1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Mưu đồ - Phó Du

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Chào mừng editor An Hạ nhé, hi vọng bạn đồng hành với hố này đến khi đầy, hihi
      ๖ۣۜAn Hạ thích bài này.

    2. ๖ۣۜAn Hạ

      ๖ۣۜAn Hạ Well-Known Member

      Bài viết:
      30
      Được thích:
      401
      @Mengotinh_Ranluoi Thanks nàng ủng hộ :yoyo45:
      Truyện này rất hợp gu mình nên nàng yên tâm, mình theo đến cùng:yoyo14:

    3. ๖ۣۜAn Hạ

      ๖ۣۜAn Hạ Well-Known Member

      Bài viết:
      30
      Được thích:
      401
      Chương 14
      Editor: An Hạ

      Giang Nhị trở về cảm thấy đau khổ khi phát mình bị nhốt ngoài cửa.

      chung ai cũng cho rằng tính hay giận dỗi của vô cùng ấu trĩ nên người nhà họ Giang đều nhất quyết để cửa mở cho Giang Nhị. Nhìn cánh cửa được đóng chặt, Giang Nhị lẩm nhẩm trong lòng: “Làm theo từng bước,” “ từng bước,” “dịu dàng”...

      Vào nhà thôi mà, có gì khó khăn với đâu?

      Mặc dù Giang Nhị uống rượu, đầu óc hơi lâng lâng, lúc này lại là ba giờ sáng, thế nhưng điều đó ảnh hưởng đến việc trèo cửa sổ vào.

      Quả , Giang Nhị tiện tay gạt cái, cửa sổ phòng ngủ được mở ra. nhảy vào hết sức nhàng.

      Ở trong phòng, Lâm Cảnh Tinh ngủ say. bị Giang Nhị quấy rối, rốt cuộc có thể ngủ giấc ngon.

      Thế nhưng khi nhìn thấy bộ dạng ngủ say của Lâm Cảnh Tinh, trong lòng Giang Nhị lại thoải mái.

      Người phụ nữ đáng ghét! Chồng mình ở bên ngoài cả đêm về mà lại có thể vô tư ngủ, lại còn chảy nước dãi nữa!

      Mẹ nó! Giang Nhị bỗng hơi nổi giận…

      Giang Nhị xoa nắn gò má mềm mại của , xoa đến khi con heo ở phía dưới phải lầm bầm vài câu, bỗng rút tay về.

      Có thể Dư Hàng đúng, thực có thể từng bước.

      Làm theo từng bước. Địch tiến, ta lui; địch dừng lại, ta quấy rối.

      Giang Nhị cũng tin ở bên ngoài có thể hô mưa gọi gió, vậy mà lại thể giải quyết được thanh mai trúc mã bé này.

      Đêm nay Lâm Cảnh Tinh thể nào ngủ ngon được. Trong lúc ngủ, mơ màng cảm thấy bị tảng đá lớn đè lên lồng ngực khiến thể thở được. Mà cả cơ thể cũng từ từ nóng lên, càng ngày càng nóng hơn…

      Cuối cùng thể chịu đựng được nữa, Lâm Cảnh Tinh tỉnh dậy.

      Người nằm bên cạnh càng khiến kinh ngạc hơn.

      Giang Nhị trở về lúc nào?!

      Tiếng kêu của Lâm Cảnh Tinh làm Giang Nhị cũng tỉnh dậy, mở đôi mắt mơ màng ra đối mặt với đôi mắt đen láy của Lâm Cảnh Tinh. Tâm trạng của Giang Nhị tệ. Nghĩ lại lời dặn dò của Dư Hàng vào ngày hôm qua, đưa tay ra nhéo gò má phúng phính của Lâm Cảnh Tinh, còn thản nhiên nháy mắt nữa: “Này, em cảm thấy tôi như thế nào?”

      “…”

      Lâm Cảnh Tinh cảm thấy hơi bất lực. Ai đời mới sáng sớm, mắt… E hèm, mắt còn dính ghèn mà lại thốt ra câu “ mang tính người” như vậy!

      Thế nhưng Lâm Cảnh Tinh lại là đứa trẻ nghiêm túc. Sau khi Giang Nhị hỏi xong câu đó, lại cắn chặt răng, cảm thấy khó khăn để trả lời vấn đề của Giang Nhị.

      Giang Nhị như thế nào?

      Lâm Cảnh Tinh cố gắng nhớ lại những điểm tốt của Giang Nhị… Tuy nhiên suy nghĩ lúc, trong đầu chỉ có dáng vẻ của khi bị bắt nạt, hơn nữa còn có những trò đùa lưu manh và dáng vẻ lạnh lùng của … Xin lỗi, trái tim thiếu nữ của Lâm Cảnh Tinh thực có thiện cảm với Giang Nhị. Nhưng ra khi Giang Nhị thấy cả buổi Lâm Cảnh Tinh chữ nào đầu óc của bỗng trở nên trống rỗng, thay vào đó là tức giận.

      Giang Nhị cầm lấy tay của Lâm Cảnh Tinh, từ từ ngồi dậy, nghiến răng cho đến khi giọng trở nên hơi ảm đạm.

      “Sao vậy? Vấn đề này của tôi làm em thấy khó khăn để trả lời sao?”

      biết Lâm Cảnh Tinh rút tay ra lúc nào. Đối mặt với khuôn mặt đen sì của Giang Nhị, lại thành gật đầu.

      “Mẹ nó! từng bước cái con mẹ nó! Cả người đều là của ông đây… Còn quan tâm mấy chuyện khác làm gì!”

      Mới sáng sớm mà cơn giận dữ của Giang Nhị lại lớn như vậy.

      ra cũng thể trách được. Bản thân là người có nhu cầu tình dục cao. Sau khi ở bên cạnh Lâm Cảnh Tinh, tìm những người phụ nữ khác. Hơn nữa sau khi kết hôn, lần đó Giang Nhị được ăn no, sau đó…

      Sau đó, mỗi lần chạm vào Lâm Cảnh Tinh, khuôn mặt đều lộ ra vẻ hoảng hốt, lại thêm dáng vẻ như muốn tố cáo bị cưỡng hiếp.

      Giang Nhị cảm thấy vẫn còn nên có chút thương tiếc . Tuy nhiên lại bị hành hạ bởi tính chậm chạp của Lâm Cảnh Tinh, cả người muốn nổi điên lên.

      Giang Nhị thể chịu đựng được nữa, gào lên tiếng rồi bổ nhào về phía Lâm Cảnh Tinh.

      Phải phản ứng của nàng Lâm Cảnh Tinh này hơi chậm, làm việc gì cũng đều chậm rì, hơn nữa có hơi ngốc chút, nhưng mà có lúc trực giác của phụ nữ cứu rất nhiều lần. Giống như lần này, cổ tay bị siết chặt, Lâm Cảnh Tinh ngẩng đầu lên đối mặt với ánh mắt lạnh lùng của Giang Nhị, trong lòng như có tiếng trống vang lên dồn dập.

      Tiêu rồi, tiêu rồi! Sắp xảy ra chuyện xấu rồi!

      Lâm Cảnh Tinh vội vàng giãy khỏi tay của Giang Nhị, lăn vòng định nhảy xuống giường, nhưng mà tay chân yếu ớt, đâu phải là đối thủ của Giang Nhị - bộ đội đặc chủng từng lăn lộn khắp nơi. Giang Nhị nhàng túm lấy Lâm Cảnh Tinh rồi đè xuống giường.

      Chiếc giường lớn êm ái bị trũng sâu xuống dưới. Lâm Cảnh Tinh hoảng hốt nhìn Giang Nhị, mà Giang Nhị lại cúi người xuống cắn quả đào đầy đặn của Lâm Cảnh Tinh, lạnh lùng lên tiếng: “Có vài điều tôi chỉ lần mà thôi. Lâm Cảnh Tinh, trong lòng em… chỉ được phép có mình tôi…”

      Chuyện này là sao?

      Vẻ mặt của Lâm Cảnh Tinh mờ mịt. Sau khi hết ngỡ ngàng cảm thấy ở phía dưới có khoảng trống, bỗng giãy giụa hai chân.

      Ban đầu Giang Nhị chỉ muốn hù dọa Lâm Cảnh Tinh, mặc dù gia trưởng nhưng phải là cầm thú. cũng biết trong đêm tân hôn, Lâm Cảnh Tinh rất sợ hãi với chuyện giường chiếu. Dĩ nhiên cũng muốn làm người phụ nữ của mình liên tục đạt tới cao trào, vì vậy vẫn luôn nhẫn nhịn chịu đựng…

      Mặc dù vẫn luôn muốn ăn lại bữa no nê, nhưng Giang Nhị vẫn cố gắng kìm nén.

      Tuy nhiên, phản ứng của Lâm Cảnh Tinh rất kích động. Phía dưới của lạnh như băng, mà đôi mắt của người đàn ông này như ngọn lửa, gần như muốn làm tan chảy tảng băng. Bây giờ cảm thấy nóng hừng hực ở vùng dưới.

      “Buông ra… Buông tôi ra…”

      Giọng của Lâm Cảnh Tinh mang theo tiếng khóc lóc.

      Trời sinh giọng nhàng và vẻ mặt đáng thương như mong đợi bị chà đạp, hơn nữa cơ thể bị lõa lồ trong bầu khí tràn ngập mùi ái tình… Cảnh đẹp như vậy khiến bất cứ người đàn ông nào cũng chịu đựng được.

      Giang Nhị thể chịu đựng được nữa!

      Mặc kệ Lâm Cảnh Tinh có chịu đựng được hay , mặc kệ tối hôm qua Dư Hàng ân cần khuyên nhủ phải học cách kiên nhẫn với phụ nữ…

      Đầu óc của Giang Nhị nóng bừng, toàn bộ sức lực của cơ thể đều dồn hết vào phần phía dưới.

      nâng cặp mông xinh đẹp của vợ mình lên, vươn chiếc lưỡi linh hoạt ra khuấy đảo vùng u cốc ẩm ướt làm chân tay của Lâm Cảnh Tinh run lên. Vì những động tác của Giang Nhị mà toàn bộ hơi nóng đều tập trung ở chỗ đó. rất sợ, cũng rất căng thẳng, mà như vậy lại càng khiến động tình hơn.

      Sau khi liếm được lúc, Giang Nhị liền đâm vật to lớn và lực lưỡng vào. Vật đó nóng hổi và cứng rắn như sắt, đủ để làm tan chảy nhiệt độ của tất cả mọi thứ thế giới này; mạnh mẽ và vững chắc xuyên qua hoa huyệt chặt khít, ngọt như mật.

      Mặc dù trải qua đêm xấu hổ hôm trước, mặc dù nụ hoa ướt đẫm, vào trơn tru, thế nhưng Lâm Cảnh Tinh vẫn kêu la thảm thiết.

      Ôi, kích cỡ phù hợp! Đây là chuyện đau khổ đến cỡ nào!

      Lâm Cảnh Tinh khóc lóc thê thảm. Chỉ trong chốc lát, Giang Nhị khiến hưng phấn. Vốn dĩ chuyện phòng the phải rất sung sướng, nay lại bị hai người - người khóc, người cười, tạo nên cảnh tượng giống như bị cưỡng hiếp tàn bạo.

      Sau khi Lâm Cảnh Tinh lên đỉnh sung sướng mà trước giờ chưa từng được, kêu to tiếng “Mẹ ơi!,” sau đó bật khóc.

      Đau đớn tột cùng, nghe mà thấy thương.

      Ngay tại lúc này, cánh cửa phòng đóng chặt bị người ở bên ngoài phá cửa xông vào.

      Ông cụ Giang với khuôn mặt già nua, đỏ ửng chỉ tay vào cái giường ngủ. Nghe thấy tiếng động, ông vội vàng lấy tấm chăn che phủ người cháu dâu, nổi giận mắng Giang Nhị: “Thằng khốn, mày làm gì vậy?!”

      Lần này Giang Nhị đùa quá trớn rồi. chỉ mặc chiếc quần ngủ lỏng lẻo, còn bị ông cụ Giang tức giận xách lỗ tai vào phòng sách.

      Mà mẹ Giang nhìn thấy dáng vẻ khóc thảm thương của Lâm Cảnh Tinh cũng khẽ thở dài trong lòng.

      Quả ở đời có nhiều thứ thể cưỡng cầu.

      ra Lâm Cảnh Tinh cũng cảm thấy hơi xấu hổ. Lúc đó chỉ muốn biểu đạt muốn, nhưng mà ngờ khả năng cách của nhà họ Giang lại tốt. Tiếng động của hai người lớn như vậy, nhìn thấy khóc lóc với vẻ mặt tủi thân, lại thêm dáng vẻ giống như bị làm nhục, tất cả mọi người đều đứng về phe .

      Nhưng mà… nhưng mà bị bắt gặp ngay tại giường như thế này, Lâm Cảnh Tinh tuyệt đối chấp nhận đồng tình cho chuyện này.

      Tuy nhiên, bây giờ ai để ý đến chút tâm trạng của . Bởi vì ngay sau đó, lực chú ý của bọn họ đều chuyển sang tiếng roi đánh phát ra từ phòng sách, bọn họ sợ đến ngây người.

      Lâm Cảnh Tinh rất quen thuộc với đòn roi. Lúc , mỗi lần muốn tố cáo Giang Nhị bắt nạt , đều thích tìm ông cụ Giang để tố cáo. Mà mỗi lần như vậy, Giang Nhị đều bị ông cụ Giang cho ăn roi.

      Nhắc lại cũng thấy kỳ lạ, Lâm Cảnh Tinh cũng thích ông cụ Giang đánh đòn Giang Nhị theo cách đó vì nó quá tàn nhẫn. chỉ muốn dùng cách cắt đứt quan hệ để làm cho Giang Nhị hiểu rằng được bắt nạt nữa.

      Nhưng mà ngờ qua nhiều năm, bọn họ đều trưởng thành, vậy mà ông cụ Giang lại dùng roi để đánh .

      Trong phòng sách.

      “Thằng khốn! Ông gì với mày? Mày đối xử với vợ mình như vậy sao? Mày lại dùng cơ thể khỏe mạnh để bắt nạt người phụ nữ sao?”

      Dáng vẻ của ông cụ Giang giống như hận thể rèn sắt thành thép. Ngược lại, Giang Nhị chỉ cười lạnh lùng, trả lời lại cách mỉa mai: “ ấy gả cho con, con muốn chơi đùa như thế nào chơi đùa như thế nấy!”

      Chát ――

      Giang Nhị chưa xong bị ông cụ Giang dùng roi đánh vào người: “Đồ khốn, mày là đồ súc sinh sao? Mày coi Tinh Tinh là gì?”

      Giang Nhị bị đánh roi nhưng lại xem như có chuyện gì, chỉ hừ lạnh tiếng.

      “Bây giờ ông hối hận sao? Hối hận đừng bắt con phải mang lại đôi giày rách đó nữa!”

      Lâm Cảnh Tinh vừa tới cửa đúng lúc nghe được câu này. Mẹ Giang đứng bên cạnh hơi xấu hổ, kéo tay của Lâm Cảnh Tinh lại: “Tinh Tinh… Con, con đừng để ý… Tiểu Nhị… Tiểu Nhị chỉ bậy bạ… bậy bạ mà thôi…”

      Từ Lâm Cảnh Tinh lớn lên cùng Giang Nhị, cũng hiểu số chuyện.

      Thế nhưng chưa bao giờ biết lời có thể làm tổn thương người như vậy. Mặc dù đây phải là lần đầu tiên Giang Nhị như vậy, nhưng mà tại sao lại cảm thấy rất đau đớn khi bị tổn thương như thế?

      “Đồ khốn! Mày! Mày! Mày muốn chọc ông tức chết sao?”

      Ông cụ Giang xong lại vung roi lên.

      “Hôm nay tao phải đánh chết cái thằng súc sinh chỉ biết ức hiếp phụ nữ này!”

      Tiếng roi đánh vang lên liên tục, cả phòng chỉ có thanh khủng khiếp này. biết từ lúc nào mà Lâm Cảnh Tinh siết chặt nắm tay.

      muốn như vậy…

      chỉ muốn Giang Nhị được ức hiếp nữa, giống như lúc còn .

      Nhưng mà chưa bao giờ nghĩ muốn làm tổn thương

      biết từ lúc nào mà quá khứ và tại đan xen nhau. Lúc Lâm Cảnh Tinh hoàn hồn lại liền đẩy cửa phòng ra.

      -----------
      Lời của tác giả: Này các tình
      Độc mồm độc miệng thực tốt sao?
      Mị cảm thấy như vậy rất chất, rất có cảm tình… :yoyo36:
      Lẽ nào chỉ có mỗi mình mị cho là như vậy…:yoyo20:

      -----------
      Đọc truyện sắc mặt biến sắc. Cơ mà bắt tay vào edit có tí thịt mặt đỏ tim đập nhanh. tội lỗi!!! :yoyo42::yoyo42:
      Last edited: 28/8/19
      Vy_Vy_215, ngochan_238, Diệp Tranh21 others thích bài này.

    4. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      kaka, khổ thân editor quá!
      ๖ۣۜAn Hạ thích bài này.

    5. ๖ۣۜAn Hạ

      ๖ۣۜAn Hạ Well-Known Member

      Bài viết:
      30
      Được thích:
      401
      Chương 15
      Editor: An Hạ​

      Khi Lâm Cảnh Tinh vào thấy được bộ dạng của Giang Nhị, trái tim bé chịu đựng được nổi liền thắt lại. Lúc Giang Nhị bị bắt gặp làm nhục vợ mình giường, chỉ vội vàng mặc chiếc quần ngủ, còn nửa người để trần. Bây giờ lưng đều chằng chịt những vết thương, nhìn thấy mà đau lòng.

      Giống như lúc , mỗi lần Lâm Cảnh Tinh bị bắt nạt thê thảm, chỉ mong ông cụ Giang nghiêm khắc dạy dỗ Giang Nhị chút. Thế nhưng mỗi lần nhìn thấy Giang Nhị quỳ mặt đất với vẻ mặt ngang bướng, chữ nào, lại luôn mềm lòng trước.

      Giống như lúc này, nên nhúng tay vào chuyện này. Lẽ ra phải quyết tâm, quyết tâm để Giang Nhị chịu trừng phạt nghiêm khắc. Nhưng mà sau đó, phát mình quỳ gối xuống trước mặt ông cụ Giang.

      “Ông nội… Đừng mà… Đừng đánh ấy nữa…”

      Lâm Cảnh Tinh liên tục khóc lóc làm ông cụ Giang nhớ lại rất nhiều chuyện trước đây. Cứ mỗi lần tên tiểu tử thối này gây họa, Tinh Tinh đều quỳ trước mặt ông xin ông tha thứ.

      Lúc đó tên tiểu tử thối cảm kích mà còn hung dữ mắng Tinh Tinh trận.

      Thời gian thấm thoát trôi qua, cả hai đứa đều trưởng thành trong chớp mắt, thế nhưng cảnh tượng tương tự lại xảy ra.

      Ông cụ Giang thở dài tiếng, tay vẫn cầm roi buông.

      Ông nhìn Lâm Cảnh Tinh rồi bỗng mở miệng: “Tinh Tinh, con có nghĩ tới chuyện nếu hôm nay ông bỏ qua cho nó, sau này nó tiếp tục ức hiếp con hay ?…”

      Lâm Cảnh Tinh sửng sốt, sau hồi cũng ra được chữ nào.

      Tiếng thở dài trong lòng ông cụ Giang càng lớn: “Được rồi, nền nhà rất lạnh. Tinh Tinh, con đứng lên ra ngoài nghỉ ngơi chút …”

      Lâm Cảnh Tinh nên ngoan ngoãn ra, nhưng mà đôi chân của mềm nhũn. thể nào đứng dậy được.

      Mà Giang Nhị ở phía sau cũng gì, chỉ ôm ngang lưng rồi đỡ ra cửa. còn : “ ra , chuyện của tôi cần em lo!”

      người Giang Nhị có nhiều vết thương còn chảy máu, Lâm Cảnh Tinh cảm thấy đau đớn trong lòng. cầm lấy tay của Giang Nhị, nhìn với hy vọng: “ với ông nội rằng sau này như vậy nữa… có được ? như thế với ông bị đánh nữa…”

      Đối với ý tốt của Lâm Cảnh Tinh, Giang Nhị lại nắm lấy cằm của Lâm Cảnh Tinh rồi hôn mạnh: “Em được chạm vào em sao? Đừng có mơ… Tôi thà bị đánh chết còn hơn chạm vào em…”

      Giang Nhị giọng , sau đó đẩy người ra.

      Lâm Cảnh Tinh che miệng lại, môi hơi tê tê và hơi đau chút, dần dần lại thấy hơi nóng rát.

      Lâm Cảnh Tinh nhìn Giang Nhị, biết lý do gì lại phản ứng kịp thời, kéo tay của lại.

      “Tinh Tinh, con buông tay ra! Cái đồ cầm thú biết xấu hổ!”

      Giang Nhị khiêu khích bằng việc hôn Lâm Cảnh Tinh ngay trước mặt ông cụ Giang. Hành động lẳng lơ, phóng đãng khiến ông cụ Giang giận tái mặt, đuôi mắt co giật, lại vung roi lên.

      Mà ngay lúc này Lâm Cảnh Tinh chợt kéo Giang Nhị lại, để ý dây roi hướng về phía .

      Chỉ nghe thấy mẹ Giang đứng ở trước cửa hét lên tiếng: “Tinh Tinh, mau tránh ra!”

      Tuy nhiên quá muộn, ông cụ Giang kìm lại phần sức lực, nhưng mà dây roi vẫn sắp chạm vào người Lâm Cảnh Tinh.

      Ngay lúc này, Giang Nhị vẫn đứng bên cạnh lại đột nhiên xoay người lại, ôm chặt Lâm Cảnh Tinh vào lòng để thoát khỏi đòn roi.

      Lâm Cảnh Tinh nằm trong vòng tay của Giang Nhị. Trong nháy mắt, biết xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy trong lồng ngực Giang Nhị có mùi hương quen thuộc, còn có mùi máu tanh gây rát mũi nữa. Khi run lên cái do bị dây roi quất vào lưng, mới chợt bừng tỉnh.

      “Giang Nhị!”

      Giang Nhị ôm , ràng rất đau nhưng vẫn còn cười được nữa.

      bé ngốc, cũng tại em tránh ra!”

      “Xin lỗi… Tôi…” Lâm Cảnh Tinh nghẹn ngào . cố ý làm Giang Nhị bị thương, cũng cố ý né tránh Giang Nhị…

      Chẳng qua chịu nổi… dáng vẻ kinh khủng của Giang Nhị khi ở giường. Còn nữa, ràng bọn họ thỏa thuận với nhau rồi, vậy mà Giang Nhị lại luôn nuốt lời…

      Lâm Cảnh Tinh khóc thảm thiết, mà mẹ Giang đứng ở bên lấy lại dây roi tay ông cụ.

      thôi ba!”

      Ông cụ Giang nhìn thấy mà buồn bực. ràng ông chỉ muốn dạy bảo đứa cháu biết cách tôn trọng phụ nữ, nhưng mà lại thành ra như vậy. Hình như ông chia rẽ cặp đôi nhau phải.

      Ông cụ Giang thở dài, trái tim bỗng tan vỡ thành từng mảnh.

      “Ba nhìn lầm rồi sao? Hình như Tiểu Nhị đối xử với Tinh Tinh cũng tệ…”

      Mẹ Giang đỡ ông cụ Giang từ từ ra khỏi phòng, mặt khác lại nhìn hai vợ chồng bị thương còn ở trong phòng, biết hai đứa tâm với nhau chuyện gì nữa. Bà khẽ mỉm cười: “Vốn dĩ tệ… Có điều…”

      Vẻ mặt phấn khởi của Mẹ Giang biến mất, thay vào đó là nỗi lòng thầm kín của bà.

      “Tiểu Nhị và Tinh Tinh khác nhau trời vực, nhưng mà tính cách của hai đứa rất giống nhau. Bọn nó đều coi trọng người, trong lòng đều có người… Chẳng qua tính tình của Tiểu Nhị lúc nào cũng vội vàng hấp tấp, lại biết cách biểu đạt tình cảm chân thành của mình, mà Tinh Tinh lại… quá chậm tiêu, sợ rằng…”

      Mẹ Giang lắc đầu: “Bỏ ! Dù sao trong nhà luôn yên tĩnh lại có chút ồn ào cũng tốt.”

      Ông cụ Giang còn buồn rầu, cảm thấy trái tim mong manh của mình nhiều lần bị tan vỡ. lúc sau, ông mới ngẩng đầu lên: “Con dâu, con vừa gì vậy?”

      có gì! Ba, bữa sáng chuẩn bị xong rồi, chúng ta xuống dưới nhà ăn sáng .”

      Nước mắt của Lâm Cảnh Tinh khô. Khi bình tĩnh lại phát trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ.

      Mà Giang Nhị lại tái mặt , nhưng vẫn ôm eo .

      Mới sáng sớm mà những ký ức tồi tệ quay về rồi. Lâm Cảnh Tinh giãy giụa chút, mà lần này Giang Nhị cũng nhanh chóng thả ra: “Em ra ngoài trước …”

      “Vết thương của …”

      “Tôi cần em lo!”

      Giang Nhị đứng lên, thẳng ra ngoài.

      Lâm Cảnh Tinh là đứa trẻ biết nghe lời, nếu Giang Nhị vậy cũng cần phải lo lắng gì nữa. Tuy nhiên, Giang Nhị thẳng về phía trước, bây giờ nhìn lại ở đằng sau thấy khắp nơi đều là vết thương. Đặc biệt là sau khi bị đánh, những vết thương đều ứa máu.

      Giang Nhị thấy đau, nhưng Lâm Cảnh Tinh nhìn mà thấy đau lòng.

      Lâm Cảnh Tinh vừa vừa do dự. Sau khi hoàn hồn lại theo Giang Nhị vào trong phòng.

      Giang Nhị vào phòng nhưng để ý tới Lâm Cảnh Tinh. tự lấy hộp thuốc từ trong ngăn kéo ra, nhưng mà vẫn thể tự xử lý vết thương ở sau lưng.

      Lâm Cảnh Tinh ngẩn người, cẩn thận lại gần.

      “Để tôi làm…”

      cần lòng tốt của em! Em là người tố cáo mà!”

      Giang Nhị lại lẫy giống như lúc , nhưng mà cũng buông tay ra. biết tại sao nhìn thấy dáng vẻ lúc này của Giang Nhị lại khiến Lâm Cảnh Tinh thấy hơi nhớ, cũng thấy hơi buồn cười.

      vỗ vào vết thương, cố ý với giọng lạnh lùng: “Đáng đời ! Ai bảo lần nào cũng bắt nạt tôi! Ông nội chưa đánh chết là may rồi!”

      Giang Nhị hét to tiếng, quay đầu lại nhìn với ánh mắt ai oán: “Tôi có bắt nạt em! Có người nào bắt nạt em đến nỗi em liên tục đạt tới cao trào ?”

      “…” Đồ khốn! tới lui cũng về chuyện đó. Lâm Cảnh Tinh đỏ mặt, cố ý dùng bông gạc lau chùi vết thương mạnh tay. Mãi đến khi Giang Nhị gào khóc om sòm trước mặt , mới hả giận giảm động tác.

      Sau đó, Lâm Cảnh Tinh nghiêm túc bôi thuốc cho Giang Nhị. Da thịt Giang Nhị thô và dày, thế nhưng bị đánh thành bộ dạng này, Lâm Cảnh Tinh vẫn dám nhìn thẳng vào người .

      hiểu tại sao người này luôn như vậy, ràng mình làm sai nhưng lại sống chết chịu nhận lỗi.

      Lâm Cảnh Tinh có rất nhiều suy nghĩ trong lòng, vẻ mặt cũng trở nên mơ hồ.

      Mà ngay lúc này, Giang Nhị ở phía trước chợt lên tiếng: “Tại sao?”

      “Tại sao cái gì?” Lâm Cảnh Tinh lau sạch vết máu rồi cẩn thận khử trùng những vết thương của . Đột nhiên nghe thấy giọng của Giang Nhị, hiểu gì cả, ngẩng đầu lên hỏi: “ cái gì?”

      Giang Nhị đưa lưng về phía Lâm Cảnh Tinh, tay sờ mũi: “Tôi… Thôi được rồi, tạm thời cứ coi như tôi bắt nạt em… Tại sao em còn giúp tôi?…”

      Tại sao phải giúp cầu xin tha thứ? Từ vẫn luôn như vậy…

      Có lẽ là bởi vì Giang Đại.

      Lúc Giang Nhị luôn nghịch ngợm, lần nào cũng bị ông cụ Giang đánh đòn. Mà lần nào Giang Nhị cũng bị đánh đến nỗi da thịt bong tróc khiến người cả Giang Đại cảm thấy đau lòng.

      Lâm Cảnh Tinh nhiều lần nhìn thấy dáng vẻ đau lòng của Giang Đại khi nhìn vào vết thương của Giang Nhị.

      Lúc đó Lâm Cảnh Tinh thích Giang Nhị, nhưng mà nhận ra lại thể chịu đựng được dáng vẻ nhíu mày vui của Giang Đại.

      “Có thể là do thói quen…”

      biết vì sao mà Lâm Cảnh Tinh ra suy nghĩ trong lòng. vừa thổi vào những vết thương, vừa cẩn thận hỏi: “Còn đau ?”

      Giang Nhị hừ tiếng, trong giọng hơi mang tiếng cười, nhưng vẫn bị Lâm Cảnh Tinh nghe thấy.

      đau.”

      đau là tốt rồi! cũng là, từ ngang bướng như vậy rồi. Biết mình làm sai lần sau tái phạm là được. Làm gì mà cứ liều chết nhận lỗi, nhất quyết phải ăn đòn mới vừa lòng?”

      ngừng nghỉ, giọng dịu dàng như nước. Giang Nhị nheo mắt lại, dáng vẻ nằm dài giường giống như con mèo lớn được ăn uống no đủ chờ được vuốt ve lông.

      “Nếu bắt nạt tôi nữa bớt bị ăn đòn…”

      Thấy Giang Nhị chữ nào, Lâm Cảnh Tinh liền ân cần khuyên bảo bên tai. Nếu lần này thành công, hai người có thể trở về giai đoạn thỏa thuận hôn nhân hòa bình như trước kia. là tốt biết bao!

      Thế nhưng sau đó Giang Nhị phá vỡ mong ước của .

      “Có thể cũng là do thói quen.”

      “Hả…?”

      Giang Nhị quay đầu lại, liếc nhìn Lâm Cảnh Tinh ngẩn người. chớp mắt rồi cách nghiêm túc: “Lâm Cảnh Tinh, bắt nạt em thành thói quen của tôi. Tôi thà bị ăn đòn chứ muốn vứt bỏ cái phúc lợi này, làm sao bây giờ? Lâm Cảnh Tinh, em tôi phải làm sao bây giờ?”

      -------------
      Lời của tác giả: Đây được xem như là tỏ tình trá hình :th_95:

      -------------
      Ai Nhị lãng mạn? :nosepick::nosepick: Huhu trời chưa đổ mưa nhưng em đổ rồi... :th_4::th_4:
      Last edited: 27/8/19
      Vy_Vy_215, ngochan_238, Diệp Tranh24 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :