1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mười Năm Thương Nhớ - Thư Hải Thương Sinh ( 110c - Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Quyển 2 - Chương 108: Đây là cuộc tình lãng mạn

      Con trai, mặc dù con chỉ ở Pháp tháng nhưngcũng được gọi là hải quy*.

      ...Oa oa.

      *Hải quy ( Rùa biển) là cụm từ chỉ người từ nước ngoài về nước lập nghiệp.

      Bà Uẩn nhận được tin con có bầu vào tháng tám.

      Mấy tháng trước đó, Tư Hoán bận rộn xem mắt liên tục, ngày gặp tám , nào xinh xắn coi là người đảm , nào dáng vẻ ghê gớm coi là người cá tính, nào xinh xắn coi là tiên nữ, tóm lại là cố gắng giữ bầu khí thân thiện với các .

      Vân Tại ở nhà họ Ôn cả mùa hè, thấy Tư Hoán bận tối mắt tối mũi chiếm phòng để làm lập trình.

      Bà Trương tuổi tác cao, bà Uẩn thương bà nên đứng ra lo việc cơm nước. Việc giặt quần áo về cơ bản là do Tư Nhĩ lo liệu.

      ngày nọ, nàng giặt quần áo, Tư Hoán tranh thủ được chút thời gian chơi game cùng Vân Tại, hai người chăm chú nhìn lên màn hình có tiếng “rầm “rất mạnh vang lên.

      Hai người giật bắn mình, vội chạy vào nhà tắm thấy Tư Nhĩ mặt hằm hằm, máy giặt bị đá đổ, nước trong máy giặt chảy ra, toàn bộ đều là quần áo của Tư Hoán.

      Tư Hoán chau chuốt, xem mặt thay tám bộ, chiếc cổ áo sơ mi trắng còn có vết son hồng đào.

      Tư Nhĩ “xí” tiếng, thèm nhìn hai người mà bỏ ra ngoài, tiện thể giẫm lên chiếc áo sơ mi đó, mặt cau mày có.

      Tư Hoán tiu nghỉu, Vân Tại hiểu ý, nhe răng cười hỏi: “ Nhĩ Nhĩ, hôm nay cậu ăn gì vậy? Lâu lắm rồi tớ được ăn món đầu sư tử A Hoành làm, cậu có biết nấu ?”

      quay đầu lại, vẫn giẫm lên chiếc áo sơ mi đó, bẹo cằm Vân Tại cười khẩy :“Vậy hả, muốn ăn món đầu sư tử ư?Được, hôm nay bản nương vui, nấu cho cậu ăn!”

      Vân Tại ngẩn tò te.

      Năm xưa cậu định sang Pháp với A Hoành, nhưng chỉ câu: “ Em mà còn đòi kiếp này đừng gặp chị nữa.”

      Cậu nhớ lại chuyện cũ,chậm rãi mỉm cười với Tư Nhĩ: “ sao đâu, tớ cố gắng để bọn họ phải li hôn.”

      Tư Nhĩ tiếp tục cười khẩy, liếc xéo Tư Hoán rồi : “ Đừng làm thế, xin cậu đấy, để nhà họ Ôn còn có người nối dõi chứ!”

      Tư Hoán ngại ngùng bước đến trước mặt , lấy giấy ăn lau mồ hôi cho ,trách: “ Lớn bằng ngần này rồi, mỗi lần nổi cáu là ai chịu nổi.”

      liền hất tay ra.” tránh mặt em muốn về nhà cơ mà? Biến về phòng , bản nương muốn nhìn thấy cái bản mặt của đâu.”

      Điện thoại đổ chuông, rơm rớm nước mắt, sợ bị nhìn thấy liền chạy ra phòng khách nghe điện thoại.

      “ Nhạc mẫu, mẹ vợ, con cho mẹ biết, ha ha ha.”

      Tư Nhĩ sầm mặt, gầm lên trong điện thoại: “ Ngôn Hi,ai là mẹ !”

      Ngôn Hi tiếp tục cười như ngố.” Nhĩ Nhĩ hả, báo cho em biết tin vui.”

      Tư Nhĩ nghe đầu bên kia có giọng nữ dịu dàng trách.” Ngôn Hi, rắc rối quá đấy.”

      Tư Nhĩ bất giác mỉm cười hỏi:“Sao vậy, có chuyện vui gì vậy?”

      “ Ha ha ha ha ha ha.”

      “Đừng cười nữa, !”

      “ Ha ha ha ha ha ha.”

      “...Ngôn Hi, điên rồi à, !”

      Có tiếng sột soạt, A Hoành cướp điện thoại : “ Nhĩ Nhĩ, mặc kệ ấy , tại chỉ số IQ của ấy chỉ như đứa trẻ lên ba thôi.” Rồi ngượng ngùng : “ ra cũng có gì, chỉ là...chỉ có bầu rồi.”

      Phải mất lúc Tư Nhĩ mới hiểu ra vấn đề, phấn chấn : “ Em sắp được làm dì rồi hả! đúng làm , cũng đúng,rốt cuộc là hay dì nhỉ?”

      A Hoành cười khúc khích : “ Thế nào cũng được, người nhà nên cần câu nệ.”

      Bà Uẩn thái thịt trong bếp, nghe tiếng Tư Nhĩ liền bỏ ngay dao xuống chạy ra chỗ điện thoại.” Gì vậy Tư Nhĩ, con con sắp làm gì?”

      cười : “ Bà cụ này tai thính , con sắp làm dì rồi, mẹ sắp làm bà ngoại!“. xong liền đưa điện thoại cho bà.

      Bà Uẩn cầm điện thoại, hỏi như súng bắn liên thanh:“Từ bao giờ vậy? Mấy tháng rồi?Con có buồn nôn ?Con có ăn uống được ?Ngôn Hi có chăm sóc con được ? Nó có biết nấu nướng gì đâu, haizz, hai đứa còn trẻ con, có cần mẹ xin visa sang chăm sóc con .”

      Đằng xa, hai chàng nọ cảm thấy như bị sét đánh ngang tai, sững sờ nhìn bà Uẩn, à , nhìn ống nghe tay bà. chàng nghĩ bụng:Thôi, phải tranh thủ xem mắt thôi. than ly hôn ly hôn sớm , được, ly hôn cháu mình có cha, cháu mình, cháu trai mình chứ...

      A Hoành ở đất Pháp xa xôi, bụng bầu tháng mà còn phải an ủi Ngôn tiên sinh quá khích và già trẻ trai trong nhà họ Ôn, đến cụ Ôn còn nhất quyết đòi sang đây, chẳng hiểu là thế nào.

      Cuối cùng công tác an ủi hoàn tất, cúp máy, ngoái đầu lại nhìn thấy chàng cười híp mắt, :“Vợ tránh ra, đưa điện thoại cho .”

      A Hoành sầm mặt, từ lúc lấy được kết quả xét nghiệm cho đến giờ, chàng này liên tục gọi điện thoại.

      Ngôn Hi lấy mông huých ngồi ghế qua bên : “ Ghế cứng lắm, đưa con trai ra ngồi giường .”Sau đó cầm điện thoại, bắt đầu bấm số.

      “Alô, XX hả, lão tử sắp được làm cha rồi, vợ tôi có giỏi , ha ha, vợ cậu chưa có gì hả, ha ha ha.”

      “Alô, XXX hả, vợ tôi có bầu gần hai tháng rồi, hê hê, tôi cho cậu biết, đơn giản đâu nhé, hơi bị cừ đấy, đấy, cậu phải khen, hê hê.”

      “ Alô, alô, alô vợ tôi có bầu rồi, ha ha ha...”

      “Alô, alô XXX hả, tôi cho cậu biết, tôi có rồi.”

      A Hoành cầm cuốn sách y khoa phang vào đầu chàng.

      Ngôn Hi dừng lại, ôm đầu kêu oai oái, người ở đầu dây bên kia sửng sốt.” Ngôn thiếu gia, cậu tạo bước đột phá trong lĩnh vực y học và có bầu luôn rồi ư?”

      “ Hừ, cậu mới có bầu ấy, tôi là vợ tôi có con trai rồi, vô tôi có bầu rồi,ha ha ha.”

      A Hoành đưa tay giật dây điện thoại, đưa Ngôn tiên sinh lỗ mũi hếch lên trời, cười khoái chí trở về thực tại.

      ấm ức : “ Vợ à, em làm gì vậy, thông báo xong đâu...”

      liền nhắm mắt lại:“Em sinh nữa.”

      liền đặt nàng ngồi lên đùi, dỗ dành: “ Sao vậy, em thèm ăn gì để mua, sao có chuyện sinh được,đó là con trai của bọn mình, hê hê, ha ha. Baby à, phải phét đâu, đám bạn bè của có thằng nào có vợ giỏi như em , vừa cưới được hai tháng có rồi.”

      véo cằm : “ Thà cưới còn hơn, cưới rồi mặt dày như vậy, thấy ngượng à?”

      hùng hồn đáp: “ Bọn họ sinh được mới là ngượng. Vợ chồng mình có thằng cu này là quá đủ rồi, ngượng gì chứ!”

      A Hoành chẳng buồn đếm xỉa đến chàng,cúi đầu nghịch bàn tay trắng trẻo kia.

      đưa tay ra nắm chặt tay , nhìn đồng hồ : “ Đến giờ dạo rồi.”

      Đêm qua tức tốc lập thời gian biểu cho thời gian bầu bì của , quy định giờ ăn, giờ ngủ,giờ dạo, giờ tĩnh tâm, giờ ăn canh tẩm bổ, trước đây có bao giờ thấy logic thế này đâu, kể cả là lúc thi đại học môn văn.

      A Hoành :“Em buồn ngủ rồi, mai còn phải làm nữa.”

      Ngôn Hi cau mày, xoa trán :“ có được ?”

      sợ môi trường đầy rẫy thuốc men trong viện nghiên cứu ảnh hưởng tốt đến và em bé trong bụng.

      A Hoành lắc đầu:“ đến thời gian xin nghỉ đẻ đâu, còn mấy tháng nữa cơ mà.”

      Thực ra còn có suy nghĩ khác, phải xin nghỉ được, mà nếu bây giờ xin nghỉ chắc chắn có lương.Mặc dù chân Ngôn Hi khỏi hẳn nhưng tìm việc vẫn rất khó khăn.

      nghĩ lát rồi ôm chặt hơn, ánh mắt vô cùng dịu dàng, nhàng vỗ về , cười :“Ngủ thôi.”

      đáp tiếng rồi nhắm mắt lại, ánh mắt có phần mệt mỏi.

      Đường như từ đến lớn luôn là người yên phận, đến việc có bầu cũng muốn mọi người lo lắng nhiều cho mình. Nhưng Ngôn Hi phải là người khác, làm được như thế, bình thường cưng chiều đủ đường, bây gờ có bầu, sao có thể lo lắng được?
      Sau khi dỗ A Hoành ngủ say, liền mở ngăn kéo lấy ra tờ quảng cáo, giữ lại trang quảng cáo này khi đưa báo, thông báo mời tham dự triển lãm tranh sơn dầu của Pháp, giải nhất sau thuế được năm mươi nghìn Euro,nhưng đến năm sau mới có kết quả, A Hoành đợi được, đứa con của cũng đợi được.

      vò trang quảng cáo và ném vào sọt rác, sau đó lại mở ngăn kéo lấy hộp bút chì ra. Giá vẽ vứt xó từ lâu,bám đầy bụi.

      nhìn vào điểm rồi mỉm cưởi, đành phải làm như thế vậy.

      Lúc A Hoành tỉnh giấc Ngôn Hi đưa sữa, để lại chai ngâm trong nồi nước ấm, ngoài ra còn luộc quả trứng cho , thời gian biểu trong thời kỳ mang thai được Ngôn thiếu gia viết rất ràng.

      Trời chưa sáng hẳn, xung quanh tĩnh lặng như tờ. đứng bên lan can nhìn bóng áo sơ mi hồng, chân giày vải ngược xuôi trong con ngõ, dường như vẫn là chàng trai của bao năm về trước, cao ráo, đẹp trai. Bận rộn với bình sữa như đứa trẻ con, nhưng ràng trở thành người đàn ông thực thụ, có đủ sức mạnh để bảo vệ vợ con mình.

      A Hoành ăn quả trứng và để lại bình sữa.

      qua con ngõ, đến góc rẽ, Ngôn Hi vẫy tay, lớn: “ A Hoành, việc nặng, việc bẩn nhớ để người khác làm, chăm sóc con trai mình cẩn thận em nhé!”

      A Hoành mỉm cười, đáp lại bằng ánh mắt vô cùng dịu dàng.

      Ngôn Hi đưa sữa xong là đúng bảy giờ sáng, về nhà lấy giá vẽ,bút chì rồi vội vàng chạy ra quảng trường Bastille, ngồi ở phía đối diện với công trình kiến trúc tiêu biểu của thành phố- Cột tháng bảy và dựng giá vẽ lên.

      Người qua kẻ lại, ngày hè trời nóng hơn.

      Hôm nay là thứ năm, khu chợ đại lộ Richard Lenoir rất ồn ào, náo nhiệt. Bên cạnh còn rất nhiều nghệ sĩ đường phố, đầu bù như tổ quạ mà hát những giai điệu rất vui vẻ. Các chú hề cầm đồng xu biến ra đóa hoa khiến tóc vàng phải bật cười.

      Ngôn Hi ngồi bên vệ đường nhìn dòng người qua lại, túm lấy mấy xinh đẹp và vẽ chân dung cho họ. trải bức tranh ra trước mặt họ, các đó vô cùng sửng sốt, trong thời gian ngắn như vậy mà hoàn thành bức tranh. Họ cười và hỏi bao nhiêu tiền.

      Ngôn Hi biết giá cả, nghĩ lát rồi giơ ngón tay ra.

      Euro.

      Các cảm thấy quá hời, bèn thi nhau ôm chàng trước mặt.

      Ngôn Hi giật bắn mình, ngửi thấy mùi nước hoa người họ bèn lùi ra sau bước.” Tiền, đưa, , các, em.” Nếu người mà dính nước hoa, bà bầu ngửi thấy rất khó chịu.

      chun mũi, các lại cười, cảm thấy chàng điển trai này kỳ quái.

      kiếm được ba Euro từ ba bức tranh.

      Sau đó, tiếp tục vẽ, cảm thấy kiếm tiền dễ dàng, hề nghĩ đến nguồn lại ít ỏi này được điều gì.

      Sau đó, bị ăn đánh.

      Dưới nắng chiều, trong lúc thu dọn đồ nghề, ba chàng người Pháp cũng kinh doanh nghề vẽ chân dung chặn ở con ngõ chuyên bán nước hoa và đánh trận. Bọn chúng túm tóc , dằn mặt: “ Thằng nhóc,đây chỉ là quà gặp gỡ thôi đấy nhé!”

      con đường này đều là những cửa hàng nước hoa, xanh, trắng, hồng, chai nào cũng bắt mắt, dễ thương.

      quỳ gối trong góc hồi lâu chưa đứng dậy được.Mũi bê bết máu.

      đứng dậy, đeo giá vẽ đến trước cửa kính của hiệu nước hoa, lặng lẽ nhìn quầy hàng sang trọng bên trong.

      Bà chủ xinh đẹp nhìn với ánh mắt giễu cợt, hỏi muốn mua gì, nắm chặt mấy đồng xu lẻ trong tay, nghĩ bụng nếu mua được cho A Hoành lọ nước hoa tốt biết mấy, nhưng lại :“Vẽ chân dung ?”

      quệt vết máu mũi , bàn tay lấm lem bụi đất.Lôi bút chì ra và chăm chú vẽ mắt mày cho bà chủ tiệm. Nắng chiều chênh chếch, hắt xuống tóc đen của ,tấm lưng đứng thẳng.

      Bà chủ tiệm sửng sốt nhìn bức tranh đưa, cười hỏi: “ Cậu lấy bao nhiêu tiền?”

      Ngôn Hi nghĩ lát rồi ngần ngừ : “ Euro.”

      Bà chủ tiệm liền cười.” Thảo nào lại bị đánh, bọn họ toàn hét giá mười Euro. Cậu cần tiền lắm à?”

      Ngôn Hi xua tay.” Vợ tôi,có bầu, em bé, lớn,cần tiền.”

      Bà chủ tiệm chỉ vào tấm biển quảng cáo lớn tìm nhân viên :“Cậu giúp tôi thiết kế kiểu dáng lọ nước hoa, tôi trả cậu mười phần trăm lợi nhuận có được ?” Bà chủ cười và tiếp:“Tôi chưa bao giờ gặp người cha nào trẻ con như cậu.”

      Ngôn Hi tìm được công việc mới.

      Ngày dự sinh của A Hoành là tháng ba năm sau, tháng mười , viện nghiên cứu cho ra đời sản phẩm tai nghe điều chỉnh thính lực cho những người bị khiếm thính, lấy Ngôn Hi làm chuột bạch, thính lực của phục hồi năm mươi phần trăm, hiệu quả khá ổn.

      A Hoành thở phào, gác công việc sang bên và về nhà dưỡng thai.

      Edward thắc mắc với giọng giễu cợt: “ chàng tàn phế này có nuôi được , Winnie?”

      Em bé nằm trong bụng nghịch ngợm, đá A Hoành mấy cái, chắc là bất bình thay cho cha. A Hoành xoa bụng, dịu dàng :“Bé ngoan, sao đâu, ông chú này não bộ thiếu ôxi, mình thèm chấp với ông ấy.”

      Ngôn Hi gọi con là Ha Ha, A Hoành thấy cứ kỳ kỳ, liền đặt cái tên khác.

      Edward chợt nhớ ra chuyện khác, bèn nhún vai :“Winnie, năm sau phải đưa ra lựa chọn, hoàn thành khóa học rồi về nước hay tiếp tục ở lại viện nghiên cứu làm việc. Hội đồng quản trị nếu ở lại, cho phòng làm việc.”

      A Hoành cúi đầu, nghĩ ngợi rồi ;” Để tôi suy nghĩ thêm .”

      “ Theo tôi, nên ở lại, có nơi nào kinh phí nghiên cứu hơn ở đây đâu.”

      Ngôn Hi mua rất nhiều đồ chơi về, ngoài thời gian thiết kế, chỉ quanh quẩn bên A Hoành, ghé tai vào bụng vợ, trò chuyện với đồng chí tiểu Ngôn mấy câu.

      Nào là:“ Ha Ha, có nghe thấy cha , ờ, ngoan lắm.” Nào là:“Thằng khỉ, được đá mẹ, còn đắc ý nữa là cha cho trận đấy.” Hoặc là:“ Cha mua súng đồ chơi cho con rồi đây, giống hệt AK47, con có thích , ha ha, cha biết là con thích mà.”Hoặc lại:“Ê, Ha Ha, con là trai hay vậy, là con trai đúng , mau, là ăn đánh đấy.” Cuối cùng còn dụi đầu, thêm câu:“Baby, cha con nhất đấy, ha ha, thế giới này con nhất đấy.”

      A Hoành nhìn cái đầu bù xù trước bụng mà tưởng như mắc chứng trầm cảm trước sinh.

      Từ lúc vào phòng đẻ, A Hoành bắt đầu rên rĩ, đau cả ngày mà vẫn chưa sinh được, giọng mỗi lúc yếu hơn.

      Ngôn Hi đứng ngoài, lại lại như con quay.

      y tá bê chậu máu ra, Ngôn Hi suýt đứt hơi, hỏi: “ Vợ tôi sao rồi!?”

      y tá lườm đáp: “ Đừng sốt ruột, sinh hơi khó thôi, người Trung Quốc các sinh con đều rắc rối.”

      Trong phòng, A Hoành đột nhiên gọi lớn tên .

      Nghe thấy vậy, trào nước mắt rồi chạy vào phòng.

      Hai y tá liền đẩy ra ngoài, cuống quá liền lục túi, rút khẩu súng AK47 ra, :“Tất cả được động đậy, cho tôi vào ngay.”

      Các bệnh nhân lại ngoài hành lang, lẫn bác sĩ, y tá đều sợ hãi, ôm đầu ngồi thụp xuống, có hai y tá hét lớn và co người vào góc.

      Ngôn Hi đẩy cửa phòng, trước mắt toàn là máu của A Hoành. Hai bác sĩ mát xa cho , môi bật máu, cảm giác như thoi thóp.

      bước đến đó, cố cầm nước mắt,giọng lạc : “ A Hoành, đến rồi, em hãy nhìn .”

      chớp mắt rồi mở mắt ra, nắm chặt tay . nhìn , tóc bết mồ hôi, mỉm cười, yếu ớt xoa đầu : “ Đây là phòng sinh vô trùng, ra ngoài , Ngôn Hi.”

      gạt nước mắt : “ Em mà có mệnh hệ gì cũng chẳng sống được, phòng sinh vô trùng cũng mặc kệ!”

      A Hoành bất lực, cắn môi :“ có ý định chết chứ em muốn chết đâu.”Bác sĩ vừa trợ lực, cảm thấy xương cốt toàn thân đều lệch vị trí và kêu đầy đau đớn.

      đưa cánh tay để lên miệng cho cắn.

      túm chặt vỏ chăn, tấy rớm máu, lúc đầu còn thấy đau, sau đó hoàn toàn tê liệt, nhìn với đôi mắt đỏ hoe : “ Em mà chết cũng sống nổi, em vẫn thích nghe em đúng , em, Ôn Hoành, em.”

      Rồi lẩm bẩm: “ vừa có gia đình, em mà phá nó mình cùng .”

      Cuối cùng, bác sĩ quát lớn: “ Sao mà lắm lời thế, đầu em bé ra rồi, đừng nữa, tôi đau hết cả đầu!”

      Ngôn Hi chợt lắc mạnh A Hoành, cáu chặt bàn tay trái vào cánh tay và hét lên thất thanh, tiếng khóc oe oe của đứa trẻ cất lên.

      Ngôn Hi ngã gục xuống đất.

      Tháng tư năm 2008, A Hoành hết cử, cùng Ngôn Hi đáp máy bay về nước, kèm theo cả em bé mắt to.

      Nguyên nhân bị trục xuất:Mang theo đồ chơi súng ống phi pháp, gây rối trật tự an ninh, trục xuất khỏi biên giới lãnh thổ.
      Iluvkiwi thích bài này.

    2. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Quyển 2 - Chương 109: Mười năm thương nhớ

      Ngôn Hi bấm chuông, bà Uẩn ra mở cửa.

      dúi bọc tay vào lòng bà, giọng sốt sắng:“Mẹ bế Ha Ha cho con lát,con với A Hoành về dọn dẹp , nhà cửa bụi mù lên.”

      Sau đó, biến mất tăm.

      Bà Uẩn ngẩn tò te, bọc chăn tay mềm quá, bà cúi đầu, thấy đôi mắt to tròn xoe, miệng chảy nước dãi cười toe toét, khuôn mặt xinh xắn như thiên thần.

      Ba giây sau, bà mới hiểu ra vấn đề, quát ầm lên:“Ôn Hoành, Ngôn Hi, hai đứa nghe đây, đây là cháu ngoại của ta, phải búp bê đâu nhé!”

      A Hoành: “...”

      Ngôn Hi:“...”

      Tối đến, Ngôn tiên sinh đưa phu nhân đến nhà nhạc mẫu ăn cơm chực bị bà quạt cho trận te tua:“Ta biết rồi, hai đứa định ngược đãi cháu ta đúng ? Nhìn thằng bú bình kìa, bình thường hai đứa bỏ đói nó thế nào hả?”

      Ngôn Hi nhìn cậu con trai bú bình như quỷ đói đầu thai, liền bĩu môi : “ Có ai bỏ đói nó đâu mẹ, nó cũng chẳng biết cái miệng của nó bằng quả cherry, lần nào vợ con cho bú, nó cũng đều sặc te tua cả.”

      A Hoành gãi gãi sống mũi, cũng thấy oan ức: “ Mẹ, chuyện này sao có thể trách con được, cháu mẹ có biết no là gì đâu, ngày nào con cũng cho nó bú tám lần.”

      Ngôn Hi đưa ngón trỏ ra gí vào má cậu bé bị bà lấy tay hất ra. “Chưa thấy cha mẹ nào vô duyên như hai đứa, may mà bị đuổi về, kéo dài thêm mấy tháng nữa cháu ta khéo bị hành hạ cho chết đói rồi.”

      Bà ôm cháu ngoại xuýt xoa, cưng nựng rồi bà mỉm cười vô cùng trìu mến, thơm lấy thơm để.

      Tư Hoán sởn hết gai ốc.” Mẹ thấy mình năng sến thế nào à?”

      Tư Nhĩ trợn mắt quát:“Biến ra chỗ khác, con mình, cháu mình thơm thế nào kệ mẹ chứ, dư sức để mà xem mắt.”

      Tư Hoán hậm hực nắm tay A Hoành, ngân ngấn nước mắt : “ Em à, ở nhà càng ngày càng mất vị thế, cuối cùng em cũng về, bọn họ toàn bắt nạt thôi.”

      A Hoành mỉm cười dịu dàng : “ sợ gì chứ, muốn có người , đúng ? Mai em làm, đến viện tìm cho mấy bác sĩ ưa nhìn nhé..

      A Hoành nhận được thư giới thiệu và giấy nhậm chức của hội đồng quản trị, sau này làm việc ở chi nhánh của viện nghiên cứu y học N.T.S ở Bắc Kinh, đảm nhận vị trí trưởng khoa tai mũi họng, mỗi quý sang Pháp báo cáo lần.

      Tư Hoán toát mồ hôi hột, tiu nghỉu :“ cần đâu, cần đâu, duy trì trạng, trạng...”

      Tư Nhĩ chỉ nghiến răng ken két “ Hứ” tiếng rồi gì nữa.

      Ngôn Hi bế con trai, cười híp mắt : “ Mẹ, ông, chúng con về nhà trước đây.”

      Cụ Ôn ngồi sôfa khác, mặc dù chăm sóc chuồng chim những nhìn trộm cháu chắt ngoại mấy trăm lần.Nghe chắt chuẩn bị về, mặc dù muốn giữ chắt ở lại nhưng ngại cháu rễ, bèn hắng giọng ậm ừ.

      A Hoành biết từ lâu ông cụ vẫn có ác cảm với Ngôn Hi, bèn bế con tay , ngồi xuống gần ông cụ, cười :“Bé ngoan thơm cụ cái nào, mai chắt lại sang thăm cụ nhé.”

      bế con để cậu bé thơm lên má ông cụ, để lại vết nước dãi má, cụ Ôn đỏ bừng mặt, gượng gạo rồi bật cười, đưa bàn tay ra xoa đầu chắt ngoại của mình.

      Tư Hoán nhìn trộm Ngôn Hi, Ngôn Hi nheo mắt nhìn , xoa đầu hỏi:“Tư Hoán, cậu bao nhiêu tuổi rồi nhỉ?!”

      Tư Hoán cười : “ Thằng em rể gọi vợ mua lên à!”

      Ngôn Hi lườm cái, tay trái ôm A Hoành, tay phải bế con trai.” Ở đây có gã hâm,mình về nhà thôi.”

      Bà Uẩn cười cười nhìn theo bóng dáng họ,bất chợt nước mắt lăn dài má.

      Tư Nhĩ sửng sốt hỏi: “ Mẹ làm sao vậy?”

      “ Mẹ từng chứng kiến A Hoành qua chỗ này, tiểu Hi cũng từng qua đây, nhưng hai đứa lúc nào cũng mình, lần nào nhìn thấy mẹ cũng rất lo lắng. Đây là lần đầu tiên mẹ nhìn thấy hai đứa và cảm nhận được niềm hạnh phúc.”

      Bà than thở mình già rồi quay sang nhất điện thoại, thở dài, lòng : “ Chị à,về thành phố B sống .A Hoành có con rồi, mình cùng nhìn bọn trẻ lớn lên vậy.”

      Khi con trai được bảy tháng tuổi, A Hoành nhận được lá thư gửi từ Paris.

      Trong cuộc thi vẽ tranh sơn dầu tại Pháp, tác phẩm Morther mà Ngôn Hi vẽ rất công phu giành được giải vàng, lá thư có in dòng thuyết minh của tác phẩm: Người vợ dịu dàng của .

      Chưa bao giờ có tác phẩm nào đứng góc độ của người chồng để thể về người vợ của mình như thế.

      Góc phải phía dưới của lá thư mời là lời nhận xét về tác phẩm: The love beyond your imagination.

      Có nghĩa là:“ Thành danh trong đêm, ra đời vì tình .”
      A Hoành nhìn người chồng chăm chú cho con trai ăn bột ở góc cách đó xa.

      Sau khi đạt giải, các tác phẩm của Ngôn Hi bán với giá hàng triệu nhân dân tệ. Nhà có tiền, Ngôn tiên sinh nhớ đến chiếc Ferrari dũng hy sinh ngày trước, bèn tậu chiếc mới.

      A Hoành ở Pháp báo cáo tiến độ công tác thiệp cưới của Cố Phi Bạch và Đỗ Thanh được gửi về nhà.

      Chị cả, chị ba, chị tư, cùng chị năm khăng khăng đòi gặp cậu cháu, A Hoành bảo Ngôn Hi đưa con vừa xuống máy bay là đến ngay để dự đám cưới.

      Khách khứa đến dự cũng toàn những nhân vật có tiếng ở Giang Nam.

      Lúc Ngôn Hi bế con trai đến nơi A Hoành vẫn chưa đến.

      Chị năm mắt sáng lên, đứng ghế vẫy tay, hào hứng gọi:“Em rể, ở đây cơ mà, nhanh lên, nhanh lên!”

      Ha Ha vừa mới ngủ dậy, tay ôm chặt cổ cha, mặc quần yếm, mắt đảo đảo lại.

      Cố Phi Bạch mặc comple trắng, ngẩn người nhìn đứa trẻ tay .

      Đỗ Thanh trong chiếc váy cưới kiều diễm, bước đến xoa đầu cậu bé hỏi:“Em rể, em sáu của tôi đâu?”

      “À, A Hoành chưa xuống máy bay, chắc phải mất lát nữa.”

      Tiểu Ngôn Hi nhìn dâu nước hoa thơm phức và hắt xì cái to.

      Đỗ Thanh có vẻ tiu nghỉu.

      Chị năm ngồi liền lao ngay đến, giành lấy cậu bé tay Ngôn Hi,xuýt xoa: “ Ui da, bảo bối của tôi đây, sao lại khôi ngô tuấn tú thế này, đẹp trai hơn cả cha, Ha Ha, gọi dì , dì...”

      Ha Ha chu miệng rồi sờ lên má , nhoẻn miệng cười.

      Ân sư của A Hoành - giáo sư Lý bước từ xa đến, ngắm nghía Ngôn Hi hồi lâu rồi cười :“Ta biết con.”

      Ngôn Hi cúi mình sâu và đáp: “ Thưa giáo sư, con cũng biết giáo sư ạ, con rất cảm ơn giúp đỡ của giáo sư đối với vợ con.”

      Bà mỉm cười nhìn Cố Phi Bạch rồi với Ngôn Hi: “ Hai môn sinh đắc ý nhất của là Phi Bạch và A Hoành, con có diễm phúc lớn, nhớ phải trân trọng.”

      Cố Phi Bạch nhìn Ngôn Hi, môi mấp máy, nhưng ánh mắt lại tập trung về phía Đỗ Thanh và được gì.

      Ngoài sảnh có tiếng bước chân, cửa được đẩy ra, A Hoành đến mà chưa kịp thay áo ra.

      lau mồ hôi, mỉm cười : “ May quá bị muộn.”

      Ha Ha nhìn thấy mẹ bèn đưa tay ra đòi bế. A Hoành đón con trai từ tay chị năm, với Cố Phi Bạch với vẻ áy náy: “ Sư huynh, em vội quá nên chưa kịp chuẩn bị quà cưới cho chị, mấy hôm nữa em tặng bù được ?”

      nhìn , bình thản : “ sao đâu, nghe tranh của Ngôn Hi đáng giá ngàn vàng, vẽ tặng bức tranh ngay tại ngày đám cưới có được ?”

      Ngôn Hi nhướng mày, mỉm cười đáp: “ Vẽ tranh hả? E là được, tôi thiên về tranh sơn dầu hơn.”

      Tranh sơn dầu phải mất khá nhiều thời gian.

      Phi Bạch lắc đầu,nét mặt lạnh lùng.” Vậy chữ sao? Khi đính hôn, tôi nhận được bức tranh chữ của A Hoành, tặng bức cho thành đôi cũng rất tốt.”

      Cố Phi Bạch viết chữ rất đẹp, năm xưa cảm thấy mình có điểm tương đồng với A Hoành chính ở khoản viết chữ này.

      Sắc mặt Đỗ Thanh mỗi lúc khó coi hơn.

      Ngôn Hi nhìn A Hoành với ánh mắt cưng chiều.” Ngôn phu nhân, lấy bức tranh chữ của em ra ghép với tranh chữ của tiếng tăm còn gì nữa.”

      Mặt A Hoành đỏ rần, vờ như nghe thấy.

      Bàn tay thon dài cầm bút lông, Ngôn tiên sinh mỉm cười :“Cố Phi Bạch, hôm nay vì vợ nên tôi mới viết, nếu làm sao xứng được với chữ của tôi!”

      Phong vân tế hội, rồng bay phượng múa.

      Hai câu đối.” Đắc thành bỉ mục hà từ tử, chỉ tiện Ôn Ngôn bất tiện tiên.”

      HẾT.
      Iluvkiwi thích bài này.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :