1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Mưu đồ - Phó Du

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. LinhLan601

      LinhLan601 Active Member

      Bài viết:
      8
      Được thích:
      175
      Chương 12:

      Edit & Beta: LinhLan601

      Lâm Cảnh Tĩnh cảm thấy quen thuộc, đó là bởi con đường này thường xuyên đến. Vòng qua góc phố chính là trường đại học của . nhìn Giang Nhị bên cạnh, trong miệng ngân nga giai điệu kỳ quái, thần sắc mặt thư thái, tự nhiên. Lâm Cảnh Tĩnh biết muốn làm gì.

      "Đến tột cùng là muốn làm cái gì?"

      Rốt cục, Lâm Cảnh Tĩnh vẫn nhịn được mà hỏi . Giang Nhị vẫn cười, rẽ vào khu phố cao cấp, dừng lại.

      "Xuống xe."

      Giang Nhị lôi kéo Lâm Cảnh Tĩnh xuống xe, trực tiếp vào thang máy lên tầng mười sáu.

      "Đây là nơi nào?"

      Lâm Cảnh Tĩnh nhìn Giang Nhị mở cửa. Đây phải là căn hộ lớn, có ba phòng và phòng khách, ước chừng 120 mét vuông. Nơi này hẳn là vừa được trang hoàng và lắp đặt đồ dùng, có thể dễ dàng ngửi thấy hương vị nhà mới.

      "Đây là......" Lâm Cảnh Tĩnh kinh ngạc.

      "Về sau chúng ta ở đây."

      Lâm Cảnh Tĩnh hiểu. biết Giang Nhị mua phòng ở, nhưng ngờ lại mua căn hộ ở gần trường học của . Trong lòng hề thấy cảm động, mà ngược lại, có cảm giác địa phương tự do cuối cùng của mình cũng bị người khác chiếm lĩnh, vô cùng bất đắc dĩ.

      "Em thích à?" Giang Nhị thấy Lâm Cảnh Tĩnh trầm mặc, vẻ hưng phấn mặt cũng biến mất.

      gật đầu, thành : "Tại sao phải ở nơi này? Tôi...tôi có ký túc xá......"

      Giang Nhị cười lạnh, "Em cho là chúng ta kết hôn, em còn có thể bỏ ở lại? Nhỡ em ở sau lưng trêu trọc đám đàn ông làm sao bây giờ."

      "Thế nhưng, chúng ta là......"

      "Hiệp nghị hôn nhân" trong miệng Lâm Cảnh Tĩnh còn chưa kịp ra, bị Giang Nhị chặn lại: " khuyên em nên chết tâm . Những lời này, lần cuối cùng. rất lười, kết hôn lần thứ hai. Cho nên, ly hôn? Lâm Cảnh Tĩnh, cả đời này, em cũng đừng có mơ!"

      vì sao Giang Nhị lại làm như vậy. Hơn nữa, nếu như và Giang Nhị ra ngoài ở riêng, như vậy....
      Nghĩ đến thô bạo và tinh lực tràn trề, phấn khởi của Giang Nhị ở giường, Lâm Cảnh Tĩnh lập tức cảm thấy, vẫn là ở lại Giang gia tương đối an toàn.

      *

      Buổi tối, Lâm Cảnh Tĩnh cầm lấy tay Giang mẫu, nhu thuận mình muốn theo Giang mẫu học đan áo len. Kỳ thực, Giang mẫu là người truyền thống, nhìn thấy con dâu nghe lời như vậy, liền vui vẻ đáp ứng.

      Hai người học đến 12h đêm, Lâm Cảnh Tĩnh ngáp, nghĩ đến việc tối nay khó tránh khỏi bị Giang Nhị chà đạp. Đầu óc xoay chuyển trận, liền ôm lấy cánh tay Giang mẫu, làm nũng : "Mẹ, đêm nay con ngủ cùng mẹ được ?"

      Giang mẫu là người thông minh, làm sao lại biết chút tâm tư của con dâu mình, thầm nghĩ con trai quá mức cầm thú, khiến Lâm Cảnh Tĩnh sợ đến mức này. Nội tâm Giang mẫu mềm nhũn, bà lập tức gật đầu.

      Chỉ có điều, Giang Nhị cũng phải là người dễ dàng lừa gạt như vậy. Buổi tối trở về, nhìn chiếc giường lớn lẻ loi, trơ trọi, lập tức nổi trận lôi đình, cũng mặc kệ cái gì lễ phép hay lễ phép, trực tiếp gõ cửa phòng Giang mẫu.

      "Mẹ. Nhanh gọi Tĩnh Tĩnh ra ngoài......"

      Lâm Cảnh Tĩnh mơ mơ màng màng ngủ, cảm giác bên người giật giật, sau đó tựa hồ có giọng của Giang mẫu, miễn cưỡng mở to mắt, nhìn thấy người trước mặt, lập tức hít vào ngụm khí lạnh.

      "Giang Nhị! "

      "Nên gọi là Nhị ca."

      Giang Nhị nhàng ôm Lâm Cảnh Tĩnh lên, với Giang mẫu bất lực phía sau: "Mẹ, con về phòng trước."

      "Này, xú tiểu tử, con kiềm chế chút!"

      Những lời này của Giang mẫu hoàn toàn bị ngăn lại sau cánh cửa phòng.

      *

      Trở về phòng, Giang Nhị đặt lên giường, thẳng vào phòng tắm. Lúc này, Lâm Cảnh Tĩnh giống như bị cây đao đặt ở ngang cổ, thể lập tức chết, nhưng cũng cách cái chết xa. Giang Nhị đối phó với thế nào đây? Tiếng hét lúc này liệu có còn hữu dụng ?

      Nghĩ nghĩ lại, Giang Nhị tắm rửa xong, ra ngoài. lắc lắc đầu tóc ướt sũng, cả người giống như con chó lớn, nhảy lên giường.

      "... còn chưa lau khô tóc."

      Giang Nhị hôn môi , hiếm có khi ngưng lại lát, giọng ôn nhu như nước: "Ngốc, em giúp được ? "

      Đây là yên bình trước bão táp sao? Bất quá, Giang Nhị chỉ cầu sấy tóc cho , phải lăn giường, tất nhiên là vô cùng nguyện ý.

      Đừng nhìn Giang Nhị vẻ mặt hung ác... Được rồi, là vẻ mặt kiên cường, nhưng tóc xác thực rất mềm. Ngón tay Lâm Cảnh Tĩnh luồn vào trong tóc Giang Nhị, nhịn được sờ soạng phen. mềm mại. Giống như bộ lông của chú cún con. Cẩn thận khẽ ngửi, còn có mùi thơm của riêng .

      Lâm Cảnh Tĩnh hít hơi, quay người lại liền thấy người nằm giường nhắm mắt lại, phát ra tiếng hít thở đều đều. Giang Nhị ràng là ngủ rồi.

      là may mắn.

      Lâm Cảnh Tĩnh cất máy sấy, vốn định ôm chăn, mền ra ghế sa lon ngủ, nhưng cả phòng còn cái chăn nào nữa. Tất cả chăn, mền đều bị Giang Nhị đặt ở giường. Lỡ như đánh thức .....

      Lâm Cảnh Tĩnh dám nghĩ. chỉ có thể nhàng nằm xuống bên người Giang Nhị. Chỉ là, còn chưa kịp đặt lưng xuống giường, người vốn dĩ ngủ lại duỗi cánh tay ra, trực tiếp ôm vào trong ngực.

      "... giả bộ ngủ!"

      Lâm Cảnh Tĩnh nắm lấy tay Giang Nhị kháng cự, lại càng bị dùng sức ôm chặt. Bên tai chợt ấm áp, là giọng nỉ non mang theo tia buồn ngủ của Giang Nhị: "Ngủ ".

      Cơ thể Lâm Cảnh Tĩnh cứng ngắc, mà lúc này, Giang Nhị lại khẽ cắn tai , : "Còn cử động nữa, chúng ta làm chút vận động cho dễ ngủ!"

      Vừa nghe như vậy, Lâm Cảnh Tĩnh lập tức trung thực, ngoan ngoãn dựa vào ngực Giang Nhị, dần dần thiếp .

      *

      là khó có được đêm ngủ ngon như vậy.

      Khi Lâm Cảnh Tĩnh tỉnh lại, Giang Nhị đánh răng.

      "Tỉnh?"

      "Ừ." Lâm Cảnh Tĩnh sờ sờ lên mắt.

      "Bây giờ là lúc nào rồi? "

      "7h30."

      Buổi tối hôm qua bị Giang Nhị giày vò đến ba giờ sáng. Vừa nghe như vậy, người lại mềm xuống, tiếp tục nằm giường. Lúc Giang Nhị ra khỏi phòng tắm, Lâm Cảnh Tĩnh sớm ôm gối, vui vẻ tìm Chu công. Giang Nhị ngồi ở bên giường lâu, thẳng cho đến khi chuông điện thoại reo lên, mới lưu luyến đứng dậy, ghé vào đôi môi đỏ mọng của , hôn cái: "Chờ trở lại."

      Lâm Cảnh Tĩnh ngủ giấc đến mười giờ, vẫn là Giang mẫu qua đánh thức . Bởi hôm nay là ngày Giang lão gia tử xuất viện.

      Giang phụ cùng Giang Nhị đều bề bộn nhiều việc, chỉ có hai nữ nhân đón lão gia tử. Cũng may là ông thèm để ý đến việc này. Vừa nhìn thấy Lâm Cảnh Tĩnh liền cảm thấy đặc biệt thân thiết, lôi kéo tay hỏi han.

      "Con cảm thấy quen chút nào chưa? Tên tiểu tử thúi kia có khi dễ con hay ? Nếu nó dám khi dễ con, đừng khách khí, tận lực đánh nó cho ông. Đánh thắng ông giúp con...."

      "Ông..." Lâm Cảnh Tĩnh lắc đầu: " có, Giang Nhị hề khi dễ con."

      " ? " Giang lão gia tử hiển nhiên là đối với nhân phẩm của cháu trai mình có chút hoài nghi. Lại thấy Lâm Cảnh Tĩnh rất nghiêm túc gật đầu.

      "Nhị....Nhị ca đối với con vô cùng tốt."

      Giang lão gia tử thấy Lâm Cảnh Tĩnh dù phải người thuộc kiểu mỹ nhân đương thời, nhưng lại có khuôn mặt mượt mà, tròn tròn trắng nõn, ôn nhu hiếm thấy. Người già thích nhất chính là nữ hài tử có tướng mạo này, dịu dàng, đáng , cũng dễ dàng khống chế. Chỉ là, đứa như vậy, gả cho Giang Nhị, là hạnh phúc của sao?

      "Tĩnh Tĩnh." Giang lão gia tử trầm giọng, con ngươi lợi hại nhìn thẳng về phía Lâm Cảnh Tĩnh: "Con cho ông, con có còn muốn lấy Giang Đại nữa ?"

      Đông――

      Trái tim Lâm Cảnh Tĩnh giống như bị va chạm mãnh liệt. chưa từng nghĩ đến, thời điểm cái tên Giang Đại xuất bên tai lần nữa, lại phảng phất tựa như cách cả đời.

      Lâm Cảnh Tĩnh gật đầu, mắt có chút ướt át. cầm tay Giang lão gia tử, đặt vào lòng bàn tay của mình: "Ông, nếu như con với ông, trong lòng của con còn nghĩ tới việc lấy Giang đại ca, đó là gạt ông. Từ , con cùng Giang đại ca lớn lên bên nhau. Con...con có cách nào quên được."

      Nếu nhanh như vậy quên Giang Đại, vậy cũng quá tuyệt tình. chỉ có thể đợi thời gian trôi qua, dần dần xóa dấu vết Giang Đại trong lòng mình. Có lẽ, niềm vui có thể giữ lại, còn những đau xót kia, chỉ mong rằng thời gian có thể mang hết thảy.

      Thấy bộ dạng này của Lâm Cảnh Tĩnh, Giang lão gia tử cũng có chút đau lòng.

      "Xin lỗi con, Tĩnh Tĩnh."

      " sao đâu ạ. Ông nội của con , giữa người với người, luôn có duyên phận. Duyên phận quen biết, duyên phận nhau, còn có duyên phận hiểu nhau, rất nhiều, rất nhiều... Con nghĩ, con cùng Giang đại ca, hẳn là thiếu duyên phận nhau."

      "Tĩnh Tĩnh..."

      "Tốt rồi, ông, nữa. Con pha trà cho ông. Ông vẫn thích hồng trà phải ạ?"

      Lâm Cảnh Tĩnh xoa xoa nước mắt, xoay người ra ngoài, lại bị người xuất trước mặt làm cho hoảng sợ.

      "Giang Nhị? Sao lại ở chỗ này?"

      Giang Nhị hề động đậy, đôi mắt mực nhìn Lâm Cảnh Tĩnh. Bộ dáng của vô cùng đáng sợ. trừng mắt nhìn , tựa hồ muốn lập tức nuốt vào bụng.

      Lâm Cảnh Tĩnh rụt rụt thân thể, cảm thấy sợ hãi đến run rẩy, cố gắng dời chủ đề: "Ông...Ông ở bên trong. Tôi...Tôi pha trà."

      xong, liền xoay gót muốn chạy, nhưng còn chưa kịp được bước, Giang Nhị vẫn luôn ở phía sau lập tức cầm lấy tay , trực tiếp ném vào tường.

      "Đến tận bây giờ, trong lòng vẫn còn muốn lấy ?! Con mẹ nó, rốt cuộc coi tôi là cái gì?!" Giang Nhị phẫn nộ, giống như cuồng phong bão tố, mãnh liệt đánh xuống.

      Đánh cho Lâm Cảnh Tĩnh chân tay luống cuống.
      Last edited: 22/4/19
      levuong, saoxoay, KhaiDoanh_34723 others thích bài này.

    2. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Tĩnh Tĩnh ah. Cầu phúc cho

    3. hoadan59

      hoadan59 New Member

      Bài viết:
      9
      Được thích:
      7
      Bạn còn edit kh hay drop truyện rồi ạ?

    4. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Cầu editor hết bận nhanh thôi

    5. ๖ۣۜAn Hạ

      ๖ۣۜAn Hạ Well-Known Member

      Bài viết:
      30
      Được thích:
      401
      Chương 13
      Editor: An Hạ​

      Coi là gì? Lâm Cảnh Tinh nhận ra ngay trong giờ phút quan trọng này, lại muốn nghiêm túc trả lời vấn đề này của Giang Nhị.

      coi Giang Nhị là gì? Quan hệ hợp tác sao?Hình như chỉ có mỗi mình cho là như vậy… Bạn thanh mai trúc mã sao? ra từ có thiện cảm với … Được rồi, tính đến tại cũng thích… người qua đường xa lạ sao? Nhưng mà hai người từng chia sẻ rất nhiều chuyện cá nhân…

      Lâm Cảnh Tinh hơi xấu hổ, bây giờ thực thể xác định được mối quan hệ với Giang Nhị… Khoan , hình như chuyện này quan trọng, chuyện quan trọng là... tại sao Giang Nhị lại tức giận?

      coi là gì? Có gì đáng để tức giận sao?

      thản nhiên đối mặt với ánh mắt của Giang Nhị. Giang Nhị thể phả ra hơi thở từ cổ họng, loại cảm giác bị đau khổ nhưng thể ra thực rất khó chịu. ràng quan tâm gần chết nhưng khi đối diện với đôi mắt trong suốt của , lại phát mình thể nổi giận được…

      Thực rất bực bội!

      Ngay lúc này, cửa phòng bị mở ra, ông cụ Giang tới với vẻ mặt tức giận. Ông nhìn thấy Giang Nhị áp Lâm Cảnh Tinh vào tường sắc mặt trở nên tối sầm. Ông cụ Giang thẳng tới đá Giang Nhị phát.

      “Con làm chuyện quái quỷ gì vậy?”

      Về phương diện nào đó, đối với hai đứa cháu trai này, ông cụ Giang lại thích Giang Nhị hơn. vì nguyên nhân nào khác, chỉ là vì tính cách thẳng thắn chính trực của Giang Nhị rất giống ông hồi còn trẻ. Vì vậy sau khi Giang Đại vứt bỏ cuộc hôn nhân này, ông cụ Giang vẫn bỏ cuộc. Ông bí mật cưỡng ép giao Lâm Cảnh Tinh cho Giang Nhị.

      Trong tiềm thức, ông cho rằng Giang Nhị cũng thích Lâm Cảnh Tinh. Thế nhưng ngày tháng tốt đẹp chưa được bao lâu, thậm chí bụng của con bé còn chưa có động tĩnh gì mà hai đứa bắt đầu tranh cãi… Hai đứa này được coi là gì… Cãi nhau sao?

      Ông cụ Giang rất tức giận, mà hậu quả của việc chọc ông tức giận rất nghiêm trọng. Nhìn ông cụ có vẻ yếu đuối nhưng lại có thể đá văng Giang Nhị: “Tên lưu manh này, ông có dạy con ức hiếp vợ mình sao? Mấy năm nay con học cái thứ điên khùng gì? Khốn khiếp… Học cái gì học, lại học cách ức hiếp phụ nữ! Lẽ nào con biết đàn ông ức hiếp phụ nữ bằng cầm thú sao?”

      Giang Nhị thả tay ra, nhìn Lâm Cảnh Tinh chăm chú. Cuối cùng gì cả, chỉ thẳng xuống dưới nhà.

      Mẹ Giang đứng ở phía sau do dự kêu: “Con đâu vậy?”

      “Con cút ! Con là đồ cặn bã, con là đồ cầm thú, con cút có được chưa?!”

      Lâm Cảnh Tinh vẫn chưa hết kinh sợ. Cuối cùng cũng bình tĩnh lại, vỗ vỗ ngực. May quá, suýt nữa bị dọa chết! còn tưởng Giang Nhị lại ức hiếp giống như lúc

      Nhưng mà tiếng thở dốc ngay bên cạnh làm Lâm Cảnh Tinh phản ứng kịp thời, nhanh chóng tới bên cạnh ông cụ Giang, đỡ ông cụ đứng dậy: “Ông nội, ông đừng tức giận…”

      “Tinh Tinh, tên tiểu tử thối đó ức hiếp con, con đừng đối xử khách khí với ông…”

      có, ấy có…”

      Lâm Cảnh Tinh mỉm cười, nhịn được nên giúp Giang Nhị vài câu. Mấy năm nay Giang Nhị có ở nhà. Mặc dù Giang đại ca vẫn ở trong nhà họ Giang, hơn nữa bình thường có ai nhắc đến Giang Nhị, thế nhưng Lâm Cảnh Tinh từng nhìn thấy ông cụ Giang vào phòng sách xem trộm hình của Giang Nhị. Lúc đó Lâm Cảnh Tinh mới biết ông cụ rất nhớ đứa cháu trai ngỗ nghịch này.

      Mà bây giờ vất vả Giang Nhị mới trở về, làm sao có thể chỉ vì mà khiến cả gia đình vừa đoàn tụ lại chia cách lần nữa?

      Lâm Cảnh Tinh vuốt vuốt ngực ông cụ Giang vẫn còn tức giận, nhoẻn miệng cười ngọt ngào: “ đó… Nhị ca có ức hiếp con… Chúng con thường hay đùa giỡn với nhau như vậy…”

      Dĩ nhiên ông cụ tin, chẳng qua giọng mềm mại của Lâm Cảnh Tinh xoa dịu được cơn tức giận, cơn tức giận nhất thời giảm bớt ít. Cuối cùng ông cũng uống chén canh gà rồi lên lầu ngủ.

      Lúc Lâm Cảnh Tinh trở về phòng, Giang Nhị vẫn chưa trở về. lấy điện thoại ra, lo lắng muốn gọi cho , thế nhưng khi ấn nút gọi đầu dây bên kia lại có tín hiệu.

      tự ngược đãi bản thân mình sao? Giang Nhị trở về, được ngủ ngon, cũng cần phải lo lắng bị người khác quấy rầy khi ngủ…

      Hơn nữa, bây giờ vẫn hiểu tại sao Giang Nhị lại tức giận như vậy.

      Vừa nghĩ như thế, Lâm Cảnh Tinh liền vứt Giang Nhị ra khỏi đầu, sau đó tắm rồi ngủ.

      Nhưng mà kì lạ, lẽ ra đêm nay phải là đêm hạnh phúc của Lâm Cảnh Tinh, thế nhưng cứ lăn lộn giường, làm cách nào cũng ngủ được. Cuối cùng lấy điện thoại ra lên QQ. Tìm thấy rồi! Bạch Phi Phi ra sức tranh luận với người khác.

      Khi Lâm Cảnh Tinh khác thường của Giang Nhị cho Bạch Phi Phi biết, trong khoảng thời gian dài, Bạch Phi Phi vẫn chưa trả lời.

      Đợi lúc, Lâm Cảnh Tinh cảm thấy hơi buồn ngủ. Lúc định ngủ có tin nhắn của Bạch Phi Phi.

      “Dựa theo kinh nghiệm viết tiểu thuyết của mình, mình có suy đoán táo bạo…”

      “Suy đoán gì?”

      “Lẽ nào ta muốn trả thù cậu…”

      “….”

      Lâm Cảnh Tinh trợn tròn mắt, đây được coi là đáp án sao?

      “Tại sao lại trả thù?”

      “Bởi vì thích cậu. Hồi còn , lần nào cậu tố cáo ta cũng đều bị ăn roi. Cậu đó là chuyện cá nhân, cậu quên những chuyện xấu đó trong quá khứ rồi sao?”

      Lâm Cảnh Tinh cầm điện thoại suy nghĩ chút. Cũng đúng, lúc Lâm Cảnh Tinh bị bắt nạt đều tố cáo với người lớn. Lúc đó ông cụ Giang rất khỏe mạnh và tàn bạo, mỗi lần vung roi lên đều mạnh đến đáng sợ, đánh Giang Nhị đến nỗi phải gào khóc… Nếu vậy Giang Nhị ôm hận sao?

      Nhưng mà ta cũng phải bị oan mà. Lúc còn , người ném con sâu vào đồ ăn của chính là Giang Nhị; người kéo tóc , giấu quyển bài tập về nhà của đều là Giang Nhị…

      Đó là ta tự làm tự chịu!

      Hơn nữa…

      ta là người đàn ông cao lớn mà còn nhớ những việc lúc còn , lại còn dùng nó để trả thù có phải quá nhen hay ?

      Lâm Cảnh Tinh rất thích cái khả năng này, nhưng lại nghĩ đến vẻ mặt chán ghét ban đầu của Giang Nhị, Lâm Cảnh Tinh suy nghĩ chút, đúng là cảm thấy khả năng này rất lớn.

      “Được rồi… Nhiều chuyện chút, kỹ năng giường chiếu của ta như thế nào?”

      Rất lâu sau đó Bạch Phi Phi mới gửi tới tin nhắn khác.

      Khuôn mặt của Lâm Cảnh Tinh bỗng trở nên ửng đỏ, ngón tay run lên, hồi lâu mới gõ được câu.

      “Đáng sợ!”

      Sau đó để tránh bị làm phiền bởi bạn tốt nhiều chuyện của mình, Lâm Cảnh Tinh tiện tay tắt điện thoại di động. Mà lần này, hình như mọi chuyện trong đầu đều được giải quyết nên Lâm Cảnh Tinh nhanh chóng vào giấc ngủ.

      được ngủ yên ổn, nhưng mà Giang Nhị lại thể thoải mái.

      Suốt đêm, liên tục nhìn vào điện thoại, uống rượu cũng yên. Tại sao còn chưa gọi điện thoại tới? bị cho ra rìa rồi sao?

      “Này, rốt cuộc cậu làm sao vậy?” Diêu Chấn Đông ngồi bên cạnh liếc nhìn Giang Nhị, nhìn dáng vẻ lơ đãng của cậu ta giống như tức giận trong lòng. “Làm gì vậy? Cậu gọi chúng tôi ra uống rượu mà câu nào, nhìn điện thoại cái gì? Nhìn lông tôi này…”

      xong, Diêu Chấn Đông nổi giận giật lấy điện thoại trong tay Giang Nhị. Giang Nhị có tâm trong lòng nên đề phòng, thế là bị Diêu Chấn Đông giật lấy chiếc điện thoại.

      “Ơ, bé này trông dễ thương. dịu dàng, mềm mại… Ái chà, khi nào cậu ăn đây…”

      “Này, trả lại cho tôi!” Giang Nhị giật lấy chiếc điện thoại. Dưới ánh mắt khó hiểu của Diêu Chấn Đông, cất giấu kỹ chiếc điện thoại quý báu rồi mới cầm ly rượu lên, uống cạn hơi.

      “Mặc kệ chuyện của cậu!”

      “Này… Mình này, bé kia cũng tệ. Nhìn xem da thịt trắng nõn, chắc rằng phía dưới lớp quần áo cũng tệ, hôm nào…”

      Bụp!

      Diêu Chấn Đông còn chưa xong, Giang Nhị đấm phát vào mặt: “Con mẹ nó, cậu vừa gì? Có gan lại với ông đây lần nữa xem!”

      “Này, cậu còn phát điên với tôi à?! Ông đây…” Diêu Chấn Đông bị đánh trúng mũi, nhất thời đau đến nỗi muốn chửi thề, càng muốn đánh Giang Nhị trận.

      Lúc này Dư Hàng, người vẫn gì lại lên tiếng.

      “Chấn Đông, cậu đừng cãi nữa. Đó là em của Lâm Ngạo Thiên…”

      “Em của Lâm Ngạo Thiên sao? Tôi vẫn … Đợi , ai?”

      Diêu Chấn Đông quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Dư Hàng chợt nhớ ra: “A, ấy là em của Lâm Ngạo Thiên! Đó phải là vợ của Giang Nhị sao?”

      Dư Hàng cười nhạt rồi gật đầu. Vẻ mặt ta rất dịu dàng, dưới ánh đèn mờ ảo lại càng ra vẻ ảm đạm.

      Diêu Chấn Đông rùng mình.

      Mặc dù Diêu Chấn Đông vô liêm sỉ, nhưng cũng hiểu đạo lý “vợ bạn thể đùa giỡn.” Vì vậy hôm nay sai, ngờ kia lại là vợ của Giang Nhị. bỗng im lặng, đến nằm xuống góc ở bãi cỏ mọc um tùm.

      Trong ba người bọn họ, Dư Hàng là người lớn tuổi nhất, cũng là người kết hôn. Lúc này nhìn thấy dáng vẻ của Giang Nhị, trong lòng ta cũng mơ hồ đoán ra nguyên nhân.

      “Cãi nhau với vợ à?”

      phải.”

      Giang Nhị uống cạn ly rượu, sau đó rót tiếp cho mình ly khác.

      “Nghe tính tình của em nhà họ Lâm rất tốt. Sao vậy? Cậu ức hiếp người ta à?…”

      “Khốn khiếp!” Giang Nhị vừa nghe đến hai chữ “ức hiếp” nổi giận đùng đùng: “Ức hiếp cái rắm! Mấy người đó, người nào người nấy đều bị bệnh sao? Sao lại luôn đứng về phe ấy? Hừ, ông đây ức hiếp ấy à? Tôi cần phải làm vậy sao?”

      “Vậy cậu tức giận chuyện gì?”

      Giang Nhị tức giận ngồi xuống, gì cả, chỉ vùi đầu vào rượu.

      Dư Hàng im lặng lúc rồi bỗng mở miệng: “Vì cậu nhận ra cậu thích ấy, nhưng trong lòng ấy lại có người đàn ông khác.”

      Phụt!

      Giang Nhị uống rượu giữa chừng phun hết lên chiếc thảm đỏ trước mặt.

      lúc sau, Giang Nhị sờ soạng rồi tự tát vào mồm, mở miệng chuyện có chút khó khăn: “Dư Hàng, bậy bạ gì vậy?”

      Dư Hàng thấy dáng vẻ tức giận như mèo bị giẫm phải đuôi của Giang Nhị bình tĩnh gật đầu: “ ra thích người cũng phải là chuyện xấu, cần phải né tránh.”

      “Tôi… Tôi có thích ấy…” Giang Nhị quay đầu sang chỗ khác, giọng hơi .

      “Đúng…” Dư Hàng gật đầu: “Chỉ là cậu ghen mà thôi…”

      “Tôi có!”

      Giang Nhị còn muốn phủ nhận Dư Hàng thản nhiên ngắt lời : “Tiểu Giang, cậu cũng thể trách ấy. Ai cũng biết ra vị hôn phu của ấy là trai cậu, mà ấy lại gả cho cậu chẳng qua là bị cậu uy hiếp. Cậu dùng mười mấy năm nhưng cũng thể làm ấy hiểu mọi chuyện, cậu nghĩ dùng vài ngày có hiệu quả sao?”

      Nghe thấy vậy, khí thế kiêu ngạo của Giang Nhị bỗng trở nên ỉu xìu như bị hắt chậu nước lạnh. ngồi xuống, chủ động rót rượu cho Dư Hàng: “... nghĩ bây giờ nên làm cái gì?”

      Dư Hàng khẽ cười và vài câu.

      Mà Giang Nhị nghe có chỗ hiểu chỗ , nhưng mà cuối cùng vẫn gật đầu.

      -----------
      Lời của tác giả: Bây giờ biết vì sao Bạch Phi Phi thể trở thành đại thần được… :th_67:
      Dung lượng bộ não của người ta giống với người bình thường… :th_92:
      Nhân vật mới lên sàn: Diêu Chấn Đông và Dư Hàng.
      Tạm thời đó là bạn bè của Giang Nhị. Thân phận ra sao mị còn suy nghĩ…

      -----------
      Lời của editor: ra tên chính xác của nữ chính là Lâm Cảnh Tinh nhé mọi người. Ngoài ra, tên của bạn thân là Bạch Phi Phi, trai của Cảnh Tinh là Lâm Ngạo Thiên.
      Mình lấp hố tiếp truyện này nên mong các nàng tiếp tục ủng hộ nhé :th_109::th_109:

      Tiến độ là 2 - 3 chương/tuần nha. Mãi :th_57:
      Last edited: 27/8/19
      Vy_Vy_215, ngochan_238, Diệp Tranh25 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :