1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Mưu Sát Tuổi Xuân - Sái Tuấn (Q2. Chương 10)

Thảo luận trong 'Sách XB Đang Type'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 5

      Typer: Trầm Vân

      Chiều tối, xe cảnh sát đưa ông Điền và cậu bé đến tòa nhà cao ở trung tâm thành phố. Năm ngoái, Điền Việt Tiến phá được vụ án trộm cắp có giá trị hàng triệu tệ, Sở Công an phá lệ phân ho căn hộ mới, khiến đồng nghiệp khỏi ngưỡng mộ.

      Cậu bé hồi hộp quan sát xung quanh. Đứa bé này lớn lên ở phố huyện bé, sợ rằng chưa rừng thang máy bao giờ, bàn tay to của Điền Việt Tiến ấn vào đầu vai cậu bé, nhanh chóng khiến cậu bé bình tĩnh lại. Xách thức ăn nấu sẵn mua đường, hai người thang máy lên cửa nhà, vừa may gặp người hàng xóm mới chuyển đến ở đối diện, bị cho rằng là ông Điền đưa con trai về nhà.

      Chuông cửa kêu hồi lâu, cửa phòng được mở ra với lực yếu ớt, lộ ra khuôn mặt của bé.

      bé ấy là Điền Tiểu Mạch.

      Con quá quen với việc xuất quỷ nhập thần của ông bố mình, song hôm nay thấy bố hết giờ làm về nhà đúng giờ nên cảm thấy rất lạ. Mở cửa ra chẳng chẳng rằng lùi lại nửa bước như đối mặt với người xa lạ. muốn nhìn bố thêm nữa, đương nhiên cũng chẳng chú ý đến tồn tại của cậu bé kia, quay người vào phòng mình, lại nghe thấy tiếng của bố: "Tiểu Mạch."

      Điền Tiểu Mạch bực dọc quay đầu lại, mới nhìn thấy bộ mặt của Thu Thu cũng bằng tuổi với mình, ngờ trong nhà lại có thêm người nữa.

      "Tiểu Mạch, cậu này là Thu Thu, là..." Ông bố còn chưa nghĩ được phải thế nào với con mình, "Cậu ấy là con trai của bạn bố."

      Thu Thu vừa nghe thấy "con trai của bạn bố", liền nhìn Điền Việt Tiến với ánh mắt khác thường.

      Ánh mắt của Điền Tiểu Mạch còn khác thường hơn nữa, nhìn thấy áo sơ mi trắng, quần xanh, giày đá bóng xám rất đơn giản người chàng này, giống như người vừa bước ra trong các bộ phim cũ. Chỉ cần mắt của con hơi thay đổi là Điền Việt Tiến có thể biết được trong lòng nghĩ gì - hoan nghênh Thu Thu - vị khách mời mà đến này.

      Ông Điền gượng gạo quay đầu lại : "Thu Thu, đây là Điền Tiểu Mạch - con chú, bằng tuổi với cháu, cho nên đừng gò bó nhé."

      Thu Thu cũng thế, chẳng gì, Điền Việt Tiến kéo cậu ta ngồi xuống ghế sofa, cố ép bản thân vui vẻ hòa nhã với con : "Tiểu Mạch, đây là lần đầu tiên Thu Thu đến Thượng Hải, cần ở nhà mình mấy ngày."

      "Ở đây á?"

      "Đó là do bố mời cậu ấy đến ở."

      Điền Việt Tiến nhất thiết phải nhấn mạnh điều này, để tránh việc con ông ghét bỏ cậu ta.

      "Được rồi."

      Tiểu Mạch chả buồn nhìn cậu ta thêm nữa, liền quay lại phòng mình.

      Điền Việt Tiến lấy nước ngọt từ trong tủ lạnh ra để trước mặt của Thu Thu: "Cứ tự nhiên như ở nhà nhé!"

      Điền Việt Tiến mở tivi lên, đưa điều khiển tivi cho cậu tự chọn kênh, sau đó vào bếp như dịp hiếm khi thấy. Sau hồi lâu vật lộn, bưng ra mâm cơm với ba bát cơm nấu xong đặt lên bàn, rồi mở hộp đựng thức ăn chín mua sẵn ra. Mùa hè cũng cần phải hâm nóng thêm nữa, cứ như vậy, ba người ăn xong bữa cơm tối với vẻ lạnh nhạt.

      Tiểu Mạch sớm quen như này, cậu bé càng để ý gì - đứa trẻ đáng thương này, mấy năm rồi cậu ấy được sống cùng mẹ, có lẽ thường ngày cũng giống như này thôi.

      Điền Việt Tiến thỉnh thoảng lại quan sát vẻ mặt con . Kể từ lúc mẹ mất, bao giờ có được lại vẻ mặt tươi cười. Có những lúc, về nhà mà hề báo trước, bé còn cố ý thể vẻ mặt khó coi đối với bố. Nhưng bé càng lớn lại càng giống mẹ, đôi mắt to đen láy rạng ngời, cái mũi xinh đẹp, cái miệng xinh xắn, khuôn mặt trái xoqn sao nét ràng. Ở trường học có rất nhiều các bạn nam thích bé, đây cũng là tất cả những việc mà Điền Việt Tiến phải lo lắng về con của mình.

      Sau khi ăn cơm, Tiểu Mạch chăm chú ngồi trước tivi, xem phim "Đại Thời Đại" do các diễn viên Lưu Thanh Vân, Trịnh Thiếu Thu, Châu Huệ Mẫn thủ vai chính. Lúc bộ phim Hồng Kông này công chiếu thường có vạn người đổ xô ra đường đón xem.

      Điền Việt Tiến phát thỉnh thoảng ngáp vặt - hiển nhiên đây là lần đầu tiên xem bộ phim này, rất khó hiểu được tình tiết bộ phim phức tạp, liền hỏi : "Thế cháu muốn xem chương trình gì? Cháu tự chọn kênh ."

      Thu Thu rất hiểu ý trả lời: "Xem như này được rồi ạ."

      Điền Việt Tiến dữ dằn nhìn sang con nhưng hề có tác dụng gì, cái điều khiển tivi ở trong tay bé. lại chỉ có thể ngâm cho mình cốc chè đặc, đến ngồi bên cạnh xem sổ ghi chép công tác, tiếp tục suy xét về vụ hung sát khó bề phân biệt.

      Ba tập "Đại Thời Đại" chiếu hết, Điền Việt Tiến mới phát cậu bé nằm co ghế sofa, buồn ngủ đến mức ngủ gật. Tiểu Mạch cơ bản để ý gì cậu ta, để cậu bé đến từ phố huyện bé xiêu vẹo ghế sofa, lắc lư như sắp gục đổ.

      Điền Việt Tiến gấp cuốn sổ ghi chép công tác lại, đưa Thu Thu vào nhà vệ sinh, dạy cậu ta sử dụng vòi hoa sen. Sau khi cậu bé bắt đầu tắm, ông Điền mới quay lại trước mặt con : "Vì sao lại chuyện với cậu ấy?"

      " cái gì ạ?"

      "Hãy tự nhiên ! - Cậu ấy là khách của nhà ta mà!"

      "Là khách của bố, nhưng phải là khách của con." Tiểu Mạch thể ánh mắt ngang ngược, bướng bỉnh, tiện tay tắt ngay tivi. "Ai biết được cậu ta có thể nghe hiểu được lời con . Còn nữa, đợi cậu ta ra khỏi nhà vệ sinh bố hãy vào dọn sạch chút nhé, con còn phải tắm nữa!"

      Cơn tức giận của Điền Việt Tiến bốc lên đỉnh đầu, vừa muốn nổi giận lại sợ cậu bé nghe thấy được, đành phải câm lặng gì trở về phòng. Ông nhanh chóng dọn dẹp ga trải giường, để cho cậu bé cái chiếu mới, trải chiếu cũ lên sàn nhà. Mỗi khi trời mùa hè nóng bức nhất, ông càng thích ngủ dưới sàn nhà để hóng gió mát.

      Đợi Thu Thu tắm rửa xong, thay quần áo ra, Điền Việt Tiến nằm dưới sàn nhà, cậu bé vội : "Hay là cháu ngủ dưới sán nhà cho ạ!"

      "Cháu lại gầy gò, ngủ dưới sàn nhà dễ bị nhiễm lạnh, người gú nhiều thịt, sao cả." Điền Việt Tiến vỗ vỗ vào ngực: " Mau ngủ ! Cháu hãy ngủ sớm , đừng có thích ngủ muộn giống như con chú!"

      Lời của chú cảnh sát già chính là mệnh lệnh, cậu bé thể từ chối mà nằm xuống ngủ, chờ đợi cơn ác mộng đến...

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 5

      Typer: Trầm Vân

      Chiều tối, xe cảnh sát đưa ông Điền và cậu bé đến tòa nhà cao ở trung tâm thành phố. Năm ngoái, Điền Việt Tiến phá được vụ án trộm cắp có giá trị hàng triệu tệ, Sở Công an phá lệ phân ho căn hộ mới, khiến đồng nghiệp khỏi ngưỡng mộ.

      Cậu bé hồi hộp quan sát xung quanh. Đứa bé này lớn lên ở phố huyện bé, sợ rằng chưa rừng thang máy bao giờ, bàn tay to của Điền Việt Tiến ấn vào đầu vai cậu bé, nhanh chóng khiến cậu bé bình tĩnh lại. Xách thức ăn nấu sẵn mua đường, hai người thang máy lên cửa nhà, vừa may gặp người hàng xóm mới chuyển đến ở đối diện, bị cho rằng là ông Điền đưa con trai về nhà.

      Chuông cửa kêu hồi lâu, cửa phòng được mở ra với lực yếu ớt, lộ ra khuôn mặt của bé.

      bé ấy là Điền Tiểu Mạch.

      Con quá quen với việc xuất quỷ nhập thần của ông bố mình, song hôm nay thấy bố hết giờ làm về nhà đúng giờ nên cảm thấy rất lạ. Mở cửa ra chẳng chẳng rằng lùi lại nửa bước như đối mặt với người xa lạ. muốn nhìn bố thêm nữa, đương nhiên cũng chẳng chú ý đến tồn tại của cậu bé kia, quay người vào phòng mình, lại nghe thấy tiếng của bố: "Tiểu Mạch."

      Điền Tiểu Mạch bực dọc quay đầu lại, mới nhìn thấy bộ mặt của Thu Thu cũng bằng tuổi với mình, ngờ trong nhà lại có thêm người nữa.

      "Tiểu Mạch, cậu này là Thu Thu, là..." Ông bố còn chưa nghĩ được phải thế nào với con mình, "Cậu ấy là con trai của bạn bố."

      Thu Thu vừa nghe thấy "con trai của bạn bố", liền nhìn Điền Việt Tiến với ánh mắt khác thường.

      Ánh mắt của Điền Tiểu Mạch còn khác thường hơn nữa, nhìn thấy áo sơ mi trắng, quần xanh, giày đá bóng xám rất đơn giản người chàng này, giống như người vừa bước ra trong các bộ phim cũ. Chỉ cần mắt của con hơi thay đổi là Điền Việt Tiến có thể biết được trong lòng nghĩ gì - hoan nghênh Thu Thu - vị khách mời mà đến này.

      Ông Điền gượng gạo quay đầu lại : "Thu Thu, đây là Điền Tiểu Mạch - con chú, bằng tuổi với cháu, cho nên đừng gò bó nhé."

      Thu Thu cũng thế, chẳng gì, Điền Việt Tiến kéo cậu ta ngồi xuống ghế sofa, cố ép bản thân vui vẻ hòa nhã với con : "Tiểu Mạch, đây là lần đầu tiên Thu Thu đến Thượng Hải, cần ở nhà mình mấy ngày."

      "Ở đây á?"

      "Đó là do bố mời cậu ấy đến ở."

      Điền Việt Tiến nhất thiết phải nhấn mạnh điều này, để tránh việc con ông ghét bỏ cậu ta.

      "Được rồi."

      Tiểu Mạch chả buồn nhìn cậu ta thêm nữa, liền quay lại phòng mình.

      Điền Việt Tiến lấy nước ngọt từ trong tủ lạnh ra để trước mặt của Thu Thu: "Cứ tự nhiên như ở nhà nhé!"

      Điền Việt Tiến mở tivi lên, đưa điều khiển tivi cho cậu tự chọn kênh, sau đó vào bếp như dịp hiếm khi thấy. Sau hồi lâu vật lộn, bưng ra mâm cơm với ba bát cơm nấu xong đặt lên bàn, rồi mở hộp đựng thức ăn chín mua sẵn ra. Mùa hè cũng cần phải hâm nóng thêm nữa, cứ như vậy, ba người ăn xong bữa cơm tối với vẻ lạnh nhạt.

      Tiểu Mạch sớm quen như này, cậu bé càng để ý gì - đứa trẻ đáng thương này, mấy năm rồi cậu ấy được sống cùng mẹ, có lẽ thường ngày cũng giống như này thôi.

      Điền Việt Tiến thỉnh thoảng lại quan sát vẻ mặt con . Kể từ lúc mẹ mất, bao giờ có được lại vẻ mặt tươi cười. Có những lúc, về nhà mà hề báo trước, bé còn cố ý thể vẻ mặt khó coi đối với bố. Nhưng bé càng lớn lại càng giống mẹ, đôi mắt to đen láy rạng ngời, cái mũi xinh đẹp, cái miệng xinh xắn, khuôn mặt trái xoqn sao nét ràng. Ở trường học có rất nhiều các bạn nam thích bé, đây cũng là tất cả những việc mà Điền Việt Tiến phải lo lắng về con của mình.

      Sau khi ăn cơm, Tiểu Mạch chăm chú ngồi trước tivi, xem phim "Đại Thời Đại" do các diễn viên Lưu Thanh Vân, Trịnh Thiếu Thu, Châu Huệ Mẫn thủ vai chính. Lúc bộ phim Hồng Kông này công chiếu thường có vạn người đổ xô ra đường đón xem.

      Điền Việt Tiến phát thỉnh thoảng ngáp vặt - hiển nhiên đây là lần đầu tiên xem bộ phim này, rất khó hiểu được tình tiết bộ phim phức tạp, liền hỏi : "Thế cháu muốn xem chương trình gì? Cháu tự chọn kênh ."

      Thu Thu rất hiểu ý trả lời: "Xem như này được rồi ạ."

      Điền Việt Tiến dữ dằn nhìn sang con nhưng hề có tác dụng gì, cái điều khiển tivi ở trong tay bé. lại chỉ có thể ngâm cho mình cốc chè đặc, đến ngồi bên cạnh xem sổ ghi chép công tác, tiếp tục suy xét về vụ hung sát khó bề phân biệt.

      Ba tập "Đại Thời Đại" chiếu hết, Điền Việt Tiến mới phát cậu bé nằm co ghế sofa, buồn ngủ đến mức ngủ gật. Tiểu Mạch cơ bản để ý gì cậu ta, để cậu bé đến từ phố huyện bé xiêu vẹo ghế sofa, lắc lư như sắp gục đổ.

      Điền Việt Tiến gấp cuốn sổ ghi chép công tác lại, đưa Thu Thu vào nhà vệ sinh, dạy cậu ta sử dụng vòi hoa sen. Sau khi cậu bé bắt đầu tắm, ông Điền mới quay lại trước mặt con : "Vì sao lại chuyện với cậu ấy?"

      " cái gì ạ?"

      "Hãy tự nhiên ! - Cậu ấy là khách của nhà ta mà!"

      "Là khách của bố, nhưng phải là khách của con." Tiểu Mạch thể ánh mắt ngang ngược, bướng bỉnh, tiện tay tắt ngay tivi. "Ai biết được cậu ta có thể nghe hiểu được lời con . Còn nữa, đợi cậu ta ra khỏi nhà vệ sinh bố hãy vào dọn sạch chút nhé, con còn phải tắm nữa!"

      Cơn tức giận của Điền Việt Tiến bốc lên đỉnh đầu, vừa muốn nổi giận lại sợ cậu bé nghe thấy được, đành phải câm lặng gì trở về phòng. Ông nhanh chóng dọn dẹp ga trải giường, để cho cậu bé cái chiếu mới, trải chiếu cũ lên sàn nhà. Mỗi khi trời mùa hè nóng bức nhất, ông càng thích ngủ dưới sàn nhà để hóng gió mát.

      Đợi Thu Thu tắm rửa xong, thay quần áo ra, Điền Việt Tiến nằm dưới sàn nhà, cậu bé vội : "Hay là cháu ngủ dưới sán nhà cho ạ!"

      "Cháu lại gầy gò, ngủ dưới sàn nhà dễ bị nhiễm lạnh, người gú nhiều thịt, sao cả." Điền Việt Tiến vỗ vỗ vào ngực: " Mau ngủ ! Cháu hãy ngủ sớm , đừng có thích ngủ muộn giống như con chú!"

      Lời của chú cảnh sát già chính là mệnh lệnh, cậu bé thể từ chối mà nằm xuống ngủ, chờ đợi cơn ác mộng đến...

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 6

      Typer: Trầm Vân

      Ngoài Hứa Bích Chân bị mưu sát hai ngày trước đây, này là người phụ nữ đẹp nhất mà Điền Việt Tiến từng gặp từ trước đến giờ, gì có thể so cùng.

      Chỉ đợi giây, ông Điền biết được họ của ấy: "Mộ Dung phải ?"

      "Phải, họ của tôi là Mộ Dung- rất nhiều người cho rằng đó là bút danh, chỉ trong các tiểu thuyết võ hiệp mới nghe thấy tên họ này, đáng tiếc đó chính xác là họ của bố tôi."

      thẳng thắn tràng tiếng phổ thông chuẩn mực. cư dân tốt trong việc phối hợp điều tra với cảnh sát, cũng là giáo Ngữ Văn tốt, nhanh mồm nhanh miệng. diễm lệ hoàn hảo tì vết, làn da trắng nõn, ngũ quan tinh tế, tuyệt thua kém bất kì ngôi sao điện ảnh Hồng Kông, Đài Loan nào thịnh hành năm đó. Với độ tuổi hơn hai mươi quyến rũ nhất, mái tóc xoăn gợn sóng hợp mốt hơi đến độ chín chút, chỉ cần chớp mắt là có thể khiến bao chàng mê mẩn. Theo bản năng của người đàn ông trung tuổi có vợ mất, Điền Việt Tiến - nhân viên cảnh sát gần năm mươi tuổi nghẹn ngào cổ họng, thể kiềm chế ngắm nhìn mấy lần. Cuối cùng, ông phải ép mình chuyển ánh nhìn hướng lên cái đầu hói của ông hiệu trưởng già, dám nhìn lại khuôn mặt ma mị của ấy.

      Sáng sớm, Điền Việt Tiến dẫn đầu Tổ Chuyên án, hỏi thăm những người dân và nhà máy quanh khu vực đường Nam Minh, sàng lọc điều tra tất cả các quan hệ xã hội của người bị hại ở khu vực này. Đại đa số mọi người chỉ mua hàng ở cửa hàng tạp hóa hoặc có thể vài lần nhìn thấy chủ xinh đẹp. Cảnh sát khoanh lại vài đối tượng tình nghi. Thông thường, các manh mối càng ít phạm vi đối tượng tình nghi lại càng rộng. Trong cuộc đời làm án dài đằng đẵng của Điền Việt Tiến, có những vụ án sàng lọc điều tra qua hàng trăm đối tượng tình nghi, có những vụ án lại khóa ngay được đối tượng tình nghi phạm tội ngay tại trận.

      Cuối cùng, hiển nhiên vẫn cần phải quan tâm trọng điểm đến Trường trung học Nam Minh. Suy cho cùng, học sinh trường Nam Minh mới là khách hàng chủ yếu của cửa hàng đó. Vụ án hung sát xảy ra đối diện bên đường nghe rợn cả người, ông hiệu trưởng già sớm cẩn trọng, chỉ sợ có liên quan đến nhà trường, vội vã gọi điện triệu tập các thầy giáo trở lại trường, cung cấp các manh mối vụ án cho phía cảnh sát. Có điều, các thầy giáo trong thời gian nghỉ hè hoặc là dạy học tại nhà kiếm tiền hoặc là du lịch ở bên ngoài, chỉ đến được có bảy, tám người, khiến cho ông nổi giận đùng đùng.

      đến cửa hàng ở đối diện trường, ai là biết chủ quán ở nơi khác đến, đặc biệt là số các thầy giáo trung tuổi, họ đều kinh ngạc việc người đẹp như vậy làm sao lại chết được. Có thầy giáo lịch sử than tiếc ngừng "hồng nhan bạc mệnh" . Nhưng ngoài việc người bị sát hại đều nhận được quan tâm của các thầy , học sinh trong trường ra, họ đều cung cấp được manh mối có giá trị nào.

      " chủ quán ở đối diện à, lần trước nhìn thấy ấy là từ bao giờ nhỉ?" - đến lượt giáo Mộ Dung xinh đẹp . ấy lộ liễu ngìn thẳng vào mắt Điền Việt Tiến, "Đúng rồi, là tuần trước kỳ thi cuối kỳ, tôi có đến cửa hàng của ấy để mua đồ giải khát, nhìn thấy cổ ấy có quấn chiếc khăn lụa màu tím..."

      "Đợi chút! chiếc khăn lụa à?"

      Trong quá trình điều tra vụ án này, đây là lần đầu tiên có người nhắc đến chiếc khăn lụa, Điền Việt Tiến tránh khỏi trợn tròn mắt.

      giáo trẻ cũng hề sợ cảnh sát, tiếp: "Đúng, khung cảnh hôm đó khiến người ta thấy ấn tượng sâu sắc, chiếc khăn lụa đó thực rất đẹp! Chiếc khăn lụa màu tím đẹp đến mức như đâm vào mắt người ta. Còn có những hoa văn kì diệu, chưa từng bao giờ nhìn thấy đồ phụ kiện nào đẹp như vậy, ấy quàng khăn giống như minh tinh điện ảnh vậy. Khi đó, tôi hỏi ấy mua nó ở đâu? ấy hổ thẹn cuối đầu mỉm cười, bất kể có gặng hỏi như nào ấy cũng trả lời, thấy tiếc nuối! ngờ ấy lại chết như vậy."

      giáo vừa vừa sờ lên cái cổ trắng nõn nà của mình, biết là vì cái chết của Hứa Bích Chân mà tiếc nuối hay vì chưa thể nghe được câu trả lời cho "chiếc khăn lụa được mua ở đâu?"

      Điền Việt Tiến lập tức ghi lại manh mối quan trọng này, điều này làm thêm rằng, chiếc khăn lụa - hung khí giết chết Hứa Bích Chân phải là do hung thủ mang đến buổi tối xảy ra vụ án mà là vật dùng vốn có của người bị sát hại.

      Từ đâu mà ấy có được chiếc khăn lụa này?

      lúc Điền Việt Tiến tạm thời ngây người ra, giáo Mộ Dung lại cấp thêm manh mối thứ hai: "Còn có chuyện, biết các biết hay chưa? Trong khu dân cư quanh đó, có người đàn ông sẹo rỗ đầy mặt, có vẻ như là người lang thang nghề nghiệp."

      "Tên mặt rỗ à?"

      "Hôm qua chúng tôi điều tra người này, tên là Trương Hồng Dân, hơn 40 tuổi, chưa kết hôn, thường vẫn hay lợi dụng chân tay với con nhà lành, phải là người tốt, nghe bà con phản ánh người này chắc chắn thuộc diện tình nghi."

      Đồng nghiệp Tiểu Vương bổ sung câu, có lẽ muốn gây chú ý đối với giáo xinh đẹp, liền bị Điền Việt Tiến ngắt lời cách vô tình: "Tôi biết rồi, nhưng tôi nghĩ loại tạp chủng này có gan chó để giết người đâu - xin lỗi, bậy trước mặt các thầy ."

      " sao cả, tôi thích người đàn ông giả dối." giáo Mộ Dung chút để bụng mỉm cười tự nhiên, quay đầu nhìn sang thầy giáo lịch sử trung tuổi kia, dường như được hội ý trước, "Tiếp tục về chủ đề chính nhé, tên mặt rỗ đó, có lần quấy rối nữ sinh của tôi đường , bị tôi cho cái bạt tai ngay tại trận đuổi chạy luôn."

      Điền Việt Tiến khen câu: " thể ngờ, có dũng khí!"

      "Chuyện mà. Có điều, còn số chuyện nữa, khoảng ba tháng trước đây, có lần sau khi kết thúc buổi học bù vào buổi tối, tôi có qua trước cửa quán tạp hóa đó, nghe thấy tiếng cãi nhau, tên mặt rỗ bị chủ quán dùng cái chổi đuổi ra ngoài."

      "Có chuyện này sao?" - Tiểu Vương lại lần nữa cướp lời Điền Việt Tiến "Trong báo cáo điều tra lại có nội dung này."

      giáo Mộ Dung nghiêm túc gật gật đầu: "Ồ, lúc đó chỉ có mình tôi nhìn thấy, đoán là tên này bị háo sắc làm mờ mắt, việc trêu ghẹo chủ chưa thực được."

      "Rất cảm ơn các manh mối mà cung cấp!" Điền Việt Tiến kéo Tiểu Vương ra khỏi văn phòng hiệu trưởng : "Lập tức bắt ngay tên mặt rỗ Trương Hồng Dân."

    4. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 7

      Typer: Trầm Vân

      Tên ác quỷ, nằm trong năm người ở trước mặt.

      Trước bức tường màu trắng có các vết bẩn, chiếu sáng mấy ngọn đèn từ những góc khác nhau, đảm bảo chiếu sáng phần lớn mỗi khuôn mặt.

      Khuôn mặt thứ nhất là mặt dài, mắt , da hơi trắng, là khuôn hình bộ mặt sát thủ biến thái rất điển hình; khuôn mặt thứ hai là mặt tròn to, khảm đôi mắt như tên đồ tể, cái cổ dày, thô như thể biến mất; khuôn mặt thứ ba lại là khuôn mặt đại chúng bình thường, có gì lạ, đưa ra phố lập tức bị dòng người chìm lấp; khuôn mặt thứ tư xem ra rất trẻ, giống như sinh viên nhưng ánh mắt lại trưởng thành quá sớm, đáng để nhìn vào gương đối diện; khuôn mặt thứ năm là tên mặt rỗ, đầy sẹo màu đỏ và màu nâu, tuổi tác ít nhất cũng hơn bốn mươi tuổi rồi, có thể nhận người đàn ông có dục vọng mãnh liệt.

      Trong đó, có ba "tên ác quỷ" mà Điền Việt Tiến cho là có khả năng, đó là:

      Khuôn mặt thứ hai - "Mặt đồ tể": là công nhân của nhà máy quanh đó, bốn mươi tuổi, người to mập, có tiền sử phạm tội, là thằng cha khiến lãnh đạo nhà máy vô cùng đau đầu.

      Khuôn mặt thứ tư - "Mặt sinh viên": từng theo học Trường trung học Nam Minh ở đối diện, hai năm trước thi đỗ đại học, nhưng vì sàm sỡ nữ sinh nên bị đuổi học, từ đó đến nay ở nhà tìm việc.

      Khuôn mặt thứ năm - "Mặt rỗ": ngày hôm qua, từ trong Trường trung học Nam Minh ra, Điền Việt Tiến liền bắt tên này. Nhưng ở trong nhà, cảnh sát phải hỏi thăm mấy hộ gia đình hàng xóm, rồi trèo lên cửa sổ để nhìn vào trong nhà của , xác định tên mặt rỗ vẫn chưa chạy trốn. phải ngồi ở ngoài cửa trọn cả đêm, kiên trì đợi đến sáng sớm ngày hôm sau, cuối cùng đợi được trở về. Điền Việt Tiến lập tức xông tới tóm bắt lấy , ngờ thằng cha này rất cảnh giác, dùng sức để vượt ra khỏi suy tính của , lại có thể vùng vẫy thoát khỏi tay của , chạy như bay thoát thân. Tại nơi đồng mông quạnh trước khi trời sáng, Điền Việt Tiến phải chạy thục mạng vài trăm mét đuổi theo ta, mới khổ sở vồ được tên mặt rỗ này.

      Tên mặt rỗ lại thừa nhận mình là hung thủ, chỉ có cảm tình với người bị hại, thường đến cửa hàng hỏi han ân cần chủ - kỳ thực chính là quấy rối tình dục nhưng bất kể thế nào cũng có gan giết người. Đến khi nhìn thấy cảnh sát liền bỏ chạy là do trong đêm tối nhìn là ai, hơn nữa gần đây có thiếu nợ món tiền vay nặng lãi nên tưởng rằng là quân lưu manh đến đòi nợ trước kia.

      Điền Việt Tiến tin những lời nhăng quậy của tên mặt rỗ, rồi sớm về nhà gọi Thu Thu dậy.

      "Cháu nhìn thấy mặt của hung thủ rồi chứ?"

      "Vâng."

      Cậu bé còn chưa tỉnh ngủ nhưng cũng phải nghiêm túc lại ngay, hai mắt nhìn chú cảnh sát với vẻ kỳ vọng.

      "Cháu nhất thiết phải nhận ra tên ác quỷ đó."

      Điền Việt Tiến đưa cậu bé quay trở lại Sở Công an, sắp xếp ổn thỏa phòng nhận dạng đối tượng tình nghi. Ngoài ba đối tượng tình nghi, phía cảnh sát còn đưa thêm hai người liên quan, tổng cộng có năm khuôn mặt để người làm chứng lựa chọn. Cách lớp kính khá dày, phía cảnh sát và cậu bé là người chứng kiến tại trường vụ án có thể nhìn thấy họ, các đối tượng tình nghi lại chỉ có thể nhìn thấy mình trong gương.

      Thu Thu - cậu bé mười ba tuổi, mù mờ quan sát năm khuôn mặt sau lớp kính. Điền Việt Tiến dìu bả vai run rẩy của cậu bé, cặp lông mày hơi giật giật khó giấu nổi - nhận ra rồi phải ? Đâu là trường hợp trong năm cái đầu? Ông Điền cố giữ bình tĩnh lại, quan sát năm khuôn mặt ở ngoài cửa sổ kính, trước tiên đoán thử chút, tên "béo mập", "sinh viên", hay là tên "mặt rỗ"? Ông Điền thiên về tên mặt rỗ, tuy trường có dấu hiệu bị xâm hại tình dục nhưng cũng có nghĩa là hung thủ có ham muốn hoặc là chỉ cần giết chết đó là đủ đề thỏa mãn nhu cầu cao nhất của tên biến thái này rồi. Hơn nữa, vẫn chưa có chứng cứ chứng minh ta có mặt tại trường vụ án.

      Tên ác quỷ là tên nào đây?

      Người cậu bé lắc lư càng mạnh, Điền Việt Tiến cẩn thận hỏi vào tai cậu bé: "Hãy , họ thể nhìn thấy cháu đâu."

      " phải."

      "Cái gì?"

      "Tên nào cũng phải."

      Thu Thu bình tĩnh ra câu trả lời, quay người lùi về góc phòng.

      Năm khuôn mặt, ba đối tượng tình nghi, tên nào cũng phải? Ông Điền nhìn tên mặt rỗ phía sau lớp kính, nghĩ lại nơi hoang vắng cách đây vài giờ đồng hồ, dưới trời tờ mờ sáng đầy sương sớm, toàn thân đầy bùn đất mới chế ngự được tên khốn nạn này. Giờ khớp vai vẫn còn hơi đau nhức.

      nắm lấy vai của cậu bé, lại kéo cậu ta đến trước tấm kính :"Hãy nhìn kĩ lại xem tên mặt rỗ kia!"

      " phải ! mặt hung thủ có sẹo, tướng mạo cũng hoàn toàn giống!"

      "Vậy vừa nãy cháu sợ phát run điều gì?"

      "Thất vọng." Thu Thu cúi đầu bản lĩnh , "Cháu cứ nghĩ rằng, chú là cảnh sát lợi hại nhất, ngờ chú lại kém cỏi như vậy! Vì sao lại để cháu nhận dạng những người này? Họ ngay cả đứng cạnh hung thủ còn thể làm nổi! Cháu rồi, hung thủ là tên ác quỷ! Mấy người vừa nãy có giống tên ác quỷ ? Chỉ là bọn cặn bã ngoài xã hội."

      "Cháu khẳng định chứ?"

      "Đương nhiên rồi, khuôn mặt của tên ác quỷ đó, cháu nhớ mồn ! Vĩnh viễn thể nào quên."

      Cậu bé cắn răng nghiến lợi , xem ra phải là ảo giác. Điền Việt Tiến kìm chế cơn nóng giận : "Nếu bắt được hung thủ, cháu nhất định nhận ra phải ?"

      "Cho dù chỉ cần nhìn qua giây, cho dù có lẩn khuất trong hàng ngàn người, cháu cũng có thể nhìn qua là nhận ra ngay."

      Đôi mắt của cậu bé như trở thành mắt chim ưng lạnh lùng, tìm kiếm loài lang sói trong rừng sâu tăm tối.

      Điền Việt Tiến nhớ lại mình thời niên thiếu cũng có đôi mắt giống như vậy. sinh ra vào năm thứ ba thời kì chi viện Triều Tiên chống Mỹ, năm sáu tuổi gặp phải thời kỳ "Đại Việt Tiến" (Đại nhảy vọt) nên bố là Đảng viên đặt tên con trai là "Việt Tiến". Năm mười ba tuổi, trải qua thẩm tra lý lịch để nhập ngũ tòng quân. tận tay giết chết sáu tên lính Mỹ, bắt làm tù binh tên phi công Mỹ, bị mảnh bom B52 đâm trúng chịu thương nặng, mảnh đạn đó đến nay vẫn còn sót lại sâu trong bả vai, mỗi khi trời mưa dầm vẫn bị đau nhức ê ẩm.

      lập được công trạng hàng đầu, chuyển nghề về làm cảnh sát ở Thượng Hải. Các vụ án do làm nhiều kể xiết, tội phạm bắt được có thể chất đầy nhà tù Đề Lam Kiều (Thượng Hải), trong đó có ít nhất hai mươi tên tội phạm giết người trong đó có mười chín tên bị xử tội tử hình, còn có tên chống cự lại có mang vũ khí bị bắn chết ngay tại trường.

      Điền Việt Tiến đỡ cậu bé dựa vào vai mình, ôn tồn : "Chú tóm được tên đó."

      Thu Thu chẳng năng gì, từ từ gỡ bỏ tay ra rồi trầm lặng ra cửa.

    5. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 8

      Typer: Trầm Vân

      Hai ngày sau.

      Điền Việt Tiến từ ga tàu hỏa về thẳng nhà. Cậu bé ở nhà ông được năm ngày rồi, tối nào cũng ngủ giường của ông. Ngòai "chào buổi sáng" và "chúc ngủ ngon ra, Thu Thu rất ít khi chủ động chuyện với mọi người, chỉ khi nào Điền Việt Tiến nêu câu hỏi cậu ta mới trả lời nhát gừng, tuyệt đối thêm nửa câu. Những tình huống bị hỏi sâu về các thông tin liên quan đến mẹ khi còn sống trước kia và quan hệ với bố như nào vẻ mặt cậu ta càng trở nên buồn rầu. Cậu bé hồi còn mẹ rất thương cậu ấy, tuy việc ăn ở đều diễn ra ở cửa hàng tạp hóa phố huyện nhưng cậu ấy thấy cuộc sống gia đình có vấn đề gì. Sau này, mẹ mình lên Thượng Hải mở cửa hàng, để chồng con trông nom ở phố huyện. Bố cậu thường hy vọng vợ mình có thể quay trở lại bên chồng, con trai cũng nhớ mẹ nhưng mẹ quyết tâm trở về miền Tây lạc hậu, mà vĩnh viễn ở lại thành phố. Thu Thu cảm thấy hiểu cách làm của mẹ nhưng chưa từng oán giận gì mẹ cả.

      Cậu ta cơ bản hiểu mẹ của mình, đến khi trưởng thành, sợ rằng chỉ có thể hiểu mẹ càng ngày càng ít .

      Thu Thu có tính phòng vệ rất cao, mỗi lần ăn cơm xong đều lui về góc phòng, kiên quyết tự bảo vệ mình, như thể là thế giới này đầy nguy hiểm, như thể là cậu bé nên đến thành phố này, như thể là thành phố này chỉ có ý nghĩa duy nhất đối với cậu ta, đó là để cậu tận mắt chứng kiến mẹ mình bị sát hại. So với ngày đầu tiên phát ra cậu ấy, râu ria miệng lại rậm hơn chút, yết hầu cũng nhô ra hơn. Cậu bé ở tuổi này, toàn thân với tinh lực dồi dào có chỗ nào để trút ra, đầy tính tò mò với con , cũng đầy sợ sệt. Điền Việt Tiến có chút hối hận hoặc lẽ ra nên đưa cậu ấy về nhà?

      Trong thời gian có hạn ở nhà, Điền Việt Tiến cứ phải lưu tâm quan sát con . Từ khi mẹ mất, Tiểu Mạch biết gây ra bao nhiêu phiền phức cho ông, cũng may thành tích học tập của con bé rất tốt, mỗi lần thi cử đều trong top dẫn đầu. Các thầy và bạn bè ở trường thường vây quanh bé, nhưng ngoài người bạn cùng lớp thân nhất ra dường như chẳng có ai khiến bé để ý cả.

      Ông Điền dặn dò con cần phải đối xử tốt với Thu Thu, lúc bình thường cố gắng chuyện nhiều với cậu ấy, cố gắng làm cho cậu ấy sinh hoạt vui vẻ. Lúc xem tivi hãy đưa điều khiển tivi cho cậu ấy, tốt nhất là xem chương trình mà cả hai đều thích xem. Có điều, các bộ phim Hồng Kông và phim Nhật Bản thịnh hành, Thu Thu gần như chưa từng xem qua, ngoại trừ bộ phim "Bến Thượng Hải" cũ rích và " hùng xạ điêu" - bản năm 1983 từng được chiếu ở phòng chiếu phim dưới huyện.

      Tiểu Mạch cũng còn là đứa trẻ nữa, thay đổi từng ngày trong mắt mọi người. Nhưng, lại xem thường cậu bé này, trong mắt tài nào giấu nổi coi khinh cậu, thường lạnh nhạt nhìn cậu. Trong lòng cậu nghĩ gì? làm chuyện gì? Nỗi khổ tâm chiếm lĩnh toàn bộ nội tâm của cậu, nhiều lúc lại nghĩ về cái đêm mẹ bị giết hại, nghĩ đến khuôn mặt của tên ác quỷ kia cậu giống như thùng thuốc nổ trầm lặng...

      Hai ngày trước, việc xác nhận nhận dạng đối tượng tình nghi thất bại, Điền Việt Tiến chuyển trọng điểm điều tra sang vật chứng quan trọng nhất của vụ án này, hung khí gây ra cái chết của người bị hại Hứa Bích Chân - chiếc khăn lụa màu tím. Tuy phải là vật do hung thủ mang đến trường vụ án tối hôm đó nhưng nguồn gốc xuất xứ của chiếc khăn đặc biệt này hơn nữa là có liên quan đến diễn biến tình hình vụ án. Cảnh sát sớm lấy dấu vân tay và phân tích mẫu tóc, phát rằng ngoài bản thân người bị hại, xác định có dấu vân tay của người đàn ông. Kẻ này còn nghi ngờ gì nữa, chính là hung thủ.

      Phòng Khám nghiệm mời đến chuyên gia ở Viện Nghiên cứu sản phẩm dệt, tiến hành kiểm tra chi tiết chiếc khăn lụa. phát bất kì thương hiệu và văn tự nào nhưng xét về chất liệu bề mặt, hoa văn và tay nghề mà được coi là sản phẩm thủ công vào loại đẳng cấp nhất. Căn cứ họa tiết cỏ cây hoa lá kì diệu chiếc khăn lụa cho đến phân tích chất lượng lụa tơ tằm đặc biệt, có thể khẳng định phải là sản phẩm ở Trung Quốc, có nhiều khả năng được nhập khẩu từ Trung Đông hoặc Ấn Độ. Các chuyên gia cũng chưa từng thấy loại khăn lụa này, đề xuất Điền Việt Tiến thử tìm thêm ở thị trường xuất nhập khẩu sản phẩm dệt của Chiết Giang.

      Buổi chiều hôm đó, Điền Việt Tiến mang theo chiếc khăn lụa, vội vàng tàu hỏa để tới Chiết Giang. Thu Thu với con của mình mình qua đêm trong cùng nhà khiến Điền Việt Tiến lo lắng yên. Thế là để đồng nghiệp Tiểu Vương đến nhà ngủ đêm, trải chăn đệm nằm dưới đất ngủ cùng phòng với Thu Thu.

      Ông Điền ở hai ngày đêm ở Chiết Giang, hỏi qua tất cả các công ty xuất nhập khẩu dệt lụa, cũng có được bất kì thông tin nào liên quan đến nguồn gốc của chiếc khăn lụa này. Lẽ nào là người nước ngoài tự mình mang đến? Hung thủ là người nước ngoài? Do vậy, Thu Thu mới tên ác quỷ, đồng thời lại thể tướng mạo của tên này. Nhưng cậu bé lớn lên ở phố huyện miền Tây cũng thể ngay cả người nước ngoài mà cũng nhận ra được?

      Đúng lúc tay trắng trở về nhà, con cãi nhau trận to với bố, trách cứ bố mình ra ngoài, ràng biết rằng trong nhà còn có người ngoài ở cùng. Nếu phải là Tiểu Vương đến ngủ cùng nhà chắc chắn bỏ sang nhà bạn ngủ qua đêm rồi.

      "Con như vậy là tin Thu Thu rồi phải ?"

      Kỳ thực, trong lòng ông cũng dám hoàn toàn tin cậu bé lầm lì này.

      Tiểu Mạch nhìn bố với ánh mắt khinh khỉnh: "Con chả tin bất kì ai cả."

      lạnh giá trong lòng Điền Việt Tiến, con chỉ là bé mười ba tuổi, sau khi lớn lên, thành người phụ nữ như thế nào? Đây liệu có phải là nguyên do để bố làm nghề cảnh sát? Ông từng phá quá nhiều vụ án đẫm máu tàn nhẫn, thấy nhiều tội phạm đều là những người bình thường trong cuộc sống nhưng lại phạm phải những hành vi phạm tội khiến mọi người căm phẫn. Từ đó, khiến bé thay đổi tính cách, chính là ý niệm về tội ác.

      Điền Việt Tiến áy náy với con : "Là do bố nghĩ chu đáo. Bố chăm sóc con tốt hơn nữa."

      "Vậy , bố có thể đáp ứng cầu của con được ?"

      "Con ."

      "Tối nay có trận đấu của đội Thân Hoa, bố có thể đưa con xem tại sân có được ạ?"

      Năm 1995, chính là thời điểm bóng đá Trung Quốc sôi động nhất. Các fan hâm mộ giải bóng đá Seri A ngày đó, giờ chuyển thành giải Prime China với lượng khán giả gấp hàng chục lần bây giờ. Ngay cả bé Tiểu Mạch cũng có đội bóng thích riêng của mình và các siêu sao mình hâm mộ, thấy rất vinh dự nếu được đến xem giải bóng Seri A ngay tại sân.

      Điền Việt Tiến - người hâm mộ bóng đá từ lâu nghĩ lúc rồi : "Được, nhưng bố cần phải đưa cả Thu Thu cùng, để mình cậu ấy ở nhà bố thấy yên tâm."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :