1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mười Năm Thương Nhớ - Thư Hải Thương Sinh ( 110c - Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Quyển 1 - Chương 19

      Rất khó để lời cảm ơn em

      biết Ngôn Hi gì với Tân Đạt Di mà sau ngày hôm ấy. Tân Đạt Di có thái độ khác hẳn với A Hoành, ít nhất là chịu chuyện với .

      Tuy nhiên hai người trở nên thân thiết là nhờ vào bữa cơm.

      Trong số các trường cấp ba, trường Tây Lâm nổi tiếng có đồ ăn ngon. Các trường bên ngoài truyền tai nhau rằng, học sinh trường Tây Lâm những học hành kinh khủng mà chuyện với nhau cũng rất trâu bò. Ăn cơm bao giờ là ăn cơm, mànói:”Hôm nay có hẹn với đàn gián chưa?” Khoai tây xào thịt là “thịt xào khoai tây”. Trứng xốt cà chua là “cà chua xốt trứng”.

      Dĩnhiên, đám trâu bò này vẫn là con nhà có giáo dục, ăn cơm có sạn thường chửi rủa lung tung, mà hầu như đều nhe răng ra cười, bước đến trước mặt đầu bếp : “Hôm nay các chú nấu cơm nhầm phải, trong sỏi có cả gạo, răng cháu nhai quen.”

      Những điều này vẫn chưa là gì, hận nhất là đồ ăn đắt đỏ, thế còn ít. Con sao, đám con trai tuổi ăn tuổi lớn, chẳng bao giờ đủ no.

      Và thế là đám con trai thi nhau mang cơm đến trường, sau đó hâm nóng bằng lò vi sóng của trường, rồi ăn cho xong chuyện.

      A Hoành cũng thường xuyên nấu cơm trước ở nhà rồi hôm sau mang đến trường.

      Ngôn Hi thường mang cơm mà thấy ai có đồ ăn ngon là ăn tranh của kẻ đó. Gần đây đối tượng bị ăn chặn cố định là Tư Hoán.

      “Dạo này taynghề nấu nướng bà củaTrương tiến bộ hẳn, đồ ăn còn bị mặn như trước nữa.” Ngôn Hi ôm hộp cơm của Tư Hoán, miệng dính đầy dầu mở, hả hê nhìn Tân Đạt Di .

      “Bà Trương làm sao mà nấu nhạt được? Lần nào cơm nhà Tư Hoán, tôi cũng phải uống cả vại nước!” Tân Đạt Di chiến đấu với hộp cơm, ậm ờ .

      A Hoành ngồi ở đằng trước mím môi cười thầm.

      “Mợ ơi là mợ, hôm nay cậu có món sườn chua ngọt ư?” Ngôn Hi khịt mũi, mắt sáng lên nhìn Tân Đạt Di.

      “Lấy đâu ra!” Tân Đạt Di giữ khư khư hộp cơm, nhìn Ngôn Hi với ánh mắt đầy cảnh giác.

      “Đạt Di bọn mình thân nhau thế cơ mà. Có mấy miếng sườn làm sao tớ giành của cậu được? Haizzz, để tớ xem nào….” Ngôn Hi cười ranh mãnh, hai lúm đồng tiền gần cái miệng dính toàn dầu ăn.

      “Hôm qua cậu cũng dẻo kẹo như thế, kết quả là mấy miếng sườn của tôi loáng cái bay mất tiêu!” Tân Đạt Di hậm hực .

      Ngôn Hi liền nhảy phóc lên người Tân Đạt Di, thò tay về phía hộp cơm của cậu ta. Tân Đạt Di nhất quyết chịu, tay khư khư giữ chặt hộp cơm.

      Quách ạ!” Ngôn Hi thay đổi chiến thuật, cất tiếng chào rất nghiêm túc sau lưng Tân Đạt Di.

      Tân Đạt Di trợn mắt rồi quay lại, Ngôn Hi cười rất cáo già, tranh thủ lúc chàng để ý chộp ngay lấy hộp cơm. Nhưng vì bàn tay vừa gặm cánh gà nên dính đầy dầu mỡ, cầm hộp cơm inox rất trơn, kết quả hộp cơm rơi ngay xuống đất.

      Tân Đạt Di quay lại và ngồi thụp xuống, mắt ngấn lệ. “Thịt của tôi, cơm của tôi…”

      “Hơ…này, có sườn ..” Ngôn Hi chỉ vào mấy miếng thịt dưới đất tần ngần .

      “Ngôn Hi, cậu đền cho tôi !” Tân Đạt Di bắt đầu nổi trận lôi đình, tóc dựng ngược hết lên.

      “Ờ… này, đền cho cậu đấy.” Ngôn Hi trợn mắt nhìn lên trần lớp, tay để ra sau gáy, tay còn lại đưa hộp cơm vừa cướp được của Tư Hoán cho Tân Đạt Di.

      Tân Đạt Di đón lấy hộp cơm, giọt nước mắt vừa ngân ngấn trong mắt giờ hẳn xuống: “Chẳng còn cọng rau nào, cậu bắt tôi ăn lông à?”

      Ngôn Hi ngồi bắt chân chữ ngũ , nhún vai rồi xòe tay ra vẻ vô tội. “Bản thiếu gia cũng chẳng biết làm thế nào…”

      “Lão tử quyết phen sống mái với cậu!” Tân Đạt Di nghiến răng ken két vừa xắn tay áo lên.

      A Hoành ngồi ăn nhưng vẫndóng tai lắng nghe, đến giờ mới thở dài, đặt đũa xuống rồi đưa hộp cơm của mình ra trước mặt Tân Đạt Di, sẻ già nửa sang hộp cơm . “Cậu ăn .”

      “Lão tử ăn cơm bà Trương nấu, mặn chết được!” Tân Đạt Di trợn mắt nhìn Ngôn Hi, gằn từng từ.

      Ánh mắt đen láy của Ngôn Hí lộ rỏ vẻ vô tội.

      “Tớ nấu, phải Bà Trương.” A Hoành nhàng .

      “A Hoành biết nấu cơm hả?” Hai cậu chàng đồng thanh hỏi.

      A Hoành gật đầu nét mặt rất thản nhiên. Con tầm tuổi biết nấu nướng sau này lấy được ai?

      như thế là cơm của Tư Hoán cũng là do em nấu?” Ngôn Hi nhướng mày hỏi.

      A Hoành tủm tỉm cười, gật đầu.

      Tân Đạt Di trợn tròn mắt, lúc đầu còn muốn nhận, nhưng cái bụng lại bán đứng cậu, ngừng réo o o biểu tình. Phải mất mấy giây đấu tranh tư tưởng, Tư Hoán và Ngôn Hi được ăn cơm của người khác cậu ta cũng có quyền ăn, thế là quyết định nhận.

      Cà tím xào, đậu phụ xào thập cẩm, trứng xốt cà chua… toàn những món đơn giản nhưng nhìn rất hấp dẫn và sạch .

      Tân Đạt Di gãi đầu rồi cầm đũa lên và cơm. Lúc mới ăn thấy bình thường, nhưng càng ăn càng ngon, ăn xong miếng cuối cùng còn ợ cái rồi mới buông đũa xuống.

      “Hơ…thằng chết tiệt, đúng là kém cỏi quá!” Ngôn Hi lớn tuổi hơn Tân Đạt Di nên từ luôn thê phong độ của người làm , cười mắng Tân Đạt Di.

      A Hoành cũng cười, đôi môi hồng nhếch lên trông rất duyên.

      “Tân Đạt Di lấy ống tay áo quệt miệng rồi ngẩng đầu nhìn A Hoành, hồi lâu mới lên tiếng:” Ôn Hoành, từ sau cậu đừng cười như thế, nhìn khó chịu lắm!”

      “Hơ hơ.”

      “Tớ vốn định góp ý với cậu, nhưng suốt ngày cười như thế trông giả tạo lắm. Tại hôm nay nợ cậu nên lão tử phải góp ý, sau này đừng cười như thế trước mặt bọn này, hiểu ?”

      “Hơ hơ”.

      “Cậu chẳng khác gì tảng đá, nghe hiểu gì à?” Tân Đạt Di bĩu môi.

      “Hơ hơ.”

      thấy sái quai hàm à?” Ngôn Hi mỉm cười hỏi.

      “Có.” A Hoành chọc vào quai hàm mình rồi ngại ngùng đáp.

      luôn có thiện cảm đối với thế giới này, mặc dù trong lòng hiểu ác cảm mà mọi người dành cho mình, và cũng kì vọng mình có khả năng thay đổi điều gì đó trong sớm chiều, chỉ mong khi người khác ngoái lại nhìn thấy nụ cười của .

      Mặc dù có thể người khác đáp lại bằng nụ cười tương tự, nhưng vẫn luôn nỗ lực, khát vọng có luồng sức mạnh tiềm nào đó. Chỉ cần hối hận điều gì là được, còn người khác thế nào, cũng chẳng có đủ sức mà quan tâm nhiều.

      “A Hoành, bàn với em chuyện được ?’ Nét mặt Tư Hoán hết sức nghiêm túc, ánh mắt vẫn ấm áp như tia nắng.

      “Gì vậy?” A Hoành ngoẹo đầu mỉm cười, làm bài tập Tư Hoán gõ cửa phòng

      “Lần sau nấu ăn tệ chút nhé.” Tư Hoán cau mày thở dài.

      “Tại sao ạ?” A Hoành ngẩn người.

      “Suốt ngày Ngôn Hi cướp cơm của , lần nào cũng phải gặm bánh mì”. Nét mặt Tư Hoán tỏ vẻ bất lực.

      Bà Trương là người phương Bắc nên thích ăn mặn, nấu nướng thường cho nhiều gia vị. Nhưng nhà họ Ôn toàn những người nhàng, lịch , rất tôn trọng bà vì bà phục vụ cho nhà họ Ôn cả cuộc đời nên cũng kén chọn gì nhiều, ăn mãi cũng thành quen.

      Nếu là những món ăn của bà Trương nấu, chắc chắn Ngôn Hi cướp hộp cơm của Tư Hoán, nhưng giờ A Hoành nấu cơm, Ngôn Hi ngắm trúng mục tiêu, khiến biết phải làm thế nào.

      “Để em nấu nhiều hơn vậy.” A Hoành khịt mũi cười cười.

      “Nấu cả suất ta nhé.” Tư Hoán cũng mỉm cười ranh mãnh, khuôn mặt khôi ngô, lúm đồng tiền thấp thoáng, rồi chàng lấy ra hộp cơm, động tác nhanh gọn, kiểu như chuẩn bị kĩ càng từ trước.

      Hộp cơm đó màu hồng có in hình chú lợn con đội mũ đỏ, cầm hoa, đúng phong cách Ngôn Hi.

      A Hoành liền thở dài.

      Nấu thêm suất cho Ngôn Hi có gì là khó. Tư Hoán chuyện này với chắc là do Ngôn Hi ngại , bàn với Tư Hoán rồi vòng vo tam quốc hồi, để phải tự ra điều này.

      Kể cả chàng kia bắn tin qua Tư Hoán mà trực tiếp với làm sao từ chối chàng được? Chắc vẫn là do Ngôn Hi cảm thấy hai người vẫn chưa đủ thân mật, tiện , đặc biệt là việc xin đồ ăn con , cảm thấy mất mặt nên đẩy việc này qua cho Tư Hoán.

      chàng này cũng khó gần quá…

      A Hoành im lặng, nhìn Tư Hoán rồi đón lấy hộp cơm, “ Ngôn Hi muốn ăn gì?”

      “Ờ thích ăn sườn chua ngọt, sườn nấu bí xanh, sườn hấp, sườn…” Tư Hoán lèo, sau đó nhìn thấy vẻ mặt bất lực của A Hoành, cũng tự cảm thấy mình quá đáng khi thông đồng với Ngôn Hi để lừa A Hoành, mặt cũng bất giác đỏ bừng.

      “Hơ hơ…” Tư Hoán cố gắng lấp liếm, giấu vẻ mất tự nhiên của mình.

      “Em biết rồi, biết rồi..” sườn chua ngọt, sườn nấu bí xanh, sườn hấp bột chứ gì? dám chắc trước khi với Tư Hoán, Ngôn Hi phải suy nghĩ rất lâu. A Hoành mỉm cười rồi bất giác chỉ tay lên mũi chú lợn con.

      “À, A Hoành à, ở lớp em chịu khó nhắc nhở thằng Hi học hành nhé, hay ngủ gật trong lớp lắm, em chịu khó để ý chíu.” Tư Hoán nghiêm túc .

      “Tại sao Ngôn Hi lại bị lưu ban vậy?” Từ lâu A Hoành vẫn thắc mắc điều này.

      “Ờ, đợt thi cuối cùng ngủ quên nên dự thi.”

      ấy, học cùng lớp à?” A Hoành hỏi Tư Hoán, nhớ Tư Hoán và Ngôn Hi học cùng lớp kia mà.

      “Bọn ngồi cùng bàn đấy chứ.”

      “Thế tại sao, , nhắc nhở ấy?”A Hoành vẫn chưa hết thắc mắc, có Tư Hoán nhắc nhở rồi mà vẫn để xảy ra chuyện khó tin như thế ư?

      nhắc nhở nó? Trước khi nhắc nhở nó ,nó hành hạ chết là tốt lắm rồi.” Tư Hoán nhướng mày, nét mặt lộ rỏ vẽ tại sao em lại có thể bắt làm công việc này.

      A Hoành lặng lẽ nhìn Tư Hoán.

      Vậy bảo em nhắc nhở, đôn đốc Ngôn Hi là do em dày mặt hơn , hùng hơn , Ngôn Hi chỉ hành hạ , hành hạ em ư? Do em có ai thương xót ư? Haizz…

      A Hoành đưa hộp cơm màu hồng in hình chú lợn con cho Ngôn Hi, chàng cười rất rạng rỡ, đôi mắt to tròn lộ vẻ ngây thơ. “Í, Ôn Hoành, sao em cũng nấy cho à. Em khách khí quá, hê hê, khách khí quá, là ngại quá…”

      Rồi chàng mở hộp cơm ra nhìn chớp mắt, nhìn chán rồi bắt đầu nghiến răng ken két. “Món sườn đâu? Món sườn chua ngọt, sườn nấu xanh, sườn hấp bột của thiếu gia đâu? Hả? Chắc chắn là tên chết tiệt Tư Hoán kia quên rồi”.

      A Hoành vờ như nghe thấy mà chỉ cặm cụi ăn cơm của mình, bên tai là tiếng lầm bầm, than thở đầy ấm ức của Ngôn Hi.

      Ngôn Hi trề môi lấy thìa xúc cơm, sau đó nhìn thấydưới lớp cơm trắng là từng miếng sườn hấp bột vô cùng hấp dẫn.

      Tiếng làu bàu lập tức im bặt.

      A Hoành cười thầm, cảm thấy rất hả hê chơi xỏ được chàng vố.

      “Sườn hấp bột hả? Ngôn Hi, tớ cũng muốn ăn…” Tân Đạt Di bẽn lẽ bê hộp cơm đến cạnh Ngôn Hi.

      Ngôn Hi cố tình lớn, đôi mắt đen láy toát lên ánh nhìn ấm áp. “Muốn ăn sườn câu gì hay hay nghe coi.”

      Tân Đạt Di bèn la lớn: “Xin có mỗi miếng sườn mà keo kiệt!”

      Ngôn Hi nhướng mày, lấy thìa xúc miếng sườn đưa qua đưa lại trước mặt Tân Đạt Hi

      chàng Tân Đạt Di vò đầu bức tóc tai, nước miếng chảy ròng ròng, nét mặt rất nghiêm túc: “Ờ, Ngôn Hi, tớ thèm sườn, rất thèm ,thèm vô cùng!”

      “Rồi sao nữa!” Ngôn Hi hỏi, mắt liếc về phía Ôn Hoành.

      “Tớ thèm ăn sườn, cảm ơn” Giong Tân Đạt Di lí nhí.

      “Gì cơ? Đằng sau câu tớ thèm ăn sườn là câu gì ấy nhỉ?”

      “Cảm ơn!”

      “Hả, quá, nghe thấy/”

      “Cảm ơn!!”

      nghe thấy gì cả!”

      “Cảm ơn!!!”

      “Gì cơ?”

      Tân Đạt Di bắt đầu bực bội: “Ngôn Hi, cậu đừng có chơi xỏ tôi!”

      “Bản thiếu gia nghe thấy mà!” Ngôn Hi làm bộ móc tai ra rồi nở nụ cười vừa nhàng vừa ranh mãnh. “Ôn Hoành, em có nghe thấy gì ?”

      A Hoành liền quay lại, nở nụ cười bất lực. “Nghe thấy rồi, em nghe thấy rồi!”

      Cảm ơn.

      Biết rồi.
      Phong nguyet, Tôm Thỏ, Sweet you3 others thích bài này.

    2. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Quyển 1 - Chương 20

      phải ông Tơ chuyện đùa

      Cha Tư Hoán được ở nhà tháng. Ông là người cha rất chiều con, mặc dù bản tính nghiêm khắc, kỷ luật của người quân nhân ngấm vào trong máu nhưng đối với trẻ con, ông lại hết sức kiên nhẫn và nhàng. Buổi sáng, thỉnh thoảng ông loang quanh ở chợ bán chim cảnh, tối đến đưa con ra quán trà tụ tập với mấy người bạn cũ.

      Tình cờ có lần uống trà lại gặp cảnh sát Phó.

      Vừa nhìn thấy A Hoành, cảnh sát Phó liền cười. "Quốc Tử, đây là con ông hả?"

      Cha Ôn Hoành liền cười, gật đầu bảo phải.

      "Hê, thế đúng rồi. Tôi cứ thắc mắc sao nhìn con bé này có gì ngố ngố, hoá ra là con ông."

      Cha A Hoành liền hỏi: "Ông gặp con tôi rồi à?"

      "Gặp rồi. đám con trai đánh nhau, con bé ôm hộp cứu thương lẽo đẽo chạy theo sau." Cảnh sát Phó nháy mắt với A Hoành.

      Cha A Hoành liền nhìn con bằng ánh mắt thắc mắc.

      A Hoành bình tĩnh đáp: "Chú ơi, chú nhìn nhầm người rồi phải?"

      Cảnh sát vốn là người thà, vỗ tay cái "đét" vào đùi rồi : "Làm sao chú nhầm được? Chỉ có cháu mới khác người như thế thôi!"

      A Hoành toát hết mồ hôi hột, ngồi thẳng người lên, dám nhìn vào mắt cha mình. "Chú, nhầm rồi, cháu quen, chú ạ..."

      Cha A Hoành hiểu được phần nào nên gì nữa.

      Cảnh sát Phó bắt đầu bực. "Cháu chứ còn ai vào đây nữa! chuyện lắp bắp, làm sao chú nhìn nhầm được?"

      A Hoành khịt mũi và chối tiếp: “Ai lắp ạ... cháu lắp...”

      “À, đúng rồi, chú nhớ là còn cậu tên là Ngôn Hi gì đó bị thương nữa mà?” Trí nhớ của cảnh sát Phó tồi.

      A Hoành lắc đầu, nét mặt ngơ ngác rồi chối đây đẩy: “Chú gì ạ, cháu hiểu.”

      Mình là người Ô Thủy, con nhà quê hiểu tiếng thành phố...

      “Chân Tiểu Hi khỏi đau chưa?” Cha Ôn Hoành giăng bẫy.

      phải chân mà là vai ạ!” A Hoành đáp theo phản xạ.

      “Đấy nhé, chú rồi mà còn chịu thừa nhận...” Cảnh sát Phó chỉ vào bé, .

      A Hoành cứng họng.

      Cha A Hoành nhìn cái đầy ý rôi quay sang cảnh sát Phó. “Ông Phó à, mấy đứa hôm đó đánh nhau thế nào?”

      Cảnh sát Phó cười rất hớn hở. “Mấy thằng đó gấu , có ba thằng thôi mà đấu với cả đám...”

      “Chú Phó ơi, chú ăn hồ lô tẩm đường ạ!” A Hoành lớn ngắt lời đối phương và giơ xiên hồ lô tẩm đường vừa mua ra trước mặt cảnh sát Phó.

      Viên cảnh sát khựng lại rồi xua tay lia lịa. “Cảm ơn cháu, chú thích ăn ngọt. Quốc Tử, tôi cho ông biết nhé, lúc tôi đến là lúc căng nhất...”

      Bla, bla, bla.

      Nét mặt cha A Hoành biểu lộ cảm xúc gì mà chỉ gật đầu liên hồi.

      A Hoành vừa ăn hồ lô bọc đường vừa trợn mắt nhìn chú cảnh sát, nghĩ thầm: Ông chú này quá đáng quá!

      Hôm đó uống trà chiều xong, đường về nhà, cha A Hoành chỉ với tư thế tiêu chuẩn, chẳng khác duyệt binh là mấy. Còn A Hoành tiu nghỉu theo sau.

      Về đến nhà, cha khẽ : “ gọi con xuống đây...”

      “Cha, gọi có được ạ?”

      “Con thấy thế à?” Nét mặt ông càng tỏ ra điềm đạm.

      “Dạ.”

      A Hoành liền đứng dưới chân cầu thang, hai tay bắc thành loa, gọi: “ Tư Hoán ơi, xuống ...” Tiếng gọi lộ vẻ sợ sệt của trẻ con khi mắc lỗi.

      Hồi lâu mà có phản ứng gì.

      “Cha xem, Tư Hoán có ở nhà.” A Hoành mỉm cười, nét mặt rất thành khẩn.

      Ông Ôn hiền từ hỏi: “Vậy à?”

      Rồi ông quay , gầm lên: “Ôn Tư Hoán, mày có xuống đây ngay ! , hai, ba!”

      Lúc này mới thấy chàng trong bộ quần áo ngủ, chân dép lê lạch bạch chạy xuống, đứng nghiêm giơ tay chào: “Có mặt, có mặt ạ!”

      A Hoành sững sờ, rất thán phục tốc độ của Tư Hoán, chắc chắn phải rèn luyện rất nhiều mới được như vậy.

      ngay! Mày làm chuyện gì sai trái?” Cơn thịnh nộ của ông Ôn giờ mới bộc phát.

      Tư Hoán giật bắn mình, lí nhí đáp: “Con làm gì ạ.”

      “Hả?”

      Tư Hoán toát hết mồ hôi hột, lén liếc sang A Hoành.

      A Hoành chỉ biết nhìn lên trần nhà.

      “Mày với thằng Tiểu Hi, Đạt Di lại gây chuyện gì rồi đúng ?” Ông Ôn gằn giọng.

      ạ.” Tư Hoàn vẫn cố cãi vẻ tỉnh bơ.

      “Đừng vờ vịt nữa, tao đẻ ra mày mà còn biết những trò mèo của mày à!”

      Tư Hoán bắt đầu cuống, thấy giấu được nữa bèn trợn mắt nhìn A Hoành. “A Hoành, bảo em đừng kể với người lớn cơ mà...”

      A Hoành ấm ức đáp: “ phải em, chú cảnh sát đó, quen cha...”

      Tư Hoán run lẩy bẩy, tại sao lại trùng hợp như vậy chứ...
      “Ôn Tư Hoán, mày còn mặt mũi trách em nó hả! Mấy thằng mày đánh nhau bị người ta dẫn về đồn cảnh sát, chuyện nảy cũng đủ mất mặt rồi, em mày là con mà mày lôi kéo nó tham gia vào những chuyện của bọn con trai làm gì!” Ông Ôn vỗ tay đánh đét cái.

      “Cha, con cũng làm được, con trai!” A Hoành xen vào.

      Ông Ôn nghiêm nghị nhìn con . “Ngoan nào, mình là con nhà có giáo dục, được lộn xộn!”

      “Dạ.” A Hoành gật đầu, nghĩ thấy cũng phải.

      “Con cho em nhưng em cứ đòi cho bằng được.” Tư Hoán cũng thấy ấm ức.

      Con bé lớn như thế, chân tay đầy đủ, lén bám theo sau, bận đánh nhau, còn đâu thời gian quan tâm chứ.

      “Mày còn già mồm hả!” Ông Ôn giận dữ trợn mắt.

      Tư Hoán vội im bặt.

      “Càng học càng tụt lùi, hồi cah dạy mày thế nào?” Tuyệt đối được đánh nhau với người khác cơ mà, tất cả đều là nước đổ đầu vịt ư?”

      “Bọn nó bắt nạt A Hi, làm sao con và Đạt Di đứng nhìn cậu ta bị ăn hiếp được?” Tư Hoán vốn là chàng trai tốt bụng, nhiệt tình.

      “Mày đừng lắm điều, từ thằng Tiểu Hi thích gây chuyện! Mấy thằng lớn lên cùng nhau, có phải nó mới gây chuyện nọ chuyện kia , hai lần đâu, hai đứa mày ngoài việc bám theo đít nó làm càn có làm ra cái trò trống gì đâu! Ngôn Hi bị ăn hiếp ư? Nó ăn hiếp người ta là phúc đức lắm rồi!” Ông Ôn quát tháo ầm ầm, nước bọt bắn tung tóe.

      “Kiểu gì cũng thể để người khác bắt nạt Ngôn Hi được!” Tư Hoán quả quyết đáp.

      “Ôn Tư Hoán, mày mà còn bẻm mép nữa tao cho mày trận đấy!”

      Tư Hoán hiên ngang đáp: “Con sợ!”

      Ông Ôn tức đến tái mặt, hạ giọng chỉ vào A Hoành, : “Con về phòng , lát nữa bất luận nghe thấy tiếng gì cũng được ra đâu đấy!”

      “Cha, cha, phải, Tư Hoán, cố tình làm cha giận đâu!” A Hoành túm lấy gấu áo ông.

      “Nó cố tình, mà là cố ý! Thằng này nếu quản được đà lấn tới! Thôi lằng nhằng nữa, con về phòng !” Ông Ôn vỗ vai A Hoành rồi đẩy sang bên, bàn tay nộ pháp cũng chuẩn bị choảng xuống lưng Tư Hoán.

      Thấy vậy, A Hoành sợ quá bèn chỉ lên trần nhà, : “Cha, đĩa bay kìa!”

      Cả thế giới chìm trong yên lặng.

      Ông Ôn sững lại.

      Tư Hoán mắt đỏ hoe, thấy A Hoành thế, nước mắt chỉ ngân ngấn đảo quanh mà tài nào chảy xuống được.

      Ba giây sau cười ngặt nghẽo.

      làm về đến nhà, bà Uẩn Nghi nhìn thấy cảnh tượng hài hước sau: con cười khúc khích, chồng cười ngặt nghẽo, vừa cười vừa xoa đầu con . Cậu con trai vẫn mặc quần áo ngủ lăn lộn dưới sàn nhà, để lộ hai má núm đồng tiềng sâu hoắm.

      “Ba cha con cười cái gì vậy?” Bà Uẩn Nghi hiểu đầu đuôi thế nào nhưng vẫn thấy cảnh tượng trước mắt ấm cúng.

      Tư Hoán nằm dưới sàn liền ngẩng đầu lên, nhìn thấy mạ lại càng thích thú hơn, cười tưởng chừng sắp đứt hơi. “Mẹ... nhìn kìa...”

      “Cái gì vậy?” Bà Uẩn Nghi định kéo Tư Hoán dậy.

      trời có đĩa bay của A Hoành kìa!” Tư Hoán túm lấy tay mẹ, cười càng dữ dội hơn.

      “Tư Hoán, đêu3 thế, em vì cứu mới thế mà!” A Hoành đỏ bừng mặt, ngại dám nhìn mẹ.

      Bà Uẩn Nghi sững lại rồi nhìn A Hoành, thấy cặp lông mày, đôi mắt giống mình như đúc, trong lòng trào dâng cảm giác kì lạ. Dường như trước kia bà từng có cảm giác này, nhưng bấy lâu nay vẫn luôn bị đè nén, cho đến giây phút này thể kìm nén được nữa mà trào ra.

      “Sao mẹ lại khóc?” Tư Hoán đứng dậy, mắt chữ O mồm chữ A hỏi.

      Ông Ôn hiểu ra vấn đề, vừa thở dài vừa bước đến trước mặt vợ, nhìn vợ bằng ánh mắt trìu mấn rồi ôm bà vào lòng.

      “Uẩn Nghi, em coi em kìa, đĩa bay cả A Hoành về rồi, đưa con chúng ta về rồi, em còn khóc gì nữa? Trông có giống trẻ con nào...”

      Những giọt nước mắt long lanh từ từ lăn xuống bờ má, đó là những giọt nước mắt ấm áp, dịu dàng của người mẹ.

      A Hoành tần ngần nhìn mẹ, dường như những giọt nước mắt chờ đợi từ lâu của , tự đáy lòng cũng trào dâng lên khóe mắt.

      thể đón nhận những tia sáng tuyệt vời của thế gian vì nước mắt quá nóng bỏng, vì tích cóp mọi tình vào ánh mắt này trong khoảnh khắc ngắn ngủi. Và tình này nhen nhóm, gột rửa mọi nỗi niềm bi ai và trở nên trong sáng, tinh khiết hơn bao giờ hết.

      A Hoành biết giây phút này, mới bước đầu cắm được rễ xuống mảnh đất vốn thuộc về mình. Và mảnh đất này đón nhận , từ từ hòa vào dòng máu của , trở thành của , thương , trân trọng .

      Và cuối cùng, những tiếng nức nở bật ra.

      Cha A Hoành chỉ được nghỉ phép tháng, hết phép là lại phải trở về đơn vị theo mệnh lệnh. Trước khi , ông dặn dò A Hoành: “A Hoành, con ngoan hiền, thà, chất phác của cha đừng có học đòi theo mấy thằng nhóc chết tiệt kia nhé?”

      Với tư cách là người cha mong muốn con mình có đủ công dung ngôn hạnh, tinh thông mười tám môn võ nghệ, những điều lo lắng này của ông là hết sức cần thiết.

      Mặc dù miệng là “mấy thằng nhóc chết tiệt” nhưng thực ra ý ông chỉ ám chỉ Ngôn Hi.

      Ngôn Hi là đứa trẻ có cuộc sống lúc nào cũng đầy biến số. Ông có ý nghĩ xấu về cậu bé đó, nhưng cậu ta luôn làm những chuyện cực đoan mà người lớn thể chỉ trích hay can thiệp. Qũy đạo trưởng thành của cậu ta luôn theo hướng cậu ta muốn, khiến người khác đoán được tương lai và kết cục, tất cả chỉ như man sương.

      Ông mong con mình được sống đời an nhàn, hạnh phúc, bao giờ phải mệt mỏi, buồn rầu.

      Chính vì thế, kể cả cha ông có lời ước hẹn, ông cũng vẫn muốn A Hoành và Ngôn Hi đến được với nhau.

      Nếu có thể, đợi A Hoành trưởng thành, ông tìm cho con nơi chốn hạnh phúc, an toàn hơn theo ý nguyện của riêng mình.

      Và đương nhiên nơi chốn ấy phải là Ngôn Hi.

      Ông cười tủm tỉm, trêu con : “A Hoành, con thích mẫu bạn trai như thế nào?”

      A Hoành liền ngoẹo đầu trêu cha: “Có nhà để nương thân, chê A Hoành xấu.”

      Ông Ôn rất bất ngờ, mẫu đàn ông đó, hình như khó tìm...

      Và thế là, thời gian dài sau đó, ông chiều thao tâm nghuyện của con , ngồi riết ở Điếu Ngư Đài câu con rể rùa vàng, câu rất lâu, rất lâu. thể kể xiết nỗi nhọc nhằn, vất vả trong này.

      Ông tính toán rất cẩn thận, muốn trải con đường đầy hoa cho con rượu của mình, nhưng ông thể ngờ, thế gian này có từ lật đổ mọi tính toán của ông, đó chình là “số phận”.

      Bạn thừ nghĩ mà xem, nếu số phận can thiệp hai kẻ đại diện cho hai thái cực là Ngôn Hi và A Hoành sao có thể tương ngộ trong ngày đó, tháng đó, năm đó...

      Cha A Hoành quá hiểu con người Ngôn Hi, luôn cho rằng chàng trai này là kẻ lập dị, nhưng ông thể biết rằng, vì tình nguyện mà con ông cũng trờ thành kẻ lập dị trong cuộc đời Ngôn Hi.
      Phong nguyet, Sweet you, AELITA2 others thích bài này.

    3. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Quyển 1 - Chương 21-
      Bên ngoài hớn hở mà

      trong lòng đơn

      Kể từ khi biết A Hoành là em ruột của Tư Hoán, đám con trong lớp ngượng ngùng hẳn lên, gặp liền chủ động chào hỏi, lấp liếm, ậm ờ cho qua chuyện. A Hoành cũng thầm thở phào nhõm.

      nàng này lại ngồi cười mình rồi đấy, có chuyện gì mà vui vậy?” Tân Đạt Di túm chỏm tóc đỉnh đầu , hỏi.

      “Tiền Mẫn Mẫn, chuyện với tớ rồi.” Hàng lông mày của A Hoành cong lên.

      Tiền Mẫn Mẫn chính là bạn có hiềm khích với A Hoành từ vụ quả bóng chuyền.

      “Đại ngố!” Tân Đạt Di cười.

      “Ê! Hai đứa ngươi có việc gì giải quyết hộ bản thiếu gia đống này với!Mau lên!” Ngôn Hi ngồi bên cạnh chồng vở bài tập sang, cau có .

      “Ngôn mĩ nhân, hình như nàng từ lớp 11 chuyển xuống phải, đừng với tôi rằng mấy cái đơn giản đó mà nàng biết làm nhé.” Tân Đạt Di cười rất hả hê, kháy Ngôn Hi.

      phải bản thiếu gia biết làm, mà là lười viết. Hừ, đám chíp hôi như các ngươi làm sao hiểu được bản thiếu gia.”

      “Ai là đám chíp hôi? Ngôn Hi, cậu đừng có cậy ăn trước người ta mấy ngày cơm mà dương dương tự đắc!”

      “Khi bản thiếu gia biết gặm xương sườn, cậu còn chưa mọc răng đó!” Ngôn Hi ngáp dài, đêm qua lại thức cả đêm chơi game.

      A Hoành mở vở bài tập của Ngôn Hi ra, cười khổ, chàng bỏ khá nhiều bài tập chưa làm.

      “Đạt Di cậu làm lý, hóa, tớ làm chính trị, lịch sử.” A Hoành cầm bốn cuốn vở trong xấp bài tập, chia cho Đạt Di hai cuốn.

      “Tai sao bọn mình phải làm bài tập cho chứ?”

      “Tại sao hai cậu làm ngữ văn, toán với ngoại ngữ cho tôi nhỉ?”

      Tân Đạt Di và A Hoành cùng nhảy dựng lên.

      “Các cậu gì, tớ hiểu?” A Hoành trong mắt thắc mắc.

      “Ôn Hoành, tại sao đến thời khắc quan trọng cậu lại bị kẹt băng thế?” Tân Đạt Di hậm hực .

      “À! Vừa nãy bản thiếu gia tiếng người ngoài hành tinh, làm sao Ôn Hoành hiểu được?”Ngôn Hi liếc xéo, .

      “Chắc là cậu còn biết tiếng của các hành tinh khác nhỉ?” Tân Đạt Di kháy.

      “À, tôi từ sao Hỏa đến Trái đất của các cậu để khảo sát.” Ngôn Hi mỉm cười khiến ai nhìn vào cũng phải chao đảo.

      A Hoành cười thầm, biết ngay là chưa đầy hai giây, hai chàng này lạc đề mà.

      “Vào lớp rồi, Tân Đạt Di nhiều chuyện để quá nhỉ?” Quách bước vào lớp, gõ bảng.

      “Ngôn Hi cũng ạ!” Tân Đạt Di hậm hực tố cáo.

      Quách vờ như nghe thấy và bắt đầu giảng bài.

      Ngôn Hi mặt lạnh tanh, ra sức đá chân Tân Đạt Di dưới gầm bàn.

      Tân Đạt Di kêu oai oái:” Biết thế này lão tử đổi chỗ ngồi cùng bàn với cậu rồi!”

      “Bản thiếu gia cũng chẳng ham ngồi cùng bàn với cậu, làm người khác nghĩ tôi và cậu cùng đẳng cấp!” Ngón tay thon dài, trắng trẻo của Ngôn Hi gõ lên cằm, điệu bộ coi trời bằng vung.

      A Hoành ngoái đầu nhìn hai chàng rồi cười,để lộ hàm răng trắng đều tăm tắp.

      “Xem kịch phải trả tiền đó nhé!” Ngôn Hi cười, xòe bàn tay trắng trẻo ra.

      gì mà nghe hiểu.” A Hoành vừa lắc đầu vừa chẩm rãi quay .

      “Lại vờ vịt rồi đấy.” Ngôn Hi châm chọc.

      “Hai người thân nhau lắm hả?” Tân Đạt Di lẩm bẩm.
      Ngôn Hi chỉ cười mà đáp.

      nhiều, ít, chỉ biết mà thôi.

      thân, sơ, chỉ vừa mới quen.

      Lúc A Hoành gọi Tư Hoán ăn cơm tối miệt mài làm bài tập, nhìn kĩ ra là môn Tiếng lớp mười.

      “Của Ngôn Hi hả ?” A Hoành cau mày hỏi.

      “Ừ. Nó cứ nhétcho , bắt hôm nay phải xong.” Tư Hoán viết lia lịa.

      A Hoành liền thò tay rút cuốn vở bài tập ra. “ được.” lắc đầu, mày hơi cau lại, đôi mắt trong trẻo có chút gì đó hài lòng.

      “Hả?” Tư Hoán ngẩng đầu lên, hiểu lí do.

      được làm như vậy, ấy sinh hư đấy.”

      Tư Hoán ngần ngừ :” Ngôn Hi bắt phải làm thế….”

      “Cứ giao cho em.” A Hoành mỉm cười, giọng cũng rất dễ thương.

      Ăn tối xong xuôi, A Hoành liền cầm vở bài tập đến nhà Ngôn Hi.

      Ông nội Ngôn Hi tiếp khách nên có nhà, chào chú Lý rồi lên tầng gõ cửa. Khi nhìn thấy , nét mặt Ngôn Hi lộ vẻ sửng sốt.

      “Vào .” Ngôn Hi khẽ gật đầu, bình thản tránh ra để vào.

      Lúc đầu, A Hoành cũng hơi ngại ngùng, cúi đầu nhìn thấy Ngôn Hi đôi dép lê hình đầu chú heo màu hồng, tự nhiên cảm giác căng thẳng cũng bay mất tiêu.

      vào phòng mà toát hết mồ hôi hột.

      Chỗ nào cũng toàn màu hồng. Tường hồng, rèm cửa hồng, giá sách hồng, bàn học hồng và cái gương lớn, quần áo vứt lung tung trong phòng cũng chỉ toàn màu hồng, tường vẽ linh tinh đủ thứ, nhìn trông rất hãi hùng.

      A Hoành hoa hết cả mắt vì bộ sưu tầm màu hồng này, dụi mắt rồi đưa vở bài tập cho Ngôn Hi.

      Ngôn Hi nhướng mày, :” nhớ giao cho Tư Hoán xử lí rồi mà.”

      tự làm .” A Hoành mỉm cười, .

      có thời gian.” Ngôn Hi bình thản đáp rồi cầm máy chơi game dưới sàn nhà lên, ngồi khoanh chân chơi tiếp.

      tự làm .” A Hoành nhắc lại, giọng nhàng nhưng rất kiên quyết.

      “Ờ, em cứ để giường , đợi nghĩ rồi tinh sau.”Ngôn Hi thở ơ gật đầu, ánh mắt chăm chú nhìn vềphía màn hình ti vi, nơi diễn ra cuộc chiến quyết liệt giữa các đấu sĩ, chỉ là giọng có phần vui.

      “Bao giờ nghĩ ra?” A Hoành tiếp tục mỉm cười.

      biết.” Ngôn Hi sầm mặt.

      “Ờ.” A Hoành gật đầu rồi lặng lẽ ngồi bên cạnh, lấy bút ra làm bài môn chính trị, lịch sử mà trước hết.

      Ngón tay Ngôn Hi bấm điều khiển nhanh thoăn thoắt. gì mà nhìn màn hình tivi chăm chú, coi như A Hoành tồn tại.

      A Hoành mỉm cười dịu dàng nhìn phía sau lưng .

      mặc áo phông, sạch gọn gàng, mái tóc mềm mại, mái tóc đỉnh dựng ngược lên, thi thoảng lại phất phơ trong khí. cố tình coi như người vô hình.

      A Hoành biết đây là cách giao thiệp của Ngôn Hi với mọi người, xù lông lên và chinh phục cách vô điều kiện.

      nghĩ, lúc này chắc chắn Ngôn Hi coi là kẻ địch xâm phạm lãnh thổ của mình. Nhưng cách đối xử này lại khiến cảm thấy vô cùng chân thực.

      Ngôn Hi trong giây phút này mới đúng là Ngôn Hi, dịu dàng, lấy lòng, nghịch ngợm, lấp liếm cho qua chuyện, cũng cao ngạo, thờ ơ, cay nghiệt.

      cảm thấy may mắn vì nhận ra Ngôn Hi hoàn chỉnh ở thời điểm này.

      A Hoành đưa tay lên xem đồng hồ, bảy giờ ba mươi phút, lại tiếp tục làm bài.

      màn hình tivi, số đấu sĩ tử nạn cũng mỗi lúc nhiều hơn.

      Hồi lâu sau, có tiếng đập rất mạnh vang lên.

      A Hoành ngước mắt thấy Ngôn Hi lạnh lùng trừng mắt nhìn , góc tường là bộ điều khiển game màu đen nứt toác nằm chỏng chơ.

      “Em định ở đây đến khi nào? Ngôn Hi hỏi , ánh mắt sâu thẳm, mơ hồ thể nhìn thấu.

      nhớ ra rồi hả?” A Hoành mỉm cười rồi đưa vở bài tập ngữ văn, toán, ngoại ngữ ra cho Ngôn Hi.

      Ngôn Hi nhướng mày, ánh mắt lộ vẻ bực bội, trừng trừng nhìn hồi lâu.

      Ánh mắt A Hoành vẫn giữ nguyên vẻ dịu dàng, trong veo như suối nguồn. mỉm cười, : "Ngôn Hi, làm bài tập vất vả như vậy ư?"

      Ngôn Hi sững lại, vẻ lạnh lùng trong ánh mắt dịu phần nào, hồi lâu mới hờ hững đáp: "Ôn Hoành, có đáng phải như thế vì chuyện chỉ bằng cái móng tay này ?"

      Người giận là , người gây , người giận cá chém thớt vẫn là .

      A Hoành thở dài, cảm thấy mình bị trách oan.

      "Biết rồi, làm, em về ." Ngôn Hi tựa đầu vào thành giường, thờ ơ giục.

      "Vâng." A Hoành gật đầu rồi đứng dậy, đầu gối tê cứng.

      đóng cửa rồi xuống lầu.

      Chú Lý ngồi ghế tựa nghe nhạc, lúc này ngủ thiếp , tiếng ngáy nghe khá trong phòng khách rộng rãi, yên tĩnh.

      Nhà họ Ôn mặc dù đông người nhưng vẫn còn ấm hơn nhiều so với ngôi nhà này. A Hoành nghĩ vậy rồi ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy bức ảnh treo tường, sắc màu rực rỡ, khoảnh khắc bấm máy ấm áp vô cùng.

      Nét đẹp này vô tình nhuốm lên mình vẻ băng giá giữa bầu khí tĩnh lặng, trông lẻ loi vô cùng.

      Trái tim A Hoành như bị mèo cào, đau đớn theo từng nhịp đập.

      nhớ lại câu chuyện Ngôn Hi kể khi bị ốm, giọng yếu ớt, buồn tủi biết bao.

      nhớ đến nụ cười của Ngôn Hi khi đưa chiếc bánh ngọt cho , : "Ôn Hoành, Vân nhờ mua cho em. bảo chúc mừng sinh nhật em." Giọng đầy vẻ ngưỡng mộ và ghen tị.

      sợ bị người khác phá vỡ nỗi đơn mà có, vì đơn là chiếc áo giáp dày dặn, chỉ khi khoác lên người chiếc áo giáp dày dặn này, Ngôn Hi mới là Ngôn Hi mạnh mẽ.

      chưa bao giờ nghĩ rằng mình lại nhìn thấy Ngôn Hi trong hoàn cảnh này, nhưng những cảm nhận của trong giây phút này thực vượt ra khỏi chậm chạp, trì độn vốn có trong người .

      Trước đây nhìn Ngôn Hi bằng ánh mắt mơ hồ, cảm thấy tò mò và đầy mĩ cảm. Còn bây giờ, tất cả ràng, cảm thấy sợ hãi và xót xa.

      sợ rằng nỗi xót xa này thấm sâu vào cốt tuỷ theo thời gian.

      Ngưng ngắm bức ảnh đó hồi lâu, cuối cùng vẫn phải dừng chân lại.

      Nửa tiếng sau, Ngôn Hi lại nhìn thấy A Hoành, đó là khi hoàn thành bài tập tiếng với tốc độ nhanh đến chóng mặt.

      "Em chưa về à?" ngẩn người nhìn , các ngón tay mảnh dẻ xoay xoay chiếc bút.

      " có đói ?" A Hoành hỏi câu đầu cuối, tay bưng mộ t bát mì nóng hổi, thơm phức.

      “Mì sườn hả?” Ngôn Hi hít hơi sâu rồi thò đầu ra hỏi.“Trong bếp, có sườn, lại có cả mì nữa. Nên em nấu tạm.” A Hoành ngại ngùng giải thích.

      Thế nên, có ăn ?

      Nét mặt Ngôn Hi đầy vẻ hồ nghi, ánh mắt cũng tràn ngập vẻ cảnh giác. “Á, biết rồi, chắc chắn là em bỏ thuốc độc vào đó!”

      “Ừm, bỏ thuốc độc rồi. ăn em cho con Kho Tộ ăn.” A Hoành mỉm cười rồi bước ra phía cửa sổ.

      Chú vẹt uể oải ngồi tắm trăng, nhìn thấy , bèn sà tới, vòng quanh bát mì, mắt sáng lên, vừa vừa : “Kho Tộ, Kho Tộ!”

      Ngôn Hi liền cười. “Sao mà chấp vặt thế, mới đuổi tí thôi mà.” Rồi chàng cốc lên đầu chú vẹt, chú vẹt rất nhanh, theo quán tính liền đâm ngay vào cửa sổ.

      chàng liền chặn ngay bát mì cầm, mu bàn tay khẽ chạm vào môi, đôi mắt đen láy, nụ cười vẫn có nét gì đó ngây thơ. Rồi cúi đầu miệt mà chiến đấu với bát mì, nhìn điệu bộ ăn ngon lành của Ngôn Hi, A Hoành lại nhớ đến chú heo con xinh xắn hộp cơm của .

      Tranh thủ lúc Ngôn Hi ăn mì, A Hoành nhặt chiếc điều khiển nằm lăn lóc ở góc phòng lên, ngồi xuống nền nhà, lấy cái tua vít ra và chăm chú vặn.

      “Em làm gì vậy?” Ngôn Hi vừa húp sột soạt vừa hỏi.

      “À, sửa cái này.” A Hoành ngẩng đầu lên mà tiếp tục vặn ốc bằng tua vít.

      “Em biết làm à?” vẫn tiếp tục húp sột soạt.

      “Em thử thôi.” A Hoành cười.

      “Nhỡ thử mà hỏng em có đền ?” Ngôn Hi hỏi rất điềm nhiên.

      “Hỏng rồi mà.” A Hoành mỉm cười nhắc.

      “Nếu có em đâu có ném? Cái điều khiển này thiếu gia phải mất bao nhiêu công mới tranh được của bà mợ kia.” Ngôn Hi điềm nhiên đáp.

      “Sửa xong rồi.” A Hoành mỉm cười rồi mím chặt mội vặn ốc cho chặt, sau đó trả lại điều khiển cho Ngôn Hi.

      Ngôn Hi lắc thử, thấy còn tiếng ốc kêu lọc xọc, biết sửa xong, rồi chàng sực nhớ ra điều đó, liền đưa chiếc điểu khiển lên sát tai, chăm chú lắng nghe.

      nghe gì vậy?” A Hoành tò mò hỏi.

      Ngôn Hi liền nheo mắt cười rồi thở dài như cụ già tiếc nuối thanh xuân. “Ngày xửa ngày xưa, từ lâu lắm rồi, truyền thuyết kể rằng trong mỗi chiếc điều khiển game đều có vị đại thần. Nếu ngày ngày game thủ chuyện với vị thần này, ông ấy đưa chúng ta hết chiến thắng này đến chiến thắng khác của game."

      Bất ngờ, chiếc điều khiển lành lạnh được đặt lên trán , A Hoành bèn ngẩng đầu lên.

      "Vừa nãy ông ấy tố cáo rằng động tác của em rất mạnh, ông ấy rất ghét em."

      A Hoành khịt mũi rồi túm ngay lấy cái điều khiển, ấm ức : "Đâu có, em có làm gì mạnh đâu."

      "Có, em làm rất mạnh!" Ngôn Hi liếc xéo rồi . "Vị đại thần , em những gõ vào ông ấy mà còn vặn nữa. Ông ấy trả thù em."

      "Ông ấy trả thù kiểu gì?" Đúng là có tật giật mình.

      " phái quỷ Sa tăng xuất ở đầu giường em lúc nửa đêm thôi, sau đó ông ta kể chuyện ma cho em nghe, nào là xác chết hồn kêu oan, quỷ hút máu người, Tây ta, kim cổ có hết..." Ngôn Hi khua chân múa tay, nước bọt bắn tung toé.

      A Hoành bán tín bán nghi, hỏi : "Vị thần đó của Trung Quốc hay nước ngoài?"

      Ngôn Hi nghe thấy A Hoành hỏi thế cười ngặt nghẽo. "Bình thường tưởng em hiểu biết nhưng giả vờ ngốc, xem ra bản thiếu gia đánh giá em hơi cao rồi.

      ràng là nàng giả vờ hiểu biết nhưng ra là đại ngốc mà.
      Phong nguyet, Sweet you, AELITA2 others thích bài này.

    4. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Quyển 1 - Chương 22-1

      nàng mĩ nữ tên là Rose

      Lớp có học sinh mới, là Hoa kiều từ Vienna về.

      A Hoành ngẩn tò te nhìn có dáng dấp cao ráo đứng bục giảng. chưa bao giờ gặp ai xinh đẹp như thế. biết dùng từ nào để miêu tả dung nhan của này mà chỉ nhìn trân trân, tựa như đó là thanh nam châm có sức hút kì lạ.

      Tuy nhiên, so với lần đầu tiên gặp Ngôn Hi, vẫn cảm thấy dường như còn thiếu thiếu điều gì đó.

      "Tớ là Trần Quyện, mới từ Vienna về, các cậu cứ gọi tớ là Rose Mary nhé." mím môi cười, đôi mắt tựa hoa hồng, kiều và duyên dáng vô cùng.

      Vẻ đẹp của hoa hồng.

      A Hoành toát hết cả mồ hôi, đưa mắt nhìn ra phía sau. nằm ngoài dự đoán của , mắt hai chàng kia cũng sáng rực.

      "Mĩ nhân à mĩ nhân, chậc chậc, mĩ nhân..."

      "Rose, hê hê, Rose, hê hê..."

      Khoé miệng A Hoành giật giật, ngước mắt lên lần nữa thấy bạn kia đứng trước mặt , cổ thắt khăn lụa màu hồng phấn, rực rỡ và tươi sáng.

      "Tớ ngồi đây được ?" bạn mỉm cười, đôi môi vô cùng tươi tắn.

      A Hoành tần ngần nhìn bạn rồi gật đầu, này cao . A Hoành đoán cũng phải cao 1m80, hai chân vừa dài vừa thẳng, dáng chuẩn dáng người mẫu.

      Trần Quyện nhàng ngồi xuống ghế, giọng hơi khàn nhưng rất dễ nghe: "Cậu tên gì?"

      "Ôn Hoành." A Hoành mỉm cười, đáp.

      "Gentle and forever?" Trần Quyện đưa mắt làm duyên.

      Dịu dàng và vĩnh hằng hả? A Hoành ngẩn người.

      "Chữ Hoành bắt đầu từ bộ nhân đứng chứ phải bộ tâm đứng." "Hoành" chứ phải là "Hằng".

      Trần Quyện cau mày, ngại ngùng : "Sorry cậu, tiếng Trung của tớ còn tạm chứ viết tệ lắm."

      A Hoành "ồ" tiếng rồi gật đầu, viết lên mặt bàn chữ "Hoành", các nét gọn gàng, ràng.

      "Khó quá." Trần Quyện lắc đầu, ánh mắt tỏ vẻ bất lực.

      " sao đâu, học dần biết." A Hoành mỉm cười, nhìn bạn bằng ánh mắt đầy thiện chí.

      Ngôn Hi cười thầm. "Ôn Hoành, chắc phải bò đến tháng ngựa, năm khỉ vốn tiếng Bắc Kinh của em mới được cải thiện nhỉ?"

      " phải rùa, sao phải bò!" A Hoành khịt mũi.

      Lúc này Tân Đạt Di mới rón rén lại gần. "Chào Mary, tớ là Tân Đạt Di, tên tiếng của tớ là Eve."

      Ngôn Hi và A Hoành đồng thanh hỏi: "Ông có tên tiếng từ bao giờ vậy?"

      "Lão gia vừa đặt đấy, được sao?" Tân Đạt Di cười với Trần Quyện vẻ xun xoe. "Tớ sinh vào đêm Giao thừa nên tên tớ là Eve."

      A Hoành rùng cả mình.

      "Cậu đúng là biết xấu hổ!" Ngôn Hi đấm Tân Đạt Di thùm thụp, vừa cười vừa rủa. "Ngày mai có nào từ Nhật Bản về, chắc cậu lại kiếm cái tên Nhật là "Bà Mợ" gì đó nhỉ?"

      Trần Quyện cười duyên dáng, khen: "Eve, tên hay quá nhỉ?"

      "Hê hê." Tân Đạt Di đỏ bừng mặt, ngại ngùng trốn ra sau lưng Ngôn Hi, chỉ để lộ cái đầu đen xì.

      "Cậu là..." Trần Quyện nhìn Ngôn Hi, ánh mắt dò hỏi.

      "Ngôn Hi."

      "Ngôn Hi?"

      "Chữ Ngôn trong Ngôn Hi, chữ Hi trong Ngôn Hi." Ngôn Hi nhướng mày, giọng trầm và dứt khoát.

      Cậu là Ngôn Hi, dĩ nhiên viết tên mình lên bàn như A Hoành để cho người khác nhớ.

      Nếu cong người có duyên với nhau đương nhiên nhớ, nếu nhớ cũng đành chịu thôi.

      Chỉ là cái tên thôi mà.

      "Cậu là con hả?" Trần Quyện thẳng thắn hỏi.

      Mặt Ngôn Hi ngắn tũn.

      A Hoành nhàng đáp: "Ngôn Hi, con trai.” Nét mặt rất điềm tĩnh, kiên định, tựa như về chân lí tuyệt vời nhất thế gian.

      Vẻ khó coi khuôn mặt điển trai của chàng kia cũng dịu phần nào. Tuy nhiên, để mắt đến Trần Quyện nữa mà quay sang đùa cợt với Tân Đạt Di.

      Sắc mặt Trần Quyện cũng có thay đổi , ánh mắt thoáng vẻ vui, nhưng rồi lập tức tươi tắn trở lại như hoa hồng thấm đẫm sương mai.

      A Hoành cau mày, dụi mắt, tưởng mắt mình bị hoa.

      Lúc tan học, A Hoành cùng Ngôn Hi, Tân Đạt Di về nhà, đường lại gặp Tư Hoán và Trần Quyện.

      “Tư Hoán, cậu quen Mary hả?” Tân Đạt Di la lớn.

      “Hả? Ờ.” Tư Hoán có vẻ gì đó hơi bất thường, lấp liếm cho qua chuyện.

      hả? hả?” Tân Đạt Di hào hứng hẳn lên.

      .” Trần Quyện mỉm cười, đáp. “Tớ và Tư Hoán quen nhau mạng, chuyện rất hợp. Về nước mới biết Tư Hoán học cùng trường khóa , may quá!”

      Tân Đạt Di vỗ đùi cười toe toét. May quá, may quá là may!

      “Tư Hoán là bạn nối khố của tớ, bọn tớ thân nhau lắm.” Tân Đạt Di phi như bay đến trước mặt Tư Hoán rồi khoác vai bá cổ.

      Tư Hoán nghe mà sởn hết gai ốc.

      Trần Quyện đưa tay vén tóc mai rồi : “Lúc đầu tớ cứ tưởng bạn Ngôn Hi là con , áy náy quá.”

      Ngôn Hi bèn ngẩng đầu, thờ ơ : “ phải chỉ có mỗi cậu.”

      Trần Quyện cười, : “May mà cậu phải là con .”

      “Ngôn Hi mà biến thành con chắc chắn lấy được chồng! Kiếp sau lại khổ tớ với Tư Hoán thôi, hai thằng tớ có thắt lưng buột bụng thế nào cũng đủ cho gã này tiêu xài!” Tân Đạt Di cảm thấy giả thiết này là cơn ác mộng kinh hoàng.

      Tư Hoán gật đầu, vẻ rất đồng tình.

      Ngôn Hi cười khẩy, : “Đây mà là con đám chổi cùn rế rách như các cậu còn phải tự xem lại xem có xứng với đây .”

      Tư Hoán, Tân Đạt Di chưa kịp phản ứng gì A Hoành đỏ mặt trước.

      Tư Hoán, Tân Đạt Di đẹp như thế mà còn xứng với Ngôn Hi người như , xem ra tương lai rất mù mịt.

      “Ngôn Hi đừng có tưởng bở như thế được ?” Tân Đạt Di giãy lên như đỉa phải vôi. “Ai là chổi cùn rế rách hả? Tướng mạo của lão tử là thần tượng trong mộng của bao người đấy!”

      “Thần tượng của dân châu Phi hả?” Ngôn Hi cười khẩy.

      “Cậu đừng có mà kì thị chủng tộc!” Tân Đạt Di hậm hực .

      “Ngôn Hi, Thượng đế con của ngài đều là thiên thần, phân biệt màu da.” Nét mặt của Tư Hoán rất chân thành.

      Ánh mắt Ngôn Hi sáng ngời, đen láy. "Tư Hoán, Thượng đế của cậu có với cậu là ông ấy có đứa con lúc chào đời có đôi cánh hay ?"

      "." Tư Hoán ngẩn người. "Tại sao?"

      Ngôn Hi cười ranh mãnh. "Da trắng quá nên phân biệt được cánh nằm ở đâu!"

      Tân Đạt Di tím mặt, hồi lâu mới nghiến răng ken két, : "Ngôn Hi, cậu ăn hơi quá đáng rồi đấy!"

      Ngôn Hi cười ngây thơ như cậu bé. "Bà mợ của bọn mình trắng biết bao, cậu nhìn xem khuôn mặt này trắng như bánh bao vậy, làm sao mà là dân châu Phi được? Vừa nãy tớ lỡ lời, xin lỗi người em nhé!"

      "Ngôn Hi, tôi quyết phen sống mái với cậu!" Tân Đạt Di nước mắt lưng tròng, đỏ mặt tía tai, hùng hổ xắn tay áo lên rồi lao vào Ngôn Hi.

      "Bạn Mary, ngại khi phải để bạn chứng kiến cảnh này, cậu bạn nối khố của tớ hiểu chuyện." Ngôn Hi gườm gườm nhìn chàng lao đến, gằn ba chữ "bạn nối khố".

      Tân Đạt Di vội vã đứng lại, ngẩng đầu nhìn Trần Quyện rồi ngoác miệng cười với bạn. "Đúng vậy, bọn tớ thân nhau lắm, chẳng bao giờ đánh nhau cả."

      "Ê, Eve, sao cậu cười gì mà như mếu vậy?" Ngôn Hi chớp mắt, vỗ vai Tân Đạt Di tỏ vẻ quan tâm.

      A Hoành rất thông cảm với Tân Đạt Di, thầm nghĩ Ngôn Hi quá tệ, nhưng vẫn phải cố nhịn cười.

      Trần Quyện cười ngặt nghẽo, thái độ rất thoải mái, dường như hề tỏ ra gò bó khi tiếp xúc với bạn mới quen.

      Nghe thấy Trần Quyện cười, Tân Đạt Di ngân ngấn hai hàng lệ, trừng mắt nhìn Ngôn Hi chằm chằm.

      Ngôn Hi vui vẻ đeo ba lô bước , điềm nhiên như có chuyện gì xảy ra.

      Tư Hoán ghé sát vào chỗ A Hoành, hỏi : "Hôm nay Ngôn Hi và Mary tiếp xúc với nhau thế nào?"

      A Hoành ngơ ngác đáp: ấy chỉ khen Mary là mĩ nhân, còn thêm gì cả."

      Lúc này Tư Hoán mới thở phào nhõm.

    5. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Quyển 1 - Chương 22-2

      "Sao vậy ?" A Hoành tò mò hỏi.

      Tư Hoán ngập ngừng lát rồi : "Em biết đấy thôi, từ Ngôn Hi có cái tật là thích ai đẹp hơn mình, sợ cậu ta gây khó dễ cho Trần Quyện."

      A Hoành dịu dàng nhìn Tư Hoán rồi mỉm môi cười.

      Nhà Trần Quyện ở ngay gần trường, cha mẹ về nước cùng, chỉ có mình sống trong căn hộ chung cư rộng rãi nên mời đám Tư Hoán đến chơi. Nhưng vì mới quen nên cả đám chỉ chuyện trò khách sao vài câu rồi ra về.

      "Ngôn Hi, lần sau cậu nể mặt lão tử trước mặt Trần Quyện chút được ?" Điđược mấy bước, Tân Đạt Di kìm được bèn đề nghị với Ngôn Hi.

      "Ngôn Hi dừng chân, ngoái lại, ngơ ngác nhìn Tân Đạt Di. "Bản thiếu gia nể mặt cậu lúc nào?"

      "Vừa nãy cậu xấu tôi ngay trước mặt Mary, tôi còn đâu mặt mũi làm người nữa?" Tân Đạt Di tỏ vẻ khó xử.

      "Tôi hiểu cậu gì, thế nào là còn mặt mũi làm người nữa? Trước đó khi chưa có nàng, chẳng lẽ cậu làm người à?" Ngôn Hi bình thản .

      "Ngôn Hi, cậu đừng có giở trò, tôi phải là thằng ngốc tôi thế rồi mà cậu còn hiểu ư?" Tân Đạt Di bực bội .

      A Hoành hơi bất ngờ vì từ trước đến giờ rất ít khi thấy Tân Đạt Di so đo với Ngôn Hi. chàng này tính phổi bò, chẳng bao giờ để tâm đến những lời khích bác của Ngôn Hi, hiếm khi thấy thái độ như hôm nay.

      Ngôn Hi phì cười, thở dài rồi xua tay. "Ok, ok, ok, tôi biết rồi, chắc cậu định tán tỉnh nàng chứ gì, chỉ thế là nhanh!"

      Tư Hoán nghe nghe lại mới nghe ra được vấn đề, liền buột miệng: " được!"

      "Cái gì được?" Ngôn Hi ngoẹo đầu hỏi.

      "Chuyện Đạt Di với Mary được!" Tư Hoán cau mày.

      Tân Đạt Di tần ngần : "Cậu dựa vào đâu mà bảo được, Ngôn Hi đồng ý rồi mà!"

      "Chỉ biết là được!" Tư Hoán bực bội đáp.

      "Có phải cậu cũng thích Mary ?" Tân Đạt Di xoa đầu hỏi.

      Có thể Tư Hoán có thiện cảm với Trần Quyện ngay từ cái nhìn đầu tiên, cảm giác rất lạ, giống như việc vừa ăn xong hai bát cơm đầy, có cái gì đó đầy ắp trong lòng, rất khó tả.

      Từ khu nhà mấy đứa ở nhiều con trai, ngoài Nhĩ Nhĩ và các bạn cùng lớp, Tư Hoán tiếp xúc với các bạn khác. đều coi các bạn kia như em . Vì thế, đây có thể coi lag rung động đầu đời của . Tuy nhiên, nếu người em của cũng thích ấy có vẻ được ổn lắm.

      "Dĩ nhiên là rồi!" Tư Hoán trả lời rất quả quyết.

      "Thế vì sao?" Ngôn Hi ngẩn người, bình thản nhìn Tư Hoán.

      Tư Hoán hả miệng, hồi lâu mới cân nhắc từng chữ, : "Mary cao 1m80, cao hơn cả A Hoành trong khi Tân Đạt Di cao 1m79, mấy người thấy cọc lệch à?"

      Mặt A Hoành đỏ rần, là con mà cao tận 1m73, ngay từ sợ say này mình lấy được chồng vì cao quá. Sau này nghĩ lại, nếu lấy được chồng, có ai nuôi học các văn nhân thời cổ đại, dựa vào nghề viết chữ để kiếm tiền . Nhưng kế hoạch sinh tồn vĩ đại đó bị từ bỏ kể từ khi nhìn thấy tranh chữ của Ngôn Hi.

      Bây giờ xuất Trần Quyện còn cao hơn cả , đúng là cũng đáng lo .

      Tân Đạt Di cảm thấy khí phách nam nhi bị tổn thương, bèn trợn mắt nhìn Tư Hoán, gầm lên: “Lão tử mới mười bảy tuổi, còn cao hơn được nữa cơ mà!”

      “Trần Quyện năm nay mới mười lăm tuổi, chẳng lã người ta lớn nữa ư?”

      “Cậu ấy, mới mười lăm hả?” A Hoành sửng sốt hỏi.

      “Ừ, Trần Quyện là học sinh được tuyển đặc cách, từng đạt giải violin quốc tế mà,” Tư Hoán ậm ờ đáp.

      Ngôn Hi khá xa, nắng chiều màu vàng cam hắt vào con ngõ , chiếu xuống người , tạo nên bức tranh tuyệt đẹp và ấm áp vô cùng.

      Nghe thấy Tư Hoán vậy, mắt Tân Đạt Di liền sáng lên, chàng túm lấy Tư Hoán, hỏi liên hồi.

      A Hoành vẫn nhìn thẳng về phía trước rồi rảo bước về phía Ngôn Hi.

      "Ôn Hoành, ngày mai ăn sườn xào chua ngọt nhé, thèm rồi." Ngôn Hi ngoái lại mà vừa ngáp vừa .

      "Vâng."

      Hơ hơ.

      "Ôn Hoành, em gia nhập đạo Xương Sườn ."

      "Thập lục La Sát hả?" Tứ đại Kim Cương, bát đại La Hán đều có rồi, đến lượt còn gì nữa?

      "Làm đầu bếp cho giáo chủ này."

      " phải, là đầu bếp tay cầm muôi hả?"

      "Đến đây phải gọi là Đại Muôi, Đại Muôi? Ôn Đại Muôi? Ha ha!"
      Ôn Hoành: "..."

      A Hoành cảm thấy mình được hiểu thêm về con người Tân Đạt Di.

      chàng Tân Đạt Di từ trước tới giờ luôn ăn hùng hổ, bắt đầu học được cách năng .

      chàng Tân Đạt Di từ trước đến giờ chẳng bao giờ chải chuốt tóc tai bắt đầu biết xịt gôm, vuốt tóc.

      chàng Tân Đạt Di từ trước đến giờ mỗi khi ăn cơm, cả thịt và xương đều gặm sạch bắt đầu biết ăn uống , húp canh cũng biết dùng khăn mùi soa lau miệng.

      chàng Tân Đạt Di chẳng bao giờ thích học môn nhạc, gặp giáo dạy nhạc liền lén nước bọt sau khe cửa, giờ cũng bắt đầu thích hát hợp xướng.

      “Bà mợ kia, cậu mà còn rống lên nữa tôi cho cậu hét đường sống đấy!” Ngôn Hi cầm hộp cơm màu hồng in hình chú heo cao đập liên hồi xuống người Tân Đạt Di.

      “Gió gào, ngựa hí, Hoàng Hà gầm thét, a a a, ô ô ô, u u u. Ui da, đau quá, Ngôn HI, cậu đừng tưởng lão tử dám trả đũa nhé! AHoành, đừng đứng cười như ngố thế chứ, mau đỡ cho tôi với...”

      “Ờ.”

      A Hoành gật đầu rồi gắp ra miếng sườn vàng ươm, giơ ra trước mặt Ngôn Hi.

      Ngôn Hi liền buông tay ra rồi cầm lấy miếng sườn, đưa lên miệng gặm, quay lại thấy Tân Đạt Di lẩn ra chỗ khác.

      “Người em, đa tạ đại ân!” Tân Đạt Di ngân ngấn nước mắt khum tay lại cảm ơn A Hoành.

      “Tráng sĩ quá lời rồi!” A Hoành nghiêm trang đáp lễ.

      Ngôn Hi định lên tiếng A Hoành lại giơ ra miếng sườn khác, chàng lại gì nữa.

      Ăn hết hộp cơm sườn, Ngôn Hi nheo mắt nhìn Tân Đạt Di.

      “Bà mợ à, đừng trách tôi nể mặt cậu trước mặt mọi người, lần sau cậu còn dám đầu độc tai tôi như thế nữa, tôi cho cậu biết tay đấy!”

      “Những lúc cậu hát, tôi có kêu la gì đâu...” Tân Đạt Di ngẩn cao đầu lí .

      “Bàn thiếu gia hát hay như thế, cậu chê làm sao được!” Ngôn Hi trợn mắt, nét mặt lộ vẻ tin.

      A Hoành nghe mà toát hết mồ hôi hột, nhớ mỗi lần Ngôn Hi hát quốc ca, gia điệu biết chạy tận phương nào.

      Da mặt người thành phố đều dày như vãy ư? Điều này khiến kẻ nửa quê nửa tỉnh như nghe cũng thấy đỏ mặt.

      “Bạn Ngôn Hi hát hay lắm hả?” Trần Quyện ngoái đầu lại nhìn hai chàng, cười. “Chất giọng của Eve hay đó chứ, có điều chưa được tập luyện nhiều.”

      Ngôn Hi gật đầu, nét mặt điềm nhiên như .

      “Hê hê.” Tân Đạt Di có vẻ xấu hổ, thân hình cao lớn thu lu sau thân hình hơn của Ngôn Hi.

      Ngôn Hi bỗng nhiên : “Trời đất, cậu cũng biết đỏ mặt hả? Là đàn ông hay đàn bà đấy?”

      Tân Đạt Di nhìn Ngôn Hi bằng ánh mắt ai oán.

      “À, bạn Eve của chúng tớ rất có năng khiếu nhạ,c hồi trường mầm non tổ chức hát đồng ca, bạn ấy là người hát chính đấy! Bạn Rose xinh đẹp học nhạc đúng , thế phải thường xuyên giao lưu với bạn Eve của chúng tớ, có khi lai đào tạo được bà mợ Michael ấy chứ?” Ngôn Hi nhìn Trần Quyện và tuôn cho tràng.

      Trần Quyện ngẩn tò te, hồi lâu bèn gật đầu và mỉm cười vô cùng duyên dáng.

      Có thể gọi là nụ cười nghiêng nước nghiêng thành.

      Tân Đạt Di chớp chớp mắt nhìn trộm Trần Quyện, mặt càng đỏ hơn.

      Trần Quyện nhìn Tân Đạt Di, cảm thấy điệu bộ e thẹn như con của chàng hộ pháp này khá thú vị, bèn cười càng tươi hơn, ánh mắt cũng hớp hồn hơn.

      “Ngôn Hi à, tớ nghe Tư Hoán cuậ chơi piano hay lắm hả, hôm nào có thời gian hợp với violin của tớ nhé, giao lưu học hỏi.” Trần Quyện đưa ngón tay cái lên khẽ vuốt đuôi mắt.

      A Hoành phát mỗi lúc suy nghĩ, Trần Quyện đều có động tác này.

      “Hơ, có cơ hội tính sau.” Ngôn Hi gục cái đầu đen sì xuống đôi tay khoanh tròn rồi thờ ơ đáp.

      Trần Quyện quay mặt để tâm.

      Chỉ nhìn thoáng qua thôi A Hoành cũng cảm nhận được vẻ khinh miệt thoáng trong ánh mắt Trần Quyện. nhìn về phía Ngôn Hi, nhìn mái tóc đen mềm mại của , cảm thấy yên tâm hơn, rồi nở nụ cười ôn hòa, nét mặt bình thản, nhàng.

      Đây là cảm giác ấm áp biết bao, hoàn toàn khác với vẻ khinh miệt thoáng qua trước đó, đó là hai bờ của băng và lửa, là khác biệt như trời với đất.

      Ngôn Hi là Ngôn Hi, lạnh lùng và toàn diện.

      là người như vậy, đứng ở đó, tức giận, cáu kỉnh là đủ lắm rồi

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :