1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mưa ở phía tây - Tháng năm ngải thảo (90c + 1nt)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 48 + 49 + 50
      Mưa ở Phía Tây

      Tác giả: Ngũ Nguyệt Ngải Thảo

      Edit: Heo con

      [​IMG]


      Chương 48

      Ngày 29 tháng chạp, gọi điện hỏi Đỗ Trường Luân bao giờ về nhà.

      “Chút nữa thị trưởng Trần còn có việc tìm , xong xuôi về”.

      “À, thế cẩn thận nhé”, cuối cùng lại nhàng thêm câu: “À, hỏi thăm mọi người trong nhà giúp em”

      Chiều 30 Tết, và mẹ, cả Tiểu Lệ nữa cùng nhau làm bánh chẻo.

      Cha mẹ Tiểu Lệ đều xuống miền Nam đón tết cùng trai, cũng chẳng quay về.

      Quý Kiến Đông luôn bận rộn bên ngoài, về cũng rất muộn. Lúc sáng , Trữ Băng còn dặn ông về sớm chút ăn bánh chẻo.

      Lúc nấu xong, nhìn nồi đầy bánh chẻo, bỗng nhiên nhớ tới Mễ Kiều Dương.

      biết về quê ăn tết cùng gia đình, cơm tất niên ăn ở đâu?

      Gọi điện thoại qua, Mễ Kiều Dương vui tươi hớn hở : “ làm bánh chẻo đây này”.

      “Là làm bánh bao à?” cũng vui vẻ.

      “Với , chỉ cần ở trong có nhân đều là sủi cảo”, cười lớn qua đầu điện thoại.

      Mễ Kiều Dương là người linh hoạt, có lẽ vì người phía nam nên hoàn toàn biết gì về cách làm bánh chẻo.

      Hồi còn học đại học, dịp Tết, có lần mấy người bọn họ mua đồ ăn về nấu bánh chẻo. Bánh chẻo làm khiến mọi người cười vỡ bụng, Lộ Hiểu Đằng : “Cậu làm thế này làm sao nổi lên được đây”

      lấy hộp đựng đồ, chọn khoảng 30 chiếc bánh chẻo rồi lái xe qua nhà Mễ Kiều Dương.

      Địa chỉ của là do lần trước ăn cơm, nghe mấy người nhắc đến.

      giơ hộp đồ lên: “Bánh chẻo cho này!”

      Sau khi vào nhà thấy quả thực tự làm bánh chẻo, “Trình độ của chả tiến bộ gì thế?”. nhìn những chiếc bánh chẻo to to, đều.

      Mễ Kiều Dương có chút ngượng ngùng, thực ra hôm nay trong xí nghiệp có tổ chức tất niên cho nhân viên nhưng lại muốn .

      Quý Hân Nhiên đưa bánh chẻo cho : “Tự nấu ”.

      Mễ Kiều Dương đón lấy, đột nhiên : “Ăn bánh chẻo em làm, nhớ nhà nữa”.

      Quý Hân Nhiên chỉ đành coi như nghe thấy, thực ra đưa bánh chẻo cũng chẳng có ý gì khác, chỉ là nghĩ mình đón tết rất đơn, nếu là người khác có lẽ mời về nhà ăn tất niên rồi.

      “Được rồi, em phải về đây, xe còn để ngay dưới, mấy hôm nay cũng dễ lại”.

      Mễ Kiều Dương tiễn xuống lầu, ở góc lầu thấy Hồ Thiên Dao, Quý Hân Nhiên thấy cặp lồng trong tay quay đầu cười với Mễ Kiều Dương: “Xem ra em đến cũng đói được, sớm có người lo cho rồi”.

      vẫy tay với Hồ Thiên Dao: “Mau giúp giám đốc Mễ của nấu bánh chẻo ”.

      Lúc nấu bảnh chẻo, Quý Hân Nhiên và Tiểu Lệ đốt pháo, pháo là Quý Hân Nhiên chọn, lớn lắm, chỉ có tiếng “tạch, tạch” vui tai, rất có hương vị của Tết năm nào.

      Lúc bánh chẻo bưng lên bàn, Quý Kiến Đông cũng về.

      “Cha uống rượu?”, Quý Hân Nhiên cảm thấy người ông thoáng có mùi rượu.

      có đâu, cha hận thể bay về ăn bánh chẻo với mọi người, còn uống rượu gì chứ”.

      Nhưng Quý Hân Nhiên tin ông uống rượu, rất mẫn cảm với cồn rượu. Ông như vậy có lẽ là vì muốn Trữ Băng lo lắng.

      Ăn xong bữa cơm tất niên, cùng cha mẹ xem TV xong, Quý Hân Nhiên thúc giục hai người nghỉ. Trữ Băng mới ra viện lâu, Quý Kiến Đông cũng mệt mỏi, muốn hai người quá mệt.

      Quay về phòng, từ xa truyền đến tiếng pháo liên tiếp, chẳng hề thấy buồn ngủ. Cũng chẳng muốn xem TV, đơn giản là lôi laptop ra mà lên mạng.

      Ngày này mọi người đều bận đoàn tụ, list bạn bè xám xịt.

      Triệu Nghệ Hiểu lại online, hỏi ra mới biết phải trực cơ quan.

      “Cậu muốn thăng quan cũng thể ngược đãi người nhà được chứ, bảo Hách Lực phải làm sao đây?”, cố ý chê bai Triệu Nghệ Hiểu.

      Đối phương khinh khỉnh: “Cậu nghĩ mình muốn sao, đồng nghiệp ở ngoài đều về quê, ở thành phố chủ yếu toàn là các bà bầu nên chủ nhiệm giao công việc vĩ đại này cho mình đây”.

      Biết về nhà Đỗ Trường Luân, Triệu Nghệ Hiểu : “Hay quá, chờ trực xong cũng có người dạo phố cùng mình rồi.”

      Hai người chuyện di động của Quý Hân Nhiên vang: “Mình có điện thoại, chat với cậu nữa”

      Là Đỗ Trường Luân, giờ hẳn ở cùng người nhà rồi.

      “Ăn bánh chẻo?”, hỏi

      “Ừm, ăn rồi, còn ?”

      cũng ăn rồi”

      “Trong nhà ổn chứ?”, nghĩ rồi hỏi.

      Đỗ Trường Luân chần chờ trong chốc lát: “ ở Vân Hải, về nhà”

      “Sao cơ? về?”, Quý Hân Nhiên thực giật mình, “Vậy ăn cơm đâu? Sao qua đây?”

      ăn với đồng nghiệp ở cơ quan”, giọng vẫn nhất quan, chút cảm xúc.

      Im lặng trong chốc lát, đột nhiên : “Hân Nhiên, công việc của có thể có chút thay đổi. Năm sau phải đến huyện phía tây tỉnh, luân chuyển cán bộ”.

      “Luân chuyển cán bộ?”, cái này từng nghe , “Có lâu ?”

      “Khoảng năm rưỡi, hai năm”.

      Hôm qua, thị trưởng Trần chuyện với rất lâu, việc tổ chức cán bộ về cơ bản xong xuôi. Qua năm sau, bí thư Hình tỉnh ủy, thị trưởng Trần tiếp nhận chức vụ bí thư, vị trí thị trưởng bên có sắp xếp, mà phó thị trưởng Lưu khả năng là được điều làm phó chủ tịch hiệp thương ở địa phương khác.

      thể tin được ông ta còn có căn cơ sâu như vậy, nếu đơn giản chỉ là điều động như vậy…”, hiển nhiên thị trường Trần hài lòng với kết quả này.

      Nhưng là có số việc có khả năng cho ràng, giải quyết được gì có lẽ là hi vọng của số người.

      “Trường Luân, cậu còn trẻ, cố gắng phấn đấu, trở về bộc lộ năng lực. Bây giờ cậu ra ngoài là thích hợp nhất, vụ án của cha cậu về cơ bản là chỉ thế thôi cũng có chút phiền toái, người khác ra vào, cậu cũng khó làm việc”.

      biết những lời thị trưởng Trần đều là lời tâm huyết, nhưng bây giờ rời , lòng thực nỡ.

      “Lâu như vậy?”, Quý Hân Nhiên nhất thời phản ứng kịp.

      Hai đầu điện thoại đều im lặng.

      lâu, giọng Đỗ Trường Luân lại truyền tới: “Hân Nhiên, nếu có thể, em có cùng ?”

      Quý Hân Nhiên ngây ngẩn, biết vì sao Đỗ Trường Luân lại hỏi như vậy nhưng trong đầu cứ vang lên câu đó của Đỗ Trường Luân “Cuộc hôn nhân đó vốn là theo mục đích…”

      im lặng hồi lâu, bên kia, dường như Đỗ Trường Luân thoáng thở dài: “ biết rồi, Hân Nhiên”. cúp máy.

      Điện thoại cúp hồi lâu mà Quý Hân Nhiên vẫn ngồi sững tư thế.

      có lần nghĩ theo đến chân trời góc bể nhưng là , là khiến hiểu ra đó chẳng qua chỉ là giấc mộng đơn phương tình nguyện của .

      Chương 49

      Triệu Nghệ Hiểu có lẽ là vui quá hóa buồn, khó khăn lắm mới được nghỉ lại bị ốm, viêm dạ dày, phải truyền trong bệnh viện.

      “Hân Nhiên, buồn muốn chết, lại đây với mình ”, giọng rất yếu ớt.

      Lúc Quý Hân Nhiên đến truyền được hai bình.

      “Hách Lực đúng là đồ vô lương tâm, sếp gọi điện là vứt vợ luôn”, tức giận.

      “Sếp là cơm áo, là cha mẹ, đương nhiên ấy phải rồi, cậu bị nặng gì đâu, đừng có yếu đuối như thế”, Quý Hân Nhiên tỏ vẻ công tư phân minh.

      Cùng truyền dịch xong trời tối, Quý Hân Nhiên lái xe đưa Triệu Nghệ Hiểu về nhà, ở bãi đỗ xe lại nhìn thấy chiếc xe rất quen, nhìn kỹ, đúng vậy, là xe Quý Kiến Đông. Tuy ông hay chiếc xe này nhưng biển số vẫn nhớ, là biển ngày sinh của mẹ .

      thấy hơi lạ, nghe ai bị bệnh, sao xe của cha lại ở đây?

      Theo bản năng, động tác của hơi chậm lại, nhưng vừa khéo, lúc quay xe, nhìn qua gương chiếu hậu thấy được Quý Kiến Đông, động tác của cứng đờ, cùng ông còn có người phụ nữ trẻ và đứa tầm 4,5 tuổi.

      phải đa nghi nhưng hành động của bọn họ quá thân mật, cảm giác như gia đình vậy. Trong nhát mắt, quyết định bám theo bọn họ. gọi cho Triệu Nghệ Hiểu: “Nghệ Hiểu, mình có việc gấp, cậu tự lái xe về ”.

      Bên kia, Triệu Nghệ Hiểu oán hận : “Được lắm, Quý Hân Nhiên, đến cậu cũng mặc kệ mình à”.

      cũng giải thích được gì, cũng may Triệu Nghệ Hiểu bị bệnh quá nghiêm trọng.

      Chiếc xe phía trước cuối cùng dừng lại tại chung cư ở trung tâm thành phố, từ xa thấy bọn họ xuống xe, mà Quý Kiến Đông lại bế đứa kia, cùng người phụ nữ kia lên lầu.

      gọi điện thoại hỏi: “Cha ở đâu?”

      “À, cha và chú Đức họp ở công ty, có việc gì sao?”, giọng Quý Kiến Đông thong dong trấn định, nếu tận mắt chứng kiến, thể tin được.

      ôm vô lăng mà khóc, nghĩ đến mẹ, nghĩ đến những đêm mẹ phải chờ, bàn đầy thức ăn, còn cả khi mẹ bắt mua chai nước tương kia… biết mình ngồi trong xe bao lâu, trời tối om, khi mọi nhà đều lên đèn nhà của ở đâu?

      lái xe tới quán bar.

      Xa hoa trụy lạc, những vụ điệu nóng bỏng, thanh cuồng nhiệt, dường như mọi thứ đều rất xa cuộc sống của mình.

      uống liên tiếp, số chén rượu trước mặt cứ thế tăng dần nhưng như hề say mà lại càng tỉnh táo, rất nhiều hình ảnh ngừng trước mắt…

      Ánh mắt ngại ngùng của chú Đức mỗi lần thấy mẹ, Quý Kiến Đông : “Cha cũng mong con thừa kế nghiệp cha…”, còn cả lần Đỗ Trường Luân dặn rảnh về ở cùng mẹ, hôm đó lúc về nhà người Quý Kiến Đông đầy mùi rượu…

      Kẹp giữa hai người phụ nữ, ông lại có thể sắm vai cẩn thận như vậy, đúng là làm khó cho ông rồi.

      Ra khỏi quán bar, lái xe lòng vòng đường, cuối cùng vẫn tự về nhà mình.

      thể say rượu về nhà mẹ, gặp Quý Kiến Đông có lẽ khống chế được bản thân nhưng còn mẹ… Nhớ tới mẹ, nước mắt lại rơi, bệnh tim của mẹ chịu được kích động nào hết.

      Đỗ Trường Luân trở lại: “Uống rượu, em còn lái xe?”, cau mày.

      Quý Hân Nhiên để ý đến , lập tức ngồi xuống sofa, cửa thư phòng mở, bên trong có vẻ hơi lộn xộn.

      dọn đồ?”

      “À, có vài thứ cần dọn lại chút”, bắt đầu bàn giao công việc, lâu sau rời .

      “Hôm nay em đến bệnh viện thăm Triệu Nghệ Hiểu, đoán xem em gặp ai?”

      “Ai thế?”

      “Cha em”

      “Cha bị làm sao thế?”

      “Ông sao, vẫn khỏe”, Quý Hân Nhiên đột nhiên bật cười, “Ông ở bên người đàn bà, còn cả đứa trẻ nữa”

      Đỗ Trường Luân khẽ thở dài, “Em biết rồi à?”

      Quý Hân Nhiên đứng phắt dậy, “ hề giật mình, quả nhiên, quả nhiên là biết từ trước”.

      nhìn : “Đỗ Trường Luân, có phải chuyện cha em bị Viện kiểm sát điều tra cũng biết từ trước?… Nhất định là sớm biết, nhắc nhở em dặn cha đừng qua lại nhiều với phó thị trưởng Lưu kia, lúc ấy em thấy lạ, phải là người thích quản việc của người khác, ra cái gì cũng biết, cái gì cũng hiểu mà chỉ giấu riêng em… Đỗ Trường Luân, thấy em giống con ngốc chẳng hay biết gì có phải là buồn cười lắm ?”

      “Hân Nhiên, em đừng kích động, nghe ”, Đỗ Trường Luân cũng có chút nóng vội. Chuyện Quý Kiến Đông có tình nhân là nghe được chút lời đồn nhưng chuyện ông bị viện kiểm sát điều tra, trước đó, hoàn toàn biết gì cả. Lúc ấy sở dĩ dặn Quý Hân Nhiên dặn dò Quý Kiến Đông là vì biết chuyện của phó thị trưởng Lưu, sợ tương lai Quý Kiến Đông bị liên lụy.

      “Được, em nghe , hôm đó hẹn em chẳng phải là có chuyện muốn sao? Đỗ Trường Luân, muốn gì với em? Có phải là muốn , hôn nhân của chúng ta chỉ đơn giản là “vì mục đích”, nếu lúc trước biết em là con Quý Kiến Đông chỉ sợ là sớm cắt đứt. hi vọng tìm người hoàn cảnh, công việc đơn giản, mục đích kết hôn của là vì cần phải làm thế… thực thích là Quản Dĩnh, mà chị ấy lại thành chị dâu của , người như muốn quên là rất khó, cho nên khúc mắc này cả đời cũng thể tháo gỡ được… sai, mấy năm nay quan hệ giữa cha con em tốt, em thích tính võ đoán, ngang ngược của ông, thích tác phong làm việc bá đạo của ông… giờ ông còn phản bội mẹ, em hận ông ấy… nhưng Đỗ Trường Luân, thế nào em vẫn là con của ông. Em mong có thể coi em là vợ chứ phải chuyện gì cũng lừa em, chờ người khác cho em biết…”

      Đỗ Trường Luân lạnh lùng: “Còn em? Quý Hân Nhiên, mục đích kết hôn của em là gì? Chẳng lẽ vì ? Em biết Mễ Kiều Dương trở lại, cũng biết vì sao ta lại về Vân Hải? Nhưng em lại chọn kết hôn với trước khi ta trở về… Em muốn ta hối hận, để ta hối hận cả đời vì quyết định lúc trước, Quý Hân Nhiên, em nhẫn tâm với bản thân như vậy đấy… nhưng lòng em ràng buông được, em thanh cao như vậy nhưng vì chuyện của ta lại mở miệng nhờ ?… Đêm 30 đưa bánh chẻo cho người ta, nhắm mắt cũng biết người đó là ai?…”

      ra đoạn hôn nhân này lại mỏng manh đến thế.

      khi thế, giờ cuộc hôn nhân này còn thỏa mãn được mục đích của nữa”.

      chậm rãi .

      “Có ý gì, Quý Hân Nhiên, có mục đích gì? Em biết sao?…” bực bội đạp cửa mà .

      Vốn tưởng cả đêm ngủ, kết quả lại là cả đêm mộng mị.

      Hoàn toàn tuyệt vọng, cũng là cách giải thoát.

      Chương 50

      Những ngày cuối của kỳ nghỉ, Quý Hân Nhiên đều ở bên mẹ.

      cùng mẹ chùa, chợ hoa, chợ chim, hiệu sách mua sách ảnh mà mẹ thích…

      luôn nhớ lại chuyện trước đây, mẹ tết tóc cho , làm đồ ăn ngon cho , đưa công viên, đưa đến trường… nhưng sau này lớn lên, mình dường như xem mẹ, chưa từng quan tâm mỗi ngày của mẹ thế nào? Mẹ có tâm ?

      Lần đó mẹ với là cảm thấy cha ổn mà lại chẳng để trong lòng…

      Chỉ là cố hết sức tránh gặp mặt Quý Kiến Đông, mỗi lần gặp ông, nhịn được mà nghĩ đến chuyện đó, trong lòng như có con dao sắc bén chém bừa bãi vào lục phủ ngũ tạng.

      Cuộc hôn nhân của mình và mẹ đều vào ngõ cụt, mỗi ngày nghỉ đều khiến vô cùng tuyệt vọng.

      Khai giảng được tuần, Đỗ Trường Luân gọi điện cho báo phải rời khỏi Vân Hải, đến huyện miền Tây làm phó chủ tịch huyện.

      “Hân Nhiên, gần đây xảy ra rất nhiều chuyện, tạm thời tách ra cũng được, cả hai bình tĩnh suy nghĩ lại”.

      Quý Hân Nhiên nghĩ, cũng đến thế rồi, còn gì nữa đâu mà nghĩ.

      Nhà vẫn sạch như trước, dường như chẳng hề rời , chỉ là sách trong thư phòng hao hụt nhiều, tủ quần áo cũng rộng thêm nhiều.

      ban công, hoa cỏ của lại xanh um, tươi tốt. Mấy hôm nay đều ở nhà, còn tưởng sớm chết héo. Chỉ là, biết chúng có thể mãi tràn đầy sức sống như vậy ?

      Từ lần trước chú Đức gọi điện báo tin cho , chỉ cần thấy số điện thoại của Trần Bỉnh Đức là luôn hoảng hốt, trong tiềm thức luôn cảm thấy lại xảy ra chuyện.

      Quả nhiên, “Hân Nhiên, cháu mau đến bệnh viện thành phố, cha cháu ngã bệnh”.

      Quý Hân Nhiên chỉ cảm thấy tay chân như nhũn ra, cả người vô lực, dám lái xe, gọi taxi đến bệnh viện.

      Đến đó, nhìn thấy vẻ mặt bi thương, nặng nề của Trần Bỉnh Đức, “Hân Nhiên, cháu phải cố lên”.

      Đương nhiên biết lời này có ý nghĩa gì nhưng vẫn ôm chút hi vọng: “Cha cháu đâu? Chú Đức”

      Trần Bỉnh Đức nước mắt rưng rưng, “Hân Nhiên, cha cháu đột nhiên bị xuất huyết não, đến bệnh viện… kịp”.

      Túi xách tay Quý Hân Nhiên lập tức rơi xuống đất, thể ngờ chuyện lại thành ra thế này.

      “Chú Đức, sao có thể như vậy?… Tại sao có thể như vậy? Chú Đức…”

      “Hân Nhiên, cháu thể gục ngã được, mẹ cháu…”, Trần Bỉnh Đức chưa hết lại rơi nước mắt.

      Còn mẹ nữa… sao mẹ có thể chấp nhận tin dữ này?

      Quý Hân Nhiên ngây dại nhìn cha phủ vải trắng, đây là người mấy ngày trước còn rất hận mà giờ nằm lẳng lặng nơi nào, rời xa trần thế hỗn loạn, vô trách nhiệm mà , bỏ lại mẹ con còn rất nhiều điều muốn hỏi ông, muốn hỏi, bao năm qua rốt cuộc ông đặt mẹ ở vị trí nào? Khi ông ở bên người đàn bà khác có nghĩ đến mẹ ?… Nhưng vĩnh viễn thể biết được đáp án, vĩnh viễn

      Chỉ vài ngày, Quý Hân Nhiên như phải trải qua mọi thăng trầm cuộc đời, cha mất, mẹ chịu nổi tin dữ mà bệnh tim tái phát, phải phẫu thuật, vẫn ở trong phòng theo đõi đặc biệt.

      “Hân Nhiên, cậu về nghỉ chút , mình ở đây trông bác cho”, Triệu Nghệ Hiểu khuyên .

      lắc đầu, mất cha, thể mất cả mẹ, nhất định phải chờ mẹ tỉnh lại.

      về ăn gì trước ”, Mễ Kiều Dương nhìn , thực muốn nắm tay , mấy hôm nay ăn gì, mặt tái mét rất đáng sợ, “Hân Nhiên, lúc bác tỉnh lại, thấy em như vậy rất buồn”.

      Quý Hân Nhiên nghĩ rồi gật gật đầu. làm gì có thể nuốt trôi nhưng thể gục ngã, còn phải chăm sóc mẹ.

      Ra khỏi phòng bệnh lại gặp Trần Bỉnh Đức, mấy ngày nay luôn ở lại bệnh viện, chuyện của cha đều do Trần Bỉnh Đức lo liệu.

      “Hân Nhiên, chú muốn tìm cháu. Chú vừa hỏi bác sĩ rồi, mẹ cháu sao, chỉ là… chuyện hậu của cha cháu thể kéo dài, cháu xem có nên…”

      “Chú Đức, chờ mẹ cháu tỉnh rồi bàn”.

      “Cũng được… Hân Nhiên, sao Trường Luân còn chưa về?”, từ khi xảy ra chuyện đến giờ Đỗ Trường Luân hẳn cũng phải về kịp rồi mới đúng.

      “Chú Đức, cần chờ ấy”, Quý Hân Nhiên thản nhiên .

      Lúc nhận được điện thoại của bí thư Trần, Đỗ Trường Luân xuống xã.

      “Trường Luân, nhà xảy ra chuyện lớn như vậy sao cậu về”, giọng bí thư Trần có chút trách cứ.

      “Làm sao vậy ạ?”, có chút hồ đồ.

      “Cha vợ cậu mất rồi. Sao? ai cho cậu?”, giờ ngược lại lại khiến bí thư Trần giật mình.

      “Cháu về ngay đây”. Đỗ Trường Luân nổi cảm giác trong lòng mình là gì.

      Nơi công tác cách Vân Hải mười giờ đường, đường lòng nóng như lửa đốt, xảy ra chuyện như vậy, biêt Quý Hân Nhiên thế nào?… Nghĩ đến , vừa đau lòng vừa giận dữ.

      Chuyện như vậy mà lại cho mình… Nhưng lại nghĩ, có lẽ vì chấp nhận nổi mà ngã bệnh,… nghĩ vậy lại càng lo lắng, hận thể lập tức trở về.

      Đầu buổi chiều, Trữ Băng tỉnh lại, thấy Quý Hân Nhiên rơi nước mắt.

      “Mẹ đừng khóc, mẹ vừa phẫu thuật, khóc tốt đâu”, cố nén nước mắt.

      “Hân Nhiên, mẹ chỉ còn lại con thôi…”, giọng Trữ Băng yếu ớt nhưng rất ràng.

      “Mẹ…”, cuối cùng Quý Hân Nhiên cũng nhịn được nữa.

      đời này cũng chỉ còn có mẹ.

      Đỗ Trường Luân về mới biết Trữ Băng vừa phẫu thuật xong, thẳng đến bệnh viện.

      Trong phòng bệnh, Quý Hân Nhiên ở đó, cùng Trữ Băng là Triệu Nghệ Hiểu.

      Nhìn thấy Đỗ Trường Luân, Trữ Băng miễn cưỡng cười cười, “Trường Luân, con về rồi?”

      “Mẹ, con về rồi”, Đỗ Trường Luân nhìn Trữ Băng mà có chút nghẹn ngào, mới vài ngày mà xảy ra bao nhiêu chuyện như vậy.

      Trữ Băng bảo Triệu Nghệ Hiểu đẩy giường ra chút, Đỗ Trường Luân vội : “Để con”.

      Hai người cùng đẩy giường lại, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân.

      Đỗ Trường Luân ngẩng đầu, thấy Quý Hân Nhiên xách theo cặp lồng cơm cùng Mễ Kiều Dương trước sau vào.

      Quý Hân Nhiên mặc áo gió màu đen, mặt tái nhợt, vô cùng tiều tụy.

      Thấy , Quý Hân Nhiên thoáng sửng sốt: “ về”, giọng ràng có chút ấm ách.

      Đỗ Trường Luân gật gật đầu, bên cạnh, Triệu Nghệ Hiểu kéo Mễ Kiều Dương ra ngoài.

      Hai người đối diện, Quý Hân Nhiên chỉ cảm thấy trong ánh mắt có đau lòng, có thương tiếc… dường như còn có cả thứ gì đó thể .
      tart_trung thích bài này.

    2. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 51 + 52
      Mưa ở Phía Tây

      Tác giả: Tháng năm ngải thảo

      Edit: Heo con

      [​IMG]

      Chương 5

      Hai người tới cửa phòng bệnh.

      “Chuyện hậu của cha thu xếp thế nào?”, thực Đỗ Trường Luân có rất nhiều điều muốn hỏi nhưng nhìn Quý Hân Nhiên gầy đến độ gió thổi qua cũng có thể bay lại đành lòng hỏi.

      “Đều nhờ chú Đức lo liệu, ngày mai là lễ truy điệu”. Quý Hân Nhiên như chẳng còn sức để chuyện.

      “Buổi tối em về , ở đây trông mẹ”.

      “Thôi, em ở lại đây thôi”. muốn , cũng mệt rồi nhưng cuối cùng cũng chẳng ra.

      “Đừng tranh giành với ”, giọng Đỗ Trường Luân rất chân thành.

      Quý Hân Nhiên rồi, Trữ Băng nhìn Đỗ Trường Luân, “Trường Luân, tính Hân Nhiên mạnh mẽ, con đừng chấp nhặt với nó”.

      “Mẹ, ấy khó chịu, con hiểu, con ngại”.

      “Công việc của con cũng bận rộn, mai lễ truy điệu của cha tổ chức xong về , đừng làm nhỡ việc lớn”.

      “Mẹ, mẹ vừa phẫu thuật xong, đừng nghĩ nhiều, mẹ yên tâm, con biết thu xếp”, Đỗ Trường Luân nghĩ, xảy ra nhiều chuyện như vậy, sao con có thể về ngay được.

      Quý Hân Nhiên về nhà của mình, lúc này rất sợ về nhà mẹ, căn nhà trống rỗng chỉ càng khiến thấy cảnh mà đau lòng, mặt khác, muốn về thu dọn chút, từ sau khi Đỗ Trường Luân cũng quay về mà Đỗ Trường Luân lại là người ưa sạch , thể để nhà bẩn được.

      dọn dẹp, thay ga giường rồi nằm trằn trọc, thể ngủ nổi.

      Mấy ngày nay đều ở trong bệnh viện, hầu như thể ngủ nhưng mà những vấn đề cứ liên tiếp kéo đến, cha rồi còn mẹ phải làm sao? Đỗ Trường Luân trở lại, bọn họ thế nào? Thực ra, điều lo lắng nhất là mẹ cũng biết cha ngoại tình, nếu người phụ nữ kia tìm đến phải làm sao bây giờ? Cha qua đời, ta tuyệt đối ngồi yên.

      Càng nghĩ càng cảm thấy trước mặt mình như có cạm bẫy chờ sẵn mà có sức để thoát thân.

      Ở Vân Hải, Quý Kiến Đông cũng là thương nhân lớn, người tham dự lễ truy điệu rất nhiều, chính trường có mà giới thương nhân cũng có.

      Phía người nhà chỉ có Đỗ Trường Luân, Quý Hân Nhiên và Trần Bỉnh Đức. Trữ Băng vì vừa phẫu thuật nên đến được.

      Bởi vì Quý Kiến Đông đột ngột qua đời nên mọi người đều rất bất ngờ, ai cũng bàng hoàng. Bình thường số giám đốc các xí nghiệp có quan hệ tốt với Quý Kiến Đông vừa lắc đầu vừa : “Cuộc đời chẳng ai biết được chữ ngờ, nhìn chủ tịch Quý đó, sản nghiệp lớn mà chẳng phải …”

      Quý Hân Nhiên gửi tro cốt của cha ở nghĩa trang, định chờ mẹ khỏe rồi cùng mẹ chọn đất xây mộ cho cha.

      Hai ngày này Đỗ Trường Luân đều ở lại trong bệnh viện, đến ngày thứ ba, Quý Hân Nhiên kiên quyết bắt về.

      “Hân Nhiên, em đừng giành với , em xem, em gầy thế này còn ra cái gì nữa?”

      “Em sao, thể để ngủ đêm trong bệnh viện mãi được”.

      “Hân Nhiên, hay là để Tiểu Lệ đến chăm sóc mẹ , cứ thế này em chống đỡ nổi.”

      Sau khi gặp chuyện may, Quý Hân Nhiên sợ Tiểu Lệ ở nhà mình sợ nên cho đến nhà họ hàng ở.

      Đỗ Trường Luân thấy lại tiếp: “Em còn phải làm cũng ở đây mãi được, cho dù mẹ khỏe cũng cần người chăm sóc, để Tiểu Lệ đến làm quen chút ”.

      Đúng vậy, xin nghỉ thời gian ngắn, là giáo viên, hơn nữa còn dạy khóa tốt nghiệp, thể làm nhỡ việc học của học sinh.

      gật gật đầu.

      Sau khi Tiểu Lệ đến, Quý Hân Nhiên cũng phải mệt nhọc như trước nữa, cơ thể Trữ Băng cũng hồi phục rất nhanh.

      Mà Đỗ Trường Luân cũng phải trở về, ra bên đó thư ký gọi điện thoại vài lần, biết mình thể kéo dài.

      Đêm trước khi , Quý Hân Nhiên về nhà, mấy hôm nay hai người rất ít khi có thời gian ở riêng với nhau.

      “Vì sao cha qua đời mà em cho biết?”. Cuối cùng Đỗ Trường Luân cũng hỏi ra, đây là điều vẫn luôn muốn hỏi.

      Quý Hân Nhiên im lặng, vốn tưởng rằng hỏi ngay khi trở về, ngờ lại có thể nhịn được lâu như vậy.

      “Nếu có người cho biết, nếu quay lại có phải em coi như tồn tại?”, giọng Đỗ Trường Luân vẫn luôn bình thản nhưng biết, thực ra rất tức giận.

      vẫn gì.

      Đỗ Trường Luân có chút tức giận, cho dù chỉ câu là quên, cho dù chỉ là đối đáp qua loa thôi cũng dễ chịu hơn nhiều.

      Nhưng đến giờ còn chẳng buồn làm như vậy.

      “Quý Hân Nhiên, em vốn muốn cho biết, muốn quay về đúng ?”

      “Đúng, em cho , vì sao em phải cho ? Chẳng phải cũng có rất nhiều chuyện cho em?… Giờ chắc hiểu cảm giác này rồi chứ?”.

      Cuộc đời này, hận nhất là bị người lừa gạt, nhưng đến cuối cùng, cha mình lừa gạt mình, phản bội mẹ… Đỗ Trường Luân cũng chẳng thẳng thắn với , biết đời này mình còn có thể tin được ai?

      “Hân Nhiên, cái này vốn giống nhau, em thể vì chuyện đó mà giận chó đánh mèo được, đúng, quả nghe được số tin đồn, muốn cho em nhưng biết nên thế nào?…”

      biết nên thế nào? Đỗ Trường Luân, có phải chưa bao giờ coi em là vợ ? mở miệng được với ai mới mở miệng được? Là Quản Dĩnh sao?”

      Khiến đau lòng chỉ vì Đỗ Trường Luân cho mà là vì, có lẽ, đến bây giờ vẫn coi là người thân.

      “Hân Nhiên, biết tâm tình em tốt nên cũng để bụng những gì em . và Quản Dĩnh căn bản là chưa từng bắt đầu, thậm chí chị ấy cũng biết từng thích chị ấy”.

      “Được, Đỗ Trường Luân, vậy cho em biết, ba lần bảy lượt về nhà là vì cái gì? Đừng về thăm cha mẹ”.

      “Chuyện này…”, Đỗ Trường Luân nghẹn lời, cũng thể chuyện trai bị vô sinh ra được, “Dù sao cũng như em nghĩ đâu”.

      “Em nghĩ thế nào? Quản Dĩnh đến Vân Hải vì sao cho em biết? Sợ em biết?”, Quý Hân Nhiên chỉ cảm thấy lòng nghẹn uất.

      Sắc mặt Đỗ Trường Luân vô cùng khó coi nhưng có số việc lại thể giải thích.

      “Tiền đồ, nghiệp, tình nhân cũ đều quan trọng hơn em nhiều, cho nên, Đỗ Trường Luân, trăm ngàn lần đừng vì em mà bỏ qua những thứ đó”.

      Đỗ Trường Luân dù nhẫn nại nhưng cũng nhịn được: “Quý Hân Nhiên, em coi là loại người đó?… quay lại hẳn Mễ Kiều Dương cũng chăm sóc rất tốt cho em đúng ?”

      Cảm xúc ức kết trong lòng Quý Hân Nhiên bấy lâu nay giờ bùng nổ: “Đúng, ấy như , thích ai cũng dám …”

      “Được, vậy…”, Đỗ Trường Luân nhấn mạnh từng chữ: “ tác thành cho em”.

      Sau khi Trữ Băng xuất viện, Quý Hân Nhiên cùng bà nghĩa trang chọn mộ phần cho Quý Kiến Đông.

      ngày gió xuân se lạnh, mang hài cốt của cha an táng.

      Vị trí mộ rất đẹp, lưng dựa vào núi, đối diện là biển lớn mênh mông. Quý Kiến Đông là người rất sĩ diễn, chuyện gì cũng cam lòng đứng sau ai, lúc còn sống thế hẳn qua đời rồi vẫn vậy.

      Trữ Băng vuốt bức ảnh bia mộ: “Kiến Đông, sớm muộn gì tôi cũng tới đây với ông”. Trong lòng bà, Quý Kiến Đông chính là người chồng toàn tâm toàn ý chăm lo cho bà, người năm đó gây dựng cơ đồ từ hai bàn tay trắng, chịu bao đau khổ mà với bà: muốn em trở thành người phụ nữ mà ai cũng hâm mộ.

      An táng cha xong xuôi, Quý Hân Nhiên về trường dạy, mấy hôm nay xin nghỉ nhiều, cũng may mọi người thông cảm , các giáo viên cũng dạy thay nhiệt tình nhưng đối mặt với học sinh vẫn rất áy náy,

      Mẹ vẫn do Tiểu Lệ chăm sóc, hôm nào có lớp buổi tối trở về cùng mẹ. Chỉ là căn nhà đó dù sao cũng là nơi Trữ Băng và Quý Kiến Đông chung sống nhiều năm khó tránh khỏi nhìn cảnh mà thêm đau lòng.

      Quý Hân Nhiên nghĩ, có lẽ nên đổi môi trường sống khác.

      mới về trường dạy được tuần mà Trần Bỉnh Đức phải vội gọi ra.

      đến nhà, Trần Bỉnh Đức hẹn đến hội quán gặp.

      “Hân Nhiên, về nhà có số chuyện tiện cho nên mới bảo cháu đến đây”.

      Những ngày sau khi cha qua đời, rất nhiều chuyện đều do Trần Bỉnh Đức lo liệu, Quý Hân Nhiên cảm thấy ông như già rất nhiều.

      “Chú Đức, vất vả cho chú rồi”.

      “Đừng như vậy, Hân Nhiên, ở trong lòng chú, cha cháu như cha ruột của chú vậy”, xong mắt ông lại hoe hoe đỏ.

      Quý Hân Nhiên cũng có chút ảm đạm.

      Yên lặng hồi lâu, cảm xúc của hai người cũng đều dần bình ổn lại.

      Trần Bỉnh Đức lại mở miệng: “Hân Nhiên, hôm nay gọi cháu đến là có chút chuyện công ty cần thương lượng. Cháu có tính toán gì với công ty ?”

      “Cháu?”, Quý Hân Nhiên mơ hồ, chưa từng nghĩ đến chuyện này, trong đầu vốn chưa từng có khái niệm công ty.

      “Đúng thế, cha cháu mất nhưng công ty vẫn cần có người đứng ra lo liệu”.

      “Chuyện công ty chú cứ quyết là được”.

      “Hân Nhiên, cháu hiểu ý chú rồi, công ty là của nhà cháu, thế nào chú cũng là người ngoài, rất nhiều chuyện tiện quyết định”. Ông thoáng ngừng: “Hơn nữa, giờ công ty gặp rất nhiều vấn đề, đều phải mau chóng xử lý, nếu … hậu quả rất khó ”.

      “Vậy ý chú là?”

      “Hân Nhiên, cháu có từng nghĩ tới việc tiếp quản công ty?”

      “Cháu?”, Quý Hân Nhiên thoáng sửng sốt rồi vội từ chối: “, cái này là thể, chú Đức, cháu làm được”.

      “Vì sao? Hân Nhiên, đây là sản nghiệp của cha cháu gây dựng, nếu thực mất cha cháu rất buồn”.

      “Nhưng chú à, cháu có công việc của mình, cũng chẳng hiểu gì về chuyện trong công ty cả…”

      “Chú có thể giúp cháu”

      , chú Đức, cái này được”.

      Thái độ của rất kiên quyết, Trần Bỉnh Đức thấy vậy cũng khuyên thêm, chỉ thở dài.

      Chương 52

      Trước khi , Trần Bỉnh Đức lại gọi lại, “Hân Nhiên… có chuyện này, chú nghĩ vẫn nên cho cháu… Cha cháu… ông ấy…”, ông như rất khó mở miệng, lắp bắp vài lần.

      Quý Hân Nhiên thấy ông như vậy đương nhiên cũng hiểu ông muốn gì.

      “Chú Đức, có phải chú định là cha cháu có người phụ nữ khác ở bên ngoài thậm chí còn có cả đứa con trai…”

      Trần Bỉnh Đức ngây người nhìn , hồi lâu sau mới lấy lại tinh thần, “Cháu biết cả rồi? Sao cháu biết được?”

      “Chú Đức, chú biết đời này có câu “nếu muốn người biết, trừ phi mình đừng làm”.

      “Vậy mẹ cháu cũng biết?”

      , mẹ biết, hi vọng cháu mong vĩnh viễn mẹ biết đến chuyện này”.

      “Hân Nhiên, xin lỗi cháu”, Trần Bỉnh Đức thở dài, chuyện này ngay từ đầu Quý Kiến Đông hề giấu giếm ông nhưng ông lại thể cho nên luôn thấy hổ thẹn với Trữ Băng, có đôi khi dám nhìn vào mắt Trữ Băng.

      “Chú từng khuyên cha cháu nhưng mà… con nối dõi thủy chung vẫn là mối tâm bệnh của ông ấy, ông ông thể để người khác cười nhạo mình…”, ông nhớ Quý Kiến Đông từng : “Gia nghiệp này chịu bao nhiêu khổ cực mới gây dựng được, tương lai phải truyền cho ai?”

      Quý Hân Nhiên cười lạnh: “Thế vừa khéo, chú Đức, con nối nghiệp cha”.

      Sau khi chia tay Trần Bỉnh Đức, Quý Hân Nhiên đến nghĩa trang, có số lời thể trước mặt mẹ.

      Nhìn vào bia mộ lạnh băng, cảm thấy vừa đau khổ vừa tủi thân. Người rồi để lại mình rơi vào hoàn cảnh khó xử, hận ông, hận ông phản bội nhưng vẫn phải nuốt nước mắt mà lừa gạt mẹ thay ông.

      “Tôi hận ông, cả đời này đều hận ông…”, vừa khóc vừa , mấy ngày qua như con thuyền lênh đênh biển, xung quanh mờ mịt chẳng biết đâu là bến bờ.

      “Chẳng phải ông muốn con ông thừa kế sản nghiệp sao? Tôi cho ông được như ý… tôi bán hết… chẳng phải ông thích tiền sao? Chờ tôi bán rồi tặng cho ông, ông mang qua đó mà tiêu… Sau này mẹ còn tôi cũng hợp táng hai người, ông phản bội mẹ, tôi để ông mãi mãi độc…”

      biết mình khóc được bao lâu, chỉ có cảm giác người như bị rút hết sức lực.

      May lúc về đến nhà Trữ Băng nghỉ, Tiểu Lệ thấy hoảng hốt: “Chị Hân Nhiên, chị làm sao thế? Mắt sưng hết cả lên?”

      “Chị sao, đừng gì với mẹ chị”.

      trở về phòng, gian yên tĩnh khiến cảm thấy khủng hoảng, tiện tay bật nhạc. Là album của Thái Cầm, rất thích giọng của ca sĩ này, có thời gian điên cuồng tìm album của ấy. Trong căn phòng là tiếng hát u buồn của ca sĩ:

      “Em nghĩ là vì em đủ dịu dàng, thể san sẻ nỗi buồn của . Nếu nên lời hãy giữ tiếc nuối trong tim. Hãy để em giữ lại nỗi buồn, tốt đẹp hãy mang . Từ nay về sau em chẳng còn lý do gì để vui vẻ nữa… Có phải là còn được nắm tay . Chưa từng có cầu như vậy, chỉ sợ đau khổ xoay người bước . Vậy cứ như vậy, em hiểu. Hãy để em giữ lại nỗi buồn, tốt đẹp hãy mang . Từ nay về sau em chẳng còn lý do gì để vui vẻ nữa…” (Bài hát “Giữ nỗi buồn lại cho riêng mình – Thái Cầm, nghe tại đây)

      nhớ tới Đỗ Trường Luân, nhớ lại buổi tối bọn họ cãi nhau, nhớ tới câu lạnh lùng “tôi tác thành cho hai người”, rốt cuộc là ai tác thành cho ai chứ?

      Nước mắt lại rơi, mấy ngày nay dường như khóc hết nước mắt cả đời này. đời này còn có người đáng tin tưởng sao? Còn có thể ỷ lại vào ai sao? muốn giống mẹ, cả đời sống trong lừa dối… Cho nên phải quyết định.

      Chú Đức lại đến tìm .

      “Hân Nhiên, cháu thể trẻ con được, giờ phải lúc giận dỗi”.

      “Được, chú Đức, cháu nghĩ rồi, đem bán công ty ?”

      “Bán?”, Trần Bỉnh Đức nghĩ mình nghe nhầm.

      “Đúng, bán, cháu thể tiếp quản, chú cũng muốn nhận cứ bán ”.

      “Hân Nhiên, sao cháu có thể như vậy được, cha cháu chết vì công ty mà cháu lại bán?”, Quý Kiến Đông bị xuất huyết não là lúc ở trong công ty.

      “Chính vì cháu muốn mẹ cháu và cháu cũng chết vì công ty này nên cháu mới bán nó”.

      “Mẹ cháu cũng đồng ý.”

      “Mẹ giờ chẳng còn sức để quản những chuyện này nữa rồi”.

      “Cho dù muốn bán bây giờ cũng được”. Trần Bỉnh Đức thở dài.

      “Vì sao?”

      “Thực ra công ty gặp vấn đề lớn về mặt tài chính, cho dù cháu muốn bán chưa chắc có ai mua”.

      “Vì sao lại thế?”, Quý Hân Nhiên hiểu lắm.

      “Sau khi giám đốc Lỗ gặp chuyện may, vì bị quy vào diện tình nghi nên ngân hàng kiến thiết đình chỉ việc cho chúng ta vay tiền tiếp, hơn nữa khoản nợ còn lại cũng thúc giục, cháu cũng biết, công ty xây dựng quảng trường thời đại, đó là hạng mục lớn, lúc trước để giành được nó cũng tốn kém nhiều. Lúc trướ chú từng khuyên cha cháu tìm công ty nào cùng hợp tác nhưng ông ấy muốn chia miếng thịt béo này cho người nên nghiến răng tự gánh, tài chính công ty có lỗ hổng lớn,… tiền mặt trong công ty đều dồn hết cả vào đó nhưng cũng chỉ như muối bỏ biển, cũng có thêm được bao lâu. Nhưng công trình xây được nửa, thể bỏ dở… làm tốt khiến cả công ty phá sản, cháu xem, giờ ai dám mua?”

      Quý Hân Nhiên ngờ lại là như vậy, nghĩ nghĩ: “Nếu thế chúng ta làm thủ tục phá sản ”.

      “Hân Nhiên, cháu quyết muốn nhận công ty sao?”, Trần Bỉnh Đức có chút đau lòng, ông cũng theo công ty này từ những ngày đầu tiên.

      “Đúng thế, chú Đức, chú cũng rồi đó, công ty giờ lúc nào cũng có thể phá sản?”

      “Hân Nhiên, như thế lại khác, chúng ta còn có thể nghĩ cách nhưng làm thủ tục phá sản… cháu bảo nhân viên trong công ty phải làm sao đây? Có rất nhiều người cùng cha cháu vào sinh ra tử, mất cả đời, giờ phá sản, bọn họ phải làm sao?

      Quý Hân Nhiên thừa nhận nghĩ nhiều như vậy, cũng cố được nhiều như vậy. Nhưng ngờ Trần Bỉnh Đức lại tìm Trữ Băng. Hôm đó ăn cơm chiều, Trữ Băng dò hỏi : “Hân Nhiên, có chuyện mẹ muốn bàn với con”.
      tart_trung thích bài này.

    3. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 53 + 54
      Mưa ở Phía Tây

      Tác giả: Tháng năm ngải thảo

      Edit: Heo con

      [​IMG]


      Chương 53

      ngờ Trữ Băng lại đưa vào thư phòng, đây là nơi khi còn sống Quý Kiến Đông thích nhất, rất ít khi vào. Thư phòng vẫn như cũ nhưng người chẳng còn. Trữ Băng chỉ vào bức tranh chữ tường hỏi, “Biết ai viết ?”, đó chỉ đơn giản là hai chữ “Kiếm tiền”, có lạc khoản, dấu tích gì. Trong ấn tượng của , hình như hai chữ đó vẫn luôn treo trong thư phòng.

      lắc đầu, ai lại viết tặng nhau hai chữ này?

      ra đây là do chính cha con viết”, Trữ Băng từ tốn .

      Quý Hân Nhiên rất kinh ngạc, ngờ Quý Kiến Đông lại biết thư pháp. “Thực ra ba con rất thích thư pháp, khi còn trẻ cũng từng luyện nhưng sau này bận rộn nên mới bỏ bẵng ”, Trữ Băng nhìn ra nghi vấn của . “Đây là chữ ông ấy viết khi mới khởi nghiệp, để tự cổ vũ mình. Khi đó thực rất khó khăn, có tài chính, có người giúp đỡ, cái gì cũng phải tự dựa vào chính mình. Ông ấy ngày nào về cũng nhìn hai chữ này, nhất định phải kiếm tiền, phải kiếm rất nhiều tiền…”, đoạn thời gian đó hiển nhiên gợi nhớ lại cho Trữ Băng những hồi ức đẹp, vẻ mặt bà rất hạnh phúc.

      “Sau này cũng thành công, công ty càng ngày càng lớn mạnh, càng ngày càng phát triển… đến ngày hôm nay cũng dễ dàng gì.”

      Quý Hân Nhiên biết mẹ tìm mình là muốn chuyện gì, nghĩ, chú Đức à, chú thông minh , biết số việc thể với mẹ nên mới tìm mẹ làm thuyết khách. Quả nhiên, Trữ Băng thẳng vào vấn đề.

      “Hân Nhiên, chú Đức của con hôm nay đến tìm mẹ, hỏi mẹ có suy nghĩ gì về công ty. Mẹ muốn nghe ý kiến của con”. Quý Hân Nhiên trầm ngâm lúc, nghĩ nên sao với Trữ Băng.

      “Mẹ, con biết gì về kinh doanh, huống chi con còn có công việc, mẹ cũng khỏe… cho nên, con cảm thấy… nếu có cơ hội… có thể chuyển nhượng công ty cho người khác làm ?”, Trữ Băng nhìn : “Hân Nhiên, mẹ và cha con đều rất có tình cảm với công ty này, nó cũng như con vậy, đều nhìn nó lớn dần từng ngày, đưa con mình cho người khác ai có thể làm được?”, Quý Hân Nhiên nghĩ, giờ nó chính là khối u ác tính, giữ lại lại là phiền phức nhưng .

      Trữ Băng thở dài, “Haiz, mẹ cũng biết là khó cho con, nhưng mà, Hân Nhiên, mẹ thực thể trơ mắt nhìn nó sụp đổ hoặc giao nó cho người khác… Hân Nhiên, con có thể…”

      “Mẹ, mẹ biết con hiểu những cái này, mà cũng có hứng thú với những cái này”.

      “Con hiểu chú Đức giúp con, làm gì có ai sinh ra biết mọi thứ. Về phần hứng thú, có thể từ từ bồi dưỡng”.

      Lần đầu tiên Quý Hân Nhiên biết Trữ Băng lại có tài ăn như vậy.

      Chuyện này còn chưa giải quyết xong chuyện rắc rối hơn nữa lại đến.

      Lúc di động vang, chuẩn bị ra ngoài, là dãy số xa lạ.

      là Quý tiểu thư?”. giọng nữ dịu dàng, “Tôi là Vạn Tuệ… Tôi có chuyện muốn với ”, Quý Hân Nhiên lên tiếng nhưng thoáng biết được đây là ai. Quả nhiên, ta lại tiếp “Là giám đốc Trần cho tôi số điện thoại của ”.

      “Ba giờ, gặp nhau chỗ tượng thần biển bờ biển”, cúp máy.

      Đây là lần đầu tiên gặp người tên Vạn Tuệ này, hơn 30 tuổi, điển hình cho người miền Nam, quá xinh đẹp cũng quyến rũ như trong sách miêu tả. Đối phương hiển nhiên nhìn ảnh bởi vì vừa thấy tới. “Chào Quý tiểu thư”.

      Quý Hân Nhiên muốn khách sáo dài dòng, “ tìm tôi có chuyện gì?”

      “Quý tiểu thư, tôi biết muốn gặp tôi nhưng Chủ tịch Quý rồi, chẳng còn cách nào, tôi đành phải tìm ”.

      Quý Hân Nhiên vẫn chỉ nhìn xem xem ta muốn gì.

      “Tôi biết tồn tại của tôi làm và mẹ phải tổn thương…”

      mục đích của ?”, muốn nghe ta sám hối, “Tôi và cha đứa con trai, mới ba tuổi, chủ tịch Quý rồi, về sau chúng tôi phải làm sao đây?”, ra là đến tranh di sản thừa kế.

      “Vậy nên tìm Trần Bỉnh Đức, hỏi chú ấy xem và con được chia bao nhiêu tiền? Công ty là do chú ấy quản lý”.

      “Tôi tìm rồi nhưng ông ấy , chuyện này ông ấy làm chủ được, để tôi tới tìm .”

      ra, Quý Hân Nhiên bảo ta tìm Trần Bỉnh Đức chẳng qua cũng là giận quá vậy, nếu thực to chuyện để Trữ Băng biết được thực hay.

      “Ba giờ chiều thứ Bảy, vẫn ở đây, tôi trả lời . Nhưng được cho bất kỳ ai, cũng được tìm ai nữa, nếu , tôi cam đoan xu cũng nhận được”. lạnh lùng nhìn đối phương.

      Quý Hân Nhiên ở lại bờ biển lâu. Vạn Tuệ tìm cũng bất ngờ, sớm muộn gì cũng có ngày này. Thậm chí cũng quá hận ta, chỉ càng thêm hận cha mình… Có lẽ, hai người bọn họ kiếp trước thực là oan gia cho nên ông rồi vẫn khuấy đảo cuộc đời , bắt làm những chuyện mà muốn nhất”.

      Ba ngày sau, tìm Trần Bỉnh Đức: “Chú Đức, cháu muốn lấy 100 vạn”.

      “Hân Nhiên, cháu cần nhiều tiền như vậy làm gì?”, Trần Bỉnh Đức giật mình, thấy Hân Nhiên đến tìm, ông còn tưởng Trữ Băng khuyên nhủ thành công.

      “Nuôi con hộ cha cháu”, cho người điều tra qua, Vạn Tuệ kia là người Hồ Nam, từng làm việc trong khách sạn trong thành phố, sau khi quen Quý Kiến Đông nghỉ việc, sinh con rồi vẫn ở lại khu Đông Uyển. Tên đăng ký nhà là tên ta nhưng trả tiền là Quý Kiến Đông.

      Trần Bỉnh Đức sửng sốt: “ ta đến tìm cháu?”

      phải chú bảo ta đến tìm cháu sao?”

      “Hân Nhiên, đúng là ta đến tìm chú nhưng đây dù sao cũng là chuyện của nhà cháu, chú tiện nhúng tay”.

      “Cháu trách chú, chú Đức, nhưng mà cháu muốn nhìn thấy ta ở Vân Hải nữa, lại càng muốn để mẹ cháu biết chuyện này nên ta phải ”.

      “Cháu tin ta ? 100 vạn có thể đuổi ta sao? Đông Hạo giờ còn như trước nhưng lạc đà gầy vẫn hơn ngựa báo, ta liệu kiện để tranh di sản ?”

      “Chú Đức, thực cháu chẳng hề có hứng thú gì với di sản này cả, nếu vì sợ mẹ cháu biết chuyện cháu để ta nhận công ty này. ta kiện nhau với cháu, hừ, ta cũng chẳng nghĩ cho kỹ, cháu điều tra qua giấy khai sinh của thằng bé đó, căn bản có tên cha cháu”.

      Chắc hẳn Quý Kiến Đông sợ bị người bắt được nhược điểm nhưng ngờ chưa kịp thu xếp cho con trai mình lại qua đời.

      “Giờ ta dựa vào cái gì mà đó là con của Quý Kiến Đông, muốn xét nghiệm cha con cũng chẳng có cách nào, liệu mà cầm tiền chạy lấy người”.

      Trần Bỉnh Đức đoán nhầm, Vạn Tuệ nghe xong điều kiện của Quý Hân Nhiên và tấm chi phiếu trăm vạn kia quả nhiên hài lòng.

      “Quý tiểu thư, Đào Đào mới 3 tuổi, về sau nó còn phải học…, tôi biết công ty của cha rất lớn, huống chi nó cũng là con của cha ”.

      “Vạn tiểu thư, cho trăm vạn này là vì tôi muốn mẹ tôi biết chuyện này. Theo tôi được biết, nhà ở cũng dưới 100 vạn… Đừng giờ Đông Hạo xảy ra vấn đề, cho dù có vấn đề cũng đừng nghĩ đến việc tranh giành. Muốn lên tòa, chứng cứ đâu? Ai chứng minh được đó là con của cha tôi? Nếu thực muốn ở lại để kiện cáo tôi cũng miễn cưỡng. 100 vạn này cũng đủ để tôi thắng kiện rồi, lúc đó e rằng chẳng được gì đâu”.

      Vạn Tuệ suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng cầm tấm chi phiếu kia: “Được, tôi đồng ý rời khỏi Vân Hải”.

      “Chẳng những rời mà vĩnh viễn đừng đến tìm người nhà họ Quý nữa”.

      Qua tuần, Vạn Tuệ kia quả nhiên bán nhà rồi rời khỏi Vân Hải. Quý Hân Nhiên rốt cuộc cũng thở phào nhõm.

      Trần Bỉnh Đức với : “Hân Nhiên, trước chú nghĩ cháu dịu dàng yếu đuối, hợp với thương trường nhưng qua chuyện này mới phát , thực ra cháu rất giống cha cháu, có thiên phú kinh doanh”.

      “Chú Đức, chẳng bằng chú cháu và cha cháu đều lãnh huyết vô tình từ thủ đoạn như nhau”. Quý Hân Nhiên oán hận .

      Thực ra cũng chẳng thích như vậy, nếu được chọn thà cả đời cũng biết việc này nhưng là thể lựa chọn, phải bảo vệ mẹ, cũng chỉ có thể như vậy, cuộc sống tựa hồ lệch khỏi quỹ đạo ban đầu.

      Chương 54

      Lúc nửa đêm bừng tỉnh, quả thực là khóc mà tỉnh lại, tỉnh lại cảm giác gối ướt đẫm, cũng chẳng biết khóc được bao lâu.

      Trong mộng, là và Đỗ Trường Luân cùng bơi, biển lớn sóng êm gió lặng lại đột nhiên nổi sóng, từng cơn sóng lớn kéo đến cuốn Đỗ Trường Luân xa, liều mạng đuổi theo, dùng hết sức cũng thể đuổi kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn bị sóng cuốn càng lúc càng xa, đến cuối cùng là hoàn toàn thấy bóng dáng ~~~

      Giấc mộng này cũng như quan hệ tại của hai người, nhìn nhau càng lúc càng xa mà chẳng có cách nào.

      Trường số hoạt động cần qua bên trường thực nghiệm Hoàn Dương. Buổi trưa tìm Lưu Lâm ăn cơm. Hai người vào nhà ăn của trường mà ăn ở cửa hàng ở bên trường, ở đây đông người, rất tiện để trò chuyện.

      “Hân Nhiên, chị vẫn định thăm em nhưng mấy ngày trước nhà cũng có chút việc nên…”, Lưu Lâm biết được chuyện cha Quý Hân Nhiên qua đời.

      qua rồi, Lưu Lâm, cũng may mẹ em cũng khỏe, nếu …”, Quý Hân Nhiên thêm nữa.

      Lưu Lâm nắm tay “Hân Nhiên, em nhất định phải khỏe mạnh, còn phải chăm sóc mẹ nữa”.

      Hân Nhiên gật đầu, “em biết”.

      Hai người ra đều muốn ăn, Lưu Lâm cũng vui vẻ lắm. Lúc ra ngoài, Lưu Lâm để ý xe, Quý Hân Nhiên vội kéo tay lại ai ngờ Lưu Lâm đột nhiên lại kêu lớn tiếng.

      Quý Hân Nhiên sợ tới mức vội buông tay, “chị làm sao thế?”

      sao, sao”, Lưu Lâm vội .

      Hân Nhiên giữ chặt tay , kéo tay áo lên, bên cánh tay có vết bầm tím lớn.

      “Chuyện gì thế này?”, trầm giọng hỏi.

      “À, có gì, là chị cẩn thận bị ngã.” Lưu Lâm miễn cưỡng cười.

      “Lưu Lâm, đừng giấu em, em biết chị chưa bao giờ thích mặc áo cao cổ”. Hôm nay vừa thấy Lưu Lâm thấy lạ, bởi vì mặc chiếc áo cao cổ màu đen. Trước kia Lưu Lâm vẫn rất ghét mặc áo cao cổ.

      “Là ai làm?”, nghĩ được ngoài chồng Lưu Lâm còn là ai vào đây.

      Lưu Lâm trầm mặc lâu, rốt cục cũng gật gật đầu.

      “Vì sao?”

      “Cũng thể trách ấy, Tống Kiến Quân xuống miền Nam bị người lừa, đối phương gọi điện thoại nếu trả tiền đừng mong gặp được người, số tiền rất lớn, em ấy gọi điện đến cho chị, chị lén lấy tiền trong nhà cho ấy nhưng ngờ mọi người lại biết, ấy giận…”

      “Dù là thế cũng thể đánh người?”

      ấy bực phải vì chị lấy tiền mà vì chị đem tiền cho Tống Kiến Quân, vốn ấy vẫn sợ bọn chị dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng, tại… kỳ , bọn chị sớm chẳng còn gì, nếu phải em ấy đến tìm chị cũng chẳng biết…”

      “Vậy sau này chị tính sao?”

      “Chị cũng biết. Hân Nhiên, thực , chị cũng biết, đến đâu tính đến đó vậy”, Lưu Lâm bất đắc dĩ.

      Hân Nhiên nghĩ cuộc sống thực khiến người ta cảm thấy nản lòng, ở mỗi thời điểm nó đều sắp đặt cạm bẫy cho bạn, bạn ngờ rằng chỉ cần bước vào là vạn kiếp bất phục. Hoạt động giao lưu giảng dạy kết thúc, về trường mà về nhà. Tiểu Lệ chuẩn bị mua đồ ăn, Trữ Băng ở thư phòng lầu. Quý Hân Nhiên định lên Tiểu Lệ lại gọi lại, “Chị Hân Nhiên, em thấy cảm xúc tốt đâu, ở trong đó cả buổi chiều, hơn nữa cho em vào”.

      Hân Nhiên lên lầu, vừa vừa nghĩ, thực nên đổi nhà mới, thể ở lại đây nữa. Cửa phòng khóa, thấy Trữ Băng ngồi trước bàn của Quý Kiến Đông, nhìn ảnh Quý Kiến Đông mà thào tự : “Tôi biết ông nhắm mắt, ông coi công ty quan trọng hơn mọi thứ, đó là tay ông gây dựng, giờ lại… Haiz, tôi biết giờ công ty cũng ổn, dù Bỉnh Đức nhưng tôi có thể thấy được cậu ấy luôn lo lắng,… Bỉnh Đức muốn Hân Nhiên tiếp quản công ty nhưng tôi biết tính nó, sao nó chịu nghe?… Tôi cũng muốn làm khó nó… nhưng cũng thể trơ mắt nhìn công ty sụp đổ, Kiến Đông, lúc trước hẳn nên nghe lời ông sinh thêm đứa con trai…

      Hân Nhiên lặng lẽ trở về phòng mình.

      ra có những lúc thực thể lựa chọn, phải làm sao đây, chẳng lẽ với mẹ, hận cha cũng hận công ty đó, càng mong nó phá sản hơn ai hết… nhưng nếu công ty thực phá sản mẹ phải làm sao? chỉ cần nghĩ đến câu khi mẹ vừa tỉnh lại, “Hân Nhiên, mẹ chỉ còn có con…” bật khóc. gọi điện cho Mễ Kiều Dương, giờ rất cần có người để trò chuyện.

      “Mẹ muốn em tiếp quản công ty”.

      Mễ Kiều Dương cũng bất ngờ: “Lúc cha em qua đời nghĩ đến việc này”. biết Hân Nhiên tìm phải muốn nghe ý kiến, là người rất có chính kiến, dao động theo ai, thực ra trong lòng có quyết định nhưng vì lựa chọn này rất khó cho nên cần có người hiểu.

      “Em thích cuộc sống đơn giản, bình thường, chưa bao giờ nghĩ phải lựa chọn như vậy, cũng chưa từng ngờ cuộc sống là như vậy nhưng… Cha nhất định cười em, ông ấy rồi sao? Em vẫn thể lựa chọn cuộc sống em thích, vẫn được thoải mái theo ý thích”.

      “Hân Nhiên, đời này có mấy người có thể được thoải mái, tùy tâm sở dục? nghĩ em thích công ty chủ yếu là vì cha em nhưng em có từng nghĩ, lúc trước làm giáo viên cũng phải là ngay từ đầu em muốn thế, nếu em vào công ty sớm chưa chắc thích”. Mễ Kiều Dương rất chân thành.

      “Mễ Kiều Dương, biết , có đôi khi em rất hận cha, ông ấy thường bức em thể lựa chọn, em thích cảm giác này”.

      Chủ động là chuyện, bị người ép lại là chuyện khác.

      biết, Hân Nhiên, biết em thích nhưng đời có rất nhiều chuyện phải làm mà phải chuyện nào em cũng thích, đây là ý nghĩa của từ trách nhiệm”.

      Hân Nhiên suy nghĩ câu này rất lâu rồi , “Cảm ơn ”.

      Kiều Dương rất đúng, đây là trách nhiệm, là trách nhiệm của với mẹ.
      tart_trung thích bài này.

    4. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 55 + 56 + 57
      Mưa ở Phía Tây

      Tác giả: Tháng năm ngải thảo

      Edit: Heo con

      [​IMG]

      Chương 55

      tìm Trữ Băng, “Mẹ, ngày mai con chuyện với chú Đức, còn đồng ý đến công ty”.

      “Hân Nhiên”, nhất thời Trữ Băng phản ứng kịp, “ sao!”

      “Là nhưng có lẽ con làm tốt được, nếu… Nếu tương lai công ty vẫn xuất tình trạng mẹ muốn thấy, hi vọng mẹ đừng trách con”.

      “Hân Nhiên, mẹ phải là người coi trọng đồng tiền, chỉ là công ty này mẹ nỡ nhìn nó phá sản, con yên tâm, chỉ cần con cố gắng mẹ trách con, cha con cũng trách con”.

      “Con còn chuyện muốn bàn với mẹ”, nhìn Trữ Băng, “Mẹ thấy có nên đổi nhà ? Thứ nhất, nhà chỉ còn hai chúng ta, ở nhà lớn như vậy cũng phí mà bên công ty tài chính cũng ổn, tuy nhà bán được bao nhiêu nhưng cũng giúp được ít nhiều”.

      Thực ra đây chỉ là lý do đại mà thôi.

      “Vậy con định chuyển đến đâu?”, Trữ Băng biết thực ra Hân Nhiên sợ bà ở nhà này lâu đau lòng.

      “Con thích chỗ đầu tiên chúng ta ở, chính là ở gần công viên Tân Hải”.

      Lúc vừa kết hôn, gia đình họ ở đó, là nhà của cơ quan, diện tích rất chật, sau này việc làm ăn của Quý Kiến Đông thuận lợi, bọn họ chuyển nhà vài lần, nhà càng lúc càng lớn nhưng trong lòng Hân Nhiên chẳng có ngôi nhà nào bằng ngôi nhà đầu tiên. từng quay về đó xem, chỗ bọn họ ở sớm bị phá bỏ, xung quanh nhà cao ốc mọc lên trùng điệp nhưng quang cảnh bên ngoài vẫn đổi, thậm chí những cây cối đường bên công viên vẫn còn.

      Thực ra nơi đó trong trí nhớ Quý Hân Nhiên sớm trở nên mơ hồ, chỉ là thường nghe mẹ kể mình sinh ra ở đâu.

      “Được, mẹ qua đó xem còn nhà ”. Ở đó tệ, mấu chốt là Trữ Băng cũng thích.

      Hôm sau, gọi điện thoại cho Trần Bỉnh Đức.

      “Hân Nhiên, vậy là được rồi, cháu cũng thể nhìn sản nghiệp nhà họ Quý rơi vào tay người khác được. Cháu yên tâm, chú nhất định giúp cháu như giúp cha cháu, chú đồng ý với cha cháu là chăm sóc cho mẹ con cháu”. Trần Bỉnh Đức hiển nhiên rất vui. “Đúng rồi, Hân Nhiên, chuyện này cháu bàn với Trường Luân chưa? Nó có ý kiến gì ? Chú nghe người trong tòa thị chính giờ cậu ấy và bí thư Trần có quan hệ rất tốt, lần này trở về nhất định được đề bạt. Cháu biết đấy, kinh doanh luôn cần có quan hệ tốt với chính phủ, có Trường Luân nhiều chuyện cũng dễ hơn nhiều”.

      Lưng lạnh toát: “Chú Đức, chuyện của cháu cháu tự quyết định”.

      Buổi tối, Hân Nhiên đến quán bar lần trước, lần này chỉ gọi chén rượu.

      Quán bar vẫn là cảnh xa hoa truỵ lạc, vui chơi vẫn là vui chơi, mơ hồ vẫn cứ mơ hồ, cuộc sống luôn vận hành theo quỹ đạo của nó, chẳng vì ai mà dừng lại trong thoáng chốc.

      Mà sau đêm nay, cuộc sống của bước sang trang khác. Yên bình cũng được, bão dông cũng thế, tóm lại, đều là tự mình lựa chọn. Uống xong ly rượu, rời .

      về nhà mình, nhà của và Trường Luân. Sau đêm đó, Trường Luân rời , cũng quay về. Đánh xe vào gara, xe vừa rửa rất sạch , trong bóng đêm ánh lên ánh sáng bàng bạc. và chiếc xe này, duyên phận cũng chấm dứt tại đây.

      cẩn thận đánh giá căn phòng này, ở đây lâu như vậy mà dường như lại quá ngắn. Vào thư phòng, mở máy tính, đây là lần đầu tiên dùng nó nhưng lại là để viết đơn ly hôn.

      Là chú Đức nhắc nhở , bài học của cha đủ sâu sắc, thể kéo Trường Luân vào, làm được gì cho nhưng cũng có thể để cho được thỏa nguyện với mục đích ban đầu khi kết hôn. Rời khỏi có lẽ chính là lựa chọn tốt nhất.

      Bọn họ có tài sản phức tạp, cũng có con cái ràng buộc cho nên đơn ly hôn cũng rất đơn giản. Nhìn máy in từ từ nhả ra tờ giấy, cảm thấy cuộc hôn nhân của mình đến kết thúc. Cuộc hôn nhân của bọn họ như bước trong sương mù bồng bềnh, tuy cũng có những lúc ấm áp, ngọt ngào chỉ tiếc quá ngắn ngủi, như cầu vồng sau cơn mưa, rất nhanh tan biến.

      giây khi kí tên xong, nước mắt nhịn được mà rơi xuống, vừa vặn rơi lên tên khiến nét mực đen thoáng nhòe, cẩn thận lấy khăn tay lau , thoạt nhìn trông có vẻ lạ lạ,

      Từ nay về sau, mình và người đó chẳng còn quan hệ gì nữa.

      Nằm giường, ôm chiếc gối còn lại vào lòng, gối như còn vương lại mùi gel cạo râu của . là người sạch , người luôn thoải mái, cũng chưa bao giờ thích những đồ mỹ phẩm của nam, ngoài sữa tắm chỉ dùng mỗi gel cạo râu mà thôi.

      Lúc mới kết hôn, rất hiếu kỳ, có lần nghịch ngợm quá tay khiến cả cằm đều trắng xóa. vừa cáu vừa buồn cười, nhìn gương : “Giờ còn chưa đến Giáng sinh mà em vội biến thành ông già Noel vậy sao?”

      ra lúc cười trông rất đẹp, ngũ quan rất nhu hòa khiến người ta cảm thấy rất gần gũi, chỉ tiếc những lúc như vậy rất ít.

      gần như là cả đêm ngủ, cảm giác đây là đêm cuối cùng ở đây, hơi thở quen thuộc này chỉ sợ bỏ lỡ phút, giây. Khi tia nắng sớm đầu tiên xuyên qua cửa sổ, biết đến lúc mình phải . cũng tưới nước lần cuối cho những chậu hoa ban công, về sau ra sao phải xem tạo hóa thôi. Cho dù tràn đầy sức sống nhưng ai chăm sóc chỉ e cũng chẳng được bao lâu.

      Đôi châu chấu mua vốn cũng sống được qua mùa đông, lúc chúng chết rất buồn. khuyên , đó là quy luật tự nhiên. Chúng nó sống được qua mùa đông, năm sau lại mua đôi khác.

      Kết quả, năm sau lại xảy ra bao nhiêu chuyện như vậy, rốt cuộc vẫn có cơ hội để mua, vậy cũng tốt, chúng sống trong thiên nhiên tốt hơn nhiều.

      Đặt chìa khóa xe và nhà lên bàn, nhìn lại ngôi nhà ở hơn năm lần cuối, cố ý bỏ qua cảm xúc nỡ trong lòng. mở cửa, mang theo quần áo của mình, sách rất nhiều nhưng chỉ mang theo những cuốn thích, còn lại, cũng cố được.

      Chương 56

      Sau khi Trường Luân trở về Vân Hải, bàn chất đống văn kiện. đến vốn chưa được bao lâu, có số thứ quen, rất nhiều chuyện trước khi quyết định phải tự thăm dò, với cán bộ tạm giữ chức, mọi người đều có suy nghĩ rằng sớm muộn gì cũng cho nên trong ấn tượng đều nghĩ bọn họ thực chuyên tâm làm việc. Nhưng muốn để lại ấn tượng này với mọi ngươi, đây là huyện nghèo cấp quốc gia, so với các huyện thị ở Vân Hải còn lạc hậu hơn rất nhiều, cuộc sống của người dân ở đây giàu có nhưng mọi người đều rất thuần phác.

      Ban ngày đến cơ quan, tối ở lại văn phòng xem tài liệu, chính sách liên quan đến nửa đêm. Làm thư ký cho cậu sinh viên mới tốt nghiệp, họ Tề, nhà ở bản địa, lúc ban đầu còn có chút câu nệ nhưng sau khi quen thuộc thấy cũng làm cao, rất hòa nhã với mọi người nên đôi khi cũng dám đùa giỡn cùng .

      Hôm đó, lúc ăn cơm ở căng tin, Tiểu Tề ngồi khá gần bàn nữ, các bàn luận về phó chủ tịch Đỗ này. “Người ta từ điều tới nên cũng khác, còn trẻ mà làm đến vị trí này, nhìn lại đám quan lại chỗ chúng ta, ai chẳng bụng phệ già nua, nhìn người ta, khí chất như ngôi sao điện ảnh vậy”. Câu này là bà chị lớn tuổi .

      “Đúng thế, ấy vừa đến, ha, tất cả tiểu nương trong cơ quan mình đều mê đảo còn gì”, người khác lặng lẽ thấp giọng .

      Thấy Tiểu Tề ngồi đó, bà chị lớn tuổi kia vẫy tay với cậu, cậu đành phải qua. “Ai. Tiểu Tề, phó chủ tịch Đỗ của chúng ta kết hôn chưa?”

      Tiểu Tề vui vẻ: “Chị Lý, người ta kết hôn hay chưa có liên quan gì đến chị đâu, dù sao chị cũng lấy chồng rồi còn gì”.

      Chị Lý kia vỗ vai cậu: “Cậu cái gì thế?”

      “Cậu cẩn thận chị Lý giới thiệu đối tượng cho nữa bây giờ!”

      Mấy người bên cạnh cũng phụ họa.

      Cùng đám phụ nữ này chuyện, cậu luôn chẳng bao giờ thắng nổi, “Được rồi, sợ các chị luôn, nhưng mà chuyện này em cũng lắm đâu”.

      Cái này cậu , việc riêng của lãnh đạo cậu tiện hỏi thăm, phó chủ tịch Đỗ đến đây cũng ngắn nhưng chưa từng thấy ai đến thăm , cũng nhận được cuộc gọi của người con nào đến tìm phó chủ tịch Đỗ. Trước kia nếu là cán bộ luân chuyển, thời gian dài, nếu kết hôn đưa người nhà đến, vì để tiện cho cuộc sống. Nếu đưa vợ con đến cũng hai ngày ba lượt đến đây chăm lo cuộc sống cho lãnh đạo. Từ đó mà xem hẳn phó thị trưởng Đỗ chưa kết hôn.

      Có hôm hai người cùng ăn cơm, Tiểu Tề nhịn được hỏi: “Phó chủ tịch, kết hôn chưa?”

      “Xong rồi”. Tiểu Tề nghĩ, muốn nhờ cậu giúp lại phải đau lòng phen rồi.

      “Nghĩ gì mà hỏi chuyện này? Trong hồ sơ của có ghi là kết hôn mà”. Trường Luân buồn cười nhìn cậu.

      “À, em chỉ tiện hỏi thôi”, cuối cùng vẫn thêm câu, “Cũng thấy vợ đến đây, thấy còn trẻ như thế, nghĩ rằng kết hôn”.

      Sắc mặt Đỗ Trường Luân trở nên trầm xuống nhưng nhanh chóng lại trở lại bình thường, “ ấy cũng rất bận”.

      Từ sau khi , hai người bọn họ liên lạc, gọi điện cho Trữ Băng vài lần, Trữ Băng với là bà khỏe lên nhiều, bảo đừng lo lắng, chuyên tâm mà làm việc. Cuối cùng, Trữ Băng khe khẽ thở dài, “Trường Luân, lần này trở về đừng ra ngoài nữa, các con còn trẻ, cũng nên có con thôi”.

      Con. cũng từng nghĩ đến con của hai người, là con , mắt như mẹ, tinh thuần mà sáng bừng, tính cách tốt nhất cũng nên giống mẹ chút, tính cách quá trầm… càng nghĩ, phát , đứa trẻ đó nhất định là bản sao thu của Hân Nhiên, càng nghĩ càng thất thần. Tiểu Tề có chút ngạc nhiên, rất ít khi thấy thất thần như vậy. “Phó chủ tịch Đỗ, phải cẩn thận chút, mấy bà tám trong cơ quan cả ngày chỉ mong được làm mối cho thôi đấy”.

      Trường Luân nghe câu này mà bật cười: “Lúc chuyện nên để ý chút, bọn họ đều là cán bộ trong cơ quan, để bọn họ nghe được câu này của cậu cậu chết chắc”.

      Tiểu Tề nghẹn họng.

      Lúc ngồi mình, Trường Luân nhịn được cầm di động, nhìn dãy số mấy lượt. Có đôi khi bấm số, lúc sắp chuyển máy lại tắt .

      Gọi rồi nên gì mà Hân Nhiên gì? thừa nhận, câu ấy như , thích người ta cũng dám ” của hôm ấy quả thực khiến bị tổn thương.

      Có đôi khi, mở ví tiền của mình, bên trong có bức ảnh chụp chung của hai người. Đây là nguyên đán năm đó, khi hai người lên nhận phần thưởng ở cơ quan được mọi người chụp lại. Ngoài ảnh kết hôn, bức ảnh này dường như là bức ảnh thứ hai bọn họ chụp chung. mang về nhà cho Hân Nhiên mà lén cất vào ví tiền của mình. Trong ảnh, Hân Nhiên cười ôm đôi chó bông trắng tinh càng khiến sắc mặt thêm hồng nhuận. Khi đó còn chưa xảy ra nhiều việc như vậy, ánh mắt vô cùng thoải mái, mình ở bên cũng mỉm cười, trong rất hài hòa.

      được phân công quản lý vụ khiếu nại của tập thể công nhân bị nợ lương trong xí nghiệp, mọi người đến đây kêu oan, cùng số cán bộ liên quan làm việc suốt ngày, cuối cùng cũng khiến mọi người chịu trở về. Quay về văn phòng quá giờ cơm tối, Tiểu Tề mang cơm đến cho , bảo Tiểu Tề về nghỉ trước, trước khi , Tiểu Tề cho , bàn có lá thư chuyển phát nhanh đến cho .

      thực cũng muốn ăn, từ sáng bận rộn đến giờ, phải là nghe người là chính mình , cảm giác đầu to như cái đấu. Cầm thư chuyển phát, người gửi lại là Hân Nhiên, có gì muốn gửi cho ? Điện thoại lại gọi. mở ra, trong chớp mắt, cảm giác máu trong cơ thể như đông lại, người như hóa đá. Tờ đơn ly hôn nhàng rơi xuống đất. Đơn ly hôn, gửi cho lại là đơn ly hôn.

      Quý Hân Nhiên bận nhiều việc, việc phải làm rất nhiều, nếu quyết định, có số việc thể dây dưa.

      làm thủ tục xin nghỉ, với những học sinh kia rất áy náy, trước vì chuyện của cha mà ảnh hưởng rất nhiều khiến thể chuyên tâm làm việc. Sau đó cha qua đời, mẹ phải phẫu thuật, xin nghỉ rất lâu. biết các em sắp phải lên cấp ba, giờ thay đổi giáo viên có ảnh hưởng rất lớn nhưng nếu càng kéo dài lại càng có lỗi với bọn chúng hơn.

      Chương 57

      Thủ tục xin nghỉ cũng quá phức tạp, chỉ là mọi người rất bất ngờ với quyết định này của . Giáo viên dù khiến mọi người hâm mộ nhưng tốt xấu gì cũng là công việc tốt, mấy năm qua rất ít người xin nghỉ, ngược lại có rất nhiều người chọn ngành nghề này.

      Hiểu trưởng vẫn năng đầy vẻ quan cách: “ Quý, đội ngũ giáo viên thiếu người như thực rất đáng tiếc. Nhưng mong là “người hướng lên cao, nước chảy xuống thấp”, có chỗ tốt hơn, mọi người cũng thể ngăn cản”. Trong lòng ta, chắc chắn nghĩ Quý Hân Nhiên vì có công việc tốt hơn nên mới từ chức.

      Lúc làm thủ tục ở Sở giáo dục, mấy người lớn tuổi hỏi: “ nghĩ kỹ chưa? Tương lai hối hận cũng có cách nào đâu đấy”.

      Quý Hân Nhiên cười khổ, sao hiểu rằng tên bắn quay lại được nhưng có rất nhiều chuyện vốn thể hối hận.

      Mọi thủ tục đều xong xuôi, đến trường thu dọn đồ đạc, thuận tiện tạm biệt đồng nghiệp cũ. Mọi người cũng nghĩ có lựa chọn tốt hơn nên mọi người đều chúc mừng, chỉ có Quý Hân Nhiên nghe mà thấy chua chát.

      Kí túc xá của cũng có gì nhiều, hành lý đơn giản, đồ dạy học cũng chỉ là số sách tham khảo. Thu dọn xong, ngồi giường nhìn căn phòng trống rỗng. Nhớ lại lúc vừa đến, và Lưu Lâm hay đùa giỡn, cảnh như ngay trước mắt mà cuộc sống của hai người hoàn toàn thay đổi.

      Sau khi tốt nghiệp vẫn dạy tại ngôi trường này, mấy năm qua, từng nhành cây ngọn cỏ đều rất quen thuộc, kí túc xá gần với sân thể dục, buổi sáng luôn nghe được tiếng bước chân của học sinh tập thể dục, còn cả tiếng bọn trẻ hô hào khẩu hiệu. Nhìn căng tin của trường học, từng vô số lần oán trách thức ăn nơi đó quá tệ nhưng về sau cũng chẳng còn cơ hội mà ăn.

      Lúc rời , khu tự học sáng đèn, các học sinh bắt đầu giờ tự học. tạm biệt học sinh của mình, thực có dũng khí đó, học sinh có lẽ trách giáo đào ngũ vào lúc này.

      Ngoài cổng trường, định vẫy xe chiếc xe hơi màu đen dừng lại trước mặt , cửa xe mở ra, là Mễ Kiều Dương.

      bước xuống giúp cất đồ vào cốp xe, “Lên xe .”

      Quý Hân Nhiên hỏi vì sao biết hôm nay đến trường học dọn đồ, lên xe, cả đường , hai người đều chuyện.

      Mễ Kiều Dương biết lòng vui, phải thích ứng với thay đổi lớn trong cuộc đời, tạm biệt quãng thời gian vui vẻ, mọi chuyện đều cần thời gian để từ từ điều chỉnh, ai cũng giúp được .

      Đến trước nhà, Mễ Kiều Dương xách đồ giúp : “ vào nhà đâu, có chuyện cứ gọi cho ”.

      Quý Hân Nhiên gật gật đầu, “cảm ơn ”.

      mang đồ vào cửa.

      “Là Mễ Kiều Dương đưa con về?”, Trữ Băng đứng bên cửa sổ, hiển nhiên nhìn chuyện bên ngoài.

      Quý Hân Nhiên hiểu ý mẹ, “Mẹ, bọn con chỉ là tình cờ gặp”.

      “Hân Nhiên, từ chiều nó gọi điện thoại đến”.

      Quý Hân Nhiên có chút quẫn, vậy vốn là muốn để Trữ Băng nghĩ nhiều, giờ ngược lại lại thành ra có chuyện mờ ám.

      Nghĩ nghĩ, rất : “Mẹ, bất kể sau này xảy ra chuyện gì, con và Mễ Kiều Dương đều có khả năng tiến xa hơn, trong lòng con chỉ coi ấy là người bạn tốt”.

      “Con nghĩ thế là tốt nhất”, Trữ Băng thở phào.

      Nửa đêm, Đỗ Trường Luân bị cơn đau đánh thức, cảm giác bụng đau như bị đâm, đứng dậy uống ngụm nước, tưởng cố nhịn qua, ai ngờ càng ngày càng đau, đến cuối cùng thể đứng thẳng nổi, đành phải gọi điện thoại cho Tiểu Tề.

      Bệnh viện chẩn đoán: viêm ruột thừa cấp tính, phải lập tức phẫu thuật.

      “Phó chủ tịch Đỗ, em báo cho người nhà nhé, bảo chị dâu đến đây?”, Tiểu Tề khẽ hỏi .

      Đỗ Trường Luân đau đầu đến toát mồ hôi, nghĩ nghĩ rồi đọc số của Đỗ Trường Côn cho Tiểu Tề: “Gọi số này , Vân Hải quá xa, nhất thời cũng đến được”.

      Đỗ Trường Côn ở gần hơn, rạng sáng, Đỗ Trường Côn và Thượng Mai đến.

      Thượng Mai vừa thấy , mắt đỏ hoe: “Trường Luân, sao con gầy thế này?”.

      “Mẹ”, lòng Đỗ Trường Luân có cảm giác như trẻ con ra ngoài bị bắt nạt gặp lại mẹ.

      Tiểu phẫu làm cũng rất nhanh, rất thuận lợi chỉ là vết mổ có hơi đau, vì để tránh bị dính ruột mà phải tích cực lại.

      Lục tục có lãnh đạo cùng đồng nghiệp tới thăm.

      “Có phải Hân Nhiên biết, sao gọi điện thoại đến?”.Thượng Mai giọng hỏi Đỗ Trường Côn.

      “Có phải là Trường Luân cho em ấy?”, Đỗ Trường Côn lấy diện thoại, “để con gọi cho em ấy”.

      Quý Hân Nhiên ngờ Đỗ Trường Côn lại gọi cho mình, “ cả”.

      “Hân Nhiên, em đến thăm Trường Luân sao?”

      ấy làm sao?”, Quý Hân Nhiên hiểu ý của Đỗ Trường Côn.

      “Thằng nhóc này, quả là nó cho em, nó nằm viện”.

      “Nằm viện? ấy làm sao rồi?”

      Quý Hân Nhiên khỏi cao giọng.

      “Hân Nhiên, em đừng lo, có gì lớn, là viêm ruột thừa cấp tính, vừa phẫu thuật xong”.

      ấy có khỏe ?”, lòng Quý Hân Nhiên thoáng thoải mái lại.

      “Nếu em bận đến thăm nó , tính nó ấy à, muốn em đến còn ngại mở miệng”.

      Đầu bên kia, Đỗ Trường Côn vui mừng.

      Quý Hân Nhiên trầm mặc hồi lâu, giọng : “ ấy sao em cũng yên tâm, cả, em đến đâu”.

      Đơn ly hôn cũng ký, còn đến làm gì?

      Cách ngày, Đỗ Trường Côn rốt cục nhịn được, nhân lúc Thượng Mai có ở đấy, hỏi Đỗ Trường Luân: “Em và Hân Nhiên làm sao thế?”

      gọi cho ấy?”. Đỗ Trường Luân đáp mà hỏi ngược lại.

      “Ừm”

      ấy sao?”

      ấy bảo bận, thể đến”. Dựa vào hiểu biết của , nhất định là hai người bọn họ xảy ra vấn đề, nếu sao có thể đến.

      Trong lòng Đỗ Trường Luân vốn ôm tia hy vọng, kỳ khắc trước khi mổ vẫn luôn mong, mong có thể được gặp Quý Hân Nhiên mà bây giờ, cho điều rằng hai người còn quan hệ gì nữa.

      “Chúng em chuẩn bị ly hôn.” lạnh lùng .

      “Ly hôn?” Đỗ Trường Côn thể ngờ là như vậy. chỉ nghĩ là vợ chồng son cãi nhau, giống như và Quản Dĩnh vậy.

      “Trường Luân, em làm sao thế? Hân Nhiên cũng bị sao vậy? Hai đứa ly hôn?”. Nếu phải còn bị bệnh chắc bị Đỗ Trường Côn túm cổ áo mà hỏi thăm rồi.

      , là ấy đòi ly hôn với em”, thoáng ngừng lại, chậm rãi , “Đơn ly hôn ấy cũng ký rồi”

      “Sao có thể như vậy? Thế còn em nghĩ thế nào?”

      “Em? Em vốn còn có chút hi vọng, muốn quay về chuyện với ấy nhưng giờ, còn quan trọng nữa”.

      Giọng của thất vọng cùng nản lòng.

      Đỗ Trường Côn biết luôn luôn kiêu ngạo, thích người khác can thiệp sâu vào cuộc sống của mình. Bao năm nay sống mình bên ngoài, bất luận gặp phải chuyện gì cũng đều tự giải quyết, có thói quen nhờ vả người khác. Chính cũng hiểu, ràng là hai người nhau, sao lại đến bước đường này?
      tart_trung thích bài này.

    5. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 58 + 59
      Mưa ở Phía Tây

      Tác giả: Tháng năm ngải thảo

      Edit: Heo con

      [​IMG]

      Chương 58

      Đỗ Trường Luân hồi phục tốt lắm, bị sốt liên tục, vết mổ có dấu hiệu nhiễm trùng. Khẩu vị cũng kém, vốn có thể ăn được thức ăn lỏng nhưng ăn vô, người gầy rất nhiều, mắt trũng xuống, chủ yếu đều nằm nhắm mắt, chẳng biết là ngủ hay , cho dù là tỉnh cũng chuyện, cứ nằm ngơ ngác ở đó.

      Đỗ Trường Côn thấy như vậy cũng biết là bị tâm bệnh. Nhưng Thượng Mai biết nên rất lo lắng, bà bàn với Đỗ Trường Côn xem có nên đưa về nhà , dù sao điều kiện chữa bệnh ở đó cũng tốt hơn.

      “Mẹ đừng lo, đây chỉ là tiểu phẫu, có lẽ Trường Luân tâm tình tốt nên mới chậm hồi phục”.

      “Ai dà, chờ nó khỏe lên con khuyên nhủ nó, bảo nó về nhà , mấy năm nay mình sống ở bên ngoài, cũng chẳng biết phải chịu bao khổ cực rồi”. Đối với đứa con trai này, lòng bà vẫn luôn rất áy náy.

      “Vâng, con với em, chờ xong việc ở huyện này nên về tỉnh thôi, gần nhà, có số chuyện cũng tiện”. Nhưng hiểu, đây phải là điều cần giải quyết mà là vấn đề giữa Trường Luân và Hân Nhiên.

      Đỗ Trường Luân nằm trong bệnh viện hơn mười ngày mới xuất viện, người gầy rất nhiều.

      Sau khi xuất viện, ký giấy ly hôn rồi gửi về Vân Hải. Đồng thời, nhắn tin cho Quý Hân Nhiên: “ về sớm để làm thủ tục.”

      Quý Hân Nhiên nhìn tờ đơn dã đầy đủ chữ lý, từ nay về sau, chẳng còn quan hệ gì với mình nữa”.

      Giờ ngồi trong văn phòng của mình, tầng mười cao ốc Đông Hạo. Trần Bỉnh Đức bố trí lại phòng cho . Đúng là thế vô thường, mới mấy tháng mà mất cha, ly hôn, từ chức, từ giáo viên trung học thành Chủ tịch tập đoàn Đông Hạo.

      Có đôi khi, cảm thấy mình chỉ như cái xác hồn, mông lung, đến đâu chính mình cũng .

      Bí thư Trần đến thăm Đỗ Trường Luân, “Nghe thời gian trước cậu bị bệnh, vẫn muốn đến thăm nhưng lại quá bận thoát thân nổi”.

      Đỗ Trường Luân biết ông vừa tiếp nhận vị trí bí thư, chắc chắn rất bận nên lòng cũng có chút áy náy: “Bí thư Trần bận rộn như vậy đừng đến, cháu cũng sao”.

      “Ừm, khỏe là được rồi, sao gầy vậy? Có phải cuộc sống ở đây gian khổ lắm ?”

      đâu, bí thư Trần, ở đây rất tốt, đó”, Đỗ Trường Luân vội giải thích.

      “Cũng khó cho cậu rồi, Trường Luân, mình xa như vậy, Tiểu Quý chắc chắn vui”.

      Đỗ Trường Luân cúi đầu, “Bí thư Trần, có chuyện này cháu ly hôn rồi”, chuyện này sớm muộn gì cũng phải .

      Trước khi ông , Đỗ Trường Luân lặng lẽ : “Bí thư Trần, cháu có cầu quá đáng biết …”

      Bí thư Trần dừng lại, “Cậu ”.

      “Trong phạm vi chính sách cho phép, cháu mong chú có thể để ý đến tập đoàn Đông Hạo, chỉ sợ bây giờ bọn họ rất khó khăn…”

      Bí thư Trần nhìn rất sâu: “Điều này giống tác phong của cậu”.

      “Cháu có ý gì khác, chỉ là…”, định giải thích.

      Bí thư Trần khoát tay, “Cậu yên tâm, tôi hiểu cả”.

      ra, khi đó cũng biết, Quý Hân Nhiên là chủ tịch tập đoàn Đông Hạo

      Công ty rắc rối hơn Quý Hân Nhiên tưởng tượng rất nhiều. Lúc trước vì hạng mục quảng trường Thời Đại, Quý Kiến Đông đầu tư hết nguồn tài chính vào, vốn hai xí nghiệp sản xuất xi măng và thép vốn hoạt động tốt lại phải ngừng sản xuất mà quảng trường Thời Đại vì có vốn rót vào nên cũng phải đình công.

      Trần Bỉnh Đức đưa khắp các ngân hàng, mấy ngày mà hết các ngân hàng lớn trong Vân Hải. Người ta nếu từ chối gặp cũng dùng đủ lí do mà từ chối. Có phó giám đốc ngân hàng chịu gặp mặt lại : “Đừng có tiền, có tiền chúng tôi cũng dám cho vay?”

      thể trông cậy vào ngân hàng, bọn họ lại nhờ cậy các công ty, hi vọng có thể tìm được nhà đầu tư cùng chung tay hoàn thành hạng mục Quảng trường Thời Đại này.

      Những người mà Quý Kiến Đông gọi là bạn tốt lúc này lại đều e sợ, tránh cũng kịp. Giám đốc Hoa Thiên nghe bọn họ xong mục đích đáp, “Ông Trần à, lúc trước tôi xin Chủ tịch Quý cho Hoa Thiên chia phần nhưng ông ấy thích ăn mảnh, đâu chịu cho chúng tôi gia nhập? Giờ tiêu được lại nghĩ đến chúng tôi, ông bảo làm gì có đạo lý nào như vậy đúng ?”

      Trần Bỉnh Đức ra khỏi cửa, nhịn được mà oang oang: “ lũ sói đáng khinh, lúc trước có ai là chủ tịch Quý chưa từng giúp, giờ chúng ta gặp khó khăn, đám đều con mẹ nó khoanh tay đứng nhìn”.

      “Thôi vậy, chú Đức, cũng thể trách người ta, thương trường chuyện làm ăn, bọn họ cũng sai”. Tuy vậy nhưng trong lòng cũng khó chịu.

      Khi tài vụ với , bây giờ vốn lưu động của công ty chỉ còn hai trăn vạn cuối cùng cũng hiểu cái gì gọi là sơn cùng thủy tận.

      Đứng trong văn phòng nhìn xuống đường, giờ tan tầm, ngã tư đường phồn hoa, đám người nhốn nháo. Có khắc thậm chí còn nghĩ, cứ thế mà nhảy xuống, chẳng phải là xong hết mọi chuyện?

      Đúng lúc này, Đỗ Trường Luân gọi cho , “Em rảnh ?”

      thoáng thất thần, “ về có cuộc họp”, Đỗ Trường Luân thêm. Quý Hân Nhiên hiểu ra, hỏi, “Bao giờ ?”.

      “Ba giờ chiều, đợi em ở cục dân chính”.

      Thủ tục làm rất thuận lợi, lúc này vắng người, những người đăng ký kết hôn đều đến vào buổi chiều.

      Lúc ra, cuối cùng Đỗ Trường Luân cũng hỏi: “Công ty có ổn ?”, sau khi trở về mới biết Quý Hân Nhiên xin nghỉ, đến Đông Hạo.

      Quý Hân Nhiên cười khổ, “Phỏng chừng cũng chống đỡ được bao lâu.”

      Đỗ Trường Luân cũng biết ít nhiều về tình hình công ty, “Em tính làm sao bây giờ?”

      “Em biết”, Quý Hân Nhiên thấp giọng , quả biết sau này nên làm thế nào?

      Lúc chia tay, Đỗ Trường Luân thấy xe , “Để đưa em về”.

      cần, em tự ”, Quý Hân Nhiên nhìn , “Có thể tạm thời đừng chuyện này cho mẹ em ?”

      Đỗ Trường Luân gật gật đầu.

      “Vậy em đây”. Quý Hân Nhiên xong rồi xoay người rời , ban đầu rất chậm, sau càng càng nhanh, mọi người đường đều kinh ngạc nhìn trẻ khóc, biết xảy ra chuyện gì.

      Chương 59

      Chỉ qua đêm, Quý Hân Nhiên lạc giọng, ra lời.

      Mọi người đều nghĩ là vì chuyện công ty mà bệnh, Trữ Băng đau lòng : “Hân Nhiên, con đừng nghĩ nhiều, mọi chuyện đều có số cả, thực có cách nào mẹ cũng hiểu.”

      Qúy Hân Nhiên chỉ mờ mịt gật gật đầu.

      Mỗi ngày đều dài, gian nan. Trong công ty, lòng người dao động, những lời đồn đại vang khắp. Mấy lần họp hội nghị cổ đông, mọi người đều có những ý kiến bất đồng. Có người đề nghị chuyển nhượng hạng mục Quảng trường Thời Đại với giá thấp, cũng có người đồng ý, cho rằng như vậy khác gì tự sát, ảnh hưởng đến việc bán nhà của công ty. Bàn bạc hồi cũng đến đâu.

      Về cơ bản Quý Hân Nhiên gì, cảm thấy mình có quyền lên tiếng. Sau khi tan họp, hỏi Trần Bỉnh Đức: “Chú nghĩ sao?”

      “Hân Nhiên, nếu vạn bất đắc dĩ thể chuyển nhượng Quảng trường Thời Đại được”

      “Vì sao?”

      “Thứ nhất, cái này ảnh hưởng đến hình ảnh của công ty, mấy năm nay, bất động sản là trọng điểm của công ty ta, hơn nửa lợi nhuận đều là từ đó mà ra. Nếu bây giờ chuyển nhượng là đòn đả kích quá lớn với bộ phận bất động sản. Mặt khác, đối thủ cạnh tranh của chúng ta còn chờ chúng ta sơ sẩy nữa. Hơn nữa, bản thân quảng trường Thời Đại là hạng mục rất tốt, sau khi hoàn thành lợi nhuận rất cao, giờ bỏ qua rất đáng tiếc…”

      “Nhưng có nguồn tài chính hạng mục này giữ lại có ích gì?”, cứ kéo dài thế này, sớm muộn cũng kéo công ty xuống dốc.

      “Ngày mai chú ra ngoài xem, xem xung quanh có công ty chịu hợp tác ”.

      Quý Hân Nhiên nhìn Trần Bỉnh Đức, mấy ngày nay vất vả chạy vạy, tóc mai ông cũng dần bạc trắng, “Chú Đức, chú đừng làm quá sức, thực được bỏ qua ”.

      “Cháu yên tâm, nhất định có cách”.

      Hôm sau, Quý Hân Nhiên đến công ty, nơi đó khiến cảm thấy rất áp lực, cũng chỉ ngồi , muốn .

      đến công viên ven biển, mặt cỏ trong công viên chưa xanh trở lại, vừa lúc mùa xuân hoa nở, những bông hoa vàng như chuỗi ngọc điểm xuyết nhành cây, người làm vườn cắt tỉa cây cối trông rất đẹp.

      Công viên xây dựa vào núi, bậc thềm đá nối lên , lên đến tận đỉnh, trước đó là vách núi đen, phía dưới là biển lớn mênh mông vô bờ. Gió biển ào ào thổi tóc bay bay, dưới chân là biển lớn, gió nổi sóng gào giống như đời người khó đoán, nghĩ cuộc đời nào ai tệ hại hơn mình, kết quả cũng chỉ đến thế mà thôi, sợ gì đây? Còn gì để mà sợ?

      Lúc xuống núi nhận được điện thoại của Triệu Nghệ Hiểu: “Hân Nhiên, cậu ở đâu?”

      “Ở công viên Tân Hải”.

      “Sao cậu đến đó?”, Triệu Nghệ Hiểu giật mình, “Cậu sao chứ?”

      “Sao thế? Đến công viên dạo, có cần ngạc nhiên thế ?”

      “Cậu đến quán cơm Nhật đối diện tòa soạn của mình , mình mời cậu ăn cơm”.

      “Triệu Nghệ Hiểu, cậu thăng quan hay là phát tài, sao hào phóng vậy?”, bình thường rất hiếm khi Triệu Nghệ Hiểu chịu mời khách.

      “12h mình ở đó chờ cậu”. Triệu Nghệ Hiểu để ý lời trêu chọc của .

      Lúc đến, Triệu Nghệ Hiểu gọi đồ ăn xong.

      “Làm gì có ai mời khách như cậu, khách chưa tới gọi đồ ăn”.

      “Được rồi, Hân Nhiên, mau ngồi xuống , mình có chuyện hỏi cậu.”

      Thấy Triệu Nghệ Hiểu nghiêm túc, cũng tiện đùa, “Chuyện gì?”

      Triệu Nghệ Hiểu nhìn chăm chú, “Hân Nhiên, mình nghe người ta , Đỗ Trường Luân ly hôn, có phải ?”.

      Tòa soạn báo của bà chị có chồng làm trong tòa thị chính, hôm nay làm nghe bà chị đó bàn tán với mấy người, “Đỗ Trường Luân ly hôn rồi, em xem, người này đúng là khó lường, muốn gì có nấy, ai sáng suốt chả biết, lần này cậu ta huyện chẳng qua chỉ là bàn đạp, lúc về nhất định thăng chức. Tuổi trẻ, tiền đồ sáng lạn. Vợ cậu ta có phải là bị ngốc nhỉ?”.

      Bọn họ biết vợ Đỗ Trường Luân là ai nhưng Triệu Nghệ Hiểu biết, phản ứng đầu tiên của là nghĩ đó là tin vịt, lúc Quý Kiến Đông qua đời, ràng Đỗ Trường Luân có về, sao chỉ chốc lát ly hôn? Nhưng nghĩ lại, chuyện này cũng phải tin đồn vô căn cứ được, nghĩ tới nghĩ lui vẫn gọi điện cho Quý Hân Nhiên.

      Quý Hân Nhiên cười khổ: “ hổ là phóng viên, tin tức linh thông”

      thế ?”, Triệu Nghệ Hiểu khó hiểu, “Sao có thể như vậy? Trước đó vài ngày chẳng phải Đỗ Trường Luân về sao? Hai người phải vẫn tốt sao?”

      Quý Hân Nhiên gì, có lẽ đứng ở góc độ người bên ngoài thấy mọi chuyện đều rất ổn.

      “Có phải vì Mễ Kiều Dương ?”, Triệu Nghệ Hiểu chỉ nghĩ được lý do này mà thôi.

      Quý Hân Nhiên lắc đầu, “ phải”, trong lòng , cuộc hôn nhân của mình liên quan gì đến Mễ Kiều Dương,

      Triệu Nghệ Hiểu cũng hỏi lại , có số việc rất khó ràng, người ngoài khó mà hiểu được, nhất là chuyện tình cảm”.

      “Khó cho cậu rồi, Hân Nhiên”, chỉ trong thời gian ngắn mà xảy ra biết bao nhiêu chuyện.

      “Như vậy cũng tốt.” mà bối rối, đau lòng.

      Chỉ là Quý Hân Nhiên thể ngờ, Thượng Mai lại tới Vân Hải tìm .

      mời Thượng Mai đến phòng họp trong công ty, gọi tiếng “mẹ” lại cảm thấy bất ổn nhưng lại biết nên cái gì, chỉ có thể cúi đầu .

      “Sao thế? Đến mẹ cũng muốn gọi?”

      Thượng Mai vừa Quý Hân Nhiên biết, bà biết chuyện bọn họ ly hôn.

      Thượng Mai nhìn , thở dài, “Hân Nhiên, mấy ngày qua là làm khó cho con, Trường Luân hiểu chuyện, sao có thể ly hôn với con vào lúc này được?”

      Quý Hân Nhiên cúi đầu, “Mẹ, đừng trách ấy, là con cầu”.

      “Cho dù là con cầu nó cũng thể đồng ý. Thằng bé đó, tính thể sửa được. Hân Nhiên, mẹ biết, nhất định Trường Luân làm gì đó khiến con đau lòng. Từ thế, tâm địa tốt nhưng mặt lạnh tanh, chuyện gì cũng giữ trong lòng, muốn . Lần trước nó bệnh con qua thăm nó mẹ thấy ổn, lúc về mẹ phải hỏi Trường Côn mới biết. Mẹ và cha con đều rất giận, vốn cha con cũng định đến nhưng ông ấy vừa khỏe lại, mẹ cũng sợ ông ấy nóng tính nên cho cùng. Hân Nhiên, Trường Luân như vậy mẹ rất buồn. Con biết, mấy năm qua, mẹ nợ nó rất nhiều”.

      Ngừng lát, Thượng Mai sâu kín : “ ra, Trường Côn phải do mẹ sinh ra, nó là con của chị mẹ nhưng người ngoài nhìn vào, Trường Côn và mẹ mới giống mẹ con, Trường Luân lại xa lạ hơn nhiều”.

      Thượng Mai xong, Quý Hân Nhiên cảm thấy như nghe chuyện xưa, thể ngờ, Đỗ Trường Côn và Đỗ Trường Luân lại là em cùng cha khác mẹ.

      “Lúc trước, khi Trường Côn hơn 1 tuổi, chị mẹ bị tai nạn qua đời. Đỗ Vân Châu là học trò đắc ý của ông ngoại, Trường Côn lại như vậy… Cho nên, sau đó mẹ lấy ông ấy”.

      Quý Hân Nhiên nhớ lại khi đến nhà bà ngoại Đỗ Trường Luân có thấy bức ảnh của người phụ nữ xinh đẹp đó, ra bà là mẹ của Đỗ Trường Côn.

      “Sau sinh ra Trường Luân nhưng vì Trường Côn như vậy có mẹ, trong lòng mẹ cảm thấy thiếu nợ nó nên đưa Trường Luân về nhà bà ngoại, nó lớn lên ở nhà bà ngoại. Nhưng mẹ quên mất điều, Trường Luân cũng là đứa , nó cũng cần có mẹ… Sau này cha mẹ đón nó về nhà nhưng trong lòng nó, cha mẹ trở nên xa lạ, trong nhà người khác, đều là nhường em mà trong nhà mình, là em nhường . Bởi vì mẹ luôn cảm thấy, nó là con mẹ, tủi thân chút cũng sao… nhưng có lẽ đến giờ trong lòng nó vẫn cảm thấy mẹ là mẹ đẻ của nó. Nó và mẹ càng ngày càng xa cách, quan hệ với Trường Côn cũng được thân thiết như em nhà”. Thượng Mai xong, mắt hoe hoe đỏ.

      “Ly hôn với con, mẹ biết nó rất buồn. Nó về nhà, nhìn thấy mẹ, nó “Mẹ, con rất buồn, con rất buồn…”, từ đến lớn, nó chưa bao giờ với mẹ như vậy. Hân Nhiên, mẹ biết nó nỡ xa con, từ luôn giữ mọi tâm trong lòng. Mẹ đến tìm con là muốn con nghĩ cho kỹ, đừng quyết định vội vàng, người ta , “tu trăm năm mới được chung thuyền, tu ngàn năm mới được chung gối”, hai con đến với nhau cũng dễ dàng…”

      Quý Hân Nhiên thể ngờ Đỗ Trường Luân lại có câu chuyện dài như vậy, lòng có chút đau lòng. Nghĩ đến cảm giác đứa trẻ nhìn mẹ tốt với mà bỏ qua mình, lớn lên nhất định có rất nhiều ấm ức, khó trách tính tình như vậy. Nhưng trong lòng lại càng thất vọng, mình và còn xa cách đến đâu? Có bao nhiêu chuyện mà còn biết?

      Vợ chồng quan trọng nhất là tin tưởng nhau nhưng bọn họ có ? Trong lòng ở vị trí nào? Có phải mọi chuyện của đều phải qua người khác mới biết?

      “Mẹ, xin lỗi, có lẽ duyên phận của con và Trường Luân cũng chỉ đến thế mà thôi…”, thấp giọng , giữa bọn họ có rất nhiều vấn đề, cách nhau quá xa rồi.

      Thượng Mai thở dài, “Hân Nhiên, mẹ biết, có số việc thể miễn cưỡng, chỉ là… mẹ thực rất thích con, ngay cả khi chúng ta có duyên làm mẹ chồng nàng dâu… vẫn mong con hãy đến thăm mọi người.”

      Ánh mắt trông mong của bà khiến Quý Hân Nhiên đành lòng cự tuyệt, gật gật đầu.
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :