1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mạnh có kiếp thiên thiên - Lục Xu (48 chương+NT)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 33
      Mục Phong nhận cuộc điện thoại của Hòa Uông Du, ngồi y nguyên trước bàn đánh bài, ánh mắt nhìn bài, khi thua tiền sắc mặt lập tức trầm xuống. Bạn bè của cùng chơi bài liếc mắt nhìn nhau, đưa ánh mắt ra, đánh ra bài Mục Phong muốn, Mục Phong thắng mấy lần, sắc mặt lúc này mới khá hơn, chuẩn bị .

      Mục Phong sốt ruột về đến nhà, người giúp việc trong nhà lập tức bưng trà đưa tới, mà hai chân bắt chéo ngồi trong phòng khách, gương mặt kiên nhẫn. Lập tức có người lên lầu cho Uông Du, thiếu gia trở lại, rồi nhanh chóng lại xuống. Uông Du nhớ tới đứa con trai này liền thấy khó chịu, phân phó Vương Tả, “Bắt nó lên đây cho tôi.”

      Vương Tả thở dài, lại xuống lầu, kết quả là Mục Phong cau mày, “Mẹ tôi rốt cuộc có sao ? có việc gì tôi đây.”

      Vương Tả vội vàng lên lầu, Uông Du thấy Vương Tả trở lại, sắc mặt biến đổi thành tức giận, mới từ tầng xuống. Uông Du bảo các người giúp việc ra ngoài, lúc này mới tới trước mặt của Mục Phong, “Gọi bao nhiêu cuộc điện thoại cũng về, trong mắt con còn coi ta đây là mẹ hay ?”

      “Nếu như con coi mẹ là mẹ, mẹ thấy con có nên trở lại ?” Mục Phong liếc nhìn Uông Du cái, vẫn như cũ bắt chéo chân lên, động tác thay đổi chút nào. Cái từ ‘Bố mẹ’ này, trong mắt chính là lời suông, từ toàn ở mình, mẹ trừ cả ngày nghiên cứu hoa ra còn điều tra xem chồng có lêu lổng với người phụ nữ khác hay , cũng chẳng có niềm vui thú gì khác, cũng quan tâm con trai mình có vui vẻ hay , có đói , có khổ sở . Còn bố , mỗi ngày vội vàng cùng người phụ nữ khác ra vào chỗ nào đó, căn bản cũng nhớ mình còn có đứa con trai.

      Bây giờ mẹ già rồi, cũng biết còn đứa con trai, còn bố có đứa con nào nữa, vẫn nhớ tới đứa con trai dốt nát này. khỏi thấy châm chọc.

      có lương tâm giống hệt bố con, nếu như có mẹ, con cho rằng còn có thể có được cuộc sống muốn cái gì được cái đó …….”

      Mục Phong nâng trán, lại thế, dù thế nào nữa cuộc sống của là do bọn họ ban cho là được rồi.

      “Có chuyện , con còn có chuyện gấp.”

      “Suốt ngày gấp, con bận cái gì, cả ngày chơi bời lêu lổng, rượu chè be bét, con cứ tiếp tục thế này, bố con còn có thể giao tất cả cho con à……”

      Mục Phong lần nữa nâng trán, “Coi như ông ấy muốn giao cho con, cũng có bản lĩnh làm ra con riêng mới được à?”. nhịn được cau mày, “Xem ra cũng có chuyện gì, con đây.”

      xong liền đứng dậy, chuẩn bị . Uông Dư giận , chồng cả ngày lẫn đêm thèm về nhà, con trai cũng hư hỏng, “Quay trở lại cho mẹ.”

      Mục Phong lúc này mới khó chịu nhìn mẹ mình, biết bà cả ngày lẫn đêm mù quáng dằn vặt cái gì, “Lại sao vậy?”

      “Có phải gần đây con lại thân thiết với con cá thối ?”

      Mục Phong cười hừ tiếng, “Phụ nữ khác trong mặt mẹ đều là cá thối, phải ngày nào đó con phải cùng cá thôi ở chung chỗ sao?

      Uông Du tức giận, “Đây là thái độ gì? Phụ nữ bên cạnh có có đứa nào tốt? Nếu như con phải con mẹ, mẹ mới lười quan tâm tới con, mẹ cho con biết tránh xa cái đứa họ Nghê này chút, đồ ti tiện, còn tới quyến rũ con ta.”

      Mục Phong thở dài hơi, “Vui đùa chút mà thôi, mẹ cho rằng con nghiêm túc?”

      “Chơi cũng được, tránh xa ta ra, có nghe hay .”

      Mục Phong quẹt miệng,căn bản cũng coi đó là quan trọng.

      “Đây là thế nào? Vừa về thấy cãi lộn rồi.” Mục Sâm về từ bên ngoài, liếc mắt nhìn vợ cùng con trai mình, đưa ánh mắt đặt người Mục Phong, “ về rồi hả, người nhà liền ăn cùng bữa .”

      “Còn có hẹn với bạn, con trước”. Mục Phong cũng thèm nhìn tới bố mình, trực tiếp rời , hoàn toàn thấy ánh mắt của Uông Du.

      Mục Sâm cũng quen, cũng để bụng, nhưng Uông Dư tức giận , nhưng ở trước mặt chồng mình ra vẻ chút nào. Mục Sâm nhìn Uông Du chằm chằm, “Con trai vừa trở về làm nó tức, chả có điểm gì tốt.”

      “Con trai trở về cũng là lỗi của tôi? Tôi thấy nó 8 phần là học từ ông, mấy ngày nay lại cùng với hồ ly tinh nào trong nhà ?”. Bà nhìn chằm chằm Mục Sâm, “Ông cần có quan hệ, dù sao sớm muộn tôi cũng biết.”

      Sắc mặt Mục Sâm thay đổi, “Tôi rồi, bà tuổi cao mà vẫn thích suy nghĩ lung tung, tôi chỉ công tác mà thôi.”

      “Thôi !”. Uông Du cười cười, “ sợ cho ông biết, tình nhân bé của ông được tôi tìm người đánh cho trận, bây giờ mặt mũi cũng hỏng rồi, xem ta còn có cái gì để quyến rũ ông. Mục Sâm, ông chơi đùa với người phụ nữ, tôi liền phá , tôi xem là bản lĩnh ông lớn, hay bản lĩnh tôi lớn.”

      “Bà……”

      “Mục Sâm, ông xem tôi có dám , dù sao cái gì tôi cũng sợ, chỉ cần ông dám chơi, tôi tuyệt đối phá.” Uông Dư hoàn toàn quan tâm thái độ của Mục Sâm ra sao, nếu như ông ta dám có ý xấu với bà, bà liền đem tất cả việc hợp pháp của ông ta trong nhiều năm ra toàn bộ, xem ai lợi hại hơn.

      Mục Sâm trợn mắt nhìn Uông Du cái, lên tầng . Ông tin Uông Du là người được làm được, nếu đời này ông chỉ có mình Mục Phong là con trai mình, những người phụ nữ là mang thai con ông kết quả đều rất thảm, bị Uông Du bức tới mức điên, có người điên đến mức tự sát.

      Mục Phong là người nổi loạn mạnh mẽ, Uông Du bảo cách xa Nghê Thiên Ngữ chút, cũng thèm nghe, vẫn gọi Nghê Thiên Ngữ ra chơi đùa, nhưng vẫn nghi ngờ. Nghê Thiên Ngữ theo mình cũng quá nhanh, có mục đích gì, chính cũng tin, vì vậy mặc dù liên lạc với , nhưng cũng thân mật, thậm chí cố tình giữ vững khoảng cách chút, nhưng lại vừa đúng.

      Nghê Thiên Ngữ thấy thái độ của Mục Phong cũng cảm giác được thứ gì đó, mặc dù Mục Phong kiêu căng, nhưng cũng đần, phải ta biết đạo lí đối nhân xử thế, chẳng qua cảm thấy cần thiết mà thôi.

      Mục Phong rất có phong cách quý ông đưa về nhà, vì để xác minh suy đoán của , mời Mục Phong lên tầng ngồi chút, kết quả Mục Phong cự tuyệt. cũng biết, Mục Phong bắt đầu hoài nghi mình, nghĩ đường, chắc chắn thể thực được. đưa mắt nhìn xe Mục Phong rời , Mạnh Vĩ Đình liền gọi tới, “ suy nghĩ kĩ sao? chỉ có con đường để .”

      “Ông quá đề cao sức ảnh hưởng của tôi rồi.” Nghê Thiên Ngữ cau mày thở dài tiếng, cuộc sống, vì cái gì làm cho người ta tự chủ được mà phải than thở.

      Mạnh Vĩ Đình ở đầu bên kia cười, “ có thể tiếp tục suy nghĩ, nhưng tôi phải nhắc nhở …. trừ con đường này, còn lựa chọn nào khác.”

      Cái giọng điệu chắc chắn này lại khiến thấy chán ghét, nhưng giọng vẫn giữ vững trước sau như , “Cám ơn vì nhắc nhở, tôi suy nghĩ.”

      cúp điện thoại, đứng tại chỗ biết nghĩ cái gì, nhưng lại cắn môi dưới. Giờ phút này, đột nhiên cảm thấy có sức, muốn làm chuện, mà cảm giác nó như câu chuyện cười, mình có thể làm được cái gì? Mà khi cũng chỉ có thời điểm của mình, còn có người muốn ép khô toàn bộ giá trị của . cầm điện thoại lên, gọi điện cho Giang Dịch Hiên, hỏi tình hình ra sao, nhắc bây giờ phải giữ tâm tình vui vẻ, phải chú ý giữ sức khỏe, nhất định phải sinh ra đứa con khỏe mạnh.

      Nghe được thanh của Giang Dịch Hiên, mới cảm thấy mình ấm áp lên được chút.

      Kéo lê thân thể mệt mỏi của mình, vẫn từng bước từng bước tới chung cư.

      Vừa vào chung cư xa, liền bị ai đó kéo, giật mình, suy nghĩ đầu tiên chính là gặp bọn trộm cướp, hoặc có người muốn gây bất lợi cho . Nhưng khi nghe thấy hơi thở quen thuộc tất cả giãy dụa cũng bỏ , cái cảm giác quen thuộc cứ khiến như được nằm mơ, lúc này có thể tan vỡ.

      Nhưng kiềm chế cảm xúc, nhàng mở miệng, “Mạnh Diên Châu, muốn làm cái gì?”

      Mạnh Diên Châu nới lỏng cường độ kéo cánh tay , nhưng buông ra, để cho tựa vào thân cây, tay để cây, khống chế trong gian thu hẹp tạo ra. Đèn đường mờ ảo, cây cối um tùm, chỉ nhìn thẳng vào , “ chờ em.”

      thử chuyển động, xoay người nhìn , nhưng vẻ mặt lười biếng, khóe miệng nở nụ cười như có như , “Chờ tôi làm cái gì? A, là nhìn tôi cùng bạn trai mới ân ái, vậy nhớ nhung thân thể của tôi rồi, chuẩn bị tới hưởng thụ cái sao?”

      Vẻ mặt Mạnh Diên Châu có bất kì biến hóa nào, vẫn biểu lộ gì, bị lời của làm cho khó chịu, chỉ thản nhiên nhìn , Nghê Thiên Ngữ cảm giác có gì đúng, nhưng vẫn nhìn , thậm chí nhúc nhích.

      Đột nhiên thù hồi cái tay cây, đến gần mặt . mở to hai mắt, lại nhắm lại, nếu như muốn đánh , chấp nhận, căn bản là có lỗi với . Nhưng tay chỉ chạm vào khóe miệng , kéo nụ cười như có như của ra, để cho khóe miệng châm chọc của trở về bình thường.

      Lúc này mới mở mắt nhìn , biết rốt cuộc muốn làm cái gì.

      Đột nhiên ôm vào trong ngực mình, “ biết vì sao, ghét bỏ em được.” thở dài cái.

      Nghê Thiên Ngữ bị lây nhiệt độ từ người , giống như tiến vào tòa thành ấm áp mà bao lần nhớ nhung, nhưng chỉ có giây, lý trí của lại kéo bản thân về, đẩy ra, nhưng để ý, chỉ ôm .

      nghe được thanh của , “Tất cả em làm đều là đóng kịch, phải ?”

      cố gắng đẩy tay ra, biết mình nên phản ứng thế nào.

      buông ra, hai tay nâng mặt lên, “Em phải chủ động rời khỏi , đúng ?” Cũng đợi trả lời, “Là Mạnh Vĩ Đình bắt em phải ? Em muốn rời khỏi , là Mạnh Vĩ Đình bức em rời .”

      Nghê Thiên Ngữ ngơ ngác nhìn .

      phải em chủ động rời khỏi , đúng ?

      Là Mạnh Vĩ Đình bắt em , phải ?

      Em muốn rời khỏi , đúng ?

      Những lời này lặp lại trong đầu , lại để cho sinh ra ảo giác, phải tại, mà là mấy năm trước. Lời giống vậy, nhưng cảm xúc giống nữa.

      lặp lại lần nữa?”. nhàng mở miệng, giả vờ nghe gì.

      , là Mạnh Vĩ Đình bắt em rời khỏi .” Nếu như trước còn mấy phần hoài nghi, phản ứng của cho câu trả lời, đó chính là , là Mạnh Vĩ Đình ép rời . Thậm chí từ nơi này hoài nghi dọc theo những thứ khác, vì Mạnh Vĩ Đình bức ép mà rời khỏi , đồng thời để cho từ bỏ hoàn toàn, cố ý hẹn hò với Mục Phong, vậy có tình cảm với mình cỡ nào mà bằng lòng như thế?

      cơ hồ có thể tưởng tượng ra Mạnh Vĩ Đình bức ép thế nào, hơn nửa là chỉ ra chỗ tốt, đồng thời cho biết rời mới ảnh hưởng tới tiền đồ của .

      Nghê Thiên Ngữ từ từ vươn tay ôm chặt, biết mình nên như vậy, thậm chí biết hành động này của mình để cho tương lai bao nhiêu hiểm họa ngầm. cố gắng như vậy, chạy ra khỏi cuộc sống của , nhưng chống cự nổi câu đơn giản từ .

      phải hoài nghi cùng Mạnh Vĩ Đình có giao dịch gì, mà nghĩ rằng Mạnh Vĩ Đình uy hiếp . cho là mình có tâm địa sắt đá, nhưng vẫn bị câu đơn giản như vậy động tới.

      Mạnh Diên Châu vốn còn muốn mở miệng gì, lại phát bả vai mình ướt mảng lớn hỏi nữa, dù biết rốt cuộc nước mắt của biểu cái gì.

      Ai cũng được những việc phiền lòng kia, từ trong thang máy ra liền ôm nhau, cái gì cũng nghĩ, chỉ có lẫn nhau. Bọn họ hôn mãnh liệt, thậm chí vừa hôn, Mạnh Diên Châu vừa lấy chìa khóa trong tay mở cửa, sau đó ôm ấp lẫn nhau vào cửa. Từ lúc vào cửa là bắt đầu, ngừng cởi quần áo cho nhau, ngã vào ghế sofa gần đó, chỉ có thể nghe được tiếng thở dốc của cả hai.

      Cảm xúc mạnh mẽ của tới rất nhanh, Nghê Thiên Ngữ ngừng phối hợp với , sau khi hưng phấn lại cười, “Em đau.”

      “Là do sao?”. cũng giọng đáp lại, nằm người .

      phải.” dùng ngón tay chỉ vào bàn trà cạnh ghế sofa, chân của đong đưa phạm vi lớn, cùng bàn trà ma sát khiến chân đỏ lên.

      sát bên tai , “Vậy lên giường?”

      cười ra tiếng, ôm tới phòng , hai bên da trắng nõn dán vào nơi, lại thấy xúc động. nhàng thả lên giường, hai tay vòng cổ thả, bốn mắt nhìn nhau, bọn họ chỉ có thể thấy lẫn nhau. từng có lúc hỏi , cái gì là tình , có lẽ giờ phút này có thể đưa ra đáp án, chính là từ đôi mắt của nhau mà nhìn ra được đối phương.

      che người , hưởng thụ phương thức thân mật vui vẻ nhất. Mà cảm giác mình như chiếc thuyền bé biển mênh mông, sóng ngừng đánh, lần lại lần, sau đó càng ngày càng gần với bờ hơn.

      Nếu như trước kia nhân vật đóng trước mặt là giả dối, nhưng giờ phút này, cam đoan, tình cảm của đều là .

      Thậm chí, chỉ có mình là khiến muốn tới gần phía bên kia nhất.

      cắn tai , “ cho ở cạnh người đàn ông khác.”

      “Được.”

      Giống như lời thế, cũng như lời cam kết.
      tart_trung thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 34
      Mạnh Diên Châu đưa Nghê Thiên Ngữ ra ngoài ăn cơm, dọc đường Mạnh Diên Châu gì, bây giờ rất ảo não, trước như bị hồ đồ mà với những lời như thế, tại tỉnh táo, cứ có cảm giác là lạ, cũng phải hối hận, chính là có cảm giác mình như cậu bé vậy. Bây giờ ở trước mặt người khác ra vẻ trầm ổn chín chắn, nhưng hôm nay ở trước mặt , tất cả bình tĩnh của mình đều là ngụy trang cả. cũng biết vì sao, chỉ cần là chuyện của , đều có chút hồ đồ, thể làm chủ được lý trí, cũng thể ác độc.

      Nghê Thiên Ngữ xem thái độ của , bởi vì luôn trầm mặc.

      Mãi cho tới lúc ăn tối, Mạnh Diên Châu ném ra câu đầu đuôi, “Xử lý tốt chuyện của chính em.”

      Lời của buồn buồn, cũng biết có phải hờn dỗi hay . Nhưng đột nhiên Nghê Thiên Ngữ rất muốn cười, vốn cảm giác mùi vị món thịt bò bít tết kia khó ăn nhưng giờ lại thấy vậy nữa. Cho dù cố ý , nhưng với lúc hẹn hò với Mục Phong, vẫn luôn để ý, nhưng cố tình muốn ra vẻ để ý, vì vậy khó chịu như vậy.

      dùng con dao cắt thịt bò bít tết thành những miếng , dùng dĩa bỏ vào trong miệng, từ từ nhai xong khuôn mặt ngây thơ nhìn , “Ý của là em xử lý tốt chuyện của em, mới muốn em?”

      cười với , bề ngoài ngụy trang chín chắn của Mạnh Diên Châu cũng bị nứt ra khẽ hở, “Ừ.”

      che đôi môi cười, “Tại sao ghét bỏ em?” sờ cằm của mình, “Danh tiếng của em cũng tốt.”

      Mạnh Diên Châu cúi đầu tác chiến món thịt bò bít tết, giờ phút này mới từ từ ngẩng đầu lên liếc cái, “Chưa từng thử qua người phụ nữ có danh tiếng tốt, cho nên muốn thử chút.”

      “Thời gian thử việc của em đúng là dài.” kéo dài cuối, “ phải suy tĩnh cho em chuyển lên chính thức !”

      Mạnh Diên Châu nhìn chằm chằm hồi lâu, lúc cho rằng gì đó, lại gọi phục vụ, “Tính tiền.”, đồng thời liếc nhìn cái, “Em no rồi chứ?”

      quan tâm tới ý của , trực tiếp dẫn ra ngoài. , biết với rất đặc biệt, cảm giác đặc biệt này muốn tìm hiểu , đồng thời cũng muốn lo lắng về tương lai có gì, nghe thấy rất ích kỉ, nhưng chính là cảm xúc chân nhất của .

      Mục Phong lái xe cùng bạn bè ra ngoài, nhìn thấy cặp đôi, chút nào kiêng dè bạn bè ở trong xe, trực tiếp dừng xe lại, ánh mắt nhìn Mạnh Diên Châu cùng Nghê Thiên Ngữ. Tay của tay lái gõ gõ, lá gan của người phụ nữ kia cũng lớn đấy, lúc còn chưa chán ghét vứt bỏ dám lao vào trong ngực người đàn ông khác, coi như rác vậy. Huống chi người phụ nữ này để cho hao tổn ít tâm tư của mình, lợi ích còn chưa lấy được. Trước Uông Du ghé vào lỗ tai có mấy phần kiêng kị, mẹ đối với những thú khác có lẽ thành thạo, nhưng với việc đối phó phụ nữ, tuyệt đối khiến người ta mở rộng tầm mắt rồi.

      “Mục thiếu, sao lại dừng xe?”. Có người tò mò mà hỏi câu.

      Mục Phong cũng trả lời, nhưng cũng lái xe .

      Vì vậy có người liền suy đoán nhìn ra ngoài, “Ah, người phụ nữ kia nhìn rất quen!”

      Khâu Vân Địch tiếp lời, “Đúng là người phụ nữ có bản lĩnh, bị Mục thiếu của chúng ta quăng rồi mà vẫn lọt vào mắt xanh của Mạnh nhị thiếu.”

      Mục Phong chưa bao giờ để ý mặt mũi của mình, dòng họ của cho cuồng ngạo, ai dám ở trước mặt làm càn, nhìn Khâu Vân Địch cái, “Ai tôi quăng ta ?”

      Vì vậy mọi người nhìn nhau, cũng biết người nào phát ra thanh, “Người phụ nữ này có lá gan ghê gớm , dám sau lưng Mục thiếu người đàn ông khác, cho ta biết tay mình cái, lại còn coi Mục thiếu của chúng ta dễ bắt nạt.”

      Mục Phong nghe xong lời này, sắc mặt nhanh chóng trầm xuống, “Người phụ nữ biết điều, tôi cho ta biết hậu quả.”

      Mọi người lập tức gật đầu cái.

      “Lương Di, gọi cho tôi đám người”. Ngay sau đó Mục Phong mở miệng phân phó.

      Lương Di nghe xong, gì, Mục Phong khinh thường liếc mắt nhìn đối phương, “Chưa chi sợ hãi sao, cứ cho là tôi gọi tới , chuyện gì xảy ra tôi chịu trách nhiệm.” xong lại tiếp tục lái xe, xe của phải có tiền là mua được, số lượng hạn chế, phải là người quý tộc có tư cách hưởng dụng, tìm ít đường dây mới có được, bây giờ để đám người kia xem xe của , thuận tiện để cho bọn họ biết chênh lệch, “Mạnh Diên Châu, dám cướp người phụ nữ của tao, xem tao trừng trị mày thế nào.”

      Khâu Vân Địch nghe như vậy, lấy điện thoại ra, nhanh chóng bấm tin nhắn, rất nhanh ấn nút gửi . hiểu tình cách của Mục Phong, nếu là đắc tội người của ta, cho dù là chút sơ suất trong lời , ta cũng có thể khiến đối phương sống bằng chết, ta cũng coi tính mạng của người khác là quan trọng. Cái gì mà đặc quyền con người, cái gì mà tất cả mọi người đều như nhau, đều là câu chuyện cười hết.

      Nghê Thiên Ngữ lúc nhận được tin nhắn bắt đầu lo sợ, Mạnh Diên Châu cũng phát ra tâm tình nhấp nhô của , “Em làm sao vậy?”

      lắc đầu cái, sau khi suy nghĩ chút, “Em quay lại gọi cú điện thoại, chờ em 5 phút.” cầm điện thoại tới bên, lấy tin nhắn vừa nhận được gửi cho Mạnh Vĩ Đình, rất nhanh, đối phương lập tức gọi điện thoại tới, “ nghĩ thông suốt rồi sao?”

      “Cái gì?”

      “Nếu gửi tin nhắn này cho tôi làm cái gì? Tại sao tôi phải giúp ?” thanh của Mạnh Vĩ Đình tràn đầy tự tin và chắc chắn.

      Có lẽ tình huống bây giờ thay đổi, cũng ghét cái thanh như vậy, ngược lại bình tĩnh mấy phần. Trong tin nhắn dùng từ “các người”, bao hàm Mạnh Diên Châu cũng có phần nguy hiểm, nhưng Mạnh Vĩ Đình vẫn bình tĩnh như thế, xem ra ông ta cũng lo lắng Mục Phong làm ra chuyện gì nữa.

      cắn môi, nhanh chóng đưa ra quyết định, vốn còn đường nào để , lấy sức lực mình của , làm sao có thể chiến thắng Mục gia, thay vì mình ngừng giãy giụa, bằng dứt khoát chút, “Ừ, tôi suy nghĩ xong rồi, chỉ có ông có thể giúp tôi.”

      Mạnh Vĩ Đình phá lên cười, “Vậy cứ để cho thằng Mục gia đó như ý là được.”

      Nghê Thiên Ngữ hiểu Mạnh Vĩ Đình có ý gì, nhưng đối phương cúp điện thoại, điều này làm cho càng khó hiểu hơn, rốt cuộc Mạnh Vĩ Đình có ý gì, chẳng những làm gì để Mục Phong buông tay, ngược lại để theo ý Mục Phong.

      nhìn điện thoại của mình, còn ghi chép lại cuộc trò chuyện cùng tin nhắn vừa rồi xóa , sau đó mới tới phía Mạnh Diên Châu, “Sao lại có nét mặt này? người bạn của em xảy ra chuyện, gọi điện thoại an ủi mấy câu mà thôi, phải đợi vài phút thế mà tức giận chứ?”

      Mạnh Diên Châu đưa tay kéo vào trong ngực mình, “Nghê Thiên Ngữ, em nhớ kỹ, em thể gạt .” Mọi người bên cạnh , hình như toàn mang theo mục đích mới ở bên cạnh , phải hoài nghi , chỉ muốn nghi ngờ , nếu như tất cả bên cạnh đều cần nghi ngờ, khiến cảm thấy lạnh lẽo.

      kiềm chế bởi vì những lời này gây ra rung động, “Em sao có thể gạt , lừa đối với em có lợi sao?”. cười với , “ ngược lại đấy, cần cả ngày lẫn đêm nghi ngờ người khác nơi này nơi đó.”

      Mạnh Diên Châu thở dài, “Em hiểu đâu.”

      Ở đáy lòng Nghê Thiên Ngữ thầm thở dài: Em quá rồi……

      Mạnh Diên Châu đưa trở về, sau khi xuống xe, phát xuống cùng, liền ghé vào cửa sổ xe, “Mới ngày bỏ em sang bên rồi hả? đúng là lòng dạ độc ác!”

      Mạnh Diên Châu biết phải nỡ mình, nhưng vẫn vui khi thấy bộ dạng của , “Có chuyện cần xử lý, hôm nay trì hoãn nhiều việc rồi.”

      “Đây là oán trách em lãng phí thời gian của ?”

      “Có trời chứng giám, ý của rất vui lòng……” cười nhưng khóe miệng cứng lại, phát cách đó xa có người núp, vì vậy bảo , “Lên xe.”

      Nghê Thiên Ngữ vốn muốn nghe lời của , nhưng vừa nghĩ tới lời của Mạnh Vĩ Đình, giả vờ hiểu , cười như cũ, “Mới vừa rồi có chuyện cần xử lý, lần này để cho em lên xe làm cái gì. Về sau lại trách em để làm việc đàng hoàng thế nào đây?”. vừa vừa lui về phía sau, giả vờ vẫy tay từ biệt với .

      Mạnh Diên Châu thấy xoay người chuẩn bị tránh ra, gọi tiếng, biết là có nghe thấy hay , hề quay đầu lại. khỏi thầm mắng tiếng, lập tức mở cửa xe xuống, còn chưa kịp đến gần Nghê Thiên Ngữ, nhóm người xông ra, thậm chí những người này còn chia làm bốn phương tám hướng ra, vây bọn họ lại.

      Nghê Thiên Ngữ lộ vẻ mặt kinh hoảng, nắm áo Mạnh Diên Châu, “Làm thế nào, làm thế nào…..”

      Mạnh Diên Châu nhìn thấy nhiều người như vậy, cũng biết mình căn bản có phần thắng, “Ai phái các người tới?”

      “Bớt lời nhảm .” Đám người kia trực tiếp xông tới.

      Nghê Thiên Ngữ siết chặt tay, vốn chuẩn bị đánh hồi, có thể tưởng tượng ra, vẫn để bộ dạng yếu đuối. Đám người kia thấy bộ dạng nhu nhược của , chỉ ép hai bên, động đậy gì.

      Nghê Thiên Ngữ nhìn chằm chằm vào Mạnh Diên Châu bị người ta vây vao giữa, khởi xướng trước làm người ta sợ hãi, nhưng vẫn chỉ có mình, phải thần, bị đám người vây lại như vậy, bù được với đối phương. Bọn họ bắt được Mạnh Diên Châu, Mạnh Diên Châu bị thương, nhưng toàn vết thương ngoài da, nghiêm trọng lắm, “Các người rốt cuộc là người nào phái tới.”

      Đám người từ từ tránh ra con đường, Mục Phong ra, nhìn Mạnh Diên Châu cười cười, “ ra người này muốn gặp tao à, tao liền để cho mày được như ý, thế nào, nhìn thấy tao sợ đến mức được sao?”

      Mạnh Diên Châu tự nhiên hiểu người trái pháp luật như câu chuyện cười, nhìn chằm chằm vào Mục Phong, “Mày muốn đối phó với tao, thả ấy ra.”

      Mục Phong liếc mắt nhìn Nghê Thiên Ngữ bị bắt động đậy gì, càng thấy thích thú hơn, “Các người tình chàng ý thiếp như vậy, chẳng qua tao chỉ là người tốt, thể chịu được màn chỉ đối phó người, mày suy nghĩ xem, người bị tao giết chết rồi, sống cũng thoải mái, nếu tao thành toàn cho các người, giết cả hai.”

      Khóe miệng Nghê Thiên Ngữ co quắp lại, “Mục thiếu, cần gì phải vì người đê tiện như em làm bẩn tay, là em thấp hèn, theo lại quyến rũ Mạnh thiếu, ta chỉ bị em lừa mà thôi……”

      Mục Phong khẽ hừ tiếng, “Các người nhìn chút, là cảm động…..” Vừa xong, liền tới trước mặt Nghê Thiên Ngữ, tát cái, “Đàn bà thối, tao làm gì có phần để mày ? Con bà nó, còn dám sau lưng tao cùng người đàn ông khác ở chung chỗ, xem tao là cái gì?”

      Mạnh Diên Châu giùng giằng muốn xông ra, “Mày có phải là đàn ông hay , có cái gì nhằm vào tao, đối với người phụ nữ như thế tính là gì?”

      “Đừng gấp gáp chịu chết như vậy, tao quên mày đâu.” Mục Phong nhìn về phía Mạnh Diên Châu cười cười, “Tao cảnh cáo mày, đụng vào người phụ nữ của tao, kể cả tao muốn nữa, tao thà rằng hủy diệt cũng thể cho mày.”

      Mục Phong xong, bảo người mang bọn họ .

      Mạnh Diên Châu cùng Nghê Thiên Ngữ liếc nhau, cũng lãng phí hơi sức làm cái gì, biết Mục Phong sắp xếp xong tất cả, bọn họ làm gì cũng vô ích, có lẽ còn có thể khiến hậu quả càng nghiêm trọng hơn. Bọn họ bị dán băng dính lên miệng, mắt cũng bị miếng vải đen quấn lên, sau đó bị mang tới nơi.

      Cũng may, bọn họ bị tách ra, mà nhốt chung chỗ.

      Lúc ở đường, hình như có người gọi điện thoại tới cho Mục Phong, bảo tốt nhất nên động tới Mạnh Diên Châu, Mạnh Vĩ Đình dễ chọc đâu, nhưng Mục Phong quan tâm, mỉm cười nếu như giết Mạnh Diên Châu, có lẽ Mạnh Vĩ Đình còn cảm kích mình cũng nên.

      Lúc này Nghê Thiên Ngữ cảm thấy mình may mắn, hồi xưa xem phim tivi nghi ngờ những thứ người ta nhét vào trong miệng coi là ngu ngốc, nhiều thứ nhét vào trong miệng, phun ra là hết, chặn lại được cái gì chứ. Lúc đấy chợt có ý nghĩ, đều như là mình làm như thế nào. Nếu như dùng băng dính dán lên miệng, chỉ cần băng dính rộng, liền cố gắng vận động, để cho băng dính bên trong có chút khí, đồng thời ngừng dùng miệng khạc ra nước bọt, lúc thời điểm sai biệt lắm, dùng đồ vật gì đó để tháo băng dính ra, cho dù hướng về phía mặt tường ma sát cũng hiệu quả, nhưng tốt nhất là hướng về vật có góc cạnh gì đó.

      đơn giản, nhưng làm rất hao tổn sức lực. Ít nhất lúc nhổ ra băng dính ra, cảm giác toàn bộ sức lực của mình mất , nhưng sợ xảy ra biến cố, còn xoa lấy thân thể mệt mỏi, về phía Mạnh Diên Châu, kéo băng dính ra, mới dùng răng cởi trói dây thừng bên …..

      Lúc băng dính ngoài miệng Mạnh Diên Châu bị kéo ra, băng dính dán da thịt, kéo ra cảm thấy đau vô cùng, nhưng chỉ nhìn . Giờ phút này cố gắng, muốn sống. Mà ra với việc muốn sống cũng mãnh liệt lắm, sống chỉ vì muốn báo thù cho mẹ mình, nếu như chết rồi…. Nên cũng thấy mệt mỏi như vậy, nhưng giờ phút này, lúc mấy giây trước từ bỏ mà cảm thấy ghê tởm, vì chính mình mà thấy ghê tởm, cố gắng nhiều như vậy, nhưng chỉ có mình biết, hề giống cái cho là kiên định như thế.

      vất vả cởi ra dây thừng trói , hàm răng dừng chảy ra máu.

      Mạnh Diên Châu trước tiên thay cởi ra dây thừng, nhưng ngừng há mồm thở dốc, mệt mỏi ít. Nơi này là xưởng nhà máy vứt bỏ, nhìn qua chắc là lâu ai sử dụng, khắp nơi đều là bụi bặm.

      dùng tay siết chặt tay , “ nhất định dẫn em ra ngoài.”

      Mạnh Vĩ Đình nghe báo cáo trong điện thoại, sau khi nghe xong suy nghĩ chút mới phân phó, “Trước khi Mục Phong hành động đảm bảo để bọn họ chạy , nhớ phải làm để người ta chú ý, để cho bọn họ dựa vào sức mình chạy . Còn lại cứ theo nguyên kế hoạch mà làm.”

      Đối phương bên kia nghe được lệnh gật đầu.

      Mạnh Vĩ Đình sau khi cúp điện thoại, lại ho khan ngừng, thời gian của ông còn nhiều nữa rồi.
      tart_trung thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 35
      Mạnh Diên Châu nhìn tạm nghỉ lúc, mới thận trọng nhìn , “Có thể được ?”

      Nghê Thiên Ngữ cũng biết, nán lại chỗ này thêm giây là nhiều phần nguy hiểm hơn, đành phải đứng lên, tay của Mạnh Diên Châu giúp vịn, khôi phục rất nhanh, bây giờ cũng còn khó khăn gì. dắt tay Nghê Thiên Ngữ, bắt đầu tìm lối ra ở xưởng bỏ hoang này, tất cả cửa sổ đều đóng kín, chắc sớm có mưu kế. Chân mày của Mạnh Diên Châu tạo thành đường, loại người quan tâm tới hậu quả như Mục Phong, có biện pháp nào với ta, cái loại người theo lẽ thường ra bài, đồng thời cũng coi sinh mạng của người khác là chuyện to tát. nhìn lướt qua bên trong xưởng, liền nắm chặt tay Nghê Thiên Ngữ, lên tầng 2.

      Nghê Thiên Ngữ theo sát bước của , cúi đầu nhìn nắm tay , tay của rất có lực, khiến lòng vốn có chút rối bời từ từ khôi phục vẻ bình tĩnh. Vào giờ phút này, cũng sợ, phải vì cảm thấy mình nhất định gặp nguy hiểm gì, mà người ở cùng với chỗ này là , bất kể kết quả như thế nào, tiếc nuối. người chết là thoải mái nhất rồi, cái gì cũng cần lo lắng, có lẽ người còn sống so đo, mới có thể cảm thấy mệt mỏi.

      Tầng 2 cũng rất trống trải, có số đồ vứt bỏ ném ở đó, cửa sổ sớm hư hại. Có lẽ ngờ rằng bọn họ trốn thoát dược, tầng này cũng có biện pháp gì. nhanh chóng kéo tới cửa sổ, nhìn xuống, đúng lúc thấy người canh chừng ở phía dưới lại sang bên kia, hình như bị người gọi .

      Đối với tình huống nguy hiểm thế này chỉ hi vọng rằng, dùng may mắn để hình dung, về phần nguyên nhân cũng có thời gian suy nghĩ nhiều. phút trước Nghê Thiên Ngữ còn ngẩn ngơ nhận ấm áp từ tay bây giờ quay trở lại thực tế, rốt cuộc thấy bọn họ đối mặt với cái gì, đầu óc nhanh chóng thoáng qua ít suy nghĩ. Lúc Mạnh Diên Châu còn chưa làm ra bất kì động tác nào, đột nhiên Nghê Thiên Ngữ bổ nhào phen, các mảnh kính cửa sổ rơi xuống. Mạnh Diên Châu mở to hai mắt nhìn cái, ngay sau đó đỡ , căng thẳng đứng lên, tiếng vang lớn như vậy, chắc chắn phải kinh động tới người ở bên ngoài mới đúng.

      Nhưng có, có ai xuất , Mạnh Diên Châu nhìn , “Có vẻ gì đó đúng lắm.”

      “Trước hết nghĩ biện pháp rời .” Nghê Thiên Ngữ ổn định lại, biết Mạnh Vĩ Đình ra tay, nếu động tĩnh lớn vừa rồi chắc chắn có người tới xem bọn họ thế nào, thậm chí có thể là bên ngoài có người của Mạnh Vĩ Đình, người nọ dù tự tin tới mức nào, cũng muốn động tới ông ta.

      vừa rồi chỉ muốn tin chắc Mạnh Vĩ Đình có chế lại tất cả hay mà thôi.

      Mạnh Diên Châu cũng dám suy nghĩ gì nhiều, khi mà sau lưng bọn họ có khói bốc lên, xem ra Mục Phong có ý định bỏ qua cho bọn họ, chẳng lẽ dùng ngọn lửa khiến bọn họ chết cháy sao?

      Mạnh Diên Châu liếc mắt nhìn tầng 2 tới vị trí mặt đất trước mặt, liếc mắt nhìn khung cảnh xung quanh, có ống thoát nước xuống, cũng thành vấn đề gì, “Sợ sao?”

      Nghê Thiên Ngữ lắc đầu cái.

      nhất thời biết giả vờ hay sợ hãi, “ xuống trước, sau đó em xuống, đỡ em.”

      gật đầu, sau đó nhìn bản lĩnh nhanh nhẹn tới cửa sổ, đôi tay ôm ống nước liền nhanh chóng trượt xuống. Nghê Thiên Ngữ thấy tới mắt đất, làm dấu tay để cho xuống. Lúc này mới leo lên cửa sổ, làm theo bộ dạng của lúc này mà xuống, trước làm dễ dàng, nhưng làm lại được như vậy, tay mới chạm vào ống nước, vì ma sát mà đau đớn khó nhịn, thấy cự ly cao lắm liền nhảy xuống, mà Mạnh Diên Châu vững vàng ôm chặt .

      Mạnh Diên Châu cũng nhiều, lôi kéo chạy, cho đến khi bọn họ chạy được nữa, mới quay đầu nhìn lại, phát nhà xưởng bỏ hoang lúc nãy, bây giờ cháy lên hừng hực.

      Bọn họ liếc mắt nhìn nhau, niềm vui sống sót sau tai nạn.

      Bởi vì chạy trốn qua lâu, giờ phút này cũng khỏi lấy hơi lại thở mạnh, Nghê Thiên Ngữ nhìn , vươn tay lau mồ hôi cho , “ có thể mặc kệ em, tại sao lại muốn mang theo em?”

      “Đúng vậy!”. trực tiếp nằm mặt đất, “Tại sao em nhắc nhở sớm chút?”

      đè lên người , quan tâm lấy tay đánh , sức lực lớn, nhưng tay vẫn ngừng. Cuối cùng, mệt rồi, tựa vào ngực , “ gặp em chính là sai lầm to lớn.”

      còn chưa bắt đầu ghét bỏ, tự mình sa ngã rồi hả?”

      cười ha ha, “Em phát lúc cười đáng a, bình thường làm gì mà nghiêm mặt vậy.”

      thu lại nụ cười, “ thích.”

      Khi bọn họ nghỉ ngơi đù rồi, mới chậm từ từ, cũng quan tâm có nguy hiểm gì nữa hay . dắt tay thẳng về phía trước, khung cảnh xung quanh tương đối nghiêng, ở vùng ngoại ô, thỉnh thoảng có thể thấy vài tòa nhà, nhưng cũng rất cũ kỹ rồi, thậm chí nhìn ra có người ở đó.

      Ánh mắt Nghê Thiên Ngữ bị hấp dẫn vì cây Sơn trà, bất kể Mạnh Diên Châu kéo thế nào vẫn đứng bất động, “Em rốt cuộc có hay ?”

      vẫn nhìn cây sơn trà đó, “ .” Thuận tiện sờ bụng mình cái, “Em đói rồi.”

      Mạnh Diên Châu liếc mắt nhìn cây sơn trà mà hướng tới kia, nhìn cái rồi lại liếc mắt nhìn cây sơn trà, cuối cùng buông tay ra, tới trước cây sơn trà, liền leo lên cây. đứng dưới bóng cây, “Em muốn quả đầu .”

      Mạnh Diên Châu đưa tay lấy quả cành con, vứt xuống cho . mực ở phía dưới ngừng kêu la, Mạnh Diên Châu đành phải nghe theo lời bẻ cây xuống.

      “Người nào trộm Sơn Trà nhà tôi? Dám trộm sơn trà nhà tôi…..” biết từ đâu có thanh hung dữ, Mạnh Diên Châu lập tức từ cây nhảy xuống, kéo Nghê Thiên Ngữ bỏ chạy.

      Cũng biết chạy bao lâu, bọn họ mới dừng lại, Mạnh Diên Châu thấy có chuyện lạ hỏi , “Sơn trà đâu?”

      vừa rồi hoảng sợ, tất cả đều rơi xuống, chỉ còn lại hai quả trong tay, tranh công vươn tay ở trước mặt . Thấy sắc mặt tốt, lột vỏ, nhét vào trong miệng , “ ăn , em ăn , vừa vặn.”

      Mạnh Diên Châu thể nín cười, sơn trà trong miệng ngọt như trong lòng bây giờ.

      nhìn mặt , cũng lột vỏ ăn sơn trà trong tay, nhưng nước mắt lại rơi xuống. thấy khó hiểu nhìn , đành lau sạch nước mắt, “Vận mệnh em xui xẻo, ăn phải quả chua.”

      Nước mắt cũng cảm thấy chua.

      Mục Sâm vẫn luôn kính nể người đương quyền Mạnh gia này, nhiều năm như vậy xâm phạm gì của nhau, nhưng nghĩ tới việc Mạnh Vĩ Đình chủ động hẹn mình ra ngoài gặp mặt, ngừng suy đoán rốt cuộc Mạnh Vĩ Đình có suy nghĩ gì. Thủ đoạn của Mạnh Vĩ Đình, ông cũng nghe thấy, có thể khiến Mạnh thị chết sống lại, cách thức giao thiệp cũng khiến người ta tặc lưỡi, nhưng hết lần này tới lần khác ai biết sau lưng Mạnh Vĩ Đình có người nào, đây cũng là trong những nguyên nhân dám động tới Mạnh Vĩ Đình.

      Qua hồi lâu, Mạnh Vĩ Đình mới đẩy cửa vào.

      Mục Sâm lập tức đứng dậy chào hỏi với Mạnh Vĩ Đình, “Vẫn luôn muốn cùng Vĩ Đình ôn lại chuyện cũ. Vẫn tìm được cơ hội, thể tin rằng vẫn còn nhớ em.” Mạnh Vĩ Đình chỉ nâng lên khóe miệng, cũng đáp lại gì.

      Mục Sâm lúng túng, lập tức bảo người phục vụ chuẩn bị rượu, trong lòng lại chống lại hành động của Mạnh Vĩ Đình, nếu giờ là lúc ông còn trẻ, sớm nhìn sắc mặt của Mạnh Vĩ Đình, tại già rồi, tính khí cũng nặng như vậy nữa, rất nhiều việc làm sau lưng, cũng làm ở ngoài sáng cho người ta nhìn làm cái gì.

      Vĩ Đình trong lúc cấp bách hẹn em ra ngoài, biết vì chuyện gì?”. Nếu chào hỏi như vậy mà nể mặt, vậy dứt khoát tiến vào chủ đề.

      Giờ phút này Mạnh Vĩ Đình mới có phản ứng, “Mục biết tình hình hay vẫn còn ham chơi quá rồi hả?”

      Mục Sâm ho khan mấy tiếng, “ Vĩ Đình cũng cần đả kích em như vậy, nếu em có chỗ nào làm sai, nhất định nhận lỗi, nhưng xin Vĩ Đình qua nguyên nhân hậu quả, nếu …..” Ông cũng phải loại người ngồi .

      Mạnh Vĩ Đình hừ tiếng, trực tiếp quăng tài liệu trước mặt Mục Sâm, bên trong có lời khai, tất cả đều ép dấu tay, kiện hết sức tường tận. Mục Sâm thấy vậy liền thay đổi sắc mặt, đồ con bất hiếu, lại ở bên ngoài gây chuyện cho ông, cái gì nên đụng nên đụng biết, lại làm chuyện nghiêm trọng cố ý giết người……

      biết nhị thiếu bây giờ ở……”

      “Cũng may, em trai tôi mạng lớn, trốn thoát.” Mạnh Vĩ Đình thay đối phương giải thích.

      Mục Sâm cũng yên tâm phần, nhưng có chút khó hiểu với thái độ của Mạnh Vĩ Đình, “ Vĩ Đình, giữa chúng ta cũng người sáng lời tối, em trai của , dễ nghe là em trai , nhưng người phụ nữ sinh ra, ……” Nếu như Mạnh Diên Châu xuất đời này, cũng là chuyện tốt với Mạnh Vĩ Đình, thậm chí cần Mạnh Vĩ Đình tự mình ra tay. Mạnh Vĩ Đình nhiều năm như vậy vẫn động tới Mạnh Diên Châu, trong những nguyên nhân là nếu Mạnh Diên Châu xảy ra chuyện, người đầu tiên bị nghi ngờ là Mạnh Vĩ Đình.

      Mạnh Vĩ Đình với lần này cũng tức giận, “Mục tổng hình như quên mất, tôi có hậu duệ phía sau.”

      Mục Sâm đột nhiên mở to hai mắt nhìn Mạnh Vĩ Đình.

      Đúng vậy, qua nhiều năm như vậy mà Mạnh Vĩ Đình vẫn có con, có thể , Mạnh Vĩ Đình chính là đưa Mạnh Diên Châu bồi dưỡng thành người nối nghiệp. Nếu như Mạnh Diên Châu ở trong lòng Mạnh Vĩ Đình chỉ là thằng con của vợ bé, Mục Phong làm chuyện lớn như vậy cũng hóa thành chuyện bé có gì, nhiều nhất là lấy người ra giải quyết, nhưng nếu Mạnh Vĩ Đình đưa Mạnh Diên Châu làm người nối nghiệp, vậy chuyện này ….. Mạnh Vĩ Đình nhất định từ bỏ ý đồ, huống chi ông ta tự mình tìm tới cửa.

      “Chuyện như vậy là thằng con em hồ đồ, em trở về dạy dỗ nó.”

      Mạnh Vĩ Đình gõ gõ bàn, “Vậy tôi có nên hồ đồ cái ?”

      Trong đầu Mục Sâm thoáng qua ít ý nghĩ, “ hiểu có chỗ nào để Vĩ Đình có thể giúp đỡ giải nản ?”

      Mạnh Vĩ Đình ở bàn gõ ba cái, sau đó ở bàn viết xuống chữ. Sắc mặt Mục Sâm trầm xuống, nhưng ông chỉ có đứa con trai là Mục Phong, nếu như Mạnh Vĩ Đình thực làm chuyện gì đó, ai cũng đừng nghĩ có chuyện tốt.

      Sau khi gặp mặt với Mục Sâm, Mạnh Vĩ Đình lại gặp với Phương tổng, Phương tổng cũng trực tiếp vào vấn đề, “Nếu như Mạnh tổng có thể đưa vụ án tới tay tôi, tôi vô cùng cảm kích.”

      Mạnh Vĩ Đình híp híp mắt, ai cũng muốn có được vụ án này, nhưng cũng dễ dàng, lai lịch đối phương quá lớn, trừ phi chọn lựa thủ đoạn bình thường. Ông hừ tiếng, để cho Mục Sâm từ từ cố gắng, thuận tiện để thế lực đen của Mục Sâm nổi lên mặt nước, làm thành phía sau, trực tiếp lên ngôi đưa cho Phương tổng.

      “Phương tổng quá khách khí, chỉ cần ở bên cạnh bố tốt vài câu là được.”

      Bố Phương tổng làm việc ở chính giữa, tác phong bình thường khiêm tốn, lại có sức mạnh, hạ xuống nhiều quan tham hối lộ, đồng thời cũng là trong những người ra quyết định cấp cao chống đối. Chỉ là bố Phương tổng lại phản đối việc tiến vào thương trường, khẳng định con trai mình làm được chuyện lớn gì, nếu như bây giờ Phương tổng có thành tích gì, có thể ở trước mặt bố mình tăng vinh quang.

      “Đó là hiển nhiên.” Phương tổng cười kính Mạnh Vĩ Đình ly rượu, rất ít người biết chuyện bố , Mạnh Vĩ Đình này quả danh bất hư truyền.

      Mục Sâm sau khi về nhà liền giận dự, bất kể Uông Du khuyên như thế nào cũng có cách giảm cơn giận của ông. Ông bảo người tới gọi Mục Phong về. Nhưng Mục Phong căn bản coi người bố này ra gì, căn bản để ý. Mục Sâm đợi ở nhà nửa tiếng, trực tiếp tới nơi Mục Phong ở lại. Ông tức giạn đùng đùng vào, mọi người vừa thấy sắc mặt của Mục Sâm, nhanh chóng chào hỏi rồi rời khỏi trường, ông vọt thẳng trước mặt Mục Phong, tát cái, “Đồ súc sinh.”

      Mục Phong che mặt mình, trợn tròn mắt nhìn, “Ông dám đánh tôi?”

      “Tao là cái gì dám, đồ thằng con súc sinh.” xong định cho Mục Phong thêm cái tát, lại bị Mục Phong cản lại.

      “Ông bất quá nên mới sinh tôi ra mà thôi, ông nuôi dưỡng tôi sao? Quan tâm tôi sao? Giáo dục tôi sao? Ông có tư cách gì mà đánh tôi?”. nắm tay bố mình, “Ông cho rằng ông mặc bộ đồ tây trang ông là người, nhưng rất tiếc ông chỉ là mặt người dạ thú thôi, cầm thú sinh con trai tất nhiên là súc sinh, ông xem ra cũng sai.”

      “Mày mày….. Mày thế mà biết hối cải, tại sao mày muốn đụng tới Mạnh Diên Châu?”

      Mục Phong hất tay Mục Sâm ra, “A, ra là ông vì chuyện như vậy. Thằng đó đoạt bồ của tôi, cho thằng đấy giáo huấn mà thôi, phải nghe trốn rồi sao? Ông tức giận làm cái gì, ít nhất ông còn mạnh hơn tôi, còn dám cướp vợ người ta, giết chết chồng người ta, tất cả người nhà đều chết vì tình! So với ông, tôi quả còn hiền lành chán.”

      Mắt thấy Mục Sâm chuẩn bị cho cái tát, Mục Phong chậc chậc hai tiếng, lại kéo lại tay bố mình, “Ông già rồi chơi bất động, vẫn chơi đúng người! Vợ hiền đàng hoàng đợi ở nhà, ông có tư cách dạy dỗ tôi.”

      “Nếu như mày phải là con trai duy nhất của tao, tao sớm liền……”

      “Lời ấy sai rồi, con trai của ông thiếu, chỉ là hoàn toàn biến thành hồn ma mà thôi.” cười nhìn bố mình, “Có bản lãnh ông lấy đứa con ra đây tôi xem?”

      Mục Phong châm chọc liếc mắt nhìn bố mình, chỉnh sửa y phục mình, trực tiếp ra ngoài.

      Mục Sâm giận , nhưng vẫn đuổi theo, “Đừng đụng vào họ Mạnh, đừng trách tao chưa cảnh cáo mày.”

      Mục Phong đứng tại chỗ, cũng biết suy nghĩ, nếu như phải xảy ra chuyện gì, Mục Sâm cũng biểu như thế, “Tôi cố gắng.”

      Sau khi Mạnh Diên Châu trở về, trước tiến là thăm dò tất cả về Mục gia, người nhà rất có ý tứ, năm xưa vô cùng độc ác, sau bắt đầu tẩy trắng, bây giờ tiến tới địa vị hôm nay.
      tart_trung thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 36
      Cơ hồ trong vòng đêm, tất cả chiều hướng đều bắt đầu bất thường, Mục Sâm cũng dám hành động thiếu suy nghĩ, nhưng ông cũng ràng, mình nhất định phải gặp Mạnh Vĩ Đình mà . Ông ta vốn mượn vụ án Hoàng Sơn bán lợi ích cho Mạnh Vĩ Đình, hơn nữa ông suy đoán rằng nếu Mạnh Vĩ Đình tới để chứng tỏ, dĩ nhiên là vì chuyện tốt kia mà đến, ông mất sức mạnh lớn, dễ dàng để trụ lại ở Đông Lâm Thị, nhưng Mạnh Vĩ Định lại tiếp chiêu. duyên cớ gì khiến họ Phương kiếm được món hời lớn, coi như bây giờ, Mục Sâm cũng biết họ Phương này từ nơi nào xuất .

      Nhưng từ khi ngày đó bắt đầu, tất cả đều được bình thường, ông ban đầu hoài nghi là có người phản bội trong nội bộ, phải kiểm tra hành vi nhiều lần. Cuối cùng phát ra chính là vì vụ án Hoàng Sơn này, gốc là để vụ án này cho người ở thành phố khác xử lý, ông ép buộc đối phương lựa chọn Đông Lâm Thị, vốn đắc tội đám người, huống chi ông dùng người xã hội đen ra giao thiệp, với ưu đãi và hình phạt, cũng hao tốn rất nhiều sức lực, động tĩnh quá lớn, khiến người ta chú ý.

      Mà Mạnh Vĩ Đình căn bản tiếp chiêu, ông cách nào kéo ông ta xuống nước, ông lại cùng với tên họ Phương kia có quan hệ gì, lần này ông bị thua thiệt nhiều.

      Mấy ngày nay ông bị vào đồn cảnh sát tra hỏi nhiều lần, điều này làm cho ông thể vận dụng được mối quan hệ bí mật nhất, đối phương cho ông biết, ông khẳng định đắc tội với ai, là người ở cố ý kiểm tra ông, trong thời gian ngắn ông nên để cho người ta bắt được điểm yếu, nếu ai cũng bảo vệ được ông. Ông có thể bình an vô nhiều năm như vậy, đương nhiên biết chuyện như vậy nghiêm trọng thế nào. Lập tức liền cảnh cáo thủ hạ là được gây , nếu tự gánh lấy hậu quả.

      Chuyện này ầm ĩ khá lớn, ông qua điện thoại mắng to với Mục Phong, cứ nhắc nhở con trai phải cẩn thận chút, ngàn vạn lần đừng gây ra chuyện gì. Vốn Mục Phong có kế hoạch đối phó Mạnh Diên Châu, lần trước để cho ta trốn thoát, lần này nhất định thể để cho ta sống tốt, nhưng giờ phải thời điểm để phát tiết, qua thời gian này, nhất định khiến Mạnh Diên Châu sống bằng chết. Hơn nữa Mục Phong vô cùng tin tưởng năng lực của bố mình, cũng tin rằng Mục Sâm chu toàn cho mình.

      Mạnh Vĩ Đình ho khan vài tiếng sau mới bảo A Cửu tiếp tục, A Cửu nhìn tài liệu trong tay, “Mục gia chắc bình an vô , tất cả chứng cứ đều bị tiêu hủy, mà đầu cũng có người bức xúc về chuyện này.”

      Mạnh Vĩ Đình gật đầu cái, ý bảo hiểu.

      A Cửu kỳ quái liếc ông cái, “Có nên gọi điện thoại cho Dương thị trưởng hay …..” Mạnh Vĩ Đình giơ tay phải ngăn lại, “Cậu cho rằng Mục Sâm lăn lộn lâu như vậy là lăn lộn cho sao? Huống chi ban đầu tôi có ý định động đến ông ta.” Mạnh Vĩ Đình nhìn thấy ánh mắt khó hiểu của A Cửu, tiếp tục, “Chỉ là muốn để cho bọn họ an phận thời gian mà thôi.”

      A Cửu cũng hoàn nghi lời của Mạnh Vĩ Đình, chỉ cần ông định làm cái gì, là có thể khiến người ta làm theo suy nghĩ của ông, ông luôn có thực lực cùng tự tin, thậm chí khiến người ở bên cạnh ông mù quáng tin tưởng ông.

      Mạnh Vĩ Đình chuẩn bị nhắm mắt nghỉ ngơi, lại phát A Cửu có ý định , “Còn có việc gì?”

      “Chúng ta có nhiều người ở bên cạnh tiểu thiếu gia cũng lấy được tin tức chính xác của cậu ấy, thậm chí toàn lấy được tin tức giả, tôi hoàn nghi tiểu thiếu gia đề phòng người của chúng ta, hơn nữa có người trong đó phản bội.” A Cửu chờ đợi phản ứng của Mạnh Vĩ Đình, Mạnh Vĩ Đình trầm mặc hồi, nhưng lại nở nụ cười sâu xa.

      “Cậu xuống !”

      A Cửu lúc này mới rời , đóng cửa phòng.

      Mạnh Vĩ Đình ngồi ghế nhắm mắt dưỡng thần, đột nhiên ông mở mắt, đứng lên, từng bước từng bước tới bên kia thư phòng, nơi đó để nhiều loại sách. Ông rút ra quyển sách, ông cầm quyển sách tới trước bàn đọc sách, lật ra trang sách, bên trong kẹp tấm hình, duy nhất. Ông đưa tay sờ tấm hình có năm tháng. Mà người trong hình kia vẫn như còn ở bên tai ông , “Mạnh Vĩ Đình, trừ chơi game ra còn có thể làm cái gì?”

      “Vậy trừ tiền còn có thể cái gì?”. Ông luôn thích hỏi lại câu như vậy. Ông lấy tấm hình dán vào lồng ngực mình, ông sớm chơi game, từ lâu còn hứng thú với thế giới này. Tựa như ông vĩnh viễn nghe được lời trong lòng bà, bà trừ tiền, bà vẫn thích ông.

      Nghê Thiên Ngữ phát Mạnh Diên Châu vội vàng chẳng phân biệt được ngày đêm, đây cũng là lần đầu tiên tới chỗ ở của , gian phòng rất , nhưng khung cảnh xung quanh rất thanh tịnh và đẹp đẽ, mấu chốt là chỉ cần đứng ở tầng hai, có thể thấy rất tõ tất cả xung quanh. đứng ở sân thượng lát, mới vào, những ngày qua Mạnh Diên Châu mực ở trong thư phòng, biết làm gì. đẩy cửa thư phòng ra, nhưng vẫn chưa thấy Mạnh Diên Châu, tới chỗ thường ngồi, phát trang giấy bàn viết rất nhiều tên, nét chữ thẳng tắp, mà bên trong có chữ “Mục”.

      lại nhìn mấy phần tài liệu, nghĩ rằng trong thời gian ngắn như vậy mà Mạnh Diên Châu có thể hiểu rằng tất cả quan hệ của người nhà họ Mục, bao gồm những nhân vật khá bí , mấy cái khác có lẽ xác định, phía sau tên có dấu chấm hỏi, chắc là xác định. Đồng thời vừa hiểu Mục gia, vừa tìm hiểu những người bên cạnh mình, người theo cùng chia làm ba loại, loại là người có năng lực để dùng, có thể bỏ qua; loại là tính định thu phục, tìm ra điểm tốt của Mạnh Vĩ Đình, có thể cho ra chỗ đôi; loại còn lại là cực đoan với Mạnh Vĩ Đình. chỉ có như thế, tất cả trường hợp lớn của Mạnh thị, toàn bộ ghi vào hồ sơ, ghi đầy đủ thông tin của trường hợp đó, có thể lấy được thành quả gì, tất cả đều được phân tích ràng.

      “Em xem cái gì vậy?”. Mạnh Diên Châu tới, để lại tài liệu bàn, ánh mắt nhìn .

      cũng nhìn vẻ mặt của , “ định đối phó với trai của ?”. nhìn , cắn môi, “ nghĩ thắng nổi ông ta sao?”. Cho nên Mạnh Diên Châu bỏ qua bất kì bữa tiệc từ thiện nào có thể mở rộng ảnh hưởng của , khiến nhiều người biết tới tên tuổi của Mạnh Diên Châu đây, cho nên cố gắng vì công ty mà bày mưu tính kế cho các công việc, ở trước mặt mọi người thể tài năng của mình, biến đổi ngầm khiến người ta chấp nhận năng lực của .

      Mạnh Diên Châu nhìn chằm chằm, hôm nay lời vượt biên giới.

      nhàng thở dài cái, “Đây chính là điều muốn sao?”. muốn , nếu như đây là điều mong muốn, vậy thua, hơn nữa đời này cũng có cơ hội thắng. Hoặc sai, bọn họ đều là người thua.

      “Hôm nay em thế nào?”

      Nghê Thiên Ngữ mím môi, cũng mở miệng chuyện, vì thế bọn họ trầm mặc.

      cú điện thoại, phá trầm mặc giữa họ, Mạnh Diên Châu nhận điện thoại, chau mày lại gật đầu, “Biết rồi.”

      xảy ra chuyện gì?”

      “Mạnh Vĩ Đình vào bệnh viện.”

      “Vậy sao chạy tới bệnh viện .” hiểu nhìn .

      “Từ lúc nào mà em quan tâm tới chuyện của Mạnh Vĩ Đình như vậy rồi hả?” Mạnh Diên Châu đột nhiên mở miệng, “ làm việc còn cần em chào hỏi qua sao?”

      nhìn chằm chằm, thấy lời nào để , nhịn được lại mở miệng, “Hôm nay Mạnh thị có buổi họp báo thông báo sản phẩm mới, nếu Mạnh Vĩ Đình có cách nào xuất , tất nhiên phải cần có người đại diện thay. hiểu sản phẩm mới thế nào, cái khác cũng như nhau cả thôi.”

      Trong mắt có ngọn lửa nào đó, nhìn hiểu. Đúng vậy, trước cũng chỉ có chút ôn hòa thôi, lại cho rằng người đàn ông dịu dàng, ra phải, bộ dạng ngoan hiền của khiến thấy xa lạ, bắt từng cơ hội để cho mình mạnh hơn, kéo kẻ địch của xuống.

      Huống chi Mạnh Diên Châu mực sau lưng Mạnh Vĩ Đình bồi dưỡng trợ thủ đắc lực.

      Nghê Thiên Ngữ đứng tại chỗ, nhìn Mạnh Diên Châu ra khỏi thư phòng, Mạnh Diên Châu tới cửa, đột nhiên xoay người nhìn , “Hôm nay em ra cửa, đúng ?”

      có gật đầu, nhưng cũng lắc đầu.

      thanh động cơ biến mất, Nghê Thiên Ngữ ngơ ngác ngồi vào ghế dựa, đột nhiên thấy hoảng hốt, hơn nữa còn hoảng sợ được gì.

      nhớ lại năm trước vẫn là y tá ở bệnh viện kia, lần đầu tiên thấy Mạnh Diên Châu được mang tới đó, đứng tại chỗ thể động đậy. ngừng hỏi xem tình hình phẫu thuật của ra sao, cho đến khi biết ca phẫu thuật của rất thành công, mới thoáng an lòng.

      được làm ở bệnh viện này, dựa vào quan hệ của chị học cùng, chị đó cũng làm ở bệnh viện đấy, sau đó ghét bỏ vì tiền lương thấp, liền bắt đầu làm đại lý thuốc, mượn mối quan hệ trước kia, giờ cũng sinh sống tạm ổn. Nghê Thiên Ngữ có bạn bè ở đây nhiều lắm, lúc nghỉ ngơi tìm chị ăn cơm, dù sao công việc của cũng dựa vào người chị học cùng này.

      Ngày đó họ ăn cơm bình thường như vậy, ăn chị ấy đột nhiên mở miệng hỏi , “Mạnh nhị thiếu đó ở bệnh viện em đúng ?”

      Nghê Thiên Ngữ vừa nghe thấy cái tên này, khỏi đông cứng lại, “Làm sao lại hỏi cái này?”

      “Bởi vì, trước kia chị nhận được điều tuyệt vời từ bố mẹ chị, nếu như chị mà làm phóng viên, chắc là phát tài.”

      “Liên quan gì tới Mạnh gia?” Nghê Thiên Ngữ thận trọng thử thăm dò.

      phải Mạnh Diên Châu là con của mẹ kế Mạnh Vĩ Đình sao? Mạnh Vĩ Đình cùng người mẹ kế trước kia có *****”. Người chị học cùng vừa ăn cơm vừa háo hứng chuyện tâm .

      “Điều này sao có thể?”

      “Như thế nào là thể nào hả, mẹ chị cùng mẹ Mạnh Diên Châu học chung trường đại học, mẹ chị hồi Mạnh Vĩ Đình học thường gặp người phụ nữ kia. Chỉ là khi đó Mạnh Vĩ Đình vẫn là thiếu niên trẻ tuổi, suốt ngày chỉ lao vào internet……, việc chính làm, chỉ thích chơi, ai biết được là mấy chục năm sau trở thành người tinh thương trường như vậy, chậc chậc.”

      Nghê Thiên Ngữ chết đứng tại chỗ.

      “Giật mình rồi sao?”

      Nghê Thiên Ngữ lắc đầu cái, “Chị vạn lần được với người khác chuyện như vậy, nếu nhưu truyền tới tai Mạnh Vĩ Đình, biết xảy ra chuyện gì đâu.”

      Tạm biệt với người chị học cùng, lo sợ vì chuyện này. nhớ lại nhiều chuyện, cho dù bên ngoài mọi người Mạnh Vĩ Đình nhất định có ý hận với Mạnh Diên Châu, nhưng bị áp lực ở bên ngoài, dám động thủ với Mạnh Diên Châu. Nhưng nếu từ mặt khác mà , Mạnh Vĩ Đình nghiêm khắc với Mạnh Diên Châu như vậy, phải là ông ta cố ý làm khó, mà là như người bố đối với con trai mình…. vì suy nghĩ của mình mà cảm thấy điên cuồng, nhưng ngay sau đó tìm ra bằng chứng, Mạnh Vĩ Đình chưa bao giờ có ý định kết hôn, đồng thời ông ta cũng có đàn bà, chuyện này phù hợp với lẽ thường…..

      Nghê Thiên Ngữ đòi gặp Mạnh Vĩ Đình, nghĩ rằng thuận lợi như vậy, sau đó đưa ra lý do, có lẽ chỉ cần tất cả là về Mạnh Diên Châu , Mạnh Vĩ Đình quan tâm gấp đôi. Mạnh Vĩ Đình nhìn thấy cười, “Nghê tiểu thư, lâu gặp.”

      ngờ ông vẫn nhớ tôi.” Nghê Thiên Ngữ cố gắng nặn ra nụ cười, “Nghe Mạnh tổng có thể luôn đoán được ý định của người khác, ngại đoán cho tôi lần chứ.”

      Mạnh Vĩ Đình nhìn hồi, “Nghê tiểu thư, tôi phải nhắc nhở , nếu như muốn cầu gì, phải đưa ra cái giá tương ứng.”

      “Tôi có gì cần cầu xin sao?”

      Mạnh Vĩ Đình chỉ cười, “Nghê tiểu thư tới đây phải là vì chuyện của Mục gia sao?”

      Nghê Thiên Ngữ hoảng sợ nhìn người đàn ông trước mắt này, cuối cùng lời đồn đại quả nhiên giả, hít thở sâu tiếng, “Tôi nghĩ tôi cần 1 chuyện, ông nhất định thấy hứng thú. Chuyện về ông và em trai ông. Tôi nhớ mấy năm trước từng có bài báo viết về quan hệ của 2 người, trong đó đưa ra các lý do hợp lý về chuyện Mạnh Diên Châu là em trai ông. Cũng sau đó mấy ngày, tờ báo đó bị người ta thu mua rồi, tòa soạn đó cũng bị đóng cửa. Ông xem, nếu như bây giờ có người tiếp tục đào bới chuyện nhà họ Mạnh các người, Mạnh tổng ông tiếp tục tốn tiền làm cho người ta câm miệng hay trực tiếp giết người diệt khẩu đây?”

      “Đây chính là thái độ nhờ người khác giúp đỡ của sao?”

      “Dĩ nhiên phải.” lấy điện thoại ra, “Tôi dùng di động quay clip, ra cũng có tính chất phá gì đâu, chỉ là vừa vặn năm đó chứng kiến mối quan hệ tình cảm mà thôi, tôi cùng bọn hó tán gẫu thuận tiện thu lại mà thôi. Tôi viết trang blog, nhất thời tay trơn, cũng đăng cả đoạn clip này vào, nếu như tôi thể an toàn ra ngoài, có người sửa đổi thời gian đăng lên. Nếu như tin tức này tràn ngập internet, tôi thực muốn biết, cần hao tốn bao nhiêu nhân tài mới có thể tháo xuống tin tức này.”

      Mạnh Vĩ Đình nhìn hồi lâu, “ khác so với xưa.”

      “Ai biết rằng kẻ vô tích hồi xưa giờ lại ngồi vào vị trí Mạnh tổng đây? Người khác với quá khứ mới là bình thường.”

      Mạnh Vĩ Đình thế lại vì lời của mà vỗ tay, “Như mong muốn.”

      “Điều kiện là?”

      “Ở bên cạnh nó, biết làm sao làm.”

      Mạnh Vĩ Đình cười cười, Hàn Tiệp lộ ra sơ hở, vừa đúng lúc có thể thử dò xét xem có ảnh hưởng thế nào với Mạnh Diên Châu, nếu như cũng khá hơn so với lời còn có thể……

      Nghê Thiên Ngữ nặng nề hít sâu xuống, có lúc muốn hỏi, đáng giá ? đáng giá ?

      Nếu như Mạnh Diên Châu vĩnh viễn cách nào thắng nổi Mạnh Vĩ Đình, vậy ấy nhất định cho là mình thất bại, nhưng nếu thắng nổi Mạnh Vĩ Đình, càng thua nặng hơn, cần chứng minh.
      tart_trung thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 37
      Mạnh Vĩ Đình nằm viện nhiều ngày, ở bên ngoài đồn đại là tình trạng cơ thể Mạnh Vĩ Đình cực kém, nhóm nhà báo lớn canh giữ cả ngày ở bệnh viện, hi vọng có thể lấy được tin tức chính xác, tìm hiểu được bệnh tình của Mạnh Vĩ Đình, cổ phiếu Mạnh thị lại hạ xuống, lúc này nội bộ công ty căn bản là kiên định, có người bắt đầu nhân cơ hội mà làm loạn, mà Mạnh Diên Châu cũng chế lại rất tốt, hơn nữa phần lớn hoạt động của công ty do xuất , mà quyết định sách lược cũng từ mà thực , vì thế người chất vấn nghi ngờ cũng càng ngày ít .

      Mạnh Diên Châu đứng ở cửa sổ phòng làm việc, đợi tới cơ hội này. Cho dù là kẻ địch, cũng có thể biến thành người của mình, khiến Mạnh Vĩ Đình cho rằng mình vĩnh viễn là kẻ ngốc, ông ta ngờ, người lòng trung thành với ông ta nay thành trợ thủ đắc lực của mình, thậm chí còn dùng nhược điểm của Mạnh Vĩ Đình giúp đỡ mình đối phó với ông ta.

      thở dài hơi, bây giờ Mạnh Vĩ Đình có ở đây, mà là cổ đông lớn nhất, lúc Mạnh Vĩ Đình trở lại, nhất định là niềm vui mừng lớn. được nhiều thành công như vậy mà cảm thấy hưng phấn, trong tay cầm ly rượu, chống lại thủy tinh khổng lồ, chính vì bản thân mà ăn mừng.

      Nghê Thiên Ngữ đẩy cửa phòng làm việc của , sau khi quan hệ của bọn họ thiết lập lại, liền trở về cương vị này, nhìn ly rượu trong tay , từng bước tới phía .

      “Nếu như có ý định uống rượu với , bây giờ có thể ra ngoài.” Mạnh Diên Châu xoay người, cũng liếc nhìn cái.

      tới bệnh viện thăm chút sao?” Gần đây nhắc tới chuyện này quá nhiều, khiến chán ghét, nhưng dừng được, có nhiều lúc, muốn chân tướng cho biết, nhưng thể, nếu như rồi, có lẽ tất cả cố gắng của Mạnh Vĩ Đình hóa thành nước chảy……

      Mạnh Diên Châu siết chặt cái ly trong tay, “Em gần đây thế nào vậy?” Hồi xưa phải rất thông minh sao, nhìn sắc mặt của mình, cũng biết là mình ghét nhất đề tài này, lại cứ khăng khăng chọn đề tài này chuyện với mình, “ nghi ngờ, em cùng Mạnh Vĩ Đình có quan hệ gì với nhau hay .”

      Câu của rất nặng, thậm chí ý cảnh cáo. biểu như vậy, dễ dàng khiến liên tưởng tới tấm hình Hàn Tiệp đưa cho hồi xưa, nếu như Mạnh Vĩ Đình muốn rời mà đàm phán với , nên hận Mạnh Vĩ Đình mới đúng, nhưng bây giờ đều tới chuyện của Mạnh Vĩ Đình, để cho khỏi hoàn nghi là phán đoán ban đầu của mình là ngây thơ và ngu xuẩn. Nhưng cũng muốn điều tra rốt cuộc cùng Mạnh Vĩ Đình có quan hệ gì, nhưng hoài nghi trong lòng bỏ được, giống như có cái gì đó ngăn ở ngực, giống như râu ria, nhưng biết nơi đó khó chịu.

      Nghê Thiên Ngữ cũng biết tại khiến ưa, gần đây đối với cũng có chút ôn hòa.

      khẽ thở dài, “Người ở bệnh viên kia là trai , trai ruột, nếu ác như vậy.” ngừng lại chút, “Em chỉ sợ, tuyệt tình với người thân của mình như vậy, vậy đối với em, liệu có ngày trong tương lai, cũng làm như vậy ?”

      thanh của tràn đầy bất đắc dĩ, thậm chí còn mang theo phiền muộn, để cho xoay người nhìn . Nếu như chỉ sợ trong tương lai có lúc độc ác xoay người rời , như vậy cử chỉ của hình như cũng ràng.

      “Đến bệnh viện thăm chút, được ?”. thanh của cực thấp, “Trong công ty có người có câu oán hận với rồi, trai gặp chuyện may lâu như vậy, lần cũng tới bệnh viện.”

      Mạnh Diên Châu trầm mặc hồi lâu, “ , nhưng em cần phải đâu.”

      Lòng Nghê Thiên Ngữ hơi trầm xuống, hoài nghi …..

      Mạnh Diên Châu bệnh viên, thậm chí là có người truyền thống bám theo ở dưới.

      xe gọi điện thoại, chuyện với Hàn Tiệp vẫn còn ở nước ngoài du lịch.

      “Lúc em cho nhìn thấy hình, có phải cho biết, ấy là người của Mạnh Vĩ Đình đúng ?”

      Hàn Tiệp gần như sắp quên mục đích ban đầu của mình, thanh của hết sức bình tĩnh, “Em rất muốn biết, nếu như ấy là người của Mạnh Vĩ Đình, định thế nào đối với ấy?”

      Mạnh Diên Châu trầm mặc.

      Hàn Tiệp lắc đầu cười khẽ, “Nếu như nghĩ ra chính mình làm như thế nào, bằng nên suy nghĩ về điều đó, nếu như khiến mình vui vẻ, cần gì để cho mình khó chịu đây?”

      Mạnh Diên Châu cúp điện thoại. Cũng tới được bệnh viện.

      Dư Hà cùng Lương Vĩnh Như đều ở đây, tấc cũng rời. Lúc Mạnh Diên Châu vừa tới, ánh mắt của Dư Hà đỏ lên, xem ra truyền thống cũng có phóng đại bệnh tình của Mạnh Vĩ Đình, đứng ở cửa phòng bệnh, nhìn ba người bên trong. Dư Hà nắm chặt tay Mạnh Vĩ Đình, Mạnh Vĩ Đình muốn bà đừng khóc, kiếp này bất hạnh lớn nhất của bà là gặp ông, để cho bà biết kiếp sau mà mở to hai mắt, nhất định cần gặp mình, cho dù gặp, cũng nên tránh xa.

      Dư Hà càng khóc lớn, “Em hối hận phải vì gặp , mà là vì sao gặp sớm hơn chút, nếu như gặp sớm hơn, người phụ nữ khác cũng cướp trái tim .”

      Mạnh Vĩ Đình cười cười, “Đứa ngốc, nếu như em gặp sớm như vậy…. về sau gặp ấy cũng vứt bỏ em…..”

      Nước mắt của Dư Hà lả tả rơi xuống, chính là , có cách nào, làm cái gì cũng được.

      Lương Vĩnh Như ngồi ở đó, dung nhan tinh tế của bà sớm bị gỡ xuống, trung niên để tang chồng, già nua tang con mình, mặt vẻ tang thương của bà, nhìn cái sót gì, ngơ ngác nhìn Mạnh Vĩ Đình, “Con à, có phải con còn ngờ mẹ ?”

      Nếu như phải bà năm đó khư khư cố chấp, muốn nhằm vào 2 mẹ con kia, có lẽ người phụ nữ kia chọn tự sát, có lẽ có chuyện xưa. Con mắt Lương Vĩnh Như đỏ ngầu, nhưng nước mắt vẫn chưa rơi xuống, bà lại cười, bà cãi cả đời, rốt cuộc tính thua hay là thắng?

      Mạnh Vĩnh Xương quả nhiên hung ác, trong lòng ông ta trừ con trai của ông ta ra, quả nhiên có người khác. Ông ta chọn thời điểm thống khổ nhất của Hạ Chi Tình mà cứu ta, cũng cho Hạ Chi Tình công việc, Hạ Chi Tình vẫn luôn nhớ tới ân tình của ông. Sau khi Mạnh thị xuất nguy cơ lớn, cộng thêm lúc đó Lương Vĩnh Như hợp tác cùng đối thủ của Mạnh thị chống lại Mạnh Vĩnh Xương, Mạnh Vĩnh Xương lo lắng nguy cơ của Mạnh thị bị phát , đó chính là đòn hủy diệt. Vì vậy ông lựa chọn dùng hôn lễ dời tầm mắt của truyền thông, khi tất cả mọi người chú ý tới hôn lễ của ông, ông lại ở xung quanh tìm kiếm người đầu tư, để ý gì tới hôn lễ. Người đời mắng ông từ bỏ vợ hiền, ông lựa chọn làm hôn lễ lớn, dùng cái này “chứng minh” tài chính của Mạnh thị cũng xuất nguy cơ. Sau khi hôn lễ, Mạnh Vĩnh Xương cùng Hạ Chi Tình có hiệp nghị, có thể tự do rời , nhưng có nhà, ở nơi nào cũng sao.

      Sau khi hôn lễ được tháng Mạnh Vĩnh Xương mới phát chuyện của Hạ Chi Tình và Mạnh Vĩ Đình, ông hơi giật mình nên khi tìm được Hạ Chi Tình, tức giận trách mắng chân tướng cho ông biết. Hạ Chi Tình trầm mặc, chính cũng nghĩ rằng gặp mặt Mạnh Vĩ Đình lần nữa.

      đến bao lâu, Hạ Chi Tình mang thai, Mạnh Vĩnh Xương chỉ trầm mặc cho biết, đứa bé này chỉ có thể là con ông, ông để cho Mạnh Vĩ Đình mang tiếng loạn luân lưng, con ông cần hôn nhân bình thường, cũng là người nối nghiệp của Mạnh thị, ông khong cho phép bất kì kẻ nào ngăn cản con đường của Mạnh Vĩ Đình.

      Sau khi con của Hạ Chi Tình ra đời,lúc Mạnh Vĩnh Xương qua đời đem nửa số cổ phần giao cho 2 mẹ con họ, người khác đều Mạnh Vĩnh Xương sủng ái người vợ này. Chỉ có Hạ Chi Tình biết , ông rất hung ác, dùng phần cổ phần này ngăn chặn, cũng tự với ân tình của ông, để nhắc nhở , thể cắt đứt con đường tốt đẹp của Mạnh Vĩ Đình.

      Hạ Chi Tình căn bản nghĩ tới việc quay lại với Mạnh Vĩ Đình, từ cái giây phút chia tay đó, bọn họ nhất định có kết quả. Lương Vĩnh Nhu nhằm vào, bà cũng làm như nhìn thấy, nếu như có ở đây, có lẽ bọn họ cũng nhằm vào đứa bé Mạnh Diên Châu rồi. để Lương Vĩnh Như chăm sóc Mạnh Diên Châu tốt, theo ý muốn của Lương Vĩnh Như, lựa chọn để mình rời , như vậy có thể bảo toàn danh tiếng của Mạnh Vĩ Đình, đồng thời, cũng coi như là báo đáp ân tình của Mạnh Vĩnh Xương, đứng ở đường cái, thấy xe bắt đầu tới, nghĩ: Mạnh Vĩ Đình, em hối hận vì …..

      Mạnh Diên Châu đứng ở cửa, có cảm giác mình dư thừa, lại đứng mấy giây, xoay người rời .

      Sản phẩn mới của Mạnh thị rất thành công, khi đẩy ra thị trường, liền được người tiêu thụ ủng hộ, công chiếm hơn nửa thị trường, điều này làm cho mọi người trong công ty càng tin tưởng Mạnh Diên Châu hơn, mà ở bên ngoài, tên tuổi Mạnh Diên Châu cũng biến thành quyền thế mạnh.

      Cho dù Mạnh Vĩ Đình thể xuất , tiệc rượu cuối năm cũng hết sức náo nhiệt, mà những người có tiếng tăm cũng nể tình chạy tới. Mạnh Diên Châu đứng trong đám người cứng cỏi mà , lời nhiều lắm, thầm trầm thấp uyển chuyển, sắc mặt thu lại, nhưng cảm giác cự ly trong mắt thế nào cũng mài xong.

      Nghê Thiên Ngữ đứng xa xa nhìn người nọ, càng ngày càng cảm giác xa lạ, thậm chí càng lúc càng giống Mạnh Vĩ Đình rồi. thở dài, nhưng biết mình lo âu cái gì.

      “Người tình để ý tới em, cho nên mình uống rượu sao?” Mục Phong cười tà đứng trước mặt Nghê Thiên Ngữ, tròng mắt lóe lên tia lửa, dường như muốn đốt sạch .

      Lòng Nghê Thiên Ngữ khẽ run lên, sau đó vừa nghĩ, tại nhiều người như vậy, ta cũng làm gì với mình, nếu như lời của ta đủ nhạy bén.

      “Mục thiếu, lâu gặp.” mỉm cười liếc nhìn , “Trái phải ôm ấp nhiều mĩ nhân như vậy, còn có thể nhớ tôi, vinh hạnh.”

      có cách nào, ai bảo em khắc sâu ấn tượng với tôi như vậy!”. Mục Phong cười như cười.

      Nghê Thiên Ngữ ho khan tiếng, cười nhạt, “Phải là trí nhớ của Mục thiếu tệ.” nhìn hướng của Mạnh Diên Châu, “Tôi còn có chuyện, xin lỗi tiếp được rồi.”

      Mục Phong lại kéo tay , “ gấp như vậy làm cái gì, xem lại mối quan hệ trước của chúng ta, cũng nên hàn huyên chút mới đúng.”

      “Tôi cảm thấy, giữa chúng ta có thể có chuyện gì tốt để .”

      Mục Phong nhìn Mạnh Diên Châu ở bên kia cái, “ bằng chúng ta chuyện chút về Mạnh nhị thiếu gia, ta rốt cuộc có ma lực gì, để cho em chút do dự bỏ tôi lại. Để cho tôi học được ma lực này, tránh cho phụ nữ lần sau lại bị đoạt .”

      Nghê Thiên Ngữ mím môi, hoàn toàn biết Mục Phong muốn làm gì.

      “Chớ đừng lời nào, dù em biết Mạnh Diên Châu là người có tiền, vì tiền mà bán thân thể của mình, cũng có thể ta có ma lực của đồng tiền.” Mục Phong cười.

      Nghê Thiên Ngữ cắn môi, ta tới để sỉ nhục mình sao? Cố ý khó nghe như vậy, làm cho người ta nghe được, chỉ mất mặt, mà cả Mạnh Diên Châu cũng mất mặt.

      Mục Phong còn muốn gì, Mạnh Diên Châu vội vã tới, tay ôm eo Nghê Thiên Ngữ, tầm mắt nhìn thẳng Mục Phong, “Mục thiếu vội vã chạy tới, chính là muốn đến gần bạn tôi sao? Đồn đại nghe rằng con mắt Mục thiếu coi phụ nữ là cỏ rác, xem ra bạn tôi phù hợp với thẩm mĩ của Mục thiếu rồi.”

      Mục Phong trợn mắt nhìn Mạnh Diên Châu cái, “ có cách nào, tôi nhớ bạn cũ, đối với người phụ nữ tôi từng có quan hệ cũng nhớ.”

      Mạnh Diên Châu ôm Nghê Thiên Ngữ rời , “Vậy chúng tôi quấy rầy Mục thiếu hoài niệm nữa.”

      Mục Phong cứ bị ném như vậy, nhìn đôi bóng lưng này, mắt càng hung dữ, Mạnh Diên Châu, ngày nào đó tao cho mày biết kết quả vì đắc tội tao.

      Mạnh Diên Châu đưa Nghê Thiên Ngữ chào hỏi, có lẽ danh tiếng bây giờ của Mạnh Diên Châu quá lớn, Nghê Thiên Ngữ trở thành thù địch với nhiều , vì vậy có người cẩn thận đem rượu đổ vào người . Nghê Thiên Ngữ bất đắc dĩ, thể làm gì khác là vào toilet xử lý lễ phục màu trắng của mình.

      Mạnh Diên Châu nhìn bóng lưng của Nghê Thiên Ngữ, ánh mắt với người bên cạnh, đối phương lập tức hiểu ý, kiếm cớ đuổi đổ rượu ra khỏi tiệc.

      buồn chán với việc chuyện với người ta, trước kia, đúng là có trường hợp như vậy, phải chủ động tìm người chuyện, đối phương còn vênh váo tự đắc ra vẻ khinh thường, hôm nay đứng ở đây, cũng có nhóm người vây quanh. rốt cuộc biến thành hình dáng muốn, nhưng biết , vui, vui.

      Thậm chí có chút mê man, biết mình làm tất cả vì cái gì, rất buồn cười.

      uống xong ly rượu đỏ, chuẩn bị lấy thêm ly có người vỗ vào vai .

      “Mạnh Diên Châu.” Người tới hết sức mừng rỡ, “ đúng là cậu, tớ còn cho rằng mình nhìn lầm.” xong vỗ vỗ vai Mạnh Diên Châu, “ ngờ, trở thành người lãnh đạo ưu tú, giàu có quý tộc.”

      Nét mặt Mạnh Diên Châu có chút buồn bực, ngơ ngác nhìn người tới.

      Đối phương ho khan tiếng, cũng vì chính mình mà thấy xấu hổ, “Tớ là Lục Tử, chúng ta là bạn học trung học, mất trí nhớ rồi hả? trước kia tớ giúp cậu cùng nhau đánh nhau cùng xem mỹ nữ.”

      Mạnh Diên Châu nghiêm túc suy tư chút, trong trí nhơ mơ hồ có người này, “ phải là tớ quên, mà cậu biến hóa lớn.”

      Lục Tử cười cười xấu hổ, sờ sờ bụng bia của mình, “Nhớ năm đó tớ cũng là người đẹp trai, lại cậu biến hóa ghê gớm , tớ cho mà biết bạn cậu chính là bạn học cùng với tớ, ấy căn bản cũng tin, đả kích.”

      Mạnh Diên Châu cũng cười theo.

      “Ai, cậu còn nhớ Hoa Cường cùng Vĩnh Lương ? Hai nhà cũng hợp tác làm ăn với nhau, nhưng cũng làm được, tớ là kém cỏi nhất…..”

      lát sau, Lục Tử đại khái cũng phát Mạnh Diên Châu đối với những chuyện này hứng thú lắm, khỏi lắc đầu cái, lúc học trung học mọi người rằng già rồi ở đây cùng nhau chuyện, bây giờ lại muốn nhớ lại. “Mạnh Diên Châu, tớ trước kia phát ra cậu là người trọng sắc khinh bạn, nhóm bạn học cùng nhớ ra, chỉ nhớ Thiên Ngữ. cũng lại, các cậu vậy mà có thể ở chung với nhau nhiều năm như vậy, trước kia tớ cũng phát cậu chung tình như vậy…….”

      Mạnh Diên Châu nghe nhưng coi là quan trọng, nhưng số từ trong đầu cũng biến lượt, thần kinh của như bị chạm, “Cậu mới vừa cái gì?”

      Lục Tử giải thích được, “Tớ là trước kia tớ phát ra cậu chung tình…..”

      “Trước câu đó.” Mạnh Diên Châu nhắc nhở.

      Lục Tử xoa đầu mình, hoàn toàn biết mình sai cái gì.

      Mạnh Diên Châu nhìn chằm chằm vào ta, “Cậu tớ cùng Nghê Thiên Ngữ hẹn hò nhiều năm rồi hả?”

      “Từ lúc học trung học cho tới bây giờ, chẳng lẽ phải nhiều năm rồi sao?”

      Tay Mạnh Diên Châu nắm chặt, từ lúc học trung học cho tới bây giờ, từ trung học cho tới bây giờ….. ánh mắt của vẻ tức giận, ra bọn họ ở chung lâu như vậy, người phụ nữ kia sao học diễn xuất ?
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :