1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mưa ở phía tây - Tháng năm ngải thảo (90c + 1nt)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 10
      Mưa ở phía Tây

      Tác giả: Ngũ Nguyệt Ngải Thảo

      Edit: Heo con

      [​IMG]

      “Hoa đó là đẹp nhất bà ạ”. chỉ vào hoa thủy tiên.

      “Ha ha, Trường Luân cũng thích thủy tiên nhất, cá ở đó đều là bảo bối của nó đấy”. Nhìn kỹ dưới những lớp lá cây, thỉnh thoảng có mấy con cá chép đỏ lượn qua lượn lại.

      nghĩ là ấy còn thích những cái này”. còn tưởng rằng ngoài công việc ra cảm thấy hứng thú với điều gì khác.

      “Trường Luân, lúc trước nó cũng giống bây giờ, đúng là… Ai, lớn lên tính tình càng lúc càng nghiêm túc”.

      Ăn cơm chiều xong, Quý Hân Nhiên nằm trong phòng xem album ảnh, bên trong có rất nhiều ảnh chụp khi còn của Đỗ Trường Luân, có bức ảnh tay cầm súng đồ chơi, tay chống nạnh, trông hiên ngang như .

      nhịn được cười: “Đỗ Trường Luân, cũng rất có khí khái hùng đấy chứ?”

      Đỗ Trường Luân nhìn qua thấy vậy vội giật lấy album ảnh: “Đừng xem, bà ngoại đúng là, sao lại lấy ra nữa?”

      định giật lại kích thích lòng hiếu kì của Quý Hân Nhiên. Nhân lúc chưa giật được lại lật thêm trang, vừa nhìn cười đến chảy nước mắt. Bức ảnh đó là lúc được trăm ngày, ha ha, mông trần, chỉ mặc mỗi cái yếm .

      “Bức ảnh này hẳn nên ghi chú “cấm trẻ em”, nhìn Đỗ Trường Luân đỏ mặt mà trêu ghẹo.

      “Quý Hân Nhiên”. Đỗ Trường Luân bình tĩnh gọi, trong mắt lóe ra chút tia sáng quen thuộc, sợ tới mức vội ngậm miệng, phỏng chừng thêm gì nữa có cách làm cho im miệng.

      quyển album cũ, trong đó có rất nhiều ảnh chụp cả nhà bà ngoại. “Đây là ai thế?” chỉ vào người phụ nữ xinh đẹp đứng bên Thượng Mai.

      Sắc mặt Đỗ Trường Luân hơi buồn: “Đó là chị của mẹ ”.

      “Khó trách mà giống nhau như vậy, bác ấy đâu? Sao chưa từng nghe nhắc đến?”. Dường như cả bà ngoại cũng chưa từng qua.

      “Bác ấy qua đời rồi, rất nhiều năm về trước bị tai nạn xe cộ mà qua đời”.

      “À”. ra là thế, nhìn người phụ nữ xinh đẹp kia, quả đúng là hồng nhan bạc mệnh.

      Bọn họ ở nhà bà ngoại cũng chỉ được 4 ngày. Đỗ Trường Luân nhận được thông báo phải cùng lãnh đạo phía nam khảo sát hạng mục đầu tư nên vội vàng quay về.

      Quý Hân Nhiên cũng cảm thấy hụt hẫng cho lắm. Đỗ Trường Luân ở nhà lại thoải mái hơn nhiều. Hai mấy năm qua, lần đầu tiên cùng người xa lạ sinh hoạt dưới mái nhà, có rất nhiều chuyện quen.

      Quay về nhà chuyến, Trữ Băng luôn miệng hỏi cuộc sống hôn nhân của có quen hay , như là rất lo lắng. có chút buồn cười: “Mẹ, bọn con cũng ở cùng nhau cũng chỉ được tuần, trước mắt mọi thứ đều ổn, mẹ đừng lo lắng như vậy được ?”.

      Trữ Băng nghĩ giận, vì Đỗ Trường Luân vừa kết hôn bỏ qua bên mà công tác nên : “Hân Nhiên, đàn ông đương nhiên phải lấy nghiệp làm trọng, hơn nữa tính chất công việc của nó như vậy, muốn ở nhà cùng con cũng được…”

      “Được rồi, mẹ, mẹ yên tâm , con làm vợ hiền dâu thảo”. ra trong lòng nghĩ, con bao giờ kí thác hạnh phúc của mình lên người đàn ông, thường hi vọng càng nhiều thất vọng càng lớn.

      Giờ còn cách khai giảng đoạn thời gian, mua chiếc xe leo núi, mặc đồ thể thao, đội mũ đeo găng tay, đứng trước gương nhìn mình mà tự thấy oai hùng hiên ngang.

      đạp xe tìm Triệu Nghệ Hiểu, đứng dưới lầu gọi điện thoại cho ấy: “Triệu Nghệ Hiểu, mình mua xe rồi”.

      à? Là Polo, Toyota hay là Huyndai?” (Tên xe mình chém đấy, mấy thể loại 206 trong CV mình chả biết nó là xe khỉ gì). vẫn luôn rất để ý đến mấy dòng ô tô đó.

      phải”. Quý Hân Nhiên nén cười. “Mình ở ngay dưới lầu nhà cậu đấy, xuống xem biết”.

      “Quý Hân Nhiên, cậu chưa có bằng mà dám lái xe loạn khắp nơi?”

      Chờ Triệu Nghệ Hiểu xuống đến nơi cười đến gãy lưng. “Triệu Nghệ Hiểu, xe này của mình thế nào?”

      Triệu Nghệ Hiểu trợn mắt há hốc mồm: “Quý Hân Nhiên, sao cậu còn dám xe này?”
      tart_trung thích bài này.

    2. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 11
      Mưa ở phía Tây

      Tác giả: Ngũ Nguyệt Ngải Thảo

      Edit: Heo con

      [​IMG]

      Đêm đó tham gia hoạt động đạp xe đạp về đêm do diễn đàn tổ chức, cũng quá xa, chỉ khoảng chừng 10km nhưng dù sao cũng lâu rồi chưa , sáng hôm sau cả người đau nhức, lưng đau, chân đau, cổ đau mà mông cũng đau, hầu như chẳng thiếu chỗ nào. Nằm giường mà thể cử động. Nhưng đến tối hôm sau nữa lại . Cứ rèn luyện vài lần như vậy, tình hình khá lên nhiều, dần dần có thể đuổi kịp mọi người, trong lòng cũng rất tự hào. Bây giờ bắt đầu kế hoạch 11h tham gia đạp xe đường dài mấy trăm km được rồi.

      Cuộc sống này khiến rất tự do, thảnh thơi nên cũng quên tồn tại của người nào đó.

      Tối hôm đó mồ hôi mồ kê nhễ nhại trở về nhà thấy Đỗ Trường Luân mặt cau có ngồi trong phòng khách, lòng cũng có chút kinh ngạc

      “Về rồi sao trước tiếng?”. Cảm nhận được sắc mặt tốt lắm, giọng từ từ thấp xuống.

      Đỗ Trường Luân nhìn Quý Hân Nhiên đứng trước mặt, quần áo thể thao bó sát lên đường cong tuyệt đẹp, khuôn mặt vốn trắng nõn vì vận động mà đỏ ửng, thanh xuân vô hạn. Trong lòng muốn cũng phải thừa nhận, mấy ngày ở đây, sống cũng tệ chút nào.

      nhắn tin cho em rồi”. Giọng điệu của cũng tốt cho lắm, tối nào gọi điện cho , tắt máy cũng có ai nghe, nghĩ tới điều từng khiến lo lắng này, tâm tình càng tồi tệ. “Ngày nào em cũng về muộn thế này?”

      Quý Hân Nhiên luống cuống tìm di động: “Em biết có tin nhắn, a… cũng phải ngày nào cũng về muộn như thế…”. tìm kiếm trong túi cả nửa ngày cũng chẳng thấy di động quý đâu.

      Đỗ Trường Luân cau mày, gõ gõ bàn trà, ngẩng đầu, di động nằm ở bên túi khoai tây chiên

      “Quý Hân Nhiên, sao cảm thấy em có chút tính tự giác nào của người làm vợ nhỉ?”. Cuộc sống của vốn nề nếp, thích sạch , vừa và nhà quả thực rất hoảng sợ. sofa, bàn, chỗ nào cũng la liệt sách, ảnh, khoai tây chiên, gối ôm chỗ này cái chỗ kia cái. Còn Quý Hân Nhiên lại chẳng thấy đâu, gọi điện cho tiếng chuông lại reo từ bàn uống nước…

      “Em muốn đọc sách có thể vào thư phòng đọc, buồn ngủ có phòng ngủ, còn nữa, đừng có với là mấy ngày nay em toàn ăn những thứ vô bổ này”. ném túi khoai tây chiên lên bàn uống nước.

      Quý Hân Nhiên vốn vì về muộn, hơn nữa nhận tin nhắn của mà lòng có chút áy này nhưng bị như vậy cơn tức cũng dâng lên.

      “Đỗ Trường Luân, đây có phải là nhà em vậy? Ai quy định đọc sách phải vào thư phòng, ngủ phải ở trong phòng ngủ? Đây phải là khách sạn cũng chẳng có ai đến kiểm tra vệ sinh… cầu của hình như là cần tìm vợ mà tìm người làm thuê bán thời gian là được rồi…”

      Quý Hân Nhiên ngồi trong vườn hoa dưới lầu, tự giễu lần đầu tiên cãi nhau sau khi kết hôn ngờ đến nhanh như vậy. May mà có nhiều kì vọng với cuộc hôn nhân này, nếu đúng là vỡ nát tim gan.

      vốn tưởng rằng kết hôn rồi ngôi nhà của chính mình, có thể thoải mái, tự tại nhưng lại quên trong nhà vẫn còn người nữa. Đúng vậy, chán ghét quy củ, đương nhiên cũng phải là người lôi thôi. Nhưng từ đến giờ, rất ghét những nơi vương hạt bụi, chỗ đó có thể gọi là nhà sao?

      Trước đây, khi còn , dẫn bạn về nhà chơi, mọi người nhìn sàn nhà sạch bóng, thảm trắng tinh mà chân dám bước lên. Cho dù mẹ cực kì nhiệt tình nhưng các bạn cũng chỉ miễn cưỡng ở lại lát rồi rời như trốn.

      Sau này, mời bọn họ đến nhà, ai nấy đều lắc đầu.

      Dao Dao với : “Hân Nhiên, cậu tha cho bọn mình , nhà cậu phải chỗ để đùa đâu, đó như nơi để trưng bày vậy đó”.

      Hôm đó về nhà, vì đeo giầy thẳng vào nhà làm sàn nhà, thảm trải sàn bị bẩn mà suýt bị đánh.
      tart_trung thích bài này.

    3. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 12
      Mưa ở phía Tây

      Tác giả: Ngũ Nguyệt Ngải Thảo

      Edit: Heo con

      [​IMG]

      Dường như bắt đầu từ lúc đó thích ở nhà. đến nhà Dao Dao, nhà bọn họ rộng nhưng chỗ nào cũng có thể thoải mái chơi đùa, cũng chẳng cần cởi giày. Bọn họ lăn lộn giường, mặt đất đầy đồ chơi, bàn ăn đầy sách báo… Tiếng chạy ầm ầm từ lầu truyền xuống, cảm giác thoải mái chưa từng có.

      Nhưng vui vẻ đó cũng kéo dài, Quý Kiến Đông thích cả ngày cùng đám “quỷ sứ” đó chơi chung, bị bắt học đàn dương cầm, học khiêu vũ, vẽ tranh…

      Quý Hân Nhiên thường nghĩ, nếu bị bắt ép học mấy thứ này có lẽ thích những thứ đó, như đánh đàn, vẻ tranh. Nhưng dưới tình thế bị bắt ép, đối với những gì phải học đều căm thù đến tận xương tuỷ.

      Cho nên, khi có khả năng từ chối hoàn toàn từ bỏ những thứ vốn thích này.

      Ngồi lâu, đêm mùa hạ cũng có chút lạnh huống chi lúc ra ngoài còn chưa thay đồ, quần áo ướt mồ hôi dính người, lành lạnh, nhịn được mà hắt xì.

      Cho dù hi vọng Đỗ Trường Luân tìm mình nhưng lâu như vậy ngay cả điện thoại cũng chẳng gọi, lòng cảm thấy lạnh buốt.

      Nhịn được lại nhớ đến Mễ Kiều Dương. Kết hôn lâu như vậy nhưng đây là lần đầu tiên nhớ đến ấy, cho dù chưa từng có ý định so sánh hai người đàn ông này với nhau nhưng lúc này, vẫn nghĩ tới ấy.

      Lúc Mễ Kiều Dương, hình như có lần nào cãi nhau.

      Mễ Kiều Dương là người phía nam, tính tình ôn hòa, tâm tư tinh tế, luôn chú ý đến từng cảm xúc của . Mỗi khi khiến vui, đều có những cách khác nhau mà dỗ dành : “Hân Nhiên, em phạt , phạt giúp em giặt quần áo, cọ sàn, rửa cặp lồng cơm… được ?”. đến đây thôi là Quý Hân Nhiên nhịn được mà phì cười.

      người Mễ Kiều Dương hoàn toàn có cái gọi là tư tưởng “nam tử hán” gì gì. Có lần đến tìm Quý Hân Nhiên thấy ở trong phòng giặt quần áo, mùa đông rất lạnh, tay Quý Hân Nhiên bị nước làm cho tím tái. Mễ Kiều Dương nhìn thấy vậy, hai lời kéo qua bên, xắn tay áo giặt đồ cho .

      Chuyện này sau đó được mọi người trong kí túc xá truyền ra ngoài, ai cũng lấy đó là tấm gương để giáo dục bạn trai của mình. Thế cho nên mới có chuyện có cậu nam sinh gặp Mễ Kiều Dương mà : “Mễ Kiều Dương, cậu thương cho mấy kẻ đáng thương như bọn mình chút được , đừng có thế này nữa….”

      Lần cãi nhau lớn nhất của bọn họ chính là lúc chia tay. Quý Hân Nhiên chưa từng thấy Mễ Kiều Dương quyết tuyệt như vậy bao giờ, thực coi lòng tự trọng của đàn ông. khắc đó, cuối cùng mới hiểu, thực ra tình cũng chả là gì hết…

      Về đến nhà, phòng khách lại gọn gàng như trước, đèn trong phòng ngủ tắt, hiển nhiên Đỗ Trường Luân cũng ngủ. Quý Hân Nhiên nghĩ, may mà thực bỏ nhà ra , nếu đúng là trò hề.

      tắm rửa xong, ôm laptop chạy ra phòng khách lên mạng.

      Thực ra Đỗ Trường Luân cũng ngủ, chỉ là ngồi máy bay lâu như vậy rồi lại vội về nhà nên rất mệt. Sau khi Quý Hân Nhiên bỏ cũng hiểu mình hơi nặng nhưng lại có mặt mũi nào mà đuổi theo, trong tiềm thức cũng cảm thấy thể nuông chiều thói xấu này, chỉ chút việc bỏ nhà ra sau này sống thế nào? Quý Hân Nhiên lâu về, lòng cũng rất bất an, nỡ.

      Quý Hân Nhiên lượn lờ các trang web, lên các diễn đàn chơi, cuối cùng thực mệt mỏi nằm dài lên sofa xem TV. Là bộ phim truyền hình dài tập khá cũ, tình cảm lê thê, đúng là chẳng hiểu vì sao năm đó lại có thể lấy nhiều nước mắt của mình như vậy.

      Cứ xem hồi cuối cùng ngủ gật. Kết quả sáng hôm sau tỉnh lại lại phát mình ngủ giường, chỉ là bên cạnh chẳng có ai.

      tường có dán mẩu giấy nhớ: “ giáo Quý, mời ăn sáng”. Chữ đẹp đến độ người làm giáo viên như cũng có chút mặc cảm.

      bàn cơm là bữa sáng được dọn sẵn, Quý Hân Nhiên vừa cắn bánh vừa nghĩ: Đây có được tính là chút xin lỗi của Đỗ Trường Luân vì chuyện tối qua ?
      tart_trung thích bài này.

    4. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 13
      Mưa ở phía Tây

      Tác giả: Ngũ Nguyệt Ngải Thảo

      Edit: Heo con

      [​IMG]

      Kỳ nghỉ này cuối cùng Quý Hân Nhiên cũng động chạm gì đến xe đạp.

      Đầu tiên là cảm mạo, có lẽ vì tối hôm đó bị nhiễm lạnh. Tuy rằng cảm mạo nhưng cơ thể vốn khỏe mạnh, lớn như vậy nhưng số lần tiêm cũng vẫn được tính đầu ngón tay.

      Nhưng lần này thực rất khó chịu, cảm giác xương cốt toàn thân ê ẩm, đứng dậy thấy đầu váng mắt hoa, đồ điểm tâm ăn vào rồi lại nôn hết ráo.

      Đến tối Đỗ Trường Luân tan tầm về nhà bị sốt mà mơ mơ màng màng. Lúc tỉnh lại nằm giường bệnh mà truyền dịch.

      Đỗ Trường Luân ngồi ở ghế bên giường, chân dài tay dài trong gian hẹp này trông có vẻ hơi thừa thãi

      Thấy tỉnh, vươn tay sờ trán : “Cuối cùng cũng hạ sốt”

      Rồi lại đổi giọng: “Quý Hân Nhiên, giận cũng thể tùy tiện thế được. Nếu tối về phải làm sao? Đúng là trẻ con”.

      Quý Hân Nhiên mơ hồ hồi lâu rồi sau mới hiểu, ra Đỗ Trường Luân nghĩ dỗi nên mới cho biết bị bệnh. nghĩ thầm: Trong lòng em có vị trí thế nào em tự biết. Nào dám lấy mạng của mình ra mà giỡn?

      Chẳng qua là lúc đầu thấy khỏe nghĩ ngủ giấc là ổn, chờ đến sau đó bị sốt mơ mơ màng màng sao còn gọi điện thoại được.

      Đỗ Trường Luân thấy nghĩ vẫn giận: “Chuyện đó… Tối qua hơi mệt… chuyện chắc dễ nghe…”. Người này chắc chắn là rất ít khi xin lỗi ai, năng mất tự nhiên.

      Chuông di động đột nhiên đổ dồn, là của Đỗ Trường Luân. cầm di động ra ngoài hành lang. Quý Hân Nhiên nhìn đồng hồ trong phòng bệnh, ra 10h rồi.

      Lúc Đỗ Trường Luân quay về, nhịn được hỏi: “Có phải có chuyện cần làm ? Hay là cứ trước , chút nữa em bắt taxi tự về”.

      “À, lần vừa rồi còn vài tài liệu chưa sửa lại, ngày mai lãnh đạo muốn xem, vốn định về nhà lấy tài liệu. Chẳng có gì đâu, về nhà rồi sửa chút là được”.

      Cuối cùng cũng truyền xong, về nhà cũng gần 11h, sau khi đỡ vào giường, Đỗ Trường Luân lại ra thư phòng. Cũng chẳng biết làm việc đến mấy giờ, mấy lần Quý Hân Nhiên tỉnh lại thấy bên cạnh vẫn trống .

      Trước kia cứ nghe người ta người bình thường mà ít ốm khi ốm rất nặng. Lần này Quý Hân Nhiên như kiểm nghiệm được điều này. Mệt mỏi suốt tuần mới dần khỏe lại.

      Khỏe lại rồi, hai người tranh thủ về nhà Quý Hân Nhiên. Đây vẫn là lần đầu tiên hai người về nhà sau khi kết hôn, vốn là cả nhà cùng vui nhưng vì câu vô ý của Đỗ Trường Luân mà hoàn toàn vùi dập giấc mơ xe đạp của .

      Hôm đó, Trữ Băng tùy tiện hỏi câu: “Hân Nhiên, bình thường con làm gì thế? Sao đen bao nhiêu?”

      còn chưa kịp Đỗ Trường Luân tiếp lời: “Chắc là rèn luyện thân thể mẹ ạ, mua chiếc xe đạp, cả ngày đều mệt mỏi”. hồn nhiên biết câu này lại tạo ra nhiều phản ứng khác biệt như vậy.

      Trữ Băng biến sắc: “Hân Nhiên, sao lại xe đạp nữa? phải con nữa sao? Ai dà, con lấy chồng rồi mà vẫn làm mẹ phải lo lắng…”

      Qúy Kiến Đông cũng : “Hân Nhiên, mẹ bị bệnh tim, coi như vì mẹ mà con nghĩ lại …”

      Lúc này Đỗ Trường Luân mới biết ra trước kia trong lần xe đạp, Quý Hân Nhiên xảy ra tai nạn nghiêm trọng cho nên vừa nhắc đến xe đạp là cha mẹ biến sắc, nghiêm lệnh cho phép chạm vào xe đạp nữa.

      Cuối cùng, Trữ Băng cùng Quý Kiến Đông giao nhiệm vụ cho Đỗ Trường Luân, bắt phải xử lý gọn chiếc xe đạp kia.

      “Đỗ Trường Luân, cứ lẳng lặng giữ xe lại cho em được ? Em rồi, những đoạn đường này đều rất an toàn. Chỉ là rèn luyện thân thể, đừng nghiêm trọng hóa quá như vậy.”

      “An toàn? Quý Hân Nhiên, lên mạng tra rồi, buổi tối đoạn đường các em đạp xe qua đến đèn đường còn có, em có biết chỗ như vậy mỗi năm xảy ra bao vụ tai nạn ?”. Quả thực nghĩ thôi cũng sợ rồi. “Hơn nữa rèn luyện thân thể cũng được, mua vé ở phòng tập, đến câu lạc bộ thể hình , trong khu nhà chúng ta cũng có đó, cần gì xa như vậy?”

      “Đỗ Trường Luân, sao có thể dung tục như vậy? Có biết cái gì gọi là “gần gũi với thiên nhiên” ?”. Thẻ tập thể hình, Quý Kiến Đông làm cho rất nhiều nhưng bao giờ động đến.

      Cuối cùng, cũng chẳng thể nào thuyết phục được Đỗ Trường Luân, đành oán hận câu: Đúng là cái đồ chuyện bé xé ra to!

      Ngày hôm sau, xe đạp của quả nhiên thấy đâu, cũng chẳng buồn hỏi xem là bán hay tặng cho ai.
      tart_trung thích bài này.

    5. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 14
      Mưa ở phía Tây

      Tác giả: Ngũ Nguyệt Ngải Thảo

      Edit: Heo con

      [​IMG]

      Nghỉ hè đến lúc kết thúc.

      Quý Hân Nhiên về trường, soạn bài, lên lớp. mang theo bánh kẹo cưới và thuốc lá phát từng tổ bộ môn. Đúng như lời Lưu Lâm, với việc trở thành dâu nhanh như chớp này, trong những lời chúc mừng là cả những ngạc nhiên.

      Trong trường học cũng xảy ra chuyện lớn khác. Vốn là hiệu trưởng cũ về hưu, sở giáo dục điều đến đây hiệu trưởng mới còn khá trẻ. Lần đầu tiên gặp mặt các giáo viên trong trường hiệu trưởng mới có thể phát biểu bài diễn thuyết mạch lạc và dõng dạc. Nhin khuôn mặt hăng hái kia, chẳng hiểu sao lòng lại sinh ra cảm giác phiền chán.

      Nghề giáo viên cho tới bây giờ cũng chẳng ít 3’ nhiệt huyết, mà cái thiếu chính là tự nguyện cách bình thản, lòng phẳng lặng bon chen. Vị trước mắt đây dã tâm bừng bừng, dường như là đến nhầm chỗ.

      Việc sắp xếp giáo viên hầu như cũng có gì thay đổi, và học sinh cũ cùng lên lớp, Lưu Lâm vẫn là chủ nhiệm lớp cũ.

      Học sinh vừa đến trường, công việc lập tức lại trở nên lu bù, lại bắt đầu lặp lặp lại những tháng ngày trước kia: Soạn bài, dạy. Điều duy nhất biểu việc kết hôn chính là chuyển ra khỏi kí túc xá cũ mà ở phòng kí túc xá riêng. Nhưng người tính bằng trời tính, vốn định chuyển ra để cho Lưu Lâm thoải mái hơn trường học lại có giáo viên mới chuyển về, vì thế phòng Lưu Lâm lại có thêm giáo viên mới.

      “Chị cũng đừng buồn, đến lúc đó em cho chị mượn chỗ là được”. cố ý trêu đùa Lưu Lâm.

      “Nha đầu chết tiệt kia! Vừa kết hôn xong cái gì cũng dám ”. Lưu Lâm làm bộ muốn đánh . Sau đó lại hỏi: “Đúng rồi, sau này em định thế nào?”

      “Em làm sao cơ?”. có hơi khó hiểu.

      “Đúng là đồ ngốc, em, thế nào? Định cứ hai người ở hai nơi thế mãi à?”

      ra về chuyện này. “Chút khoảng cách này cũng gọi là hai người hai nơi à? Chị ơi, ở Bắc Kinh, như bọn em vẫn còn là gần chán”.

      “Bắc Kinh là Bắc Kinh, chỗ như chúng ta, chỉ cần thể ngày nào cũng về chính là hai người hai nơi. Tuy khoảng cách phải quá xa nhưng cũng chẳng tiện gì. Giờ chạy tới chạy lui còn được, chờ sau này có con em mới biết phiền phức cỡ nào”.

      “Ái dà, chị nghĩ xa quá rồi đấy! Em cảm thấy như vậy rất tốt, ít gặp ít cãi nhau, rất tốt cho việc bồi dưỡng tình cảm, với hôn nhân mà chính là lợi chứ phải hại”. thực cảm thấy như vậy rất tốt. Đỗ Trường Luân bận rộn, cho dù ngày nào cũng về cũng chắc có thể luôn ở bên nhau. Hơn nữa cho dù ngày nào cũng bên nhau cũng e là bọn họ chuyện cũng như chẳng gì.

      “Quý Hân Nhiên, nhầm chứ? Giờ coi như em vẫn còn ở trong kỳ trăng mật, hẳn là phải như keo như sơn, ngày gặp như cách ba thu, sao nghe khẩu khí của em lại cứ như là đôi vợ chồng già thế?”. xong, Lưu Lâm lại thầm vào tai đầy ái muội: “Có phải là đồng chí “Tiểu Đỗ” nhà em phương diện đó hơi nhã nhặn nên em oán trách?”

      Quý Hân Nhiên đến cổ cũng đỏ bừng: “Lưu Lâm chết tiệt, miệng thèm e dè, cẩn thận Tống Kiến Quân xử lý chị”.

      Nhưng Lưu Lâm sai rồi. Sau khi kết hôn phát , Đỗ Trường Luân bề ngoài trông nhã nhặn nhưng thực ra rất mạnh mẽ, cả người rắn chắc vết sẹo.

      thực tò mò nhịn được mà sờ thử cơ bắp trơn nhẵn của , bình thường thấy thể dục thể thao gì nhưng lại có vóc dáng tốt như vậy. Đỗ Trường Luân như nhìn ra nghi hoặc của : “Lúc học đại học từng luyện qua Quyền ”. Tay ôm khẽ dùng sức, quả nhiên là thấy hít sâu hơi.

      Quý Hân Nhiên biết hay đùa nhưng biết chắc bề ngoài nhã nhặn của thực ra chỉ là để lừa tình.
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :