1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Mưu đồ - Phó Du

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. bonica82

      bonica82 Well-Known Member

      Bài viết:
      32
      Được thích:
      564
      CHƯƠNG 3

      Editor: bonica82

      Từ sau khi Lâm Cảnh Tĩnh 12 tuổi gần gũi người đàn ông nào đến như vậy. Cho dù là người thích là Giang Đại, hay thậm chí là trai Lâm Hạo.

      Lúc này, bị người đàn ông này cưỡng chế ôm trong lòng, phía sau là lồng ngực đàn ông tinh tráng mang theo hương vị nam nhân đặc biệt. Hai người mặc đồ quá mỏng, nhiệt độ áp bức, Lâm Cảnh Tĩnh cảm giác phía sau lưng là hồi lửa nóng.

      giật thót mình muốn nhảy ra, nhưng bị đôi tay cứng như sắt áp chế lại, dễ dàng áp chế Lâm Cảnh Tĩnh giãy giụa, cười haha trêu ghẹo thổi khí vào lỗ tai nóng bừng của .

      ngốc, sợ tôi sao?”

      Giang Nhị vừa , lỗ tai Lâm Cảnh Tĩnh càng thêm nóng ran, liền vội vàng gật đầu, mong tên tiểu tử này có thể thả ra.

      Nghẹt chết rồi T T

      “Thả tôi ra”, Lâm Cảnh Tĩnh bình thường tính tình rất hiền lành hề gây hấn. Bởi vì vội vội vàng vàng, thanh nhàng lại còn mang theo chút run rẩy, nghe giống như cự tuyệt mà ngược lại là mềm mại làm nũng.

      Quả nhiên, Giang Nhị toàn thân cứng ngắc, cơ hồ hề do dự mà cúi người xuống cắn vào lỗ tai trơn bóng của Lâm Cảnh Tĩnh.

      thể , ra từ lâu Giang Nhị muốn làm như thế.

      Lưỡi nam nhân mang theo ướt át và nhiệt độ, cắn cái rồi buông ra, từ từ liếm nhàng mang theo dò xét.

      Lâm Cảnh Tĩnh run rẩy trận.

      Cái quái gì vậy!

      Trêu ghẹo Lâm Cảnh Tĩnh xong, Giang Nhị tựa hồ rất vui vẻ, còn : “Nhìn như vậy, chưa từng bị trêu chọc qua? Chẳng lẽ Giang Đại trực tiếp thượng ? Hay là, vận khí tôi cũng tệ lắm, nhặt được …”

      im miệng cho tôi, khốn kiếp”, Lâm Cảnh Tĩnh tức giận, hai mắt cũng đỏ lên.

      Cho đến bây giờ, cũng thể nào thích được Giang Nhị. luôn khi dễ . Nhưng Lâm Cảnh Tĩnh cũng chưa từng nghĩ đến, chỉ mới vài năm gặp, tên tiểu tử này thay đổi, càng trở nên càn rỡ xâm lược.

      Cũng lúc này đây, Lâm Cảnh Tĩnh mới nhận thức được rằng và Giang Nhị đều còn là những đứa trẻ, chỉ cần cãi nhau ầm ĩ là xong. người phụ nữ, còn , cũng trở thành người đàn ông mạnh mẽ.

      Giang Nhị bất chợt xoay người lại, hôn dọc chậm rãi từ cổ tay đến cần cổ trắng nõn.

      Từng đợt ẩm ướt qua, Lâm Cảnh Tĩnh nổi lên từng tầng da gà. Sau lưng nhưng có con rắn độc trườn qua trườn lại.

      “Buông ra… buông ra”

      Cuối cùng nhẫn nhịn được nữa, Lâm Cảnh Tĩnh phụt mốt tiếng khóc lên.

      Giang Nhị cũng đình chỉ mọi động tác.

      “Làm sao vậy, mới thế khóc rồi?”

      Giang Nhị cười đến, đem Lâm Cảnh Tĩnh trở mình đặt lên đầu gối. Nhìn vẫn còn rơi nước mắt, cười càng dữ hơn. Tay thô ráp nâng mặt Lâm Cảnh Tĩnh lên, nhìn gương mặt chèm nhẹp nước mắt phốc, hắng giọng cười to.

      ngốc, em hiểu đàn ông tí nào. Nước mắt của phụ nữ rất có tác dụng, ừm, kích thích tính dục của nam nhân.”

      Vừa xong, Giang Nhị bắt lấy tay Lâm Cảnh Tĩnh, trực tiếp đưa đến nơi giữa chân . Bàn tay mềm mại chạm vào nơi nóng rực đó tựa hồ còn làm nó sưng lên vòng.

      Lâm Cảnh Tĩnh ngu ngơ giây rồi hét chói tai.



      vừa chạm vào cái gì vậy… Đừng là…

      Lâm Cảnh Tĩnh sắc mặt trắng bệch, cổ họng vọt lên trận buồn nôn.

      Thời đại internet TV phát triển thế này, Lâm Cảnh Tĩnh còn biết đó là vật gì cũng xin lỗi Tổ quốc xin lỗi ba mẹ nuôi lớn khôn.

      Đúng là tên thô tục, hành động cũng thô tục nốt.

      Lâm Cảnh Tĩnh mặt trắng như tờ giấy, cả người dựa vào ngực Giang Nhị kịch liệt run rẩy, nước mắt cũng lã chã rơi xuống.

      Nhìn bộ dáng đáng như thế càng làm Giang Nhị cười to khoái trá, ôm Lâm Cảnh Tĩnh bẹp cái hôn lên đôi môi đỏ mọng, lớn tiếng : “Tiểu ngốc, tôi chợt phát em cũng tồi.”

      Người Lâm Cảnh Tĩnh cứng ngắc, trừng mắt nhìn dám tin.

      ...muốn cưới tôi?"

      Giang Nhị mấp máy môi, cười tà đem Lâm Cảnh Tĩnh từ xuống dưới đánh giá lần rồi tặc tặc lưỡi: “Em như vậy mà Giang Đại lại… đáng tiếc”

      ”, gương mặt trắng bóc ửng lên rạng phấn hồng. Lâm Cảnh Tĩnh cắn môi, phán đoán chân trong lời của Giang Nhị.

      phải ghét bỏ là đôi giày rách sao?

      phải từ đến lớn đều đối chọi với sao?

      Sao có thể cưới được chứ?

      Nghi ngờ trong lòng còn chưa có giải đáp nhưng lúc này Lâm Cảnh Tĩnh biết, tuyệt đối muốn cưới Giang Nhị. Vì thế chỉ có thể vực dậy tinh thần, : “ ra tôi và Giang Đại làm rồi.”

      Lâm Cảnh Tĩnh là ngượng ngùng, cũng từng mơ ước như những cuốn ngôn tình ngọt ngào, Giang Đại khẽ vuốt mặt nàng, rồi từ từ đắm chìm các loại thế đó.

      Vì thế xong, liền đỏ mặt.

      làm?”

      thanh Giang Nhị có chút lạnh, sắc mặt cũng trầm xuống.

      Lâm Cảnh Tĩnh ngẩng đầu, chống lại đôi mắt là gương mặt Giang Nhị tối đen. Nhìn thấy luống cuống, đột nhiên nhếch khóe môi, kéo ra nụ cười, nhưng ràng, con ngươi đen như mực đó nhìn ra tia vui vẻ gì.

      hôn em?” Giang Nhị cúi người, cắn lên cổ Lâm Cảnh Tĩnh, cười lạnh. Bàn tay cũng an ổn mà cách áo sơ mi mỏng xoa lên nơi đội lên của Lâm Cảnh Tĩnh, “Nơi này, cũng được xoa như vậy sao?”

      Tay Giang Nhị vừa xoa vừa nhéo, lực đạo lại lúc nặng lúc , rất nhanh thành công chọc cho Lâm Cảnh Tĩnh khóc thành tiếng.

      Lần này Giang Nhị có buông tay, chỉ là dùng sức xoa lại xoa, cuối cùng tiếng khóc thảm thiết cũng ngừng lại, đổi thành tiếng rên rỉ ngắt quãng.

      “Trở về, đợi gả.”

      Cuối cùng Giang Nhị cũng ngừng, đưa Lâm Cảnh Tĩnh trở về nhà, lúc bước xuống xe đột nhiên quăng ra câu kia.

      Thân thể Lâm Cảnh Tĩnh run rẩy, đôi môi bị hôn đến sưng đỏ, rưng rưng nước mắt, lại nghe được câu này, mạnh mẽ quay đầu lại: “ cái gì, nằm mơ! Tôi gả cho

      phải do em quyết định.” Giang Nhị nghĩ nghĩ chút, đốt lên điếu thuốc. Nghe Lâm Cảnh Tĩnh phản đối, cười tiếng: “Ông nội em giờ gặp khó khăn. Hơn nữa, trai quí của em cũng ở thời kì mấu chốt tranh chức thị trưởng. Tiểu Tĩnh từ ngoan ngoãn hiếu thuận như vậy, cũng nên nghĩ cho gia đình chút chứ.”

      “Tôi …” Lâm Cảnh Tĩnh còn muốn tranh cãi Giang Nhị khoác tay, “Tôi cho em chút thời gian trấn an lại kích động của em. Suy nghĩ cho kĩ, đừng làm tôi thất vọng.” Giang Nhị , vuốt ve môi mình, cười cười rồi phóng xe mất.

      Bị ánh mắt xâm lược của Giang Nhị nhìn chằm chằm, đầu óc Lâm Cảnh Tĩnh vẫn chưa hoàn hồn được. lâu sau nhìn mình trong gương.

      Đôi môi sưng đỏ, quần áo mất trật tự, nhìn thế nào cũng như vừa bị lăng nhục xong.

      Lâm Cảnh Tĩnh tận lực khắc chế xúc động, ở ngoài cửa xoa xoa môi, chỉnh trang lại gọn gàng mới bước vào nhà.

      Đại sảnh là mảng yên lặng, hề có bóng dáng của bất cứ ai.

      Hôm nay may mắn vậy sao?

      Trái tim treo lơ lửng của Lâm Cảnh Tĩnh giãn xuống, chuẩn bị cất bước trở về phòng nghe thanh từ thư phòng truyền ra.

      cái gì ta cũng chấp nhận!”

      Là tiếng mười phần trung khí của Lâm lão gia.

      “Cha à, con dâu thực muốn vậy, nhưng là còn cách nào khác. Chúng ta làm sao nghĩ đến chuyện như vậy lại xảy ra chứ. Hạo nhi rất thông minh, cũng rất có khả năng, tiền đồ thể vì chuyện này mà bị hủy như vậy được.”

      Lâm phu nhân vừa vừa khóc.

      Mà Lâm gia bên cạnh cũng thở dài tiếng, hồi lâu mới lên tiếng: “Chuyện này cũng rất lạ. Hạo nhi bình thường làm việc cẩn trọng, tác phong đường hoàng, giao hảo cũng tốt, tại sao lại gặp chuyện này? Chưa đến gia đình chúng ta ở thời điểm nhạy cảm, mất đầu tư lần này … Tiền bị mất ngược lại là chuyện , nhưng nếu vạn nhất ảnh hưởng đến đợt tranh cửa lần này của Hạo nhi… Nghe lãnh đạo mới của thủ đô rất coi trong tác phong của lãnh đạo, lần này thực …”

      Cha Lâm buồn bã than tiếng, Lâm Hạo vừa là hi vọng của Lâm gia, cũng là kiêu ngạo của ông và Lâm phu nhân.

      “Các ngươi nghĩ chỉ cần gả Tĩnh Tĩnh vào Giang gia liền có thể giải quyết vấn đề sao? Chẳng lẽ vì tiền đồ của con trai mà các ngươi tiếc bán rẻ con mình?”

      Lâm lão gia kiên quyết đồng ý, mà Lâm Cảnh Tĩnh ở ngoài cửa cũng ngẩn cả người.

      Lâm Hạo xảy ra chuyện gì, Giang Nhị có thể giúp đỡ ấy sao?

      Quả , nghi ngờ của cũng được giải đáp.

      “Nhắc đến Giang Nhị, từ lúc Lâm Cảnh Tĩnh học cao trung xuất ngoại. Lúc ấy nghe vì chuyện này mà Giang lão gia còn đánh gãy hai cây roi. Ai biết được tiểu tử này vừa về phải dạng tầm thường. Nghe và thư kí sắp nhậm chức đây là em tốt. Haiz”

      Lâm gia vừa xong, cả nhà đều rơi vào trầm mặc.

      lâu sau, thanh của Lâm lão gia vang lên lần nữa: “Chỉ cần ta còn sống, ta liền chấp nhận việc đem hạnh phúc của Tĩnh Tĩnh ra đánh đổi. Giang Đại tổn thương Tiểu Tĩnh lần, ta cũng muốn Giang Nhị lại đâm con bé thêm nhát nữa.”

      “Cha, nhân phẩm của Giang Nhị cũng phải tốt. Con còn cảm thấy nó đối với con bé Tiểu Tĩnh nhà chúng ta bình thường. Nhớ lúc có người khi dễ Tiểu Tĩnh, chẳng phải lúc đó Giang Nhị là người đầu tiên xuất sao?” Lâm phu nhân ôn tồn .

      Lâm Cảnh Tĩnh vẫn còn nhớ việc mẹ mình vừa . Lúc trắng trắng mềm mềm, lớn lên nhìn như cục gạo nếp, làm cho những đứa trẻ xung quanh đều nhịn được ăn hiếp .

      Luôn thừa dịp mình mà chặn ở trong hẻm .

      lần Lâm Cảnh Tĩnh gặp rất nhiều đứa trẻ xấu, còn đụng tay đụng chân với . Lúc đó người nhà thấy đâu, ngược lại là Giang Nhị từ đâu chạy đến rất nhanh.

      còn cầm cục gạch ném vào mấy đứa trẻ đó.

      Vật lộn cùng đám trẻ đó mình, lần đó Giang Nhị còn oanh oanh liệt liệt bị gãy cái xương sườn, ở nhà tĩnh dưỡng hẳn nửa tháng.

      Đúng là~

      Mặc dù vậy, vẫn muốn gả cho Giang Nhị.

      Người kia hôm nay đối xử với như thế, về sau chẳng phải trốn còn kịp chứ đừng lấy .

      Trong lúc nội tâm Lâm Cảnh Tĩnh giãy giụa thôi, điện thoại trong túi áo chợt rung lên.

      màn hình hiển thị số điện thoại hoàn toàn xa lạ, Lâm Cảnh Tĩnh ngẩn người, nhận điện.

      “Em”

      Đầu bên kia điện thoại vang lên thanh quen thuộc.

      Lâm Cảnh Tĩnh bị hù dọa, tay run lên, điện thoại pằng tiếng rơi xuống đất.

      Mà lúc này cửa thư phòng cũng mở ra.

      Mọi người rối rít nhìn Lâm Cảnh Tĩnh bên ngoài cửa.

      Tác giả có lời muốn giãi bày: Hưm, lâu viết về nam chính hạ lưu nhỉ :yoyo60::yoyo60:

      Có ai mong chờ đêm động phòng hắc hắc :yoyo1::yoyo1::yoyo1:

      Cùng bưng băng ghế ngồi chờ nào :yoyo19::yoyo19::yoyo19:


      Lời editor: mình chương này rất đáng mong chờ mà :ex10::ex10::ex10:

      C3 ra lò sớm hơn dự định rất nhiều nên dự là trong tối nay có c4 nha :059::059::059:

      Cảm ơn mọi người ủng hộ kamsamitaaaaaaa :cute::cute::cute::cute:

      Tự do góp ý nhé :060::060::060:
      Last edited: 11/10/17

    2. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Khà..khà.. cái gì cực đại thế :yoyo60::yoyo60::yoyo60:
      Ốc sên tìm chỗ trú mưaAnhdva thích bài này.

    3. bonica82

      bonica82 Well-Known Member

      Bài viết:
      32
      Được thích:
      564
      @susu khà khà khà :yoyo60::yoyo60::yoyo60: cảm ơn nàng ủng hộ nha :yoyo69::yoyo69::yoyo69:
      Ốc sên tìm chỗ trú mưa thích bài này.

    4. bonica82

      bonica82 Well-Known Member

      Bài viết:
      32
      Được thích:
      564
      CHƯƠNG 4

      Editor: bonica82

      “Tĩnh Tĩnh, con nghe được hết rồi sao?’’ Lâm phu nhân chợt nhìn thấy môi con hơi sưng lên dừng lại chút, ân cần hỏi han, “Môi con bị làm sao vậy?’’

      “Con, con vừa ăn ma lạt thang * xong.” Lâm Cảnh Tĩnh vuốt vuốt miệng, mất tự nhiên .

      *Ma Lạt Thang là món ăn rất nhiều ớt, siêu cay. Định nghĩa của chị @vulinh trong cung, vì mình gg ra định nghĩa TT TT Cảm ơn chị
      [​IMG]


      Hãy hiểu cho ! thực muốn dối, nhưng cũng còn cách nào. Đều là do tên cầm thú đầu thai Giang Nhị kia.

      Mọi người trong Lâm gia bán tín bán nghi, cuối cùng vẫn là Lâm lão gia lên tiếng phá vỡ im lặng: “Tiểu Tĩnh, đến đây, ông có việc muốn hỏi cháu.”

      còn cách nào, Lâm Cảnh Tĩnh chỉ có thể nhặt điện thoại di động rơi đất lên, phát vì rơi rớt mà điện thoại cũng cúp từ khi nào.

      Lâm Cảnh Tĩnh để ý, theo ông nội vào thư phòng.

      “Tiểu Tĩnh, con nghe hết rồi?’’

      Lâm Cảnh Tĩnh biết mình thể dối, bèn gật đầu cái.

      “Như vậy, Tĩnh Tĩnh, con có suy nghĩ gì ?’’

      còn có thể suy nghĩ thế nào bây giờ. Lòng Lâm Cảnh Tĩnh rối ren thành cục. Bây giờ thực tìm được bất kì lí do nào để thuyết phục mình gả cho Giang Nhị. Nhưng nếu như vậy chỗ Lâm Hạo phải làm sao?

      Tựa hồ nhìn thấu được suy nghĩ của Giang Nhị, Lâm lão gia thở dài tiếng rồi : ‘’Ông hiểu được. Cháu cứ yên tâm, Tiểu Tĩnh. Nếu chắc thích ông cũng cho phép bất cứ ai có thể ép buộc cháu.’’

      Khi Lâm Cảnh Tĩnh nghe Lâm lão gia vậy, tâm tình thực rất vi diệu. rất cảm kích ông nội buộc mình gả cho Giang Nhị, nhưng Lâm Cảnh Tĩnh lại suy nghĩ chút, chậm chạp đứng dậy.

      như vậy, rất ích kỷ.

      Lâm Cảnh Tĩnh hiểu , bản thân và Lâm Hạo là trời vực. từ giỏi bất cứ thứ gì, thành tích chỉ dừng ở mức khá, tính tình bình thường, lớn lên cũng chẳng có tiếng tăm gì. Nhưng Lâm gia tựa hồ hề ghét bỏ tầm thường, ai cũng xem như trân bảo mà nâng niu, dù chẳng có bất kỳ tác dụng nào đối với nghiệp gia đình.

      Đây chính là cơ hội để có thể giúp Lâm gia làm chút chuyện, tuy chắc có thành công hay , nhưng chí ít cũng phải thử.

      Lâm Cảnh Tĩnh cũng thể ích kỉ, chỉ nghĩ cho bản thân mà bỏ qua việc này.

      mang theo suy nghĩ chồng chất bước về phòng, hơi bất ngờ khi thấy Lâm Hạo chờ ở đó.

      Nhìn thấy em lo lắng tới, Lâm Hạo chỉ cười cười, đưa cho Lâm Cảnh Tĩnh lọ thuốc mỡ: “Em là, đến bản thân cũng thể chăm sóc cho tốt. Da dẻ từ nhạy cảm lại còn chạy ăn thứ cay nóng như ma lạt thang. Đúng là thể làm bớt lo được.”

      Lâm Cảnh Tĩnh tiếp nhận lọ thuốc mỡ, xoa xoa, giọng : ‘’Cảm ơn ’’

      lát sau, ngẩng đầu nhìn trai. Tại sao trai gặp chuyện lớn vẫn bình thản như vậy. Hay là, ấy lại đem mọi phiền muộn giấu trong lòng rồi?

      Lâm Cảnh Tĩnh vẫn còn nghĩ ngợi nghe tiếng Lâm Hạo khẽ thở dài, ‘’Tiểu Tĩnh, em biết hết rồi sao?’’

      Lâm Cảnh Tĩnh ngẩn người, gật đầu: ‘’Phải, lúc nãy em đứng ở cửa thư phòng nghe được.’’

      “Em cần suy nghĩ, cho dù cha mẹ đồng ý với mối hôn này, cũng chấp nhận. Giang gia khi dễ em lần, làm sao trai có thể đẩy em vào vũng bùn lần nữa chứ?’’

      …’’

      Lâm Cảnh Tĩnh ra lời. Thà trai ép buộc , chứ ấy cứ nghĩ cho như thế, lại càng thêm áy náy. Lâm Hạo đối với tốt như vậy, lại còn ích kỷ muốn giúp ấy.

      Dừng chút, Lâm Cảnh Tĩnh đột nhiên mở miệng: “, hôm nay em ở bệnh viện gặp được Giang Nhị. Nhị ca ấy…’’

      Lâm Hạo trờ về phòng. Lâm Cảnh Tĩnh nằm giường, vuốt vuốt di động như có điều suy nghĩ. chắc làm vậy có đúng . với trai Giang Nhị đưa về nhà, còn thay tràng lời tốt đẹp, cuối cùng còn suy nghĩ cuộc hôn này.

      Đối diện với ánh mắt sắc bén của Lâm Hạo, Lâm Cảnh Tĩnh suýt nữa bại trận, cũng may là ấy hề hoài nghi.

      làm như vậy, rốt cuộc là đúng hay sai?

      lúc thấy bất an trong lòng điện thoại trong tay rung lên. Ma xui quỉ khiến, Lâm Cảnh Tĩnh ấn nút chấp nhận.

      “Chịu nghe rồi à’?’’

      Là Giang Nhị.

      ‘’Vừa rồi vì sao lại cúp điện thoại?’’

      Mới vừa thông bên kia vang lên tiếng trầm thấp, khí thế hung hăng.

      ‘’Tôi làm rơi điện thoại.’’ Lâm Cảnh Tĩnh rất muốn trở nên cứng rắn, nhưng lại nghĩ tới, cuối cùng thanh của hiểu sao lại trở nên mềm nhũn.

      ‘’Tiểu Tĩnh, tôi càng nghĩ càng thấy, em…’’, Giang Nhị đột nhiên nở nụ cười, mơ hồ câu.

      ràng nghe được đầu kia cái gì, nhưng nghe giọng điệu ngả ngớn đó, Lâm Cảnh Tĩnh lại đỏ mặt: ‘’, rốt cuộc muốn gì?’’

      ‘’Ngày mai tôi đến nhà em ăn cơm. Báo trước cho em tiếng.’’

      Giang Nhị vừa ném ra quả bom hẹn giờ muốn cúp điện thoại. Bên này Lâm Cảnh Tĩnh bị dọa đến bắn lên: “, vừa gì?”

      được sao?”, thanh của Giang Nhị tựa hồ có chút nghiến răng nghiến lợi. “Tôi cho biết, muốn gả cho tôi, tôi cũng chẳng muốn lấy . Ai mà chả biết là đôi giày tôi chơi đến rách nát rồi chứ”

      “…”

      Khốn khiếp! Lần này chờ Giang Nhị cúp điện thoại, Lâm Cảnh Tĩnh nổi giận tắt máy.

      Ai là giày rách? mới là giày rách! Cả nhà đều là giày rách!

      Ôm lấy chú gấu teddy to bự bực dọc hồi mới mệt mỏi thở hồng hộc, nhưng tâm tình Lâm Cảnh Tĩnh cũng bình tĩnh lại.

      Giang Nhị muốn cưới , cũng muốn gả cho Giang Nhị.

      Nhưng bọn họ phải vì lợi ích.

      Như vậy…

      Họ hoàn toàn có thể làm hiệp nghị hôn nhân.

      Vừa nghĩ đến Lâm Cảnh Tĩnh thấy tương lai xán lạn ngay trước mắt, nhìn được huýt sáo hồi, tâm tình cũng tốt hơn nhiều. Quả nhiên thế giới này có gì là giải quyết được.

      Lâm Cảnh Tĩnh vì muốn tranh thủ thuyết phục đồng minh, nên ngày hôm sau khi Giang Nhị đến thăm, còn thay bộ áo trắng mà thích.

      Dù sao cũng phải thể thành ý của mình chứ!

      Quả nhiên, tên Giang Nhị này chẳng tốt đẹp gì, quá háo sắc. Nhìn thấy Lâm Cảnh Tĩnh mặc chiếc đầm trắng bồng bềnh, ngả ngớn huýt sáo tiếng.

      Đương nhiên là chẳng có ai thấy cả. Giang Nhị tên này, rất am hiểu việc giả vờ đứng đắn,

      Đến nhà hàng, Giang Nhị liền niềm nở chào mọi người trong Lâm gia. nhanh chóng hiếu kính Lâm lão gia bàn cờ tướng làm từ ngà voi, Lâm phu nhân được chai nước hoa từ Pháp, còn Lâm gia được chai rượu quý hiếm.

      Lễ vật mặc dù quá đắt giá, nhưng lại rất dụng tâm. Lâm phu nhân nhìn con rể càng nhìn càng hài lòng, luôn miệng khen Giang Nhị dứt, nào là bây giờ so với lúc khác xa, vừa thành thục vừa chững chạc, đáng giá để phó thác cả đời.

      Cha Lâm lúc bắt đầu còn rối rắm, nhưng khi Giang Nhị cứ mở miệng ra là tiếng cha, sau đó lại cùng đến tình hình Thanh Thành gần đây liền quăng tâm trạng bực dọc ra sau đầu, khen Giang Nhị dứt miệng.

      Cuối cùng, chỉ sợ chỉ còn mỗi Lâm lão gia là bị tên này mệ hoặc.

      Nhưng mà đêm đó sau khi cơm nước xong Giang Nhị lại cùng Lâm lão gia vào thư phòng đánh cờ. Sau khi ra, Lâm lão cười ha hả, mặt mày hớn hở.

      “Tiểu Tĩnh, Giang Nhị tên tiểu tử này, những năm nay ở bên ngoài lăn lộn cũng rất cực khổ, ăn uống cũng vất vả, thực rất đáng thương. Nhưng như vậy cũng tốt, giờ tốt hơn ngày xưa rất nhiều.”

      “Ông nội” Lâm Cảnh Tĩnh chợt có cảm giác muốn khóc. Ngay cả ông nội cũng muốn bán sao T T

      Lâm lão gia từ ái cười haha, sờ mái tóc đen dài của cháu : “Ông cùng tiểu tử đó chơi ba ván cờ. Người ta bàn cờ như cuộc sống. Ông có thể nhìn ra Giang Nhị rất thông minh, là người đàn ông lỗi lạc có tiền đồ. Hơn nữa ông thấy đối với con giọng điệu cũng rất ôn nhu săn sóc. Con trở về cân nhắc chút xem. Ông thấy tên tiểu tử Giang Nhị này tồi.

      Lời của Lâm lão gia như bít luôn con đường cuối cùng của Lâm Cảnh Tĩnh. nhìn ra phòng khách, thấy Giang Nhị cùng mọi người ăn trái cây cười hì hì, càng nhìn càng tức giận, cuối cùng dứt khoát lên lầu.

      “Đứa này, chắc là thẹn thùng đây.”

      “Con xem em ấy chút. Chắc là giận con chuẩn bị quà thôi mà.”

      Giang Nhị hướng mọi người chào cái rồi lên lầu.

      Mà khi bóng Giang Nhị vừa khuất, nhà cười rộn rã chợt im bặt.

      “Mọi người thấy thế nào?’’

      Người đầu tiên lên tiếng là Lâm lão gia. Sắc mặt ông phức tạp nhìn theo Giang Nhị, rồi quay đầu lại hỏi con trai và con dâu.

      Lâm phu nhân do dự chút rồi : “Rất khác lúc còn bé. năng cử chỉ đều thay đổi rất nhiều. Xem ra, Giang Nhị bên ngoài học được ít.’

      Lâm lão gia gật đầu rồi nhìn qua con trai: “Còn con?”

      “Nhìn có vẻ rất tốt, bất quá…” Cha Lâm có chút lo lắng, nhìn thoáng qua lầu. “Tiểu tử này, vì sao nhất quyết vừa về lại muốn cưới Tiểu Tinh. Đứa này từ bé ôn thuận đơn giản, con sợ nó đối phó được người thâm cơ trầm như thế.”

      Lâm lão gia lâu cũng gì, cuối cùng chỉ câu.

      “Các con có biết câu đầu tiên Giang Nhị với ta là gì ?”

      Hai phu thê Lâm gia hiểu gì cả.

      Ông thế nhưng lại nở nụ cười: “Tên tiểu tử đó , thầm mến Tĩnh Tĩnh nhà chúng ta lâu lắm rồi.”

      Ở lầu dưới ba người lớn Lâm gia đạt đến nhận thức chung. Nhưng Lâm Cảnh Tĩnh lầu hoàn toàn hề hay biết. Chẳng những biết, còn rất tức giận.

      Lúc nàng còn chưa đóng cửa, tên đáng ghét kia lách người chui vào.

      cút ra ngoài cho tôi!”

      Quả nhiên khi vừa vào đến phòng , Giang Nhị tên này hết giả bộ nổi, lập tức lộ nguyên hình. Tây trang màu đen bị cởi ra vất qua bên, xắn tay áo lên, cười tà tà đến chỗ : “Tiểu Tĩnh, hôm nay tôi biểu có tốt

      Lâm Cảnh Tĩnh đỏ mặt, lập tức cảm giác hai người cách nhau quá gần. Vừa muốn lui ra, Giang Nhị kéo vào trong lòng.

      Lâm Cảnh Tĩnh đẩy ra, nhưng lồng ngực đối phương quá cứng rắn, như là bàn thạch, đẩy thế nào cũng nhúc nhích.

      Ngược lại còn bị lực đạo của chính mình đẩy ngược ngồi lên giường.

      Giang Nhị nhếch môi mỉm cười, thuận thế ngồi lên giường , giở giọng điệu vô lại.

      “Quả nhiên, màu hồng phấn, rất thanh thuần, tôi rất thích.”

      …” Lâm Cảnh Tĩnh mặt đỏ như rỉ máu, tức giận biết gì, giơ tay lên muốn đẩy ra, nhưng Giang Nhị lại cầm tay , thuận thế kéo vào lồng ngực.

      “Ngốc nghếch”

      thanh Giang Nhị khàn khàn, cắn lỗ tai Lâm Cảnh Tĩnh, nỉ non.

      Tác giả thú nhận: ra, đây là câu chuyện thầm mến, mọi người bị lừa rồi :yoyo60::yoyo60::yoyo60:

      Tôi chỉ có thể , nữ chính hơi ngây thơ, tính tình bên ngoài ôn hòa nhưng ra nội tâm rất quật cường :yoyo19::yoyo19::yoyo19:

      Mà nam chính, vô lại, tâm cơ, ngây thơ, tính tình cũng quật cường. :yoyo14::yoyo14::yoyo14:

      Được rồi được rồi, kì thực đây là câu chuyện về em mềm mại cùng chàng trai dũng mãnh biến thái. Bao dưỡng bao dưỡng~~~ :yoyo22::yoyo22::yoyo22:


      Editor cũng có điều muốn : thực ra lúc đầu mình edit truyện vì thích Phó Du, nhưng những chương đầu thực lối mòn. Nhưng lại càng ngày càng hấp dẫn kích thích đó huhuhuhuhu :034::034::034:

      Lại cảm ơn mọi người ủng hộ nhé :payup::payup::payup:

      Ngày mai lại có 2-3 chương mới, đón xem đón xem nhé :012::012::012:

      Chúc mọi người ngủ ngon :th_81::th_43::th_5:

    5. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Giang Nhị luu manh quá. Như ta thích. Thanks nàng

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :