1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mưa ở phía tây - Tháng năm ngải thảo (90c + 1nt)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 30
      Mưa ở phía Tây

      Tác giả: Ngũ Nguyệt Ngải Thảo

      Edit: Heo con

      [​IMG]

      Vốn tưởng rằng chuyện có biến chuyển tốt, ai ngờ nghĩ quá đơn giản.

      Hôm sau, Tùy Tiểu Lỗi đến mà cậu của Tùy Tiểu Lỗi lại đến, đến tìm Quý Hân Nhiên.

      giáo Quý, thêm chuyện bằng bớt chuyện, đừng lo chuyện bao đồng nữa”.

      biết vết thương của Tùy Tiểu Lỗi là tự em ấy làm, vì sao lại đổ lỗi cho giáo Lưu”.

      “Tự làm? Ai có thể chứng minh? Tôi ta đánh chính là ta đánh. Về sau đừng tìm Tiểu Lỗi nữa, nếu đừng trách tôi đến Sở giáo dục kiện tội đe dọa học trò.”

      Cuối cùng ta còn bỏ lại câu: “ để ta nhận xui xẻo ”.

      Quý Hân Nhiên vô cùng tức giận, đều học sinh là kẻ yếu vậy còn giáo viên? Gặp chuyện như vậy, đến lý lẽ còn được.

      Tống Kiến Quân cũng đến, nhìn Lưu Lâm chật vật như vậy thở dài: “ tìm hiệu trưởng Nguyễn rồi, ý của ta là để Lưu Lâm xin lỗi sau đó trường bồi thường chút tiền cho qua chuyện”.

      “Cái này được, như vậy chẳng phải là thừa nhận Lưu Lâm đánh học sinh sao?”. Quý Hân Nhiên tuy biết trường cũng mong làm lớn chuyện nhưng cách xử lý này cũng quá công bằng . Hơn nữa, đối phương tham lam, vấn đề đền tiền cũng dễ giải quyết như vậy đâu.

      “Thôi , Hân Nhiên, thực được, cứ vậy !”. Lưu Lâm hoàn toàn tuyệt vọng.

      Quý Hân Nhiên đến công ty của cha tìm Phó tổng là Trần Bỉnh Đức. Trần Bỉnh Đức lúc trước theo Quý Kiến Đông, nhiều năm qua , hai người còn thân thiết hơn em ruột thịt.

      hỏi thăm biết người cậu này của Tùy Tiểu Lỗi làm trong công ty kiến trúc, tập đoàn Đông Hạo cũng có công ty xây dựng, bọn họ hẳn là thường xuyên tiếp xúc với số công ty kiến trúc.

      vốn định tự bỏ tiền ra tìm hiểu chuyện này nhưng đối phương vô lại như vậy, nếu cầm tiền rồi còn cắn ngược lại chẳng phải là càng rắc rối, tốt nhất là tìm người biết chuyện.

      “Ngô Đại Cương có ngoại hiệu “lưu manh”, từng có giao thiệp, cháu yên tâm, chút chuyện này thành vấn đề”. Trần Bỉnh Đức thoải mái đáp.

      Quý Hân Nhiên có chút lo lắng: “Chú Đức, ta là lưu manh có tiếng ở Hoàn Dương, rất khó chơi”.

      “Hân Nhiên à, cháu yên tâm, ta cũng phải biết sợ người, chuyện này chú làm được, nếu chỉ gã côn đồ còn giải quyết được còn làm ăn gì?”.

      đến đây, lòng Quý Hân Nhiên cũng an tâm hơn, cũng biết làm bất động sản đều phải có qua lại giữa hắc bạch lưỡng đạo (ý chỉ xã hội đen).

      Chuyện giải quyết thuận lợi quá cả dự kiến của , Ngô Đại Cương kia tự mình dẫn Tùy Tiểu Lỗi đến trường xin lỗi Lưu Lâm: “Đứa trẻ này cứ dối, người lớn chúng tôi lại tin, giáo Lưu, oan cho rồi, thực xin lỗi. yên tâm, về sau chúng tôi nhất định dạy dỗ nó cẩn thận, gây phiền toái cho nữa”.

      Thái độ tốt hơn mấy lần trước nhiều, đến cả hiệu trưởng Nguyễn cũng có chút sững sờ, hiểu tại sao chỉ qua hai ngày mà đối phương thay đổi thái độ đến 180 độ như thế.

      Lưu Lâm bắt đầu dạy, mọi chuyện lại trở về quỹ đạo bình thường,

      Sau đó Ngô Đại Cương kia còn tìm Quý Hân Nhiên: “ Quý, thực xin lỗi, biết là thiên kim của Quý tổng, lần trước mạo phạm đến , yên tâm, về sau ở Hoàn Dương có chuyện gì cứ đến tìm tôi…”

      Qúy Hân Nhiên là dở khóc dở cười, cũng biết chú Đức tìm được nhân vật lợi hại nào.

      Lưu Lâm biết đối phương lương tâm cắn rứt, chắc chắn là có người giúp, hơn nữa 90% là Quý Hân Nhiên. Tuy rằng biết gia đình bối cảnh của Quý Hân Nhiên nhưng từ đợt bình bầu lần trước cũng biết là tầm thường. Đương nhiên phỏng đoán của có chút sai lầm, chuyện lần này lại liên quan gì đến Đỗ Trường Luân.

      “Hân Nhiên, chị biết nhất định là em giúp chị, chị chẳng biết nên gì…”. xong mắt lại đỏ bừng lên.

      “Lưu Lâm, đừng như vậy, chẳng qua là lấy lại công bằng cho chị mà thôi”. vỗ vỗ Lưu Lâm: “Qua rồi, chị quên chuyện khó chịu này , lại vui lên nào”.

      như vậy nhưng đến khi nhắc tới chuyện này với Đỗ Trường Luân vẫn rất bực bội.

      “Làm lãnh đạo trường, giáo viên của mình bị người vu oan, cố mà giải quyết còn bo bo giữ mình, gạt nhân viên qua bên, thế nào bảo bọn em làm việc kiểu gì đây?”.

      “Chuyện quan trường đều là như vậy, đâu ai muốn chịu tội thay người khác đâu em”. Đỗ Trường Luân lại có thể hiểu điều này.

      Vẻ thờ ơ của hoàn toàn chọc giận Quý Hân Nhiên: “Đỗ Trường Luân, có chút lòng thương xót được ? Bọn em là trường học, phải là quan trường dơ bẩn của , nếu chút công bằng đó còn thể cam đoan làm sao có thể để giáo viên yên tâm dạy dỗ học trò?”.

      Cuối cùng vẫn bực tức mà bồi thêm câu: “Khó tránh lúc nào mặt cũng lạnh đăm đăm, chỗ các mà có ai nhiệt tình đúng là chuyện lạ”.

      chuyện thôi, sao em kích động thế?” Đỗ Trường Luân nhíu mày.

      Quý Hân Nhiên đứng dậy, thở phì phì mà vào phòng ngủ.
      tart_trung thích bài này.

    2. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 31 + 32
      Mưa ở Phía Tây

      Tác giả: Ngũ Nguyệt Ngải Thảo

      Edit: Heo con

      [​IMG]

      Chương 31

      thực ngờ chuyện này lại để lại ảnh hưởng lớn đến Lưu Lâm như vậy.

      buổi tối nửa tháng sau, phải trông lớp tự học về muộn nên về kí túc xá, Lưu Lâm tìm đến.

      Cho dù đèn quá sáng nhưng Quý Hân Nhiên vẫn nhìn ra mắt đỏ hồng.

      “Lưu Lâm, chị làm sao vậy? Có phải xảy ra chuyện gì ?”

      Lưu Lâm òa lên khóc: “ Hân Nhiên… Hân Nhiên…”

      Qúy Hân Nhiên hoảng sợ, vội hỏi: “Sao thế? Chị đừng khóc, từ từ rồi ”.

      Khóc được nửa ngày, Lưu Lâm mới bình tĩnh lại: “Chị chia tay với Tống Kiến Quân rồi!”

      “Ơ?”. Lần này đến Quý Hân Nhiên nên lời.

      “Hai người cãi nhau sao?”. đương, cãi cọ rồi đòi chia tay là chuyện bình thường.

      phải, là chị đòi chia tay, chị phải kết hôn với người khác”. Mỗi câu như quả bom.

      “Lưu Lâm, chị điên rồi?” Hai người bọn họ nhau được hai năm đại học rồi bốn năm làm việc, nếu vì chuyện nhà cửa sớm kết hôn.

      “Hân Nhiên, chị rất tỉnh táo, đó. Đúng, chị và ấy được đến bây giờ thực chẳng dễ dàng gì… Nhưng cuộc sống phải chỉ cần có tình cảm, chuyện của chị, ban đầu nhà chị đồng ý. Cha chị bị tiểu đường, tuần nào cũng phải xét nghiệm, em trai chị còn học, dân quê kiếm được bao nhiêu tiền, mẹ chị vẫn mong chị lấy người có điều kiện chút, có thể giúp gia đình. Nhưng chị cố kiên trì nên mẹ cũng chẳng được gì…”

      Quý Hân Nhiên ngờ Lưu Lâm luôn lạc quan lại có nhiều tâm như vậy.

      “Nhưng chị thể quá ích kỷ, vì bệnh của cha mà nhà phải vay nợ rất nhiều tiền, em trai chị sắp lên đại học… Chẳng lẽ chị có thể vì bản thân mà trơ mắt nhìn em trai bỏ học, còn bệnh của cha nữa, có tiền rất khó mà duy trì…”

      “Vốn chị còn có thể cố chịu nhưng chuyện vừa xảy ra kia khiến chị suy nghĩ, nếu có em, chuyện chẳng biết thành ra thế nào? Em có biết , chuyện này khiến chị hiểu được rất nhiều, xã hội này nếu có tiền, có bối cảnh thực là rất khó sống. Tống Kiến Quân là người chính trực, lương thiện nhưng những lúc như thế có tác dụng sao?”.

      “Nếu phải có lỗi chị cũng chỉ đành có lỗi với Tống Kiến Quân…”

      Giọng Lưu Lâm trống rỗng, mơ hồ khiến Quý Hân Nhiên nhớ đến giọng cha Rafl trong “Tiếng chim hót trong bụi mận gai”.

      Lưu Lâm phải lấy con trai ông chủ cửa hàng thực phẩm đông lạnh. Dượng của làm kế toán ở đây, người đó gặp Lưu Lâm ở chỗ dượng rồi thích , dượng cũng nhiều lần tốt cho ta trước mặt Lưu Lâm, điều kiện nhà người ta tốt, gả qua đó chỉ cần chờ hưởng phúc, cha mẹ người kia cũng rất hài lòng. Lưu Lâm đương nhiên đồng ý nhưng người đó vẫn luôn chung tình, còn chủ động cho vay tiền để chữa bệnh cho cha. Trước đó lâu, dượng lại đến nhà nhắc tới chuyện này, mà Lưu Lâm vì chuyện lần trước mà có chút nản lòng, lại thêm bệnh của cha càng lúc càng nặng nên đồng ý.

      ta cũng học nhiều, chưa học hết trung học… người cũng xấu, có lẽ nhanh chóng kết hôn…” tựa như chuyện người khác vậy.

      Quý Hân Nhiên ngờ là kết cục này. Hai người bọn họ bên nhau, có lẽ cũng chưa từng nghĩ tới có ngày chia tay, tình bị xé tan thành những mảnh , tựa như và Mễ Kiều Dương khi trước, chỉ cảm thấy có tình có tất cả, tương lai ngay trước mắt mà đâu ngờ còn cả bức tường thủy tinh dày ngăn cách khiến bọn họ phải đầu rơi máu chảy…

      Lưu Lâm nhanh chóng chuyển khỏi trường cấp hai Hoàn Dương, đến trường thực nghiệm có điều kiện tốt nhất Hoàn Dương.

      Ngày , có vài người mở tiệc chia tay, mọi người ít uống nhiều. Hân Nhiên chỉ nhớ Lưu Lâm nước mắt giàn giụa.

      Về nhà, cứ tự thào: “Tình là gì? … Cái gì là tình ? Thế giới này thứ đáng tin nhất chính là tình , rẻ rúng nhất chính là nó, khi cần lựa chọn là thứ bị gạt bỏ đầu tiên… Thực ra nó chả là gì, có vẫn sống, có cũng vẫn sống…”

      Đỗ Trường Luân nhìn , chỉ thấy lòng càng lúc càng lạnh…

      Ngày Lưu Lâm kết hôn, Tống Kiến Quân uống rượu say khướt, khắp phòng đều là vỏ chai rượu. Hôm sau, ấy viết đơn xin từ chức, xuống miền Nam.

      Trong trường có rất nhiều lời bàn tán, chủ yếu đều chỉ trích Lưu Lâm ham tài phú mà vứt bỏ bạn trai… Quý Hân Nhiên nghĩ, chắc gì Tống Kiến Quân hận trách Lưu Lâm, ngày đó Lưu Lâm : “Nếu phải có lỗi cũng chỉ đành có lỗi với ấy…”

      Thực ra, chị ấy cũng có lỗi với chính bản thân mình.

      Chương 32

      Sinh nhật của Quý Kiến Đông là vào cuối tuần.

      Từ mấy ngày trước Trữ Băng gọi điện nhắc, Quý Hân Nhiên biết mẹ sợ mình quên, dù sao đây cũng là sinh nhật đầu tiên của cha sau khi kết hôn, nếu quên đúng là khó ăn . Thực ra sớm để ghi nhớ trong điện thoại.

      “Cha em thích gì?” Đỗ Trường Luân vừa xem văn bản vừa hỏi.

      “Tiền”. Quý Hân Nhiên nằm sofa, tay cầm quyển truyện tranh “Tống Từ Thuyết” của Thái Chí Trung. Từ lần cãi nhau vì chuyện đồ đạc đó, cả hai đều có chút nhượng bộ. Quý Hân Nhiên vẫn quen vào thư phòng đọc sách nhưng đọc xong nhớ cất sách về chỗ cũ. Đương nhiên cũng có lúc quên nhưng rất nhanh lại thấy sách đặt gọn gàng giá.

      chuyện nghiêm túc với em đó. Sinh nhật cha dù sao cũng nên có quà chứ?”

      Quý Hân Nhiên cất sách, ngồi dậy: “Em cũng mà, ông thích nhất đương nhiên là tiền, chỉ có kiếm tiền mới làm ông vui vẻ. Về phần tặng cái gì? Hình như ông chả thiếu gì, tặng cũng chả sao”. Lúc ban đầu còn mua quà tặng nhưng sau này tiệc sinh nhật của ông về cơ bản thành buổi tụ hội buôn bán, có đôi khi còn lấy cớ bận mà chỉ gọi về chúc mừng cho qua.

      “Nhưng cũng được, em có thể mua gì nhưng chúng ta kết hôn rồi, chuyện ứng xử đối nội đối ngoại thể lơ là được”.

      “Vậy chọn cái gì chả được”

      Mãi đến lúc đường mới nhớ ra mà hỏi: “ mua gì thế?”

      “Nhờ người viết bức thư pháp”. Đỗ Trường Luân chỉ ra ghế sau.

      “Suýt em quên, cha em rất thích học đòi văn vẻ”. Trong nhà có rất nhiều tranh, chữ của những người nổi tiếng trong tỉnh

      Quý Kiến Đông mời hẳn đầu bếp từ khách sạn về nhà nấu, cũng chẳng cần giúp gì. Lần này như mọi khi, chỉ là tiệc gia đình, cũng chỉ mời thêm phó tổng giám đốc Trần Bỉnh Đức của công ty mà thôi.

      “Chú Đức, sao đưa Tiểu Dung ?”. Trần Bỉnh Đức và nhà bọn họ đều rất quen thân.

      “Nó ấy à, nếu ngoan bằng nửa cháu chú bớt lo”. Tiểu Dung là con của Trần Bỉnh Đức, nổi tiếng điêu ngoa, ngang bướng.

      Quý Kiến Đông hiển nhiên rất hài lòng với món quà của Đỗ Trường Luân, khen dứt: “Chữ đẹp, chữ đẹp lắm!”

      Quý Hân Nhiên qua xem, ra là tác phẩm của nhà thư pháp nổi tiếng trong thành phố, nghe tác phẩm của ông rất được thích cả ở trong và ngoài nước, nhiều quan chức lớn đều thích treo tác phẩm của ông trong nhà nhưng tính tình ông lại cổ quái, rất khó cầu.

      Quý Hân Nhiên cảm thấy sắc mặt Trữ Băng có vẻ tốt lắm, trông rất tiều tụy.

      “Mẹ, gần đây có phải mệt mỏi quá ? Sao sắc mặt kém vậy?”

      “Mệt? Mẹ mà mệt được sao, mẹ nhàn quá ý chứ, các con rảnh về nhà ăn cơm với mẹ là tốt rồi”.

      Sau khi kết hôn cũng ít về nhà, có lẽ mẹ rất buồn, lòng cảm thấy rất áy náy.

      “Mẹ, bao nhiêu lần rồi, mẹ du lịch, thăm thú các nơi , cả ngày chỉ có ở nhà, buồn mới là lạ”.

      Trong khu nhà có câu lạc bộ, đủ các phương tiện giải trí, chỉ tiếc Trữ Băng và Quý Hân Nhiên đều thích những chỗ như vậy.

      “Cha con bận rộn như thế, mẹ mình có ý nghĩa gì? Đợi qua vài năm nữa, cha con nghỉ ngơi, cũng có nhiều thời gian hơn”.

      Trữ Băng bỗng nhiên nhớ ra cái gì, thấp giọng hỏi: “Hân Nhiên, các con định bao giờ sinh con đây? Tuần trước mẹ gặp dì Dương, bà ấy làm bà nội rồi, haha, đứa bé kia đáng lắm”.

      “Mẹ, giờ làm gì có ai vừa cưới sinh con?”. Bản thân còn chưa từng nghĩ đến vấn đề này. Đứa con hẳn kéo dài tình mỹ mãn và cuộc hôn nhân hạnh phúc. Nhưng cuộc hôn nhân của tựa như món đồ ăn nhanh, dựa nền tảng này mà sinh con đúng là hoàn toàn có dinh dưỡng gì. Đỗ Trường Luân cũng chưa từng bàn chuyện này với nhưng vẫn luôn dùng biện pháp tránh thai, hẳn là chưa muốn có con.

      Đàn ông lúc ăn cơm cũng thể ngừng bàn chuyện tiền tài, chính trị.

      Chú Đức rất tán thưởng Đỗ Trường Luân: “Tuổi còn trẻ mà làm phó chủ nhiệm, tiền đồ rộng mở lắm đây”.

      “Nếu chốn quan trường phải có hậu thuẫn, cha rất thân với Phó thị trưởng Lưu chỗ con, phải bảo ông ấy chiếu cố đến con hơn…” Qúy Kiến Đông cũng lên tiếng.

      “Cha, chuyện của chúng con cha đừng can thiệp”. Chưa đợi Đỗ Trường Luân mở miệng Quý Hân Nhiên nóng nảy.

      “Hừ, còn phải vì muốn tốt cho các con, dựa vào chính mình đợi bao giờ mới thành công”

      “Được rồi, bàn ăn đừng chuyện công việc”. Trữ Băng vội hoà giải.

      đường trở về, Đỗ Trường Luân vẫn im lặng.

      Qúy Hân Nhiên nghĩ để ý những lời Quý Kiến Đông : “Tính cha em là thế, việc gì cũng tự cho là đúng, đừng nghĩ nhiều”.

      Đỗ Trường Luân như nghĩ gì đó mà hồi lâu đáp. Mãi đến lúc chờ đèn xanh ở ngã tư đường đột nhiên lại : “Lúc nào lựa lời khuyên cha em, quan trường hiểm ác, chuyện gì cũng có thể xảy ra, đừng quá thân thiết với phó thị trưởng Lưu”

      “Khuyên ông ấy”. Quý Hân Nhiên bật cười: “Có bao giờ ông ấy chịu nghe ai , chuyện của em muốn ông ấy quản, chuyện của ông ấy đương nhiên em cũng tham gia”.
      tart_trung thích bài này.

    3. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 33
      Mưa ở Phía Tây

      Tác giả: Ngũ Nguyệt Ngải Thảo

      Edit: Heo con

      [​IMG]

      Chương 33

      Lúc cuối tuần về nhà, dưới lầu có rất nhiều người trong công ty chuyển nhà, hình như là Tiểu Loan ở lầu chuyển nhà.

      Buổi tối nhắc đến chuyện này với Đỗ Trường Luân: “Hình như Tiểu Loan ở lầu chuyển nhà”.

      “Bọn họ ly hôn”. Ngữ điệu của Đỗ Trường Luân như thể “ăn cơm ” vậy.

      “Hả?” Quý Hân Nhiên há hốc miệng

      Cũng khó trách giật mình như vậy, vợ chồng Tiểu Loan cũng trạc tuổi bọn họ, kết hôn sớm hơn và Đỗ Trường Luân chút. Bình thường, vợ chồng son đâu cũng tay nắm tay, lúc chiều muộn còn có thể thấy bọn họ tản bộ trong vườn hoa của khu nhà, bọn họ là mô hình tiêu biểu của cặp đôi ân ái trong khu.

      Vợ chồng như vậy mà cũng ly hôn?

      thể tránh khỏi bị ảnh hưởng, ăn cơm cũng chẳng còn cảm giác ngon.

      “Em làm sao thế?” Đỗ Trường Luân ngạc nhiên, khi nãy còn ổn mà.

      “Hôn nhân là chuyện mong manh…” có chút thổn thức.

      Đỗ Trường Luân ngẩng đầu: “Đúng là bệnh nghề nghiệp, chuyện gì cũng phải quy nạp, tổng kết rồi cảm khái?”.

      “Cái này có gì tốt, lấy đó làm gương, tránh để xảy ra với bản thân”.

      Thực ra trong lòng cũng có chút sợ hãi, với cuộc hôn nhân này, có tự tin.

      giáo Quý, có số chuyện thể so sánh, giống như hôn nhân, vấn đề bọn họ gặp phải chắc gì chúng ta gặp, vấn đề của chúng ta chắc gì bọn họ biết”.

      ra biết cũng có đạo lý nhưng trong lòng luôn cảm thấy có chút khúc mắc.

      “Được rồi, cho em lý do bọn họ chia tay? Vợ của Tiểu Loan ngoại tình với giám đốc công ty ấy, ấy chê Tiểu Loan kiếm ít tiền, có tiền đồ, tóm lại theo lời ta là “quá chán những ngày tháng như thế”…”

      Đỗ Trường Luân thích tò mò chuyện của người khác nhưng chuyện của bọn họ cả cơ quan chẳng ai biết, muốn làm lơ cũng khó.

      “Nhưng giáo Quý của chúng ta lan tâm huệ chất, cho nên chẳng phải lo gặp vấn đề này”. nháy mắt nhìn Quý Hân Nhiên.

      “Sao biết em tham phú phụ bần? Đồ tự cao tự đại”. nhịn được mà chế giễu .

      “Nếu là thế lúc trước em chả lấy ”. Lần này rất nghiêm trang.

      Thấy gì, Đỗ Trường Luân đứng dậy vỗ vỗ vai : “Được rồi, đừng buồn lo vô cớ, nếu phải thấy bất an cũng phải là mới đúng? Đừng để chuyện của người khác làm ảnh hưởng đến cảm xúc của em”.

      dỗ dành hồi khiến tâm tình Quý Hân Nhiên khá lên rất nhiều nhưng cảm giác vô định với hôn nhân luôn thể gạt bỏ.

      Lúc ngồi mình cẩn thận suy nghĩ, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng hiểu vì sao mình mẫn cảm với chuyện ly hôn của người khác như vậy, trong tiềm thức, mong cuộc hôn nhân của mình có sóng gió gì.

      Điều này khiến lòng càng rối loạn, luôn thích quá ỷ lại, toàn tâm toàn ý vào thứ gì đó vì đến khi mất nó, cảm giác như vỡ vụn. từng trải qua lần và muốn thử lần thứ hai nữa.

      Thứ tư, Quý Hân Nhiên xin nghỉ nửa ngày mà về Vân Hải.

      Triệu Nghệ Hiểu cho rằng Mễ Kiều Dương bị bệnh, thủng dạ dày, phẫu thuật trong bệnh viện.

      Lúc vào phòng bệnh, Mễ Kiều Dương vừa truyền dịch vừa ngủ. Cũng chỉ mấy tháng gặp mà gầy rất nhiều, tóc cũng dài ra nhiều, có vẻ rất tiều tụy.

      “Hân Nhiên, em đến rồi?” Chẳng biết tỉnh lại từ khi nào.

      có thể cử động sao?” Thấy định ngồi dậy, vội đỡ tay .

      “Hì, cũng chẳng sao, bác sĩ còn dặn phải chịu khó vận động, nằm mãi đau người lắm”.

      “Sao chỉ có mình , bọn họ đâu?”. Ở Vân Hải, Mễ Kiều Dương có người thân, nghe Triệu Nghệ Hiểu đều là mấy bạn học cũ luôn phiên chăm sóc.

      “À, công ty có mời bé đến, truyền xong ra ngoài rồi. Ây dà, ấy ở đây lúc nào cũng liến thoáng, màng nhĩ của sắp thủng rồi”. khoa trương sờ sờ tai.

      đó, có người chịu chuyện cùng còn biết quý”. lấy bình giữ nhiệt ra: “em có hầm canh cho , có đói , ăn luôn cho nóng”.

      Mễ Kiều Dương mở bình giữ nhiệt rồi ngửi ngửi “Thơm quá!”, đột nhiên lại cười: “Cũng chẳng biết nước sôi trong phích có đủ uống nữa?”

      “Lại trêu em, cho mặn chết ”.

      Chuyện này cũng có điển cố, khi học đại học, có lần Mễ Kiều Dương bị cảm, Quý Hân Nhiên đến kí túc xá thăm, thấy ăn được gì về dùng nồi cơm điện mà nấu mỳ cho , kết quả nhỡ tay cho hơi nhiều muối. Mễ Kiều Dương cũng chẳng gì, hỏi còn khen ngon, sau này mới biết, bát mỳ đó của mặn chết người, hôm đó Mễ Kiều Dương uống sạch nước sôi trong kí túc xá.

      Mễ Kiều Dương cười lớn, khí thoải mái hơn nhiều.

      “Nghe Nghệ Hiểu hình như là công ty thuốc của đầu tư được thuận lợi?”.

      “Ai dà, hạng mục nhập khẩu đó còn đợi ban lãnh đạo phê duyệt mà được, lần nào hỏi cũng bảo là chưa nghiên cứu, đúng là thói quan liêu hại chết người…” Mễ Kiều Dương có hơi bực bội.

      Hai người trò chuyện trẻ xách theo rất nhiều đồ vào. “Ai dà, Mễ tổng, tỉnh rồi? Những đồ cần dễ mua, tôi phải chạy chạy lại mới mua đủ đó”.

      cần Quý Hân Nhiên cũng biết đây chính là vừa , thực ra cũng chẳng trẻ hơn bọn họ là bao, có điều khí chất, khuôn mặt trông như trẻ con.

      “À, đây là Tiểu Hồ trong công ty , đây là… bạn học của tôi, Quý Hân Nhiên”. Mễ Kiều Dương giới thiệu hai người.

      “Chào chị, chào chị, chị là bạn học với sếp Mễ đây chắc cũng học bên xây dựng? Chị làm ở đâu ạ?”

      này quả nhiên là có thói quen hỏi nhiều.

      “Được rồi, Tiểu Hồ, sao vẫn bỏ được thói quen điều tra hộ khẩu người khác thế?”

      Lúc vừa đến công ty làm bị nàng này làm cho phiền muốn chết. Tiểu Hồ khẽ lẩm bẩm: “Lại bị Mễ tổng mắng”.

      Quý Hân Nhiên cười cười, cảm thấy này rất thú vị.

      Từ phòng bệnh ra chờ thang máy, bất ngờ đụng phải Đỗ Trường Luân, và vài người khác bước ra khỏi thang máy, hiển nhiên là cũng nhìn thấy và cũng giật mình.

      Hôm nay Quý Hân Nhiên nghỉ cho , thang máy vừa vặn đến, muốn chào hỏi nên vội bước vào.

      Buổi tối lúc Đỗ Trường Luân về Quý Hân Nhiên nấu cơm tối xong.

      “Em khỏe? Hay là ai bị bệnh?”. Quý Hân Nhiên rất chuyên nghiệp ít khi xin phép nghỉ vì việc riêng, lúc thấy ở trong việc thực rất hoảng sợ.

      “Bạn đại học của em bị bệnh nên em thăm”. Giọng Quý Hân Nhiên chẳng chút cảm xúc: “Còn ?”

      “Xí Nghiệp luyện kim Đông Giang xảy ra cố, cùng cấp thăm công nhân bị thương”. Thực ra Quý Hân Nhiên sớm đoán ra chuyện này.

      “Sao nhìn thấy lại như chuột thấy mèo thế, chạy trốn nhanh như vậy?”. vốn định ra chuyện với .

      “Em thấy lãnh đạo cấp cao là sợ rồi, chân mềm nhũn, tránh làm mất mặt”. Quý Hân Nhiên nửa đùa nửa .

      Cơm nước xong xuôi, Đỗ Trường Luân vào thư phòng, vừa đọc tài liệu được chút Quý Hân Nhiên vào.

      “Có chuyện gì?”. Bình thường rất ít khi đến đây.

      “Ừm… Có chuyện muốn nhờ giúp…” ấp a ấp úng.

      ”, buông văn kiện trong tay.

      “Là thế này… xí nghiệp chế biến thuốc Hải Sơn có dự án chờ xét duyệt, có thể thúc giục bọn họ chút ?”

      Đỗ Trường Luân xoay người, như có chút suy nghĩ mà nhìn : “Hình như đây là lần đầu tiên em chủ động mở miệng nhờ giúp đỡ?”

      được thôi”, xoay người định , sớm biết là khó chuyện mà.

      “Đừng , lần đầu tiên vợ nhờ giúp, sao có thể từ chối?” Đỗ Trường Luân giữ lại: “Yên tâm, nhất định giúp em việc này”. Ngoài miệng thế nhưng sắc mặt trông cũng khá là mấy.

      Nhưng quả được làm được.

      Mễ Kiều Dương xuất viện rồi gọi điện thoại đến: “Hân Nhiên, tin tốt đây, dự án kia của bọn được phê duyệt rồi…”

      Lúc về nhà, nhắc đến chuyện này với Đỗ Trường Luân: “Cảm ơn

      “Quý Hân Nhiên, từ bao giờ em trở nên khách khí như vậy?”

      Mặt tối sầm lại rồi thẳng vào thư phòng.

      Đúng là quái lạ, Quý Hân Nhiên chẳng biết là mình chọc giận khi nào nữa.
      tart_trung thích bài này.

    4. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 34 + 35
      Mưa ở Phía Tây

      Tác giả: Ngũ Nguyệt Ngải Thảo

      Edit: Heo con

      [​IMG]

      Chương 34

      Những ngành khác đều làm từ đầu năm đến cuối năm, chỉ có trường học là ngoại lệ, bắt đầu nghỉ hè chính là chấm dứt học kì, nghỉ hè là kì nghỉ chính thức của giáo viên và học trò, nghỉ đông chỉ là quá độ.

      Lễ tổng kết cuối năm kết thúc, học sinh rời trường, kì nghỉ bắt đầu.

      Quý Hân Nhiên thu dọn qua loa kí túc xá, mang vài thứ theo, lúc khóa cửa đột nhiên có chút cảm khái. Cảnh tượng đấu võ mồm cùng Lưu Lâm lúc nghỉ hè năm trước vẫn còn ngay trước mắt nhưng giờ là cảnh còn người mất.

      Nhớ lại được thời gian gặp Lưu Lâm, từ sau khi ấy rời khỏi đây, số lần hai người gặp nhau có thể đếm đầu ngón tay, chỉ là thỉnh thoảng gọi điện thoại hoặc chat chit với nhau chút, thành phố chẳng lớn, hai trường chẳng quá xa chỉ là hơi sợ gặp mặt nhau. Trong tiềm thúc, mong Lưu Lâm sống tốt nhưng lại sợ thấy cảnh ấy sống tốt.

      Thời gian còn sớm, gọi cho Lưu Lâm, hẹn ra công viên ở phía Đông thành phố gặp mặt.

      Giữa mùa hè, trong công viên chỉ có mấy ông bà cụ, xa xa cũng chỉ có vài đứa trẻ chơi đùa con đường.

      Hồ sen nhân tạo nước xanh biêng biếc, chỉ cần nhìn cảm thấy thời tiết dịu mát rất nhiều, ngồi xuống đình cạnh hồ.

      Lưu Lâm cũng từ trường tới, sau khi được điều tới trường thực nghiệm cũng làm chủ nhiệm nữa. Thực ra, bất luận là thế nào Lưu Lâm vẫn là giáo viên chủ nhiệm rất tận tâm, Quý Hân Nhiên rất tiếc.

      Sau khi kết hôn, cách ăn mặc của thay đổi rệt. “Mấy ngày gặp xinh đẹp thế này rồi?”. chẳng biết gì nên đành nửa đùa nửa .

      “Nếu chị còn ăn mặc như trước bị người khác cho rằng lấy nhầm chồng mất!” Lưu Lâm trào phúng.

      “Sống thế nào? Chị có ổn ?”. hỏi điều mà mình luôn trăn trở.

      “Trong mắt người ngoài đương nhiên là “rất tốt”, áo cơm lo, hơn nữa vì nhà chồng có quan hệ mà ở trong trường cũng được chiếu cố, chị nghĩ đây là điều trước kia chị muốn, cho nên, xem như cũng tệ”. Lưu Lâm cười khổ: “Chỉ là mọi người trong nhà ấy đều rất đề phòng chị… Cái này cũng chẳng trách người ta được, động cơ kết hôn của chị vốn đơn giản, bọn họ sợ có ngày chị giành giật tài sản nhà họ… Cũng may, ấy đối xử với chị rất tốt… Hân Nhiên à, cá và tay gấu thể chọn cả hai, như vậy cũng là tốt rồi…”

      Nhất thời Quý Hân Nhiên cũng biết nên gì, quả thực, từ khi Lưu Lâm lựa chọn cuộc hôn nhân này, có lẽ đoán trước được kết quả này.

      Hai người chuyện cho đến lúc mặt trời ngả về tây, lúc chia tay, Lưu Lâm do dự rồi hỏi: “Hân Nhiên, em có tin tức gì về Tống Kiến Quân ?”

      Quý Hân Nhiên lắc đầu “ ấy liên lạc với chị?”

      “Có lẽ cả đời này ấy cũng muốn gặp lại chị”. Lưu Lâm u buồn .

      ***

      Tâm tình Quý Hân Nhiên vì sắp đến ngày nghỉ nên cũng dần trở nên thoải mái.

      làm bàn đầy đồ ăn khiến lúc vừa về nhà Đỗ Trường Luân phải nghi hoặc mà hỏi: “Hôm nay là ngày gì đặc biệt sao?”

      “Sao lại hỏi thế?” Quý Hân Nhiên bưng món ăn cuối cùng lên bàn.

      “Bữa tối thịnh soạn thế này chẳng lẽ là hoan nghênh về?”. Vẻ mặt rất khó tin: “Lần trước công tác từ Bắc Kinh về em cũng chỉ nấu bát mỳ thôi mà”.

      đến đây Quý Hân Nhiên có hơi ngượng. Lần đó công tác, lúc về gọi cho tối về nhà ăn cơm. Kết quả ở trường có giáo viên vị ốm, phải dạy thay, lúc về nhà muộn, trong nhà chỉ còn lại mỳ sợi, ra ngoài mua cũng kịp. đành nấu mỳ trứng, hơn nữa còn trịnh trọng với Đỗ Trường Luân bất ngờ rằng, đây là quy củ bản địa: vợ chồng xa rồi gặp lại phải ăn mỳ.

      Cũng chẳng biết có tin hay mà cũng ăn hết hai bát đầy ú.

      “Từ mai trở , Đỗ chủ nhiệm được hưởng thụ những bữa tối thịnh soạn”.

      “Được nghỉ hè, thảo nào tâm tình tốt như vậy?”

      Đỗ Trường Luân thay quần áo rồi ngồi xuống: “Cũng chẳng biết có thể hưởng thụ được bao nhiêu bữa tối thế này?”. Nghỉ hè lâu như vậy, dựa vào tính tình của Quý Hân Nhiên, ngày nào cũng ở nhà chắc là buồn muốn chết.

      “Đúng thế, hơn 50 ngày nghỉ cơ mà. Ở nhà suốt quá lãng phí, hay là du lịch?”

      “Em muốn đâu?” Đỗ Trường Luân cũng có hứng thú.

      “Có cơ hội em muốn về phía tây bắc, thể nghiệm chút hào hùng của “Đại mạc yên trực, trường hà lạc nhật viên” và thê lương của “cổ đạo tây phong sấu mã”… Còn cả Hồ Thanh Hải, đó vẫn là giấc mơ của em…”

      Từ rất lâu về trước, có lần tình cờ đọc được đoản văn tạp chí có tên: giọt lệ. “Có người , hồ nước núi cao ấy chính là giọt nước mắt của địa cầu. như vậy, nước mắt bên gối của em chính là bắt nguồn từ…”

      Câu chuyện tình lãng mạn đó khiến rất xúc động, từ đó trở , hồ Thanh Hải là nơi luôn khát khao được đặt chân đến.

      Chỉ là biết người ngồi chung bàn ăn này có phải là người cùng đến Thanh Hải?

      nhìn Đỗ Trường Luân mà thất thần.

      Đỗ Trường Luân biết câu vô ý của mình lại chạm tới suy nghĩ thầm kín của Quý Hân Nhiên như vậy. “ giáo dạy văn quả là giỏi liên tưởng, em lại để hồn phách lạc đến tận đâu rồi?”

      Lấy lại tinh thần, Quý Hân Nhiên khẽ thở dài: “Ăn cơm thôi, dù sao cũng rất bận”.

      “Ngoài Tây Tạng mấy tỉnh miền Tây đều rồi”. Đỗ Trường Luân chậm rãi .

      du lịch cơ quan, chẳng qua chỉ là cưỡi ngựa xem hoa”. khinh thường nhất chính là kiểu du lịch theo đoàn, chính là kiểu chỗ nào cũng dạo qua, đây cũng là lý do chủ yếu khiến mấy năm nay chẳng đâu.

      “Mấy chỗ này đều là khi còn học đại học, nhân dịp nghỉ đông, nghỉ hè mà , mấy đứa bạn cùng xách balo , ngồi xe lửa, ô tô, có khi còn cả xe cam nhông, từng ở trong lều của những người dân du mục… Giờ còn đâu nhiệt huyết như trước nữa?”. Quả thực là chẳng vướng bận gì, đến đâu tính đến đó…

      ra trong lòng mỗi người đều có giấc mộng, chẳng qua người ngoài biết mà thôi.

      “Ăn cơm , đừng lãng phí đồ ăn”

      tới lui, Quý Hân Nhiên vẫn cùng Trữ Băng đến công ty du lịch lần, vốn chỉ muốn xem qua nhưng nàng hướng dẫn viên du lịch lại giới thiệu quá nhiệt tình khiến thấy mất hứng, cũng may tâm tình Trữ Băng rất tốt, coi như là tỏ lòng hiếu thảo vậy.

      “Chờ ba con rảnh để ông ấy cùng mẹ du lịch. Mẹ thích nhất là xem những kiến trúc khác lạ”. Trữ Băng biết Quý Hân Nhiên thích kiểu du lịch này, chẳng qua là đưa bà mà thôi.

      “Bình thường con chỉ ở chơi , được nghỉ nên chăm lo cho gia đình cho chu đáo vào, sau này đừng có chạy lung tung nữa, làm sao cho ra dáng người vợ đảm chứ”

      “Biết rồi thưa mẹ, mẹ chính là tấm gương đấy ạ”. hơi sợ đề tài này.

      Sau khi trở về, Đỗ Trường Luân hỏi : “Thế nào? Lần này du lịch?”

      “Ừm, mẹ em rất vui”

      Chương 35

      Đỗ Trường Luân rất chuẩn, Quý Hân Nhiên là loại người chịu ngồi yên chỗ.

      Mấy ngày nay, cuộc sống của đúng là đảo lộn tùng phèo, tối lên mạng đến 1,2h sáng, sáng tỉnh dậy mặt trời quá vài con sào, Đỗ Trường Luân làm từ lâu.

      (Cuộc sống của chị em chúng mình)

      Ngày nào cũng chỉ ra ngoài vào lúc chạng vạng, mua đồ ăn rồi về nhà chuẩn bị bữa tối, sau đó chờ Đỗ Trường Luân về nhà, dường như cả ngày việc quan trọng nhất cũng chỉ là lo cho bữa tối mà thôi.

      gọi điện thoại cho Triệu Nghệ Hiểu: “Buồn muốn chết, cả ngày ngây ngốc ở nhà”.

      “Quý Hân Nhiên, cậu ở nhà ngồi điều hòa, lương vẫn đến tay mà còn dám oán giận?”. Triệu Nghệ Hiểu bực bội, là phóng viên, ngày nắng nóng đỉnh điểm mà vẫn phải ra ngoài chạy tin.

      “Huhu, đấy, Nghệ Hiểu, xem ra làm phu nhân sang quý phải ai cũng làm được đâu”.

      “Có người nuôi mình từ chức ngay”

      “Ha ha, cậu đừng có làm tổn thương tự tôn của Hách Lực chứ, chẳng nhẽ người ta nuôi nổi cậu sao?”

      ấy ấy à, nuôi người còn được, tương lai có trẻ làm sao?”

      “Ái dà, cậu còn muốn ấy tìm vợ trẻ sao?”

      Triệu Nghệ Hiểu kêu lớn: “Quý Hân Nhiên, là trẻ con, chẳng nhẽ cả đời là DINK?”

      (DINK: hình thức gia đình thu nhập gấp đôi nhưng trẻ con: Double Income, No Kids)

      Đấu khẩu với Triệu Nghệ Hiểu nửa ngày, tâm tình cũng khá hơn nhiều.

      Thấy cũng gần trưa, nấu bữa ăn qua loa rồi ra ngoài vừa ăn vừa xem TV, tin bản địa báo thời tiết cực nắng nóng, các bãi biển đều chật kín người…

      Mắt sáng bừng, đúng thế, có thể bơi mà!

      Từ khi mới 7 tuổi, lúc ấy còn ở tập thể, ở khu đó có 2 cậu bé ngày hè đều chạy tới đập nước ở ngoại ô thành phố chơi đùa, kết quả người rơi xuống nước, người kia xuống cứu, cuối cùng đều chết đuối. Chuyện này xảy ra khiến nhiều phụ huynh vội vã khóa cửa nhốt con, chỗ nào có nước cũng cho con bén mảng đến. Trữ Băng luôn dặn dò Quý Hân Nhiên được tự mình chơi lung tung nhưng Quý Kiến Đông lại đưa đến cung thiếu nhi học bơi. Lý do của ông cũng rất đơn giản: Đâu thể cả đời cấm ra biển, gần nước nhưng nếu học bơi hệ số an toàn cao hơn nhiều.

      rất thích bơi lội, dù học sau nhưng lại là học viên có thành tích tốt nhất. Nhớ lúc ấy còn thi nín thở với mấy cậu con trai nhưng chưa từng thua. Cho nên mình bơi giỏi cũng chẳng phải là chém gió.

      Buổi chiều lái xe đến Đông Than, Đông Than phải là bãi biển tiêu chuẩn, nằm sát bên bãi biển lớn, bên là bờ cát dài, bên là đá ngầm, bởi vì quá gần khu đá ngầm nên được khai thác thành bãi tắm.

      Mùa này những bãi tắm đều như sôi sục như nấu bánh chẻo, đương nhiên chẳng đến đó. Đông Than rất yên tĩnh, người đến bơi cũng nhiều, đều là số người ở gần đến bơi, cách đó xa, ở bãi đá ngầm còn có số đứa trẻ bắt cua.

      Tắm biển hơn hai tiếng, cảm giác thoải mái, mát mẻ hơn mới lên bờ.

      Liên tục mấy ngày đều đến Đông Than bơi, vì bài học xe đạp lần trước vẫn còn đó nên cho Đỗ Trường Luân rằng mình bơi.

      Nhưng Đỗ Trường Luân vẫn biết. Đầu tiên còn thấy lạ, đột nhiên lại dậy sớm như vậy. Vì trời nóng nên ở nhà Quý Hân Nhiên chỉ mặc áo ba lỗ, phát tay và sau lưng đều rám nắng.

      “Em lại đạp xe?”. Đôi khi cũng lên diễn đàn kia xem, biết gần đây bọn họ lại có rất nhiều hoạt động.

      “Xe đạp cái gì?” Nhắc lại vẫn còn giận.

      Đỗ Trường Luân cảm thấy có đôi khi như là trẻ con: “Nhìn tay em , còn cả sau lưng nữa, phơi nắng đến sắp tróc da rồi, chứng cứ rành rành thế mà còn ?”

      Quý Hân Nhiên lén nhìn lại, ánh mặt trời lợi hại, màu da những chỗ này bắt mắt.

      “Em bơi”

      “Ra bờ biển?”

      “Đúng thế, nóng thế này, ra biển ngâm nước”

      “Chỗ đó khác gì nấu bánh chẻo đâu ?”

      Giờ là mùa du lịch, bãi tắm biển lúc nào cũng tấp nập.

      “Em đến Đông Than, ở đó vắng hơn nhiều.”

      Khách du lịch rất ít khi đến đấy.

      “Ở đó có đá ngầm, cũng có nhân viên cứu hộ, rất nguy hiểm”. Đỗ Trường Luân nhíu mày.

      “Cái này yên tâm, he, đến biển em chính là cá, thành vấn đề”. rất tự tin. Cuối cùng lại dặn thêm: “Đúng rồi, đừng chuyện này cho mẹ em, mẹ em lúc nào cũng lo lắng”.
      tart_trung thích bài này.

    5. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 36 + 37
      Mưa ở Phía Tây

      Tác giả: Ngũ Nguyệt Ngải Thảo

      Edit: Heo con

      [​IMG]

      Chương 36

      Cuối cùng vẫn gây rắc rối

      Hôm đó thời tiết vô cùng oi bức, hoa lá trong vườn đều ủ rũ, ngay cả tiếng ve huyên náo cũng chẳng còn.

      theo lệ thường, 4h ra bãi biển nhưng vừa lại nhận được điện thoại của Triệu Nghệ Hiểu. ra em của Hách Lực tới, Hách Lực bận mà Triệu Nghệ Hiểu cũng có cuộc phỏng vấn quan trọng thể thoát thân nên đành nhờ Quý Hân Nhiên đón.

      Vội vàng đến nhà ga nhưng ga lại quá đông, chờ đến lúc hai người ra trời nổi gió, u. được nửa đường bắt đầu mưa, gió lốc khiến những hạt mưa đập lên cửa kính xe, có thể nghe từng tiếng lộp độp.

      thầm thấy bản thân may mắn, may mà ra biển.

      đường về nhà từ chỗ Triệu Nghệ Hiểu trời mưa rất to, cần gạt nước hoạt động hết công suất tầm nhìn vẫn rất kém.

      Lúc vừa vào cửa mới phát di động để quên tủ để giày, mở ra xem hoảng hốt: 13 cuộc gọi nhỡ, đều là Đỗ Trường Luân.

      Ngày thường rất ít khi gọi điện cho , nhất định là có chuyện gì đó.

      vội vàng gọi lại nhưng kết quả là di động của đối phương tắt.

      Ngoài cửa, mưa dường như càng lớn, phòng rất tối, bật điện, lại gọi vài lần nhưng vẫn tắt máy, gọi đến văn phòng mới biết: Chủ nhiệm Đỗ ra ngoài từ chiều vẫn chưa về.

      nghĩ tới nghĩ lui, thực nghĩ ra Đỗ Trường Luân có việc gì gấp để tìm , có lẽ là nhắc đừng quên đóng cửa sổ, mấy chuyện này cũng khá xuề xòa.

      Chờ khi mở TV ra khỏi thầm cảm kích Triệu Nghệ Hiểu. Trong TV , vì thời tiết thay đổi mà biển có bão, có ba khác du lịch đến Đông Than du ngoạn bị sóng biển cuốn , các cơ quan chức năng tìm cách cứu trợ.

      Tuy rằng tự tin với khả năng bơi lội của mình nhưng thời tiết này ai dám trước điều gì.

      qua giờ tan tầm, Đỗ Trường Luân còn chưa về, lúc này khiến sốt ruột. Đỗ Trường Luân là người rất nguyên tắc, phải tăng ca hoặc có xã giao đều dặn trước cho , đây là lần đầu tiên.

      chạy đến cửa sổ mà nhìn ra bên ngoài, thực ra cũng chẳng nhìn được gì.

      Ngoài cầu thang có tiếng bước chân vang lên, đến cũng thấy lạ, lại có thể nghe ra đó phải là bước chân của Đỗ Trường Luân, bước chân nặng nề mà rất có tiết tấu.

      Đợi lâu, trời tối hẳn, mưa vẫn ngớt.

      Cuối cùng, ngoài hành lang vang lên tiếng bước chân quen thuộc đó, vội ra mở cửa.

      Cửa mở, ngây người. Đỗ Trường Luân đứng đó, cả người ướt sũng, chưa từng thấy chật vật như vậy bao giờ, quần xắn cao, áo trắng chẳng biết đụng phải cái gì mà trở nên bẩn thê thảm, vài cúc áo cũng sắp bung…

      Còn chưa kịp hỏi bị ôm chặt, ấm ách hỏi: “Em đâu thế?”

      ôm chặt đến độ Quý Hân Nhiên có thể nghe được tiếng tim đập dồn, ngẩng đầu lên, giọt nước mưa theo tóc rơi xuống, lành lạnh. Lần đầu tiên thấy vẻ mặt bối rối đến vậy…

      làm sao vậy?” giọng hỏi.

      Đỗ Trường Luân cứ ôm như vậy, hồi lâu sau, mãi đến khi cảm thấy người Quý Hân Nhiên cũng bị ướt theo mới khẽ thở dài, buông ra: “Ở Đông Than xảy ra chuyện?”

      “Em có xem tin, có người bị sóng cuốn ”. Quý Hân Nhiên giật mình hiểu ra, nhìn người Đỗ Trường Luân ướt sũng mà dám tin: “ tìm em?”

      Đỗ Trường Luân gì, cứ lẳng lặng nhìn như thế. Chiều nay như chạy qua chạy lại giữa thiên đường và địa ngục, biết được ở Đông Than có người gặp nạn, vội gọi điện về nhà, có người nhận, sau đó gọi điện thoại cho Quý Hân Nhiên cũng chẳng có ai nghe, đường đến Đông Than gọi cho hết lần này đến lần khác mà vẫn có người nghe, cứ tự an ủi mình, có thể quên di động ở nhà.

      Đến bờ biển, biết cụ thể tình hình người bị mất tích: nam nữ, tim bắt đầu chìm xuống, mà lời sau đó khiến như bị đánh xuống địa ngục chỉ trong chớp mắt: Người con đó hình như mặc áo bơi màu tím.

      nhớ Quý Hân Nhiên thường đùa rằng là con cá màu tím. Áo tắm của đương nhiên là màu tím.

      Mưa cuồng gió thét, đội cứu viện mấy lần đều là tay trở về.

      ngừng gọi điện thoại, vẫn có ai nhận, cảm giác tim dần lạnh xuống… Trong lúc hoảng loạn, lại ra bãi đỗ xe gần đó mà tìm, vô cùng sợ hãi, chỉ sợ nhìn thấy chiếc xe 307 màu bạc của mình, tìm khắp bãi đỗ xe vài lần, may mà có.

      Lại trở lại bờ biển, người phụ trách đoàn du lịch gì đó với cảnh sát, nghe xong mới biết, ra người bị cuốn là khách của ta, bốn người tự chạy đến Đông Than bơi lội, kết quả gặp bão…

      coi như thở phào nhõm nhưng vẫn lo lắng, mãi đến khi nhận được tin tức, hai người đó được thuyền cá cứu, là hai du khách từ tỉnh ngoài đến.

      Ánh mắt ấm áp, rung động, Quý Hân Nhiên có cảm giác nơi nào đó trong tim như bị tan chảy. ôm lấy Đỗ Trường Luân, vùi mặt vào lồng ngực ướt sũng của : “Hôm nay em bơi”.

      Nửa đêm, Quý Hân Nhiên bị tỉnh giấc, phát mình bị ôm rất chặt. “Hân Nhiên… Hân Nhiên”. Giọng Đỗ Trường Luân dồn dập, hoảng sợ, ra nằm mơ.

      Vươn tay khẽ vuốt tóc , vẫn ngủ. phải là người giỏi bộc lộ tình cảm, mọi cảm xúc luôn chôn chặt trong lòng nhưng giờ khắc này, cảm thấy trái tim hai người gần gũi hơn bất kì lúc nào.

      Di động của Đỗ Trường Luân bị mưa làm hỏng, Quý Hân Nhiên mua tặng chiếc Nokia mới. lưu số của mình vào, lúc đặt chuông, đột nhiên nhớ lại buổi liên hoan Nguyên Đán, vì thế đặt chuông là bài “hai con hổ”.

      Nghĩ đến Đỗ Trường Luân mặt nghiêm túc trong túi đột nhiên vang lên bài hát thiếu nhi ngây thơ này, nhịn được mà cười thầm. Chiều hôm đó nhịn được mà gọi điện cho , chuông reo hồi lâu mới nhận: “Quý Hân Nhiên, em làm gì thế, sao lại cài chuông này?”. Giọng rất khẽ.

      Tối về phải tính sổ với .

      “Chiều hôm nay cả văn phòng đều nghĩ thích bài hát thiếu nhi này, có phải là có giai thoại tình ?”

      bảo với mọi người là có tình thuở học mầm non”. Quý Hân Nhiên vui đến chảy nước mắt.

      Nhưng hôm sau, nhân lúc Đỗ Trường Luân vào thư phòng mà thử lại, tiếng chuông vẫn bị thay.

      Sau hôm đó, Quý Hân Nhiên ra biển nữa.

      trở nên giống người vợ hiền lành, sáng dậy sớm làm đồ ăn sáng, chờ Đỗ Trường Luân làm rồi thu dọn nhà cửa, xem Tv, lên mạng, sau đó lại tìm mấy bức thư pháp mà tự luyện chữ. Lúc chạng vạng chợ, mua đồ ăn về nhà nấu cơm. Chờ khi Đỗ Trường Luân tan tầm trở về đồ ăn dọn sẵn. Ăn cơm xong, nếu Đỗ Trường Luân bận, hai người tản bộ ở vườn hoa dưới lầu. Cuộc sống nhàn rỗi, thoải mái.

      (Má ơi, con cũng chỉ thích đơn giản như này thôi á!)

      Hôm đó, Triệu Nghệ Hiểu gọi điện thoại hỏi bận gì mà chẳng thấy bóng người.

      “Ở nhà luyện viết chữ”. nghiêm trang trả lời.

      hay đùa? Hân Nhiên, có phải là Đỗ Trường Luân giam lỏng cậu ?” Triệu Nghệ Hiểu hô to gọi .

      Quý Hân Nhiên cũng phát bản thân càng ngày càng muốn xa rời ngôi nhà này, thậm chí càng ngày càng muốn xa rời Đỗ Trường Luân. Mỗi ngày cơm chiều dọn xong, đều ngồi sofa, hi vọng tiếng bước chân quen thuộc kia vang lên. Tâm lý này như khi còn bé, mỗi lần ở nhà mình, trời tối, nhà trống rỗng, ngóng trông cha mẹ trở về.

      Có mấy lần, buổi tối Đỗ Trường Luân phải xã giao, dặn về ăn cơ, có thể nghe thất vọng trong giọng của chính mình, cơm cũng lười làm, thường xuyên tùy tiện cho qua bữa.

      Thực ra Đỗ Trường Luân cũng phát điều này, cảm thấy có đôi khi Quý Hân Nhiên thực như đứa trẻ, hỉ nộ ái ố nét mặt. cố gắng giảm bớt những lần xã giao, thực thể về dặn Quý Hân Nhiên: “Đừng tùy tiện cho qua bữa, có khi tối về còn ăn thêm đấy”

      Lúc về nhà, quả thực thấy Quý Hân Nhiên để phần đồ ăn cho .

      Chương 37

      Trong lúc ngẫu nhiên Quý Hân Nhiên nhớ ra ngày kỉ niệm kết hôn của chính mình, vốn dĩ quá để ý đến những ngày lễ tết này cho lắm, sinh nhật mọi người đều là dùng chương trình ghi nhớ của điện thoại.

      Hôm đó trong khu nhà có người kết hôn, tiếng pháo vui mừng khiến giật mình nhớ lại bản thân cũng mới kết hôn được năm, xem lịch, quả thực là còn 2 ngày nữa.

      Thời gian trôi nhanh, năm cứ thế mà qua.

      Lúc học tiểu học từng viết bài văn: “Năm tháng như dòng nước trôi, chỉ trong chớp mắt chúng em bước sang lớp 4…” mà được giáo khen ngợi hành văn trôi chảy, dùng từ chuẩn xác, giờ nghĩ lại, đúng là tuổi trẻ biết thế nào là buồn.

      đặc biệt chuẩn bị gì cho ngày này, chỉ là bữa ăn có thêm vài món. cảm thấy Đỗ Trường Luân nhớ cũng được, chẳng nhớ cũng chẳng sao. Hai người sống bên nhau, cùng ngồi ăn chung mâm cơm, cũng chẳng phải là hạnh phúc.

      Lúc ăn cơm, Đỗ Trường Luân đột nhiên nắm tay : “ đoán, em nhớ hôm nay là ngày gì…”

      Quý Hân Nhiên cười nghĩ, thầm nghĩ, suýt quên mất.

      “Tặng cho em”.

      ngờ chuẩn bị quà.

      Mở ra thấy là chiếc đồng hồ hoa mai xinh đẹp, hình thức đơn giản, rất hợp ý .

      Bình thường con ít người đeo đồng hồ nhưng Quý Hân Nhiên luôn đeo đồng hồ. là giáo viên, dạy thể mang theo di động cho nên vẫn luôn đeo đồng hồ.

      chuẩn bị quà cho Đỗ Trường Luân, trong tiềm thức, cảm thấy coi trọng mấy ngày này.

      “Em chưa chuẩn bị quà cho ”. quẫn.

      chuẩn bị rồi”. Đỗ Trường Luân chỉ vào bàn đầy đồ ăn: “Ngày này hàng năm, chỉ cần quà như vậy là đủ rồi”. Có người ở nhà đợi, bàn ăn tỏa hương nghi ngút…

      đeo đồng hồ vào tay : “ thích của hãng này, đơn giản nhưng rất bền, mọi người đều chiếc đồng hồ truyền đến ba đời”…”

      nghe thế mỉm cười, biết có ám chỉ nhưng vẫn : “Được, chờ sau này truyền cho con cháu của chúng ta, cũng chẳng biết chúng nó có thích nữa”.

      nhìn chiếc đồng hồ tay, thầm thừa nhận, mắt thẩm mỹ của Đỗ Trường Luân thực tồi.

      Quý Kiến Đông từng Châu Âu rồi mua cho chiếc đồng hồ… kim cương sáng đến chói mắt, lúc nhận, nhịn được mà : “Cha, thế này cha cứ đúc khối vàng ròng rồi đưa con đeo là được rồi?”

      Kì nghỉ hè kết thúc, Quý Hân Nhiên nghĩ, kì nghỉ này, có bước tiến dài trong hai việc: nấu nướng và thư pháp.

      Khai giảng chưa lâu Đỗ Trường Luân nhận được thông báo phải đến trường Đảng học tập.

      “Phải bao lâu?” Quý Hân Nhiên nhìn thu dọn đồ đạc.

      “Chắc khoảng 2 tháng”

      “Lâu như vậy?”

      khẽ thầm, lúc trước cũng thường phải họp xa nhưng chưa bao giờ lâu như vậy.

      “Lúc ở nhà, em cũng cẩn thận chút, lái xe chậm thôi, muộn đừng về…” Đỗ Trường Luân nhìn .

      “Biết rồi”. Cảm xúc của down.

      có thể hiểu biểu này của em là vì lưu luyến ?” Đỗ Trường Luân đùa.

      Qúy Hân Nhiên quả có chút buồn bực, cũng thể là làm sao.

      “Thế ở đâu, về nhà à?”

      cầu rất nghiêm, phải ở lại trường”. Đỗ Trường Luân như nhớ ra cái gì. “Gần đây em về nhà?”

      “Mấy hôm trước có về lần, sao thế?” thấy lạ, sao lại hỏi sang chuyện này.

      “Trong nhà có ổn ?”

      “Sao, có việc à?”. nhìn Đỗ Trường Luân, hiếm khi hỏi chuyện này.

      Đỗ Trường Luân xoay người qua chỗ khác mà lấy đồ. “À, có gì, chỉ cảm thấy cha em bận như thế, có thời gian ở cùng mẹ, lúc rảnh em về với mẹ , mẹ ở nhà mình cũng rất buồn”.

      Quý Hân Nhiên biết vì sao đột nhiên lại thế nhưng nghĩ lại, cũng có đạo lý.

      Đỗ Trường Luân mới được hơn tuần mà bắt đầu thấy quen, luôn cảm thấy nhà rất vắng vẻ. Thực ra bình thường, buổi tối đều là Đỗ Trường Luân ở trong thư phòng, hoặc xem tivi hoặc lên mạng, trong nhà cũng có tiếng động gì nhưng cảm giác này lại khác.

      gọi điện thoại cho Đỗ Trường Luân: “Cuối tuần làm gì?”

      “Bị thằng béo bắt họp lớn, còn về thăm trường cũ, thăm mấy giáo”

      Tốt nghiệp bao năm, đây là lần đầu tiên quay về trường.

      Quý Hân Nhiên nhớ lại lần trước họp lớp, uống rượu say nhịn được : “Lần này có uống rượu ?”

      “Yên tâm , lần đó là ngoài ý muốn.” ngừng chút: “Hơn nữa có bà xã ở bên, say ai chăm?”

      nhớ lại lời Quản Dĩnh: “ phải còn có Dương Đồng Đồng sao?”

      Đầu bên kia, Đỗ Trường Luân bật cười: “Quý Hân Nhiên, sao thấy chua thế?”

      “Có mới chua”. Quý Hân Nhiên cũng cười.

      “Nhưng mà con của thằng Béo đáng lắm, như công chúa vậy”. đột nhiên giọng: “Em , nếu chúng ta có con giống ai?”

      Cách điện thoại nhưng vẫn có thể nghe được dịu dàng trong giọng của .

      Quý Hân Nhiên gì, yên lặng trong chốc lát, thêm: “Em thích con trai hay con ?”

      “Con trai”. đáp ngay, làm con phải đối mặt với nhiều điều cực khổ, mệt lắm.

      thích con ”. Đỗ Trường Luân khẽ cười: “Con rất tri kỷ”

      Quý Hân Nhiên nghĩ: em cũng là con , sao em và ba em chẳng giống tri kỷ chút nào.

      Đỗ Trường Luân như thể đoán được nghĩ gì: “Em là ngoại lệ”.

      Đây là lần đầu tiên bọn họ bàn về đề tài này, lúc cúp máy, Quý Hân Nhiên nhịn được mà nghĩ: Có lẽ đến lúc có con rồi.
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :