1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mưa ở phía tây - Tháng năm ngải thảo (90c + 1nt)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 38 + 39
      Mưa ở Phía Tây

      Tác giả: Ngũ Nguyệt Ngải Thảo

      Edit: Heo con

      [​IMG]

      Chương 38

      Xí nghiệp tân dược của Mễ Kiều Dương được đầu tư, gọi điện thoại cho Quý Hân Nhiên: “Hân Nhiên, mời vài bạn học và bạn bè, xem như cảm ơn mọi người, mấy ngày bị bệnh đều phải nhờ vào mọi người cả”.

      Quý Hân Nhiên vốn định nhưng nghĩ mình từ chối như là lảng tránh, huống chi cũng chỉ có hai người bọn họ nên đáp ứng.

      Vì sợ phải uống rượu nên lái xe.

      Đến nơi gặp mấy người bạn học cũ, bạn đồng nghiệp trong xí nghiệp, khiến bất ngờ là lại gặp trẻ ở bệnh viện hôm đó.

      giáo Quý đến rồi!”. trẻ vui tươi chào hỏi, cho dù chỉ gặp qua lần nhưng có ấn tượng rất tốt với người bạn học xinh đẹp, hiền hòa này của Mễ Kiều Dương.

      Lúc Mễ Kiều Dương giới thiệu mọi người Quý Hân Nhiên mới biết ấy tên là Hồ Thiên Dao.

      Bởi vì có trẻ này nên khí rất náo nhiệt. từ trước đến giờ đều là như vậy, miệng chẳng có lúc nào nhàn rỗi, chỉ trong chốc lát đào ra được rất nhiều chuyện thú vị của Mễ Kiều Dương khi còn học đại học từ chỗ Lộ Hiểu Đằng khiến cho Mễ Kiều Dương nhíu mày. Cũng may mọi người biết chừng mực mà đem chuyện Mễ Kiều Dương và Quý Hân Nhiên ra.

      “Hân Nhiên, lúc về cảm ơn Đỗ Trường Luân giúp , nếu phải có ấy giúp cũng được xúc tiến nhanh như vậy”. Sau này mới biết bọn họ được phê duyệt nhanh như vậy là vì “chủ nhiệm Đỗ đặc biệt đến thúc giục”.

      “Cảm ơn cái gì, ấy chẳng qua chỉ tùy tiện hỏi chút thôi”.

      “Hi, nhìn hai người khách khí kìa, bạn bè giúp đỡ lẫn nhau mà cảm ơn đến cảm ơn , xa lạ quá” Hồ Thiên Dao chen vào.

      “Tiểu Hồ đúng lắm, hai người các cậu đừng khách sáo”. Triệu Nghệ Hiểu cũng .

      Chỉ ăn chốc mà Quý Hân Nhiên nhìn ra manh mối, ánh mắt Hồ Thiên Dao dính chặt lên người Mễ Kiều Dương. Trực giác của phụ nữ cho : bé này thích Mễ Kiều Dương.

      Lúc tan quá muộn, Lộ Hiểu Đằng với Hồ Thiên Dao: “Nào, chúng ta tiện đường, để chị đưa em về, tiện thể kể cho em mấy tin thú vị ít người biết của Mễ tổng nhà các em”.

      Hồ Thiên Dao quay đầu nhìn Mễ Kiều Dương: “Mễ tổng, em đây”

      “Được, để Hiểu Đằng đưa về”. Mễ Kiều Dương với Quý Hân Nhiên: “ đưa em về”.

      xe, vì người vừa khỏe nên đêm nay uống rượu.

      Quý Hân Nhiên thấy cũng chỉ đành như vậy nên gật gật đầu.

      Xe đến dưới lầu, hai người xuống xe.

      “Hân Nhiên, lần này thực cảm ơn em… nhưng muốn nợ Đỗ Trường Luân ân tình”. Ánh mắt Mễ Kiều Dương nhìn sang nơi khác…

      Quý Hân Nhiên cảm thấy Mễ Kiều Dương khi mới chia tay quay trở lại: “Mễ Kiều Dương, chỉ là chút chuyện có cần phải nghĩ thế ? Lòng tự trọng của đúng là phải lớn bình thường thôi đâu”.

      “Hân Nhiên, em phải đàn ông, em hiểu đâu”. Giọng chất chứa nỗi đơn sâu hun hút: “ muốn thua ấy”.

      Nhất thời Quý Hân Nhiên biết nên gì.

      lâu sau, Mễ Kiều Dương nhàng : “Hân Nhiên, mong em phải cầu xin ai vì , muốn em được hạnh phúc”.

      Cũng như trước kia, thấy Quý Hân Nhiên vì mà khắc khẩu với cha, nhìn cả ngày đầy tâm

      nhớ lại lời Quý Kiến Đông: “Nếu cậu thích nó hãy suy nghĩ vì nó, chẳng lẽ cậu trơ mắt nhìn nó vì cậu mà cãi cọ với cha mẹ… Cậu có thể cho nó cuộc sống thế nào? Đúng, tôi tin Hân Nhiên sợ khổ nhưng cậu nhẫn tâm nhìn nó ở trong căn phòng hơn 20m2 với cậu, ngày ngày vì cuộc sống mà bôn ba… như thế nó có hạnh phúc ? Hay là cậu thấy hạnh phúc…”

      nghĩ, lời Quý Kiến Đông rất đúng, đành lòng để Quý Hân Nhiên sống cuộc sống như vậy.

      Thực ra, sau khi gặp Mễ Kiều Dương từ hôn lễ của Triệu Nghệ Hiểu, Quý Hân Nhiên nghĩ, Triệu Nghệ Hiểu phải có đạo lý, trước kia mình công bằng với Mễ Kiều Dương.

      “Cậu chưa bao giờ bối cảnh gia đình cậu cho ấy, đột nhiên lại dẫn ấy về nhà sao ấy có thể nghĩ lại? Nếu đổi lại cậu là ấy cậu nghĩ gì?”

      thực suy nghĩ về vấn đề này, nếu đổi lại là có lẽ còn có phản ứng mạnh hơn nữa.

      “Giờ em sống rất tốt, đấy, Mễ Kiều Dương, em giúp chẳng có ý gì cả, em biết muốn chứng minh bản thân, em cũng mong thành công”. Thực ra còn muốn , quá khứ thực chỉ là quá khứ.

      Mễ Kiều Dương nhìn Quý Hân Nhiên, cảm xúc ngổn ngang trăm mối. muốn chứng minh bản thân, muốn cho Quý Kiến Đông biết, lúc trước Quý Hân Nhiên nhìn nhầm người nhưng biết, đến lúc này còn có ý nghĩa gì? Thành công gần trong gang tấc mà người mong cùng chia sẻ là vợ của người ta.

      Quý Hân Nhiên lên lầu, đứng trước cửa, thấy xe Mễ Kiều Dương đỗ lại hồi lâu rồi mới rời .

      Lúc trước khi còn học, mỗi lần đưa về kí túc xá, đều là lên lầu, đến ban công vẫy tay với mới khiến bạn cùng kí túc xá đều ở bên cạnh trêu chọc: “Hân Nhiên, quá cả “mười tám đưa tiễn” rồi”.

      Quả thực cũng có kết cục tốt.

      Lúc chuông cửa vang lên còn có chút hoảng hốt, Đỗ Trường Luân ở nhà, muộn thế này còn ai đến?

      Nhìn qua mắt mèo, vội vàng mở cửa

      “Sao lại về?”. Bất ngờ lại chính là Đỗ Trường Luân.

      Vẻ mặt Đỗ Trường Luân chẳng có nhiều biểu cảm: “Có chút việc gấp cần xử lý, vừa khéo bên kia có xe về, cũng về cùng”.

      “Vừa về?”

      “Ừm, ở lại đơn vị lát, lúc có hơi vội quên mang chìa khóa, sợ về sớm em ở nhà”.

      Quý Hân Nhiên định : “ gọi điện thoại cho em là được rồi mà” nhưng nhìn vẻ mặt rất mệt mỏi, nghĩ chắc thực bận nên quên chìa khóa, điều này cũng chẳng giống tác phong của chút nào.

      “Chưa ăn cơm đúng ?” đưa dép lê cho .

      “Ừm”

      “Thế nghỉ ngơi , em làm chút đồ cho ăn”. vội vào phòng bếp.

      Đỗ Trường Luân ngồi xuống sofa mà nhìn bóng Quý Hân Nhiên bận rộn trong nhà bếp, cảm thấy như gần như xa.

      Kỳ vừa rồi ở ngay dưới lầu.

      Vốn chẳng phải có việc gấp gì, là trong lòng có chút nhớ , lần đầu tiên vướng bận vì ai như vậy. Cho nên khi đơn vị có xe trở về Vân Hải, hỏi có cần gì ? lập tức theo xe trở về.

      đường , còn nghĩ có nên gọi điện cho Quý Hân Nhiên , nghĩ nghĩ lại vẫn gọi, thầm nghĩ tạo cho niềm vui bất ngờ.

      Lúc về nhà, Quý Hân Nhiên lại chưa về, hẳn là cuối tuần bị Triệu Nghệ Hiểu lôi chơi, vội nên quên mang chìa khóa, vì thế ngồi ở vườn hoa dưới lầu chờ.

      Quý Hân Nhiên về, lại là về cùng Mễ Kiều Dương.

      phải thấy đàn ông đưa Quý Hân Nhiên về mà vui nhưng người này lại là Mễ Kiều Dương.

      Lần đầu tiên Quý Hân Nhiên đưa về nhà, chỉ vì Quý Kiến Đông nhắc đến người mà cãi cọ, lúc ấy cũng chẳng biết người đó là ai nhưng sau này biết, là Mễ Kiều Dương.

      Quý Hân Nhiên từng thiếu chút nữa trở mặt với người nhà, trong lòng , Mễ Kiều Dương có vị trí gì ai cũng hiểu.

      đứng đó nhìn hai người bọn họ, bọn họ nghe nhưng vẻ mặt hỗn loạn, đau lòng, thấu hiểu của Quý Hân Nhiên lại nhìn , điều này khiến hỗn loạn, thoáng nhớ lại kì nghỉ hè năm thứ ba, kích động chạy từ nhà bà ngoại về nhà, muốn thổ lộ với người con thầm thích lại phát , trai đôi…

      Quý Hân Nhiên bưng chén vằn thắn qua, thấy Đỗ Trường Luân còn ngồi đó, vẻ mặt như có tâm .

      “Sao thế?” vươn tay sờ trán . “Tinh thần kém như vậy, phải là bị ốm chứ?”

      “À, có gì, chỉ là hơi mệt chút”

      “Mau ăn , ăn xong tắm rồi nghỉ sớm”. Hiếm khi thấy mệt mỏi như vậy.

      Đỗ Trường Luân ăn xong rồi thẳng vào thư phòng: “Em ngủ trước , đừng chờ , phải làm số việc, chỉ sợ muộn”

      Cũng biết mấy giờ ngủ, sáng dậy chỉ thấy mắt toàn tơ máu, chiều hôm đó lại vội vã rời .

      Quý Hân Nhiên cảm thấy sau lần trở về này, Đỗ Trường Luân hình như bận hơn nhiều, mỗi lần gọi điện đều vội vàng được đôi câu. vì năm nay dạy khóa tốt nghiệp, công việc cũng rất bận rộn, bình thường cũng về nhà ở Vân Hải, dù sao về cũng chỉ có mình.

      Chương 39

      Hôm đó sau khi tan học, phát di động lại có hai cuộc gọi nhỡ của Đỗ Trường Luân. Gọi lại mới biết, ra Đỗ Vân Châu và vài chiến hữu cưỡi ngựa, kết quả ngựa nổi chứng khiến ông ngã, bị thương.

      vội xin nghỉ, gọi điện thoại xin lỗi Trữ Băng rồi chạy tới tỉnh thành.

      Đến bệnh viện, mọi người đều ở đó.

      “Sao rồi ?” hỏi Đỗ Trường Luân.

      “Cũng ổn, có gì lớn, là dây chằng bị giãn, và hơi bị chấn động phần não”. Cảm giác như Đỗ Trường Luân cũng khẽ thở phào.

      Đỗ Vân Châu nằm giường bệnh thở dài: “Ai dà, đúng là già rồi, lúc còn trẻ ngựa có khó thuần cỡ nào cũng từng cưỡi…”

      “Cha thấy chưa, nếu phải cha ỷ vào kinh nghiệm nhiều năm hôm nay chẳng thế này”. Đỗ Trường Côn khuyên ông.

      Thấy Quý Hân Nhiên, Đỗ Vân Châu mắng Đỗ Trường Luân: “Trường Luân, con đúng là, chỉ chút chuyện mà cũng làm phiền Hân Nhiên?”

      “Ông đừng mắng Trường Luân, còn chẳng phải tại ông, bao nhiêu tuổi rồi còn cưỡi ngựa, cứ làm bọn phải lo lắng”. Thượng Mai lườm ông cái.

      Bởi vì có gì quá to tát nên Đỗ Vân Châu kiên quyết nằm viện, tối hôm đó về nhà.

      Mọi người cũng đều về nhà, từ lúc nhận được điện thoại Quý Hân Nhiên tức tốc về tỉnh thành, hầu như được nghỉ ngơi. Giờ thực có chút mệt mỏi nên ngủ rất sớm.

      Nửa đêm tỉnh lại, Đỗ Trường Luân ở trong phòng, rất khát nước nên nhàng xuống lầu, phòng bếp tìm nước uống.

      Vừa xuống đến cầu thang lại phát ngoài hiên loáng thoáng có tiếng chuyện, bước lại gần, nơi đó chỉ có chiếc đèn tường, người chuyện ràng là hai em Đỗ Trường Luân, Đỗ Trường Côn.

      Lòng hiếu kỳ của Quý Hân Nhiên nổi lên, hai em trông thân thiết sao nửa đêm lại còn chuyện gì.

      “Trường Luân… xin lỗi… Năm đó, biết em…” Đỗ Trường Côn vốn luôn vui vẻ, năng sang sảng giờ lại ấp úng.

      “Biết hay có quan trọng …? Quan trọng là chị ấy thích ”. Đỗ Trường Luân vẫn giữ thái độ lạnh lùng, như thể chuyện đó chẳng liên quan gì đến mình. “Huống chi cũng thích chị ấy, đúng sao?”

      yên lặng khiến người ta như ngừng thở.

      Nửa ngày, giọng Đỗ Trường Côn lại truyền đến: “Mấy năm nay chắc chắn là em vẫn oán , mình xa như vậy…”

      nghĩ nhiều rồi, em rời khỏi nhà phải vì chuyện này… Chị ấy thành chị dâu của em, hai người hạnh phúc như vậy, em cũng vui…”

      Quý Hân Nhiên như bị trúng tà, ngơ ngác đứng đó, ra, ra người Đỗ Trường Luân từng thích là Quản Dĩnh. Điều này khiến đầu óc trống rỗng, đứng đờ người ở đó…

      Hồi lâu sau, mãi đến khi nghe thấy có người nhắc đến tên mình.

      “Hân Nhiên là tốt, em đừng khiến ấy bị tổn thương”

      Giọng Đỗ Trường Luân chẳng nghe ra cảm xúc gì: “Cái này cần quan tâm, cuộc hôn nhân của em vốn là theo mục đích thôi”.

      Đầu như bị dội chậu nước lạnh, Quý Hân Nhiên cảm thấy lạnh buốt từ trong ra ngoài. Hay lắm, hôn nhân theo mục đích sao?

      Trữ Băng phát sau khi từ nhà họ Đỗ trở về Quý Hân Nhiên như có tâm , thường thất thần mỗi khi chuyện.

      “Hân Nhiên, con sao thế? phải là cha Đỗ Trường Luân sao mà?”

      “Vâng, có gì to tát, tĩnh dưỡng thời gian là được”. thuận miệng đáp rồi mới giật mình phát Trữ Băng hỏi gì: “Con sao, mẹ, chắc là sắp đến thi giữa kỳ, gần đây hơi bận”.

      Trữ Băng biết nhưng cũng hỏi lại. Tính Quý Hân Nhiên là thế, muốn có hỏi kiểu gì cũng hỏi ra được

      Quý Hân Nhiên đương nhiên tự biết tâm trạng của mình tốt, thường thất thần giữa lúc mọi người náo nhiệt nhất. rất sợ những khi rảnh rỗi, những lúc như vậy nhịn được mà nghĩ đến những lời nghe được, mỗi lần nghĩ lại là mỗi lần đau…

      Quay về kí túc xá, mượn giấy bút mà viết thư pháp:

      “Cầm sắt vô đoạn ngũ thập huyền

      Nhất huyền nhất trụ tư hoa niên

      Trang Sinh hiểu mộng mê hồ điệp

      Vọng đế xuân tâm thác đỗ quyên”*

      * Đây là nửa đầu bài thơ “Cẩm sắt” của Lý Thương , tìm hiểu cụ thể hơn tại đây

      cứ viết mạch mà chẳng nghĩ gì…

      Sau khi đợt thi giữa kỳ kết thúc, vì để cuộc sống học đường trở nên sinh động mà tổ chức đấu bóng rổ cho giáo viên, chia theo tổ bộ môn. Tâm tình Quý Hân Nhiên tốt nhưng vì tập thể mà đành ra trận. Hơn nữa còn việc nhân đức nhường ai mà trở thành chủ lực của đội. Qua mấy trận, rất hăng hái xung phong khiến đội giành được thành tích cao nhất. Kết quả như vậy khiến mọi người rất đề phòng , kết quả trong trận đấu với tổ văn thể mỹ, vinh quang bị thương, lúc đập rổ bị trượt chân, lúc ấy cổ chân sưng vù.

      Đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ bắt phải nghỉ ngơi thời gian, đành xin nghỉ, về nhà mẹ đẻ.

      Đây vẫn là lần đầu tiên sau khi kết hôn về nhà ở, Trữ Băng thấy chân sưng vù, vừa đau lòng vừa trách: “Con đúng là, sao cứ như trẻ con, bóng rổ gì chứ? tập thể dục thẩm mỹ phải tốt hơn sao?”

      Lần này Quý Kiến Đông lại chẳng gì, chỉ bảo: “Về mấy ngày cũng được, ở cùng mẹ con.”

      Ở đến ngày thứ ba, Trữ Băng cảm thấy ổn, sao Đỗ Trường Luân chẳng gọi lấy cuộc điện thoại: “Con chuyện này cho Trường Luân?”

      Quý Hân Nhiên ngồi đọc sách giường, là “Ly tao” của Khuất Nguyên, mỗi khi tâm tình tốt đều thích đọc bài thơ này.

      “Cũng chẳng có chuyện gì lớn, ấy cũng bận lắm”. thản nhiên .

      Vì chân bị đau nên ở ngay phòng của khách ở tầng trệt. Ban ngày nhàn rỗi, ngồi đàn piano. Từ sau khi lên đại học, hầu như chạm vào đàn, giờ lại ngồi đàn hết nửa ngày, tất cả những bản nhạc từng học đều đem ra đàn…

      Nhớ lại những ngày đau khổ luyện đàn, như mới là hôm qua thôi, ra mọi thứ đều qua.

      Trữ Băng nghe tiếng đàn réo rắt mà càng lo lắng.

      Chắc chắn là Hân Nhiên có tâm . Tính cách Hân Nhiên rất bướng bỉnh, càng lúc tâm tình tệ hại càng cố làm những việc mình thích. Năm cấp ba, khi Quý Kiến Đông sửa lại nguyện vọng của , chẳng gì mà chỉ tự nhốt mình trong phòng làm toán hình học gian, đây là thứ khiến đau đầu nhất.

      Cuối cùng bà vẫn nhịn được mà gọi điện thoại hỏi Đỗ Trường Luân: “Trường Luân, chỗ con bận lắm à?”

      “Sao thế mẹ?”

      Trữ Băng rất ít khi gọi điện cho .

      “À, cũng có gì, Hân Nhiên bị đau chân, ở nhà nghỉ, sợ con lo nên cho mẹ cho con, nếu con bận về xem sao”

      “Sao lại bất cẩn như thế, có nghiêm trọng ạ?”. Lần trước từ tỉnh trở về, Quý Hân Nhiên cũng ít khi gọi điện thoại cho . Mà mỗi lần cầm điện thoại muốn gọi là lại nhớ đến hình ảnh tối hôm đó, tâm tình trở nên lo lắng, buồn bực.

      “Đừng lo, bác sĩ nghỉ ngơi mấy ngày là được rồi. Chắc là ở nhà buồn, mẹ thấy tâm tình nó tốt”. Trữ Băng vội giải thích.

      Việc học ở trường Đảng kết thúc, theo lệ thường là ra ngoài thực tế, thực ra cũng chính là coi như du lịch. Đỗ Trường Luân lấy cớ có việc gấp cần làm nên tham gia, về thẳng Vân Hải.

      Chân Quý Hân Nhiên tốt lên nhiều, chỉ là dám đứng quá lâu.

      Ăn cơm tối xong, hai người về nhà.

      “Chân bị thương sao cho tiếng?” Đỗ Trường Luân lái xe, ngữ khí bình tĩnh.

      “Chẳng lẽ chỉ vì chút việc này mà bắt về?” Quý Hân Nhiên trả lời cũng rất bình tĩnh.

      nhìn ra ngoài cửa sổ, đèn đường dần dần sáng lên, từ xa nhìn lại tựa như chuỗi vòng lấp lánh, ánh sáng ngọc trong veo.

      yên lặng và vẻ bất an của càng khiến Đỗ Trường Luân lo lắng.

      Hai người đều có tâm riêng, cả đường đều im lặng.

      Đến dưới lầu, Đỗ Trường Luân định đỡ lên.

      sao, em tự được”.

      từ chối của khiến lửa giận đè nén lâu của Đỗ Trường Luân thể nhịn thêm nữa: “Quý Hân Nhiên, em coi là gì? Là người thuê phòng với em à?… Trẹo chân là chuyện cần cho biết chuyện gì mới là chuyện lớn? Cái gì mới là chuyện cần biết?… Hay là chẳng có gì cần cho biết?…”

      Mặt xanh mét, mặc kệ Quý Hân Nhiên phản ứng thế nào, bế thốc lên lầu.
      tart_trung thích bài này.

    2. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 40 + 41 + 42
      Mưa ở Phía Tây

      Tác giả: Ngũ Nguyệt Ngải Thảo

      Edit: Heo con

      [​IMG]

      Chương 40

      Từ lần tranh chấp dưới lầu đêm đó, quan hệ hai người như lại quay về lúc ban đầu, khách khí mà bất hòa.

      Sau khi Đỗ Trường Luân quay về trở nên rất bận rộn, các loại kiểm tra, hội nghị khiến chẳng còn thời gian mà thở, cảm thấy mệt mỏi chưa từng có mà lòng lại càng mỏi mệt hơn.

      cảm thấy có chỗ ổn nhưng lại chẳng được là ổn ở đâu. Chân Quý Hân Nhiên khỏi quay về trường học, vì dạy lớp cuối cấp nên thường về.

      Cho dù là cả hai người cùng ở nhà cũng hầu như chẳng gì.

      bàn ăn, Quý Hân Nhiên im lặng khác thường, khẩu vị như cũng tốt. Ăn cơm, thu dọn xong xuôi, ôm máy tính vào phòng ngủ, mấy lần vào định chuyện với đột nhiên gọi điện thoại cho ai đó, vẻ mặt như muốn bị làm phiền.

      Chỉ là có lần, nửa đêm tỉnh lại, phát Quý Hân Nhiên cứ kinh ngạc nhìn mình, trong mắt là đơn khiến cho nơi nào đó trong lòng như thắt lại.

      “Em sao thế Hân Nhiên?”, nhàng ôm lấy .

      Giọng dịu dàng khiến Quý Hân Nhiên nhịn được mà muốn khóc, vùi mặt vào lòng , nghe tiếng tim đập mạnh mẽ, rất muốn : Em muốn xem trong lòng rốt cuộc có em ?

      Nhưng cuối cùng chỉ rầu rĩ “em gặp ác mộng”.

      Đỗ Trường Luân ôm chặt, trong lòng vô cùng bi thương. ràng là hai người gần gũi đến độ có thể nghe được tiếng tim đập của nhau mà lại cảm thấy ràng có bức tường vô hình chắn giữa hai người.

      Lúc nhận được điện thoại của Quản Dĩnh, Đỗ Trường Luân thực sửng sốt, tốt nghiệp nhiều năm rồi, chính xác mà là từ khi thành chị dâu của mình, vẫn rất khách khí với . Quản Dĩnh từng nhiều lần với , sao thành người nhà rồi lại trở nên khách khí?

      sao có thể hiểu được cảm giác trong lòng ? Tâm năm đó của cho đến giờ vẫn biết, cho nên với hai người chỉ là bạn học thân thiết rồi sau đó vì Đỗ Trường Côn mà thành người nhà.

      Thực ra sau khi và Đỗ Trường Côn ở bên nhau, biết hề có tâm tư đó với mình.

      Năm thứ ba, mời và vài bạn học về nhà chơi, thực ra chỉ định hẹn nhưng nghĩ kỹ thấy vẫn nên mời vài bạn học thân thân về cùng.

      Lần đó vừa khéo Đỗ Trường Côn ở nhà nghỉ, hài hước hiền hòa nên rất nhanh quen với mọi người, mấy bạn đều vây lấy mà nghe kể chuyện vui trong quân doanh.

      Đỗ Trường Luân cũng để ý, Đỗ Trường Côn cao lớn nên rất có duyên với phái nữ, ngờ là Đỗ Trường Côn và Quản Dĩnh vừa gặp mến nhau, càng làm cho khó chịu là bọn họ hẹn hò thời gian dài nhưng đều giấu . như thằng ngốc, đắm chìm trong niềm vui thầm kín của mình, khi kích động trở về, định đem chiếc chuông gió vỏ sò cho Quản Dĩnh, bởi vì thích chuông gió, ở cửa sổ kí túc xá treo đủ loại chuông gió, từng thích nhất là chuông gió làm từ vỏ sò tự nhiên.

      và Đỗ Trường Côn ở bên nhau, Đỗ Trường Côn vui vẻ với : “Về sau Quản Dĩnh chiếm tiện nghi của em rồi, em lớn hơn ấy nhưng lại phải gọi ấy là chị dâu”. Quản Dĩnh ở bên thẹn thùng , trong nháy mắt đó, sắc mặt hẳn là rất khó coi nhưng hai người đắm chìm trong hạnh phúc đó lại hề phát

      Cảm giác khó xử và thất bại này theo nhiều năm, điều duy nhất có thể làm là để ý, thân thiết với bọn họ. Lấy cớ bận việc mà ít khi về nhà. Tính vốn luôn lạnh lẽo nên mọi người cũng cảm thấy có gì ổn, chỉ là sau này mẹ mơ hồ phát điều gì đó. Mỗi lần về có thể cảm nhận được ánh mắt của mẹ, ánh mắt như muốn với mà lại biết nên thế nào, nhưng có số việc chẳng cần phải , huống chi, bao năm qua quen với quan hệ mẹ con chẳng hề thân mật này…

      nhận được điện thoại của Quản Dĩnh, cuối tuần trở về nhà.

      Quản Dĩnh với : “Trường Côn muốn ly hôn với chị”.

      luôn trấn tĩnh cũng vẫn bị hoảng sợ.

      Mấy năm nay cho dù là rất ít khi về nhà nhưng cũng biết tình cảm vợ chồng hai người bọn họ rất tốt, thứ tình cảm tự nhiên, dù chỉ giơ tay nhấc chân cũng vẫn bộc lộ ràng.

      cũng cho rằng hôn nhân của bọn họ xuất vấn đề có liên quan đến mình, đây phải là tính cách của Đỗ Trường Côn.

      Hôm đó chuyện với Đỗ Trường Côn quả có chút bực mình, thích lúc nào Đỗ Trường Côn cũng lấy tư thái của người thắng cuộc mà với mình.

      Qua thằng Béo, Đỗ Trường Côn mới biết từng thích Quản Dĩnh, cũng chẳng có gì bất ngờ. Năm đó biết tâm của mình chỉ có thằng Béo, mà tính thằng Béo lại như vậy, chuyện gì cũng chẳng giữ kín được lâu, trời sinh vui vẻ, hơn nữa luôn nghĩ ai cũng như mình, chuyện gì qua cho qua, cho nên hôm họp lớp đó, và Quản Dĩnh cùng , cậu ta lén thầm với : “Cuối cùng Quản Dĩnh vẫn là người nhà họ Đỗ các cậu”.

      Đỗ Trường Luân vội vàng về nhà, chỉ với Hân Nhiên: trong nhà có chút việc.

      là có chuyện gì, Quý Hân Nhiên cũng muốn hỏi nhiều nhưng thấy vẻ vội vàng của lại sợ bên đó thực có chuyện, nghĩ tới nghĩ lui vẫn gọi điện qua. Điện thoại là dì giúp việc nghe, lần trước sau khi Đỗ Vân Châu bị ngã, sợ mình Thượng Mai lo xuể, nên Đỗ Trường Côn mời bà giúp việc tạm thời đến.

      “Dì Lâm, trong nhà có ổn ?”. từng gặp người này, mập mạp, vẻ mặt từ ái, nấu ăn rất ngon.

      “Là Hân Nhiên đúng ?”, bà nhiệt tình chào hỏi, “trong nhà vẫn ổn, sao con về với Trường Luân?”

      “À, con dạo này hơi bận… cha con khỏe ạ?”

      “Khỏe lắm, vừa rồi mẹ con đưa ông ấy ra ngoài lại, vừa rồi Trường Luân và Quản Dĩnh ra ngoài, con tìm nó à?”

      “À, , con có việc gì đâu, chỉ tiện hỏi thế thôi”, vội cúp máy.

      Đỗ Trường Luân chỉ ở đó ngày, trở về rồi luôn là vẻ tâm nặng nề. Quý Hân Nhiên muốn mà cũng định đoán lần này rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

      Buổi tối, Quý Hân Nhiên ôm laptop chat chit với Lưu Lâm. Đỗ Trường Luân nhàn nhã hiếm thấy mà nằm bên giường lật báo. Người ta “gần mực đen, gần đèn rạng”, bị Quý Hân Nhiên mưa dầm thấm đất, đôi khi cũng xem báo chí trước khi ngủ.

      Di động đột nhiên vang lên, là của Đỗ Trường Luân, điện thoại trừ nhạc chuông riêng của Quý Hân Nhiên những số khác đều để tiếng chuông thông dụng, trong ban đêm yên tĩnh tạo nên bất ngờ.

      “Xin chào”. cầm di động, “Chị chờ chút”, nhìn Quý Hân Nhiên bên cạnh cái rồi đứng dậy ra ban công.

      Quý Hân Nhiên nhìn người nhận điện thoại ở ban công, chỉ cảm thấy tay chân lạnh lẽo, nghe được trong điện thoại là giọng nữ, chỉ cần câu khiến Đỗ Trường Luân lo lắng như vậy, còn có thể là ai?

      “Tự đối xử tốt với bản thân chút, những cái khác chỉ là thứ yếu”. nặng nề gõ lên cửa sổ chat hai hàng chữ này.

      Chương 41

      Quý Hân Nhiên bắt đầu hơi sợ về nhà, sợ cảm giác hai người sống chung căn nhà lại như người xa lạ. Thời gian ở nhà càng ngày càng ngắn, cuối tuần chủ yếu đều cùng Triệu Nghệ Hiểu dạo phố, mua sắm.

      Hách Lực vì có hạng mục đầu tư nên hầu hết đều ở công ty, có đôi khi ở lại ngay nhà Triệu Nghệ Hiểu, điện thoại cũng chẳng buồn gọi, chỉ nhắn tin: “Đêm nay ở lại nhà Triệu Nghệ Hiểu, về”. Đối phương ngay cả nhắn lại cũng có, sau này chỉ nhắn “Đêm nay về”. Dù sao người đó cũng quan tâm.

      Trong thời gian này lại về nhà lần, tháng về nhà hai lần, đúng là bất thường, trước kia dù về tỉnh họp chưa chắc về nhà.

      Có đôi khi nhịn được mà nghĩ, với người đàn ông chung sống cùng mình lâu như vậy, rốt cuộc mình hiểu ta được bao nhiêu?

      về nhà, Trữ Băng cả kinh : “Hân Nhiên, sao con gầy nhiều thế?”

      nhìn gương rồi tự vuốt mặt mình: “Gầy ạ? cảm thấy gì cả?”. Thực ra cằm nhọn hơn nhiều.

      “Con ấy à, có phải nấu cơm mà ăn uống linh tinh ở ngoài ? Lười nấu về nhà mẹ nấu cho con”. nghe vậy mà mắt cay cay, vội quay mặt .

      Lúc ăn cơm, Trữ Băng có hơi buồn lo: “Hân Nhiên, sao mẹ cảm thấy cha con như giấu mẹ chuyện gì? Mấy ngày nay đều về rất muộn, bận tối mắt tối mũi”.

      “Có bao giờ cha bận đâu? Mẹ nghĩ nhiều rồi”.

      phải, Hân Nhiên, mẹ cảm thấy có hơi lạ, có lần ông ấy đột nhiên hỏi mẹ muốn du lịch ở đâu, qua đợt này cùng mẹ du lịch. Con bảo, trước mẹ muốn ông ấy cùng, ông ấy luôn rảnh, công ty bận rộn, giờ lại chủ động hỏi mẹ?… Hơn nữa, có đôi khi hình như ông ấy muốn gì đó với mẹ nhưng hỏi lại lại chẳng chịu gì…”

      “Mẹ, mẹ cũng đừng tự nghĩ nhiều, chờ lúc về con hỏi chú Đức xem sao”. Thực ra cũng chẳng nghĩ có chuyện gì, vậy thuần túy là để mẹ đỡ lo.

      Gần đây Đỗ Trường Luân cũng rất bận rộn, trong thành phố có thể thay đổi nhân . Có tin đồn, sang năm bí thư thị ủy đến tỉnh ủy nhận chức, chức vụ bỏ trống này biết do ai tiếp nhận. Đương nhiên, khả năng lớn nhất là thị trưởng Trần nhưng cũng có thể do đề bạt mà do cấp phái tới, chuyện chưa chắc chắn luôn có rất nhiều biến cố bất ngờ.

      Về lý mà , ai tiếp nhận chức vụ này cũng chẳng liên quan gì nhiều đến nhưng làm chính trị luôn có bè phái, ban đầu còn mong mình có thể mặc kệ nhưng càng dấn thân vào chốn quan trường càng phát , đây là điều thể.

      vừa tốt nghiệp xong làm thư lý cho thị trưởng Trần, lúc đó ông vẫn là phó thị trưởng. Đến hôm nay, vị trí hai người đều thay đổi nhưng trong mắt người khác, chính là người của thị trưởng Trần. Nhất cử nhất động của đều chứa ý tứ của Trần thị trưởng. Mà có thể ngồi vào vị trí bí thư hay với thị trưởng Trần là rất quan trọng, ngồi rồi, phía trước chính là biển rộng trời cao, thể ngồi có lẽ mãi mãi dậm chân tại chỗ. Trong thời điểm mẫn cảm này, Đỗ Trường Luân mong công việc của mình xảy ra sai sót gì để người khác lấy cớ, ảnh hưởng đến tiền đồ của ông.

      Đỗ Trường Luân nhìn Quý Hân Nhiên dần trở nên trầm mặc, gầy yếu, ràng có rất nhiều lời muốn nhưng lại chẳng biết nên từ đâu. luôn nghĩ, chờ chút, đợi qua mấy ngày bận rộn rồi nhất định phải chuyện tử tế với .

      Mấy ngày nay, vì chuyện của Quản Dĩnh và Đỗ Trường Côn mà về tỉnh hai lần, cho Quý Hân Nhiên vì Quản Dĩnh dặn , sợ làm Đỗ Trường Côn thấy nặng nề hơn, chuyện này vẫn cần với Hân Nhiên, dù sao cũng liên quan đến riêng tư của Đỗ Trường Côn.

      Sở dĩ Đỗ Trường Côn muốn ly hôn cũng là vì Quản Dĩnh. Mấy năm qua hai người vẫn luôn mong có con nhưng lại có tin gì. Trước đó mấy ngày, hai người xét nghiệm, ra lần chấp hành nhiệm vụ, Đỗ Trường Côn bị thương mà ảnh hưởng đến khả năng sinh dục. Hai người thể có con. Đỗ Trường Côn rất đau khổ, muốn liên lụy đến Quản Dĩnh nên đề nghị ly hôn. Cha mẹ khuyên cũng nghe. Quản Dĩnh bất đắc dĩ nên mới nhờ Đỗ Trường Luân giúp.

      về tỉnh tìm Đỗ Trường Côn, nhiều năm qua, lần đầu tiên hai em mở rộng lòng mà thành chuyện với nhau.

      ấy thích trẻ con như vậy, thể ích kỷ cướp quyền làm mẹ của ấy…”, hiển nhiên Đỗ Trường Côn cũng rất đau khổ vì quyết định này.

      , tình cảm của Quản Dĩnh với hẳn là nhất… nhìn hai người hạnh phúc, em thực rất vui, đây là lời em rất … Thực ra lần trước chỉ là giận nên thế… Em thích cuộc sống tại, hi vọng có thể sống tốt với Hân Nhiên…”

      tới câu cuối, trong đầu ra khuôn mặt gầy yếu của Quý Hân Nhiên, lòng có chút chua xót, trong lòng liệu có nghĩ như ?

      Chiều thứ năm, Quý Hân Nhiên đến sở giáo dục đưa tài liệu, lúc về thấy còn sớm nên lại quay về trường.

      Lúc qua quán trà Thanh Phong cũng là lúc đợi đèn đỏ, tầm mắt đảo qua cửa sổ thủy tinh của quán trà, đột nhiên quay phắt lại, vị trí bên cửa sổ, người mặc vest xám chính là Đỗ Trường Luân, mà đối diện lại là Quản Dĩnh.

      Quý Hân Nhiên cảm thấy tim mình dần chìm xuống vực sâu thấy đáy…

      “Hân Nhiên, lúc nào đến Vân Hải nhất định tới làm phiền em” lời Quản Dĩnh như vẫn vang vọng bên tai…

      đến Vân Hải mà Đỗ Trường Luân lại chẳng cho mình.

      Mãi đến khi tiếng còi xe đằng sau vang lên, mới lấy lại tinh thần, ra đèn chuyển xanh.

      về trường, về thẳng nhà.

      đường, mấy lần rút di động nhưng lại cất vào, sợ nghe được đáp án mình muốn nghe.

      Đỗ Trường Luân cũng về muộn quá, bật đèn lên mới phát Quý Hân Nhiên ngồi sofa.

      “Về rồi sao bật đèn?”. Lòng có chút kinh ngạc, thời gian này, nếu phải là cuối tuần hầu như đều về.

      Quý Hân Nhiên ngẩng đầu nhìn Đỗ Trường Luân, “Lại tăng ca?”

      “Ừm, có chút việc”. Quản Dĩnh đến đây công tác, tìm vẫn là chuyện kia, Đỗ Trường Côn tham gia tập huấn nhưng hình như dần buông lỏng chuyện này, kiên trì như trước nữa. “Cảm ơn em, Trường Luân, thực ra có con đương nhiên thấy tiếc nuối nhưng so ra ở bên ấy là rất tốt rồi”. Quản Dĩnh chân thành .

      Lúc Quản Dĩnh vậy, lòng lại có cảm giác như trút được gánh nặng, thực thoải mái.

      chuyện Quản Dĩnh cho Quý Hân Nhiên, thứ nhất là vì mai Quản Dĩnh về, thứ hai là nếu Hân Nhiên ở đây, hiển nhiên là có chút chuyện tiện .

      Quý Hân Nhiên thấy chút chần chừ trong mắt , đứng dậy:“ cũng mệt rồi, ngủ sớm ”.

      “Em ăn cơm chưa?” phòng bếp có dấu vết gì.

      “Ăn ở nhà mẹ”. Quý Hân Nhiên cảm thấy chút sức lực cuối cùng giờ cũng biến mất…

      Chương 42

      Triệu Nghệ Hiểu gọi điện thoại đến, bị kích động: “Hân Nhiên, đọc báo ngày hôm nay chưa?”

      “Đọc làm gì chứ? Có thời gian mình thà lên mạng đọc tiểu thuyết còn hơn”. Báo chí địa phương rất nhiều chủng loại, nhật báo, báo chiều, báo buổi sáng nhưng trình độ thực dám khen nên cũng rất ít đọc. (Cải nở hoa mọi nơi J))

      “Cậu quá coi thường thành quả lao động của bọn mình rồi đấy”. Triệu Nghệ Hiểu căm giận nhưng vẫn thỏa hiệp: “Được rồi, được rồi, nể tình gần đây tâm tình cậu tốt nên mình cũng so đo với cậu. chuyện đứng đắn, nhật báo hôm nay nhất định cậu phải xem đó”.

      “Sao như cậu lên báo thế?”, buồn cười.

      phải mình lên, là có người lên”. Triệu Nghệ Hiểu úp úp mở mở, “Cậu đọc biết”.

      Vì Triệu Nghệ Hiểu thế nên đường về nhà, Quý Hân Nhiên vẫn mua tờ nhật báo Vân Hải.

      Là Mễ Kiều Dương, bài phỏng vấn choán trọn trang báo, đương nhiên chắc chắn đây là phần của quảng cáo, tuyên truyền cho xí nghiệp.

      Nhưng thể phủ nhận, sau khi dự án được đầu tư, bản thân cũng thành nhân vật phong vân. Nhìn loạt danh hiệu vinh dự, cái gì mà “mười nhân vật kiệt xuất của Vân Hải”, cái gì mà có những sáng tạo đặc biệt trong khoa học kỹ thuật… Bên cạnh là bức ảnh lớn của , vẫn là nụ cười tươi như cậu nam sinh đại học năm nào.

      Lúc Đỗ Trường Luân về nhà cũng muộn, Quý Hân Nhiên ngủ.

      bàn trà trong phòng khách có tờ báo, ngồi xuống, cần nhìn cũng biết là báo hôm nay, nhật báo Vân Hải là báo Đảng, ngày nào cũng phải xem. cũng biết Quý Hân Nhiên chẳng bao giờ xem loại báo này, đương nhiên hôm nay hẳn là ngoại lệ.

      Vốn hôm nay có thể về sớm nhưng lại ngồi chần chừ lâu trong văn phòng.

      Trong đầu lặp lặp lại câu báo của Mễ Kiều Dương: “… Nhiều năm qua, gặp rất nhiều khó khăn, những lúc khó khăn nhất tôi cũng muốn từ bỏ, tôi hi vọng dùng thành công của mình để chứng minh với ấy, tôi thể để ấy nhìn nhầm người… Tôi hi vọng khi mình thành công có thể chia sẻ với ấy, nhưng cuối cùng vẫn bỏ lỡ…”

      Lời tỏ tình sâu nặng như vậy, đương nhiên hiểu “ ấy” là ai, con ếch năm nào giờ thành hoàng tử, chẳng biết ấy có hối hận với quyết định ngày đó.

      Trong lúc say ngủ, Quý Hân Nhiên luôn cảm thấy sau lưng như có ai dùng lông chim nhàng đụng chạm, cảm giác ngứa ngáy kì quái.

      Tỉnh lại hóa ra là làn môi ấm thổi bên gáy

      Thấy tỉnh lại, Đỗ Trường Luân ôm lấy từ đằng sau.

      “Em mệt…”, nhàng gỡ tay ra.

      Đỗ Trường Luân thu tay về, thực ra cũng định làm gì, chỉ là muốn ôm , cảm nhận chút hơi thở của .

      Sau lúc lâu, lạnh lùng : “Là tim mệt đúng ?”

      Quý Hân Nhiên xoay người lại: “Đỗ Trường Luân, có gì thẳng, kì quái như thế làm gì?”

      Đỗ Trường Luân nhìn , mấy hôm nay rất gầy, mặt như chỉ còn lại bằng bàn tay, càng khiến mắt to hơn.

      “Mấy hôm nay em có vẻ vui, vì sao?”

      Vì sao? Quý Hân Nhiên đương nhiên biết là vì sao? Nhưng vẫn muốn nghĩ nhiều về vấn đề này, giống như con đà điểu tự vùi mình vào cát, luôn nghĩ, mình nghĩ đến, động chạm vào vấn đề này là có thể coi như biết gì, chẳng xảy ra chuyện gì, ít nhất bề ngoài là như vậy.

      luôn nghĩ vòng qua, chạm vào vấn đề khiến mình đau đớn, về phần có thể vòng , sau khi vòng thế nào, nghĩ mà cũng muốn suy nghĩ.

      nhìn Đỗ Trường Luân, cảm giác cả người rét run lại tới nữa, thực muốn hỏi ra miệng, chẳng lẽ bắt em phải là em biết thực ra thích chị dâu , biết cuộc hôn nhân của chúng ta chỉ là “theo…”

      Mắt nhìn sang nơi khác: “Em vẫn luôn là thế này, sao lại vui?”

      mù, em gầy thế này, là sao hả Hân Nhiên?”

      chịu bỏ qua khiến Quý Hân Nhiên hoàn toàn bị chọc giận. ngồi phắt dậy: “Đỗ Trường Luân, rốt cuộc định gì? quan tâm đến em từ bao giờ thế?”

      Đỗ Trường Luân cũng chẳng hiểu mình bị làm sao. Thực ra hoàn toàn có thể giống như trước kia, theo lời , chuyển đề tài nhưng hôm nay muốn, lòng nghẹn hơi, đúng là muốn chọc giận Quý Hân Nhiên.

      “Đọc báo hôm nay có cảm nghĩ gì?”

      Cuối cùng Quý Hân Nhiên cũng hiểu được vì sao đêm nay lại như vậy, thấy có chút nực cười, đúng, lời đó của Mễ Kiều Dương rất khiến người ta cảm động nhưng cũng chẳng thấy có gì ảnh hưởng đến mình, sớm biết có ngày thành công, biết từ rất lâu rồi. Nhưng khắc rời khỏi ấy nghĩ tới việc trở lại bên Mễ Kiều Dương, loại người vì giang sơn mà bỏ qua người trong lòng, ngồi ổn ngai vàng lại muốn nối lại tình xưa, thích.

      “Đỗ Trường Luân, cần chuyện này, em đa tình như , chuyện quá khứ em sớm để ý rồi”. đứng dậy, chuẩn bị xuống giường, nếu thêm gì nữa chỉ e mất khống chế.

      “Em dối”. Đỗ Trường Luân đột nhiên giữ chặt tay , dùng sức rất mạnh, cả người Quý Hân Nhiên ngã nhào vào lòng .

      “Đỗ Trường Luân, quá đáng rồi đấy…”, ràng là lòng vẫn luôn thích người khác, ràng đây chỉ là cuộc hôn nhân cho có với , kết quả giờ còn chỉ trích .

      Nước mắt cứ thế rơi, là người rất ít khi khóc nhưng mấy ngày nay chịu đủ áp lực, tủi thân, đau lòng… đủ loại cảm giác thể kể cứ thế dâng lên, khóc rất đau lòng, khóc đến thở được: “ ràng là … vẫn là …”

      Ở bên nhau lâu như vậy, đây là lần đầu tiên Đỗ Trường Luân thấy Quý Hân Nhiên khóc, từng giọt nước mắt rơi xuống ống tay áo , lòng mềm lại, sao mình phải chọc giận , coi như biết gì, phát gì, chẳng phải trước kia vẫn thế sao?

      “Đừng khóc”, khẽ vỗ lưng , có hơi thất thố, biết nên dỗ dành thế nào.

      Quý Hân Nhiên khóc lâu mới bình tĩnh trở lại, thích khóc, luôn coi đó là yếu đuối nhưng vừa rồi cũng hiểu tại sao, có lẽ là mấy ngày qua quá mệt mỏi rồi.

      Đỗ Trường Luân ở bên giọng dỗ dành, chẳng nghe gì, chỉ cảm thấy mệt muốn chết, sau đó cứ thế mà ngủ…

      Rất lâu sau này, nhớ lại đêm này, có số chuyện lật lên được góc, nếu lúc đó trốn tránh, hết suy nghĩ trong lòng liệu kết quả có khác ?
      tart_trung thích bài này.

    3. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 43 + 44
      Mưa ở Phía Tây

      Tác giả: Ngũ Nguyệt Ngải Thảo

      Edit: Heo con

      [​IMG]

      Chương 43

      Giám đốc Ngân hàng kiến thiết Vân Hải xảy ra chuyện, bị Viện kiểm sát bắt .

      Điều này ở Vân Hải cũng thành tin tức nóng sốt, lời đồn truyền rất nhiều, đủ mọi phiên bản, có người kể tìm được trong nhà bao nhiêu tiền mặt, bao nhiêu vàng thỏi, có người kể ở bên ngoài ông ta có bao nhiêu tình nhân, bao nhiêu biệt thự cho người tình…

      Quý Hân Nhiên nghe các giáo viên bàn chuyện, nghĩ, người xảy ra chuyện, sau này chẳng biết bao nhiêu người bị cuốn vào theo, chỉ là vạn lần cũng thể ngờ, Quý Kiến Đông lại bị cuốn vào.

      Lúc Trần Bỉnh Đức gọi điện cho , ở trong phòng dạy vài học trò bình luận bài văn.

      “Giám đốc Quý vừa bị người của Viện kiểm sát dẫn …”, cả nửa ngày mới lấy lại tinh thần, theo bản năng cầm di động ra ngoài hành lang.

      “Hân Nhiên, cháu đừng lo quá”, thấy hồi lâu đáp, chú Đức cũng có chút lo lắng.

      “Chú Đức, chuyện này rốt cục là thế nào? Xảy ra chuyện gì?”, hầu như chẳng biết gì về chuyện của công ty hết.

      “Haiz, hai câu cũng thể cho được, hình như là có liên quan đến vụ án của giám đốc Lỗ của ngân hàng kiến thiết”.

      Quý Hân Nhiên xin phép rồi vội trở về Vân Hải, thẳng đến trụ sở công ty Đông Hạo.

      Cao ốc Đông Hạo ở phía đông thành phố, cao ốc mười tầng sang trọng, là sản nghiệp của chính Đông Hạo, năm tầng dưới là cho bên ngoài thuê, từ tầng 6 đến tầng 10 là của công ty Đông Hạo. Lần trước tới đây là khi mới tốt nghiệp đại học, vì chuyện Mễ Kiều Dương mà đến tìm Quý Kiến Đông, kết quả là vui mà rời .

      Văn phòng Quý Kiến Đông ở tầng 8, ông là người rất mê tín, biển số xe, số điện thoại đều thích số 8 cho nên chọn tầng 10 mà chọn tầng 8 để làm văn phòng.

      Chủ tịch bị viện kiểm sát đưa chẳng nghi ngờ gì chính là tin tức khiến cả công ty nổ tung, cảm giác ánh mắt chào hỏi của thư ký cũng còn đơn giản như trước.

      Chú Đức ở văn phòng chờ : “Chú Đức, rốt cuộc là sao lại thế này?”.

      “Hân Nhiên, cháu tới rồi?”, Trần Bỉnh Đức cũng rất lo lắng, “Chuyện này nhất thời cũng ràng được nhưng có thể khẳng định là liên quan đến giám đốc Lỗ”.

      “Sao cha cháu có thể liên quan gì đến phía đó được? có chuyện sao?”, chuyện thương trường cũng quá hiểu.

      “Viện kiểm sát chỉ là đến hỗ trợ điều tra, biết bọn họ rốt cuộc nhận được tin gì nhưng mà…”, Trần Bỉnh Đức thoáng trầm ngâm, “Đông Hạo phải là công ty bình thường, nếu bọn họ chắc chắn làm thế?”.

      “Thế phải làm sao đây? Chú Đức, công ty rốt cuộc có vấn đề gì?”.

      “Hân Nhiên, cháu làm trong nghề nên biết, công ty nào bị điều tra thực cũng thể có vấn đề, có số việc chẳng qua là có muốn điều tra hay thôi. Bao năm nay công ty làm nhiều công trình như vậy, cả ngày giao tiếp với bên ngân hàng, chính phủ, giao tình rất sâu…”

      “Hân Nhiên, cháu phải bình tĩnh , mẹ cháu còn biết chuyện này, cháu về với mẹ trước , lát nữa chú gọi điện đến bảo mẹ cháu là cha cháu phải công tác, hai ngày này về nhà, chị ấy khỏe, tạm thời giấu chị ấy ”.

      Quý Hân Nhiên gật gật đầu, biết trước mắt mình cũng chỉ có thể làm được chuyện này mà thôi.

      Lúc vào cửa, cố hết sức bình tĩnh lại, sợ mẹ nhìn ra điều gì khác lạ, thực ra có thể giấu đến bao giờ? Chuyện này tốc độ truyền bá còn hơn cả tin hot của ngôi sao, chẳng mấy ngày chắc chắn cả thành phố đều biết.

      Trữ Băng thấy về có chút bất ngờ “sao lại về lúc này?”. Bình thường nếu phải cuối tuần rất ít khi về nhà.

      “À, về có chút chuyện”, ngừng lại chút rồi thêm, “Mẹ, tối ăn gì? Con về nhà, ăn luôn ở đây”.

      “Hay là gọi cả Trường Luân đến, bảo cả cha con về nữa, lâu rồi cả nhà chưa cùng ăn bữa cơm”.

      Quý Hân Nhiên cúi đầu dám nhìn vào mắt Trữ Băng, “Mẹ, hôm nay được, gần đây Trường Luân rất bận”.

      xong điện thoại bàn reo, biết chắc chắn là chú Đức gọi đến, quả nhiên Trữ Băng nghe xong cho : “Cha con cũng về, bảo phải khảo sát ở bên ngoài, mấy ngày liền”.

      cẩn thận nhìn sắc mặt Trữ Băng, vẫn may có gì bất ổn.

      Cơm tối rất phong phú, Quý Hân Nhiên thực muốn ăn nhưng lại sợ Trữ Băng nhìn ra cái gì nên đành liều mạng ăn.

      Ăn nửa bữa, di động vang, là Mễ Kiều Dương, nhìn mẹ cái rồi cầm di động ra ngoài phòng khách.

      “Hân Nhiên, giờ em ở đâu?”, giọng Mễ Kiều Dương có chút cẩn thận.

      “Em ở chỗ mẹ”, nghe giọng Quý Hân Nhiên biết là biết chuyện của cha mình, “Mẹ em còn chưa biết chuyện này, mẹ khỏe…”

      “Hân Nhiên, em đừng lo lắng, chú ý sức khỏe chính mình”.

      Quý Hân Nhiên cười khổ: “Em lo lắng có được gì đâu? Chẳng giúp được gì cả”.

      “Bác trai sao đâu, trong giới ông cũng coi như là cây đại thụ, có sóng gió nào mà chưa trải qua,… mặc kệ thế nào, em phải cố gắng giữ sức khỏe”. biết cuộc sống, công việc của Quý Hân Nhiên vẫn rất đơn giản, rất sợ chấp nhận được chuyện này.

      “Cảm ơn , em biết, em còn phải chăm sóc mẹ”.

      Hai người chuyện khá lâu, lúc về phòng ăn, Trữ Băng nhịn được hỏi: “Ai thế? Trường Luân à?”

      thoáng chần chừ: “ phải, là Mễ Kiều Dương”.

      “Hân Nhiên, đừng trách mẹ lắm lời, con kết hôn, có số việc nên chú ý chút”.

      “Mẹ, bọn con có gì đâu, giờ chỉ là bạn bè bình thường thôi”.

      “Con cảm thấy có gì nhưng dù sao cũng có đoạn thời gian… người khác nghĩ gì, Trường Luân có hiểu lầm ?”.

      nhớ lại lời Đỗ Trường Luân đêm đó, im lặng.

      Buổi tối và Trữ Băng xem TV, luôn thấy bất an, nhà rộng như vậy trống rỗng, biết khi nào cha về? Cũng chẳng biết “giao tình” chú Đức đó sâu đậm cỡ nào?…

      Hàng loạt vấn đề cứ thế mà ập tới, như thiên binh vạn mã đánh úp , cảm giác mình thực chẳng có nơi để dựa dẫm.

      Muộn, điện thoại lại vang, là Đỗ Trường Luân, dường như trong tiềm thức luôn chờ điện thoại của .

      “Trường Luân…”, đột nhiên có cảm giác muốn khóc.

      “Hân Nhiên, biết cả rồi, vốn định gọi cho em sớm hơn nhưng phải họp mãi, em ở đâu?”

      Giọng khiến Quý Hân Nhiên cảm thấy an ủi hơn nhiều: “Em ở nhà mẹ, mẹ còn chưa biết…”

      “Sức khỏe mẹ tốt, em ở cùng mẹ nhiều nhé. Chuyện này có lẽ rất phức tạp, em phải chuẩn bị tâm lý…”. Sau khi giám đốc Lỗ Hải Chấn gặp chuyện, thị trưởng Trần với : “Cái này chẳng qua chỉ là cá mồi, con cá to đằng sau mới là con cá cần câu”.

      Dựa vào tình hình này, Quý Kiến Đông cũng chỉ là cá mồi chỉ là cấp muốn câu cá lớn đương nhiên dễ dàng bỏ qua, chuyện này dễ giải quyết như vậy.

      “Cha em có chuyện sao?”, lời Đỗ Trường Luân khiến tim chìm xuống.

      “Hân Nhiên, chuyện này cũng khó …”, giọng Đỗ Trường Luân rất thấp, có số việc thể , cho dù thoáng đoán được “cá lớn” sau màn này là ai.

      Nhưng Quý Hân Nhiên hiểu, chuyện này đơn giản.

      Quả nhiên, ngày hôm sau, lúc gọi điện thoại cho Trần Bỉnh Đức, ông thở dài: “Chú nhờ người hỏi thăm rồi, chuyện này rất phiền, tỉnh cũng hỏi đến…”

      vốn tưởng lại xin nghỉ thêm ngày cùng mẹ nhưng lại sợ bà nghi ngờ, công ty có luật sư chuyên môn, cũng chẳng giúp được gì nên lại về trường.

      nghĩ, chuyện này cũng chẳng giấu được lâu, qua hai ngày nữa mà cha về, mẹ nghe được phong thanh gì cũng hoài nghi.

      Chương 44

      Chưa bao giờ có cảm giác ngày qua chậm như vậy, trước mặt cứ lên bóng dáng cha, biết ông luôn mạnh mẽ giờ phải ở nơi đó thành thế nào?

      Mấy năm nay cảm giác của với cha rất phức tạp, thậm chí có thời gian còn cảm thấy hận ông.

      Thời gian đó bọn họ rất ít khi trò chuyện, cảm thấy dường như ông cũng nghĩ có chuyện gì cần bàn bạc, trao đổi với , từng xem qua bài văn “bảo bối của cha”, ăn ý, hòa hợp giữa cha con trong bài viết khiến hâm mộ vô cùng, trong cuộc sống của , có rất nhiều phương diện thiếu bảo ban của cha, ông luôn có tác phong ra lệnh khiến có cảm giác muốn thoát ly, muốn được sống bên người đàn ông của mình, mọi chuyện khác đều mặc kệ nhưng quan trọng là người đó nhất định phải tôn trọng, hiểu

      Trong lòng , chưa bao giờ ngưỡng mộ mẹ mình, đó phải là cuộc sống muốn.

      Mễ Kiều Dương cứ thế vào cuộc sống của , khi đó nghĩ đây là người cần tìm, ngờ là Quý Kiến Đông lại sắp đặt sẵn mọi việc tương lai cho , kể cả người sống bên trọn đời.

      “Làm sao con biết nó là con hay là tiền?… Muốn tìm cũng phải tìm ai môn đăng hộ đối, tương lai có thể giúp cha,… con như vậy chẳng phải là khiến người khác cười cha à?”

      Ông chỉ nghĩ đến công ty, thể diện của ông chứ phải là hạnh phúc của .

      Liên tục hai ngày về nhà mình, Trữ Băng bắt đầu cảm thấy ổn.

      “Hân Nhiên, có phải con cãi nhau với Trường Luân ?”.

      Quý Hân Nhiên biết mình cứ về chắc chắn mẹ hỏi, chú Đức luật sư làm thủ tục bảo lãnh, nếu khả quan cha hẳn mau về.

      đâu, mẹ, chẳng phải cha ở nhà sao? Con về với mẹ”.

      “Hừ, cha con có phải là về đâu, trước kia cũng có thấy con hiếu thảo thế này đâu”.

      Tuy bà đùa nhưng Quý Hân Nhiên nghe xong lòng lại thấy khó chịu.

      “Vợ chồng sống với nhau sao có thể có va chạm, mẹ và cha con cũng cãi nhau mà vẫn qua nửa đời đó thôi…”, Trữ Băng dường như nhận định rằng Quý Hân Nhiên là vì cãi nhau nên mới về.

      May mà ăn tối xong, Đỗ Trường Luân đến nên Trữ Băng mới thoải mái lại.

      “Mãi như thế cũng được, có thể giấu được bao lâu? khi nghe được những lời đồn đại mẹ càng lo lắng, chẳng bằng chúng ta cho mẹ luôn”, nhân lúc Trữ Băng ra ngoài đóng cửa, Đỗ Trường Luân lặng lẽ .

      “Đương nhiên em hiểu nhưng… haiz”. Quý Hân Nhiên thở dài, biết liệu mẹ có chấp nhận được chuyện này hay .

      Đỗ Trường Luân nhìn , khi những lời này, ánh mắt lo sợ bất an.

      nắm vai , như vậy khiến đau lòng.

      Quý Hân Nhiên dựa vào người , nhắm mắt lại, cảm giác quá mệt mỏi mà lại quá ấm áp…

      Chuyện càng lúc càng khó giải quyết, tìm người bảo lãnh nhưng bên điều tra cho, trong công ty lòng người dao động, thậm chí có người còn nghĩ Quý Kiến Đông thoát được lần này.

      Lúc chuyện với , vẻ mặt Trần Bỉnh Đức rất lo lắng: “Chuyện này liên lụy rất nhiều, phía nhất định phải tra đến cùng…”

      “Chú Đức, cũng thể giấu mẹ cháu mãi được, giờ xem ra cũng khó trước được cha có về được , hẳn là nên cho mẹ”.

      “Haiz, được rồi, tối nay chú qua cho mẹ cháu”, Trần Bỉnh Đức thở dài.

      Sau khi Trần Bỉnh Đức xong, biểu của Trữ Băng vượt ngoài dự đoán của Quý Hân Nhiên, bà im lặng rất lâu.

      “Mẹ?” Quý Hân Nhiên lo lắng gọi.

      “Mẹ sao” giọng bà rất , “Hân Nhiên, mẹ sao”.

      Ngừng lâu, bà chậm rãi : “Bỉnh Đức, tính cách của Kiến Đông chị hiểu hơn em, xảy ra chuyện như vậy cũng bất ngờ, chị cũng từng khuyên ông ấy, có số việc đừng quá hiếu thắng, nhưng…”

      “Chị dâu yên tâm, bọn em và luật sư nghĩ cách, Quý nhất định sao”.

      “Bỉnh Đức, chuyện ở công ty đành dựa vào cậu rồi”. Quý Hân Nhiên phát đến khi gặp chuyện, mẹ lại bình tĩnh hơn mình nhiều.

      Lúc tiễn Trần Bỉnh Đức, ông kéo Hân Nhiên lại: “Hân Nhiên, cháu về với Trường Luân, xem nó nghĩ được cách gì , cho chú và luật sư gặp cha cháu, trong công ty có số việc chú thể tự làm chủ được”.

      Với việc Đỗ Trường Luân có giúp được Quý Hân Nhiên cũng để ý nhưng vẫn gật gật đầu: “Được, lúc về cháu với ấy”.
      tart_trung thích bài này.

    4. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 45
      Mưa ở Phía Tây

      Tác giả: Ngũ Nguyệt Ngải Thảo

      Edit: Heo con

      [​IMG]

      Chương 45

      Cuối tuần là trận tuyết rơi lớn nhất từ đầu đông đến giờ, tuyết bay múa đầy trời, trong khoảnh khắc nhuộm toàn bộ đất trời thành màu trắng xóa.

      Lúc chiều định đến công ty môi giới, Trữ Băng ở nhà mình rất lo nhưng lại thể ở cả ngày với bà nên muốn thuê bảo mẫu.

      Truyền hình địa phương luôn đưa tin cảnh báo về trận tuyết này, cầu mọi người để ý khi ra đường. lái xe, lúc Trữ Băng gọi điện bảo lái xe đến đón cũng từ chối.

      Bình thường, chỗ dễ gọi taxi huống chi là thời tiết này, quyết định bộ, mãi hẳn gọi được xe. Lúc ngang qua trạm xe bus, phát có rất nhiều người chờ xe. Thời tiết này đường ngoài taxi và xe bus ra rất ít xe cộ khác.

      Tuyết vẫn rơi, nhiều năm rồi tuyết rơi nhiều như vậy, đường ai nấy đều ăn mặc kín mít, hầu như chỉ còn đôi mắt là lộ ra ngoài.

      Nhớ lại mùa đông năm đầu tiên, lúc trận tuyết đầu tiên rơi xuống, cả trường đại học như sôi trào, rất nhiều sinh viên miền nam lần đầu tiên thấy tuyết, ai nấy hưng phấn vui vẻ, chạy loạn tuyết trắng… tiếng ồn ào đến đêm khuya mới dứt.

      Điều này khiến những người miền bắc như rất khó hiểu, chẳng phải chỉ là tuyết thôi sao, có cần khoa trương thế ?

      Lý Ngụy Giai trong ký túc xá cũng là người miền nam, phê bình các : “Các cậu nhìn quen rồi nên mới thấy cảnh đẹp”.

      Mễ Kiều Dương cũng rất thích tuyết, nhân ngày tuyết rơi mà rủ mọi người đá bóng, từng , là vì thích tuyết nên mới đến trường phương bắc học.

      “Vậy nên học ở Đông Bắc chứ? Thiên lý băng phong, vạn lý tuyết phiêu (ngàn dặn đóng băng, vạn dặm tuyết rơi)”. Nhớ lại lúc ấy tuyết cũng rơi, bọn họ thư viện, vừa vừa ăn kẹo hồ lô.

      “Nhưng Đông Bắc có biển, thích cả biển nữa. Biển lớn khiến lòng người trống trải, đàn ông nên giống như biển lớn, lòng mang thiên hạ…”

      qua hai tuyến phố, vất vả lắm mới gặp được chiếc taxi người ngồi.

      Lúc rời khỏi công ty môi giới cũng tối, nơi này khá gần khu nhà ở, nhớ lời chú Đức , quyết định về nhà chuyến. Cuối tuần Đỗ Trường Luân cũng rất ít khi ở nhà, chắc cũng chỉ tối mới về.

      gọi điện cho mẹ bảo mình phải về nhà lấy chút đồ, tối về, bảo mẹ cẩn thận.

      tuần về, nhà vẫn gọn gàng như cũ, đây đều nhờ thói quen của Đỗ Trường Luân, vĩnh viễn phải loại đàn ông vợ vắng là làm nhà cửa bung bét lên.

      Trong nhà rất ấm, cởi áo khoác, cảm giác mệt muốn chết, mấy ngày ở nhà mẹ đều ngủ ngon, thần kinh luôn căng lên.

      Xem đồng hồ thấy còn sớm, đoán Đỗ Trường Luân cũng chưa về ngay nên vào phòng ngủ, định nằm nghỉ lát.

      Ai ngờ, nằm xuống được lúc ngủ thiếp , cũng biết ngủ được bao lâu, tiếng chuông điện thoại khiến bừng tỉnh.

      Điện thoại ở phòng khách là điện thoại theo chuỗi mạng cơ quan chính phủ, bình thường rất ít người gọi, thậm chí còn chẳng số cho ai, gọi đến đều là tìm Đỗ Trường Luân.

      đứng dậy định nhận, vừa đến cửa phòng nghe tiếng Đỗ Trường Luân, cửa chỉ khép hờ, tiếng rất : “Thị trưởng Trần …à, cháu vừa về nhà…”

      ra về.

      vừa định bước ra ngoài nhưng lại vội dừng bước.

      “Cháu hiểu, thị trưởng Trần, giờ là giai đoạn nhạy cảm, cháu biết nên làm gì…”

      thể trách đa tâm, thể đem “thời điểm nhạy cảm” mà Đỗ Trường Luân mà liên hệ với chuyện Quý Kiến Đông được, bây giờ có cái gì mẫn cảm hơn thế?

      Mà lời kế tiếp của Đỗ Trường Luân càng khiến tin bọn họ chuyện này.

      “Chú yên tâm, ấy là người hiểu lý lẽ, so đo chuyện này… vâng, được, giờ cháu qua đây”.

      Tiếng đóng cửa vang lên mới lấy lại tinh thần.

      vô lực mà ngồi bệt xuống sàn, vẫn chỉ nghĩ Đỗ Trường Luân liệu có giúp được hay nhưng chưa từng nghĩ, có chịu giúp hay ?

      Chú Đức , chuyện này phía muốn điều tra, mà Đỗ Trường Luân cũng phải biết tính nghiêm trọng của việc này, sao có thể xuất đầu lộ diện? Làm khéo là tự hủy tiền đồ của chính mình.

      Lời vừa rồi của lập trường của rồi, mình lại còn ngu ngốc ở đây chờ để cầu cạnh ?

      Lúc Đỗ Trường Luân về muộn, thấy Quý Hân Nhiên có hơi giật mình.

      “Tuyết lớn vậy sao em lại về?”.

      “Nhớ ”, Quý Hân Nhiên nửa nằm giường, miễn cưỡng .

      Đỗ Trường Luân cúi xuống khẽ vuốt mặt , “Gầy

      xót xa trong giọng khiến lòng Quý Hân Nhiên dâng lên cơn ghen tỵ, trong mắt có chút ươn ướt.

      nghĩ, gần đây mình làm sao thế này, có tiền đồ như vậy.

      Đột nhiên vươn tay ôm cổ , ngay sau đó, môi áp lên môi .

      Động tác này của quá đột ngột, cả người Đỗ Trường Luân ngã nhào lên người , theo bản năng định giãy ra nhưng lại càng ôm chặt hơn, môi nóng bỏng mà cuồng nhiệt như muốn cắn nuốt vậy…

      Đây phải là Quý Hân Nhiên quen thuộc, những lúc như vậy thường ngại ngùng như nụ hoa chờ nở nhưng giờ… cũng chẳng để nghĩ nhiều, bắt đầu xé quần áo .

      Nhìn đến quần áo mặc hoàn toàn thất bại.

      lại dám mặc bộ áo ngủ trong suốt, Đỗ Trường Luân cảm thấy như đêm nay mọi thứ đều khiến choáng váng…

      Quý Hân Nhiên cũng chẳng hiểu tại sao mình lại như vậy, bộ áo ngủ này là quà nghỉ trăng mật của Triệu Nghệ Hiểu cho . Lúc ấy Triệu Nghệ Hiểu còn rỉ tai : “Mình cũng mua bộ, hehe, rất bất ngờ”.

      có thể nghe ra ái muội qua lời Triệu Nghệ Hiểu, lúc về mở ra xem xong vội nhét vào đáy tủ, đánh chết cũng mặc loại áo ngủ này.

      Nhưng là hôm nay, ma xui quỷ khiến lại mặc nó.

      Quý Hân Nhiên cảm thấy mọi cảm xúc trong người như muốn trào ra, miệng, tay để lại đủ loại dấu vết người

      Dây dưa qua lại, dường như hao hết khí lực… chỉ muốn cứ thế mà ngủ, bao giờ tỉnh lại nữa.

      Đỗ Trường Luân rất chu đáo mà nhàng mát xa eo cho : “Em sao vậy Hân Nhiên?”

      cảm thấy tốt?”, quay lưng về phía .

      phải”, là quá tốt nên khiến có cảm giác như hư ảo.

      “Hân Nhiên, có chuyện muốn với em.. tuần sau phải công tác”

      “Ừm, biết rồi”, Quý Hân Nhiên nghĩ, cũng tốt, cuối cùng cũng có lý do để lại với chú Đức.

      “Hân Nhiên, biết bây giờ nên nhưng… hạng mục đầu tư này lúc trước là do làm… hạng mục lớn như vậy, thị trưởng Trần sợ vạn nhất có gì sơ xuất… nên vẫn để qua”.

      Thực ra lòng Đỗ Trường Luân cũng hiểu, trùng hợp này quá ràng, chỉ e là thị trưởng Trần cố ý để công tác vào thời điểm này, nhưng lại thể .

      Quý Kiến Đông gặp chuyện bất ngờ, ngay hôm sau thị trưởng Trần tìm : “Yên tâm, nhạc phụ đại nhân của cậu gặp chuyện gì lớn, có người còn sợ ông ấy xảy ra chuyện hơn cậu nhiều, vạn lần đừng tự rối loạn ngay đầu trận tuyến”.

      hiểu ý của ông, cũng biết người ông ấy ám chỉ là phó thị trưởng Lưu.

      Phó thị trưởng Lưu và thị trường Trần trước kia đều tranh giành chức thị trưởng, cuối cùng thị trưởng Trần thắng, phó thị trưởng Lưu vẫn rất hậm hực.

      Mấy năm nay, hai người vẫn là bằng mặt bằng lòng, ông ta là người địa phương, lúc trước cũng làm qua nhiều chức vụ, có mối quan hệ mật thiết với nhiều ban ngành, bọn họ kết thành phái có thế lực khá lớn. Đơn cử là vài năm nay ông ta làm nhiều chuyện hay nhưng thị trưởng Trần vẫn dám quá đụng chạm. Việc tiếp nhận chức vụ bí thư thị ủy của thị trường Trần gặp đủ chuyện khó khăn, người sáng suốt vừa nhìn đều biết là ông ta giở trò sau lưng.

      tại có cơ hội như vậy, thị trưởng Trần đương nhiên bỏ qua, nhưng là vì liên lụy đến cả Quý Kiến Đông, ông sợ Đỗ Trường Luân thiếu kiên nhẫn mà làm hỏng cả mâm cỗ ngon.

      “Em yên tâm, Hân Nhiên, cha sao!”, có số chuyện thể với nhưng cũng biết, phó thị trưởng bắt đầu hoạt động.

      “Viện phó Triệu của Viện kiểm sát có quan hệ rất tốt với , hỏi qua, ở trong có ai làm khó cha, cho em số điện thoại của ông ấy, nếu có chuyện em có thể tìm ông ấy”.

      Quý Hân Nhiên cũng để ý lời này cho lắm, nghĩ, cần gì phải dỗ dành em? Cho dù thẳng cho em là muốn để ý chuyện này em làm được gì? So với tiền đồ của đương nhiên em quan trọng, huống chi đây vốn chỉ là cuộc hôn nhân “có mục đích”…
      tart_trung thích bài này.

    5. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 46 + 47
      Mưa ở Phía Tây

      Tác giả: Ngũ Nguyệt Ngải Thảo

      Edit: Heo con

      [​IMG]

      Chương 46

      Sáng hôm sau, Quý Hân Nhiên dậy rất sớm, Đỗ Trường Luân còn ngủ, nhàng xuống giường, mặc quần áo rồi ra ngoài.

      Ngoài cửa sổ tuyết ngừng rơi, từ xa nhìn lại, thế giới chìm trong màu bàng bạc.

      mặc áo khoác, lúc tới cửa, nghĩ nghĩ rồi lại quay lại, viết giấy nhắn dán lên tường: “Mai em tiễn ”.

      Lúc ngang qua hiệu thuốc, mua hộp thuốc tránh thai, thời điểm này muốn lại thêm phiền toái.

      còn chưa nghĩ được nên với chú Đức thế nào chú Đức lại mang tin đến: Người nhà được phép cùng luật sư đến gặp Quý Kiến Đông.

      Lo cho sức khỏe của Trữ Băng, và Trần Bỉnh Đức thương lượng, quyết định cho Trữ Băng , hai người bọn họ .

      Lúc suy nghĩ này cho mẹ, bà cũng phản đối, chỉ : “Mẹ gửi thêm quần áo cho cha con được , ông ấy là người ưa sạch …”

      Quý Hân Nhiên thấy mắt bà đỏ hoe, quay mặt .

      Chỉ mấy ngày gặp, cảm giác Quý Kiến Đông già rất nhiều, trong ấn tượng của Quý Hân Nhiên, ông là người rất uy nghiêm nhưng giờ đây ông ngồi đó, tóc mai bạc, vẻ mặt cũng có chút ảm đạm.

      “Cha…”, lòng có chút xót xa.

      “Hân Nhiên, mẹ con khỏe ?”

      gật gật đầu: “Vẫn khỏe, chỉ lo cho cha thôi!”

      “Chăm sóc bà ấy cẩn thận, bảo bà ấy đừng lo lắng, cha sao”

      Quý Kiến Đông và Trần Bỉnh Đức số chuyện công ty, trước khi , ông với Trần Bỉnh Đức: “Bỉnh Đức, công ty phải dựa vào cậu, nếu…”, ông thoáng trầm ngâm, “nếu thực có chuyện gì, Trữ Băng và Hân Nhiên cũng nhờ cậu”.

      Quý Kiến Đông chưa bao giờ là người dễ dàng nhận thua, nhưng khắc này, Quý Hân Nhiên cảm nhận ràng bất đắc dĩ của hùng tuổi xế chiều.

      Ngày ngày theo lo lắng, chờ đợi mà qua, chuyện chẳng chút khởi sắc.

      Đỗ Trường Luân hơn tuần, hạng mục này mãi chưa chấm dứt, đối phương mấy lần sửa đổi điều kiện mà có số việc thể tự quyết định, cần bàn thêm với thị trưởng Trần.

      Chuyện của Quý Kiến Đông vẫn có tiến triển gì mới, cứ giậm chân tại chỗ, mỗi lần gọi điện cho Quý Hân Nhiên đều nghe được tuyệt vọng trong giọng lại chẳng thể giúp được .

      Lần đầu tiên thống hận vị trí, hoàn cảnh của mình, cảm giác lúc nào cũng thân bất do kỷ, rất nhiều lúc bản thân chỉ như quân cờ, bước nào hoàn toàn do mình quyết định.

      biết bây giờ sáng suốt nhất là làm gì cả, như thị trưởng Trần , có người còn sốt ruột hơn nhưng thể, thể cứ trơ mắt nhìn Quý Hân Nhiên tuyệt vọng…

      Lo lắng hồi lâu, vẫn gọi điện thoại về nhà, “Cha, con có việc muốn nhờ cha…”

      Quý Hân Nhiên ngờ Mễ Kiều Dương tới nhà tìm .

      chỉ đến đây lần nhưng lại nhớ rất ràng.

      biết lúc này Quý Hân Nhiên nhất định ở nhà cùng mẹ, cần gọi điện mà đến thẳng đây, sợ từ chối gặp mình. Mà chỉ là muốn xem xem có ổn .

      Quý Hân Nhiên mời vào nhà, phần vì Trữ Băng, muốn bà lại lo lắng, phần vì biết, Mễ Kiều Dương chắc gì muốn vào.

      bảo mẹ mình ra ngoài chút, khoác thêm áo khoác rồi cùng ra tiệm café gần nhà.

      “Hân Nhiên, em gầy ”.

      trông rất tiều tụy.

      “Sao lại tới đây?”

      ngang qua đây, muốn xem em thế nào”. Thực ra phải đoạn đường dài để đến đây.

      “Em có ổn ?”, nhàng hỏi.

      Quý Hân Nhiên nhắm mắt: “Em ổn, Mễ Kiều Dương, chẳng hề ổn chút nào cả, chuyện gì cũng làm được…”

      Trong lòng đè nén rất nhiều càm xúc, cần có người chia sẻ.

      Mễ Kiều Dương biết cần an ủi, chỉ lắng nghe, chẳng gì, lẳng lặng nghe .

      “Mẹ chẳng gì, cũng chẳng hỏi gì nhưng em biết mẹ vui… em cũng vui nhưng lại dám để mẹ biết… em phải làm bộ vui vẻ, thực ra em chẳng biết phải làm sao nữa? Ngay cả chú Đức cũng chẳng có cách nào, chú , Hân Nhiên, ra tiền cũng phải là vạn năng, … kỳ , trong lòng em rất sợ hãi, em biết rốt cuộc cha làm gì? Chuyện lần này ông ấy có làm sai ? Em biết… bình thường em cũng rất ghét tham quan, gian thương, hận bọn họ đảo lộn pháp luật nhưng nếu người này là cha em… bảo em nên làm gì đây?”

      Mễ Kiều Dương ngồi cùng lúc lâu, mãi đến khi cảm xúc của Quý Hân Nhiên ổn định lại.

      “Muộn rồi, đưa em về, đừng làm cho mẹ em lo lắng. Hân Nhiên, chuyện có lẽ tệ như em nghĩ, em đừng nghĩ nhiều quá, lòng khó chịu cứ với mọi người, đừng cố nhịn mãi, tự khiến mình bực bội”.

      Ở con đường dẫn vào nhà, có người đứng, nhìn thấy hai người bọn họ bước tới, bất ngờ lại là Đỗ Trường Luân.

      Đỗ Trường Luân dừng bước nhìn Quý Hân Nhiên rồi lại nhìn Mễ Kiều Dương: “Giám đốc Mễ, cảm ơn đưa vợ tôi về”.

      Mễ Kiều Dương đáp: “ đây Hân Nhiên, tạm biệt chủ nhiệm Đỗ”.

      Quý Hân Nhiên lên tiếng, thẳng vào nhà.

      Vừa định mở cửa, Đỗ Trường Luân giữ tay lại: “Em có gì muốn với à?”

      Quý Hân Nhiên lắc đầu: “ có, em mệt, muốn nghỉ”.

      “Được, để đưa em vào”.

      Hai người vừa vào, Trữ Băng trách Quý Hân Nhiên: “Con đâu thế? mang di động theo, Trường Luân chờ con nửa ngày, lo lắng nên ra ngoài tìm, giúp việc có người tới tìm con, là ai thế?”

      “À là người bạn, bọn con chuyện lúc, có chuyện gì đâu mẹ”, Quý Hân Nhiên thấp giọng .

      Đỗ Trường Luân đứng dậy, “Mẹ, còn sớm, con về trước, mẹ nghỉ sớm ”.

      “Hân Nhiên, con về với Trường Luân , trong nhà còn Tiểu Lệ, mẹ sao”.

      Tiểu Lệ là giúp việc Quý Hân Nhiên thuê, là người đến Vân Hải làm thuê nhưng rất chịu khó.

      cần đâu mẹ, cứ để Hân Nhiên ở đây với mẹ ”.

      Đỗ Trường Luân rồi, Trữ Băng nhịn được lại quở trách Quý Hân Nhiên: “Hân Nhiên, sao con lại thế? Trường Luân nó công tác về chạy đến đây, đợi con nửa ngày, mà con lại chẳng chẳng rằng gì là sao?”.

      Quý Hân Nhiên cúi đầu lên tiếng.

      Trữ Băng thấy như vậy gì thêm: “Được rồi, mẹ nữa, con cũng mệt rồi, ngủ sớm chút .”

      ràng là mệt muốn chết nhưng Đỗ Trường Luân ngủ được.

      Hạng mục đầu tư ký kết xong xuôi, thị trưởng Trần rất hài lòng, ông rất coi trọng hạng mục này, trước khi dặn dò ba lần bảy lượt.

      Thực ra, theo thị trường Trần nhiều năm như vậy, bình tĩnh mà xem xét, thị trưởng Trần nhân cách, ứng xử rất tốt. Cho nên cũng mong ông có thể tiếp nhận vị trí bí thư thị ủy này.

      Khiến ngủ được hiển nhiên là liên quan đến chuyện này, là Quý Hân Nhiên.

      Nhìn thấy và Mễ Kiều Dương về, nổi cảm giác trong lòng mình, muốn mình trông giống ông chồng hay ghen nhưng vẫn khống chế được.

      Trước giờ là người sống lý tính, tự tin nhưng từ khi gặp Quý Hân Nhiên, rất nhiều thứ dần thay đổi.

      Buổi tối đó khóc: “Em đa tình như …”

      Có lẽ thoáng biết điều gì đó nhưng chắc chắn phải là toàn bộ.

      nghĩ nhất định phải chuyện ràng với , hết suy nghĩ của mình cho , nhiều năm qua luôn giấu kín mọi chuyện trong lòng, muốn cho , muốn cho hiểu.

      Nhưng sau đó lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, có cơ hội thích hợp.

      Nhưng nếu , có lẽ có cơ hội …

      lấy di động, nhắn tin cho Quý Hân Nhiên: “Ngày mai tan làm chờ em ở quán café ven biển, có chuyện muốn với em, nhất định phải tới”, nghĩ rồi lại thêm câu: “ gặp về”.

      Chương 47

      Quý Hân Nhiên do dự lâu, cuối cùng vẫn đến quán café kia.

      Đây là lần đầu tiên Đỗ Trường Luân hẹn sau khi hai người kết hôn, biết muốn gì nhưng lòng vẫn mong có thể giải thích gì đó với mình.

      Khi uống ly café thứ hai di động vang, là Đỗ Trường Luân gọi.

      Giọng rất vội vã: “Hân Nhiên, xin lỗi, mẹ vừa gọi điện thoại đến, Quản Dĩnh bị tai nạn xe cộ mà trai lại tập huấn… phải về nhà ngay bây giờ”.

      Giọng Quý Hân Nhiên bình tĩnh đến độ chính cũng thấy giật mình: “À, có gì, em định gọi cho , tối em cũng có việc thể đến… chăm sóc Quản Dĩnh cẩn thận.”

      Lúc Đỗ Trường Luân nhận được điện thoại của Thượng Mai, lòng rất mâu thuẫn. muốn lỡ hẹn với Hân Nhiên nhưng biết phải gấp rút mẹ gọi nên phải về.

      Quý Hân Nhiên ngồi lại quán café rất lâu, vừa gọi hai tách café nhưng uống, chỉ nhìn chúng dần lạnh dần…

      ra từ nóng bỏng đến lạnh lẽo lại chỉ trong thời gian ngắn ngủi như vậy…

      Chiều hôm sau Đỗ Trường Luân quay lại. Quản Dĩnh bị gãy tay, trước khi phẫu thuật Đỗ Trường Côn kịp trở về. Nhiều năm qua rất ít khi thấy lo lắng như vậy.

      Lúc , với Đỗ Trường Côn và Quản Dĩnh: “, chị, hi vọng sau này hai người hạnh phúc”. Qua biến cố này, hai người bọn họ xem như là sau cơn mưa trời lại sáng.

      Còn mình sao, phía trước dường như vẫn mù mịt sương giăng…

      Sau khi về, gọi điện cho Quý Hân Nhiên, cho rằng cuối tuần thi cuối kỳ, bận nhiều việc.

      Về nhà Trữ Băng, mọi người đều ở đó, hai người vẫn khách khách khí khí như cũ.

      Lúc sắp nghỉ đông, cuối cùng cũng có tin tốt, Quý Kiến Đông được bảo lãnh tại ngoại.

      Tuy rằng sau này vẫn còn rất nhiều vấn đề nhưng cuối cùng người về.

      Ông gầy rất nhiều, cũng già rất nhiều, mà Trữ Băng vốn vẫn bình tĩnh suốt thời gian qua, nay ông về bệnh tim lại tái phát.

      May mà cứu kịp thời, có gì đáng lo chỉ là bác sĩ luôn dặn: được để bệnh nhân bị kích động.

      Ngày Trữ Băng xuất viện là 22 tháng chạp, hôm sau chính là ngày tết ông Táo.

      Buổi tối, Đỗ Trường Luân và Quý Hân Nhiên đều ở lại ăn cơm, mọi người cuối cùng cũng đông đủ, chỉ là khí có hơi buồn, ai cũng có tâm .

      Bởi vì Trữ Băng mới ra viện, mọi người đều cẩn thận tránh số đề tài.

      “Hân Nhiên, cha con về, mẹ cũng khỏe, con và Trường Luân về , mấy hôm nay cũng mệt rồi”. Ăn cơm xong, Trữ Băng thúc giục Quý Hân Nhiên về.

      “Đúng thế, về nghỉ ngơi ”, Quý Kiến Đông cũng chen vào.

      Quý Hân Nhiên gật gật đầu, mấy hôm nay vẫn ở trong bệnh viện, quả cũng mệt.

      Lúc đến dưới lầu, Đỗ Trường Luân gặp đồng nghiệp, hình như có chuyện cần .

      Quý Hân Nhiên lên lầu trước, ngồi sofa, cảm thấy nặng nề, cha tạm thời về nhưng sau này càng có nhiều vấn đề. Mấy hôm nay ở trong viện trông mẹ, chuyện của cha cũng hiểu nhiều nhưng biết hình như công ty có vấn đề, mỗi lần chú Đức đến tìm cha trông rất lo lắng… đúng là mùa đông khó chịu.

      Lúc Đỗ Trường Luân vào cửa thấy Quý Hân Nhiên ngơ ngẩn ngồi sofa.

      qua, ngồi xuống bên : “Mệt lắm đúng ?”

      Thấy đáp, lại : “Xin lỗi, hôm đó hẹn em…”

      “Quản Dĩnh sao chứ?”, Quý Hân Nhiên đột nhiên hỏi.

      “Ừm, chị ấy bị gãy tay thôi, còn sao, có gì vấn đề lớn.”

      Đỗ Trường Luân nhìn , “Hân Nhiên, có chuyện muốn với em”.

      “Trường Luân, em mệt, ôm em cái được ?”, giọng rất nhưng lộ mỏi mệt.

      Đỗ Trường Luân nhàng ôm lấy , dựa đầu vào vai , hơi thở của là hương thơm mơ hồ, thản nhiên từ mái tóc .

      Rất lâu, hai người đều gì, chỉ ôm nhau như vậy…

      Quý Hân Nhiên cảm thấy quá mệt mỏi, rất mong có bờ vai để dựa dẫm chút thôi.

      tự nhủ với mình: Chỉ chút là được.

      Đỗ Trường Luân cúi đầu thấy còn chưa thay giày, sợ thoải mái nên khẽ gọi: “Hân Nhiên?”.

      Lại phát ngủ thiếp .

      bế về phòng, cảm giác rất nhiều. Mấy hôm nay xảy ra bao việc, thực mệt muốn chết.

      Quý Hân Nhiên và Trữ Băng mua đồ tết, theo ý là để Trữ Băng liệt kê danh sách rồi và Tiểu Lệ mua là được nhưng Trữ Băng lại muốn đích thân . nghĩ vậy cũng được, coi như cùng mẹ dạo, giải sầu.

      qua với Đỗ Trường Luân, tết lịch này qua bên nhà .

      “Mẹ em khỏe, cha em lại vậy, em muốn ở nhà đón Tết với cha mẹ”.

      Đỗ Trường Luân gì, chỉ dặn : “Lúc về nhớ gọi cho mẹ ”.

      Nhưng Trữ Băng biết lại trách : “Làm gì có chuyện Tết đến nhà chồng, con để người khác thấy thế nào đây? Đừng làm Trường Luân khó xử, nhà có việc gì đâu, con qua đó ở hai ngày rồi lại về”.

      “Ây dà, mẹ à, bọn con thương lượng rồi, giờ là thời đại gì rồi, ai chú ý mấy cái này?”

      ra lúc gọi điện thoại cho Thượng Mai, bà lại rất thấu hiểu: “Hân Nhiên, con ở nhà cũng tốt, ở cùng cha mẹ con, nhà mình có chuyện gì đâu, con yên tâm”, dừng chút bà lại : “Con à, nghĩ thoáng chút, làm gì có ai thuận buồn xuôi gió cả đời…”

      Nghe những lời này, mắt Quý Hân Nhiên cay cay.

      Trước kia lễ Tết đều chẳng phải lo lắng gì, đồ toàn do mẹ đặt. Giờ đến lượt mình mới biết ra phải mua rất nhiều đồ, đồ dùng, đồ chơi… mọi thứ đều phải mua.

      còn mua thêm tranh tết và giấy dán tường, về nhà dán đầy cửa sổ, tường, từ xa nhìn lại, trông rất có khí năm mới vui vẻ.

      Lúc kiểm kê lại hàng, Trữ Băng đột nhiên kêu: “Chết rồi, quên nước tương rồi”.

      “Mẹ, trong nhà còn vài chai mà?”, thấy ở trong tủ bát.

      “Haiz, phải là hãng đó, cha con thích ăn nhất là tương của hãng đó, lúc ra ngoài mẹ tự nhủ mà vẫn quên mất”.

      lọ nước tương lại khiến Trữ Băng lo lắng như vậy, Quý Hân Nhiên vội : “Mẹ đừng vội, con mua là được”.

      Lúc ra khỏi siêu thị lại bất ngờ gặp lại Lưu Lâm, nửa năm này xảy ra nhiều việc như vậy nên cũng liên lạc với Lưu Lâm.

      Hai người cùng đến cửa hàng KFC bên cạnh, phải giờ cơm nên đông.

      Sắc mặt Lưu Lâm tốt lắm, Quý Hân Nhiên nghĩ, mình hơn gì.

      Quả nhiên, Lưu Lâm hỏi: “Hân Nhiên, sao em gầy nhiều vậy?”

      “Mấy hôm trước mẹ em khỏe, phải vào viện”, định chuyện của Quý Kiến Đông.

      sao chứ?”

      “Giờ xuất viện rồi, sao. Đúng rồi, Lưu Lâm, cha chị khỏe chứ?”

      Lưu Lâm cúi đầu, “Hai tháng trước ông rồi”.

      “Xin lỗi chị”, Quý Hân Nhiên ngờ lại là vậy, nhất thời cũng biết nên cái gì.

      Lưu Lâm lắc đầu, “ có gì, Hân Nhiên, ra ông ấy mắc bệnh này, sớm muộn gì… chỉ là…”

      Quý Hân Nhiên biết muốn gì, hy sinh tình nhưng vẫn giữ lại được cha.

      Sau khi chia tay Lưu Lâm, tâm tình rất tệ, nhớ lại những ngày hai người ở trường, khi đó cuộc sống bình thản, tươi đẹp như mây trắng bay, tự do tự tại… vậy mà chỉ qua thời gian ngắn, cả hai đều thành ra thế này.

      Càng đến cuối năm Đỗ Trường Luân càng bận, các loại hội nghị, tài liệu, cùng lãnh đạo thăm các hộ nghèo, tổ chức tiệc cho các nhân viên… hầu như ngày nào cũng nửa đêm mới về.

      biết vì sao, Quý Hân Nhiên lại thở phào nhõm, cảm thấy như vậy cũng tốt.

      rất cần nếp sống bình tĩnh tại, cho dù vẻ bình tĩnh này chỉ là bề ngoài, là ngụy trang nhưng cho dù là như thế cũng tốt.

      Con người có phải ở số thời điểm luôn cố tự lừa mình dối người?
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :