1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mười Năm Thương Nhớ - Thư Hải Thương Sinh ( 110c - Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Quyển 1 - Chương 9

      Cú bay của quả bóng rổ

      Bộ Giáo dục kêu gọi các trường trung học tham gia rèn luyện thể chất, thành phố B là trung tâm của miền Bắc, ngay lập tức hưởng ứng lời kêu gọi đó, và cũng muốn thể bản lĩnh của mình.

      Vì thế giờ thể dục duy nhất trong trường A Hoành diễn ra vô cùng rầm rộ, học dinh nào cũng phải đặt mua thêm mấy bộ thể dục.

      Thầy hiệu trưởng cười, : "Các em chịu khó luyện tập phụ công thợ may đồng phục cho các em lắm đấy!" Giờ thể dục đa số là hoạt động tự do, đám con trai túm tụm lại, chiếm cứ sân bóng rổ.

      Đám con xúm lại chỗ, xì xầm: " chàng râu ria lún phún mặc áo Nike, Adidas kia tưởng mình là Jordan, thực tế là gã lưu manh. Bộ tóc bết thế kia biết mấy ngày rồi chưa gội, đại diện tiêu biểu của thành phần "ba "-" phẩm chất, tố chất, giáo dục", chỉ có thể hình dung bằng câu: Thảm nỡ nhìn, thảm điêu thảm đứng!

      A Hoành hiểu nhiều về bóng rổ, nghe thấy lời bình phẩm này khỏi buồn cười. lát sau, đám con bỗng nhiên im bặt và trở nên bẽn lẽn, thục nữ hơn bao giờ hết.

      A Hoành liếc sang thấy nhóm học sinh khối 11 bàn chuyện thi đấu với lớp bọn họ, người đứng đầu chính là Tư Hoán.

      Tân Đạt Di nhìn thấy Tư Hoán thỉf cười rất vui vẻ, chạy ra ôm vai bá cổ, rất hợp với cụm từ "bạn từ thời để chỏm", đâu cũng có nhau. Lối chơi của cậu ta khá mạnh bạo khiến đám con đứng ngồi yên, liền la lối om xòm: "Bà mợ tay chút, làm Tư Hoán bị thương đừng hòng vào lớp!"

      Nhìn bề ngoài, Tư Hoán khá điềm đạm, lịch gật đầu với đám con , nhưng nghe thấy Tân Đạt Di nghiến răng ken két khỏi cười thầm. cũng chẳng nể nang, cướp bóng rồi tiến lên ba bước, ném vào rổ cách nhàng.

      Tư Hoán nhang nhẹn như con rồng, quay phắt lại nháy mắt cười khiến đám con giật bắn mình. nào cũng tỏ ra bẽn lẽn, rụt rè nhưng miệng quên chửi rủa Tân Đạt Di vô tích , làm mất mặt cả lớp.

      Tân Đạt Di trừng mắt ném cái nhìn nảy lửa về phía đám con . Đám con biết tính khí cậu ta nên tiu nghỉu giải tán, sang bên cạnh, chia nhóm chơi bóng rổ. Chỉ còn lại mình A Hoành ngồi thu lu trong góc, đột nhiên cảm thấy vô cùng lẻ loi.

      Ngồi lát, chân bắt đầu thấy tê, liền đứng dậy, đứng lát mỏi chân, lại ngồi xổm xuống. Cứ thế mấy lần, A Hoành liền cảm thấy vô vị, thà về lớp làm đề vật lý còn hơn.

      Ai ngờ vừa đứng dậy, quả bóng từ đâu bay thẳng vào mặt.

      "Bụp!" quả bóng chuyền đập đúng vào giữa mặt .

      A Hoành ôm mũi ngồi thụp xuống đất, nước mắt trào ra.

      chạy đến vỗ vai , với giọng khá thô lỗ: "Haizz, Ôn Hoành, cậu sao chứ?"

      "... ... sao." A Hoành thấy hơi choáng váng, mũi rất đau, tai kêu ù ù.

      "Cậu gì cơ?"

      " sao." Đầu óc choáng váng, tựa như có ngàn tia sáng quay cuồng trong đầu.

      "Cậu to lên chút được ?" A Hoành rất nên bạn kia liền cao giọng hỏi với vẻ bực bội.

      A Hoành bực lắm, chỉ muốn hét lên: "Cậu thử bị bóng đập vào mặt xem còn được nữa !" Chỉ tiếc là tiếng Bắc Kinh của tốt nên đành ngậm miệng, tự thôi miên mình rằng đau, đau.

      Chưa đầy mấy giây sau, có cái gì đó ấm chảy từ lỗ mũi qua kẽ ngón tay , rơi xuống.

      dòng máu đỏ tươi.

      Ban đầu A Hoành thấy choáng váng, mộ người xúm đến lại càng thấy mơ hồ hơn, ngoẹo đầu rồi bất tỉnh nhân .

      mơ thấy mình lạc giữa vùng trắng toát, lạnh lẽo. Khi tỉnh lại thấy mình đắp chăn, bầu khí ấm áp hơn nhiều so với trong mơ. mở mắt ra nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc - Tư Hoán.

      "Em tỉnh rồi à?" Tư Hoán mỉm cười.
      "Vâng." A Hoành mỉm cười, ánh mắt đen lay láy, trong veo, dịu dàng.

      "Còn đau nữa ?" Tư Hoán khẽ hỏi, nhìn bằng ánh mắt lộ vẻ xót xa.

      “Em hết đau rồi.” lắc đầu.

      A Hoành cảm thấy mình phải là người hay làm nũng, con nhà nghèo mà thích làm nũng là chuyện rất nguy hiểm.

      Ở nhà họ Vân, rèn được thói quen, kể cả đau đến điếng người, khi cha mẹ hỏi, nhất định phải trả lời "con đau".

      Chỉ Vân Tại mới có tư cách được đau.

      Tư Hoán nhành đặt tay lên mũi A Hoành. vội rụt ngay về phía sau, xuýt xoa rồi nhìn Tư Hoán bằng ánh mắt khó hiểu. Tư Hoán liền bật cười, hai lúm đồng tiền , vuốt mái tóc đen nhánh của A Hoành, nhàng hỏi: "Em xem, vẫn đau đúng , đau đừng cố chịu đựng, hiểu chưa?

      Mắt A Hoành đỏ hoe, lúc đầu cứ tưởng đau lắm, giờ lại thấy đau tê tái, tuy nhiên trong lòng như được bếp lò sưởi ấm, ấm áp vô cùng.

      Lúc trở về lớp, mọi người đều nhìn bằng ánh mắt rất lạ, đặc biệt là đám con . Đan là tiết tự học, A Hoành cảm thấy mình may mắn, bèn trở về chỗ chuẩn bị làm đề.

      "Ê, bạn tội nghiệp về rồi kìa!"

      A Hoành ngẩng đầu nhìn, bạn bàn trước nhìn với ánh mắt khá kì cục.

      thực bất ngờ.

      Các bạn khác phì cười, ánh mắt nhìn lộ vẻ khinh khỉnh. Đám con trai cũng chẳng quan tâm, mặc dù cảm thấy đám con hơi mọn nhưng cuộc sống nhàm chán như vậy, có kịch để xem là tốt rồi. Thế nên nhìn bề ngoài thấy bọn họ như cau mày học bài nhưng tai lại dỏng lên lắng nghe.

      A Hoành nghĩ ngợi mông lung, chẳng lẽ tổ tiên của loài người ngoài loài vượn ra còn có loài lừa nữa ư?

      "Ôn Hoành, cậu dạy mọi người , sao cậu có thể tính toán thời gian chuẩn xác như vậy, Ôn Tư Hoán vừa bước đến là cậu xỉu ngay được?" bạn ném bóng vào ngồi cách đó mấy hàng ghế vọng lại, miệng cười nhưng ánh mắt lộ vẻ lạnh lùng.

      Tay A Hoành run lên, nhưng chỉ cúi đầu, tiếp tục học bài.

      "Giả vờ gì chứ, cậu thấy ghê tởm à?"

      A Hoành cảm thấy máu nóng trong người bốc lên ngùn ngụt, định "Tư Hoán là trai tớ". Nhưng Tư Hoán rạng ngời như thế, mọi người đều quý mến , thể bôi nhọ được. Có em ăn lắp ba lắp bắp phải là chuyện đáng tự hào. lớn bằng ngần này, từng có rất nhiều thầy dạy dỗ, nhưng chưa ai dạy rằng bị sỉ nhục vẫn phải chịu đựng. Mọi người trong lớp đều đổ dồn ánh mắt về phía . Vẻ châm chọc, chế giễu, đắc ý, coi thường lộ trong mắt họ.

      lặng lẽ lấy quả bóng rổ để trong tủ chứa đồ phía cuối lớp học, đập quả bóng đó bằng lực vừa phải về phía bạn kia.

      "Á!" tiếng kêu đau đớn vang lên.

      A Hoành nhìn bạn đó nhăn nhó bằng ánh mắt chút cảm xúc, rồi bình thản : "Đau ?"

      bạn kia mặt mũi đỏ gay, bực bội trợn mắt nhìn A Hoành. "Cậu làm gì vậy?"

      "Cậu giả vờ ư?" A Hoành bật cười.

      Nếu ở cùng hoàn cảnh làm sao con người có thể hiểu nỗi đau của người khác?

      Vậy nhưng lúc này, ngay đến Tân Đạt Di - người sau này trở thành bạn thân của cũng câu nào.

      A Hoành có tính thù dai, nhưng đời đời ghi nhớ chuyện xảy ngày hôm nay.
      Phong nguyet, Tôm Thỏ, Sweet you3 others thích bài này.

    2. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Quyển 1 - Chương 10-1

      Lời buồn trong đêm tuyết

      Thời tiết miền Bắc chuyển lạnh, trung tuần tháng Mười hai mà có tuyết rơi. Khi trận tuyết đầu tiên của năm 1998 rơi xuống, người dân thành phố B vẫn chìm trong giấc ngủ.

      Từ , A Hoành sống ở miền Nam, số trận tuyết gặp chỉ đếm được đầu ngón tay. Mỗi lần có tuyết, chưa kịp cảm nhận được gì ngừng rơi. Thế nên ấn tượng đối với tuyết của rất mơ hồ, chắc nó trắng xốp như bông, lành lạnh, và còn điều nữa là ăn vào bị đau bụng.

      Mặc dù những tính từ này nghe hơi buồn cười nhưng khi Tư Hoán hào hứng gõ cửa phòng , gọi: “A Hoành, mau dậy xem tuyết!”, trong đầu chỉ lên hình ảnh nghèo nàn đó. Chính vì thế, trong khoảnh khắc mở cửa sổ ra, ngạc nhiên đến nỗi thốt nên lời.

      Khoảng mênh mông, nền trời trong vắt, mọi vật đều chìm trong màu trắng tinh khôi. Giữa gian bao la đó là những bông hoa tuyết bay lất phất, thuần khiết biết bao.

      A Hoành bất ngờ liên tưởng đến hoa bồ công .

      Đó là khi còn rất . Mẹ để dành rất lâu mới có đủ vải may cho chiếc váy bông nhưng lại bị nhựa quả lựu dây ra. Bà Hoàng hàng xóm với , lấy hạt bồ công giặt là sạch. chờ mãi mới đến mùa xuân để nhặt hạt bồ công , hoa bồ công mềm mại bay khắc nơi, nhưng thấy hạt của nó đâu.

      Vẻ đẹp của nó cũng rất ít khi được gặp, chỉ tiếc là nó giống với tâm trạng của lúc này. Hồi ấy, mang tâm trạng khác khi ngắm biển bồ công đó, đó là nỗi tiếc nuối cho đến tận bây giờ vì tìm được hạt bồ công .

      Đất trời mênh mông, tuyết bay trắng trời.

      Tuyết rơi cả đêm tạo thành lớp dày dưới mặt đường, giẫm lên có cảm giác rất mềm và xốp. Các công nhân vệ sinh bắt đầu dọn tuyết, A Hoành thấy hơi thất vọng.

      "Yên tâm, còn rơi nữa, ngừng nhanh vậy đâu.” Tư Hoán hiểu A Hoành nghĩ gì.

      A Hoành nheo mắt nhìn lên trời, đúng lúc bông hoa tuyết rơi vào mắt , cảm giác lành lạnh dễ chịu.

      “Tư Hoán!” Tiếng ai đó gọi rung cả đất trời.

      Tư Hoán liền ngoái đầu lại. Hơ, cặp bài trùng khó kiếm, bà mợ và Ngôn Hi cùng nhau.

      Ba người với chàng Lục Lưu du học ở Vienna kia chơi với nhau từ , nhưng chỉ có hai chàng này bao giờ cặp kè với nhau. Cứ với nhau là chành chọe. Mỗi lúc như thế, Tư Hoán đều phải can ngăn và khuyên nhủ hết lời, thế mà lúc sau bọn họ lại khoác vai bá cổ nhe răng cười rất ranh mãnh, còn đá . “Bạn Tư Hoán thân mến, bạn biết cho roi cho vọt, chưa đủ phải cho mấy cú đá ư?”

      Tư Hoán liền quệt nước mắt cầu cứu Lục Lưu, chàng kia chẳng buồn nhìn mà chỉ khẽ đáp: “Ai bảo cậu lắm mồm làm gì? Đánh chết cũng tốt, thế giới được yên bình.”

      “Đạt Di, Ngôn Hi.” Tư Hoán ra sức vẫy tay.

      A Hoành nhìn thấy hai người từ từ lại gần. người áo trắng, người áo xanh cao xấp xỉ nhau. Có điều trông Tân Đạt Di khỏe khoắn hơn Ngôn Hi nhiều.

      “Tớ vừa với Ngôn Hi xong, bảo chàng đội mũ ngố ngố kia chắc chắn là Ôn Tư Hoán, gọi thử đúng là cậu !”Tân Đạt Di cười hềnh hệch, mái tóc bù xù như tổ quạ.

      “Biến!” Tư Hoán cười đuổi Tân Đạt Di, nhưng vẫn thân mất khoác tay lên vai cậu ta, cười nhìn Ngôn Hi. “Ngôn Hi, sao hôm nay cậu lại học với Đạt Di vậy? Hia cậu từ trước đến nay vẫn như nước với lửa cơ mà?”

      Ngôn Hi liếc Tư Hoán cái, gì. A nh mặc chiếc áo khoác lông vũ màu trắng, dưới bầu trời đầy tuyết, mái tóc càng đen nhánh, đôi môi thêm đỏ và làn da trắng ngần, có điều vẻ mặt vẫn lạnh lùng, thờ ơ.

      A Hoành nhìn , cảm thấy có gì đó rất lạ.

      Dường như Ngôn Hi có hai dáng vẻ hoàn toàn khác nhau, hôm đó ở nhà , trông rất nghịch ngợm, hôm nay nhìn lại có vẻ giống như trước đây, lạnh lùng và thờ ơ, để tâm đến bất cứ điều gì.

      ta bị cảm, dở dở ương ương nên đừng chuyện với .” Tân Đạt Di liếc Ngôn Hi rồi .

      Những lúc tâm trạng Ngôn Hi bất ổn tuyệt đối đừng nên chuyện với , càng đừng đến chuyện chọc tức, nếu chết rất thảm.

      Đây là bài học mà Ôn Tư Hoán tích luỹ được sau mười bảy năm làm bạn với chàng Ngôn Hi này. Tiếc là Tân Đạt Di từ bé là đứa nhiều chuyện.

      "Ngôn Hi, phải lão tử càm ràm cậu đâu, cái hay ho của đàn ông cậu học, lại học chu kì sinh lý của chị em phụ nữ, tháng nào cũng phải mất mấy ngày gây , chẳng ra thể thống gì cả!" Thấy Ngôn HI chẳng chẳng rằng, Tân Đạt Di bắt đầu được đà lấn tới.

      Tư Hoán tái mặt, vội kéo A Hoành tráng sang bên.

      lâu mà đến nhanh, chỉ thấy chàng áo trắng áp sát vào chàng áo xanh biết sống chết mà vẫn nhăn răng ra cười rất ngây thơ kia, tung mọt cước nhanh, mạnh và chuẩn, mông chàng áo xanh lập túc dính vết giày.

      Tân Dạt Di loạng choạng, ngã ngồi xuống đất.

      "Ngôn Hi, giỏi võ?" A Hoành giọng hỏi Tư Hoán.

      "Ngôn Hi biết võ vẽ gì đâu, chỉ hay luyện đấm bao cát mà bao cát này làm bằng thịt người thôi." Tư Hoán nhìn Tân Đạt Di mông chổng lên trời với ánh mắt thương cảm.

      Tân Đạt Di mếu máo: "Ngôn Hi, lão tử đội trời chung với nhà ngươi! Mẹ kiếp, nhà ngươi chỉ biết đánh lén thôi!"

      Ngôn Hi cười khẩy, quát: "Tôi với cậu rồi mà, hôm nay được phép chọc tức tôi! Thiếu gia có nỗi phiền muộn trong lòng, thể kiểm soát được hành động của mình đâu."

      Tân Đạt Di đuối lý, ấm ức hồi lâu rồi nghiến răng buông câu: "Ngôn Hi, ngươi đừng có cậy nhà ngươi đẹp trai mà có thể đá lão tử!"

      Tư Hoán ngất xỉu.

      Ngôn Hi mỉm cười, với vẻ bất lực: "Cha mẹ sinh ra thế, bản thiếu gia đâu có muốn khôi ngô ai gặp cũng như thế này."

      Tư Hoán bò dậy rồi tiếp tục ngất xỉu.

      A Hoành cười khúc khích.

      A Hoành biết rất ít về bà nội, Tư Hoán chỉ thi thoảng nhắc đến , hai câu, nhưng cảm nhận được nỗi nhớ của nhớ của dành cho bà.

      Mùa đông năm trước, kho A Hoành đặt chân vào nhà họ Ôn, bà nội qua đời, mặc dù ông nội là Đảng viên Đảng cộng sản tôn sùng thuyết vô thần, nhưng bà vẫn là tín đồ Thiên chúa giáo hết sức thành tâm. Bà thường day Tư Hoán phải sống lương thiện, khoan dung với người và vật, vì vạn vật đều bình đẳng, được dối, làm người nên thành thực, đối xử với người khác phải chân thành, lịch .

      Dưới ảnh hưởng của bà, Tư Hoán cùng là tín đồ Thiên chúa giáo trung thành.

      Khi biết chuyện này, A Hoành cảm thấy bất ngờ, vì Tư Hoán vốn là người như thế, luôn nhàng, lịch , nhân hậu, luôn bao dung với người khác. Trong mắt , phân biệt giũa đẹp và xấu, chỉ có thiện và ác, có thể bình tĩnh, độ lượng đối xử với mọi người.

      Ruy nhiên, ba ngày trước đêm Noel, chàng trai chưa bao giờ có hành động xốc nổi như thế lại mất tích.

      Chính xác là từ sáng sớm hôm đó, A Hoành nhìn thấy Tư Hoán đâu. Lúc đầu, nhà họ Ôn cũng tưởng có việc nên đến trường trước.

      Kết quả đến tận ngày hôm sau, vẫn chưa thấy Tư Hoán về nhà, gọi điện thoại cho Ngôn Hi, Tân Đạt Di, hai người đều thấy. Còn nơi Tư Nhĩ ở cũng báo tin rằng hai ngày nay thấy về nhà. Lúc này mọi người mới hoảng hốt báo cảnh sát, nhờ hàng xóm trong khu cùng tìm hộ.

      A Hoành phải ở nhà trông nhà. suy nghĩ miên man, ngày trước khi mất tích, Tư Hoán vẫn cười bình thường, sao tự nhiên lãi mất tích đột ngôt5 như thế nhỉ?

      A Hoành vào phòng Tư Hoán, căn phòng từ trước đến nay luôn gọn gàng, giờ lại bày bửa đồ đạc. Vừa nãy, mọi người trong nhà lục tung phòng lên nhưng tìm được dấu vết gì. Từ trước tới nay, Tư Hoán vốn là người thích gọn gàng, quay về mà thấy phòng thế này, chắc chắn bực mình lắm. A Hoành quyết định dọn dẹp giúp .

      Mở cửa sổ ra, bên ngoài là đêm tối nhưng vẫn nhận ra mọi vật chìm trong tuyết trắng.

      Đêm nay là đêm Noel, trước đây A Hoành có khái niệm gì về tết Tây, vì nghe Tư Hoán nhiều nên giờ mới để ý.

      Đêm Noel mà ăn táo cả năm được bình an.

      Tư Hoán ở ngoài, gió lạnh thế này, biết có táo để ăn ? Trời rét căm căm mà khôn về nhà, bị cảm lạnh sao? Ngốc , có chuyện gì sao ra. Nếu được với vẫn còn mẹ và ông chứ!

      A Hoành nghĩ có thể Tư Hoán về ngay thôi, bèn thu dọn nhà cửa sạch rồi gọt táo.

      Khi bê táo sang phòng Tư Hoán, A Hoành vô tình liếc nhìn cuốn lịch treo tường. Tháng Mười hai được dùng bút đen gạch các ngày, cuối cùng dừng lại ở ngày Hai mươi hai.

      Ngày Hai mươi hai tháng Mười hai là ngày bà được chôn cất.

      Tư Hoán từng với rằng, bà được ông chôn cất tại nhà thờ lớn nhất thành phố B, nhưng bà thích nhà thờ đó mà thích nhất là ngôi nhà thờ lúc sinh thời bà vẫn thường đến đó cầu nguyện, Tư Hoán chắc chắn linh hồn của bà ở đó.

      Tô... nhà thờ Tô Đông!

      Mắt A Hoành liền sáng lên, khoác áo vào rồi ra khỏi nhà.
      Phong nguyet, Tôm Thỏ, Sweet you3 others thích bài này.

    3. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Quyển 1 - Chương 10-2

      bắt chiếc taxi. Tài xế vừa nghe địa chỉ liền xua tay từ chối. " bé à, khu vực đó đường đóng băng, trơn trượt, khó lắm."

      "Chú ơi, cháu có tiền!" A Hoành móc hết tiền tiêu vặt trong túi áo ra.

      "Haizz, chú ngần này tuổi rồi còn tham lam ít tiền của cháu làm gì?” Bác tài tính tình thẳng thắn, nghe vậy có vẻ bực.

      “Chú đừng giận.” A Hoành cuống quýt giải thích: “ trai cháu, ở Tô Đông, hai ngày rồi, về nhà!”

      “Vậy à? Thôi thế này nhé cháu , chú đưa cháu đến thôn G, chỗ đó cách Tô Đông khoảng cây số nữa, đường trơn, xe chạy được, nhưng bộ vẫn được, cháu xem thế có ổn ?” Bác tài cũng là người tốt bụng, gợi ý cho A Hoành.

      A Hoành vô cùng cảm kích, gật đầu lia lịa rồi lên xe.

      Đêm Noel, người trong trung tâm thành phố đông như kiến, xe chạy nhanh được.

      “Chú ơi, nhanh, nhanh nữa !” A Hoành như ngồi đống lửa.

      “Nhanh nữa đâm vào người ta mất!” Bác tài bật cười vì thấy này chuyện rất hay.

      cháu, Tô Đông, lạnh!” A Hoành càng cuống lại càng lắp bắp.

      Bác tài có vẻ cũng cảm động, nhìn A Hoành rồi nhàng : “Ok, ta nhanh thêm chút nữa, được để cháu bị lạnh!”

      Khi đến thôn G là nửa tiếng sau đó, A Hoành trả tiền rồi vội vã xuống xe.

      Bác tài liền thò đầu ra ngoài cửa kính, : “Cháu cứ thẳng, nhìn thấy biển chỉ đường, rẽ phải khoảng ba trăm mét nữa là tới!”

      A Hoành vẫy tay rồi mỉm cười gật đầu.

      “Cháu , đường trơn lại cẩn thận đấy!” Bác tài tốt bụng vẫy tay từ xa.

      A Hoành vốn chuẩn bị khi bác tài đường trơn, nhưng sau khi vồ ếch mấy cú, vẫn cảm thấy chật vật, nhưng nhũng suy nghĩ mông lung trong đầu khiến bất chấp đau đớn.

      Nhỡ Tư Hoán ở nhà thờ Tô Đông sao?

      Nhỡ Tư Hoán theo về nhà sao?

      Nhỡ Tư Hoán ở đó với Nhĩ Nhĩ, nhìn thấy rồi khó xử sao?

      A Hoành vừa vừa bám vào thân cây, cuối cùng cũng nhìn thấy tấm biển chỉ đường. Đến khi mò được đến Tô Đông giữa màn đêm, người ướt sũng mồ hôi và tuyết.

      Nhà thờ Tô Đông được thiết kế rất độc đáo, toát lên vẻ yên bình và ấm áp, giống như cảm giác của A Hoành khi nhìn thấy bà trong ảnh. Tuy nhiên, nhà thờ này gần như bị bỏ hoang, vì dù sao cũng cách trung tâm khá xa và quy mô bằng các nhà thờ khác.

      Trong nhà thờ sáng đèn, à, ánh sáng nhấp nháy thế này, chắc hẳn là nến.

      A Hoành định đẩy cửa bước vào nghe thấy giọng quen thuộc của Tư Hoán.

      thở phào nhõm.

      “Nhĩ Nhĩ, em bảo bà có nghe thấy tiếng bọn mình chuyện ?”

      Giọng ấm áp đó thể vẻ tin tưởng vào đối phương.

      “Có chứ, linh hồn bà ở đây, bà vẫn nhìn chúng mình.”

      Giọng rất nhàng, dễ nghe.

      Nhĩ Nhĩ... ư?

      Bàn tay định đẩy cửa của A Hoành liền rụt lại. Giờ mà vào trong mạo muội quá, để họ chuyện thêm lát nữa vậy.

      “Ừ, khi còn sống bà thích nhất chỗ này, đêm Noel nào bà cũng đưa bọn mình đến đây.”

      Tư Hoán liền cười.

      A Hoành thấy hơi đáng tiếc, cũng muốn được gặp bà lần. Ở Ô Thủy, trẻ con đều gọi bà nội là ”a bà”, biết khi nghe thấy gọi là “a bà”, bà nội có vui ?

      Ông nội từng với rằng, nguyên quá của bà chính là Ô Thủy.

      A Hoành lặng lẽ mỉm cười, ánh mắt càng dịu dàng hơn. Nếu cũng có bà nội thương tuyệt vời biết bao, làm cháu hiếu thảo, đấm lưng, rửa chân, nấu các món ngon mời bà.

      À, đúng rồi, nấu các món của Ô Thủy, chắc chắn bà rất thích. Có thể bà làm cho cái túi thơm đẹp, mỉm cười hiền từ với , cẩm cán chổi đuổi những kẻ dám bắt nạt , kể cho nghe những câu chuyện cổ tích ngày xửa ngày xưa...

      , nếu bà vẫn còn sống bà có chịu nhận em ?” trong nhà thơ với giọng buồn rầu.
      Nếu bà còn sống, bà có vui khi đến đây ?

      Giọng Tư Hoán run run: “ đâu, có ai nhận em cả! Bà nội thương em nhất, chẳng lẽ em quên rồi à? Trước đây và em cãi nhau, lúc nào bà chẳng dỗ dành em trước.”

      “Nhưng trước đây ông nội cũng rất thương em, bây giờ ông chẳng để ý đến em nữa còn gì.”

      Giọng Tư Hoán có vẻ xúc động: “Nhĩ Nhĩ, trước lúc lâm chung bà từng với rằng, bà và ông đều biết . Bà biết em phải là cháu ruột của bà, hồi bọn mình còn rất , bà lén điều tra tung tích của A Hoành, nhưng bà lại đón em ấy về, đến tận khi bà qua đời cũng thế và cũng thăm A Hoành còn gì?”

      nghe thấy tiếng tim mình vỡ vụn trong lồng ngực, đêm lạnh thế này mà vết thương lại nóng bỏng...

      lặng lẽ trượt từ góc tường xuống nền đất lạnh lẽo, toàn thân lạnh ngắt. A Hoành à A Hoành, thầm gọi tên mình, nước mắt nhạt nhòa. nỗi buồn tê tái xâm chiếm trong lòng.

      Tại sai, tại sao ai muốn nhận ?

      Tại sao?

      đóng vai Vân Hoành rất nghiêm túc, khi bị người ta khóe sau lưng là con hoang cũng hề phản bác, vì những điều họ đều là .

      đóng vai Ôn Hoành rất nghiêm túc, mặc dù bị tất cả những người quý Ôn Tư Nhĩ lãng quên, căm ghét nhưng hề cảm thấy hận họ, vì họ sai, chính cưới tất cả mọi thứ của Ôn Tư Nhĩ.

      Dù sao thế gian này có Ôn Tư Nhĩ trước rồi mới có Ôn Hoành.

      chưa bao giờ căm hận mình như hôm nay.

      Tại sao lại ngang nhiên tồn tại như vậy?

      có người sinh ra, có người nuôi nấng, nhưng lại... có người nhận.

      Họ có thể quý mến , có thể đối xử tốt với , nhưng ngoài ra, trong lòng họ mãi mãi có người mà họ quý hơn, muốn đối xử tử tế hơn.

      Vì người đó mà họ nghiễm nhiên vứt vào thùng rác.

      Tủi hổ biết bao, tựa như rác rưởi, vứt cũng chẳng thấy tiếc...

      "Ôn Hoành?" bàn tay lạnh ngắt đặt lên đầu , giọng hơi ngạt vì lạnh.

      A Hoành ngẩng lên liền nhìn thấy Ngôn Hi. có vẻ ngượng ngùng khi nhìn thấy , nên lại cúi xuống, giấu nhẹm cảm xúc của mình.

      "Tư Hoán ở trong đó hả?" Ngôn Hi chỉ vào nhà thờ.

      A Hoành liền gật đầu.

      "Ờ." Ngôn Hi thờ ơ gật đầu. "Bọn mình về thôi." Tiếng Ngôn Hi vọng qua lớp khẩu trang nên nghe lắm.

      " đâu?" A Hoành ngẩn người.

      "Về nhà." Ngôn Hi đáp ngắn gọn rồi đưa tay ra, nhàng kéo A Hoành ngồi dưới đất lên.

      "Tư Hoán, Nhĩ Nhĩ sao?" A Hoành rụt rè hỏi.

      "Để gọi cho ông Ôn, lát nữa cho lái xe đến đón hai đứa ấy. Em về với trước ." Ngôn Hi uể oải vặn người, hai tay đan vào nhau đặt ở sau gáy.

      A Hoành gật đầu, quay lại nhìn nhà thờ, : "Tạm biệt a bà."

      Ngôn Hi bình thản : "Bà nghe thấy đâu."

      "Tại sao?" Giọng A Hoành chua chát.

      Lời cáo biệt này lấy hết sức lực của .

      "Bà còn sống thế gian này nữa."

      "Bà, ở bên Thượng đế hả?" A Hoành ngửa mặt lên trời, ánh mắt lộ vẻ mông lung.

      Ngôn Hi liền bật cười. "Nếu Thượng đế tồn tại chắc chắn người ở bên em."

      A Hoành sững sờ nhìn Ngôn Hi.

      Nhưng Ngôn Hi gì nữa, giữa đêm tuyết, dáng lộ vẻ ngạo mạn, thờ ơ. A Hoành dõi theo bóng dáng Ngôn Hi, có cảm giác rằng, chàng trai này còn đơn hơn cả .

      Ngôn Hi chợt dừng chân, vì mặc nhiều quần áo quá nên rất khó cử động, phải khó khăn lắm mới cởi được đôi găng tay len ra, đưa cho A Hoành, mỉm cười : "Thượng đế bao giờ cứu người, nhưng người cứu người. Giống như trong hoàn cảnh này, đàn ông đương nhiên phải phát huy phong độ thôi."
      Phong nguyet, Tôm Thỏ, Sweet you3 others thích bài này.

    4. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Quyển 1 - Chương 11

      Ai là ai?

      Khi Tư Hoán và Tư Nhĩ về đến nhà, A Hoành ngủ say. tưởng mình mất ngủ, ngờ đây là đêm đầu tiên được ngủ giấc ngon lành kể từ ngày đặt chân vào nhà họ Ôn.

      mơ, muộn phiền, sợ hãi.

      Sáng ra dậy rất sớm. Xuống tầng, bà Trương vẫn când mẫn nấu bữa sáng, tron bếp rất ấm, phảng phất mùi thơm của cháo.

      A Hoành hít hơi sâu và nghe giai điệu quen thuộc của bài Sa gia tân mà bà Trương hát. cười, chắc Tư Nhĩ cũng theo Tư Hoán về, nếu bà Trương chẳng vui vẻ như thế.

      Chuông cửa reo vang.

      Bà Trương vào bếp gần như là ở trong trạng thái chẳng bao giờ nghe thấy tiếng chuông ngoài cửa. A Hoành liền chạy ra mở, hoá ra là người đưa thư. Có người gửi thiệp đến, phong bì ghi người nhận là Vân Hoành.

      tấm vô cùng giản dị nhưng lại đong đầy tình cảm ấm áp.

      Từng nét ràng.

      Chữ Vân Tại vốn được đẹp, quanh năm nằm giường bệnh, cậu chẳng có mấy ngày được luyện chữ, ngay cả khi học cũng chỉ là nghe để biết mà thôi.

      Vân Hoành, em vô cùng hận chị.

      chớp đôi mắt đỏ hoe, sống mũi bất giác cay sè.

      Nhưng thấm tháp gì so với nỗi nhớ.

      gấp tấm thiệp lại mà nước mắt tuôn trào.

      Vượt qua trăm núi ngàn khe, tấm thiệp gửi đến tay đúng dịp Noel, nhưng dòng chữ in thiệp lại là Happy new year.

      Hợp với tâm trạng ai đây?

      Tại Tại của cũng quê mùa, ngờ nghệch như . biết ngày lễ tết của Tây mà chỉ căn bừa thời gian, gửi từ rất sớm, hi vọng trước khi bước sang năm 1999, người chị được cậu cố chấp viết tên là "Vân Hoành" nhận được lời chúc mừng năm mới của cậu.

      Từ Ô Thuỷ đến thành phố B, tấm thiệp phải trải qua bao mưa gió, phong trần, mới trở nên đáng quý như vậy?

      cậu bé mắc bệnh hiểm nghèo, nhắm mắt gửi nỗi nhớ thương, bao lâu mới viết ra được hai dòng chữ này...

      Khi Tư Hoán nắm tay Tư Nhĩ xuống lầu A Hoành lặng lẽ cúi đầu ăn cơm. nỗi buồn khó tả xâm chiếm trong lòng , nhưng biết phải gì.

      "A Hoành." Tư Nhĩ rụt rè lên tiếng, cố gắng lấy lòng A Hoành.

      Tư Hoán thương Tư Nhĩ, thấy có vị gì đó đăng đắng trong miếng.

      A Hoành liền ngẩng đầu lên nhìn có khuôn mặt trắng trẻo, xinh xắn kia rồi mỉm cười gật đầu. “Tư Nhĩ, ăn sáng .”

      Tư Hoán thở phào nhõm.

      Tư Hoán, cũng ăn .” A Hoành mỉm cười, đôi mày cong cong, nét mặt trầm tĩnh, dịu dàng.

      Tư Hoán nhớ đến câu của mình lúc ở nhà thờ, vì muốn an ủi Tư Nhĩ mà vô tình làm A Hoành bị tổn thương.

      may là nghe thấy.

      Chỉ có điều, lúc về đến nhà, nhìn thấy quả táo gọt sẵn để bàn khiến càng cảm thấy áy náy hơn.

      “A Hoành, ăn quả táo hôm qua rồi.” Tư Hoán buột miệng .

      A Hoành mỉm cười gật đầu, xách ba lô lên, : “Hôm nay, em trực nhật, em trước nhé.”

      Tư Hoán còn định thêm gì nữa nhưng miệng há ra mà thể cất lời.

      Học kì hai của lớp 10, A Hoành đạt được thành tích hết sức nổi bật trong kì thi cuối cùng, giành vị trí thứ ba của khối và vị trí thứ hai trong lớp.

      Ở trường Tây Lâm, điểm số đứng top 3 của khối là khái niệm như thế nào đến thằng ngốc cũng biết, chắc chắn đỗ vào trường đại học B. Còn Tư Hoán vẫn đứng ở vị trí thứ 5 của khối, từ lớp 10 đến lớp 11, chưa nhích thêm được bậc nào.

      Cả nà họ Ôn đều ngã ngửa trước thành tích học tập của A Hoành. Tuy nhiên, cả nhà đều rất mừng. Trong nhà có đứa con giỏi giang như thế, ai mà mừng chứ? Hơn nữa lại là đứa con trước đó bị coi là ngố hạng .

      Ông cụ Ôn lúc nào cũng cười híp cả mắt, gặp ai cũng khoe trông cháu tôi có ưa nhìn . Bà Uẩn Nghi cũng đưa A Hoành loanh qoanh hành phố B trong dịp nghỉ đông mua đồ ăn vặt, quần áo, coi như là phần thưởng. Mặc dù Tư Hoán khá bất ngờ nhưng nghĩ đến việc A Hoành hằng ngày học hành chăm chỉ như thế nên cũng lấy gì làm lạ.

      Kể từ hôm Noel, Tư Nhĩ vẫn ở nhà họ Ôn, cụ Ôn thể thái độ ràng, bà Uẩn Nghi và Tư Hoán mừng ra mặt.

      Chỉ có A Hoành là cảm thấy khó xử, phòng vốn là phòng của Tư Nhĩ, Tư Nhĩ quay về rồi, có nên chuyển ?

      Từ sức khỏe của Tư Nhĩ được tốt, ngủ ở phòng ngủ của khách mới được thu dọn, chẳng bao lâu bị ốm vì lò sưởi đù ấm, độ ấm trong phòng lại cao. được đưa đến bệnh viện tiêm mấy mũi, trước khi ra về, bác sĩ dặn dò phải chú ý nghỉ ngơi.

      Hôm đó, Tư Hoán loanh quanh gần cửa phòng A Hoành gần nửa tiếng đồng hồ. A Hoành biết có người đứng ngoài từ lâu, nghe tiếng bước chân bèn nhận ra đó là Tư Hoán. Đợi mãi mà thấy gõ cửa, A Hoành liền ra mở.

      Tư Hoán dừng chân, khẽ hắng giọng rồi bước đến trước mặt . “A Hoành, em ở phòng này có quen ?” Mặc dù cố gắng cân nhắc câu từ và tỏ vẻ hỏi rất vô tình, nhưng đầu mày lại cau chặt.

      “Phòng rộng quá, quen.” A Hoành mỉm cười, lắc đầu.

      “Thế... đổi cho em phòng hơn nhé.?” Tư Hoán liếm đôi môi khô nẻ, rụt rè hỏi.

      “Vâng.” A Hoành cười.

      Mắt Tư Hoán sáng lên rồi thở phào, lộ đôi lúm đồng tiền sâu hoắm.

      “Tư Nhĩ, về, bao giờ?” Giọng rụt rè, đôi môi mỏng nhưng nụ cười cay nghiệt.

      “Chiều hôm nay.” Tư Hoán đáp nhưng vẫn có cảm giác rằng mình lỡ lời.

      “Bây giờ, chuyển được ?” A Hoành đẩy hẳn cánh cửa mở nửa chừng ra.

      Trong đó gần như có dấu vết gì chứng minh từng tồn tại, mọi thứ vẫn nguyên xi như khi Tư Nhĩ . Cuối giường có hai chiếc ba lô đặt rất gọn gàng.

      chuẩn bị hết đồ đạc từ lâu, giả vờ gì và lặng lẽ chờ đợi. Nhưng ánh mắt Tư Hoán lạnh dần, giây phút này, mọi chuẩn bị, mọi câu định , mọi nỗi thấp thỏm bất an trở nên bạc bẽo, nực cười. Từ trước đến nay, dám đánh giá sai vụng về hay thông minh của A Hoành như mọi người trong nhà, nhưng ràng là thông minh ngoài sức tưởng tượng của , thấu hiểu người khác cách đáng sợ.
      lại lại trước cửa phòng như thế, rồi bao nỗi áy náy và lo lắng đó bị xóa bỏ trong tích tắc. có vẻ hơi giận, vẻ mặt lạnh như băng, bình thản : “Em muốn gì, sau này bù đắp cho em.”

      A Hoành sững lại rồi nở nụ cười buồn.

      Biết chuyện A Hoành chuyển sang phòng ngủ dành cho khách, cụ Ôn bực lắm. “Ôn Tư Hoán, A Hoành là ai? Cháu ông nghe !” Vẻ mặt cụ lạnh như tiền, nhìn chằm chằm vào Tư Hoán.

      “Ông nội đừng giận, tất cả là tại cháu, chỉ...” Tư Nhĩ đứng bên cạnh, sợ phát khóc.

      “Ta phải là ông nội của cháu, nếu cháu có lòng gọi ta “ông Ôn” là được rồi!” Ông cụ sầm mặt, thèm nhìn Tư Nhĩ mà chỉ trợn mắt với Tư Hoán.

      Bàn tay Tư Hoán nắm chặt lại, nhìn ông cụ rồi từng từ: “Nếu ông phải là ông nội của Nhĩ Nhĩ dĩ nhiên cũng phải ông nội của cháu.”

      Ông cụ giận đến tột độ, đưa tay tát thẳng vào má Tư Hoán cái.

      Tư Hoán né tránh mà đưa mặt ra chịu trận. Trong tích tắc, năm ngón tay mồm má.

      Mặc dù ông cụ rất nghiêm khắc với cháu nội nhưng chưa bao giờ nỡ đánh lần nào, hôm nay đánh xong, ông vừa tức vừa thương.

      “A Hoành là em ruột của cháu, cháu có biết ?” Ông cụ đau lòng túm tay A Hoành và bảo đứng trước mặt Tư Hoán.

      “Thế Nhĩ Nhĩ là gì hả ông? Tư Hoán hỏi, giọng bắt đầu nghẹn ngào.

      Ông cụ cầm tay Tư Nhĩ, giọng vừa già nua vừa xót xa: “Cháu ngoan, coi như nhà họ Ôn chúng ta mắc nợ cháu. Cháu có phúc có phần, đừng so đo nữa.”

      A Hoành nhìn Tư Nhĩ chăm chú.

      Sắc mặt Tư Nhĩ đột nhiên trắng bệch, nhìn ông cụ mà nước mắt trào ra. Rồi bật cười, há mồm nhưng thốt ra được lời nào, nước mắt vẫn lăn dài xuống hai má. Bất ngờ Tư Nhĩ nắm chặt tay A Hoành rồi nghẹn ngào hỏi: "Cậu là tớ, vậy tớ là ai chứ?"

      Đôi mắt A Hoành cảm thấy đau nhói vìnhư bị ánh mắt Tư Nhĩ xuyên thấu, rồi trong tích tắc, nhìn thấy Tư Nhĩ nhắm mắt lại, người gục xuống như chiếc lá khô, cho đến khi nằm bất tỉnh dưới nền nhà.

      Tư Hoán hét lớn rồi bế thốc Tư Nhĩ, chạy ra ngoài.

      Bác sĩ chẩn đoán Nhĩ Nhĩ ngất xỉu vì quá sốc và tức giận cộng với việc trước đó ốm chưa khỏi hẳn. Bây giờ cần được tĩnh dưỡng.

      Lúc A Hoành có mặt ở bệnh viện, Tư Hoán thẫn thờ ngồi trong phòng bệnh nhìn Tư Nhĩ ngủ say.

      đứng ở ngoài, ngả người trước cửa sổ hồi lâu, đến khi chân mỏi nhừ mà Tư Hoán cũng chẳng ngẩng đầu lên.

      Sau đó, bà Uẩn Nghi biết tin, dù biểu diễn piano cũng hớt hải bỏ việc đến bệnh viện.

      "A Hoành, con về nhà trước , lúc này nên để Tư Nhĩ thấy con." Mẹ liếc cái rồi đẩy ra ngoài.

      A Hoành lặng lẽ đứng ở hành lang, trước mắt lúc này là những con người với những ánh mắt vô hồn.

      Về... nhà ư?

      Nhà ở đâu?

      rất lâu, tuyết bắt đầu rơi trở lại, những bông hoa tuýet bay lất phất mái tóc, mãi cho đến khi đứng trước cửa nhà họ Ôn lần nữa.

      Nhưng đây phải là nhà .

      A Hoành lặng lẽ đứng đó hồi lâu, nhưng đủ can đảm để mở cánh cửa đó ra. ngồi xuống bậc tam cấp trước ngôi nhà màu trắng. Lúc này, nếu có ai đưa được tốt biết bao, thầm nghĩ rồi khịt khịt mũi.

      chợt nhớ tới bé bán diêm trong truyện cổ tích, cũng trong đêm mưa tuyết như thế này, đốt diêm để gặp được người bà thân thương của mình, còn , biết khi đốt diêm nhìn thấy ai?

      A Hoành thò tay vào túi, nhưng chẳng có thứ gì. Mà bây giờ kiếm được diêm rất khó, có tiền cũng chưa chắc mua được, đóng vai bé bán diêm e rằng thực tế cho lắm.

      Vậy, nàng tiên cá sao? Ờ, có đuôi cá.

      Vậy, nàng công chúa tóc mây Rapunzel (*) sao? Hơ, tóc mây là thế nào?

      (*): Rapunzel là nhân vật trong truyện cổ tích của em nhà Grimm, lần đầu xuất bản vào năm 1812

      Hay nàng Bạch Tuyết? Thôi , làm mụ dì ghẻ, cho Tư Hoán ăn quả táo tẩm thuốc độc có.

      A Hoành nghĩ vậy rồi bật cười, bao nỗi phiền muổn trong lòng lập tức tiêu tan.

      rất ít , nhìn rất hiền lành, nhưng tự đáy lòng buồn, luôn nghĩ mình là kẻ xấu xa. Chỉ kẻ xấu xa mới có thể trải qua đời đời kiếp kiếp mà đầu hàng, đúng ?

      “Em cười gì vậy?” giọng tò mò cất lên.

      A Hoành ngẩng đầu nhìn thấy Ngôn Hi. Mọi hứ người đều màu hồng, mũ hồng, áo khoác hồng, quần hồng, giày hồng, khẩu trang hồng, lưng còn đeo chiếc ba lô màu hồng. Màu hồng dịu mắt, tướng mạo khôi ngô, ba phần màu ấm, ba phần diễm sắc.

      “Ngôn Hi.” nhìn bằng ánh mắt dịu dàng.

      “Ừ.” Ngôn Hi đáp tiếng.

      lại đến, cứu em hả?” cười để lộ hàm răng đều tăm tắp, vẻ rất bẽn lẽn.

      nhìn cười, ánh mắt như muốn điều gì đó, nhưng lại lắc đầu, đôi mắt đen tròn nheo lại, hỏi: “Điều em hôm đó có phải là ?”

      “Gì cơ?” A Hoành hiểu.

      “Bảo đưa em chơi.” Ngôn Hi cho tay vào túi áo khoác.

      , đưa em, ?” A Hoành rụt rè hỏi, dám to.

      Ngôn Hi liền gật đầu.

      A Hoành cảm động lắm, nhìn Ngôn Hi với ánh mắt sáng ngời.

      “Cầm đồ hộ .” Ngôn Hi bỏ chiếc balô vai xuống rồi đặt vào tay A Hoành, sau đó day day vai, lắc lư cái đầu, than: “Haizz, mỏi dã man.”

      A Hoành kêu “á” tiếng, cảm giác cảm động biến thành trăm phần ấm ức.

    5. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Quyển 1 - Chương 12

      Những con người chịu làm nô lệ

      Khi nắm chặt vé tàu trong tay, A Hoành mới tin những điều trải qua là . sắp sửa rời xa chốn này, như trút được gánh nặng ngàn cân, khe khẽ hát: "Vùng lên! Hỡi những con người chịu làm nô lệ..."

      hát rất , chàng trai trong phục màu hồng phấn bên cạnh, tay chống cằm, nhìn như nhìn người ngoài hành tinh.

      A Hoành đỏ bừng mặt.

      “Em hát sai nhạc rồi.” Ngôn Hi mỉm cười rồi hít hơi sâu, cất tiếng hát: “Vùng lên! Hỡi những con người chịu làm nô lệ! Như thế mới đúng!”

      ... mới hát sai có...

      A Hoành khịt mũi nhưng dám phản bác, nhớ Tư Hoán cảnh báo rất nhiền lần về tính khí cục cằn của Ngôn Hi.

      Tàu khởi hành vào lúc mười giờ tối, vẫn còn gần nửa tiếng nữa.

      Bây giờ là thời kì cao điểm vì sắp tết, người đợi tàu trong phòng đợi đông đến hãi hùng. Ngôn Hi sợ bị mọi người xô đẩy nên đưa A Hoành chui vào góc ngồi, hai người lặng lẽ đợi đến giờ soát vé.

      "Bọn mình đến thành phố S hả?" A Hoành hỏi .

      Ngôn Hi chớp chớp đôi mắt to tròn rồi gật đầu.

      "Tại sao?" A Hoành mừng thầm, thành phố S rất gần Ô Thuỷ, chỉ cách hai giờ đồng hồ ngồi ô tô mà thôi.

      "Đêm qua nằm mơ thấy mình ở thành phố S." Ngôn Hi uể oải đáp.

      ", đến thành phố S rồi à?" A Hoành hỏi.

      "Chưa." Ngôn Hi lắc đầu.

      "Thế tại sao lại mơ thấy?" A Hoành trợn tròn mắt.

      "Trong mơ có người với rằng ở đó có rất nhiều mĩ nhân đẹp như , có nhiều đồ ăn, nhiều cái để chơi." Ngôn Hi bỏ khẩu trang ra, mỉm cười tươi tắn, đôi môi đỏ hồng như được phủ lớp mật ong.

      A Hoành liền phì cười.

      "Hành khách chuyến tàu 313 chú ý, hành khách chuyến tàu 313 chú ý..." Giọng nữ phát thanh viên ngọt ngào cất lên.

      "Bắt đầu soát vé rồi." Ngôn Hi đứng dậy, vỗ vỗ bụi bẩn ba lô rồi khoác lên vai. Trước đó, A Hoành có xách chiếc ba lô đó, biết bên trong đựng gì mà nặng trĩu.

      sau Ngôn Hi, ngó nghiêng xung quanh với ánh mắt tò mò. Phương tiện giao thông duy nhất mà từng sử dụng là ô tô, còn tàu hỏa đây là lần đầu tiên.

      "Đừng ngó nghiêng lung tung nữa, cẩn thận có kẻ buôn bán trẻ em đấy." Tiếng Ngôn Hi đeo khẩu trang.

      A Hoành vội thu ánh mắt về, nhìn Ngôn Hi vẻ luống cuống.

      ... phải là trẻ con.

      Nhân viên soát vé mặc đồng phục, tay đeo găng trắng, đứng trước cửa soát vé. A Hoành vui vẻ đưa hai chiếc vé cho nhân viên, nhân viên liền mỉm cười soát vé rồi nhiệt tình với Ngôn Hi: "Hai chị em lần đầu chơi xa đúng , chị phải để ý em đấy!"

      Nửa khuôn mặt Ngôn Hi lộ ra ngoài chiếc khẩu trang liền sầm xuống, cầm lại vé, chẳng chẳng rằng, bỏ luôn về phía sân ga.

      A Hoành vừa mỉm cười tỏ ý biết lỗi với nhân viên soát vé vừa cuống cuồng chạy theo Ngôn Hi.

      Cũng phải thôi, các nét của Ngôn Hi xinh xắn chẳng khác nào con , lại mặc cả cây hồng, người nào biết chắc đều nghĩ là con . A Hoành thực biết, Ngôn Hi chỉ thích bị là con nà còn nổi trận lôi đình. Ngay từ , việc khiến hận nhất chính là bị coi là con .

      Ra khỏi cửa soát vé, A Hoành toát hết cả mồ hôi, lớn bằng ngần này rồi mà chưa bao giờ nhìn thấy chỗ nào đông người như thế. Sân ga toàn người là người, ồn ào vô cùng, tất cả như muốn nuốt chủng lấy .

      Khó khăn lắm mới chen được qua dòng người để lên tàu, nhưng hầu hết mọi người đều kẹt ở cửa toa, muốn đợi người khác tìm xong ghế, đỡ đông rồi mình mới vào. Kết quả là mọi người đều có chung suy nghĩ này nên dồn hết vào chỗ.

      A Hoành bị chen đến chảy cả nước mắt, người đàn ông cao to lực lưỡng bên cạnh giẫm vào chân hề hay biết. nhắc mấy lần nhưng do quá ồn ào nên ông ta nghe thấy.

      Ngôn Hi đứng sát cửa sổ, ít nhiều cũng có khe hở, thấy A Hoành như thế bèn hét lớn: "Chú này giẫm vào chân người ta rồi kìa!"

      Ngôn Hi rất to, người đàn ông kia nghe thấy nhưng chưa hiểu tình thế nào mà chỉ ngẩn tò te nhìn vào đôi mắt to tròn của Ngôn Hi.

      "Mẹ kiếp!" Ngôn Hi bực quá chửi thề rồi cố gắng kéo A Hoành để đứng sát trước ngực mình, hai tay chống lên thành cửa sổ, khom người tạo cho A Hoành kẽ hở để thở.

      A Hoành cảm thấy thoải mái hơn nhiều, cúi đầu nhìn xuống đôi giày vải, quả nhiên có vết giẫm mồn của đôi giày da, ngẩng lên thấy chiếc cằm trắng trẻo nghiêng sang bên phải của Ngôn Hi.

      Con tàu lắc lư, chiếc áo khoác màu hồng của Ngôn Hi thỉnh thoảng lại cọ sát vào cánh mũi , có mùi thơm thoang thoảng của sữa, rất dễ chịu, bất giác mặt đỏ bừng lên.

      Khoảng mười phút sau, đám đông mới dần giải tán, A Hoành thở phào nhõm.

      Ngôn Hi bình thản liếc cái rồi bắt đầu tìm ghế ngồi của mình.

      "Ghế 23, 24..."

      A Hoành kéo gấu áo Ngôn Hi rồi chỉ vào hai ghế phía bên trái, thấy Ngôn Hi thở phào.

      Ngôn Hi gác ba lô lên rồi ngồi vào ghế sát cửa sổ.

      A Hoành ngồi bên cạnh, nhìn đồng hồ, chỉ còn vạch nữa là đến 0 giờ. Trong toa cũng bắt đầu yên tĩnh trở lại.

      Tim bắt đầu tăng tốc, A Hoành nghe tiếng gió thổi vù vù bên tai, cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

      Đến khi mở mắt ra, ngồi ở bên ngoài nhà họ Văn.

      nhìn thấy chiếc bếp lò xo sắc thuốc quen thuộc, chiếc quạt nan cũ kĩ, ánh lửa màu vàng cam leo lắt, nóng, ấm áp, nhưng lại có sức hút kì lạ đối với .

      biết bây giờ là mấy giờ, chú chó A Hoàng vẫn nằm ngoan ngoãn dưới chân . Trong bếp chỉ còn lại chiếc bếp lò sắc thuốc, đợi từ từ bị mùi thơm của thuốc nhấn chìm.

      Sống thế này đến hết đời cũng chẳng có gì là ổn.

      Vĩnh viễn chỉ là cái bếp lò sắc thuốc, chiếc quạt nan, có ham muốn nên cũng có đau khổ và buồn rầu.

      nhanh chóng xác định mình nằm mơ. Tuy nhiên, rốt cuộc chiếc bếp lò của , A Hoàng của , Tại Tại của là mơ hay Ngôn Hi ngồi trước cửa sổ tàu kia là mơ?

      thực này hư ảo hơn mộng cảnh, mộng cảnh này lại chân thực hơn thực. Nhưng bất luận trong mơ sợ hãi thế nào trong mắt Ngôn Hi, này ngủ say, cắt đứt những suy tư với thực.

      này lúc ngủ nhìn rất lặng lẽ, ình thường, làm người ta ghét, cũng làm người ta thích.
      Ngôn Hi có thói xấu hi ngủ là cầu bốn bề phải tuyệt đối yên tĩnh, nếu ồn ào thà thức cho đến sáng còn hơn là nhắm mắt lim dìm. thể chấp nhận việc trong lúc mình ngừng suy nghĩ và đề phòng mà người khác vẫn suy nghĩ và ngồi tỉnh táo bên cạnh, điều này khiến cảm thấy hết sức khó chịu.

      Ngôn Hi thờ ơ nhìn ra ngoài cửa sổ, những mảng trắng mênh mông ngừng lướt qua vùn vụt trước mắt.

      Bất ngờ có vật gì đó mềm mại nhàng gục xuống vai .

      Ngôn Hi cau mày, rất ghét kiểu tiếp xúc mờ ám thế này. Thế nên chỉnh lại dtư thế ngay ngắn cho . May mà A Hoành ngủ khá say nên sau đó gục xuống lần nào nữa.

      Đến khi A Hoành tỉnh giấc là sáng sớm ngày hôm sau, dụi dụi mắt nhìn Ngôn Hi. Dáng vẻ Ngôn Hi vẫn như ngày hôm qua, chỉ có điều mắt gằn lên tia máu vì mất ngủ.

      ", ngủ à?" Giọng A Hoành còn chưa hết ngái ngủ.

      Ngôn Hi nhìn , mỉm cười hỏi: "Em dậy rồi à?"

      A Hoành liền gật đâu.

      " đói rồi." đứng dậy, vươn vai: "Em thích ăn mì sườn hay mì thịt bò?"

      A Hoành ngẩn tò te nhìn Ngôn Hi, có sở thích gì về đồ ăn nên đáp bừa: "Mì sườn."

      Ngôn Hi nhìn , đôi mắt to tròn đột nhiên ánh lên nét thân thiện, vẻ sắc lạnh lúc trước cũng được giấu . A Hoành hiểu tại sao lại như thế. Ngôn Hi rời chỗ, , lúc quay về mỗi tay bưng theo bát giấy.

      A Hoành vội đưa tay ra đón rồi đứng dậy nhường chỗ cho Ngôn Hi.

      Ngôn Hi ăn mì rất ngon lành, nước canh dính ở mép như mọc râu. A Hoành chậm rãi ăn từng miếng, vừa ăn vừa liếc Ngôn Hi. Hành khách xung quanh đều đổ dồn ánh mắt về phía họ với vẻ tò mò, mặt A Hoành đỏ bừng như quả cà chua chín.

      "Ngon , thích nhất là ăn mì sườn." Ngôn Hi vờ như nhìn thấy, vừa cười vừa , vì vừa ăn canh nóng nên sắc mặt hồng hào hẳn lên.

      A Hoành ngoan ngoãn gật đầu.

      Từ trước đến nay, Ngôn Hi luôn cho rằng con người khi tiếp xúc với nhau, quan trọng nhất là phải có tiếng chung. Trước đó, tìm thấy điểm chung giữa A Hoành và mình nên cảm thấy có gì đó rất xa cách. Giờ cũng phát ra cũng thích ăn mì sườn, tự nhiên cảm thấy gần gũi hẳn lên.

      Còn A Hoành đương nhiên hề hay biết, thân thiện mà Ngôn Hi dành cho đơn giản chỉ vì bát mì sườn.

      "Hắt xì!" Ngôn Hi dụi dụi mũi, hình như bị cảm.

      Từ bé đến giờ, rất sợ lạnh, cứ đến mùa đông là ra sức mặc nhiều quần áo. Nhưng như thế vẫn thoát khỏi cảnh bị cảm cúm và lần nào cũng kéo dài đến mười mấy ngày mới khỏi.

      Thành phố S vẫn còn cách đây nửa ngày ô tô nữa.

      , ngủ lát .” A Hoành giục Ngôn Hi.

      Ngôn Hi khẽ lắc đầu.

      “Em trông đồ, sao đâu.” A Hoành tưởng lo cho vấn đề an toàn.

      Ngôn Hi gì mà kéo khẩu trang lên, dựa đầu vào cửa sổ, nhắm mtắ cho đỡ mệt.

      A Hoành nhìn hàng mi dài khép lại của Ngôn Hi mà thấy ngại ngùng. Cuối cùng vẫn lấy khăn mùi soa ra, gấp lại, lót lên khuỷu tay trái của . So với việc đặt tay lên thành ghế cứng kia để thế này vẫn dễ chịu hơn nhiều.

      Đầu ngón tay Ngôn Hi khẽ cử động nhưng các ngón tay từ từ thả lỏng. Dường như ngủ thiếp . A Hoành đưa mắt nhìn những ngón tay trắng ngần trong chiếc khăn mùi soa màu sữa đó và mỉm cười.

      Bốn giờ chiều, tàu vào ga.

      Lúc xuống tàu, A Hoành tưởng lại phải chịu trận như lúc lên tàu, nhưng may mà Ngôn Hi mắt to, khi trợn lên cũng làm cho mọi người rờn rợn, và thấ là hai người ra khỏi sân ga cách thuận lợi.

      Miền Nam vô cùng ấm áp, hoàn toàn khác với cái lạnh của miền Bắc.

      A Hoành khẽ nhắm mắt, hít hơi sâu cái hương vị ngọt ngào quen thuộc này. Khi mở mắt, phong cảnh tuyệt vời của vùng Giang Nam lên trước mắt .

      Nếu người dân của thành phố B ngày ngày bận rộn có thời gian ngắm tuyết rơi người ở thành phố S lại nhàn nhã đến mức có thời gian để nghiên cứu bộ như thế nào để tạo dáng đẹp nhất.

      "Bây giờ đâu?" ngoẹo đầu nhìn Ngôn Hi.

      " theo ." Ngôn Hi đáp, vẻ mặt khá mệt mỏi.

      A Hoành lặng lẽ theo , tin tưởng cách vô điều kiện.

      Ngôn Hi mua tấm bản đồ rồi chỉ vào hồ S bản đồ, : "Ở đây có tàu ?"

      A Hoành buồn cười lắm nhưng vẫn gật đầu.

      "Có được thuê ngủ tàu ?"

      "Có."

      Mắt Ngôn Hi sáng lên, rồi hào hứng hỏi: "Có ? tưởng chỉ có ở trong ti vi thôi. Bọn mình thôi."

      A Hoành cau mày, lưỡng lự hỏi: "Nhưng chưa tàu bao giờ, dễ say lắm đấy."

      " tàu có đồ ăn ngon ?"

      A Hoành liền gật đầu.

      "Cảnh có đẹp ?"

      lại gật đầu.

      "Có mĩ nhân ?"

      lại gật đầu thêm lần nữa.

      "Dù có say chết cũng phải ." Ngôn Hi cười, đáp.

      Trong đời Ngôn Hi có ba sở thích lớn, là đồ ăn ngon, hai là cảnh đẹp, ba là mĩ nhân. Và trong ba sở thích này, mĩ nhân quan trọng hơn cả.

      Tiếc là cuộc đời con người có nhiều điều được như ý. chàng này trong tám năm kháng chiến, người đẹp đâu chẳng thấy, chỉ lấy được vợ biết nấu đồ ăn ngon nhưng nhan sắc bình bình, miễn cưỡng ngắm cảnh đẹp đại lộ Champs-Élysées đầy phân chó của Pháp.

      Dĩ nhiên đó là chuyện sau này.
      Phong nguyet, Tôm Thỏ, Sweet you3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :