Mưu thâm đằng sau tờ giấy bạc - Pierre Boileau (Trinh Thám)

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      V


      CUỘC ĐỀU TRA CỦA LUPIN




      Đến ga Mans được lúc, Lupin ăn sáng ở quầy, cùng lúc đọc các tờ báo ngày mà ông mua ở Montparnasse. việc trở nên ồn ào. sĩ quan bị giết trong tàu nhanh 412 làm đầu đề cho tờ Journal; tờ Matin thông báo ba cột: “Tàu nhanh bi thảm” và tờ Petit Parisien phô bày: “Bí mật đẫm máu của các con tàu thuỷ bằng giấy”... Các hành khách buổi sáng đứng la liệt quanh quán ăn đều cầm tờ báo mở rộng, nhìn ảnh toa tàu và ảnh của kẻ xấu số Dorchain.

      - Tôi thấy ông ta như tôi thấy ông đây - chàng trai giải thích cho người kiểm tra trước quán rượu - Ông ta ngồi ở kia, tại bàn thứ hai. Tôi mang đến cho ông cái kem. Tôi nghĩ là giờ sau đó...

      Nhưng, nếu các đầu đề là hấp dẫn nội dung các bài lại sơ sài. Cảnh sát tỏ ra kín đáo. Tuy nhiên họ công nhận là có mối liên hệ giữa án mạng ở tàu với tấn công mà ông Mendaille là nạn nhân.

      Bây giờ, hình như chắc rằng có ai đó tìm cách giết ông Mendaille. Trong cả hai trường hợp, đều từ tên sát nhân. Thế nhưng, đó là điểm kích thích tò mò của Lupin hơn cả vì ông rất biết là Mendaille ngẫu nhiên bị thương... và bởi ai... Kẻ sát nhân có thể gọi là bị vượt mặt. Nếu ta giết được Dorchain còn chưa tấn công được Mendaille. Nhưng từ đó rút ra điều gì ? Mendaille có thể luôn luôn bị lâm nguy ?... Lupin do dự. Ông ta dù sao cũng thể kể lại cho Weber. Lão này rất sung sướng tống ông ta vào tù. Vẫn luôn có tính toán cũ cần dàn xếp giữa bọn họ. mặt khác, giữ im lặng, điều đó có lẽ là đưa Mendaille đến cái chết. Hơn nữa, Lupin thấy nhân vật bí cùng góp mặt mà Cảnh sát thấy được hữu: gã tóc hung. Ông có quyền giữ cho mình thông tin quan trọng đến thế ? ràng là ông luôn có phương cách nhờ báo chí đặt vấn đề như trước đây. trở về của ông, sau tất cả các năm chiến tranh ấy, chắc chắn được chào đón nồng nhiệt. Và vinh quang biết bao nếu ông là người đầu tiên đưa ra dấu hiệu của tên sát nhân ! Nhưng khôn ngoan phải đặt lên lòng kiêu ngạo. Trước hết, ông chưa tin chắc là gã tóc hung là người có tội. Và sau đó, ông quên thái độ lạ lùng của bà Mendaille. Ông cảm thấy tò mò, đằng sau điều mà ông gọi cho bản thân mình, "Câu chuyện của các người em họ" rắc rối đáng sợ. Nhưng đặc biệt là văn bản của bức thư đầu tiên ám ảnh ông "Mày đến đó đầu tiên”, Mendaille là người đầu tiên của danh sách. Dorchain, người thứ hai - Và sau đó ? Mathias ? Raphael ? Béatrice ? Và ngay cả Isabelle ? Phải chăng là toàn gia đình bị đe doạ ? Còn ai nữa nhận được con tàu thuỷ tang tóc bé , nhưng còn chưa dám về nó ? Có phải là Mathias ?..

      Lupin liếc mắt về phía đồng hồ treo tường. Tám giờ ba mươi phút. Có lẽ còn hơi sớm để gọi chuông nhà Mathias, nhưng thời gian thúc ép, nhất là ông được để Cảnh sát viên thực thụ phỗng tay , điều đó đặt ông vào thế bất lợi. Ông rời bỏ các tờ báo hàng ngày và ra. Ông chưa bao giờ đến Mans nhưng ông phát ở tại nhà ga, sơ đồ của thành phố và sớm xác định vị trí đường Jacobins. Ông bộ đến đó để hưởng thụ buổi ban mai đẹp đẽ phảng phất hương mùa xuân ấy. Ông kéo lết cẳng chân ít, điều đó cũng ngăn cấm ông ngắm nhìn đường qua, nhà thờ cổ mà kiến trúc nổi tiếng làm ông chăm chú lúc, mặc dầu lúc đó ông còn nhiều điều quan tâm khác.

      Rồi sau đó ông đến chỗ Mathias Dorchain.

      - Tôi, thanh tra Frapier.

      Mathias còn giữ tờ báo mở ra và bộ mặt của ông ta hiểu các dấu hiệu của xúc động mạnh mẽ.

      - Ông vừa mới được biết ?- Lupin hỏi.

      - Vâng - có ai báo cho tôi... Félicien khổ sở của tôi... chết như vậy... Xin thứ lỗi cho tôi.

      Ông ta khóc ngớt, nghĩ mời khách vào nhà.

      - Ông có thể dành cho tôi vài phút ? - Lupin hỏi.

      - Tất nhiên được: Ông biết là tôi đến phòng làm việc trong tình trạng như nay. Mời ông vào.

      Ông ta dẫn Lupin vào trong phòng ăn cũ kỹ, bốc mùi tổ chim và mùi khí bị ứ, rồi đưa ghế tựa mời khách.

      - Được biết từ báo rằng... rằng...

      Ông ta tìm được chữ và lấy từ túi áo của mình ra khăn mùi xoa lớn, màu hoa cà và dùng nó thấm thấm lên đôi mắt mà thể làm cạn nước mắt. Ông ta giống của ông ở nét thanh và mảnh hơn. Ông bị còng lưng, tóc hoa râm và tỏ ra bị quyến rũ bởi các cạm bẫy của cuộc sống.

      - Ông hãy tin là tôi thông cảm- Lupin thầm - Như vậy là Paris còn chưa báo chính thức cho ông...

      Đúng vậy và may làm sao là cuộc điều tra của Weber chỉ mới khởi . Ông phó còn chưa có giờ để huy động bộ máy tư pháp nặng nề. Nhưng Isabelle sao ? Và Béatrice nữa ? Tại sao bọn họ lại đánh điện ngay ? Có thể bọn họ ưa Dorchain dù có các điều mà Félicien viết cho họ ?... Lupin để người đối thoại của mình từ từ lấy lại trí nhớ. Khi ông thấy là Mathias cuối cùng sẵn sàng trả lời, ông ta hỏi:

      - Ông ở đây mình ?

      - Vâng - Bà vợ nội trợ của tôi chỉ đến lúc mười giờ... Tôi có thể phục vụ ông cái gì đây ?

      - Tôi làm công vụ - Lupin đáp lại - Thôi được ! Chắc chắn là ông được giấu tôi điều gì. Chúng tôi cần biết tất cả , về các điều liên quan đến các ông: bà con họ hàng của ông và ông. Bây giờ ông biết Xavier Mendaille có nhận được bức thư đe doạ; của ông cũng vậy. Và ông sao ?

      - .

      - Ông khẳng định điều đó ?

      - Vâng.

      - Ông có thường xuyên thấy của ông ?

      - Hầu như tất cả các ngày.

      - Và ông ta cho ông về cái tàu thuỷ ấy ?

      - ... Nhưng tôi có thể nhận được nó hôm qua, trước khi lên tàu hoả. Cuộc gặp cuối cùng của chúng tôi diễn ngày trước nữa. Chúng tôi ăn trưa cùng nhau. Chúng tôi chỉ đến cuộc hành trình của tôi đến Paris... Tôi biết câu chuyện cái tàu thuỷ bằng giấy ấy có ý nghĩa gì... tôi có bí mật với tôi. Với bất cứ ai. Félicien khốn khổ của tôi !

      Lại những đợt nước mắt khác.

      - tàu thuỷ bằng giấy - Ông ta nấc lên...- và cái đó đến với chúng tôi. - Ông ta bị xúc động và hơi buồn cười. Lupin cúi xuống và đặt tay lên vai ông.

      - Kìa ! Kìa ! Ông hoãn lại . Nước mắt khiến ông nhớ được gì đâu.

      - Tôi cố gắng.

      - của ông có kẻ thù ?

      - tôi... Đó là con người tuyệt diệu của trái đất. Của lòng nhân hậu. Của tận tâm ! tôi chỉ nghĩ đến bệnh nhân của mình.

      - Còn ông sao ?

      Mathias nhìn Lupin với hài lòng.

      - Tôi ấy à ! Kẻ thù của tôi ?

      Ông ta cười buồn.

      - Ông hình dung rằng người nộp thuế... , đó là điều vô lý.

      - Tôi biết - Lupin - Nhưng chúng ta còn phạm điều gần như vô lý về việc đó nữa. Thôi được, tôi đặt cho ông câu hỏi nữa, câu hỏi có thể làm ông rối trí... Ông có quan hệ bà con xa hoặc gần với gia đình của Thống chế Davout ?

      - Cái gì ?... Ông đùa tôi, ông thanh tra ?

      - Ồ ! Ngược lại, tôi rất nghiêm túc. Đơn giản, chúng tôi có được số thông tin... Nhưng chúng ta bỏ qua ! Vậy là ông ăn trưa với của ông. Ông ấy cho ông biết về vận động của ông ta ở Bộ Quốc phòng...

      - Cố nhiên.

      - ông có cho ông về bức thư mà ông ta gửi cho bà con Isabelle của các ông ?

      - đọc chính bức thư cho tôi... Thực ra, đọc bản nháp của bức thư.

      - Và các ông đều nhất trí cả ?

      - Nhất trí hết.

      - Chúng tôi mong được biết vì sao có chuyện rắc rối mà ông ám chỉ.

      - Nhưng làm sao ông biết được ?...

      - Cái ấy là việc của chúng tôi - Lupin cắt ngang - Tôi nghe ông.

      - Tất cả điều đó là rất xưa - Dorchain - Bố mẹ chúng tôi và bố mẹ của các dì họ hàng hòa thuận với nhau. ghen tuông của đàn bà. Ông biết đó là cái gì... Cái đó bắt đầu từ các nhận xét thiếu thiện chí và sau đó nặng nề dần thêm. Người ta bắt đầu nhìn nhau, viết thư cho nhau. Cuối cùng người ta muốn người khác chết , là dại dột. Cũng có vấn đề tiền bạc. Bố mẹ của các họ hàng của tôi sống sung túc. Về phía chúng tôi, việc được trôi chảy - ông chú của chúng tôi, Verzy Montcornet, muốn can thiệp. Tốt hơn, có lẽ là giữ im lặng. Ông am hiểu sành sỏi công việc nhưng đối với việc này cần khéo léo !... Ngoài ý muốn, ông làm trầm trọng thêm tình huống rất phức tạp. Và sau đó, chúng tôi mất bố mẹ, phía bên này cũng như phía bên kia.

      - Ở vào lúc đó - Lupin ngắt lời - Có điều gì ngăn trở các ông tìm lại dì họ hàng của mình ?

      - giản đơn đến thế - Dorchain - Vào ngày mười bốn tháng giêng, đám cưới bất hạnh của Béatrice. Tôi kể cho ông chưa nhỉ ?

      - Ông kể ... Ông kể ... Tôi cầu ông.

      - Thôi được, thế này.. Ngày mười bốn tháng giêng, Béatrice kết hôn với Xavier Mendaille bằng cái gật đầu. có gì cho biết trước đám cưới đó. Ôi ! Mendaille là người lạ đối với chúng tôi, còn hơn thế nữa. Vùng đất của ông ta trải dài rất gần vùng đất của Verzy Montcornet. Như vậy là có mối quan hệ láng giềng. Trong thời gian đó, Béatrice thỉnh thoảng đua ngựa. ta gặp Mendaille ở trường luyện ngựa. Tóm lại, bọn họ gặp nhau khá thường xuyên, nhưng chính xác Béatrice chế giễu ông ta. ta với chúng tôi là ông ta nặng nề, thô bạo, người quê mùa. Còn về ông chú của chúng tôi từ lâu chỉ có ý nghĩ trong đầu: mua sở hữu đất đai của Mendaille mà theo ông, là quản lý kém và sản xuất rượu kém phẩm chất, do được quan tâm. Cần phải với ông là lão già chỉ có tham vọng trong tim là: rượu nho. Ông cho phép tôi ? Mathias lấy từ túi áo ra gói thuốc và bắt đầu cuốn môt điếu.

      - Ông thứ lỗi cho tôi, nếu tôi vào các tình tiết. Hơn nữa, tôi biết các tình tiết . Tất cả điều mà tôi biết, đó là việc ông chú tôi sắp xếp để đẩy nhanh xuống dốc của Mendaille và mua lại vườn nho của ông ta với giá rẻ mạt. Ở tình thế đó Béatrice tìm được gì hơn là kết hôn với Mendaille - Ông đoán được bê bối.

      Ông ta liếm nhanh điếu thuốc của mình và châm lửa với cái bật lửa bùi nhùi.

      - Thế là ông chú tôi cắt quan hệ với cháu mình. Giữa ông và Béatrice có những cảnh kinh hoàng. Tôi biết được điều đó nhờ Félicien khổ sở thỉnh thoảng đến lâu đài để chăm sóc lão già.

      - Tại sao lại : lão già ? - Lupin hỏi.

      - Điều đó tôi quên khuấy . Nhưng tôi có thể thú nhận với ông: chúng tôi ông ấy bao giờ. Và ông ta rất tệ với Béatrice. Ông làm mọi việc để ngăn cản đám cưới ấy. Cuối cùng, ông đuổi Béatrice , tôi thấy có từ nào khác. Bà ta đến sống ở Paris cùng với chồng. Cái biệt thự mà bà giữ là của mẹ bà.

      - Ông hãy dừng lại - Lupin - Có điểm mà tôi chưa nắm được. Vì rằng bà họ hàng của ông bị đối xử bất công như vậy, vậy điều gì ngăn cản ông nối liên lạc với bà ?

      Dorchain tỏ ra lúng túng.

      - Đúng vậy ! Ông ! Chúng tôi đáng lẽ có thể nối lại. Có thể chúng tôi là những kẻ hèn nhát. Nhưng nếu chúng tôi đứng về phía Béatrice... Ông thấy việc ra sao ?

      - Các ông gây nên giận dữ và mối hận thù của ông chú các ông và các ông tìm cách dàn xếp.. có thể là vì vấn đề thừa kế ?

      - chỉ có thế. Tài sản thừa kế cố nhiên thuộc về Isabelle... Dù là... Người ta biết gì ? , lý lẽ thực là chúng tôi sợ ông chú. Tôi thề với ông đó là con người đáng ghét. Khi chiến tranh đến, ông ta tìm được chỗ trú , nơi nào đó ở Paris, thí dụ thế - ồ, . Ông buộc Isabelle ở với ông khỏi và ở lại mình tại lâu đài. Tôi nhớ lại... khi tôi đến chào ông, hai ngày trước khi bị động viên... chúng tôi chia tay nhau ở bậc thềm và ông với tôi: "Ta giao du với họ, những người Phổ. Nếu bọn họ đến đây, đó là điều chắc, họ tìm thấy người để chuyện". Đó là hình ảnh cuối cùng mà tôi còn lưu lại về ông ta. Chiến tranh nổ ra. Chúng tôi bị phân tán hết.

      - Và Isabelle sao ?

      - Tôi tin rằng ta sống thời gian ở chỗ chị . Ít ra, đó là vấn đề của thời đó. Nhưng tôi biết là còn có chỗ ở tại Mantes. Bức thư của công chứng viên cho tôi biết điều đó.

      đợt ho làm ông dừng lại.

      - Có lẽ tôi nên hút thuốc nữa - Ông . Tôi bị hơi ngạt vào ngày mười bảy. Nhưng bất cần. Miễn sao cuộc sống đưa đến niềm vui !

      - Vậy là trong bốn năm, ông nghe về chú của ông nữa ?

      - ràng là thế. Kể cả những ai còn lại từ phía bên kia. Và chúng tôi tức giận Mendaille và Isabelle biết bao... Rối ren làm sao, Chúa tôi, rối ren làm sao !... May mắn thay, Félicien vừa mới đến gặp tôi... được lâu...

      Con mắt ông ta đẫm lệ.

      - Tôi tạm biệt ông. Tôi muốn lạm dụng ông... - Lupin .

      - ! - Dorchain kêu lên - Ông chưa nên , ông thanh tra. Điều có ích cho tôi là được . Tôi trở nên rất đơn.

      - Trong trường hợp ấy... ông hãy cho tôi biết tin về người khác của ông... Raphael.

      - A điều ấy à, đó còn là cả câu chuyện. Raphael là cả chúng tôi - chàng trai có năng khiếu tuyệt diệu... Người nghệ sĩ của gia đình - họa sĩ có tiếng... Lão già khốn khổ ! Vào mùa xuân 1912, ta là nạn nhân của suy sụp nghiêm trọng đến mức cần phải nhốt lại. Bây giờ, có khá hơn nhiều nhưng khi vừa nghe...

      - Nguyên nhân của suy sụp ấy là gì ? Nó xảy ra phải là có lý do.

      - . Cần để ông biết trước là Raphael cưới vợ và có ... rất xinh... Có đúng thế ? Ông muốn uống gì sao ?... Tôi, tôi uống ít rượu... Điều mà tôi với ông là vô cùng thảm thương... Ông còn nhớ vụ đắm tàu Titanic ? Ôi, chúng tôi nằm trong đó.

      Lupin bị tác động mạnh, lẩm bẩm :

      - Ồ ! Tôi thất vọng. Tôi tin là tôi đoán...

      - Ông thấy.

      Dorchain lấy từ tủ đựng thức ăn cái cốc và chai.

      - Khi số phận đập lên gia đình...

      Ông rót cho mình cốc nước khoáng mà ông nuốt mạch.

      - …chỉ còn việc còng lưng xuống - Ông hoàn thành câu - Và ông hãy ghi chú là mọi cái móc xích nhau. Từ nhiều năm, chính ông chú chúng tôi cung cấp rượu nho mà người ta uống các tàu thuỷ của công ty... Cunard, nếu tôi còn nhớ. Đương nhiên, ông được mời dự cuộc hành trình đầu tiên của Titanic. Nhưng ông bước sang tuổi bảy mươi lăm. Và ông thích du lịch. Thế là ông nẩy ra ý kiến chết người là hiến cho chúng tôi chuyến du lịch, cho tất cả.

      - "Tất cả" là ai thế ?

      - Ôi, tất cả bà con họ hàng, Raphael, vợ ông, con ông và hai chúng tôi, bên và bên kia là Isabelle và Béatrice. Ông nghĩ là niềm vui được chia sẻ của chuyến vượt đại dương đủ để chúng tôi dàn hoà nhau ! Nhưng Béatrice và Isabelle từ chối với lý do là bọn họ sợ say sóng. Chúng tôi lên tàu cả năm người. Đứa bé là bảy tuổi ! Nếu ông thấy, nó vui mừng biết bao !

      - Ông đừng kể cho tôi việc đắm tàu- Lupin - Chẳng có ích gì để tra tấn các ông.

      - Kể cả nếu tôi muốn kể - Dorchain - tôi cũng thể, bởi vì các ký ức của tôi rất mơ hồ. Tôi thấy lại vợ và con của Raphael trước ca-nô cứu nạn quá tải. Tuy nhiên, người ta cũng thành công trong việc nhét bọn họ vào được sao hay vậy. Người sĩ quan phụ trách sà-lúp còn chấp nhận cho cả Raphael lên nữa. Chính chúng tôi là người giữ ông lại do thận trọng. Chúng tôi còn có chỗ ở ca-nô khác. Thảm cảnh xảy ra nhanh đến nỗi... Ông thanh tra, ông hãy suy nghĩ là chỉ có con tàu cứu nạn khi quay trở về...

      - Khi tôi với ông là người ta thoát khỏi số phận ! Raphael nhìn thấy vợ và con mình chết chìm trước mắt mình. Ông ta muốn nhảy xuống biển, chết cùng họ. ngạc nhiên khi ông ta bị mất trí, người đau khổ ! Buồn biết bao ! Và hối hận biết bao ! Nếu chúng tôi để ông lên chiếc sà-lúp ấy, tôi biết chuyện gì xảy ra... Chắc là ông ta cũng chết, ông ấy cũng chết. Nhưng ông cũng có thể suy nghĩ là ông cứu được vợ con mình... Trong mọi trường hợp, chúng tôi đều bị trách nhiệm gì cả... Chúng tôi phải là nguyên cớ của chia ly kinh hoàng ấy.

      - Nhưng - Lupin - Các ông nên tự trách mình tý nào cả. Thế ông ta muốn gì ở các ông ?

      - ... Cuối cùng, tôi suy nghĩ. Khi chúng tôi được thu nhận, ông ta ở cực điểm của điên rồ.

      - Và từ đó đến nay ?

      - Tôi biết. Tôi tin là ông ta quên. Ông bao giờ về vợ và con mình nữa.

      - Ông ta có biết về các đảo lộn vừa xảy ra ?

      - Chắc chắn là có. Nhưng cách tò mò. Tuy nhiên, ông đọc báo hàng ngày... Ông có vẻ như cập nhật.

      - Tôi có thể gặp ông ta ?

      - Tại sao lại ? Ở nơi an dưỡng Saint Antoine, người ta cho ông nơi tìm ông ta. Nhưng tôi cầu ông... đừng ám chỉ về quá khứ. Cũng đừng tí gì cho ông ta biết về Félicien; có thể là ông ta còn chưa biết...

      - Điều đó còn tuỳ - Lupin khi đứng dậy - ông đừng ngạc nhiên, nếu trong các đồng nghiệp của tôi còn đến hỏi chuyện ông. Và mong ông kiên nhẫn. Công lý kết thúc bởi lời sau cùng, tôi hứa với ông điều đó.

      Ông cáo từ và nhìn đồng hồ của mình. Ông còn thừa thời giờ để ăn sáng trước khi lên chuyến tàu đưa ông đến Chartres... Thực ra, đó cũng là chuyến tàu mà Félicien lúc buổi tối... Ông trở về trung tâm thành phố và vào trong quán ăn yên tĩnh. Ông cần có yên lặng và đơn độc để thoải mái suy ngẫm ý tưởng qua đầu khi Mathias Dorchain cho ông về con tàu Titanic. Cái tàu chở khách... các tàu thuỷ bằng giấy... Mối liên quan ra ràng. Kẻ sát nhân chỉ có thể là Raphael. Các việc tự nó xếp đặt. Trong đầu óc ốm yếu của người xấu số, ý tưởng phát triển từ từ... Các em của ông chịu trách nhiệm về điều xảy đến... Nếu ông có thể lên ca-nô cứu nạn... nếu ông được ở bên cạnh vợ ông và con ông... tai nạn có lẽ xảy ra... hoặc ông có thể cứu được cả hai... Nhưng trả thù thế nào đây ? Trong thời gian lâu, ông bị nhốt trong vài phòng cách ly như là tên gian ác. Tiếp đến, người ta giải thích cho ông là chiến tranh vừa nổ ra... Chiến tranh nào ? Điều đó muốn cái gì: chiến tranh ?... Và người ta chuyển ông từ đơn vị này đến đơn vị khác. Thế rồi, cách kiên nhẫn, với khả năng giả vờ khác thường mà số kẻ điên rồ nào đó có được, Raphael áp dụng để chiếm lòng tin của những tên cai tù và cố gắng của ông ta được đền đáp. Cuối cùng người ta trả tự do cho ông, tự do cần thiết để ông ta đạt được mục tiêu của mình. Ông chỉ cần đợi trở về của các tên có tội vì bọn chúng nhất định trở về vào ngày nào đó.

      Lupin chẳng gặp khó khăn nào khi khôi phục lại việc lui tới của người bệnh, theo dõi hầu như từng bước các tiến bộ của điên rồ của ông. Trời đất ! Các việc thể diễn ra cách khác. Và cả hai em trở về, mỉm cười cách giả tạo nhất, tin chắc về bị trừng phạt. Bọn họ nghĩ rằng quá khứ chắc bị quên. Cũng giống như thế đối với Raphael, có gì khác ngoài trống rỗng mênh mông tại, đánh dấu giờ mà những người được ông ta mến nhất đời mất trước mắt ông. Nhưng trong trường hợp ấy...

      Đến đây, Lupin đụng vào trở lực tầm cỡ. Tại sao Raphael đe doạ Mendaille ? Mendaille tàu Titanic. Vào năm 1912, Mendaille còn chưa cả kết hôn với Béatrice. Ông ta là người ngoài cuộc. Raphael có biết là người bà con họ hàng của ta kết hôn ? Vâng, chắc thế, ông ta biết điều đó, bởi vì Félicien và Mathias tưởng là ông khỏi bệnh và thường xuyên đến thăm ông từ nhiều tháng, chắc cho ông biết tin tức của mọi người... Ông đừng quên là ba em đều được triệu tập đến chỗ thầy Berangeon, viên công chứng ở Fonfainebleau để mở bản di chúc...

      Vậy là Raphael biết. Và có thể thù hằn của ông phát triển ra, kể từ đó, đến tất cả, , , dì họ hàng... Sau tất cả, Béatrice và Isabelle được xếp vào vì tham gia cuộc vượt đại dương. tồi tệ đến thế ! Ôi thôi, các phải trả giá, các cũng vậy. Và Mendaille là người đầu tiên bởi vì ông ta sợ khi liên kết với gia đình đáng nguyền rủa.

      Phải chăng tôi lạc đề chút ? - Lupin suy nghĩ khi ăn - Vì cuối cùng, tôi luôn quên rằng Mendaille bị thương vì tôi. thực tế, kẻ sát nhân, mặc dầu có thư đe doạ, nhưng còn chưa tấn công ông ta. Đó cũng là điều kỳ lạ nốt. Félicien, ngược lại, tất cả được giải thích dễ dàng.

      Và, ràng là các kiện móc nối nhau cách rất lô-gíc. Raphael biết là mình có ý muốn đến Paris, vì Félicien chắc chắn cho ông ta biết các dự án ấy. Ông biết là người thầy thuốc phải tàu hoả nào. Tàu ấy khi dừng ở Chartes, ông chỉ có việc lên tàu, tìm ô buồng mà ông ở... Làm sao mà Félicien có thể dè chừng ? Ông ta còn cả thấy cú đâm đến từ đâu. Sau đó, Raphael xuống ở ga dừng đầu tiên và lặng lẽ chờ chuyến tàu đầu tiên đưa ông trở về Chartes. Vì ông được tự do lại, ai mà chú ý đến vắng mặt của ông ?

      Còn lại việc giải thích cách xử của Mendaille và của Félicien, nhẫn nhục bề ngoài của họ.

      Félicien có thể nhận được cái tàu thuỷ đúng vào lúc lên tàu. biết ông phản ứng ra sao nhưng Mendaille biết được thảm cảnh của Titiinic, ông ta có lẽ phải tức thời làm đối chiếu bắt buộc giữa vụ đắm tàu và các bức thư đe doạ được gấp cách lạ lùng, đối chiếu mà Lupin làm ngay tại chỗ.

      Nhưng chính xác là ông ta hiểu. Lúc đầu, tại sao ông lại im lặng ? Ông đáng lẽ phải với mình: "Còn thằng Raphael khốn khổ ấy phải làm công việc của mình. Chắc chắn là nó bao giờ thay đổi” Và ông nghĩ đến việc khác. Đó là phản ứng bình thường về phía ai đó chỉ có lòng thương hại với bệnh nhân. Và ai mà biết được có các tàu thuỷ khác ?... Nhưng tại sao, sau cuộc "mưu sát” chống lại ông, Mendaille lại tiếp tục giữ im lặng; tại sao ông cho Cảnh sát biết các điều ngờ vực của ông ? Và ông còn tiếp tục giữ im lặng sau vụ ám sát Félicien nữa ?...

      Và đó chỉ là bí mật trong rất nhiều bí mật khác. Vẫn luôn luôn có tờ bạc năm mươi phờ-răng... và thái độ khó giải thích của Béatrice... và tấn công ở nghĩa trang Perè Lachaise... và gã tóc hung...

      - Thôi được - Lupin thầm - Việc nào - thời gian đó.

      Ông gọi thanh toán và tiến bước về phía nhà ga, xét chung, ông bất bình về các suy diễn đầu tiên của mình. Được hỏi cách khôn khéo, Raphael thể trụ lại được lâu, nhất là ông ta đuợc thuyết phục làm việc vì công lý. Ôi, phần ở cuối cuộc hành trình.

      Lupin xuống tàu ở Chartes và thuê xe đến chỗ trong xe ngựa có dạng trước chiến tranh. Ông hỏi chuyện người gác cổng.

      - Raphael Dorchain à ? - Người nhân viên - Ông ta ở ngay bên cạnh - Cái nhà nơi lưới sắt kết thúc. Ông chiếm phòng ở tầng ba; có tên ông ở cửa. Nhưng giờ này, ông ra ngoài. Nếu ông tìm thấy ông ta, hãy tin cho tôi. Tôi cho người tìm.

      Ông gác cửa thêm khi mỉm cười:

      - Thế là ít người chúng tôi làm mọi việc - Và trong cơ sở như cơ sở này, tôi đảm bảo với ông là có công việc để lo toan.

      Lupin vào trong phòng được chỉ định. có người gác cửa. ràng là Raphael có thể và đến theo ý muốn. Người ta ít dè chừng y. Chìa khoá còn để ở cửa. Ông gõ cửa và vì có ai trả lời, ông mở của.

      Sụ trang trí căn phòng tức thời làm ông chú ý. tất cả các bức tường, có các tranh ảnh cắt trong các tuần báo kể chuyện chiến tranh như: Tranh ảnh minh hoạ, Nước Pháp, Cái gương, mặt trận, phụ trương minh hoạ của tờ Báo ... được đính chặt bằng đinh ấn. Chỉ là cảnh tượng hàng hải: Tàu Lusitania chìm, hấp hối của nhóm vận tải bị thuỷ lôi, cái chết của tàu săn tàu ngầm, các bức ảnh biểu các tàu chiến và các tàu chiến tham gia vào trận đánh Jutland... có gì phải nghi ngờ về các kiện . Chính tại đây mà các tàu thuỷ bằng giấy được làm. Mỗi hình ảnh để lộ ý tưởng cố định của Raphael hất hạnh.

      Lupin từ từ quanh phòng, dừng lại trước bức ảnh trong khung có chạm trổ: người đàn bà và của khổ chủ. Mathias dối: người đàn bà trẻ rất đẹp và con cũng rất xinh với các lọn tóc dài và con mắt xanh, rất hoan hỉ. Trái tim thắt lại, Lupin suy nghĩ: "Tôi gì với ông ta đây ? Còn lợi ích gì để hỏi ông ta ! Để làm vết thương ông rỉ máu...".

      bước chân nặng vang lên trong hành lang. Lupin ngồi xuống, lấy phong thái của người khách đến có ý đồ xấu. Cửa bị đẩy cách thô bạo.

      Nguời đàn ông vào là Weber.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      VI


      VÀO TÙ




      Cái nhìn của hai người đàn ông giao nhau như hai lưỡi kiếm. Weber lùi bước ra phía sau, ngoảnh đầu về phía hành lang. Hai người Cảnh sát đến gặp ông.

      - Tôi giới thiệu với các , thanh tra Frapier - Weber - Rất vui mừng được gặp ông, ông thanh tra.

      Ông ta tiến lên đến mức sờ được Lupin và đột nhiên, dùng mũi giày cao cổ, đá cú nhanh, khô khốc lên khuỷu chân bong gân của Lupin. Lupin thể kềm chế tiếng kêu đau đớn và dựa mình vào mép bàn.

      - Mang ông ta - Weber ra lệnh - Và được chống cự, nghe chưa !

      Lupin nhận thấy mức độ tình thế và hiểu được vô ích của mọi bạo lực. số Cảnh sát khác đứng ở thềm cửa, sẵn sàng can thiệp nếu có dấu hiệu nhất.

      - Ông đến từ Mans - Weher

      - Ông hỏi chuyện Mathias Dorchain ?

      - Chính xác. ta cho chúng tôi về cuộc đến thăm của ông, kể cho tôi toàn bộ cuộc chuyện của các ông... Thú vị ! Ông giải thích cho quan toà tại sao vụ việc Mendaille lại làm ông say mê đến thế, và cũng tại sao ông ở trong chuyến tàu mà người ta tìm thấy thiếu tá Dorchain bị ám sát. Và tại sao người ta lại phát ông tại đây, trong buồng của Raphael Dorchain...

      - trùng hợp đơn giản !

      - Thôi được ! Weber nổi nóng. Ông làm cho ai tin là người lương thiện lại giả danh thanh tra để tham gia vào cuộc điều tra mà tôi biết là loại nào trong lúc che giấu Cảnh sát về bản thân mình ?... Jussieu! Xích tay lại.

      - Ông có quyền...

      - Ông khập khiễng phải ? - Weber cắt ngang - Và chính xác là chúng tôi tìm người khập khiễng xe tắc-xi từ ga Mantes đến ga Rambouillet và vội vàng đến thế !

      Còng sắt khép lại cổ tay của Lupin.

      - Lên đường !

      - Đây là sai lầm làm ông trả giá đắt - Lupin đe doạ.

      - Nhưng vâng. Ông tất cả cùng loại. Và cuối cùng ông luôn phải thú tội.

      xe Li-mu-xin lớn đợi trước cửa. Các nhân viên Cảnh sát đẩy Lupin vào cuối xe. Weber lên đằng trước, ngồi bên cạnh lái xe. cùi tay để lưng ghế, ông quay người lại để nhận diện người tù của mình.

      - Bộ mặt của ông nhắc tôi nhớ lại ai đó - Ông ta thầm - Tuy nhiên, nếu tôi gặp ông, tôi chắc chắn nhớ lại.

      Lupin nâng vai lên, dựa đầu vào lưng ghế và nhắm mắt lại. Ông phải công nhận là mình chơi với lửa và đơn giản là đánh giá thấp các phương tiện của Weber. Tất nhiên, người phó đến gặp Mathias và ông này cho ông ta ân huệ còn chưa ai được nhận: sử dụng tuỳ ý ô-tô mới tinh cho nhu cầu của công vụ. Từ Mans, ông đến Chartes và trong lúc người khả nghi mất nhiều giờ chờ tàu ông ta giăng bẫy. Và bây giờ... nhà tù Santé... Các cuộc hỏi cung... những ngày, có thể là những tuần từ từ trôi qua... Và có cách gì lên , thú nhận cuộc thám sát ban đêm ở biệt thự của Mendaille.... Và trong thời gian ấy, kẻ sát nhân lại được tự do hành động...

      Buổi chiều đó, sau các thể thức thường lệ, Lupin ngủ ở nhà tù. Việc bắt ông có gây nên ít lời đồn đại. Người ta có bắt được người tìm cách giết Xavier Mendaille và đâm, trong tàu nhanh, giữa thanh thiên bạch nhật, với táo bạo hiếm thấy, người thầy thuốc - thiếu tá bất hạnh ?... Nhưng ai nghĩ đến Arséne Lupin. Đó là kiện vụn vặt trong các kiện khác, hơi bí mật, ít nhiều gây bối rối cho vấn đề mà Cảnh sát tỏ ra rất bí mật.

      Và vì lý do gì ? Bị cáo từ chối trả lời quan toà khi tìm hiểu việc. Tuy nhiên, quan toà Jerôme Berthon nổi tiếng là khéo léo và sáng suốt. Ông thuộc về thế hệ mới của các quan toà bối rối trước quanh co, thận trọng lỗi thời, các thủ đoạn nham hiểm cách khôn ngoan. Ông thẳng vào mục đích.

      - Thôi được ! - Ông - Bề ngoài cho thấy ông là người thông minh.

      - Ông tử tế với tôi quá !

      - Ông phải hiểu rằng hệ thống chống đỡ của ông đứng vững. Rốt cuộc chúng tôi cũng biết ông là ai.

      - Và tôi, tôi cho rằng rốt cuộc ông phải thả tôi ra - Lupin phản ứng lại - Nhưng tôi muốn thấy độc đoán đến đâu.

      - Thế nào, độc đoán ư ! - Quan toà phản ứng lại - Tôi thừa nhận là ông còn chưa có tên trong sổ đen, chưa có tiền . Nhưng đó chính là điều làm cho ông đáng ngờ. Chúng tôi thích những người làm như từ trời rơi xuống. Ông có tham gia chiến tranh ?

      - Cũng như mọi người.

      - Trong đơn vị nào ?

      - Nếu tôi cho ông điều đó, có thể ông tin tôi.

      - Thôi được. Ông ở đâu. Phương tiện sống của ông là gì ?

      - Ông tìm hiểu lấy.

      - Tôi trước cho ông là...

      - Ông thể làm cho tôi xúc cảm, thưa quan toà. Người ta bắt tôi có chứng cứ. Và người ta muốn tôi cộng tác với thứ luật pháp ấy ! Ôi, bao giờ. Tôi còn tự do để im lặng.

      - Ông thể chối bỏ là ông quan tâm đến em Dorchain ?

      - sao nào ? Nếu điều đó làm tôi hài lòng trong nhiệm vụ người Cảnh sát điều tra tư. Có luật lệ nào cấm tôi làm điều đó ?

      - Đồng ý với ông. Thế cho tôi biết về các phát của ông.

      - Trước hết, trả tự do cho tôi .

      Quan toà ra hiệu gọi người lính gác và giao Lupin lại. Cuộc chiến ấy kéo dài nhiều ngày. Lupin từ chối chỉ định luật sư. Người ta cho ông luật sư do chỉ định, người già, toát ra mùi thuốc và rượu trắng và hình như chán ngấy mọi thứ.

      - Ông có sai lầm khi xử thô bạo với Berthon. Ông ta có thể bỏ tù ông nhiều tháng chỉ để chứng tỏ là ông phải là người mạnh nhất. Ông được lợi khi thú nhận.

      - Nhưng thú nhận cái gì, trời đất !

      - Ông tắc-xi đến Mantes để đuổi kịp tại Rambouillet con tàu đưa ông đến Paris. Đó là chặng đường hoàn toàn thể giải thích được. là quá dễ dàng để ông thẳng từ Mantes đến Paris ! Ông hãy tự đặt mình lúc vào vị trí của Berthon. Ông hãy nhìn nhận là ông ta nhầm khi thấy cuộc hành trình đó là kỳ quái. Bây giờ, điều mà tôi với ông về chuyện đó, thế nào hả ?...

      Lupin nhanh chóng chán ngấy các lời đối đáp ấy, chúng chỉ làm trầm trọng thêm trường hợp của ông. Người lái xe tắc-xi đưa ông từ Mantes đến Rambouillet nhận ra ông ngay từ khi đến trước mặt nửa tá người mà trong đó quan toà để lẫn người tù vào.

      - Chính ông ta.

      - có chắc thế ?- Berthon hỏi.

      - Tất nhiên ! Ông ta ngừng thúc giục tôi để tôi nhanh hơn. Ông ta sợ chậm tàu Paris đến nỗi chạy qua ga.

      - Ông ta chạy ?

      - Đó là cách . Ông chạy chân và chân lết, nếu người ta có thể .

      Quan toà cho dẫn Lupin vào buồng làm việc.

      - việc là thế. Ông lên tàu ở Rambouillet với vội vàng đến mức người ta có quyền nghĩ là ông nhất thiết muốn gặp ai đó. Ai vậy ? Chắc chắn là Félicien Dorchain, vì rằng, ngay từ hôm trước nữa, ông đến thăm Mendaille Dorchain và được ông này cho địa chỉ của Raphael, nơi mà ông bị bắt, bằng những lý do mà tôi còn chưa biết nhưng ông trình bày cho tôi là ông ghét em Dorchain. Ông giết Félicien; ông chuẩn bị, có thể là để giết Raphael...

      - Nhưng mà..

      - Hãy khoan. Chưa phải là tất cả. tấn công mà ông Xavier Mendaille là nạn nhân đến lượt nó liên kết với sát hại thầy thuốc - thiếu tá - Người giết Félicien Dorchain cũng là kẻ tấn công Xavier Mendaille. Hơn nữa, tôi cảnh báo ông là khi tình trạng sức khoẻ của ông Mendaille cho phép ông trở về nhà mình, tôi cho ông đối chất với ông ta và chúng tôi thấy ...

      Tất cả điều đó vừa rất lô-gic vừa rất hài hước đến độ Lupin thể nhịn cười được.

      - Xin thứ lỗi cho tôi, thưa quan toà, tôi có điều gì chống lại lập luận của ông. Nó là thể chê vào đâu dược. Nhưng nó thể buộc tội tôi, ông thấy ?

      - Tại sao ?

      - Bởi vì tôi là Arséne Lupin.

      - Mặc kệ ! Tên gọi vô nghĩa. Lupin, xét về đại thể, thích đấu tranh trực diện hơn.

      - Ông là Arséne Lupin - Quan toà - kỳ lạ !

      - Và Arséne Lupin bao giờ có bàn tay vấy máu.

      - Ông hãy nghe đây - Quan toà lại cách nghiêm túc - Tôi giờ để phí. Lupin hay Lupin, tôi buộc tội về mưu ám sát và ám sát.

      Và quay người về phía luật sư hình như ngơ ngác, ông thêm:

      - Thầy luật sư, thân chủ của ông có lợi khi chế nhạo pháp luật... Lính đâu, dẫn ông ta .

      Lupin lại chui vào xe xà-lim để trở lại Santé. Ông nằm dài ghế nằm của mình với lòng tin chắc gieo nghi ngờ trong đầu của quan toà. Ông này chậm trễ tự với mình: "Và nếu điều đó là sao ? Nếu đúng là Arséne Lupin sao ?... Sau đó, ông triệu tập Weber đến - Ông thủ trưởng sở Mật thám cũng được tham khảo tiếp sau... Tin tức đó từ đầu này đến đầu khác theo hệ thống "Có thể là ông ta ! Hãy cẩn thận ! được hở ! Và nhất là để báo chí ra ngoài cuộc càng lâu theo khả năng có thể".

      Gieo rắc kinh hoàng trong hàng ngũ của kẻ đối địch, đó là trong các phương pháp thường dùng của Lupin. Nó còn trả giá lần nữa, nếu... Nhưng chẳng mấy chốc nó chốt lại. Và, tuy nhiên, chưa đầy giờ sau khi ông về, lỗ nhìn của xà-lim bị đẩy ra, con mắt ra ở đó và chắc là phải của người lính gác vì cuộc trao đổi bí mật bắt đầu thầm ở sau cánh cửa. Lupin lấy lại lòng tin của mình từ phút này đến phút khác, ngồi bậc đá thế nào để phơi bày bộ mặt của mình dưới góc độ tốt nhất cho những người quan sát luân phiên nhau nhìn qua lỗ. Quan toà có lý khi ông "thẻ” đo người nào liên quan đến người tù bí của ông ở sổ hồ sơ. Khi Lupin chỉ huy Cảnh sát dưới dìu dắt của ông Lenormand, ông ta cẩn thận làm mất hồ sơ của mình ở nơi lưu trữ. Nhưng, trong những người biết ông, chắc chắn hãy còn nhiều người có thể nhận dạng ông. Thí dụ như Ganimard; có thể ông ta về hưu rồi; Formerie cũng thế, nếu như ông ta chưa chết. Đó là những con người có trí nhớ nhầm lẫn. Chắc chắn người ta đến nhờ họ dán mắt vào lỗ nhìn. Và sau đó còn có Weber mà nghi ngờ thoáng qua khi ở trong ô tô - Và còn những người khác nữa, những kẻ đối địch trước chờ dịp để chộp lấy... "Đúng, nhìn nghiêng người ta đúng... Và tuy nhiên, nhìn ba phần tư... Cái tai của ông có lớn hơn ít ?... Đối với miệng có nghi ngờ gì có thể... Cái nếp hài hước ấy... Nhưng bộ mặt hình như trẻ hơn. Con người ma quái này cũng như tất cả chúng ta. Ông ta cũng phải già ... ! Khó lòng khẳng định cách dứt khoát !".

      Lupin nghe họ và ông rất mừng gieo rối trí trong hàng ngũ của kẻ thù. Người ta tăng gấp đôi cẩn mật chống lại ông và do hăng hái quá đáng, người ta phạm cách tai hại vụng về mà ông có thể lợi dụng ngay.

      Ngày hôm sau, Lupin lại được dẫn đến chỗ quan toà. Lần này người ta cho ông, dưới danh nghĩa hộ vệ, hai người Cảnh sát mà Weber đặt toàn bộ lòng tin vào: các em Doudeville. Lupin cười thầm. Cú đánh mạo hiểm của ông bắt đầu tỏ ra có giá.

      - Ông đừng trở lại nữa, ông chủ ạ - Jean nhắc lại - Người ta chuẩn bị điều gì đó.

      Quan toà Berthon tiếp đón Lupin với thái độ nhã nhặn và để ông ngồi gần luật sư.

      - Thế nào, ông trở nên biết điều chút ? Ông cho tôi biết ông là ai chứ ?

      - Sẵn sàng. Tôi là Arséne Lupin.

      - Arséne Lupin chết từ lâu. Chúng ta hãy chấm dứt đùa cợt .

      - Tôi đùa.

      - Thôi được - Chúng ta trở lại: ông ở đâu ?

      - Khắp mọi nơi. Tôi như là Bá tước Monte Cristo. Tôi có rất nhiều chỗ ở. Ngay lúc này, tôi chiếm nhà trú chân ở nhà tù Santé - Tuy nhiên, phải ở lâu.

      Bị thất vọng, quan toà ra hiệu cho viên lục đừng viết gì thêm. Ông dùng đầu ngón tay giụi mắt như là người nào đó tìm cách làm cái nhức đầu.

      - Đó là lời cuối cùng của ông ? - Ông ta - Thế , chúng tôi thay đổi phương pháp... Đưa người làm chứng vào.

      Mathias Dorchain bước qua ngưỡng cửa phòng làm việc.

      - có biết người tự cho mình là thanh tra Frapier này ?

      - Rất đầy đủ.

      - Tôi có lời khai của ở kia.

      - có điều gì để bổ sung ?

      - . Tôi tất cả những gì tôi biết.

      - Người bị buộc tội có làm e ngại ?

      - Hoàn toàn . Ngược lại. Ông ta rất lễ phép, rất dễ thông cảm.

      - Ông ta chắc hỏi có nhận được lá thư đe doạ phải ?

      - Vâng - Và tôi trả lời ông ta là tôi chẳng nhận được gì cả.

      - Ông ta có tỏ ra bất ngờ ?

      - Có thể là... có.

      - Tôi phản đối - Lupin - Ông gợi ý cho ông Dorchain rằng tôi là chủ nhân của các bức thư ấy.

      - Tôi cầu ông được cắt ngang tôi. Ông Darchain, ông hãy nghĩ kỹ lại ... Ông gặp người bị buộc tội... thí dụ cải trang thành nhân viên khí đốt hoặc người đưa thư hay là người chào hàng bảo hiểm tại nhà ?

      - . Tôi tin - Mathias làm bầm, hoàn toàn bối rối.

      - thấy là người nào đó lẻn vào nhà mình trong các ngày trước lúc đến thăm của bị cáo ?

      - ... Tôi có gì có thể cám dỗ kẻ ăn trộm.

      - Thôi được. Tôi cảm ơn .

      Lupin chờ Mathias Dorchain ra khỏi và :

      - Nếu tôi hiểu ông, thưa quan toà, việc mất trộm có thể là nguyên cớ của các vụ cho là án mạng gán cho tôi... Các thư đe doạ ấy, gấp theo hình các tàu thuỷ , điều đó với ông chắc phải là chi tiết quan trọng.

      - Tôi biết nghề của tôi - Quan toà đáp lại cách nhanh chóng - Và nếu ông mà láu cá như ông tự cho, ông phải nhận thấy các thư ấy là các bẫy ngốc nghếch, chỉ nhằm mục đích làm lạc hướng các điều nghi ngờ, Nhưng đó là điều quá đơn giản. Chúng tôi hoàn toàn ngu dốt, ông hãy tin ở tôi.

      "Bị chạm mạch ! - Lupin suy nghĩ - Ông ấy có lý”.

      Đó là điều hơi quá đơn giản, tuy nhiên, nếu người ta tin rằng đó là người thứ ba phạm tội. Với tôi, là trường hợp thường gặp. Nhưng phải là tôi...

      - Ông : đó là gì vậy khi tôi có ý đồ trộm ở nhà Mendaille và xác chết của Félicien Dorchain ?

      - Chúng tôi biết điều đó. Có thể là các bức thư, các giấy tờ gây liên luỵ chăng ?

      Lupin nhìn thấy trong ngăn kéo, tờ giấy bạc năm mươi phờ-răng đặt rất ngay ngắn. "Chẳng ngu, ông nghĩ, chẳng ngu gì cả. Họ thể xa hơn với các yếu tố họ có”.

      - Ta là vô tội - Ông dằn từng tiếng - Trong khi các ông ra sức làm khổ tôi các ông để kẻ sát nhân tự do hoành hành. Các ông hãy chờ nạn nhân mới để mở mắt ra ! ... Tôi muốn ở vị trí các ông, ông quan toà ạ.

      Ông với bao tin tưởng, chắc chắn toát ra từ ông đến độ quan toà hình như cũng bị lay chuyển. Nhưng quan toà nhanh chóng lấy lại phong thái.

      - Ông loè bịp - Quan toà : - Tôi đọc cách ràng trong trò chơi của ông, ông được gọi là Lupin ạ. Ông nghiên cứu cẩn thận người mẫu của mình. Cũng như ông ấy, khi bị yếu thế, ông tìm đến việc doạ dẫm. Chỉ tí nữa thôi, ông xác nhận với tôi rằng ông là người duy nhất có thể đến cùng của việc này và tôi có lợi khi ký giấy miễn tố cho ông. Đúng thế có phải ? Ôi, tôi tiến hơn được.

      Lupin xiết chặt nắm tay. Nhiều điều mù quáng làm ông phát khùng: Ông luật sư muốn can thiệp. Quan toà cắt lời của ông ta.

      - Tôi xin lỗi, luật sư ạ. Chúng ta tiếp tục công việc vào ngày mai. Và ông hãy cố gắng thuyết phục thân chủ của ông rằng ông ta sai lầm chơi trò chơi ấy với tôi.

      Người lính gác giao Lupin vào tay của em Doudeville. Trong khi bọn họ xuống bậc thềm, Jacques Doudeville thầm mà hầu như rung môi:

      - Mendaille ra khỏi bệnh viện... Ngày mai trình diễn lại tại chỗ ông ta. Hành trình bằng ô-tô... có vấn đề đưa theo xe chở tù - Ông ngừng lại để cho can phạm bị trói đến lính gác và ngay sau đó tiếp tục :

      - Chúng tôi đứng về phía ông... Tất cả được dự tính... cuộc ùn tắc có tổ chức để chặn chiếc xe hộ tống...

      Bọn họ đến phía dưới cái "bẫy bắt kẻ gian”.

      Người cảnh sát thét ra hai chữ ngắn gọn: "Chúng ta chuồn !” và thô bạo đẩy Lupin vào xe thùng.

      Lupin vui mùng hớn hở. Như vậy là mưu của ông thành công. Người ta dám chính thức công nhận ông chính là người ăn trộm hào hoa nổi tiếng, nhưng... nhưng người ta chuẩn bị rất giống với cuộc tổng động viên. Vì cuối cùng biệt thự nhà Mendaille đâu phải ở Quảng trường Elysées. Nếu người ta dùng xe chở tù, đó đơn giản chỉ là để tránh tò mò của khu phố. Đó là để đảm bảo tốt hơn canh gác tù nhân. Ô-tô chở Lupin chắc chắn có hai hoặc ba xe con chật ních Cảnh sát theo.

      Lupin huýt sáo khi quay lại phòng giam. Và khi mở lỗ nhòm, ông phát ra tiếng cười, ông đứng thẳng trước con mắt của người quan sát ông và kêu lên:

      - Coucou. Đây đúng là gã Lupin tốt bụng có hân hạnh chào ông đây. Ông có trước mặt bộ mặt của Arséne ! có phấn trang điểm. có râu mép. Đúng như ông ta ở thành phố cùng những người thân. Nhưng ông hãy nhìn nhanh ông ta vì tí nữa chậm mất. Chào ! Hẹn gặp ở buổi sáng cuối cùng của tôi... Các trò giải trí cho tôi... con mắt đen nhìn mày... Xin ông thứ lỗi cho tôi. Dù là kẻ thuê bao ở Opera hài kịch, tôi hơi lẫn lộn tất cả...

      Cửa lỗ nhòm đóng lại cách đột ngột. Lupin quay vòng. "Người ta bằng lòng - A ! thể được ! tí nào. Người ta tự : Nếu nó hát, đó đúng là Arsène Lupin. Và nếu là Arsène Lupin, các mối lo bắt đầu. Và nếu các mối lo bắt đầu, người ta chịu áp lực của báo hàng ngày... và nếu các báo hàng ngày... A ! Các ông bạn tốt của tôi, tôi đổi vị trí của tôi cho viên đạn pháo... Raphael, dù ở đâu, hãy đợi tôi lúc trước khi giết ai đó. Tôi đến. Chúng ta thỏa thuận cùng nhau. Đừng để Cảnh sát đặt mũi vào công việc của chúng ta. Và thấy đấy, với việc nào đó, tai họa lại là tốt, như là Victoire trung thành của tôi ... cái lần nghỉ ngắn này chữa lành khuỷu chân tôi. Chỉ ít từ như thế nâng đỡ tôi.

      Ông ta ăn trưa ngon miệng dù nước canh rợn người, và ông ngủ mạch đến sáng. Ông tỉ mỉ tập thể dục. Ông cần có tất cả mọi phương tiện của mình vì rằng cuộc đấu có thể khó khăn. "Nếu bọn họ thể đuổi kịp chúng ta, bọn họ có khả năng nấp mà bắn chúng ta !” ông suy nghĩ vậy. Nhưng lời suy nghĩ đó ảnh hưởng gì đến bộ mặt tươi vui của ông. Người ta đến tìm ông lúc 10 giờ. Bốn xe ô tô dừng ở sân.

      - Ái chà - Lupin với các lính gác - tôi thấy người ta đặt các đĩa ăn trong các đĩa lớn - Đó là đám cưới, lời của tôi !

      Ông nhìn thấy trong xe con thứ hai hình bóng của Weber và của quan toà dự thẩm, Trong xe thứ ba và thứ tư, các mũ quả dưa chỉ có mặt của nửa tá thanh tra. Người ta đẩy ông thương xót đến xe đầu tiên mà ở đó ông nhận biết luật sư của mình ngồi bên cạnh lái xe. đến lúc, người hùng bị vô hiệu hoá. Nhưng khi Lupin vào phía sau ô tô, ông có cử chỉ lui lại: Hai người Cảnh sát đến để áp giải ông phải là em Doudeville.

      Kế hoạch bị hỏng, ông ngồi xuống giữa hai người lạ. Tại sao hai em nhà Doudeville lại bị thay thế ở thời điểm cuối cùng ? Người ta tin bọn họ sao ? Hay là, đơn giản hon, bọn họ được giao nhiệm vụ khác ? Và khi nào cơ hội mới xuất ? Dựa vào ai, nếu em Doudeville thể giúp ông ? Ông còn phương tiện gây sức ép mạnh mẽ ấy mà ông dùng ngày xưa để lấy lại tự do của mình. Ông ngã vào lưỡi lê địch cách dại dột khi mình là Lupin.

      Khi đoàn xe con dừng lại ở đường La Rouchefoucauld, ông thất vọng, nhưng ông sẵn sàng làm theo cầu của quan toà. Bà Mendaille xuất . Việc trình diễn bao gồm bà vì bà vắng mặt ở buổi tối của " tấn công” và Mendaille phải cho người ở xa, ông ta chỉ có mình trong nhà lúc xảy ra thảm cảnh. Quan toà khám xét tầng hầm, nhẩm trong đầu sơ đồ của các nơi trước lúc tiến hành cuộc tập dượt. ông thanh tra đứng trước cửa ra vào, người khác canh gác đại sảnh, người khác nữa đóng kín các cửa con và kéo ri-đô để tạo nên bóng tối trong nhà như khi mà Mendaille chộp được tên trộm. Weber và luật sư ngồi ngưỡng cửa của phòng khách, thầm chuyện nhưng viên phó Cảnh sát theo dõi Lupin. Chắc chắn là ông ta chưa đến tự thuyết phục là kẻ thù cũ cùa mình cuối cùng thất bại.

      Khi mọi chuẩn bị xong, quan toà cho Mendaille vào, ông ta còn rất xanh xao và có những nét thâm quầng sâu hoắm.

      - Ông có nhận ra người đàn ông mà các ông đánh nhau ?

      Mendaille quan sát Lupin rất lâu và lắc đầu.

      - - Ông - Tôi điện thoại... Tôi hơi quay lưng về phía cửa... Như thế này... Trời tối... Tôi hơi nhìn thấy bóng người...

      - Tốt. Ông có cảm thấy đủ sức để diễn lại cuộc chiến đấu ? Ô ! Từ từ, động tác này xong tiếp động tác khác, như thế là để trí nhớ của ông có giờ nhở lại. Đồng ý chứ ?

      - Người ta có thể thử ! Mendaille tin tưởng.

      Quan toà dẫn Lupin vào đại sảnh.

      - Ông hãy đứng vào chỗ đứng khi ông nghe ông Mendaille điện thoại.

      - Tôi ở bất kỳ nơi nào trong căn nhà này. Lupin - Tôi chưa bao giờ thấy cái nhà này.

      - Như vậy, ông luôn phủ nhận ?- Quan toà kêu lên.

      - Hơn bao giờ hết !

      - Ông nhầm... Hãy cởi trói cho ông ta... Ông làm như ông nhảy xổ vào ông Mendaille để ngăn cản ông ta điện thoại... Khi từ chối, ông cung cấp chứng cứ nóng bỏng chống lại ông.

      - Tôi từ chối - Lupin khi nhún vai - Đó là thô bỉ, đơn giản thế thôi.

      - Ông hãy làm !

      Lupin chạy về phía Mendaille và bóp vào cổ.

      - Đừng cử động nữa - Quan toà ra lệnh - Ông Mendaille, có phải cuộc xô xát bắt đầu như vậy ?

      - phải ! Mendaille . Hình như...

      Những người tham dự xúm lại và bây giờ tất cả đứng trong buồng làm việc.

      - Tôi phải buông máy ra để tự vệ - Mendaille lại ... - Tôi tìm cách ôm chặt người đàn ông... Ông ta đánh tôi ở cổ... Chúng tôi đều ngã xuống...

      - Các ông hãy làm .

      Mendaille và Lupin lăn tròn nhau. Bỗng nhiên Lupin cảm thấy đối thủ của mình tuôn vào tay ông vật: cái chìa khoá. Tuy nhiên, trong khi hì hà hì hục, Mendaille thầm vào tai ông:

      - Đóng phòng làm việc lại... Chuồn theo cửa phụ...

      Nằm ngửa lên lưng, Lupin đẩy được Mendaille ra.

      - Dừng lại ! - Quan toà kêu lên - Hãy nằm im... Bây giờ, ông Mendaille, ông hãy nhớ lại xem phát đạn từ đâu đến... Ông cần phải xác định là nó được bắn bởi tên thủ phạm hãy bởi tên đồng loã...

      Lupin do dự. Đứng lên với mềm mại đáng ngạc nhiên, ông lăn xả vào giữa quan toà và viên Cảnh sát, vật ngửa trong các viên thanh tra bằng cú móc chân, đánh gục thanh tra khác bằng nắm đấm, đưa người thứ ba dạo chơi bằng cái húc đầu. Trong giây đồng hồ, ông khoá phòng làm việc bằng chìa khoá mà Mendaille chuyền cho và chạy vào nhà bếp. Nhanh chóng theo cửa phụ ! Ông rút then cài cửa, ghé mắt nhìn. có ai cả. Đường Aumal vẫn giữ bề ngoài yên tĩnh thường ngày: đoàn hộ tống ở trước cửa chính.

      "Bọn họ cần ba phút để báo động - Ông nghĩ thế - Ta có đủ giờ".

      Ông rút lui vội vã, rẽ vào trong đường Taibout và lúc sau lẩn vào trong đám đông.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      VII


      NẠN NHÂN MỚI




      Lần này, báo chí xúc động và kêu về vụ bê bối. Cái gì ! Gã khập khiễng bí có thể trốn thoát, khi mà gã ta bị Cảnh sát bao vây quanh ! Và mỉa mai tột độ là gã ta thành công trong việc đánh cắp chùm chìa khoá của buồng làm việc mà ai trông thấy và nhốt những người lính gác vào buồng đó rồi ra cách lặng lẽ, hai bàn tay đút trong túi áo, bằng cửa phục vụ mà người ta lơ là canh giữ ! mạo hiểm như vậy, bình tĩnh như vậy để lại ấn tượng. Vậy ai là kẻ khập khiễng ấy ? Tại sao chính quyền lại biểu có nhiều bí đến thế ? Công chúng có quyền được biết . Và người ta đến người ngang hàng của Arsène Lupin, người ta gợi lên ký ức của nhân vật phiêu lưu lớn.

      "Nếu ông ta còn ở giữa chúng ta, người viết xã luận của tờ báo tiền phong, vừa mới được sáng lập từ cơ hội nào để công kích chính quyền, viết là - lâu lắm ông ta công nhận quyền lợi của giả thuyết buồn cười của những người điều tra. Nhưng cuối cùng, nếu người ta chịu khó phân tích, thay cho bắt người lương thiện cách bừa bãi, người ta nhận thấy gì ?

      Thiếu tá Dorchain rất có thể bị ám sát trước Rambouillet chứ phải sau. Phẫu thuật xác chết đặt cầu xác định chính xác giờ của án mạng.

      Và kể cả nếu Félicien Dorchain bị đánh giữa Rambouillet và Paris nghi vấn còn tồn tại ở kẻ sát nhân, vì tàu chở khoảng hai trăm hành khách và bất cứ ai trong họ cũng có thể qua phần xếp mềm giữa hai toa tàu, vào trong toa bi kịch.

      Người ta là kẻ phạm tội tuần tự đến ở nhà Mathias rồi đến nhà Raphael Dorchain bằng việc cải trang thành ông thanh tra Cảnh sát và ở đây có việc nóng bỏng - Chúng ta ở đây có tội phạm (và gì nữa ?) nhưng từ đâu mà lừa bịp nhàng ấy kéo theo cách độc đoán dự án giết người ?

      Và bây giờ người ta thú nhận là Xavier Mendaille nhận biết kẻ tấn công mình ở người khập khiễng, thế họ đùa cợt ai vậy ? Lupin còn ở đó - Than ôi ! Để đưa ra cho lãnh đạo chúng ta trong các cách thức mạnh bạo mà ông ta có bí mật nhà nghề. Mong rằng chúng ta được phép phản đối thay cho ông ta và khen ngợi con người đó tỏ ra khá khôn khéo để tuột khỏi bàn tay của Cảnh sát thiển cận và vô hiệu. Ông ta xứng đáng nối nghiệp cho người hơn lần đứng về phía luật pháp".

      Bài báo có tiếng vang to lớn.

      - Ông nghĩ gì về điều đó, thưa ổng chủ ? - Bernardin hỏi.

      - Tôi xác nhận - Lupin - ta ngu, chàng trai viết như vậy. Sau cuộc vượt ngục bậc thầy, ông ta trở về chỗ ở của mình ở đường Hoà Bình mà ông biết rằng ông được an toàn, cảnh sát biết hữu của chỗ này. Nhưng ông tránh ra, để giữ cẳng chân đau của mình, thỉnh thoảng còn tái phát. Bernardin, được tha lỗi từ lâu, ở bên ông.

      - Điều mà chúng tôi sợ, thưa ông chủ, nhắc lại. Và chúng ta có thể làm gì ? Chúng tôi thể kể cả việc gửi các bưu phẩm cho ông. Chúng tôi có thể bị họ, ngay lập tức, định vị - A ! Tôi thề với ông là chúng tôi trải qua những khoảnh khắc tồi tệ. Còn ông ?

      - Tôi ấy à - Lupin trả lời - Tôi quen. Bây giờ hãy để tôi tự do. Tôi cần suy nghĩ.

      Ông châm điếu xì gà và sải bước trong buồng làm việc, giẫm cả lên báo hàng ngày mà ông để rải rác thảm. Cách xử của Mendaille có ý nghĩa gì ? Khi Mendaille cho rằng mình thể nhận dạng được kẻ tấn công mình, chắc rằng ông ta dối. Nhưng ông nhận được lá thư đe doạ... nhưng suýt nữa ông bị giết... nhưng người bà con họ hàng Félicien, sau khi cũng nhận được lá thư đe doạ, bị ám sát. Sao vậy ? Tại sao ông ta lại cung cấp cho kẻ khả nghi mà Cảnh sát đưa đến cho ông, phương tiện để trốn thoát ? Chỉ có kết luận và chỉ mà thôi: Mendaille biết kẻ khả nghi là vô tội. Ông biết kẻ tấn công phải là tác giả của các bức thư và ông ta giết Félicien.

      Vậy ông ta biết thủ phạm thực và muốn tố cáo ông cho Cảnh sát. Chính cũng bởi lý lẽ ấy mà lúc ban đầu ông ta giữ kín việc nhận được các tàu thuỷ bằng giấy. Thiếu tá Dorchain cũng giữ im lặng, nhưng hình như ông chấp nhận đến Paris để trao đổi với Mendaille. Và về vấn đề của ai ? Ái chà, vấn đề của Raphael. Người ta thường trở lại vấn đề của tên điên khốn khổ, về đắm tàu Titanic, về báo thù lâu dài được kiên nhẫn nung nấu...

      Lupin nằm vật ra giường, đầu kê lên hai bàn tay. Ở đó có cái gì khớp với các thứ còn lại. Mong rằng Félicien Dorchain muốn tố cáo mình, điều đó có thể thông cảm được. Nhưng Mendaille. Raphael chỉ là bà con của vợ ông, người bà con mà bà ta tức giận từ năm này qua năm kia ! Tại sao lại gượng bọn họ ? Mendaille phải là người đàn ông thích vướng víu vào các đắn đo ấy. Trò chơi ghép hình là chưa được trọn vẹn. Nó còn thiếu các mảnh - Và đặt vào đâu: giấy bạc năm mươi phờ-răng, mộ của Thống chế Davout, gã tóc hung ? Điều đó, tuy vậy, chắc rằng là bộ phận của toàn khối - Lupin tin chắc là vậy. Nhưng ông ta phí công khêu gợi tưởng tượng lớn lao của mình, ông chưa thấy giải pháp nào có thể chấp nhận được.

      Jacques Doudeville đến thăm ông và thấy ông cáu kỉnh, khó chịu.

      - Ông làm dáng - Lupin - Nếu tôi còn chưa vào hầm tối đó phải là lỗi của ông.

      - Tôi biết - Người Cảnh sát bào chữa cách đáng thương hại - Người ta đặt chúng tôi vào lúc cuối cùng ở cuộc điều tra khó khăn, nhưng nếu ông rút ra khỏi cuộc điều tra, đó là vấn đề khó giải thích. Và như vậy chúng ta bị phản bội. Chúng tôi có thể giúp ông, lần khác.

      - có lần khác nữa - Lupin cắt lời. Môi trường xung quanh Nhà Lớn ra sao ?

      - Xấu ! Lão Weber khổ sở ấy có thể phải chịu khiển trách nặng. Người ta cho lão tám ngày để tìm ông.

      - À ! Bởi vì người ta luôn tưởng rằng tôi là người phạm tội ?

      - Hơn bao giờ hết. Weber tin vậy, bây giờ vì ông là Arsène Lupin và điều đó làm lão ta hết mọi phương tiện của mình. Ông ta thể lý giải cách đúng đắn. Vì rằng việc này là vấn đề đau đầu, ông ta đặt nó lên lưng ông và còn vấn đề tranh cãi nữa. Ông ta hỏi và hỏi lại... Về phần mình... viên thanh tra của Mantes hỏi Isabelle Verzy Monteornet rất lâu. ta biết gì, cố nhiên: tôi có đọc bản báo cáo. Hơn nữa, ai biết gì.

      - Ông Weber có nghĩ đến đảm bảo việc che chở cho Mendaille, Mathias Dorchain... và ngay cả Raphael ?

      - . Bởi vì ông ta biết là ông bị giam giữ, ông ta sợ cái gì mới được chứ ?

      - Đồ đểu ! Nhưng bây giờ sao?

      - Tôi biết. Tiếp đến, tất cả mọi người được huy động để bắt ông. Người ta bắt nửa tá người vô tội chỉ có sai lầm là giống ông cách mơ hồ.

      - hãy cho tôi các cập nhật.

      Khi các chữ ấy, Lupin hề biết rằng Doudeville sắp tới mang đến cho ông tin tức làm sửng sốt.

      Vào lúc mười giờ, cũng như mỗi buổi sáng, Léonie Laloupe, người đàn bà nội trợ của Mathias Dorchain để cái bị của mình lên ngưỡng cửa, tìm chìa khoá cửa nhà trong ví và mở cửa. Bà ta ngay vào nhà bếp mà ở đó bà thay cái măng-tô của mình bằng cái tạp dề rộng. Làm xong việc ấy, bà nhận thấy là ông chủ của mình chưa dùng bữa ăn sáng. Cốc, bánh, bơ, bình cà phê còn ở bàn. Hơi lo lắng, bà gõ cửa buồng.

      - Ông chủ... Có phải ông đau ?

      có trả lời.

      vào và nhìn quần áo xếp cẩn thận ghế tựa. Giường trống . Bà bắt đầu lo lắng thực . "Ngay lập tức tôi cảm thấy có kẻ gian, sau này bà với ông Cảnh sát như vậy. Nhưng tôi tưởng là ông chủ hơi bị mệt”. Cửa của phòng tắm được đóng. Sau khá nhiều do dự, bà ta đẩy cửa và ghé mắt nhìn. Bà ta xuýt nữa ngất vì bị xúc động đột ngột nhưng kinh ngạc đưa bà vượt lên sợ hãi. Dorchain nổi lên trong bể tắm, chìm lơ lửng trong nước và ông ta còn mặc áo ngủ. cái tàu thuỷ bằng giấy, bị nước làm mềm nhũn, trôi nổi giữa đầu gối của ông và sắp chìm.

      Léonie trong khi vội vàng, vấp vào các vật dụng, chạy khỏi nhà và trốn vào cửa hàng bánh mì bên cạnh mà ở đó bà kể lại khám phá rùng rợn của mình. Có khoảnh khắc bối rối trước khi bà bán bánh nẩy ra ý kiến điện thoại cho sở Cảnh sát. Nhân viên trực ta làm điều cần thiết và nên sờ vào cái gì hết. Khi ông cẩm đến, có thầy thuốc và hai nhân viên theo, ông thấy nhóm người tập trung trước nhà và Léonie khóc. Ông đuổi những người tò mò , để lại nhân viên ở lề đường và tiến hành số khám xét đầu tiên.

      Dorchain chết. Người thầy thuốc tìm thấy ở đáy của sọ não, dấu vết của cú đánh mạnh. Theo tất cả khả năng có thể, kẻ xấu số bị đập chết, trong lúc ông ta vừa tỉnh dậy, chứng cứ được cung cấp bởi chiếc áo mặc trong buồng ngủ choàng áo ngủ. Sau đó, kẻ sát nhân hất xác chết vào trong bồn tắm - Bồn này đầy nước hay người ta mở vòi nước ? Cũng giống thế, ta có mang cái tàu thuỷ hay gửi cái tàu thuỷ đó cho nạn nhân của mình và tìm thấy nó trong căn hộ ? thể xác định ở thời điểm tại.

      Ông Cảnh sát vớt cái thuyền tang tóc lên và gỡ nó ra với muôn nghìn cẩn thận vì giấy dính vào ngón tay, bóc từng mảnh - Nó chứa dòng chữ viết, nhưng mực bị nhạt nhoè. Người ta có thể đọc nhưng tránh khỏi rủi ro sai lầm: Ông... ( vết)... các ông ...

      Có thể là "Tất cả các ông phải qua đấy”. Từ nay, việc ngày càng lộ vô cùng thảm thê: Xavier Mendaille thoát chết... Félicien Dorchain chết... và bây giờ đến Mathias Dorchain... Cùng tên sát nhân ấy vừa gây án lần thứ ba. Ông Cảnh sát tức thời báo động cho Paris...

      Trong buổi chiều hôm đó, Weber có Jacques Doudeville và ông thanh tra khác theo, vào trong nhà xảy ra án mạng. Ông ta khảo sát căn hộ, lục lọi quần áo của người chết. Ví còn chứa số tiền khá quan trọng. Kẻ sát nhân đến phải để ăn trộm. Hơn nữa, lời chứng của Léonie Laloupe là ràng: có gì bị lấy .

      Ông Cảnh sát có bản báo cáo về mổ xác tử thi vì ông ta thúc đẩy các việc, cảm thấy phải làm nhanh đến mức nào. Người thầy thuốc pháp y tìm thấy nước trong phổi, điều đó chứng tỏ là Dorchain còn sống khi ông nằm trong bồn tắm. Kẻ sát nhân muốn dìm chết ông, đó là điều hiển nhiên. Từ giờ trở di, giả thuyết định hình trong đầu của viên phó cẩm. Ông xem xét rất lâu các tàn dư của tàu thuỷ bàng giấy mà ông cẩm trải ra để làm khô chúng đá thạch của lò sưởi. Đến lượt mình, ông đọc: "Các ông qua đó tất cả". giải thích nào khác được. Nhưng nếu Dorchain bất hạnh nhận được giấy đó sao ông ta cũng giữ im lặng như vậy ?... Và làm sao mà kẻ sát nhân vào được ? ta có chìa khoá ? Hay đơn giản hơn là bấm chuông ?

      - Đây là điều tôi hình dung - Weber - Người đó bấm chuông. Dorchain mang vội áo mặc trong buồng và mở cửa. Ông ta thấy ở ngưỡng của người mà ông biết và cho ta vào. Ông ta trước , nghi ngờ và nhận cú đánh từ phía sau làm ông chết.

      - Ai ? - Ông Cảnh sát hỏi.

      Ai ? Weber dám trả lời cho câu hỏi đó vì lý thuyết mà ông bám vào rất lâu có nguy cơ bị đổ. phải Lupin, chắc là thế. phải Lupin ! Ông ta chỉ cần đánh chết Dorchain nhân lần đến Mans thứ nhất. Tại sao ông ta lại chuốc lấy mạo hiểm quay trở lại ? Vì ông biết nguỵ trang chăng ?

      - Các bạn hãy xem đây - Ông - chúng tôi biện pháp để biết thảm kịch xảy ra vào giờ nào. Cái tàu sắp chìm khi người đàn bà nội trợ phát ra xác chết. Đúng là thế, phải ?

      - Đúng thế.

      - Do đó nếu chúng ta thả nổi tàu thuỷ giống hệt tàu mẫu bây giờ, chúng ta có thể biết bao nhiêu thời gian tàu bị rò nước vào và chìm mất.

      - Chính xác - Ông Cảnh sát - Tôi nghĩ được điều dó.

      Ngay lúc đó, Weber dò tìm tờ giấy giống tờ giấy mà kẻ sát nhân dùng. Ông tìm thấy trong ngăn kéo "lốc" giấy giao dịch đáp ứng chính xác điều mà ông tìm kiếm. Ông làm nhanh chóng con tàu thuỷ và thả nó vào bể nước.

      - Chỉ còn phải đợi - Ông khi lấy đồng hồ ra.

      ... Weber bị quyến rũ, nhìn cái tàu thuỷ - đồ chơi từ từ nghiêng bên, đầu chúi xuống, nằm nghiêng hông và cuối cùng chìm .

      - Tàu Titanic - Ông lẩm bẩm.

      Những lời của Mathias Dorchain trở lại trong ký ức của ông. Sau khi bắt giữ tên "khập khiễng”, Mathias trung thành nhắc lại cho ông tất cả những gì mà ta với tên Cảnh sát dỏm, nhưng lúc đó Weber chỉ lơ đãng nghe câu chuyện ấy, vì ông ta còn tin tưởng bắt được thủ phạm. Bây giờ, ông ta nhớ lại tai nạn kinh hoàng giết chết vợ và con của Raphael Dorchain. Và ông tìm cách nhớ lại các bức ảnh lạ lùng được thấy trong phòng của Raphael nhân việc bắt giữ thủ phạm nghi vấn. sáng tỏ trong đầu ông.

      Việc đắm tàu xảy ra trong mười lăm phút. Vậy án mạng xảy ra trước chín giờ rưỡi chút - Ông quay về phía ông Cảnh sát.

      - Ông có biết khoảng chín giờ có đoàn tàu nào từ Paris đến đây ?

      - Vâng có - Đó là tàu tốc hành lúc chín giờ kém mười

      - Tàu có dừng ở Charles ?

      - Cố nhiên là có.

      - Ông dẫn Léonie đến cho tôi.

      Người đàn bà nội trợ xuất , khăn mùi-xoa vo viên trước lỗ mũi.

      - Bà ngồi xuống, tôi chỉ có hai câu hỏi đặt cho bà. Ông Dorchain thỉnh thoảng có tiếp Raphael của mình ?

      - Có nhưng nhiều. Đúng hơn là ông ta đến viếng mình, bởi vì, theo như tôi biết, ông Raphael là... có lẽ khác người. Hình như ông ta thường xuyên có lý trí.

      - Và khi nào ông ta đến với , ông có báo trước ?

      - bao giờ. lần, ông ta đến vào giờ ăn trưa. Tôi dọn món trứng cho ông. Tôi ra. Ông nghĩ thú vị biết bao !

      - Tôi cho rằng còn gì để do dự ở đây, Weber khi Léonie khỏi.

      - Theo ông- Ông Cảnh sát hỏi - có phải là Raphael...

      - Tôi cho là thế. Tôi gọi điện thoại cho nhà thương điên của cơ quan ông. Bọn họ đến Sở Cảnh sát mà từ đó viên phó cẩm gọi điện thoại.

      - Raphael Dorchain - Ông giám đốc của nhà thương điên giải thích - thực đúng là nhân viên. Đúng hơn là người làm ăn lương. Chúng tôi giữ ông ấy lại vì chúng tôi rất ông. Ông quen chúng tôi và ông giúp chúng tôi nhiều việc vặt.

      - Nhưng ông ta có bị hạn chế trong việc tuân thủ kỷ luật của nhà các ông ?

      - . Thông thường, ông dùng bữa ở nhà ăn chung với nhân viên, nhưng ông lại tự do; ông ta có buồng riêng...

      - Tóm lại ông ta bị theo dõi.

      - Tuyệt đối .

      - Ông có biết sáng nay có ai thấy ông ta ?

      - Xin ông đợi cho lúc. Tôi hỏi người quản gia.

      - Ông thấy - Weber với ông cẩm - ông ta có lẽ đủ giờ giết em mình và quay trở về.

      - Thế là ông ta có lẽ trở về bằng xe khách khởi hành lúc mười giờ hai mươi.

      - Chắc thế. Ông ta biết thói quen của em mình, biết vào giờ nào Léonie đến...

      - Tôi có thông tin - Ông giám đốc báo- Người ta thấy ông ta trong buổi sáng, nhưng ông ta ăn trưa với những người khác.

      - Lúc mấy giờ ?

      - Lúc mười hai giờ rưỡi. Ông ta có làm điều gì quái gở ?

      - Tôi với ông lúc sau. Tôi đến Mans. Hãy đợi tôi. Và lần nữa cảm ơn ông giám đốc.

      Khi thông qua báo chí, người ta biết là Raphael Dorchain vừa bị bắt, xúc động là lớn lao. Đời sống cá nhân của ông được phơi bày ngượng ngùng. Các bức ảnh trang hoàng buồng ngủ của ông được sao in lại trang nhất. Người ta ràng là có vấn đề với người bị ám ảnh tìm cách tự an ủi bằng cách ngắm nhìn các thảm hoạ mà những người khác là nạn nhân. Và chẳng mấy chốc cuộc bút chiến được khỏi : Raphael Dorchain phải chăng là thủ phạm hay đúng hơn là người "khập khiễng" mà Cảnh sát hình như tìm ra dấu vết ? Thầy Jourdieu, luật sư năng động đứng ra bênh vực cho Raphael, chạy vạy như con quỷ tinh ranh. Ông ta buộc phải thừa nhận là thân chủ của mình thể cung cấp bất cứ ngoại phạm nào đối với ba án mạng mà người ta quy trách nhiệm cho ông ta. Các chứng cớ của nhân viên nhà thương điên mâu thuẫn nhau. Đối với số, Raphael vắng mặt vào ngày mà thiếu tá Dorchain bị ám sát trong tàu; đối với số khác, Raphael lại ở đó. Nhưng ai dám khẳng định... Trong buồng của ông, người ta tìm thấy cả súng ngắn lẫn dao... "Và làm thế nào mà kẻ khốn khổ lại tìm được súng ngắn ?” Những người tin vào vô tội của ông hỏi vậy. Về điểm đó, số trả lời là nhà thương điên được dùng làm bệnh viện trong chiến tranh. Những người bị thương có mang từ mặt trận về các chiến lợi phẩm, mũ, đui đạn, cuốc chim hay súng lục ? ... Và Raphael lục lọi khắp nơi, có tìm thấy vũ khí mà sau đó ông dùng cho việc trả thù của mình ?

      Luật sư đề cao luận chứng: luận chứng này cũng đánh vào Lupin. Mendaille cưới Béatrice rất lâu sau chuyện lục đục nẩy sinh giữa những người bà con, chỉ là người ngoài đối với Raphael. Vậy tại sao ông này lại giết ?...

      " loạn thần kinh !" đó là lời phản đối của những người cuồng nhiệt nhất. Luật sư Jourdieu vặn lại:

      "Raphnel đến nỗi điên như người ta tưởng. Đúng ra là với ông ta về tàu Titanic, điều đó gây ra ở ông những khủng hoảng thường kéo theo trạng thái mệt mỏi và sững sờ. Nhưng ông ta rất có khả năng theo dõi câu chuyện và kể cả tranh luận cách minh mẫn !

      Điều đó cho thấy cuộc đối đầu lớn của những chuyên gia. Trong thời gian đó, quan toà dự thẩm tiếp tục nghiệp cần mẫn của mình: hỏi cung, tìm người làm chứng mới, nhất là trong các nhân viên nhà ga Mans và Chartes v.v... Hồ sơ tích tụ ngày này qua ngày kia nhưng ngoan cố ra khỏi cái bế tắc của nó.

      Raphael được đưa đến trước Mendaille và Mendaille vẫn tỏ ra dứt khoát. , ông ta thể khẳng định tí gì. Người tấn công ông ta hình như lực lưỡng hơn Raphael nhưng trong cơn điên hung dữ, người loạn trí có thể tung ra năng lượng phi thường, đó là điều biết. Tóm lại, như nhà báo của Figaro nhận xét, là việc nằm ở điểm chết. mưu đồ ám sát, hai án mạng, đào thoát của người tình nghi mà người ta cho là Arséne Lupin, ba tàu thuỷ bằng giấy, kẻ sống sót của Titanic... Và tất cả cái đó, chứng cứ tuyệt đối nào ! Công lý có bị tổn thương lâu nữa ? Liệu cuối cùng có ai khá thông minh - Cảnh sát hoặc quan toà - đưa lại ít trật tự trong cái mớ bòng bong ấy ?...

      Lupin ở nơi nấp, giải trí bằng cách đếm các cú đối đầu. Chắc chắn là phóng viên tờ Figaro có lý: có ai đó khá thông minh để đem đến giải pháp cho bí . Và ai đó ấy gọi là Lupin. Điều đó là hiển nhiên. Nhưng Lupin bằng kinh nghiệm biết rằng nên cường điệu hoá các việc, bằng áp lực đẩy nó vào hệ thống. Tốt hơn là để chúng tự tổ chức lại với nhau và cuối cùng chúng ra. Ông ta cũng trải qua những giờ dài thao thức, hồi tưởng lại trong đầu mình các dữ liệu của việc. Điều làm say mê công chúng ông tỏ ra thờ ơ... Các em Dorchain... Tàu Titanic... Còn lâu ông mới xem tất cả cái đó như là việc thứ yếu. Nhưng tờ bạc năm mươi phờ-răng lại xứng đáng để ông suy nghĩ. Bằng cách quanh co đó, ông luôn đưa việc quay về với Mendaille và như vậy hình thành bài toán sau:

      Mendaille bị Bernardin đánh bị thương mà phải là Raphael, Bernardin bất chấp cái tàu thuỷ bé , đặt ông Mendaille riêng ra và như vậy để là ngoài cuộc. Tuy vậy ông ta vẫn ở trung tâm của vì ông giúp tôi thoát ra. Tại sao ? Đây là vấn đề chủ yếu. Và mặt khác, tại sao vợ ông ta lại có thái độ lạ lùng như vậy ? Hình như bản thân bà, từng lúc, mất ít trí nhớ ?...

      Ông chờ đợi, ít bị thúc ép để kết luận. Thời điểm can thiệp còn chưa đến. Nhưng nó sắp điểm, vì rằng những người thừa kế của người quá cố Verzy Montcornet được triệu tập đến ở thầy Bérangeon, công chứng viên ở Fontainebleau trong hai ngày; và Lupin rất muốn đến đó. Ông ta tự kiếm cho mình các bức ảnh của thầy Jourdieu và mấy khó khăn cải trang thành cái đầu của luật sư: tóc được rẽ ra bằng đường rạch giữa trán, râu mép, cặp mũi, số đường nhăn... giống nhau có thể là hoàn hảo, nhưng nó cũng đủ để lừa người theo rất sát thời . Lupin mường tượng mình như công chứng viên ôn hoà của tỉnh lẻ mà tờ báo thích chắc chắn là công báo hơn là các tờ báo tranh cãi ồn ào.

      Về việc đó ông nhầm. Khi ông xuất vào ngày trước nữa, giờ trước cuộc gặp dự kiến, tại nhà thầy Berangeon, viên lục trung hậu hề kiểm tra lý lịch của ông. Ông ta rất phong nhã để nghi ngờ trung thực của người khách của mình. Giả sử ông có làm, Lupin có sẵn các giấy tờ tuyệt giống.

      Thầy Berangcon bé , hói đầu vì ông ta đội mũ chóp giống cái mũ nổi tiếng của Anatole France và ông ta mặc áo vét-tông đen, cắt theo kiểu rất cổ, chỉ để dùng trong các dịp long trọng. Từ bộ dạng rất nghiêm chỉnh, Lupin nhắc cho công chứng viên rằng Raphael Dorchain, thân chủ của ông, tại là đối tượng của bất cứ xét xử nào, mất bất cứ quyền nào của ông ta, và do vậy, có thể được đại diện cách hợp pháp lúc đọc di chúc.

      -... Tôi hiểu... Tôi hiểu.. - Viên công chứng .

      Ông ta chỉ cái ghế bành cho Lupin và ngồi vào sau bàn giấy lớn.

      - Tôi thú nhận - Ông lại - là tôi hơi bối rối. Trong số những người mà tôi triệu tập tới, hai người vừa mới bị ám sát và người thứ ba ngồi tù vì bị buộc tội sát nhân. Có cần để tôi làm cho các vị chú ý là tôi chưa bao giờ ở trong tình thế như vậy...

      - Kỳ cục - Lupin .

      - Đúng thế. Đúng là chữ đó. Các người có quyền ở số nam: ba em Dorchain bên và bên kia là Isabelle Verzy Montcornet và bà Béatrice Mendaille, sinh ra ở Verzy Monlcornet. Ôi, bởi may cực độ, bà Mendaille xin thứ lỗi... bà ta bị đau - A! là rất trái ngược.

      - Cuối cùng vậy còn Isabelle ?

      - Đúng thế, từ phía bên kia, tôi thể hoãn lâu hơn việc đọc bản di chúc... Tôi thực rất buồn.

      Lupin lại càng buồn hơn, vì, nếu như ông quyết định dàn vở hài kịch này, chắc là để muốn biết ý đồ của lão già Verzy Montcornet và cuối cùng là gặp Isabelle, nhưng cũng có thể là để nghiên cứu sát sao Béatrice, rình mò các phản ứng của bà, nghe các câu hỏi mà bà từ bỏ đặt ra, điều đó có thể chắc chắn là rọi ánh sáng nào đó lên cái gia đình kỳ lạ này.

      Lupin nhìn đồng hồ lắc kiểu cổ dưới quả cầu dùng để trang trí lò sưởi, ông có tất cả thời gian để hỏi thầy Bérangeon, hoặc tốt hơn nữa là để ông ta , vì viên công chứng trong bối rối của mình, tỏ ra rất ba hoa.

      - Các ông có biết - Ông ta - tôi biết các người thừa kế, lại càng biết ông Verzy Montcornet - Ngược lại, cha tôi, trước là công chứng viên ở Reims, lại rất gắn bó với ông ta. Tôi, tôi theo học ở Paris. Tôi kết hôn với ở Fontainebleau; đó điều giải thích cho các ông là tôi phải định cư ở đây trước chiến tranh rất lâu. Trong tuổi thanh niên của tôi, tôi nghe cha tôi về ông bạn già của ông - giữa chúng tôi, người đó được gọi là người kỳ quặc - và sau đó tôi hoàn toàn thôi đến Reims, sau cái chết của cha tôi. Như vậy, các ông hãy tưởng tượng kinh ngạc của tôi khi thấy ông Verzy Montcornet ấy đến nhà tôi... Đó là vào tháng hai năm 1914... Và các ông biết là vì sao ông ta đến tìm tôi ?... Để làm cái di chúc của mình. Ông ta có thể đặt vấn đề cho công chúng viên ở Reims. Ôi, . Thầy Berangeon cha được ông hoàn toàn tin tưởng - Vậy thầy Berangeon con cũng phải được tin tưỏng đó. Việc là thế, đầy định kiến. Tôi chỉ cố tỏ ý vừa lòng về việc đó, các ông nhớ cho. Nhưng những người mà ông ta thích phải được thương xót. Và những người đó có cả trong gia đình riêng của ông. Và để làm ông thay đổi quan điểm, chẳng ăn thua gì! Ông ta cứng đầu như con cừu đỏ.

      Thầy Berangeon dụi mắt và đột nhiên bối rối.

      - Tôi để lộ bí mật nào - Ông - Các đương đều biết. Lão già Montcornet bao giờ có bí mật trong ý đồ của ông, dù với cái ý đồ có thể tranh cãi nhất, như là các bạn thấy sắp tới. A ! Bướng bỉnh làm sao ! Chúng tôi cuộc tranh cãi kéo dài suốt cả buổi chiều, tôi cần đọc cho ông ta nghe các điều khoản của bộ Luật để thuyết phục ông.

      - Tại sao ? - Lupin với quan tâm mạnh mẽ - ông ta muốn bỏ quyền thừa kế của ai đó, chống lại luật pháp chăng ?

      - Đúng thế. Các ông đoán đúng. Nhưng đó là cả câu chuyện. Các ông biết, trước hết, ông ta cừu địch với Xavier Mendaille bởi những lý do mà tôi biết nhưng tôi đoán khá đúng vì, bằng việc, đó là điều mà chúng tôi có thể gọi với nhau là kẻ bất nhân. Chắc chắn là ông ta có dự phần làm suy sụp Mendaille. Ông ta thể thấy Mendaille như bức tranh. Và rồi cháu của ông, Béatrice, phải lòng cậu con trai ấy và kết hôn với ta ngoài ý muốn. A ! Việc ấy kéo dài - Ông ta do dự ! Ông ta nhảy vào trong tàu hoả và tôi thấy ông nhảy xuống ở đây, dữ dằn và rất quyết định trong việc tước hoàn toàn quyền thừa kế của kẻ chống đối. Độc nhất chỉ có pháp luật cho phép ông làm điều đó. Trong lúc giận dữ, quả vậy, ông quên việc đó. Cuối cùng, ông ta buộc phải tuân theo thực tế và bỏ lại cho Béatrice phần tối thiểu hợp pháp, phần đó, dù sao, cũng còn là mẩu ngon. Ông có biết các vùng ngoại ô của Reims ?

      - Biết chắc - Lupin .

      - dáng tiếc vì ông nắm chắc hơn tình hình. Ông ta chuyển cho Béatrice Mendaille cái nhà và những vườn nho mà ông có xung quanh Rethel. Đó là sở hữu đất đai , nay đáng giá bao nhiêu. Và ông ta để lại cho Isabelle cái lâu đài Verzy và các nhà cửa phụ. Lâu đài là ngôi nhà rất đẹp của thế kỷ XVIII, rất rộng với công viên đẹp, các hầm rượu mênh mông: các ông biết đấy: các hầm rượu ấy là nơi người ta ủ rượu nho và lẽ cố nhiên, bao quanh hầm là hàng mẫu, hàng mẫu cây nho.

      - Và các cháu của ông ta ?

      - Các chắt của ông- Viên công chứng chữa lại- Bọn chúng cũng bị bỏ quên, vì Montcornet có những cổ phần, những vật có giá, nhưng than ôi, ít tài sản đất đai nay chỉ còn là tờ giấy. Nhưng nếu thân chủ của ông, Raphael Dorchain, được xác nhận vô tội, ông ta, dù sao cũng là trở ngại cho lão, vì chắc chắn ông ta thừa kế cái phần của những người khốn khổ của mình.

      - Tóm lại - Lupin - Isabelle thừa kế phần lớn của cải, Xavier Mendaille, phần mà lão Monicornet buộc phải chuyển cho, và Dorchain thu dọn các thứ rơi vãi.

      - Chú ý - Viên công chứng chấn chỉnh lại - Xavier Mendaille về tư cách cá nhân nhận gì cả vì ông ta kết hôn dưới chế độ phân chia tài sản. Và trong chiến tranh, Montcornet thay đổi tình cảm sao ? Ông ta nên làm di chúc mới công bằng hơn. Montcornet phải là con người xét lại quyết định cùng loại ấy. Hơn nữa, ông ta tin tức nào của bà con mình. Các việc như vậy là ở trạng thái như cũ và tại trạng thái đó, ông bị chết, ít thời gian sau đình chiến... Nhưng tôi chỉ có, ở thời gian mới đây, xác nhận về cái chết của ông - Giấy báo tử khó lòng đến được trong vùng bị tạm chiếm, các ông nghi ngờ điều đó.

      Người ta gõ cửa và người thầy tu ghé đầu qua chỗ hé mở.

      - Isabelle Verzy Montcornet vừa đến- Ông thầm.

      - Cho ta vào.

      Lupin nhanh chóng đứng dậy. Cuối cùng, ông ta phát bà chị của Béatrice, người thuê Biệt thự "Những con chim sẻ" ! Ông ta thấy ở ngưỡng cửa bóng hình mặc đồ đen. Người khách nữ tiến về phía viên công chứng và giơ bàn tay cho ông ta. ta xuất ngập trong ánh sáng và Lupin xiết chặt, đến mức xoắn nát gối tựa ghế bành của ông.

      Đó là Béatrice Mendaille.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      VIII


      ISABELLE VÀ BÉATRICE




      Lupin cố gắng để giữ im lúc giới thiệu.

      - Thầy Jourdieu... luật sư của người bà con của... Verzy Montcornet...

      - Rất hân hạnh, thưa .

      giả trang này có ý nghĩa gì ? Lupin có giác quan rất sắc nhọn của hài kịch để dấy lên cái cười thầm dù tính trang nghiêm của bầu khí. luật sư dỏm ! Isabelle dỏm ! Và tại sao lại công chứng dỏm ?

      Nhung thầy Berangeon về chỗ ngồi với trịnh trọng, các ngón tay đan nhau, bắt đầu tỏ uy quyền.

      - Vậy là chúng ta hội họp ở đây để tiến hành mở bản di chúc của người ông quá cố, thưa . Tôi rất tiếc về vắng mặt của bà Mendaille, bà chị của .

      - Tôi cũng lấy làm tiếc về điều đó - Béatrice - Các kiện của các ngày cuối cùng ấy buộc chị tôi có mặt và chị tôi phải ở lại nhà của mình. Tôi nhận được tin chị sáng hôm nay.

      "Đồ láo- Lupin suy nghĩ - Ngay cả cái rung trong giọng - bộ mặt thánh, khốn khổ thay chỉ là cái mặt nạ !".

      Thầy Berangeon mở cặp giấy của mình, giở từng trang, lấy ra phong bì có đóng dấu.

      - Tôi có thể lùi lại việc mở bản di chúc này - Ông nhận xét - nhưng vì chị biết các nét lớn, vậy chậm lại có ích gì ? là thời cơ để các ông bà sở hữu những gì mà các ông bà có toàn quyền.

      Ông đeo kính và bắt đầu đọc:

      'Tôi tên là Michel, André, Fabien, Verzy Montcornet, đầu óc thanh thản trước mặt thầy Berangeon, công chứng viên...".

      Lupin nghe nữa. Thời gian cười thầm ban đầu qua , bây giờ, ông tự đặt cho mình loạt câu hỏi nghiêm túc. Tại sao Béatrice lại cải trang thành Isabelie ? Isabelle có biết và đồng ý ? Hay là người ta cấm ta đến ? Nhưng nếu có thay thế... Cái chữ ấy chợt làm sáng mắt Lupin... Trời đất ! Và nếu thay thế phải chỉ là ngày hôm nay ?... Các hình ảnh lộn nhào trong đầu ông. Ông thấy lại mình vào trong hàng bánh ngọt ở Mantes. Ông nhớ lời người ở : "Nàng ở Biệt thự "Những con chim sẻ" từ hai năm... Người đàn bà khốn khổ... Người ta ít thấy nàng... Nàng có những nỗi đau...".

      Những suy nghĩ của Lupin thay đổi theo nước đại

      "Tất nhiên ! Đó là Béatrice giữ vai trò Isabelle. Ở Mantes bà xử khá đúng mực để các người bán hàng tin vào hữu của Isabelle. Và ngày thứ hai, bà xuất dưới các nét của Béatrice Mendaille, đến ăn sáng cùng chị mình. Chỉ cần là nàng sửa đổi mũ đội đầu, mang bó hoa tím, mặc trang phục khác, thay đổi hoàn toàn dáng . Nàng khác Isabelle nhưng bọn họ có chung nét chung của gia đình. Làm sao người ta lại nghi ngờ gian lận được ? Người phụ nữ trẻ ấy đều đặn mua bánh Saint-honoré ! ràng đó là Béatrice Mendaille. Và người đáp ứng cho tiếng chuông của nàng ở Biệt thự "Những con chim sẻ”, chính là Isabelle. Duy nhất, chỉ có người phụ nữ độc nhất. có người nào, vì những lẽ , thấy Isabelle mở cửa cho Béatrice bởi vì chị Béatrice có chìa khoá. Bà bấm chuông để người bên cạnh biết có thay đổi và bà mở cửa, sau khi được bảo đảm là ai nhìn thấy. có gì ngạc nhiên nếu vi-la có vẻ bị bỏ , có bụi bám các đồ vật. Béatrice, khi nàng là Isabelle chị qua. Và Béatrice vào ngày thứ hai, khi nàng thực là Béatrice lại ra trong buổi chiều. là biết chơi !

      "Và tôi tiến bước - Lupin tự nhắc lại - Tôi tiến bước như người mới vào nghề. rằng tôi tiếp tục quan sát bà khi bà bấm chuông... Như vậy, các bước sau lưới sắt, tiếng than bị nghẹn lại khi đọc bức thư của Mathias... Đó là Béatrice, chỉ có bà, luôn luôn là bà... Vậy Isabelle, Isabelle thực, ta ra sao ?... tồn tại vì ông thanh tra hỏi !... Ô, đúng thế ! Doudeville chỉ cho tôi, đó là thanh tra của Mantes, đến Biệt thự "Những con chim sẻ". Vậy là ông ta biết Béatrice. Và chính bà ta giữ vai trò của Isabelle. Ông ta định ngày của cuộc đến thăm...".

      Lupin từ phát này đến phát khác, má nóng bừng, chú ý gì đến việc đọc bản di chúc. Thầy Bérangeon về phần thừa kế bắt buộc, về định suất có khả năng... Đầu cúi xuống phía trước, Béatrice nghe hoặc ít ra cũng làm như nghe. Mặt của bà ta xanh xao cực điểm và bà hình như chịu đựng. Rất bảnh bao trong bộ quân áo tang, bà ra trong mắt Lupin bí hơn và xa lạ hơn bao giờ hết. Và ông ta nhìn bà chăm chú trong lúc tìm cách giải quyết khó khăn mới.

      Nếu hai người bà con chết và người thứ ba bị bắt; bọn họ tất cả ba người đều có mặt thay thế trở nên thể được. Điều chắc chắn là em Dorchain thấy Béatrice từ rất lâu, nhưng dù thế nào, bọn họ cũng tức thời nhận biết. Vậy điều bắt buộc là cả ba em phải vắng mặt và điều đó là dứt khoát để cho Béatrice có thể cải trang thành Isabelle trước con mắt của viên công chứng, người chưa từng thấy bọn họ bao giờ, cả người này lẫn người kia. Nhưng trong trường hợp đó, nhất thiết cần kế hoạch, được vạch ra từ lâu dài. kế hoạch nhằm vào cái gì ?...

      "Lần này, tôi biết - Lupin suy nghĩ - Thêm bước tiến và tôi nắm được . Và ấy làm tôi kinh ngạc. Tuy nhiên tôi phải tuân theo : Béatrice muốn chiếm đoạt của thừa kế của em mình.. Và cũng có thể bọn Dorchain khi bị loại trừ toàn bộ gia tài Montcornet... Nhưng , điều đó thể được: người đàn bà đó thể là kẻ sát nhân... Hay thế , tôi là người nhân hậu !... , bà ta giết... Điều đó tôi hoàn toàn tin chắc... Nếu như bà ở đây, tự nhận là Isabelle, thế là... thế là... Ôi, Lupin người bạn tốt của tôi, thường ngày nhút nhát đến thế... Kết luận... Thế bà là đồng loã của ai đó. Và của ai ?... Của Mendaille, chắc thế... của Mendaille, chồng bà... của Mendaille nợ như chúa Chổm và rất cần tiền...".

      Lupin cất kính và dụi mắt. làm ông khó chịu như nguồn sáng quá mạnh. Vì bây giờ ông có cảm giác là hiểu tất cả. Tất cả trở nên ràng, nếu như Mendaille là thủ phạm. Ông ta phải chuẩn bị từ lâu miếng đòn của mình nhưng chừng nào mà em Dorchain chưa biểu lộ ông ta thể làm gì. Ông ta đợi giờ của mình, biết chắc là thời điểm đến khi mà việc thừa kế của lão Montcornet mở ra, cả ba em xuất lại. Làm thế nào để thủ tiêu cả ba ? Ông ta có thể còn chưa nghĩ ra hoặc ông ta kế hoạch quỷ quái nào đó. Nhưng đây rồi, may rủi trợ giúp ông. Bản thân ông cũng là nạn nhân của tên trộm khi nó làm ông bị thương bằng phát súng lục và suýt nữa giết chết ông. Nếu như ông vượt qua được tấn công lần đầu của loạt và nếu, sau đó, những người bà con của ông đều bị giết khi đến lượt họ, ai còn nghi ngờ ông, ông Mendaille ? Nhưng làm sao sáng tạo ra ý tưởng của loạt ?... Tất nhiên, ý tưởng đến vởi ông ở bệnh viện, nơi mà ông chơi vai trò của người lả , người bị thương còn nhớ gì cả... Và ông phát minh ra con tàu thuỷ, thư đe doạ biến thành con tàu thuỷ ... Ông nhớ lại là người bà con Raphael của mình bị nhốt sau vụ đắm tàu Titanic. Cái mánh khoé của con tàu thuỷ , đúng là của kẻ rồ. Mong những người điều tra xem xét các bức thư đe doạ gấp thành hình các con tàu thuỷ và bọn họ hoàn toàn kín đáo để hướng về phía Raphael ngày này hoặc ngày khác. Nhưng để cách diễn xuất ấy có hiệu lực Cảnh sát phải phát trong các giấy tờ của ông cái thư đe doạ, đó là con tàu thuỷ đầu tiên. Ai viết cái thư ấy ? Nhất là ai đến đặt nó vào trong kẹp giấy bàn làm việc của ông ? ... Béatrice chăng ? ... Béatrice, người đàn bà có bộ mặt đau khổ mà Mendaille biến thành nô lệ chăng ?... Nhưng như vậy ông ta cần tiết lộ cho bà toàn bộ kế hoạch của mình ? ... , phải là cho bà ! Nhưng cho người khác, tất nhiên, gã tóc hung !

      - Phải thế , thưa luật sư.

      Viên công chứng với ông ta. Ông nghe câu hỏi. Ông lắp bắp.

      - Vâng, chắc thế. Tôi hoàn toàn đồng ý.

      Và ông tức thời trở lại dòng lập luận của mình, dòng hết sức vững chắc. Gã tóc hung cuối cùng tìm được chỗ đứng của mình trong trò chơi ghép hình. Gã chắc chắn đến bệnh viện, trong các khách đến thăm vào giờ đầu tiên. Và ai chú ý đến gã. Mendaille giao cả hành động và tin tưởng giao chìa khoá nhà mình cho gã.

      "Trời đất !- Lupin tự - lần này còn bí mật từ phía ấy. Tôi ở trong ngày tốt đẹp, ràng là thế. Có thể tôi còn chưa đọc được trong tương lai, nhưng gỡ rối quá khứ cách khó nhọc. Gã tóc hung lẻn vào nhà Mendaille ngay buổi tối mà tôi khám xét. Tôi tưởng gã đến để ăn trộm. Ngược lại thế. Gã đến để đặt bức thư vào kẹp giấy. Nếu tôi nấp quá vội vàng, nếu tôi quan sát cả từ lúc gã vào trong phòng làm việc, tôi thấy gã hành động. Rủi thay, khi tôi nhòm qua lỗ nhìn việc xong. Bức thư đặt vào chỗ mà Weber đến tìm nó. Tôi chỉ tham dự đồng vào cất lén tờ giấy bạc năm mươi phờ-răng...".

      Ở tại điểm suy nghĩ này của ông, Lupin dừng lại, trong lòng bất mãn. Tờ giấy bạc năm mươi phờ-răng giữ vai trò gì ở đây ? Nó có chỗ đứng. Giữ im lặng - Lupin thở dài - vì bị nhốt ở nhà mình, cửa ra vào bị bịt kín. Thay cho lý giải hấp dẫn, viên công chứng ngớt đọc lời cầu kinh nhẻ của ông và người đàn bà câm như cái mồ, tỏ ra kiệt sức. Về vấn đề cái mồ có cái mồ của Thống chế Davout... Và có khúc nhạc trung gian của Opera Comique... Xin đừng quên. Nhưng cần yên tĩnh, Arsene thân mến của tôi. Mỗi việc có thời điểm của nó. Ở lúc này, chúng ta hãy theo dõi còn tàu thuỷ . Nó đưa ta đến Félicien Dorchain, đích xác là bị ám sát bởi gã tóc hung, người đặt bức thư vào trong túi áo ca-pốt của ông ta. lấy làm lạ nếu các nạn nhân chữ của những lời đe doạ ấy ! Những lời ấy đến chỗ bọn họ... nếu tôi dám ... khi bọn họ chết. Hãy hượm ! Làm sao gã tóc hung biết được Félicien ở trong con tàu Paris ? ... Trò trẻ con, các bạn thấy . Vì Félicien viết thư cho người bà con Mendaille của ông ta là ông đến thăm họ và báo cho họ biết ngày giờ lúc đến".

      - Tất cả điều đó hình như ràng đối với , thưa ? - Viên công chứng hỏi.

      Béatrice từ từ nghiêng đầu.

      - Với ông cũng vậy, thưa luật sư ?

      - Hoàn toàn ràng - Lupin trong khi chỉ nghĩ đến cuộc điều tra của mình ở trong tình trạng càng lúc càng tốt hơn. Ông cũng cần cả tìm kiếm: các việc tự chúng sắp xếp lại, gần như ào đến trước ông. Thí dụ như, miếng đòn chìa khoá, cái chìa khoá mà Mendaille luồn vào tay ông lúc diễn lại trò tấn công và cho phép ông thoát khỏi... có gì đơn giản hơn, thực tế, Mendaille lựa chọn, thế thôi. Ông ta được phép để kẻ tình nghi lọt vào tay cảnh sát trong khi ông ta nghĩ ra loạt các mưu mẹo ấy. Để loạt vụ án ấy tiếp tục, để cho đồng bọn của ông hành quyết Mathias, người tình nghi phải được tự do. Thực ra, nếu Mathias chết và lúc đó toà án bắt được "kẻ khập khiễng”, có hai tên sát nhân và trong trường hợp ấy đó là mớ bòng bong, là rối mù: lý thuyết của “loạt” được đặt thành vấn đề, cuộc điều tra có thể rơi vào Raphael, đó là nhu cầu phải thủ tiêu cả người này... Mendaille trang bị rất vội vã, có thể là ông ta nhận ra kẻ tấn công mình, nhưng đối với ông ta, đó là chi tiết phụ. Điều chủ yếu là loại trừ khỏi trận địa người thứ ba vướng víu, điều mà ông làm với bình tĩnh đáng kinh ngạc. Gã tóc hung, từ nay có thể giết Mathias. Màn diễn là dễ dàng hình dung. Gã ta tự nhận là được Memiaille gửi đến: Mathias hề nghi ngại mở cửa rộng ra cho người đến từ phía bà con họ hàng. Tức thời, gã đánh chết Mathias, dìm ông ta vào bồn tắm... và nảy ý kiến hay là để con tàu thủy nổi nước.

      Lần này, dù Weber có là tên ngốc, ông cũng thấy mối liên hệ với Titanic. Lupin ngắm nhìn. Đúng là ông ta ngắm nhìn. Hành động được thực thi với chủ động mà bản thân ông cũng bị lừa suốt thời gian rất lâu. Tuy nhiên, ông làm thất bại các mưu đồ ! Và bây giờ, dưới con mắt ông, cướp phá gia tài của Montcornet hoàn thành. Viên công chứng đưa bút cho Isabelle rởm.

      - làm ơn ký cho... chỗ này... và chỗ này.

      ta ký. trở thành chủ nhân của lâu đài, vườn nho, hầm trữ rượu, rượu vang Verzy Montcornet. "Isabelle thực” bị lột sạch trước pháp luật. Nhưng ta ở đâu ? có bị ám sát ? ấy ?... Cặp vợ chồng Mendaille có phải quái vật ? Tất cả hai người ?.. Trong vài ngày nữa, Béatrice, đến lượt mình, xuất dưới bề ngoài hơi khác với hoa tím dày hơn và màn hài kịch rất thành công ở Mantes lặp lại ở đây. Thầy Berangeon thấy gì hết. Và Béatrice đến lượt lại ký tên, lần này là tên của bà. Và chắc chắn hơn, chính Lupin làm chứng cho tội giả dối. Nhưng làm gì đây ? Ông ta thể lột mặt nạ người đàn bà trẻ mà tự lột mặt nạ bản thân mình. Phải chăng còn quá sớm để can thiệp ? Cần phải đợi nữa. Viên công chứng cẩn thận làm khô mực bằng đệm thấm.

      - Tôi chúc mừng - Ông - Nhưng đồng thời tôi khuyên cảnh giác. thừa kế các tài sản ở trong trạng thái xấu. đừng mong được thấy, ngày ngày hai, đứng đầu tài sản quan trọng...

      Lupin vểnh tai lên.

      - Tôi tiếp tục lời chỉ dẫn của tôi - Viên công chúng tiếp tục - Cái lâu đài hay đúng hơn cái lâu đài của ở trong tình trạng thảm thương. Nó chịu nhiều trận bom. Chúng ta đến các vườn nho. Đất bị các đạn pháo cày bới. Còn về hầm rượu, chúng chống chọi tốt hơn nhưng chúng được dùng vào việc tập trung các đơn vị nối tiếp nhau trong khu này. Và người ta biết được các tàn phá mà quân đội có thể gây nên ! Phải thế , thưa luật sư ?

      - Đó là chính xác - Lupin - Nhưng còn lại đất đai có thể được bán với giá rẻ mạt.

      - Cố nhiên là thế. Nhưng ai, ở thời điểm nay, muốn mua sở hữu đất đai mà trong vài năm tới đưa lại lợi ích gì ?

      - Nếu tôi hiểu đúng - Lupin nhấn mạnh - tài sản thừa kế này có tạo thành việc rắc rối ?

      - Tôi có thể đến đó. Berangeon kêu lên trong khi phản đối bằng bàn tay - nhưng nếu có mặt ở đây muốn phát huy cái vốn của mình, ngay tức thời, lấy từ đây ra được gì đáng kể. Và điều đúng với cũng đúng với bà Mendaille.

      - Chị em họ ít nhất cũng thu được tiền bồi thường để sửa chữa chăng ?

      - Ô ! Việc sửa chữa ! - Viên công chứng khi nhún vai.

      "Vậy , tại sao các án mạng ấy ? - Lupin suy nghĩ - Tại sao cuồng nhiệt như vậy để chiếm đoạt tài sản giá trị lúc này ? Bọn nhà Mendaille, dù phá sản, đấu tranh với nhau để sở hữu các đổ nát ? Điều đó đứng vững, ở trong đó có cái gì đó sống còn tuột khỏi tôi”.

      Béatrice đứng dậy. Viên công chúng xiết chặt tay bà và tiễn bà đến cửa. Bà quay mặt lại và gật đầu chào Lupin. Lupin chào. " ra đẹp đẽ - Ông tự . có sai sót. chút sơ suất nào. mẫu mực về danh dự, bất chấp các mạch máu sắp nổ tung... Nhưng điều đó diễn ra như vậy. Cho hai chúng ta, bà Bí !”.

      - khốn khổ ấy - Berangeon nhận xét - Tôi tự hỏi ta làm gì với cái lâu đài của mình... Về điều liên quan đến thân chủ của ông, thưa luật sư, tất cả còn bỏ ngỏ, cố nhiên là vậy... Ông có vui lòng ký cho tôi bản chứng nhận này ?

      - Rất vui lòng.

      Lupin vội vàng cáo lui; ông cương quyết phải có cuộc chuyện quyết định với Béatrice càng nhanh càng tốt. Ông thấy bà ta về phía nhà ga và ông khập khiễng bước theo bà. Rất nhiều lần, ông có cảm giác là bà chao đảo và trong hai lần, bà phải dừng lại và tựa vào bức tường.

      Bà có vé khứ hồi vì bà thẳng ra "ke". Lupin mua vé hạng nhất và đợi tàu ở cách xa bà, hàng trăm bước như hành khách đắm mình trong suy tư. Nhưng ông quan sát bà từ đuôi mắt. Bà vừa ngồi xuống cái ghế dài. Dễ thấy là bà kiệt sức và ông hài lòng về điều đó. thôi ! Bà có thể ít phạm tội hơn vẻ bề ngoài cho thấy. Đó là Mendaille, lão Mendaille khủng khiếp thúc đẩy bà, ép buộc bà giữ vai trò bỉ ổi. Ông ta lợi thế hơn bà, làm sao vậy ?..

      Tàu đến và Béatrice bước vào trong buồng hạng nhất. Lupin trèo lên ở phía cuối cùng toa và theo hành lang đến gặp bà. Ông biểu thị ngạc nhiên lễ phép.

      - Tôi thấy có ai trong buồng này - Ông - Nếu bà muốn ở mình, tôi chỗ khác. Nếu , tôi ở lại đây. Bà cho phép chứ ?

      - Xin mời ông.

      Ông ta ngồi đối diện bà.

      - Thử thách rất căng thẳng, thưa bà. Bà đương đầu với rất nhiều can đảm. Đơn độc mình bà ! Có thể bà còn bị bao vây bởi nhiều nguy hiểm...

      - Bởi nhiều nguy hiểm ? Tại sao ?- Bà ta hỏi với lo âu trong ánh mắt.

      - Thế này ? Lupin giải thích cách dễ thương - Nếu người bà con Raphael là vô tội, điều mà tôi tin chắc, kẻ sát nhân luôn chạy ... Ai mà biết là ta dự kiến những án mạng mới ?... Và bà đơn đến thế ở Biệt thự "Những con chim sẻ" !.. Bà sợ sao ?... Ở địa vị bà, tôi đến ở chỗ chị tôi. Hoặc là chị tôi đến ở cùng tôi... Kẻ sát nhân hiểu tí gì về việc đó, tôi đảm bảo với bà. biết ai là Isabelie, ai là Béatrice nữa. Và phải chỉ có mình . Xem đây, tôi chẳng hạn. Ôi, tôi cũng biết bà là Verzy Monteornet hay bà Mendaille. Lần cuối cùng mà tôi thấy bà Mendaille, lúc đầu là ở Opera Hài kịch, sau đó là ở Nghĩa trang Perè Lachaise và bà hãy hình dung là...

      Bà ta thu mình vào trong góc và bộ mặt bà đột nhiên biểu lo âu khó tả.

      - Ông là ai ? - Bà thầm.

      Ông ta cúi xuống, nắm lấy bàn tay bà và hăng hái :

      - Tôi là người có thể cứu bà... Bà Béatrice Mendaiile ạ. , bà đừng sợ. Tôi hứa với bà tôi là bạn của bà và tôi chỉ tìm cách bảo vệ bà và bảo vệ quyền lợi của bà.

      Bà ta còn do dự nhưng ông ta có uy quyền đến thế, dịu dàng và sức trẻ đến thế và trong con mắt nhìn bà, bà cảm thấy thiếu lòng tin của ông dần dần tan . Lupin hiểu rằng ván bài thắng.

      - Bà hãy tin ở tôi - Ông lại - Tôi biết nhiều điều về gia đình bà. Nhưng điều tôi còn chưa , điều mà tôi phải biết với mọi giá, đó là lý do vì sao bà nghe lời chồng bà để làm điều trái với lương tâm của mình ? Tôi nhầm phải ? Bà nghe lời ông ta thoải mái và bị ép buộc phải ?

      - Vâng.

      - Tại sao ?

      Bà ta suy nghĩ, đấu tranh với bản thân nhưng rồi quyết định đột ngột.

      - Ở điểm mà tôi là... Ông là ông biết rất nhiều điều vậy, ông có được biết về ông của tôi ?

      - Vâng. Đó là ông già khó tính.

      - Từ đó còn . Tất cả mọi người đều gập mình trước ông. Đó là chủ gia đình theo kiểu cũ... của tính cố chấp tuyệt đối. Sau cái chết của bố mẹ chúng tôi, ông tiếp nhận chúng tôi: chị tôi và tôi, và ông nuôi dạy chúng tôi như nuôi dạy cha chúng tôi theo nghiệt ngã. già đến dạy chúng tôi những bài học đặc biệt vì ông sợ chúng tôi tiêm nhiễm hỗn tạp của trường học. Các cuộc dạo chơi là hiếm hoi. Cuộc sống của chúng tôi lạ lùng.

      May mắn thay, có những người họ hàng đến nghỉ hè với chúng tôi. Đó là thời gian được ban phúc lành của cả năm...

      Giọng của bà bắt đầu run rẩy và bà quay đầu về phía các cảnh vật lướt qua cửa sổ của con tàu.

      - Tôi hiểu - Lupin dịu dàng - nhưng Xavier Mendaille... chồng bà...

      - ta có vấn đề với ông tôi - Bà tiếp tục - Ông tôi muốn mua các vườn nho của chồng tôi. ấy thường hay đến lâu đài và có ý định kết hôn với tôi. ta xin cưới, ông thử nghĩ xem ta được tiếp nhận ra sao ? Trước hết, nhiều tuổi hơn tôi và làm tôi ưa thích chút nào. Sau nữa, phá sản đến nửa. màn kịch khủng khiếp. Ông tôi gần như ném ra cửa và lén lút mua lại sở hữu đất đai "Ba cái giếng” của ta. Xavier.,. tôi ái ngại cho , rồi ... Xavier rời bỏ xứ sở và đến định cư ở Paris.

      - Thôi được - Lupin - Tất cả điều đó tôi gần như biết hết... Nhưng còn nhiều việc khác..

      Béatriee đỏ mặt.

      - Vâng, còn có việc khác. Nếu luật sư là con người giữ lời hứa, thưa luật sư, chỉ nửa lời luật sư đoán ra...

      Bà ta hạ thấp giọng xuống và Lupin ngồi lại bên bà để bỏ sót điều gì vì thú nhận của bà mà tiếng ồn của tàu càng lúc càng át .

      - Ông tôi đối xử với chúng tôi như với con trai, đánh giá là con được nuôi dạy tốt, phải biết cưỡi ngựa. Ông tham gia chiến tranh của những năm 70 trong đoàn kỵ binh và có chuồng ngựa ở lâu đài. Chúng tôi đến Reiras để học trong chuồng luyện ngựa của trong các bạn của ông. Thầy giáo dạy cưỡi ngựa là người đàn ông trẻ hai mươi hai tuổi... Lucien Debruyne... người… cuối cùng ấy và tôi... Tôi dám , thưa luật sư...

      - Tất cả cái đó là rất minh bạch và chỉ là rất tự nhiên - Lupin - Hãy tin ở tôi, chiến tranh quét nhiều định kiến.. Và rồi sao nữa ?

      - ngày, tôi nhận ra rằng tôi ...

      Bà ta úp mặt vào bàn tay mình.

      - Thế rồi, bà điều đó cho chàng trai ?- Lupin hỏi.

      - . Tôi muốn ép buộc ta. Tôi chỉ đơn giản hỏi là có muốn kết hôn với tôi .

      - Và lảng tránh ? cho rằng còn quá trẻ để gắn bó cả cuộc đời ... Cuối cùng lý lẽ của phát huy tác dụng trong trường hợp như vậy.

      - Đúng thế.

      - Và bà tuyệt vọng, dám thú nhận lỗi lầm của mình với người ông ghê gớm, bà nhớ lại là ai đó xin cầu hôn với bà và quay về với Xavier Mendaille phải ?

      - Vâng.

      - Đúng như tôi phát ra bà và bà kể lại hết cho ông ta. Và ông chấp nhận làm cha của đứa bé.

      - Vâng.

      - Vậy là ông ta có khả năng, lần trong đời mình, xử như người quân tử. Đó là rất lạ lùng. Nhưng... bà hãy đợi ! Tôi lòng vòng. Ngược lại, ông ta bập bềnh cơ hội như kẻ vô lại của chính ông. Tôi làm bà bực mình chứ ?

      - Ồ !

      - ta nghĩ là ông của bà sống mãi được ! Rồi , ta là chủ đồng thời của khu đất mà buộc phải bán và của Verzy Montcornet. trở thành chủ lâu đài được trọng vọng, rất có tiếng ở trong nước. Cuộc trả thù đích đáng ! Tôi quá chứ ?

      - !

      - Tên vô lại ! Và ông của bà khi biết tin lễ kết hôn ấy sao ?

      - Ông viết thư cho tôi: "Đừng bao giờ vác mặt về nhà tao !". Rồi chúng tôi đến ở biệt thự tại đường La Rochefoucauld mà chị tôi và tôi được mẹ của chúng tôi chia cho. Khi cháu bé Syivestre của tôi được sinh ra, tôi buộc phải xa cháu và gửi cháu cho vú nuôi, Xavier ghét nó.

      - Chắc chắn là thế. Và lão Xavier có trái tim lớn làm gì ?

      - ta sống dựa vào của hồi môn của tôi vì chúng tôi, Isabelle và tôi, được thừa kế của cha mẹ chúng tôi số của cải nào đó.

      - ta phải trả lại !... Hãy thứ lỗi cho tôi, vì nhiệt tình này. Nhưng đó là . ta cần trả giá cho hành vi hèn hạ của mình ngày nào đó. ta có biết là ông của bà muốn tước bỏ quyền thừa kế của chị em bà ?

      - Ôi ! Ông tôi che giấu ý đồ đó. Ngược lại. Chúng tôi nhanh chóng biết được các sắp xếp mà ông bàn bạc với ông Berangeoru. Xavier rất giận dữ. Đó là con người cực kỳ hung hãn. Ngày hôm đó, ta đánh tôi...

      Bà ta rút từ túi xách tay của mình ra mùi xoa và lau mắt.

      - đổ hết lỗi cho tôi - Bà bập bẹ . Cuộc sống của tôi trở thành địa ngục. Và sau đó chiến tranh đến. Tôi tự với mình: " ta bị động viên.. ta có thể bị giết...". Vâng, tôi rất khổ sở khi mong mỏi cái chết của ta. Nhưng ta thu xếp để ở xa chiến trường. ta được bố trí làm việc khác vào năm 1915. Tôi thở phào nhõm. Tôi phải chịu đựng có mặt của . Chị tôi ở cùng tôi từ khi nổ ra chiến tranh. Cuối cùng chúng tôi được yên tĩnh, cả hai người. Cố nhiên, chúng tôi tin tức gì của người ông, người muốn rời bỏ lâu đài của mình và tôi gần như được an ủi về điều đó. Rất nhiều chuyện bất hoà làm tôi kiệt sức. Rủi ro thay, Xavier bị thương, rất và tìm được cách phục viên, và tất cả lại trở lại như ban đầu... Có thể còn tồi tệ hơn. Xavier lăn mình vào những vụ đầu cơ các trang bị chiến tranh. Tôi bao giờ biết chính xác việc mua bán của là gì, nhưng điều chắc chắn, là lỗ hơn là lãi. Và tôi thể gì.

      - Tại sao vậy ?

      - Bởi vì ta cho con trai tôi cái tên gọi.

      Lupin ngồi im và bị xúc động mạnh. Ông hối hận có lúc nghi ngờ bà về các điều mọn tệ hại. Ông ngắm nhìn hình bóng nên thơ của bà nhờ bông hoa tím, dáng vẻ của đầu, luôn luôn tự hào dù trải qua các thử thách.

      - Tôi xin lỗi bà - Cuối cùng ông - Tôi tưởng rằng... nhưng , tôi thích giữ lại cho tôi điều mà tôi tưởng.

      Đoàn tàu chao đảo đường bẻ ghi. Lupin nhận ra các kho hàng, các kho tạm mà tàu để lại, phía sau.

      - Nhanh - Chúng ta sắp đến nơi - Chị của bà ra sao ?

      - Chị tôi chết. Chị bị giết trong năm vừa rồi, vào ngày thứ Sáu Thánh, trong Nhà thờ Saint Gervais nơi chị đến thường xuyên, ông có nhớ là người Đức bắn vào Paris với các pháo lớn...

      - La Bertha.

      - Đúng. Ngày hôm ấy, có rất nhiều nạn nhân mà khá đông thể nhận dạng được.

      - Và bà chị của bà cũng ở trong số ấy ?

      - Vâng. Chính Xavier cấm tôi công bố cái chết của Isabelle. Ông coi như chị tôi còn du ngoạn. Hơn nữa, chúng tôi cũng có rất ít mối liên hệ...

      - Tôi hiểu. Tài sản thừa kế phải ? Khi ông của bà chết, bà chỉ đóng vai chị bà và phần thừa kế quan trọng thuộc về bà.

      - Ôi ! Ké hoạch của Xavier chưa dừng lại ở đó. ta muốn mình làm chủ lâu đài và vườn nho. Thế rồi, bây giờ buộc tôi phải làm giấy hiến tài sản của tôi.

      - Cú đánh đẹp ! - Lupin kêu lên - ràng với tư cách là Isabelle, bà hoàn toàn có quyền từ bỏ tất cả thứ gì bà có để cho rể của mình. Nhưng ông Berangeon ngạc nhiên...

      - Chính vì thế mà tôi phải ký biên bản ở ông ta, mà tại viên công chứng khác ở Mantes, ông Noblin ở Quảng trường Chợ Lúa Mỳ.

      - Và ông ta gì với bà để hợp pháp hoá quyết định dù sao cũng bất thường ?

      Ông ta hình dung là Isabelle Montcornet là bà Mendaille ?

      - Xavier dự kiến hết. Tôi phải giải thích cho viên công chứng là tôi rút lui khỏi cõi đời. Tôi trùm mạng vào mặt và dật ở nước ngoài trong hội cứu đói.

      - Con người ấy là con quỷ - Lupin thầm- Và bà vâng lời ta ?

      - Vâng.

      - Ông ta buộc bà thế ?

      - Vâng. Vì con trai của tôi.

      - Bà muốn là ông ta cấm bà gặp con mình và ông ta cách ly bà và con bà ?

      - Tôi dám hình dung điều mà ấy có thể làm. Ông đừng quên rằng ấy là cha hợp pháp của Sylvestre. Và ấy chuẩn bị để trở thành ông chủ của Verzy Montcornet. nay, ấy có những tham vọng chính trị.

      - A ! Thế đấy ! Ông ta chắc nhắm hội đồng chung, ghế nghị sĩ... Ông ta cần trở thành chúa đất địa phương. Tuy nhiên, theo tôi hình như bà có thể chống lại ông ta. Và tôi, tôi có thể giúp bà...

      - Ôi !

      Bà ta kêu lên và lùi rất xa Lupin.

      - Thế nào ? - Ông - Tôi làm bà sợ sao ?

      - . phải điều đó. Thứ lỗi cho tôi.

      - Còn có việc khác nữa ?

      Bà ta gật đầu.

      - Bà hãy ... Nhất là nếu bà phải báo cho tôi tai hoạ mới. Điều đó an ủi bà. Nhưng hình như bà tuyệt vọng.

      - Còn chưa... Cách đây hai tháng, tôi thấy trong túi áo măng tô của tôi bức thư mà người nào đó khéo léo luồn vào mà tôi thấy. Nó là từ tay của Lucien.

      - Lycien Debruyne! Chàng trai ...

      - Vâng. Đó là lá thư dài. dễ gì tóm tắt nó.

      - Bà hãy thử xem. Đại thể thư cái gì ?

      - Ôi thôi, Lucien bị ở tù ngay từ đầu cuộc chiến tranh. Và đằng sau dây thép gai, ta có tất cả thời gian để suy nghĩ. hiểu ra là đối xử với tôi cách bỉ ổi. ta chín chắn ra khi bị tù. trở nên vững vàng hơn về tình cảm của mình. xin lỗi tôi.

      - ràng là ta luôn bà.

      - Đúng.

      - Và bà cũng ta ?

      - Vâng.

      - Và ta biết bà kết hôn ?

      - Vâng. ấy tìm tôi khá lâu. được biết tin tức. cho tôi địa chỉ của . Tôi viết thư trả lời. Tôi đau khổ đến thế ! Tôi giải thích cho tại sao tôi kết hôn với Xavier...

      Bà ta nắm lấy cổ tay Lupin.

      - Nhưng ông thể tin được... Ngược lại, tôi với là chúng tôi xa cách nhau mãi mãi và được gì ở tôi khi chờ đợi. Tuy nhiên, tiếp tục viết thư cho tôi theo hòm thư kín. Các thư của an ủi tôi nhiều ! Và là dễ chịu khi trả lời thư . Lucien khốn khổ của tôi...

      Bà lại đưa khăn mùi-xoa lên lau mắt.

      - Suỵt ! - Lupin thầm - Phần tiếp dễ dàng đoán được. Chồng bà chộp được thư của Lucien. Bà thể giải quyết bằng việc đốt chúng và bà thể giấu chúng...

      - Còn tệ hơn nữa ! Ông ta còn thấy lá thư mà tôi mới bắt đầu viết cho Lucien... có gì kinh khủng hơn thế đến với tôi. Ông ta đưa ra cho tôi những lời đe doạ khủng khiếp. Ông với tôi là nếu tôi cắt đứt với Lucien và nếu tôi phục tùng theo ý muốn của ông, ông ly dị...

      - Nhưng đó là điều mà bà mong gì hơn kia mà ?

      - Ông hãy chờ ! Vì, nhờ vào lá thư, ly dị được tuyên bố có lợi cho ông ta, ông ta đuổi tôi và giữ con trai của tôi lại... Tôi bị xoá sổ. Tôi bị đe dọa nghiêm trọng.

      - Bà báo tin cho Lucien, chắc thế.

      - Vâng. Tôi thành công trong việc cho ta biết là chúng tôi được liên lạc với nhau và càng được ít gặp nhau vì tôi bị canh giữ.

      - Bà có cảm giác là có người do thám bà ?

      - Rất nhiều lần. Xavier có khả năng tìm cho mình thám tử tư.

      - Bà có bao giờ chú ý đến người tóc hung ?

      - .

      - Bà tiếp tục .

      - Lucien từ chối nghe lời tôi. ta sáng tạo ra mẹo. Xavier biết rằng tôi rất nhạc và tôi thường hay đến Opera Hài kịch. Thế là, Lưcien thu xếp để choán trước tôi chỗ ngồi mà tôi có thói quen thuê trong lô và luồn xuống dưới đai của ghế tựa vé mà tôi có thể lấy ra dễ dàng mà ai biết cả.

      Lupin mỉm cười.

      - Chơi đẹp. Đến lượt tôi tiết lộ là bà trả lời ta ra sao. Bà mua bó hoa mà bà mang đến mộ của Thống chế Davout và bà giấu cái thư trong những bông hoa ấy.

      - Làm thế nào mà ông biết được ?

      - Tôi cho bà biết sau.

      - Vâng. việc diễn ra tốt đẹp như vậy. Tôi bỏ thư của tôi vào trong ống kim loại để tránh mưa. Nếu chồng tôi cho người theo dõi tôi làm sao người thám tử của ông có thể đoán được ?

      - Tại sao lại Davout ?

      - Và tại sao ta ? Nơi đó hoang vắng và đó là điều chủ yếu.

      - Tôi rất muốn gặp Lucien ấy - Lupin - đó là người tài xoay xở... Và bà nghĩ gì về cái chết của những người bà con của bà ?

      - Tôi biết họ chết. Chồng tôi khôn ngoan chấm dứt liên lạc.

      - Và bà, bà nghĩ gì về chuyện đó ?

      - Tôi ấy à ?

      - Vâng. Bà nghi ngờ chồng bà để ý gì về chuyện này sao ?

      - Ông ấy ? Ôi ! Ông ta mất chu đáo, nhưng từ đó đến...

      - Tuy nhiên, nếu các người bà con của bà còn sống, bà thể giữ vai trò Isabelle trong văn phòng của công chứng viên Berangeon.

      Bà ta ngước mắt hướng về ông đầy lo âu nhưng bộ mặt của bà trở nên bình thản.

      - thể được - Bà - Ông quên rằng Xavier bị thương đầu tiên... Hơn nữa ông ta còn ở bệnh viện khi mà người xấu số Félicien... , ông ta thô bạo, hay nổi khùng nhưng thể làm hành động như thế.

      Các nhà ở ngoại ô lướt nhanh. Paris còn xa nữa.

      - Chúng ta hãy tóm tắt lại - Lupin - Hoặc là bà chỉ nêu lên những điều mà bà dối và chị của bà chết từ lâu; trong trường hợp đó, chồng bà thua cuộc nhưng đối với bà, là ô nhục vì bà là đồng lõa của ông ta và xấu hổ cho người con trai bà biết bao khi cháu mang tên Mendaille ? Hoặc là bà , bà tố cáo chồng bà, bà đưa ra công khai tống tiền bà mà ông ta thực và lúc đó lỗi trước kia của bà được làm mồi ngon cho những kẻ tò mò, cháu bé Sylvestre trở thành đứa bé của tội lỗi... đứa con hoang...

      - dùng chữ đó - Bà van nài - Ông thấy là tôi có phương tiện để chống lại - Ngược lại, nếu tôi nhượng bộ, Xavier trả lại cho tôi các bức thư, chấp nhận chia tay nhau và để Sylvestre lại cho tôi và rất sung sướng để giải phóng cho nhau.

      Lupin suy nghĩ trong lúc con tàu bắt đầu giảm tốc độ.

      - Trong bao lâu nữa bà phải đến công chứng viên Noblin để làm việc hiến ấy ?

      - Chính xác là trong tuần lễ. Xavier theo tôi. Ông ta chọn Mantes bởi vì tôi ở đó được biết dưới tên là Isabelle. Chúng tôi dễ dàng tìm hai người làm chứng cần thiết.

      - tuần - Lupin .

      - tuần - Béatrice nhắc lại - Ông thấy là ở đó có gì để làm.

      - Ôi có chứ ! Ông ta có bao nhiêu thư ?

      - Bốn.

      - Tôi hình dung là ông mang thư theo mình. Ông có cái hộp thư ở nhà băng ?

      - . Ông ta giấu chúng ở trong nhà, tôi chắc thế. Tôi tìm chúng nhiều tuần lễ.

      - Tôi chỉ cần giờ - Lupin khẳng định với tin chắc mà nụ cười nhạt nhẽo rọi sáng cách lén lút bộ mặt của Béatrice.

      - Vậy tôi có thể dựa vào ông được ?- Bà - Biết cảm ơn ra sao đây ?

      - Bằng cách thực trung thành các chỉ dẫn của tôi.

      Tàu vào ga. Phanh tàu rít lên. có hành khách chen nhau trong hành lang. Bọn họ đứng dậy. Lupin hỏi:

      - Con trai bà ở ký túc xá nào ?

      - Ở Valmondois, tại nhà bà Mélie Aulaire.

      - Bà có đến thăm cháu ?

      - nguyên tắc hai lần cho mỗi tuần lễ.

      - Tuyệt lắm. Thôi bà đến qua buổi chiều và đêm ở Mélie Aulaire và chỉ trở về nhà trong ngày mai.

      - Nhưng... chồng tôi sao ?

      - Tôi chịu trách nhiệm về ông ta. Chúng tôi cuộc trao đổi rất riêng tư và chúng tôi vô cùng thoải mái nếu bà ở đó.

      - Ông hy vọng lấy lại các bức thư ?

      - Tôi lấy lại chúng.

      - Và ông trả chúng lại cho tôi ?

      - Tôi trả chúng lại cho bà.

      Lúc đó, bà ta có cử chỉ duyên dáng và tự nhiên. Bà đứng nhón chân và đặt nụ hôn lên má của Lupin...

      - Cảm ơn... từ tận đáy tim.

      "Tôi chỉ làm vì bà - Lupin suy nghĩ - A ! Lucien này may mắn biết bao !”

      - Cẩn thận - Ông nhắc lại - Dù bị tước mất các thư ấy, vũ khí tuyệt vời, nhưng chồng bà vẫn rất nguy hiểm khi con trai bà còn là con tin của ông. Vậy là còn vốn bài thứ hai để đánh. Nhưng chúng ta thắng, bà đừng sợ.

      Ông ta giúp người phụ nữ trẻ xuống toa tàu.

      - Hãy trong yên bình - Ông lẩm bẩm khi nhìn bà xa. Lupin để tâm đến bà.

      giờ sau, Lupin đến gọi nhà Xavier Mendaille. Người ở dẫn ông vào phòng khách.

      - Tôi là luật sư Jourdieu của đoàn luật sư Paris. Ông đừng quên.

      - Tốt, thưa luật sư. Ông chủ bận nhưng tôi nghĩ là ông ta vẫn có thể tiếp ông.

      Lupin chấn chỉnh lại việc nguỵ trang của mình trước gương. bao giờ Mendaille nhận ra người đưa ông đến sở Cảnh sát số ngày trước đây. Ông giống hơn cả luật sư bản chất. Cũng như bao giờ, trước chạm trán nguy hiểm, ông cảm thấy đầy hăng say, tin chắc vào phương tiện và sức mạnh của mình. Tiếng động của cuộc tranh luận mạnh mẽ trong phòng làm việc, báo động ông. Ông ta lặng lẽ đến ngưỡng cửa phòng khách và vểnh tai nghe. Ông nhận ra ngay giọng của Mendaille kêu:

      - Tôi với các ông là các ông được trả công.

      giọng khác, cũng nổi nóng, trả lời ông ta:

      - Trả bằng gì ? Ông chẳng còn gì để mà bán.

      - Các ông biết gì về chuyện đó ? Tôi cầu các ông tháng.

      - được thêm ngày, nếu , ông bị tịch biên.

      "Quỷ quái ! - Lupin - đến lúc ông ta lạm tiêu gia tài mình. Ông ta luôn có thể vay bằng thế chấp... mặc dù tôi tin điều mà viên công chứng ..".

      Nhưng ông thu người lại ở cuối phòng khách khi nghe các bước chân đến gần. Cửa của phòng làm việc mở toang. Người khách ra nhanh đến nỗi Lupin chỉ kịp thấy ông lờ mờ. Người ở già tiễn ông ta đến tận cửa bên đường. Mendaille dùng thời gian để tạo bộ mặt nhã nhặn, vào trong phòng khách.

      - Thưa luật sư, tôi theo cầu của ông. Nếu ông đồng ý, xin mời ông qua phòng làm việc của tôi... Và bây giờ, xin mời ông ngồi. Tôi được hân hạnh làm việc gì với ông...

      Lupin giờ vạch kế hoạch và chuẩn bị cuộc tấn công của ông.

      - Tôi đại diện cho quyền lợi của bà Mendaille, vợ của ông. Chính cơ sở lời khuyên của tôi, bà nhà đến Valmondois, chỗ gần con trai bà. Bà ở đấy chờ kết quả của việc vận động của tôi.

      - Tôi hiểu ông.

      - Tuy nhiên, rất đơn giản. Bà nhà có ý muốn ly dị.

      - Cái gì ?

      Mendaille xiết chặt nắm tay và đường gân vằn vèo xuất trán của ông ta. Nhưng ông mau chóng lấy lại bình tĩnh.

      - Tôi tưởng, thưa luật sư, ông ta , ông là luật sư đại hình.

      - Ông có lý. Nhưng cũng có lúc tôi bào chữa cho bên dân và tôi còn chưa từ chối việc giúp đỡ bà Mendaille, người phụ nữ duyên dáng...

      im lặng. Mendaille quan sát Lupin trong khi ve vẩy cái thước. Lupin tôn thờ những lúc căng thẳng ấy mà ông có nguy cơ mất sạch. "Ông ta có nhận ra ta ? Ông ta có ném ta ra ngoài ? Ông ta cực kỳ khoẻ như con vật. Nhưng ta trụ lại - Ông ta ngờ đến cái giày cao cổ bí mật của ta !”.

      - Tôi hơi bối rối - Ông lại - phần, như ông biết, tôi đảm trách nhiệm bào chữa cho Raphael Dorchain, người bà con của ông và gánh ấy rất nặng. Nó đòi hỏi tất cả mọi quan tâm của tôi. Mặt khác, tôi rất sung sướng quan tâm đến việc của bà Mendaille. Nhưng hình như tôi thể đương đầu với hai công việc ấy. Tôi phải hy sinh và tôi thành thực thú nhận với ông là tôi do dự.

      - Đúng hơn là ông sợ thất bại ở hai công việc ấy sao ?

      Lupin nhướng lông mày lên với vẻ kinh ngạc.

      - ! bao giờ. Ngược lại thế.

      - Chúng ta thử xem - Mendaille - Các chứng cứ tập trung chống lại người bà con Mendaille của tôi là nóng bỏng. ta chết, đó là điều hiển nhiên.

      Tôi bị khuất phục về điều đó. Và chính tôi có ý nghĩ hỏi là Raphael Dorchain có chạm trán với Isabelle Verzy Montcornet, bà chị dâu của ông ... Thực , chạm trán như vậy có thể làm sáng tỏ vấn đề trong ngày gần đây.

      Lupin ngồi im. Mendaille giữ im lặng hoàn toàn.

      - ràng là thế - Lupin lại - Nếu nhường lại vụ kiện vì lợi ích của đồng nghiệp, tôi biết điều mà ông ta quyết định về vấn đề của chạm trán như vậy. Chắc chắn, ông ta thấy cần thiết xem lại; trong mọi trường hợp, điều đó liên quan đến tôi nữa. Lúc đó tôi chú tâm vào việc bảo vệ các quyền lợi của bà Mendaille. Nhưng cả về mặt này nữa, tôi mong muốn có thể thu được thành quả thích thú.

      - Và thành quả đó hình như mơ hồ đối với ông chăng ?

      - Để được yên tâm về điều đó mà tôi ở đây.

      Hai địch thủ lườm nhau. Mendaille, khoẻ mạnh, cổ rụt vào vai, bàn tay hộ pháp như bàn tay của đô vật, hình như có khả năng bóp nát lão luật sư mảnh khảnh ấy mà ông bắt đầu đoán là có ý đồ che giấu.

      - Này, tôi bảo cho ông biết là tôi ý muốn nào ly dị - Ông ta .

      Lupin nghiêng mình:

      - Điều đó là việc của ông. Như vậy tôi từ bỏ các quyền lợi của bà Mendaille. Và tôi đến quan dự thẩm để làm việc đó.

      - Ông hãy chờ - Chúng ta chuyện.

      - Thôi được - Lupin - Chúng ta luôn có thể chuyện.

      - Nếu ông tin chắc thắng tôi trong vấn đề ly dị, ông có từ bỏ việc bảo vệ Raphael Dorchain ?

      - Tôi với ông điều đó.

      - Và ai có thể mang đến cho ông tin chắc đó ?

      - Việc có được bốn bức thư mà giờ ở trong tay ông và nếu có chúng ông thể dồn ép vợ ông nữa, lúc đó bà ta có thể làm rùm beng chống lại ông bằng những lời trách móc nặng nề.

      Lupin thăm dò Mendaille - Ông ta có đến suy sụp ? Mandaille trở nên vô cảm. Ông ta lại ve vẩy cái thước và Lupin khâm phục bình tĩnh của ông ta.

      - Nếu tôi hiểu - Mendaille - Ông đưa ra cho tôi giao ước ?

      - Thôi được, chúng ta có thể xem việc theo cách đó.

      - Các bức thư đổi lấy...

      - Chúa tôi, thôi được.

      - Ông hãy để tôi có thời gian suy nghĩ. Hơn nữa, tôi chưa có thư.

      - Ông có thư - Thư còn ở đây. Nếu tôi trở về tay , tôi thẳng đến toà.

      - Vào giờ này ?

      - Toà án làm việc rất chậm vào lúc này.

      Mendaille để thời gian dài để suy nghĩ.

      Lupin cảm thấy làn sóng vui chạy khắp người. Ông thắng mà cần vũ lực, chỉ độc nhất bởi sức mạnh của lý lẽ, ở thời điểm mà ông chọn. Và ông bị bất ngờ về dễ dàng mà nhờ nó ông thu được thắng lợi. Làm sao người như Mendaille lại có thể bị đánh lừa...?

      Chồng bà Béatrice đứng dậy; ông ta mỉm cười, bộ mặt rất khả ái:

      - Mong ông liếc qua báo trong khi chờ đợi. Đây là ấn phẩm cuối cùng. Tôi quay lại ngay.

      Ông giơ tờ La Presse cho Lupin, châm điếu xì gà.

      - Hãy đọc - Ông nhấn mạnh - Vào giờ cuối cùng... Trang chín.

      Lupin cảm thấy cảm giác lo âu đột ngột và tìm trang số chín. Đầu đề lộ ra trước mắt:

      - Việc tự tử của Raphael Dorchain, kẻ sát nhân được coi như là kẻ giết hai em bọn họ.

      Mendaille vòng quanh phòng làm việc của ông ta và đứng thẳng trước người khách của mình.

      - Nhưng ông hãy đọc... ra về thực tế, người ta chưa biết gì nhiều... Sáng ấy, người ta tìm thấy gã Raphael khốn khổ ấy treo cổ trong phòng riêng. ta tháo đệm ra để làm sợi dây... rất buồn.

      Ông trở lại ngồi xuống, gõ đầu ngón tay hành khúc lên cái đệm kê tay của mình.

      - Buồn cho ta - Ông lại - Nhưng cũng cho ông, ông luật sư thân mến của tôi. Ông mất hai thân chủ... Ôi thế đấy. Raphael, chúng ta đừng nữa. Và bà vợ của tôi... Tôi ngờ rằng khi có thư ấy, bà ta cho ra tiếp các dự án của mình.

      Lupin biết nhiều thất bại, nhưng thất bại này xúc phạm ông sâu sắc. Ông ta tìm cách chịu đựng cú đánh mà biểu tức giận điên cuồng rung chuyển nội tâm của ông như là cơn bão. khiếp ! Tên vô lại ! ta biết, ngay từ giây đầu tiên, là người vào trong phòng làm việc của mình là tên bịp, vì luật sư Jourdieu thực phải tức thời báo về cái chết của thân chủ mình. Và Mendaille táo bạo để đối thủ của mình đến, để nhìn ta hạ con bài của mình xuống...

      - Ông hãy tin là tôi bị độc - Ông ta - Ông hình như vô cùng thất vọng ! Thôi được, ông thân mến, nghiêm trọng đến thế. Ông còn trẻ, ông tranh cãi cho nhiều vụ việc khác. Và kinh nghiệm dạy cho ông khôn ngoan. Vì vậy, ở thời điểm này, tôi hình dung ông hơi bốc đồng, xin phép ông cho tôi nhận xét đó, nhận xét thực ra có gì là làm mếch lòng.

      Mỗi chữ đánh vào Lupin như cái tát. Ông ta có thể sẵn lòng tha thứ những lời chửi bới, những lời thách thức, nhưng thái độ ban ơn bao giờ ! Ông có ý muốn nhảy chồm lên Mendaille, ấn vào cổ họng ông ta những lời hỗn xược của bản thân ông ta và cùng lúc ấy, ông cũng nổi cáu với chính mình bởi vì ông tìm được chống đỡ đích đáng, đe doạ thốt ra có thể buộc Mendaille im tiếng. Buộc ông ta là kẻ sát nhân chăng ? thể được. Việc đó làm nguy hại cứu chữa cho Béatrice và con trai của bà. thất bại là hoàn toàn, là quyết định. Lupin hiểu điều đó và làm như vào trong trò chơi của kẻ thù mình.

      - Tôi du lịch - Ông - Và tôi vừa về đến Paris. Điều đó giải thích cho ông...

      - A ! Chính đúng là vậy... Thế hãy cho vợ tôi biết về việc tiến hành của ông và việc tôi còn chưa quyết định nhượng bộ các cầu của bà ấy.

      Mendaille cúi chào Lupin để tỏ cho ông này biết là cuộc chuyện xong và tiễn ông vào đại sảnh.

      - Tôi mong rằng ông đến với tôi - Ông thêm - Tôi rất sung sướng gặp lại ông. Và sau đó, ông bắt đầu có thói quen của gia đình tôi.

      - Thói quen ư ?...

      - Chúng ta hãy xem ! Đừng làm mình bị ngạc nhiên, bạn thân mến của tôi. Bạn hãy nhớ lại đêm mà tôi bị thương cách bất ngờ bằng viên đạn súng lục... Ôi ! đó là chuyện cũ, tôi thừa nhận với ông thế... và sau đó, buổi chiều mà người Cảnh sát dũng cảm... tên ông ta trượt khỏi trí nhớ của tôi... Wedel... Weber hội họp chúng ta cách dễ thương đến thế cho buổi thể dục thảm... A ! A ! Trí nhớ trở lại...

      “Tốt. Ông ta nhận ra ta - Lupin suy nghĩ - ràng là có gì miễn trừ cho ta !”.

      - Nhưng tôi còn đến lần khác - Ông khi sử dụng giọng đùa cợt - Đúng là ông ở đó... Trong phòng làm việc của ông chỉ có người bạn của ông... chàng trai tóc hung... bề ngoài có vẻ tướng cướp, ông nhớ chứ ? để vào kẹp giấy của ông cái thư, thư đó làm nổ ra bao tiếng đồn... Ông biết chứ... cái tàu thuỷ ... Người ngoan đạo, ông Mendaille.

      Lupin mở cửa ở lề đường và cảm thấy hài lòng mỏng manh khi thấy bộ mật của Mendaille đờ ra trước khi cửa đóng lại.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      IX


      ĐƯỜNG MÒN




      Lupin xuống tàu hoả ở Reims, lấy xe đạp có giá đèo hàng và qua thành phố đổ nát được dọn nhưng việc xây dựng lại chỉ mới bắt đầu. Hãy còn đường phố các bức tường đen ngòm, các gốc cây bi thảm mà hoả hoạn thể phá trụi. Nơi này nơi kia, các giàn giáo dựng lên; ở chỗ khác, các hàng giậu bao quanh những đám đất ràng; gần như khắp nơi, binh lính lại, lẫn trong dân; ai để ý đến người xe đạp ấy, mặc áo mưa cũ vì trận mưa trút xuống trong đêm. Lupin nghiên cứu, lúc hoàng hôn, sơ đồ của Reims lập từ 1913, nhưng ông nhiều lần bị lạc, vì thành phố bị đảo lộn bởi bom, còn giống cũ nữa. Cuối cùng ông đến khu phố đông nam mà lề đường, nằm giữa các hố đầy nước, dẫn đến con đường, bị hằn sâu bởi các xe quân . Theo bản đồ mà ông dò tìm lần cuối cùng, đường Châlons. Đường chạy dài duới bầu trời xám xịt, qua các bãi đất hoang có các con quạ bay lượn.

      Các ý nghĩ của Lupin cũng sầu não như quang cảnh hoang tàn này. Ông ta lần nữa thử làm điều thể vì ông lựa chọn. Mendaille là thể tấn công. Việc tự tử của Raphael Dorchain đủ biến ông ta thành người có tội mà Cảnh sát quá vui mừng để tự bằng lòng. Hoạt động của công lý bị dập tắt. Để đánh bại Mendaille, nhất thiết phải khám phá ra bí mật của ông ta. Nếu ông ta chịu khó bày ra mưu quanh co đến thế và đẫm máu đến thế, đó chắc chắn phải là để chiếm lấy lâu đài mà ông thể thế chấp. Có cái gì khác. Nhưng là cái gì vậy ? Lupin chưa có ý gì về cái đó. Ngược lại, điều mà ông biết là mình chỉ còn lại sáu ngày. Trong sáu ngày đó, Beatrice dưới danh nghĩa Isabelle, ký việc hiến tài sản của bà và Mendaille chiếm lấy những gì mà ông ta thèm muốn.

      Là tiền của chăng ? Người ta có thể cho ràng người già, khi thấy xâm lăng tiến triển, giấu phần trong lâu đài, vàng, đồ trang sức, các vật quý hiếm chăng ? Giả thiết là sát thực. Nhưng làm sao Mendaille lại biết được ? Lupin hỏi Beatrice rất lâu trước khi . Ông ta đến Valmondois để báo tin thất bại của mình và để làm an lòng người đàn bà trẻ bên bờ tuyệt vọng.

      - Hãy tin vào tôi - Ông với bà ta - Tôi thành công trong việc giải giáp chồng bà. Bà hãy đến chỗ chúng tôi. Tôi biết ông ta oán trách bà tí nào. Ông ta đến rất gần mục tiêu để có thể đưa mình đến bùng nổ. Và sau đó, bà cũng được ông ta coi trọng. Chỉ còn lại người mà ông ta quan tâm: đó là tôi. Vậy bà đừng sợ gì hết.

      Và Lupin hỏi bà về người ông của bà. Ông có phải là người sưu tập ?... . Ông có hà tiện ? . Ông chỉ là người giấu tiền bạc. Ở lâu đài có phòng bí mật ? . Lâu đài có bí .

      - Ông muốn đến đâu ? Béatrice hỏi.

      - Tôi tìm hiểu. Tôi cảm thấy là chồng bà nuôi dự án có tham vọng nhiều hơn điều mà bà có thể hình dung. Ông ta muốn, với bền bỉ điên cuồng, trở thành chủ của tài sản bởi lý do mà tôi còn chưa nhưng tôi phát ra.

      Béatrice nhìn ông cách lạ lùng. Con người này quan tâm đến quyền lợi của bà đến thế làm bà phải suy nghĩ. Và dù sao, bà cũng ngại ông ta. Ngược lại thế ! Bà muốn giúp ông ta. Khi ở bên cạnh ông, bà cảm thấy cảm giác an toàn. Rủi thay, bà biết tí gì có thể có lợi cho ông.

      Cháu bé Sylvestre chơi ở ngoài sân. Lupin ôm cháu vào lòng trước khi , cháu rất kháu, đứa nhóc này. Cháu giống mẹ cháu và đồng thời, cháu nhắc lại cho Lupin bộ mặt khác quen quen, chắc là bộ mặt của trong những người bà con họ hàng khuất. Lupin ấn vào tay cháu đồng bạc và trở về Paris.

      ... Và bây giờ ông lăn bánh từ đường mòn này đến đường mòn khác qua những nơi trước đây là rừng của Reims và nay chỉ là cánh đồng lởm chởm thân cây đen thui và tàn dư của cây đốt thành than. Ông đến Cormentreuil, rồi Taissy. Từng quãng đường, ông lại gặp các đoàn xe và tránh mình về phía thấp để cho các xe tải chở đầy dụng cụ qua. Quân đội dọn rác rưởi của chiến tranh, những cuộn dây thép gai, các trang bị đủ mọi loại. Ở Sillery, ông gặp người nông dân đẩy xe có càng.

      - Ôi, ông về nhà sao ? - Người đàn ông kêu lên.

      - Tôi đến xem - Lupin .

      - Ông đâu ?

      - Đến Verzy.

      - Đằng ấy chẳng còn gì nhiều.

      - Còn xa nữa ?

      - . Năm đến sáu cây số. Ông ở từ phía ấy ?

      - Tôi có gia đình ở Trépail.

      - Ôi, chúc ông may mắn.

      Lupin lại tiếp tục đạp xe và ngay sau đó phát ra, về phía bên trái của mình, những đường hào và các ụ được bố trí theo chữ chi qua cánh đồng. Ở đây, hình ảnh chiến tranh còn ám ảnh hơn là tiếng đại bác. Trái tim thắt lại, Lupin guồng xe lúc và thấy ba hoặc bốn ngôi nhà gần như nguyên vẹn. con chó sủa. Ông ta tiến đến gần và thấy người đàn bà kéo nước từ giếng lên.

      - Thưa bà, bà làm ơn chỉ cho tôi trang trại Verzy Montcornet.

      Bà nông dân lấy cánh tay quệt ngang mặt và ngắm nhìn người lạ mặt:

      - Ông đây là, ông...

      - Chỗ ấy là đâu ?

      - Nhưng... chỗ kia... quanh người ông.

      Lupin đảo mắt nhìn toàn bãi chiến trường trải dài hút tầm con mắt.

      - Đúng đó là trang trại - Bà già - Nó trải dài tới tận đây.

      - Nhưng có lâu đài mà ?

      - Đúng vậy. Ông thấy nó ở xa hơn tí trong chỗ hẻm.

      - Trang trại có bị hỏng nhiều ?

      - Trời đất ! Chiến tranh cũng loại trừ nó.

      - Xin cảm ơn.

      Lupin lại cầm tay lái xe đạp của mình. "Điều đó vượt quá điều mà ta hình dung - Ông nghĩ thế - còn lại gì, chỉ còn là những hố đạn đại bác. Chính với trang trại thế đó mà Mendaille tính trả nợ của mình."

      Con đường dốc dần xuống phía thung , nơi đẹp đẽ - số cây trụ lại qua bão táp và làm cho tịch ở xung quanh thêm phần nặng nề. Lupin để cho xe tự do lăn bánh cho đến chiếc cầu thô sơ vắt qua con suối, nước dâng lên nhờ các cơn mưa và sau vòng tay lái cuối cùng, ông phát ra lâu đài. bức tường, trước đây bao quanh công viên. Tường chỉ còn lại các dấu vết. Nhưng bản thân lâu đài bề ngoài chưa đến nỗi xấu. Mặt chính hình như còn nguyên vẹn, ngoại trừ cái tháp ở góc mất mái. Trước bậc thềm, những người lính xếp các thùng lên xe tải. lính canh, súng đeo vai, uể oải lại hàng trăm bước.

      - Tôi có thể vào được ? - Lupin hỏi - Tôi thuộc về sở phục hồi xây dựng.

      - Ông đến phòng làm việc.

      Lupin leo lên bậc thềm và đụng phải trung uý trẻ bận rộn.

      - Xin lỗi, thưa ông trung uý. Tôi thuộc về sở phục hồi xây dựng.

      - Ông cũng thế ? - Người sĩ quan cắt lời - Bạn đồng nghiệp cùa ông vừa đến đây hôm qua.

      Mendaille, trời đất ! ông ta để mất phút. Viên thiếu uý gọi ông đội:

      - Dubois ! làm ơn theo ông này.

      - Tôi xin lỗi - Lupin - thống nhất hoàn toàn giữa các phòng làm việc của chúng tôi.

      - Điều đó thể tồi tệ hơn ở đây ! - Người sĩ quan .

      Ông ta chào và vượt qua đại sảnh theo hướng đến buồng mà từ đó có những dây điện thoại gần như bò mặt đất theo mọi hướng ra.

      - Ông muốn thăm gì ? - Người đội hỏi.

      - Vâng. Xin lỗi ông, có phải ông hướng dẫn người đồng nghiệp của tôi ?

      - Vâng.

      - Ông ở luôn bên ông ấy suốt thời gian ?

      - Đúng thế. Cách đây bốn hoặc năm ngày chỗ này còn là đám đất nhà binh. Những người dân có quyền lại theo ý muốn. khi việc chuyển nơi ở xong, bọn họ có thể làm điều họ muốn.

      - Ông ta bắt đầu tại đâu ?

      - Tại các tầng.

      - Chúng ta đến đó.

      Bọn họ leo cầu thang tuyệt đẹp, ít bị hư hỏng và đến tầng hai. Trong các buồng hãy còn có các khung giường.

      - Tất cả thứ này biến mất - Người đội giải thích - Chỗ này, trước đây là khu hậu cần. Lâu đài được dùng cho ban chỉ huy của bộ tham mưu.

      - Tôi tưởng rằng lâu đài bị huỷ hoại mất nửa.

      - Ôi ! . Nó chỉ hơi bị ném bom, điều tránh khỏi. Nhưng nó luôn ở khá xa vùng chiến đấu, từ ngày mười bốn nó bị người Đức chiếm nhưng lâu.

      Ông ta dẫn Lupin đến trước cửa sổ và giơ cánh tay ra:

      - Mặt trận ở cách xa phía sau đỉnh núi nhiều cây số, ở đó gay go, cả bên trái và phải. Nhưng ở đây bị hư hại mấy. Để kết thúc, đây là nơi chỉ huy của thiếu tướng Mesurier.

      Lupin cúi xuống và thấy, ở cuối vườn cây, dãy xe con.

      - Và chỗ kia, bọn họ sản xuất gì vậy ?

      - Bọn chúng nó lau chùi các căn hầm. Các hầm ấy làm chỗ trú cho nhiều đơn vị đến đó an dưỡng trong bốn năm. Ở đó, đầy những dơ dáy, ông hãy nghĩ xem !

      Ông ta cười và thêm:

      - Đó từng là thế giới, các dãy hầm đựng rượu nho đấy. Đó là xe điện ngầm. Các ngóc ngách sâu xuống theo tiếng súng của Chúa ! Có cả đường sắt khổ hẹp. Những gã thanh niên đứng đó bình thản. Bạn đồng nghiệp của ông muốn đảo con mắt đến đó nhưng hãy còn bị cấm.

      - Chắc đó là Maureuil - Lupin - ấy là con người chu đáo. gã tóc màu nâu thẫm, khoẻ mạnh, vai rộng...

      - phải thế. Đó là gã tóc hung với mái tóc bàn chải...

      - A ! Tôi biết. Ông ta còn báo trước cả cho tôi.

      Bọn họ xuống tầng . Các tin tức mà người đội cung cấp đưa Lupin đắm mình vào trong vực thẳm suy nghĩ. Tên tóc hung là đồng lõa của Mendaille, đó là điều hiển nhiên. Nhưng để đồng loã biết tất cả các điều bí mật của người "sử dụng” nó và đưa thám sát, điều đó hình như tin được, phù hợp với điều mà Lupin có thể hình dung về tính cách của Mendaille.

      - ta ở lại lâu ?

      - . ta quan sát mọi cái rất nhanh. Tôi muốn chỉ cho mặt tiền khác của lâu đài, mặt bị hư hỏng nhiều bởi tên lửa máy bay nhưng viện cớ quay lại sau. vội vã chủ yếu để ăn trưa.

      - Ông tiếp tục - Lupin - còn quán nào trong vùng lân cận ? Cần phải quay về Reims chăng ?

      - , đúng vậy. Đó là điều tôi giải thích cho ta. Chỉ cần đến Verzenay cách đây ba cây số. Ông chủ quán cho ăn... Chủ quán trở về cách đây mười lăm ngày. người tháo vát. ta hiểu có thể thu tiền ở cả các lính trơn còn ở trong góc này.

      Lupin lơ đãng thăm tầng và các căn buồng của tầng trệt mà trước đây bị quân đội chiếm. Ông để mình chậm lại vì gã tóc hung chỉ lướt qua. "Có thể - Ông suy nghĩ - phải chăng gã đến đây chỉ để đánh giá những hư hỏng và thiết lập dự án đầu tiên. Ta bị nhồi nhét vào trong đầu là Mendaille có bí mật. ra, có gì là chắc chắn. Nhưng dù gì nữa, tại sao Mendaille tự mình đến ?

      Ông đội dẫn ông trở lại thềm cửa và kết luận:

      - Tôi ấy à, nếu người ta hiến cho tôi miếng thịt ôi này tôi cũng xin kiếu !

      Lupin vòng qua cái xe tải mà đó chất đống các thiết bị văn phòng và tìm xe đạp của mình.. Ông rất thất vọng và có cảm giác là Mendaille tuột khỏi tay ông. Ông lên đường để đến Verzenay.

      Nếu ông thất bại, Beatrice xem ông như tên khoác, người có uy tín. Cảm giác thất bại làm chùn chân ông và khi ông xuống xe trước quán ăn, ông hoàn toàn thất vọng.

      Verzenay cũng như bao làng ở gần sát trận tuyến, bị hư hỏng nhiều. Nhà thờ mất gác chuông, nhưng các ngôi nhà xung quanh quảng trường còn nguyên vẹn. Dưới bóng cây là cày bừa và rơm rạ. Người dân trở về, binh lính rút và điều đó tạo ra cảnh nhộn nhịp kỳ lạ, như là nhộn nhịp của hội chợ trò vui. Lupin vào trong quán, có khoảng nửa tá người ăn trước cái quầy làm bằng ván được đặt những thùng rượu.

      - Tôi có thể ăn trưa ?

      - Nếu ông quá khó tính - Người chủ quán trả lời, người to lớn, có râu mép rậm và hình như uống ít - món trứng tráng, được ?

      - Tuyệt vời.

      Lupin ngồi lên cái hòm trước cái bàn khập khiễng.

      - Bọn chúng đốt đồ dụng cụ của tôi - Người chủ quán giải thích - Khi người ta ở đó... tí rượu Bóoc-đô được chứ ?

      Lupin níu tay áo lão:

      - Tôi tìm trong số những người bạn của tôi. ta đến chỗ ông hôm vừa rồi. người tóc hung.

      - A ! Courcel ! Victor Courcel !... Tôi thích thú được thấy lại ta.

      Lupin cảm thấy vận may quay lại có lợi cho mình và giấu cái bàn tay xuống dưới bàn để lão chủ quán nhìn thấy bàn tay run.

      - Vậy ông biết ta ?

      - Tất nhiên ! ta ở Chamery và tôi ở Ludes. Bọn tôi đến câu cá ở Aisne khi chúng tôi còn là nhóc con. Ông hãy xem tôi biết ta đến đâu ! Tên khổn khổ ! Mọi người tưởng nó chết.

      - ta có nghĩ quay trở lại xứ này ?

      Người chủ quán chống hai nắm tay lên bàn:

      - ta còn chưa quyết định. ta do dự. Ở Paris, sống đàng hoàng với nghề nghiệp của mình, còn tại đây, làm gì đây ?... Chừng nào công nghiệp chưa hoạt động trở lại, xưởng in ở thời điểm này còn hư hỏng. ta trước đây làm nhãn hiệu của chai rượu vang, ông có biết ? Vườn nho chưa hoạt động trở lại trong nhiều năm nữa.

      - Điều đó liệu mang lại gì cho ta ?

      - Nhiều lắm. Moet và Chandon, Dom Piregnon, Verzy Montcornet.. tất cả các nhãn lớn đều đặt vấn đề với ta.

      - Tôi cần được thổ lộ với ta vài điều - Lupin - Chúng tôi gặp nhau thỉnh thoảng và tình cờ... ta có cho ông địa chỉ của ở Pari ?

      - Điều đó tôi biết. Chúng tôi rất bất ngờ, người này cũng như người kia, khi được gặp lại nhau, thực , tôi quên hỏi ta.

      - Ô, ông chủ ! - khách hàng kêu lên.

      - Có đây... Có đây...

      Lupin kết thúc nhanh bữa ăn. Ông vội vàng đến Reims để tàu trở về. Cuối cùng, ông theo đường mòn. Courcel . Và dù phải tra tấn ta. Nhưng ta . Bằng bất cứ giá nào !...

      Vào lúc sáu giờ, Lupin đến ga phía Đông và triệu tập Bernardin bằng thư chuyển bằng ống hơi. Vào tám giờ, ông giải thích cho ta điều ông chờ đợi ở . Bernardin trở nên rạng rỡ.

      - Tôi tưởng rằng ông cần tôi nữa.

      - Chúng ta xem... Chúng ta xem... hãy tìm trong "giày cao cổ nhà nghề"... Còn tôi, tôi lướt qua danh sách các tên Courcel. Nhưng, nếu chúng ta tìm được gì, điều đó là có thể, chúng ta bắt đầu, từ ngày mai, cuộc kinh lý các nhà in, vì rằng nhà cửa thể mang tên ông ta: Courcel có thể chỉ là người làm công ở đó.

      - Có lẽ đơn giản hơn là điện thoại cho ta ?

      - Để làm ta cảnh giác ? nghĩ ra điều đó, Bernardin.

      Lupin có lý do để sợ. Bọn họ tìm ra Victor Courcel nào, nhà in Courcel nào. Bernardin chép lại danh sách các nhà in và bọn họ định ra kế hoạch. Trong khi Bernardin phụ trách mười quận Lupin thăm mười quận khác.

      Ngày hôm sau, ngay từ chín giờ, bọn họ lên đường đuổi theo con mồi, sau khi thoả thuận cuộc gặp nhau trong nhà máy bia ở phố bờ sông bên trái để ăn sáng cùng nhau và điểm lại tình hình. Khắp nơi, Lupin thu được cùng câu trả lời.

      - Courcel ? ... . có Courcel ở đây.

      Bernardin, về phần mình, cũng có gì vui vẻ hơn.

      - Chúng ta thể thắng cuộc từ cú đánh đầu tiên - Lupin .

      Nhưng khi ngày hết, bọn họ đều vẫn ở tại tình hình như cũ. Trong hai ngày nữa, bọn họ khăng khăng giữ ý kiến, từ tầng hầm bẩn thỉu tránh các xưởng công nghiệp rung động bởi tiếng rền vang của máy.

      - Courcel ? ... Chưa bao giờ nghe tên ấy.

      Khi họ soát hết bản danh sách, Lupin hiểu ra rằng ván cờ trở nên khó khăn hơn nhiều điều mà ông ta tưởng. Thực tế, bọn họ bây giờ phát các nhà máy in có tên trong niên biểu và họ thể nhặt nhạnh các địa chỉ theo may rủi. Và đầu óc nhạy bén của Lupin gợi cho ông ta ý mới.

      - Chúng ta thử tìm các nhà máy giấy. Mội đôi khi, các nhà máy giấy làm công việc vặt cho các nhà máy in như danh thiếp, nhãn vở v.v... và vì vậy có tên trong danh mục Nhà máy in.

      - Chúng ta cứ thử xem. Bernardin .

      Bọn họ lại lên đường vào cuộc điều tra kéo dài ngày, rồi hai ngày và sau đó là buổi sáng ngày thứ ba. Thời hạn mà Lupin xác định sắp kết thúc. Trong vài giờ tới, Béatrice có chồng hộ tống, đến công chứng viên của Mantes và lâu đài Verzy Montcornet thuộc về Mendaille toàn bộ, Lupin còn đói nữa. Ông nhìn kỹ món ăn mà người hầu bàn nam đưa cho mình và thể tập trung chú ý. Ván cờ thất bại hẳn. Vì biết được lý do vì sao Mendaille buộc việc hiến ấy, nên còn cách nào ngăn cản ông ta.

      - Tôi khuyên ông dùng món xương hầm - Người hầu bàn .

      Thôi ! Chẳng xương hầm, chẳng bít-tếch, chẳng gà gô xay, còn bắp cải ít thôi. Lupin muốn có món xúp. Tuy nhiên ông đặt chiếu lệ lát thịt và bắt đầu ăn khi Bernardin xô vào như cơn gió.

      - Xong rồi, thưa ông chủ. Tôi có nguồn. ta làm việc trong nhà máy in ở đường Nil. Nhà máy ở quận hai, nơi đầu đường Petit Carreau... Nhà máy in Lambert... Nhà máy đóng cửa từ giữa trưa đến hai giờ chiều.

      Bernardin thở dốc vì chạy và đổ người xuống ghế dài, bên cạnh Lupin.

      - người làm giấy báo tin cho tôi. Đó là nhà máy in tí tẹo.

      - Hầu bàn - Lupin gọi - Đổi món: Chúng tôi lấy cà phê hảo hạng và miếng thăn bò còn máu tươi.. Về rượu: chai Saint - émilion.

      Ông cảm thấy khác hẳn. Ông vồ lấy cổ tay Bernardin:

      - Thắng rồi, bạn của tôi. Sau này, ta kể cho tất cả. Nhưng nếu bắn vào Mendaille, chúng ta bỏ qua công việc dị thường và điều đó là rất đáng tiếc ! ăn ! Và sau đây chúng ta lượm gã Courcel ấy.

      - Lượm ! Điều làm tôi ngạc nhiên là thân chủ của ông cho phép ông làm.

      - Chúng ta bắt ta như chúng ta còn là những người Cảnh sát. Với lương tâm, ta làm ầm lên. Chúng ta dẫn ta đến chỗ tôi.. và ở đó, tốt, thấy .

      Lúc hai giờ năm, bọn họ đến đường Nil; đó là đường hẹp, rất ngắn, giống đường làng. Nhà máy in Lambert có mặt tiền: loại kho có kính bị đen bởi cáu bẩn. Cửa mở. con chó ngủ ở ngưỡng cửa. Bọn họ phải bước qua con chó và tìm thấy, trong cái buồng làm việc nhắn, ông già đội mũ bê-rê và mặc áo bờ-lu dài bẩn thỉu cuộn điếu thuốc.

      - Ông là Lambert ?

      - Chính tôi.

      - Chúng tôi có thể gặp ông Courcel ?

      Ông ta nhún vai, thè lưỡi liếm điếu thuốc của mình.

      - Ông ta ở đây - Ông - Khi người ta cần ông ta ông ta bao giờ có mặt. Ông ta uống hơi quá theo sở thích. Từ đây tôi đuổi ông ta ra cửa, xa.

      - Chúng tôi có những giấy tờ để ông ta ký - Lupin lại.

      - Vậy các ông đến đường Beauregard... Ông ta ở 32 bis. Nếu ông ta ở nhà mình, chắc chắn các ông tìm thấy ông ta ở quán rượu, bên cạnh... và nhờ các ông với ông ta là tôi chán ngấy đội ông ta. Loại thợ như ông ta, xin kiếu !

      Đường Beauregard xa, Lupin đảo mắt vào tiệm cà phê, bên cạnh số nhà 32 bis, thấy gã tóc hung.

      - Courcel à ? Nhà số ba bên trái - Người gác cửa cho bọn họ biết.

      Cầu thang toả ra mùi bắp cải và mùi mốc. Bọn họ dừng lại trước cửa được chỉ cho và Bernardin bấm chuông. có ai trả lời.

      - Thử thêm - Lupin .

      Bọn họ nghe từ xa, tiếng động yếu ớt của cái chuông và im lặng trở lại, hơi bị náo động bởi các tiếng khóc của đứa bé ở nơi nào trong các tầng nhà.

      - Làm thế nào bây giờ ? - Bernardin hỏi.

      - Chúng ta vào, thế thôi !

      Lupin móc từ túi áo ra chiếc chìa khoá vạn năng. Cửa mở ngay từ cái nậy đầu tiên và cả hai dọc theo hành lang đến phòng ăn. Lupin đột nhiên dừng lại ở ngưỡng cửa của phòng.

      - Chậm quá rồi !

      Và ông ta bị lộ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :