1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Mưu đồ - Phó Du

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Tỏ tình kiểu này, vs đầu ốc chậm tiêu của bạn Tinh ngó bộ khó thông lắm editor ơi
      ๖ۣۜAn Hạ thích bài này.

    2. ๖ۣۜAn Hạ

      ๖ۣۜAn Hạ Well-Known Member

      Bài viết:
      30
      Được thích:
      401
      Mị đọc mà mị thấy tức giùm :yoyo4::yoyo4:
      Vũ Lam Hân thích bài này.

    3. ๖ۣۜAn Hạ

      ๖ۣۜAn Hạ Well-Known Member

      Bài viết:
      30
      Được thích:
      401
      Chương 16
      Editor: An Hạ
      Đến tận hôm nay, Lâm Cảnh Tinh mới phát ra đôi mắt của Giang Nhị rất to và có hồn. giống với đôi mắt bị cận thị của Giang Đại, đôi mắt của Giang Nhị rất sáng, sáng đến mức Lâm Cảnh Tinh có thể thấy chính mình trong mắt .

      biết tại sao khi đối mặt với đôi mắt trong suốt, sáng ngời của , khuôn mặt Lâm Cảnh Tinh trở nên nóng bừng như lửa đốt.

      …”

      Rốt cuộc Lâm Cảnh Tinh chỉ thốt ra được chữ, nên lời, chỉ có thể bỏ tay Giang Nhị ra: “Tôi… Tôi ra ngoài…”

      Giang Nhị kéo tay lại, làm gì cả, ngược lại chỉ đưa đến bên môi, khẽ hôn cái: “Lâm Cảnh Tinh, em cảm thấy Giang Thiếu Lân tôi là người như thế nào?”

      Lời của Giang Nhị vẫn còn quanh quẩn bên tai, Lâm Cảnh Tinh buồn bực bịt lỗ tai lại. Những lời này là sao?... Cái gì mà cảm thấy là người như thế nào? Vấn đề này… ràng có thể thành trả lời là ―― tốt cho lắm… còn có thể như thế nào nữa?

      Thế nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ cười như cười của Giang Nhị, mặt của Lâm Cảnh Tinh bỗng đỏ tới mang tai, tim đập thình thịch… Sau đó gì cả, chỉ bỏ ra ngoài, nhưng ra là chạy trối chết.

      Ra khỏi phòng xa, chợt nghe thấy tiếng cười to của Giang Nhị.

      Lâm Cảnh Tinh vô cùng tức giận, quả nhiên Giang Nhị đùa giỡn !

      Tuy nhiên, trái ngược với cơn tức giận của Lâm Cảnh Tinh, Giang Nhị lại rất vui vẻ. Mặc dù lưng có nhiều vết thương, nhưng điều đó cũng ảnh hưởng đến tâm trạng vui vẻ của .

      chỉ nghỉ ngơi buổi sáng, sau đó nhận được điện thoại rồi ngoài.

      Nghe là có công việc.

      Mà khi Lâm Cảnh Tinh nhìn thấy ra ngoài, chỉ có thể trốn ở trong sân nhìn theo xe lăn bánh rời .

      Tại sao? ――

      Tại sao lại cảm thấy bất lực, nhưng đồng thời lại có chút ngọt ngào vậy?

      Lâm Cảnh Tinh hiểu, xung quanh có ai để nhờ giải đáp. Suy nghĩ chút, Lâm Cảnh Tinh liền nhờ trợ giúp từ “Chuyên gia tình ” Bạch Phi Phi.

      Thế nhưng biết việc “chơi nhầm bạn có ngày bị bạn hại” là chuyện rất đáng sợ và đáng buồn cỡ nào!

      “Cậu ta bị ăn đòn mà còn cười vui vẻ với cậu đến mức nham nhở sao?”

      “…Ơ… Đừng có sửa từ ‘kỳ lạ’ của mình thành từ ‘nham nhở’ có được ?” Lâm Cảnh Tinh .

      “Được rồi…” Bạch Phi Phi gật đầu: “ chính xác là ta bị ăn đòn, hơn nữa lại còn với cậu cách đê tiện là ‘đánh , đến đây đánh ’…”

      “…” Cũng phải vậy! Lâm Cảnh Tinh nhíu mày, có điều Giang Nhị cũng đê tiện đến vậy. Suy nghĩ kĩ lại thấy cách chuyện của Bạch Phi Phi có vẻ hơi dung tục.

      Dĩ nhiên khi đến hai chữ này, Lâm Cảnh Tinh thấy hơi ngượng ngùng, cho Bạch Phi Phi biết điều này. Mà ở đầu dây bên kia, Bạch Phi Phi cũng để ý tới, chỉ tự : “Có thể những người có tiền đều có sở thích kỳ lạ…”

      “Chẳng hạn như?”

      “Tự ngược đãi bản thân?” Bạch Phi Phi , giọng hơi . áp sát điện thoại vào má và khẽ hỏi: “Mình hỏi này Tinh Tinh, ở giường Giang Nhị có dịu dàng ?”

      Nhắc tới “chuyện ấy,” sắc mặt của Lâm Cảnh Tinh được tốt cho lắm. Đó cũng là trong những nguyên nhân chính khiến chán ghét Giang Nhị.

      Khi ở giường, Giang Nhị rất mạnh bạo. Có lúc cảm thấy mình bị giết chết.

      Lâm Cảnh Tinh gật đầu, thành ra: “Rất… Có… có hơi thô bạo…”

      ta thích dùng tư thế gì? Mặc dù trong quá trình có làm cậu bị đau, nhưng lại khiến cậu cảm thấy rất thoải mái có đúng ?”

      Lâm Cảnh Tinh ngượng ngùng trả lời lại.

      Mà sau khi Bạch Phi Phi phân tích xong, cuối cùng cũng rút ra kết luận.

      “Tinh Tinh, đáng tiếc phải cho cậu biết, qua hồi phân tích, mình thấy Giang Nhị có thể là người cuồng SM!”

      Dưới “khai sáng” của bạn thân kiêm tác giả chuyên viết truyện ngôn tình sắc, cho dù Lâm Cảnh Tinh chậm chạp đến mấy cũng thể biết hai chữ này có nghĩa là gì.

      Nghe thấy vậy, sắc mặt trở nên trắng bệnh.

      phải vậy chứ?”

      Giang Nhị nghiện SM sao? Lâm Cảnh Tinh có kinh nghiệm gì cả, Giang Nhị là người đàn ông duy nhất cho kinh nghiệm. Trước khi gả cho Giang Nhị, chưa từng trải qua chuyện đó.

      Trong tưởng tượng, chuyện tình dục hẳn là phải nhàng giống như chuyện tình cảm, nhưng mà mỗi lần Giang Nhị… làm đều rất mạnh bạo. Cho dù đau đến nỗi khóc lóc liên tục, ta vẫn ngừng, những ngừng… mà hình như còn rất hưng phấn.

      Vừa nghĩ như vậy, Lâm Cảnh Tinh cảm thấy Bạch Phi Phi phân tích rất đúng. Giang Nhị là người cuồng SM! chỉ có vậy, hình như ta còn rất tôn sùng chủ nghĩa bạo lực nữa.

      Từ như vậy rồi.

      Càng nghĩ càng sợ hãi, Lâm Cảnh Tinh chỉ muốn cuốn gói về nhà mẹ đẻ ngay lập tức. Thế nhưng ý nghĩ này vừa mới phảng phất qua đầu bỗng nhiên có người gõ cửa.

      Ông cụ Giang đứng trước cửa với vẻ mặt do dự.

      “Ông nội, có chuyện gì sao?”

      “Khụ khụ…” Ông cụ Giang đứng ở trước cửa có hơi xấu hổ: “Tinh Tinh, chuyện sáng nay… con đừng để trong lòng. Cái tên tiểu tử đó… Haiz…”

      Lâm Cảnh Tinh sợ nhất khi nhắc tới chuyện này, da mặt lúc đỏ lúc trắng. Ông cụ Giang thấy sắc mặt của Lâm Cảnh Tinh tốt chủ động sang chuyện khác.

      “Đúng rồi, hai đứa hưởng tuần trăng mật sao? Ngày nghỉ phép trong trường học ít vậy sao?”

      Sau khi nghe ông cụ Giang đề cập tới chuyện này, Lâm Cảnh Tinh cũng thoáng nhớ lại.

      Thời gian nghỉ kết hôn của sắp hết… Điều đó có nghĩa là gì?

      A ―― Lâm Cảnh Tinh thực muốn nhảy dựng lên và cười to!

      Thời gian nghỉ kết hôn kết thúc có nghĩa là có thể trở lại trường. thường ngủ lại trong trường, như vậy là mỗi tuần có ít nhất 5 ngày cần ở với Giang Nhị…

      Mới nghĩ thôi mà thấy sung sướng quá rồi!

      Ông cụ Giang biết tại sao Lâm Cảnh Tinh lại đột nhiên cười toe toét. Có điều chỉ cần bé này vui vẻ trong lòng ông cũng bớt áy náy.

      “Được rồi Tinh Tinh, chúng ta xuống dưới nhà ăn chút gì … Mẹ của Tiểu Nhị mua ít nho, mùi vị rất ngon…”

      Lâm Cảnh Tinh là điển hình cho người sành ăn. Nhắc tới ăn, hai mắt bỗng sáng lên, theo ông cụ Giang xuống dưới nhà.

      Hai ông cháu ngồi trong vườn hoa ăn trái cây và bánh ngọt, tâm trạng rất tốt.

      Mà ngay lúc này, ngoài cửa bỗng vang lên giọng của người bên dịch vụ chuyển phát nhanh.

      Lâm Cảnh Tinh đặt tách trà xuống, chạy ra nhận hàng.

      “Xin chào, có phải là Lâm Cảnh Tinh ?”

      “Ừ, là tôi… Đây là…”

      Lâm Cảnh Tinh nhìn bó hoa hồng lớn trong tay cậu em trai giao hàng thấy hơi ngứa mũi.

      “Đây là hoa của , xin mời ký nhận.”

      Bó hoa được giao cho Lâm Cảnh Tinh. Lâm Cảnh Tinh chỉ kịp ký tên vội vàng, còn chưa hỏi ai tặng bó hoa này cậu em trai giao hàng mất.

      Mà Lâm Cảnh Tinh nhìn bó hoa tươi đẹp trong tay rốt ruộc nhịn được…

      Hắt xì cái to!

      Buổi tối, Giang Nhị đắc ý trở về nhà. nghĩ tới dáng vẻ hạnh phúc của vợ mình khi nhận được bó hoa, sau đó khi về đến nhà chạy nhào tới.

      Tuy nhiên ――

      Có người chạy nhào tới, nhưng đó phải là vợ dễ thương của mà lại là mẹ .

      “Sao vậy? Tinh Tinh đâu?” Sắc mặt Giang Nhị hơi khó coi. làm nhiều việc như vậy mà lại biết bày tỏ cảm kích sao?”

      Nghe thấy vậy, mẹ Giang liền lườm nguýt Giang Nhị, hừ lạnh tiếng: “ biết ai tặng cho Tinh Tinh bó hoa lớn, bây giờ Tinh Tinh bị dị ứng, mặt sưng lên giống như cái đầu heo…”

      “Hả…”

      Giang Nhị trợn tròn mắt, nhanh lên lầu với mẹ Giang, vừa vừa hỏi: “ phải chứ? Con nhớ lúc ấy có bị dị ứng phấn hoa mà!” Lúc còn , Lâm Cảnh Tinh cũng giống như các bé khác, đều thích hoa cỏ đẹp. Mà nhân lúc chú ý tới, Giang Nhị phá rất nhiều hoa cỏ.

      Tại sao lần này lại bị dị ứng?

      Mẹ Giang vừa vừa quay đầu lại trừng mắt nhìn Giang Nhị: “Đó mà là đóa hoa sao? Thằng khốn này, con tặng cho Tinh Tinh mấy trăm đóa hoa đó! Vốn dĩ Tinh Tinh chỉ bị dị ứng phấn hoa , nay lại hít rất nhiều phấn hoa hỏi sao bị dị ứng nghiêm trọng?!”

      Khi Giang Nhị vào phòng Lâm Cảnh Tinh ngủ thiếp .

      Nghe mẹ Giang châm cứu, vết sưng tấy đỏ giảm bớt, bây giờ mặt chỉ còn vài đốm đỏ.

      Giang Nhị sờ mũi, ngồi xuống bên cạnh Lâm Cảnh Tinh.

      “Em ngốc… Ngay cả hoa mà cũng bị dị ứng. Hèn gì lúc có ai tặng hoa cho em…”

      Giang Nhị tháo cà vạt ra, ra muốn mình mới là thằng ngu. ràng rất áy náy, muốn lấy lòng vợ mình, nhưng mà ngờ vô tâm của lại khiến vợ mình chịu khổ.

      Giang Nhị thở dài, đưa tay ra xoa lên khuôn mặt của Lâm Cảnh Tinh.

      Mà Lâm Cảnh Tinh ngủ mơ hồ cảm thấy có gì đó quen thuộc. Ở giữa bàn tay Giang Nhị có vết chai , biết mơ thấy điều tốt đẹp gì mà chỉ dịu dàng tiếng: “Giang đại ca…”

      “…”

      Giang Nhị vuốt ve bỗng siết chặt tay lại. cố gắng hết sức mới có thể kiềm chế bản thân bóp chết người phụ nữ vô tình này.

      Nghĩ lại lời của Dư Hàng, Giang Nhị liên tục hít thở sâu mới từ từ trở lại bình thường.

      “Được lắm! Lâm Cảnh Tinh, nghe cho kỹ đây… gọi tên Giang Thiếu Kỳ lần, ông đây khiến kêu tên Giang Thiếu Lân tôi trăm lần!”

      xong, Giang Nhị tức giận bỏ mặc Lâm Cảnh Tinh nằm đó rồi ra ngoài.

      Thế nhưng vừa tới cửa, Giang Nhị lại dừng lại.

      Bỏ như vậy vô dụng. Sao có thể làm chuyện vô dụng này được?

      Giang Nhị quay đầu lại, đến bên cạnh Lâm Cảnh Tinh rồi cười nhếch mép. Cuối cùng biết nghĩ tới điều gì, cởi quần áo ra rồi leo lên giường.

      Vết thương lưng còn hơi đau, nhưng mà Giang Nhi lại để ý tới nó. chống tay xuống giường, ngắm nhìn Lâm Cảnh Tinh ngủ say sưa trong ngực mình, sau đó cúi người xuống hôn lên môi cái. Rất ngọt! Vẫn chưa đủ, lại hôn thêm lần nữa.

      Chỉ hôn thôi mà lại khiến Giang Nhị động tình. Cho dù Lâm Cảnh Tinh còn chìm trong giấc ngủ, mặt có những đốm đỏ khó coi, thế nhưng điều đó ảnh hưởng đến việc muốn ăn .

      chống tay xuống giường, nhìn người ngủ say trong lòng chợt buông bỏ ham muốn trong người.

      chỉ sờ chút.

      Chỉ sờ chút thôi, làm những chuyện khác.

      --------
      Lời hứa của đàn ông có đáng tin ko?
      Đối với người quân tử
      Nhưng Nhị ko phải là bậc quân tử, cho nên... hiểu rồi hen :050::050:
      Last edited: 27/8/19

    4. ๖ۣۜAn Hạ

      ๖ۣۜAn Hạ Well-Known Member

      Bài viết:
      30
      Được thích:
      401
      Chương 17
      Editor: An Hạ​

      Thế nhưng Giang Nhị lại có bản chất ―― đối với những chuyện có liên quan đến Lâm Cảnh Tinh, đều mất hết nhân phẩm và chữ tín. Ban đầu thực chỉ muốn sờ Lâm Cảnh Tinh chút, nhưng mà cơ thể của Lâm Cảnh Tinh rất mềm mại, da lại trắng nõn, càng sờ càng thích, sau đó dần dần di chuyển bàn tay xuống phía dưới.

      Khi ngủ, Lâm Cảnh Tinh thường hay mặc váy ngủ bằng vải mỏng. Điều đó làm Giang Nhị dễ dàng luồn tay vào váy ngủ, chạm vào đũng quần lót mỏng.

      “Ô, bé hay dối! ướt như vậy rồi mà còn thích…”

      Giang Nhị thản nhiên hôn lên môi , chiếc lưỡi linh hoạt liếm láp vành tai trắng như ngọc, liếm rất hưng phấn.

      Mà Lâm Cảnh Tinh ngủ lại bị quấy rối đến mức phải tỉnh dậy.

      Mặc dù lúc này Giang Nhị cởi sạch quần áo, nhưng chỉ cọ xát giữa hai chân Lâm Cảnh Tinh rồi nhanh chóng bắn ra.

      “A… làm gì vậy?...”

      mông dính dòng tinh dịch nóng bỏng vừa được bắn ra, mặt Lâm Cảnh Tinh đỏ gay, gắt giọng: “Trời ơi, làm gì vậy?!”

      Sau khi phát tiết lần, Giang Nhị thở hồng hộc, dán sát vào người Lâm Cảnh Tinh và cắn lên tai : “ có gì, em ngủ tiếp …”

      “…” Thế nhưng phải ngủ như thế nào đây?! ta… ta còn để ở phía sau đó…

      mông rất nhớp nhúa, hình như rất nhiều, còn có ít từ từ chảy xuống.

      Lâm Cảnh Tinh rất tức giận, Giang Nhị thực vẫn bỏ được tật xấu mà!

      Đồ vô liêm sỉ này còn thò tay ra ngoài chăn để lấy khăn giấy lau cặp mông của Lâm Cảnh Tinh, lại còn mở hai chân của Lâm Cảnh Tinh ra để lau bắp đùi nhớp nháp của , sau đó còn kéo quần lót ở giữa đầu gối của Lâm Cảnh Tinh lên.

      Sau khi làm xong mọi chuyện, Giang Nhị mới thở phào hơi, vui sướng ôm Lâm Cảnh Tinh ngủ: “Tại sao em cho tôi biết chuyện em thích hoa?”

      Cả người Lâm Cảnh Tinh mềm nhũn, liên tục né tránh Giang Nhị nhưng vẫn buông tay ra. Suy nghĩ chút, Lâm Cảnh Tinh cũng lười ngọ nguậy nữa. dựa vào người Giang Nhị, từ từ trả lời: “ phải là thích… Chỉ là bị dị ứng …”

      “Em còn thích cái gì nữa?”

      thích gì sao? Lâm Cảnh Tinh cẩn thận suy nghĩ chút, nhưng mà phát thể được.

      thích Giang Nhị động dục vào bất cứ lúc nào… Nhưng mà có thể ra lời lòng này ?

      Thấy Lâm Cảnh Tinh câu nào, Giang Nhị lại nghiêm khắc trừng phạt bằng cách cắn vào tai của Lâm Cảnh Tinh.

      bé ngốc, !”

      Lâm Cảnh Tinh nghẹn ngào. thể ra , chỉ có thể thay đổi chủ đề.

      Lâm Cảnh Tinh che mặt lại, nghẹn ngào tiếng: “Ngứa quá…”

      Vốn dĩ Lâm Cảnh Tinh chỉ muốn sang chuyện khác, nhưng ngờ Giang Nhị lại rất nghiêm túc. xoay người lại, nằm đè lên người của , nâng mặt lên rồi ngắm nhìn cẩn thận.

      sao cả, tôi thổi cho em…”

      Dưới ánh đèn mờ ảo, động tác của Giang Nhị rất dịu dàng mà trước nay chưa có. Lâm Cảnh Tinh biết vì sao trong phút chốc trái tim trở nên ấm áp lạ thường, cũng né tránh Giang Nhị nữa.

      Giang Nhị thổi vào mặt Lâm Cảnh Tinh rất lâu. lúc sau, dường như nghĩ tới điều gì đó, ngẩng cao đầu lên, nhìn vào mắt của Lâm Cảnh Tinh.

      “Tôi chợt nhận ra dáng vẻ của em lúc này rất giống loài động vật…”

      “Động vật sao?...” Lâm Cảnh Tinh cũng tức giận. Trong suy nghĩ của , động vật chính là những loài trắng mịn, mềm mại, rất dễ thương.

      Ngay lúc Lâm Cảnh Tinh muốn hỏi là loài động vật gì, Giang Nhị lại câu đầy ý.

      “Dáng vẻ của em, gương mặt sưng húp của em rất giống như con cóc ghẻ…” Giang Nhị vừa vừa bổ sung thêm câu.

      “Tôi lại có thể đói bụng ăn quàng nữa chứ…”

      Giang Nhị lầm bầm vài chữ, do Lâm Cảnh Tinh rất tức giận nên nghe thấy .

      Mặt của nóng như lửa đốt, da mặt của cũng rất “mỏng” mà. Cứ xem như thích người đàn ông này, nhưng cũng muốn bị người đàn ông này mình là con cóc ghẻ.

      Bỗng nhiên mọi điều ngọt ngào trong đầu lúc nãy đều biến mất.

      Lâm Cảnh Tinh che mặt lại, chui vào trong chăn, giọng hơi lạnh lùng.

      “Tôi muốn ngủ!”

      lúc sau, Giang Nhị mới phát ra mình bậy, nhưng mà cũng rất sĩ diện. kéo lấy chăn của Lâm Cảnh Tinh, nhưng mà lại càng giữ chặt lấy nó. Cuối cùng kiên nhẫn của Giang Nhị hết.

      “Tùy em! Dù sao cũng rất khó coi rồi!”

      xong, Giang Nhị tức giận nằm xuống bên cạnh, lại còn giật lấy cái chăn của Lâm Cảnh Tinh cho hả giận.

      Trái tim của Lâm Cảnh Tinh bị tổn thương nặng nề, cơ thể lại rất nhạy cảm, nửa đêm còn bị Giang Nhị bá đạo giật lấy cái chăn, rốt cuộc Lâm Cảnh Tinh cũng bị cảm.

      Có điều bị cảm cũng tốt! Bị cảm Giang Nhị chạm vào nữa.

      Trong khoảng thời gian này, do Giang Nhị hại bị dị ứng và bị cảm nên vẫn có chút áy náy với . Tuy rằng bình thường vẫn sờ soạng khắp người , thế nhưng lại làm bước cuối cùng.

      ra mỗi ngày đều nghe lời chăm sóc cho Lâm Cảnh Tinh.

      Có điều đối với dáng vẻ tại, Lâm Cảnh Tinh cảm thấy lòng tự ái bị tổn thương . Dù sao cũng biết từ trước đến giờ cũng là mỹ nữ, mỗi lần nhìn thấy ánh mắt xem thường của Giang Nhị, trong lòng ít nhiều cũng hiểu . Tuy là như vậy, từ được nuông chiều, ai cũng đều khen dễ thương, đâu có chịu nhiều thiệt thòi như lúc ở bên cạnh Giang Nhị.

      Lâm Cảnh Tinh rất ấm ức, cho dù Giang Nhị dỗ thế nào chăng nữa, cũng nặn ra nụ cười.

      Kéo dài đến tuần, bệnh cảm của Lâm Cảnh Tinh mới từ từ đỡ hơn.

      Mà lúc này Lâm Cảnh Tinh bỗng cho cả nhà biết phải quay về trường để học.

      Trường học của Lâm Cảnh Tinh nằm ở thành phố Thanh, xe buýt chỉ mất nửa tiếng, xe hơi nhanh hơn.

      Thế nhưng Lâm Cảnh Tinh lười biếng về nhà nên thường ở lại trong ký túc xá của trường.

      Ban đầu Giang Nhị nghĩ đến mục đích quay về trường của Lâm Cảnh Tinh, nhưng khi Lâm Cảnh Tinh bắt đầu sửa soạn hành lý phát có gì đó đúng.

      “Em phải ở lại trong trường à?”

      Lâm Cảnh Tinh gật đầu, cảm thấy mình làm sai chuyện gì.

      “Tôi vẫn luôn ở trong trường mà…”

      “Nhưng mà…” Hàm răng của Giang Nhị hơi ê nhức, chỉ muốn tới lắc mạnh người phụ nữ ngu ngốc, chậm hiểu này để tỉnh lại! Chỉ số IQ của ngốc này có vấn đề rồi sao?! Làm gì có chuyện vừa mới kết hôn ở riêng chứ?!

      “Nhưng mà chúng ta kết hôn rồi!”

      Giang Nhị nghiến răng nhắc nhở.

      Lâm Cảnh Tinh chỉ “ừ” tiếng, giải thích gì cả, vẻ mặt còn rất hồn nhiên: “Kết hôn rồi sao?”

      chỉ mong sao được trở lại trường, nếu vậy hàng tuần ngoại trừ cuối tuần phải ở bên cạnh Giang Nhị, ngày thường có thể ở lại trong trường. Kế hoạch này hoàn mỹ!

      Khuôn mặt của Giang Nhị đen sì, giận dữ bỏ lại câu “Tùy em!” rồi ra ngoài.

      Do Lâm Cảnh Tinh vẫn còn thù dai nên muốn dỗ Giang Nhị, ngược lại chỉ huýt sáo, vui sướng chuẩn bị trở về trường.

      Người trong nhà họ Giang đều biết vợ chồng son chiến tranh lạnh. Tuy nhiên trải qua chuyện lần trước, sau khi ông cụ Giang hiểu ra vấn đề, ông vẫn luôn rất đau buồn, vì vậy ông muốn xía vào chuyện của hai đứa này nữa.

      Mà mẹ Giang lại rất vui vẻ khi chứng kiến màn kịch vui này. Từ , đứa con trai này của bà rất kiêu ngạo, miệng cứng lòng mềm. ràng thích con nhà người ta nhưng lại luôn chê bai người ta thế này thế kia, đó cũng là trở ngại!

      Vốn dĩ chuyện tình cảm chính là vấn đề rắc rối!

      Vì vậy dựa vào lý do này, người nhà họ Giang phàn nàn gì cả, họ đều tiễn Lâm Cảnh Tinh quay về trường.

      Chẳng qua sau khi Lâm Cảnh Tinh trở về trường, lại đối mặt với thử thách lớn.

      Phòng trong ký túc xá của trường Lâm Cảnh Tinh là kiểu phòng bốn người. Ở trường rất khiêm tốn, ai biết kết hôn, cũng ai biết là em của Phó thị trưởng của thành phố Thanh.

      Ở trường học, chính là em đáng , trời sinh ngây ngô, mong manh dễ vỡ.

      Sau khi em đáng trở về trường phát hai người bạn cùng phòng dọn ra ngoài vì phải thực tập và thi nghiên cứu sinh. Trong phòng chỉ còn lại người tên là Ngô Vận Vận, là người xinh đẹp nhất trong phòng Lâm Cảnh Tinh, cũng là người có cuộc sống thác loạn nhất.

      Tất nhiên ở khía cạnh nào đó, các mỹ nữ đều rất kiêu ngạo, Ngô Vận Vận cũng giống như vậy. ấy đứng đầu về ngoại hình, nhưng lại bị các trong phòng xa lánh.

      Trước giờ Lâm Cảnh Tinh đều luôn yếu đuối, mong manh dễ vỡ. Bình thường cũng chuyện nhiều với Ngô Vận Vận, lúc này trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, Lâm Cảnh Tinh muốn nhân cơ hội này tạo dựng mối quan hệ tốt với ấy.

      Thế nhưng Ngô Vận Vận lại muốn như vậy, ấy đối xử với Lâm Cảnh Tinh rất xa cách. Điều quan trọng hơn là ấy còn dẫn bạn trai về phòng ngủ qua đêm.

      Khi Lâm Cảnh Tinh ở trong trường, rất thích đến thư viện để giết thời gian, hơn nữa Giang Nhị vẫn còn tức giận nên tới tìm . rất vui vẻ, nhàn rỗi, mỗi ngày đều ở lì trong thư viện đến mười giờ mới về.

      Mà hôm nay, khi Lâm Cảnh Tinh quay trở về và mở cửa ra, phát đèn trong phòng đều tắt.

      Sau khi mở cửa ra, nhờ ánh đèn mờ ảo ngoài hành lang, phát trong bóng tối có bóng dáng hai người quấn lấy nhau.

      Mới đầu Lâm Cảnh Tinh còn ngẩn người ra, biết xảy ra chuyện gì.

      Thế nhưng trong phòng phát ra tiếng thở dốc quen thuộc, mặt Lâm Cảnh Tinh đỏ bừng, kịp thời phản ứng.

      vội vàng ra ngoài, liên tục xin lỗi.

      Mà hành động của Lâm Cảnh Tinh cũng làm cho cặp đôi quấn lấy nhau bừng tỉnh. lâu sau đó, Ngô Vận Vận ra với sắc mặt khó coi.

      “Tại sao lại trở về?”

      Lâm Cảnh Tinh cảm thấy hơi oan ức. mở miệng, cố gắng trình bày quyền lợi của mình.

      “Đây cũng là phòng của tôi mà.”

      Sắc mặt của Ngô Vận Vận càng khó coi hơn: “ biết gõ cửa trước khi vào sao?”

      “…” Mặt của Lâm Cảnh Tinh nóng như lửa đốt. Làm sao biết xảy ra chuyện như vậy? Hơn nữa mỗi người đều có chìa khóa phòng, đâu cần phải gõ cửa trước khi vào!

      Trong lòng của Lâm Cảnh Tinh rất khó chịu. định chế giễu lại người đàn ông trong phòng bước ra với dáng vẻ chỉnh chu.

      Lâm Cảnh Tinh nhìn kỹ thấy đó là người lạ, giống với người đàn ông lần trước Ngô Vận Vận dẫn về. Dáng vẻ của người đàn ông này tệ, ta có đôi mắt đào hoa luôn liếc tới liếc lui, rất hợp với vẻ bề ngoài đẹp trai của ta, nhưng ra lại có hơi ngả ngớn.

      Người đàn ông này nhìn thấy Lâm Cảnh Tinh khóe môi nhếch lên. ta vẫn nhìn Lâm Cảnh Tinh, sau đó dùng tay kéo mạnh Ngô Vận Vận vào trong ngực rồi hôn lên môi ấy.

      “Em , về trước đây!”

      Mà từ đầu tới cuối, người đàn ông này vẫn nhìn Lâm Cảnh Tinh với nét mặt cười như cười.

      Lâm Cảnh Tinh cảm thấy hơi ghê tởm, bị ta nhìn như vậy khó chịu.

      Có điều Lâm Cảnh Tinh còn chưa lên tiếng phản đối, người đàn ông này chìa tay ra.

      “Âu Dương Lăng Phong. Rất vui được gặp !”

      ------------
      Lời của tác giả: Nam phụ cặn bã lên sàn, có điều cậu ta bị knock-out rất nhanh. :yoyo36:

      ------------
      Thanh niên gì mà hay giận dỗi thế này? So sánh con nhà người ta với con cóc ghẻ rồi lại còn tức giận làm trò con bò nữa :yoyo27::yoyo27:
      Last edited: 27/8/19

    5. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      á, thanh niên gì mà ko có tí kiên nhẫn nào với người mình hết, bị cho ăn cũ hành hoài là đúng rồi
      ๖ۣۜAn Hạ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :