, đứa rất khỏe mạnh, Tử Ca cười nhiệt tình, "Cám ơn."

      Nụ cười của thuần mỹ mà ấm áp, nụ cười nở rộ khuôn mặt lạnh nhạt thường ngày, bác sĩ hơn bốn mươi tuổi, nhìn cười liền , " nên cười nhiều hơn, đứa bé cũng có thể cảm nhận được ."

      Tử Ca gật gật đầu, cảm ơn bác sĩ sau đó xoay người rời . Mấy ngày nay, điều duy nhất có thể khiến an tâm đó là sức khoẻ của mẹ ngày tốt hơn

      Bác sĩ mẹ khôi phục rất tốt, trước kia mẹ cũng có tiền sử cao huyết áp, chỉ cần tự ý rèn luyện, cho dù là khó có thể khôi phục như lúc trước, vẫn có thể tự mình được .

      Tử Ca vừa đến cửa phòng bệnh, bên trong có tiếng chuyện khiến Tử Ca lấy làm kinh hãi.

      Mộ Diễn ngồi chiếc ghế dài trong phòng bệnh, vén hai chân, tay khoát lên đầu gối, tay khoát lên tay vịn ghế, bộ dáng bừa bãi, sắc mặt của lạnh lùng có chút châm biếm. Sắc mặt Tạ Phương cũng tốt, bà ngồi ở giường bệnh, bởi vì người bên cạnh làm ảnh hưởng nên cả người run run.

      "Tạ Phương, nhờ người đến tìm tôi, hoá ra là mục đích này?" Thanh của trước sau như đều rất trầm, chỉ là trong thanh có chút hận ý khiến người ta phải giật mình.

      "Lệ. . . . . ."

      Câu của Tạ Phương đứt quãng, thanh của Mộ Diễn càng lạnh hơn, "Tạ Phương, cái dòng họ đó từ hai mươi năm trước tiêu biến ."

      "Được rồi, Mộ Diễn " Tạ Phương thở dài, "Chuyện đời trước, tôi có giải thích như thế nào cũng được, nhưng mà những chuyện này liên quan đến Tử Ca, đứa kia nhìn qua tính tình lạnh bạc, nhưng trong long nó đều rất mềm yếu, mấy năm nay, vô luận là tôi hay chồng tôi cũng chưa bao giờ nán lại nhìn qua nó, đứa kia, kỳ quá khổ so với người khác. . . . . ."

      "Thời gian của tôi có hạn, Tạ Phương, bà nên ngắn gọn, " kiên nhẫn, ngắt lời bà, Mộ Diễn mày cau chặt, ánh mắt đông lạnh lại thêm phần xa cách.

      "Tôi nghĩ muốn biết, cậu cùng Tử Ca là quan hệ gì?"

      Quan hệ?

      Mộ Diễn cười lạnh, nhếch chân lên , khóe miệng châm chọc, ý cười kéo dài, "Bà cảm thấy được chúng tôi có quan hệ gì? Người trưởng thành luôn cần nhu cầu nhất định. Bầu bạn có được tính là có quan hệ ?"

      Câu đó chút lưu tình ra, lại trước mặt mẹ , ngoài cửa, cả người Tử Ca dựa mặt tường đều lạnh run lên, loại cảm giác xấu hổ này khiến thê lương vô cùng.

      Trong nháy mắt sắc mặt Tạ Phương trở nên khó coi,"Đây là mục đích cậu tiếp cận Tử Ca sao? Đây là nguyên nhân cậu ép sát Chung-Hạ?"

      Mộ
      Mộ Diễn đứng lên, thanh của như băng hàn, tâm đau kịch liệt giống như mới từ địa ngục kham khổ bước lên, “Lúc ấy Hạ Xương Nguyên từng nghĩ buông tha cho bọn họ chưa, cũng nghĩ có kết quả như ngày hôm nay.”

      Tử Ca đứng ở góc hành lang nhìn Mộ Diễn rời , bóng dáng của lạnh lùng mà cương trực, đây là lần đầu tiên cảm nhận được trong lòng vết thương rất lớn.

      Nhìn Mộ Diễn rời , ràng Tử Ca ra khỏi bệnh viện nhưng vẫn nán lại lúc, mãi đến khi tâm tình bình tĩnh trở lại mới xem Tạ Phương. Những lời lúc nãy hiểu nhưng cũng đoán được bảy bảy tám tám phần gì đó.

      “Mẹ.”

      Tử Ca xách túi hoa quả vào, Tạ Phương dựa đầu vào giường, sắc mặt hơi tái nhợt, nhìn thấy Tử Ca tiến vào miễn cưỡng cười cười, “Cuộc sống lúc này thế nào?”

      “Con hả? Rất tốt.” Hít hít cái mũi, Tử Ca khó khăn lắm mới kéo ra nụ cười nghịch ngợm, “Bác sĩ người hồi phục rất tốt.”

      Tạ Phương nhìn Tử Ca, đáy lòng khó nhịn, bà giơ tay vuốt ve hai gò má Tử Ca, “Tử Ca, mẹ biết con cùng tổng giám đốc Mộ thị có quan hệ rất gần gũi, nghe mẹ câu, cách xa cậu ta chút, người đàn ông đó cho con hạnh phúc trọn vẹn được.”

      Đem miếng táo vừa gọt đưa cho Tạ Phương, Tử Ca buông mắt xuống, “Con biết.”

      Con biết, vừa vặn hai chữ, cũng có thể trong lòng rất chua xót. Đột nhiên Tử Ca rất muốn biết, nếu xảy ra những chuyện này ? Chỉ là nếu.

      Há miệng thở dốc, muốn cái gì nhưng lại thôi.

      Tử Ca cũng miễn cưỡng, chuyện đời trước cũng hiếu kỳ, cho dù biết cũng làm được gì.

      “Mẹ đừng lo lắng, bản thân con biết nên làm gì cho đúng mực. ấy, quả phải người con muốn dựa vào. Mẹ, người chỉ cần rèn luyện tốt, đừng nghĩ đến chuyện khác. Còn cổ phần của người con giữ, tuy bị ngâm nước phần ba, nhưng nếu muốn cuộc sống đơn giản mọi chuyện diễn ra rất tốt.”

      Trong lời của , ràng vì chính mình mà cho mình con đường lui tốt, chỉ là…

      Tạ Phương có chút đau thương nhìn , trong mắt lệ điểm lấp lánh, lúc tuổi còn trẻ bà làm sai chuyện, chỉ là, Mộ Diễn, quả có thể để cho bà sống thuận lợi sao?

      Tuy bà bị bệnh, nhưng mắt hề vụng, có đôi khi tình tới có lý do, . Nếu có khả năng vẫy ống tay áo liền có thề rời , đúng là đáy lòng lại khó có thể tiếp thu được người khác rồi.

      Tuổi già, trừ cảm giác độc, hạnh phúc, khó có thể quay lại.

      Tạ Phương nghĩ đến chính mình phóng đại lên cho nó là đẹp, đẹp vô cùng, đổi lấy được gì? Tuổi già độc, mà khi đó, phải có người khuyên ngăn bà, nhưng bà vẫn mực bước . tại, dù nhận ra, cũng chậm.

      hy vọng Tử Ca cũng theo vết xe đổ của mình, đúng là, đứa này tính tình bướng bỉnh, bà biết nên khuyên dạy như thế nào?

      Tạ Phương thở dài, chuyện như vậy, nếu chính mình làm , có người khác nhúng tay vào.

      Ở với Mộ Diễn thời gian, biết bên cạnh có rất nhiều người phụ nữ tiền của , cũng vậy. Nhưng trừ tiền ra còn cần trái tim .

      Mộ Diễn là người đàn ông hận nhất loại phụ nữ có lòng tham đáy. , nên dùng cái lòng tham đáy của mình để giải thoát cho mình.

      có chuyện gì làm, cả ngày Tử Ca dạo. Hôm nay đến công viên, ngồi chiếc vòi phun nước, nước phun vào mặt mát, thích. Bỗng nhiên có tiếng thắng xe mạnh, cảm thấy hôm nay mình xui xẻo đến vậy sao? “Hạ tiểu thư, có duyên.” Sở Luật cười cười nhìn , khóe miệng nhất thời có chút hào hứng.

      Sở Luật nhìn tránh như tránh tà, chân mày khều , tay cắm ở trong túi quần, tay chút để ý lơ lửng trong trung, hỏi: “Hạ tiểu thư, tối hôm nay có yến hội, vừa vặn thiếu tới bạn , biết có thể mời Hạ tiểu thư cùng ?”

      có hứng thú.” khách khí cự tuyệt, từ đầu Tử Ca nghĩ muốn dây dưa cùng người đàn ông này, phiền toái.

      “Phải ?” Sở Luật bắt kịp bước chân Tử Ca, đứng ở bên người , nhìn vóc dáng của hai người, cùng chỗ hết sức cân xứng. kết hợp của đem lại ít ánh mắt chú ý, Tử Ca khó chịu, vừa định bới móc, lại nghe Sở Luật cúi thấp thân thể ở bên tai câu.
      Last edited: 12/10/14

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 119: Gặp nhau ở yến hội

      Mộ Diễn lật đống tài liệu trong lòng có chút ám ảnh, bàn tay nắm chặt thành hai quả đấm. Nhà cho vay nặng lãi Tam Thiếu Nhậm Khải, mặt ngoài có vẻ trang nghiêm nhưng tính tình quái thai.

      Ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa thủy tinh tiến vào trong, tiến đến mặt của , ánh sáng làm nổi bật vẻ tàn khốc của Mộ Diễn . Khó trách, Tình Nhi được an bài làm dâu Nhậm gia.

      , chưa từng quan tâm đến chuyện Tình Nhi lấy chồng, nếu để cho ở Nhậm gia chịu đựng hành hạ. Tình Nhi từng đến gặp bác sĩ tâm lý, rốt cuộc bị ngược đãi như thế nào? Đến nỗi tinh thần đều tan vỡ hết, những tin tức này khiến tổn thương cực kì sâu sắc.

      Con ngươi của Mộ Diễn hơi trầm xuống, nếu bị thương, còn cảm thấy vô tư. Đáy lòng, mến đối với Tình Nhi lại tăng thêm vạn phần, nhưng Mộ Diễn lại chưa từng phân chia, rốt cuộc là muốn bù đắp thêm ít hay thêm ít.

      Lần thứ hai từ tỉnh lại trong giấc mộng, toàn thân Mộ Tình mồ hôi ướt đẫm, cả căn phòng trống , lấy tay che mặt, trước mắt người đàn ông kia đứng tiến gần , nụ cười sắc bén của đâm vào lòng cố. Như thế nào, trong mộng cũng quên được? Bất lực trong nháy mắt chiếm lấy , Mộ Tình rơi nước mắt.

      Ngón tay run rẩy cầm lấy điện thoại, nhấn dãy số mà từ trước đến nay mặc niệm vô số lần, "Ca, ca, cứu em."

      Mộ Diễn gõ cửa nhà trọ, đứng ở cửa, mặt che giấu được lo lắng, cửa mở, Mộ Tình dám tin người đàn ông trước mặt mình là Ca ca, bao nhiêu lần, ở Mỹ gọi điện thoại cho , hi vọng có thể xuất trước mặt mình, nhưng mà, có khả năng đến đây.

      Nhậm Khải cũng cho cơ hội tiếp xúc với những người khác.

      "Ca ca. . . . . ."

      Nhào vào lòng Mộ Diễn, khóc đến thương tâm. Mộ Diễn vỗ bả vai , dẫn vào phòng khách

      "Được rồi, cho ca ca biết, sao lại thế này?"

      thanh của dịu dàng, Mộ Tình ôm lấy eo hề buông

      lắc đầu cũng nghĩ muốn cho nguyên nhân chân chính, "Gặp ác mộng thôi."

      Mộ Diễn ngẩng đầu, bây giờ là ba bốn giờ chiều, "Tại sao bây giờ mới ngủ?"

      "Buổi tối em luôn luôn mất ngủ, vừa đóng mắt vào liền thấy sợ hãi." Ngón tay cầm lấy vạt áo Mộ Diễn đột nhiên buộc chặt, "Ca, em nghĩ muốn ở nơi này, cũng thể về nhà, mẹ cho phép, em đến chỗ được ?"

      Mộ Diễn buông mắt xuống, ánh mắt định người Mộ Tình, ru rú tại trong lòng . Đúng là, thời gian đợi người, lâu như vậy, rốt cuộc là ai thay đổi ?

      Vì sao, lúc trước cảm giác này khiến rất hạnh phúc giống như lấp đầy góc khuyết vậy.

      Mộ Diễn tiếp, đột nhiên Mộ Tình nâng mặt lên, cắn môi nhìn về phía Mộ Diễn, "Ca ca, được sao?"

      Trong mắt hi vọng khiến Mộ Diễn đành lòng cự tuyệt, "Được, ngày mai cho người đến dọn đồ đưa em đến biệt thự Tề Duyệt , tối nay có yến hội cần phải tham gia, khóc sưng mặt như vậy khó coi"

      Lời của nhàn nhạt , nhưng lộ ra vẻ quan tâm.

      Biệt thự Tề Duyệt ? phải Ngự Cảnh Quốc Tế.

      Mộ Tình mím môi, đứng lên vào phòng tắm,đột nhiên quay đầu, "Muốn em làm bạn cho phải trả giá đó nha, phải ăn uống no đủ mới được"

      "Được, thành vấn đề."

      Sở Luật bữa tiệc tối nay chỉ là bữa tiệc giao lưu mà thôi, thực chất có gì cả

      Tử Ca nghĩ muốn tham gia, Sở Luật lại dễ dàng nắm thóp của . chỉ câu vô cùng đơn giản , khiến Tử Ca thể cắn răng theo.

      , Hạ tiểu thư, tôi cực kỳ quan tâm tới đứa trong bụng .

      rất rất êm, nghe lại hết hồn. Mặt Tử Ca trở nên lạnh cứng vô cùng, ghét nhất bị người khác uy hiếp, nhưng tại lại có biện pháp nào chống cự

      Chỉ là, chuyện mang thai, ràng với ai , tại sao Sở Luật lại biết được? !

      "Chọn trang phục dạ hội , coi như giúp tôi." Lễ phục trong cửa hàng, Sở Luật phân phó nhân viên bán hàng, "Tuyển chọn thứ quý nhất ."

      Tử Ca trừng mắt nhìn , "Quý nhất phải tốt nhất, đem tiền bạc cho tôi sao?"

      "Tiền của tôi chỉ cho phụ nữ của tôi, Hạ tiểu thư có ý tứ này sao?" Người đàn ông đột nhiên cúi người, đôi mắt sắc bén như lúc ban đầu gặp mặt, giả dối chiếm lấy tầm mắt của

      Tử Ca bị nhìn kinh hãi lui về phía sau bước, lạnh lùng cười, "Tôi phải gà cũng bị mù."

      Sớm biết có ý tốt, Tử Ca tiện tay chọn bộ đem thử, vừa bước được bước liền bị kéo lại "Cái này."

      đưa cho Tử Ca trang phục khác. Bầu ba tháng, bụng cũng có phần to lên, chiếc váy cùng chiếc thắt lưng đẩy lên cao khiến thân hình nhắn hơn, ai phát ra mang thai.

      Tử Ca đứng ở trước gương, quay đầu nhìn về phía Sở Luật, là vì nguyên nhân này, cho nên mới để cho mặc bộ váy này sao? !

      Sở Luật tới, mắt lộ ra vẻ kinh diễm, "Hạ tiểu thư quả nhiên rất đẹp, dáng người hoàn hảo."

      Tầm mắt của rơi ngực , sau đó nhìn từ đầu đến chân. Tử Ca bị nhìn được tự nhiên, hận thể đào khoét tròng mắt .

      Vừa mới cảm kích vì chiếu cố cho cái bụng bầu của , tại. . . . . . Tử Ca hít vào, có bệnh mới có thể nghĩ như vậy.

      Sở Luật thu tầm mắt, tiến về phía trước bước giơ khuỷu tay lên, khóe miệng mỉm cười, "Hạ tiểu thư cần khẩn trương, đối với , tôi có ý đồ gì. Tin tưởng tôi."

      ý đồ gì mà nhìn người ta như vậy sao? Tử Ca vươn tay ra khi đó trong lòng vặn vẹo, đối với người đàn ông xa lạ, cần cảnh giác, việc đó còn khó hơn lên trời.

      Cánh tay trắng nõn khoác lên khuỷu tay Sở Luật. mỉm cười bước vào hội trường. mặc chiếc váy tôn lên dáng người thon gọn, Sở Luật cao mét tám mươi lăm khoác mình bộ tây trang màu đen. Hai người bước song song vô cùng diễm lệ, vôcùng thu hút


      Vừa vào trận, hai người hiển nhiên thành tiêu điểm chú ý, Tử Ca nhíu nhíu đầu mày, tầm mắt của mọi người khiến khó chịu cực độ. Sở Luật nhận thức được người ở đây ít, cùng rất nhiều người hàn huyên rồi bắt tay, Tử Ca đứng ở bên khóe miệng cười đều, có chút cứng ngắc.

      Chính lúc đó lại giật mình nghe tiếng thán phục, Tử Ca ngẩng đầu chỉ thấy Mộ Diễn kéo bước vào hội trường. Khí thế lạnh lùng của luôn là điểm nổi bật. Trong lòng Tử Ca co rút phen. Bên cạnh , là Mộ Tình. mặc chiếc váy màu trắng, cả người như thiên sứ thuần khiết.

      Hai người đen trắng, giống như thiên nga đen cùng thiên nga trắng, cực kỳ đối lập. ngờ lại gặp ta ở đây, nhưng mà đúng là trời giúp . Tử Ca, cơ hội đến rồi.

      Mộ Tình kéo cánh tay Mộ Diễn, bộ dáng cực kì nhu thuận, ánh mắt Tử Ca định cánh tay hai người, khóe miệng của lạnh lùng nâng lên, ông trời, tôi liều mạng chơi lần, nếu chơi vui, hãy huỷ diệt tôi .

      Kéo cánh tay Sở Luật lại, người đàn ông kinh ngạc xem Tử Ca cái, ngẩng đầu lên thấy cách đó vài thước có cặp đôi, trong ánh mắt liền hiểu .

      "Như thế nào, cam lòng?"

      Tử Ca khóe miệng lệcc cái, rút tay về, xoay người đối mặt với Sở Luật, "So với ta, tôi kém bao nhiêu?"

      hỏi , ngón tay khẽ trêu những sợi tóc bên tai, nhất thời Sở Luật đoán ra muốn làm gì, trong ánh mắt quét lên sắc bén, chế trụ tay , "Tôi mang tới chỗ này, cũng phải cho làm loạn ."

      Tử Ca cười, tay chụp lấy tay Sở Luật , "Tôi phải cảm tạ , hôm nay đúng dịp. phải đối tôi có ý đồ gì khác sao? Vậy nên xem màn kịch vui , lát nữa tôi làm gì cũng đừng ngăn cản."

      Tử Ca rút tay về, bước về phía Mộ Diễn . Tử Ca biết chính mình nhóm lửa nhưng có ý định tắt

      Mộ Diễn cũng nhìn đến Tử Ca, mi tâm của cau chặt, nhất là khi nhìn thấy cùng Sở Luật trò chuyện với nhau vui vẻ, trong lòng như bị lửa thiêu đốt, nhưng muốn ứng phó cũng được, người người qua lại bắt chuyện, hơi thở của càng ngày càng nguy hiểm, đến nỗi chỉ chuyện được hai câu liền bỏ .

      "Diễn. . . . . ." Câu uyển chuyển, đem cánh tay Mộ Tình gạt ra "Đến đây, vì cái gì mang theo em?
      Last edited: 12/10/14

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Thoả lòng chưa mấy :)) tui chưa :)))

      Chương 120: Cố tình gây

      "Đến đây, vì cái gì mang theo em? _

      bắt lấy tay , lời mang theo ai oán, bộ dáng nhu nhược khiến nhiều ánh mắt cực kì đồng tình.

      Sắc mặt Mộ Diễn trầm, kéo cánh tay Tử Ca ra , hai mắt liếc về hướng Sở Luật, " có tôi, phải cũng có người cùng rồi sao."

      Tử Ca đứng thẳng, vẫn cầm tay Mộ Diễn nhưng tầm mắt rơi vào người Mộ Tình, "Có phải vì ta, cho nên coi thường tôi? Mộ Diễn, phụ nữ thể ngoan ngoãn bởi tiền bạc của được?"

      Mộ Tình khẽ giật mình, thần sắc có chút hờn giận, "Tử Ca, cái gì, ca ca chỉ mang tôi cùng mà thôi" .

      "Ca ca?" Tử Ca khinh thường, " biết xấu hổ sao? Gọi là ca ca? Đừng lôi hai từ ca ca ra là xong hết mọi chuyện, chỉ là cái vẻ ngoài mà thôi . . . . ."

      "Đủ rồi, chuyện này liên quan gì đến Tình Nhi?" Bên cạnh mọi người đứng rất đông, Thanh của lại càng lạnh "Hạ Hạ, nhất định phải làm loạn ở đây?"

      "Làm loạn? cho là tôi làm loạn ở đây sao?" nâng khuôn mặt nhắn của mình lên, ánh mắt mang theo bi thương giả dối "Mộ Diễn, tôi nghĩ muốn làm loạn, là biến tôi thành như vậy, tôi quý trọng , nhưng coi tôi là cái gì?"

      Thanh xì xào bàn tán vang lên, Tử Ca giống như nghe thấy, nhìn chằm chằm người đàn ông đứng trước mặt

      "Tử Ca, làm cái gì vậy, ca ca đối với rất tốt, đừng làm loạn ở đây." Mộ Tình xen mồm, lời của ta đậm chất của tiểu thư có ăn có học.

      Trong lòng Tử Ca lạnh lùng cười, mang cái thai ra uy hiếp tôi rời bây giờ lại thế, là loại người hai mặt.

      " trưng bộ dáng này ra cho ai xem? Đừng ở trước mặt tôi giả bộ thánh thiện, ghê tởm" Lời của càng ngày càng nghiêm trọng, nhất thời sắc mặt Mộ Tình trở nên trắng xanh. Người đàn ông bên cạnh, nhẫn nhịn lên tới đỉnh.

      "Hạ Hạ, từ khi nào phân phải trái rồi hả ?"

      Trong đám người, ba người trở thành tâm điểm, đàn ông đều sĩ diện, Mộ Diễn cũng ngoại lệ, Tử Ca lại càng ầm ĩ, "Đúng, tôi phân phải trái, cái gì cũng đều sai , nếu như vậy, vì cái gì nuôi dưỡng ta , trong lòng bây giờ cũng đâu có tôi"

      Bóng dáng cao lớn của khiến người khác thở nổi, Mộ Tình thấy tranh cãi ầm ĩ, trong lòng thầm đắc ý, phải trước bước, ta kéo tay Tử Ca , "Chúng tôi thực có gì, muốn ầm ĩ, cũng nên trở về. . . . . ."

      ta còn chưa xong, bị Tử Ca đẩy ngã, dĩ nhiên đây là phát tiết.

      " nháo đủ chưa?" Người đàn ông cực kì tức giận rống to.

      Tử Ca xoay người, trong lời bi ai, "Mộ Diễn, tốt với tôi, tôi theo , cái gì cũng có , vì cái gì lúc tôi quyết định sẽcùng làm lại từ đầu, lại đối xử với tôi như vậy? Trong lòng ràng ta, vì cái gì còn tới trêu chọc tôi?"

      Ngữ khí như vậy, khiến ai nghe xong trong lòng cũng như bị chà chút giấm, Mộ Diễn nheo hai tròng mắt, "Tử Ca, quá tham lam rồi"

      " phải tôi tham, mà chưa từng cho tôi lần được tham, " thu hồi tầm mắt, khi đàn bà là vậy, chỉ nhận được toàn khổ đau, "Nếu như muốn đến chuyện tình cảm, nghĩ tôi phải làm như thế nào đây?"

      Mâu quang Mộ Diễn như đuốc, nhìn chăm chú khuôn mặt này, chẳng lẽ cuối cùng đàn bà đều trở nên như vậy sao? Truyện được cập nhật nhanh nhất tại diễnđànLêQuýĐôn

      Cho dù là , cũng ngoại lệ.

      "Tôi cho hưởng thụ cuộc sống xa hoa, cho tôi thân thể của , Tử Ca, giữa chúng ta vốn là giao dịch, quên rồi sao?"

      Lời của , vô tình như con dao đâm vào ngực , máu chảy đầm đìa. Tim....đau quá.

      Mộ Tình đỡ cái bàn đứng lại, ta chỉ đụng cái, khóe miệng giấu được nụ cười. Tử Ca đứng ở kia, trong lúc này khí thế của vì câu của mà giảm vạn phần, Mộ Diễn nhìn hai mắt ảm đạm rũ xuống, bình tĩnh đối mắt, lại cảm thấy trái tim rút mạnh phen, loại cảm giác khác thường này, làm trở tay kịp.

      Nước mắt dọc theo gò má trợt xuống, nóng cả khuôn mặt, Tử Ca nhịn xuống tiếng khóc, ở trong lòng lần lượt , Hạ Tử Ca, đừng dễ dàng kích động, có gì quan trọng bằng bản thân mình, cần khóc vì người khác. . . . . .

      Trong lòng tức giận vô hạn Mộ Diễn nhưng khi nhìn thấy nước mắt của cả tất cả đều tan biến, vẫn đứng xem trò, đột nhiên Sở Luật đem Tử Ca kéo vào trong lòng, ngón tay lau những giọt nước mắt mặt , đem mặt vùi vào trong bộ ngực của mình ngăn cách rất nhiều tầm mắt, "Mộ thiếu, có lỗi , quấy nhiễu hứng thú của mọi người. ."

      câu của , giống như đem hoà vào , ánh mắt Mộ Diễn híp híp nguy hiểm , nhìn chằm chằm khuôn mặt nhắn chôn sâu ở trong ngực Sở Luật, đáy mắt nổi lên trận gió bão.

      Bước hề dừng, quay đầu lại cái cũng . Mộ Diễn nhìn chằm chằm bóng lưng của từ từ khuất xa, khuôn mặt tuấn tú che kín vẻ nham hiểm, ngay cả Mộ Tình cũng dám thêm câu nào nữa.

      Sở Luật cho cơ hội được câu, xả thân ra ngoài, Tử Ca cũng vùng vẫy, mãi đến ra khỏi hội trường, mới đẩy Sở Luật ra, lấy khăn tay lau khô những giọt nước, sau khi khóc, đầu có chút lưu thông.

      Mộ Diễn, đối với còn chút hi vọng nào.

      Nếu như có thể dùng nhiều tâm tư hơn chút, nếu để ý, có thể nhận ra tại sao lại chuyển biến nhanh như vậy. Chỉ là kết quả này, rất tốt, đúng là muốn , ít nhất đêm nay diễn trọn vai.

      Ánh mắt vẫn sưng đỏ như cũ, trong ánh mắt lại bi thương. Sở Luật nhìn chằm chằm nửa ngày, lấy ra điếu thuốc, nuốt nhả hồi lâu mới mở miệng hỏi, " diễn trò như vậy làm gì?"

      Sở Luật dụi tắt điếu thuốc trong tay, cười, " chưa có ai khiến Mộ thiếu rớt đài được, lợi hại."

      Tử Ca hít hít cái mũi, ngồi chiếc ghế ngoài hội trường, tức giận mở miệng, " phải tôi đừng xen vào chuyện người khác sao?"

      "hông phải mang thai sao, nếu như phát sinh xung đột. . . . . ." giương mắt lướt qua bụng , Tử Ca trợn mắt nhìn , qua lâu sau mới tìm lại được tiếng của chính mình.

      "Nếu muốn giúp tôi, coi như biết chuyện này ."
      Last edited by a moderator: 12/10/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :