1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mưa ở phía tây - Tháng năm ngải thảo (90c + 1nt)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 15
      Mưa ở phía Tây

      Tác giả: Ngũ Nguyệt Ngải Thảo

      Edit: Heo con

      [​IMG]


      vẫn như trước đây, cứ cuối tuần mới quay về Vân Hải.

      Chuyện về này cũng trước với Đỗ Trường Luân, lúc sáng hôm khai giảng về trường, định ra ngoài Đỗ Trường Luân gọi giật lại: “Chuyện này… Quý Hân Nhiên, có chuyện này định tiếng. mong chúng ta tham gia vào công việc của nhau”. Hồi lâu sau mới hiểu được ý của , trong lòng có chút tức giận, chẳng qua chỉ là thư lý, cho dù có chút quyền nhưng cũng quá coi thường Quý Hân Nhiên rồi: “ yên tâm, em có ham mê đó”.

      Đỗ Trường Luân thực ra là vì sợ quan hệ quan trường phức tạp, sợ có người kéo Quý Hân Nhiên vào vòng luẩn quẩn này nhưng nhìn vẻ mặt của Quý Hân Nhiên hiển nhiên là hiểu nhầm ý .

      (Lạy , như ai chả hiểu nhầm)

      Lúc cuối tuần quay về, siêu thị trước rồi mới về nhà. Sau khi bọn họ kết hôn, số lần thực nổi lửa nấu cơm quả thực cũng quá nhiều. Buổi trưa Đỗ Trường Luân về nhà, tối lại hay xã giao, mình đâm ra cũng lười.

      ra khả năng nấu nướng của cũng chỉ thường thường, biết làm số món ăn đơn giản như món trứng sốt cà chua, bò hầm khoai tây như làm.

      Đỗ Trường Luân vừa vào nhà thấy Quý Hân Nhiên mặc tạp dề hoa bận rộn bên bếp, đẩy cửa ra rồi : “Đây hình như là lần đầu tiên được hưởng phúc lợi hôn nhân”

      ngờ cầu với hôn nhân của Đỗ tiên sinh lại đơn giản như vậy, phúc lợi này đâu cần kết hôn, tìm bảo mẫu là được rồi”. Quý Hân Nhiên dọn đồ ăn, giận dỗi .

      “Ha ha, có cần giúp gì ?”

      “Lúc em nấu cơm cần giúp nhưng phải chút, lúc nấu cơm em cũng cần giúp”. Quý Hân Nhiên xoay người nghiêm túc .

      “Sao em biết biết nấu ăn? Đến nước tương hay giấm còn phân biệt được nữa là”. buồn cười nhìn .

      biết làm có thể học, đây là nghĩa vụ của , “luật hôn nhân” có quy định, chẳng những có quyền mà còn phải thực nghĩa vụ nữa”. Dựa vào cảm giác của mình, cảm thấy, Đỗ Trường Luân nhất định biết nấu ăn.

      là người có khả năng tự lập rất cao, sau khi kết hôn quần áo của đều là tự để ý, ngăn tủ của quần áo, âu phục, caravat… đều rất gọn gàng ngăn nắp. Ngược lại tủ quần áo của Quý Hân Nhiên lộn xộn vô cùng.

      khí bữa cơm chiều rất tốt, Đỗ Trường Luân rất nể mặt mà ăn hết hai bát cơm đầy.

      “Đây từng là món ăn được hoan nghênh nhất trong căng tin trường đại học của ”. chỉ vào món thịt bò hầm khoai tây. “ muộn là hết phần”.

      “Lúc đó em lại thích ăn nhất là món đậu phụ ma bà trong căng tin số 2 của trường, hehe, rất tiện, ăn cũng rất ngon”. Lúc đó hầu như ngày nào cũng đến căng tin số 2 ăn cơm, sau này bác bán cơm dần quen , cặp lồng cơm của vừa giơ ra bác bán cơm hét to: “…”

      Sau này tốt nghiệp, mỗi khi ra ngoài ăn cơm đều gọi món này nhưng đâu có thể làm ra hương vị giống của trường học kia.

      Cơm nước xong, Đỗ Trường Luân rất tự giác rửa chén.

      Quý Hân Nhiên cũng ăn no căng. tật xấu, ăn no rồi tuyệt đối muốn làm gì, chỉ nằm lười sofa xem TV.

      Lúc vào, Đỗ Trường Luân thấy như con mèo nằm sấp ở đó : “Này, em khôn nghe người ta ăn cơm xong nằm tốt cho tiêu hóa à? Hơn nữa bị béo phì”.

      “Lý thuyết này em thực được”. Lưu Lâm từng rất nghiêm khắc kháng nghị: “Quý Hân Nhiên, em như thế mà bị béo, tại sao chị phải gánh chịu hết chứ?”. vừa cố gắng ngồi nghỉ vừa oán hận nhìn Quý Hân Nhiên ung dung nằm giường.

      Đỗ Trường Luân ngồi xuống bên kia sofa: “Có ai từng với em là tiếp xúc với em ở cự ly xa khác hẳn với khi tiếp xúc ở cự ly gần ?”
      tart_trung thích bài này.

    2. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 16
      Mưa ở phía Tây

      Tác giả: Ngũ Nguyệt Ngải Thảo

      Edit: Heo con

      [​IMG]

      “Hehe, chẳng bằng thành là mình bị lừa , cũng chẳng có cách nào cả, em tiếp xúc với người lạ luôn là như thế, thời gian lâu dần cũng lộ nguyên hình, đây đều là nhờ cha em cả, ông ấy vốn định bồi dưỡng em thành tiểu thư khuê các, phong phạm thục nữ, đáng tiếc trời sinh em có tư chất đó…”. có chút trào phúng .

      “Vậy trước đây chắc hẳn em ngỗ nghịch lắm nhỉ?”

      “Sai, hoàn toàn ngược lại. Hầu như những ai biết em đều em là đứa trẻ nhu thuận, hiểu biết”. Họ hoàn toàn biết sau biểu nhu thuận đó, phải chịu dày vò cỡ nào.

      “Tuổi nổi loạn của em so với người khác chậm hơn rất nhiều, sau khi vào đại học mới bắt đầu”. từng xem bộ phim học đường, trong đó thầy giáo có về quá trình trưởng thành. Người thầy đó phạm sai lầm là quá trình mà bất kỳ ai muốn trưởng thành cũng phải trải qua, quá trình này sớm muộn gì cũng phải có… Quý Hân Nhiên cho rằng lời này rất chí lý.

      “Được rồi, chương này kết thúc tại đây. Chương kế tiếp, xin mời bạn học Đỗ Trường Luân kể chút về quá trình trưởng thành của mình nào”.

      “Cái này có gì mà ?” Đỗ Trường Luân bật cười.

      học kinh tế nhưng sao lại làm nhân viên công vụ?”. tốt nghiệp trường đại học tốt nhất trong tỉnh, tốt nghiệp còn là thủ khoa, hẳn là có rất nhiều lựa chọn.

      “Là lựa chọn và cũng là được điều động, phục tùng an bài của tổ chức”. Quý Hân Nhiên thực ra cũng quá tin vào lý do này của , cho dù là phục tùng cấp cũng cần chạy xa như vậy, đến thành phố hoàn toàn xa lạ, ở lại tỉnh của hoặc thành phố D đều là những lựa chọn rất tốt.

      (Vấn đề thành thị, địa phương trong truyện này cứ như dở hơi ý, lại còn tên các hãng xe, ngu si chả biết xe 307, 206 là xe khỉ gì).

      “Tuổi thơ của chắc chắn là rất hạnh phúc, có người trai, tốt?”. Trước đây thích nhất là có người trai, có người đâu cũng dẫn mình theo, ăn gì ngon cũng để phần cho mình, mình gây họa có người che chở cho mình…

      “Trước đây đều ở cùng bà ngoại, sau khi về nhà trai học, về cơ bản bọn có nhiều thời gian ở chung”. dường như muốn nhiều lời, đứng dậy vào thư phòng.

      “Vừa mới mưa thu rồi lại lạnh”. Đúng là chẳng sai chút nào, dường như mùa hè nóng bức vẫn còn trong trí nhớ mà chỉ qua đêm trời sang thu. Những cây ngô đồng ven đường bắt đầu trút lá vàng, mọi người đều mặc quần áo mùa thu, mùa thay đổi nhanh…

      lúc thất thần Triệu Nghệ Hiểu gọi điện đến với rằng cuối tuần này bạn bè muốn tụ tập, cầu : “dù bận rộn trăm công nghìn việc cũng bớt chút thời gian tham gia”.

      Lúc trước có rủ vài lần, Quý Hân Nhiên tìm đủ mọi lý do từ chối. Thực ra là vì muốn chạm mặt Mễ Kiều Dương.

      hẳn về Vân Hải được đoạn thời gian nhưng chưa từng liên lạc. Lúc kết hôn, Mễ Kiều Dương nhờ Triệu Nghệ Hiểu tặng quà cưới cho , là chiếc hộp nhạc thủy tinh rất đẹp, con chuột kéo violon: “Em , , như chuột gạo…”. Ca từ đơn giản, bài hát “Chuột gạo” này từng là bài hát mọi người dành riêng cho bọn họ mỗi khi mọi người tụ tập.

      chỉ nghe lần rồi lập tức gói lại, cất hộp nhạc vào ngăn tủ.

      phải là loại người thích hoài niệm người cũ, quá nặng nề.

      Tụ họp ở nhà hàng trong nội thành Vân Hải. gọi điện về cho Đỗ Trường Luân bảo mình họp lớp, ăn cơm tối xong rồi mới về. Đỗ Trường Luân dặn dò: “Thời tiết tốt, nhớ cẩn thận” rồi cúp máy.

      Qúy Hân Nhiên nghĩ rằng, cho dù chỉ là xã giao bề ngoài cũng nên hỏi câu có cần tới đón chứ?
      tart_trung thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221

    4. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 17
      Mưa ở Phía Tây

      Tác giả: Ngũ Nguyệt ngải thảo

      Edit: Heo con

      [​IMG]

      Trong phòng rất náo nhiệt, ngoài Triệu Nghệ Hiểu và Hách Lực còn có vài người nữa, đều là bạn bè thân thiết. Đương nhiên, Mễ Kiều Dương ở đó. Thực ra biết bọn họ đều là qua Mễ Kiều Dương, bọn họ đều là bạn bè của Mễ Kiều Dương. Năm đó thường xuyên tham gia vào những lần tụ tập của bọn họ, sau này mới tác hợp cho Triệu Nghệ Hiểu và Hách Lực.

      “Lại đây nào, Hân Nhiên, qua đây ngồi”. Hách Lực chỉ cho chỗ bên cạnh Triệu Nghệ Hiểu.

      “Ái dà, giáo Quý, mời được cậu đúng là chả dễ dàng gì”. Triệu Nghệ Hiểu vẫn ghi hận những lần từ chối.

      “Ở trường rất bận sao?” Mễ Kiều Dương ôn hòa hỏi. Mấy năm rời khỏi đây trông thay đổi nhiều, chỉ là bớt ngây ngô, sảng khoái mà thêm vài phần trầm ổn.

      “À, cũng tạm ổn” nhất thời có chút xấu hổ, ra ở trường bận cỡ nào, chẳng qua là lý do bịa ra thôi.

      Hai người từng thân mật như vậy, giờ gặp lại lại khách khí đến cỡ này, trong lòng dâng lên cảm giác khó . Cũng may, đồ ăn dọn lên, mọi người bắt đầu rục rịch.

      “Cho bát dấm chua”, Mễ Kiều Dương dặn người phục vụ, riêng gì Quý Hân Nhiên mà những người khác cũng đều sửng sốt.

      Quý Hân Nhiên bị dị ứng với hải sản nhưng chỉ cần uống chút dấm chua sao. Cho nên lúc ra ngoài ăn cơm đều gọi bát dấm. Năm đó, sau khi mọi người biết thói quen này của hay đùa với Mễ Kiều Dương: “Tiểu tử, cậu phải cẩn thận kiểm điểm lại hành vi của mình , nếu khi Quý Hân Nhiên ăn dấm chua cậu chết đuối là chắc…”

      Mễ Kiều Dương rất tự nhiên đưa bát dấm đến trước mặt . “Cảm ơn”, Quý Hân Nhiên cười khổ trong lòng, mấy năm qua ít uống dấm chua nhưng cũng còn bị dị ứng nữa.

      Vốn mọi người đều rất quen thân, lúc trước kia đều rất vui vẻ nhưng vì quan hệ của và Mễ Kiều Dương nên hiển nhiên ai cũng có chút kiêng dè, sợ nhỡ mồm sai nên cũng dám cười đùa nhiều, có vẻ rất trầm lắng. Cuối cùng vẫn là Lộ Hiểu Đằng đề nghị chơi trò đoán diêm. Trò chơi này lúc trước bọn họ cũng vẫn hay chơi, chính là người giấu diêm trong tay, ra số lượng que diêm, mọi người đoán xem ta hay dối. Nếu đối phương đoán đúng người giấu bị phạt ly, nếu đoán sai tự mình phải uống ly.

      “Nhớ nhé, nam nữ ngang hàng, được bao che nhau”. Lộ Hiểu Đằng như ám chỉ mà nhìn nhìn Mễ Kiều Dương và Hách Lực.

      Qua vài vòng, Quý Hân Nhiên thua nhiều thắng ít, uống được vài chén.

      “Hân Nhiên, hôm nay tâm trạng để đâu thế”. Có người cười , trước kia chơi trò này hầu như chỉ thắng chứ thua.

      “Hehe, chắc tại già rồi…”. Mặt Quý Hân Nhiên đỏ bừng.

      “Sao lại thành mắng bọn thế? So chứng minh thư em là ít tuổi nhất còn gì”. Hách Lực chịu bỏ qua “Nào, tiếp tục, tiếp tục”.

      Lại đến lượt Mễ Kiều Dương giấu, đoán

      que”

      đúng”. thèm nghĩ trả lời.

      Mễ Kiều Dương xòe tay ra, quả nhiên là que diêm

      Cả tối, lặp lặp lại đều là như vậy

      Mễ Kiều Dương nhìn khuôn mặt ửng hồng như hoa đào kia mà “Hân Nhiên, em tội gì phải thế?”

      “Đoán đúng sao? Huống chi chưa bao giờ em có thể đoán được tâm tư của ”.

      Cuối cùng, chẳng biết Quý Hân Nhiên uống bao nhiêu nữa, tửu lượng của vốn tồi, lần cuối cùng uống nhiều như vậy hình như là bữa cơm sau chia tay bạn bè trong kí túc xá sau khi tốt nghiệp đại học.

      Lúc Đỗ Trường Luân mở cửa giật mình hoảng hốt. Quý Hân Nhiên đứng đó cười ha ha rồi “Ông xã, em về rồi đây!”. Mặt đỏ bừng gần như có thể so với bộ áo khoác nhung đỏ thẫm mặc.

      “Sao lại uống nhiều thế?”. đỡ lấy , chưa bao giờ thấy chuyện bằng giọng điệu như vậy.

      “Đương nhiên là vì vui rồi”. Cả người Quý Hân Nhiên gần như là dán lên người , hơi thở ấm áp phả vào cằm . đặt ngồi xuống sofa, cởi áo khoác, vừa định đứng dậy rót nước bị bị Quý Hân Nhiên kéo lại “Lại định bỏ em mình?”

      bật cười: “ rót nước cho em”

      “Đỗ Trường Luân, em muốn uống nước…”. kéo dài giọng như làm nũng.
      tart_trung thích bài này.

    5. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 18
      Mưa ở phía Tây

      Tác giả: Ngũ Nguyệt Ngải Thảo

      Edit: Heo con

      [​IMG]

      “Em tự về”

      “Hehe… cuối cùng mới nghĩ đến việc phải hỏi em về thế nào à?”, Quý Hân Nhiên vỗ vỗ mặt .

      “Đỗ Trường Luân, phải chỉ chốn quan trường mới cần làm màu làm mè đâu, cuộc sống hôn nhân đôi khi cũng phải thế. Ở đây lầu lầu dưới đều là đồng nghiệp của , để bọn họ thấy vợ đêm hôm khuya khoắt được người đàn ông khác đưa về ảnh hưởng tốt đến hình tượng của , đúng ?”

      nghĩ thầm, đúng là say rượu , hơi cúi người muốn nhìn vẻ mặt của đột nhiên Quý Hân Nhiên lại xoa cằm : “Còn nữa, cần cứ phải cạo râu sạch như vậy, chẳng lẽ ai với rằng khi cằm còn lún phún râu trông rất gợi cảm sao?”

      Tay thậm chí còn bắt đầu cởi cúc áo của , “Cũng phải ở văn phòng, mặc chỉnh tề thế này cho ai xem đây nữa?…”. vốn chỉ định cởi hai cúc áo cùng của nhưng vừa dùng sức giật bung cả hàng cúc áo.

      “Quý Hân Nhiên!”. Đỗ Trường Luân cảm thấy mình sắp tiêu đời rồi, tay bắt đầu sờ tới sờ lui người . “Đây là em dụ dỗ à?”, rồi hung hăng hôn lên đôi môi đỏ mọng của

      Đỗ Trường Luân mỉm cười nhìn Quý Hân Nhiên cuộn tròn mà say ngủ trong lòng mình, cảm giác thoải mái đến từng lỗ chân lông.

      Rượu đúng là thứ tốt, ngờ lại khiến con người biến hóa như vậy. Nhớ lại nhiệt tình khi nãy của Quý Hân Nhiên, miệng bất giác lại mỉm cười.

      Đừng thấy bình thường Quý Hân Nhiên chuyện nhanh nhảu mà có vẻ tinh đời, thực ra ở số phương diện, da mặt rất mỏng. Lúc ở giường chỉ hơi có chút động tác thôi khiến cả người ửng hồng. Nhưng vừa rồi… như biến thành con người khác vậy…

      Sáng hôm sau, Quý Hân Nhiên tỉnh lại, cảm giác đầu đau như búa bổ, hơi cựa mình mới thấy là cả người đều đau nhức. vội nhớ lại, hình như tối qua uống rượu, Hách Lực và Triệu Nghệ Hiểu đưa về, sau đó… sau đó hình như là gì đó với Đỗ Trường Luân, sau đó… trí nhớ vừa mơ hồ vừa ngắt quãng…

      vội lấy chăn bịt kín mặt, sao lại thế này?

      Tật uống rượu của vẫn luôn tốt, uống say hát hò hoặc nhảy nhót, khóc cười, dù sao có gì có thể làm trò cười cho thiên hạ cũng làm. tổng kết nguyên nhân là vì bình thường chịu nhiều áp lực, cảm xúc của co người luôn phải có lúc phát tiết.

      Căn cứ vào hiểu biết về bản thân nên bình thường khi uống rượu đều vẫn rất cẩn thận, hôm qua quả có quá chén, làm ra những chuyện như vậy, cảm giác đến ngón chân cũng đỏ ửng lên được. Chút nữa phải đối mặt với Đỗ Trường Luân ra sao đây?

      Nhớ lại mình vẫn trong tình trạng người mảnh vải, vội vàng mặc áo ngủ rồi trốn vào nhà tắm. kì cạch trong phòng tắm nửa ngày, da sắp bị nước ấm chưng đỏ, bên ngoài lại truyền đến tiếng đập cửa và tiếng Đỗ Trường Luân, “Em sao chứ?”

      “A, sắp xong rồi”. Dù sao vẫn phải ra ngoài.

      Đỗ Trường Luân dựa ở cửa: “ còn sợ em thể lực cạn kiệt mà ngất ở trong đấy cơ?”. Hiển nhiên là tâm tình rất tốt, vẻ mặt vốn luôn nghiêm túc giờ lại có chút tình vô cùng tốt, luôn luôn nghiêm túc biểu tình cư nhiên mang theo vài phần khôi hài.

      May mà mặt Quý Hân Nhiên vốn bị hơi nước làm cho đỏ bừng, nếu đúng là quẫn muốn chết.

      Cũng biết sao lại như vậy, phương diện này da mặt vô cùng mỏng, bình thường ở trường mọi người hay đùa giỡn, đôi khi cũng về mấy chuyện này nhưng chưa bao giờ dám mở miệng. Có khi chỉ nghe thôi cũng mặt đỏ tưng bừng. Trước kia còn có thể hiểu nhưng giờ cũng là vợ người ta rồi nhưng vẫn thoải mái được. Lưu Lâm vẫn luôn đùa “Làm cũng làm rồi, còn gì được?”. Nghĩ lại cũng đúng nhưng vẫn thể nào bình thản được.

      “Sớm biết uống rượu rồi lại có phúc lợi tốt như vậy đáng ra ngày nào cũng ta cũng nên uống chút”. Nhìn vẻ xấu hổ của , Đỗ Trường Luân nhịn được lại đùa đùa.

      “Đỗ Trường Luân…”. Quý Hân Nhiên có chút ảo não, giận dữ về phòng.

      “Chuyện này… sau này ra ngoài với bạn, lúc về đón em”. Đỗ Trường Luân đứng sau cao giọng .
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :