1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Mưu đồ - Phó Du

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngotram2004

      Ngotram2004 Member

      Bài viết:
      44
      Được thích:
      52
      biết ngay là kiểu gì Nhị ca cx hóa sói mà :yoyo60::yoyo60: a cầm thú như vậy bảo sao chị Tinh ko về trường lánh nạn chứ:yoyo27::yoyo27:
      ๖ۣۜAn Hạ thích bài này.

    2. ๖ۣۜAn Hạ

      ๖ۣۜAn Hạ Well-Known Member

      Bài viết:
      30
      Được thích:
      401
      Chương 18
      Editor: An Hạ​

      ra bàn tay chìa ra trước mặt rất sạch, thon dài, hơi giống với bàn tay của Giang Đại, là kiểu bàn tay Lâm Cảnh Tinh thích nhất. Có điều dáng vẻ ngả ngớn của người đàn ông này … hay là bỏ qua !

      Hơn nữa nghe tên có vẻ hơi quen, dù sao trong trường người mang họ kép cũng nhiều, nhưng mà nghe qua ở đâu rồi nhỉ? Lâm Cảnh Tinh suy nghĩ chút…

      nhớ ra nổi, thôi bỏ

      có thói quen bắt tay với đàn ông, chỉ gật đầu, ra tên của mình rồi vào phòng.

      Tối nay mối quan hệ bạn bè xã giao giữa và Ngô Vận Vận kết thúc, cần phải thân thiết với ấy nữa. Lâm Cảnh Tinh rất ít khi ở trong phòng, từ trước đến giờ vẫn thích đến thư viện để giết thời gian, rất ít khi trở về phòng. Mắt thấy tâm phiền, câu này cũng rất đúng.

      Chẳng qua buổi tối phải trở về phòng để ngủ nên tránh khỏi việc bắt gặp hai người dây dưa với nhau.

      Trong tình huống đó, Lâm Cảnh Tinh thể oán giận. Đâu ai muốn mới sáng sớm tỉnh dậy nghe thấy giọng của đàn ông trong phòng, thậm chí còn ngửi thấy mùi đàn ông nữa…

      Tuy nhiên cho đến tận bây giờ, em ngọt ngào, yếu đuối vẫn luôn yếu thế trước những cuộc tranh cãi. Vì vậy khi mới bị Ngô Vận Vận mấy câu buồn bực đến nỗi cảm thấy đắng miệng, viền mắt đỏ hoe.

      còn cách nào khác, Lâm Cảnh Tinh chỉ có thể suy nghĩ, thể giải quyết được mình thể rời khỏi đây sao? Cứ như vậy, Lâm Cảnh Tinh quyết định dọn ra ngoài ở.

      Từ trước đến nay, người nhà họ Lâm đều bảo bọc rất kỹ. Lần này Lâm Cảnh Tinh dọn ra ngoài, biết họ lại càm ràm đến khi nào.

      Khi Lâm Cảnh Tinh suy nghĩ lý do dọn ra ngoài để cho người nhà biết, Giang Nhị đến đây.

      “Tôi ở trước cổng trường của em.”

      Giang Nhị lạnh lùng câu. Lâm Cảnh Tinh khựng lại chút, lúc sau mới lấy lại tinh thần, ngơ ngác hỏi câu: “ tới đây làm gì?”

      Ở đầu dây bên kia, hình như Giang Nhị hít sâu hơi: “Cho em ba phút để ra trước cổng trường! Nếu … khà khà…” Giang Nhị ở đầu dây bên kia cười hai tiếng nham hiểm.

      Lâm Cảnh Tinh lật đật cầm theo túi xách, chạy nhanh ra trước cổng trường.

      Nhưng mà hôm nay vận khí của Lâm Cảnh Tinh tốt cho lắm. Lúc chạy xuống lầu, do chạy quá nhanh nên va vào người bạn trai của Ngô Vận Vận.

      thích đứng gần người khác, nhìn thấy ta tới, muốn tránh theo bản năng. Tuy nhiên các tế bào của Lâm Cảnh Tinh lại hoạt động, cơ thể cũng được nhanh nhẹn, vì vậy cuối cùng đành phải té ngã xuống đất.

      Ngay lúc này, bạn trai của Ngô Vận Vận bỗng chạy tới ôm chầm lấy Lâm Cảnh Tinh.

      bị ngã?! là may!

      Ở trong vòng tay của người xa lạ?! xui xẻo!

      Hơi thở xa lạ xông vào mũi, còn thoang thoảng mùi nước hoa kém chất lượng nữa. Lâm Cảnh Tinh hắt xì hơi cái, luýnh quýnh thoát khỏi vòng tay của người đàn ông đó.

      “Cảm ơn!”

      Dù sao cũng ân nhân cứu mình, đứa trẻ ngoan ngoãn vẫn biết giữ phép lịch .

      Âu Dương Lăng Phong gật đầu, còn lo lắng nhìn về phía Lâm Cảnh Tinh: “ sao chứ?”

      sao cả!” người đối phương có mùi hương rất khó chịu… Lâm Cảnh Tinh lại hắt xì hơi lần nữa, sau đó nhìn vào đồng hồ nhảm nữa, chạy thẳng ra trước cổng trường.

      “Hẹn gặp lại!”

      Âu Dương Lăng Phong nhìn tay mình còn để ở giữa trung hơi nhíu mày. lúc sau, sờ sờ khóe miệng, nhìn chạy trối chết bật cười.

      “Thử thách khó khăn có phải ?”

      “Em khuyên đừng đụng vào ấy.” Trong lúc Âu Dương Lăng Phong nhìn theo bóng lưng của Lâm Cảnh Tinh, suy nghĩ nên làm thế nào để lừa gạt tiểu bạch thỏ ngây thơ này nhảy vào trong móng vuốt của con sói xám, giọng lạnh lùng phát ra từ cầu thang.

      ra Ngô Vận Vận đợi bạn trai ở trong phòng, đợi cả buổi mà thấy đâu nên xuống xem thử.

      tận mắt chứng kiến cảnh hùng cứu mỹ nhân lúc nãy, cũng may mà thấy qua cảnh đời. Mặc dù bây giờ và Âu Dương Lăng Phong ở bên nhau, nhưng hai người lại có tình cảm gì với nhau. Vậy nên mặc dù trong lòng khó chịu, nhưng mà Ngô Vận Vận vẫn nhịn xuống, chẳng qua giọng hơi khó nghe chút.

      “Em ở chung với Lâm Cảnh Tinh đó ba năm nhưng lại biết hoàn cảnh gia đình của ta… Nhưng mà quần áo ta mặc đều thuộc hàng chất lượng cao cấp… Vì vậy ta phải là người phụ nữ mà có thể đụng vào…”

      Ngô Vận Vận sinh ra trong gia đình nghèo khó. Lúc mới vào đại học, có lòng hư vinh như vậy. Thế nhưng dần dần tiếp xúc với nhiều thứ, mà những gì Lâm Cảnh Tinh – bạn chung phòng hiền lành nhất, khiêm tốn nhất – dùng, chưa từng được dùng, thậm chí chưa từng nghe qua… Vì vậy rất ghen tị!

      Nhưng mà đó chính là số phận… Lúc trước thể thay đổi nó, nhưng mà sau này có thể nắm giữ cuộc sống trong tay mình!

      vẫn luôn tự nhủ như vậy!

      “Sao vậy? Tức giận à? Em ?” Âu Dương Lăng Phong nhíu mày, thế nhưng hai hàng lông mày nhanh chóng giãn ra. ngoắc Ngô Vận Vận lại: “Em nghĩ có hứng thú với loại con ngây ngô này sao? Chẳng qua thích dáng vẻ kiêu ngạo đó mà thôi…”

      Lời của đàn ông có mấy phần đáng tin? Ngô Vận Vận thầm cười nhạt trong lòng. ta còn tự cho rằng là loại con “ngực to não ” nữa chứ… Có điều Âu Dương Lăng Phong vừa mới mua cho chiếc túi xách hàng hiệu, có thể giả vờ như biết gì.

      Điều quan trọng hơn là làm cho kia phải nhận thua.

      Tốt nhất là rơi xuống bùn lầy, cả đời bò lên nổi.

      Cặp đôi đê tiện đều có tâm riêng, nhưng cả hai đều nở nụ cười.

      Mà ở phía bên kia, Lâm Cảnh Tinh cũng có phiền não trong lòng.

      chạy đến cổng trường, quả nhiên trông thấy chiếc xe Land Rover hầm hố của Giang Nhị, kiểu xe cực kỳ cá tính, còn có người đàn ông với vẻ mặt lạnh lùng đứng dựa vào cửa xe. số bạn nữ tò mò bắt đầu chụp ảnh làm kỷ niệm. Lâm Cảnh Tinh nhắm mắt lại, muốn tự lừa dối mình là những người này nhìn thấy , nhìn thấy , quan trọng nhất là Giang Nhị cũng nhìn thấy .

      Thế nhưng ――

      Đó chỉ là giấc mơ!

      Nhìn thấy bóng dáng sợ sệt, chậm rãi lại gần, hai hàng chân mày của Giang Nhị hơi giãn ra.

      “Em biến thành con rùa rồi sao? Còn lại đây với tôi…”

      Con rùa Cảnh Tinh bị Giang Nhị kéo vào trong lòng, nhét vào trong xe rồi đạp ga bỏ , bỏ lại những thiếu nữ với trái tim tan vỡ đứng ở đó.

      “Đẹp trai quá!”

      “…”

      Lâm Cảnh Tinh ngồi ngay ngắn xe, nhìn Giang Nhị vẫn tập trung lái xe. Sắc mặt u ám, câu nào, Lâm Cảnh Tinh cảm thấy hơi lo sợ.

      Nghĩ lại cũng tuần Giang Nhị có nhắn tin cho , cũng gọi điện thoại tới. Mặc dù hai người kết hôn nhưng cả hai vẫn như người xa lạ.

      Lâm Cảnh Tinh cảm thấy hơi xấu hổ, cho nên nghĩ nghĩ lại, chủ động lên tiếng, cũng hy vọng có thể phá vỡ tình hình căng thẳng này.

      … Tại sao lại tới đây?”

      Tay cầm vô lăng của Giang Nhị hơi buông lỏng ra, Lâm Cảnh Tinh nhận sai rồi sao? Trong lòng cảm thấy rất thoải mái.

      “Mẹ tôi có hầm canh cho em, là em bị cảm, cần phải bồi bổ…”

      Giang Nhị lấy hộp đựng canh giữ nhiệt từ ghế sau xe đưa cho Lâm Cảnh Tinh. Vừa mở hộp ra mùi canh gà đặc trưng xông vào mũi, Lâm Cảnh Tinh nuốt nước miếng, trong lòng hết sức cảm động.

      Nhưng mà ――

      Hình như có điều gì đó đúng? Chẳng hạn như chuyện bị cảm hình như là chuyện của tuần trước phải? Thôi bỏ , có ăn là tốt rồi, hôm nào phải cảm ơn mẹ Giang mới được…

      “Gần trường em có chỗ nào ăn cơm ? Tôi đói bụng rồi!”

      Giang Nhị chở Lâm Cảnh Tinh vòng vòng, nhìn thấy dáng vẻ ngốc nghếch của Lâm Cảnh Tinh tâm trạng bỗng trở nên tốt hơn.

      Bụng của Lâm Cảnh Tinh cũng trống rỗng. gật đầu, chỉ vào nhà hàng món Tây yên tĩnh ở bên đường cách đây xa.

      Đây là nhà hàng ở gần trường học, cũng xem như là nhà hàng cao cấp. Có điều Lâm Cảnh Tinh phải là người có tiền, nhưng chỉ mới đến đây lần.

      Bởi vì có ai chung với .

      Rốt cuộc hôm nay có thể ghé lại đây rồi, tuy rằng mục đích chính của là “chén sạch” hộp canh gà này.

      Lâm Cảnh Tinh chọn chỗ ngồi, hiếm khi thấy Giang Nhị im lặng như vậy. Tuy nhiên sau khi hai người gọi món, lại đốt điếu thuốc.

      Lâm Cảnh Tinh nhíu mày, cố gắng chịu đựng, cuối cùng vẫn vỗ vào tay của Giang Nhị: “ được hút thuốc ở nơi công cộng!”

      “Kệ tôi!”

      Giang Nhị chỉ như vậy rồi cười khẩy, điều đó hù dọa nhân viên phục vụ định tới dập tắt thuốc lá. Lâm Cảnh Tinh ho khan vài lần: “Khó chịu chết được…”

      “Hừ…” Giang Nhị hừ lạnh tiếng, nhưng mà lần này lại ngoan ngoãn dập tắt thuốc lá.

      Có thể thấy được tâm trạng của Giang Nhị khá tốt, cho nên lúc ăn cơm, còn vui vẻ hỏi thăm chuyện học của Lâm Cảnh Tinh.

      Dù sao bình thường hai người cũng xem như là ở chung với nhau, mặc dù lúc nào cũng cãi nhau, nhưng mà vẫn có chung chủ đề. Hai người hết chuyện này sang chuyện khác, sau cùng về chuyện trong trường. Cuối cùng Lâm Cảnh Tinh lại thở dài bất lực, cắn chiếc muỗng và : “Tôi muốn dọn ra ngoài ở…”

      “Sao vậy?” Nghe như vậy, Giang Nhị liền vểnh tai lên nghe: “ phải em muốn ở trong ký túc xá sao?”

      Lâm Cảnh Tinh thả cái muỗng ra, bày ra dáng vẻ đáng thương: “Trong phòng tôi có người phải thi nghiên cứu sinh, người thực tập, cả hai người đó đều dọn ra ngoài rồi, cuối cùng chỉ còn lại tôi và Ngô Vận Vận…”

      Lâm Cảnh Tinh cắn môi, cảm thấy xấu sau lưng người khác là điều tốt. Có điều lần này Giang Nhị lại rất thông minh, thấy dáng vẻ do dự của Lâm Cảnh Tinh hiểu ra.

      “Mối quan hệ giữa em và bạn cùng phòng được tốt à?”

      Lâm Cảnh Tinh gật đầu rồi lại lắc đầu: “Cũng phải là tốt… ấy trông rất xinh đẹp… nhưng mà lại luôn dẫn bạn trai về phòng… Tôi…”

      Gương mặt của Lâm Cảnh Tinh đỏ bừng khiến trái tim của Giang Nhị nhộn nhạo, nhưng Giang Nhị hiểu lúc này phải từ từ.

      Dụ địch sa vào bẫy mới là vương đạo của nhà quân .

      bỏ dao nĩa xuống, lau tay, làm ra vẻ lơ đãng rồi : “Ở trong đó có gì tốt? Qua ngày hôm sau, em lại phải chiêm ngưỡng bức tranh gợi tình sống động nữa…”

      Dáng vẻ gật gù, nghẹn ngào của Lâm Cảnh Tinh giống như gặp được tri kỷ, Giang Nhị tiếp tục kiên nhẫn dụ dỗ.

      “Dù sao chúng ta cũng có căn hộ ở gần đây, em dọn qua đó ở người nhà gì cả…”

      vậy sao?” Hai mắt của Lâm Cảnh Tinh sáng lấp lánh, suýt nữa đồng ý.

      Nhưng mà đợi chút ――

      “Vậy… ?”

      Dáng vẻ mong đợi đó rất khó chịu, trong lòng Giang Nhị như bị con dao găm mạnh vào, thế nhưng vẫn nở nụ cười và thầm nghĩ: Đợi Lâm Cảnh Tinh dọn vào căn hộ của quay trở về… để trừng phạt nghiêm khắc!

      “Tôi làm xa nên ở đó.”

      Những lời này xua tan mọi lo lắng của Lâm Cảnh Tinh, vui vẻ đến nỗi suýt nữa nhảy dựng lên.

      Bây giờ rất vui vẻ nên phát ra Giang Nhị vừa nở nụ cười nham hiểm.

      Ngốc nghếch, là dễ bị lừa gạt!

      ------------
      Ôi vòng lớn, cuối cùng con thỏ trắng lại chui vào miệng sói xám :th_23::th_23: Thôi cầu cho chị giữ được tính mạng sau này... :th_18:
      Last edited: 27/8/19

    3. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Thấy rất tội, nhưng thôi cũng kệ, âu cũng do cái số kiếp ngốc nghếch của thỏ trắng, mới dụ dỗ bạn sói xám làm việc ác
      ๖ۣۜAn Hạ thích bài này.

    4. Tiểu Ly 1111

      Tiểu Ly 1111 Well-Known Member

      Bài viết:
      422
      Được thích:
      500
      :)))) hahaha chưa bao giờ thấy vui vì trình độ vô sỉ của Giang Nhị như lần này. Đúng rồi, phải dụ vợ về trước rồi từ từ chứ. Học khôn ra nào Giang Nhị ơi
      ๖ۣۜAn Hạ thích bài này.

    5. ๖ۣۜAn Hạ

      ๖ۣۜAn Hạ Well-Known Member

      Bài viết:
      30
      Được thích:
      401
      Chương 19
      Editor: An Hạ​

      Thành , Lâm Cảnh Tinh phải là người dễ bị lừa gạt. Đối với lý do thoái thác của Giang Nhị, vẫn để ở trong lòng. Vì vậy gọi điện thoại hỏi thăm ông cụ Giang, sau đó bóng gió chuyện Giang Nhị rất bận rộn trong khoảng thời gian này.

      Như Giang Nhị , trường học của vốn dĩ cách chỗ làm của Giang Nhị rất xa, tội gì ta phải chạy tới chạy lui mỗi ngày?

      Vừa nghĩ như thế, Lâm Cảnh Tinh cảm thấy những gì Giang Nhị có thể là , cho nên cũng yên tâm hơn.

      Mới đầu còn hơi do dự khi nào nên dọn ra ngoài. Dù sao trong lúc dọn phòng, Ngô Vận Vận cũng có ý kiến.

      Nhưng mà dần dần Lâm Cảnh Tinh thể chịu nổi bản chất khoan dung của mình.

      Nguyên nhân là do Ngô Vận Vận lại dắt Âu Dương Lăng Phong về phòng, Lâm Cảnh Tinh phát ra “áo mưa” dùng qua ở dưới giường mình.

      Điều này khiến Lâm Cảnh Tinh tức đến đỏ mặt, cũng thèm cãi nhau với Ngô Vận Vận, trực tiếp thu dọn đồ đạc trong phòng.

      Bình thường mối quan hệ bạn bè trong lớp của Lâm Cảnh Tinh khá tốt, vừa nghe muốn dọn ra ngoài, có vài bạn học liền tới giúp.

      Chẳng qua Lâm Cảnh Tinh có nhiều đồ để mang . Bên chỗ Giang Nhị có đầy đủ mọi thứ, chỉ cần mang theo vài bộ quần áo để thay là được.

      Xoay tới xoay lui qua tuần.

      Lâm Cảnh Tinh vào ở trong căn hộ của Giang Nhị được tuần.

      tuần này trôi qua rất yên tĩnh. Như Giang Nhị , đến đây lần nào cả, ngay cả gọi điện thoại cũng rất ít, thỉnh thoảng chỉ gửi vài ba tin nhắn ngắn tới, hỏi ăn cơm chưa? dọn ra ngoài chưa? Vân vân và vân vân…

      Lâm Cảnh Tinh toàn đáp lại bằng những câu trả lời cụt ngủn.

      Cho nên dần dần Giang Nhị cũng gửi tin nhắn tới nữa.

      Phải rằng đây là cuộc sống mà Lâm Cảnh Tinh khao khát nhất, những ngày có Giang Nhị thực là những ngày tươi sáng nhất.

      Tuy nhiên có chuyện khiến Lâm Cảnh Tinh phải chú ý tới, đó chính là Âu Dương Lăng Phong – bạn trai của Ngô Vận Vận.

      Cũng từ cuộc tán gẫu ngày hôm đó, Lâm Cảnh Tinh mới biết được tại sao cảm thấy cái tên này lại nghe quen như vậy. Nguyên nhân là do người đàn ông đó lại là hội trưởng hội học sinh khóa này. Có người rằng ta cao lớn, đẹp trai, gia đình lại khá giả, là hoàng tử trong mộng của rất nhiều .

      Những người này… phải bị mù rồi chứ? Lâm Cảnh Tinh gặm đùi gà, trong lòng thầm phỉ báng.

      Trong lòng , Âu Dương Lăng Phong giống như cái “áo mưa” mà phát ở dưới giường, đại diện cho tục tĩu, thứ dơ bẩn, loại đàn ông “tinh trùng lên não.”

      người đàn ông như vậy mà gọi là hoàng tử sao? Xì!!! ――

      Tỉnh lại ! Còn bằng Giang Nhị!

      Ít ra sau khi dùng xong, ta còn vứt vào thùng rác trong nhà vệ sinh!

      Lâm Cảnh Tinh muốn dính dáng gì tới loại đàn ông này, nhưng mà Âu Dương Lăng Phong lại luôn xuất ở trước mặt .

      Tục ngữ có câu: Lần đầu là trùng hợp, lần thứ hai là vô tình gặp lại, vậy lần thứ ba chắc chắn là cố ý.

      Lần thứ ba gặp được Âu Dương Lăng Phong là ở trong thư viện của trường. Lâm Cảnh Tinh có hứng thú để chào hỏi, chỉ gật đầu rồi quẹt thẻ vào thư viện.

      Thế nhưng Âu Dương Lăng Phong cũng theo vào trong đó, hơn nữa còn ngồi tại bàn của Lâm Cảnh Tinh.

      Thư viện rất yên tĩnh, mọi người đều làm việc của mình, Lâm Cảnh Tinh cũng vậy.

      Lần trước chưa đọc xong cuốn truyện tiểu thuyết tình , cuối cùng lần này cũng có thể đọc xong.

      Tuy nhiên, trong lúc chìm đắm vào nội dung cuốn truyện bên cạnh bỗng có tiếng động. Lâm Cảnh Tinh ngẩng đầu lên, giọng phát ra từ bên cạnh.

      “Em thích đọc những cuốn tiểu thuyết này sao?”

      Là tên đeo bám dai dẳng Âu Dương Lăng Phong!

      Từ , Lâm Cảnh Tinh được bồi dưỡng những thói quen tốt, phép tắc lịch cũng là trong số đó. gật đầu, rốt cuộc cũng trả lời lại.

      Âu Dương Lăng Phong mỉm cười: “Nhìn chung các thích truyện tiểu thuyết tình đều có suy nghĩ lãng mạn, dĩ nhiên thỉnh thoảng có người cũng tự sáng tác chút gì đó… Cảnh Tinh, em có nghĩ tới việc tự sáng tác ?”

      Tự sáng tác? Thôi bỏ !

      Lâm Cảnh Tinh muốn ra chuyện bạn thân Bạch Phi Phi của mình cũng là tác giả viết truyện tiểu thuyết tình cảm, nhưng tới giờ vẫn chưa được xuất bản. Thậm chí vào đường link truyện của ấy xem thử, lượt xem, lượt bình chọn đều chẳng ra sao cả…

      Lâm Cảnh Tinh cảm thấy mình phù hợp với nghề này, hơn nữa ――

      Điều quan trọng là Âu Dương Lăng Phong ngồi rất gần .

      Thành , mùi hương người Âu Dương Lăng Phong cũng khó chịu, hình như còn có chút mùi thơm kỳ lạ nữa. Thế nhưng Lâm Cảnh Tinh có thói quen dựa gần vào người người lạ, cũng thích mùi hương kỳ lạ người người đàn ông.

      Bỏ cuốn truyện xuống, Lâm Cảnh Tinh quyết định về nhà.

      “Sao vậy? đọc tiếp sao? Hình như bên ngoài trời mưa, tôi đưa em về…”

      cần đâu…” Lâm Cảnh Tinh định xua tay từ chối, Âu Dương Lăng Phong vồn vã giúp cầm túi xách lên rồi ra ngoài.

      Lâm Cảnh Tinh cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng mà vẫn là người chậm tiêu, vô tư. suy nghĩ chút, có thể người ta thực có ý tốt.

      Quả nhiên bên ngoài trời mưa. Lâm Cảnh Tinh mang theo dù, mà Âu Dương Lăng Phong đường đường là thanh niên cao lớn mà lại mang theo cây dù xíu.

      Mà việc khiến Lâm Cảnh Tinh chú ý tới là hơn nửa người của Âu Dương Lăng Phong ở ngoài mưa gió.

      Lúc Lâm Cảnh Tinh về đến trước cửa nhà, quay đầu lại thấy hơn nửa người của Âu Dương Lăng Phong ướt đẫm.

      “Vô cùng xin lỗi ! sao chứ?”

      Dù sao cũng là ân nhân giúp mình, tại cả người ướt đẫm, dáng vẻ đáng thương khiến Lâm Cảnh Tinh thấy hơi áy náy.

      Đôi mắt của Âu Dương Lăng Phong lóe lên tia sáng, ta muốn mời ta vào nhà ngồi chơi chút sao? Đây chính là thời cơ tốt! Trai chưa vợ, chưa chồng, trời đất tối đen, điều gì đến đến.

      Nhưng Lâm Cảnh Tinh lại nhìn ra lòng dạ đen tối của ta.

      lo lắng nhìn Âu Dương Lăng Phong, có ý định mời ta vào nhà mà chỉ : “Cả người ướt hết rồi, nhanh chóng quay về thay quần áo . Cám ơn về chuyện ngày hôm nay!”

      Đáng thương cho Âu Dương Lăng Phong bày ra tư thế đẹp trai nhất, chỉ hy vọng ngốc nghếch trước mắt nhào vào lòng . Tuy nhiên, ngờ người ta lại thèm liếc nhìn lần nào, trực tiếp ra lệnh đuổi khách.

      Hiển nhiên Âu Dương Lăng Phong cũng có chút thủ đoạn, trong lòng biết hôm nay chỉ là khởi đầu.

      Vì vậy gật đầu và : “Được, tôi về trước đây! Em ở trong này sao? phải em luôn ở trong ký túc xá sao?”

      Trong nháy mắt, khuôn mặt của Lâm Cảnh Tinh trở nên cứng đờ. lúc sau, cười ngượng: “Ha ha ha… Đây là nhà người thân của tôi… Tôi… Tôi chỉ ở nhờ mà thôi…”

      Làm sao người rất giỏi về việc đoán suy nghĩ qua sắc mặt như Âu Dương Lăng Phong lại nhìn ra vẻ mặt cứng đờ của Lâm Cảnh Tinh cơ chứ? Trong lòng cũng hiểu ra chút ít, chẳng trách Ngô Vận Vận quần áo này mặc đều thuộc hàng chất lượng cao cấp. Đây là khu chung cư cao cấp nổi tiếng ở thành phố Thanh, này là của người thân, nhưng mà khuôn mặt lại cứng đờ, lại né tránh ánh mắt của , ta nhất định dối!

      Lúc này Âu Dương Lăng Phong cho rằng Lâm Cảnh Tinh là người tình được bao nuôi, trong lòng lại càng khinh bỉ. Cũng đúng, mất chút hứng thú với trò chơi này rồi.

      Âu Dương Lăng Phong thèm lượm lại chiếc giày dơ bẩn mà người khác mang qua.

      Nhưng mà ――

      Nhìn thấy gương mặt ngọt ngào và cơ thể đầy đặn, quyến rũ của Lâm Cảnh Tinh, Âu Dương Lăng Phong liền cười dịu dàng.

      “Tôi về trước, em nghỉ ngơi cho tốt!”

      Lâm Cảnh Tinh có thiện cảm với Âu Dương Lăng Phong. thuộc kiểu người tin vào ấn tượng đầu tiên, giống như ấn tượng đầu tiên của về Giang Nhị tốt, cho nên sau này vẫn thích ta.

      Cũng giống như vậy, lần đầu tiên gặp Âu Dương Lăng Phong là trong tình huống đó, hiển nhiên sau này ta dịu dàng như thế nào, lấy lòng ra sao, trong lòng Lâm Cảnh Tinh vẫn mắc cái gai.

      Chẳng qua có thói quen nghĩ xấu về người khác. Đối với ý tốt lần này của Âu Dương Lăng Phong, chỉ tự cho rằng đó là bản chất ga lăng của người đàn ông.

      Thế nhưng dần dần tần suất bắt gặp Âu Dương Lăng Phong càng nhiều, ngoại trừ thư viện còn có căn tin, thậm chí trong lớp học cũng gặp được ta.

      Lâm Cảnh Tinh liên tục than khổ về chuyện này. Tại sao lại thê thảm vậy chứ? ta thấy ánh mắt của Ngô Vận Vận tóe ra lửa rồi sao?

      Cứ như vậy, cuộc sống độc thân vui vẻ của Lâm Cảnh Tinh có chút phiền não.

      Hôm nay, Lâm Cảnh Tinh lại gặp Âu Dương Lăng Phong ở trước cổng trường. Khi nhìn thấy bóng dáng của Ngô Vận Vận bên cạnh ta, muốn lùi về sau để chạy trốn theo bản năng.

      Thế nhưng đâu biết rằng mặc dù Âu Dương Lăng Phong đưa lưng về phía , nhưng hình như ta có cặp mắt sau gáy. ta xoay người lại trông thấy , nhanh chóng chạy tới.

      “Cảnh Tinh, em cũng ở đây sao?”

      “Ừ, trùng hợp!”

      Lâm Cảnh Tinh trả lời ấp úng, nhưng trong lòng lại thầm mắng, tại sao lại xui xẻo như vậy? Lâm Cảnh Tinh muốn kiếm cớ rời , Âu Dương Lăng Phong lại nghĩ cách vài câu bông đùa với Lâm Cảnh Tinh để vui vẻ.

      Những câu chuyện hài lọt vào tai Lâm Cảnh Tinh giống như là câu chuyện nhạt nhẽo.

      Cuối cùng Lâm Cảnh Tinh thể chịu đựng được nữa, liền ngắt lời Âu Dương Lăng Phong ngừng nghỉ: “Âu Dương Lăng Phong, Ngô Vận Vận đâu?”

      “A…” Âu Dương Lăng Phong ngẩn người, đôi mắt liền cụp xuống, giọng buồn bã: “Chúng tôi chia tay rồi.”

      Thành , Lâm Cảnh Tinh hề cảm thấy bất ngờ. Dựa theo tính cách của Ngô Vận Vận, chia tay giống như việc vứt bỏ miếng giẻ. sớm biết trước kết quả là vậy rồi.

      Chẳng qua ngờ sau khi chia tay, Âu Dương Lăng Phong lại tới dây dưa với .

      Trong lòng có chút chán ghét, gương mặt của Lâm Cảnh Tinh sa sầm lại.

      “Xin lỗi, tôi có việc phải trước.”

      “Cảnh Tinh, đợi chút! Tôi đưa em về…”

      cần!”

      Lâm Cảnh Tinh từ chối, thế nhưng Âu Dương Lăng Phong vẫn từ bỏ, ngược lại còn nắm lấy bả vai của Lâm Cảnh Tinh: “Cảnh Tinh, em sao vậy? Em giận tôi sao? Xin lỗi, tôi xin lỗi, tôi nên…”

      im !” Rốt cuộc kiên nhẫn của Lâm Cảnh Tinh lên đến đỉnh điểm. Khi con thỏ tức giận cũng cắn người, em ngọt ngào bị dồn ép cũng nổi cáu! Lâm Cảnh Tinh đẩy Âu Dương Lăng Phong ra: “ cách xa tôi chút!”

      Âu Dương Lăng Phong để ý, loạng choạng lùi ra sau vài bước mới đứng vững được.

      Nhìn thấy Lâm Cảnh Tinh nổi cáu, trong mắt Âu Dương Lăng Phong xẹt qua tia sáng dữ tợn, thế nhưng ta nhanh chóng che giấu nó, thay vào đó là dáng vẻ dịu dàng, lịch thiệp.

      “Cảnh Tinh! Xin lỗi, tôi…”

      Lâm Cảnh Tinh lười nghe những lời nhảm của người này, trực tiếp gọi chiếc xe taxi, tức giận lách người rời .

      Bỏ mặc Âu Dương Lăng Phong đứng ở đó. lúc lâu sau, ta mới đưa tay lên che miệng, khẽ mỉm cười.

      “Trò chơi càng ngày càng thú vị phải sao?”

      --------
      Ai giấu cái đĩa bay của thanh niên Lăng Phong trả lại ngay nào! Chứ người mặt dày đê tiện, hoang tưởng trầm trọng sao Trái Đất chứa nổi :die::die:
      Last edited: 28/8/19

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :