Mưu thâm đằng sau tờ giấy bạc - Pierre Boileau (Trinh Thám)

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      X


      FÉLICIEN... MATHIAS... RAPHAEL...




      - ta chết phải ? - Bernardin hỏi.

      - Theo ta hình như thế.

      Lupin quỳ xuống đất và vạch mép áo mặc ngoài; từ vết rách mỏng của áo sơ mi máu còn chảy ít. Courcel bị đâm nhát dao vào giữa ngực. ta động đậy nữa và mặt của có màu xám.

      - Hãy nhìn xem - Lupin .

      Ông chỉ vết sẹo khác, cũ; vết sẹo này ở đáy cổ.

      - A chính nó, nhưng...

      Ông mở toang áo sơ mi ra. Hai vết sẹo khác lộ , ở chiều cao ngang vai trái, vết khác ở ngang xương sườn.

      - Các vết đạn - Bernardin .

      Lupin nhớ lại các lời của chủ quán: "Mọi người tưởng chết".

      - Ông hiểu điều gì ấy, thưa ông chủ ?

      - Ồ ! đến nỗi khó lắm - Lupin - ta có hẹn với đồng loã của mình.

      - Đồng lõa nào ?

      - Mendaille... Nhưng thể hiểu được...

      Bị bực bội, ông ta giải thích nhiều, nhưng tình hình trở nên sáng sủa với ông. Gã tóc hung mang từ Verzy về các tin tức mà Mendaille cần có. Mặt khác, Mendaille gần đạt đến đích, vì trong vài giờ nữa, ông ta là chủ nhân của lâu đài, ông ta cần kẻ tay sai của mình nữa. Vì vậy ông ta giết ta cách lạnh lùng và bây giờ ông ta tin chắc mình bị trừng phạt. doạ dẫm để sợ. tố giác, vụng về đáng sợ.

      ý nghĩ bất ngờ nẩy ra, ông ta lục soát túi áo của người chết, lấy ra sờn có chứa số tờ bạc. Trong số đó có giấy năm mươi phờ - răng gấp đôi. Lupin tiến về phía cửa sổ, ngắm nghía nó chăm chú. Ông chưa quên số của giấy bạc cũ. Chính là tờ bạc mà gã tóc hung lấy trong phòng làm việc của Mendaille. Nhưng, nếu tờ bạc đó quý giá đến thế tại sao Mendaille thu hồi lại ? Lại nữa. Lupin luồn tờ bạc vào trong túi con của mình để phòng xa.

      - Ông chủ !

      Giọng của Bernardin nghẹn lại. Lupin quay người lại.

      - Cái gì thế ?

      - Ông chủ... ta chưa chết.

      - Thế nào ? Cái gì ?

      Lupin nhanh chóng ngồi nhổm gần xác chết. Courcel vừa mở con mắt, ta hé mở con mắt khác và thổi ra tiếng rên. bọt máu vỡ ra môi ta.

      "Cú bừng lên cuối cùng - Lupin thầm- Đưa đến cho ta khăn mặt ướt".

      Ông ta sờ nắn các bàn tay của người bị thương. Chúng đều lạnh ngắt, ràng Courcel chết.

      - Courcel - Lupin chầm chậm - có nghe tôi ? Nếu nghe tôi hãy nhắm mắt lại.

      Các mi mắt hạ xuống và nâng lên cách khó khăn. Nhưng cái nhìn của gã tóc hung lấy lại ít tia sáng. Bernadin quay trở lại với khăn ướt mà Lupin dùng để lau trán cho kẻ hấp hối.

      - Mendaille đánh ! Ông ta cần đến nữa.

      Nháp nháy mi mắt - và sau đó miệng thở cách vô vọng hình thành chữ và cuối cùng ra trong hơi thở.

      - Kế hoạch.

      - Kế hoạch nào ? - Lupin cách nôn nóng - Kế hoạch của cái gì ?

      Ngay tức thời ông hiểu câu hỏi khó quá và vội sửa chữa.

      - Mendaille đến đây lấy trộm kế hoạch ?

      Các mi mắt đứng im.

      - ? phải thế ?... Chúng ở đâu, cái kế hoạch ấy ? Ở chỗ Mendaille phải ?

      Mi mắt nhấp nháy.

      - Cái kế hoạch được giấu ở ông ta... cố lên, Courcel gắng lên tí nữa... Để trả thù ! Các kế hoạch ấy được giấu ở đâu ? Trong buồng làm việc của ông ta ?

      Bộ mặt của kẻ hấp hối chỉ còn biểu kiếu đau đớn khủng khiếp.

      - Đó là vô nhân đạo, thưa ông chủ - Bernardin .

      Nhưng Lupin trừng mắt nhìn Bernardin làm phải quay đầu.

      - Trong phòng khách ? - Lupin lại nỏi - ? Thế ở đâu ?

      tiếng rên thốt ra từ họng của Courcel. Lupin ghé tai của ông lại gần miệng của kẻ hấp hối, trong gắng sức cuối cùng, tìm cách lên điều gì đó.

      - định gì thế ? - F... Phải thế ? ... Chữ F, như... như Félicien phải ? ... Và gì tiếp theo ?... M... như Mathias ?... và R... như Raphael ?...

      Và sau đó ? ... Trời đất ! Courcel, dừng lại ở đó... Chưa phải là tất cả.

      Đầu của người bị thương lăn sang bên cạnh, Lupin đứng lên.

      - Thế là hết - Ông .

      Bàn tay chống vào hông, ông ngắm nhìn xác chết.

      - F, như là Félicien... M, như Mathias... R.. như Raphael... Chưa phải ràng.

      - ta bất cứ gì.

      - Ôi ! . ta còn lâu mới mê sảng.

      Lupin kéo đồng hồ của mình ra và nhảy cẫng lên.

      - Chúng ta chuồn , chết chửa ! Hai giờ năm mươi nhăm rồi... Cuộc hẹn ở viên công chứng là lúc năm giờ.

      - Viên công chứng nào ?

      - im ... Điều đó để ta... Bỏ ra chừng ba mươi phút để tìm chỗ cất giấu. Ta trở lại đây.

      Ông ta đẩy Bernardin về phía cửa.

      - Nhưng còn cái xác... - Bernardin phản kháng - Cần phải báo tin...

      - để đấy. Những người gác cửa có trách nhiệm đó.

      Bọn họ chỉ tìm được tắc-xi sau khi bộ đoạn khá dài. Lupin sùi bọt miếng.

      - Trước chiến tranh, mày thể bộ hai trăm mét mà rơi vào xe con hay xe bò. Còn bây giờ !... A ! nghèo khổ... Lái xe, đến đường La Rouchefoucauld.

      Ông chán nản lên đệm và quàng cánh tay mình vào dưới cánh tay của Bernardin.

      - Cần yên tĩnh, cậu trai của tôi, cần yên tĩnh !

      - Nhưng, chính ông, thưa ông chủ, người...

      - Tao ư ? Tao chưa bao giờ thanh thản đến vậy. Và mày biết tại sao ? Bởi vì chúng ta tìm ra các chữ ấy ! Tao biết là Courcel muốn đến kế hoạch gì. Tao cóc cần, hơn nữa... Nhưng điều chắc chắn là Mendaille có cái hòm ở đâu đó, chỗ cất giấu chắc chắn mà ông ta cất các giấy tờ quan trọng... với ông ta các bức thư cũng quý giá như các kế hoạch, cố nhiên là ông ta cất ở cùng chỗ.

      - Thư nào ?

      - Tao giải thích cho mày... Mày luôn muốn biết mọi việc... Trước hết, lấy lại các bức thư ở Mendaille. Sau đó, chúng ta xem đến các kế hoạch... Các kế hoạch của cái gì ?... Để cho gã Courcel khốn khổ chỉ có ý kiến ấy trong đầu lúc chết, đó là điều gì khác thường... Và chìa khoá của bí là ba chữ đầu tiên ấy... Có thể đây là mã của ổ khoá phức hợp... Ê, ê ! Lão Mendaille này, tên vô lại kỳ , thôi kệ ! Tìm chữ đầu của ba nạn nhân của ông ta... Đừng sợ, Courcel ạ. cũng vậy, chỉ là kẻ bất lương ô nhục, nhưng Mendaille trả giá cho mọi người ! Ông kéo trượt cái kính ngăn ông ta và người tài xế.

      - có thể đưa chúng tôi đến Mantes sau chuyến xe này... có món tiền boa rất lớn. Ông đưa kính ra phía sau và lại cầm lấy cánh tay của Bernardin.

      "Mày thấy, mọi việc lại đâu vào đấy. Con người dũng cảm này biết Mantes. Chúng ta được cứu thoát. đừng lo âu nữa... Félicien, Mathias, Raphael... trò chơi trẻ con... và khi tao có được thư, Mendaille lọt tay tao... thôi, chúng ta đến nơi rồi. Đây là nhà thờ Trinité.

      Ông nhìn giờ.

      - Ba giờ mười. cần vội nữa.

      Xe tắc xi dừng lại trước nhà của Mendaille và Lupin nhảy xuống đất.

      - chờ chúng tôi ở kia. Chúng tôi ở lâu.

      Ông bấm chuông. Cửa được người ở già mở ra.

      - Chào - Lupin vui vẻ .

      Ông ẩy người ở già và khép cửa phía sau Bernardin.

      - Cần gì... Thưa các ông - Người ở lẩm bẩm.

      - Chúng ta đừng hốt hoảng - Lupin khuyên ông ta - Các chủ của ông . Ông còn mình. Ông muốn người ta làm hại chứ. Thế hãy tỏ ra khôn ngoan. Nếu , chúng tôi nhét giẻ vào miệng và trói ông lại. Ông hiểu chứ ?

      - Nhưng có gì để lấy trộm.

      - Ông trộm cái gì ? Chúng tôi đơn giản chỉ đến thăm. Ông trước .

      Người đàn ông khốn khổ bị khiếp sợ đến nỗi Bernardin phải nắm vai ông ta để giữ ông đứng vững.

      - Vào phòng khách trước - Lupin quyết định.

      Bọn họ vào trong phòng. Lupin, tập trung, quan sát lâu các vật dụng, các tranh ảnh.

      - Các ông định lục soát, ông chủ ?

      - Đúng, chính xác. Tôi lục soát !

      "Tôi là Mendaille, ông suy nghĩ. Vậy tôi biết là Beatrice tìm khắp nơi, ngay từ khi tôi quay lưng . Vậy là đồ vật nào ở đây, bị mân mê và nghiên cứu dưới kính lúp. Các ô bàn đều bị vét sạch, các tranh ảnh bị sờ mó; các bức tường bị thăm dò... Thế làm gì bây giờ ?

      Bọn họ vào buồng làm việc. Để khỏi áy náy, Lupin khám xét ô bàn bí mật trống rỗng, sau đó bọn họ vào phòng ăn, vào nhà bếp.

      - Chúng ta lên các buồng.

      - Nhưng buồng còn chưa được dọn dẹp - Người ở phản đối, sợ bị tai tiếng.

      - Thế lại càng nên. Lupin .

      Ông ta dạo quanh buồng của Mendaille mà ở đó tủ gương còn để mở toang - Có cái áo ngủ vắt ngang giường; Các dụng cụ trang điểm để lỏng chỏng ngăn của nhà tắm. Lupin sờ vào cái gì. Ông vui lòng với việc qua, bàn tay bỏ vào túi áo.

      "Bốn bức thư, ông ngẫm nghĩ. Nó choán thể tích. dễ dàng để cất giấu. Nhưng các kế hoạch sao ? Các kế hoạch thể gấp . Cần có ít nhất chỗ để cất”.

      Ông dừng lại lúc trước tủ quần áo có treo áo đàn ông mặc buổi tối, số áo com-lê, các cà-vạt, mấy đôi giày... "Félicien... Mathias... Raphael... Kiên trì ! Tôi tìm. Tôi thể tìm thấy".

      Ông ta về phía buồng Beatrice.

      - Đừng đến đó, thưa ông chủ ! - Bernardin .

      - Cái gì ? Vì cho là buồng của vợ ông ta chăng ?... tế nhị ấy à ? Đó có thể là nơi độc nhất cất vật gì đó mà bà Mendaille có ý muốn lục soát.

      Ở đây giường dọn. có quần áo nào vương vãi. bàn đầu giường, có bức ảnh của bé Sylvestre. Félicien, Mathias, Raphael... có gì nhắc nhở đến hữu của các người bà con họ hàng.

      - Đừng ở đây mà nhìn ta, đồ ngốc ! - Lupin vui vẻ kêu lên - xuống đợi ta ở dưới.

      ta ra khỏi buồng, do dự lên tầng và cuối cùng ngồi lên bậc cầu thang cao nhất. cho đầu vào hai bàn tay và nhám mắt lại.

      'Ta vào cuộc tồi, đó là điều đĩ nhiên. Ta hối hả. Ta chạy từ buồng này sang buồng khác như con ong bầu tù nhân. Ta quên là Courcel sắp chết, ta còn sức để . Nhưng, tất cả là ở đó. Courcel tìm những rắc rối, các điều tế nhị. Khi ta chỉ còn tí tẹo ánh sáng của lương tâm, chơi trò câu đố. Từ đó ta kết luận rằng... Mẹ kiếp, ta phải kết luận cái gì... Ta có các trước mắt và ta đọc được nó... Félicien... Mathias.... Raphael... Đó, ta thế đấy. mối liên hệ với em họ hàng. Chính bản thân ta tạo ra đường mòn giả tạo. Điều ràng là nó rất hấp dẫn... Trời ơi ! phải các chữ đầu tiên mà Courcel mà là các tiết, từ khởi đầu của chữ mà ta thử sức đọc toàn bộ...”.

      Ông đứng dậy đột ngột và chạy xuống cầu thang.

      - Ông tìm thấy, thưa ông chủ - Bernardin .

      - Cố nhiên. Mấy giờ rồi ?

      - Ba giờ ba mươi lăm.

      - Đồ quỷ ! Thế là tôi mất gần nửa giờ. Tôi già , Bernardin ạ. theo tôi.

      Ông ta vào bếp và mỉm cười. Sau đó ông về phía bức tường đó có treo quyển lịch. Nhưng thay cho việc bóc tờ lịch như ông làm nhân cuộc khám xét đêm trước, ông lại nâng quyển lịch lên, lấy nó ra khỏi cái đinh treo và sờ bức tường, phía sau chỗ treo lịch. Cái tường của nhà ăn được ốp loại đá vuông màu trắng. viên đá quay vòng và để lộ ra lỗ. Lupin thọc tay vào trong và kéo ra các tờ giấy được gấp cẩn thận. Ông ta đếm chúng. Bốn ! Có bốn tờ giấy ! Ông phe phẩy chúng đầu mình.

      - Các bức thư, Bernardin này ! Đừng quay đầu thế. Thời điểm là long trọng, đúng vậy. Phí sức guồng xe cũng đáng giá. rất đơn giản !...F...M.. .R... Tôi chuyển đổi các chữ đầu bằng tiết và tôi được.. .Nào, ít cố gắng nữa... Tôi có: Phù du... Khi nào người ta việc là phù du... thấy, đáng ghét. Chỉ có, phù du, điều đó ý nghĩa gì, nó chỉ ra cái gì, bởi vì Courcel có sức để đến cùng của từ... Và từ ấy, bây giờ có.... Lịch bóc hàng ngày, đúng... Lịch ngày chỉ ra chỗ cất giấu mà Mendaille bố trí trong tường, cái viên gạch vuông cơ động được lịch che lại... có gì thực tế hơn, đơn giản hơn, đồng thời cũng khó xâm phạm hơn... Lời chúc mừng !

      Ông khám soát cái hầm.

      - Các kế hoạch còn đó nữa. nhớ kỹ điều này, Bernardin ạ: Con người ấy cần các bức thư. Vì vậy ông ta bỏ chúng lại. Nhưng các kế hoạch, ông ta rất muốn dùng chúng trong nay mai, tôi hình dung thế.

      Ông để viên gạch vuông và quyển lịch vào chỗ cũ, nhét thư vào túi áo mình.

      - Bernardin, theo ông già cho đến khi tôi quay lại. Tôi giao ông ta cho . Chỉ mình, ông ta có thể báo động. Trời mà biết được. Đừng rời con mắt khỏi ông ta. Đừng dại dột. Tôi lâu đâu.

      Ông bất thần nhanh ra khỏi nhà và nhảy lên xe tắc-xi,

      - đến Mantes ! Quảng trường Chợ Lúa Mỳ.

      Chưa đến giờ sau, xe tắc-xi dừng bánh đám đất hình tam giác, bao quanh là các nhà cũ, thấp so với các tháp nhô cao, tàn tích của nhà thờ biến mất. Lupin trả công hậu hĩnh cho lái xe.

      - Nhưng đừng . Tôi còn cần đến để quay về Paris.

      Cái biển hiệu của viên công chứng lấp lánh gần đó. Ông nhìn đồng hồ của mình.

      - Tốt. Ta đến đúng lúc. Ta biết ai đó mà mũi thuỗn ra và sao !

      Ông đẩy cửa vào. Đó là loại hành lang đuọc treo kín các áp-phích, nhưng ngay tức thời, con mắt ông nhìn thấy Béatrice. Bà ta ở đó, ngồi ghế dài độc nhất, bộ mặt đau khổ hơn bao giờ hết.

      - Viên công chứng còn chưa tiếp bà sao ? - Ông hỏi bà và đột nhiên bị hồi hộp.

      - ... Chồng tôi bị thúc ép đến nỗi chúng tôi đến trước. Thế là, xong... Tôi ký tên.

      - Cái gì ?

      - xong... Tôi ký tên.

      Lupin ngồi xuống bên bà, hoàn toàn bối rối.

      - Nhưng... Chồng bà ... các người làm chứng của ông bà... khỏi ?

      - Vâng... Tôi biết nữa. Tôi cảm thấy kiệt sức...

      - Tôi mang đến cho bà các bức thư của bà. Chúng đây này... Tôi hứa với bà...

      Bà ta có biểu vui mừng. Bàn tay đeo găng rung lên khi bà cầm thư.

      - Bà hãy bình tâm lại - Lupin thêm - Tôi còn chưa đọc chúng.

      - Cảm ơn ! Ôi ! Cảm ơn, bà thầm.

      - Ông nên ở lại đó. Người ta có thể ngạc nhiên. Ông lại đây. Tôi có xe con. Tôi đưa ông về nhà.

      Ông ta giơ tay cho bà và bọn họ lên xe tắc-xi.

      - Đến Paris. Đường La Rouchefoucauld.

      Bọn họ ngồi im suốt chặng đường. Lupin thấy lịch để với bà ta về Courcel, về cái chết của ta, về cuộc khám xét đưa đến việc tìm ra các bức thư, về Bernardin canh chừng người ở già. Bà biết chắc chắn ông ta phải là ông Jourdieu, nhưng chẳng ích lợi gì mà bà hỏi thêm nữa về công việc của mình. Và trong lúc bà đắm mình trong suy tư buồn bã, ông ta tự hỏi, ông phải làm thế nào để buộc Mendaille nhả vật cưỡng đoạt ra. Vì Mendaille chiến thắng. Bây giờ, những bức thư mất giá trị đối với ông ta và chắc rằng ông ta thu hồi lại từ vợ mình. Ông ta cuối cùng đạt được mục đích, giành được của thừa kế và Lupin luôn đụng phải cùng loại khó khăn đó: thể tố cáo ông ta, chứng tỏ ông ta là kẻ xúi giục gây ra ba án mạng và ông ta giết chết tên đồng loã của mình mà làm ô danh Beatrice. Có thể chỉ còn cách... Lupin lật qua lại cách đó trong đầu và rất ngạc nhiên khi xe tắc xi dừng lại. Beatrice mở cửa xe.

      - - Bà - Ông đừng xuống. tại, tôi chưa thể biểu thị lòng biết ơn của tôi với ông. Cho tôi ít thời gian...

      Bà vượt qua lề đường. Lupin giơ tờ giấy bạc cho lái xe.

      mở cửa với chìa khoá của mình.

      - Bà chờ tôi lát ! - Lupin kêu lên.

      Ông chạy vội sau bà, gặp bà ở ngưỡng cửa của phòng khách.

      - Tôi cần giải thích cho bà... có người nào đó...

      Bà ta phát ra người ở cũ của mình và Bernardin ngồi bên nhau tràng kỷ.

      - Lucien ! - Bà ngập ngừng .

      Lupin đỡ bà vào cánh tay mình trong tình trạng bất tỉnh.





      ****


      Tôi thấy lại bạn của tôi, đứng gần lò sưởi, khuỷu tay kê đá hoa cương, trong tác phong quen thuộc của ông khi ông kể cho tôi câu chuyện. Ông thường dẫn dắt tôi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác gần như diễn biến bất ngờ của kịch. Nhưng lần này, ngạc nhiên hoài nghi đọc được gương mặt của tôi vì ông nổ ra tiếng cười. Tiếng cười tinh nghịch, tự phát đến thế, hóm hỉnh đến thế ! Ai mà nghe tiếng cười đó thể biết về tươi trẻ, óc tưởng tượng và khả năng vô tư của Arsène Lupin.

      - Đúng thế ! - Ông - Người tình cũ của Beatrice, bố của bé Sylvestre, người đàn ông đặt các vé ở Opera hài kịch và tìm chúng ở Nghĩa trang Pere Lachaise, tóm lại, Lucien Debruyne, đó là Bernardin - và tôi, như là đứa ngu xuẩn, tôi lúc nào nghi ngờ ... Nhưng bạn hãy để tôi trở lại các việc ở lúc ban đầu; vì bạn nghĩ là tôi thổ lộ cho ta, Bernardin của chúng ta. ta bị bỏ tù ngày 17 và bị đưa đến trại giam mà ở đó có tất cả thời giờ để nhận thức lại là mình đối xử với Beatrice như tên đểu cáng. Hối hận - Thất vọng. Các bạn hình dung mấy khó khăn thời gian bị giam dài đằng dặc ấy được trôi qua trong gặm nhấm hổ thẹn, nuối tiếc, bực mình và cả cơn điên nữa. Trong cùng trại giam ấy còn có chàng trai rất đáng mà tôi với các bạn: Sébastien, người bạn chiến đấu của tôi trong cuộc phiêu lưu kỳ lạ. Và Sébastien trở thành bạn tôi. Lucien cau có, bị rỗi hơi, cho rằng mối thù cần trả; oán giận mọi người. ta, như người ta , là ở điểm "khó xoay sở". Sébastien có sở thích mạo hiểm, thuyết phục được Lucien cuối cùng tin tưởng giao cho biện pháp để gặp tôi... Và điều đó giải thích tại sao tôi lại làm quen với Lucien Debruyne, người thích đổi tên mình vào lúc quyết định và làm việc với tôi. Và tôi, các bạn biết là tôi kín đáo. Vì thế, tôi cố giữ để hỏi ta về quá khứ của . Lời gửi gắm của Sébastien là đủ cho tôi. Nếu tên súc sinh Lucien hay đúng hơn là Bernardin có lòng thành cho tôi , tôi tránh được bao nhiêu trầm tư vô ích. Nhưng . Trong khi giúp tôi những việc vặt, ta bí mật tìm lại dấu vết của Beatrice. Tôi chuyển qua phần tiếp: các bức thư bọn họ trao đổi cho nhau, tình của họ hồi sinh từ tro tàn ấy... tất cả các cẩn trọng trẻ con và cảm động ấy... Tôi đến điều chủ yếu: Bernardin có ý định cướp lại các bức thư ở Mendaille mà ông này phát ra và giấu .

      - Tất cả đều từ đấy mà ra - Tôi .

      - Chính xác - Lupin lại - Bernardin khẳng định với tôi là ta được cho biết là Biệt thự Mendaille chứa những điều có khả năng làm tôi thích thú... Cuối cùng, tôi tự mình làm. ta dám hành động mình. hy vọng là khi giả bộ tìm kiếm các vật có giá, lấy được các bức thư hoặc tôi phát ra chúng nhưng chút quan tâm đến chúng. Tôi thú nhận là mình vui mừng trở lại các bước khởi đầu của mình, cùng với người còn trẻ mà tôi cần phải dạy tất cả cho ta. Rủi thay, tôi dự đoán được là người trẻ đó có khả năng phản ứng với nguy hiểm. Tôi thấy điều đó ở buổi chiều, sau đó ít lâu, ngoài ý muốn của tôi, khi mà tôi bị đánh trước mộ của Thống chế Davout.

      - Chính ta ?

      - Trời ơi ! - Lupin khi xoa gáy với bộ dạng tiu nghỉu - ta tưởng là tôi đến chiếm đoạt bó hoa. Ngoài ra, đó là lỗi của tôi. Nếu tôi cải trang tốt như vậy, có lẽ ta nhận ra tôi. Hơn nữa, dù thế nào cũng có thể đánh tôi. tha thứ khi tôi bỏ túi cái thư được dành cho . Khi người ta , người ta cần biết cái gì là tốt hay xấu !

      Bạn tôi giữ im lặng lúc lâu, đắm sâu vào trong ký ức của mình. Tôi lợi dụng xả hơi để cố định lại trong ký ức của mình các tình tiết mà vừa kể cho tôi, vì tôi bao giờ ghi lại để khỏi làm ngắt lời . Vậy là phải Courcel đánh ông như ông tưởng lúc đầu, mà là Bernardin. Và ý nghĩ đến với tôi mà tôi bao giờ muốn cho ông ta biết, khi tôi biết vô liêm tối tăm của ông. Nhưng, Lupin vẫn là Lupin, ông ta có cảm thấy với Béatrice tí gì hơn là quyền lợi ? Từ đó những lời thầm bí mật của Bernardin, người bao giờ dám tin ông ta vì kiểu ghen tuông phòng trước. Tôi tự hứa là xao lãng cái mặt ấy của việc khi tôi đưa nó ra. Lupin với năng khiếu ngoại suy đặc thù của mình mỉm cười khi nhìn tôi.

      - nghĩ về Beatrice ? - Ông .

      - Thực thế, đúng vậy. Tôi giả thử là Bernardin của ông bị thúc ép và cuối cùng cho ông .

      - Cố nhiên. ta thú nhận tất cả... Vì sao chúng tôi vào nhà bà ta và vì sao bắn vào chồng bà. Đương nhiên, bà tha thứ tất cả.

      - Nhưng còn ông ?... Bà có tha thứ cho ông Arséne Lupin ?

      - Tôi tin chắc điều đó. Ông thấy, ngay cả khi tôi là tên sát nhân, bà cũng muốn quên việc đó , bởi vì tôi chiến đấu để bảo vệ danh dự và con trai bà.

      - Và Mendaille sao ?

      - Tôi giữ ông ta lại cho đoạn kết - Lupin - đoạn kết khác thường đến mức mà ai muốn tin vào. Tuy nhiên có gì xác thực hơn. Nhưng hãy để cho tôi trở lại phía sau ít. Trong khi Bernardin và Béatrice say sưa với tình cảm dạt dào, tôi tách riêng người ở già và hỏi ông ta cặn kẽ. Tôi được ông cho biết là Mendaille chuẩn bị, trước khi đến Mantes cùng vợ mình, va-li chứa các vật dụng ít được chờ đợi...

      - Cái gì vậy ?

      - Các ngọn nến, các dao khắc, cái búa, những hộp diêm...

      - người nhận chuyên chở hàng đến lấy bọc hành lý đó để ký gửi ở nhà ga phía đông... ga phía đông, bây giờ ông hiểu chứ ?

      - Ông muốn là ông ta có ý đồ đến Reims và sau đó đến lâu đài ?

      - ràng là thế. Vậy là ông ta gấp gáp trở lại đó. Sau khi trả thù lao hậu hĩnh cho người ở già nghèo khổ xứng với công lao, tôi tách đôi tình nhân và đưa theo Bernardin, người phụ việc rất có ích cho tôi.

      - Đừng vứt bỏ ta, Béatrice căn dặn tôi.

      Bà hơi ngập ngừng trước khi giơ bàn tay cho tôi.

      - Chúc may mắn... luật sư Jourdieu - Bà và tôi hiểu là với bà, tôi vẫn là người bảo vệ của goá phụ và của trẻ mồ côi.

      ít chua cay trong vẻ hồn nhiên mà Lupin giả vờ. Tôi làm ra vẻ chú ý ông ta.

      - Chúng ta đến Mendaille . Tôi mong mỏi được biết.

      - Tôi cũng vậy, tôi cũng vội - Ông trong tiếng cười - Nhưng tôi có số việc phải làm trước khi đến Verzy Montcornet. Tuy nhiên, ông hãy tin là tò mò của tôi cũng tương đồng với của ông.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      XI


      NGỌN LỬA HỒNG




      Ngày hôm sau, vào lúc hoàng hôn, Lupin và Bernardin đến chỗ lâu đài. Đội quân còn. thềm nhà, chỉ còn lại rơm rạ và các tờ giấy mà gió thổi bay tung toé.

      - Chúng ta hãy để xe đạp vào công viên - Lupin - Và giữ im lặng. Đừng để ông ta nghe chúng ta. Ngay từ bây giờ, ông ta ở nhà mình và chúng ta, chúng ta chỉ là những người mời mà đến. Ông ta có quyền nắm đầu chúng ta.

      Với cẩn trọng, bọn họ đến bức tường của lâu đài và đứng ở mặt tiền nhà phía nam, bị hư hại nghiêm trọng do bom giội - cửa chính và cửa sổ đều bị thổi bay và sau đó được bịt lại qua loa với vài tấm nhựa đường, chỉ còn chọn lỗ hở để vào bên trong. Lupin bấm đèn pin của mình và hướng về phía tiền sảnh, mắt nhìn chăm chú bàn chân mình vì binh lính rời khỏi lâu đài quét dọn và các sàn nhà đều còn lỏng chỏng rác rưởi: dây thép, mảnh gỗ, báo.. cứ gây lên tiếng động xào xạc của lá khô dưới bước chân . Thỉnh thoảng ông lại lắng nghe. Gió buổi tối làm tăng sinh khí cuộc sống lo âu, các phòng trống rỗng, ông dừng lại ở ngưỡng cửa của phòng khách cũ được dùng thay buồng làm việc và hình như còn có thể ở được.

      - Chỗ kia - ông thầm.

      Ánh sáng của đèn đứng yên.

      Bernardin, nhìn qua vai của bạn mình, thấy cái đệm đặt mặt đất và những chăn kéo dài sàn ván. thùng ở gần cái đệm, chứa vải xếp thành chồng và đó có cái chai rỗng mà ở cổ chai có cắm ngọn nến. Xa hơn ít, có các vỏ đồ hộp, cái ca, cà-mèn, đôi giày săng-đá.

      - Ông ta ở kia sao ? - Bernardin .

      - Đúng.

      Lupin chiếu tia sáng lên các bức tường, lên cửa sổ mà cánh cửa đều bị đóng và tiến đến cái giường ngoài dự liệu mà ông lật các tấm chăn lên. Sau đó ông lục soát nhanh chóng cái thùng.

      - Hiển nhiên - ông - Các kế hoạch nằm trong túi áo của ông ta. Tuy nhiên chúng có thể rất có ích cho chúng ta. Thôi lên tầng .

      Bọn họ lên tầng , gây tiếng động và ngay sau đó tin chắc là Mendaille ở trong lâu đài. Họ khám xét cái hầm để được yên tâm. có ai.

      - Như vậy là ông ta làm việc ở bên ngoài - Lupin - Trời đất ! Tôi đến đó - Ông ta vừa nhớ lại những xe tải trong vườn cây và lòi của ông đội: "Xe điện ngầm ở trong đó ! Người đồng nghiệp của ông muốn liếc mắt vào, nhưng hãy còn bị cấm”. còn nghi ngờ gì nữa, Mendaille ở đó.

      - Chạy nước đại - Ông - Chúng ta bắt quả tang ông ta.

      Bọn họ vượt qua vườn cây và phát ra trong đống đổ nát của kho cũ, các bậc của cầu thang sâu vào lòng đất. Dựa vào thành trơn, bọn họ xuống và đặt chân nền xi-măng. Bọn họ trong căn hầm rộng rãi, được luồng khí ẩm thổi qua và ngửi thấy mùi đất ẩm và mùi mốc. Trước mặt họ là hầm rượu nho nổi tiếng trong vùng. Đường hầm sâu vào nữa trong bóng tối, ánh đèn làm lấp lánh các thanh ray của tàu hoả đường hẹp.

      - Chúng ta theo chúng, để đề phòng mọi bất trắc - Lupin .

      Bọn họ lại tiếp tục , chân bước hết sức lặng lẽ mặc dù các rác rưởi lỏng chỏng mặt đất. Từ lâu, chai và thùng rượu biến mất. Các đội quân nối tiếp nhau ở đó, cố nhiên, cướp hết. Chỉ còn lại dấu tích của việc trú quân, các tấm ván, rơm rác, lò than ở các ngã tư đường hầm. Lupin dừng lại ở chỗ giao nhau. Đây chính là mục đích mà các bản kế hoạch được Mendaille mang : dùng vào việc tìm hướng qua nhằng nhịt của những đường hầm. Nhưng giấu cái gì trong các hầm ấy, nơi mà hàng nghìn người, sát cạnh nhau, sống trong nhiều năm; nơi mà bọn họ ăn, ngủ, chơi bài, viết thư cho gia đình, nơi thể nghĩ đến các đồ vật có giá trị lại có thể cất giấu ?

      Vấn đề đơn giản là tiếp tục, mất thời gian lý luận suông. Chừng nào còn theo đường ray, bọn ta thể có nguy cơ lạc đường. Dọc đường hầm chính có số đường hầm ngách mà Lupin chiếu sáng lướt qua, để có thời gian phát các đường hầm khác ở xa hơn.

      im lặng và đêm tối thúc ép họ. Bọn họ cảm thấy cách mạnh mẽ cảm giác ở trong hầm mộ, những người sống độc trong thế giới bóng tối và để lại hầu như khắp mọi nơi tường những lời ghi: phân đội ba... trung đội mười hai... các hình vẽ lên tường: chai rượu vang. Margot muôn năm... các mũi tên chỉ đường: Bệnh xá - cửa ra phía đông - và đột nhiên tiếng động xa xa đến tai bọn họ. Họ đứng im, tim đập mạnh như những người bị nhốt vĩnh viễn nghe tiếng đập bởi những người cứu mạng họ.

      - Chính ông ta ! Lupin .

      Bọn họ vào đường hầm ngách, tai vểnh lên. Các cú đập khá đều nhau từ phía trái của họ vang đến, nhưng hãy còn xa bọn họ.

      - Ông ta sản xuất cái gì thế ? - Bernardin .

      - Ông ta cuốc.

      Bọn họ quay vòng hai lần. Tiếng động trở lên hơn, được khuếch đại bởi cách bố trí của đường hầm. Lupin dùng bàn tay che tia sáng của đèn và chỉ cho ánh sáng lọt qua từng quãng ngắn, đủ để biết được đám đất dưới chân ông. Bọn họ bây giờ phân biệt được tiếng rào rào của đất và đá đổ xuống sau mỗi nhát cuốc. Họ còn xa Mendaille nữa. Bernardin húc phải Lupin khi ông dừng lại đột ngột. Lupin thở dốc phía vai của Bernardin.

      - Ông ta ở kia.

      Bọn họ chỉ cần thò cổ ra để thấy Mendaille. cái hầm mở ra ở sườn của đường hầm giống như bàn thờ ngách trong nhà thờ. Và Mendaille, người trần đến thắt lưng, chân giẫm lên đất đá sụt lở, giơ cao mỏ nhát, làm việc như con quỷ dưới ánh sáng của đèn bão. Nhưng ông ta chưa đào đất nền, ông tấn công cách hung dữ cái thành của đáy đường hầm như muốn xô đổ bức tường và đúng là bức tường bắt đầu lộ ra trước mặt ông. Bọn họ có chứng cớ về việc đó khi Mendaille, bỏ mỏ nhát ra, dùng cánh tay lau trán đẫm mồ hôi, cầm lấy đèn bão và giơ cao nó trước mặt mình. Lỗ hổng ra như khe mảnh, đen, chạy dài như vết nứt.

      Mendaille vồ lấy trong các mép của kẽ nứt bằng hai bàn tay và tìm cách lay mỏm đá nhô ra giống như chiếc răng lòi ra khỏi cái miệng khổng lồ. Lưng của ông uốn cong lại. Bắp thịt nở nang của ông gồng lên. đạt kết quả. Lúc bấy giờ, Mendaille lại lấy mỏ nhát và tấn công mạnh mẽ chướng ngại vật.

      Lupin lùi lại ít.

      - Đáy của hầm được xây tường - Ông - Có thành đôi và phần rỗng giữa hai thành. Tôi tự hỏi người ta có thể giấu gì ở đó ?

      Bọn họ bắt đầu quan sát và lúc đó nhận thấy các chi tiết mà trước đó họ chú ý. hộp nến ở gần đèn, cùng với cái vali và rổ lấp đầy chai. cái bánh và những hộp đồ hộp nằm xa hơn ít cái áo khoác trải rộng ra đất như tấm thảm. Mendaille hiểu rằng công việc của mình mất nhiều thời gian. cái xẻng cắm trong cồn đất và các đống gạch vụn được quét sạch. Lupin tự đặt cho mình câu hỏi: Làm thế nào mà Courcel và Mendaille biết được cái hầm được bố trí như két sắt này ? còn tí nghi ngờ gì trong đầu ông ta: Mendaille muốn chiếm lấy cái gì đó quý giá. Tuy nhiên, nếu lão Montcornet muốn, chắc chắn là ngay từ đầu chiến , giấu các đồ vật có giá trị lớn, có thể là vàng được bao quanh bởi hàng ngàn cẩn trọng, và cả Mendaille lẫn Courcel cũng thể biết được ý đồ của ông ta. Hơn nữa, khi nào người đơn độc có thể xây được bức tường có độ dày đến thế. Chứng cớ là dù Mendaille khỏe như con gấu, khó khăn lắm mới chọc thủng được nó. Vậy lão già Montcornet muốn dành cho ai ? Và sau đó, còn có các việc khác. Ông ta chỉ ra trong di chúc của mình, hữu của kho báu. Ông muốn cắt phần của Isabelle.

      - Chúng ta hãy đợi xem - Lupin kết luận - Chúng ta thấy Mendaille lấy cái gì ở đó ra, nhưng phải chấp nhận là bí mật càng tăng thêm !

      Trong giờ Mendaille ngớt cuốc và xúc các mảnh vụn. Cuối cùng ông dừng lại và uống ngụm rượu. Rồi sau đó, ông rọi đèn vào kẽ nứt và quan sát việc lao động của mình. Lỗ hãy còn rất hẹp để cho người cỡ như ông lọt qua. Ông ta vài bước, giẫm lên đế giày để rung bụi bám vào quần và giày của mình, cắt cho mình lát bánh. Hiển nhiên là ông cảm thấy bị rình mò và cảnh tượng lạ lùng mà con người như ông lại lặng lẽ ăn, dưới ánh sáng của ngọn đèn canh, (đèn có bầu dầu cao hơn ngọn lửa) mù khói và sau đó, tìm điếu thuốc trong áo khoác ngoài, châm lửa hút và tự thưởng cho mình vài phút nghỉ ngơi. Ông vội vàng. Ông ở nhà mình, là chủ của các hầm, chủ của vùng đất

      - Tại sao ông phải vội ? Ai có thể ngăn ông thực quyền của mình ?

      Ông ta hớp vài hụm khói, vươn người, và sau đó tiến về đoạn hầm nơi mà Lupin nhìn thấy. Ông quay ngay lại, tay đẩy xe cút-kít - xe cút kít ? Nhưng sao lại xe cút kít ? Có cái gì nặng đến mức phải chở ? Mendaille xếp xe theo chiều dọc của tường còn long lở và cầm lấy mỏ nhát của mình. Ông còn lao động lúc lâu và cuối cùng suy nghĩ là lỗ hở đủ rộng - Ông đẩy vai vào trong lỗ, sau đó là cẳng chân. Ngực ép xuống. Bằng cái lắc có nguy cơ làm sượt xương sườn, ông cố sức vượt qua chướng ngại vật. viên đá lóc ra và đột nhiên ông ta biến mất. Ông ở phía bên kia. Độc nhất chỉ bàn tay của ông còn ra, giữ ông lại ở bờ của vết nứt và bọn họ nghe tiếng động làm họ đứng yên vì ngạc nhiên.

      - Ông ta cười - Lupin .

      Mendaille cười, mình, ở cuối đường hầm bí của mình. Ông cười như người bị đẩy xuống địa ngục, tiếng cười vừa độc ác, vừa sung sướng. Ông tha hồ biểu lộ niềm vui làm ông trả giá cho bao lo âu, cho bao án mạng...

      - Ông ta điên ! Bernardin lầm bầm.

      - Ôi, ! Chỉ đơn giản là ông thắng cuộc. chiến thắng ! biết đó là cái gì... run rẩy nào từ điều đó đưa lại.

      Bàn tay lại ra, sau rồi đến đầu và nửa người bị đầy các vết xước. Mendaille lại đứng trong hầm, tìm cái búa, dao khắc và ngọn nến mà ông thắp sáng. Vậy là có những thùng cần mở- Lupin nghĩ thế. Bằng cử chỉ mềm mại, Mendaille luồn qua phía bên kia bức tường. Và ngay sau đó các tiếng búa đập vang lên kèm theo là tiếng rít đặc trưng của đinh mà ông nhổ. Có im lặng - Cuối cùng Mendaille trở lại tay cầm hộp có kích thước bằng viên gạch lát nền. Ông ngồi xổm gần đèn, gỡ giấy bọc quanh hộp và nhìn vật gì đó mà Lupin thể phân biệt. Ông ngồi kheo chân rất lâu, hình như trầm tư nhưng miệng ông cử động như đếm. Đếm gì vậy ? mất kiên nhẫn, tò mò làm Lupin run lên.

      Mendaille đứng dậy và tự thưởng cho mình cốc rượu đầy. Giấy mà ông xé ra hình như chạy mặt đất và bay thành từng cuộn giống như lá khô bị gió cuốn. Lupin biết là có đường ống thông khí được bố trí, chắc là bởi số công trình dân dụng, để cho binh lính đồn trú trong phần sâu của hầm được hít thở thoải mái. Đường ống phải thông ra trong phần hầm mà ông ta nhìn thấy tại trạm quan sát của mình, ống thông hơi thổi vào thứ khí lạnh vì Mendaille mở va -li của mình ra, kéo ra khăn rửa mặt và lau cẩn thận vai và ngực. Sau đó, ông cầm lấy mỏ nhát và bắt đầu mở rộng cái lỗ.

      - Ông ta làm cái gì thế, thưa ông chủ ? - Bernardin thầm - Tôi, tôi hoàn toàn tê cứng.

      - Sụyt ! Chúng ta chờ xem. phải chờ lâu nữa.

      Mendaille xúc từng xẻng đầy, đẩy đất đào ra xa. Ông mở rộng chỗ và đẩy xe cút kít vào gần lỗ. Và sau đó, bắt đầu vòng quay ngoạn mục: Mendaille từ trong hầm mà ông lần nữa chui vào, vứt vào trong xe các hộp theo từng chục . Các hộp chứa gì nặng vì nó hầu như gây tiếng động nào khi động vào các tấm ván. Lúc ban đầu, cách máy móc, Lupin thử đếm chúng. Ông nhanh chóng từ bỏ ý định đó và chỉ tập trung vào công việc sau: "Đó là cái gì ?" Và ông tách ra từng cái , các giả thiết đến trong đầu ông. Cái làm ông lúng túng hơn cả, đó là tất cả các hộp đều có cùng hình dạng, thể tích: điều đó chứng tỏ chúng đều chứa giống nhau.

      Khi xe cút kít đầy, Mendaille lại xuất , lông ngực bết mồ hôi. bỏ phí phút, ông ta cầm càng xe và kéo nó vào giữa đường hầm. Ở đó bằng cú hẩy ông lật xe và bằng cú đẩy mạnh, ông ẩy xe lại phía tường. Dùng mặt xẻng ông gom các hộp lại thành đống.

      - Ông hiểu điều gì ở đó , thưa ông chủ ? - Bernardin phì phò.

      Lupin buộc ta nín nặng bằng cử chỉ quyết đoán. Ông tiến lên phía trước ít và theo dõi các động tác của Mendaille với tò mò gần như đau đớn. Mendaille giật lấy bi đông dầu hoả phía sau va-li của ông. Ông mở nắp ra, luôn luôn lặng lẽ như người thợ có lương tâm hiến thân cho công việc. Bây giờ ông tưới dầu lên đống hộp cách có phương pháp. Sau đó, ông lấy trong túi áo khoác ngoài của mình, tờ báo mà ông vặn thành đuốc và dùng bật lửa đốt cháy. Ông đợi cho ngọn lửa bùng lên và vứt mồi lửa vào đống hộp.

      Lửa tức thời sáng rực. Lửa phát ra tiếng púp, biến dần thành tiếng rống. Ngọn lửa, được bốc lên bởi nguồn khí thông hơi, hắt lên trần nhà lưỡi khổng lồ có màu xanh và vàng. Mendaille lùi lại nhiều bước và bàn tay chống vào hông, ngắm ngọn lửa hồng. Lupin và Bernardin, như bị thôi miên, cũng ngắm nhìn. Các hộp gồng lên, xé nổ, để thoát ra các mẩu giấy, bị cuốn hút bởi gió của lửa cháy, bay lên và lượn lờ khắp mọi hướng.

      mẩu của chúng rơi xuống đất, xa Lupin. Có cơ may bị lộ, Lupin trườn người và vươn dài cánh tay, nhưng Mendaille nghi ngờ. Ông ta thu nhặt mẩu giấy và đẩy Bernardin ra phía sau vài mét. Nấp sau mỏm tường, ông chĩa đèn của mình xuống mẩu giấy và xuýt nữa buông nó ra vì cảm giác ớn lạnh đột ngột.

      Đó là mẩu của tờ bạc. Hoài nghi, ông quan sát rất gần tờ giấy tìm được và phải chấp nhận . Tờ giấy bạc viền màu đen và bị lửa gặm ở nhiều chỗ, nhưng còn dễ nhận biết đó là tờ giấy bạc năm mươi phờ-răng, giống hệt như tờ bạc mà Mendaille cất trong ô ngăn kéo bí mật của bàn giấy mà Courcel vừa đến cướp .

      - Cho tôi xem, thưa ông chủ - Bernardin van nài.

      Lupin đưa tay bịt miệng để chặn lời kêu ngạc nhiên mà sắp buột ra.

      - im , mẹ kiếp. Đây là tờ bạc.

      - tờ bạc giả !

      - ! tờ - Nhưng thế nghĩa là sao !

      Từ cùng động tác, hai người nhìn chỗ đứng của mình, bọn họ thể tin vào mắt mình nữa. Cái gì thế ? Mendaille nợ như chúa Chổm, ông Mendaille buộc vợ mình đóng giả Isabelle và thủ tiêu ba em Dorchain, những người làm chứng gây khó khăn, để lấy được trang trại của lão già Montcornet, ông Mendaille ấy, tham lam cực độ, lại đốt cháy cơ nghiệp ? " cơ nghiệp ! Lupin suy nghĩ. Còn hơn thế - kho tàng ! nguồn lợi lớn khó tin. Ước tính chừng trăm tờ giấy bạc trong hộp .... Ông thử ước lượng số tiền biến thành khói. Các con số nhảy múa trong đầu ông. Và hãy còn chưa hết vì Mendaille còn lấp đầy xe cút kít lần thứ hai, đưa xe đến lò lửa, xé các băng giấy quấn quanh các tờ bạc, giũ tơi các tờ bạc lên than hồng để chúng cháy tốt hơn. Và lần này phải là tờ bạc năm mươi phờ-răng, mà dựa theo hình dạng của chúng, đó là loại tờ bạc năm trăm và ngàn phờ-răng.

      - Cần chặn tay ông ta - Bernardin .

      - hãy im .

      Các tia đỏ chiếu sáng cách thảm thê các bức tường của hầm. Sức nóng nhanh chóng trở thành ngạt thở. Khắp nơi mặt đất, các tàn dư bị đốt cháy, các than đen lẫn lén lút như những con chuột. Mendaille, ung dung, lật qua lại các mẩu giấy cháy đỏ giữa lò bằng đầu của xẻng, như là thợ làm vườn đốt cỏ dại ở mùa thu. Khi xe cút-kít rỗng, ông tiếp tục chuyến thứ ba.

      Lupin bóp cánh tay của Bernardin.

      - Tôi tin là tôi bắt đầu...

      tiếng nổ lớn cắt đứt lời của ta. làn mây của khói, của bụi và tia lửa dồn trở lại trong đường hầm, tiếp đến là các tiếng sụp đổ ầm ầm ở xa, từ hầm này qua hầm khác. Lupin và Bernardin gần như bị mù, nhảy lùi ra phía sau, tìm ít khí trời ít bị nhiễm bẩn để thở.

      Bức tường, Lupin . Nó bị đặt mìn... Sức nóng làm mìn nổ... hay là Mendaille nổ.

      Bọn họ ho và mất phương hướng trong bóng tối. Lupin thắp sáng đèn điện của mình. Ông chiếu sáng đường hầm. Cửa vào hầm phủ đầy những tờ bạc bị hỏng mất nửa do vụ nổ gây ra.

      - Chúng ta đến đó ? - Bernardin hỏi - Ông ta phải chết.

      - đừng động đậy, có thể còn mìn nổ chậm.

      Dán mình vào thành đường hầm, bọn họ chờ lúc lâu. yên lặng được trở lại. Và sau đó, bỗng nhiên, tiếng động làm bọn họ nhảy chồm lên, tiếng động khác thường và khó chịu đến mức họ cảm thấy rùng mình ghê sợ chạy dọc sống lưng họ. người nào đó hắt hơi. phải. thể có được. Mendaille hắt hơi. Ông ta còn sống !

      Dò từng bước, hai người trở lại góc của đường hầm mà từ đó họ phát phía trong hầm: ánh sáng nhoi bập bùng trong bóng tối. Nó lớn lên, toả ra xung quanh ngọn lửa mờ dục. Mendaille, ngồi bệt đất, thắp lại đèn bão của ông, chiếc đèn trụ lại với vụ nổ. Ông ta có bộ mặt đầy máu. Đằng sau ông, bức tường đổ mất nửa, cho thấy chồng hộp mà số trống rỗng, còn giấy bạc chảy ra. Tại đó có hàng tỉ, có thể là hàng chục tỉ.

      Dáng vẻ còn đờ đẫn, Mendaille nhìn bức tường bạc kỳ diệu. Ông lảo đảo đứng dậy, đưa hai bàn tay lên mặt, ngắm nhìn chúng mà hiểu tại sao bàn tay lại đỏ. Ông suýt mất thăng bằng, cố đứng thẳng, nhìn thấy mỏ nhát của mình giữa các mảnh vụn của xe cút kít và nhặt lấy nó. Và cái gì xảy ra tiếp sau đó làm Lupin chưng hửng. Con người ấy vối bộ mặt còn chảy máu, con người ấy dao động bên bờ của ngất , tiến lên với bướng bỉnh của người máy, đến đống hộp, ông ta loạng choạng khi giơ mỏ nhát của mình lên và đập nó xuống cái hộp gần nhất. Bị mất đà, ông khuỵu đầu gối xuống rồi đứng dậy với tiếng rên trầm đục, lại đập tiếp với cuồng nhiệt để phá cái kho tàng phi thường mà vì nó ông bị đánh cách tàn bạo. Ông lùi lại lấy đà, cố gắng vung cao dụng cụ của mình và đột nhiên quỵ xuống. Người ta nghe tiếng hơi thở của ông.

      - Thưa ông chủ, ông ta sắp chết.

      - Có thể còn chưa.

      Bằng bốn chân Mendaille lết đến các hộp, ông giơ cánh tay run run, cánh tay của người chết đuối, quơ lấy các tấm ván rời nhau và hứng vào đầu loạt gói và dây nhợ. Từ từ, ông tự mình gỡ ra và động đậy nữa. Lupin quyết định vào trong hầm, có Bernardin theo. Khi người bị thương trông thấy ông, ông tìm cách dựa lưng vào tường.

      - - Ông bằng giọng ồm ồm - ... phải ông !

      Ông ta đặt cánh tay thành hình chữ thập để che chở của cải của mình.

      - Đó là của tôi... các ông hãy cút !

      - Thôi , Mendaille ạ - Lupin - Ông còn có thể chống cự. Chúng tôi chữa chạy cho ông. Chúng tôi có ý muốn làm hại ông. Bernardin, hãy mang va li và áo khoác đến.

      Bọn họ làm loại gối tạm bợ, giúp Mendaile nằm ngửa. Với khăn mặt, Lupin lau mặt của người khốn khổ bị những mảnh văng của đá cứa đứt. Ông ta thấy ít máu chảy ra từ tai phải và ra hiệu cho Bernardin hàm ý : " còn gì để làm”. Ông ngồi bên cạnh người bị thương, ông này từ chối việc cứu chữa và buông xuôi.

      - Chúng tôi đưa ông ra khỏi đây - Ông .

      Mendaille chộp lấy cổ tay ông.

      - Chúng ta chia nhau - Ông ta thầm

      - Được, chúng ta chia nhau.

      - Các ông hứa .

      - Hứa, chỉ có điều là tôi muốn biết trước tiên là những tờ bạc ấy giá trị là bao nhiêu. Chúng có phải bạc ?

      - .

      - Vậy là chúng đều giả.

      - .

      - Ông thấy là ông ta mê sảng, thưa ông chủ.

      - hãy cố gắng tìm cho tôi chai rượu nho còn nguyên. Ông ta khát - Trong lúc Bernardin lục lọi trong đống rác, Lupin cúi xuống phía Mendaille.

      - Chúng là bạc - ông - Nhưng nó phải là của Ngân hàng Pháp phát hành, phải ?

      - Đúng vậy - Mendaille - Đó là bộ tham mưu tối cao của nước Đức sản xuất ra chúng. ý kiến của Kronpring, hình như thế.

      - Các nhà chuyên gia của chúng kiếm được giấy ?

      - Đúng vậy.

      - Trời đất ! - Lupin phát ra toàn bộ phạm vi của mưu đồ. Bị loá, ông đưa bàn tay lên che con mắt mình. là đơn giản đến thế và quỷ quyệt đến thế... Những người Đức, để làm tàn lụi nước Pháp, ngay từ đầu cuộc chiến, cho in các tờ bạc giống hệt bạc thực... Các thùng tờ bạc theo gót kẻ xâm lược trong các ô tô hòm... Và sau đó thất bại đẫm máu ở Marnes, ở trận đánh Reims... buộc phải rút lui và bị đe dọa ở sườn phải, người Đức xây tường bịt kín vĩnh viễn kho bạc vào trong nơi bí mật và chắc chắn... Và sau đó là các cố gắng vô vọng của chúng để thu hồi lại... các cuộc tấn công ở Ourcq, đột kích vào Aisne ngày 17, các mưu toan vô vọng của binh đoàn III để san phẳng mũi nhọn Reims... chiến lược của Bộ Tư lệnh Đức cuối cùng được bộc lộ... Hàng nghìn, hàng chục nghìn người chết rữa ra đất của Champagne để thu hồi lại những thứ khí giới bí mật có sức mạnh khủng khiếp... vì rằng nếu người Đức thành công trong việc làm tràn ngập nước Pháp, bằng máy bay, đồng tiền độc hại ấy, đó là lạm phát, là sụp đổ... đồng phờ-răng trở nên số ... các chợ sụp đổ, mọi cung ứng trở nên thực được, kinh hoàng lan truyền từ chỗ này đến chỗ kia và trở lại của đổi hàng lấy hàng... và tờ bạc đáng nguyền rủa còn kia... phía sau Mendaille hấp hối... Và người thắng cuộc, hơn lần nữa, đó là ông Lupin !

      Đúng thế, nhiều câu hỏi còn chưa có câu trả lời. Cố nhiên người ta bao giờ biết tại sao người Đức cho in lại các giấy bạc khác. Có thể là ngôi sao Kronprinz bị mờ nhạt... có thể là các phương tiện thiếu thốn... nhưng Lupin biết được điều chủ yếu và ông tràn ngập vui mừng tự hào vì trận đánh cuối cùng của chiến tranh chính ông ta đưa nó đến thắng lợi, chỉ mình, ở dưới mặt đất, với cuộn khói.

      Bernardin trở lại, mang theo chai. Lupin đập cổ chai cách khéo léo. Ông cho ít rượu vang chảy vào giữa môi của Mendaille và ông này hình như lấy lại dược ít sức.

      - Làm sao ông biết được các bí mật của bọn Đức ?

      - Bởi Courcel. Khi quân đội của chúng rút khỏi, sau trận đánh ở Marnes... Bọn chúng huy động chục dân công để xây bức tường. Courcel được giải ngũ, nằm trong số đó. Sau đó, bọn chúng bắn hết những dân công để chắc chắn là có ai ra. Nhưng Courcel, giả vờ chết, thành công thoát nạn.

      Courcel làm việc cho tôi trước chiến tranh. Khi tôi bị thương, tôi tình cờ gặp ta ở bệnh viện mà ta điều trị. ta kể cho tôi cuộc phiêu lưu của mình, cho tôi biết các câu chuyện mà có thể tình cờ nghe được, vì ta ít tiếng Đức và để chứng tỏ là dối, đưa cho tôi tờ bạc năm mươi quan mà nhặt được ở cái hộp bị sụt đáy trong quá trình vận chuyển. Tờ bạc ấy đó là bùa hộ mệnh của tôi... Tôi luôn luôn giữ nó ở trong tầm tay.

      - Như là lời hứa hẹn về giàu có ? - Lupin .

      - Vâng. Tôi bỏ công lau chùi nó và là phẳng nó để trả lại cho nó trạng thái mới vì rằng nó bị vấy bẩn kinh khủng. Tôi giữ nó mới ! Khi tôi biết rằng Cảnh sát đến khám xét ở nhà tôi, tôi sợ họ phát ra và họ đặt cho tôi những câu hỏi, vì vậy tôi đề nghị Courcel mang nó .

      - Đó là việc nó làm khi nó đến đặt lá thư đe doa trong kẹp giấy của ông.

      - A ! Ông biết... Đúng, như vậy đó, tôi giữ im lặng.

      - Và sau đó sao ?

      - Thế là, chúng tôi đợi cho chiến tranh kết thúc. Courcel biết là tôi kết hôn với cháu của Montcornet và tin rằng ngày nào đó tôi là chủ nhân của lâu đài. Tôi gợi ý cho ta về hữu của chúc thư. ta điên lên về ý nghĩ là kho báu tuột khỏi tay chúng tôi. Chính ta có ý kiến thay thế vợ tôi bằng Isabelle. Chính ta có ý kiến thủ tiêu em Dorchain mà việc làm chứng có thể làm đổ vỡ kế hoạch của chúng tôi.

      - Tại sao ông lại giết nó.

      - Vì có những bí mật mà người ta để hai người biết. Và đó là điều ta suy nghĩ. Chứng cứ: ta báo trước cho tôi là bức tường được đặt mìn... Nhưng ông, ông đến cứu tôi, phải ? Ông giúp tôi lên. Tôi có gì... Tôi chỉ là người dại dột. vật gì đó va vào đầu tôi... chúng ta chia nhau... chúng ta chia cho cả ba...

      Bàn tay ông ta sờ soạng quanh mình ông, gặp số tờ bạc, từ từ nắm lấy chúng.

      - trăm triệu cho mỗi người - Ông thầm - Thế là đủ... Tôi thoả thuận... với Courcel... ta phải đốt phần còn lại.

      Bị lo lắng đột xuất, ông kêu, ông dựng dậy, nhìn vào hai người đỡ mình.

      - Cần thiêu huỷ phần còn lại - Ông kêu lên mạnh mẽ - để cho phần của chúng ta giữ được giá trị của nó... Tất cả số bạc đó... Có quá nhiều... cũng như là chúng ta có gì cả...

      Lời của ông ta lẫn lộn.

      - Các ông giúp tôi với - Ông thêm - Chừng nào mà người ta đốt hết...

      Các con mắt ông nhắm nghiền lại. Ông ngã ngửa ra và bàn tay ông quơ ngực mình được nắm tờ bạc.

      -... Ta nghèo - Ông kết thúc.

      Sau đó môi ông động đậy nhưng thanh nào thoát ra khỏi miệng ông. Tia máu phun ra từ tai ông lớn dần lên.

      - Bị vỡ trán - Lupin .

      - Có lẽ tôi phải tìm người cấp cứu.

      - Vô ích. Trong ít phút nữa, ông ta chết. còn thúc bách nữa.

      Lupin chỉ đống hộp:

      - Chúng ta phá tất cả cái đó và ngay tức thời.

      - Đúng, thưa ông chủ, chúng ta có thế giữ cho mỗi người trăm triệu ?

      Lupin đứng dậy nhanh chóng.

      - Cái gì ? mất trí à, cũng thế à ? triệu cũng , năm mươi phờ-răng cũng nốt.

      Ông ta lắc vai Bernardin.

      - Tỉnh lại , bạn ngây ngô của tôi. Có máu dính tờ bạc ấy, hiểu chứ ? Dù thế nào bạc đó cũng phải thủ tiêu.

      - Nhưng...

      - có nhưng gì hết. Trước hết là nước Pháp ! Các tờ bạc ấy, thấy , nó là vũ khí chống lại chính nó. Ôi, vũ khí đó, chúng ta phải làm cho nó biến mất. Và nếu chúng ta giữ lại chỉ đồng trong số bạc ấy chúng ta là đồng loã của kẻ địch. Đó là điều ràng. Và chúng ta đốt ngay, luyến tiếc, nghe chưa ? luyến tiếc... và sau đó, hãy suy nghĩ. có thể kết hôn với Beatrice, bây giờ. còn vấn đề gì nữa. ràng là chồng bà ta chết trong tai nạn. Cuộc điều tra thể kết luận gì hơn. Người ta chỉ có thể tự hỏi là các hộp ấy chứa gì, nhưng ai đoán ra .

      - Nhưng tôi muốn . Làn khói, thưa ông chủ ?

      - Làn khói nào ? A ! Làn khói tiếp tục thoát ra, ở cao, từ ống thông hơi ?... hãy yên tâm. Vào lúc này, mọi người ngủ. Và hơn nữa, Mendaille có quyền đốt những thứ dơ dáy của quân đội để lại khi rút . Ông ta ở nhà mình. Điều đó cũng như ở nhà , chàng trai hạnh phúc, vì Beatrice thừa hưởng tất cả, bây giờ ! Và trang trại... ở trong tình trạng tiêu điều... nó mang lại lợi lớn trong số năm tới. đổi đời trong rượu vang. Đó là tất cả. Hãy tin vào tôi, Bernardin ạ. được sinh ra để làm nghề mà tôi làm. Hãy nghĩ đến đứa con trai của .

      - Rượu vang - Bernardin - ! Cái đó nhắc chúng ta nhớ đến những kỷ niệm rất buồn.

      - Thế , bán hết. Và đến định cư ở nơi khác. Châu Phi chẳng hạn. Có tương lai ở đó. Tôi có nhiều bạn tại đó. Bọn họ rất vui mừng đỡ tay. Đồng ý ? Thôi, chúng ta xắn tay áo lên.

      Hai người chuyển vào trong đường hầm xác chết của Mendaille và bắt tay vào công việc. Lò lửa cháy đến tận sáng. Khi bọn họ nhô lên, ở ngoài trời, họ lấm láp, kiệt sức nhưng tâm hồn thanh thản. Lupin đứng lại, nhìn mặt trời lên, lá cây của mùa xuân mới, ngọn cỏ bắt đầu xoá dấu vết ở mọi đường của cuộc chiến đấu vừa qua. con gà trống gáy nơi xa.

      - Lucien - Lupin thầm - Hãy để tôi gọi là Lucien, bây giờ. Bernardin lùi vào phía dưới... Lucien, thấy lại bà ấy trong vài giờ nữa. Nhân đó, nhờ thay tôi với bà...

      Ông suy nghĩ và biểu buồn bã thoáng qua mặt ông.

      - . Đừng gì cho bà ta.

      Bọn họ bước cùng nhịp tiến về phía rạng đông.

      HẾT

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :