1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mưa ở phía tây - Tháng năm ngải thảo (90c + 1nt)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 19
      Mưa ở phía Tây

      Tác giả: Ngũ Nguyệt Ngải Thảo

      Edit: Heo con

      [​IMG]


      Sau lần uống say đó, Quý Hân Nhiên cảm thấy Đỗ Trường Luân hiền hòa hơn rất nhiều. Ví như cuối tuần này, thậm chí còn gọi điện thoại đến là muốn đón khiến kinh ngạc vội hỏi lại: “Có chuyện gì sao?”

      “Quý Hân Nhiên, em có cần lo lắng thế ?”. Đầu bên kia truyền đến tiếng cười. Quý Hân Nhiên cũng hiểu mình có hơi nhạy cảm.

      Lúc lên xe vừa khéo gặp phải giáo Tôn phải về nhà ở nội thành, xin quá giang. giáo Tôn này lớn hơn mười tuổi, mấy năm nay đều cố gắng xin chuyển về Vân Hải, con cũng học lên tiểu học nhưng cũng chưa được chuyển về.

      Chị ta vừa lên xe bắt đầu khen Đỗ Trường Luân: “Tiểu Quý à, em xem, em có phúc biết bao, gặp được đối tượng kết hôn tốt như vậy, tuần nào cũng có xe đưa xe đón. Em xem, ở trường mình có xe đưa rước cũng đều là những giáo chưa kết hôn, chỉ cần kết hôn rồi còn ai chịu khó được như thế…”

      Ngoài mặt Quý Hân Nhiên vẫn tươi cười nhưng trong bụng trợn tròn mắt. Chị ơi, người này lần đầu tiên đến đón em đấy chị ạ. Quả thực là lần đầu tiên kể từ khi quen biết đến khi kết hôn.

      “Đúng rồi, Tiểu Đỗ, em làm việc ở đâu?”. Chị Tôn hiển nhiên là rất có hứng thú với Đỗ Trường Luân.

      “À, em làm ở tòa thị chính”. Quý Hân Nhiên nghĩ, Đỗ Trường Luân, đây là lần đầu tiên lắng nghe tiếng của người dân đúng . Bà chị Tôn này vì mấy năm qua chưa được điều động về Vân Hải nên rất bực mình, chỉ cần gặp phải người chị ta cho rằng là “lãnh đạo” bắt đầu tố khổ. Năm kia, Giám đốc Sở giáo dục “giám sát”, muốn mở hội nghị. Gặp phải chị Tôn, kết quả mình chị Tôn hết cả giờ, đến độ Hiệu trưởng toát mồ hôi hột. Sau này có những hoạt động tương tự cũng dám cho chị ấy tham gia nữa.

      Quả nhiên, vừa nghe Đỗ Trường Luân làm trong Chính phủ, mắt chị Tôn sáng bừng: “Tiểu Đỗ à, những lãnh đạo như em phải thông cảm cho giáo viên bọn chị, vất vả lắm…”

      Cứ như vậy, cả đường toàn là tiếng chị Tôn liên miên cằn nhằn. Đỗ Trường Luân rất có tu dưỡng, hề tỏ ra mất kiên nhẫn, thỉnh thoảng còn lễ phép đáp lại đôi câu, tỏ vẻ rất có hứng thú với đề tài này. Quen giao tiếp với các vị lãnh đạo, chị Tôn này với , chắc cũng chỉ như bữa điểm tâm mà thôi.

      Xuống xe, chị Tôn còn quên quay đầu với Qúy Hân Nhiên: “Tiểu Quý, có rảnh cùng Tiểu Đỗ đến nhà chị chơi nhé. Chúng ta cùng trò chuyện thân mật”.

      Quý Hân Nhiên nén cười mà liên miệng đáp: “Được ạ, lúc nào rảnh bọn em đến”.

      Đợi chị Tôn rồi, nhịn được mà bật cười: “Đỗ Trường Luân, đường nhân duyên của tệ đâu”

      Đỗ Trường Luân nghiêng người nhìn : “Đồng nghiệp của em sao dám lơ là?”

      “Vậy nên tiếp thu ý kiến của quần chúng , lãnh đạo ơi”

      “Giáo viên các em thú vị đấy, gọi gì là lãnh đạo chứ”

      “Trong mắt dân đen bọn em, e là đến con chó nuôi trong Tòa thị chính cũng được gọi là “lãnh đạo” ấy chứ”

      “Quý Hân Nhiên, mắng ai thế?”. Đỗ Trường Luân cáu nhưng bất thình lình khẽ búng trán .

      Giữa bọn họ rất ít khi có những động tác thân thiết này, mặt Quý Hân Nhiên ửng hồng lên.

      Bọn họ chợ, chợ buổi tối vô cùng náo nhiệt, nơi nơi đều là tiếng hò hét của những bà bán hàng. Bình thường vốn chỉ đến siêu thị mua đồ, ít có thời gian đến chợ nên cảm thấy rất thú vị.

      Lúc đến chợ cá, Đỗ Trường Luân : “Mua con cá ”. Thời gian ngư dân nghỉ ngơi vừa qua, giờ chợ quá rất náo nhiệt, hơn nữa còn rất tươi.

      nhìn đủ loại cá mà có chút sầu não, cho dù từ lớn lên bên biển nhưng chẳng có tí nghiên cứu gì về cá hết: “Em biết làm cá”.

      Phía kia, Đỗ Trường Luân như nghe thấy, ngồi xổm xuống chọn. “Lấy con này ”, chỉ vào con cá.

      “Được đấy, đúng là người thành thạo, nhìn bụng nó này, trông vẫn rất tươi”. Người bán cá khen.

      biết hay giả vờ thế?”. Qúy Hân Nhiên bán tín bán nghi.

      “Tối về nhà thử tay nghề của biết liền”. Đỗ Trường Luân úp mở .
      tart_trung thích bài này.

    2. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 20
      Mưa ở phía Tây

      Tác giả: Ngũ Nguyệt Ngải Thảo

      Edit: Heo con

      [​IMG]


      Ở cổng chợ, người đàn ông bán châu chấu. Những chiếc lồng bằng tre, trúc rất tinh xảo buộc bên chiếc đèn lồng to bự cùng với tiếng châu chấu kêu thu hút vô số người xem.

      Quý Hân Nhiên cũng chạy tới, rất thích những gì như vậy.

      “Hai tệ con, hai tệ con”. Người kia nhiệt tình rao bán.

      đường về, Quý Hân Nhiên ngừng chơi đùa với hai cái lồng , xuyên qua khoảng cách giữa nan lồng có thể nhìn thấy loáng thoáng con châu chấu xanh nhảy nhót.

      “Thích sao? Lại mua cái này?”. Đỗ Trường Luân thấy coi chúng như bảo bối có chút buồn cười.

      “Cái này hay lắm, về nhà để ở ban công cho chúng nó gáy, cảm giác như trong vườn hoa vậy”. Sau khi kết hôn bày đầy hoa hoa cỏ cỏ ban công nhà, đều là những loại hoa dễ trồng, tuần tưới nước cũng chẳng sao, những loài hoa đỏng đảnh quá đều thích.

      “Em thế này có giống đại tiểu thư từng sống trong biệt thự đâu?”. Nhà của Quý Kiến Đông ở trong khu biệt thự sa hoa bậc nhất.

      “Chỗ đó có gì tốt, lúc học chẳng bao giờ em ra địa chỉ nhà mình hết”

      “Vì sao?”

      “Như vậy có nghĩa rằng phải cố gắng gấp đôi thậm chí là hơn rất nhiều mới có thể được mọi người đối xử thoải mái, thân thiện”.

      bạn học ở chung kí túc xá có lần thấy xuống xe tại điểm dừng ở khu biệt thự đó, hôm sau người đó hỏi: “Quý Hân Nhiên, ra nhà cậu ở đó à?”. Trong mắt người đó là xa cách và phòng bị rất . vội giải thích: “Đâu cơ? Đó là nhà họ hàng xa của mình thôi”. Từ đó về sau, mỗi lần cùng bạn học xe bus về nhà, đều xuống trước bến.

      Bất kể tính cách bạn có thân thiện cỡ nào nhưng khi mọi người biết bạn đến từ gia đình giàu có như vậy mọi thứ còn như ban đầu nữa. Bạn tiết kiệm bị mọi người coi là làm màu, bạn đoàn kết với bạn bè bị mọi người coi là kéo bè kết phái, bạn quan tâm đến số chuyện bị coi là tự cao tự đại, có hơi nóng tính bị cho rằng tiểu thư… Đủ mọi thể loại. Đương nhiên trong trường học cũng có những sinh viên thoải mái khoe nhà giàu nhưng tự biết bản thân sống được cuộc sống đó.

      Lúc lên nhà gặp hai người hàng xóm: “Chủ nhiệm Đỗ mua đồ ăn à?”. ta nhìn Đỗ Trường Luân tay xách đồ ăn mà : “ thể tin được chủ nhiệm Đỗ lại mô phạm như thế. Ha ha, đúng là phụ xướng phu tùy rồi…”

      (*Phu xướng phụ tùy: Chồng bảo sao vợ nghe vậy, trường hợp này ngược lại).

      Đỗ Trường Luân cũng đính chính, chỉ mỉm cười chào hỏi.

      Quý Hân Nhiên nhìn lại, mặc tây trang giày da lại xách theo túi lớn toàn đồ ăn, thậm chí là cả cá sống, đúng là hình tượng tiêu biểu của những ông chồng tốt. Còn bản thân chí xách hai cái lồng châu chấu con con, chắc trong mắt người ta nghĩ mình là loại đàn bà đanh đá chỉ biết vênh mặt hất hàm sai bảo chồng mất rồi. Đúng là oan uổng.

      Đỗ Trường Luân cũng dối, làm món cá trạch om dưa quả thực có thể so với khách sạn nổi tiếng nơi đây.

      ngờ thực có tài như vậy đâu đấy!”. vừa ăn vừa khen ngợi.

      chẳng những biết nấu cá mà câu cá cũng là cao thủ, chờ hôm nào rảnh đưa em cho em mở mang tầm nhìn”. Đỗ Trường Luân có chút đắc ý.

      “Là luyện từ khi còn ở nhà bà ngoại đúng ?”. Quê ấy là thành thị, người nơi đó đa phần thích ăn đồ biển.

      “Ừm, trước kia chỉ cần được nghỉ là về nhà bà ngoại, sau đó cả ngày đều ra biển, theo thuyền câu cá, bắt cua bắt ốc biển… Ngày nào cũng phơi nắng đến độ đen nhẻm như Bao Công, bà ngoại , chỉ cần có bọn họ có lộc ăn, ngày nào cũng được ăn hải sản.”

      “Lúc nào rảnh chúng ta thăm bà ngoại ”. Quý Hân Nhiên quả thực rất nhớ hai ông bà.

      Hai người chuyện TV chiếu tin tức địa phương, đột nhiên xuất hình ảnh mà có cả Đỗ Trường Luân trong đó, đứng bên cạnh những vị lãnh đạo, dáng người cao ráo như ngọc rất hấp dẫn ánh mắt mọi người.

      “Ái dà, còn lên cả truyền hình nữa?”

      Đỗ Trường Luân để ý tới lời trêu chọc của mà hỏi: “Quý Hân Nhiên, em có nghĩ đến việc về Vân Hải ?”

      Quý Hân Nhiên thoáng sửng sốt hỏi “Làm chi vậy?”

      “Thôi vậy, nếu em muốn về cũng chẳng đợi tới bây giờ”. Dựa vào quan hệ của Quý Kiến Đông, muốn đến trường nào dạy còn chẳng phải chỉ là chuyện cỏn con.

      Quả , đến trường cấp hai Hoàn Dương dạy là chủ ý của Quý Hân Nhiên. Vốn Quý Kiến Đông định để học tiến sĩ rồi ở lại trường đại học làm giảng viên. Nhưng năm tốt nghiệp, vì chuyện với Mễ Kiều Dương mà quan hệ gia đình vô cùng căng thẳng, gần như là bỏ nhà ra nên đương nhiên có chuyện nghe lời học tiếp tiến sĩ gì gì đó. Sau này chia tay với Mễ Kiều Dương, cảm xúc của cũng rất tệ, đạp xe bị tai nạn ngã gẫy tay… Từ đó về sau, với mọi sắp đặt của gia đình đều chống đối, Quý Kiến Đông thấy vậy cũng chỉ đành mặc kệ .

      “Vậy tốt sao?”. Khoảng cách sinh tốt đẹp. Huống chi cũng cần ngày nào cũng phải nhìn mặt em, vừa định câu này nhưng thấy sắc mặt Đỗ Trường Luân ổn lắm nên lại nuốt ngược vào.

      Đỗ Trường Luân cũng chẳng hiểu sao mình lại có suy nghĩ này. Có lần, buổi tối trở về, đến dưới lầu luôn theo bản năng nhìn lên cửa sổ, nhìn cửa sổ tối om mà lòng lại có chút buồn bã. Lúc Quý Hân Nhiên ở nhà, bất luận về muộn thế nào vẫn luôn thắp đèn chờ . tự giễu, lúc còn độc thân cũng đâu có nhiều cảm xúc như vậy, sao kết hôn rồi lại trở nên đa sầu đa cảm thế này.
      tart_trung thích bài này.

    3. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 21
      Mưa ở phía Tây

      Tác giả: Ngũ Nguyệt Ngải Thảo

      Edit: Heo con

      [​IMG]


      Vừa bận rộn cho kỳ thi giữa kỳ, Quý Hân Nhiên lại gặp phải chuyện phiền lòng khác.

      Cuộc bình bầu danh hiệu thi đua mỗi năm lần bắt đầu, phòng giáo dục Hoàn Dương từ trước vẫn đều giao chỉ tiêu cho mỗi trường sau đó để trường học tự bình bầu cách dân chủ rồi báo lại. Đây là cửa thứ nhất, lọt vào danh sách rồi cũng nhất định là đạt danh hiệu thi đua mà còn phải đợi Sở giáo dục Vân Hải tổ chức bình bầu mới được. Năm nay, mỗi trường trung học có năm chỉ tiêu, xem như nhiều hơn mọi năm nhưng vì năm nay giáo viên trẻ nhiều nên cạnh tranh rất khốc liệt.

      Xét mọi phương diện, đều xếp ở vị trí thứ ba, dân chủ công khai bình bầu cũng xong nhưng đến khi viết báo cáo lại có biến.

      Hiệu trưởng đến tìm , hi vọng nhường vị trí lại cho Mạnh Nhã Lệ ở tổ nhạc.

      giáo Quý, còn trẻ, còn nhiều cơ hội. Hơn nữa giáo Mạnh cũng có rất nhiều cống hiến với trường ta, chúng tôi làm lãnh đạo cũng phải nghĩ đến những mối quan hệ…”. Giọng quan mười phần khách khí.

      Thực ra Quý Hân Nhiên cũng chẳng quá để ý đến chuyện bình bầu chức danh, nếu thực có mấy giáo viên lớn tuổi nhờ cũng giúp. Nhưng Mạnh Nhã Lệ này chỉ lớn hơn 1,2 tuổi, cái này , bình thường ta ỷ vào mình có cậu là Phó Sở đào tạo nên luôn cả vú lấp miệng em, đâu cũng muốn làm VIP, dạy học ở trường ít, còn mở cả shop thời trang ở bên ngoài. Cả tuần đến trường được 3 ngày là quá giỏi.

      Nhường cho người như vậy? Quý Hân Nhiên nghĩ: thế mà cũng ra miệng được?

      “Hiệu trưởng Nguyễn, thực muốn tôi nhường cũng được nhưng hãy liệt kê những cống hiến của giáo Mạnh cho trường ra , để mọi người cùng thấy, cũng coi như là có cái mà ăn ”. Cái gọi là “cống hiến” đó chẳng qua là tốt cho trước mặt lãnh đạo vài câu để đường quan thênh thang mà thôi.

      Hiệu trưởng Nguyễn ngờ Quý Hân Nhiên bình thường trông dịu dàng mà lại cứng rắn như vậy. “ Quý à, cũng nên thông cảm cho khó xử của chúng tôi”.

      Lúc về kể lại chuyện này cho Lưu Lâm, Lưu Lâm cũng rất tức giận : “Hân Nhiên, em đừng có nhượng bộ, đám lãnh đạo này vì lấy lòng cấp mà mặt mũi cũng chẳng cần. ta nghĩ em dễ bảo nên mới thế đấy, có muốn nhường cũng chẳng đến lượt em, em xếp thứ 3 cơ mà”.

      Chuyện này mắc tại đó, Quý Hân Nhiên cũng có chút nôn nóng, bình thường vốn rất hiền hòa nhưng vì chuyện này mà lập tức thành tiêu điểm, cả trường đều bàn luận chuyện này, hề thích cảm giác đứng đầu sóng ngọn gió này chút nào.

      Buổi tối Đỗ Trường Luân có xã giao, về nhà mẹ nhưng vì chuyện này mà cảm giác ăn cũng chẳng ngon, lãng phí bàn đầy đồ ăn ngon mẹ làm

      “Hân Nhiên, có phải con có chuyện gì ?”. Trữ Băng thấy như vậy thử hỏi. “Có cần đến bệnh viện kiểm tra chút ?”.

      “Hả, chuyện gì ạ? Đến bệnh viện làm chi?”. bị hỏi chả hiểu gì nhưng thấy mẹ nhìn chằm chằm bụng mình mới hiểu ra, vội : “Ái dà, mẹ à, mẹ nghĩ đâu thế nữa?”.

      “Sớm có em bé cũng tốt, nhân lúc còn trẻ…”. Lại dạy dỗ hồi. Quý Hân Nhiên đành phải đồng ý “suy nghĩ”.

      Lúc về Đỗ Trường Luân thấy cảm xúc của tốt, còn tưởng là vì mình về muộn. Tối nay tiếp vài giám đốc các xí nghiệp từ phía nam đến đây định đầu tư, mấy người kia rất hứng phấn, ăn xong rồi còn đòi ca hát, uống ít rượu.

      thường phải ra ngoài xã giao, Quý Hân Nhiên cũng chẳng có gì bất mãn với điều này, ít nhất bề ngoài là thế nhưng đến cuối tuần vẫn cố gắng về sớm chút.

      “Sao thế?”. ngồi xuống bên cạnh Quý Hân Nhiên.

      Quý Hân Nhiên vô thức nghịch nghịch điều khiển, trong TV, chuyên gia tài chính bàn luận về cơ cấu kinh tế của Trung Quốc, hướng phát triển của thị trường chứng khoán, bình thường có bao giờ xem mấy bản tin tài chính này.

      Quý Hân Nhiên phiền muộn, căn bản cũng chẳng để ý đến TV gì.

      “Mệt”. nhìn người đối diện, vì uống rượu mà mắt long lanh, khuôn mặt trắng nõn hơi ửng đó. Tửu lượng của rất tốt, cũng chưa từng thấy say rượu rồi làm chuyện gì thất thố, nếu vì mùi rượu và sắc mặt căn bản thể đoán được có uống hay .

      Áp lực công việc của hẳn cũng ít. Trước kia luôn nghĩ nhân viên công vụ rất nhàn hạ nhưng sau khi lấy Đỗ Trường Luân mới hiểu, thời gian riêng tư của rất ít.

      “Lúc gặp chuyện phiền lòng giải quyết thế nào?”. Rất ít khi thấy cảm xúc của có gì thay đổi.

      “Có thể bỏ qua bỏ qua, nếu nhất định phải đối mặt cố tìm cách để giải quyết”. nhanh chậm : “Chuyện gì khiến em mệt mỏi như vậy?”.

      Qúy Hân Nhiên trong lòng buồn bực nên kể hết mọi chuyện ra.

      “Chuyện này mà có thể khiến giáo Quý của chúng ta mệt mỏi như thế sao?”. Đỗ Trường Luân cười trêu ghẹo.

      “Đương nhiên em chẳng thể so được với đâu phó chủ nhiệm Đỗ ạ, có thể trải qua sóng to gió lớn”. Trước đó mấy ngày mới biết Đỗ Trường Luân được bổ nhiệm làm phó chủ nhiệm.

      (Chả là chủ nhiệm cái gì :)) kệ na)

      “Em từng nghe rằng vận động là phương pháp rất tốt để giải quyết áp lực chưa?”. đột nhiên đến gần bên , giọng .

      Quý Hân Nhiên còn chưa phản ứng lại đôi môi ấm áp của dừng lại nơi cần cổ : “Em chính là thiếu “vận động” đây mà”.

      Lần “vận động” này để lại hậu quả trực tiếp là hôm sau, mặt trời lên cao, Quý Hân Nhiên mới tỉnh lại trong tiếng châu chấu kêu nơi ban công. nằm giường mệt mỏi, bên ngoài thời tiết rất đẹp, mặt trời xuyên qua khe rèm cửa mà chiếu lên giường, đột nhiên cảm thấy rất hạnh phúc.

      Mùa thu là mùa thích nhất, trời xanh chẳng chút gợn mây.

      Trước kia, mỗi khi đến mùa này và Mễ Kiều Dương đều đến nông thôn, qua những khu vườn trái cây và những cánh đồng rộn lớn. Trong khí là hơi thở hạnh phúc của mùa màng. Năm đó, bọn họ giúp nhà nông thu hoạch nho, cẩn thận mà bị trẹo chân, lúc về đều là Mễ Kiều Dương cõng về, mồ hôi ướt đẫm. Khi đó, cũng có cảm giác hạnh phúc như vậy.

      Vấn đề quả thực được giải quyết.

      Thứ hai làm, hiệu trường Nguyễn tìm , thái độ thay đổi 180 độ, liên miệng giải thích “công việc sơ suất, mong lương thứ”. Sau này mới hiểu, ra có lãnh đạo chuyện với Phòng giáo dục Hoàn Dương, tăng cho trường chỉ tiêu nữa, như vậy mọi vấn đề đều được giải quyết, và Mạnh Nhã Lệ đều được nằm trong danh sách bình bầu.

      Có người tin tức linh thông đồn đại là việc này có liên quan đến chủ tịch khu Hoàn Dương.. Mọi người lại thay đổi cái nhìn với Quý Hân Nhiên lần nữa, vốn từ thông cảm biến thành bội phục. Ngay cả Lưu Lâm cũng là “thâm tàng bất lộ”. “Quan hệ lợi hại cỡ nào mà kinh động đến cả chủ tịch Hoàn Dương?”.

      nghĩ lại, chuyện này chỉ với Đỗ Trường Luân, chỉ có thể là .

      gọi điện thoại qua, biết em gọi mà!”, tâm tình Đỗ Trường Luân có vẻ rất tốt.

      “Em nhớ chủ nhiệm Đỗ từng rằng tham gia vào công việc của đối phương cơ mà”. vẫn chưa quên lời sáng hôm đó.

      “Nhưng cũng thể khoanh tay đứng nhìn người khác cưỡi đầu cưỡi cổ vợ mình được”.

      Những lời này lại khiến lòng ấm áp. “Thế vì sao lại muốn tăng chỉ tiêu?”. Thực ra điều băn khoăn phải vấn đề chỉ tiêu mà là thái độ của lãnh đạo.

      Đỗ Trường Luân đương nhiên hiểu nghĩ gì: “Em cần thiết phải đắc tội với người như thế chứ?”.

      Quý Hân Nhiên im lặng, đương nhiên biết nếu thẳng thắn triệt hạ Mạnh Nhã Lệ nhất định bị ghi thù. Giờ cách xử lý này cũng là nể mặt hiệu trưởng, quả rất chu đáo.

      Năm ấy, kết quả bình bầu cuối cùng là ngoài Mạnh Nhã Lệ, năm giáo viên còn lại đều thuận lợi mà tăng thêm ngạch lương. Mạnh Nhã Lệ bị đánh trượt ở vòng bình bầu của Sở.
      tart_trung thích bài này.

    4. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 22
      Mưa ở phía Tây

      Tác giả: Ngũ Nguyệt Ngải Thảo

      Edit: Heo con



      [​IMG]


      Sắp đến Tết nguyên đán, đơn vị Đỗ Trường Luân muốn làm liên hoan, cầu dẫn theo người nhà.

      được sao?”

      Nhìn vẻ lo lắng của , Đỗ Trường Luân có hơi buồn cười: “Em sợ gì? Chỉ là liên hoan trong đơn vị thôi mà, cũng như tiệc tối trong trường của em thôi”.

      “Có phải biểu diễn gì ?”. vẫn có chút lo lắng.

      “Hình như là cần đâu, có lẽ chỉ là mọi người cùng chơi đùa, thích hát hát vài bài cho náo nhiệt thôi”.

      Địa điểm liên hoan ở hội trường khách sạn, khắp nơi là treo đèn kết hoa, rất có khí ngày hội. Lúc bọn họ đến người tề tựu gần đủ. Đây vẫn là lần đầu tiên sau khi kết hôn, Quý Hân Nhiên cùng Đỗ Trường Luân tham gia hoạt động như vậy. Đỗ Trường Luân nhất nhất giới thiệu đồng nghiệp của mình cho .

      Tiệc liên hoan rất náo nhiệt, MC là tiểu tử trẻ măng và nữ MC của đài truyền hình, hai người điều tiết khí rất tốt.

      “Chỉ là tiệc liên hoan mà cũng mời MC của đài truyền hình, các hủ bại”. giọng thầm vào tai Đỗ Trường Luân.

      “Đừng lung tung”, Đỗ Trường Luân khẽ lườm : “ ấy cũng là người nhà trong đơn vị ”.

      Tiết mục cũng rất đa dạng, thú vị nhất là Song Hoàng, nam giả giọng nữ giống như đúc khiến ai nấy cười ra nước mắt.

      Còn số trò chơi truyền thống như cướp ghế, đạp bóng bay, thổi bóng bàn… Lúc trước ở trường lúc tổ chức trò chơi đều là cho đám học sinh chơi, giờ nhìn những người trưởng thành chơi trò này thực là quá buồn cười.

      Bữa tiệc gần kết thúc bắt đầu chơi trò chơi tiếp hoa truyền thống, qua vài vòng, Quý Hân Nhiên bất hạnh “chết”.

      (Đại loại là trò chơi cầm 1 bông hoa rồi truyền tay cho nhau, đợi hát xong 1 bài hoặc đánh trống, đánh đàn… hoa về tay ai là người đó chết).

      Lúc tiếng trống ngừng, cầm hoa, xung quanh cười rộ lên. vài cậu trai trẻ kêu: “Chị dâu, hát bài !”

      Quý Hân Nhiên hơi hoảng, căn bản nào có chuẩn bị gì đâu.

      Phỏng chừng bình thường mọi người đều có cơ hội trêu đùa Đỗ Trường Luân, giờ vất vả lắm mới có được cơ hội này, há có thể dễ dàng buông tha?

      Tiểu tử MC vui cười hớn hở : “Chúng ta hoan nghênh chủ nhiệm Đỗ và phu nhân biểu diễn tiết mục vợ chồng song ca được ?”

      Cả sảnh đường là tiếng vỗ tay tán thành. Bất đắc dĩ, Đỗ Trường Luân cũng đành đứng dậy. khẽ với Quý Hân Nhiên: “ trâu bắt chó cày. Bây giờ đúng là rút lui được rồi, chúng ta diễn cái gì đây?”

      Quý Hân Nhiên nhìn quanh, ở góc sảnh có cây đàn dương cầm, chủ ý. “ thuộc bài “hai con hổ” ?”. Hỏi hỏi vậy chứ chỉ cần trẻ lên mẫu giáo, ai chẳng biết bài này.

      Đỗ Trường Luân hiển nhiên là ngờ lại chọn bài hát thiếu nhi này, tò mò hỏi: “Em hát? Hay cùng hát?”

      Quý Hân Nhiên nhịn cười đáp: “ hát, em đệm đàn cho

      Mc thông báo: “Mọi người cùng vỗ tay hoan nghênh chủ nhiệm Đỗ và phu nhân cùng biểu diễn bài hát “hai con hổ” nào”.

      Trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt, hai người bước lên sân khấu.

      Xem ra 6 năm vất vả trước đây cũng chẳng phải là vô dụng. Ví như vậy giờ cũng có thể chữa cháy. Lúc ở trường có đôi khi cũng đến phòng đàn mà đàn vài khúc cho nên cũng bị cứng tay.

      “Hai con hổ, hai con hổ.

      Chạy mau mau chạy mau mau,

      con mất mắt,

      con bị cháy đuôi,

      kỳ quái! kỳ quái…”

      Từ sau khi tốt nghiệp mẫu giáo Đỗ Trường Luân chẳng hát lại bài hát này nhưng ca từ vẫn nhớ rất .

      Đêm đó hai người bọn họ giành được giải “cặp đôi ăn ý nhất”, phần thưởng là đôi chó nhồi bông.

      đường về, Quý Hân Nhiên nhịn được mà cười lớn, với Đỗ Trường Luân: “Sớm biết hát hay thế chẳng hát bài này, chọn bài nào cầu kỹ thuật cao, đảm bảo kinh động cả hội trường”.

      Đỗ Trường Luân biết cố ý: “Quý Hân Nhiên, thời khắc mấu chốt em lại ngáng chân là sao, nhớ là đắc tội em mà?”.

      Quý Hân Nhiên nghĩ thầm, quả đắc tội em nhưng em thích vẻ bình tĩnh, thoải mái của .

      “Đừng có lúc nào cũng cao cao tại thượng, phải gần gũi với quần chúng chút. xem, em chọn bài này cho khiến và đồng nghiệp thân thiện với nhau thêm bao nhiêu”. vừa vuốt lông con chó bông, vừa nghĩ biết lúc về mọi người cười thế nào đây.

      “Sao em hát? Chúng ta cùng hát chẳng phải hiệu quả càng tốt sao?”

      “Em hát hò dở tệ, nào dám há miệng”. như , mọi người quen đều biết, khả năng hát hò của phải là tốt bình thường, mấu chốt là người đối diện lại hề biết.

      “Em học dương cầm từ khi nào? Sao chưa từng thấy em chơi đàn?”. Trong nhà thực ra có chiếc dương cầm, còn tưởng là của Trữ Băng.

      “Trước đây học suốt 6 năm trời… Đây là môn bắt buộc trong hành trình bồi dưỡng tiểu thư khuê các của cha em”.

      “Em thích?”

      “Đồ có thích mà ngày nào cũng ăn cũng thành buồn nôn. Lúc đó em hận thể phá hỏng đàn hoặc chặt hết ngón tay …”

      Vẻ nghiến răng nghiến lợi của khiến Đỗ Trường Luân cười lớn: “Cho nên hôm nay trút giận lên à?”.
      tart_trung thích bài này.

    5. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 23
      Mưa ở phía Tây

      Tác giả: Ngũ Nguyệt Ngải Thảo

      Edit: Heo con

      [​IMG]

      Kỳ nghỉ đông, phố người qua lại dập dìu, dạo, mua đồ tết… Giới kinh doanh cũng bắt đầu lợi dụng thời gian hoàng kim này mà tuyên truyền khắp nơi, chỗ nào cũng là áp phích, quảng cáo như thể lễ mừng năm mới phải vì cái gì khác mà chỉ vì mua sắm.

      Quý Hân Nhiên cũng chẳng có nhiều cảm xúc gì với Tết, trước đây thích vui vẻ, náo nhiệt của ngày tết, lén lút theo mấy cậu bé trai xem đốt pháo, tuổi càng lớn háo hức khi tết đến lại càng nhạt, sau này chỉ coi đó như kì nghỉ đông dài mà thôi. Nhưng năm nay có thay đổi, phải về quê Đỗ Trường Luân ăn Tết, kết hôn rồi đương nhiên là phải về nhà chồng thôi. Tính ra, từ sau khi kết hôn bọn họ cũng chưa từng cùng nhau về nhà. Đỗ Trường Luân thực ra cũng thường về đó họp hành nhưng cũng chẳng về nhà, chỉ có lần Thượng Mai biết gửi đem về ít đồ cho Quý Hân Nhiên. Quý Hân Nhiên làm con dâu nhưng chưa từng về nhà chồng, cùng lắm chỉ gọi vài cuộc điện thoại hỏi han mỗi dịp lễ tết mà thôi.

      Kì nghỉ của Quý Hân Nhiên bắt đầu mà Đỗ Trường Luân càng về cuối năm lại càng bận. Chính cũng chẳng thể trước được bao giờ được nghỉ. Hai người bàn bạc rồi quyết định để Quý Hân Nhiên về trước.

      Quý Hân Nhiên mua chút đặc sản địa phương, đều là đồ hải sản, rồi an vị lên xe về quê chồng.

      Trước khi xuất phát có qua nhà mẹ đẻ, Trữ Băng luôn dặn dò phải chú ý cái này, được làm cái kia khiến cũng thấy lo dần đều.

      “Ai dà, con đó, lúc nào cũng tùy tiện, Trường Luân còn có và chị dâu, con phải chú ý chút, sống hòa thuận vào. Quan hệ mẹ chồng nàng dâu cũng cần nhiều học vấn lắm đấy…”

      “Được rồi mẹ à, chẳng phải nghỉ Tết thôi sao? Cũng có ở được mấy ngày đâu? Cha mẹ ở nhà cũng phải để ý sức khỏe, rảnh rỗi ra ngoài lại chút”. Lần đầu tiên ở nhà trong dịp tết, trong lòng dù sao cũng có chút hụt hẫng.

      Đến nhà họ Đỗ, lần đầu tiên nhìn thấy Quản Dĩnh, Quý Hân Nhiên cảm thấy rất bất ngờ. Trong tiềm thức, luôn nghĩ Quản Dĩnh là mẫu phụ nữ sắc sảo, giỏi giang nhưng Quản Dĩnh trước mặt lại trông xinh xắn, đáng khiến ai nhìn cũng thương, đứng bên Đỗ Trường Côn cao lớn, oai hùng, quả thực là rất đẹp đôi.

      Ngoài Đỗ Trường Luân, gia đình xem như tề tựu, Đỗ Vân Châu rất vui vẻ: “ lâu rồi nhà ta náo nhiệt thế này, ha ha”.

      “Bao giờ Trường Luân trở về?”. Tính cách của Đỗ Trường Côn và Đỗ Trường Luân thực là rất khác nhau, Đỗ Trường Côn hướng ngoại, thoải mái, rất có sức hút.

      “Cũng chính xác được”. khí hòa hợp khiến lo lắng của được hóa giải.

      “Xú tiểu tử này lúc trước đáng lẽ nên xa như thế, bận rộn quá mức, cả năm chả gặp nó được mấy ngày”. Đỗ Vân Châu có tính cách điển hình của quân nhân, vừa nhìn biết là rất nóng tính.

      “Cha, nếu cậu ấy chạy xa như thế sao có thể dẫn con dâu tốt như vậy về cho cha được?”. Quản Dĩnh vừa cười vừa nháy mắt với .

      Ăn cơm tối xong, hai cha con vào thư phòng để lại mẹ chồng nàng dâu, ba người ngồi trong phòng khách chuyện phiếm.

      “Hân Nhiên, làm giáo viên thú vị ?”. Quản Dĩnh làm trong công ty thương mại nên rất tò mò với nghề của Hân Nhiên.

      “Nghề gì cũng đều có chỗ vui chỗ buồn cả, điều tốt nhất khi làm giáo viên chính là có thể hưởng thụ hai kì nghỉ dài”

      “Đúng thế, như chị đây, thời gian được nghỉ cả năm chỉ tính đầu ngón tay, muốn cùng Trường Côn du lịch cũng chẳng có thời gian. Đúng rồi, em và Trường Luân có kế hoạch gì chưa, mấy ngày nghỉ này định đâu chơi?”

      “Chỉ sợ ấy được, ấy làm gì được nghỉ nhiều đâu”. Chính là cho dù có thời gian cũng chưa chắc có tâm tư đó.

      “Cả ngày cậu ấy bận cái gì thế? Mỗi lần bọn chị họp lớp cậu ấy đều khiến ai cũng giận. chẳng hiểu cậu ấy nghĩ gì, lúc trước tốt nghiệp thành tích tốt như vậy, bao nhiêu công ty lớn mời về, ai ngờ lại Vân Hải…”

      Lúc này Quý Hân Nhiên mới biết ra Quản Dĩnh và Đỗ Trường Luân lại là bạn đại học với nhau, chuyện này chưa bao giờ thấy nhắc đến.

      “Trường Luân bận như vậy cũng chẳng có thời gian về nhà, vất cho con rồi”. Vẻ mặt Thượng Mai rất từ ái.

      Quý Hân Nhiên nghĩ, nếu bà biết mình chỉ về nhà vào cuối tuần, ngày thường con trai bà cũng vẫn như độc thân chỉ sợ vẻ mặt bà chẳng thế này.
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :