1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Mưu Sát Tuổi Xuân - Sái Tuấn (Q2. Chương 10)

Thảo luận trong 'Sách XB Đang Type'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 13

      Typer: Trầm Vân

      Năm 1995, tháng tám nóng như đổ lửa, tuần cuối cùng của kỳ nghỉ hè. Đây là tuần đen đủi nhất trong suốt thời kỳ trung học của bé mười ba tuổi Tiểu Mạch.

      "Đừng !"

      Cơn gió chiều cuốn hình bóng của cậu bé thiếu niên kia và cũng cuốn những tiếng kêu cứu của Tiểu Mạch.

      Trong vùng hoang vu phía sau núi Di Sơn, Tiểu Mạch vì đuổi theo cậu bé Thu Thu bỏ trốn mà liều mình nhảy qua cái khe sâu, nhưng chẳng may ngã xuống đáy. ngờ cái khe này lại sâu đến vậy, khiến bé ngã gãy cả chân!

      Tiểu Mạch tuyệt vọng nằm dưới đáy khe, biết xương của mình bị gãy, từ đùi trở xuống tê liệt. bé cảm thấy trán mình ngừng chảy máu, liệu rằng có sẹo đây? dốc hết sức kêu cứu, phía hoang vu bóng người. Càng đáng sợ là, màn đêm phủ bóng xuống mặt đất cách nhanh chóng, đỉnh đầu chỉ thấy khe hở dài, đám mây đen đặc cuối cùng cũng tan , vừa may lộ ra chút ánh sáng mặt trăng.

      Tiểu Mạch gào thét khô cả cổ họng, chỉ có vô vàn tiếng ếch đáp lời . Bùn đất dưới chân đầy ẩm ướt, nếu như trời mưa chẳng phải coi như mình bị chết sao? cố gắng xoa lên đùi mình, vẫn có cảm giác gì, liệu có phải cắt chân nhỉ? Sau này phải ngồi xe lăn ư? Mình mới có mười ba tuổi, cuộc đời chỉ vừa mới bắt đầu, từ giờ như thế này mà xuống địa ngục sao?

      bé đợi mạch đến nửa đêm, mới nghe thấy ở phía vang lên giọng của bố: "Tiểu Mạch?"

      được cứu rồi.

      Xe cứu thương đưa bé đến bệnh viện, may mà các bác sĩ xử lý hết sức gọn ghẽ nên mới để lại di chứng gì, nếu như đưa đến bệnh viện chậm chút e rằng bé này biến thành người tàn phế rồi! Còn vết thương trán , sau này cũng dần liền lại, để lại chút sẹo nào.

      Tiểu Mạch phải nằm bó bột giường hơn hai tháng.

      tháng sau, bé ngày ngày chống nạng đến trường, trở thành đối tượng trêu đùa của cả trường, đến cả những bạn xấu xí nhất cũng đem bé ra làm trò cười! Mỗi lần bé tập tễnh bước qua cổng trường đều cúi đầu ê chề, dường như cả trường trung học đều nhìn , giống như nhìn con quái vật bó bột thạch cao bước vào. bé thực chỉ muốn đeo cho mình cái mặt nạ, muốn ai trông thấy mặt mình.

      bèn trách bố!

      Hai bố con lại cãi nhau trận, chất vấn bố vì sao lúc đó lại bỏ lại mình? Tại sao lại bắt mình tìm cái cậu bé kia? Nếu bố quan tâm đến để mặc mình xa đến như vậy, để cuối cùng bị ngã xuống đáy khe suýt chút nữa mất mạng.

      Vì vậy, bé rút ra kết luận, bố thương chút nào - có lẽ phải con ruột của bố?

      bé còn hận cả cái cậu tên Thu Thu ấy nữa.

      Cậu bé mười ba tuổi Thu Thu sau khi chạy trốn về phía sau của cái khe sâu kia tự mình bắt xe buýt để vào thành phố. Cậu dùng nốt mấy chục tệ còn lại để mua vé tàu về quê, hai ngày hôm sau về đến huyện nhà, trở về bên ông bố phải nằm viện.

      Điền Việt Tiến cũng rất sầu não, hiểu sao mình đối xử với cậu bé kia tốt như vậy mà cậu ta lại trốn lời từ biệt, lại còn hại con Tiểu Mạch của bị ngã gãy chân, suýt chút nữa tàn tật suốt đời.

      Đúng là đứa chẳng ra gì!

      Sau đó, ông Điền lại tiếp tục sớm về khuya để phá án, dốc toàn lực vào vụ án sát hại mẹ của Thu Thu. có thời gian chăm sóc cho con bị gãy chân, phải nằm giường, nên bèn để cho người của Tiểu Mạch dọn đến nhà ở để tiện chăm sóc cho Tiểu Mạch suốt cả ngày.

      Chỉ còn vài tháng nữa là hết năm, mỗi lần sân vận động Hồng Khẩu có trận bóng đá, lại đến khán đài đó đúng giờ - cái khán đài mà Thu Thu phát ra hung thủ, đợi tên ác quỷ đó xuất bên mình. Năm đó, rất nhiều khán giả mua trọn bộ vé xem cả mùa, nếu như người đó cũng mua vé xem cả mùa chắc chắn đến khán đài này lần nữa.

      Mặc dù chỉ có Thu Thu nhìn thấy khuôn mặt của kẻ đó, ông Điền cũng chỉ nhìn thấy khuôn mặt đó trong tích tắc, hoàn toàn nhớ người đó bộ dạng trông thế nào, nhưng cảm giác - chỉ cần người đó bước đến trước mặt , ngay lập tức nhận ra !

      biết người tên ác quỷ có mùi như thế nào.

      Nhưng may, Điền Việt Tiến chờ đợi ở sân vận động suốt ba tháng, bị các fan hâm mộ bóng đá chen lấn suốt ba tháng, chứng kiến đội chủ nhà giành chiến thắng huy hoàng hết trận này đến trận khác, đến khi kết thúc mùa giải năm 1995, đội Thân Hoa giành được chiếc cúp vô địch hạng A, vẫn chưa thấy tên hung thủ đó xuất .

      ***
      Mùa Đông năm 1995 cận kề.

      Sở cảnh sát phân cho Điền Việt Tiến vụ án khác, biết rằng có thể trong vài năm tới, cũng thể bắt được hung thủ sát hại Hứa Bích Chân. Kinh nghiệm phá án nhiều năm cho biết, tên ác quỷ đó có thể che dấu bản thân rất tốt, giống như con hổ nấp trong cái thành phố rộng lớn này, đồng thời kiềm chế bản năng khát máu, xuất để tiến hành các vụ việc giết chóc tương tự nữa. Nhưng có điều tin chắc, bất kể tội phạm có lạnh lùng gian xảo tới đâu cũng có ngày để lộ tung tích.

      Bất cứ lúc nào rãnh rỗi lại lật lại hồ sơ của vụ án mạng đó, đọc lại quyển sổ công tác của mình, xem lại từng ngày từng đêm kể từ cái ngày mùng 7 tháng 8 năm 1995, có khi còn nhớ tới cậu bé tên Thu Thu đó.

      Dù cho có phải đợi bao lâu - mười năm? Hai mươi năm? Ba mươi năm? Dù có phải đợi đến lúc chết tên ác quỷ đó nhất định bị tóm gọn!

      tin rằng đây phải là ảo giác.

      Kỳ nghỉ hè năm 1996, trước khi mùa xuân tới, Điền Tiểu Mạch nhận được bức thư gửi từ miền Tây đến.

      phong bì chỉ có ghi tên và địa chỉ người nhận, hề có thông gì về người gửi, trang giấy là những nét chữ ngay ngắn.

      'Tiểu Mạch:

      Chào cậu, tôi là Thu Thu đây.

      Tôi nghĩ cho dù bây giờ có lời xin lỗi, cậu cũng thể nào tha thứ cho tôi. Hôm đó, tôi ra lời từ biệt, chỉ mong nhanh nhanh về nhà, nhanh được gặp lại bố tôi, lúc đó ông ấy cũng nằm viện. Tôi muốn ở lại nhà cậu cách vô ích, giống như đợi mẹ chợ về mua quà cho vậy, cũng như đợi tin tức về việc bắt được tên hung thủ mà chắc chắn mãi bao giờ tới.

      Sau khi về quê, tôi mới nghe bố cậu kể qua điện thoại rằng vì đuổi theo tôi mà cậu bị ngã xuống khe, kết cục là bị gãy chân. Tôi rất xin lỗi! Tôi cứ nghĩ là cậu dám nhảy qua, tôi cũng ngờ rằng cậu lại chạy tìm tôi. Xin lỗi nhé! Tôi cứ nghĩ trong lòng cậu luôn muốn đuổi tôi , nhìn thấy tôi bỏ như vậy có khi còn rất vui sướng. Là lỗi của tôi vì hiểu nhầm suy nghĩ của cậu cũng như đánh giá thấp dũng cảm của cậu. Tóm lại, tất cả là lỗi của tôi, chỉ có điều bây giờ, tôi có cách nào bù đắp cho cậu được.

      Xin hãy chấp nhận lời xin lỗi của tôi! Mặc dù, có thể cậu chấp nhận nó.

      Tôi chỉ viết đến đây thôi, cần phải hồi thư cho tôi nếu cậu muốn.

      Chúc mừng năm mới!
      Tạm biệt!
      Thu Thu.'

      Đọc xong bức thư này, những oán hận của Tiểu Mạch đối với cậu bé bỗng chốc như tan biến. bé còn ngạc nhiên vì trình độ ngữ văn của cậu rất cao, trong thư sử dụng rất nhiều thủ pháp tu từ, bút pháp đó giống như chuyên mục ở báo mà Tiểu Mạch từng đọc.

      Có điều, bé chẳng bao giờ nghĩ tới việc hồi thư cho cậu ta - xem ra cậu ta cũng cả nghĩ rồi.

      Hơn nữa, chỗ xương bị gãy cũng liền rồi, vết thương trán cũng biến mất, ngoài nỗi xấu hổ khi phải bó bột thạch cao đến trường ra, dường như chẳng còn oán hận cậu ta điều gì nữa.

      Sau đó, Tiểu Mạch cũng dần lãng quên cậu bé có tên Thu Thu.

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Bộ Thứ Hai

      Đôi mắt của dành cho em

      Nếu như cần nhìn em mà cũng có thể giải quyết được

      Đôi tai dành cho em

      Nếu như cần nghe giọng của em mà cũng có thể giải quyết được

      Đôi môi dành cho em

      còn muốn chuyện với bất kỳ ai nữa rồi.

      Trích "Nhân cách mất"
      Biên kịch: Nojima Nobuji

      (*Ở đoạn này, sách dịch là
      Cái miệng của dành cho em =.= mình cảm thấy nó quá thô nên mạn phép sửa lại thành "Đôi môi" cho phù hợp với những câu . Đôi mắt - đôi tai - đôi môi. Khúc lảm nhảm xong, mời các bạn tiếp tục đọc truyện)

      Chương 1

      Typer: Trầm Vân

      Tháng 11 năm 2010

      Lại là đêm sương mù dày đặc. Sông Hoàng Phố vào cuối thu tỏa ra mùi vị pha lẫn giữa bùn đất sông Trường Giang và những con sóng mặn của biển. Đèn đường chỉ có thể chiếu sáng được phạm vi khoảng mười mét, hai hình bóng màu đen giống như những linh hồn lúc lúc , bất kỳ lúc nào cũng có thể tan biến vào nơi sâu thẳm trong trung.

      Cổ họng giống như bị khí ẩm thấp, nồng nặc bít chặt, Điền Việt Tiến cảm thấy đôi chút khó thở, ngờ mình lại chạy nhanh nhất, bỏ lại phía sau mấy chàng thanh niên. Ông vẫn chưa rút súng ra, vẫn tay lùng sục khắp nơi, ông nhìn vào hai bóng người trong sương mù, đặc biệt là cái bóng gầy bé khi sắp bị màn sương nuốt chửng bỗng vang lên tiếng kêu "cứu" nghe rất non nớt.

      Phía trước là con đường ven sông, ông chạy như bay tới bỗng va phải thân hình vạm vỡ, ngay sau đó là cú đấm vào mặt ông. lúc đau như muốn ngất , Điền Việt Tiến tranh thủ thời cơ tung cú đá trúng ngay vào bụng của đối phương. Cùng với tiếng rên la đau đớn, cơn gió mùa thu từ cửa Ngô Tùng thổi tới, trong nháy mắt thổi tan màn sương mù bên bờ sông.

      Dưới ánh đèn đường trắng sáng là người đàn ông ôm bụng, tay giữ chặt đứa bé trai vào khoảng năm sáu tuổi. Đứa bé mặc bộ quần áo trẻ em của nhãn hãng nổi tiếng, khóc thét lên nghe rất đáng thương, người đàn ông dùng tay bịt chặt miệng của cậu bé.

      Những cảnh sát trẻ ở phía sau chạy tới nơi, rút ra mấy khẩu súng ngắn nhằm thẳng về phía người đàn ông kia. Điền Việt Tiến vừa mới dính đòn, khóe miệng vẫn chảy máu, vội vàng ra lệnh : "Tất cả bỏ súng xuống!"

      Tất cả súng ống được hạ xuống, người đàn ông kia hoảng loạn rút ra con dao nhọn kề vào cổ đứa bé trai.

      Đột nhiên, cậu bé liều mạng cắn vào tay người đàn ông đó.

      Do đó, cái dao rơi xuống đất, các nhân cảnh sát nhân lúc đó lao lên, đứa bé thoát ra khỏi tay của người đàn ông, quay người chạy về phía sau.

      "Đừng!"

      Điền Việt Tiến vừa dứt lời đứa bé trai từ bờ rơi xuống - phía sau chính là con sông Hoàng Phố.

      Sau tiếng rơi xuống nước trong màn đêm, vô số giọt nước lạnh lẽo bắn tung tóe, trúng cả vào mặt ông Điền lúc ông lao vút tới.

      Người đàn ông bị hai cảnh sát đè xuống đất, còn em bé giãy dụa dưới sông trong đêm tối, Điền Việt Tiến chút nghĩ ngợi, cởi bộ cảnh phục ra, lao người xuống con sông Hoàng Phố vỗ sóng rì rào.

      Lạnh quá!

      Lạnh thấu cả xương, khi toàn thân sắp sửa tê cứng, ông mới nhìn thấy đứa bé ở phía dưới mặt nước. Ông hít hơi sâu luồng khí mang đầy vị mặn rồi lặn xuống đáy sông bùn đất đục ngầu như con mãnh thú, mở mắt ra chỉ nhìn thấy màu đen ngòm như ở dưới địa ngục. Cuối cùng cũng túm được cái eo mềm nhũn của cậu bé, dốc hết sức đẩy đầu cậu bé nhô ra khỏi mặt nước, cánh tay kẹp lấy tấm thân bé , quay người bơi về phía bờ sông. Đứa bé đập tay đập chân loạn xạ, mấy lần suýt tuột ra khỏi cánh tay ông, khiến ông suýt chút nữa cũng chìm theo, nước sông lạnh buốt ngấm vào huyết quản... ông hít mạnh hơi lại hít phải ngụm nước bẩn, lá phổi khó chịu đến nỗi như muốn nổ tung.

      Khi ông sắp tới được bờ, các nhân viên cảnh sát đón lấy nửa người của đứa bé rồi kéo mạnh lên bờ. Điền Việt Tiến vẫn ở dưới sông, bỗng nhiên bắp chân ông bị chuột rút. Ông định nắm lấy cánh tay của những nhân viên cảnh sát trẻ tuổi kia nhưng đành trừng mắt nhìn thấy họ càng dần càng ở xa, thấy mình chìm xuống đáy sông đen ngòm.

      Mặc dù tiếp giáp với đường cái nhưng khu vực bờ sông Hoàng Phố lại rất sâu, sâu đến nỗi giống như thông sang thế giới khác...

      Sao lại vẫn chưa chìm xuống đến đáy sông nhỉ? Bốn phía xung quanh đều là bùn đất đen ngòm, và còn cả những xác thuyền chìm xuống cách đây hàng trăm năm.

      Nước, nước lạnh và bẩn, lại lần nữa chui vào mũi và miệng ông, chui vào lá phổi sức tàn lực kiệt.

      Ở dưới độ sâu vô cùng vô tận ấy, trong thời khắc cuối cùng trước khi mất ý thức, ông nhìn thấy từ phía dưới đáy sông đen ngòm đục ngầu kia, phát ra những tia sáng mềm mại, chiếu sáng chiếc khăn lụa màu tím - , là chiếc khăn lụa mượt mà như chocolate, phản chiếu ánh trăng xa xa mặt nước. Chiếc khăn đẹp lôi cuốn, giống như con rắn nước, cuốn quanh chiếc cổ nhắn trắng ngần, đẹp đẽ, dưới dòng nước chảy xiết chiếc khăn càng thít càng chặt và cũng cuốn quanh cổ ông...

      A, cuối cùng cũng nhìn thấy rồi, nhìn thấy khuôn mặt đó, khuôn mặt thiếu niên tuyệt vọng.

      Đây phải là ảo giác!

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 2
      Typer: Trầm Vân

      Tòa nhà số ba.

      Phòng ăn tầng năm vang lên điệu Blue và còn các loại ngôn ngữ trong đó tiếng là chủ đạo. Khiến cho người ta có cảm giác như ở nước ngoài.

      Người phục vụ quốc tịch Philippines bê nước cam ép tới, Tiểu Mạch khẽ nhấp ngụm rồi ngắm nhìn con sông Hoàng Phố ở bên ngoài cửa sổ. Nếu như trở về tám mươi năm trước còn có thể nhìn thấy tượng nữ thần Tự do với đôi cánh lớn, ngày nay chỉ còn lại tháp tín hiệu khí tượng cổ kính cùng loại. mặt sông tàu thuyền chạy tấp nập như thoi đưa, tỏa chiếu ra bao ánh đèn trắng xanh, giống với khung cảnh trần gian.

      Tiểu Mạch trong lòng bỗng dưng lo sợ, hiểu sao lại nghĩ đến nước sông Vong Xuyên dưới địa ngục?

      Những ngôi nhà lớn ở phía bờ bên kia lần lượt phát sáng như những hòn ngọc phương Đông, tòa tháp Kim Mậu, trung tâm tài chính toàn cầu mang hình dụng cụ khui bia - trông giống như bộ phim viễn tưởng về tương lai. Ban ngày, Tiểu Mạch làm việc ở trong những ngôi nhà chọc trời kia, nhưng chưa từng nhìn xa xăm về phía bờ bên kia như bây giờ, giống như nhìn mô hình bằng kim loại và kính, hoàn toàn giống như khói lửa nhân gian.

      "Em nhìn gì thế?"

      Phía đối diện vang lên giọng của nam thanh niên, Tiểu Mạch cười ngượng ngùng: "Em vốn chưa từng ngắm nhìn nơi mình làm việc như thế này."

      chàng lấy ly rượu vang rồi nhấp ngụm: "Là tòa nhà kia à? Gia đình cũng mở công ty kinh doanh về khoa học kỹ thuật ở tầng bốn mươi chín, gần đây lại quyết định đầu tư thêm khoảng năm mươi triệu tệ nữa."

      "Ồ."

      Tiểu Mạch nhàng đáp lời, dáng vẻ vẫn rất mất tự nhiên, sau đó dần dần tỏ ra thân mật hơn. chàng thanh niên này thao thao bất tuyệt hơn cả nửa giờ đồng hồ rồi, vẫn ngoài chủ đề về tài chính và thị trường bất động sản, từ điều chỉnh vĩ mô của Ủy ban cải cách và phát triển Quốc vụ viện đến những chiêu trò tăng giảm kinh doanh của giới doanh nghiệp tư nhân, ta đủ sức để làm bình luận viên cho kênh truyền hình tài chính kinh doanh.

      "Xin lỗi, vừa rồi luôn về sở thích của mình rồi, chắc là do ảnh hưởng của hoàn cảnh gia đình, bố muốn tiếp quản công việc sau ba năm nữa." Ngoại hình chàng trông cũng khá, cao gầy trắng trẻo, nhưng tiếng phổ thông được chuẩn lắm, "Em hãy kể về sở thích của mình ."

      "Em à? Sở thích á?"

      Câu hỏi này khiến cho Tiểu Mạch chết lặng, cúi đầu nghĩ ngợi, nhưng chẳng có sở thích nào đáng tự hào cả - xem phim Nhật Bản ư? Chơi CS suốt đêm ư? Sao chẳng có cái nào ra hồn cả chứ?

      "Mỗi người đều có sở thích riêng, thích nhất là tự lái du thuyền ra biển."

      chàng tự hào về sở thích của mình, Tiểu Mạch chỉ còn biết ngây người ra đáp câu: "Em thích mua đồ Taobao."

      "Ồ, bố rất thân với ông Mã Vân của Alibaba đấy."

      *Taobao, Alibaba: hệ thống mua bán trực tuyến của Trung Quốc.

      "Đẳng cấp của em Taobao là năm viên kim cương đấy, em có rất nhiều bạn bè là chủ cửa hàng Aliwangwang, ví dụ như..."

      Suýt chút nữa Tiểu Mạch ra chiếc dây chuyền Cartier trước cổ mình cũng được mua Taobao.

      *Aliwangwang: phần mềm chat Alibaba.

      Nhưng con nhà giàu cần gì phải mua đồ Taobao? Trang phục toàn thân từ xuống dưới của chàng đều được làm trực tiếp ở Paris. Tiểu Mạch tự mình làm lộ bí mật về việc mình là suốt ngày thui thủi ở trong nhà, mỉm cười nhàng: "Đúng vậy, chúng ta sống ở hai thế giới khác nhau."

      " thích kiểu phụ nữ giống như em."

      Xem ra vị quý công tử này thực rất hài lòng với , ngoài vẻ đẹp và tự tin thiên phú bộ quần áo dạ hội do lựa chọn cẩn thận Taobao này cũng góp phần tăng thêm thi vị cho lần gặp gỡ thân mật này.

      " sao?"

      Tiểu Mạch lần đầu tiên nhìn thẳng vào mắt chàng, "Em có xứng đáng được thích ?"

      "Em có biết ? Trông em rất giống Matsushima Nanako."

      Trong lòng Tiểu Mạch ra ngay hình ảnh giáo học sinh trung học trong bộ phim "Điều kiện của Ma Nữ" và người mẹ trong bộ phim "Tiếng chuông lúc nửa đêm."

      "Khi ấy còn trẻ."

      chàng thông minh bổ sung thêm câu, Tiểu Mạch cười lòng: "Cảm ơn !"

      Quý công tử nhướng mày đắc ý, trong lòng nghĩ lần này rất thuận lợi, cầm cốc rượu vang lên lắc .

      Tiểu Mạch đứng dậy cách nhã nhặn: "Xin lỗi, em vệ sinh lát."

      cầm lấy túi xách, băng qua lối dài, rời xa khỏi tầm nhìn của chàng quý công tử kia. Trong phòng ăn vẫn còn cửa nữa, bước ra ngoài hề quay đầu nhìn lại, sau đó nhanh chóng bước vào thang máy.

      Bước ra khỏi cửa chính tòa nhà số ba, cơn gió đêm từ dòng sông Hoàng Phố lúc cuối thu thổi tới, ở dưới lầu có chiếc xe Lamborghini đậu, đó là phương tiện lại của qúy công tử ngày hôm nay - chàng vẫn kiên nhẫn đợi tầng năm, có lẽ trong lòng ta tính xem làm cách nào để rủ Tiểu Mạch hóng gió lúc nửa đêm?

      Tạm biệt.

      vỗ lên chiếc Lamborghini rồi nhanh chóng rời xa ánh đèn của những tấm biển quảng cáo, dọc theo lầu lớn của tòa nhà khoảng mấy phút, Tiểu Mạch đến được bến tàu điện ngầm gần nhất.

      Tám giờ tối, tàu điện ngầm cũng đông lắm nhưng kiếm được chỗ ngồi, Tiểu Mạch nắm lấy tay cầm, nhắm mắt lại. Trong khoảnh khắc vút qua dưới lòng đất tối tăm, nước mắt bất giác rơi xuống. khẽ gạt những giọt nước mắt ở gần quai hàm. chỉ cảm thấy đơn khi ở tàu điện ngầm, nhớ đến người bạn trai chia tay từ hai tháng trước, tại sao trong cái đêm mùa thu này lại thể ở bên cạnh , để được dựa vào vòng tay rộng lớn của ?

      Nửa giờ sau, Tiểu Mạch về đến nhà.

      Căn chung cư có thang máy mà bố được đơn vị phân cho đến nay lộ vẻ cũ kĩ xuống cấp. Về đến nhà mà vẫn trông thấy bóng người nào. Đồ ăn trong phòng ăn của tòa nhà số ba đó thể ăn no được, Tiểu Mạch chạy vào bếp nấu tô mì ăn liền, có lẽ cũng chỉ biết nấu độc nhất món này.

      Tiểu Mạch vẫn tự cho rằng, tay nghề nấu ăn của mình là số , bưng bát vào phòng ngủ, việc đầu tiên là bật máy tính lên, trang chủ của Internet Explorer là Taobao. Tiểu Mạch dùng đũa gắp hai miếng mì bò chua cay, đúng lúc đó, chuông di động của điện thoại vang lên, là bài "First Love" của Utada Hikaru.

      (Góc lảm nhảm: nghe , mọi người nên nghe thử bài này , mình nghe lần đầu mà nước mắt tuôn như mưa vậy đó, giọng ca sĩ này như mang theo cảm xúc luồn lách qua từng tế bào của bạn vậy, vừa hay vừa ý nghĩa. Trầm Vân)

      nhấc máy lên nghe, là giọng đầy tức giận của mợ : "Tiểu Mạch, cháu ở đâu thế?"

      " ở nhà ạ."

      "Cháu về nhà rồi à? Trời ơi! Tại sao cháu về nhà mà báo trước tiếng?" Người mợ cuống cuồng, "Người ta vẫn đợi cháu ở phòng ăn của tòa nhà số ba đấy!"

      "Ồ, vậy cứ để ta tiếp tục đợi , dù gì ở đó cũng có rất nhiều xếp hàng chờ cắn câu mà."

      "Tiểu Mạch, cháu chẳng biết điều gì cả! Rất mất lịch đấy! Cháu... cháu làm mất mặt cậu mợ quá !" Giọng người mợ trong điện thoại yếu dần , "Bây giờ cháu hãy quay lại đó ngay cho mợ! Quay lại xin lỗi cậu Lý !"

      "Mợ à, xin lỗi mợ, cháu và ta là hai người sống ở hai thế giới khác nhau, phù hợp đâu."

      Đầu dây bên kia vẫn làu bàu nhưng Tiểu Mạch cúp máy.

      ngờ, mợ lại tức giận như vậy, chẳng phải là giới thiệu đối tượng để làm quen thôi sao, đại khái là ông chủ của cậu, biết rằng liệu việc mình đắc tội với ông chủ lớn người Chiết Giang này có ảnh hưởng đến việc làm ăn của cậu ? Ai dà, đáng lẽ ra nên từ chối cuộc gặp mặt này ngay từ đầu, chẳng hiểu sao lại đồng ý chứ?

      Tiểu Mạch bất giác mở cửa sổ ra, để mặc cho gió thu tràn vào khắp nhà, thổi tung những lọn tóc đen láy ở bên tai. lấy lon bia từ trong tủ lạnh ra, tựa nửa người vào phía sau cửa sổ, uống hơi lớn đám bọt trắng xóa, cố kìm chế để nước mắt rơi, gạt những hạt bụi trần vương má.

      Chiếc gương bàn trang điểm soi vào mặt , đúng là rất giống với Matsushima Nanako thời còn trẻ, vì vậy mới dùng bài "First Love" để làm nhạc chuông, mỗi lần bài hát này vang lên bên mình, nhớ tới con thạch sùng lắc lư cửa sổ đó.

      Nhạc chuông lại lần nữa vang lên.

      Là giọng của người đàn ông: "Tôi gọi đến từ Sở Công an."

      "Vâng, có chuyện gì vậy?"

      Mỗi lần nhận được điện thoại từ Sở Công an, Tiểu Mạch đều thấy rất căng thẳng giống như lúc bình thường.

      "Nửa giờ trước - bố của hi sinh khi làm nhiệm vụ rồi!"

    4. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 3
      Typer: Trầm Vân

      tên là Điền Tiểu Mạch.

      Bố của là Điền Việt Tiến, là nhân viên cảnh sát năm mươi tám tuổi, vì cứu đứa bé bị bắt cóc nên ông nhảy xuống con sông Hoàng Phố lạnh thấu xương, lúc ông cứu được đứa bé cũng là lúc ông chẳng may chết đuối.

      Buổi sáng hôm nay, Tiểu Mạch nhìn thấy thi hài của bố ở Sở Công an. Mặc dù được rửa sạch bùn đất, ông vẫn bị nước sông làm cho phù nề. ôm bố khóc đến hai tiếng đồng hồ, đến khi thi hài ông được đưa ra xe để đưa đến nhà tang lễ. Lãnh đạo thành phố kêu gọi toàn bộ lực lượng công an, kiểm sát và tòa án trong thành phố học tập tấm gương dũng của bố , và báo cáo Bộ công an truy tặng ông danh hiệu liệt sĩ.

      Tiểu Mạch xin công ty cho nghỉ mấy ngày để lo việc hậu , trăm công nghìn việc đều dồn hết vào đôi vai của , họ hàng thân thích trốn đâu hết, may mà còn có nhóm cảnh sát già đến giúp bài trí linh đường.

      Bận rộn mãi đến mười giờ đêm , trong nhà chỉ còn mỗi mình khóc than, ngắm nhìn di ảnh của bố hỏi: "Bố, tại sao bố lại nhảy xuống sông Hoàng Phố chứ? Bố hùng giống như mong ước, còn con chỉ còn lại có mình."

      Tiểu Mạch lại câu "xin lỗi", lấy di ảnh của mẹ từ trong tủ ra, giờ họ có thể đoàn tụ ở thiên đường được rồi.

      bước vào phòng của bố, bàn làm việc của ông còn bày biện rất nhiều di vật - mấy chục cuốn sổ công tác, những quyển sổ có bìa màu vàng thường được thấy trước đây, trong cuộc đời làm cảnh sát mấy chục năm của ông, hầu như năm nào ông cũng lưu lại quyển.

      Bìa của mỗi quyển sổ đều có ghi năm, Tiểu Mạch ngẫu nhiên mở mấy quyển ra xem, đây đều là những ghi chép về các vụ án qua tay bố, có những vụ lặt vặt như trộm cắp xe đạp nhưng cũng có những vụ án giết người hàng loạt theo kiểu biến thái. Trong số những quyển sổ của ba mươi sáu năm công tác, cũ nhất là quyển năm 1995, bìa của nó dường như bạc màu vì bị ngón tay lật giở qua năm tháng. Viền giấy và gáy của cuốn sổ rất thô ráp, có mấy dấu vết được vẽ bằng bút máy - dường như bố vẫn xoa lên nó ngay ở căn phòng lạnh lẽo u này, chỉ có điều, giờ đây con chẳng còn cách nào có thể thấy ông được nữa.

      Năm 1995 ư? Đó là mười lăm năm về trước, lúc đó Điền Tiểu Mạch mới mười ba tuổi, học năm thứ nhất trung học, cũng chẳng nhớ lúc đó xảy ra những việc lớn gì nữa?

      Tiểu Mạch lật giở quyển sổ công tác năm 1995 mà bố xem đến bạc cả màu, khi vừa mới mở sổ ra liến thấy cái thẻ đánh dấu trang, gọi là cái thẻ đánh dấu nhưng ra là tờ giấy cứng, phía có nét chữ viết thảo của bố :

      'Hung thủ là con ác quỷ?'

      Ác quỷ ư?

      Tiểu Mạch giữ chặt cái thẻ đánh dấu trang, bố vốn kiên định theo chủ nghĩa vô thần, sao lại có thể tin vào chuyện ác quỷ gây án chứ?

      cúi đầu xuống xem trang giấy có cái thẻ đánh dấu trang, đoạn đầu được viết bằng mực màu xanh lam.

      'Bảy giờ sáng ngày 8 tháng 7 năm 1995, trời mưa.

      Số 199 đường Nam Minh, tại tiệm tạp hóa đối diện Trường trung học Nam Minh.

      Người bị hại, Hứa Bích Chân, nữ, ba mươi ba tuổi, là người nơi khác đến làm ăn.

      Thi thể nhìn về phía bếp, đầu hướng ra ngoài, chân hướng vào trong, tay trái co lên , tay phải buông xuống phía dưới, đầu gối trái hơi gấp lên. Váy ngủ màu hồng nhạt, dép lê rơi dưới đất, có dấu hiệu bị xâm hại tình dục.

      Khăn lụa.

      Khăn lụa màu tím!!!'

      Bố gạch chân dưới dòng chữ "khăn lụa màu tím" và còn thêm vào ba dấu chấm than, có lẽ là muốn thể mức độ chấn động cảm xúc trong lòng?

      nhìn lại dòng chữ "Hung thủ là tên ác quỷ?" Bảy chữ đó và dấu chấm hỏi khiến Tiểu Mạch có chút kinh hãi, gió thu ở các tòa nhà cao tầng thổi tới khiến cho cửa sổ mở ra.

      Hung thủ giết người mười lăm năm trước dường như nấp ở phía sau lưng .

      Mái tóc dài của bị gió hất tung lên, che kín cả hai mắt, sợ hãi chạy khỏi phòng, chui vào trong tấm chăn trong phòng ngủ.

      Ác quỷ, liệu có thể đến trong những giấc mơ ?

    5. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 4
      Typer: Trầm Vân

      Sáng sớm hôm sau.

      Tiểu Mạch trở lại năm 2010*, tỉnh giấc khi khắp người toát mồ hôi lạnh, những tia nắng sớm vờn khuôn mặt trắng trẻo của , chạm vào trái tim thổn thức, nhớ lại cơn ác mộng khoảnh khắc trước đó.

      (*Ở đoạn này sách ghi là 'Tiểu Mạch trở lại năm 2000' là do lỗi của người beta sách nên mình sửa lại thành năm 2010 mới đúng hoàn cảnh của câu chuyện diễn ra)

      phải Điền Tiểu Mạch mơ thấy ác quỷ, mà mơ thấy cái khe sâu.

      Khi tỉnh giấc, quên cái chết của bố, có cảm giác như ông ấy vẫn phá án ở bên ngoài, chẳng biết đêm nào mới về nhà, rồi ông lại bật tivi lên xem truyền hình trực tiếp giải ngoại hạng hoặc nằm giường ngáy ầm ầm như sấm và còn cãi nhau với con trận. Mười tám năm trước, mất mẹ. Hơn tháng trước, chia tay với người bạn trai quen được hơn năm, thấy mình dần trở thành . Bao năm nay bố cũng hề tái hôn, mặc dù cũng có mấy lần tìm hiểu cách cặn kẽ nhưng cuối cùng cũng chẳng đâu vào đâu, sau đó ông từ bỏ hẳn ý định này. Tâm nguyện cuối cùng của ông sau này là, đợi đến khi về hưu, Tiểu Mạch lấy chồng rồi sinh con, ông nhận ở nhà trông cháu ngoại - nhưng ông thể nào thực được ý nguyện đó nữa rồi.

      Tiểu Mạch mở cửa phòng của bố, sắp xếp lại ba mươi sáu quyển sổ công tác, dám xem lại quyển sổ rách nát năm 1995 nữa, mà chọn xem quyển mới nhất năm 2010, cuối cùng thấy đoạn ông viết riêng ra.

      'Nếu như tôi chết , xin hãy phát bài mà tôi thích nhất trong lễ tang của tôi. Vào cuối những năm tám mươi, ở Trung Quốc có chiếu bộ phim của Dông Đức có tựa đề "Ảo giác". Bài hát chủ đề của bộ phim đó, tôi và người vợ mất của mình vô cùng thích, mặc dù nghe hiểu được ý nghĩa của lời bài hát đó nhưng tôi biết bài hát đó về số mệnh của tôi.

      Hy vọng rằng, Tiểu Mạch - con của tôi nhìn thấy những dòng này.'

      Tiểu Mạch nhìn thấy rồi.

      Tiểu Mạch buồn bã nằm vật ra giường của bố, giống như bản thân mình vẫn còn là con , lặng lẽ thu mình vào trong vòng tay rộng lớn của người đàn ông vĩ đại đó.

      Di ngôn ư? Nhưng hai năm nữa là bố về hưu rồi, tại sao ông lại liều mình nhảy xuống sông chứ? Chẳng lẽ ông nghĩ mình vẫn còn là chàng trai có sức khỏe đôi mươi hay sao? Cho rằng vẫn ở thời kỳ chiến tranh hay sao chứ? Tại sao ông nghĩ cho con chút? , ông ấy chưa từng nghĩ đến con , cũng chưa từng nghĩ đến vợ, ông ấy chỉ nghĩ đến việc cảnh sát bắt tội phạm, bắt cái lũ khốn nạn từ thủ đoạn độc ác nào kia, để chúng còn có thể làm hại những người dân thường như vợ con ông.

      Bố mãi mãi bao giờ có thể bù đắp cho , cũng bao giờ bù đắp được cho bố. Điều mà có thể làm là hoàn thành tâm nguyện nhoi của ông ở tang lễ.

      "Ảo giác" ư? Rất nhiều người sinh sau năm 1990 còn chưa hề nghe đến cái tên nước Đông Đức.

      đăng nhập trang web Taobao trình duyệt Internet Explorer, gõ vào mục tìm kiếm từ "Ảo giác", kết quả có tới 3713 mặt hàng có liên quan, đa phần là những dụng cụ làm ảo thuật sau khi Lưu Khiêm nổi tiếng, và còn có cả nữ trang, sách báo...

      hạn chế phạm vi phân loại trong " nhạc - ngôi sao - video" tìm được kết quả đầu tiên là "CD phiên bản Đài Loan nghe nhìn và ảo giác trong khí của nhóm Sodagreen". Tiếp theo là bộ phim có tên gọi "Ảo giác chết chóc", ngất luôn - là bộ phim kinh điển về sùng đạo! Tiểu Mạch thu phạm vi tìm kiếm là truyền hình, tìm được bộ phim hoạt hình trong nước "Mười hai ký ức ảo giác của chàng mơ mộng."

      Từ sáng sớm đến đêm khuya, từ Baidu, Google đến Yahoo, đều thể tìm được bộ phim Đông Đức có tên "Ảo giác" này. Đến nỗi nhập bằng tiếng và tiếng Đức cách chính xác cũng thể tìm ra, hoặc là về cơ bản nó phải là "Ảo giác", nhớ ra mình có người bạn học thạc sĩ ở Berlin, tìm thấy ấy MSN, câu trả lời là tất cả các tác phẩm điện ảnh của thời kỳ Đông Đức nay bị thất lạc, rất nhiều tác phẩm kinh điển đều bị quên lãng.

      "Ảo giác", có vẻ cũng giống như người cha chết dưới sông Hoàng Phố, cũng bị nhấn chìm trong dòng chảy lạnh lùng của thời gian.

      Hai ngày sau là tới lễ tang của bố rồi.

      Bỗng nhiên, tài khoản QQ của Tiểu Mạch có tiếng gõ cửa, cái tên quen thuộc - Tiền Linh.

      ấy ư? lâu rồi liên lạc với nhau, người bạn thân nhất thời học cấp hai, sau đó lại cùng thi đậu vào trường trung học, sống trong cùng căn phòng ở ký túc xá, có thể là người bạn thân thiết hơn cả tình chị em của Tiểu Mạch. Lần trước khi hai người gặp nhau, kể hồi về kinh nghiệm Taobao, kết quả là Tiểu Mạch chịu thua, phải nhường danh hiệu quán quân mua hàng qua mạng cho Tiền Linh.

      "Ra !"

      đến hai giây sau, màn hình ra trả lời của Tiền Linh: "Đến rồi! Thưa quý bà Curie, gần đây thế nào? tìm được bạn trai mới chưa?"

      "Bố mình qua đời rồi!"

      màn hình yên lặng mấy giây, chắc hẳn Tiền Linh rất bất ngờ, gõ hàng chữ: "Mình rất tiếc. Chẳng phải ông ấy là cảnh sát hay sao?"

      "Đúng vậy, ông ấy mất khi làm nhiệm vụ."

      "Tang lễ vẫn chưa tổ chức chứ? cho mình biết thời gian, địa điểm , mình thu xếp đến dự."

      Năm đó, rất nhiều lần Tiểu Mạch đưa Tiền Linh về nhà chơi mỗi dịp cuối tuần, ấn tượng của bố với Tiền Linh rất tốt hoặc là ông thích tất cả các bé là bạn của con mình.

      "Mình muốn tìm bộ phim truyền hình của Đông Đức, được phát đài truyền hình vào nhiều năm về trước, nhưng bất luận thế nào cũng thể tìm được. Nhưng mình cần phải tìm được nó, đó là di nguyện của bố mình, ông muốn phát bài hát chủ đề này ở lễ tang."

      " Taobao cũng tìm thấy à?"

      "Đúng thế, chẳng phải cậu có đẳng cấp tro cốt ở Taobao ư?"

      Ứng dụng QQ yên lặng hồi, Tiểu Mạch bối rối đợi đến hai phút sau, liền thúc giục: "Cậu đâu rồi? Vẫn còn đó chứ? Mất mạng à?"

      giục rất đúng lúc, Tiền Linh gõ hàng chữ: "Mình phân vân."

      "Phân vân cái gì chứ?"

      "Có nên cho cậu biết về cửa hàng đó hay ?"

      "Cửa hàng nào vậy?"

      Sau nửa phút ngắt quảng, Tiền Linh : " cửa hàng mà mình thường hay vào ở Taobao, nơi rất đặc biệt, mình nghĩ nếu ở đó mà tìm được coi như cậu hết hy vọng rồi!"

      " !"

      "Hay là thôi, cậu cứ coi như mình chưa gì cả."

      Tiểu Mạch bỗng tức giận: "Tiền Linh à,cậu chẳng phải là bạn tốt của mình hay sao? Mình thề rằng, phải phát bằng được bài hát này ở tang lễ bố mình, nếu như ngay cả việc này mình cũng thể làm cho ông ấy, coi như mình sống vô nghĩa cuộc đời này!"

      "Ái chà." lại phải đợi thêm nửa phút nữa, "Thôi được rồi, có cửa hàng Taobao, tên là "Khu Ma nữ"."

      "Khu Ma nữ ư?"

      Ba chữ này khiến tim Tiểu Mạch đập loạn lên, Ma nữ?

      "Mình nghĩ, chỉ có cửa hàng này mới có thể đáp ứng cầu của cậu."

      "Vậy tốt rồi, cảm ơn cậu!"

      "Đợi !" Tiền Linh im lặng vài giây sau đó lại gõ tiếp: "Mình phải cảnh báo cậu! Vào cửa hàng này nhất định phải cẩn thận, mình chỉ cho phép cậu vào lần thôi! Dù có mua được hay thứ cậu muốn, vào rồi lập tức ra ngay, bao giờ được vào lần thứ hai! chưa?"

      "Tại sao chứ?"

      " có lý do, mình chỉ muốn vậy thôi, nhưng xin cậu hãy nhớ kĩ lời cảnh báo của mình."

      "Nếu mình cứ vào lần thứ hai sao? xảy ra chuyện gì?"

      ngoan cố của Tiểu Mạch khiến cho Tiền Linh trầm ngâm lần nữa, sau đó gõ lên hàng chữ: "Có thể chết đấy!!"

      Chết ư? Kể từ khi bố qua đời, cái chữ này đối với Tiểu Mạch mà trở nên ám ảnh.

      Tiền Linh thêm vào: "Được rồi, mình cảnh cáo cậu rồi đấy, bây giờ mình rất hối hận! nữa, mình có việc phải ra ngoài rồi."

      "Bây giờ sao?" Bây giờ là mười hai giờ đêm. "Cuộc sống về đêm của cậu cũng là phong phú đấy!"

      bạn thân offline.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :