1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mưa ở phía tây - Tháng năm ngải thảo (90c + 1nt)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 5
      Mưa ở phía Tây

      Tác giả: Ngũ Nguyệt Ngải Thảo

      Edit: Heo

      [​IMG]

      Đêm đó cuối cùng xảy ra chuyện gì hết, trong lúc Quý Hân Nhiên ý loạn tình mê Đỗ Trường Luân đột nhiên dừng lại. “ muốn lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn”. Giọng lộ kìm nén.

      Quý Hân Nhiên phản ứng lại, vừa thẹn vừa quẫn, như vậy khác nào là mình rất nóng lòng. Nhưng vừa nghĩ lại, đây mới chính là phong cách của Đỗ Trường Luân, lý trí, bình tĩnh. Trường hợp khống chế như vậy trước đó cũng chỉ xuất lần. Đó là lần đầu tiên Quý Hân Nhiên đến nhà Đỗ Trường Luân.

      Đỗ Trường Luân phải là người thành phố này, cha mẹ đều ở tỉnh, cách Vân Hải mấy trăm km. Bình thường bọn họ ở bên nhau rất ít khi đề cập đến gia đình mình. Có Quý Hân Nhiên mới biết, ra cha mẹ đều là quân nhân, cha Đỗ Vân Châu làm ở quân khu tỉnh, mẹ là Thượng Mai là quân y.

      Bọn họ rất nhiệt tình với Quý Hân Nhiên, nhất là Thượng Mai, luôn nắm tay thân thiết, vẻ mặt luôn tươi cười: “Thằng bé Trường Luân này, tính tình lãnh đạm, ưa chuyện, Hân Nhiên, nó có làm cháu tủi thân cứ cho bác biết…”. Đỗ Trường Luân ở bên nghe hai người chuyện cũng từ chối cho ý kiến, dường như liên quan đến mình.

      Buổi tối cơm nước xong xuôi, hai người ra ngoài tản bộ. Nơi đây phong cảnh tao nhã, hai bên đường là hai hàng cây phù dung, đúng mùa hoa nở, những đóa hoa tròn tròn màu hồng nhạt phối với những cành lá xanh biếc, từ xa nhìn lại như những chú khổng tước trổ mã, rất đẹp.

      “Lúc trước sao tham gia quân đội hoặc là thi vào trường quân chính?”. Đỗ Trường Luân là người duy nhất trong nhà mặc quân trang. từng thấy ảnh chụp gia đình bọn họ. của là Đỗ Trường Côn, là thượng tá trong trung đoàn tỉnh Võ Cảnh.

      thích”. Đỗ Trường Luân vẫn thản nhiên như cũ. Quý Hân Nhiên cảm thấy từ khi về nhà, ngữ điệu của lúc nào cũng chỉ như vậy.

      nghiêng đầu đánh giá , Đỗ Trường Luân trông giống mẹ thanh tú, nhã nhặn còn trai có vẻ giống cha, có khí chất uy vũ của quân nhân.

      là thư sinh yếu ớt như vậy, chắc mặc quân trang vào cũng chỉ có thể làm quân y linh tinh thôi nhưng trai lại rất có khí chất này, giống như là trời sinh để mặc quân trang vậy…” trêu chọc .

      “Quý Hân Nhiên!” Giọng Đỗ Trường Luân lạnh lùng, đột nhiên nắm chặt bả vai , sắc mặt trầm rất đáng sợ: “Ai bảo em là thư sinh yếu ớt?”

      còn chưa phản ứng lại hơi thở nam tính dồn đến. theo bản năng lui về phía sau, dùng sức lực mà ép dựa vào gốc phù dung bên cạnh rồi bá đạo mà hôn , giống như muốn cắn nuốt . Đây là lần đầu tiên hai người thân mật như vậy lại khiến cảm thấy rất lạ. Người trước mặt này tuyệt đối giống bình thường, ánh mắt tối tăm đó khiến vô cùng bối rối, khỏi đẩy đẩy ra nhưng những cái đẩy của lại càng khiến ra sức hơn. chỉ cảm thấy vai mình đau đớn, lại thêm chút tủi thân, nước mắt lập tức trào ra. Nhìn thấy nước mắt của , người Đỗ Trường Luân cứng lại, sức lực tay cũng rút rất nhiều, cẩn thận hôn lên những giọt nước mắt mặt , nhàng gọi tên : “Hân Nhiên, Hân Nhiên…”

      Quý Hân Nhiên vừa tỉnh lại bữa sáng được dọn sẵn. “Mau ăn , ăn xong đưa em đến trường”. Đỗ Trường Luân bắt đầu ăn sáng.

      cần đâu, em tự bắt xe bus là được rồi, cũng phải làm mà”. Trường ở rất xa nơi này, lái xe cũng mất hơn nửa tiếng.

      Quận Hoàn Dương ra chính là huyện gần thành phố Vân Hải, mấy năm trước sáp nhập vào Vân Hải, ra cũng chỉ là sửa từ huyện Hoàn Dương thành quận Hoàn Dương mà thôi, cũng có thay đổi thực chất gì. giống vùng núi gần Hoàn Dương, có đủ các loại chính sách, kinh tế phát triển nhanh, tài chính thu nhập gấp đôi Hoàn Dương. Dùng cách của Lưu Lâm chính là “Cách con đường mà chia làm hai thế giới”. Cái này cũng hề khoa trương, đều là giáo viên, tiền lương và đãi ngộ của khu vùng cao bao giờ chẳng tốt hơn chỗ các .

      Đỗ Trường Luân nhìn nhìn đồng hồ: “ kịp, em mau ăn ”.

      Đỗ Trường Luân luôn đúng giờ, cũng muốn vì mình mà khiến muộn làm nên bữa sáng này có thể là dùng tốc độ thời học quân trong đại học mà ăn. Ăn xong miếng cuối cùng, đứng lên : “ thôi”. Đỗ Trường Luân cầm khăn giấy đưa cho : ‘Lau miệng ”.

      Đây là lần đầu tiên Đỗ Trường Luân đến trường của . Thứ hai, ngoài cổng trường đều là các học sinh về trường. Quý Hân Nhiên bảo đỗ ở đối diện trường. “Em xuống ở đây, đằng kia nhiều học sinh”

      ra là sợ đụng mặt đồng nghiệp của mình, chưa từng chuyện mình có bạn trai, đến lúc đó chẳng biết phải giới thiệu thế nào. Ai ngờ, vừa sang đường, Đỗ Trường Luân lại đuổi theo: “Quý Hân Nhiên!”. đưa cho chùm chìa khóa: “Chìa khóa nhà ”.
      tart_trung thích bài này.

    2. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 6
      Mưa ở phía Tây

      Tác giả: Ngũ Nguyệt Ngải Thảo

      Edit: Heo con

      [​IMG]

      “Khá lắm, Quý Hân Nhiên, công tác giữ bí mật của em xem như là quá giỏi, đến cả chị mà cũng giấu?”. Tan học vừa về kí túc xá bị Lưu Lâm quở trách.

      Ánh mắt của quần chúng đều sáng như tuyết, những lời này quyệt đối thể là giả được.

      Buổi sáng, Đỗ Trường Luân chỉ là đứng ở cổng trường chút mà chỉ chốc lát sau tất cả giáo viên trong trường đều đồn đại có bạn trai “ nghiệp thành công, diện mạo tuấn tú”. Mọi người đều như chợt hiểu ra, hai năm qua cũng có vài thầy giáo có ý theo đuổi giáo Quý xinh đẹp nhưng đều bị từ chối, ra người ta sớm có ý trung nhân. Quý Hân Nhiên đúng là chỉ biết cười khổ, chiếc xe 307 bị đồn thành như vậy, nếu xe sang hơn chút chắc thành vớ được con cá béo mất.

      Nhưng với Lưu Lâm quả có chút suy nghĩ, đúng như Lưu Lâm : “Chị và Tống Kiến Quân chuyện gì cũng cho em, em ngược lại, cái gì cũng giữ kín…”

      “Lưu Lâm, chị đừng giận, chuyện này là em đúng, được rồi, đừng giận nhé, được ?” cười, hai người ở chung kí túc xá lâu như vậy vẫn rất hòa hợp, rất thích cá tính thoải mái của Lưu Lâm, cũng mong vì chuyện này mà ấy hiểu lầm mình. “ ra bọn em quen nhau cũng chưa được bao lâu, em với chị là vì em cũng để ý”. Thực là vậy.

      Sau đó lại đem tên tuổi, nghề nghiệp, gia đình của Đỗ Trường Luân khai báo lại lượt. Lưu Lâm nghe xong vỗ vỗ vai : “Em ấy à, Quý Hân Nhiên, nhìn trông lẳng lặng mà lòng lại rất thấu đáo, điều kiện của Đỗ Trường Luân cũng tồi, em được nở mặt rồi, đừng để cậu ta chạy thoát”.

      “Sao chị lại như thể em đậu được cành cao thế”. Qúy Hân Nhiên cho là đúng.

      “Hân Nhiên, , em trông xinh đẹp, nhà lại ở trong Vân Hải, đương nhiên tiêu chuẩn cao nhưng mà em xem những người trong trường mình tìm đối tượng, về cơ bản đều là hạ thấp tiêu chuẩn, hoặc là trông bình thường, hoặc là điều kiện gia đình khá giả. Để được điều động về dạy trong Vân Hải cũng phải chuyện người bình thường có thể làm được. Người có điều kiện tốt ai muốn tìm những người như chúng ta? Đỗ Trường Luân có nhà, có xe, công việc tệ. Giờ chỉ là nhà cửa thôi cũng đủ khiến người ta muốn chết mà, em xem, chị và Tống Kiến Quân hẹn hò mấy năm rồi, là chưa vội kết hôn nhưng thực ra sao có thể vội? Nhưng có nhà kết hôn kiểu gì? Ở căn phòng chật chội của trường? Mua nhà trong Hoàn Dương cũng tốn ít nhất là 30 vạn, hai người bọn chị đều gốc nông thôn, kiếm đâu ra nhiều tiền như thế? vay trước phải làm đến bao giờ mới trả hết nợ?…

      Nghe xong những lời này của Lưu Lâm, Quý Hân Nhiên nghĩ, đúng là mỗi nhà đều có hoàn cảnh riêng.

      Đầu tháng 7, trường học tổ chức kì thi cuối kỳ, điều này có nghĩa là kết thúc năm học, kì nghỉ dài vẫy gọi. Nghề giáo viên với nhiều người mà , điều hấp dẫn nhất chẳng qua là hai kì nghỉ dài mà thôi. Quý Hân Nhiên đương nhiên cũng ngoại lệ.

      Đối với kì nghỉ này ít kế hoạch. Thực ra rất thích vận động, hơn nữa thích đạp xe đạp. Lúc học đại học cũng từng tham gia câu lạc bộ đạp xe, hầu như là đạp xe khắp Vân Hải.

      Học đại học, tuy là vẫn ở quê nhà nhưng dưới kiên quyết của , cha mẹ cũng đồng ý cho ở lại kí túc xá trường. Với phòng kí túc xá 6 người, rất nhiều bạn học oán thán nhưng với , đây là cuộc sống tập thể mà tha thiết mơ ước.

      mua xe đạp và bộ đồ kèm theo, khi đó cuối tuần nào cũng đều có người đứng ra tổ chức hoạt động diễn đàn, mà hầu như lần nào cũng đều tham gia. thích cảm giác đạp xe qua những nơi sơn dã, bên tai là tiếng gió vù vù, trong khí có hơi thở tươi mát của núi, của biển. Thời khắc đó đúng là “chim hót véo von, trăm hoa đua nở, cuộc đời tươi đẹp”. Cho dù là sau khi trở về toàn thân đau nhức cũng khiến cho có niềm vui được khiêu chiến.
      tart_trung thích bài này.

    3. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 7
      Mưa ở phía Tây

      Tác giả: Ngũ Nguyệt Ngải Thảo

      Edit: Heo con

      [​IMG]

      Đương nhiên hoạt động này vẫn giấu gia đình. Quý Kiến Đông chắc chắn là phản đối, lý do của ông luôn rất nhất quán: con nên có phong phạm của con . Còn Trữ Băng lo lắng cho an toàn của nên cũng đồng ý. Quý Hân Nhiên muốn gây phiền toái nên vẫn đều lén . Đương nhiên cuối cùng bọn họ vẫn biết, nhưng khi đó bọn họ chẳng muốn trách nữa.

      Hai năm sau khi tốt nghiệp, vì đủ loại nguyên nhân mà rất ít khi đạp xe. Trước đó vài ngày, lại lên diễn đàn đó, nhìn thấy rất nhiều cái tên quen thuộc, còn cả ảnh chụp các hoạt động, nhớ lại những ngày vui vẻ trước kia, nhiều chuyện dần dần ra trước mắt… Hạnh phúc là do chính mình, cho nên tự báo danh, tham gia hoạt động hàng tuần của diễn đàn tổ chức.

      Thức ăn ở căn tin trường quá dở, mọi giáo viên độc thân nhắc tới đều đau đầu. Bình thường vì phải lên lớp nên mọi người cũng có thời gian ra ngoài ăn, chỉ đành ăn tạm. Nhưng qua hai ngày chấm thi cũng coi như là có thời gian, mọi người túm năm tụm ba mà lượn lờ các nhà hàng xung quanh.

      Mấy người Quý Hân Nhiên cùng ăn cơm, tuổi tác xấp xỉ nhau, ngoài Lưu Lâm và giáo viên vật lý Tiền Thục là hoa có chủ ràng mọi người đều xem như độc thân, hoặc là chưa có bạn trai hoặc quan hệ chưa ràng. Thành hôn rồi có được náo nhiệt, vui vẻ này nữa.

      ra mối quan hệ của Quý Hân Nhiên là chắc chắn hơn cả, chỉ là mọi người biết mà thôi.

      Bình thường khó có dịp thư giãn như vậy, buổi tối lại cần lên lớp tự học nên mọi người đều uống ít rượu. Mặt Quý Hân Nhiên đỏ bừng : “Lưu Lâm, chị mau kết hôn , bằng căn tin trường học của chúng ta sớm muộn gì cũng biến chúng ta thành những bộ xương”.

      Mọi người đều phụ họa, Lưu Lâm hung hăng lườm cái: “Muốn ăn ngon còn dễ sao, sớm bảo vị Đỗ tiên sinh kia lấy em về rồi hầu hạ em”. Đề tài của mọi người lại lập tức chuyển sang Quý Hân Nhiên, lòng hiếu kỳ của bọn họ đều bị vị Đỗ tiên sinh kia hấp dẫn.

      lúc mọi người cười vui vẻ điện thoại đổ chuông: “Chắc là “Đỗ tiên sinh”, haha, theo đuổi kĩ quá…” Lại là hồi trêu chọc.

      Quý Hân Nhiên lấy điện thoại trong túi, tiện tay ấn nút nghe. “Hân Nhiên, là …”. lập tức ngây người, lâu như vậy nghe giọng này, lâu đến độ ngỡ mình quên…

      Ở đây ồn ào, ra hành lang rồi mới : “Chào , Mễ Kiều Dương”. Giọng bình tĩnh đến độ khiến phải giật mình.

      Đối phương hiển nhiên là nghe ra khách khí của , lúc sau mới đáp: “Hân Nhiên, tốt nghiệp rồi, chuẩn bị về Vân Hải”.

      “Hay quá, chúc mừng , cuối cùng cũng được công thành danh toại”. Hơn tháng trước biết trở lại.

      Mấy lần bạn đại học tụ họp, Triệu Nghệ Hiểu lặng lẽ cho : Mễ Kiều Dương trở lại, tốt nghiệp thạc sĩ, hơn nữa trong tay có độc quyền loại thuốc, xí nghiệp sản xuất thuốc lớn nhất của Vân Hải bổ nhiệm là phó tổng giám đốc.

      “Hân Nhiên, đừng như vậy!” giọng trầm thấp của Mễ Kiều Dương chứa chút đau đớn: “Lúc trước chỉ là mong em theo mà chịu khổ, muốn em được sống tốt”.

      “Vây giờ cảm thấy mình có thể làm được?” Lòng Quý Hân Nhiên có chút tức giận, tiếp: “Mễ Kiều Dương, bốn năm trước cho em được bây giờ cũng vẫn thế…”

      Bốn năm trước, người đàn ông này cho : “ thể cho em hạnh phúc, vui vẻ, Hân Nhiên, chúng ta chia tay …”. Cứ như vậy từ biệt, còn mình vẫn ngây ngốc thuê nhà, chuẩn bị cùng người nhà đấu tranh vì tình , cuối cùng… ra, Quý Kiến Đông đúng, là chính ấy buông tay.

      Nếu buông tay phải quay đầu.

      “Hân Nhiên, biết em trách … mấy năm qua cũng chẳng vui vẻ gì… nhớ em nhưng lại dám liên lạc với em… Hân Nhiên…” bất đắc dĩ trong giọng của khiến cho tim Quý Hân Nhiên trở nên mềm lại, từng nghĩ là người hiểu lòng nhất nhưng đến cuối cùng mới phát , ra cũng hiểu.

      ra, chỉ cần bát cơm là no bụng nhưng lại dùng bốn năm để làm bàn tiệc Mãn Hán. Chẳng lẽ từng nghĩ, chờ lâu như vậy, sớm chết đói.

      “Mễ Kiều Dương, cảm ơn còn nhớ đến em, em sắp kết hôn, có lẽ về kịp tham dự hôn lễ của em”. xong, dập máy.
      tart_trung thích bài này.

    4. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 8
      Mưa ở phía Tây

      Tác giả: Ngũ Nguyệt Ngải Thảo

      Edit: Heo con

      [​IMG]

      Kế hoạch tham gia đạp xe đạp nhân dịp nghỉ hè của đành ngâm nước nóng bởi vì hôn lễ của quyết định vào thứ bảy, chủ nhật tuần thứ ba sau khi nghỉ hè. Đây thực ra là đề nghị của , Đỗ Trường Luân hỏi có suy nghĩ gì về việc bao giờ nên kết hôn liền : “Nghỉ hè ”, thấy ngạc nhiên trong mắt Đỗ Trường Luân vội giải thích: “Nghỉ hè bận, lúc khác còn phải xin nghỉ phép rồi dạy bù linh tinh, phiền phức lắm”.

      “Cũng được” Đỗ Trường Luân gật gật đầu, vốn nghĩ muốn sớm bước chân vào hôn nhân như vậy nhưng ngoài dự kiến của , từ khi đăng kí đến chuyện kết hôn, đều đáp ứng rất thoải mái.

      Bọn họ bàn bạc rồi vẫn quyết định cử hành hôn lễ ở Vân Hải. “Đến lúc đó mời cha mẹ đến, bạn bè, người thân của em đều ở bên này, sau khi kết hôn bố mẹ lại về bên kia cũng sao”. Quý Hân Nhiên đương nhiên là có ý kiến. , nếu phải cử hành hôn lễ ở nhà Đỗ Trường Luân rất lo lắng.

      chưa bao giờ biết việc chuẩn bị cho hôn lễ lại mệt mỏi đến vậy. Những thủ tục, lễ tiết rườm rà thể thiếu như cha mẹ hai nhà gặp mặt, chụp ảnh cưới, chọn áo cưới, thử lễ phục… Tất cả khiến đầu to như cái đấu.

      Theo thấy, kết hôn là việc của hai người, sao phải phức tạp như vậy, ra ngoài du lịch là tốt nhất. Trước kia Trữ Băng và Quý Kiến Đông cũng chính là nhân dịp Bắc Kinh, lúc về phát kẹo mừng, thế là xong đám cưới.

      Nghe oán thán Trữ Băng vội gõ đầu mắng: “Lúc ấy cha mẹ vì tiết kiệm tiền cho nên mới vừa du lịch vừa kết hôn. Giờ là thời buổi gì rồi, hơn nữa mẹ cũng chỉ có đứa con , chuyện lớn như vậy sao có thể qua loa đại khái được?”

      ra cho dù trong nhà đồng ý chỉ e Đỗ Trường Luân cũng có thời gian cùng du lịch.

      Triệu Nghệ Hiểu nhận được điện thoại của hỏi hỏi lại mấy lần liền: “Kết hôn? Hân Nhiên, là cậu kết hôn sao?”

      Quý Hân Nhiên bị hỏi vậy mà biết nên khóc hay cười: “Đương nhiên là mình kết hôn, Triệu Nghệ Hiểu, mời cậu tới tham dự hôn lễ của mình”. đặc biệt nhấn mạnh hai chữ “của mình”.

      “Thế chú rể là ai? Sao chưa từng nghe cậu nhắc tới”. Mấy năm qua Quý Hân Nhiên chuyện đương, bọn họ đều nghĩ rằng chờ Mễ Kiều Dương nhưng giờ mắt thấy Mễ Kiều Dương trở lại bên này, Quý Hân Nhiên lại đột nhiên muốn kết hôn.

      “Đến lúc đó tự nhiên biết.” Qúy Hân Nhiên lười biếng đáp.

      Giờ vốn nên nhắc đến Mễ Kiều Dương nhưng vẫn nhịn được, cẩn thận hỏi: “Hân Nhiên… chuyện đó… nghe Hách Lực tháng này Mễ Kiều Dương quay về…”

      Hách Lực là bạn trai của Triệu Nghệ Hiểu, học cùng lớp với Mễ Kiều Dương, lúc trước là Quý Hân Nhiên và Mễ Kiều Dương tác hợp cho hai người bọn họ.

      Quý Hân Nhiên ngừng lát, đương nhiên biết ý của Triệu Nghệ Hiểu: “Mình biết, ấy gọi điện cho mình… Nghệ Hiểu, đó sớm là chuyện quá khứ rồi…”

      Hôn lễ trang trọng mà náo nhiệt, Quý Kiến Đông vẫn rất nghe lời , chỉ thông báo cho thân bằng cố hữu còn những bạn bè làm ăn đều xuất . Cha mẹ Đỗ Trường Luân tới, Quý Hân Nhiên vốn nghĩ và chị dâu của cũng đến nhưng bọn họ chỉ nhờ cha mẹ tặng hai người hồng bao lớn mà đến tham dự hôn lễ.

      “Trường Côn phải chấp hành nhiệm vụ, công ty của Quản Dĩnh cũng bận được, chờ các con về cả nhà lại tụ họp”. Thượng Mai như là sợ Đỗ Trường Luân tức giận, ánh mắt luôn liếc qua nhưng Đỗ Trường Luân vẫn như cũ, vẻ mặt như muốn tham gia góp ý gì thêm.
      tart_trung thích bài này.

    5. phankhahan

      phankhahan Active Member

      Bài viết:
      927
      Được thích:
      204
      Chương 9
      Mưa ở phía Tây

      Tác giả: Ngũ Nguyệt Ngải Thảo

      Edit: Heo con

      [​IMG]

      Quý Hân Nhiên mời vài người bạn thân từ thời đại học, còn cả Lưu Lâm và Tống Kiến Quân. Lúc mời rượu, Lưu Lâm lặng lẽ thầm vào tai : “Quý Hân Nhiên, sao em luôn thích chơi trò tập kích bất ngờ vậy…”

      “Lưu Lâm, em vội thay cho chị đấy? Chị xem ánh mắt chờ mong của Tống Kiến Quân kìa”. trêu đùa, trường học thường có quy định bất thành văn, giáo viên kết hôn có thể được chia phòng kí túc xá, chuyển ra Lưu Lâm có thể độc chiếm phòng rồi.

      “Được rồi, em cứ vui vẻ mà hưởng tuần trăng mật , chờ lúc khai giảng trong trường lại đầy tin đồn đấy. Em xem mọi người liệu có đoán em có phải là bác sĩ bảo cưới ?” Lưu Lâm xấu xa liếc qua bụng cái, nếu phải mặc lễ phục Quý Hân Nhiên tung quyền qua rồi.

      Tiệc cưới xong xuôi, Quý Hân Nhiên mệt buồn động đậy, nằm sofa kêu than: “Mệt chết được, đúng là chẳng phải chuyện gì tốt”.

      Đỗ Trường Luân thay quần áo, chuẩn bị tắm rửa, nghe xong lời này của xoay người nhìn . ngay cả quần áo cũng chưa thay, cả người mặc lễ phục màu đỏ, mặt chưa tẩy trang, vô cùng xinh đẹp, rất động lòng người, nhìn kiểu gì cũng là tân nương tử thiên kiều bá mị.

      “Quý Hân Nhiên, đây phải là lời dâu hạnh phúc nên đâu”. Lại dám kết hôn chẳng phải là chuyện tốt.

      Qúy Hân Nhiên nghe vậy, ngẩng đầu “Sớm với , đừng bị biểu giả dối che mắt, sao thế? Giờ hối hận à?”

      “Hình như hối hận cũng kịp nữa rồi, bà xã”. gọi tiếng bà xã khiến mặt Quý Hân Nhiên ửng hồng, dường như ý thức được đêm tân hôn vừa mới bắt đầu.

      Đỗ Trường Luân tốc độ rất nhanh, lập tức ra khỏi phòng tắm. phải là màn “mỹ nam xuất dục đồ” như trong TV, mặc áo ngủ chỉnh tề ra, vừa lau tóc vừa với : “ phải mệt mỏi sao? Còn tắm ”.

      Chờ Quý Hân Nhiên tắm xong ra nằm giường đọc sách dưới ánh đèn bàn. nhìn vẻ sạch , thoải mái của lại nhìn chiếc giường lớn kia trong lòng khỏi có chút bồn chồn, chần chừ nửa ngày mới trèo lên.

      mặc chiếc váy ngủ hai dây màu hồng cánh sen để lộ ra vùng lưng trắng mịn, người tản ra hương thơm ngát mơ hồ, vẻ mặt có chút hoảng hốt, trông vô cùng mê hoặc.

      Đỗ Trường Luân vươn cánh tay dài kéo lại. khắc khi quần áo rơi xuống, Quý Hân Nhiên nhìn cơ ngực trần của , nhịn được : “ thể tưởng được dáng người lại tốt như vậy…”

      Đáp lại là thế công mạnh mẽ, nơi nào tay, môi Đỗ Trường Luân chạm đến nơi đó đều như bốc hỏa khiến cho run rẩy, nhanh chóng buông cờ đầu hàng…

      Quý Hân Nhiên vốn cũng mong cùng Đỗ Trường Luân hưởng tuần trăng mật nhưng nghĩ rằng nhất định đưa về nhà cha mẹ vài ngày. ngờ Đỗ Trường Luân lại đưa đến thành phố D, nhà bà ngoại của .

      Thành phố D là khu du lịch biển mới nổi tiếng cả nước, cách Vân Hải cũng xa, trước cũng hay đến, cũng khá là quen thuộc.

      Nhà bà ngoại của Đỗ Trường Luân ở khu tập thể của quân nhân về hưu, căn nhà hai tầng rất tĩnh lặng, hoàn cảnh cũng rất tốt.

      “Sau khi ông bà ngoại về hưu vẫn luôn ở đây, trước khi học cũng là ở đây với ông bà”.

      Có thể thấy Đỗ Trường Luân rất thích nơi này, về đây như thể mới có cảm giác về nhà, chắc vì đây là nơi vẫn sống.

      “Năm đó mẹ nó đưa nó về học, nó khóc lóc lăn lộn chịu về, cuối cùng vẫn là nhân lúc nó ngủ mà lặng lẽ bế nó lên xe”. Bà ngoại kể lại chuyện hồi của , vẻ mặt từ ái.

      Đỗ Trường Luân cùng ông ngoại ở thư phòng chơi cờ, Quý Hân Nhiên cùng bà ngoại ở trong vườn chuyện hoa hoa cỏ cỏ.

      Trong vườn trồng rất nhiều hoa, hồng, thược dược, mẫu đơn, các loại hoa lan… phải quý hiếm như tất cả đều rất có sức sống. thích nhất là những đóa thủy tiên trong hồ, lá cây xanh biếc làm nổi lên màu trắng của hoa khiến cho người ta cảm thấy thoải mái, như thể nóng bức của mùa hạ đều được nó thanh lọc.
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :