1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mười Năm Thương Nhớ - Thư Hải Thương Sinh ( 110c - Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Quyển 1 - Chương 16-2

      "Lệch rồi, lệch rồi, sang trái chút." Tư Hoán lại dịch sang trái.

      "Ê! Sao cậu ngố vậy, lệch sang trái quá!" Ngôn Hi liếc xéo, bực bội quát.

      A Hoành nhìn hồi lâu, cuối cùng kìm được bèn : " Ngôn Hi chỉ lệch rồi. Ngay từ đầu, Tư Hoán đán đúng rồi mà."

      Đứng lệch nên nhìn nghiêng.

      Tư Hoán nhìn Ngôn Hi bằng ánh mắt ai oán.

      “Ờ, thôi cậu cứ dán đại vậy, từ trước đến nay tớ thích chỉ ra điểm yếu của người khác.” Ngôn Hi bình thản rời khỏi khung cửa, vỗ bụi lưng rồi thản nhiên vào nhà.

      Tư Hoán liền trề môi. “Lần nào ta cũng như vậy...” Mặc dù ràng là lời trách móc nhưng trong câu của Tư Hoán lại có cả bất lực và bao dung.

      Tất cả là do mọi người chiều quá nên sinh hư thôi, A Hoành nghĩ bụng.

      Có điều lúc đó A Hoành thể ngờ được rằng, sau này còn chiều Ngôn Hi hơn cả chiều vọng, so với đám Tư Hoán gấp cả trăm lần cũng chưa đủ.

      Nhưng lúc này, có mặt Ngôn Hi, câu đối được dán rất chỉnh tề.

      Tay Tư Hoán dính đầy kim tuyến nên vào nhà vệ sinh rửa tay, còn lại A Hoành thu dọn đổ đạc.

      cúi đầu, lại nghe thấy có tiếng bước chân, khi ngẩng lên, cảm giác ấm áp bao trùm lên . Đó lả người đàn ông trong bộ quân phục hải quân, rất phong trần, tóc mai 9iểm vài sợi bạc. Ánh mắt ông nhìn tràn đầy tình thương và dịu dàng.

      “Con là... A Hoành hả?” Người đàn ông có nước da đồi mồi, chắc hẳn trải qua những năm tháng trường kì làm bạn với gió biển, ánh mắt sâu thẳm và chính trực.

      A Hoành liền gật đầu, dường như trong lòng xác định được điều gì đó nên giấu nổi vẻ xúc động.

      “Ta là Ôn An Quốc.” Người đàn ông cười, khóe mắt có nhiều nếp nhăn, mang vẻ hiền lành, thà như Tư Hoán và có nét gì đó điềm đạm như .

      A Hoành mỉm cười, nụ cười rất giống với người đàn ông này.

      Ông sửng sốt trước tồn tại của , thậm chí còn đưa tay xoa đầu và hỏi: “Sao gọi cha nhỉ?”

      A Hoành ngập ngừng lát, hình như nước mắt trào ra. nhìn người đàn ông chăm chú, tiếng gọi dù nhưng rất dứt khoát: “Cha...”

      cứ gọi liên tục như vậy, vừa nhìn ông vừa khóc, nhưng ánh mtắ hjề dời . Những tiếng gọi này gần như khiến lấp đầy được khoảng cách giữa trời và đất. Lần đầu tiên, chẳng có lí do nào mà vẫn tin rằng thế giới này có loại tình cảm gọi là tình ruột thịt có thể lật đổ mọi logic hợp lí.

      Cha là người thân đầu tiên đón nhận cách . Những người khác trong nhà họ Ôn chỉ dành cho kẻ hở, đeo mặt nạ phù hợp và đứng từ xa nhìn . Còn người đàn ông này lại hoàn toàn mở lòng với .

      "Ăn trưa thôi, A Hoành, vào con! " Bà Trương đứng từ xa gọi .

      "Về đúng lúc quá may chưa bị câu đối đẩy ra khỏi cửa ". Người đàn ông cười rồi nhìn đôi câu đối với nhìn trìu mến, rồi ông đưa tay ra, bạn tay ấm áp, thô kệch, đây những vết chai nắm chặt lấy tay . "Vào ăn cơm đoàn viên cùng cha."

      A Hoành nắm tay cha, tựa như em bé sơ sinh lần đầu tiên nhìn thấy tia sáng và túm chặt lấy tia sáng ấy thế giới xa lạ này.

      Cha nắm tay rất tự nhiên, khiến có đủ can đảm, còn nhìn ông nội , mẹ va Tư Hoàn bằng từ thế nghển cổ như trước nữa.

      Đối với , chỉ có cách đối xử này mới công bằng và tôn trọng.

      trở về của Ôn An Quốc hoàn toàn nằm trong suy đoán của mọi người. Mỗi năm ông chỉ có kì nghỉ phép dài vào dịp tết lịch.

      Trước khi ăn bữa cơm tất niên, Tư Hoán châm ngòi pháo, Ngôn Hi chạy ra xa.

      Pháo nổ đì đoàng.

      A Hoàng đứng gấp, thẫn thờ nhìn dây phảo đỏ, chưa kịp phản ứng pháo nổ rồi. A Hoàng giật bắn mình, nhảy dựng lên, biết trốn chỗ nào, hai chàng kia chạy mất tích từ lâu. giậm chân rồi chạy vào nhà phát Tư Hoán và Ngôn Hi nấp sau cánh cửa cười thầm, mặt đỏ rần rồi cũng cười theo.
      “Con này ngố quá.” Tư Hoán chụm hai tay lại vẻ tinh quái.

      mới ngố! Cùng cha cùng mẹ, tại sao lại tôi ngố!

      A Hoàng ấm ức lắm, trợn mắt nhìn Tư Hoán, vẻ ranh mảnh như chú hồ ly con.

      Ăn cơm xong, A Hoành thấy Ngôn Hi ăn no bụng căng rốn rồi mà vẫn còn tinh quái quỳ xuống trước mặt cụ Ngôn. “ Ông ơi, mừng tuổi!”

      “Sao thiếu được mày? Chỉ có thế là nhanh!” Cụ Ngôn cười, mắng cậu cháu, nhưng động tác của tay lại chậm chút nào, ông rút ngay ra ba bao lì xì đỏ, mỗi đứa cái.

      “Ông Ôn ơi, cung hỷ phát tài!” Ngôn Hi cười cười rồi lại tiếp tục quỳ xuống trước mặt cụ Ôn.

      “Được rồi, được rồi!” Kể từ lúc con trai về, cụ Ôn phấn chấn hẳn lên, lấy bao lì xì đưa cho Ngôn Hi, dĩ nhiên là A Hoành và Tư Hoán cũng có phần.

      Ngôn Hi lại quay sang bà Uẩn Nghi, từ trước tới nay bà Uẩn Nghi rất thương Ngôn Hi nên đương nhiên là bao lì xì cũng hề .

      “Chú Ôn ơi, cả năm cháu được gặp chú, trông chú ngày càng đẹp trai hơn!” Ngôn Hi lại quay sang cha Tư Hoán, miệng dẻo như kẹo kéo.

      "Cậu nhóc này quỳ gối dập đầu trước ta mà còn định kiếm tiền của ta ư, đơn giản thế đâu nhé." Cha Tư Hoán trêu.

      Thế là Ngôn Hi dập đầu lia lịa, cười rất tươi tắn , ngây thơ khiến người lớn đều phải phì cười.

      Tiếc là Ngôn Hi vui quá hóa buồn, do quỳ quá lâu nên khi đứng dậy trước mắt tối sầm, đứng vững nên ngã lăn quay, đúng vào vị trí A Hoàng đứng.

      A Hoành nắm chặt phong bao lì xì. "Đừng có dập đầu trước em, em có tiền đâu..."

      Mọi người được phen cười vỡ bụng.

      Ngôn Hi sầm mặt, vẻ mặt dễ thương lúc nãy trước mọi người biến mất tiêu. "Bản thiếu gia có tiền mà vẫn phải mua mì sườn với bánh sinh nhật cho nhà ngươi! Sao nhà ngươi thất đức thế nhỉ!"

      A Hoành ấm ức. " , lại ăn, bánh đường của em mà..."

      "Đó là do em mời ăn đấy chứ, em mời cũng chẳng thèm!"

      " ràng...là ...muốn ăn..."

      "Em nhìn thấy muốn ăn bằng con mắt nào?"

      "Hai mắt... của em..."

      Tư Hoán đứng bên cạnh, vừa cười vừa đấm tay bùm bụp vào xô pha.

      "Ngôn Hi mày nhường em được ư!" Cụ Ngôn gầm lên với Ngôn Hi. Nhưng miệng lại cười rất phấn chấn.

      Ngôn Hi trợn đôi mắt đen láy nhìn A Hoành hồi lâu.

      Bốn mắt nhìn nhau, cuối cùng nhịn được nữa, liền phì cười, mái tóc đen cũng rung lên theo.

      A Hoành cũng phì cười, ánh mắt sáng ngời, rộn ràng niềm vui.

      Năm này ai cãi nhau, chuyện trò với ai, còn giữ lại tới ngày mai...

      Tối nay, ai nhớ ai trong lòng, ngồi đón Giao thừa, ăn tết, còn đợi tới năm sau...

      Chàng trai và , bao câu chuyện, bao nỗi niềm, mượn ngòi bút ai để lưu giữ khoảnh khắc...
      Tôm Thỏ, Sweet you, AELITA2 others thích bài này.

    2. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Quyển 1 - Chương 17-1

      trận ẩu đả

      Đêm giao thừa, nhà họ Ôn và nhà họ Ngôn vừa cùng đón Giao thừa vừa xem chương trình văn nghệ chào năm mới có diễn viên hài Triệu Bổn Sơn và Tống Đan Đan đóng.

      Sáng mùng , Tân Đạt Di đến nhà họ Ôn chúc tết, vẫn tính cách bộp chộp, hấp tấp như thế, tuy nhiên lại có ác ý gì mà rất ngây thơ. Người lớn quý cậu ta lắm, cũng bảo Ngôn Hi, Tư Hoán và A Hoàng đến nhà họ Tân chúc tết đáp lễ.

      Tân Tướng quân là cụ già hài hước, mặc dù cụ Tân với cụ Ngôn cả đời chỉ thích chỉ trích nhau nhưng tự đáy lòng lại đối xử rất tốt với Ngôn Hi. Chỉ tiếc là tại sức khỏe tốt, cuối năm đệ đơn lên cấp xin nghỉ hưu, ông còn dáng dấp của quân dân ngày nào mà hoàn toàn là cụ già bình thường, khiến mọi người ai cũng phải than thầm.

      “Kiếp này lão Ngôn chưa làm được việc gì thông minh cả, lên chức sĩ quan chỉ huy cũng chỉ là ngẫu nhiên. Nếu xét về đầu óc ông ấy thể bì được với ta.” Cụ Tân sai chú trợ lí mang rất nhiều đồ ăn tới cho ba người họ, còn thằng cháu nội Đạt Di của ông thích ăn những thứ này.

      "Ông Tân ơi, hay dở gì cháu cũng mang họ Ngôn mà.” Ngôn Hi cười, úp mu bàn tay trắng ngần lên miệng.

      Cụ Tân liền vỗ tay lên vịn xô pha, cười : “Ta biết cháu họ Ngôn. Ông cháu mình chỉ riêng với nhau vậy thôi , để ông già đó nghe thấy là được.”

      Ngôn Higật đầu, vui vẻ đáp: “Vâng”

      “Đây là A Hoành đúng ?”Cụ Tân chăm chú nhìn bé ngồibên cạnh, nhàng hỏi.

      A Hoành liền tần ngần gật đầu.

      “Cháu ngoan quá! Dễ thương, phúc hậu.” Cụ Tân rất thích dáng vẻ của A Hoành, nhìn bằng ánh mắt vô cùng trìu mến.

      A Hoành mím môi nhìn ông cụ, cúi đầu với vẻ ngại ngùng. Khi còn , từng có cụ già khuôn mặt tròn trịa, thanh thoát, tướng mạo rất phúc hậu.

      “Tư Hoán , cháu nghe ông đây, cuối năm, A Hoành đứng thứ ba toàn khối, đến cháu cũng chạy kịp theo đâu.” Cụ Tân nhìn Tư Hoán , cười ha ha.

      Tư Hoán trầm ngâm lúc rồi mỉm cười, : “Từ trước tới nay, A Hoành luôn rất thông minh, dễ mến, cháu làm nhưng vẫn kém hơn mà.”

      Cụ Tân liền cau mày: “Từ có cái tính này, gì cũng phải vòng vèo ba trăm sáu mươi độ, đều là người trong nhà mà thấy mệt ư?”

      Tư Hoán nghe thấy vậy, mặt liền đỏ bừng lên nhưng thanh minh gì nữa.

      Ngôn Hi đảo mắt vòng, miệng cười hớn hở. “Ông Tân, mấy hôm trước ông cháu có đưa người đến chúc tết ông, biếu ít trà ngon , giờ vẫn chưa mở hộp hả ông?”

      “Trà Trâm Mi ởĐồn Khê hả?” Ánh mắt của Tân toát lên vẻ hào hứng.

      “Đúng rồi , tên là Cống gì đó?” Ngôn Hi cười cười, ngón tay miết xô pha, giả vờ nhớ ra.

      “Cống Hi!” Cụ Tân vỗ tay cái đốp , mắt cũng sáng lên.

      Ngôn Hi liền cười. “Ông nội cháu rất quan tâm đến sức khỏe của ông, dặn cháu nhó phải với ông câu.”

      “Là câu gì? Cháu .” ÔngTân cười cười, các nếp nhăn hằn sâu khuôn mặt.

      “Ông già, có việc gì đừng giả vờ đổ bệnh. Cũng chỉ có tí vết thương cũ, ốm cái con khỉ mà ngày nào cũng đòi nghỉ hưu .Ổn ổn sang nhà chơi, lão tử mời ông uống trà.” Ngôn Hi tuôn ra tràng dài , giọng hài hước vô cùng.

      Cụ Tân nghe thấy vậy buồn rầu thở dài , : “Năm đó, khi cha cháu chào đời, lão Ngôn mừng quá kéo ta sang uống rượu cả đêm, bà nội cháu lúc đó còn bực nữa. Thế mà bây giờ, chỉ trong chớp mắt bà nội cháu cũng còn nữa, cha cháu cũng ra nước ngoài rồi. Đám già bọn ta cũng tránh khỏi cảnh lẻ loi.”

      Ngôn Hi lại cười, taynâng ly trà . “Ông Tân cả đời sống tự do tự tại, sao lúc này lại lẩn thẩn thế? Cháu mời ông chén. rồi mặc kệ thôi. Ông ấy cách cháu nghìn dặm, cháu cũng cách ông nghìn dặm mà.”

      Tết đến, ngày nào cũng ăn ăn uống uống, có việc gì làm đốt pháo cho vui, thời gian trôi qua như nước chảy.

      Chỉ còn mấy ngày nữa vào học.

      Chiều tối hôm Mười bốn tết, A Hoành ở nhà nhận được cú điện thoại bất ngờ. Giọng của đối phương rất trẻ con, vừa mếu máo , cũng hỏi người nghe điện thoại là ai: “ Tư Hoán , mau cho người đến “Phi Tường” , bọn đông lắm đánh ang Ngôn Hi.” xong liền cúp máy ngay.

      A Hoành hiểu đầu đuôi thế nào đành chạy ngay sang phòng Tư Hoán, tiếng phổ thônglập tức biến thành tiếng cá heo: “Tư Hoán, tìm người, Phi Tường, cứu Ngôn Hi!”

      Tư Hoàn liền đỏ mặt tía tai, khoác áo vào rồi phi như bay ra ngoài, vừa phi vừa hét: “A Hoành, tuyệt đối được với người lớn đâu đấy!”

      A Hoành lấy tạm cây gậy rồi quay lại xách theo hộp thuốc cứu thương, nghĩ bụng: Em bận thế này làm gì còn thởi gian mách tội với người lớn! Sau đó cũng lao ra khỏi nhà như cơn gió.

      “Phi Tường” là quán bar nổi tiếng, cứ về đêm là lại có rất đông người đến đây giải trí. Khách khứa thuộc nhiều thành phần khác nhau nên chuyện gây hấn đánh nhau cũng thường xuyên xảy ra.

      Lúc A Hoành đến nơi hai đội đánh nhau đữ dội trong con ngõ trước quán bar. nhận ra những kẻ khác, chỉ nhìn thấy ba cái bóng màu hồng, màu trắng và máu đen quần thảo dữ dội.

      Chiếc bóng màu đen kia là Tân Đạt Di, lông mày cau có xoăn tít lại, kiểu như bắt đầu nổi cơn thịnh nộ, mắt trợn ngược, vừa trợn vừa chửi, tay cầm chai rượu biết nhặt ở đâu ra, mặt mày hùng hổ choảng vào đối phương, còn chân đá bùm bụp.

      chàng áo trắng là Tư Hoán, mắt vằn đầy tia máu, gân xanh góc trán nổi lên, ngừng giật giật, còn vẻ thư sinh, điềm đạm ngày thường, tay túm chàng cao to lực lưỡng bên cạnh và đấm túi bụi.

      “Mẹ nó chứ, đến em của lão tử mà bọn ngươi cũng dám động đến hả, muốn sống nữa à? Hôm nay lão tử cho các ngươi được toại nguyện!” Tân Đạt Di gầm lên, đôi chân dài tung cước liên hồi khiến phe đối phương ngã dúi dụi.
      “Mẹ kiếp! Gã nam ra nam nữa ra nữ kia dám cướp người của thằng Hổ Bá này hả?Hôm nay Hổ Bá cho chết bao giờ xuất giang hồ nữa!” tên tóc nhuộm vàng có vẻ như là kẻ cầm đầu với vẻ béo núc, ánh mắt hằn học, cười rất quái đả, lên tiếng.

      “Thế hôm nay ta giải quyết ngươi trước!” Tư Hoán giải quyết xong đám râu ria bên cạnh rồi lao lên như tên bắn, túm cổ áo gã kia và thụi tới tấp.

      Còn chàng áo hồng là Ngôn Hi, bên cạnh là mấy kẻ trộng có vè rất xã hội đen nằm. Ngôn Hi vỗ tay rồi bước đến. “Bà mợ sao lề mề thế? Nhanh lên!” chàng nhe răng ngoẹo đầu cười mắng chàng áo đen.

      “Mẹ kiếp! Ngôn Hi, cậu hơi quá đáng rồi đấy! Lão tử vì cứu cậu mà tha cà dép lê ra đây, cậu còn đứng đây kích tướng hả!” Tân Đạt Di thở dốc, lên gối thẳng vào tên béo ị kia, tranh thủ lúc kẻ đó ôm bụng rên rỉ, liền tung cước đá luôn cú, kết thúc trận đấu.

      Lúc A Hoành định thần lại, liền nhìn thấy đôi dép lê đầu hổ màu vàng dưới chân Tân Đạt Di, tôi căng thẳng cũng phải phì cười.

      “Tôi có yều cầu cậu cứu tôi đâu, tại thằng Tép lắm điều đó chứ.” Ngôn Hi trợn mắt nhìn sang phía cột điện bên cạnh.

      Ngôn Hi, em sợ bị tụi nó đánh trọng thương mà!” cậu bé gầy gò, đầu đội mũ từ sau cột điện ra, nhìn dáng vẻ như học sinh cấp hai. “ được giận em đâu đấy, giận em là em chơi với nữa đâu!”

      “Hừ!” Ngôn Hi xoa đầu cậu bé rồi cười trừ cho qua.

      A Hoành đứng từ xa theo dõi, đoán chính cậu bé này là người gọi điện thoại kêu cứu.

      “Ê, Ngôn Hi, cậu định xử lí gã này thế nào đây?” Tư Hoán túm chặt chàng béo ị tự xưng là “Hổ Bá” kia, lúng túng biết phải làm gì.

      “Ông... các ông định làm gì vậy?” chàng kia thấy đám chân tay bị đánh cho tơi tả, bắt đầu toát mồ hôi.

      Ngôn Hi liền lắc cổ tay, nhếch miệng cười rồi bước đến bên cạnh chàng béo ị kia. “Ông ông tên là gì ấy nhỉ?” Ngôn Hi uể oải hỏi.

      “Hổ Bá! Ông biết cái tên này ư, trong giang hồ ai là biết cả!” chàng kia ưỡn cái bụng béo rồi ra oai.

      “Tôi chỉ nghe đến Diện Bá thôi chứ chưa nghe đến Hổ Bá bao giờ.” Ngôn Hi lập lờ .

      “Ngôn HI, tại sao lại dính dáng đến hạng người này?” Tư Hoán cau mày hỏi.

      “Cậu hỏi tôi, tôi biết hỏi ai?” Ngôn Hi lườm, đáp.

      “Ông... ông... cướp Mĩ Mĩ của tôi mà còn bảo quen tôi à, đánh bài bơ giỏi đấy!” Chiếc mũi đại bác của Hổ Bá phẫn nộ khịt khịt.

      “Mĩ Mĩ? Ai cơ?” Ngôn HI nhướng mày thắc mắc.

      “Mĩ Mĩ, bồ tôi, nhau tám năm rồi, thế mà dám bỏ tôi theo ông!” Hàm Hổ Bá bạnh ra toàn thịt, mũi sụt sịt như sắp khóc.

      “Ngôn Hi, Ngôn địa mĩ nhân mà lại làm những chuyện này ư? Mĩ Mĩ, chậc chậc, lão tử vỡ bụng mất...” Tân Đạt Di đứng bênh cạnh cười khùng khục.

      Cậu bé đội mũ nhìn Tân Đạt Di rồi cũng kìm được, cười rũ rượi.

      “Thiếu gia là kẻ đầy tư cách, sao có thể làm những chuyện thất đức này được!” Ngôn Hi lườm hai kẻ cười.

      là thiếu gia từng làm rồi đấy.” Tư Hoán sực nhớ ra điều gì đó, chống tay lên trán, .

      “Bao giờ?” Ngôn Hi cau mày thắc mắc.

      nàng trường số 7 đó.” Tư Hoán nhắc.

      “Cưa cậu đó, tên là Angel beautygì đó.”

      “Chính là Mĩ Mĩ đó.” chàng béo ị đấm ngực giậm chân, vẻ rất đau khổ.

      Ngôn Hi liền sực nhớ ra và : “Ờ.”

      “Ông “ờ” có nghĩ là gì?” chàng kia bị Tư Hoán kẹp chặt vai đành nhảy dựng tại chỗ.

      “Ờ tức là tôi và nàng chưa làm gì cả, chỉ mới hôn lần, ta bội son, trông kinh lắm, hôn xong bọn tôi liền bye bye.” Ngôn Hi thản nhiên đáp.

      Từ trước đến nay vẫn cố gắng tiếp xúc với người lạ mà đề phòng, cố gắng thực hành vi thân mật nhất, nhưng rồi phát mình thể làm điều đó.

      A Hoành sực nhớ đến cảnh hai người hôn nhau say đắm dưới ánh đèn đường ngày hôm đó.

      “Thế còn bảo là có gì à? Tao phải giết chết mày!” chàng béo ị bắt đầu khóc.

      “Đằng kia làm cái gì vậy?” Cách đó xa có tiếng quát cất lên. Cảnh sát xuất .

      Tứ Hoán hoảng quá, vội buông tay ra.

    3. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Quyển 1 - Chương 17-2
      “Tao quyết phen sống mái với mày!” Hổ Bá tranh thủ cơ hội nhặt ngay chai bia rỗng dưới đất lên, choảng thẳng xuống đầu Ngôn Hi.

      ơi!” Cậu bé đội mũ thất thanh kêu lên.

      Ngôn Hi quay phắt lại, nghiêng sang bên trái theo phản xạ, tránh được đầu chai bia lại đánh trúng vai.

      Chai bia bị vỡ, nhưng mảnh thủy tinh vụn ở đáy chai đâm rách vai Ngôn Hi. Máu loang lổ chiếc áo hồng, nhìn rất hãi hùng. Ngôn Hi ôm chặt vai phải, nhăn nhó vì đau.

      Tân Đạt Di xông đến quật ngã Hổ Bá, đầu gối đè xuống, kìm chặt hai tay Hổ Bá, còn tay bóp chặt cổ ta, vừa bóp vừa hét: “Mẹ kiếp, lão tử tin hôm nay bóp chết được mày, và đương nhiên có đủ khả năng để phải ngồi nhà đá!”

      “Hơ, oai hùng quá nhỉ!” viên cảnh sát bước đến, nhìn đám Ngôn Hi rồi sững lại. “Sao lại là các đồng chí này nhỉ?”

      “Cảnh sát Phó, may, lại là bọn cháu.” Môi Ngôn Hi trở nên nhợt nhạt nhưng vẫn đùa cợt được, ngầm ra hiệu, Tân Đạt Di liền buông tay ra và đứng dậy.

      “Thằng Tép kia, mày lại ăn trộm hả?” Viên cảnh sát cao to lực lưỡng nhìn “thi thể nằm la liệt dưới đất, mép giật giật rồi lại nhìn sang cậu bé đội mũ kia.

      “Cháu có!” Cậu bé phồng miệng đáp.

      “Thôi, tất cả về đồn ngay, cần thanh minh gì về đó tính sau!” Viên cảnh sát vẫy tay, ra hiệu cho cả bọn mau lên xe cảnh sát.

      “Khôn hồn xếp thành hàng mau!” Cảnh sát Phó đứng trong phòng trực, thấy quân số khá đông mắt hoa lên, bỏ mũ ra, gõ tay xuống bàn ra lệnh.

      , hai, ba, bốn, năm, sáu? Ấy, sao lại dư ra người thế này? Đếm lại. , hai, ba, bốn, năm... sáu, vẫn dư ra người, đếm lại. ... hai... ba... bốn... năm... sáu, sao vẫn dư ra người nhỉ?

      Cảnh sát Phó ngẩn người nhìn cả đội bậu xậu lượt, thấy đứng rúm ró trong góc tường là ôm hộp thuốc cứu thương, bèn hỏi: “ bé này là thế nào vậy?”

      A Hoành chỉ lắc đầu mà đáp.

      Cả đám Tư Hoán ngồi xe chỉ chú ý đến vết thương của Ngôn Hi chứ phát ra A Hoành đến từ lúc nào. Tư Hoán bắt đầu cuống, vội đưa mắt ra hiệu cho A Hoành nhưng vờ như nhìn thấy.

      “Sao con lại đến đây nhỉ?” Tân Đạt Di lẩm bẩm, mắt liếc về phía A Hoành đứng bên phải thằng Tép, trong lòng cũng thấy khá bực.

      Kề vai sát cánh cùng cậu chỉ có huynh đệ của cậu chứ thể để những người liên quan, thậm chí là người khiến cậu rất ghét chen vào. Tự nhiên chui vào mặt trận của bọn họ thế này chẳng khác gì mỉa mai đối với thánh địa trong lòng cậu.

      , mau về , con tối đến phải về nhà, chui vào đồn cảnh sát làm gì cho đau đầu?” Cảnh sát Phó xua tay đuổi A Hoành.

      “Cháu, hiểu.” A Hoành lắc đầu, nét mặt rất vô tội.

      “Cháu hiểu? phải người vùng này à?” Cảnh sát Phó gãi đầu, vẻ khó giải quyết. “Nhà cháu ờ đâu?”

      “Chú , hiểu.” A Hoành tiếp tục lắc đầu.

      “Các cậu có quen bé này ? Cảnh sát Phó chỉ vào A Hoành và hòi bọn họ.

      ạ.”

      Cả đám đồng thanh đáp, bọn họ thể kết nạp hội viên bậu xậu, nếu biết con nhà họ Ôn tham gia vào băng đảng này, chắc chắn bọn con trai cười thối mũi.

      “Thôi thôi, bạn này cứ ngồi tạm ở đó vậy, đói bảo, chú mua đồ ăn cho.” Cành sát Phó vốn là người tốt bụng.

      “Nào các hùng, đại gia, trình bày xem chuyện hôm nay là thế nào?” Cảnh sát Phó quay , hỏi với vẻ mặt dữ dằn. “Lần trước cũng là ba cậu đánh người trong quán bar mà còn chưa biết hối cải hả?”

      “Lần trước sao có thể trách bọn cháu được, bọn họ gây chuyện với thằng bé trước.” Tân Đạt Di chịu.

      A Hoành lén di chuyển từ chỗ tối sang phía bên trái.

      “Là do thằng Tép ngựa quen đường cũ, ăn trộm chứ gì?” Cảnh sát Phó chỉ vào cậu bé đội mũ, .

      “Nó còn , chỉ ăn trộm hai cái bánh mì mà bọn họ dám mạnh tay như vậy!” Ngôn Hi cười khẩy.

      Mấy ngày trước Tư Hoán và Tân Đạt Di đến quán bar chơi, nhìn thấy bọn đánh đập cậu bé rất dã man.

      Nguyên nhân cũng khá nực cười cậu bé này đói nên lấy trộm hai cái bánh mì trong bếp, kết quả là bị bắt quả tang, mấy kẻ đó liền đấm đá túi bụi vào người cậu bé suy dinh dưỡng kia. Đến nỗi thằng bé nôn cả ra mật xanh mật vàng rồi mà còn chưa chịu buông tha. Bọn họ thấy ngứa mắt nên đánh nhau với đám kia, cuối cùng cảnh sát Phó phải đến giải quyết.

      Cảnh sát Phó liền thở dài, trong lòng cũng hiểu những điều Ngôn Hi .

      “Cháu thèm ăn nên mới lấy, liên quan gì đến các ấy đâu ạ!” Tép mếu máo thanh minh.

      “Mày chẳng đáng mặt nam nhi gì cả, khóc lóc gì chứ.” Tân Đạt Di lấy ống tay áo quệt nước mắt cho cậu bé.

      Từ hôm được đám Ngôn Hi cứu, cậu bé này suốt ngày bám riết lấy bọn họ như cái đuôi. Nhưng tính tình cậu bé cũng rất dễ thương, đặc biệt rất hợp với tính cách Ngôn Hi.

      Đầu bên này, Tân Đạt Hi dỗ cậu bé, hiếm khi thấy chàng này mát tính như vậy. Đầu bên kia, tranh thủ lúc mọi người chú ý. A Hoành lại dịch về bên trái thêm chút nữa.

      Sắp đến nơi rồi…
      “Thế chuyện hôm nay là thế nào?”. Cảnh sát Phó nhìn chàng béo ị kia, cũng thấy rất quen, bèn gãi đầu, hỏi.” Có phải cậu này tên là Bá gì đó nhỉ?”.

      “Diện Bá!” Ngôn Hi đế ngay vào mặc dù vết thương vẫn chưa hết đau.

      “Là Hổ Bá!”. chàng kia tức lắm.

      “Hổ Bá, cậu khai trước !” Cảnh sát Phó đập bàn.

      Ta nhích, ta nhích, ta nhích từng chút

      A Hoành thở phào, cuối cùng cũng đến nơi, thấy cũng thảm thương cho bản thân. Rồi kéo ống tay áo của chàng ngồi đằng trước.

      Ngôn Hi ngoái lại, vô cùng sửng sốt, thấy ai để ý, bèn ngồi vào sát Tư Hoán để che cho A Hoành và hỏi: “Sao vậy?”. hỏi .

      “Em, mang, hộp thuốc.” A Hoành thào.

      Ngôn Hi nhìn lên vai mình, vết máu đó biến thành màu đỏ thẫm. Ngôn Hi liền thắc mắc:” Vừa nãy xe em đâu vậy? Bây giờ máu chảy hết rồi.”

      “Em, chen vào được.” A Hoành ấm ức đáp.

      Bọn họ xúm quanh Ngôn Hi nên thể chen vào được. Huống chi nếu để Tư Hoán biết cũng theo lên chắc chắn bị đuổi xuống.

      “Ngôn Hi cậu gì vậy?” Tư Hoán cau mày vì tưởng Ngôn Hi đáng chuyện với .

      chuyện với em cậu, liên quan gì đến cậu đâu!” Ngôn Hi bực bội đáp.

      Tư Hoán ngoái đầu lại, sợ toát mồ hôi hột. “Em ngồi yên trong đó mà mò ra đây làm gì?” Mặt mày cau có.

      “Hai đồng chí kia gì vậy?” Cảnh sát Phó bước đến, nhìn thấy giữa hai chàng ràng có thêm cánh tay. “Ngồi lui ra!”

      Hai chàng lập tức cùng vỗ cánh tay kia thụt lại.

      “Mấy người tưởng tôi mù à!” Cảnh sát Phó liền đẩy hai người ra rồi túm lấy A Hoành ra như chú gà con. “Vừa nảy còn bảo quen cơ đấy. mau này và mấy cậu có quan hệ gì?” Cảnh sát Phó trợn mắt nhìn A Hoành dọa nạt.”Tôi cho biết nếu khai bị tống vào tù đấy!”.

      Thực ra cảnh sát Phó cũng có ý xấu, ban nãy khi phát bé nhích từng chút như chú rùa con, thấy buồn cười quá nên ông mới trêu như vậy. Chuyện ngày hôm nay, ông cũng đoán ra được tám, chín phần, chỉ là muốn dọa các cậu biết trời cao đất dày này chút mà thôi.

      “Chú xấu bụng, sao mà, xấu bụng thế!” A Hoành sụt sịt điệu bộ có vẻ rất ấm ức.”Chú mù, chú mù , Ngôn Hi bị thương mà thèm để ý!”.

      Cảnh sát Phó ngẩn tò te hồi lâu rồi tìu nghiu : “ bé này nóng tính nhỉ!”

      Ngôn Hi liền chợp mắt, vẻ mặt rất ngây thơ. “ em trong nhà, được chiều quá nên sinh hư.”

      cứ như là đấy, biết là em nhà ai, cũng biết là ai được chiều nên sinh hư.

      Tư Hoán cười thầm, cảm thấy Ngôn Hi giả giọng ông cụ rất hài hước.

      “Chú ơi, tránh ra…” A Hoành chen vào rồi tạo ra được kẻ ở giữa cảnh sát Phó và Ngôn Hi.

      Cảnh sát Phó khóc dở mếu dở. hiểu ông gặp phải đám con nít kiểu gì mà đứa nào cũng dở dở ương ương.

      A Hoành liền lấy cồn, bông băng rồi nhàng xắn tay áo Ngôn Hi lên. Ngôn Hi như chú mèo bị lột lông, bắt đầu xuýt xoa, đầu mày nhăn tít. “Đau, thôi!”

      Tư Hoán liền nhắc: “A Hoành bôi gì đâu?”

      Tân Đạt Di liền bĩu môi. “Đàn ông đàn ang mà còn sợ thế này, đúng là phí cái tướng mạo!”

      Câu đầu là miệt thị trắng trợn, câu sau là ghen tức ở chẳng còn gì để .

      A Hoành liền nhắc:” Nhắm mắt lại, nhìn đau.”

      Ngôn Hi thôi rên nữa mà liếc A Hoành cái rồi nhìn lên trần nhà ngay.

      Rồi lúc bôi thuốc, Ngôn Hi kêu la ầm ĩ khiến cả đồn cảnh sát lắc lư như có động đất.

      Mọi người đều bịt chặt tai, còn A Hoành coi như nghe thấy, chăm chú băng vết thương xong mới buông tay ra.

      “Người em, phải tôi ghen tị với ông đâu, ông có Mĩ Mĩ tuyệt vời thế này rồi mà còn cướp Mĩ Mĩ của tôi sao?” Trong đầu Hổ Bá vấn vương hình ảnh của Mĩ Mĩ, nghe từ “em ” mà Ngôn Hi thành từ “Mĩ Mĩ”, cậu ta rầu rĩ, đau khổ, nước mắt lưng tròng với Ngôn Hi.

      Mẹ kiếp!.

      Ngôn Hi chửi thầm.

      Lão từ bị ấm đầu mới cướp Mĩ Mĩ nhà ngươi!

    4. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Quyển 1 - Chương 18-1

      Nổi cơn thịnh nộ vì ai

      Cảnh sát Phó giáo huấn hồi rồi ghi chép lời khai như bình thường, hỏi địa chỉ nhà, điện thoại, họ tên của mấy đứa trẻ rồi mới thả cho chúng về.

      "Ngôn Hi, về nhà cậu định khai thế nào?" Tư Hoán cau mày nhìn cánh tay Ngôn Hi, hỏi.

      "Đâm vào gấu!" Ngôn Hi sợ đau, sau khi được bôi thuốc, mặt mày càng ẩm ương hơn.

      "Người em, hôm nay thành xin lỗi nhé!" Hổ Bá rụt cổ tỏ vẻ áy náy. Bản tính cậu ta tệ, thấy Ngôn Hi có tình ý gì với Mĩ Mĩ, cùng với chuyện cùng trải qua cơn hoạn nạn trong đồn cảnh sát nên cũng thấy đồng cảm với đối phương.

      "Thôi thôi, sau này đừng để thiếu gia gặp cậu nữa..." Ngôn Hi yếu ớt xua tay.

      "Sao người em lại thế, chỉ cần người em cướp Mĩ Mĩ của tôi tình huynh đệ của chúng ta còn kéo dài mà!” Hổ Bá vỗ mạnh vào vai Ngôn Hi, chạm đúng vào vết thương, Ngôn Hi lại gào lên ầm ĩ.

      Tư Hoán có vẻ bực lắm, khẽ khoác vai Ngôn Hi rồi kéo về phía mình.

      “Coi cái tính đãng trí của tôi kìa!” Hổ Bá cười ngượng ngùng, vẻ bẽn lẽn.

      Tân Đạt Di nhìn lên trời huýt sáo, vẻ rất coi thường.

      A Hooành nghĩ Hổ Bá là người tốt nên khẽ nở nụ cười, thông cảm với cậu ta. Hổ Bá cũng cười, khuôn mặt to vành vạnh toàn thịt kia trông cũng khá dễ thương.

      A Hoành tiếp tục cười khúc khích mãi thôi.

      sái quai hàm à?”

      “Hơi hơi?” A Hoành chọc lên quai hàm, đúng là hơi sái .

      “Diện Bá à, muốn làm em với tôi cũng được, nhưng phải gia nhậpđạo Xương Sườn của tôi.” Ngôn Hi tựa vào người Tư Hoán, mắt đảo vòng, vẻ rất uể oải.

      “Đạo Xương Sườn.” Hổ Bá lắp bắp. “Trò gì vậy? Tà giáo à?”

      Tư Hoán cười thầm.

      “Cười cái gì mà cười, Hựu Hộ Pháp (*)?” Ngôn Hi giả vờ ngây thơ.

      (*): Nhân vật hư cấu trong seri kịch Sét đánh túi vải đừa giỡn (Pili glove puppetry) truyền hình rối vải của Đài Loan - Trung Quốc do công ty cổ phần TNHH quốc tế đa truyền thông Phích Lịch sản xuất và phát hành. Nhân vật này tướng mạo xấu xí nhưng giỏi điều binh bố trận, xoay chuyển cục diện, tư duy nhạy bén, trung thành với tổ chức.

      Hựu Hộ Pháp, Tư Hoán ư?

      A Hoành nghĩ đến cảnh tượng Tư Hoán đứng trong gió, giơ tay hộ lớn: “Ngôn Hi giáo chủ đại nhân nhất thống giang hồ, thiên thu vạn đại Đông Phương Bất Bại” mà rùng mình.

      “Ngôn HI, ông định xây dựng đạo gì tôi và Tư Hoán mặc kệ ộng. Nhưng ông đặt được cái tên nào hay hơn ư? Đạo Xương Sườn, mẹ khiếp, nghe có chối ? Tân Đạt Di này có mặt mũi nào mà gọi cái tên đó!” chàng nhìn Ngôn Hi với ánh mắt ai oán.

      “Tả Hộ Pháp, ngươi định phản giáo ư?” Ngôn Hi lạnh lùng hỏi, gườm gườm nhìn Tân Đạt Di.

      “Ôi ôi, Đạt Di, phản giáo , phản giáo , mà phản giáo em được thăng chức!” Mắt cu Tép sáng lên.

      “Mày... là gì...?” Hổ Bá run rẩy nhìn cu Tép.

      Cậu bé liền cười và chỉ vào mình, : “ hỏi em hả, em là Tứ đại pháp vương.”

      mỉnh mày mà làm tứ đại pháp vương hả?”

      “Chứ sao nữa.”

      “Thế nào, có gia nhập hay ?” Ngôn Hi xoa mũ cu Tép, mắt nhìn Hổ Bá cười tươi như hoa.

      Hồ Bá tần ngần nhìn Ngôn Hi, bất giác gật đầu.

      “Tốt, sau này ông là Bát đại kim cương nhé!” Ngôn Hi rất hài lòng, đầu gật như lãnh đạo.

      Tư Hoán, Đạt Di nhìn Ngôn Hi với vẻ bất lựcrồi đành để mặc cho cậu ta nhiễu .
      “Tại sao lại là đạo Xương Sườn?” A Hoành hỏi.

      “Còn vì sao nữa, chỉ vì ta thích ăn món sườn thôi.” Tư Hoán nheo mắt, nhìn theo chiếc bóng gầy gò của Ngôn Hi, giải thích.

      A Hoành ngoẹo đầu cười.

      Sau cơn mưa trời hửng nắng.

      Vào học.

      Theo thông lệ của trường Tây Lâm, việc sắp xếp chỗ ngồi trong học kì mới thường dựa vào điểm số. Lớp A Hoành có thành tích tốt nhất nên đương nhiên phải quán triệt tinh thần “thành tích là số ”.

      Quách chủ nhiệm : “Các em mang cặp sách ra ngoài hành lang, dựa vào bảng điểm, gọi từng em vào chọn chỗ ngồi.”

      “Kì thị, quá kì thị mà!” Tân Đạt Di đứng ngoài lớp học với tâm trạng vô cùng ấm ức, từ trước tới nay điềm số của cậu ta tồi, tiếc là trước kì thi cuối kì năm ngoái mắc vào nghiện game, các môn tự nhiên có nền từ trước rồi sợ, nhưng các môn xã hội đều rơi vào tình trạng báo động, tổng kết cuối kì đứng ở vị trí dưới hai mươi trong lớp.

      Tân Đạt Di thi đỗ vào trường Tây Lâm với thành tích chói lọi - giải nhất Toán Olympic, thế nhưng đến giờ còn tìm thấy tên tuổi cậu ta trong bảng xếp hạng thành tích của khối nữa. Hệ thần kinh của cậu ta vốn cũng có vấn đề gì, nhưng Quách chủ nhiệm cứ vài ba hôm lại gọi cậu ta lên uống trà, khuyên nhủ, ai mà chịu nổi? Và thế là lòng tự trọng ít ỏi của cậu ta nổi lên, chính sách dựa vào điểm số để xếp chỗ ngồi này khiến tâm hồn non nớt của cậu ta bị tổn thương sâu sắc.

      “Ôn Hoành.” Quách cầm sổ điểm chậm rãi điểm danh, người thứ hai chính là nhân vật gây sốc nhất trong khối học kì vừa qua.

      Đám đông lập tức ồ lên.

      “Có ạ.” A Hoành bước vào, ngồi ở vị trí cũ, bàn thứ hai từ dưới lên, sát cửa sổ.

      Đọc đến người nào, người đó vào, mọi người vờ như nhìn thấy A Hoành và ngồi cách rất xa. Giống như cố gắng tránh căn bệnh truyền nhiễm, từ đầu đến cuối đều có ai chịu ngồi gần .

      Cùng bàn, bàn đằng trước, bàn đằng sau, tất cả đều trống.

      Bị người ta ghét rồi.

      A Hoành rất thắc mắc, có phải là dịch bệnh đâu.

      Năm 2003, khi dịch SARS tấn công, cả khu kí túc xá của bọn họ đều bị cách li, sau đó lúc được “thả” ra, cảnh tượng cũng tương tự như vậy, chỉ cần người trong trường nhìn thấy người trong kí túc xá bọn họ xuất là lập tức đề cao cảnh giác, tình trạng đó còn nghiêm trọng hơn nhiều so với việc cách li người bệnh trong phạm vi lớp.

      Chỉ tiếc là những năm học cấp ba còn quá , ngốc nghếch chẳng biết gì, chỉ thu mình trong chiếc mai rùa liếm láp vết thương, càng liếm càng đau.

      còn nhớ lúc đó mình nhìn về phía Tân Đạt Di. Nhưng anhn chàng này hề biết điều mà quay mặt , vờ như nhìn thấy.

      So với những người lạ khác, mặc dù nhắc đến nhưng trong lòng vẫn cho rằng kể cả bọn họ là bạn bè, nhưng cũng có thể coi là người quen.

      Có điều thực tế chứng minh tưởng bở.

      Thực ra A Hoành biết ánh mắt đó của có phải đại diện cho lẻ loi hay , dù sao so với thừa nhận việc bị từ chối dễ dàng hơn nhiều.

      Nhiều năm sau này, Tân Đạt Di nửa đùa nửa với A Hoành: “A Hoành, sao cậu lại thích Ngôn Hi nhỉ? ràng là tớ quen cậu sớm hơn cả ta.”

      A Hoành định đùa rằng vì Ngôn Hi đẹp trai, nhưng trong khoảnh khắc đó, ấn tượng trào dâng trong lòng phải là tướng mạo của . Tướng mạo thời trai trẻ mai dần theo thời gian. Điều duy nhất có thể nhớ là mỗi lần nổi cáu, Ngôn Hi rạng ngời như ngọn lửa và vĩnh hằng trong ánh lửa. Cho dù ngân nga giai điệu du dương nào kiếp này cũng thể nào quên.

      : “Đạt Di à, cậu còn nhớ mỗi lần nổi cáu, trông Ngôn Hi thế nào ?”

      Sao lại nhớ chứ?

      Đạt Di bèn rụt ngay cổ lại.

      cứ sống khép mình như thế, bình dị nhưng đầy kịch tính. Thỉnh thoảng bị người nọ người kia lườm nguýt. Thỉnh thoảng lại nhìn thấy cuốn vở dính vết chân ai đó hoặc bị xé rách. Thỉnh thoảng mọi người đùa với nhau, giẻ lau bảng ném trúng vào người . Thỉnh thoảng đến ngày trực nhật, rác trong lớp nhiều gấp mấy lần so với bình thường.

      Tuy nhiên, dù kịch tính đến đâu cũng thể sánh được với xuất đột ngột của Ngôn Hi.

      Hôm ấy, làm đề đột nhiên có người bước vào lớp, ngẩng lên, liền thấy các bạn trong lớp hò hét đầy hưng phấn.

      mặc bộ đồng phục màu xanh lam, bên trong là áo sơ mi trắng, đứng ngược sáng, ánh mắt vô cùng bình thản.

    5. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Quyển 1 - Chương 18-2

      Ngôn Hi hơn Tân Đạt Di tuổi nên học hơn Tân Đạt Di lớp. Trước đó, A Hoành từng nghe Tư Hoán phàn nàn rằng năm ngoái Ngôn Hi bỏ học nhiều, cả năm chẳng học được gì, cụ Ngôn định cho cậu ta quay về học lại lớp mười.

      Nhưng chuyện này có vẻ đột ngột quá nhỉ?

      Tân Đạt Di như nắm được tình hình nên cười rất hớn hở rồi khoe với cậu bạn bên cạnh bằng giọng hết sức tự hào: “Nhìn thấy , hoa khôi của trường mình đấy, đó là người em Ngôn Hi của tôi.”

      Biệt danh hoa khôi trường của Ngôn Hi được lưu truyền từ lâu.

      Vừa vào học cấp ba, Ngôn Hi bị cựu chủ tịch Hội học sinh chỉ thích tán các hoa khôi coi là con , cứ ba ngày lại nhận được lá thư tình, năm ngày nhận được bó hồng, ngày nào cũng là câu: “I love you”.

      Ngôn Hi bèn gầm lên với chàng kia: “Tôi là đàn ông!”

      chàng kia liền cười vẻ thích thú: “Mĩ nhân, bọn mình thực hành ngay thôi!”

      Và thế là biệt danh hoa khôi xuất từ đó.

      Khi mới nghe kể về chuyện này, A Hoành toát hết mồ hôi hột. Tại sao những chuyện cảy ra với Ngôn Hi, chẳng có chuyện nào là bình thường cả?

      Vừa dứt lời thông báo từ nay Ngôn Hi chuyển tới học lớp này, tiếng chủ nhiệm bị át ngay lập tức. Mỗi lần chủ nhiệm giảng bài, hai dãy nhà bên cạnh đều có thể nghe thấy tiếng , lúc này giọng bị tiếng đám con thường ngày có vẻ yếu đuối kia lấn át.

      Quả nhiên, mĩ nhân là loại vũ khí có độ sát thương mạnh nhất thế gian này.

      Ngôn Hi khẽ nhếch mép, ánh mắt bình thản, biểu lộ cảm xúc. Rồi cầm viên phấn lên, hai chữ “Ngôn Hi” xuất bảng.

      Hai chữ ngay ngắn, hoàn toàn thể được vẻ tài hoa tuyệt vời mà A Hoành nhìn thấy lần trước.

      đoán chắc hẳn sợ rắc rối nên muốn khoe tài. Nhưng ở trường Tây Lâm, chỉ hai chữ “Ngôn Hi” thôi cũng là bình thường rồi. Và thế là bên dưới bắt đầu la ó.

      “Ngôn Hi, ngồi đây!” Tân Đạt Di chỉ vào chỗ trống phía sau mình.

      Ngôn Hi nhìn Tân Đạt Di, lúc đầu định bước đến, nhưng phát ra xung quanh chàng rất đông con , bèn bực bội quay , về phía ngược lại. bỗng để ý thấy A Hoành tần ngần nhìn mình, chỗ ngồi xung quanh trống hoác hoàn toàn trái ngược với Tân Đạt Di.

      Ngôn Hi chẳng buồn nghĩ ngợi, ngồi phịch xuống bàn đằng sau A Hoành.

      Bầu khí trong lớp như ngưng tụ, sau đó là tiếng sách vở sột soạt, tiếng bút viết rào rào, bầu khí phút chốc trở nên yên tĩnh.

      Từ nãy đến giờ, A Hoành vẫn ngồi vẽ sơ đồ mạch điện, có cảm giác đầu mình sắp biến thành mớ bòng bong. đặt bút rồi gục xuống bàn, nhìn ra ngoài cửa sổ, đằng sau lưng có tiếng ngáy khe khẽ.

      A Hoành ngoảnh lại thấy Ngôn Hi nằm gục xuống bàn, ngủ ngon lành.

      chưa bao giờ nhìn thấy Ngôn Hi trong hoàn cảnh này, đề phòng ai, lớp vỏ bọc bên ngoài được lột trần trụi, chỉ còn lại vẻ trong sáng của chàng trai mới lớn.

      thẫn thờ nhìn Ngôn Hi.

      Bộ đồng phục màu xanh lam này đep quá…

      Chuông báo hiệu giờ ra chơi vang lên, A Hoành phấn chấn tinh thần, tiếp tục ngồi vẽ sơ đồ mạch điện. Còn Ngôn Hi vẫn ngủ say sưa.

      Hồi lâu sau, bạn cùng lớp bước đến chỗ , vỗ lưng , cười. “Ôn Hoành, có người đứng ngoài cổng trường bảo cần gặp cậu. “

      A Hoành ngẩn người, giờ này có ai tìm mình chứ?

      Nhưng nét mặt bạn tỏ ra rất chân thành, A Hoành nghi ngờ gì mà rời khỏi bàn. Bạn bè trong lớp nhìn và bắt đầu chỉ trỏ, thào. Tân Đạt Di liếc cái rồi lại cúi xuống ngay. A Hoành thắc mắc lắm nhưng vẫn vội vã rời lớp học và ra ngoài cổng trường.
      Đoạn đường từ lớp học đến cổng trường khá dài. Càng A Hoành càng linh cảm mọi người nhìn bằng ánh mắt rất lạ, như thể mắc bệnh tâm thần. số người bắt đầu cười giễu và chỉ trỏ về phía .

      “Ê, sao mà con kia trơ mặt thế nhỉ?”

      “Đúng vậy, kinh tởm quá, mắc bệnh tâm thần à?”

      A Hoành nhìn lại bộ quần áo của mình mặc lượt, thấy có gì bất thường, nhưng những câu kia càng nghe càng thấy chối tai.

      bước nhanh ra phía cổng nhưng chẳng thấy có ai. Biết mình bị chơi xỏ, tuy hơi bực nhưng vẫn bình thản quay về lớp.

      Lúc về đến lớp, đám con xúm lại nhìn , cười vẻ đắc ý.

      “Ôn Hoành, mọi người có khen gì cậu ?” bạn lần trước vì chuyện quả bóng chuyền mà hận A Hoành vừa cười vừa hỏi mỉa.

      A Hoành nhìn bạn, cảm thấy ánh mắt ta rất kinh khủng, tựa như muốn ăn tươi nuốt sống .

      gì nhưng trong lòng hiểu ra vấn đề, đưa tay ra sau lưng tìm được tờ giấy, chắc chắn là bạn vừa nãy thừa cơ dán lên lưng .

      “Tôi là tiện nhân.” A Hoành nhìn tờ giấy và đọc .

      nhìn bạn kia rồi trả lại tờ giấy cho ta, cố gắng để tay mình run rẩy, nhàng : “Đồ của cậu trả lại cho cậu.”

      Mặt bạn kia liền đỏ bừng như quả cà chua. “Ôn Hoành, mày là đồ tiện nhân mà còn giả vờ thanh cao ư! Ngày nào cũng bám riết lấy Ôn Tư Hoán mà biết ngượng à?”

      A Hoành cúi đầu xuống lát rồi ngẩng lên, nhàng : “Cậu thích Ôn Tư Hoán nhưng sao lại hạ thấp người khác như thế? Là con mà sao lại thích những câu bậy bạ... khó nghe như vậy?”

      bạn kia liền xé toạc tờ giấy. “Mày tưởng mày là ai mà lên lớp dạy đời tao? Cũng chẳng thử nhìn xem mình là cái bánh bao đất từ xó xỉnh nào chui ra!”

      Bánh bao đất, hơ, chắc là cái bánh bao đất trăm năm cũng biết tiếng Bắc Kinh. A Hoành cười.

      Nhưng đối phương lại giận dữ túm lấy áo A Hoành.

      “Nếu cậu dám động đến Ôn Hoành tôi làm cho tay cậu tàn phế ngay đấy.” Sau lưng có tiếng bình thản cất lên, điềm nhiên đến mức như đọc bản tin dự báo thời tiết.

      bạn kia sửng sốt nhìn bạn trai vừa đột ngột xuất .

      A Hoành ngoái đầu lại, liền ngửi thấy mùi sữa thoang thoảng cổ áo Ngôn Hi.

      “Ngôn Hi.” mỉm cười, cảm giác ấm ức bỗng trào dâng trong lòng.

      Ngôn Hi nhướng mày, ánh mắt sắc lạnh, cười gằn rồi với bạn kia:” Ôn Tư Hoán mà biết cậu bắt nạt em ta chắc đánh cậu vì ngại để mất phong độ. Nhưng tôi ngại đánh con đâu!”

      Sắc mặt bạn kia liền chuyển sang tái nhợt, nhìn A Hoành bằng ánh mắt lộ rỏ vẻ tin. “ Cậu ta là em của Ôn Tư Hoán á?”

      Ngôn Hi cười khẩy, hỏi: “ phải cậu ấy là cậu chắc?”

      Sau đó Ngôn Hi liền bước ngay đến chỗ Tân Đạt Di, tung chân hất, chiếc bàn liền đổ rầm cái, sách vở văng tứ tung.

      Tân Đạt Di đứng dậy, cảm thấy giật mình.

      Ngôn Hi nhìn cậu ta, trong đôi mắt đen láy có ngọn lửa bốc lên ngùn ngụt, giọng lạnh đến thấu xương:”Tân Đạt Di, mẹ kiếp, ngày nào cậu cũng ngồi nhìn Ôn Hoành bị bắt nạt thế này và cảm thấy thích thú lắm hả?”
      Phong nguyet, Tôm Thỏ, Sweet you2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :