1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mạnh có kiếp thiên thiên - Lục Xu (48 chương+NT)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 23
      Kể từ khi công tác về, Mạnh Diên Châu phát thái độ của Nghê Thiên Ngữ đối với mình thay đổi, lại quay về ôn hòa lúc đầu, vẫn bận, cũng coi đó là vấn đề, cho đến khi điều đó càng rệt hơn, muốn đem hộp cơm vào, lại để cho thư ký khác đưa vào cho , bảo tan việc chờ , kết quả là lúc ra khỏi phòng làm việc sớm rời . chỉ dùng chút thời gian suy nghĩ về thái độ này của , cách nào đổ lỗi cho người phụ nữ mọn này, điều này làm cho bắt đầu suy nghĩ lại quan hệ giữa bọn họ, vốn là thoải mái chuyện tình cảm, nhưng phụ nữ bao giờ cũng đòi hỏi, rất thích dùng các phương thức chứng minh mình quan trọng, vì vậy giả bộ biết Nghê Thiên Ngữ thay đổi.

      Nghê Thiên Ngữ đưa bản sắp xếp công việc ngày cho Mạnh Diên Châu nhìn, sau đó báo cáo với , nếu như có chuyện gì khác, theo cách sắp xếp này. Lúc báo cáo, vẻ mặt bình thường, cũng rất nghiêm túc.

      Mạnh Diên Châu nhìn chằm chằm vào rời, bút máy trong tay quay vài vòng, “Tâm tình tốt?”

      Nghê Thiên Ngữ đóng lại tài liệu, cười cười, “ có.”

      “Đó chính là tâm tình tốt đặc biệt, cho nên mấy ngày liên tục đều mặt nặng mặt với tôi?” Mạnh Diên Châu muốn thẳng là mấy ngày này thay đổi, nhưng nhìn bộ dạng “bình thường” của khiến khó chịu, ít nhất còn bỏ thời gian ra suy nghĩ về khác thường của , nhưng bản thân có chút phản ứng nào, thể khiến người ta ảo não.

      “Mấy ngày nay, đừng đến tìm tôi.” ôm tài liệu ở trước ngực, cứ như vậy nhàng ra câu.

      Mạnh Diên Châu thể thu lại vẻ mặt của mình, nếu như dùng phương thức này chứng mình địa vị của trong lòng , nhất định khiến thất vọng, ghét nhất phụ nữ làm như thế này. rất hài lòng với , chung đụng cũng tương đối vui vẻ, bất kể là thân thể hay là tinh thần, nhưng bằng cùng với đặc biệt như thế này.

      Huống chi giai đoạn nay của , thay vì cân nhắc việc đương, bằng căn bản vẫn dậy nổi.

      có ý gì?”. Phản ứng của cũng lớn, nếu như muốn kết thúc loại quan hệ này, trong lòng ra tức giận của mình, coi cảm xúc khác thường này lý giải là người đàn ông tham muốn giữ lấy, hoặc trong tiềm thức của cũng có thói hư tật xấu của đàn ông, muốn kết thúc quan hệ trước, cũng cho phép ra trước.

      cho rằng là có ý gì?”. hỏi ngược lại, nhưng đáp, chỉ là sắc mặt càng thêm trầm hơn. Ánh mắt của rất phức tạp, để cho đột nhiên có cảm giác hoảng hốt.

      căn bản là nghĩ như vậy, quan hệ như vậy cần thiết tiếp tục nữa, tại bọn họ được gọi là gì? Quan hệ người tình? Quan hệ bao nuôi? Còn là quan hệ thân thể thuần túy nhất?

      ra cũng ngại cái nhìn của người khác, ánh mắt của người khác cũng cách nào làm tổn hại tới . chỉ chán ghét quan hệ như vậy mà thôi, đơn thuần cũng thích.

      Nhưng hướng về phía , nhưng cách nào ra những lời sớm nghĩ kỹ ra khỏi miệng, cuối cùng chỉ có thể cười cười, “Tính nhẫn nại cần tăng cường mà, cũng biết phụ nữ tháng luôn có vài ngày như vậy sao!”

      Mạnh Diên Châu sửng sốt mấy giây, nghĩ rằng có thể như vậy.

      Nghê Thiên Ngữ lại than vãn với chính mình, xem , mọi thứ vẫn bất động tại chỗ.

      ra khỏi phòng làm việc, đóng cửa lại, bên tai vang lời : gạt tôi chứ?

      rất muốn hỏi, nếu như mà tôi lừa sao?

      Nếu như mà tôi lừa sao? tức giận hay thất vọng nhiều hơn, hay căn bản là để ý?

      Sau khi tan làm, Mạnh Diên Châu quả nhiên để cho chờ , cảm thấy cũng đúng, tìm cũng chỉ vào lúc ngủ cùng cho tới hừng sáng. Bản thân cũng quá quan tâm vào điều đó.

      Mà suy nghĩ của Mạnh Diên Châu lại ngược lại, phức tạp hơn chút, xem xét thử, chính mình có giành nhiều thời gian chú ý tới hay , cuối cùng vì cái phản ứng này mà tìm ra lý do thích hợp, bởi vì bên cạnh chỉ có người phụ nữ là , vì vậy đương nhiên phải chú ý, cũng phải bởi vì đặc biệt.

      Nghê Thiên Ngữ trở lại chung cư, tắm cái, ôm mái tóc ướt ra khỏi phòng tắm, điện thoại di động giường ngừng kêu lên, tới cầm điện thoại lên, màn hình tên: Dịch Hiên.

      “Thiên Ngữ, gần đây cậu ở tốt ?” giọng của Giang Dịch Hiên tràn đầy nóng nảy cùng lo lắng.

      cũng quan tâm tóc có ướt hay , trực tiếp nằm lên giường, “Đương nhiên tớ ở tốt rồi, làm sao cậu lại hỏi vậy?”

      Giang Dịch Hiên thoáng yên tâm chút, “Vừa lúc nãy ngủ mơ thấy cậu gầy gò khi đó, cuốn rúc vào trong tuyết, giống như mèo con đáng thương, dùng ánh mắt thương hại nhìn tớ, rồi cái gì cũng . Tớ sợ là điềm báo trước .”

      Tóc quá ướt, nóng đọng lên trán, rất nhọt, lau tóc của mình, “ phải ngủ mơ là ngược lại sao?”

      Giang Dịch Hiên dừng chút, mặc dù chỉ có thể nghe được thanh của Nghê Thiên Ngữ trong điện thoại, lại cảm thấy được thanh có vẻ mệt mỏi, còn có uể oải cùng khó chịu, “Cậu có chuyện gì lừa tớ hay hả?”

      “Phụ nữ kết hôn phải thích suy nghĩ lung tung à?” Nghê Thiên Ngữ cố gắng cười, nhưng thấy buồn cười, trong lòng quá chua xót, chua như năm kia, bọn họ cùng trộm mà đúng quả quýt chín. Giống như trong lòng nhìn đủ nụ cười của .

      Tôi người đàn ông có nụ cười tôi thích nhất, bởi vì chỉ có nụ cười đó mới có thể khiến lòng tôi ấm áp.

      Lúc đó tất cả quýt đều là màu xanh hết, bọn họ hái được rất nhiều, cả vườn quýt lớn, bọn họ vừa nhìn xem có người , vừa hái quả to nhất. Rêu xanh cây quýt đều dính lên quần áo của bọn họ, mắng cẩn thận, phải khó khắn lắm mới giặt quần áo được. về sau cần tiếp tục giặt quần áo bẩn như vậy nữa,nhưng lại nhớ mùi mồ hôi áo sơ mi trắng của lúc đó.

      Quả quýt chua đó, chua, chỉ nếm thử miếng, chua tới mức rơi nước mắt.

      Sau đó bọn họ vắt quýt lấy nước, dùng dao cắt , cắt thành miếng, để vào trong nước sôi, hơn nữa cho chút đường, hòa cùng với nước chanh, mùi vị khác biệt lắm.

      Đó là “Đồ uống” giá rẻ nhất mà bọn họ từng uống, đóng gói cũng có, nhưng biết có phần rất thích. từng mình trộm lấy quýt, làm thức uống y hệt như thế, nhưng bất kể cho bao nhiêu đường, nước vẫn chua như vậy, chua đến mức ngừng rơi nước mắt.

      Tựa như bây giờ, giống như được nếm thử miếng quýt nữa, chua ở trong miệng, lan tràn đến toàn thân, từng tế bào, huyết dịch trong người, cũng lộ ra ghen tuông nồng đậm.

      Rốt cuộc nhịn được, nước mắt rơi xuống, nhanh chóng cúp điện thoại.

      muốn cho người chuyện điện thoại bên kia, có thể cho bờ vai để dựa vào được ? muốn , từng người thiếu niên, lúc còn là thiếu nữ.

      Trong khoảng thời gian rất dài, có nhớ tới người thiếu niên kia, cho là mình quên mất chút, mỗi người có cuộc sống riêng, nhiều năm về sau có thể gặp mặt với nhau câu: lâu gặp.

      Nhưng trong thực tế, Ông trời cho cơ hội như vậy.

      Lúc chia tay, hỏi : Em muốn ?

      cho là mình có thể được, làm được có nghĩa chùn bước, thực chạy trối chết. Khi đó ngồi ôtô, nghĩ tới cuộc sống sau này của nhau. học hành chăm chỉ, sau đó thi đậu vào trường đại học tốt, sau gặp người đàn ông tính tình tốt, cùng người đàn ông đó chuyện tình , nếu như hợp nhau, cùng ta kết hôn, sau đó sinh con, là người mẹ tốt. Mà gặp đẹp, cùng kia đương kinh thiên động địa, sau đó kết hôn rồi mất. Nhiều năm sau, nhìn thấy với người vợ của mình bên cạnh là, “Kia, đó là mối tình đầu của …. là kỳ lại, trước kia mắt sao lại kém như vậy.” Tiếp đó xoay người ôm lấy người vợ trẻ xinh đẹp mỹ lệ của mình.

      tưởng tượng ra bức tranh kia, tầm mắt bắt đầu mơ hồ, quan tâm mình xe, mình gào khóc.

      vui vẻ khóc lớn hồi, ga giường cũng bị nước mắt của hàng hạ đến mức nhàu chịu nổi.

      lắm tại sao thời gian đó cảm xúc của mình khó khống chế như vậy, trong lòng vẫn đau, vẫn cho mình còn cảm xúc, bây giờ mới biết phải là có, chỉ là thời gian đúng, người bên cạnh đúng. cảm thấy nếu mình tiếp tục như vậy, có lẽ tan nát mất, dù sao dũng cảm như thế.

      Lúc người ta phiền não thích làm cái gì? vốn ghét nhất người cứ mua sắm suốt, nhưng bây giờ có thể mua món đồ, phải cảm thấy mua sắm có thể quên những chuyện phiền não kia, đơn thuần là cảm thấy có việc gì để làm.

      Quán rượu vốn là nổi tiếng nhất, khi đêm tối tới, cuộc sống bên trong mới bắt đầu, đủ đủ loại người ở bên trong thoải mái chuyện, huyên náo ồn ào, tinh thần rối loạn, khiến tất cả có vẻ lười biếng.

      Nghê Thiên Ngữ tìm góc tối, mình ngồi, đối với , cho dù nhiều người như vậy, vẫn như kiểu đời chỉ có mình . Muốn mấy bình rượu, lấy rượu rót vào trong ly, nhìn chất lỏng óng ánh này, làm cảm xúc trong lòng giảm xuống, cái gì cũng muốn nghĩ.

      uống rất chậm, cố ý kéo dài thời gian, muốn uống xong lại về căn phòng lạnh lẽo, về trễ chút, đây là mục đích hôm nay của .

      Uống rất nhiều, biết uống hết bao nhiêu ly, nhưng rất tỉnh táo.

      còn nhớ , vô số lần thôi mên chính mình, hối hận về quyết định ban đầu, hối hận rời người đàn ông kia. cho mình hàng loạt lý do để chứng minh lựa chọn ban đầu của mình chính xác cỡ nào. Khi đó, bọn họ còn trẻ, ai biết có thể bao xa, ai nào biết sau này bọn họ có thể trách cứ phá hủy cuộc sống của nhau hay , dù sao chuyện vợ chồng nghèo khổ bi thương, bọn họ cái gì cũng có, duy nhất có thứ thấp hèn lại có ---- tiền.

      Hơn nữa, bọn họ chỉ đem lẫn nhau ra để tránh né bão táp ban đầu, có thể ngày nào đó rốt cuộc hiểu rồi, cái này phải cái kia cũng thể ?

      sợ, rất sợ. sợ mình coi phần tình cảm này của mình là duy nhất, cả ngày sợ vì phần tình cảm này mà lo lắng đề phòng, sợ cả hai cách nào giữ vững đến già, sợ tình cảm duy nhất này chết non…. Vì vậy, bằng rời , ít nhất đoạn tình cảm này trong hồi ức thuần túy tốt đẹp như vậy, chút tỳ vết nào.

      thà rằng cứ nhớ mãi, cũng muốn thử xem bọn họ có thể đến già hay …..

      Nước mắt rơi vào trong ly rượu, mùi vị thay đổi, cay đắng trước sau như .
      tart_trung thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 24
      Người trong quán rượu ngày càng nhiều, có người xem có con mồi nào , mà có người là trở thành con mồi người khác. Nghê Thiên Ngữ lót bụng bằng vài ly rượu, bụng lại ấm áp lên, giống lạnh lẽo như trước để cho cảm thấy bất kỳ cái gì cũng ấm lên được. Bụng chẳng khó chịu, chính cũng khó chịu như vậy, cảm xúc khôi phục bình thường, mới bắt đầu xem xét mình, lại vờ ngớ ngẩn rồi. Nếu như phải vờ ngờ ngẩn, tại sao lại nhớ lại những thứ hành hạ mình, bất kể trải qua tốt đẹp hay tàn nhẫn, tất cả đều đáng giá để quay lại, đáng giá hao phí thời gian để nhớ lại. Bởi vì trừ đau lòng thương gan thương phổi, mà lần nữa lại quyết định làm người thông minh, buông tha quá khứ.

      đứng lên, chuẩn bị rời , vừa mới bước lên trước, lại cảm thấy có ánh mắt bình thường, vì vậy lại tiếp tục ngồi xuống, hình như có gì thay đổi cả, còn là người phụ nữ uống rượu tới đây giải sầu, mua say.

      Mục Phong nhìn nơi khác hồi, bạn bên cạnh rốt cuộc nhịn được, “Mục thiếu đáng ghét, người ta ở chỗ này, tâm tình lại chạy tới chỗ khác.”

      Giọng nũng nịu của bên cạnh khiến Mục Phong quay đầu lại, đưa tay ôm lấy , tay của uống xong ly, dùng tay khác nâng cằm của lên, “Ghen tị.”

      kêu lên tiếng, “ có.”

      có a……” thanh của Mục Phong vòng vo, “Vậy em có thể .”

      chỉ có đó, những người đứng đó nghĩ Mục Phong nhanh như vậy, sững sờ ở tại chỗ. mới vừa phản ứng trở lại, ôm lấy Mục Phong, Mục Phong lại đẩy ra, “ biến , đừng để tôi lần thứ ba.”

      Ánh mắt của vừa ngoan lại tuyệt tình, khỏi thấy sợ hãi, lấy ra xấp tiền, đặt trước mặt , lúc này mới xoay người nhìn mọi người, “Các người tiếp tục , nhìn tôi sao, rất đẹp mắt à?”

      Mọi người lên tiếng.

      Mục Phong tiếp tục đưa mắt nhìn vào Nghê Thiên Ngữ, hai chân vắt lên, tay đặt mũi mình, ngũ quan cứng rắn gắng gượng biểu của lại thành vừa lười biếng vừa tà mị, thở dài tiếng, có vẻ xem ra được vui vẻ đây, khó gặp được, ông trời đúng là an bài.

      lát sau, Nghê Thiên Ngữ lần nữa đứng dậy, chuẩn bị rời . Lúc này Mục Phong mới thu hồi chân thon dài của , chỉnh sửa y phục chút, bưng ly rượu tới hướng Nghê Thiên Ngữ, “ người uống rượu, cảm thấy có gì đặc biệt phải ?”

      Mục Phong thuận thế ngồi chỗ đường Nghê Thiên Ngữ định ra, cản trở đường của , híp mắt nhìn . Người tên Mục Phong này, có vô số bạn , trừ gia thế của ra còn có tiền, bộ dạng thân xác thối tha của cũng có quan hệ, người như vậy, đàn ông hay phụ nữ thể rời bỏ chữ ‘ sắc’ vào đầu.

      Nghê Thiên Ngữ cũng để ý tới , “Xin lỗi, tôi uống đủ rồi.”

      người buồn bực uống rượu tự nhiên uống đủ rồi, muốn hai người uống thỏa thích, giọt còn chưa thấm hả?”. nâng chén, ý bảo, hôm nay uống được, ta thả người.

      Nghê Thiên Ngữ nhìn , ánh mắt quyến rũ theo, lại ngồi ghế sofa, “Mục thiếu định uống thế nào?”

      Ánh mắt Mục Phong chợt lóe, ra còn biết , suy nghĩ chút, dựa vào danh tiếng của bố , biết cũng coi là kì quái, “Tùy, nghe theo mỹ nhân.”

      Nghê Thiên Ngữ ngoắc ngoắc tay, ý bảo tiếp tục đưa rượu lên. nhìn chằm chằm vào rượu bàn, “ bằng chúng ta đoán màu đồ lót của nhau, thế nào?”

      Có ý tứ. Mục Phong trong nháy mắt có hứng thú, “Ý tưởng này tệ.” Kích thích, thú vị.

      “Trước hết mời Mục thiếu!”. Nghê Thiên Ngữ tư thái tùy ý, hai chân vén lên chỗ, giày cao gót của chân rơi vào mũi chân , ngừng lắc lắc.

      Mục Phong nhìn chằm chằm vào cặp đùi đẹp kia, khỏi càng thêm hưng phấn, híp mắt nhìn , “Màu trắng?”

      xin lỗi, Mục thiếu phải uống chén trước rồi.”

      Mỹ nhân ở bên cạnh, Mục Phong để ý. Tiếp theo đoán, cũng đoán sai giống nhau, cũng dứt khoát, trực tiếp uống xong. Nhưng lúc đoán đúng, mà Mục Phong đoán thế nào cũng đúng, sau nhiều lần, liền có chút ảo não, “Em lừa tôi đúng ? Tôi phải tự mình kiểm tra chút mới được.” xong liền có động tác chạm vào .

      Nghê Thiên Ngữ bỏ tay của ra, “Động tác này của Mục thiếu cũng nhã nhặn lắm!”

      “Chẳng lẽ em cho tôi là chính nhân quân tử sao?”. quan tâm tới hình tượng.

      Nghê Thiên Ngữ nghiêng người sang, gần bên tai Mục Phong, “Tôi dám lừa , mà tôi mặc nội y.” xong vẻ vô tội, liền đứng lên chuẩn bị rời , “Lần này coi như Mục thiếu mời khách”.

      Mục Phong còn rất hoảng hốt, nghe được lời của , lập tức tưởng tượng thân thể trắng nõn trong làn váy của , giống như hoa quả tươi, chỉ chờ người bóc vỏ ngoài là có thể hưởng. Sau hai giây hồi hồn, chỉ kịp thấy bóng lưng của , bất giác cười lên, có ý tứ, rất có ý tứ.

      Nghê Thiên Ngữ ra khỏi quầy rượu gọi xe, bình thường lúc này có nhiều taxi chở khách, hôm nay biết thế nào, thấy gì, có cảm giác kỳ quái, đột nhiên có người tới kéo sang bên kia. muốn phản kích, phát có hai người, miệng đều là ngôn ngữ thấp kém, người có có mùi rượu nồng đậm. Trong lòng buồn nôn, giật giật chân, muốn dùng cước đá.

      Lúc này có người chạy tới, “Các người muốn làm gì?”

      Sau bị đẩy sang bên, hai người kia cũng đánh lên. Nghê Thiên Ngữ xoa tay của mình, mắt nhìn chằm chằm vào Mục Phong, khóe miệng nâng lên tia trào phúng.

      Bên kia Mục Phong đối với hai người kia trong nháy mắt, hai người lập tức làm bộ như bị đánh đến thảm hại, Mục Phong vỗ vỗ tay của mình, “Các người có thể .”

      hành động hùng cứu mỹ nhân nhanh chóng và gọn gàng.

      Mục Phong tới hướng Nghê Thiên Ngữ, vươn tay kéo . suy nghĩ trong chốc lát, vẫn đưa tay lên, “ mỹ nữ như em luôn khiến người ta yên lòng, nếu như theo ra ngoài, chắc hôm nay em gặp nguy hiểm rồi”.

      So với nguy hiểm hơn sao? Nghê Thiên Ngữ nghĩ như vậy, nhưng ra. “Mục thiếu trong tâm thiện lương, vậy tôi cũng cần nhiều lời cảm tạ rồi”. đứng dậy liền rút tay mình về.

      Mục Phong cười cười, “Em xem, đường này ngắn chút gặp nguy hiểm rồi, tôi thế nào yên tâm cho em mình về, tôi đưa em về.”

      “Cám ơn Mục thiếu có lòng tốt, vẫn nên phiền hà như vậy.”

      “Vì phục vụ cho mỹ nữ sao có thể tính là phiền hà đây? Hơn nữa, nếu tôi cứu em, cư nhiên phải đưa em về nhà an toàn tôi mới an tâm.”

      Nghê Thiên Ngữ tiếp tục từ chối, “Vậy cám ơn trước rồi.”

      đứng chờ nguyên chỗ, Mục Phong lái xe tới đây, mắt lạnh nhìn người đàn ông kia, tay dùng sức tạo thành quả đấm, lại bỏ ra, làm lại động tác này.

      Mục Phong lái xe tới đây, lúc này mới vô tư lên xe. muốn nhiều, Mục Phong lại muốn chuyện. “Phụ nữ cần thường tới đó.” Nghe giống như khuyên.

      cười, “ tại đàn ông các có thể .”

      Mục Phong cũng cười, “Cũng bởi vì phụ nữ như em nhiều vậy, đàn ông cũng muốn .”

      Nghê Thiên Ngữ nghiêng đầu qua, “Tôi phải thường .”

      “Đó là vinh hạnh của tôi, có thể gặp em như vậy, xem ra chúng ta là có duyên phận. Nếu trời cao cho chúng ta duyên phận như vậy, vậy để lại số điện thoại !”. xong liền lấy ra điện thoại của , trực tiếp đưa cho Nghê Thiên Ngữ,để lưu lại số di động của mình.

      Lần này từ chối cũng do dự, trực tiếp lưu số điện thoại của mình. Mục Phong cầm lại điện thoại, đường cong nơi khóe miệng giơ lên chút. Sau này nhàm chán rồi, rất thú vị, bắt đầu vì ý tưởng của mình mà ủng hộ, muốn xem người phụ nữ này rốt cuộc là thần thánh phương nào, khiến Uông Minh Húc si mê thành cái dạng kia.

      Mục Phong ấn xuống số điện thoại kia, nghe được điện thoại trong túi của Nghê Thiên Ngữ vang lên, lần này mới cất điện thoại .

      Mục Phong cũng có nhiều khó khăn, đưa tới chung cư, sau đó mới rời . tính tìm chút thời gian chơi đùa với chút, vội, nếu trò chơi này cũng đặc sắc như vậy.

      Nghê Thiên Ngữ nhìn chiếc xe rời , xem biển số xe, thể nín cười.

      Trở lại nhà trọ lâu, Nghê Thiên Ngữ liền nhận được điện thoại của Mạnh Diên Châu, khỏi cảm thấy phiền lòng, “Thời gian này mà gọi điện thoại tới, chẳng lẽ nhớ tôi hay sao?”

      Mạnh Diên Châu mình ở giường, ngủ lát, ngủ được, giống như có gì đúng, vì vậy gọi điện thoại cho , nhưng thái độ của , vẻ mặt của trầm xuống, lúc đó giọng cũng nặng nề, “Tôi chỉ nhắc nhở …. Hôm nay làm có lỗi, hi vọng ngày mai làm việc cho giỏi.”

      cấp nghiêm túc phụ trách tốt.” mang giọng châm chọc, chính mình thay váy ngủ, toàn thân có mùi rượu, ngửi thấy vô cùng khó chịu, huống chi hôm nay người còn bị người khác đụng phải, để cho đường vẫn thấy ghê tởm.

      “Tôi luôn như thế, chỉ là đối với người khác tương đối khoan dung mà thôi, nhưng đừng lấy khoan dung của người khác thành đặc biệt của chính mình.” Mạnh Diên Châu nặng giọng .

      “Tôi luôn biết thân phận của mình.” cần người khác tiếp tục nhắc nhở, “Còn có chuyện gì sao?”. muốn cúp điện thoại.

      Giọng của có nửa điểm lưu luyến, Mạnh Diên Châu nắm chặt điện thoại, cằm căng, khóe miệng mím chặt, bình tĩnh, giữ vững thanh, “Bên kia có thanh gì vậy? ở đó làm cái gì?”

      “Thay váy ngủ tắm, cũng muốn can thiệp à?”

      Hôm nay như ăn được hỏa dược vậy, hỏi câu, liền bật lại câu.

      vừa ra ngoài hả?”

      Nghê Thiên Ngữ để váy ngủ giường, cầm điện thoại di động lên, thái độ nghiêm túc rất nhiều, “Mạnh Diên Châu, quản chuyện, quá rộng.” cúp điện thoại , hôm nay lá gan mình lớn rất nhiều.

      Mà Mạnh Diên Châu ở bên kia dám tin, nghĩ lại, ngăn lại suy nghĩ của mình. Ỷ sủng mà kiêu? nghĩ nhiều rồi. Để điện thoại xuống, lại ngủ được, lại đem các công việc gần đây xử lý xem qua lần, xem còn có chỗ nào chưa xử lý xong, xem xong lần, mới thoáng yên tâm, nhưng trong đầu cuối cùng lại lên gương mặt Nghê Thiên Ngữ, đứng ở đó, nhúc nhích, có bất kì vẻ mặt gì, để cho chỉ muốn kéo khóe miệng của ra, để cho cười.

      mở mắt, lắc đầu liên tục, nghĩ, mình quả nhiên là quá độc, độc trong thế giới cỏ hoang đầy đất của mình.
      tart_trung thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 25
      Nghê Thiên Ngữ nhìn chằm chằm vào chồng tài liệu trước mắt, cảm thấy buồn cười, người đàn ông này là….. hẹp hòi, hơn nữa là cực kì hẹp hòi, chỉ phạm chút lỗi , thậm chí còn liên quan, mà người đàn ông kia cứ như bắt được chân đau của , phải tính sổ, lại còn ở trước mặt mọi người trách cứ . Cử chỉ này như kiểu hai đứa trẻ cùng nhau chơi đùa, đột nhiên ngày có chút chuyện vui, lập tức đem những thứ nhặt từng xảy ra lôi ra cãi. Nghê Thiên Ngữ đánh giá hành động này của Mạnh Diên Châu bằng hai chữ, ngây thơ. Nhìn chằm chằm những tài liệu này, cười lớn, nội tâm của người đàn ông này như đứa bé trai sao?

      Mạnh Diên Châu nếu như muốn giao phó cho làm chuyện gì, kêu thư ký Tiểu Lý tới đây thông báo cho , chuyện này chưa bao giờ xảy ra, làm hại Tiểu Lý vừa chuyện với vừa dùng ánh mắt nghi ngờ quan sát . Ngày thường đồng nghiệp càng chủ động tới hỏi , có phải cùng Mạnh Diên Châu cãi nhau , bởi vì hôm nay Mạnh Diên Châu ràng thoải mái, vì vậy mọi người làm việc cũng rất cố gắng.

      Cả ngày, thể gặp riêng được Mạnh Diên Châu tới lần. Lúc họp, dáng vẻ giải quyết việc chung của với , nhìn ra thái độ của . Cơm trưa chủ động gọi điện thoại rủ ra ngoài ăn trưa, chỉ lạnh lùng mở miệng có quan hệ gì với , vì vậy cũng mặc kệ.

      Nghê Thiên Ngữ coi chuyện Mạnh Diên Châu buồn bực là cái gì to tát lắm, thậm chí nghĩ tới, điều này với mình cũng là chuyện tốt. mực dao động, có muốn ở lại bên cạnh hay , cách nào ở trước mặt mở miệng: Mạnh Diên Châu, chúng ta kết thúc quan hệ minh bạch này ! Sau đó có thể tìm vô số lý do cho biết vì sao mình làm như vậy.

      Nhưng ra, lúc chạm với ánh mắt , phát tâm tình sắt đá của mình lại mềm mấy phần, vì vậy lần lại lần để mặc mình ở lại bên cạnh . Nhưng hi vọng, cần , chủ động cách xa , có thể với : Nghê Thiên Ngữ, chỉ là thứ đồ chơi, tôi đây có thể tìm được người phụ nữ thiên lương xinh đẹp dịu dàng hơn …….

      Suy nghĩ rất khác thường, chính đánh giá lòng mình như vậy.

      Nhưng suy nghĩ của Mạnh Diên Châu làm Nghê Thiên Ngữ thất vọng, chỉ định lạnh lùng với , để cho biết rằng cũng quan trọng như nghĩ như vậy, với việc chia tay hoặc là cách xa , tạm thời còn chưa nghĩ tới. Mạnh Diên Châu sau khi xử lý đống tài liệu lớn, nhận cuộc điện thoại rất dài, là về dự án hợp tác, bàn chi tiết chút. Bởi vì người bên cạnh cách nào tin tưởng được, cũng muốn bỏ mặc, dự án này Mạnh thị làm, muốn để người khác thấy bất kì nhược điểm nào. Rốt cuộc xong, mới thở phào nhõm, theo bản năng định gọi điện thoại nội bộ, nhưng nghĩ tới Nghê Thiên Ngữ….. lại dừng hành động của mình.

      quyết định lạnh nhạt với vài ngày, đồng thời cũng xem xét lại mình, toàn bộ sức lực cho vào công việc, mà phải người phụ nữ.

      Sau khi Nghê Thiên Ngữ tan việc, do dự nửa phần liền rời , cho rằng Mạnh Diên Châu tìm mình, đứng cũng hết sức an lòng. Lúc vào thang máy, nghĩ tới, rốt cuộc mình có muốn từ chức hay ? Suy nghĩ này vừa dâng lên, vừa muốn, nhưng còn phải nhìn vào thái độ của Mạnh Diên Châu mà suy tính, tránh chọc giận . Người đàn ông này rất kỳ quái, bạn phải làm bất kì động tác gì có lẽ ta coi bạn như loại cỏ rác mà vứt bỏ, nhưng nếu như ta phát ra bạn tính rời khỏi ta, rồi lại coi bạn như bảo bối trong lòng ta, trăm phương ngàn kế muốn giữ bạn ở lại. cho cùng là bị coi thường thôi, hi vọng mình trở thành Chúa Tể.

      ra khỏi công ty chưa được bao lâu, chiếc xe nhanh dừng bên cạnh , nhíu mày, nhìn chiếc xe kia hạ cửa sổ xe. Khuôn mặt tươi cười của Mục phong lập tức xuất trước mặt , “Tôi nghĩ rằng, có cảm giác Nghê tiểu thư nợ tôi bữa cơm, nên đền lại mới đúng.”

      Nghê Thiên Ngữ cười, “Gia tài Mục thiếu bạc vạn, tìm tới đây để đòi bữa cơm,là vinh hạnh của tôi, nhưng có thể hỏi câu , khi nào tôi thiếu Mục thiếu bữa cơm vậy?”

      “Nghê tiểu thư là mau quên, lần trước tôi cứu em, chẳng lẽ nên bày tỏ lời cảm tạ sao?”

      Nghê Thiên Ngữ mặt tươi cười, nhưng trong lòng lạnh giọng châm chọc, người này vì cái màn “ hùng cứu mỹ nhân” có cần tặng cho ta khối huy chương để cảm tạ hay .

      “Mục thiếu cứu tôi, là thiện tâm của Mục thiếu, tôi biết cám ơn, là nhân phẩm tôi kém.” cười cười, lấy tay vuốt tóc, “Nhân phẩm của chúng ta phải cùng đường thẳng, tin chắc cũng phải người chung thế giới, từ biệt như vậy là được rồi, lần sau gặp mặt cũng cần chào hỏi.”

      Mục Phong ngưng mày, sống nhiều năm như vậy, chưa bao giờ gặp như vậy. thẳng ra ấy đối với bạn có nửa điểm ý tứ nào, lúc đưa số điện thoại từ chối, chắc còn có ý với bạn, nhưng ràng muốn mời ăn nhưng cũng cho chút mặt mũi nào, còn chuyện chết tâm như vậy. Nhưng lại vì thế, lại được khơi dậy hứng thú. Lúc trước còn suy nghĩ xem nên thế nào đối phó với , bắt đầu nghĩ là trực tiếp tìm nhóm người, làm cho sống bằng chết. Còn chưa kịp áp dụng, đúng lúc như vậy chính lại gặp được . với bộ dạng của rất có cảm giác, tính là người phụ nữ xinh đẹp nhất, nhưng vừa vặn mang theo khí chất đó, người ta như thế nào cũng thể phục chế, giống nhau ‘ Thiếu nữ U Hồn’, đôi mắt kia như có thể đoạt lấy tâm phách. lập tức sinh ra lòng thương hoa tiếc ngọc, mỹ nhân như vậy, hủy diệt tiếc lắm, vừa đúng lúc thiếu việc vui.

      tại nhìn thấy thái độ của Nghê Thiên Ngữ, thầm tính toán, nếu như thực có ý với , chính là cao thủ, hiểu được lòng háo thắng muốn giành của đàn ông.

      “Nghê tiểu thư hoa mắt rồi, lần đầu tiên tôi nhìn thấy em tôi hiểu ra chúng ta nhất định là người của thế giới.” Mục Phong vẫn như cũ, nở nụ cười tà mị, dù nhìn rất muốn đánh đòn, nhưng cũng phải thừa nhận, có sức hấp dẫn.

      Nghê Thiên Ngữ vẫn muốn cự tuyệt, nhưng Mục Phong vẫn dứt khoát tắt lửa, nếu như lên, cũng . Mà bây giờ tan việc rồi, có thể đoán được nếu bị đồng nghiệp thấy, mình bị truyền thành cái dạng xấu gì đó.

      Cuối cùng đành phải thỏa hiệp, ngồi lên xe Mục Phong, Mục Phong huýt sao hơi, cứ cự tuyệt nữa, vẫn phải theo ý cùa .

      Mục Phong đưa tới nơi mà phong cách diễn xuất của mình phù hợp, lên giọng khiến người ta tặc lưỡi, nhà hàng cao cấp đắt tiền nhất toàn thành phố, cốc nước đến mức mấy trăm đồng, nhưng nước này cũng đặc biệt, là từ cái quốc gia vận chuyển từ máy bay mà tới, tuyệt đối nhiễm bẩn, trong mắt người bình thường chính là trò đốt tiền, những người có tiền này đúng là thích đốt tiền, càng mắc càng có thể như bọn họ tính.

      Người phục vụ dẫn bọn họ tới phòng riêng biệt, giống phòng lớn, nơi để mọi người ăn, lại rất có phong cách, tường gỗ điêu khắc các loại hoa văn, mặt khác còn lại dùng rèm kéo lên, rèm trong suốt, có thể từ bên trong thấy ra bên ngoài, lại thể từ bên ngoài xem vào bên trong, cách phòng đó xa có người kéo đàn Violin…….

      Nghê Thiên Ngữ uống ngụm bàn, Mục Phong tường tận giới thiệu lai lịch với , ly như vậy, lại tốn tới mấy trăm đồng. giới thiệu xong xuôi, thấy Nghê Thiên Ngữ giống mấy người bạn nghe giới thiệu xong liền thấy choáng, khỏi lộ ra vẻ mặt tán thưởng.

      Cái cốc ở bàn chỉ có bông hoa hồng, đóa hoa còn có mấy hạt sương, chỉ cần nhìn là có thể tưởng tượng ra hương thơm mê người.

      Nơi này có món đặc biệt, khách tới là để thử vận may của mình, mỗi ngày món ăn khác nhau, thấy được món gì có thể ăn món đó, rất nhiều người từng bày tỏ bất mãn, nhưng người chủ nhà hàng vẫn sửa đổi điều đó, tại mọi người cũng coi đó là thói quen.

      ngờ Mục thiếu nguyện ý tới đây.” Nghê Thiên Ngữ nhìn người phục vụ bưng lên món ăn, nhàng câu như vậy.

      Mục Phong ngoắc tay, ý bảo người kéo đàn violin tới gần đây chút, nghe được lời của rất tò mò, “Tại sao?”

      “Tôi vẫn cho là người bá đạo lại thích đồ bá đạo hơn mình.”

      Mục Phong gắp đũa, sau khi ăn để đũa xuống, tay chạm vào mặt mình, ngón trỏ mũi , “Em cảm thấy tôi rất bá đạo?”

      Mặc dù tác phong làm việc của để lại ít chuyện xấu, động tác ăn rất là ưu nhã, cũng đúng với gia thế công tử nhà giàu rất khá của .

      “Tôi sai sao?”

      để tay xuống, hai tay cũng đặt ngang ở bàn, nghiêm túc mở miệng, “ có ai qua cho em, đối với người tốt nhất đừng lời lòng sao?”

      nhiều người có nửa là ngu ngốc, giống như chính , lại càng thích nghe những lời giả dối kia, nhìn người đó cố ý nịnh nọt với mình, cả người lại thấy sảng khoái, đáy lòng phục, cũng phải lấy làm chủ, đây là địa vị và ma lực của đồng tiền.

      Nghê Thiên Ngữ nháy mắt, “Mấy món này ăn rất ngon, ăn nhiều chút có lỗi với người đầu bếp này nha.”

      Mục Phong thu tay lại, hừ tiếng, lại sang chuyện khác lúc cần thiết, “Nếu đầu bếp biết em khen ngợi, chắc rất cảm động.”

      Nghê Thiên Ngữ ngẩng đầu nhìn .

      Mục Phong thần bí cười tiếng, “Tôi quên chưa cho em biết, nhà hàng này là do gia đình tôi mở, cho nên câu người bá đạo thích đồ bá đạo hơn mình mà còn lập nó, tôi chính là bá đạo như vậy.”

      Nghê Thiên Ngữ thu lại nụ cười, nhưng thu hồi ánh mắt mình.

      “Hù sợ sao?”. Mục Phong đứng thẳng vai, “Tiếp tục ăn .”

      Nghê Thiên Ngữ nhàng thở ra hơi, “ ra , tôi đối với người bá đạo rất có cảm tình.”

      quyến rũ cười tiếng, để cho quên mất món ăn trong miệng có mùi vị gì, chỉ nhớ con ngươi trong veo, như muốn hút người vào, phục hồi tinh thần lại thầm mắng tiếng, “ tinh”. Lúc này hiểu Uông Minh Húc si mê người phụ nữ này đến thế nào rồi, ngay cả chính bây giờ như bị lửa đốt, hận lập tức biến thành người phụ nữ của mình, để cho thành vật sở hữu dán lên mình.

      Rất có ý, vô cùng có ý.

      tiếp tục ăn, cũng ngỏ lời gì nữa, Mục Phong nhìn lại thấy ngứa ngáy.

      Ăn xong bữa tối, cũng gần tiếng, mấu chốt là ăn xong còn có cả món điểm tâm, trình tự làm lại phức tạp, lại hao tốn chút thời gian.

      Nghê Thiên Ngữ muốn chủ động tính tiền, Mục Phong vốn cho là chỉ mà thôi, phải biết rằng người bình thường ngồi đây cũng tốn rất nhiều, Nghê Thiên Ngữ vẫn tự nhiên tính tiền.

      Mục Phong nghẹn lời nhìn Nghê Thiên Ngữ tính tiền trả nợ, hỏi qua mấy câu.

      Trong lòng Mục Phong rất có hứng thú với Nghê Thiên Ngữ, nhưng muốn tiến nhanh như vậy, lâu chạm vào phụ nữ khiến mình nhiệt huyết sôi trào như thế, phải từ từ tốn chút tâm tư mới được, nếu thực xin lỗi vì tâm tình kích động.

      đưa Nghê Thiên Ngữ trở về, vừa định xuống lại nhận được điện thoại. Nghê Thiên Ngữ mặt trắng xanh, là Mạnh Diên Châu. khỏi nheo mắt lại, Mạnh nhị thiếu Mạnh Diên Châu sao? Hóa ra Nghê Thiên Ngữ cũng hề đơn giản, nhưng lại càng thú vị, thích trò chơi kích thích này, càng nhiều người tham gia càng tốt, bởi vì chỉ thế mới khiến là người thắng sau cùng.
      tart_trung thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 26
      Nghê Thiên Ngữ rất ít khi dùng thẻ của Mạnh Diên Châu, trừ phi có việc cần, dĩ nhiên, dùng thẻ của , cũng có cảm giác tội lỗi gì. lần cùng Mạnh Diên Châu triền miên, từng qua về vấn đề này, tại sao có dùng thẻ của , lúc đó cho lý do là cần thiết, vì vậy hôm nay là chuyện tất yếu rồi.

      Mà ngày thứ hai ở công ty, Mạnh Diên Châu vẫn nhu cũ đối với ôn hòa, suy nghĩ về thái độ của chút, có lẽ mình có ra vẻ thái độ ăn khép nép, thăng bằng rồi. vẫn coi hành động của hiểu thành ngây thơ, để ý quá.

      Buổi trưa, Nghê Thiên Ngữ tự dưng nhận được điện thoại của Giang Dịch Hiên, bảo ra sân bây, Giang Dịch Hiên tới sân bay rồi. Nghê Thiên Ngữ kinh ngạc, ngay lập tức xin nghỉ, có phê chuẩn hay cũng quan tâm nữa, trực tiếp cầm túi chạy .

      Lúc Nghê Thiên Ngữ chạy tới sân bay, Giang Dịch Hiên đợi hơn tiếng rồi, Nghê Thiên Ngữ khỏi bước nhanh tới, “Sao đột nhiên tới rồi? cũng gọi trước cuộc cho tớ.”

      Giang Dịch Hiên mỉm cười đứng dậy, “Chính là muốn cho cậu điều bất ngờ a, cậu hoan nghênh tớ tới đây sao?”

      “Cho dù tớ hoan nghênh tất cả mọi người đời, cũng chỉ có cậu là ngoại lệ.” Nghê Thiên Ngữ liền khoác tay Giang Dịch Hiên, đây chính là bạn bè , chỉ nhìn thấy cảm thấy mình ấm áp, thấy có phần để mình dựa vào.

      Nghê Thiên Ngữ nở nụ cười lòng, Giang Dịch Hiên nhìn thấy như vậy, lại quan sát lần từ xuống dưới, tảng đá lớn trong lòng cũng được bỏ xuống. Lần trước sau khi bọn họ chuyện điện thoại, Giang Dịch Hiên tin lời của Nghê Thiên Ngữ, lo lắng có chuyện, mà mình ở xa ngàn dặm, thể ở bên cạnh .

      Giang Dịch Hiên nhớ tới nhiều năm trước Nghê Thiên Ngữ gì ôm khóc, trong lòng thấy khó chịu, nhưng Nghê Thiên Ngữ cái gì cũng , cũng cho phép mình hỏi. khóc mạnh như vậy, nhưng lại như buộc mình, phát ra chút thanh nào. Khi đó Giang Dịch Hiên nhìn Nghê Thiên Ngữ, chỉ có thể ôm cùng nhau khóc, cách nào gánh vác phần bi thương mà Nghê Thiên Ngữ chịu đựng.

      Mấy ngày trước, Giang Dịch Hiên lại nằm mơ, thấy mình Nghê Thiên Ngữ ở nơi nào khóc, bả vai ngừng run rẩy, gọi điện thoại hỏi , có chuyện gì, nhưng tại sao mình thể yên tâm, dứt khoát tự mình đến đây nhìn lần.

      Trở lại nhà trọ, Giang Dịch Hiên quan sát chỗ ở của , gật đầu cái, vẫn thấy hài lòng. Nghê Thiên Ngữ lại ra vẻ, nhìn chằm chằm Giang Dịch Hiên, “Làm sao cậu lại đột nhiên tới đây thế?”. Trực tiếp suy đoán, “Có phải Trình Hải Dương đối với cậu tốt à, sau đó hai người cãi nhau, cho nên cậu tìm tớ để an ủi đúng ? Tớ cho cậu biết, Giang Dịch Hiên cậu ngàn vàn lần đừng cho tớ biết là người kia vô dụng, nếu như ta đối với cậu tốt, đánh ta, lấy bản lĩnh nữ hiệp của cậu , nếu cậu đánh lại, có thể gọi tớ….. chúng nhau cùng tiến lên, tin đánh lại.”

      Giang Dịch Hiên vuốt trán mình bày tỏ than thở, sau đó tới trước mặt Nghê Thiên Ngữ, gõ đầu , “Cả ngày lẫn đêm suy nghĩ vớ vẩn, ấy đối với tớ rất tốt, cậu đừng lung tung.”

      “Vậy sao cậu tự nhiên chạy tới?”. Nghê Thiên Ngữ vẫn hoài nghi.

      Giang Dịch Hiên kéo tay Nghê Thiên Ngữ, sau đó đặt bụng mình.

      Đầu tiên Nghê Thiên Ngữ nghi ngờ, sau đó kinh ngạc, cuối cùng nở nụ cười, “Cậu mang thai? Nhìn thế nào cũng ra.” qua lấy tay sờ bụng Giang Dịch Hiên, sau đó vỗ vỗ, “Ngoan ngoan, con nghe thấy tiếng mẹ ? Mẹ là mẹ nuôi của con a, biết ?”

      Họ ban đầu hẹn ước, muốn làm mẹ nuôi của con họ, bây giờ rốt cuộc có thể thực ước định ban đầu rồi.

      Giang Dịch Hiên đành phải đưa tay Nghê Thiên Ngữ ra, “Mới hơn tháng, đứa bé còn chưa thành hình, cậu và nó chuyện, nó cũng biết đâu.”

      Nghê Thiên Ngữ làm nũng, “Tớ phải làm để bồi dưỡng quan hệ tốt với nó, như vậy bé mới biết tớ thương bé a.”

      Giang Dịch Hiên chỉ cười, muốn tới xác nhận Nghê Thiên Ngữ rốt cuộc là sống tốt hay , chuyện khác chính là muốn tự mình cho Nghê Thiên Ngữ mình mang thai, sắp thành mẹ rồi, hi vọng chính mình cho Nghê Thiên Ngữ, chia sẻ chuyện tốt này, “Cậu là người đầu tiên tớ chuyện này, chồng tớ còn chưa .”

      Nghê Thiên Ngữ khỏi kiêu ngạo, “Ai, xem ra chồng cậu phải thoái vị thôi, tớ là vị trí thứ nhất trong lòng cậu.”

      Giang Dịch Hiên đánh , “Làm trò, tớ hiểu ấy, nếu như biết tớ mang thai, nhất định chịu cho tớ tới đây. Tớ tới đây để du lịch ngắm cảnh, thuận tiện tới thăm cậu chút mà thôi, biết chảnh chọe rồi.”

      Nghê Thiên Ngữ ra vẻ mặt buồn, “ quá tàn nhẫn.”

      chọc vậy khiến Giang Dịch Hiên lại vỗ cái.

      Bữa cơm tối rất phong phú, Nghê Thiên Ngữ xuống bếp làm bàn ăn lớn, còn chịu để Giang Dịch Hiên giúp tay, hơn nữa Giang Dịch Hiên làm gì cũng muốn theo, so với bảo mẫu còn kinh hơn, cho phép Giang Dịch Hiên làm gì, khiến Giang Dịch Hiên rất khó chịu.

      Ăn cơm xong, Nghê Thiên Ngữ đưa Giang Dịch Hiên xuống phía dưới chung cư dạo, việc này tốt cho phụ nữ có thai. Họ lát, Mạnh Diên Châu lại gọi điện thoại tới, Nghê Thiên Ngữ liếc mắt nhìn, chỉ mấy câu với Mạnh Diên Châu rồi cúp. Có thể nghĩ Mạnh Diên Châu tức giận ra sao, chủ động gọi điện thoại cho , còn vô tình với người ta thế.

      cầm điện thoại mất hồn lát, nghĩ như vậy cũng tốt…….

      Giang Dịch Hiên nhìn hồi lâu, “Ai gọi điện thoại tới vậy?”

      Nghê Thiên Ngữ cất điện thoại , “Gọi nhầm số mà thôi, có gì……”

      Giang Dịch Hiên thở dài cái, “Thiên Ngữ, cậu cũng nên có người bạn trai , phụ nữ luôn có con đường như vậy, có lẽ cậu cho rằng tớ rất cổ hủ, mà tớ hi vọng cậu theo con đường mà đại đa số người đều như thế, dù cậu có đau lòng khổ sở, chắc chẳn bả vai cho cậu dựa vào. Cuộc đời tớ, may mắn nhất chính là gặp được cậu và chồng tớ, nếu như có hai người, tớ biết tớ sống như thế nào nữa. Nếu như có thể, cậu nhất định phải nắm lấy cơ hội cho mình hạnh phúc.” xong lại thở dài, “Cuộc điện thoại vừa rồi…..”

      Nghê Thiên Ngữ hề gạt nữa, “ muốn cho cậu biết là vì người này phải như cậu nghĩ, tớ cùng ta là thể nào.”

      “Cậu xem cậu …. Cậu vĩnh viễn chính là như vậy, bất kể cái gì nên thử lần cũng chịu, liền trực tiếp ra quyết định. Cậu có thể đối với bản thân như thế, nhưng cậu đối với người khác cũng giống thế, có phải công bằng với người ta hay ?”

      Nghê Thiên Ngữ cắn miệng , “Dịch Hiên, cứ mặc kệ tớ , Tớ đồng ý với cậu, tớ cố gắng để cho mình hạnh phúc, . Rất nhiều chuyện tớ chưa thể ra được, nếu như có cơ hội, tớ nhất định toàn bộ cho cậu biết, được ?”

      thanh mang theo van xin, Giang Dịch Hiên trong bụng đau xót, “Cậu vĩnh viễn là như thế này, cậu sợ tớ lo lắng sao? tại tớ cũng biết, năm đó làm sao cậu có khoản tiền lớn, cái gì cậu cũng chịu ……”

      Vẻ mặt Nghê Thiên Ngữ bi thương, trong lòng Giang Dịch Hiên lại mềm , “Tớ sai rồi, có phải cậu muốn , tớ hỏi cậu nữa, tớ chỉ muốn cậu thoải mái hơn chút…..”

      Nghê Thiên Ngữ chỉ cầm tay , nắm chặt.

      Buổi tối họ ngủ chung, ai nhắc tới chuyện lúc trước, đều chờ mong tương lai.

      Sau khi chuyện xong, Giang Dịch Hiên thở dài.

      hồi xưa cũng phải là người tốt, về sau truyền thông lại có tin, là em , cố tình tiến vào làng giải trí sau lại con đường trong sạch, chính cũng cảm thấy châm chọc. đời này, có mỗi Nghê Thiên Ngữ mình là tốt .

      rất phản nghịch, cũng do gia đình mình. Mẹ là người điếc, bố là người câm, mặc dù trai di truyền bệnh của bố mẹ, đều là người bình thường, nhưng vẫn thấy bất mãn về gia đình mình. Thậm chí rất chấp cho là bố mẹ mình có tội lỗi, nếu bị nhiều đứa trẻ mắng là con người tàn tật như vậy, nhất định cũng có bệnh, ai cùng chơi, chỉ có lặng lẽ núp trong góc nhìn những bạn kia cùng nhau chơi đùa, muốn chơi cùng với bọn họ, nhưng họ thích , cảm thấy có bệnh.

      Giang Dịch Hiên cho Nghê Thiên Ngữ biết, mới chính là chỗ ấm áp của mình.

      Sau, càng ngày càng hư hỏng hơn, cũng gặp phải Nghê Thiên Ngữ hư hỏng giống nhau, vì vậy biến thành bạn tốt, uống rượu với nhau, cùng nhau chơi đùa, thậm chí cùng nhau đánh nhau.

      Rốt cuộc có ngày, cuộc sống như thế kết thúc.

      Mùa đông năm đó, tuyết rơi rất lớn, mà biết, có tin dữ lớn chờ .

      rất ghét bỏ bố mẹ mình, rất ít khi về nhà, cũng nghĩ tới mình nên có trách nhiệm với họ. chỉ nghĩ tới, dù thế nào bọn họ cũng có đứa con trai hoàn mỹ, từ đến lớn đều là học sinh ưu tú, bây giờ du học trở về, bọn họ chắc nguyện ý thừa nhận có đứa con hư hỏng thế này.

      Nhưng tin trai bị tai nạn xe khiến rối loạn.

      chạy tới bệnh viện, chỉ thấy trai nằm giường bệnh, còn sức sống. Qua nhiều năm như vậy, đối với cái nhà này chưa bỏ ra cái gì, nhưng vẫn muốn, tất cả nghĩa vụ để cho trai thực , dù thế nào ưu tú như thế, dù thế nào vẫn khiến bố mẹ tự hào. Nhìn trai nằm giường bệnh muốn khóc, rồi lại khóc lên tiếng.

      Bác sĩ để người thân lựa chọn, tiếp tục trị liệu, hay là từ bỏ trị liệu, nếu như buông tha, liền bỏ ống thở bệnh nhân chết .

      Bố mẹ lựa chọn việc từ bỏ, bỏi vì hi vọng để tiền chữa bệnh cao ngất ngưởng vai , muốn tạo gánh nặng cho , vì vậy lựa chọn từ bỏ trị liệu cho người con trai của mình. vô cùng ghét bỏ bố mẹ mình, vào lúc này, suy nghĩ của vẫn vậy. Đó là người con trai khiến bọn họ tự hào, xuất sắc từ đến lớn, từ trường tiểu học đến trường đại học đều học trường chuyên trọng điểm….. nhưng lại vì , đứa con có tiền đồ mà từ bỏ…….

      nhớ lúc bọn họ nhắc tới mình, chỉ biết than thở…… nhớ bọn họ rằng chỉ có con trai họ mới có nụ cười …….

      Bọn họ là cái gì mà suy nghĩ vì mình như thế?

      khắc kia, cảm thấy mình trước kia như chết rồi, cho phép bọn họ từ bỏ trai, dù cả đời trai có thể tỉnh lại, dù tiền chữa trị của trai để cho ngã xuống, nhưng cho phép.

      Nhưng cũng có cách nào, trong lòng đau tràn đến ngũ tạng lục phủ (tim gan), nhưng chỉ có thể tìm Nghê Thiên Ngữ chút, chỉ hướng về mà khóc lát, biến thành nơi tránh gió ngắn ngủi của mình.

      Bệnh viện lần lại lần thúc giục trả tiền, sợ người ta chỉ trích, nếu như có người nguyện ý vì mà đưa tiền chữa trị bệnh cho trai, cho dù làm người tình thứ ba bí mật, chút do dự mà ngật đầu. Nhưng hướng đó, bởi vì khi đó, Nghê Thiên Ngữ mang cho số tiền lớn, cho biết, đừng lo lắng, chúng ta có tiền.

      Khi đó quá mức vui mừng, nhưng lại hỏi Nghê Thiên Ngữ là số tiền đó ở đâu ra mà có.

      Sau đó mỗi lần tới, Nghê Thiên Ngữ chỉ cười cười, muốn hỏi nhiều, cũng định ra. Có lần ép, Nghê Thiên Ngữ mới rống lên với , “Tớ bán tình của tớ mà đổi lấy, nhưng cậu đừng cho là tớ vì cậu, tớ vĩ đại như vậy, tớ sớm muốn rời khỏi ta, cũng may kịp vớt điều tốt mà thôi. muốn cậu trả tiền lại, chẳng qua cảm thấy số tiền kia phá vỡ tôn nghiêm.”

      Giang Dịch Hiên nghe xong lời của …., lời, chỉ yên lặng ôm Nghê Thiên Ngữ, sau đó cảm thấy áo của mình bị ướt mảng lớn.

      Từ đó, dám hỏi Nghê Thiên Ngữ chuyện này nữa.
      tart_trung thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 27
      Ngày hôm sau, Nghê Thiên Ngữ vẫn làm, mà cùng với Giang Dịch Hiên những chỗ lân cận nổi tiếng ở đây, họ lâu rồi được ở cùng nhau, chỉ lao vào cuộc sống bình thường của bọn họ. Nhưng Giang Dịch Hiên thường xuyên nhận được điện thoại của Trình Hải Dương, hỏi bây giờ làm gì…. Chuyện . Nghê Thiên Ngữ mỗi lần đều tránh , nhiều lần sau lập tức ghen, khiến Giang Dịch Hiên dám nhận điện thoại của Trình Hải Dương, là phiền, câu cũng bị cắt đứt, Giang Dịch Hiên thể làm gì khác hơn là cười, lần sau Trình Hải Dương gọi điện thoại tới, nhận nữa, lại khiến Nghê Thiên Ngữ cảm thấy mình có lỗi nặng nề.

      Vốn có danh lam thắng cảnh với kiến trúc cổ xưa nổi bật ở đây, nhưng dạo xung quanh cũng có, nhưng vì nắng gay gắt, vòng cũng thấy có gì đặc biệt, Nghê Thiên Ngữ liền dứt khoát đưa Giang Dịch Hiên tới công việc gần đó dạo. Thành phố nổi tiếng là sạch , đường, cũng cảm thấy mát mẻ nhiều. Trong công việc có ít người, những cụ già ngồi chuyện phiếm, mấy đôi tình nhân ở nơi nào tình cảm.

      Nghê Thiên Ngữ bên trái Giang Dịch Hiên, “Mỗi lần thấy những cặp tình nhân kia cảm giác mình lại già rồi.”

      Giang Dịch Hiên xoay đầu lại, chỉ xuống vị trí trái tim của Nghê Thiên Ngữ, “Người già , nhưng trong lòng cậu chưa thấy già là được.” Tâm già rồi, mới có hy vọng.

      “Mới kêu ca có chút, mà cậu trịnh trọng như thế rồi.” Nghê Thiên Ngữ khỏi thở dài.

      Giang Dịch Hiên cười cười.

      ra bọn họ với tình hình của mình giờ là khá hài lòng, cho dù chưa phải hoàn mỹ lắm, nhưng khi mình so sánh, nó lại giống như thiên đường. Bởi vì các đều hiểu, hạnh phúc lớn nhất phải là mình có cuộc sống khiến người ta hâm mộ, mà lúc thống khổ nhất chống đỡ nổi, vậy cuộc đời như thế còn có cái gì đánh bại người ta đây?

      Giai đoạn Giang Dịch Hiên thống khổ nhất là lúc biết tin trai bị tai nạn, ở bệnh viện vừa trấn an bố mẹ mình, lại ngừng nghĩ ra biện pháp, khi đó hy vọng người nằm giường bệnh là mình. Gánh nặng như vậy rơi vai mình, chỉ muốn chết, nhưng thể, bố mẹ cần , trai nằm giường bệnh cần , ngay cả sống chết của mình cũng thể làm chủ rồi. Nhưng cố gắng vượt qua, cho dù trải qua quanh co, đều kiên trì, vì vậy bây giờ chỉ muốn sống tốt, bất kể xưa có chuyện gì, vẫn kiên định như thế.

      Mà đối với Nghê Thiên Ngữ, sợ rằng có gì thảm hại hơn là lúc còn bé bị Nghê Tử Nhứ hành hạ , muốn trốn thoát, trốn tránh qua, chán ghét…….. Cuối cùng vẫn phải hớn hở đón nhận, ra giai đoạn thống khổ nhất qua, những thứ tình hoàn mỹ kia, cuộc sống trước mắt đau khổ kia, ra chẳng đắng gì, chỉ là tiếc nuối , thậm chí lúc sống khổ sở, điểm tiếc nuối này cũng giảm .

      Vì thế, bây giờ học được cách sống tốt.

      Giang Dịch Hiên nắm chặt tay Nghê Thiên Ngữ, bây giờ mong ước lớn nhất của là thấy Nghê Thiên Ngữ tìm được người thương , có cuộc sống bình thường bình yên ổn định, mệt mỏi có thể dựa vào bả vai người đó, đau đớn có thể làm nũng với người đó, khóc cũng có người an ủi, cứ đơn giản như vậy, tránh xa việc long trời lở đất chút, an toàn là tốt rồi.

      Hiên tại Nghê Thiên Ngữ gì cũng muốn , cứ như vậy , nghe tiếng bước chân, giờ khác yên tĩnh này cũng có thể khiến hạnh phúc.

      Giang Dịch Hiên hiếm lắm mới tới đây chuyến, vì vậy Nghê Thiên Ngữ định theo mấy ngày, nhưng mấy ngày nay Mục Phong cứ gọi điện tới, lấy cớ hẹn ra ngoài, để cho trả tiền bữa ăn lần trước là quá nặng rồi, ta tỏ vẻ băn khoăn. Nghê Thiên Ngữ cự tuyệt phen, Mục Phong liền dứt khoát ở dưới chung cư chặn.

      và Giang Dịch Hiên vừa mới xuống, liền thấy xe của Mục Phong.

      Mục Phong từ chỗ lái xe xuống, hướng họ tới, nhìn thấy Giang Dịch Hiên cười với , “Hóa ra có bạn, tôi còn tưởng ra là lấy cớ đuổi tôi chứ, dù sao cùng mỹ nữ có ước hẹn, dĩ nhiên xếp tôi cuối cùng rồi.”

      Nghê Thiên Ngữ nhìn sang bên, Giang Dịch Hiên cũng chỉ nhớ lại, cũng lên tiếng. Mục PHong để ý thái độ của các , “Hôm nào bằng hôm nay, em có bạn, tôi cũng biết ít chuyện đùa và về nơi đây, cùng , tôi có thể làm hướng dẫn viên du lịch cho em.”

      Nghê Thiên Ngữ vẫn muốn cự tuyệt, Mục Phong lại làm bộ ra vẻ đau lòng, “Lần trước mời em ăn xong, tôi hết sức lo lắng, vì em làm chút gì cả, tôi còn được coi là đàn ông sao? Truyền ra hay ho tí nào, đấng mày râu như tôi lại để cho người phụ nữ trả tiền, ai ai……..”

      Nghê Thiên Ngữ thở dài hơi, nhìn Giang Dịch Hiên cái, lên xe của Mục Phong.

      Mục Phong vốn muốn đưa họ suối nước nóng, nhưng bị từ chối, vì vậy đưa các chèo thuyền. ta biết chỗ thánh địa đẹp để du ngoạn, hơn nữa còn là chỗ tư nhân công khai ra. Nơi đó khung cảnh tự nhiên đẹp và tĩnh mịch, ngồi ở thuyền thấy gió thổi, hơn nữa trong hồ nước có nhiều hoa sen, người như được lạc vào cổ đại xưa vậy. ít bạn bè nên cũng thích dùng loại phương pháp này tán , có khung cảnh, hơn nữa cũng lãng mạn.

      Mục Phong thầm suy xét chút, ngay sau đó càng thấy hiếu kì hơn về Nghê Thiên Ngữ. Mặc dù lộ vẻ mặt gì, nhưng cũng biết tới Giang Dịch Hiên, ngôi sao lớn nha, quá khứ có bao nhiêu người bạn của cũng muốn bao nuôi ta, nhưng xuống tay chậm, nghe theo người khác rồi, bữa tiệc nào cũng được . Sau đó danh tiếng của Giang Dịch Hiên ngày càng vang rộng, càng ngày càng hồng, nghiệp mấy năm lên cao, trở thành ngôi sao “hoàn mỹ” trước mặt công chúng, toàn bộ giải thưởng diễn viên cũng dành được, vô số người hâm mộ, sau đó lại gả cho người thừa kế duy nhất của Trình gia Trình Hải Dương, cả đời khiến người ta hâm mộ. người như thế, lại làm bạn bè với Nghê Thiên Ngữ, Mục Phong giấu kinh ngạc trong lòng mình.

      Giang Dịch Hiên duy trì khoảng cách nhất định với Mục Phong, Mục Phong cũng biết , chỉ chuyện với Nghê Thiên Ngữ.

      Sau đó, Mục Phong dựa vào quan hệ của , vô tư tiến vào chỗ tư nhân này. lát liền có người đưa lên vật cần thiết, Mục Phong cùng người ta chuyện, Giang Dịch Hiên kéo tay Nghê Thiên Ngữ, “Ít tiếp xúc với ta thôi.”

      Nghê Thiên Ngữ gật đầu cái, “Tớ có chừng mực.”

      Lên thuyền, Nghê Thiên Ngữ vẫn che chở cho Giang Dịch Hiên, để ngừa chuyện ngoài ý muốn. Mục Phong tỏ vẻ phong cách quý ông, vừa dùng mái chèo chèo thuyền, dừng chuyện với các .

      Hoa sen đầy hồ, họ nhìn lẫn nhau cái, mặc dù cảm giác người này tốt lắm, nhưng cảnh đẹp trước mặt, tâm tình cũng tốt.

      Mục phong chèo tới chỗ hoa sen, hái bông hoa sen đặt vào trong tay, sau đó đưa cho Nghê Thiên Ngữ, “Nếu như hoa hơn chút tốt, có thể cắm lên tóc.”

      Nghê Thiên Ngữ ngẩng đầu, thấy Mục Phong nở nụ cười thuần chất. khỏi ngẩn người, khi đó, người kia cũng với như vậy: Hoa hơn chút tốt, có thể cắm lên tóc em.

      Khi đó bọn họ trộm hạt sen ở ao , bị chủ nhà phát , đuổi theo họ xa, lúc bọn họ chạy trốn khuôn mặt đỏ bừng, hạt sen lấy được, nhưng vì mà lấy được bông hoa sen.

      Nghê Thiên Ngữ nhanh chóng chớp mắt, Giang Dịch Hiên phát khác lạ của , “Sao vậy?”

      lắc đầu cái, đứng lên, tới bên cạnh Mục Phong, “Chèo sang bên kia xem, bên đó có hạt sen.”

      Mục Phong theo ý , Nghê Thiên Ngữ biểu rất tích cực, hái được chút hạt sen, sau đó chia sẻ cho Mục Phong cùng Giang Dịch Hiên, Mục Phong định tìm, lại ngồi xuống, khiến thuyền lại dao động.

      đúng là chưa từng ăn qua cái món này, mùi vị cũng được, nhìn Nghê Thiên Ngữ, phát nét mặt của đơn thuần và đáng . thuộc kiểu quyến rũ, nhưng người có mùi vị phong trần nào, nhưng trong người lại có ma lực hấp dẫn người, lộ ra khuôn mặt như vậy, ngược lại lại tăng thêm mấy phần ngây thơ đáng .

      “Em chơi vui vẻ như vậy, có phải nên bày tỏ chút cảm tạ với tôi hay ?”. Lập tức Mục Phong lại quay về bộ dạng “ đòi nợ”.

      Nghê Thiên Ngữ giận, liếc cái, “Ai tôi vui vẻ, cười có nghĩa là vui.”

      Mục Phong chỉ cười, cảm thấy dáng vẻ phản bác của cũng rất đáng .

      Giang Dịch Hiên cau mày, lắc đầu cái.

      Kế tiếp là màn ăn tối, Mục Phong mới đưa họ về, thấy Nghê Thiên Ngữ xuống xe mới mở miệng, “Rất nguyện ý vì em mà cống hiến sức lực, tôi ngại về sau em phiền hà tới tôi đâu.”

      Nghê Thiên Ngữ cầm điện thoại của mình, “Yên tâm, về sau thời điểm phiền hà còn rất nhiều.”

      cười khẽ với , trong mắt có mấy phần trêu đùa, Mục Phong liền hiểu ý.

      Giang Dịch Hiên lôi Nghê Thiên Ngữ tới đây, ánh mắt bén nhọn, “Cậu có biết ta là hạng người gì , làm sao cậu lại gần với ta như vậy? Rốt cuộc cậu muốn làm gì?”

      Nghê Thiên Ngữ bỏ tay Giang Dịch Hiên ra, “Cậu đừng phản ứng lớn như vậy, là ta chủ động chọc tớ, tớ còn đồng ý, cậu…..”

      “Người khác tớ biết, nhưng cậu tớ hiểu . Cậu căn bản đồng ý, cậu cố ý chơi đùa ta, cậu định làm cái gì?” Giang Dịch Hiên khiến Nghê Thiên Ngữ nhìn mình.

      Nghê Thiên Ngữ rời tầm mắt của mình, “Cậu đừng hỏi, hỏi tớ cũng cho cậu biết.”

      Giang Dịch Hiên hung hăng đẩy cái, “Cái gì mà tớ hỏi cậu cậu cho tớ biết? cậu coi tớ là cái gì?”. đẩy Nghê Thiên Ngữ lần nữa, “ , con mẹ nó, cậu muốn làm cái gì?”

      Cũng có người có tính khí, chỉ là chưa bộc lộ ra thôi.

      Nghê Thiên Ngữ để cho đẩy, chờ Giang Dịch Hiên mệt rồi, mới , “Cậu đừng như vậy, đối với đứa bé tốt.”

      “Cậu còn biết vì tớ mà nghĩ, vậy cậu cũng đừng để cho tớ lo lắng.” Khóe mắt Giang Dịch Hiên đỏ, “Khi đó cậu cậu phải thử lần mình có thể có hạnh phúc hay , liền cú điện thoại cũng khong gọi, mỗi ngày tớ đều lo lắng cho cậu. Sau khi cậu trở lại, mang về số tiền lớn, rồi cái gì cũng . Tớ cho là cậu bị người đàn ông nào lừa, sau đó lòng cũng lạnh, liền muốn đâm vào chỗ đau của cậu. Nhưng cậu bây giờ là cái vẹo gì, cậu cho tớ cuộc sống tốt, rồi lại trêu chọc người nên trêu chọc.”

      Nghê Thiên Ngữ ôm , “ xin lỗi, xin lỗi, là tớ ích kỉ….. nhưng tớ trêu chọc người khác, nhưng người khác muốn tới trêu chọc tớ, tớ nên làm như thế nào giờ?”

      Giang Dịch Hiên cắn môi, “Có vài người, chúng ta căn bản trêu chọc nổi…..”

      Nghê Thiên Ngữ biết, Giang Dịch Hiên nghĩ sai, muốn mình tìm người đàn ông có gì đặc biệt, mà phải Mục Phong công tử này, đối với phụ nữ chỉ vui đùa chút mà thôi. muốn mình, biến thành hồi xưa. Giang Dịch Hiên kiên định, cho tới bây giờ cũng đưa Dư Thừa Lập thành chồng mình, nhưng chung sống lâu như vậy, có chút động lòng nào sao?

      cũng giải thích, “Đừng lo lắng cho tớ….. tớ biết nên làm như thế nào, xin cậu tin tớ.”

      Nghê Thiên Ngữ lau nước mắt mặt Giang Dịch Hiên, có người vì mình mà khóc, tại sao có thể để cho ấy vì mình mà lo lắng, làm sao chia sẻ tất cả đau khổ cho được.

      Nghê Thiên Ngữ nghĩ, sau khi qua chuyện kia, nhất định cuộc sống tốt, khiến mình hạnh phúc giống như Giang Dịch Hiên.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :