1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mười Năm Thương Nhớ - Thư Hải Thương Sinh ( 110c - Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Quyển 1 - Chương 23-1

      Tình trong như ...

      Xuân đến mang theo cái nắng rực rỡ hoa cải vàng bạt ngàn, bạn Tân Đạt Di bẽ gãy sừng trâu lại bị dị ứng nên phải ở nhà an cư.

      “Bạn Eve bị dị ứng phải ở nhà nghỉ ngơi hả?” Trần Quyện hỏi Ngôn Hi,giọng tỏ quan tâm nhưng trong ánh mắt lại có vẻ mừng thầm.

      A Hoành nhìn Trần Quyện với ánh mắt thông cảm, biết bạn này phải chịu đựng chàng đến tột độ.

      Tân Đạt Di rất ngây thơ, A Hoành biết được điều này từ lâu lắm rồi. Nhưng ngây thơ quá đà là điều vô cùng kinh khủng.

      Đó là khi cậu ta nép sau lưng mĩ nhân họ Ngôn, bẽn lẽn nhìn mĩ nữ kiều từ lúc mặt trời rực đỏ ở phía đông đến khi ánh tà dương buông xuống phía chân trời...

      Đó là khi cậu ta cướp mấy miếng sườn mà A Hoành phải giấu mĩ nhân họ Ngôn vùi trong hộp cơm, cười lấy lòng và bỏ vào phần canh lô hội làm đẹp mà Trần Quyện lục sục nấu cả đêm.

      Đó là khi cậu ta chơi game thâu đêm với người đẹp họ Ngôn mà thẫn thờ ngồi ngắm trăng sao, mỗi ngày đều xuất trước mắt nàng Trần Quyện rất đúng giờ và luôn miệng ngân nga:” Trần Quyện, có phải cậu nhớ đến món bánh rán ở cổng Tây của trường ? Trần Quyện, có phải cậu đói lắm ? Nếu đói cậu cứ với tớ, tớ nấu mì cho cậu...”

      Khi bạn Trần Quyện về nhà, sau lưng luôn có nhân vật áo đen bịt mặt lầm lũi theo...

      Trong lúc Trần Quyện cố tình mỉm cười cách nho nhã, ưu tư, duyên dáng, trầm ngâm bên cạnh luôn có kẻ cười hềnh hệch như kẻ tâm thần bất thường...

      Mỗi lần Trần Quyện duyên dáng đôi giày cao gót nhìn xuống chúng sinh là mỗi lần trông thấy chú cẩu ngân ngấn nước mắt ngước nhìn lên ...

      Má ơi... ai mà chịu nổi cơ chứ!

      “Chắc bạn Eve phải nghỉ học thời gian ấy nhỉ?” Trần Quyện hỏi dò Ngôn Hi, chưa bao giờ cười tươi như thế.

      Ngôn Hi thờ ơ đáp:” thấy cậu ta gì.”

      “Trần Quyện, cậu nhớ tớ hả? Hê hê.”

      Cả lớp nhất tề toát hết mồ hôi hột.

      Những tưởng dược yên ổn mấy ngày...

      Mọi người tròn mắt miễn cưỡng nhìn ra cửa,gấu xuất giữa thành phố ư? cái đầu bù xù như tổ quạ, hai mắt sưng húp, miệng ngoác ra cười. Mặc dù rất muốn thừa nhận, nhưng nhân vật này đích thực là Tân Đạt Di.

      “Sao cậu lại mò đến đây?” Ngôn Hi uống nước, nhìn thấy chàng, liền phun hết ngụm nước ngậm trong miệng ra ngoài.

      “Hê hê, ở nhà chán chết được, đến thăm các cậu thôi. Xin chào các đồng chí, các đồng chí vất vả quá!” Tân Đạt Di vẫy tay như lãnh đạo thị sát, tiện thể liếc đôi mắt ti hí đưa tình với Trần Quyện.

      Trần Quyện rùng hết cả mình.

      “Mẹ kiếp! Chân giò heo của cậu sắp sưng thành chân voi rồi mà còn dám mò đến đây hả? Biến về nhà ngay, đừng để lão tử ngứa mắt lại cho trận đấy!”

      Tân Đạt Di rụt cổ trốn ở góc rồi khúm núm nhìn Ngôn Hi. “A Hi, tôi chỉ câu thôi, đúng câu rồi về ngay có được ?”

      Cách ăn này giống với kiểu nam nhi đại trượng phu ngày thường của Tân Đạt Di mà thực rất trẻ con.

      Ngôn Hi xua tay, lườm chàng với vẻ bất lực.

      Tân Đạt Di chạy đến trước bàn Trần Quyện, ngượng ngùng xoa mái tóc bù xù, ngóc cái đầu như đầu heo, nheo mắt rụt rè nhìn , cười như ngố, :”Tớ thấy nhơ nhớ cậu, Trần Quyện à.”

      Đay là lần đầu tiên cậu ta trịnh trọng gọi tên tiếng Trung của bạn, khuôn mặt đỏ bừng lên.

      Trần Quyện sửng lại lúc rồi mỉm cười, chiếc khăn lụa mềm mại thắt cần cổ trắng ngần như ngọc tựa đóa hồng nở rộ, rồi lịch gật đầu.”Cảm ơn cậu.”

      Giọng đều đều, thể cảm xúc gì.

      Tân Đạt Di túm tóc mình rồi cúi đầu.

      “Ờ, Ngôn Hi, A Hoành, Mary, các đồng chí, tôi đây!” Tân Đạt Di lại cười như ngố, ôm bộ mặt sưng vù rồi vẫn điệu bộ hùng hổ đó, lao ra khỏi lớp như cơn gió.
      A Hoành thở dài, nhìn thấy rất đôi mắt đỏ hoe của Tân Đạt Di lúc quay .

      Lần này, chắc hẳn Đạt Di thực rung động.

      Ăn cơm tối xong, A Hoành, Tư Hoán, Ngôn Hi hẹn nhau đến nhà Tân Đạt Di thăm cậu ta.

      Cả đám vừa lên phòng thấy Tân Đạt Di nằm giường vừa rung chân vừa ngân nga theo giai điệu trong chiếc walkman để bên cạnh, ca khúc kinh điển được độc tấu bằng violin, da diết vô cùng.

      Ngôn Hi và Tư Hoán đưa mắt nhìn nhau rồi cả hai cùng cố nhịn cười, rón rén bước vào, tranh thủ lúc Tân Đạt Di ngất ngây, túm luôn góc chăn ở đầu giường và chụp ngay chàng vào giữa chăn.

      “Ai đấy? Ai dám đánh lén lão tử vậy!” Kẻ bị đánh lén giãy giụa kịch liệt, chân tay khua khoẳng liên hồi.

      A Hoành cố nhịn cười.

      “A á, tôi nghe thấy tiếng A Hoành cười rồi nhé...” Tân Đạt Di cười khành khạch, :”Hê hê, Ngôn Hi, Tư Hoán, các cậu cẩn thận đấy, tôi ra ngay đây!”

      Vừa dứt lời, Tân Đạt Di lấy sức gạt ngay chiếc chăn ra. Tư Hoán và Ngôn Hi liền bị Tân Đạt Di túm lấy, vừa cười vừa huých đầu mạnh.

      Tư Hoán vừa xoa đầu vừa cười, hỏi:”Ốm mà còn khỏe thế này hả?”

      Ngôn Hi chọc ngón tay trỏ lên bên má sưng vù của Tân Đạt Di.”Trước chỉ là cái bánh phồng giờ biến thành cháo vũng rồi!”

      “Càng tốt, làm sủi cảo.” A Hoành cười khúc khích, .

      “A Hoành, tớ phát ra dạo này cậu càng ngày càng tệ!Tớ ốm thế này mà cậu thương tớ tí nào!” Tân Đạt Di rưng rưng nước mắt kể khổ.

      A Hoành nhìn chàng rồi nheo mắt giơ hộp cơm cầm trong tay lên, cười tươi như hoa, :”Đạt Di, tớ hầm canh gà, cậu có ăn ?”

      “Lão tử bị dị ứng chứ có phải ở cữ đâu, vanh gà gì vậy?” Tân Đạt Di ngẩng đầu, hỏi.

      Có khổ sâm giúp giải độc.”A Hoành giải thích.

      Khổ sâm có tác dụng giải độc khi bị dị ứng cấp tính. Ngày trước ở Ô Thúy , cha dạy số kiến thức thông thường về thuốc men.

      “A Hoành hầm mất ba tiếng đồng hồ đấy, tôi và Ngôn Hi chẳm được nhấm nháp ngụm nào mà cậu còn kén cá chọn canh...” Tư Hoán hậm hực nhìn chàng trước mặt.

      “Ai kén cá chọn canh đâu! Để tôi ăn, hê hê, tôi ăn chứ. Tôi rất yên tâm về tay nghề nấu nướng của A Hoành.” Tân Đạt Di vừa gãi đầu vừa bê hộp cơm ngồi vào bàn, lấy thìa xúc từng miếng.

      “Bác sĩ thế nào?” Ngôn Hi hỏi.

      “Dị ứng phấn hoa!” Tân Đạt Di đáp ngắn gọn, tiếp tục miệt mài chiến đấu với món canh gà hầm.

      Ngôn Hi đảo mắt vòng rồi cười khẩy, nhìn quanh gian phòng hồi lâu, cuối cùng kéo ra hộp giấy giấu ở chỗ kín đáo trong góc tủ đầu giường ra, Tân Đạt Di toát hết mồ hôi hột, định lao ra nhưng còn kịp nữa- Ngôn Hi mở hộp giấy.

      thùng sữa đầy, giờ chỉ còn non nửa.

      “Cậu định giải thích thế nào đây?” Ngôn Hi vứt hộp sữa xuống trước mặt Tân Đạt Di, lạnh lùng hỏi.

      Mồ hôi Tân Đạt Di túa ra như suối.”Ờ, ti vi vẫn uống sữa giúp cao khỏe mà.”

      “Đạt Di, tôi nhớ là cậu bị dị ứng sữa bò mà, hồi uống lần nào là phải nằm viện lần ấy, sao giờ còn uống hả?” Sắc mặt Tư Hoán trông rất khó coi.

      Từ , Ngôn Hi thích uống sữa thay nước, Đạt Di nhìn mà phát thèm, biết mình bị dị ứng với sữa nhưng vẫn cứ đòi uống. Thế là cậu ta trốn trong góc nhà, uống cạn hộp, kết quả là miệng nôn trôn tháo, người đỏ như con tôm luộc, đến bệnh viện còn khóc lóc, giãy giụa ầm ĩ. Sau khi khỏi ốm cậu ta bị Ngôn Hi tẩn cho trận ra trò, sau đó thấy Tân Đạt Di uống sữa trước mặt Ngôn Hi nữa.

      “Lúc đầu, tôi cũng chẳng thấy làm sao, ai ngờ cái sữa này cũng giống như rượu Mao Đài, uống vào là ngất ngây...” Tân Đạt Di có tật giật mình, càng giọng càng .

      “Hừ, tôi biết ngay là cậu dối. Cậu sống ngần ấy năm rồi, có bao giờ thấy cậu bị dị ứng phấn hoa đâu. Lừa lão tử mà cũng biết tìm lí do nào tương đối chút, cậu tưởng lão tử cũng ấm đầu như cậu hả?”

      Tân Đạt Di đuối lí, dám ho he gì.

      “Đạt Di, rốt cuộc cậu định làm gì hả?”A Hoành cảm thấy mình thể hiểu nổi cấu tạo bộ não của chàng này.

    2. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Quyển 1 - Chương 23-2

      “Chẳng làm gì cả.” Tân Đạt Di lí nhí đáp.

      "Chắc là muốn cao hơn để xứng với người ta hả?" Ngôn Hi hậm hực hỏi.

      chàng họ Tân mặt đỏ như quả cả chua.

      "Đạt Di, cậu vẫn lăn tăn về chuyện với Trần Quyện à?" Tư Hoán có vẻ sửng sốt.

      Tư Hoán những tưởng nhìn thấy mĩ nhân, chàng Đạt Di chỉ mất hồn vài ngày, sau khi cảm giác mới mẻ trôi qua, mọi thứ trở lại bình thường. ngờ Tân Đạt Di lại lòng như vậy.

      Khoé miệng Ngôn Hi giật giật, nhìn Tư Hoán với ánh mắt bất lực. "Tư Hoán, cậu khá thân với Trần Quyện mà, thôi hộ cho bà mợ . Nó cứ suốt ngày thẫn thờ kiểu này, nhìn khó chịu lắm."

      Tư Hoán như ăn phải ruồi, hồi lâu mới gắng gượng đáp: "Để tôi thử xem thế nào."

      Tân Đạt Di như được tiêm cho liều thuốc trợ tim, chưa đầy hai ngày, tinh thần hài hứng và học trở lại.

      Vòng đấu loại giải bóng rổ các trường phổ thông trung học ở thành phố B sắp khai mạc, Tư Hoán và Đạt Di đều nằm trong đội tuyển bóng rổ của trường, cả ngày sân bóng rổ luyện tập, ở lại trường đến rất muộn mới về. Ngôn Hi thể kiên nhẫn chờ đợi hai cậu bạn nối khố nên ngày nào cũng cùng A Hoành về trước.

      hôm, gần về đến nhà rồi, Ngôn Hi mới sực nhớ ra để quên hộp sơn dầu mới mua ở lớp, bèn bảo A Hoành về trước, còn quay lại trường.

      A Hoành về ăn tối trước, tắm gội sạch , ngồi xem ti vi với mẹ và ông khá lâu mà vẫn chưa thấy Tư Hoán về.

      Bà Uẩn Nghi ngẩng đầu nhìn đồng hồ, thắc mắc: "Gần tám giờ rồi mà Tư Hoán vẫn chơi bóng rổ ở trường ư?"

      "Sắp phải thi đấu rồi nên các ấy phải luyện tập rất vất vả." A Hoành giải thích với mẹ, thực ra trong lòng cũng dám chắc chắn.

      "Ừ, chỉ cần chạy chơi lung tung là được." Bà Uẩn Nghi gật đầu rồi quay lại nhìn bố chồng, cười : "Cha bgur trước , đừng đợi nữa, kính của cha sắp rơi xuống rồi kìa."

      Cụ Ôn quá buồn ngủ, nghe thấy vậy liền gật đầu.

      Ngày trước, cụ Ôn bị thương chiến trường, A Hoành sợ ông ngồi lâu mỏi chân, bèn dìu ông đứng dậy rồi đưa ông về phòng ngủ.

      "Mẹ cũng nghỉ , để con đợi Tư Hoán."Sau khi bê nước ngâm chân cho ông nội, A Hoành mới quay trở lại phòng khách.

      "Mẹ chưa buồn ngủ." Bà Uẩn Nghi cười, lắc đầu.

      "Mẹ chơi đàn, mệt, để con mát xa cho." A Hoành thấp thỏm nhìn mẹ.

      Bà Uẩn Nghi sững lại lát rồi gật đầu.

      Tay nghề mát xa của A Hoành rất khá. Tại Tại ốm liệt giường nhiều năm, ngày nào A Hoành cũng mát xa chân cho cậu. Kinh nghiệm được tích luỹ qua nhiều năm giúp nắm rất chắc kĩ thuật.

      Bà Uẩn Nghi cảm thấy rất dễ chịu, lát sau bắt đầu ngủ gật, lúc tỉnh lại thấy con mỉm cười nhìn bà.

      "Có tuổi rồi nên dễ buồn ngủ." Bà Uẩn Nghi cười, khẽ vỗ lên tay con .

      Trước đây, Tư Nhĩ cũng thích mát xa cho bà, nhưng cũng chỉ là xoa xoa bóp bóp vài chỗ, đúng huyệt, miệng liến thoắng dỗ dành bà: "Mẹ mình là người mẹ tuyệt vời nhất, đẹp nhất thế gian này. Mẹ thấy con có hiếu thảo , mẹ nhớ phải thương con hơn thương đấy nhé!"

      Lần nào bà cũng phì cười trước những câu đùa của Tư Nhĩ.

      Bà Uẩn Nghi nhớ lại những chuyện ngày trước, giấu nổi nụ cười.

      "Mẹ, sau này con kiếm được nhiều, con mua ghế mát xa, cho mẹ." A Hoành khẽ nắm tay mẹ, rụt rè , mặt đỏ ửng.

      Bà Uẩn Nghi vẫn mỉm cười, bình thản đón nhận ý tốt của con rồi nhàng vuốt má bé, chân tình đáp: "Ừ, mẹ đợi."

      hạnh phúc và cảm động.

      Bà nghĩ mình già rồi. Chỉ có người già mới khát khao những tình cảm nồng ấm của con cái như vậy. Chỉ có người già mới mong đợi con cái quây quần bên mình như thế.

      Người trong nhà họ Ôn đều ngủ say, trừ A Hoành, còn Tư Hoán vẫn chưa về.

      ngồi trong phòng khách, ngủ gà ngủ gật, bỗng ngoài cửa có tiếng sột soạt.

      A Hoành đứng dậy nhìn thấy Tư Hoán thò đầu ngó vào trong.

      "Ông và mẹ, đều ngủ rồi, sao đâu." A Hoành cười.

      Lúc này Tư Hoán thở phào, khẽkhàng vào phòng khách.

      A Hoành giật bắn mình, chiếc áo sơ mi của Tư Hoán rách lỗ chỗ, bên mép cũng thâm tím mảng.

      "A Hoành, đừng cho ai biết chuyện bị thương nhé, hiểu chưa?" Nét mặt Tư Hoán rất nghiêm túc.

      A Hoành liền gật đầu rồi hỏi : "Ai, đánh vậy?"

      Tư Hoán ngập ngùng lát, nhìn thấy ánh mắt trong veo của A Hoành, liền ngại ngùng đáp: "... Ngôn Hi."
      Ngày hôm sau, A Hoành gặp Ngôn Hi, ngập ngừng định hỏi mấy lần mà vẫn chưa mở lời được.

      Cả buổi Ngôn Hi đều mang bộ mặt nghiêm trọng, đến trưa mới buông câu: "Trần Quyện, cậu có bạn trai chưa?"

      Trần Quyện giật bắn mình, vội lắc đầu.

      Ngôn Hi nhướng mày, hỏi: "Cậu cảm thấy tớ thế nào, có xứng với cậu ?"

      Lúc đó, Tân Đạt Di và A Hoành đều chết lặng.

      Trần Quyện hỏi: "Ngôn Hi, cậu đùa hả?"

      Ngôn Hi bình thản liếc cái rồi đáp: "Tớ chẳng bao giờ đùa trong chuyện này cả."

      Trần Quyện vuốt đuôi mắt, tỏ vẻ lạnh lùng. "Ngôn Hi, cậu tự tin là tớ đồng ý sao?"

      Ngôn Hi nhếch mép, ánh mắt thờ ơ, nhún vai, hỏi: "Cậu nghĩ sao?"

      Trần Quyện mỉm cười, đáp: "Ok, tớ thế nào cũng được."

      Tân Đạt Di chết đứng trong hai giây, giây thứ ba liền co giò chạy ra khỏi lớp.

      A Hoành cũng chạy theo sau.

      "Mẹ kiếp, cậu biến về ngay , đừng theo tôi!" Tân Đạt Di vừa chạy vừa gào lớn với A Hoành.

      "Tớ về!" A Hoành cũng gào lên.

      "Ôn Hoành, tớ biết cậu hận tớ vì trước đây tớ bắt nạt cậu, cậu chờ tớ bị chơi xỏ đúng ?" Mắt Tân Đạt Di đỏ hoe, ấm ức .

      "Khoái chí đấy!" A Hoành nghiến răng chỵ về phía Tân Đạt Di.

      "Tớ ghét cậu! Tại sao cậu lại đuổi Nhĩ Nhĩ rồi còn giả vờ ta đây là người tốt, để tất cả mọi người đều cảm thông với cậu?" Tân Đạt Di dụi mắt, từng giọt nước mắt lăn dài xuống má.

      "Tớ cũng thích cậu! Cậu quá tệ!" Mắt A Hoành cũng đỏ hoe.

      "Cậu co giò chạy như ma đuổi thế làm gì?" Tân Đạt Di thấy A Hoành sắp đuổi kịp mình vừa khóc vừa chửi.

      "Cậu chẳng đáng mặt nam nhi, khóc lóc mùi mẫn cái gì chứ"

      “Người cậu thích bị thằng em thân nhất phỗng tay mà cậu khóc ư?”

      “Tớ em!”

      “Biến! Cậu coi... cậu, Ngôn Hi, tớ... là xác chết ư?”

      “Cậu là ghét tờ cơ mà...”

      “Ghét đến đâu cũng vẫn là em!”

      A Hoành sụt sịt, cuối cùng cũng đuổi kịp Tân Đạt Di.

      “Trước... cậu... tập chạy marathon rồi hả...” Tân Đạt Di vừa chạy vừa thở hổn hển, cuối cùng chân mềm nhũn, nằm vật ra thảm cỏ sân bóng, thở dốc.

      Mặt A Hoành đỏ bừng, nhưng gì. nhớ lại những ngày bị cha nuôi đuổi chạy khắp làng, có thể chạy được nhanh là do có những ngày khổ luyện đó.

      “Sao cậu... gì?” Mồ hôi Tân Đạt Di chảy từng từng giọt trán xuống cổ.

      “Tân Đạt Di, cậu đừng khóc nữa được ?”

      “Ai... ai khóc đâu?” Tân Đạt Di khịt khịt mũi, cảm thấy mình rất bình thường. Nhưng cứ có thứ chất lỏng chết tiệt nào đó trào ra như suốt, khiến đôi mắt cậu mỗi lúc nhạt nhòa hơn.

      “Cậu cầm lấy ...” A Hoành đưa khăn mùi soa cho Tân Đạt Di.

      Tân Đạt Di cầm lấy quệt mắt liên hồi, nhưng rồi cậu phát ra có mùi gì dó rất lạ.

      “Mùi gì vậy?”

      “À, Thịt Kho Tộ, hôm qua, nằm đó...”

      “Có phải con Thịt Kho Tộ biết tha tất thối, giày thối, rác rưởi, ve chai về nhà ?!”

      Hơ hơ, chắc đúng là nó.

      A Hoành nhìn vào ánh mắt tuyệt vọng của Tân Đạt Di rồi gật đầu.

      “Ôn Hoành, tớ phải cho cậu biết tay!”
      Phong nguyet, Tôm Thỏ, Sweet you3 others thích bài này.

    3. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Quyển 1 - Chương 24

      Vỡ mộng mĩ nhân

      Ngôn Hi có bạn , xinh đẹp tuyệt vời.

      Tin hot vừa được tung ra, học sinh toàn trường, cả trai lẫn đều gào than ỉ ôi. Con đơn giản, gào than vì để mất Ngôn Hi, còn bọn con trai tâm lí phức tạp hơn, số ghen tị với Ngôn hi, số than thân mĩ nhân phải là mĩ nhân của họ. Vì thế mối có cảnh đau khổ, lầm than.

      Sau buổi khóc lóc vật vã ngày hôm đó, Tân Đạt Di coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra, vẫn chơi đùa bình thường với Ngôn Hi. Ngôn Hi cũng thấy thắc mắc, nhưng coi như có chuyện gì xảy ra, tỏ ra áy náy hay ngại ngùng gì cả.

      A Hoành chứng kiến chuyện này mà lòng dạ rối bời, thấy mình phải là nhân vật có thề đóng vai Thánh mẫu giúp giải quyết tranh chấp nên cũng vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì, vẫn vui vẻ như bình thường.

      Người bất thường nhất là Tư Hoán, ngày nào cũng kéo A Hoành ra để dò la tình hình, hỏi ở lớp có xảy ra chuyện gì . Từ chuyện lớn như ai cãi nhau với ai đến chuyện như bữa trưa ăn mấy miếng sườn, chỉ cần là chuyện liên quan đến Ngôn Hi, Tân Đạt Di và Trần Quyện, đều điều tra rất ràng.

      A Hoành vừa khịt mũi vừa miêu tả rất tường tận bằng vốn tiếng phổ thông lơ lớ, như hôm na Tân Đạt Di lườm Ngôn HI kinh khủng lắm, hôm nay Ngôn Hi nhắc nhiều đến Tư Hoán lắm, hôm nay bạn Mary thay sang chiếc khăn voan màu vàng chanh đẹp lắm...

      Nghe thấy vậy, lông mày Tư Hoán khẽ giật giật, cười mà như mếu. “A Hoành, có phải em biết điều gì ?”

      A Hoành liền chối: “Em có biết gì đâu.”

      Tư Hoán nhìn A Hoành hồi lâu mà thốt được lời nào, chỉ thấy vẻ điềm tĩnh trong ánh mắt của em .

      Thực lòng là biết gì cả, có điều cũng thấy thái độ của Ngôn Hi đối với Trần Quyện vô cùng giả tạo, ràng là có tình thể vẻ thân mật mờ ám cho Tân Đạt Di xem. Còn Trần Quyện lúc nào cũng quàng khăn voan, kể cả trong giờ thể dục cũng bỏ ra.

      Người ngoài cuộc vẫn hiểu tình hơn cà.

      phải A Hoành đánh giá mình quá cao, nhưng , thấy đối với Ngôn Hi, độ quyến rũ của Trần Quyện còn bằng món sườn mà nấu.

      Khi ăn uống, Ngôn Hi có cái tật là luôn để dành những cái ngon nhất ăn sau cùng. Thế nên mỗi lần ăn cơm, luôn ăn các thức ăn khác trước, món sườn phải để dành đến cuối cùng mới chậm rãi thưởng thức.

      A Hoành cảm thấy Ngôn Hi có ham muốn chiếm hữu và bảo vệ món sườn hơn ai hết, bất cứ kẻ nào dám xâm phạm món sườn của đều phải chịu hậu quả vô cùng nặng nề.

      Thực tế chứng minh cảm giác của A Hoành là hoàn toàn chính xác.

      hôm, Ngôn Hi liếc xéo Tân Đạt Di vừa véo bàn tay ngọc ngà của bạn mới (nhìn khuôn mặt méo xệch của Trần Quyện là biết), những câu sến sện: “Rose, thấy chúng mình giống như đôi chim uyên ương, dù sông có cạn, đá có mòn cũng thể chia rẽ tình cảm của chúng mình. em vô cùng, chỉ muốn dâng hiến tất cả mọi thứ cho em!”

      Trần Quyện mặt mày méo xệch.

      Đám tóc đầu Tân Đạt Di dựng ngược hết lên, tay cầm đôi đũa mà run lẩy bẩy.

      Khoé miệng A Hoành giật giật, nhìn hộp cơm của Ngôn Hi chỉ còn lại món sườn, bèn nhắc khéo: "Ngôn Hi, để sườn nguội, ăn ngon."

      Ngôn Hi cúi đầu, nhìn những miếng sườn vàng ruộm xếp chỉnh tề trong hộp cơm, cười hả hê, lấy tay bốc miếng bỏ vào miệng.

      Trần Quyện tò mò ngó sang rồi hỏi: "Ngon đến thế ư?" Rồi rất tự nhiên nhón miếng bỏ vào miệng, cảm thấy tồi nhưng cũng chỉ là vị sườn bình thường, làm sao sánh được với các món sơn hào hải vị khác.

      Thế nhưng khi ngước mắt lên, buộc phải ngồi lui ra sau.

      đôi mắt đen láy đằng đằng sát khí trừng trừng nhìn , khuôn mặt điển trai tối hơn cả đáy nồi, bàn tay cầm thìa nắm chặt lại, răng nghiến ken két, hỏi:

      "Ai cho em động vào món sườn của ?"

      Trần Quyện ngẩn tò te, đáp: "Chỉ là miếng sườn thôi mà..."

      Ngôn Hi nhếch mép : "Nhưng đó là đồ ăn của bản thiếu gia, phải của em!"

      Trần Quyện liền bĩu môi phản đối: "Vừa nãy còn bảo em đến mức muốn dâng hiến tất cả mọi thứ cho em cơ mà!"

      Ngôn Hi liền đập bàn, quát: "Chẳng lẽ em hiểu câu thậm xưng à, sống ở nước ngoài mà thiếu văn hoá!"

      Tân Đạt Di chịu được nữa bèn đập bàn, quát: "Ngôn Hi, cậu người ta, chẳng lẽ nhàng hơn chút được ư?"

      Ngôn Hi lạnh lùng đáp: " Tôi có đối xử tệ với Rose đâu? Chẳng phải là chỉ mong được dâng hiến hết mọi thứ cho ấy rồi sao!"

      Tân Đạt Di có vẻ tức giận , cậu ta hất đổ hộp cơm của Ngôn Hi xuống đất, quát: "Ngôn Hi, mẹ kiếp, hôm nay lão tử cho cậu ăn sườn đấy, xem cậu có chết được ?"

      Ngôn Hi cũng bực kém. "Cậu nhìn tôi thấy ngứa mắt nên gây với món sườn của tôi đúng !"

      A Hoành có cảm giác Tân Đạt Di tựa như quả bóng ngày ngày vị những hành động khiêu khích của Ngôn Hi thổi cho to hơn, nhưng độ co dãn của quả bóng này đúng là tốt , đến giờ mới nổ cái "bụp".

      "Lão tử ngứa mắt khi nhìn thấy cậu đấy, có vấn đề gì ?"

      Ngôn Hi liền xắn tay áo lên, : "Muốn chơi tay bo ?"

      "Cậu tưởng tôi dám ư? Tay bo tay bo chứ sao!" Tân Đạt Di ngẩng cao đầu, cũng xắn tay áo lên.

      "Bệnh sĩ nổi lên rồi đấy!" Ngôn Hi ném hạt dẻ vào giữa trán Tân Đạt Di, "bụp", trúng ngay mục tiêu.

      "Ngôn Hi, cậu đừng tưởng tôi dám đánh cậu!" Giọng Tân Đạt Di rất cứng rắn, nhưng nghe kĩ lại thấy như mếu.

      A Hoành liền mỉm cười, Đạt Di ràng là làm nũng.

      Ngôn Hi cười khẩy, hỏi: " lại chỉ vì đàn bà đúng , cậu có cần tôi cho mượn ít mật ?"

      Xung quanh lặng ngắt như tờ.

      Mọi người trong lớp đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng, ánh mắt dừng lại ở vị trí hai chàng hiếu chiến.

      A Hoành thấy rất bất ngờ, quay sang thấy Trần Quyện cười rất bình thản, đôi môi vẫn tươi tắn đầy sắc xuân.

      Tân Đạt Di đưa ống tay lên quệt đuôi mắt, gân xanh trán giật liền hồi, tay nắm chặt thành nắm đấm, bước lên bước rồi túm chặt cổ áo sơ mi màu hồng phấn của Ngôn Hi, mắt vằn tia máu đỏ, gườm gườm nhìn Ngôn Hi.

      Ngôn Hi cũng bình thản gườm lại, ánh mắt vẫn sáng ngời, miệng nhếch lên vẻ mỉa mai.

      Tân Đạt Di nghiến răng ken két, giơ cao nắm đấm khua trong khí, nhưng đến khoé miệng Ngôn Hi dừng lại.

      Sau đó thấy chàng phi ra cửa như cơn gió.

      A Hoành thở dài, vội chạy đuổi theo.

      Cái tật cứ gặp chuyện là bỏ chạy của chàng họ Tân thực khiến người ta khó chịu. Nhưng may lần này A Hoành chưa phải phát huy tốc độ chạy như thời còn phải lên núi lấy thuốc ở Ô Thuỷ Tân Đạt Di dừng bước.

      Tân Đạt Di ngoái lại, ngực ngừng phập phồng, giọng vô cùng ấm ức: "A Hoành, cậu , gã Ngôn Hi làm sao vậy, tại sao lúc nào cũng thích gây với tớ chứ?"

      A Hoành sững lại, chưa bao giờ nghĩ Tân Đạt Di lại hỏi câu này, nhưng rồi đầu mày dần dãn ra, trong lòng thực ngưỡng mộ Ngôn Hi. Tại sao chàng lại may mắn khi có được tình bạn sâu sắc hề có được tình bạn sâu sắc hề có đố kị, nghi ngờ như thế.

      A Hoành khẽ mỉm cười, : "Đạt Di, cậu giúp tớ việc tớ cho cậu biết."

      Tân Đạt Di đứng cạnh bồn rửa tay chật hẹp, ngửi thấy mùi hôi thoang thoáng đâu đó, mặt mày cau có, hỏi: "Ôn Hoành, cậu có rắc rối gì mà bắt lão tử phải giúp cậu ở WC?"

      A Hoành cười khúc khích, đáp: "Đạt Di, lát nữa là xong ngay thôi."

      Vị trí mà họ đứng là WC dành cho cán bộ, nhân viên trong trường, xây dựng từ khá xa, cộng với việc bồn cầu đều được thiết kế theo kiểu cũ, có cửa nên giờ gần như bỏ , bình thường có rất ít người lui tới.

      A Hoành nhìn đồng hồ, áng chừng thời gian rồi bảo Tân Đạt Di im lặng, hai người nấp trong góc yên tĩnh để quan sát. Đằng xa có tiếng bước chân lại gần, chiếc khăn voan màu vàng chanh, dung nhan kiều diễm như đoá hồng rực rỡ, chính là Trần Quyện.

      Tân Đạt Di quay ngoắt đầu lại, đỏ mặt tía tai, trừng mắt lườm A Hoành.

      "Mẹ kiếp! Ôn Hoành, thanh niên nghiêm túc như tớ làm sao giở trò lưu manh kiểu này được?" Tân Đạt Di khua chân múa tay, .

      "Cậu xem gọi là giở trò lưu manh, tớ xem mới bị gọi như thế." A Hoành thầm rồi thở dài, xoay đầu Tân Đạt Di sang, còn mình nhắm mắt lại.

      Kể từ hôm Tư Hoán bị đánh, quan sát rất kĩ Trận Quyện, phát mỗi lần đến giờ giải lao, bạn này đều vệ sinh, mà lúc nghỉ trưa thường rẽ sang khu lớp học cũ. đưa Trần Đạt Di tới đây chỉ để thử vận may, ngờ lại trúng số đào hoạ .

      Đợi người đẹp thướt tha rồi, A Hoành mở mắt ra, liền thấy mặt Tân Đạt Di tối sầm, cứ như vừa ăn phải con ruồi vậy.

      Nhìn bộ dáng đó, biết chắc mình đoán đúng.

      Hồi lâu sau, sắc mặt Tân Đạt Di mới bình thường trở lại, muốn khóc mà khóc được thành tiếng. "A Hoành, Tư Hoán biết từ lâu rồi hả, cả Ngôn Hi cũng biết, đúng ?"

      A Hoành lắc đầu, : "Tớ cũng chắc." Phản ứng của Tư Hoán trước việc Tân Đạt Di theo đuổi Trần Quyện, rồi phản ứng của Ngôn Hi trước và sau khi đánh Tư Hoán cũng chỉ tiết lộ được vài thông tin mà thôi.

      Bọn họ về lớp, đường , cả hai người đều im lặng, A Hoành cảm thấy tinh thần Tân Đạt Di tồi tệ đến cực điểm.

      Đúng như dự đoán, về đến lớp, Tân Đạt Di liền thụi Ngôn Hi tới tấp. Khoé miệng Ngôn Hi tím bầm, rớm máu.

      "Ngôn Hi, cậu và Tư Hoán biết từ lâu rồi đúng ?" Ánh mắt Tân Đạt Di lộ vẻ thất vọng và ấm ức.

      Ngôn Hi sửng sốt sững lại lát rồi liếc sang Trần Quyện.

      Trần Quyện liếc A Hoành rồi mỉm cười duyên dáng. "Đừng nhìn tớ, tớ có gì đâu, đúng lúc bọn họ nhìn thấy đó chứ."

      Ngôn Hi cười khẩy, hỏi: "Trùng hợp như vậy ư?"

      Ánh mắt Trần Quyện lộ vẻ quái dị bất thường, nàng thầm vào tai Ngôn Hi: "Đúng thế, rất trùng hợp, chẳng phải cũng phát ra điều bí mật dưới chiếc khăn voan của em rồi còn gì?"

      "Hôm quay lại lớp học lấy màu đó hả?" A Hoành xen vào.

      Ngôn Hi đưa ngón tay trỏ lên cào vết máu ở khoé miệng rồi gật đầu. Hôm đó, về lớp học lấy màu, đúng lúc nhìn thấy Trần Quyện cởi khăn voan ra, vứt vào ba lô.

      Tân Đạt Di trân trân nhìn Ngôn Hi, sống mũi chợt thấy cay sè. "Ngôn Hi, với cậu, tôi đáng tin tưởng như vậy ư?"

      Trần Quyện đưa tay lên vuốt đuôi mắt rồi phì cười. "Haizz, hôm đó Tư Hoán bị đánh oan . Eve, tấm lòng của Ngôn Hi thành ra lại uổng công quá."

      Ngôn Hi thở dài, nét mặt lộ vẻ bất lực, ánh mắt chàng cũng dịu hơn, quay sang với Tân Đạt Di: "Đạt Di, tôi biết là từ cậu ngốc nghếch, chưa ai bao giờ, chưa gặp người thuộc thế giới thứ ba bao giờ, lần này nếu bị lừa, có khi lại nghĩ dại chứ chưa biết chừng... Thế nên tôi đây mới phải hi sinh chút, dù cậu có giận cũng phải tìm cách phá rối bọn cậu. Tại sao lão tử lại vĩ đại và được người khác quý mến như vậy chứ!"

      A Hoành phì cười.

      Tân Đạt Di vốn cảm động nước mắt rưng rưng, nhưng càng nghe, mặt càng sầm xuống. "Cảm ơn cái chết tiệt! Lão tử chẳng bao giờ tìm đến cái chết vì kẻ thuộc giới tính thứ ba cả!"

      Khuôn mặt xinh xắn của Trần Quyện méo xệch. "Ai là kẻ chuyển giới hả, biến!"

      Ngôn Hi nhếch mép, lạnh lùng : "Ok, bác khồn phải là người giới tính thứ ba, chỉ có điều bác thích mặc váy, giày cao gót, thích sơn móng tay, ở dưới có thêm đoạn... yết hầu hơi gồ lên thôi, đúng ?"

      Trần Quyện "hừ" tiếng rồi cố vớt vát: " có sở thích riêng làm sao mà sống nổi?" Sau đó " nàng" lại liếm môi liếc mắt đưa tình với Tân Đạt Di.

      Tân Đạt Di rưng rưng nước mắt, tuyệt vọng : "A Hoành ơi A Hoành, có phải tôi đan gặp ác mộng ? Vừa nãy có chàng thuộc giới tính thứ ba liếc mắt đưa tình với tôi, cảm giác chấn động, xao xuyến lắm..."

      Véo, véo, ra sức véo.

      "Đau ?" Mỉm cười.

      "Đau." Che mặt.

      "Hơ hơ, thế khồn phải nằm mơ mà là hoàn toàn tỉnh táo."

      Kết luận: Trần Quyện, 15 tuổi, giới tính nam. Cao 1m80, sở thích: Ăn mặc trái giới tính.

      Về đến nhà, A Hoành kể cho Tư Hoán nghe chuyện này.

      "Tư Hoán, tại sao, ?"

      "Đạt Di ngố như vậy, nhỡ nó ấm ớ làm chuyện gì dại dột sao?"

      "Sao, Ngôn Hi, lại đánh ?"

      "Tức vì đến cũng giấu."

      "Ồ, thế nên, Đạt Di, đánh Ngôn Hi."
      Phong nguyet, Iluvkiwi, Sweet you2 others thích bài này.

    4. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Quyển 1 - Chương 25
      Tép tung tăng quậy dưới sông

      Điểm thi giữa kì ra lò, thành tích của A Hoành vẫn ổn, vẫn nằm trong top 3 của khối. Từ trước đến giờ, điểm các môn tự nhiên của Tân Đạt Di luôn khá cao so với cả khối, thế nên dù điểm các môn xã hội hơi kém, tổng điểm vẫn nằm trong top 12 của khối.

      Điểm số của Ngôn Hi tiến bộ vượt bậc, cứ bình bình như vậy, nổi bật cũng quá tệ.

      Điều khiến mọi người sửng sốt là điểm số của Trần Quyện, những tưởng cậu ta là học sinh được tuyển đặc cách, lại vừa từ Vienna về, chắc hẳn thành tích rất thảm hại, nhưng ngờ lại có tên trong bảng vàng. Mặc dù phải đầu top nhưng cũng vẫn là có tên trong bảng, vẫn được học sinh giỏi theo nghĩa bình thường.

      " ta thi kiểu gì ấy nhỉ, môn lý còn hơn mình năm điểm." Đạt Di lẩm bẩm vẻ phục.

      A Hoành buồn cười lắm, biết Tân Đạt Di vẫn chưa bình thường trở lại, bất luận chuyện gì cũng muốn lôi ra cho vơi bớt nỗi ấm ức trong lòng.

      Dù thế nào nữa vẫn luôn tin rằng, trước khi biết được giới tính của Trần Quyện, Tân Đạt Di lòng thích cậu ta. Nhưng do khoảng cách quá lớn, Tân Đạt Di lại quen với việc đưa những suy nghĩ quá nhạy cảm sang chiều hướng cực đoan nên đành phải thể vẻ đối địch kiểu trẻ con này cho bớt tức. Nhưng như thế cũng tốt.

      "A Hoành, cậu ăn táo ?" Người ngồi cùng bàn với nở nụ cười tươi như hoa hồng sớm mai.

      chàng này vẫn mặc quần áo con , thậm chí còn nhuộm cả tóc đỏ để tôn thêm vẻ đẹp sắc sảo độc nhất vô nhị của mình. Hơn nữa, vì bây giờ bọn họ biết được bí mật của chàng nên vẻ nhiệt tình, hồ hởi vốn có trong tính cách của cậu ta lại càng được phát huy cao độ.

      "Táo à?"

      "Ừ, táo đấy, cậu có muốn ăn ?" Trần Quyện cười rồi khum tay móc dưới bàn ra quả táo, đứng lên đưa cho A Hoành.

      Ngực trái lép hơn hẳn so với lúc trước.

      "Cậu, độn ngực, bằng táo hả?" A Hoành đỏ bừng mặt, hỏi.

      "Ừ, có lúc là cam. Cậu có ăn ? Ngày mai tớ mang cho." Trần Quyện cười rất tinh quái.

      Tân Đạt Di sầm mặt, hầm hầm quát: "Đồ biến thái!"

      Trần Quyện liếc xéo chàng rồi thủng thẳng đáp: "Tôi thích biến thái đấy!"

      Ngôn Hi nghe hai kẻ đó cãi nhau,nở nụ cười ấm áp, rồi nhìn ra cửa sổ, hồi lâu quay lại liền bắt quả tang A Hoành nhìn trộm mình. “Em nhìn gì vậy?”

      Ánh mắt A Hoành khựng lại, mặt đỏ bừng lên, lúc sau mới nhàng đáp: “Trông ... đẹp trai .”

      A Hoành vừa dứt lời, Ngôn Hi liền sửng sốt trợn mắt nhìn , đến Tân Đạt Di cũng nhìn với mắt thể tin nổi. Bọn họ ngờ người từ trước đến giờ vẫn luôn bẽn lẽn như A Hoành lại ra những câu biết ngại như vậy.

      Thế nhưng, Ngôn Hi lại rất ghét câu này. Còn đối với A Hoành, trong thầm gần như là tuyệt vọng đó, đây là câu quá lời duy nhất mà từng .

      Trông đẹp trai .

      Ngôn Hi mãi mãi thể ngờ rằng, câu này chỉ đơn thuần là quý mến dành cho người thân của mình.

      A Hoành nhớ mãi, ngày hôm ấy Ngôn Hi chỉ lạnh lùng buông câu: “Thế có sao?”

      Cuồi tuần, Tứ Hoán nhờ A Hoành dạy thêm cho người quen. Đến phút cuối, có việc được, bèn để cùng Ngôn Hi.

      Ngôn Hi đưa qua con ngõ, rẽ ngoặt mấy lần, hai bên ngõ có đặt sư tử đá và chậu rửa mặt bằng đồng, tất cà đều cũ, mang đậm chất cổ kính của kinh đô.

      “Đến rồi.” Ngôn Hi bình thản , đẩy cánh cổng của tứ hợp viện ra. Khu nhà này trông rất tồi tàn, như lâu lắm rồi sửa sang gì, tựa cụ già ở tuổi xế chiều, chậm chạp, già nua.

      Ngôn Hi, đến rồi hả! Tư Hoán đến à, đưa cả giáo đến ạ?” Vậu bé hồ hởi reo lên.

      A Hoành định thần lại phát đó chính là cậu bé đội mũ hôm trước, trông rất gầy guộc, mặc chiếc áo phông sờn cũ, rộng hơn nhiều so với thân hình bé của cậu, nhưng lại có khuôn mặt hoạt bát, dễ thương, đôi mắt trong veo nhanh nhẹn, lém lỉnh. Cậu bé này chính là cu Tép.

      “Đây là em Tư Hoán, em gọi là chị nhé.” Ngôn Hi mỉm cười, xoa đầu cậu bé, nét mặt hiếm khi tỏ ra thân thiện như vậy.

      “Em chào chị! Ông nội em họ Hà, em tên là Hà Hạ, mọi người đều gọi em là Tép.” Tiếng cậu bé lanh lảnh, ánh mắt nhìn với vẻ căng thẳng.

      “Chị là Ôn Hoành.” A Hoành mỉm cười.

      “Chị Ôn Hoành học giỏi lắm, từ giờ trở , cuối tunầ nào chị ấy cũng ôn bài cho em, chắc chắn năm sau em thi được vào cấp ba.” Ngôn Hi cầm tay cậu bé, thân mật .

      “Có vào được trường Tây Lâm ạ?” Cu Tép ngoẹo đầu hỏi.

      “Tại sao phải là trường Tây Lâm?” A Hoành thắc mắc.

      “Em muốn được học cùng trường với Ngôn Hi, Đạt Di và Tư Hoán.” Cậu bé bấm ngón tay đếm hồi.

      Ngôn Hi đứng dậy, ánh mắt lộ ý cười, nhìn với ý thăm dò.

      A Hoành cảm thấy cậu bé này rất lém lỉnh, dễ thương, lại trạc tuổi Tại Tại nên càng quý mến hơn, bèn mỉm cười gật đầu.

      “Tép à, ông nội em đâu?” Ngôn Hi sực nhớ ra điều gì đó.

      “Ông em dọn hàng rồi.” Cậu bé nhanh nhẹn đáp.

      “Em giúp ông à?” Ngôn Hi trầm ngâm hỏi.

      “Ông bảo em chịu khó học hành với , được trông hàng.” Cậu bé chu mội, nét mặt buồn buồn.
      A Hoành liếc Ngôn Hi, thấy cau mày lại, mỉm cười, nhàng với Tép: “Tép à, mình bắt đầu học nhé!”

      Tép chuẩn bị lên lớp 9, cậu bé này khá thông minh, có điều kiến thức cơ bản nắm chắc. A Hoành ngẫm nghĩ lát rồi bắt đầu dạy từ những kiến thức trong sách giáo khoa.

      “Thế nên, áp dụng công thức tìm căn kết quả là...”

      “Em biết rồi, có phải là -3 và 1 ạ?” Cậu bé nhanh nhảu đưa ra đáp án.

      “Hả? đúng.”

      “Em lại tính sai rồi ư?” Cậu bé xị mặt, vẻ thất vọng.

      “Để chị xem nào... Bình phương của 5 em lại viết thành 26. Trong căn tính sai rồi, phải là 0 chứ. Kết quả chỉ có căn, là 2.” A Hoành mỉm cười tiếp. “Thôi, câu thứ ba .”

      Cậu bé vừa chép đề vừa lén quan sát sắc mặt A Hoành.

      “Tép, em sao vậy?” A Hoành ngoái lại, nét mặt từ tốn, nhàng.

      “Chị ơi, sao chị mắng em ạ?” Cậu bé thắc mắc. “ giáo bảo em ngốc, chê em, em làm ảnh hưởng đến thành tích chung của lớp.”

      A Hoành sững lại, lúc sau liền mỉm cười, đáp: “Cũng như mọi người chê tiếng phổ thông của chị thôi.”

      “Chị rất dễ nghe mà, mềm mại như kẹo bông vậy.” Kẹo bông ơi kẹo bông, cậu bé mà như muốn rớt nước miếng ra ngoài.

      Khi A Hoành giảng bài xong xuôi sang chiều muộn.

      A Hoành và cu Tép vửa vặn người cho đỡ mỏi ngoài sân bỗng vang lên tiếng Ngôn Hi: “Tép, Ôn Hoành, ra đây mau lên!”

      A Hoành kéo tay cậu bé ra sân, lập tức bị màu trắng ngà và hương thơm ngan ngát bao vây. Trong sân có cây hoa hòe nở rộ, thân cây xù xì, khoảng ba người dang tay mới ôm được hết.

      biết Ngôn Hi tìm đâu ra được cây sào, đứng dưới đất, giơ sào lên hái hoa. Hoa hòe rơi xuống như mưa, trắng ngà, đẹp đẽ, ấm áp, và sinh động vô cùng. Chàng trai đứng giữa làn mưa hoa, nở nụ cười rạng rỡ, vẫy tay gọi họ.

      A Hoành hít sâu hơi, lập tức làn hương dễ chịu bao trùm lấy .

      Tép chạy vào bếp lấy cái rổ, thu gom hoa hòe đưới chân Ngôn Hi, rồi cậu ngửa mặt lên, cười vẻ thích thú. “ Ngôn Hi, đủ rồi, đủ rồi.”

      “Hắt xì!” Ngôn Hi bỏ sào xuống, cánh hoa rơi xuống cánh mũi khiến ngứa mũi hắt xì.

      Tép ôm rổ, cười với A Hoành. “Chị ơi, em làm món hoa hòe hấp, chị có thích ăn ?”

      Hoa hòe hấp ư?

      gật đầu, cậu bé liển chạy ngay vào bếp.

      “Ôn Hoành, hôm nay cảm ơn em nhé!” Ngôn Hi đưa ngón trỏ lên xoa mũi, giọng được tự nhiên cho lắm, đôi mắt đen láy nhìn quanh bốn phía.

      “Có gì đâu.” A Hoành khá bất ngờ vì lời cám ơn của Ngôn Hi nhưng nét mặt vẫn biểu lộ cảm xúc gì mà đáp rất bình thản.

      “Haizz, lâu lắm rồi cảm ơn ai, tự nhiên lại thấy quen...” Ngôn Hi ngượng ngùng tự giễu.

      Cu Tép chạy ra, bê theo chiếc chậu nhôm đến chỗ A Hoành, trán đẫ mồ hôi, mặt mũi đỏ bừng. “Chị với Ngôn Hi ăn .”

      A Hoành nhìn những cánh hoa trắng ngần trong chậu rồi lấy tay nhón miếng, bỏ vào miệng, vị ngọt ngào, thơm mát của kí ức năm xưa chợt về. “Ngon quá!” A Hoành mím môi, ý cười dịu dàng trong đáy mắt.

      Cu Tép đắc ý lắm, hai tay vòng qua sau gáy, nụ cười ngây thơ, rạng rỡ môi.

      A Hoành đưa tay quệt vết nhọ mặt cậu bé, ngờ cậu ta lại ôm chặt lấy , : “Chị ơi, em quý chị lắm, chị tốt bụng quá!”

      A Hoành giật bắn mình, quen với vồ vập nhiệt tình như thế, nhưng sau đó lại thấy xúc động khó tả. Bàn tay cứng đờ của từ từ thả lỏng, ôm chặt lấy cậu bé, khuôn mặt thanh tú ửng hồng, nhàng đáp: “Cảm ơn em.”

      Ngôn Hi mỉm cười, dựa vào thân cây, vươn vai cho đỡ mòi, nhìn lên thấy những đám mây vàng đỏ pha tím, ráng chiều làm bầu trời trở nên đẹp đẽ hơn.

      “Lúc ra về, Ngôn Hi đường cũ mà dẫn A Hoành qua ngõ khác tên là Mạo Nhi rồi mới ra đường chính. Trước mắt là dòng người lại như mắc cửi.

      “Ông nội Tép sống ở đây.” Ngôn Hi chỉ vào cửa ngõ.

      A Hoành nhìn sang thấy cửa ngõ là sạp sửa xe đạp. cụ già tóc bạc phơ, mặc bộ quần áo bảo hộ màu xanh lam gù lưng trước chiếc xe đạp, bàn tay đầy những vết chai nhấc đầu xe lên, quay bánh kiểm tra gì đó, sáng vẻ vô cùng chăm chú. Thậm chí, còn nhìn thấy từng vết đồi mồi của tuổi già cánh tay và các nếp nhăn theo thời gian khuôn mặt ông cụ.

      Ông cụ phải bơm bao nhiêu chiếc lốp xe đạp, vá bao nhiêu chiếc săm xe mới có đủ tiền để duy trì cuộc sống cho hai người.

      “Thế nên, Tép, mới ăn trộm hả?” vẫn nhớ lời cảnh sát Phó , Tép ăn trộm thành quen.

      Ngôn Hi bình thản đáp: “Biết làm sao được, tuổi lớn nên hay đói.”

      “Thế cha mẹ Tép đâu?” thấy giọng mình nghẹn .

      “Tép là trẻ mồ côi, nếu ông Hà đưa về nuôi chắc bây giờ nó chẳng tồn tại thế gian này.” Ngôn Hi lạnh lùng đáp.

      “Tại sao, lại muốn em biết những điều này?”

      nghĩ, em biết rồi càng trân trọng cái ôm của Tép hơn. Trước người lạ, nó chưa bao giờ làm thế. Em là người đầu tiên."
      Phong nguyet, Tôm Thỏ, Iluvkiwi3 others thích bài này.

    5. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Quyển 1 - Chương 26-1

      Quá khứ làm thay đổi tại

      Thời điểm A Hoành gặp lại Tư Nhĩ rơi vào tháng Năm, khi trời bắt đầu nóng dần lên.

      A Hoành mình từ trường về nhà Tư Nhĩ vừa cười vừa vỗ mạnh vào vai . này vẫn xinh đẹp, quý phái, nhưng còn dịu dàng, nhút nhát như ngày trước mà sôi nổi hơn nhiều.

      "A Hoành, cậu có mang tiền , cho tớ vay ít."

      Tư Nhĩ còn để tóc dài nữa mà cắt ngắn , người cũng gầy và đen hơn. Môi tô son đỏ, nở nụ cười tươi tắn. Khi chuyện với A Hoành, Tư Nhĩ còn rụt rè mà sắc sảo hơn nhiều.

      "Nhĩ Nhĩ?" dám chắc đây chính là Tư Nhĩ.

      "Đừng gọi tớ bằng cái tên đó nữa." bạn xua tay vẻ khó chịu, móng tay sơn màu tín đậm.

      A Hoành sững sờ nhìn bàn tay Tư Nhĩ, nhớ có lần mẹ Nhĩ Nhĩ là đứa trẻ có năng khiếu chơi piano giỏi nhất mà bà từng gặp. Đôi bàn tay ngọc ngà đó có thêm chút trang trí cũng là mạo phạm.

      A Hoành ngại ngùng hỏi: "Dạo này, cậu ổn chứ?"

      Tư Nhĩ nhướng mày cười, hỏi: "Còn cậu sao?"

      A Hoành đắn đo, biết có nên gì hay ? Ngập ngừng lát, gật đầu rồi đáp: "Bình thường."

      Tư Nhĩ liền phì cười. "Bao nhiêu lâu rồi mà cậu vẫn như hồi trước, ngờ nghệch hết cả thuốc chữa."

      A Hoành chỉ mỉm cười.

      "Tớ có việc gấp, cậu có tiền , cho tớ vay ít." Tư Nhĩ có vẻ sốt ruột.

      "Bao nhiêu, để cậu làm gì vậy?"

      A Hoành vừa móc ví vừa hỏi.

      "Cảm ơn nhé!" A Hoành vừa móc ví ra, Tư Nhĩ giật lấy. "Còn làm gì phải việc của cậu. Mà cậu có biết cũng quản được."

      Rồi Tư Nhĩ vẫy tay, quay đầu bỏ ngay.

      Sau đó, gặp lại Tư Nhĩ nữa.

      Trong vòng đấu loại giải bóng rổ các trường phổ thông trung học, nằm ngoài dự đoán, trường Tây Lâm được vào bán kết, trận đấu diễn ra vào tán giờ ba mươi sáng Chủ nhật, tại nhà thi đấu trường Đại học B.

      Ngày nào Tư Hoán, Tân Đạt Di cũng miệt mài tập luyện ở sân bóng rổ của khu nhà. A Hoành và Ngôn Hi ngồi xem hai người luyện tập, thỉnh thoảng đưa khăn, đưa nước chứ cũng chẳng giúp được gì nhiều.

      Đạt Di nhìn hai kẻ nhàn rỗi ngồi dưới bóng cây râm mát mà ghen tị vô cùng, bèn nghĩ ra cách kéo tay hai kẻ đó làm giẻ lau mồ hôi trán mình cho bỏ tức. A Hoành chỉ mỉm cười đưa khăn cho Tân Đạt Di, nhưng Ngôn Hi được lịch như vậy, gạt quai hàm chàng sang bên rồi đá thêm hai quả vào mông.

      "Ngôn Hi, đàn ông nên mọn như vậy." Tân Đạt Di vừa nghiến răng ken két vừa bò dậy, chống hai tay dưới đất, mồ hôi theo áo may ô chảy xuống nhễ nhại.

      Ngôn Hi chẳng buồn để tâm đến Tân Đạt Di mà chỉ tung cái khăn lên người cậu ta, bình thản : "Lau , mồ hôi chảy hết rồi mà còn nhiều nước bọt để nổ thế." nheo mắt nhìn ra sân, Tư Hoán vẫn tập tập lại động tác ném bóng vào rổ.

      "Trò này hay lắm sao?" thể hiểu nổi cái trò mồ hôi mồ kê nhễ nhại này có gì mà hay?

      "Hê! Sao có thể chỉ là hay được? Đây là niềm vinh dự của thằng đàn ông, vinh dự đấy!" Tân Đạt Di hậm hực gào lên.
      Ngôn Hi bèn làm động tác bịt tai, gì nữa.

      "Đạt Di, cậu định chây lười đến bao giờ đây?" Tư Hoán hằm hằm nhìn Tân Đạt Di.

      "Ra ngay đây, ra ngay đây!" chàng liền đứng phắt dậy rồi chạy ra sân.

      Chuyền bóng, di chuyển bóng, ba bước lên rổ, ném bóng, hai chàng phối hợp với nhau hết sức ăn ý.

      "Quả là cặp bài trùng." A Hoành kết luận.

      Ngôn Hi mỉm cười gật đầu, đột nhiên tỏ ra buồn buồn. "Em xem, bao nhiêu năm rồi, dường như trai em và Đạt Di chẳng thay đổi gì cả." Ngôn Hi ngoắc tay làm thành hình máy ảnh rồi ngắm vào khuôn mặt hồ hởi nhễ nhại mồ hôi của hai chàng.

      cười rất tự nhiên, ngoảnh sang thấy A Hoành nụ cười đột nhiên khựng lại.

      buột miệng ra câu này nhưng lại để ý xem đối tượng lắng nghe là ai.

      Ai có thể giúp có được khả năng phi thường như thế, bao nhiêu năm về trước, đứng ở làng Ô Thuỷ mà nhìn thấy hai chàng đùa giỡn với nhau, sau đó tại thời điểm này lại có thể phụ hoạ theo rằng: "Đúng thế, chẳng có gì thay đổi cả."

      A Hoành vờ như nghe thấy, coi như gió thoảng bên tai.

      Sáng Chủ nhật thi đấu xong, chiều còn phải đấu luyện với trường giành chức vô địch năm ngoái, thế nên thời gian ăn trưa của Tư Hoán và Tân Đạt Di rất hạn hẹp.

      A Hoành, mẹ và cụ Ôn bàn bạc với nhau rồi quyết định mang cơm trưa cho hai chàng. Tư Hoán tế nhị bày tỏ rằng mình thèm ăn món sách bò hầm cà chua, còn Tân Đạt Di nhặng xịn đòi ăn món thịt dê rán với hành.

      A Hoành đồng ý, thứ Bảy, phải loanh quanh ở chợ hồi lâu mới mua được đủ thực phẩm. Về đến nhà, nắng chiều hắt xuống mái ngói đỏ, dịu mắt vô cùng.

      Khi qua ngõ Mạo Nhi, A Hoành nhìn thấy Tép dọn đồ nghề giúp ông, thấy , cậu bé liền sà tới, đôi mắt sáng nhìn chăm chú. "Chị ơi, chị nấu món gì ngon cho Tư Hoán với Đạt Di đấy ạ? Chủ nhật em cũng muốn , em cũng muốn ăn!" Cậu bé năng rất hoạt bát.

      A Hoành liền cười, gật đầu bảo được.

      “Ông ơi, đây là chị A Hoành dạy cháu học đấy ông ạ, chị ấy tốt với cháu lắm.” Cậu bé kéo tay ông cụ, ánh mắt trong veo như nước suối.

      Ông cụ mỉm cười hiền từ rồi vội vàng cảm ơn: “Cháu tốt bụng quá,cám ơn cháu nhé, thằng Hạ nhà ông còn , ham chơi, cháu phải vất vả rồi.

      A Hoành đỏ bừng mặt, ngại ngùng đáp: “Ông khách sáo quá ạ, có gì đâu ông.”

      Bất ngờ trong ngõ có tiếng la khóc và tiếng quát tháo vọng ra, trong đó có giọng quen thuộc. A Hoành càng nghe càng thấy quen, nghĩ lát rồi co giò chạy về chỗ có tiếng , vừa chạy vừa dặn cậu bé: “Tép à, em về nhà với ông trước , đừng quan tâm đến chuyện này.”

      Tép chịu mà kẽo đẽo chạy theo sau. Chạy vào sâu trong ngõ thấy hai thanh niên ăn mặc hầm hố, tóc tai nhuộm vàng, vừa năng bỗ bã vừa động tay động chân với .

      “Ôn Tư Nhĩ, em giả vờ làm gì? Hôm qua vừa nhảy với bọn , sao hôm nay lại vờ như quen vậy?” gã véo cằm Tư Nhĩ vừa trêu chọc.

      “Cút , tôi quen các !” Tư Nhĩ vừa chống cự vừa nhìn đối phương với ánh mắt sợ hãi, khóc lóc ầm ĩ.

      “Nhĩ Nhĩ, muộn thế này rồi mà em chưa về ư?” A Hoành gọi lớn.

      Hai gã kia sững lại, ngờ con ngõ heo hút này lại có người.

      Tranh thủ lúc hai gã quay , Tư Nhĩ vội thoát khỏi kìm kẹp, chạy đến, run rẩy nấp sau lưng A Hoành.

      "Em này là ai vậy?" Hai gã hậm hực quát.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :