1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Mưu Sát Tuổi Xuân - Sái Tuấn (Q2. Chương 10)

Thảo luận trong 'Sách XB Đang Type'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 9

      Typer: Trầm Vân

      Ngày 13 tháng 8 năm 1995, sân vận động Hồng Khẩu, đội Thân Hoa Thượng Hải thi đấu với đội Đại Liên Vạn Đạt.

      Điền Việt Tiến hiếm khi mặc áo sơ mi trắng cạo râu nhẵn nhụi, ngẩng đầu ưỡn ngực tới cửa vào sân. tay dắt con Tiểu Mạch, tay dắt lấy cậu bé Thu Thu, lách qua từng đám từng đám người hâm mộ đông đúc ồn ào. Ngoài sân vận động tụ tập hàng ngàn vạn người, bên tai tràn ngập tiếng kèn inh tai, bên cạnh là dân phe vé bồn chồn yên.

      Xếp hàng qua cửa kiểm soát khá nhộn nhịp, Điền Việt Tiến cẩn thận để mắt tới hai đứa trẻ, nhất là con Tiểu Mạch xinh đẹp. Trong đám cổ động viên chứa số kẻ lưu manh, thích động chạm chân tay. Điền Việt Tiến đội cho Tiểu Mạch mũ lưỡi trai, cố gắng che khuôn mặt, tốt nhất là giả dạng cậu con trai. Tiểu Mạch bình thường đều chỉ xem bóng đá truyền hình, chưa bao giờ đến sân, tối nay nếu phải là ông bố cảnh sát cùng ắt hẳn có chút lo sợ. Đến khán đài buổi tối, trước mặt là sân vận động to lớn, ánh đèn chiếu sáng bãi cỏ xanh mượt. Cùng với tiếng reo hò của các cổ động viên đội chủ nhà, Thu Thu - cậu bé bị giữ chân ở nhà mấy ngày qua cũng vung tay khua vẫy cổ vũ, rất muốn nhảy vào đá bằng cả hai chân.

      Các cầu thủ của cả hai đội vào sân, sân bắt đầu đọc danh sách các cầu thủ của đội hình xuất phát, mỗi khi đọc đến tên cầu thủ đội chủ nhà nào liền được đón nhận bằng tiếng vỗ tay vang dội như sấm, cuồng nhiệt nhất đương nhiên là cầu thủ Phạm Chí Nghị.

      Điền Việt Tiến rút ra kính viễn vọng mang theo. Món đồ quân dụng này có thể giúp nhìn mặt của từng người ngồi khán đài đối diện, chứ đừng gì đến vẻ mặt các cầu thủ sân.

      Trọng tài thổi hồi còi, trận đấu bắt đầu. Năm đội Thân Hoa chính thức đoạt cúp cuốn hút mọi người, dưới dẫn dắt của Từ Căn Bảo, khí thế ngút trời, chiến thắng liên tục. Trận thi đấu này với đội Đại Liên, vẫn là ở vòng đấu thứ nhất của giải đấu (seri A), tuy ai có thể dự đoán được chính xác kết quả nhưng cục diện sân thấy đội Thân Hoa hoàn toàn chiếm ưu thế.

      Quả nhiên, đến phút thứ 25 của hiệp , khi đó Kỳ Hoành chơi khá mờ nhạt, ghi bàn đầu tiên cho đội Thân Hoa.

      Các cổ động viên của sân vận động cổ vũ như sấm dậy, Điền Việt Tiến tay nắm chặt lấy Tiểu Mạch, còn tay kia buông Thu Thu ra. đứng trong đám đông cuồng nhiệt, ánh mắt bùng sôi ngọn lửa phấn khích, hoàn toàn bị ảnh hưởng bởi tiếng kèn inh tai, cũng bị kích động giống như đám cổ động viên xung quanh, hòa mình vào khí vui tươi của ba vạn người sân.

      Cậu bé lại chào mừng trận đấu bóng liên quan gì đến mình, cũng quên cái đêm tàn bạo đó cho dù chỉ là tạm thời. Cậu bé trút dần nỗi đau trong lòng trong bảy ngày gần đây, trút hận thù chứa trong đáy lòng sau khi mẹ cậu bị sát hại. Nếu có thể nguôi ngoai được những điều này, giúp cậu bé tiếp tục quên nỗi đau để hò reo cùng với mọi người.

      Hiệp trận đấu sắp đến hồi kết, Kỳ Hoành lại ghi thêm bàn thắng thứ hai, cả sân vận động vì ấy mà càng trở nên cuồng nhiệt hơn. Ngay cả Tiểu Mạch cũng kìm nén được hò hét cả lên.

      Đội chủ nhà giữ lợi thế dẫn 2-0 bước vào thời gian nghỉ giải lao, các cổ động viên khán đài cũng thấy nhõm, trận đấu cũng còn bao nhiêu hồi hộp nữa. Tiểu Mạch hỏi nhiều vấn đề liên quan đến bóng đá, có những câu hỏi ông Điền cũng thể trả lời được. ngờ, Thu Thu lại tiếp lời, còn rất thấu đáo. Cậu ta vẫn thường hay đá bóng ở trường học, đây cũng là trò giải trí lớn nhất ở phố huyện bé. Tiểu Mạch và Thu Thu lúc bình thường ở nhà tuy giáp mặt mà như người xa lạ, cơ bản cả ngày được mấy câu với nhau. Đây là lần mà Thu Thu chuyện nhiều nhất, cũng là lần đầu tiên Tiểu Mạch tỏ ra thân thiện với Thu Thu. Điền Việt Tiến để hai đứa trẻ ngồi cùng nhau, quan sát hai đứa càng chuyện càng hợp nhau, khiến cảm thấy nhõm phần nào.

      Trong hiệp hai, đội chủ nhà vẫn chiếm ưu thế. Con Tiểu Mạch giật lấy kính viễn vọng từ tay bố, ngừng điều chỉnh tiêu cự, mãi mới tìm ngắm đến được cầu thủ đẹp trai nhất sân. bé xem khoảng mười mấy phút, cho đến lúc hai cánh tay mỏi nhừ mới bỏ kính viễn vọng ra, thân thiện đưa cho Thu Thu : "Cậu xem chút ."

      Thu Thu lời cảm ơn, cầm kính viễn vọng lên nhìn hướng xuống sân. Trong lòng cậu bé sớm thấy ngứa ngáy, ngồi khán đài chỉ có thể nhìn thấy hình bóng từng người từng người, giống như có thể xem mặt của cầu thủ khi phát truyền hình. Trong lúc dừng trận đấu để đội khách thay người, cậu ta hơi chếch ống kính lên, hướng tới khán đài phía đối diện ở sân vận động. Dưới ánh đèn từng khuôn mặt các cổ động viên ra nét. Chính ở chỗ ngồi đẹp nhất ngay ở giữa, cậu ta nhìn thấy khuôn mặt.

      giây đồng hồ.
      Cậu bé chỉ xem qua kính viễn vọng chừng giây, liền nắm chặt lấy tay của Điền Việt Tiến, hô to: "Cháu nhìn thấy ta rồi!"

      "Ai?"

      "Tên ác quỷ!"

      Điền Việt Tiến trong đầu sáng bừng lên, nhìn theo hướng ngắm của kính viễn vọng, bình tĩnh hỏi: "Ý cháu là hung thủ à?"

      "Đúng là ta."

      Tay của cậu bé chỉ thẳng lên chính giữa khán đài phía đối diện. Cách sân vận động và đường chạy xa chừng mấy chục mét, chỉ có thể nhìn thấy đám đông người xem đủ loại màu sắc.

      Điền Việt Tiến lập tức lấy lại kính viễn vọng từ tay Thu Thu, đứng vào vị trí cũ của cậu ấy, ngay cả góc nhìn ống kính cũng thay đổi, vừa muốn chộp được khuôn mặt kia, bên tai dội lại tiếng hò reo cỗ vũ long trời lở đất - sân lại có thêm bàn nữa được ghi.

      Vào phút thứ 57 của trận đấu, Phạm Chí Nghị ghi bàn thắng thứ ba cho đội Thân Hoa, nâng tỉ số lên 3-0.

      Tất cả mọi người đều nhảy cả lên, gồm cả đám đông ở khán đài phía đối diện, khuôn mặt vẫn chưa kịp nhìn kia, bị che lấp bởi vô số các khuôn mặt phấn khích khác.

      "Chết tiệt!"

      Điền Việt Tiến muốn tự cho mình cái bạt tai, đợt tấn công này đến chẳng đúng lúc chút nào! màn hỗn loạn trong ống kính viễn vọng, toàn là các cổ động viên cuồng nhiệt sôi động, có thể lại tìm đâu ra được khuôn mặt của tên ác quỷ kia nữa chứ?

      tức giận đặt ống kính xuống, tay vẫn quên nắm chặt lấy Tiểu Mạch, con nhảy nhót reo mừng quên cả bản thân. Xung quanh toàn là tiếng vỗ tay và tiếng hoan hô, Điền Việt Tiến chỉ có thể ghé sát bên tai của cậu bé hét: "Cháu nhìn thấy ta rồi chứ?"

      "Vâng, khẳng định là nhìn thấy rồi! Chính là ta!" Thu Thu hét to đứt hơi khản tiếng, căn bản thể nghe thấy, "Chính là tên ác quỷ đó, chính là giết mẹ cháu!"

      rồi, cậu ta lấy lại kính viễn vọng từ tay ông Điền, lại điều chỉnh hướng lên khán đài đối diện, lắc lắc đầu : "Trước mặt ta toàn là người! Hoàn toàn che mất ta rồi."

      " ta rất thấp phải ?"

      ", ta thấp, vì những người khác đều đứng dậy, chỉ có ta ngồi thôi."

      Cậu bé vội hướng mắt về phía đối diện, muốn lập tức bay qua sân vận động.

      Điền Việt Tiến cần nghĩ ngợi gì hét lớn: "Hãy theo chú qua bên đó bắt lấy ta!"

      tóm lấy cánh tay gầy bé của Thu Thu, xô đẩy đám đông chật chội xung quanh, để lại mình con ở chỗ cũ.

      "Tìm ngay !"

      Bên cạnh chốc chốc lại có tiếng chửi bới, nhưng Điền Việt Tiến với thân hình vạm vỡ lực lưỡng, vẫn giữ khí thế tiến lên phía trước bất chấp tất cả, khiến số thằng cha muốn đụng độ va chạm cũng phải sợ.

      Rất vất vả để xuyên qua được bức tường người được tạo nên bởi các cổ động viên, đến trước lan can sắt tiếp ranh hai khán đài, Điền Việt Tiến vịn lên rồi bật xoay người qua lan can, cậu bé cũng vượt qua lan can cách mau lẹ, cùng đến khán đài bên cạnh. Có nhân viên cảnh sát xông tới, muốn bắt giữ hai người vi phạm quy định nhảy vượt qua khán đài. Ông Điền tức xuất trình thẻ cảnh sát, thể bắt tội phạm, tiếp tục mạnh tay xô đẩy đám cổ động viên chắn đường, xông tới khán đài mà tên ác quỷ ở đó.

      Trong bốn phút đồng hồ, họ chạy quanh sân vận động được nửa vòng sân, nhảy qua sáu lan can khán đài, ít nhất cũng xô ngã năm mươi cổ động viên - có hai gã vừa mới động tay chân bị đánh gục sàn. Do đó dẫn đến xuất của mấy chục dân cảnh và cảnh sát vũ trang, đều bị thẻ Công an của Điền Việt Tiến ngăn lại.

      Cuối cùng, hai người đến được khán đài ở phía đối diện, cậu bé mệt rã rời, vắt óc nhớ ra vị trí của tên kia, xuyên qua đám cổ động viên vẫn hò hét chúc mừng chiến thắng, mới phát chỗ mà tên kia ngồi giờ chỉ sót lại tờ báo giấy lộn.

      Sắc mặt cậu bé tái mét hẳn, đạp mạnh vào chỗ ngồi đó nắm lấy Điền Việt Tiến hét lớn: " Chính là chỗ này, khẳng định là chỗ ngồi này."

      Cùng với việc cậu ấy nhìn thấy hung thủ trong kính viễn vọng, còn nhì thấy hai khuôn mặt của hai người ngồi cạnh nữa. giờ, hai người kia vẫn còn ở cạnh Điền Việt Tiến và cậu bé, chỉ duy nhất chỗ ở giữa trống.

      Điền Việt Tiến rút thẻ Công an ra lắc qua lắc lại: "Tôi là cảnh sát, có thấy người vừa ngồi bên cạnh ?"

      "Ồ, có nhưng người đó khỏi rồi." Cổ động viên này nhìn thấy cảnh sát rất căng thẳng, : "Có lẽ khẳng định chắc chắn là thắng rồi nên ông ta mới rời sân vận động trước đấy."

      Lý do cũng được cho là xác đáng. Ông Điền kéo cậu bé chạy ra khỏi khán đài, bậc thềm dài nối xuống mặt đất, phóng mắt nhìn thấy rác rưởi vứt đầy mặt đất, còn có vài trăm bóng người rời sân.

      Nhưng vẫn khăng khăng đuổi theo ra ngoài, thô bạo nắm chặt lấy từng người đàn ông , để Thu Thu nhận dạng khuôn mặt của họ. Vì thế mà đánh ngã vài người chống cự, phần ngực của cũng phải chịu cú đạp chân của người khác.

      Điền Việt Tiến chịu đau, tránh né việc đuổi đánh của hai tên vạm vỡ ở phía sau, mạch xông thẳng ra đường phố phía ngoài, nhưng cũng nhìn thấy lại được khuôn mặt của tên ác quỷ kia.

      Quay lại dùng quyền cước đánh gục ngã hai tên kia, Điền Việt Tiến gầm lên với cậu bé: "Có hay ?"

      Thu Thu ngơ ngác lắc đầu.

      Tên ác quỷ đó, lướt qua vai rồi.

      Điền Việt Tiến giơ nắm đấm đấm thẳng vào cây bên đường, nghe tiếng va chạm của xương cốt.

      Ông Điền thở sâu vài hơi, kéo lấy cánh tay của cậu bé : "Chúng ta quay lại sân bóng thôi!"

      Trong cơn gió đêm lạnh lẽo, hai người chạy nhanh quay trở lại khán đài sân vận động Hồng Khẩu, phía sau còn rớt lại loạt những gã nằm rên rỉ dưới đất.


      Vừa mới vang lên tiếng còi kết thúc trận đấu, tỉ số 3-0 khiến các cổ động viên trở nên cuồng nhiệt, mọi người tranh nhau ùa ra cửa. Lúc Điền Việt Tiến quay trở lại tìm chỗ ngồi kia, hai người vừa nhìn thấy ban nãy cung khỏi luôn rồi. rất nhiều chỗ ngồi đều lót tờ giấy báo cỏ, có người còn dùng giấy báo gấp thành máy bay giấy, ném xuống sân bóng để chúc mừng chiến thắng lớn của trận đấu này.

      Thu Thu cực kỳ thất vọng, cậu bé cúi gằm mặt xuống ngồi ở chỗ, hai tay vỗ mạnh liên tục vào phần lưng tựa chỗ ngồi ở hai bên trái phải.

      Điền Việt Tiến tự tát mình cái bạt tai, ban nãy nếu như cầm lấy tờ báo mà hung thủ dùng để lót dưới chỗ ngồi, chưa biết chừng còn có thể phát thêm số manh mối. Nếu là tờ báo ít gặp, mà là báo chuyên ngành và có tính chuyên nghiệp có thể giúp nắm được các quan hệ xã hội của hung thủ.

      Bỗng nhiên, có cánh tay khoác lấy vai của Điền Việt Tiến, bật người lên theo phản xạ có điều kiện, dùng kĩ thuật bắt đè chặt đối phương xuống đất, liền nghe thấy tiếng gọi thảm thiết đau khổ của cậu bé: "Buông cháu ra!"

      Điền Việt Tiến dừng lại mấy giây, nhận ra là tiếng gọi của Thu Thu, mới từ từ buông cậu ấy ra.

      "Đủ rồi, tối nay thể nhìn thấy lại kẻ đó được nữa."

      Hóa ra, cậu bé là khuyên nên bỏ vụ tối nay , Điền Việt Tiến cảm thấy xấu hổ vô cùng, như bị tên ác quỷ kia cho cái bạt tai, muốn nhảy xuống khỏi khán đài.

      đau xót ôm lấy đầu của Thu Thu : "Xin lỗi, chú quá vô dụng, cháu mắng chửi chú ! Đánh chú mạnh vào."

      "Đừng như vậy, chú nhất định bắt được tên ác quỷ đó." Thu Thu lại giống như người lớn an ủi Điền Việt Tiến.

      lắc đầu với vẻ ngờ hết được, dường như muốn làm quen lại cậu bé này: "Cháu là đứa trẻ tốt."

      "Ôi dào, tệ lắm."

      "Tại sao vậy?" Điền Việt Tiến thầm nghĩ: còn có thể tệ hơn việc để tên ác quỷ chạy thoát ngay trước mắt được hay sao?

      "Thế còn Tiểu Mạch?"

      Cậu bé đột nhiên nhắc câu, Điền Việt Tiến mới tỉnh dựng người giống như vừa sờ vào điện vậy. Chết rồi! Mình hoàn toàn quên hẳn con !

      Sân bóng bắt đầu tắt đèn.

      run rẩy nhìn dõi sang tận khán đài đối diện dần dần chìm vào màu tối đen.

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 10

      Typer: Trầm Vân

      " thề rằng! Sau năm mươi năm, vẫn em như này!"

      Đây là lời cầu hôn của Takeda Tetsuya bỗng nhiên ra với Atsuko Asano, đồng thời vang lên ca khúc "Say Yes" của Chage & Aska.

      Mùa hè năm 1995, thời gian này vào buổi chiều hằng ngay, truyền hình đều phát sóng bộ phim nhiều tập của Nhật Bản có tên "101 lần cầu hôn". Nam diễn viên hính Takeda Tetsuya đóng vai người đàn ông trung tuổi có tướng mạo xấu xí, sau khi trải qua chín mươi chín lần gặp gỡ cầu hôn thất bại, cuối cùng gặp được giáo dạy đàn violon dịu dàng, xinh đẹp do Atsuko Asano thủ vai.

      Nhìn dáng vẻ vụng về của nam diễn viên chính trong phim, nhìn vẻ mặt sửng sốt của nữ diễn viên chính , bé mười ba tuổi Điền Tiểu Mạch thấy có chút động lòng xuyến xao.

      Bỗng nhiên rút que kem trong miệng ra, ngoảnh đầu nhìn sang bên cạnh.

      ghế sofa, cậu bé ngồi đó, bằng tuổi với bé, cũng mười ba tuổi cắn que kem giống như vậy. Cậu ta có thân hình hơi cao gầy, độ tuổi dậy , khuôn mặt trắng trẻo thanh tú, đôi mắt rạng rỡ, sáng sủa. Cậu tập trung xem bộ phim của Nhật Bản vừa mới bắt đầu - xem còn chăm chú hơn cả Tiểu Mạch, có vẻ rất nhập tâm, hòa mình, thấy lo lắng cho nam diễn viên chính trong phim.

      Cậu bé mặc áo may ô màu trắng, quần sóc màu xanh, đó là do bố của Tiểu Mạch mua hộ cậu ta. Cậu bé thà ngồi ghế sofa vẫn cứ giữ khoảng cách nửa mét với Tiểu Mạch, cố gắng giữ tư thế ngồi ngay ngắn, nghiêm chỉnh, giống như Tiểu Mạch nhấc chân hơi cao.

      Cậu bé ở trong nhà Tiểu Mạch được gần nửa tháng rồi.

      Bảy ngày trước, bố dẫn Tiểu Mạch và cậu ta cùng đến sân vận động Hồng Khẩu xem trận đấu bóng đá.

      Đó là lần đầu tiên Tiểu Mạch được vào sân bóng đá, xem trận bóng đích thực, cảm nhận được cảm giác khoan khoái của chiến thắng, cũng là lần đầu tiên bé thể thân thiện đối với cậu bé Thu Thu. Lúc trận đấu sắp sửa kết thúc, bé quay người sang mới phát thấy bố đâu, cậu bé kia cũng mất luôn tung tích. bé mười ba tuổi, ngơ ngác nhìn vô số khuôn mặt lạ lẫm. Lại đúng vào thời điểm hò reo cuồng nhiệt chúc mừng chiến thắng, bé bị đám cổ động viên cuồng nhiệt chen lấn. Tuy nhiên, ở trường, Tiểu Mạch là gan dạ, ở nhà cũng chưa từng sợ ông bố cảnh sát của mình. Nhưng khi thân mình bị rớt lại khán đài biển người mênh mông cũng khiến bé cản thấy sợ hãi, toàn thân run bật, dám động đậy gì, chỉ có thể hai tay che chắn những nơi quan trọng cơ thể, để tránh những bàn tay bẩn thỉu biết từ đâu chòi ra để chọc ghẹo bé.

      Kinh hồn bạt vía đợi trận đấu kết thúc, các cổ động viên ào ào rời khỏi sân vận động, khán đài chỉ còn sót lại mình bé. Ánh đèn chiếu sáng các khoảng trống ở sân vận động được tắt dần, màu tối đen dang dần bao trùm lấy bé. bé ôm đầu ngồi xuống ghế, giống như đứa trẻ độc bị bỏ rơi vậy, ở sân vận động rộng lớn tối đen trống trải, nước mắt bé tuôn rơi trong im lặng.

      Cuối cùng cái tay vỗ vỗ lên vai của bé.

      Quay lại nhìn thấy khuôn mặt của bố, còn có Thu Thu cũng mệt bã người như vậy.

      "Xin lỗi".

      Dường như trong mười ba năm nay, đây là lần đầu tiên ông Điền xin lỗi con của mình. đưa bàn tay thô ráp vẫn còn các vết máu, thay lau nước mắt mặt.

      bé lại hề thấy cảm kích với những hành động của ông bố mình, ngược lại hét to: " Bố chưa bao giờ quan tâm đến con cả! để ý đến con! Coi như con chết khán đài rồi vậy! Bố cũng thể vì con mà rơi được giọt nước mắt!"

      xong, mình chạy ra ngoài khán đài.

      Ông bố ngồi thừ ra ở chỗ đó, lại là cậu bé đuổi theo, chặn phía trước : "Người cần lời xin lỗi phải là tôi! Ông ấy vì tôi mà mới bỏ quên, quan tâm đến bạn, chạy ra ngoài để bắt hung thủ sát hại mẹ tôi."

      "Á" , Tiểu Mạch mở to mắt, "Mẹ của bạn bị sát hại?"

      Cậu bé gật gật đầu, trong bảy ngày ở nhà ấy, Điền Việt Tiến và cậu chưa hề kể gì cho Tiểu Mạch biết câu chuyện này.

      Khuôn mặt bé vừa thương xót vừa sợ hãi, quay người lùi về góc bên cạnh: "Xin lỗi".

      Buổi tối nay, Điền Tiểu Mạch thay đổi cách nghĩ về Thu Thu.

      tiếp tục đối xử lạnh nhạt với Thu Thu như vậy nữa, thường xuyên chủ động chuyện với cậu ấy, mặc dù hai người có tiếng chung nào. Những đồ đạc mà bé thích nhất, như liên quan đến các ngôi sao điện ảnh Hồng Kông và Đài Loan. Về cơ bản, cậu bé hề biết gì về các bộ phim Hồng Kông và Nhật Bản. Thỉnh thoảng lại chuyện trao đổi hai câu, cũng chỉ giới hạn ở chủ đề của con trai như trò hơi bóng đá.

      Kỳ nghỉ hè kéo dài chớp mắt gần kết thúc, Tiểu Mạch càng cảm thấy thời gian trôi nhanh như bay, vì ngày khai giảng đáng ghét sắp đến gần. Mùa hè năm nay quá nóng bức, người bạn thân cùng học duy nhất lại du lịch cùng với gia đình rồi, bé càng thấy vui khi phải ra khỏi nhà chịu cái nóng chói chang, liền ở nhà suốt làm việc gì, xem tivi là cách tốt nhất để giết thời gian rỗi.

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 10 (tiếp theo)

      Typer: Trầm Vân

      Thu Thu ở nhà bé với vẻ thà, đợi Điền Việt Tiến mang đến những thông tin tốt lành, nhưng tình hình vụ án vẫn có tiến triển gì mới. Ngoài thỉnh thoảng được cùng Điền Việt Tiến đến Sở Công an, cậu bé hầu như bước ra khỏi nhà, cũng chưa từng vào phòng của Tiểu Mạch, ngay cả đầu ngón tay cũng chưa từng cầm lấy tay cầm cửa phòng bé. Hai người chỉ gặp nhau ở phòng khách, chuyện trong khoảng thời gian có hạn, thường là Tiểu Mạch tràng, cậu ấy lại sửng sốt lắc đầu tỏ vẻ hiểu gì. Phần lớn thời gian, cậu ngồi trong phòng của Điền Việt Tiến, trước cái bàn làm việc đó, xem rất nhiều sách cũ trong nhà: "Thép tôi thế đấy!", "Rừng thẳm tuyết dày", "Vườn thánh mẫu Pari", "Thế giới bi thảm", "Phục sinh".... Còn có những sách mà ông Điền mua vài năm trước đây như:

      "Tuyển tập các vụ án trinh thám Sherlock Holmes", "Vụ án mưu sát tàu tốc hành Đông Phương", "Vụ án Địch Công" thậm chí đến giáo trình "Tâm lý học tội phạm".

      Cậu bé hằng ngày dậy rất sớm, thông thường đợi đến khi Tiểu Mạch ngủ dậy ăn bữa sáng cậu ăn xong bữa trưa rồi, buổi tối đúng 9 giờ là ngủ. Điền Việt Tiến vẫn thường lấy cậu ra để làm gương cho con mình, mong bé có thể từ bỏ thói quen thức đêm xem phim, nhưng hiệu quả tất nhiên là con số .

      Ngoài đọc sách ra, sở thích của Thu Thu là gấp máy bay giấy, nguyên liệu là giấy báo cũ trong nhà, rất nhanh chóng có thể gấp được đẹp và giống như . Có mấy lần Tiểu Mạch cầm máy bay giấy của cậu ấy ném ra ngoài cửa sổ, máy bay giấy lại nhờ gió mà lượn vòng được hồi lâu, giống y mô hình máy bay . Hai người cùng ngồi thành cửa sổ, si mê ngắm nhìn máy bay giấy trong trung, dường như có thể bay đến đám mây ở cao hơn nữa. Tuy nhiên, mỗi lần như vậy đều thể tránh khỏi bị rơi xuống, những khi bay ra ngoài, cả hai đều hẹn mà cùng cười lên.

      giờ, họ lại tìm thấy bộ phim Nhật Bản mà cả hai đều thích xem, Tiểu Mạch hề giữ ý gì hằng ngày đều ngồi cạnh cậu cùng xem phim, bé vui vẻ chia sẻ về diễn biến bộ phim mà mình thích. Mỗi lần lấy kem trong tủ lạnh ra, cũng đều chia cái cho Thu Thu. Mới đầu, cậu bé thường hay thẹn thùng từ chối, sau này mới cởi mở nhận lấy, cùng bé ăn kem xem phim.

      Bỗng nhiên, chuông cửa kêu lên.

      Ông bố lúc này khẳng định là làm án ở ngoài rồi, Tiểu Mạch thầm nghĩ có lẽ là nhân viên bán hàng, tiếp thị thôi, lại muốn bỏ lỡ diễn biến bộ phim tivi, liền bảo Thu Thu ra mở cửa. Cậu bé thà tuân theo, vừa ra mở cửa liền thấy , trong tay xách túi to.

      bé này rất xinh đẹp, xem ra có vẻ từng trải hơn Tiểu Mạch đôi chút, cơ thể dậy có vẻ càng giống với nữ sinh trung học. Thu Thu - người ra mở cửa khiến cho ấy sợ phát khiếp, có ý thức lùi lại bước : "Xin lỗi, tôi tìm nhầm nhà."

      " sao cả."

      lúc Thu Thu đóng cửa lại, trở lại trước tivi, chuông cửa lại réo lên.

      "Nhanh ra xem chút ."

      Tiểu Mạch lại thúc giục nữa, cậu bé đành phải đứng dậy bên cạnh rồi chạy ra mở cửa, vẫn là bé xinh đẹp ban nãy.

      bé chau mày hỏi: "Xin lỗi, tôi tìm nhầm nhà, là ai?"

      "Tôi là Thu Thu."

      Cậu ta thà trả lời, đối phương soi kĩ cậu ta lượt, coi thường lắc lắc đầu, trong miệng lẩm nhẩm vài từ: " buồn cười, tại sao có thể?"

      " cái gì vậy?"

      Thu Thu ý thức được rằng, "tại sao có thể" mà ấy trong miệng là ý chỉ "cậu ta làm sao có thể là bạn trai Tiểu Mạch được?"

      có phản ứng gì với cậu ta nữa, mà cảnh giác nhìn vào bên trong cửa, hét lớn: "Tiểu Mạch, Điền Tiểu Mạch!"

      "Tiền Linh à?" Tiểu Mạch lập tức xông ra cửa, tay đẩy Thu Thu ra, vui vẻ : "Bạn sao lại đến? Chẳng phải là cùng gia đình chơi ở Vân Nam hay sao?"

      "Vừa về hôm qua, mang đến cho bạn rất nhiều quà đấy."

      bé có tên là Tiền Linh xem ra rất quen thuộc nơi này, ấy tự mình thay giày vào phòng khách, để túi quà to kia xuống, ngồi thoải mái xuống ghế sofa, về Takeda Tetsuya trong bộ phim, ấy : "Ồ, đây là bộ phim gì của Nhật Bản nhỉ?"

      "101 lần cầu hôn, rất hay đấy!"

      Tiểu Mạch cầm chai nước giải khát trong tủ lạnh ra đưa cho Tiền Linh, quay đầu sang với Thu Thu đứng bên cạnh: " ấy là bạn học thân nhất của tôi, tên là Tiền Linh."

      Thu Thu lại thấy xấu hổ trốn ở góc nhà. Tiền Linh hỏi Tiểu Mạch: "Cậu ta là ai vậy?"

      Vấn đề này khiến Tiểu Mạch có chút bối rối, nên giới thiệu như thế nào về chàng nhà quê này đây? Là bạn trai mình à? Hay là người thân nghèo khó của bố mình? Hay là ra, cậu ta là con trai của người bị sát hại trong vụ án mưu sát gần đây.

      lúc rối bời suy nghĩ, Thu Thu ra trở về phòng của bố .

      Tiền Linh uống cốc to nước giải khát, liên tục hỏi buông tha: " , cậu ta là ai?"

      "Cậu ấy là..."

      Vừa nghĩ ra được lý do cho qua chuyện, Tiểu Mạch lại hoàn toàn thể mở mồm ra được, như cánh cửa phòng bị đóng chặt lại, dường như có vật gì đó lấp kín vào mồm

      "Được rồi, tớ hỏi nữa." Tiền Linh cũng cảm thấy mất hứng, bình thường hai người vẫn là bạn thân sống chết có nhau, có chuyện gì là được. Tiền Linh : "Là tớ đúng, lẽ ra trước khi tớ đến nên gọi điện trước mới phải."

      Hai người bạn chuyện phiếm được vài câu, đợi đến khi tập phim xem chiếu hết, Tiền Linh liền sớm lời tạm biệt ra về."

      " ngồi chơi thêm nữa được à?"

      Tiền Linh gượng cười, với Tiểu Mạch: " cần phải thế, tạm biệt."

      Sau khi người bạn thân rời khỏi nhà , Điền Tiểu Mạch như mất phương hướng ngồi đổ xuống ghế sofa, tắt phập cái tivi. bé như cảm thấy mình bị người bạn thân nhất bỏ rơi rồi. Trước đây, mỗi lần Tiền Linh đến nhà chơi, ít nhất cũng phải đến vài tiếng đồng hồ, nhưng lần này mới chưa đến 20 phút rồi, đó chẳng phải là vì có mặt của Thu Thu hay sao.

      "Vì sao cậu ta còn ở lại đây?" - bé quan sát cửa phòng đóng chặt của Thu Thu, trong lòng cứ thầm ra câu này.

    4. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 11
      Typer: Trầm Vân

      Buổi tối, Điền Việt Tiến đành phải về nhà sớm lần, dẫn theo nữ đồng nghiệp ở Sở để làm cơm tối cho Tiểu Mạch và Thu Thu.

      Nữ cảnh sát này là người phụ nữ ngoài ba mươi tuổi ly hôn, nhan sắc cũng trung bình, quan trọng là chưa từng sinh nở. Quan hệ giữa và Điền Việt Tiến mấy năm qua rất tốt, mỗi lần trực đêm ở cơ quan, lại nhận được đồ ăn do đưa đến. Mọi người khuyên đừng nên lãng phí cơ hội tốt trong đời, kẻo sau này già hối hận cũng kịp. Nhưng con của vốn hoan nghênh người nữ cảnh sát này, cứ mỗi lần đến nhà Điền Việt Tiến làm cơm đều bị Tiểu Mạch khiêu khích hết lần này đến lần khác, tối nay cũng phải ngoại lệ.

      Bữa tối vừa kết thúc, người đồng nghiệp nữ cũng vội vã cáo từ. Điền Việt Tiến vừa tiễn khách ra khỏi cửa xong, quay đầu lại liền nổi trận lôi đình với con . Tiểu Mạch cũng chẳng hơi đâu để ý đến , ngồi mình trước tivi theo dõi chương trình "Đại Thời đại". Thu Thu cũng quen với việc bố con họ cãi nhau, cậu tế nhị lui vào phòng để ngủ. Điền Việt Tiến lúc này mới bình tĩnh lại, lấy chai bia lên sân thượng, trong chớp mắt uống cạn chai bia, rồi hút hết điếu thuốc lá thơm này đến điếu khác.

      Gió đêm nhè thổi tới, làn khói thuốc màu xanh cuộn vào khóe mắt, trong làn khói còn chứa cả hình ảnh. Điền Việt Tiến si mê ngắm nhìn hình ảnh ấy, như có thể nhìn thấy khuôn mặt mờ ảo giống với khuôn mặt người vợ mất của vậy. biết là do khói xông vào mắt hay là bị hình ảnh kia làm cho xúc động, khóe mắt lập tức đỏ hết cả lên, người đàn ông ấy rắn rõi dường như biết khóc cuối cùng cũng tuôn ra hai hàng lệ rơi. Điền Việt Tiến dập tàn thuốc cách quyết đoán, cùng với đó là hình ảnh người vợ được an nghỉ ở thế giới bên kia.

      Tuy nhiên, trong lòng lại vang lên thanh nào đó, bài hát có giai điệu chậm rãi, bài hát tiếng nước ngoài nghe lời, được mang đến từ những cơn gió trong đêm. Giống như việc thể quên người vợ mất, cũng thể quên được bài hát này, lúc còn sống vợ thích ngân nga bài hát này nhất. Mỗi khi nhớ đến khuôn mặt của ấy lúc còn sống, lại nhớ đến bài hát này giống như phản xạ có điều kiện, dường như linh hồn muốn rời xa của ấy nhàng ngân nga bên tai - đây là ca khúc chủ đề của bộ phim truyền hình dài tập của Đông Đức, kể về câu chuyện của cảnh sát già, cuối cùng hi sinh trong khi làm nhiệm vụ trước ngày nghỉ hưu. Sáu năm trước bộ phim này được phát đài truyền hình Trung Quốc. Thời điểm đó công việc của chưa đến mức bận rộn, vẫn có thời gian để xem tivi cùng vợ và con . Tên bộ phim truyền hình Đông Đức đó là "Ảo giác", để lại ấn tượng sâu đậm trong lòng Điền Việt Tiến và vợ . Sau này, vợ thường ngân nga giai điệu của ca khúc chủ đề này trong những lúc rảnh rỗi, cho đến những phút giây cuối cùng trước khi chết, nghe ấy vẫn ngân nga ca khúc này.

      Ảo giác - ước gì cái chết của vợ cũng là ảo giác, ước gì sáng sớm mai khi thức giấc, cơn ác mộng kết thúc, mở mắt ra là thấy ấy vẫn còn sống sờ sờ.

      Đương nhiên, Điền Việt Tiến biết, chính điều đó mới là ảo giác.

      Sau khi đứng sân thượng cả hai tiếng đồng hồ, Điền Việt Tiến rón rén trở về phòng, cậu bé kia ngủ say giường rồi.

      Điền Việt Tiến cả đêm ngủ, trong đầu ngừng vang lên giai điệu của "Ảo giác".

      Đêm đó, Tiểu Mạch cũng ngủ.

      bé có chút sợ hãi, phải là sợ cơn nóng giận của bố, mà là sợ cái cậu Thu Thu ngủ bên kia bức tường. Gần đây, quan hệ giữa họ tốt lên khá nhiều nhưng cũng thể coi là bạn bè. Đối với kiêu ngạo như Tiểu Mạch mà , cậu bé tỉnh lẻ tận mắt chứng kiến mẹ mình bị giết này còn bằng những bạn nam xấu nhất trong lớp .

      *Ở đoạn này hiểu là Tiểu Mạch cho rằng Thu Thu xấu hơn các bạn nam trong lớp là về ngoại hình hay là về tính cách nữa, bởi ở chương trước, theo quan sát của Tiểu Mạch Thu Thu là cậu bé thân hình cao gầy, khuôn mặt trắng trẻo, thanh tú, đôi mắt rạng rỡ, sáng sủa => như vậy là đẹp trai dồi : "> . Ngay cả bản thân thân tui vừa type vừa đọc thấy tâm trạng Tiểu Mạch này mâu thuẫn ghê gớm. dìm được cơn nhiều chuyện nên mạn phép viết ra dòng này đó.*

      Mỗi lần bước vào nhà vệ sinh, Tiểu Mạch đều rất cẩn thận giật nước bồn cầu thêm lần nữa, sau đó cài chặt cửa lại. Buổi tối khi ngủ mặc dù có bố ở nhà, Tiểu Mạch vẫn khóa cửa phòng mình. Bởi vì bố thường làm từ rất sớm, trong khi buổi sáng Tiểu Mạch thường hay ngủ nướng.

      Nhưng họ vẫn có điểm chung duy nhất - đều mãi mãi mất người mẹ của mình.

      Trong lòng Tiểu Mạch tin rằng, đến ngày khi mình cũng được làm mẹ, bản thân cũng thể nào quên những hoài niệm về mẹ của mình. Mẹ thiếu phụ xinh đẹp, đối nghịch với người bố cục mịch, mẹ là người phụ nữ dịu dàng yếu đuối. Tiểu Mạch vẫn cho rằng, cha thân là cảnh sát hình , xứng với người làm biên tập cho nhà xuất bản và được học hành đầy đủ như mẹ . Vì bận phá án nên cha rất ít khi ở nhà, có khi mấy ngày liền truy lùng tội phạm. Ở nhà nhận được mấy viên đạn do kẻ nặc danh gửi đến, cảnh cáo cha như kẻ thù - mẹ vì thế mà mấy đêm ngủ được, ngày nào cũng kiên nhẫn đưa đón con học để đề phòng trường hợp có kẻ đến báo thù . Bố vốn hay đùa, chưa bao giờ thấy ông ấy vui vẻ khi ở cạnh mẹ. Các bạn học của mỗi dịp lễ tết đều được bố mẹ dẫn chơi, chỉ có bố biết chạy đâu?

      Ba năm trước, người mẹ vốn ốm yếu bệnh tật của cuối cùng chống lại được căn bệnh ung thư mà qua đời.

      Khi mẹ phát bệnh được đưa tới bệnh viện, bố bận truy bắt tên tội phạm bỏ trốn, đến nỗi lúc mẹ chết, ông ấy cũng đến nhìn mẹ lần cuối. Mấy tiếng đồng hồ sau, khi thi thể mẹ lạnh , ông mới vội vã lao tới bệnh viện, quỳ bên người vợ chết mà khóc òa.

      Điều này cũng thể nào thay đổi được oán hận của con .

      Mấy hôm sau, ở lễ tang của mẹ , Tiểu Mạch mắng mỏ bố trước mặt mọi người: "Chính ông…. là chính ông hại chết mẹ tôi!"

      Những người có mặt lúc đó toàn là bạn bè thân thích và còn là đồng nghiệp của ở Sở cảnh sát, điều này khiến cho Điền Việt Tiến cảm thấy cực kỳ ngại ngùng, khó chịu, rất lâu sau vẫn dám ngẩng đầu lên ở Sở Cảnh sát.

      Sau đó, bố cũng thử bù đắp cho con , bao gồm cả căn nhà được Sở Cảnh sát phân cho này, nhưng vẫn thể khiến con vui vẻ trở lại. thể bù đắp lại cho con người mẹ, người mẹ thực sinh ra . Cùng với trưởng thành theo thời gian của Tiểu Mạch, tính phản kháng của tuổi trẻ cũng bắt đầu hình thành, oán hận đối với bố cũng ngày tăng lên.

      Gần đây, vì có mặt của Thu Thu khiến cho Điền Việt Tiến có nhiều thời gian về nhà, giống như dạo trước, cả đêm đều về. Cũng vì cậu bé này, làm có nhiều cơ hội ăn tối cùng con . Hai tuần sau, quan hệ giữa bố và con có vẻ được cải thiện đôi chút.

      Nhưng Tiểu Mạch vẫn cảm thấy mãi mãi thể tha thứ cho bố.

    5. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 12
      Typer: Trầm Vân

      Vào tuần cuối cùng của kỳ nghỉ hè, Điền Việt Tiến quyết định dành hẳn ngày để ở bên con , hứng khởi dẫn Tiểu Mạch và Thu Thu dã ngoại núi Di Sơn ở ngoại thành.

      Đây là lần đầu tiên Tiểu Mạch cùng bố chơi xa kể từ khi mẹ mất, nhưng trong lòng mấy cảm kích - chẳng phải bố vì Thu Thu hay sao? Thấy cậu bé suốt ngày ngồi ở nhà đáng thương nên mới đưa cậu ta ra ngoài cho khuây khỏa.

      Mặc dù bé xinh xắn, Tiểu Mạch vẫn trang điểm, bé còn diện hẳn bộ váy hoa mới mua.

      Suốt quãng đường ba người cùng ngồi xe buýt, dọc đường đều là cảnh sông nước vùng Giang Nam, những chiếc đầm có mấy chiếc thuyền gỗ bồng bềnh trôi. Cậu bé đến từ huyện của miền Tây dựa vào cửa sổ, gật đầu : "Đẹp hơn quê cháu nhiều."

      Điền Việt Tiến vỗ vai cậu ấy: "Chưa biết chừng sau này chú đến thăm quê cháu đấy."

      xong lòng lại nặng trĩu, hai ngày trước Tiểu Vương, đồng nghiệp của vừa mới đến quê của Thu Thu để điều tra về người chồng của nạn nhân Hứa Bích Chân, bởi bố của cậu còn nằm điều trị tại bệnh viện vì gãy xương nên về cơ bản có thể loại trừ khả năng ta từ quê lên để gây án.

      Nếu tình hình điều tra vụ án vẫn có gì tiến triển, tuần sau Thu Thu phải rời Thượng Hải để kịp về quê khai giảng năm học mới.

      Sau buổi chiều, ánh mặt trời mùa hè chiếu rọi lên núi Di Sơn. Tiểu Mạch ngước đầu nhìn ngôi nhà thờ đỉnh núi và còn có cả đài thiên văn ở bên cạnh, bỗng chốc lòng bé lại trở nên u uất. bé lặng lẽ theo bố và cậu bé kia, leo lên đỉnh núi cách phí công vô ích chẳng đâu vào đâu. Chủ nhật nên đúng vào ngày có các hoạt động tôn giáo, Tiểu Mạch ngắm nhìn đoàn người với dáng vẻ thành kính trong nhà thờ, đột nhiên bé nghĩ đến người mẹ hiên đàng. đứng lặng hồi lâu, lắng nghe tiếng phong cầm du dương, mãi đến khi bố dẫn xuống núi.

      Ngày đó, những ngôi biệt thự và làng nghỉ dưỡng ở xung quanh núi Di Sơn vẫn chưa mọc lên nhiều, bên cạnh rừng trúc dưới chân núi là đồng ruộng và những bãi đất hoang. Có ít khách du lịch dã ngoại ở trong rừng trúc, rất nhiều người bán hàng rong tới để bán số thứ lặt vặt đáng giá. Điền Việt Tiến trông thấy có người bán diều, liền lấy tiền ra mua cái, sau đó dẫn con và Thu Thu đến khu đồng ruộng. Lúc này, mặt trời khuất trong mây, cơn gió đông nam mát lạnh thổi tới, xung quanh là khu vực mấy trăm mét rất rộng rãi nên đây đúng là thời cơ tốt để thả diều. để cậu bé giương cao chiếc diều, sau đó dễ dàng thả diều bay lên trung.

      Đây là lần đầu tiên Tiểu Mạch thấy bố thả diều, bé lạ lẫm nhìn chú chim lớn bằng giấy theo gió bay thẳng lên cao, trong chớp mắt lên cao hơn đỉnh núi. Điền Việt Tiến nhìn thấy dáng vẻ phấn khởi của con , bèn trao dây diều vào tay bé, rồi dạy bé cách thả dây, thu dây, cách thả cho diều bay cao và bay thẳng. Tiểu Mạch rất thích cảm giác điều khiển cánh diều, vui vẻ quay đầu lại nhìn bố và nhận ra người cảnh sát trung niên nghiêm nghị lạnh lùng ấy cũng cười sảng khoái giống như đứa trẻ.

      Cùng lúc Tiểu Mạch quay đầu nhìn lại, bé cũng phát ra Thu Thu biến mất.

      Trong bãi đất trống rộng rãi chỉ có hai bố con, còn thấy cậu bé thiếu niên mười ba tuổi ấy đâu nữa. Tiểu Mạch đưa dây diều lại cho bố, ông Điền cũng buông tay ra, bỏ mặc cánh diều bay mất. Sau đó, chạy về phía khu rừng trúc gần nhất, Tiểu Mạch theo sát phía sau: "Bố ơi, đợi con với!"

      Bố gọi to như xé giọng: "Thu Thu, cháu ở đâu?"

      Bên cạnh rừng trúc có mấy du khách, bọn họ đều bị Điền Việt Tiến làm cho hoảng sợ. Hôm nay, có ít học sinh nghỉ hè, toàn là con trai mười mấy tuổi, Thu Thu rất có thể lẩn trong những cậu bé này. Càng tiến vào sâu trong rừng trúc càng thấy vắng vẻ bóng người, chỉ có gió lạnh thổi qua đám lá trúc tạo ra tiếng kêu giống như tiếng sóng biển.

      Con mệt đứt hơi ở hổn hển gọi bố: "Bố ơi, đừng tìm nữa! Chúng ta tìm ra đâu, con nghĩ chắc chắn cậu ta tự quay lại thôi."

      ", bố hiểu cậu bé này! Cậu ta là người cố chấp, có thể làm những việc mà con thể ngờ tới! Bất luận thế nào cũng phải tìm cho ra cậu ta!"

      sai Tiểu Mạch tìm ở phía bên ngoài, còn ở lại trong rừng trúc, chia làm hai hướng có lẽ tìm được cậu ta.

      Tiểu Mạch từ từ ra khỏi rừng trúc, nhận ra bầu trời ngày càng u, phía xa là con đường , chưa biết chừng cậu ta ngồi lên xe buýt về rồi cũng nên? Cái đồ đáng ghét! - chẳng chẳng rằng lại chơi trò mất tích à? Khó khăn lắm mới có hứng thả diều, chưa được bao lâu bị làm cho mất hết cả hứng rồi.

      Gió lạnh thổi qua mái tóc , vai bé bỗng run lên, quay đầu nhìn lại chẳng còn thấy bóng người nào. bé bắt đầu thấy hối hận, sao lại nghe lời bố sai bảo chứ? Ông ấy vốn chẳng đoái hoài gì đến con , lại còn bắt tách ra mình tìm, sợ con bị lạc mất sao? Ngộ nhỡ gặp phải kẻ xấu sao? Tiểu Mạch cảnh giác nhìn ngó xung quanh, chốc chốc lại quay đầu nhìn lại ngôi nhà thờ đỉnh núi để khỏi đánh mất phương hướng. Gần đến hoàng hôn, ở chốn hoang vu mọc lên cái cây khô, vài con quạ bị làm cho sợ hãi bay lướt qua.

      Theo hướng đàn quạ bay , Tiểu Mạch nhìn thấy bóng người đứng độc ở tận cùng nơi hoang vắng. bé bước về phía trước mấy bước, mới thấy là cậu thiếu niên gầy gò đó, chính là Thu Thu.

      Cái chàng chẳng biết phải trái này, chỉ muốn cho cậu ta ngay cái tát!

      "Cậu đâu vậy hả? Có phải đầu óc cậu có vấn đề ? Chẳng có việc gì mà cứ chạy lung tung làm gì?"

      lúc vừa vừa mắng mỏ cậu bé giơ tay ra hét to: "Đừng qua đây! Nguy hiểm đấy!"

      cúi đầu mới thấy ngay phía dưới chân quá hai bước có cái khe rất sâu vắt ngang qua.

      Cái khe rộng lắm, Tiểu Mạch đoán rằng chỉ khoảng bước dài là có thể qua được. Nhưng cái đáng sợ là biết nó sâu bao nhiêu, cũng chẳng nhìn thấy đáy đâu cả? Trông giống như mở ra cái khe nứt ở nơi hoang dã mà thấy được tận cùng, chia hai bờ của cái khe thành hai thế giới.

      Thu Thu đứng ở bờ bên kia, khuôn mặt dưới bóng mây rất u uất, thân hình cao gầy lắc lư trong gió, khẽ nheo mày, lộ ra ánh mắt đầy uất ức.

      "Tại sao cậu lại bỏ ?" Tiểu Mạch lớn giọng chất vấn cậu bé qua cái khe, "Cậu có biết ? Bố tôi tìm cậu mệt gần chết đấy!"

      "Tôi xin lỗi."

      "Cậu mau theo tôi về ngay!"

      Tiểu Mạch giống như giáo giáo huấn học trò nhưng cậu bé vẫn đứng bất động, hai người đối mặt cách nhau chỉ bước chân, nhưng ai dám bước qua cái khe ở giữa.

      Cuối cùng, cơn gió thổi qua làm ướt mắt cậu bé, cậu lắc đầu : "Tôi muốn về."

      "Tại sao?"

      "Tôi nghĩ, bố của cậu rất khó có thể bắt được tên hung thủ giết mẹ tôi."

      ", ông ấy là cảnh sát giỏi nhất, có kẻ xấu nào mà ông ấy bắt được cả! Chắc chắn ông ấy có thể báo thù cho cậu."

      Đây là lần đầu tiên Tiểu Mạch bênh vực cho bố.

      Cậu thiếu niên cười đau khổ nhìn bé: "Bố cậu là người cảnh sát tốt, và cũng là người đàn ông tốt, tôi rất cảm ơn ông ấy vì tất cả những gì ông ấy làm cho tôi - nhưng hung thủ phải là người bình thường, hung thủ là con ác quỷ, cảnh sát thể bắt được ác quỷ."

      "Đồ thối tha!" Đây là lần đầu tiên Tiểu Mạch chuyện thô lỗ trước mặt cậu bé, "Đến bản thân cậu còn có niềm tin làm sao có thể bắt cảnh sát có niềm tin được chứ? Cậu có còn là con trai nữa ?"

      Thu Thu chỉ mỉm cười với : "Tiểu Mạch, tôi rất vui vì được quen biết cậu và cũng rất vui vì được cùng sống bên cậu thời gian qua, tôi mãi nhớ tới cậu."

      "Cậu cái gì vậy?" nghĩ tới lời cậu bé vừa "được cùng sống bên cậu thời gian qua", mặt đỏ ửng, trợn mắt lên : "Đừng có lung tung nữa."

      "Tạm biệt cậu, chúng ta nhất định còn gặp lại."

      xong, cậu ta quay mặt về phía rừng cây phía sau.

      Tiểu Mạch vội vàng hét lên: "Đợi !"

      Nhưng cậu bé hề quay đầu lại, cậu ta nhanh chóng vượt qua vùng đất hoang vu, dần dần chỉ còn chiếc bóng lờ mờ, cuối cùng mất hút trong khu rừng kia.

      Bầu trời hoàng hôn càng lúc càng tối, ở phía trời tây nổi lên đám mây hồng, gió thổi vù vù khiến chân váy của Tiểu Mạch tung lên, cảnh vật vừa hoang vu vừa thê lương khiến người ta muốn rơi lệ, giống như khe sâu dưới chân kia có mục đích vậy, ngoài việc chia làm hai thế giới ra, nó còn thu gom tất cả nước mắt của những người từng đến đây.

      "Đừng !"

      Tiểu Mạch nhìn chiếc khe sâu dưới chân, trong lòng nghĩ mình có thể nhảy qua được mà, vấn đề gì, bèn lấy dũng khí lui về sau mấy bước, vén váy lên đến đùi, hít hơi sâu sau đó lấy đà - khi tới sát cái khe lấy hết sức đạp chân trái, rồi lại đến chân phải, cảm thấy như mình bay lên.

      Khoẳng khắc ở trung, gió, kèm theo thanh gì đó lướt qua tai .

      Mắt Tiểu Mạch thấy chân phải sắp giẫm lên bờ bên kia nhưng cơ thể lại giống như bị vật gì đó tóm lấy, trong phút chốc thể trọng như thể nặng lên gấp nhiều lần, tim mạch cũng đập loạn nhịp.

      giẫm trượt.

      Cả người rơi thẳng xuống khe sâu...

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :