1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Mưu Sát Tuổi Xuân - Sái Tuấn (Q2. Chương 10)

Thảo luận trong 'Sách XB Đang Type'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 5
      Typer: Trầm Vân

      "Khu Ma nữ" ư?

      Ngón tay Tiểu Mạch ấn chặt vào chuột, vẫn chưa mở trang Taobao, nhớ lại lời cảnh báo của Tiền Linh nhất định được vào lần thứ hai ư? Nếu bị chết? ấy nghĩ mình là đứa trẻ sao?

      giờ sáng.

      Trời đổ mưa bên ngoài cửa sổ, phát ra tiếng gió nghe rất thê lương, Tiểu Mạch ngồi mình trong phòng ngủ, ngón tay ấn chuột và mở trang Taobao ra.

      nhập vào mục tìm kiếm từ "Khu Ma nữ", quả nhiên ra cửa hàng đặc biệt này.

      Tiểu Mạch đăng nhập vào trang web này của Taobao, phía bức ảnh màu đen, công trình kiến trúc giống như tòa lâu đài, cánh cửa lớn dần mở ra, làn khói đen mù mịt xuất . Tiểu Mạch từng lướt qua rất nhiều cửa hàng đặc sắc Taobao, nhưng có rất ít cửa hàng làm hiệu ứng Flash như thế này. Khói đen ngừng phun ra rồi tan biến vào phần của trang web, đến khi dòng chữ lớn bay ra từ trong cánh cửa - 'Cửa hàng chúng tôi có thể cung cấp tất cả những gì bạn muốn.'

      "Sau đó, giao linh hồn cho người đúng ?"

      Tiểu Mạch dễ gì bị dọa nạt như vậy. kéo chuột xuống phía dưới để xem hàng hóa trong cửa hàng, giao diện của trang web này màu đen nên khiến cho mắt khó chịu. Chủ cửa hàng kiểu này đúng là bệnh hoạn, muốn dọa cho những khách hàng lần đầu đến cửa hàng sợ chạy mất hay sao? Tuy nhiên giao diện màu đen của trang web có điểm xuyết vài họa tiết cỏ cây hoa lá màu trắng, ra số đường gấp của hình khối, phối màu với nhau cách kỳ ảo, có giác quan trang trí rất mãnh liệt.

      Tuy vậy, những hoa văn xinh đẹp này khiến Tiểu Mạch cảm thấy khó chịu.

      Mức độ uy tín bán hàng của "Khu Ma nữ" ở mức cúp vàng, hàng hóa được chia thành 12 loại: thế giới ảo, số hóa, làm đẹp, phục trang, trang sức, bà mẹ trẻ em, đồ dùng gia đình, thực phẩm, văn hóa, thể thao, nhạc và điện ảnh, dịch vụ, các loại khác - cơ bản bao gồm tất cả các loại. Các cửa hàng tạp hóa hoặc siêu thị quy mô lớn nhất toàn thế giới e rằng cũng chẳng thể nào chứa hết được những thứ này. Ví như mặt hàng "thế giới ảo" có cả dịch vụ nạp tiền điện thoại, thẻ chơi game và các đồ trong game, đại lý vé tàu và vé máy bay, thậm chí có cả sổ xố. Mặt hàng "số hóa" bao gồm các hãng điện thoại di động, máy ảnh, máy tính bảng, ipad... cái gì cũng có.

      Còn có gian hàng mà thích vào nhất là "phục trang", có chiếc áo khoác lông cừu mà rất vừa ý, từng xem trang web bán hàng mà hay vào, nhưng giá cả ở đây rẻ hơn đến gần trăm tệ.

      Tiểu Mạch mở mục " m nhạc và Điện ảnh", lại là cửa hàng chuyên bán đĩa CD và DVD, ở đây có tất cả các bộ phim Nhật Bản mà từng xem hoặc nghe qua. Ở mục " u Mỹ" trong phần phân loại, tìm theo phim truyền hình Đông Đức, nhưng ngay đến cả phim truyền hình Đông u cũng chẳng thấy đâu. gõ từ "Ảo giác" vào mục tìm kiếm ra khoảng hơn trăm kết quả, ngoài "Ảo giác chết chóc" và CD của Sodagreen ra, chẳng có gì có vẻ liên quan đến nhạc phim cả.

      Tiểu Mạch trở về trang chủ, trông thấy ứng dụng Aliwangwang của chủ cửa hàng bật, tiện thể gõ luôn mấy dòng. Đây là thói quen mua sắm Taobao, cần xác nhận tình trạng hàng với chủ cửa hàng khi đặt mua. Ngón tay dừng lại bàn phím khá lâu, chiếc đồng hồ ở góc dưới màn hình giờ sáng.

      "Chào ông."

      Tiểu Mạch gõ ra hai chữ rất đơn giản.

      "Chào ."

      Chưa đến hai giây sau chủ cửa hàng trả lời . Những chủ cửa hàng kinh doanh khá khẩm mạng đa phần là những chú "mèo đêm" - dân thức khuya xuyên màn đêm, bời vì đa số khách hàng cũng lên mạng vào giờ đó. Có những cửa hàng lớn còn có cả mấy dịch vụ chăm sóc khách hàng, duy trì liên lạc với khách hàng 24/24 giờ, bỏ qua bất kỳ thương vụ nào.

      "Tôi muốn mua cái đĩa, bộ phim truyền hình của Đông Đức. Năm 1989 từng được chiếu ở Trung Quốc, lúc đó tên của nó được dịch là "Ảo giác".

      "Chưa hề nghe qua."

      Chủ cửa hàng nhanh chóng gõ ra dòng chữ khiến tâm trạng Tiểu Mạch bỗng nhiên trầm hẳn, nhưng vẫn kiên trì tiếp: "Đúng vậy, tôi xem nó lúc còn rất , đại đa số mọi người đều biết, hoặc là có xem qua những cũng quên rồi. Đó là bộ phim trinh thám của Đông Đức, nhân viên cảnh sát già cuối cùng bị kẻ xấu giết chết."

      Phía đầu bên kia của mạng im lặng trong chốc lát, lẽ nào thấy khó nên rút lui rồi?

      "Tôi trông cậy cả vào ông đấy! Nếu thực thể tìm thấy được bộ phim đó chỉ cần bài hát chủ đề của phim đó thôi cũng được - đây là những điều bố tôi viết trong di ngôn của ông, ông ấy muốn phát bài hát này trong lễ tang của mình, chỉ còn hai ngày nữa là đến lễ truy điệu rồi."

      "Tôi hiểu rồi." màn hình ra đường liên kết, " ấn vào đây, đặt mua sản phẩm này."

      Tiểu Mạch mở đường liên kết ra, vào mục "sản phẩm đặt hàng" ở trong mục "các sản phẩm khác" của "Khu Ma nữ". Những sản phẩm đặt hàng này của Taobao hề có bất kỳ nội dung giới thiệu nào cả, đều là thỏa thuận cá nhân giữa người bán và người mua, cũng có khi đơn giản chỉ là thay đổi chi phí giao dịch.

      Giá của sản phẩm đặt hàng này là 100 tệ - dù có báo giá vạn tệ Tiểu Mạch vẫn mua ngay cần do dự.

      Tiểu Mạch dùng ứng dụng thanh toán xong, chỉ sau khi người mua nhận được hàng và xác nhận có lỗi số tiền này mới có thể rơi vào túi của chủ cửa hàng.

      "Tôi đặt mua rồi! Trông cậy cả vào ông! Chiều ngày kia là lễ truy điệu của bố tôi, xin ông hãy đảm bảo chắc chắn gửi đến cho tôi trước buổi trưa!"

      nên gửi gắm tất cả hy vọng vào "Khu Ma nữ" ư? Ngón tay Tiểu Mạch khẽ run lên.

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 6

      Hai ngày sau.

      Chiếc xe taxi của hãng Santana dừng lại dưới lầu.

      Tiểu Mạch mặc bộ quần áo màu đen, tóc cài bông hoa màu trắng, trông giống như người góa phụ trẻ tuổi lo tang lễ, nhìn từ phía bên, vẫn rất xinh đẹp, cuốn hút, đôi mắt hơi đỏ và sưng, sắc mặt trắng trẻo tiều tụy, lòng rối như tơ vò - nếu như lại khóc lóc thảm thiết nữa bộ dạng bi thương như hoa lê bị mưa gió vùi dập còn khiến cho bao người phải thương tiếc xót xa.

      Tiểu Mạch mở cửa xe Taxi chui vào ngồi ở hàng ghế , với người lái xe: "Làm phiền chú quá, lão Đinh."

      "Hàng xóm láng giềng mà, đừng có khách sáo."

      Người lái xe taxi họ Đinh đạp ga, đưa Tiểu Mạch đến nhà tang lễ. Người đàn ông ngoài bốn mươi tuổi này, mặt ít nếp nhăn, có lẽ là do những năm tháng chạy xe khách đường dài nhiều năm về trước. Ông sống ở tầng dưới phòng Tiểu Mạch, hai người thường gặp nhau trong thang máy lúc nửa đêm. Giờ tan tầm ở trung tâm thành phố rất khó bắt xe, có nhiều khi Tiểu Mạch muốn chen chúc trong những toa tàu điện ngầm đông như nêm, liền gọi điện trước cho lão Đinh ngày, thông thường lúc nào chú cũng đến rất đúng giờ để đợi .

      Tiểu Mạch lấy ra chiếc đĩa từ trong túi.

      Hôm qua nhận được bưu kiện chuyển phát nhanh, là chiếc đĩa vi tính, bên trong chỉ có file định dạng avi, quả nhiên là bộ phim Đông Đức "Ảo giác". Chỉ mười phút ngắn ngủi, chính là đoạn kết của phim, bài hát chủ đề nghe nét cách lạ thường. giọng nam trung niên với vực thấp trầm da diết, cất lên lời ca chậm rãi bằng tiếng Đức nghe hiểu gì, trong bộ phim, khi ông cảnh sát già hy sinh trong lúc làm nhiệm vụ, liền lên hình ảnh khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của ông từ mấy tập trước, sau đó đoạn nhạc này vang lên cách đầy xúc động - buổi tối mấy năm trước, khi cả nhà ngồi trước màn hình tivi, bố , người vốn hầu như bao giờ rơi nước mắt, ôm lấy mẹ và khóc trận rất to.

      "Cửa hàng của chúng tôi có thể cung cấp tất cả những gì bạn muốn."

      Khi để ý đến thời gian gửi của bưu kiện chuyển phát nhanh, thời gian của ông ta (bà ta) chỉ cần khoảng mười tiếng đồng hồ, quả đúng là "Ma nữ"?

      Nửa tiếng sau, chiếc xe taxi dừng lại ở trước cửa nhà tang lễ. Bố hùng công an nên có lãnh đạo thành phố đến tham dự lễ truy điệu, ở ngoài cửa có rất nhiều cảnh sát. Tiểu Mạch vẫn chần chừ chịu xuống xe, lấy điện thoại ra gửi cho bạn trai cũ tin nhắn.

      "Ba giờ chiều hôm nay là lễ tang của bố em."

      Bạn trai cũ của tên Thịnh Tán, tháng trước hai người vừa mới chia tay nhau. Trong điện thoại của vẫn còn giữ tấm ảnh của ấy, vẫn chưa xóa nhưng cũng dám mở ra xem. sợ rằng mỗi lần nhìn thấy bức ảnh của ấy, kìm được nước mắt. người vừa cao ráo lại đẹp trai, có khuôn mặt rạng rỡ như ánh mặt trời, chỉ hơn đúng tuổi, có thể là bạch mã hoàng tử trong tim rất nhiều người.

      và Tiểu Mạch quen nhau thông qua giới thiệu của Tiền Linh - bố của là tổng giám đốc nơi Tiền Linh làm việc, mẹ của xuất thân từ gia đình quý tộc đỏ, vì thế có thể coi ta là quý công tử có gia thế hiển hách. Bạn trai cũ của bác sĩ ngoại khoa ở bệnh viện tư nhân, nếu như tính cả tiền bồi dưỡng, thu nhập hằng năm của ít nhất cũng hai hoặc ba trăm nghìn tệ, gia đình còn có mấy căn nhà và mấy chiếc xe hơi. Những người đàn ông có điều kiện ưu việt như vậy đúng là món hàng cao cấp trong mắt các đến tuổi lấy chồng, nếu như bản thân mình bị mù mắt mà gạt thèm trong nháy mắt bị các nàng khác cướp mất ngay.

      Thịnh Tán cũng nhanh chóng , trùng hợp khi họ lại học cùng trường trung học với nhau, Thịnh Tán học trước lớp - Tiểu Mạch rất tiếc là tại sao mình quen biết từ mười năm trước? quyết tâm nắm giữ cơ hội tốt này để họ có thể nhau trong hạnh phúc. Tình cảm giữa hai người tiến triển rất thuận lợi, Tiểu Mạch muốn cứ ở trong nhà đợi người đến rước nữa, chủ động đưa bạn trai về nhà gặp bố. ngờ là ông bố cảnh sát của rất vui mừng, chủ yếu là vì hoàn cảnh gia đình của bạn trai , hoàn toàn phù hợp với người con rể lý tưởng trong mắt ông.

      Điền Tiểu Mạch cũng chuẩn bị để gặp bố mẹ , mấy ngày trước khi đưa bạn về nhà ra mắt, Thịnh Tán mới lần đầu tiên với bố mẹ về hoàn cảnh của Tiểu Mạch, ngờ rằng bố lại dứt khoát từ chối, bắt con trai phải chia tay với Tiểu Mạch - Đó là mệnh lệnh chứ phải thỉnh cầu hay hy vọng, lý do là hoàn cảnh gia đình phù hợp.

      Đúng là rất nực cười, bởi vì ấy là con nhà cảnh sát, mẹ mất sớm được bố nuôi dạy trưởng thành, xứng đáng với hoàn cảnh gia đình bạn trai ư? là thế kỉ 21 rồi! Huống hồ làm bác sĩ ngoại khoa thu nhập tồi, Tiểu Mạch cũng làm cho doanh nghiệp có vốn đầu tư nước ngoài, hai người họ hoàn toàn có thể tự túc được cuộc sống, Tiểu Mạch cũng để ý đến việc phải thuê nhà để sống với nhau.

      Nhưng bạn trai vốn chưa từng làm trái ý bố , từ trước đến giờ chỉ có phục tùng mệnh lệnh của bố.

      Thịnh Tán đề nghị chia tay.

      Tiểu Mạch khóc, nhưng chỉ khóc phút, rồi bước hề quay đầu lại.

      phải khóc vì chuyện chia tay, mà khóc vì người đàn ông lúc nào cũng chỉ có phục tùng ý chỉ của bố mẹ, vậy rốt cuộc mình có vị trí ở đâu trong lòng ấy chứ? Có lẽ cũng chẳng đâu vào với đâu, con dâu tồn tại để lấy lòng bố mẹ cũng coi như xong.

      Lễ tang của bố sắp bắt đầu, Tiểu Mạch biết rằng người đàn ông đó thể đến, cũng chưa từng hy vọng. Nhưng muốn cho biết việc này, giống như trước kia mỗi lần nép vào lòng mà khóc, để có thể chia sẻ bớt nỗi buồn của , dù cho có cảm giác đó hay là .

      Lễ tang bắt đầu, nhưng hề có tiếng nhạc đám tang như bình thường mà, mà dùng chiếc đĩa do Tiểu Mạch mua được ở "Khu Ma nữ" để phát ra bài hát chủ đề trong bộ phim truyền hình của Đông Đức có tên là "Ảo giác" - có ai có mặt ở tang lễ từng nghe qua bài hát này.

      Sau khi kết thúc lễ truy điệu, thấy thi hài bố được đưa xa, Tiểu Mạch đứng ngây người chỗ, giống như khúc gỗ có linh hồn, rồi bắt tay từ biệt các vị lãnh đạo.

      Lúc này, có đôi nam nữ ngoài ba mươi tuổi bước tới - là bố mẹ cậu bé được bố cứu, lúc bắt tay chia buồn với , họ lặng lẽ nhét vào tay tờ chi phiếu, con số bên dường như là "năm trăm nghìn tệ chẵn".

      Tiểu Mạch ném trả tờ chi phiếu cho họ, bước ra khỏi phòng mà hề quay đầu nhìn lại, đúng lúc đó trông thấy khuôn mặt quen thuộc.

      "Tiền Linh?"

      Suốt buổi tang lễ, Tiền Linh trốn ở hàng cuối cùng, cũng hề bị Tiểu Mạch phát ra. Người bạn thân thời trung học này, chẳng mấy khi ấy mặc đồ đen, nhưng vẫn giấu nỗi vẻ gợi cảm. Các bạn thời trung học thường bình luận riêng về hai người bọn họ: Tiền Linh là đóa hoa đào tranh đua khoe sắc trong tháng ba, Tiểu Mạch là đóa hoa sen dập dờn trong mặt nước, hoa đào luôn tranh đua nở trước khắp trong vườn, hoa sen lại lặng lẽ đợi chờ người đến hái - thực ra, Tiền Linh thích nhất là hoa mai, còn Tiểu Mạch lại thích nhất là hoa đào. Bất luận thế nào Tiền Linh vẫn là người nở trước, Tiểu Mạch nở sau.

      "Cảm ơn cậu giới thiệu." Tiểu Mạch kéo cánh tay của Tiền Linh, thầm bên tai: " "Khu Ma nữ" đúng là lợi hại !"

      Tiền Linh hề trả lời, sắc mặt còn kém hơn người vừa khóc trận lớn là Tiểu Mạch.

      "Sao thế?" Tiểu Mạch nhìn chăm chú vào mắt , "Xảy ra chuyện gì à?"

      "Xin lỗi, mình phải đây!" Tiền Linh giãy ra khỏi cánh tay Tiểu Mạch nắm lấy tay , "Đừng có vào cửa hàng Taobao ấy nữa nhé!"

      "Khu Ma nữ á?"

      Tiền Linh chau mày nghiêm nghị, cảnh cáo : "Đúng, mãi mãi bao giờ được vào lại nữa! Hứa với mình !"

      "Tại sao chứ?"

      " cần lý do."

      xong, Tiền Linh quay người thẳng, ngồi vào chiếc xe mới mua, lái như bay rời khỏi nhà tang lễ.

      Cũng may là còn có các đồng nghiệp của bố lúc còn sống đến giúp đỡ, là con duy nhất của người khuất nên Tiểu Mạch cũng sắp xếp bữa cơm cho bạn bè thân thích theo đúng phong tục. giống như con búp bê bằng gỗ chỉ biết bắt tay và gật đầu, lời cảm ơn ngớt đối với những người còn ở lại. Bận bịu đến lúc cuối cùng, Tiểu Mạch bước ra từ nhóm cảnh sát, nhận ra mình còn nước mắt để mà khóc nữa rồi.

      Đến tối, Tiểu Mạch trở về căn nhà còn sinh khí, nhìn lên tấm di ảnh đen trắng tường, biết rằng từ nay mình mãi bơ vơ nơi nương tựa nữa rồi. lại bước vào phòng của bố, nên thu dọn lại lần cho xong? Hay là cứ giữ nguyên trạng mãi mãi như thế này nhỉ? Cũng như ba mươi sáu quyển sổ công tác bày bàn kia.

      Những ngón tay thon dài lạnh lẽo của khua khua lại những quyển sổ kia, cuối cùng dừng lại bìa của quyển sổ năm 1995.

      Tiểu Mạch mở quyển sổ công tác bị lật giở đến nỗi rách nát ấy, dường như vẫn có thể ngửi thấy mùi khói thuốc lá của bố, lại trông thấy cái thẻ đánh dấu trang có ghi dòng chữ: "Hung thủ là tên ác quỷ?"

      Trang sau là những nét chữ viết ngoáy của bố:

      'Ngày 8 tháng 8 năm 1995, buổi sáng, ở trong Sở.

      Vụ án mạng ở đường Nam Minh.

      Cậu bé thiếu niên, người duy nhất chứng kiến việc, cậu ta ra.

      Hung thủ là tên ác quỷ.'

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 7
      Typer: Trầm Vân

      Trời sáng.

      Cuối thu năm 2010.

      Điền Tiểu Mạch tỉnh dậy, đau ê ẩm khắp người, ngủ gục bên giá sách của bố cả đêm, có lẽ là do quá mệt. xem lại những quyển sổ công tác của bố, ghi chép đến ngày 9 tháng 8 năm 1995, ông Điền đưa cậu con trai mười ba tuổi của nạn nhân về nhà mình để nghỉ qua đêm. Nhưng con Điền Tiểu Mạch của ông mặc dù bằng tuổi với cậu bé lại tỏ ra rất hề thân thiện với chàng đến từ miền quê này, giống như tầng lớp tiểu thị dân có quyền thế nên tỏ ra lạnh nhạt vậy.

      Đoạn bút ký này khiến Tiểu Mạch kinh động - Đây chẳng phải là của mười lăm năm trước sao? Nhưng mà, nhớ nổi những gì xảy ra vào kỳ nghỉ hè năm 1995 đó, lại cũng hoàn toàn nhớ nổi cái chàng nhà quê tên là Thu Thu đó - Lẽ nào đây đều là ảo giác của bố ?

      Tiểu Mạch muốn ngủ lại giấc, nhưng lại thể nào chợp mắt, đành gặm chiếc bánh mì và bật máy tính lên.

      Trang chủ của Internet Explorer vẫn là Taobao. Tiểu Mạch mở mục "những mặt hàng mua", gần đây nhất chính là sản phẩm đặt hàng ở "Khu Ma nữ". Loại hàng mua nhiều nhất là nữ trang; tiếp theo là đĩa phim, mặc dù bây giờ người ta thường xem phim mạng nhưng có những bộ phim điện ảnh và truyền hình cũ chỉ có thể tìm thấy Taobao; ngoài ra còn có dầu gội đầu, đồ dùng cho phụ nữ, kính áp tròng, hương muỗi điện mùa hè, vật giữ ấm mùa đông, đồ trang trí điện thoại...

      Kể từ ngày bắt đầu lên Taobao, dường như Tiểu Mạch còn mua sắm nữa. Ngay cả những đồ tương đối đắt tiền như mỹ phẩm, cũng có thể mua ở những cửa hàng chuyên bán Taobao. Có lần kỳ cục nhất là dùng nửa tháng lương của mình để mua viên ngọc phỉ thúy của Myanmar Taobao. do dự rất lâu, tìm đọc rất nhiều thông tin, rồi mới hạ quyết tâm phải đeo nó lên cổ, nghe ở những cửa hàng phố phải trả năm mươi nghìn tệ. giờ viên ngọc phỉ thúy ấy năm trong ngăn kéo, những lúc rảnh rỗi mới lôi ra nghịch chơi.

      Mấy năm nay tiêu hết mấy chục nghìn tệ qua mạng, mỗi lần thanh toán qua tài khoản, dù là mấy chục tệ hay mấy nghìn tệ, đều có cảm giác rất hài lòng. Mức độ tín nhiệm khách hàng của đạt 5918 điểm, phía sau còn gắn năm viên kim cương, có thể coi như là nữ đấu sĩ trong số các thích mua hàng qua mạng.

      Rất nhiều phụ nữ khi có chuyện buồn, mua sắm trở thành cách để giải tỏa - Tiểu Mạch ngó qua mấy cửa hàng thường hay vào, là khách hàng vip và cũng là khách hàng mà rất nhiều chủ cửa hàng săn đón. Nhìn những bộ quần áo đầy vẻ quý phái nhưng có ý muốn mua vì trong số đó có nhiều bộ ở trong tủ quần áo của rồi.

      nhớ đến "Khu Ma nữ" - nơi mà Tiền Linh khuyên tuyệt đối được vào lại lần nữa.

      Rất nhiều năm nay, Tiền Linh là người bạn tốt nhất, thậm chí là duy nhất của , cũng là nhờ Tiền Linh giới thiệu "Khu Ma nữ" nên mới có thể đáp ứng được di nguyện cuối cùng của bố. Nhưng hiểu vì lý do gì, Tiểu Mạch có cảm giác chán nản - rất nhiều chuyện thời trung học quên , chỉ nhớ là chuyện gì mình cũng nghe theo lời Tiền Linh, chưa từng trái ý của bạn thân, cứ như thể những điều ấy đều là chân lý, có cái gì mà chưa được kiểm chứng cả.

      Điền Tiểu Mạch muốn tự mình quyết định lần. Ngón tay nhanh nhảu bật mở mục "Khu Ma nữ", vẫn là giao diện màu đen được thiết kế rất đặc biệt ấy, khói sương tỏa ra từ cánh cổng lớn của lâu đài Gothic, tạo thành dòng chữ khiến người ta khó có thể quên:

      "Cửa hàng chúng tôi có thể cung cấp tất cả những gì bạn muốn."

      Nếu như cần mua cái chết sao? Cái chết của người khác? Hoặc là cái chết của chủ cửa hàng?

      Phía dưới là các mặt hàng được phân loại theo kiểu cửa hàng tạp hóa, Tiểu Mạch thử vào mục trang sức phụ kiện thấy chi chít các loại hàng hóa - từ cái kẹp tóc mười xu, cái trâm cài ngực áo hai mươi tệ đến những sợi dây chuyền đá quý của hãng Cartier mấy chục nghìn tệ, có thể bán cho những người nghèo ở khu ổ chuột đến những người ở phố Wall. Tiểu Mạch từng làm công tác phân tích khách hàng ở doanh nghiệp nước ngoài, cách định vị tốt nhất là phải chính xác và ràng, thể làm theo kiểu đánh cả cụm được. Ví dụ như hãng LV chỉ tập trung kinh doanh những sản phẩm cao cấp, bao giờ để cho những mặt hàng giảm giá từ bên ngoài lọt ngoài.

      Khi xem đến phần cuối của mặt hàng trang sức phụ kiện, Tiểu Mạch nhìn thấy chiếc khăn lụa.

      Chiếc khăn lụa màu tím.

      Tiểu Mạch kìm lòng được liền ấn tiếp vào, bức ảnh là do chủ cửa hàng tự chụp, nền màu tối có chiếc khăn lụa trải ra. Trong bức ảnh lộ ra cánh tay phụ nữ, chắc là để làm vật so sánh, khiến nhưng xem có cảm giác trực quan về độ lớn của chiếc khăn - Đây phải là chiếc khăn dành cho phụ nữ lớn tuổi xồ xề, mà là chiếc khăn dành cho những trẻ có thân hình trung bình.

      Chiếc khăn lụa trước mắt vừa đậm cũng nhạt, có màu tím tinh khiết như pha lê, lại có phản quang rất dịu dàng, chỉ có loại lụa tơ tằm , loại thượng hạng mới có được hiệu ứng như vậy. Tiểu Mạch rời mắt khỏi màn hình, nền màu tím có rất nhiều hoa văn màu trắng, nếu như nhìn kĩ toàn là hình ảnh cỏ cây, chủ yếu là những cành lá uốn lượn ngoằn ngoèo giống như cây mây, còn có số cái giống như hoa hồng, trông như vườn hoa vừa mới được cắt tỉa cẩn thận. Trước kia, Tiểu Mạch cũng từng xem qua loại khăn lụa cao cấp Hermes Taobao, nhưng chiếc khăn lụa này quá đặc biệt, đặc biệt là hoa văn của nó lộ vẻ phong tình của những lâu đài phương Tây huyền bí.

      Phía dưới là những dòng giới thiệu chi tiết:

      Tên sản phẩm: Khăn lụa
      Nguyên liệu: 100% lụa tơ tằm tự nhiên
      Độ dài: 80x80cm
      Thích hợp với các mùa: Xuân thu, mùa đông, mùa hè.
      Công năng: Trang sức
      Nhãn hiệu: Esfahan.

      Esfahan ư?

      Đây là nhãn hàng gì vậy? Nghe rất lạ, đại khái là loại mặt hàng xa xỉ hiếm có?

      Quan trọng nhất là giá cả - 1900 tệ.

      Đối với chiếc khăn lụa mà , 1900 tệ có vẻ hơi đắt chút, nhưng so với mặt hàng chính hãng của Hermes luôn dao động khoảng mười nghìn tệ e rằng bị cho là hàng loại A, chỉ có nghìn tệ trở lên mới đem lại cảm giác là hàng , có số má.

      Phía dưới dòng chữ giới thiệu còn có hình ảnh, chiếc khăn lụa màu tìm được gấp lại thành nhiều hình dạng khác nhau, có cái như cái nơ cuốn cổ, còn có cái giống như đóa hoa chớm nở, lại có cái khoác người của manơcanh - Tiểu Mạch khẽ động lòng, tưởng tượng chiếc khăn lụa ấy được mang người mình...

      Tiểu Mạch từ thích màu tím, màu tím càng tinh khôi lại càng thích, mặc quần áo cũng thích nhất những bộ màu tím, thi thoảng có đeo dây chuyền đa phần cũng là pha lê tím, hồi còn học trung học Tiền Linh có với rằng có mệnh công chúa - những năm đó nổi lên nhân vật Tử Vi cách cách.

      Tiểu Mạch đến trước gương, sờ lên chiếc cổ trắng ngần trống của mình, rồi lại nhìn lên bức ảnh chiếc khăn lụa được phóng to màn hình vi tính, nếu như kết hợp lại được khuôn mặt đẹp mê hồn, giống như chiếc khăn này sinh ra là để dành cho vậy.

      Lời của Tiền Linh lại vang lên chói tai - Nếu mua rồi có thể chết sao?

      Dọa ma ấy mà!

      Tiểu Mạch ấn vào thanh "Mua ngay", lúc đó là tám giờ sáng, hy vọng gì chủ cửa hàng online, trực tiếp dùng dụng cụ thanh toán để trả tiền.

    4. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 8
      Typer: Trầm Vân

      Trước lúc tảng sáng.

      Mặt trăng tươi mới len lỏi giữa những đám mây buồn, chỉ còn lại khunh cảnh hoang vắng tối tăm, những cơn gió khô hanh từ phương Bắc thổi tới, mang theo những hạt cát vàng rớt rơi khuôn mặt héo hon. Dưới chân là bùn đất và cỏ dại mọc um tùm, phút chốc lại đột ngột nhô ra cành cây khô chắn ngang đường, còn có những bức tường bao đổ mất nửa, làm lộ ra những tấm cổ mộ được xây bằng gạch ngói, những gốc cây vẫn kiên cường vươn thẳng về phía chân trời. Phía dưới chân bị những lùm cây gai góc đâm đến đau nhói, thi thoảng lại vang lên tiếng diều hâu réo rắt bên tai, trong bóng tối, tầm nhìn bị hạn chế rất nhiều, ở phía xa xa trong màn đêm mờ ảo, ra hình hài của những công trình xây dựng phủ bóng xuống.

      Tiểu Mạch nhớ rằng mình lên chiếc xe buýt rất lớn, xuất phát từ trung tâm thành phố càng càng xa dần, băng qua ngôi trường mà học hồi con , băng qua rất nhiều công xưởng và nhà cửa, băng qua cánh đồng trước lúc gặp nạn, rồi lại bị bỏ rơi ở nơi tận cùng hoang vắng ấy. có ai bỏ rơi cả, là tự bỏ rơi chính mình, tự cấm đoán chính mình.

      muốn đến nơi khác.

      Rất nhiều năm qua, vẫn mơ về nơi muốn đến, cũng là nơi mà dám tưởng tượng ra.

      "Khu Ma nữ"?

      dừng bước, giống như bức tượng xinh đẹp cứng đờ, đứng độc trong gió, ánh trăng le lói sau những đám mây chiếu sáng lên con đường trước mắt .

      Đường, bị đứt.

      cái khe sâu, cắt ngang qua trước mắt , khiến cho con đường dài hoang vắng trước mắt bị đứt đoạn.

      Hướng ánh nhìn về phía bờ bên kia, chính là những ruộng lúa mạch dài bất tận, tỏa sáng lung linh dưới ánh trăng. Mắt cá chân run rẩy, cái khe ngoằn ngoèo kia cứ kéo dài mãi giữa hai bờ của cánh đồng hoang, vốn dĩ có điểm tận cùng, chia thế giới thành hai nửa.

      Nhưng cái khe hề rộng lắm, tựa hồ chỉ cần dùng sức nhún cái là có thể nhảy sang bờ bên kia trong nháy mắt vậy?

      cúi đầu nhìn xuống phía dưới nhận ra cái khe rất sâu, sâu đến nỗi hoàn toàn nhìn thấy đáy, như thể thông thẳng xuống tầng mười chín của địa ngục. Mỗi lần đến đây, luôn có cảm giác do dự, bồi hồi, sau đó rụt rè quay người lại rồi bỏ .

      Tối nay, hít hơi sâu, giống như nghe thấy được những thanh bị lãng quên lẩn khuất trong những cơn gió mà ngước mắt lên đón nhận.

      m thanh đó vẫy gọi , vẫy gọi tái sinh từ trong bụng mẹ lần nữa, lùi mấy bước rồi lao về phía trước - đầu tiên là chân trái thò ra, sau đó chân phải cũng lơ lửng trong trung giống như chú hưu chạy trốn người thợ săn, lao nhanh về nơi sâu thẳm, hoang vắng trong màn đêm đen tối.

      Trong khoảnh khắc chân phải sắp sửa tiếp đất ở bờ bên kia, toàn bộ cơ thể như bị vật gì đó kéo lại - có cánh tay, cánh tay nhơ bẩn và rất khỏe đột nhiên nắm lấy mắt cá chân của .

      bị lôi xuống.

      Toàn thân rơi tự do.

      còn thấy cảnh hoang vu nữa, còn thấy mặt trăng nữa, còn thấy nơi mình muốn tới nữa.

      Chỉ còn có cái khe sâu thẳm này, luồng gió dưới cái khe sâu thẳm này, luồng gió sâu thẳm dưới cái khe sâu thẳm này.

      thở dài cam chịu, hét lên trong tuyệt vọng.

      Trước khi rơi xuống đáy khe, mở to đôi mắt - vẫn cố hết sức hét lớn, phía dưới là chiếc giường êm ái.

      ra là giấc mơ.

      Dường như vẫn còn cảm giác sợ hãi khi ở dưới đáy khe sâu, toàn thân toát mồ hôi lạnh thấm ướt đẫm hết cả bộ đồ ngủ, như thể bố khi được người ta vớt lên từ dưới nước vậy. Điền Tiểu Mạch lăn ra khỏi giường, xoa tay lên ngực, có cảm giác như tim mình sắp chui ra khỏi cổ họng vậy, bật đèn lên mới biết lúc đó là năm giờ sáng.

      Lại là giấc mơ đó. Khoảng chừng bắt đầu từ khi hai mươi tuổi, ngừng mơ thấy giấc mơ này, mỗi tuần ít nhất lần - cũng tìm đến bác sĩ tâm lý, nhưng vẫn giải quyết được vấn đề. Giấc mơ liên quan đến cái khe sâu đó, dần trở thành bộ phận cơ thể , cứ thi thoảng lại ra từ trong màn đêm sâu thẳm, nuốt chửng trái tim yếu mềm của .

      Trước đây, mỗi lần mơ thấy giấc mơ ấy, đều đứng trước cái khe sâu vắng vẻ đó, chưa từng nhảy qua nó.

      Vừa rồi là lần đầu tiên phá lệ, có đủ dũng khí để nhảy qua - nhưng kết quả là thịt nát xương tan.

      Xương khớp toàn thân đau ê ẩm lạ thường, giống như người vừa bị ngã vỡ tan khung xương rồi lại được ghép lại như cũ.

      Tiểu Mạch kéo cửa sổ ra, ngắm nhìn ánh đèn phản chiếu những ô cửa kính, chiếu lên cả khuôn mặt của .

      Hai mươi tám tuổi, vẫn là khuôn mặt đầy quyến rũ. Nhưng tiếp sau đó, tuổi xuân cũng sắp trôi qua.

      nhớ đến người.

      run rẩy lấy chiếc điện thoại ra, gửi cho người bạn trai cũ Thịnh Tán tin nhắn:

      "Mấy ngày hôm nay em liên tục mơ thấy ác mộng, có lẽ em sắp chết rồi."

      Tại sao lại vẫn muốn nhắn tin cho ta chứ? Có lẽ là do đơn, con người luôn sợ hãi đơn, đặc biệt là sau khi bố mất, đêm nào cũng khó chịu như vậy, chỉ còn cách điên cuồng mua sắm Taobao để làm cho tê liệt chính mình, nhưng đến khi tỉnh dậy lại thấy vô cùng đau đớn.

      Bỗng nhiên có tiếng nhạc chuông báo tin nhắn vang lên, bạn trai cũ có tin nhắn trả lời:

      "Tiểu Mạch, biết giờ đây em rất buồn, cũng xin lỗi vì đến dự tang lễ của bố em. rất lo cho em, hy vọng em có thể mạnh mẽ lên, hãy chú ý chăm sóc bản thân! Tự bảo vệ bản thân! vẫn luôn hướng về em, hy vọng sau này lại được thấy nụ cười của em. Thịnh Tán của em."

      Chưa kịp đọc hết tin nhắn, nước mắt rơi ướt đẫm màn hình.

      Bây giờ là bảy giờ sáng, chắc là tin nhắn gửi khiến Thịnh Tán tỉnh giấc khỏi giấc mộng đẹp nên lập tức gửi tin nhắn trả lời. Với những lời lẽ quan tâm, động viên như vậy - bất kỳ nào cũng cảm thấy xúc động trước những lời lẽ như vậy, bất kể trước kia ấy có làm thất vọng đến mức nào chăng nữa.

      " vẫn luôn hướng về em."

      Tiểu Mạch đọc đọc lại câu này, có nên tin ấy ?

      "Hy vọng sau này lại được thấy nụ cười của em."

      Đây là kiểu ám thị chăng? Muốn tiếp tục mối lương duyên cũ? Nhưng liệu có vượt qua được ngăn cấm của bố mẹ chứ

      chẳng biết phải hồi đáp như thế nào nữa? Trước kia cũng trải qua vài mối tình, mỗi lần chia tay đều rất nhanh gọn, cứ như thể quay lưng quên luôn đối phương vậy - nghĩ mình vẫn chưa thực bất kỳ người đàn ông nào, chưa từng từ tận trong trái tim và xương tủy.

      Chưa từng , đó mới là tiếc nuối lớn nhất trong đời.

    5. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 9

      "Điền Tiểu Mạch!"

      giọng vang lên từ phía sân trước của công ty, đứng lên trước mặt ông chủ người Mỹ, cúi đầu bước qua khu văn phòng bận rộn.

      Đây là tòa nhà văn phòng cao cấp của trung tâm hành chính Lục Gia Chủy, phía ngoài cửa sổ là vô số tòa nhà chọc trời với muôn hình vạn trạng, chỉ có thể nhìn thấy con sông Hoàng Phố như bị gãy vụn ra thành từng khúc qua khe hở giữa những khối sắt thép chằng chịt ấy, dưới ánh mặt trời mùa thu con sông tỏa ra sóng nước long lanh.

      Ở sân trước của công ty, nhân viên chuyển phát nhanh, đầu vẫn đội mũ bảo hiểm, giao cho bưu kiện căn phồng. Tiểu Mạch để ý đến địa chỉ nơi gửi, thấy có ghi ba chữ "Khu Ma nữ". ôm gói bưu kiện vào lòng, đành lòng mở ra ngay lập tức để tránh bị các đồng nghiệp nữ nhiều chuyện ở bên cạnh trông thấy.

      Phụ nữ mà, có thể để người khác chia sẻ nỗi buồn cùng mình chứ thể chia sẻ vật báu của mình với người khác được.

      Cả buổi chiều, Tiểu Mạch cứ để ý đến bưu kiện đó, ngay cả lúc vệ sinh cũng yên lòng.

      Sau khi tan ca muốn chen chúc vào tàu điện ngầm mà chịu khó xếp hàng hai mươi phút mới bắt được chiếc taxi. Chịu đựng cảnh tắc đường, vất vả để sang đường, đói khát khổ sở, cuối cùng cũng về được đến nhà.

      mở gói bưu kiện ra, có hộp giấy được bao bọc rất cầu kỳ, phía ngoài được bọc lớp nilon, hề có nét chữ nào cả, chỉ có những họa tiết cỏ cây hoa lá giống như trong bức ảnh.

      Tiểu Mạch cẩn thận xé lớp giấy bọc ra, chiếc khăn lụa nằm lặng lẽ trong hộp, dường như được gấp riêng thành hình bông hoa. vô cùng thích thú với hình dáng kiểu này, giống như tiếp xúc với những thiếu nữ còn trinh trắng, hít sâu hơi, bỗng bị giật bật ra như vừa bị điện giật - phải là phản ứng tĩnh điện mà giống như đưa tay vào trong sữa bò, có cảm giác hạnh phúc mềm mại như mơ.

      Các kích thích tố trong người bắt đầu tiết ra.

      Tiểu Mạch từng rất nhiều lần mua quần áo bằng lụa Taobao, chỉ có khi cầm tay mới cảm nhận được. Chiếc khăn lụa màu tím trước mắt , chưa hề mở ra mà phát ra những tia sáng êm ái và đều đặn, mặc dù tỏa sáng nhưng hề chói mắt. rất xót xa khi phải mở đóa hoa được gấp lại ấy, giống như đập vỡ tác phẩm nghệ thuật vừa mới hoàn thành. Khi bề mặt của chiếc khăn lụa ma sát với nhau, nó tạo ra thứ thanh nhàng, sắc lẹm, người ta vẫn thường gọi là "tiếng lụa" để thể là lụa tơ tằm tự nhiên chính thống. Chiếc khăn được mở ra nhưng hề để lại nếp gấp nào, cứ như mới nguyên chưa hề có ai động tới, chứng tỏ sức đàn hồi của chất lụa này cực kỳ tốt.

      Cuối cùng, cả chiếc khăn lụa mở ra giống như viên đá quý hình vuông cực lớn, phủ lên chiếc giường ngủ của Tiểu Mạch.

      Có lẽ là món quà mà ông trời ban tặng chăng? Vào ngày thứ ba sau khi bố qua đời. mê mẩn ngắm nhìn chiếc khăn lụa, bắt đầu tưởng tượng xem bộ dạng mình khi khoác nó lên. Hoa văn và màu sắc của chiếc khăn hoàn toàn giống với những bức ảnh giới thiệu sản phẩm "Khu Ma nữ", màu tím thuần khiết đến nỗi thể thêm bớt gì được nữa, chắc chắn là loại thuốc nhuộm hoàn toàn tự nhiên. Những họa tiết cỏ cây hoa lá màu trắng kỳ thú, nở rộ ra giường , biến thành khu vườn hoa lá tốt tươi, đó là khu vườn địa đàng.

      Nhìn kĩ hơn chút, từ chất liệu đến kĩ thuật gia công hoặc tạo hình hoa văn đều đạt đến độ hoàn mĩ, thể tìm ra bất kỳ lỗi nào, có lẽ sức người thể làm ra được - càng thể nào là máy móc dệt nên, mà là do những người thợ xuất quỷ nhập thần. Tiểu Mạch lật chiếc khăn lên, góc cuối của chiếc khăn khẽ lướt qua má , cảm giác mát mẻ giống như chiếc kem vậy, từng sợi tơ mơn man da mặt, khiến tưởng tượng ra bầy tằm nhả tơ để làm kén bọc lấy mình.

      tìm thấy thương hiệu, cũng thấy chữ Esfahan đâu, thấy bất kỳ dấu hiệu nào của nhà sản xuất.

      Có lẽ đây là chiếc khăn hoàn toàn là hàng thủ công mĩ nghệ, chưa từng được sản xuất hàng loạt với số lượng lớn. Chỉ cần người nào có con mắt tinh đời, chắc chắn đánh giá nó là vật báu vô giá, 1900 tệ chẳng thấm vào đâu!

      Tiểu Mạch kìm lòng được nữa, vội cầm chiếc khăn lên, gấp lại cho vừa để khoác lên cổ, chuẩn bị đưa chiếc khăn lên quàng vào cổ. Bỗng trước mắt như có vật gì lướt qua, sợ đến nỗi ngón tay run bắn lên, chiếc khăn lụa theo đó cũng rơi xuống đất. Tiểu Mạch định thần nhìn lại, trong phòng hoàn toàn có vật gì lạ xuất . nhặt chiếc khăn lụa quý giá lên, rồi thổi cho bay bụi . Khi đôi môi áp sát chiếc khăn lụa, bỗng nhiên dạ dày cuộn lên cồn cào, loạng choạng lao vào nhà vệ sinh, kìm chế được mà "ọe" lên tiếng, nôn ra hết cả bữa trưa ăn từ mấy tiếng trước.

      thê thảm! Lục phủ ngũ tạng đều như bị lôi ra hết cả, đầu tóc bết bát vào cả đống lộn xộn vừa nôn ra, khiến ghê cổ há miệng nôn thêm lần nữa.

      ngồi đờ đẫn dưới sàn, quên mất lần gần nhất mình nôn mửa là khi nào rồi? Năm thứ hai hoặc thứ ba từ hồi học tiểu học phải? bật vòi hoa sen rồi tắm rửa trận sạch .

      Điền Tiểu Mạch xoa bụng khó chịu, quay về phòng ngủ nhìn chiếc khăn lụa - chiếc khăn lụa đẹp thế này, mặc dù rất quyến rũ nhưng lại có độc ư? Tiểu Mạch dám quàng nó nữa, cẩn thận gấp lại, nhét vào trong túi, rồi cất vào sâu bên trong tủ quần áo, ở ngăn kéo kín đáo và an toàn nhất.

      Tiểu Mạch ăn uống được gì, cũng chẳng buồn lên mạng, càng có tâm trạng để ngủ. vào phòng của bố, bàn vẫn bày ba mươi sáu quyển sổ công tác, mở quyển sổ năm 1995, tới trang có kẹp cái thẻ đánh dấu trang mà lần trước xem.

      'Ngày 13 tháng 8 năm 1995, tại sân vận động Hồng Khẩu, Seri A.

      Lần thứ hai cậu ta nhìn thấy hung thủ!'

      Buổi tối ngày 13 tháng 8 năm 1995, lúc đó mười ba tuổi cùng người bố là cảnh sát và chàng tên Thu Thu đó trải nghiệm tất cả ở sân vận động Hồng Khẩu, được thể trong cuốn sổ công tác với những nét chữ lờ mờ.

      Tuy nhiên, mười lăm năm sau, Điền Tiểu Mạch lại dường như nhớ được gì! Thuở mười ba tuổi đó, tới sân vận động Hồng Khẩu sao?

      Ký ức trống rỗng giống như vùng trời, quá khứ giống như cánh chim bay qua, chẳng hề để lại dấu vết gì.

      Hai năm trở lại đây, mặc dù dung nhan vẫn trẻ trung, thường bị nhầm lẫn là sinh viên mới ra trường, nhưng đầu óc dường như già mười mấy năm rồi. Có mấy lần tụ họp cùng bạn học, mọi người chuyện rất sôi nổi về những chuyện diễn ra trong quá khứ, nhưng dường như nhớ được chút gì, dường như chưa hề quen biết với mấy người đó, cũng chưa từng trải qua những chuyện đó. Mỗi khi để lộ ra bộ dạng ngây ngô biết gì như thế, bạn thân Tiền Linh lại cảm thấy vô cùng kinh ngạc, bởi những chuyện cũ mà mọi người kể, Tiểu Mạch đều tự mình trải qua - Tại sao lại có thể quên hết sạch như vậy?

      Năm ngoái, Tiền Linh giới thiệu đến gặp bác sĩ, qua kiểm tra tổng thể, phát đại não có bất cứ vấn đề gì - cách đơn giản, phải vấn đề ở não mà là vấn đề ở tâm lý.

      Bác sĩ mắc phải hội chứng ức chế mức độ , tạm thời đánh mất đoạn ký ức. Nhưng những ký ức ấy hề bị xóa , mà chỉ bị che lấp bởi lý do nào đó, bất cứ lúc nào cũng có thể quay trở lại. Tiểu Mạch có cách nào để có thể thời kỳ thiếu nữ của mình, do đó cũng khó lòng phán đoán được căn nguyên của hội chứng ức chế kia đến từ đâu? Bác sĩ kê cho số phương pháp điều trị, cũng từng chấp hành nghiêm túc, nhưng hơn năm trôi qua cũng chẳng có hiệu quả gì.

      Gần đây, sau khi chia tay với bạn trai, cơn ác mộng liên quan đến cái khe sâu đó càng thường xuyên ghé thăm giấc ngủ của , rất sợ có ngày nào đó có thể bao giờ tỉnh dậy được nữa.

      Cũng chỉ có những lúc ở Taobao, Tiểu Mạch mới có cảm giác tự do tự tại bị gò bó, muốn mua gì mua, cũng hiểu đây là kiểu tự tê liệt bản thân.

      Ngón tay dừng lại con trỏ chuột hồi lâu, ấn mở cửa hàng mạng:

      ' "Khu Ma nữ"

      Từ sau cánh cửa màu đen của tòa lâu đài tòa ra màn sương khói - Cửa hàng chúng tôi có thể cung cấp tất cả những gì bạn muốn.'

      Vậy, ký ức sao?

      ấn vào ứng dụng Aliwangwang của chủ cửa hàng, rồi lại lưỡng lự dám gõ tiếp, bên tai lại vang vọng lời cảnh báo của Tiền Linh.

      Đợi khoảng mười phút sau, cuối cùng đoạn:

      "Có là tôi có thể mua được tất cả những gì mình muốn ở cửa hàng của ông ?"

      Chủ cửa hàng quả nhiên đêm nào cũng onl, đến hai giây sau rả lời: "Đúng."

      Tiểu Mạch mạnh dạn gõ tiếp dòng: "Tôi có thể mua được ký ức ?"

      "Ký ức à?"

      " được sao?"

      thở dài chán nản, cảm thấy mình ngốc! Cứ nghĩ thà là có thể mua lại được ký ức ư? Có lẽ chủ cửa hàng có thể mua được tất cả những gì bạn muốn là có ý để chỉ tất cả những gì thuộc về vật chất - ký ức lại thuộc về tinh thần, giống như linh hồn, niềm vui, đau khổ...

      "Đương nhiên là có thể mua được."

      ngờ, chủ cửa hàng lại có thể trả lời cách khẳng định chắc chắn như vậy, Tiểu Mạch lắc đầu gõ vào: " sao? Tôi phát ra mình bị mất phần lớn ký ức, ký ức của nhiều năm trước."

      "Năm nào vậy?"

      "Năm 1995."

      "Được rồi. Hãy đặt mua sản phẩm này, 1000 tệ, để mua ký ức của chính mình, bị đắt chứ?"

      Phía dưới đường liên kết đặt mua sản phẩm, cũng giống như lần trước khi mua bài hát phát ở lễ tang của bố vậy, Tiểu Mạch gật đầu cách lòng:

      " đắt."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :